Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 15


Chu Dục đã ba ngày không về nhà.

Hạ Vãn Chi cũng cả ngày như ở lì trong phòng làm việc.

Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu khổ sở đến mức nào, Hạ Vãn Chi đã thấm thía rõ ràng.

“Vãn Chi à, người trẻ cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng nếu có bậc thang thì cháu cứ thuận theo mà xuống đi, Chu Dục mấy ngày nay không về rồi, cứ thế này thì còn ra thể thống gì nữa.” Trên bàn ăn, mẹ Chu Dục hiếm khi dịu giọng, vẻ mặt chân thành nói với Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, thưa bác.”

“Tối mai có một bữa tiệc, cháu và Chu Dục cùng đi, người ngoài đều nhìn vào đấy, cháu và Chu Dục đều phải giữ thể diện.” Mẹ Chu Dục đặt đũa xuống, dặn dò kỹ lưỡng Hạ Vãn Chi.

Đúng vậy.

Đối ngoại, cô vẫn là vị hôn thê của Chu Dục, con dâu tương lai của nhà họ Chu.

Nhà họ Hạ sa sút rồi, người khác có thể mặc sức cười nhạo và chế giễu cô nhưng nhà họ Chu thì không thể.

Nhà họ Chu cần thể diện, càng cần giữ gìn hình ảnh của họ trong giới.

Mẹ Chu Dục có chút e dè không tự ý quyết định hủy hôn ước của cô và Chu Dục, một là vì Chu Dục nhất quyết không chịu, hai là nhà họ Chu không thể mang tiếng vô tình vô nghĩa.

Nhà họ Chu phải để người khác biết họ đã đối xử với Hạ Vãn Chi hết tình hết nghĩa.

Suy cho cùng, nếu muốn hủy hôn cũng phải là Hạ Vãn Chi chủ động hủy.

Nghĩ đến đây, Hạ Vãn Chi cũng hiểu tại sao thái độ mẹ Chu thay đổi lớn như vậy, chính là đang tính toán làm sao để ép cô chủ động mở lời.

“Chu Dục không nói với cháu.” Hạ Vãn Chi ngồi thẳng, phép tắc cơ bản khiến cô cũng đặt đũa xuống nghiêm túc nghe mẹ Chu Dục nói.

“Mấy ngày nay nó bận tiếp khách nhiều, toàn ở ngoài không về.” Mẹ Chu Dục khẽ thở dài một tiếng, nói, “Không phải bác nói cháu, Chu Dục một lòng một dạ với cháu thì cháu nên nắm bắt cho tốt, nếu không lâu ngày hai đứa lại xa cách, tình cảm rất dễ tan vỡ.”

Ánh mắt Hạ Vãn Chi khẽ động, im lặng không nói.

Lời này của mẹ Chu Dục rõ ràng có ẩn ý.

Hay nói cách khác, là một sự ám chỉ.

Hạ Vãn Chi tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, mỉm cười, lại cầm đũa lên: “Cháu hiểu rồi, bác ạ.”

Quả nhiên, chiều hôm sau Chu Dục chủ động đến phòng làm việc đón cô.

Hạ Vãn Chi lúc này vẫn đang cầm bảng màu vẽ tranh, Chu Dục dừng bước ngoài cửa kính, cứ thế im lặng đợi cô vài phút.

Khi cô vẽ tranh không thích bất kỳ ai tự ý xâm phạm lãnh địa của mình, Chu Dục biết cô sẽ tức giận nên không dám vào làm phiền cô.

Chuyện nhà họ Hạ xảy ra đã gần hai tháng, anh im lặng nhìn Hạ Vãn Chi hiện tại, đột nhiên nhớ ra, Hạ Vãn Chi thực ra cũng là một tiểu thư kiêu kỳ.

Ít nhất là trước đây, Hạ Vãn Chi chưa bao giờ nhẫn nhịn chịu đựng.

Giày nam nữ
Anh thực ra biết những ngày sống ở nhà họ Chu Hạ Vãn Chi có ấm ức, anh rõ ràng cũng xót xa, nhưng so với xót xa, anh càng hy vọng nhìn thấy Hạ Vãn Chi sẽ chủ động yếu đuối trước mặt mình.

Nhưng Hạ Vãn Chi chưa bao giờ yếu đuối với anh một lần nào.

Cô có thể hạ mình cầu xin Tạ Kỳ Diên nhưng khi đối mặt với anh lại luôn không chịu buông bỏ sự kiêu ngạo của mình.

Hạ Vãn Chi không để Chu Dục đợi lâu, cởi tạp dề ra, rửa tay đơn giản rồi qua: “Đi bây giờ à?”

“Đi trang điểm thay quần áo trước, bảy giờ tối vào tiệc.” Chu Dục nhìn Hạ Vãn Chi, vê vê đầu ngón tay, hơi nhấc cổ tay lên muốn vén tóc cô ra sau tai.

“Vậy đi thôi.” Hạ Vãn Chi đã quay người, tay Chu Dục cứ thế lơ lửng giữa không trung.

Hạ Vãn Chi đẹp tự nhiên.

Khi chưa trang điểm đã xinh đẹp hơn người, khi trang điểm kỹ lưỡng mặc lễ phục, những người khác đều phải nhường đường cho vẻ đẹp của cô.

Cô cao một mét sáu tám, lúc này đi giày cao gót gần như cao bằng Chu Dục bên cạnh, chiếc váy dạ hội nhỏ màu hồng nhạt thiết kế khoét rỗng tôn lên vóc dáng hoàn hảo tỷ lệ ba bảy của cô.

Lễ phục do Chu Dục chọn, thiết kế mỏng manh đơn giản, tà váy xẻ, đôi chân dài trắng nõn ẩn hiện dưới váy.

Ánh mắt tập trung vào Hạ Vãn Chi ngày càng nhiều, Chu Dục trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu.

Anh biết Hạ Vãn Chi rất đẹp, nhưng khi Hạ Vãn Chi ăn mặc lộng lẫy đứng bên cạnh mình, sự tự tin của anh lại đột nhiên bị tổn thương.

Những bữa tiệc như thế này Hạ Vãn Chi không phải lần đầu tham dự, gặp cũng đều là những gương mặt quen thuộc, tứ đại gia tộc Bắc Thành tụ họp đông đủ, về cơ bản mọi người đều sẽ xoay quanh những người của mấy gia tộc này.

Liếc nhìn Tạ Kỳ Diên cũng có địa vị cao nhưng lại một mình cầm ly rượu đứng một bên, Hạ Vãn Chi khẽ nhướng mày, bất giác cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Ai bảo anh ra tay tàn độc, lòng dạ sắt đá làm gì.

Trong bữa tiệc ngay cả một người đến mời rượu cũng không có.

Không có người mời rượu thì thôi, đường đường là một tổng tài lớn, ngay cả bạn gái đi cùng cũng không có.

Đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc.

Hạ Vãn Chi vui đến mức cong môi, chưa vui được bao lâu liền thấy một gương mặt quen thuộc cầm một ly rượu đi về phía cô.

Khẽ nín thở, chuông báo động trong lòng Hạ Vãn Chi vang lên.

Anh đừng qua đây.

Vừa định lùi lại, lúc này Chu Dục bên cạnh khẽ đặt tay lên lưng cô, tươi cười dẫn cô đi về phía trước: “Khương tổng, hân hạnh.”

Khương Bách Xuyên hơi nâng ly rượu, cả người trông rất có khí chất: “Hân hạnh, tôi đến tìm cô Hạ uống một ly.”

Chu Dục sững sờ, nụ cười trên mặt hơi cứng lại: “Là vinh hạnh của Vãn Chi.”

Hạ Vãn Chi không mấy tình nguyện, cụng ly với Khương Bách Xuyên, vì nhận ra anh ta có ý đồ với Vân Lệ nên nói thẳng: “Hình như tôi với anh không thân lắm.”

Khương Bách Xuyên ung dung: “Sao lại không thân, tôi là anh trai nhà họ Khương của em.”

Nụ cười của Hạ Vãn Chi từ từ tắt ngấm.

Anh trai nhà họ Khương cái quái gì.

Người này chỉ qua đây làm màu một chút rồi đi, nói chính xác hơn, là đến để làm cô khó chịu thay Tạ Kỳ Diên.

Vượt qua đám đông, ánh mắt giao nhau với Tạ Kỳ Diên, vẻ bực bội và bất mãn trên mặt Hạ Vãn Chi không hề che giấu.

“Người ít rồi, chúng ta đi mời Lục tổng và Khúc tổng một ly.” Chu Dục ôm lưng cô đi về phía trước, mục tiêu rất rõ ràng.

Tứ đại gia tộc Bắc Thành, lần lượt là Lục, Khương, Khúc, Tạ, bữa tiệc tối nay là cơ hội để nhiều người kết giao với họ.

Nhưng vừa đến trước mặt hai gia tộc này liền thấy Khương Bách Xuyên dẫn Tạ Kỳ Diên qua chặn đường mời rượu.

Mời rượu thì thôi, còn nói chuyện phiếm.

Chu Dục nắm chặt ly rượu, im lặng lùi lại một bước không dám tiến lên.

Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt.

Thôi rồi, những người đứng đầu tứ đại gia tộc Bắc Thành đều có mặt đông đủ, không chỉ có mặt mà còn tụ lại nói chuyện phiếm.

Đúng là chẳng ai dám không biết điều mà chen vào.

So với sự căng thẳng trong lòng Chu Dục, Hạ Vãn Chi lại tỏ ra bình thản, ngược lại còn thích thú nhìn từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên bóng lưng của Tạ Kỳ Diên và Khương Bách Xuyên đang đứng cạnh nhau.

Ai nói dự tiệc chỉ có thể dẫn bạn gái.

Bạn trai cũng được mà.

Ai nói Tạ Kỳ Diên không có bạn đồng hành.

Nhìn thế kia thì là bạn trai của Khương Bách Xuyên rồi còn gì.

Hạ Vãn Chi nghĩ đến xuất thần, đến khi bị Chu Dục dẫn lên phía trước mới vội vàng thu lại vẻ mặt rạng rỡ của mình.

“Lục tổng, tôi đưa vị hôn thê qua mời một ly.” Chu Dục hơi cúi người, hạ thấp tư thế rồi khiêm tốn lên tiếng.

Hạ Vãn Chi phối hợp khẽ gật đầu.

Mắt liếc sang, chạm phải ánh mắt của Tạ Kỳ Diên đang đứng một bên xem kịch vui sau khi đã mời rượu xong.

Tạ Kỳ Diên khẽ cười khẩy.

Không biết người khác có nghe thấy không nhưng Hạ Vãn Chi thì nghe thấy.

“Vãn Chi, Vãn Chi?” Chu Dục nói chuyện với người ta vài câu, khi đối phương chuyển chủ đề sang Hạ Vãn Chi, Hạ Vãn Chi lại lơ đãng không phản ứng, anh ta mất mặt, trong lòng kìm nén đủ loại bất mãn.

“Xin lỗi, tôi không nghe rõ.” Hạ Vãn Chi ngượng ngùng cười cười.

“Không sao, nghe nói cô Hạ làm nghề họa sĩ vẽ giấc mơ, không biết có thời gian đến nhà họ Lục vẽ cho con gái tôi một bức tranh không.” Người nói là đạo diễn hàng đầu nhà họ Lục, Lục Bắc Đình, anh ta không cười nhưng giọng điệu ôn hòa, “Trẻ con có rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, nếu được, xin cô Hạ thêm phương thức liên lạc của vợ tôi.”

Không có gì vui hơn việc có khách hàng tìm đến, Hạ Vãn Chi mừng rỡ vô cùng, gật đầu cười nói: “Đương nhiên, vinh hạnh vô cùng.”

Lời vừa dứt, cô dường như nghe thấy một tiếng cười khẩy.

Từ phía Tạ Kỳ Diên đối diện chéo.

Cô vui mừng mà hình như có người không vui.

Tạ Kỳ Diên là một.

Chu Dục cũng là một.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 16


Tiệc chưa kết thúc, Hạ Vãn Chi không rảnh để ý người khác vui hay không vui, giữa chừng vào nhà vệ sinh chia sẻ tin vui này với Trúc Tử, cô soi gương thầm vui mừng.

“Vừa thấy rồi chứ? Cái cô nhà họ Hạ kia thật không biết xấu hổ.”

“Nếu không phải nhờ Chu Dục, cô ta làm gì có cơ hội tham dự bữa tiệc tối nay.”

Tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ vang lên phía sau, Hạ Vãn Chi ngẩng đầu, nhìn hai người họ qua gương.

Có lẽ họ nói chuyện suốt đường đến đây, nói hăng say đến mức vào nhà vệ sinh cũng không phát hiện người họ đang nói đến đang đứng trước bồn rửa tay.

Đến khi phát hiện cô đang đứng đây, hai người họ im bặt, như có chút hoảng hốt và lúng túng. Nhìn nhau một lúc họ lại lấy lại bình tĩnh, coi như không thấy Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi vẩy vẩy nước trên tay, chậm rãi hỏi một câu: “Không biết hai vị có thể nói rõ xem, tôi không biết xấu hổ ở chỗ nào?”

Bị người ta chửi cũng phải biết lý do là gì chứ.

Người phụ nữ bên trái bị cô nhìn đến phát hoảng, tuy biết cô đã không còn như xưa nhưng vẫn nể nang thân phận vị hôn thê của Chu Dục mà cắn răng không nói được một lời.

Ngược lại người phụ nữ kia, vênh váo nói một câu: “Cô dám làm chúng tôi có gì không dám nói! Lúc thiếu gia nhà họ Chu đưa cô đi mời rượu người khác, đừng tưởng tôi không thấy cô với người nhà họ Tạ liếc mắt đưa tình, lén lút trêu ghẹo nhau, đây không phải là không biết xấu hổ thì là gì?”

Hạ Vãn Chi nhướng mày.

“Tôi với người nhà họ Tạ liếc mắt đưa tình?” Hạ Vãn Chi tức đến bật cười, “Tôi rảnh rỗi quá hay sao mà không liếc mắt đưa tình với ai lại đi liếc mắt đưa tình với Tạ Kỳ Diên?”

“Cô…” Người phụ nữ kia trừng mắt, muốn phản bác gì đó nhưng bị Hạ Vãn Chi một câu chặn lại.

“Tôi khuyên cô đừng để lời này truyền đến tai Tạ Kỳ Diên, anh ta không dễ nói chuyện như tôi khi bị người khác vu oan đâu.” Hạ Vãn Chi cười dịu dàng nhưng lời nói lại chí mạng, lau khô tay xong cô không nói gì nữa, khẽ xách váy rời đi.

Hai người phụ nữ đứng tại chỗ cứng người không dám động.

Lời nhắc nhở thiện ý này của Hạ Vãn Chi, họ hoàn toàn nghe lọt tai.

Dù Hạ Vãn Chi thật sự có gì đó với Tạ Kỳ Diên, hôm nay lời nói ra nửa câu thì họ cũng không có kết cục tốt đẹp.

Hạ Vãn Chi dù có sa cơ thất thế nhưng vẫn là người không thể chọc vào.

Khi trở lại sảnh tiệc, Chu Dục cầm ly rượu hòa mình vào đám đông. Hạ Vãn Chi thấy mấy người đàn ông nói chuyện hăng say, có lẽ đang bàn chuyện làm ăn, cô trước nay không có hứng thú với những chuyện đó nên cũng lười qua đó.

Không phải tất cả bạn gái đi cùng đều phải luôn ở bên cạnh bạn trai mình, ví dụ như mấy vị phu nhân nhà họ Lục và nhà họ Khúc đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ ở khu đồ ngọt.

Hạ Vãn Chi liếc nhìn một cái, một mình cầm một ly rượu làm màu rồi chọn một góc để ngẩn người.

Cô biết hạnh phúc là gì, cô cũng luôn tin vào tình yêu.

Ngày trước đồng ý liên hôn với Chu Dục là vì tin Chu Dục là người có thể đối tốt với mình cả đời.

Giống như ông Hạ và bà Rose vậy.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên phát hiện, hóa ra không phải người đàn ông nào cũng có thể chịu đựng được thử thách.

Giày nam nữ
Hai mươi lăm năm, Chu Dục từ nhỏ đến lớn đều là người ở bên cạnh bảo vệ và đối tốt với cô.

Nhưng trong một đêm, người từng nói không thể thiếu cô, quay người lại có thể ôm người phụ nữ khác làm những chuyện thân mật nhất.

Họ không yêu nhau mà trực tiếp đính hôn, nhưng Chu Dục tôn trọng cô, yêu thương cô, ngay cả nắm tay ôm hôn cũng sẽ hỏi ý kiến cô.

Cô không biết yêu là gì, Chu Dục nói sẽ từ từ cùng cô tìm hiểu.

Cô chậm nhiệt, cần thời gian để chấp nhận thân phận vị hôn thê của anh, anh liền giữ mình đúng mực, chưa từng làm chuyện gì quá đáng với cô.

Hạ Vãn Chi luôn cho rằng anh là một chính nhân quân tử.

Nhưng sau lưng anh lại là một con người khác.

Hóa ra cũng có lúc cô nhìn lầm người.

Hạ Vãn Chi tự giễu cười.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Vãn Chi đặt ly rượu lại vào khay của phục vụ, lúc ngẩng đầu lên thì không may chạm phải ánh mắt của Tạ Kỳ Diên.

Cũng khó trách người ta nói cô và Tạ Kỳ Diên liếc mắt đưa tình.

Tất cả đều do Tạ Kỳ Diên cứ nhìn cô chằm chằm để xem trò vui mới gây ra hiểu lầm.

Trĩu vai xuống, Hạ Vãn Chi mặt lạnh tanh xách váy quay đầu đi thẳng về phía lối ra của sảnh tiệc.

Hạ Vãn Chi rời đi.

Cô bỏ lại Chu Dục, rời đi một mình.

Tạ Kỳ Diên khẽ nheo mắt, ngửa đầu uống cạn ly sâm panh trong tay, mày giãn ra, có thêm vài phần vui vẻ.

“Nhìn gì đấy?” Khương Bách Xuyên cầm một ly rượu qua cụng vào ly rỗng của Tạ Kỳ Diên, “Lạ thật, những bữa tiệc như tối nay không phải cậu chưa bao giờ tham dự sao?”

Tạ Kỳ Diên nhướng mày, không nói gì.

Khương Bách Xuyên nhìn anh đầy ẩn ý: “Sao, ở đây có mục tiêu của cậu à?”

“Không phải cậu bảo tôi đến sao?” Tạ Kỳ Diên ung dung hỏi lại.

Khương Bách Xuyên khẽ cười: “Tôi bảo cậu đến là cậu đến à?”

“Tự tin lên, cậu xứng đáng được tôi nể mặt.” Tạ Kỳ Diên vỗ vai anh ta, sau đó đặt ly xuống rồi cũng rời đi.

Khương Bách Xuyên cười lạnh: “Bịa đặt giỏi thật.”

Anh ta lớn hơn Tạ Kỳ Diên một tuổi, con nhà thế gia phần lớn đều quen biết từ nhỏ, nhà họ Khương tuy không qua lại nhiều với nhà họ Tạ, phần lớn vẫn là quan hệ cạnh tranh, nhưng anh và Tạ Kỳ Diên lại rất tình cờ là bạn cùng bàn hồi tiểu học.

Tuy sau này Tạ Kỳ Diên bị đưa ra nước ngoài nhưng liên lạc giữa họ không bị gián đoạn.

Lần này Tạ Kỳ Diên về nước nắm quyền nhà họ Tạ, anh ta quả thực đã giúp đỡ không ít, còn thúc đẩy mối quan hệ hợp tác ổn định lâu dài giữa Tạ thị và Khương thị trong tương lai.

Vụ này, không lỗ.

“Khương tổng, xin hỏi có thấy vị hôn thê của tôi không?” Chu Dục thoát ra được, tìm một vòng không thấy Hạ Vãn Chi liền hỏi Khương Bách Xuyên.

Khương Bách Xuyên nhướng cằm, giọng điệu lạnh lùng: “Đi rồi.”

Vẻ mặt Chu Dục sững lại, trước mặt Khương Bách Xuyên hơi cúi đầu.

Một là vì Hạ Vãn Chi đi rồi, hai là thái độ của Khương Bách Xuyên đối với anh rõ ràng tệ hơn Hạ Vãn Chi.

Một tiểu thư đã sa cơ, trong bữa tiệc này lại dễ dàng có được thiện cảm của những người đứng đầu nhà họ Lục và nhà họ Khương.

Ngược lại anh ta lại trở thành người làm nền cho Hạ Vãn Chi.

Sự bất mãn và không cam lòng trào dâng khắp mặt lại bị anh ta nhanh chóng đè nén xuống.

Trở lại sảnh tiệc, Chu Dục mỉm cười, tiếp tục nâng ly kết giao với những người có địa vị cao trong giới thế gia.

Hạ Vãn Chi về đến cửa nhà họ Chu mới nhận ra mình hấp tấp rời đi có chút không lịch sự.

Mất thể diện của Chu Dục.

Gửi cho Chu Dục vài tin nhắn nhưng anh ta đều không trả lời, Hạ Vãn Chi không muốn vào nhà đối mặt với sự trách móc của mẹ Chu Dục nên đợi trong xe hơn nửa tiếng.

Đợi đến buồn ngủ không chịu nổi, Hạ Vãn Chi nghĩ chắc tiệc cũng sắp tàn rồi, liền gọi cho Chu Dục.

Chuông chỉ reo ba giây đã bị ngắt.

Hạ Vãn Chi nhìn màn hình điện thoại, do dự một lúc không gọi lại, chuyển sang giao diện Wechat nói chuyện với Vân Lệ một lúc.

Lại đợi thêm mười mấy phút, cuối cùng thực sự hết kiên nhẫn, Hạ Vãn Chi kéo xuống trong giao diện Wechat, tìm tên Chu Dục bấm gọi.

Dạo này có lẽ do gọi video với Tạ Đàn nhiều quá nên thành thói quen, cô bấm nhầm thành gọi video.

Vốn định do dự tắt máy gọi lại nhưng lúc này video đã có người bắt máy.

Tiếng sột soạt truyền qua ống nghe điện thoại, kèm theo tiếng th/ở dốc và giọng nũng nịu của một người phụ nữ.

“Ôi, Chu thiếu—”

Âm cuối dường như bị va chạm vỡ vụn.

Hạ Vãn Chi chưa từng nghe thấy giọng nói như vậy.

Cũng chưa từng thấy loại cảnh tượng “phiên bản giới hạn” này.

Màn hình rung lắc, không rõ ràng.

Dường như thấy Hạ Vãn Chi không tắt máy, trong màn hình lộ ra nửa khuôn mặt vui vẻ của một người phụ nữ xa lạ.

Đây là sự khiêu khích trơ trẽn.

Hạ Vãn Chi thở hổn hển, cuối cùng cứng nhắc bấm nút tắt máy.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 17


Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay tạo thành vài vết hằn sâu nông khác nhau, sắc mặt Hạ Vãn Chi hơi tái đi. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô lập tức hiện lên dáng vẻ đắc ý, khiêu khích của người phụ nữ kia.

Vị hôn phu của cô lúc này đang nằm trên người phụ nữ khác, hưởng lạc phóng túng.

Chu Dục đã bẩn.

Nhà họ Chu cũng bẩn.

Hạ Vãn Chi hoàn hồn, đẩy cửa xe bước xuống rồi quay đầu đi về hướng ngược lại, ngày càng xa biệt thự nhà họ Chu.

Cô cảm thấy bi thương, không chỉ đơn thuần vì sự phản bội của Chu Dục.

Mà là cô đã nhìn lầm một người.

Cô có thể nói là hiểu Chu Dục.

Nhưng lại không hiểu bản chất của đàn ông.

Đầu tháng tám đã là cuối hạ, vài ngày nữa là lập thu, gió rất nhẹ, khẽ thổi bay tà váy nhẹ nhàng của Hạ Vãn Chi.

Bộ lễ phục trên người vẫn chưa thay, đôi giày cao gót bảy phân hơi cấn chân, Hạ Vãn Chi dừng lại, cúi xuống cởi giày xách trên tay tiếp tục đi lang thang vô định.

Bộ dạng này quả thực quá bắt mắt, như một nàng công chúa chạy trốn khỏi vương quốc cổ tích, người qua đường nhìn cô với vẻ nghi hoặc, có người tiến lên hỏi cô có cần giúp đỡ không, cô lắc đầu, nói cảm ơn.

“Lại một người đáng thương vì tình mà.” Người qua đường thở dài thay cô.

“Cô bé xinh đẹp thế này vậy mà có người không biết trân trọng.” Người qua đường bất bình thay cô.

Hạ Vãn Chi đi một lúc rồi dừng lại, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, ngơ ngác nhìn lòng bàn chân đã bẩn của mình rồi đột nhiên tự giễu cười thành tiếng.

Ông bà ngoại của cô ở Anh xa xôi nếu biết cô ở lại Bắc Thành sống khổ sở thế này, nhất định sẽ lập tức cử người qua bắt cô về.

Cắt đứt liên lạc giữa cô và bố mẹ là một chiêu, đóng băng thẻ ngân hàng cũng là thủ đoạn quen thuộc của họ.

Họ cược rằng cô sẽ sớm đầu hàng.

Rồi ngoan ngoãn từ bỏ mọi thứ ở Bắc Thành, di cư sang Anh tiếp tục làm một tiểu thư sống trong nhung lụa.

Cùng lúc đó, Chu Dục sau khi xong việc, quấn khăn tắm cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, người phụ nữ bên cạnh lập tức sán lại gần, bám lấy vai anh ta, giọng nói nũng nịu đầy vẻ áy náy: “Em không cẩn thận nhận một cuộc gọi Wechat, vốn định từ chối, không ngờ lại bấm nhầm…”

Chu Dục châm một điếu thuốc, từ từ nhả ra một làn khói: “Chuyện của cô không cần nói với tôi.”

Người phụ nữ tựa cằm vào vai anh, nghe vậy giọng nghẹn ngào: “Em tưởng điện thoại là của em…”

“Cô nói gì?” Chu Dục gần như phản xạ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ, một dự cảm không lành trỗi dậy.

Người phụ nữ nuốt nước bọt, giải thích: “Em không ngờ điện thoại là của anh…”

“Tôn Linh Chi!” Lưng Chu Dục lạnh toát, bàn tay đang bóp cổ Tôn Linh Chi nổi gân xanh, đầu óc có chút trống rỗng.

Giày nam nữ
Trên tủ đầu giường, điện thoại của anh và Tôn Linh Chi đặt cạnh nhau. Lúc đang cao trào, chuông điện thoại vang lên, anh ta tiện tay tắt đi, không lâu sau lại có cuộc gọi Wechat đến.

Là Tôn Linh Chi nửa đẩy nửa đưa nói điện thoại của cô ta reo.

Rất ít người gọi Wechat cho Chu Dục, thậm chí là không có nên anh ta tin, còn đùa giỡn bảo cô ta tự tắt đi.

“Chu thiếu…” Tôn Linh Chi vùng vẫy, mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Ai cho cô lá gan dám giở trò với tôi?” Hai mắt Chu Dục đỏ ngầu, cơn giận và sự bực bội bùng phát, sau khoảnh khắc mất kiểm soát, anh lập tức buông cổ cô ta ra, vội tìm lại tin nhắn trên WeChat.

Hạ Vãn Chi là người duy nhất anh ghim lên đầu.

Bên dưới ghi chú, dòng chữ [Cuộc gọi video] hiện rõ ràng — là Hạ Vãn Chi đã gọi cho anh ta.

Chu Dục run rẩy ngón tay chạm vào giao diện trò chuyện.

[Thời lượng cuộc gọi 01:26]

Phía trên đó còn có vài tin nhắn Hạ Vãn Chi gửi đến.

Cô còn hỏi anh ta ở đâu, nói cô đang đợi anh ta trong xe để cùng vào nhà.

Trong phút chốc, vô số hối hận bao trùm toàn thân Chu Dục, trong lòng anh ta dấy lên sự hoảng loạn tột độ, cơ thể cứng đờ một lúc, anh ta ngẩng đầu nhìn Tôn Linh Chi đang quỳ trên giường, đổ hết mọi lỗi lầm lên người phụ nữ này.

“Chát—” Bàn tay không chút nương tay tát một cái vào mặt Tôn Linh Chi, Chu Dục tức giận đến mức túm tóc cô ta trút giận, “Đều tại cô…”

“Đều tại cô quyến rũ tôi!” Vẻ mặt anh ta đau khổ, khó che giấu sự tức giận trên người.

Chỉ vì cô ta lợi dụng lúc yếu lòng, lại còn nói cô ta cũng tên là Chi Chi, anh ta mới mất cảnh giác.

Tôn Linh Chi kinh hãi cầu xin, nước mắt lã chã trên má, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại kéo Chu Dục đang mất kiểm soát trở lại, ngay lúc Chu Dục nhận điện thoại, Tôn Linh Chi run rẩy bò dậy rồi lại ngã xuống đất, run rẩy co rúm người ở một góc không dám động đậy.

“Mẹ, Vãn Chi có về không—” Chu Dục lo lắng hỏi.

Mẹ Chu Dục ở đầu dây bên kia vừa nghe anh mở miệng đã hỏi Hạ Vãn Chi, giọng điệu thiếu kiên nhẫn ngắt lời: “Vãn Chi, Vãn Chi, trong mắt con rốt cuộc còn có người mẹ này không, không phải hai đứa cùng đi dự tiệc sao, mấy giờ rồi còn chưa về?”

“Mẹ nói gì? Vãn Chi không về?” Lòng Chu Dục thắt lại, trực tiếp bỏ qua Tôn Linh Chi bên cạnh, vội vàng thay quần áo ra ngoài.

Hạ Vãn Chi đã chặn anh ta, anh ta không liên lạc được, chạy khắp những nơi Hạ Vãn Chi có thể đến cũng không tìm thấy cô.

Xe cuối cùng dừng lại trước cổng nhà cũ của họ Tạ, hai tay anh ta ôm đầu, vẻ mặt bơ phờ.

Đây là nơi cuối cùng Hạ Vãn Chi có thể đến.

Vừa bước vào cổng, Chu Dục bị mệnh lệnh của Tạ Kỳ Diên chặn lại ở phòng khách phụ chờ đợi.

Đợi một lúc lâu Tạ Kỳ Diên mới chậm rãi đến, anh không đeo kính, đôi mắt bình tĩnh ẩn chứa tia sáng lạnh lẽo: “Gần mười một giờ rồi, Tạ Đàn đã ngủ.”

Chu Dục nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Anh… anh họ, em đến tìm Vãn Chi.”

Tạ Kỳ Diên lập tức hừ lạnh: “Tìm vị hôn thê của cậu mà tìm đến chỗ tôi? Nghi ngờ tôi giấu cô ấy à?”

“Vãn Chi thân với em họ, em tưởng cô ấy…”

“Người không ở đây.” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên u ám, cụp mắt xuống dừng lại ở cổ áo sơ mi của anh ta.

Ở đó có một vết son môi đỏ rực.

Son môi tối nay của Hạ Vãn Chi rất nhạt.

Vết son đó hơi rộng.

Hoàn toàn không khớp với đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Hạ Vãn Chi.

Tạ Kỳ Diên cười khẩy, ánh mắt nhìn Chu Dục có thêm vài phần chế giễu.

Chu Dục nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không dám nghi ngờ, do dự vài giây nói: “Nếu tối nay cô ấy đến tìm Tạ Đàn, phiền anh họ gọi điện cho em, em…”

“Liên quan gì đến tôi?” Tạ Kỳ Diên đứng dậy, không chút nể nang quay người rời khỏi phòng khách phụ.

Trong sân Nam Viện, phòng ngủ của Tạ Đàn đã tắt đèn.

Tạ Kỳ Diên đứng ngoài cửa, đưa tay trực tiếp vặn cửa mở ra. Công tắc đèn ở bên trái ngay cửa vào, Tạ Kỳ Diên giơ tay bật đèn, Tạ Đàn đang trốn trong chăn dùng đèn ngủ nhỏ đọc truyện tranh lập tức tắt đèn, nín thở giả vờ ngủ.

“Dậy đi.” Áp suất trên người Tạ Kỳ Diên thấp đến cực điểm.

Tạ Đàn không dám động đậy.

“Gọi điện cho chị Hoàn Tử của em.” Tạ Kỳ Diên đứng ở đầu giường, một tay vén chăn của Tạ Đàn lên.

Chưa vén được bao nhiêu đã lộ ra đầu và “dụng cụ gây án” của cô bé.

Tạ Đàn mở một mắt, cười gượng kéo chăn lên che cuốn truyện tranh của mình.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 18


“Muộn thế này tìm chị Hoàn Tử làm gì chứ?” Tạ Đàn ngồi dậy, sờ mũi che giấu sự lúng túng.

“Nói nhiều thế?” Tạ Kỳ Diên kéo một chiếc ghế từ bàn học của cô bé lại ngồi xuống, giọng ra lệnh, “Nhanh lên.”

Tạ Đàn đảo mắt, cười hì hì: “Anh quan tâm chị ấy à?”

“Cho em ba giây.” Giọng Tạ Kỳ Diên bình thản.

Càng bình thản, lại càng báo hiệu một cơn bão sắp đến.

Tạ Đàn rất biết điều, nhanh chóng cầm chiếc đồng hồ điện thoại thông minh bên cạnh gọi video Wechat cho Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi bắt máy rất nhanh, một khuôn mặt đang đắp mặt nạ xuất hiện trên màn hình nhỏ của đồng hồ Tạ Đàn: “Con cú đêm này, muộn thế này không ngủ còn tìm chị làm gì?”

“Không phải em, là…” Một ánh mắt sắc lẹm lia tới, lời của Tạ Đàn lập tức bị dọa nuốt trở lại vào bụng.

Hạ Vãn Chi chớp mắt: “Là gì?”

Tạ Đàn kéo dài giọng thánh thót: “Là trái tim của ai đó—”

Hạ Vãn Chi: “…”

Sắc mặt Tạ Kỳ Diên đen thêm một độ, đưa tay lấy bút của Tạ Đàn viết một câu vào vở cho Tạ Đàn xem.

Tạ Đàn đọc theo: “Ở đâu?”

Giọng điệu rất cứng nhắc, Hạ Vãn Chi còn tưởng mình nghe nhầm, cười nói: “Gì cơ?”

Khóe miệng Tạ Đàn giật giật, nói lảng: “À à, em chỉ là không ngủ được muốn nói chuyện với chị thôi mà, chị Hoàn Tử, chị đang ở đâu vậy, trông không giống nhà anh họ.”

“Khách sạn, cùng chị Vân Lệ tận hưởng thế giới hai người.” Hạ Vãn Chi chuyển camera, Vân Lệ cũng đang đắp mặt nạ ở đối diện vẫy tay chào Tạ Đàn trong camera.

Cơ sở vật chất của khách sạn năm sao hiện ra rõ ràng.

“Sao hai người lại ở khách sạn vậy?” Tạ Đàn đã bỏ qua sự tồn tại của Tạ Kỳ Diên, bắt đầu nói chuyện phiếm với hai người đối diện.

Hạ Vãn Chi nghiêng đầu dựa vào ghế sofa, suy nghĩ một lúc mới nói: “Không có nhà để về.”

Tạ Đàn còn muốn nói gì đó, lúc này Tạ Kỳ Diên đã viết hai chữ đưa ra trước mặt Tạ Đàn.

Tắt máy.

Tạ Đàn suy nghĩ xem nên chống đối anh thế nào, nhưng không địch lại được ánh mắt sắc như dao của người này, cuối cùng đành chịu thua nói lời tạm biệt với Hạ Vãn Chi: “Chị Hoàn Tử, em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây.”

Hạ Vãn Chi: “…”

“Con bé này.” Hạ Vãn Chi ném điện thoại sang một bên, thấy Vân Lệ đứng dậy đi tới, liền dịch người nhường cho cô một nửa chỗ.

Hai người chen chúc trên chiếc ghế sofa nhỏ đắp mặt nạ, Vân Lệ nhìn Hạ Vãn Chi cười đầy ẩn ý, cười xong mới nói toạc ra: “Bên cạnh con bé chắc chắn còn có người khác.”

Acnes
Hạ Vãn Chi mở to mắt: “Sao cậu biết?”

“Trực giác.” Vân Lệ nói bóng gió với cô.

“Bí ẩn thật.” Hạ Vãn Chi không mấy để tâm.

“Cậu tự cảm nhận đi.” Vân Lệ cười, không nói thẳng ra.

Khoảng hơn mười giờ tối, sau khi tiệm hoa của Vân Lệ đóng cửa, cô đang chuẩn bị lái xe về nhà, quay người lại thấy một tiểu thư ăn mặc lộng lẫy nước mắt lưng tròng chạy đến đòi ôm cô.

Vân Lệ đại khái đoán được chuyện gì, liền trêu cô: “Bỏ trốn à?”

Thế là hai người bỏ trốn đến khách sạn, nghe cô kể về những chuyện cũ thời thanh mai trúc mã với Chu Dục.

Nói ra được tức là đã sẵn sàng để gác lại quá khứ.

Bên kia, Tạ Đàn sau khi tắt video, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn Tạ Kỳ Diên.

“Tắt đèn, đi ngủ, còn lén đọc truyện tranh nữa, anh cho người vứt hết đi.” Tạ Kỳ Diên đứng dậy, giọng điệu không cho phép phản bác.

Tạ Đàn bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng sau này giúp anh nữa thì là đồ ngốc.

“Đừng nói với ai cuộc gọi này là anh bảo em gọi.” Tạ Kỳ Diên lúc rời đi cảnh cáo một câu.

Từ phòng Tạ Đàn ra ngoài, anh đến ban công hóng gió một lúc, đầu ngón tay kẹp một điếu xì gà, anh không hút nhiều, đứng bất động như tượng cho đến khi điếu xì gà cháy hết.

Hạ Vãn Chi ở đâu thì liên quan gì đến anh chứ?

Đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm.

Hạ Vãn Chi ở khách sạn ủ rũ đến trưa mười hai giờ mới rời đi, cô không về nhà họ Chu mà bắt taxi thẳng đến phòng làm việc.

Cô biết Chu Dục sẽ đợi cô ở đây.

“Vãn Chi, em đi đâu vậy? Anh tìm em cả đêm…” Gặp lại nhau, Chu Dục khó che giấu sự kích động trong lòng, anh ta tưởng mình phải đợi ở đây mấy ngày.

Mắt anh ta đỏ ngầu, cả người trông tiều tụy và bơ phờ.

Lòng Hạ Vãn Chi chua xót, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta như muốn nhìn thấu tâm can anh ta.

Xem thử trái tim anh ta đã biến chất thành cái dạng gì.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Vẻ mặt Hạ Vãn Chi bình thản, sau một đêm suy nghĩ, cô đã thông suốt nhiều chuyện, bây giờ nhìn thấy con người anh ta lại đột nhiên cảm thấy những chuyện này không còn quan trọng nữa.

Người không quan trọng, chuyện không quan trọng.

Giọng cô quá đỗi bình thản, lòng Chu Dục thắt lại, vừa gặp đã xin lỗi: “Xin lỗi, Vãn Chi, thật sự xin lỗi, anh không cố ý, em tha thứ cho anh…”

“Anh lúc nào cũng không cố ý.” Hạ Vãn Chi lùi lại một bước, “Chu Dục, anh đừng hễ có chuyện là lại xin lỗi em.”

“Nhưng em cũng phải nghe anh giải thích chứ.” Chu Dục vuốt mặt, quay người đi điều chỉnh lại cảm xúc và trạng thái, lúc quay lại lại không dám nhìn vào mắt Hạ Vãn Chi, “Người phụ nữ đó là có người cố tình sắp đặt.”

“Không phải tốt sao, có người sắp đặt thì anh cứ hưởng thụ đi.” Hạ Vãn Chi không thích đứng, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, chậm rãi rót trà.

Chu Dục nắm chặt tay, cảm thấy một sự thất bại: “Vãn Chi, em đừng nói lời giận dỗi.”

“Em không nói lời giận dỗi.” Hạ Vãn Chi uống một ngụm trà, suy nghĩ một lúc, cô ngẩng đầu nhìn Chu Dục, ánh mắt dừng lại trên mặt anh ta ba giây, sau đó bình tĩnh nói một câu, “Chu Dục, hôn ước giữa chúng ta đến đây là kết thúc đi.”

Như nước trong hồ băng lạnh lẽo đổ ập xuống người anh ta, toàn thân Chu Dục cứng đờ, chuyện tối qua bị Hạ Vãn Chi phát hiện, anh ta đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất.

Nhưng anh ta không ngờ Hạ Vãn Chi không khóc không quậy, thậm chí lười mắng anh ta một câu.

Cô bình tĩnh đến mức như thể đã tính toán trước khoảnh khắc này.

Như thể cô chỉ chờ đợi khoảnh khắc này đến.

Chu Dục cười khổ một tiếng, cố nén nỗi đau trong lòng, hỏi dồn: “Hạ Vãn Chi, có phải em không có trái tim, có phải em… chưa bao giờ yêu anh đúng không?”

Hạ Vãn Chi tránh ánh mắt anh ta.

Đây là một câu hỏi không thể trả lời.

Cô đồng ý đính hôn với anh ta, từng nghĩ sẽ từ từ bước vào vai trò vị hôn thê, cùng anh ta sống đến hết đời.

Nhưng khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô cần phải xem xét lại mối quan hệ giữa mình và Chu Dục.

“Chu Dục, có lẽ em không biết cách yêu một người.” Hạ Vãn Chi ngước mắt lên, nghiêm túc nói, “Chuyện hủy hôn do em đề nghị, nhà họ Chu các anh không cần phải chịu trách nhiệm, cứ vậy đi.”

“Anh thích em bao nhiêu năm nay, bây giờ em một câu nói là muốn hủy hôn, Vãn Chi, em không thể tàn nhẫn như vậy…”

“Là anh có lỗi với em trước.” Hạ Vãn Chi ngập ngừng, có những lời nghẹn lại trong cổ họng cuối cùng lại nuốt xuống, chính vì biết Chu Dục trước đây thật lòng với mình nên cô mới muốn cho anh ta một chút thể diện.

Nhưng anh ta lại đang ép cô, nhất định khiến cả hai cùng tổn thương.

Vẻ mặt Chu Dục rất hối hận, mắt anh ta hơi đỏ, ngồi xổm xuống nắm lấy tay Hạ Vãn Chi: “Đúng, là anh hồ đồ không chịu nổi cám dỗ làm chuyện có lỗi với em, nhưng Vãn Chi…”

Anh ta nghẹn ngào: “Anh là đàn ông mà, anh cũng có ham m/ốn, trên đời này không có người đàn ông nào không phạm lỗi, em có thể tha thứ cho anh một lần được không…”

Hạ Vãn Chi không thể tin nổi nhìn anh ta.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm, Hạ Vãn Chi nhìn thấy một Chu Dục như thế này.

Cô chưa từng nghĩ những lời như vậy lại có một ngày thốt ra từ miệng Chu Dục.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 19


Nỗi thất vọng dồn nén trong lòng nhưng khó nói thành lời, Hạ Vãn Chi rút tay về, đứng dậy đi ra cửa kéo mở, giọng điệu không cho phép từ chối: “Anh đi đi, tối nay tôi sẽ về nói rõ chuyện hủy hôn với hai bác, chậm nhất là tối mai tôi sẽ dọn ra ngoài.”

Từ nay về sau, anh ta và cô, đường ai nấy đi.

Chu Dục buông thõng tay, một lúc lâu sau mới từ từ đứng dậy, giọng nói khó khăn: “Em thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?”

Hạ Vãn Chi im lặng, quá trình đối đầu vô cùng yên tĩnh.

“Từ nhỏ anh đã thích em.” Chu Dục cười khổ, vẻ ngoài bơ phờ càng thêm đáng thương, “Đính hôn cũng gần ba tháng rồi, anh vẫn luôn theo nhịp điệu của em, em tự hỏi lòng mình xem, chúng ta có giống đang yêu nhau không?”

“Mỗi lần anh muốn gần gũi em đều tránh né, trong mắt em chỉ có phòng làm việc và khách hàng của em, lúc nào có người chồng chưa cưới này của em?”

“Hạ Vãn Chi, có phải em chưa bao giờ thích anh không?”

Mắt Chu Dục đỏ hoe, dồn dập hỏi, anh ta quá sợ hãi, anh ta không thể chịu đựng được viễn cảnh khi Hạ Vãn Chi rời xa mình.

Anh ta từ nhỏ đến lớn đều xoay quanh Hạ Vãn Chi, bây giờ sự việc thành ra thế này, anh ta không cam lòng, rất không cam lòng.

Hạ Vãn Chi nhắm mắt lại, cố nén nỗi chua xót trong lòng, giọng nói rất nhẹ: “Thích.”

Chu Dục đột ngột ngẩng đầu, đồng tử hơi co lại, như không thể tin nổi nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi, niềm vui sướng tột độ át đi những cảm xúc phức tạp trong lòng, anh ta bước lên phía trước, lại thấy Hạ Vãn Chi lùi lại một bước lớn.

“Nhưng em thích chàng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đầy hăng hái nhiệt thành ngày đó.” Hạ Vãn Chi nắm chặt tay, cổ họng hơi nghẹn lại, “Chứ không phải Chu Dục sau này đặt lợi ích kinh doanh lên hàng đầu, càng không phải Chu Dục bây giờ rõ ràng làm sai chuyện lại hùng hồn đến chỉ trích em, chất vấn em, để che đậy lỗi lầm của anh!”

Đồng ý đính hôn với Chu Dục, là vì từ nhỏ luôn xem anh ta như một người anh trai luôn bảo vệ mình. Nhưng khi ở bên anh ta với tư cách là vị hôn thê, cô mới phát hiện mình không thể thích nghi với sự thay đổi thân phận này.

Dù là cô hay Chu Dục, họ đều đã thay đổi.

Tất cả những chuyện xảy ra sau khi nhà họ Hạ phá sản, cũng như sự thay đổi thái độ của gia đình họ đối với cô, đều có nghĩa là một ngày nào đó họ sẽ ngày càng xa cách.

“Hủy hôn đi, Chu Dục.” Ánh mắt Hạ Vãn Chi nhìn anh ta đầy vẻ xa cách.

Đối với Chu Dục, đây là một ánh mắt rất xa lạ.

Anh ta biết cô không nói đùa, càng không phải nói lời giận dỗi.

Giữa anh ta và Hạ Vãn Chi đã không còn đường lui nữa rồi.

Cuộc cãi vã của hai người đến đây là kết thúc, Trúc Tử ở trong phòng vẽ nghe hết toàn bộ, đợi Chu Dục đi rồi mới tức giận đùng đùng từ trong ra bênh vực Hạ Vãn Chi: “Đồ lòng lang dạ thú, uổng công mang vẻ ngoài của một bậc quân tử.”

Hạ Vãn Chi khẽ thở ra một hơi, xoa xoa thái dương ngồi xuống rót một tách trà nóng từ từ uống, nghe vậy bật cười: “Con người rồi cũng sẽ thay đổi.”

Chu Dục ngày xưa giữ mình đúng mực.

Trúc Tử tức đến phồng má, thở dài một tiếng bắt đầu lo lắng cho Hạ Vãn Chi: “Hôn sự này có thuận lợi hủy bỏ được không? Anh ta trông có vẻ sẽ không dễ dàng buông tay, còn chị sau khi dọn ra khỏi nhà họ Chu thì ở đâu?”

Biến cố đến quá nhanh, không chỉ Trúc Tử, ngay cả Hạ Vãn Chi cũng không lường trước được.

Cô không có bất kỳ dự định nào.

Acnes
Trúc Tử lo lắng đi đi lại lại, chống nạnh bắt đầu lẩm bẩm: “Chú dì rốt cuộc đi đâu rồi, sao họ nỡ bỏ chị lại một mình, nếu có họ ở đây thì tốt rồi…”

Hạ Vãn Chi chống cằm thầm thở dài.

Cô bây giờ thật sự hơi nghèo.

Bộ dạng bơ phờ này, chỉ e chính là điều ông cụ ở Anh xa xôi muốn thấy.

Chỉ cần cô gọi cho họ một cuộc điện thoại, cô sẽ thua.

“Cùng lắm thì…ở lại phòng làm việc, đây chính là nhà của chị.” Hạ Vãn Chi lạc quan.

Mặt mày Trúc Tử như đưa đám: “Chị quên chúng ta đang bị bọn tư bản bóc lột và xua đuổi sao, nơi này sẽ sớm không còn là nhà của chị nữa đâu.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Trời muốn diệt ta đây mà.

Đang thầm buồn bã, cửa phòng làm việc đột nhiên xuất hiện một đám người lố nhố, dẫn đầu là Dư Phi, Hạ Vãn Chi có ấn tượng sâu sắc với anh ta.

Là một tay sai có thể làm vệ sĩ bảo vệ an toàn cho tư bản, cũng có thể làm tài xế, thư ký bên cạnh tư bản.

Văn võ song toàn, đúng là một nhân tài.

Hạ Vãn Chi và Trúc Tử chăm chú theo dõi họ, vốn tưởng họ sẽ xông vào như lần trước, ném ra một bản hợp đồng bồi thường khổng lồ ép cô ký tên rồi đi, không ngờ hôm nay lại chỉ đi ngang qua nhìn một cái, thị sát một vòng rồi biến mất.

Hạ Vãn Chi và Trúc Tử nhìn nhau.

Trúc Tử nuốt nước bọt: “Đây có phải là dấu hiệu, ‘nhà’ của chị được giữ lại rồi không?”

Hạ Vãn Chi cười ha hả hai tiếng: “Dễ dàng như vậy, chị nhận họ Tạ làm bố.”

Người như Tạ Kỳ Diên sẽ không dễ dàng phát lòng từ bi.

Huống chi quan hệ giữa họ không tốt đến mức đó.

Một lúc sau, Dư Phi sau khi kết thúc công việc thị sát lại quay lại, rất lịch sự gõ cửa, cách lớp kính vẫy tay chào.

Dù biết Hạ Vãn Chi không chào đón mình nhưng anh ta vẫn phải vào hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao phó.

“Cô Hạ, Tạ tổng nói, sẽ gia hạn cho cô thêm một tháng.” Dư Phi đưa bản hợp đồng mới lên, số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng trên đó có thay đổi, tăng thêm một nửa so với ban đầu, dãy số theo sau rất rõ ràng.

Bồi thường vi phạm hợp đồng: một nghìn hai trăm năm mươi vạn.

Đúng là một con số hai trăm năm mươi vạn (ám chỉ đồ ngốc).

Nếu Hạ Vãn Chi đồng ý ký tên chuyển đi, tiền bồi thường cộng với tiền thuê nhà được trả lại tổng cộng hơn một nghìn năm trăm vạn.

Số tiền này hoàn toàn đủ để Hạ Vãn Chi xoay sở.

“Bảo anh ta đến nói chuyện với tôi.” Hạ Vãn Chi bình thản đẩy bản hợp đồng lại cho Dư Phi, sự việc đã đến nước này, cô cũng không sợ đắc tội thêm Tạ Kỳ Diên, kéo dài được ngày nào hay ngày đó.

Tạ Kỳ Diên không chịu buông tha cô, cô cũng không buông tha Tạ Kỳ Diên, xem ai mất kiên nhẫn trước, xem ai chết trước ai.

Trận chiến khó khăn này, Hạ Vãn Chi nhất định phải đánh.

Ba mươi sáu kế, cùng lắm thì dùng mỹ nhân kế.

Dư Phi khẽ ho một tiếng, cũng không ở lại đây nữa, thu lại hợp đồng vào cặp tài liệu của mình rồi lịch sự chào tạm biệt: “Nhất định sẽ truyền đạt lời của cô Hạ.”

Hạ Vãn Chi nhìn theo anh ta rời đi.

Vẻ mặt Trúc Tử hơi phức tạp: “Sao em cảm thấy mục đích chuyến đi này của anh ta không phải là để chị ký hợp đồng.”

“Ừ, anh ta thay mặt tên tư bản độc ác đó đến xem trò cười của chị.” Hạ Vãn Chi lòng đầy phẫn uất, đập mạnh chiếc cốc trong tay xuống bàn, đứng dậy đi vào phòng vẽ khuấy một thùng sơn rồi hung hăng hất lên tấm vải vẽ cao một mét rưỡi.

Trúc Tử nuốt nước bọt.

Đã lâu cô không thấy Hạ Vãn Chi dùng cách thức thô bạo như vậy để sáng tác.

Đến chiều tối, Hạ Vãn Chi hoàn thành bức tranh, Trúc Tử nhìn bức chân dung trừu tượng của Tạ Kỳ Diên trước mắt, tim đập thình thịch.

Bức tranh này không thể để tên tư bản độc ác đó phát hiện được.

Nếu không đừng nói một nghìn hai trăm năm mươi vạn, ngay cả hai trăm năm mươi cũng không lấy được.

Phải biết rằng tư bản rất thù dai, thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back