Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 20


Tạ Kỳ Diên đi công tác trong ngày rồi về, Hoắc Dương cầm laptop theo sau báo cáo tiến độ công việc, sau khi vào văn phòng tổng giám đốc liền nhanh chóng bàn giao công việc cho Dư Phi.

Một người cầm cặp tài liệu lên đứng bên trái Tạ Kỳ Diên để anh ký, một người đóng laptop lại quay đầu lui ra.

Họ phối hợp ăn ý, một thư ký, một trợ lý đặc biệt, lần lượt là cánh tay phải và trái của Tạ Kỳ Diên, cũng là bạn làm việc ăn ý nhất của nhau.

“Dữ liệu mới nhất của dự án hợp tác với Khương thị đã được tải lên máy tính của anh, theo xu hướng phát triển này, sẽ giúp ích rất lớn cho việc Tạ thị tiến quân vào ngành điện ảnh, ngoài ra, vấn đề bên Tinh Diệu về cơ bản đã không còn gì đáng lo ngại, ngoại trừ…”

Bước chân Tạ Kỳ Diên không dừng lại nhưng lại liếc nhìn Dư Phi.

Dư Phi bị ánh mắt này nhìn đến phát hoảng.

“Ngoại trừ gì?” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm.

Dư Phi khẽ ho một tiếng: “Ngoại trừ cô Hạ vẫn vững như bàn thạch, những chuyện khác đều không thành vấn đề.”

Cửa văn phòng tổng giám đốc có khóa điện tử, Dư Phi nhanh chân hơn một bước tiến lên quẹt thẻ cảm ứng, bước chân Tạ Kỳ Diên dừng lại, cửa mở, nhưng người vẫn đứng yên không động.

Không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau, ánh mắt anh nhìn Dư Phi có thêm vài phần chế giễu: “Còn có chuyện gì mà trợ lý Dư như cậu không làm được sao?”

Dư Phi: “…”

Anh ta chưa bao giờ nói mình là siêu nhân.

Nhưng trâu ngựa thì phải cống hiến hết mình, tỏa sáng rực rỡ trên cương vị của mình.

“Cô Hạ bảo anh đích thân qua nói chuyện với cô ấy.” Dư Phi lòng lạnh ngắt truyền đạt lại lời.

“Mặt mũi cô ta lớn đến thế à?” Tạ Kỳ Diên vừa xuống máy bay, lúc này vừa về đã phải xử lý không ngừng nghỉ các tài liệu trong email.

Dư Phi tiếp lời: “Mặt mũi trông không lớn, chỉ là hơi tái nhợt, có vẻ ốm yếu.”

Tạ Kỳ Diên ngẩng đầu.

Không khí im lặng vài giây.

Như bị đóng băng.

Dư Phi: “…”

“Tôi hỏi cậu cô ấy thế nào à?” Vẻ mặt của Tạ Kỳ Diên xưa nay đều thể hiện rất rõ ràng, môi mỏng mấp máy, như thể giây sau sẽ thốt ra ba chữ “thưởng bị hủy” đầy sát thương.

Dư Phi cúi đầu, lẩm bẩm: “Không phải anh bảo tôi đi thị sát Tinh Diệu tiện thể xem cô ấy thế nào sao…”

Dự án Tinh Diệu về cơ bản không có gì đáng thị sát, nhưng Tạ Kỳ Diên không chỉ giao cho anh ta đích thân đi, mà còn cố tình nhắc đến Hạ Vãn Chi, ý không phải là bảo anh ta đi xem cô ấy một cái rồi về báo tin sao?

Làm tổng giám đốc thật tốt, lúc nào cũng có thể lật mặt không nhận người.

“Nói gì? Lớn tiếng lên.” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên u ám, giọng nói không lớn, thậm chí không chút gợn sóng.

Acnes
Dư Phi lại thấy tim mình run lên, ho khan một tiếng: “Tôi nghe ngóng được, cô Hạ tối nay muốn hủy hôn.”

Động tác trên tay Tạ Kỳ Diên lập tức dừng lại: “Cậu nói gì?”

Dư Phi lặp lại: “Cô Hạ muốn hủy hôn, người sắp trở thành em dâu họ anh, bay mất rồi.”

Tạ Kỳ Diên: “…”

Một lúc lâu sau Tạ Kỳ Diên hừ lạnh: “Liên quan gì đến tôi?”

Dư Phi không nói nên lời, lấy cớ ra ngoài, đổi Hoắc Dương vào hầu hạ anh.

Anh ta thật sự không hầu hạ nổi người này thêm phút nào nữa..

Tối nay, biệt thự nhà họ Chu hiếm khi tụ họp đủ bốn người.

“Anh không đồng ý.” Chu Dục nhìn Hạ Vãn Chi đang bình thản ngồi một bên ghế sofa, giọng điệu kích động.

Hạ Vãn Chi không để ý đến anh ta mà chuyển ánh mắt sang bố mẹ Chu Dục.

Bố Chu Dục rõ ràng không ngờ chuyện hủy hôn lại đến nhanh như vậy, cảm thấy có lỗi với nhà họ Hạ, vẻ mặt lập tức nặng nề.

Ngược lại mẹ Chu Dục trong lòng thầm vui mừng.

Hạ Vãn Chi biết mẹ Chu Dục đang chờ đợi khoảnh khắc này.

“Hai tháng qua rất cảm ơn sự chăm sóc của hai bác, nhưng tình hình nhà họ Hạ của cháu hai bác cũng thấy rồi, hôn nhân trước nay đều coi trọng môn đăng hộ đối, nhà họ Chu bây giờ cháu không với tới nổi.” Hạ Vãn Chi nắm chặt tay, cuối cùng vẫn chọn cách giữ lại cho Chu Dục một chút thể diện cuối cùng.

Cô có rất nhiều chuyện phải giải quyết, chỉ hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, cùng Chu Dục chia tay trong hòa bình.

Bố Chu Dục nghe vậy liền ngồi không yên: “Cháu nói gì vậy…”

“Theo lý mà nói, hôn ước này đáng lẽ phải hủy từ lâu rồi, chỉ là bố mẹ cháu bây giờ đang ở nước ngoài, không thể đích thân về nói rõ với hai bác, nếu đã như vậy thì để cháu đích thân đến hủy.” Hạ Vãn Chi cụp mắt xuống, mở tờ hôn thư vẫn luôn giữ bên mình ra, trước mặt ba người nhà họ Chu dùng bút gạch bỏ tên cô và Chu Dục.

Bố mẹ Chu Dục tất nhiên sẽ không ngăn cản.

Chu Dục nắm chặt tay, sau khi nhận ra Hạ Vãn Chi không hề nói toạc ra chuyện anh ta đã làm có lỗi với cô liền mất hết dũng khí để nói.

Cô nói chia tay trong hòa bình là ý này.

Hôn thư là bản giấy, Hạ Vãn Chi nhìn hai nét mực đậm mình vừa thêm vào, lòng trăm mối ngổn ngang.

Bất lực, cảm khái, cũng có sự giải thoát.

Như thể cảm thấy chưa đủ, cô đặt bút xuống, “xoẹt” một tiếng, xé hôn thư làm đôi.

“Hạ Vãn Chi!” Đồng tử Chu Dục hơi co lại, nỗi đau từ tim lan đến não, anh ta nghẹn ngào, “Em thật sự không chút lưu luyến tình cảm của chúng ta…”

“Em không phải là người phù hợp với anh, sau này…” Hạ Vãn Chi ngừng lại, khẽ cười một tiếng, “Anh thích ai thì đi tìm người đó.”

Cô buông tay rồi.

Buông tay để anh ta làm một người đàn ông.

Buông tay để anh ta mặc sức giải tỏa ham m/uốn của một người đàn ông.

Từ nay không còn liên quan gì đến cô nữa.

Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ.

Trong tình huống này, Hạ Vãn Chi không chọn ở lại nhà họ Chu qua đêm, tối muộn bắt taxi đến tiệm của Vân Lệ giúp đỡ, cùng cô ấy bán hàng đến tận khuya mới đóng cửa.

“Ổn không?” Vân Lệ thấy cô cứ im lặng, dùng hoa sao và cúc họa mi tết một vòng hoa đội lên đầu cô, “Độc thân rồi, vui lên đi.”

Hạ Vãn Chi dựa vào lưng ghế, tư thế hoàn toàn thả lỏng: “Thực ra sau khi chuyển đến nhà họ Chu tớ đã nhận ra hôn sự này không thể tiếp tục được nữa nhưng chưa bao giờ nghĩ đến kết cục như thế này.”

Nực cười thật, Chu Dục lại làm ra chuyện như vậy.

“Đàn ông không có ai tốt cả.” Vân Lệ dọn dẹp hoa cỏ thừa trên bàn, cho cô một lời khuyên, “Tự do là trên hết, vui vẻ là vạn tuế, đừng bao giờ để đàn ông trói buộc tâm hồn của cậu.”

Hạ Vãn Chi mím môi, một lúc lâu sau, mỉm cười nhàn nhạt: “Biết rồi, chị gái tốt của tôi.”

“Được rồi, vậy vấn đề là, cậu ở đâu?” Vân Lệ vỗ tay một cái, đưa ra một câu hỏi rất nghiêm túc.

Chỗ Vân Lệ chắc chắn không đến được, dù sao cũng có một bà mẹ Vân ghét hào môn ở đó.

“Ở khách sạn tạm một đêm vậy.” Dự định gần nhất của Hạ Vãn Chi là dọn đồ ra khỏi nhà họ Chu, còn sau này ở đâu thì cô chưa nghĩ kỹ.

“Gọi cái anh gì đó nhà họ Tạ của cậu đến đón đi?” Vân Lệ cười đề nghị.

Hạ Vãn Chi đưa tay ra đẩy về phía trước: “Xin miễn.”

“Đừng vậy chứ, người ta đến rồi kìa.” Vân Lệ thu lại ánh mắt, nụ cười trên mặt càng thêm rõ rệt, đứng dậy đẩy ghế vào gầm bàn, vỗ vai Hạ Vãn Chi, ra hiệu cho cô nhìn về phía sau.

Bên kia đường, một chiếc Rolls-Royce bật đèn khẩn cấp đang đậu ven đường.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đặt trên thành cửa sổ, đốm lửa nhỏ bị thổi đỏ rực, anh ta nhìn qua, gọng kính vàng che đi cảm xúc trong mắt, nhìn từ xa trông rất giống một kẻ lưu manh giả danh tri thức.

Lòng Hạ Vãn Chi khẽ giật thót.

Vân Lệ trêu chọc: “Vui đến phát ngốc rồi à?”

“Là phát ngốc thật đấy, tên tư bản đó đích thân đến đây bóc lột tớ rồi.” Hạ Vãn Chi vừa thu dọn đồ đạc vừa định chuồn đi.

Đang chuẩn bị chạy thì một giọng nói trong trẻo của một bé gái vang vọng từ bên kia đường: “Chị Hoàn Tử! Bọn em đến đón chị về nhà!”

Bước chân Hạ Vãn Chi khựng lại, đôi mắt to tròn đầy vẻ nghi hoặc.

Làm gì vậy?

Hơi giống như kiểu…hai bố con đến đón mẹ về nhà.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 21


Hạ Vãn Chi không biết tin tức hủy hôn đã lan truyền ra ngoài như thế nào, nhưng lúc này, điều cô càng không hiểu hơn là, Tạ Đàn làm thế nào mà mời được Tạ Kỳ Diên, vị Phật lớn này đến làm tài xế cho cô.

Tạ Đàn có bản lĩnh đó sao?

Không thể nào.

Tạ Kỳ Diên đại phát từ bi?

Cũng không thể nào.

“Anh đến xem trò cười của tôi à?” Hạ Vãn Chi bị Tạ Đàn kéo lên xe, vừa ngồi vững, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Tạ Kỳ Diên qua gương chiếu hậu trong xe, rõ ràng trong lòng không có chút tự tin nào nhưng vẻ mặt lại không chịu thua.

“Nếu anh thừa nước đục thả câu đến nói chuyện chuyển phòng làm việc với tôi thì miễn bàn.” Hôm nay cô rất mệt, toàn thân toát ra vẻ mệt mỏi rõ ràng, chút sức lực còn sót lại đã cạn kiệt, bây giờ chỉ còn lại sự bực bội tràn trề.

Loại “hộ gia đình cứng đầu” không chịu hợp tác như cô, bọn tư bản đều ghét, cộng thêm những ân oán thời thơ ấu, cô ở chỗ Tạ Kỳ Diên e rằng đã sớm nằm trong danh sách đen rồi.

“Chị Hoàn Tử…” Có lẽ nhận ra hơi thở của Hạ Vãn Chi có chút nặng nề, Tạ Đàn nắm lấy tay cô, giọng điệu có chút quan tâm.

Mí mắt Hạ Vãn Chi nặng trĩu, nhắm mắt lại đồng thời nắm chặt tay Tạ Đàn.

Tạ Kỳ Diên dập tắt điếu xì gà rồi khởi động xe, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Anh lái xe rất vững, xe chạy đều đều trên cầu vượt, đêm khuya vắng lặng, gió lùa qua tóc, những sợi dây đàn căng thẳng trong lòng cũng bất giác thả lỏng đi nhiều.

Hạ Vãn Chi chỉ nhắm mắt chợp mắt một lát, hơi thở bất giác nhẹ đi, đối với cô, không khí lúc này thực ra có chút kỳ quái.

Bất giác cảm thấy căng thẳng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ ngồi trên xe của Tạ Kỳ Diên, còn để anh làm tài xế cho mình.

Sự chật vật của cô lúc này chẳng khác nào ngày hè năm xưa, cô vô tình thấy Tạ Kỳ Diên bị phạt quỳ trong sân nhà họ Tạ – trông thật thảm hại.

Chỉ khác là lần này, vị trí đảo ngược.

Người phát lòng từ bi là anh.

Người được thương hại nhưng không biết ơn lại là cô.

Nếu ông Hạ và bà Rose ở Bắc Thành, nếu nhà họ Hạ không gặp chuyện, thì đã không có những chuyện xảy ra sau này.

Mà Tạ Kỳ Diên, có lẽ nể mặt nhà họ Hạ sẽ đồng ý cho cô tiếp tục ở lại Tinh Diệu.

Nhà họ Chu, thậm chí cả giới hào môn, cũng sẽ giữ thái độ tôn trọng cần có đối với cô.

Chu Dục, cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay.

Nhưng nếu không rơi vào hoàn cảnh khó khăn, có lẽ cả đời này cô cũng không biết, hóa ra người từng tươi cười với mình, một ngày nào đó lại nói những lời cay độc với mình.

Chặng đường chỉ hơn hai mươi phút, Hạ Vãn Chi không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh lại, vai nặng trĩu vì có một cái đầu đang dựa vào.

Siêu sale bách hóa
Tạ Đàn cũng ngủ thiếp đi.

Không biết xe đã dừng trước cửa nhà họ Tạ bao lâu, ánh sáng bên ngoài hắt vào lờ mờ, Hạ Vãn Chi nhướng mắt lên mới nhận ra người ở ghế lái cũng chưa rời đi.

“Tỉnh rồi thì xuống xe.” Tạ Kỳ Diên liếc nhìn gương chiếu hậu, giọng hơi trầm, “Đánh thức Tạ Đàn dậy.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Dù sao cũng đã đến địa phận của người ta, Hạ Vãn Chi đành phải tuân lệnh, cô không nói gì, nhẹ nhàng lay vai Tạ Đàn: “Tạ Đàn, đến nhà rồi.”

Trẻ con ngủ say, gọi dậy cần chút sức lực, Hạ Vãn Chi chưa từng gọi trẻ con dậy, gọi mấy lần không thành công, theo phản xạ liếc nhìn Tạ Kỳ Diên.

Sao lại có chút lúng túng thế này.

Tạ Kỳ Diên bật đèn trong xe, Hạ Vãn Chi đưa tay che mắt mới thích nghi được với ánh sáng, lúc bỏ tay xuống liền thấy Tạ Kỳ Diên đã xuống xe đi về phía ghế sau.

Không vòng qua phía Tạ Đàn, mà trực tiếp dừng lại ở chỗ Hạ Vãn Chi, dứt khoát mở cửa xe, nhìn Hạ Vãn Chi từ trên cao xuống.

Hạ Vãn Chi ngước nhìn anh, bất giác hơi thở như nghẹn lại.

“Không xuống à?” Vẻ mặt Tạ Kỳ Diên không thay đổi, chưa đợi Hạ Vãn Chi phản ứng đã nói tiếp câu sau, “Muốn tôi mời à?”

Hạ Vãn Chi im lặng một lúc: “Không dám.”

Chỉ là cô vừa xuống xe, Tạ Đàn đang dựa vào người cô cũng ngủ nghiêng ngả.

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên lạnh lùng, đợi Hạ Vãn Chi xuống xe rồi hơi cúi người, thò nửa người vào trong.

Ngay lúc Hạ Vãn Chi tưởng anh trai này sẽ bế Tạ Đàn ra, ai ngờ bàn tay dày rộng của Tạ Kỳ Diên lại nắm vai Tạ Đàn lay mạnh, động tác thô lỗ như muốn lắc cho óc người ta văng ra ngoài.

Hạ Vãn Chi: “…”

Th/ô lỗ.

Th/ô tục.

Lòng dạ thật tàn nhẫn.

Kiểu lắc này chẳng khác nào đang giành người với Chu Công.

Tạ Đàn bị lắc đến tỉnh giấc: “Động đất à?”

Vừa định nổi nóng, mở mắt ra thấy là Tạ Kỳ Diên lại lập tức nín nhịn, ấm ức nhảy xuống xe.

Người chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, dang tay ôm lấy Hạ Vãn Chi rồi tiện miệng mách lẻo: “Chị Hoàn Tử, chị quản anh ấy đi, có phải người không…”

Khóe miệng Hạ Vãn Chi khẽ giật.

Cô lại không phải là ai của anh ta, làm sao quản nổi.

“Không phải người, là chó, em cứ coi như bị móng chó cào một cái, chúng ta không chấp nhặt với nó.” Một lớn một nhỏ tay trong tay đi phía trước, Hạ Vãn Chi nói rất khẽ, nhưng đêm khuya vắng lặng, với khoảng cách này, Tạ Kỳ Diên muốn không nghe cũng khó.

Bước chân cô gái nhỏ đi chậm, anh theo sau cũng không vội, có lúc đi gần còn ngửi thấy mùi hương hoa chi tử thoang thoảng.

Muộn hơn một chút, Tạ Đàn thay đồ ngủ xong không chịu nổi mí mắt nặng trĩu liền ngủ thiếp đi, Hạ Vãn Chi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, lúc qua đắp chăn cho cô bé thì do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Tạ Đàn, đừng ngủ vội, dậy nói cho chị biết chuyện chị hủy hôn với anh họ em, em biết từ đâu vậy.”

Tạ Đàn lật người, mấp máy môi nhưng không trả lời.

Hạ Vãn Chi véo má cô bé, thực ra trong lòng đã có đáp án, bất lực nói: “Con bé này, giỏi thật đấy, bây giờ còn có thể tự ý đưa chị về nhà rồi.”

Nghe câu này, Tạ Đàn cố gắng mở mắt ra trả lời: “Không phải em, là anh.”

Hạ Vãn Chi sững sờ, một lúc lâu sau mới có phản ứng: “Em nói gì?”

“Buồn ngủ…” Mắt Tạ Đàn nặng trĩu nhắm lại, “Anh quyết định…”

Người hoàn toàn ngủ thiếp đi, những câu hỏi sau này của Hạ Vãn Chi không có bất kỳ câu trả lời nào.

Thế giới như chìm vào im lặng, Hạ Vãn Chi ngồi bên mép giường nghĩ một nghìn lẻ một lý do cũng không tìm ra được một lý do hợp lý.

Tạ Kỳ Diên rốt cuộc muốn làm gì?

Thương hại cô?

Giống như lần đầu gặp mặt hồi nhỏ cô thương hại anh ta vậy?

Nghĩ mãi không ra, Hạ Vãn Chi đi đến bên cửa, định tự mình đi hỏi cho rõ, chỉ là vừa đến cửa, tiếng gõ cửa bên ngoài cũng vừa lúc vang lên.

Cửa thuận thế bị vặn mở.

Hai người nhìn nhau, Hạ Vãn Chi chớp mắt rồi từ từ dời ánh mắt đi: “Gì thế?”

“Cô sang phòng khách bên cạnh ngủ, giường Tạ Đàn nhỏ, tránh đè lên nó.” Lời nói vang lên cùng hai chiếc hộp, Tạ Kỳ Diên nói xong liền đi, đợi Hạ Vãn Chi hoàn hồn thì người đã đi qua góc rẽ.

Hạ Vãn Chi nhìn hai chiếc hộp chồng lên nhau trong tay, mở ra xem thấy là quần áo, ngược lại càng không hiểu nổi con người Tạ Kỳ Diên này.

Phòng khách bên cạnh có phòng tắm, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ, có lẽ người giúp việc đã cố tình dọn dẹp, như vậy cũng tiện hơn rất nhiều. Hạ Vãn Chi rửa mặt xong ngồi bên mép giường, cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.

Lên xe của Tạ Kỳ Diên.

Bây giờ lại lên giường của Tạ Kỳ Diên?

Phỉ phui!

Hạ Vãn Chi lắc đầu, bị những suy nghĩ vớ vẩn trong lòng dọa cho ngồi bật dậy khỏi giường.

Cái gì mà giường của Tạ Kỳ Diên, rõ ràng là giường của nhà họ Tạ.

Khác nhau một trời một vực.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 22


Tin tức Chu Dục và Hạ Vãn Chi hủy hôn ước ngày hôm sau đã lan truyền ầm ĩ.

Mẹ Chu Dục là người miệng mồm không kín, e rằng tin này đã truyền ra từ nhà họ Chu tối qua, nếu không Tạ Kỳ Diên và Tạ Đàn cũng sẽ không biết cô không có nhà để về.

Hạ Vãn Chi ăn sáng cùng Tạ Đàn ở phòng ăn nhỏ của Nam Viện.

Nam Viện là nơi của Tạ Kỳ Diên. Trước đây Tạ Đàn không ở đây, nhưng tháng trước người vợ ba nhà họ Tạ đột nhiên phát hiện có thai, Tạ Đàn vốn đã sợ người mẹ kế nhỏ này, cộng thêm người ta có thai tất nhiên sẽ không còn tâm trí để ý đến Tạ Đàn nữa.

Thế là Tạ Đàn tự mình mạnh dạn ôm lấy đùi Tạ Kỳ Diên, sau khi được đồng ý liền chuyển thẳng đến Nam Viện ở cùng Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi nghe Tạ Đàn lải nhải kể chuyện nhà họ Tạ, thầm nghĩ: chú ba nhà họ Tạ năm nay ít nhất cũng năm mươi rồi, vậy mà vẫn còn sinh được.

“Mẹ kế nhỏ của em bao nhiêu tuổi?” Hạ Vãn Chi xé một góc bánh mì nhấm nháp từng miếng nhỏ, ánh mắt tò mò trông lấp lánh.

Tạ Đàn suy nghĩ một lúc: “Ba mươi mấy? Chưa đến bốn mươi tuổi đâu nhỉ, em không rõ lắm.”

Hạ Vãn Chi tròn mắt.

“Còn có tâm trạng hóng chuyện nhà người khác, xem ra cô Hạ không đến mức vì tình mà đau khổ, vì yêu mà tìm đến cái chết.” Tạ Kỳ Diên như ma hiện ra phía sau, mặc một bộ đồ công sở, sáng sớm không biết từ đâu về.

Anh rửa tay, tự tay pha một tách cà phê rồi đi qua ngồi xuống bên cạnh Tạ Đàn, so với trước đây, hôm nay lông mày anh hơi nhướng lên, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.

Như thể gặp được chuyện gì tốt đẹp.

Dù sao thì người gặp chuyện vui tinh thần cũng phấn chấn.

Chuyện có thể khiến Diêm Vương vui vẻ chắc chắn là chuyện vui lớn.

Chỉ là Hạ Vãn Chi không hiểu câu “vì yêu mà tìm đến cái chết” của anh ta dựa trên cơ sở nào. Có oan ức thì phải kêu oan, thế là lạnh lùng hỏi: “Anh thần kinh hay tôi điên? Tại sao tôi phải tìm đến cái chết?”

Tạ Kỳ Diên thậm chí không ngẩng đầu nhìn cô, giật lấy lọ mứt trong tay Tạ Đàn đậy nắp lại, liếc Tạ Đàn một cái rồi khuấy cà phê trước mặt, giọng hơi trầm: “Chuyện cô hủy hôn với nhà họ Chu ông nội tối qua đã biết rồi, ông ấy rất lo lắng cho cô, lát nữa qua thăm ông ấy đi.”

Lời giải thích này khiến mắt Hạ Vãn Chi đột nhiên sáng lên, vấn đề thắc mắc cả đêm cuối cùng cũng có câu trả lời.

Vậy là tối qua ông nội Tạ lo lắng cô bị sốc nên mới nhờ Tạ Kỳ Diên đến đón cô!

Cô đã nói rồi mà, Tạ Kỳ Diên sao có thể chủ động dắt Tạ Đàn đến đưa cô về nhà họ Tạ ở một đêm, hóa ra là có người sai bảo.

Thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Hạ Vãn Chi cũng tốt hơn nhiều, đưa tay lấy lọ mứt ra định mở nắp ăn thêm một lát bánh mì kẹp mứt, kết quả cắn răng vật lộn với nắp lọ một lúc lâu cũng không mở được.

Nhớ ra cái nắp này là do ai vặn vào, cô nổi nóng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tạ Kỳ Diên.

Tạ Đàn cắn dao nĩa chăm chú nhìn Hạ Vãn Chi, thấy biểu cảm của Hạ Vãn Chi, liền ý tứ đẩy đẩy Tạ Kỳ Diên: “Anh ơi, chị Hoàn Tử muốn ăn mứt.”

Tạ Kỳ Diên khẽ nhướng mày: “Anh cản cô ấy à?”

“Cạch—” Tính tình Hạ Vãn Chi đột nhiên trở nên nóng nảy, đập lọ mứt xuống bàn không thèm làm nữa.

“Không ăn nữa.” Hạ Vãn Chi lau tay, vừa rồi vặn nắp mạnh quá, lòng bàn tay đỏ ửng.

Siêu sale bách hóa
Tạ Kỳ Diên nhìn cô vài giây, khẽ cười khẩy: “Tính khí lớn thật.”

Tạ Đàn vẫn nhìn chằm chằm hũ mứt, ngậm bánh mì ngồi im thin thít không dám nói.

Tạ Kỳ Diên lúc này xoa đầu Tạ Đàn: “Bánh mì ngon không?”

Tạ Đàn vẻ mặt thành thật: “Khô khốc.”

Tạ Kỳ Diên: “Ăn mứt không?”

Tạ Đàn nhanh chóng gật đầu: “Ăn.”

Thế là trước mặt Hạ Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên dễ dàng mở nắp lọ mứt đó ra.

Hạ Vãn Chi: “…”

“Chị Hoàn Tử, cho chị này.” Tạ Đàn múc cho Hạ Vãn Chi một muỗng lớn.

Hạ Vãn Chi mặt mày căng thẳng, do dự vài giây rồi nhận lấy phết lên lát bánh mì, nghiến răng nghiến lợi ăn hết.

Suốt quá trình không nhìn Tạ Kỳ Diên một lần nào, cũng không nói một câu nào.

Đợi người đi rồi, Tạ Đàn lúc lắc chân cười toe toét nói với Tạ Kỳ Diên: “Hôm nay tâm trạng chị Hoàn Tử tốt.”

Tạ Kỳ Diên phớt lờ cô bé, một lúc lâu sau mới hỏi lại: “Nhìn ra từ đâu?”

Tạ Đàn chỉ vào lọ mứt: “Chị ấy ăn rất nhiều mứt và bánh mì, lúc tâm trạng tốt chị ấy rất thích ăn đồ ngọt.”

Tạ Kỳ Diên bất chợt cười khẩy: “Ý của em là, cô ấy hủy hôn rồi mà còn rất vui vẻ?”

“Không chắc, nhưng tâm trạng tốt hơn tối qua.” Tạ Đàn nhân lúc nắp chưa đậy lại lén múc thêm một muỗng mứt, để không bị mắng tiếp tục nói chuyện với Tạ Kỳ Diên, “Anh ơi, tối qua không phải tám giờ ông nội đã đi ngủ rồi sao, làm sao biết chuyện chị Hoàn Tử hủy hôn vậy ạ?”

“Ăn mứt của em đi.” Tạ Kỳ Diên đứng dậy đi thẳng, rời khỏi Nam Viện rồi đi về phía Tiền Viện, vào trong liền thấy Hạ Vãn Chi đang nói chuyện rất vui vẻ với ông cụ.

Hai mươi năm trước, khi Tạ Đàn còn chưa ra đời, nhà họ Tạ chưa có bé gái nào, ông cụ rất quý Hạ Vãn Chi — người hay sang nhà chơi mỗi dịp lễ tết.

Khi đó ông cụ sớm đã nghĩ đến việc Hạ Vãn Chi lớn lên có thể kết hôn với nhà họ Tạ, nói đùa bảo cô tùy ý chọn một người trong đám cháu trai này của nhà họ Tạ.

Chuyện sau đó Tạ Kỳ Diên không rõ.

Sau khi về nước anh mới phát hiện, tiểu thư bảo bối của nhà họ Hạ này lại trở thành vị hôn thê của Chu Dục.

Tuy không thể khiến Hạ Vãn Chi đổi từ gọi ông Tạ sang gọi ông nội, nhưng có thể khiến cô đổi sang gọi ông một tiếng ông ngoại.

Nhưng bây giờ xem ra ông ngoại cũng không gọi được nữa rồi.

“Hoàn Tử à.” Ông cụ hai tay chống gậy, giọng điệu khá quan tâm, “Có phải ở nhà họ Chu chịu ấm ức gì không?”

Thấy Hạ Vãn Chi lắc đầu, ông lại hỏi: “Có phải thằng nhóc Chu Dục đó đối xử không tốt với cháu không?”

Hạ Vãn Chi vẫn lắc đầu.

“Vậy sao lại hủy hôn?”

Hạ Vãn Chi một lúc sau mới trả lời: “Cháu không thích anh ta nữa.”

Thấy vậy, ông cụ bất lực thở dài: “Cũng tốt, vui vẻ là quan trọng nhất. Chuyện nhà cháu ông vốn định giúp đỡ nhưng bố mẹ cháu không chịu nhận…”

Khi nhà họ Hạ vừa gặp chuyện, ông tìm đến vợ chồng Hạ Vĩnh Thanh, muốn lấy ra một phần tiền giúp họ giải quyết khó khăn trước mắt nhưng bị họ từ chối.

Vài ngày sau liền có tin đồn bố mẹ nhà họ Hạ bỏ con gái lại trốn nợ ra nước ngoài.

Tòa án phong tỏa tất cả tài sản dưới tên nhà họ Hạ để trả nợ, Hạ Vãn Chi không có nhà để về, khi đó ông cụ định đón cô về nhà họ Tạ nhưng Hạ Vãn Chi lại chọn ở nhà họ Chu.

Chẳng bao lâu, hôn sự của hai người lại hủy bỏ.

Ánh mắt ông cụ có chút buồn bực, nhìn Hạ Vãn Chi đầy vẻ xót xa: “Bố mẹ cháu ở đâu, có liên lạc với cháu không?”

Về chuyện bố mẹ mình ở đâu Hạ Vãn Chi không hề nhắc đến với ai, lúc này đối mặt với ông cụ không nỡ giấu giếm: “Ở nhà ông ngoại cháu, họ không sao đâu.”

Còn những món nợ kia.

Thời hạn trả nợ có thời gian, đến hạn, ông ngoại chắc chắn sẽ ra tay.

Hạ Vãn Chi chưa bao giờ lo lắng về vấn đề này.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy cháu…” Lời nói của ông cụ có chút thăm dò.

Hạ Vãn Chi mím môi, cười nói: “Họ không bỏ rơi cháu, là cháu không muốn ra nước ngoài, lý do là vì Chu Dục.”

Chu Dục là một trong những lý do, nhưng cũng là một lý do rất lớn.

Nhưng bây giờ, đã không còn nữa rồi.

“Vậy sau này cháu có dự định gì? Ra nước ngoài tìm họ?” Ông cụ hỏi đúng trọng tâm.

Hạ Vãn Chi trả lời lấp lửng: “Xem công việc của cháu thế nào đã rồi tính.”

Tạ Kỳ Diên ở cửa khẽ cười nhạt, lùi lại một bước, quay người rời đi.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 23


Hôm nay là ngày lập thu, những vệt nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá, rơi xuống mái tóc nhạt màu của Hạ Vãn Chi.

Nhà họ Tạ phần lớn trồng loại cây xanh quanh năm, che nắng che mưa, trong những ngày hè này, rất thích hợp để đặt một chiếc ghế nhỏ, bàn nhỏ dưới gốc cây uống trà hóng mát.

“Thích cái cây này à?” Giọng Tạ Kỳ Diên bất ngờ vang lên từ phía sau.

Hạ Vãn Chi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mấy thứ bất ngờ xuất hiện như ma.

Đặc biệt là loại Diêm Vương mặt đen như Tạ Kỳ Diên.

Hoảng hồn chưa định thần lại, Hạ Vãn Chi quay người trừng mắt nhìn anh: “Làm gì?”

“Không phải muốn về nhà họ Chu sao?” Tạ Kỳ Diên không chút áy náy, anh ta đứng sau lưng Hạ Vãn Chi, vốn dĩ còn có chút ánh nắng chiếu lên người cô, nhưng người này tiến lên một bước, hoàn toàn che khuất tia nắng hắt xuống.

Hạ Vãn Chi liếc anh ta một cái, ánh mắt bất giác dời lên phía trên.

Chiều cao và ngoại hình của Tạ Kỳ Diên quả thực vượt trội.

Cô đi giày vào cũng cao thêm mấy phân, nhìn thế nào cũng gần mét bảy, vậy mà chỉ cần đứng cạnh Tạ Kỳ Diên, lập tức thành một con gà con nhỏ bé để người ta dễ bề thao túng.

Cô nhớ Tạ Đàn từng nói Tạ Kỳ Diên cao một mét tám tám.

“Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?” Hạ Vãn Chi nhìn mặt anh ta, lòng thấy chột dạ, dứt khoát giữ nguyên tư thế ngẩng cao đầu hiện tại tiếp tục nhìn cái cây xanh um tùm trên đầu.

“Ông cụ dặn đưa cô đi.” Giọng Tạ Kỳ Diên không nghe ra cảm xúc gì, cụp mắt nhìn Hạ Vãn Chi vài giây rồi cười khẩy, “Cô tưởng tôi muốn quản à?”

Hạ Vãn Chi lười cãi nhau với anh ta.

Thấy cô không đáp lời, Tạ Kỳ Diên nhướng mày, lại hỏi: “Thích cái cây này rồi à?”

Hạ Vãn Chi nhíu mày, không hiểu tại sao anh ta lại tập trung vào một cái cây: “Thích rồi thì sao?”

“Cây cổ thụ trăm năm rồi, có linh tính, không thích hợp để treo cổ.” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên lướt nhẹ qua người cô, “Muốn chết thì đến chỗ khác mà chết.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Thật muốn ngay khoảnh khắc này vứt hết giáo dưỡng hai mươi lăm năm qua mà chửi cho Tạ Kỳ Diên một trận tơi bời.

Nhưng không sao, người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, cứ coi như bị chó cắn.

Hạ Vãn Chi cố gắng kiềm chế cơn giận đang bùng cháy, từ từ nở một nụ cười hiền lành vô hại, quay đầu đi thẳng ra cổng lớn.

Hôm nay đúng là phải về nhà họ Chu.

Phải về dọn đồ, cố gắng hết sức dọn ra trong hôm nay.

Lần đầu tiên ngồi xe Tạ Kỳ Diên là vì Tạ Đàn, lần này là vì ông nội Tạ.

Chỉ là lần này vừa mở cửa ghế sau ngồi vào, cửa xe còn chưa kịp đóng đã bị Tạ Kỳ Diên mặt lạnh ra lệnh: “Ngồi lên trước.”

Siêu sale bách hóa
Thời gian như ngừng lại ba giây.

Hạ Vãn Chi nuốt nước bọt, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Anh nói gì?”

Ghế phụ của Diêm Vương nhà anh là chỗ người có thể ngồi sao?

“Tôi là tài xế của cô à?” Tạ Kỳ Diên cười khẩy, “Tôi dám làm tài xế, cô dám ngồi không?”

Hạ Vãn Chi: “…”

Cả đoạn đường hai người không nói câu nào, lúc xuống xe cô âm thầm chửi rủa trong lòng, lúc mở cửa phụ, Hạ Vãn Chi lại cố gắng giữ vẻ mặt bình thản.

Ăn của người ta thì miệng ngắn, dùng của người ta thì cả người đều ngắn.

Ở trên địa bàn của anh ta, Hạ Vãn Chi biết mình phải biết điều.

Nếu là trước đây, Hạ Vãn Chi tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt, càng không có vẻ mặt chịu lép vế không dám phản kháng như bây giờ.

Quả nhiên, tiểu thư sa cơ thì phải có thái độ của tiểu thư sa cơ.

Tạ Kỳ Diên đưa người đến nhà họ Chu rồi đi ngay, không ở lại một khắc nào.

Ban đầu cô không nhận ra tại sao ông Tạ lại sắp xếp Tạ Kỳ Diên đích thân đưa cô qua, mãi đến khi vào cửa phát hiện mẹ Chu Dục nói những lời gay gắt ít hơn thường ngày mới hiểu ra.

Tạ Kỳ Diên đưa cô qua, cả nhà họ Chu đều thấy.

Trước hết không cần biết quan hệ giữa cô và Tạ Kỳ Diên là gì.

Chỉ riêng việc cô xuống xe từ xe của Tạ Kỳ Diên, mẹ Chu Dục cũng phải thay đổi thái độ.

Phải biết rằng ngày trước khi nhà họ Hạ sa sút, ông Tạ từng đề nghị đón Hạ Vãn Chi về nhà họ Tạ ở.

Sau này Hạ Vãn Chi quyết định ở nhà họ Chu, ông cụ cũng thuận theo.

Nhưng bây giờ hai nhà hủy hôn, Hạ Vãn Chi muốn dọn đi, vậy người đầu tiên giúp đỡ Hạ Vãn Chi nhất định sẽ là nhà họ Tạ.

Nhà họ Hạ tuy sa sút, nhưng hành động lần này của ông cụ Tạ là đang ngầm nhắn nhủ với nhà họ Chu rằng: phía sau Hạ Vãn Chi không phải không có ai.

Nhà họ Tạ cũng có thể là chỗ dựa của Hạ Vãn Chi.

Biết Hạ Vãn Chi hôm nay sẽ qua dọn đồ, Chu Dục cả ngày không đến công ty, chỉ ở nhà đợi.

“Tạ Kỳ Diên đưa em qua à?” Chu Dục đợi ở cửa, thấy Hạ Vãn Chi không thèm để ý mà đi thẳng vào phòng ngủ, anh ta liền theo sát phía sau chất vấn, “Tối qua em ở nhà họ Tạ?”

Hạ Vãn Chi đứng bên giường, nhìn quanh một vòng đột nhiên không biết nên bắt đầu dọn từ đâu.

“Vãn Chi, anh đã nói với em Tạ Kỳ Diên không phải người tốt, em…” Trước giờ anh ta vẫn luôn khiêm tốn trước mặt Hạ Vãn Chi nhưng lần này chính là bất mãn vì Hạ Vãn Chi lạnh nhạt với mình.

Anh ta cảm thấy mình làm vậy là vì tốt cho Hạ Vãn Chi.

“Em cần phải báo cáo với anh sao?” Hạ Vãn Chi không chịu nổi giọng điệu chất vấn này, quay người lại dứt khoát vạch trần, “Đừng tỏ vẻ vì tốt cho em, Chu Dục. Nếu anh thật sự vì tốt cho em, chúng ta chia tay trong hòa bình, anh đừng quản em, em cũng sẽ không quấy rầy anh.”

Cô chưa bao giờ nợ anh ta bất cứ thứ gì.

Hai mươi mấy năm qua, nhà họ Chu lợi dụng tình cảm thanh mai trúc mã giữa cô và Chu Dục để bám víu vào nhà họ Hạ, những thứ họ có được đã đủ nhiều rồi.

Dưới sự ảnh hưởng của mẹ Chu Dục, khoảnh khắc bước vào xã hội tiếp xúc với lợi ích, Chu Dục thời niên thiếu đã không còn tồn tại nữa.

Anh ta bắt đầu cân nhắc xem cô có lợi ích gì với anh ta không.

Bắt đầu chuyện gì cũng đặt lợi ích nhà họ Chu lên hàng đầu.

Hạ Vãn Chi không phải không nhận ra, chỉ là cô không muốn tin mà thôi.

“Chia tay trong hòa bình?” Chu Dục cười khổ, thất thần nắm lấy cánh tay Hạ Vãn Chi, hạ thấp tư thế hơn nữa, “Tình cảm thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm của chúng ta chỉ đổi lại được một câu chia tay trong hòa bình này sao? Vãn Chi, ngay cả cơ hội làm bạn em cũng không cho anh sao?”

“Nhưng anh có cần một người bạn như em không?” Hạ Vãn Chi cụp mắt xuống, lòng đột nhiên nhói đau, “Đừng tự lừa dối mình nữa Chu Dục, người anh cần là Hạ Vãn Chi có ích với anh.”

“Em có thể nghi ngờ nhân cách của anh, nhưng em không thể nghi ngờ tình cảm của anh đối với em!” Mắt Chu Dục hơi đỏ, giọng nói lớn hơn vài phần, “Anh thật sự thích em, em tin anh đi.”

“Vậy thì sao chứ, cuối cùng vẫn là…” Hạ Vãn Chi khẽ nghẹn ngào, im lặng một lúc mới tiếp tục, “vẫn là không có giới hạn mà uống rượu giao bôi với người khác, không có điểm dừng mà hôn hít với người phụ nữ khác ở quán bar, thậm chí, không chút e dè mà lên giường với người phụ nữ khác.”

“Khi anh làm những chuyện đó, có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em không?”

“Em không hiểu tình yêu, nhưng em biết đó không phải là tình yêu.”

“Chu Dục, người anh yêu nhất là chính bản thân anh.”

Chu Dục bị vài câu nói kích động đến mức liên tục lùi bước.

Anh ta thậm chí không có lý do gì để phản bác.

Đã cưỡi lên lưng cọp thì không thể xuống. Khoảnh khắc anh ta chấp nhận người phụ nữ khác lao vào vòng tay mình, đã định sẵn sẽ có cục diện như ngày hôm nay.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 24


Hành lý Hạ Vãn Chi dọn ra quá nhiều, nhất thời không chuyển hết được.

Chỉ riêng việc dọn dẹp đồ đạc đã mất nguyên cả buổi chiều, trời sắp tối rồi, Hạ Vãn Chi cũng không muốn quay lại thêm lần nữa.

“Chị ơi, hay là chị cứ dọn qua ở với em trước đi.” Trúc Tử không yên tâm để cô một mình ở phòng làm việc.

Hạ Vãn Chi vừa nghe lập tức nổi da gà: “Em dọn cái lồng chuột của em đi rồi chị sẽ cân nhắc chuyển qua ở với em.”

“Đó không phải chuột, đó là gấu hamster vàng, gấu hamster vàng!” Trúc Tử buồn bực phồng má.

“Không được, chị sợ.” Hạ Vãn Chi rất không có khí phách.

“Chị nói chị không sợ trời không sợ đất sao lại sợ gấu hamster vàng của em, chúng nó đáng yêu thế mà.” Đầu Trúc Tử đầy vẻ khó hiểu.

Hạ Vãn Chi cười cười: “Chị còn sợ ma nữa.”

Trúc Tử: “…”

Muộn hơn một chút, Vân Lệ đóng cửa tiệm hoa rồi đến phòng làm việc cùng dọn dẹp phòng chứa đồ, ba người cùng nhau vật lộn đến gần mười giờ. Sau khi xong việc, Vân Lệ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh đêm bên ngoài, không khỏi thốt lên: “Không hổ là tầng thượng của tòa nhà Tinh Diệu, cảnh đêm nhìn từ tầng thượng khách sạn Bắc Thành e rằng cũng không bằng một nửa ở đây.”

Cũng khó trách Hạ Vãn Chi không chịu chuyển đi.

Vị trí địa lý của tòa nhà Tinh Diệu quả thực rất đắc địa.

Hạ Vãn Chi mệt đến không đứng thẳng lưng nổi, nhận lấy tách trà Trúc Tử đưa qua uống một hơi cạn sạch.

Khó khăn lắm mới rảnh rỗi, Hạ Vãn Chi nằm dài trên ghế sofa trả lời tin nhắn Tạ Đàn gửi hai tiếng trước.

Tạ Đàn: [Chị Hoàn Tử tối nay không về ngủ à?]

Hạ Vãn Chi thuận tay trả lời: [Tối nay chị ngủ ở phòng làm việc.]

Trả lời xong tin nhắn tiện thể đính kèm một tấm ảnh phòng chứa đồ được cải tạo thành phòng ngủ tạm thời.

Tạ Đàn xem xong gửi một biểu tượng cảm xúc khóc lóc thảm thiết qua: [Thương chị quá.]

Hạ Vãn Chi: [Vỗ về không khóc.jpg]

Tạ Đàn nói năng bừa bãi: [Anh nói chị ngại không dám ở không nhà họ Tạ, vậy chị cưới anh ấy làm chị dâu em thì không phải là ở không nữa rồi sao?]

Trẻ con nói năng không kiêng dè, Hạ Vãn Chi cười đến ôm mặt, vai run lên.

Vân Lệ liếc mắt với Trúc Tử: “Em xem bây giờ cậu ấy có phải đang yêu không?”

Trúc Tử sửng sốt một lúc: “Giống à?”

“Không giống sao? Trước đây em từng thấy cậu ấy tỏa ra bong bóng màu hồng chưa?” Vân Lệ bắt chéo chân, dẫn dắt Trúc Tử, “Tin chị đi, đây là dấu hiệu mùa xuân thứ hai của cậu ấy sắp đến rồi.”

Trúc Tử gật đầu lia lịa: “Em tin, trước đây chị ấy chưa bao giờ cười với điện thoại.”

Aeon Shop
Vân Lệ cười khan hai tiếng: “…”

“Có gì không đúng à?” Trúc Tử hỏi lại.

Vân Lệ khẽ thở dài: “Một người có chồng chưa cưới lại chưa bao giờ cười với điện thoại, em nói có gì không đúng? Em có từng thấy cặp đôi nào mà không tán tỉnh nhau chưa?”

Trúc Tử chớp mắt, thành thật khai báo: “Lịch sử trò chuyện của cô chị với thiếu gia nhà họ Chu còn nghiêm túc hơn cả nói chuyện với khách hàng.”

Vân Lệ: “…”

Thôi rồi, lần này cô coi như đã hiểu tại sao Hạ Vãn Chi và Chu Dục lại đi đến bước đường ngày hôm nay rồi.

Thiếu đi tia lửa tình yêu, hai người này rõ ràng không hợp nhau.

Ngày trước sao lại đính hôn chứ.

Vân Lệ ngày càng tin chắc rằng nhà họ Hạ phá sản nhất định là do Chu Dục và Hạ Vãn Chi khắc nhau.

Hạ Vãn Chi cười xong lại tiếp tục trả lời tin nhắn của Tạ Đàn, tiếp lời: [Làm chị dâu nào của em?]

Tạ Đàn trả lời ngay: [Anh cả.]

Hạ Vãn Chi: [Vậy em đi nói với anh cả em đi, xem anh ta có vặn đầu em không?]

Tạ Đàn sợ đến mức không trả lời tin nhắn nữa.

“Chuyện lạ đời thật, nói chuyện gì mà cười như vậy?” Vân Lệ đi qua ngồi xuống bên cạnh cô.

Hạ Vãn Chi lật úp điện thoại lên ngực, bất giác thở dài một tiếng: “Tạ Đàn muốn tớ ở nhà họ Tạ.”

Vân Lệ thuận miệng đáp: “Ở cùng Tạ Kỳ Diên à?”

Hạ Vãn Chi theo phản xạ gắt lên: “Sao ai cũng nhắc đến Tạ Kỳ Diên vậy,”

Tạ Kỳ Diên, người này dạo gần đây xuất hiện với tần suất quá cao.

Hạ Vãn Chi nhớ lại đủ mọi chuyện xảy ra dạo này, đột nhiên phát hiện —

Lần đầu tiên trong đời say rượu, là được Tạ Kỳ Diên đưa về nhà.

Lần đầu tiên trong đời không nhà để về, cũng là được Tạ Kỳ Diên đưa về nhà.

Tính cả trước kia, lần đầu tiên trong đời bị từ chối, cũng là từ Tạ Kỳ Diên.

Lần đầu tiên trong đời cãi nhau, cũng là với Tạ Kỳ Diên.

Sao đâu đâu cũng có Tạ Kỳ Diên vậy?

Ngày hôm sau, trời Bắc Thành vừa sáng đã đổ một trận mưa như trút nước, tiếng mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, còn ồn ào hơn cả tiếng chuông báo thức Hạ Vãn Chi đặt.

Trước đây từng có lúc thức trắng đêm ở phòng làm việc để vẽ tranh, nhưng bây giờ là bất đắc dĩ.

Mưa khá to, việc đến nhà họ Chu dọn hành lý phải lùi lại, bây giờ Hạ Vãn Chi không có tài xế riêng, ra ngoài đều phải gọi xe.

Trước đây ông Hạ và bà Rose luôn nói

— Có bố mẹ ở đây, con chỉ cần xinh đẹp như hoa thôi.

Thế là cô không biết lái xe, không biết nấu ăn, chỉ biết xinh đẹp như hoa.

Trong phòng làm việc không có gì ăn, Hạ Vãn Chi tìm một vòng, thấy trên bàn có một gói cà phê hòa tan nhỏ bằng ngón tay cái, đành uống tạm.

Đây đều là những thứ Trúc Tử thường uống để tỉnh táo.

Nhưng Hạ Vãn Chi không thích uống cà phê.

Nhưng ngoài cà phê ra ở đây không có gì để lót dạ, cô bị hạ đường huyết, sáng sớm tỉnh dậy phải lo cho cái bụng của mình.

Một trận mưa đã trì hoãn tất cả kế hoạch, bà Lục cũng vì trời mưa mà nhắn tin hủy cuộc gặp hôm nay, nói là sẽ tìm thời gian khác để cô đến nhà vẽ tranh cho hai đứa con.

Theo quy định, khi chủ đơn đặt tranh chỉ cần đặt cọc một nửa, nhưng tối qua sau khi hẹn giờ vẽ tranh với bà Lục, đối phương đã trả hết toàn bộ số tiền một lượt.

Không biết là vì tin tưởng hay vì lý do gì khác, Hạ Vãn Chi đều rất cảm ơn đối phương.

Số tiền này đủ để cô tự lo liệu cho mình.

Hành lý còn một phần ở nhà họ Chu, để tiện liên lạc sau này, tối qua Hạ Vãn Chi đã bỏ Chu Dục ra khỏi danh sách chặn.

Hôm nay một nửa tin nhắn Wechat đều do Chu Dục gửi, thời gian gửi tin nhắn là ba bốn giờ sáng, Hạ Vãn Chi đại khái có thể đoán được lúc đó anh ta chắc đã say khướt.

Hạ Vãn Chi không thích uống rượu.

Càng không thích những người đàn ông say rượu làm loạn.

Từ khi biết mình tửu lượng kém, say rượu làm trò hề trước mặt người khác, cô đã thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ động đến thứ đó nữa.

Bây giờ nhớ lại vẫn còn rất hối hận.

Bị ai nhìn thấy bộ dạng say rượu mất mặt thì thôi, lại để đúng Tạ Kỳ Diên nhìn thấy.

Còn làm loạn quậy phá với người ta một trận.

Từ nay cô cũng là người phụ nữ có “vết đen” trong quá khứ rồi.

Hạ Vãn Chi không trả lời tin nhắn của Chu Dục, rửa mặt xong đẩy cửa kính vào phòng vẽ rồi bấm rèm tự động.

Qua ô cửa sổ sát đất, cô nhìn ra xa, nơi đó bầu trời u ám, mưa rơi như trút nước, đan xen như tấm lưới trời trùm kín cả thành phố.

Cô bị mắc kẹt dưới màn mưa ấy.

Cô đang đoán, Chu Dục sau khi say sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường nào.

Mà lúc này, trong một căn phòng sang trọng của hội sở Giang Ngạn, người phụ nữ mặt mũi nhòe nhoẹt lớp trang điểm vừa tỉnh dậy từ chiếc giường bừa bộn, đang bị ôm chặt trong vòng tay dịu dàng đầy cẩn trọng của ai đó, không thể cựa quậy.

Người đàn ông vẫn đang ngủ say, môi mấp máy như đang nói mê.

“Vãn Chi, xin lỗi, đừng đi…”

“Anh sai rồi, xin em tha thứ cho anh một lần, chỉ một lần thôi…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back