Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 10


Sau khi Tạ Kỳ Diên về nước, không ai biết rốt cuộc anh ta đã làm gì khiến Tạ Thiên Tề – gia chủ nhà họ Tạ ngày trước – tức đến phát bệnh.

Tạ Thiên Tề, bố ruột của Tạ Kỳ Diên, lúc này vẫn đang nằm trong phòng ICU của bệnh viện.

Tạ Thiên Tề hôn mê bất tỉnh, còn vợ ông ta, Hầu Mộng Thu, tức mẹ kế của Tạ Kỳ Diên, chỉ sau một đêm đã phát điên không ngừng, bị chính tay anh ta đưa vào bệnh viện tâm thần giám sát nghiêm ngặt.

Còn về cậu con trai mười hai tuổi của Hầu Mộng Thu, Tạ Án, cũng biến mất không dấu vết sau một đêm.

Không ai biết Tạ Kỳ Diên đã làm gì, cũng không ai biết anh ta muốn làm gì.

Nhưng ai cũng sợ đối tượng tiếp theo Tạ Kỳ Diên xử lý sẽ là chính mình.

Đó là một kẻ điên.

Kẻ điên không bao giờ nói chuyện tình nghĩa hay lý lẽ.

Tạ thị trước kia nội đấu vô cùng gay gắt, nhưng sau khi Tạ Kỳ Diên trở về, tình thế đã thay đổi, ông cụ vào thời điểm mấu chốt này đã quyết định giao toàn quyền Tạ thị vào tay Tạ Kỳ Diên.

Khoảnh khắc này tất cả mọi hành động của mọi người đều dừng lại, không ai dám gây sự với kẻ điên này vào thời điểm mấu chốt.

Khứu giác Tạ Kỳ Diên nhạy bén, ngửi thấy mùi rượu trên người họ, sắc mặt hơi trầm xuống.

Mùi nồng nặc, giống hệt mùi nước hoa trên người Chu Dục tối qua.

Thối nát, bẩn thỉu.

Tạ Nam có lẽ vẫn còn hơi men, nhướng mày cười hai tiếng: “Anh cả không biết đấy thôi, thằng nhóc Chu Dục cuối cùng cũng nếm mùi đời rồi…”

Lời còn chưa nói xong, phần còn lại đã bị Tạ Lâm bịt miệng lại.

Tạ Kỳ Diên lạnh lùng nhìn qua, Tạ Lâm thì cứng đầu cười: “Thằng Ba say nên nói lung tung, anh cả đừng để tâm.”

Đợi người đi khỏi, Tạ Lâm đá một phát vào người Tạ Nam: “Mẹ kiếp mày say đến hồ đồ rồi!”

Hiện tại Tạ Kỳ Diên tính tình thất thường, lúc nhỏ cả nhà họ Tạ không một ai đối xử tốt với anh ta, không ai biết anh ta có thù dai hay không.

Từ khi anh ta về nước đến nay, chưa từng chủ động tìm hai anh em họ hỏi han chuyện gì, hôm nay coi như là lần đầu tiên, mà lại hỏi về Chu Dục.

Không ai biết anh ta muốn làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Sau khi Tạ Kỳ Diên lên xe, Dư Phi theo thông lệ báo cáo lịch trình trong ngày, sau đó chửi thề một câu: “Thằng khốn Dương Đại Đồng đó bị nhốt mấy ngày rồi vẫn cứ khăng khăng một mực không chịu khai, mẹ kiếp!”

“Không nói thì cứ để đó, hôm nay bắt đầu để Hoắc Dương cắt nước cắt cơm của nó, còn con trai của Hầu Mộng Thu, tiếp tục tìm.” Tạ Kỳ Diên hơi híp mắt, ánh mắt sắc bén, “Buổi chiều đến bệnh viện tâm thần một chuyến.”

Dư Phi liếc nhìn kính chiếu hậu: “Ngài nghi ngờ người đàn bà đó giả điên?”

“Có phải giả hay không, đều phải đến xem.” Trên mặt Tạ Kỳ Diên không có chút cảm xúc nào.

Dư Phi gật đầu: “Hiểu rồi!”

Mỹ phẩm Obagi
“Mười một giờ thị sát Tinh Diệu, tôi đích thân đi.” Tạ Kỳ Diên xem lịch trình, đột nhiên nói một câu như vậy.

Dư Phi vô thức buột miệng: “Chuyện nhỏ này để Hoắc Dương đi là được rồi?”

“Cậu là tổng giám đốc à?” Tạ Kỳ Diên hỏi ngược lại.

Dư Phi mạnh mẽ vỗ miệng mình: “…Vâng, Tạ tổng.”

Tiền thưởng tháng này toàn bộ bị cái miệng thối này làm cho mất sạch.

Mười một giờ trưa, Tạ Kỳ Diên đúng giờ xuất hiện tại tòa nhà Tinh Diệu, vừa đến liền giao cho Hoắc Dương đi thị sát công việc, còn mình thì có mục đích đi về phía thang máy.

Dư Phi liếc nhìn Tạ Kỳ Diên mấy lần.

Mãi đến khi lên tầng cao nhất nhìn thấy Hạ Vãn Chi anh ta mới chợt hiểu ra.

Anh ta tự hỏi, chuyện nhỏ này sao lại phiền đến Tạ tổng hạ cố đích thân đến giám sát.

Hóa ra người ta đến để ngắm mỹ nhân.

Còn là một mỹ nhân đang bị bệnh.

Cửa phòng làm việc mở hé, thân hình nhỏ bé của Trúc Tử đang ôm một bức tranh di chuyển, khung tranh che khuất tầm nhìn, lúc Dư Phi vào, giơ tay phải lên định chào hỏi, ngược lại trở thành vật cản khiến Trúc Tử ngã ngửa ra sau.

Dư Phi giật mình: “Xin lỗi xin lỗi…”

Hạ Vãn Chi nghe thấy tiếng động, cầm cây cọ vẽ dính đầy màu từ phòng vẽ bên trong chạy ra, đỡ Trúc Tử dậy rồi nhìn chằm chằm vào Tạ Kỳ Diên: “Sao anh lại đến đây?”

Ánh mắt rõ ràng không chào đón.

Trúc Tử giây trước còn muốn nổi cáu mắng người không có mắt, lúc này nhìn thấy Tạ Kỳ Diên thì cả người hóa đá, trốn sau lưng Hạ Vãn Chi không dám nhúc nhích.

Người đến không có ý tốt, không phải người tốt.

Tạ Kỳ Diên nhìn quanh một vòng, khẽ liếc cô một cái rồi lại nhìn những bức tranh treo trên tường trong phòng làm việc.

Màu sắc tươi sáng, ánh sáng đậm nét, có chiều sâu và sống động, mang lại cảm giác thị giác vô cùng mạnh mẽ.

Tranh của Hạ Vãn Chi phần lớn là dòng tranh mộng ảo, có những bức đơn giản, cũng có những bức phức tạp, khá trừu tượng, đa số người thường không hiểu được.

“Họa sĩ?” Tạ Kỳ Diên đứng trước một bức tranh, quay người nhìn cô gái mang đầy vẻ thù địch với mình.

Hôm nay cô mặc quần yếm, giống như một họa sĩ nhỏ trong thế giới cổ tích, tóc thắt thành hai bím tóc thả hai bên vai, đầu đội một chiếc khăn turban hoa văn sặc sỡ, trông lại có thêm vài phần ngoan ngoãn.

Tối qua còn đang truyền dịch, hôm nay không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đến làm việc, đúng là một người có chí tiến thủ.

Tạp dề của cô dính đầy màu vẽ, tay cũng vậy, nhưng mặt lại rất trắng trẻo.

Tạ Kỳ Diên đột nhiên muốn vẽ thêm một nét màu sắc phong phú lên khuôn mặt mộc mạc đó.

Hạ Vãn Chi luôn cảm thấy chuyến đi này của anh ta không có ý tốt, bực bội không muốn nói chuyện.

Trúc Tử nuốt nước bọt thay cô trả lời: “Không phải họa sĩ, là họa mộng sư.”

Nghề nghiệp quá ít người biết đến, anh ta nghe xong im lặng một lúc.

Một lát sau, giọng anh ta hơi trầm, khẽ cười: “Dựa theo miêu tả giấc mơ của khách hàng để vẽ lại thành tranh, khá thú vị.”

Sự thù địch của Hạ Vãn Chi giảm đi vài phần.

Chỉ vì anh ta biết nghề họa mộng sư.

“Tôi không chuyển đi.” Hạ Vãn Chi hoàn hồn, hít một hơi thật sâu nghiêm túc nói, “Tôi không quan tâm hôm nay anh đến đây làm gì, tôi vẫn câu nói đó, tôi không muốn chuyển đi.”

“Tất cả mọi người đều đã chuyển đi rồi.” Giọng Tạ Kỳ Diên bình tĩnh.

“Vậy anh cho tôi một con đường sống được không.” Hạ Vãn Chi xì hơi, trở về phòng vẽ đặt bút xuống, tháo tạp dề ra, cô vô thức đưa tay lau mũi, thế là đầu mũi và má phải dính phải màu hồng cam.

Tạ Kỳ Diên nhìn qua, khóe miệng bất giác nở một nụ cười thoáng qua.

Nghe xong những lời này, Trúc Tử mới nhận ra họ là ai, lòng căng thẳng một lúc, chuẩn bị tinh thần rồi tiến lên bảo vệ Hạ Vãn Chi: “Phòng làm việc này có ý nghĩa quan trọng với chị ấy, Tạ tổng, anh làm người không thể ép người quá đáng như vậy.”

“Tòa nhà này cũng có ý nghĩa quan trọng với tôi.” Tạ Kỳ Diên trầm giọng, cứ thế giằng co với họ.

“Anh mua lại nó để làm gì?” Hạ Vãn Chi hỏi

“Xây trung tâm thương mại.” Tạ Kỳ Diên không giấu diếm.

Câu nói “bí mật kinh doanh” mà Dư Phi định buột miệng nói ra lập tức bị nuốt lại, sau đó anh ta khó hiểu nhìn cấp trên của mình.

“Ừm… đúng vậy, xây dựng thành trung tâm thương mại mua sắm sầm uất, hoành tráng nhất toàn Bắc Thành.” Dư Phi cười ha hả.

Vốn dĩ tòa nhà này đều là tầng văn phòng, rất nhiều công ty lớn nhỏ và phòng làm việc đều tập trung ở đây, Hạ Vãn Chi thực sự không hiểu tại sao Tạ Kỳ Diên lại tốn công tốn sức tốn của mà lại chọn nơi này.

Xây dựng trung tâm thương mại rõ ràng có nhiều vị trí tốt hơn.

Bát tự của cô và anh ta nhất định là xung khắc.

Lại một lần nữa không vui mà tan, tâm trạng Tạ Kỳ Diên lại không bị ảnh hưởng chút nào, lúc trở về ánh mắt bình thản, nhưng Dư Phi biết đây đã là biểu hiện nên có khi cấp trên của anh ta dễ nói chuyện nhất.

“Cái đó… Tạ tổng, Hạ tiểu thư cô ấy có vị hôn phu rồi.” Dư Phi thân ái nhắc nhở.

Tạ Kỳ Diên hoàn hồn: “Hửm?”

“Vị hôn phu của cô ấy là em họ của ngài.” Dư Phi đầy thiện ý.

Sau khi phản ứng lại, Tạ Kỳ Diên bật cười lạnh một tiếng: “Cút.”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 11


Sau lần Tạ Kỳ Diên đến, Hạ Vãn Chi đã có mấy ngày yên ổn, tâm trạng tốt lên, bệnh cũng nhanh khỏi.

“Chị ơi, chúng ta đã giảm giá rất nhiều rồi, sao vẫn không có một khách hàng nào vậy?” Trúc Tử chống cằm nhìn Hạ Vãn Chi ngẩn ngơ trước tấm vải vẽ, lòng buồn rười rượi.

Hạ Vãn Chi có chút uể oải, ngửa mặt lên trời than dài: “Không biết nữa, cứ thế này, chị không có thu nhập, em không có lương, hai chúng ta sẽ chết đói mất.”

Trúc Tử bị chọc cười: “Chị có thiếu gia nhà họ Chu nuôi mà.”

“Không phải em nói Chu Dục chỉ là đồ trang trí sao?” Hạ Vãn Chi dọn dẹp một chút rồi từ phòng vẽ đi ra, ngồi xuống đối diện Trúc Tử, rót một tách trà nóng nhấp từng ngụm nhỏ.

Cô nói với Chu Dục rằng gần đây mình rất bận.

Nhưng thực tế, cô và Trúc Tử ngồi cả ngày ở phòng làm việc, nhàn rỗi đến mức ngủ gật.

Trúc Tử nghẹn lời, cười gượng: “Em nói đùa thôi mà.”

Hạ Vãn Chi cười cười, không đáp lời.

Cô thừa nhận, mình đang cố tình tránh mặt Chu Dục.

Ở nhà họ Chu không thoải mái, đối mặt với bố mẹ Chu Dục không thoải mái, đối mặt với Chu Dục cũng không thoải mái, thậm chí còn không thoải mái hơn cả khi gặp Tạ Kỳ Diên.

Cô không biết vấn đề ở đâu, lại lười suy nghĩ về vấn đề giữa mình và Chu Dục, thế là cứ ung dung trốn ở phòng làm việc làm “cá muối” mấy ngày nay.

Quan trọng là, Chu Dục cũng không đến tìm cô.

“Chị ơi, anh Chu Dục đến rồi.” Trúc Tử đưa tay kéo kéo Hạ Vãn Chi rồi đứng bật dậy, ý tứ lách sang một bên.

Hạ Vãn Chi nhướng mi, rót cho anh một tách trà, như thể không ngạc nhiên khi anh đến tìm cô, cảm xúc không mấy dao động, “Uống trà không?”

Nói là trà, thực ra đều là trà dưỡng sinh bồi bổ cơ thể.

Tuy ai cũng uống được, nhưng Chu Dục xưa nay không thích uống những thứ này.

“Em đã tìm anh họ rồi phải không?” Chu Dục ngồi xuống, vẻ mặt có chút không vui.

Hạ Vãn Chi hơi sững sờ, còn tưởng mình nhìn nhầm.

Trước đây anh hiếm khi đối xử với cô như vậy.

“Anh đã giúp em tìm được địa điểm phòng làm việc phù hợp rồi, ở một cửa hàng gần Chu thị, vị trí rất tốt, lại ở tầng một, tiện cho việc thu hút khách hàng mới.” Chu Dục ngửi thấy mùi trà thuốc thoang thoảng, cuối cùng vẫn không động đến tách trà Hạ Vãn Chi rót cho anh.

Hạ Vãn Chi lắc đầu, cười nói: “Để sau đi, em chưa chắc không không thắng được Tạ Kỳ Diên.”

“Anh đã nói đừng tiếp xúc quá nhiều với Tạ Kỳ Diên rồi mà!” Giọng Chu Dục hơi nhanh, nghe có vẻ tức tối, “Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên là người rất nguy hiểm, anh là vì muốn tốt cho em!”

“Em tự thấy tốt mới là tốt thật sự.” Hạ Vãn Chi nhìn thẳng vào mắt anh, rất nghiêm túc.

Cô không biết anh nghe được gì từ đâu, dù sao thì dạo này những lời đồn thổi về cô trong giới hào môn chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.

Mỹ phẩm Obagi
Nếu chuyện gì cô cũng để ý thì đã sớm tức đến hộc máu rồi.

Hai người im lặng đối mặt nhau vài giây, Chu Dục hít một hơi sâu, tự đứng dậy rót một cốc nước lọc rồi chuyển chủ đề: “Em cũng không có khách, ở đây cũng chán, hay là ở nhà đi, anh…”

“Sao anh biết em không có khách?” Hạ Vãn Chi ngắt lời anh, rõ ràng cô không hề nói với ai về tình hình phòng làm việc nhưng Chu Dục lại biết.

Chu Dục im lặng một lúc: “Anh…”

“Có phải anh biết gì không?” Hạ Vãn Chi nhíu mày hỏi dồn.

“Phải, nhưng chuyện đó không quan trọng, chỉ cần chúng ta kết hôn, những người đó nể mặt anh nhất định sẽ…”

“Em không cần dùng mặt mũi của anh để làm việc.” Hạ Vãn Chi thấy thất vọng một cách vô cớ.

Khách hàng lần lượt mất đi, thậm chí không ngần ngại hủy hợp đồng với cô, thực ra cô cũng đoán được có kẻ rảnh rỗi gây khó dễ cho mình.

Nhưng Chu Dục rõ ràng biết có người cố tình gây khó dễ cho cô nhưng lại chọn cách ngầm chấp nhận hành động của họ.

Anh không thích cô chuyện gì cũng đặt công việc lên hàng đầu.

Anh và mẹ cô giống nhau, đều hy vọng cô lấy gia đình làm trọng, làm một người vợ hiền đảm đang, đúng mực.

“Anh về đi, tối nay em không về.” Hạ Vãn Chi ra lệnh đuổi khách, thái độ kiên quyết.

Chu Dục cũng đang tức giận, không nói một lời liền bỏ đi.

Trúc Tử chậm rãi lê bước tới: “Chị…”

Hạ Vãn Chi đưa ngón tay lau đi đôi mắt phủ sương, cười nói: “Không sao đâu.”

Tám giờ tối, Hạ Vãn Chi xuất hiện trong một quán bar cao cấp, ánh đèn rực rỡ, xoay tròn nhảy múa, nam thanh nữ tú đang nhảy nhót trong sàn nhảy, cách đó không xa thậm chí có người uống say đến mức vung tiền hò hét.

Ánh đèn quá chói, Hạ Vãn Chi tìm một vòng mới thấy vị trí của Vân Lệ.

“Vãn Chi! Ở đây!” Vân Lệ đứng dậy vẫy tay với cô, “Tớ gọi nước ép cho cậu rồi.”

Vân Lệ nhìn dáng vẻ có chút ngơ ngác của cô, đưa tay véo má cô.

Hai người ngồi cạnh nhau thu hút không ít ánh mắt, Vân Lệ không để ý, bình thản gọi phục vụ mang hai chai rượu.

Hạ Vãn Chi bĩu môi, nhìn ly cocktail trước mặt Vân Lệ rồi lại nhìn ly nước ép lựu của mình, dở khóc dở cười: “Cậu gọi tớ đến đây chỉ để mời tớ uống một ly nước ép lựu thôi à?”

“Sao có thể chứ, không phải thấy cậu tâm trạng không tốt nên mời cậu ra ngoài giải khuây sao.” Vân Lệ gõ nhẹ vào ly rượu, cười ranh mãnh, “Hay là đưa cậu mở khóa trải nghiệm mới?”

Hạ Vãn Chi cụp mắt xuống, cô không cười nổi, khó che giấu vẻ u ám trong mắt: “Cậu muốn tớ đến xem Chu Dục phải không?”

Lần trước sau khi Vân Lệ nhầm Tạ Kỳ Diên thành Chu Dục, Hạ Vãn Chi đã gửi ảnh Chu Dục cho Vân Lệ xem.

Vân Lệ năm nay 27 tuổi, là đàn chị mà Hạ Vãn Chi quen từ hồi cấp ba, sau này Vân Lệ thi đỗ Đại học Nam Thành, hai người một Nam một Bắc nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.

Dù sao thì vòng tròn bạn bè khác nhau, Vân Lệ không mấy quan tâm đến những chuyện trong giới hào môn, chỉ biết Hạ Vãn Chi có một người bạn thanh mai trúc mã tên là Chu Dục, mà Hạ Vãn Chi cũng không thích kể về anh ta với người khác.

Vân Lệ không ngờ Hạ Vãn Chi lại bình tĩnh đến vậy, sững sờ vài giây mới lên tiếng: “Sao cậu biết?”

“Địa chỉ này giống với địa chỉ Chu Dục báo với tớ tối nay.” Hạ Vãn Chi cắn môi, không muốn ngẩng đầu lên.

Trong giới này có rất nhiều cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng, mà bạn bè của Chu Dục lại toàn những người như vậy, Hạ Vãn Chi biết dạo này Chu Dục hay theo đám bạn xấu tụ tập trên bàn nhậu.

Cô tuy không thích nhưng không quản được.

Vì Chu Dục trước đây không như vậy.

“Cũng tốt, chứng tỏ cậu đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi.” Vân Lệ khẽ hừ một tiếng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hạ Vãn Chi, hơi nhướng cằm ra hiệu cho Hạ Vãn Chi nhìn về một hướng, “Tuy sự thật rất tàn nhẫn, nhưng chị vẫn phải dạy em, rác rưởi thì bẩn, đừng giữ bên mình.”

“Nếu hôm nay không gọi cậu tới, cậu sẽ không bao giờ bước ra được. Tớ nghĩ, lòng kiêu hãnh của cậu tuyệt đối không cho phép vị hôn phu của mình hôn hít với người phụ nữ khác.”

Bắt gian lúc nào cũng rất kích th/ch.

Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Vãn Chi đột ngột ngẩng đầu, theo sự dẫn dắt của Vân Lệ nhìn về phía ghế lô hình vòng cung ở phía trước bên cạnh.

Một sợi dây nào đó trong tim như đột nhiên đứt lìa.

Bị người ta dùng sức bẻ gãy.

Trong ánh đèn lúc tỏ lúc mờ, nam nữ đều say đắm cuồng si, tiếng cụng ly hòa lẫn tiếng cười hò hét, người phụ nữ tiếp rượu ngồi trên đùi người đàn ông, quyến luyến ôm cổ anh ta.

Người đàn ông nào trên ghế lô cũng ôm một người phụ nữ, trêu ghẹo, hôn hít, không một ai ngoại lệ.

Chu Dục cũng không ngoại lệ.

“Hoàn Tử…” Giọng Vân Lệ nhỏ lại, khẽ thở dài, nắm lấy tay Hạ Vãn Chi, đến khi cảm nhận được mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cô thì đột nhiên sững người.

Hạ Vãn Chi thu lại ánh mắt, nhìn Vân Lệ rồi bất giác cười: “Cậu nói xem tớ có nên cầm chai rượu phang vào đầu anh ta một cái không?”

Ánh mắt Vân Lệ trở nên xót xa, giọng nói xen lẫn sự đau lòng: “Không đáng, làm đau tay cậu.”

“Đúng vậy, không đáng.” Hạ Vãn Chi cúi đầu, khẽ nấc lên, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống ly cocktail trên bàn.

“Uống một ly nhé?” Bình thường Vân Lệ chắc chắn sẽ không cho Hạ Vãn Chi uống, dù sao thì Hạ Vãn Chi cũng chưa từng uống bao giờ.

Nhưng hôm nay, không giống mọi ngày.

Rượu có thể khuếch đại cảm xúc của một người lên trăm phần trăm, Hạ Vãn Chi dạo gần đây luôn trong trạng thái căng thẳng, có lẽ nhấp một chút, lợi nhiều hơn hại.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 12


Hạ Vãn Chi ngứa ngáy muốn thử, hào phóng cầm ly rượu lên ừng ực rót vào bụng, chẳng mấy chốc trên bàn đã bày đầy rượu.

Cocktail có vị trái cây, lúc uống không cảm thấy gì, nhưng chỉ cần là cồn thì đều sẽ ngấm sau.

Hạ Vãn Chi kéo Vân Lệ liên tục cạn ly, rượu ngấm lên đầu, hai người líu lo nói đủ thứ chuyện trên đời.

Hạ Vãn Chi có lẽ đã say, bắt đầu nói năng linh tinh không đầu không cuối những điều Vân Lệ không hiểu.

Lúc thì mắng Chu Dục, lúc thì mắng Tạ Kỳ Diên, lúc thì mắng bố mẹ và ông ngoại mình.

Vân Lệ dở khóc dở cười, đợi cô gần như im lặng mới thổ lộ tâm sự của mình: “Tớ không thích Lương Kính, tớ với anh ta vốn không phải cùng một loại người nhưng mẹ tớ lại thích.”

“Mẹ tớ vì muốn tớ và anh ta ở bên nhau, thậm chí còn dọa tự tử để ép tớ.”

Vân Lệ cười khổ: “Tớ chỉ có một người thân duy nhất, tớ không thể không thỏa hiệp…”

Thế là cô trở thành một con chim bị nhốt trong lồng, có đôi cánh nhưng lại bị hạn chế tự do.

Hạ Vãn Chi thực ra không uống nhiều, tai vẫn nghe được người khác nói chuyện nhưng đầu óc lại trở nên mơ màng, cô nhớ đến một người, nói năng không suy nghĩ: “Vậy Khương Bách Xuyên… tổng tài lớn nhà họ Khương đó, là… gì của cậu?”

Suy nghĩ của Vân Lệ bị kéo lại, lau khóe mắt rồi một tay giữ lấy Hạ Vãn Chi đang lắc lư đầu, dở khóc dở cười nói: “Khương Bách Xuyên nào? Tớ không quen Khương Bách Xuyên nào cả, cậu ngồi yên xem nào!”

Hạ Vãn Chi lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: “Chính là Khương Bách Xuyên ở cùng Tạ Kỳ Diên.”

Vân Lệ có vẻ hơi có ấn tượng: “Cái người cao kều đó hả?”

Hạ Vãn Chi vỗ tay một cái: “Đúng! Chính là anh ta! Anh ta chắc chắn có ý với cậu, cậu… đá Lương Kính đi, chọn anh ta!”

Vân Lệ bật cười, thấy cô đã say đến mức nói năng lộn xộn, nắm lấy tay cô xoa xoa lòng bàn tay đỏ ửng: “Được rồi, cậu ngồi yên, để tớ gọi điện cho trợ lý của cậu đến đón cậu về.”

Hạ Vãn Chi bĩu môi: “Không gọi cho cô ấy, cô ấy chắc chắn đang ôm hai con chuột ngủ rồi, không cần cô ấy đến!”

Vân Lệ bất lực: “Vậy cậu đi taxi cùng tớ nhé?”

Hạ Vãn Chi không lên tiếng, Vân Lệ đợi một lúc, đưa tay lấy điện thoại của cô ra dùng nhận diện khuôn mặt mở khóa rồi vỗ vỗ má cô: “Nói đi.”

Hạ Vãn Chi giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại: “Không đi taxi, không về nhà, tớ không có nhà.”

“Vậy cậu về nhà tớ.” Vân Lệ vừa nói vừa khoác tay cô lên cổ mình.

Hạ Vãn Chi rút tay lại phản đối: “Mẹ cậu chắc chắn không chào đón tớ.”

Vân Lệ: “…”

Mẹ Vân không cho phép Vân Lệ qua đêm không về nhà, cô lại không yên tâm để Hạ Vãn Chi say rượu ở khách sạn, thế là vào Wechat của Hạ Vãn Chi xem một vòng, cuối cùng chọn được một người.

“Gọi cho Tạ Đàn đến đón cậu về được không?” Vân Lệ mơ hồ nhớ Hạ Vãn Chi từng nhắc đến cái tên này.

Họ Tạ, chắc chắn có chút quan hệ với Tạ Kỳ Diên.

Kiếm tiền ngay
Tuy chỉ gặp Tạ Kỳ Diên một lần nhưng so với Chu Dục, Vân Lệ lại có ấn tượng tốt hơn về Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi nghe thấy tên Tạ Đàn, ngẩn người vài giây rồi dựa vào vai Vân Lệ gật đầu lia lịa: “Muốn Tạ Đàn.”

Vân Lệ bật cười, bấm gọi video rồi hướng camera về phía Hạ Vãn Chi.

“Chị Hoàn Tử!”

Giọng nói trong trẻo của một bé gái vang lên từ đầu dây bên kia, Hạ Vãn Chi giật mình ngồi thẳng dậy, nheo mắt nhìn màn hình.

“Tạ Đàn? Em chui vào điện thoại rồi à?” Hạ Vãn Chi nghiêng đầu.

Vân Lệ ôm trán: “…”

Say thật rồi.

Tạ Đàn ngơ ngác nhìn Hạ Vãn Chi: “Chị Hoàn Tử, chị đang ở đâu vậy?”

“Tạ Đàn, chị Hoàn Tử của em say rồi, em có quen người lớn nào thân với chị ấy không, bảo người đó đến quán bar ‘Nhân Gian Thất Sắc’ đón chị ấy một chút nhé?” Vân Lệ ghé sát vào chào hỏi, giọng điệu dịu dàng hòa nhã.

“Có có có! Anh trai em rất thân với chị Hoàn Tử!” Tạ Đàn nói xong liền chạy chân trần ra khỏi phòng, Vân Lệ đợi một lúc, chưa thấy Tạ Đàn đi tìm anh trai nào thì điện thoại đã bị Hạ Vãn Chi giật lấy tắt máy.

Vân Lệ: “…”

Hạ Vãn Chi lấy lại điện thoại rồi không quậy nữa mà ngồi yên ôm cánh tay Vân Lệ nhìn về phía Chu Dục.

Người bên đó vẫn đang chìm đắm trong rượu và sắc, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Hạ Vãn Chi bên này.

Một lát sau, Tạ Đàn gọi Wechat, Hạ Vãn Chi theo phản xạ bắt máy: “Chào bạn, Hạ Vãn Chi không có ở đây.”

Tạ Đàn nhận ra cô say rồi, liền la lên: “Chị Hoàn Tử, anh trai không có ở nhà, nhưng em gọi điện cho anh rồi, anh ấy sẽ đến đón chị ngay bây giờ!”

Hạ Vãn Chi mơ màng nhìn Tạ Đàn mặc bộ đồ ngủ hình thỏ con trong điện thoại, một lúc lâu sau, làm động tác hôn gió với cô bé: “Yêu em, bảo bối.”

Tạ Đàn cười không ngớt: “Chị Hoàn Tử, chị say rượu trông vui thật đấy.”

Vân Lệ cười đến rung cả vai: “Đúng là rất vui.”

Nhưng một lúc sau, khi nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn như hai cây cột chống trời đứng trước ghế lô, Vân Lệ không khỏi nuốt nước bọt: “Các anh… ai đưa cô ấy về?”

Hay thật, gọi một phát được cả hai ông anh đến.

“Anh ta đưa.” Khương Bách Xuyên lùi lại một bước.

Anh và Tạ Kỳ Diên vừa từ một bữa tiệc đi ra, vốn định đến xem kịch vui nhưng không ngờ lại gặp Vân Lệ ở đây.

Đêm hôm gió lớn, quán bar này đủ loại người, hai cô gái uống say đến mức này thật không an toàn.

Khương Bách Xuyên nhíu mày nhìn quanh một vòng, khi chú ý đến một bóng lưng quen thuộc ở ghế lô hình vòng cung cách đó không xa, lập tức dùng khuỷu tay huých Tạ Kỳ Diên, khẽ ho một tiếng: “Em gái nhà họ Hạ của cậu chắc là đến bắt gian bị sốc rồi, về nhà an ủi cho tốt vào.”

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên cũng vừa thu lại từ phía đó, vẻ mặt không chút gợn sóng.

Cánh tay Vân Lệ bị Hạ Vãn Chi ôm chặt, cô không đứng dậy được, chỉ có thể ngước nhìn hai người đàn ông này: “Còn nhìn gì nữa, giúp một tay đi.”

“Hạ Vãn Chi.” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm, gọi tên Hạ Vãn Chi nhưng không có hành động gì.

Đợi đến khi Hạ Vãn Chi nghe thấy giọng anh chậm rãi ngẩng đầu lên anh mới từ tốn nói ra hai chữ: “Đứng dậy.”

“Anh ta là ai vậy?” Hạ Vãn Chi mở to mắt, quay sang hỏi Vân Lệ.

Vân Lệ cố gắng gỡ tay cô ra: “Anh trai cậu.”

“Nói bậy!” Hạ Vãn Chi cười lạnh một tiếng, “Rõ ràng là Diêm Vương mặt đen!”

Vân Lệ: “…”

Khương Bách Xuyên bật cười khẽ.

“Cười gì, đến giúp đi chứ.” Vân Lệ luôn cảm thấy người đàn ông mặt lạnh phía trước không dễ nói chuyện, đành phải nhờ Khương Bách Xuyên phía sau.

Khương Bách Xuyên suy nghĩ một lát: “Tạ Kỳ Diên, cậu dỗ dành người ta đi.”

Khuôn mặt không chút cảm xúc của Tạ Kỳ Diên cuối cùng cũng có chút dao động.

“Tôi bị bệnh à?” Tạ Kỳ Diên khẽ mấp máy môi, nhưng miệng nói vậy mà chân lại bước về phía trước một bước.

Chỉ thấy anh hơi cúi người, cầm một ly cocktail trên bàn đưa về phía Hạ Vãn Chi: “Còn uống được không, đứng dậy, cạn ly.”

Lời vừa dứt, tay Hạ Vãn Chi đang ôm Vân Lệ liền rút ra cầm một cái ly, loạng choạng đứng dậy cạn ly với Tạ Kỳ Diên.

Vân Lệ thấy vậy đứng dậy lách sang một bên, đang khâm phục tài năng của Tạ Kỳ Diên có thể dễ dàng điều khiển Hạ Vãn Chi thì Hạ Vãn Chi lại loạng choạng ngã xuống.

“Hoàn Tử…” Vân Lệ đang định đỡ Hạ Vãn Chi thì cổ tay bị Khương Bách Xuyên bên cạnh nắm lấy, Vân Lệ sững sờ, nhất thời không cử động.

Còn Hạ Vãn Chi đang ngã về phía trước thì bị Tạ Kỳ Diên một tay xách cổ áo phía sau, vẫn lảo đảo như sắp ngã.

“Họ?” Nửa câu sau Vân Lệ chưa kịp nói ra, chỉ liếc mắt ra hiệu.

Khương Bách Xuyên nhìn vào mắt cô, khẽ cười: “Cũng là người quen từ nhỏ, cậu ta sẽ đưa cô ấy đến chỗ Tạ Đàn an toàn, không cần lo lắng.”

Vân Lệ gật đầu: “Vậy thì tốt.”

“Tạ Kỳ Diên!” Hạ Vãn Chi giơ một ngón trỏ chọc vào ngực Tạ Kỳ Diên, “Tôi biết là anh!”

Tạ Kỳ Diên nhíu mày, cong ngón tay gõ vào trán cô một cái: “Làm loạn gì vậy, về thôi.”

“Về đâu?” Giọng Hạ Vãn Chi trầm xuống vài phần, vừa định nói mình không có nhà, không thể về nhà được nữa, Tạ Kỳ Diên liền lạnh lùng đáp lời.

“Về trời.”

Hạ Vãn Chi hơi ngơ ngác: “Làm tiên nữ à?”

Tạ Kỳ Diên hừ một tiếng: “Ừ.”

Vân Lệ và Khương Bách Xuyên im lặng nhìn nhau: “…”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 13


Bị người ta xách như xách gà con ra khỏi quán bar, Hạ Vãn Chi không đứng vững nổi, dứt khoát ngả người về sau, mãi đến khi tựa lưng vào một lồng ngực rắn chắc mới ngoan ngoãn dừng lại.

Gió đêm mùa hạ mát rượi dễ chịu, Hạ Vãn Chi hít một hơi không khí trong lành, véo véo vành tai nóng rực, cười hỏi một câu: “Anh có biết mùi vị của sự đau khổ là gì không?”

Phía sau là Tạ Kỳ Diên, hai bên là Vân Lệ và Khương Bách Xuyên, cô ngẩng đầu nhìn trời, không ai biết cô hỏi ai.

Thấy Tạ Kỳ Diên không nói gì, Vân Lệ đành phải tiếp lời: “Mùi vị gì?”

“Cái vị rau mùi giã nát đổ vào miệng, xanh lè, hôi rình.” Hạ Vãn Chi tự giễu cười cười, cả người đổ hết lên người Tạ Kỳ Diên, nếu anh lùi lại một bước thì cô sẽ ngã chổng vó ngay.

Nghe ra ý trong lời nói của cô, Vân Lệ ngược lại bật cười: “Ừ, miêu tả rất chính xác.”

“Chết sớm đầu thai sớm.” Tạ Kỳ Diên đẩy cô ra, thái độ lạnh lùng.

Hạ Vãn Chi đứng thẳng người, không biết câu nói này chạm vào công tắc nào của cô, chỉ thấy cô quay người lại nhìn chằm chằm Tạ Kỳ Diên, ánh mắt lúc này lại có thêm vài phần tỉnh táo.

Tạ Kỳ Diên chẳng bận tâm, quay đầu nói với Khương Bách Xuyên: “Lái xe qua đây.”

Khương Bách Xuyên làm như không nghe thấy, quay sang hỏi Vân Lệ: “Cô ở đâu?”

Vân Lệ hơi sững sờ, do dự nửa giây nói: “Thực ra tôi có thể tự gọi xe.”

Khương Bách Xuyên cong môi: “Tiện đường, tôi đưa cô đi.”

Vân Lệ: “???”

Cô còn chưa nói địa chỉ sao lại tiện đường rồi?

Tạ Kỳ Diên liếc Khương Bách Xuyên một cái.

Khương Bách Xuyên giơ chìa khóa trong tay lên cười với Tạ Kỳ Diên: “Xe của tôi tôi làm chủ, Tạ tổng cứ tự nhiên.”

Vẻ mặt Tạ Kỳ Diên hơi trầm xuống, có thêm vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Bên này Vân Lệ vừa định khéo léo từ chối, Khương Bách Xuyên liền vòng qua nói nhỏ: “Bà chủ, làm bóng đèn cũng phải có ý thức của bóng đèn chứ.”

Vân Lệ bị thuyết phục, ngượng ngùng đi theo anh ta vài bước, đến khi lên xe mới phản ứng lại: “Vậy hai chúng ta mỗi người về nhà mình không phải tốt hơn sao, tại sao…”

“Tôi tốt bụng tạo cơ hội nhưng anh trai của Hạ Vãn Chi chưa chắc đã hiểu ý nên cần cô Vân phối hợp.” Lý do của Khương Bách Xuyên rất hợp lý và thỏa đáng.

Vân Lệ mím môi, cảm thấy cũng có lý.

Đúng là không thể làm lỡ dở mùa xuân thứ hai của Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi nhìn chằm chằm Tạ Kỳ Diên gần mười phút.

Đến khi Dư Phi nhận lệnh tức tốc chạy đến hiện trường Hạ Vãn Chi mới dời mắt đi.

Loạng choạng không tìm thấy cửa xe, Hạ Vãn Chi tự mình dỗi hờn ngốc nghếch đứng một bên, đến cả tảng băng ngàn năm không tan như Tạ Kỳ Diên cũng không nhịn được bật cười.

Kiếm tiền ngay
Khoảnh khắc bị Tạ Kỳ Diên ném vào xe, Hạ Vãn Chi điều chỉnh lại cơ thể xiêu vẹo, tiện thể lau đi đôi mắt hơi ẩm ướt không chịu thua của mình.

Thấy cô không lên tiếng, Dư Phi không giấu được sự tò mò, nhiều chuyện hỏi một câu: “Cô Hạ cô ấy có phải… ngất rồi không?”

Tạ Kỳ Diên hơi nghiêng đầu, hiếm khi trả lời một câu: “Say rồi.”

“Đây là uống bao nhiêu rồi chứ…” Dư Phi ngửi thấy mùi rượu, khịt khịt mũi.

“Cậu là chó à?” Tạ Kỳ Diên nhìn Hạ Vãn Chi cuộn tròn thành một cục, giọng hơi trầm xuống.

Dư Phi nhìn vào gương chiếu hậu: “Chẳng lẽ là do chúng ta ép quá, cô ấy nghĩ quẩn?”

“Câm miệng.” Tạ Kỳ Diên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Dư Phi trong gương chiếu hậu.

Hung dữ, bá đạo.

Dư Phi im bặt, ngượng ngùng dời mắt đi.

Không cho nói cũng không cho nhìn.

Người không biết còn tưởng cô gái trong xe là người của anh ta.

“Tạ tổng…”

“Tháng sau cắt thưởng.” Tạ Kỳ Diên đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Dư Phi nén một cục tức: “Không còn thưởng tôi cũng phải hỏi chứ, chúng ta đưa cô Hạ đến chỗ anh hay đưa về nhà họ Chu?”

Đôi mắt Tạ Kỳ Diên hơi nheo lại: “Đưa đến chỗ tôi…”

“Hả?” Dư Phi suýt nữa không giữ được vô lăng.

“Cậu thấy hợp lý không?” Khí lạnh vốn có của Tạ Kỳ Diên lại càng nồng đậm hơn.

Dư Phi: “…Vậy đưa về nhà họ Chu.”

“Cậu thấy cô ấy chưa đủ đáng thương à?” Tạ Kỳ Diên cười lạnh.

Dư Phi: “???”

Vậy ngài muốn thế nào?

Ông trời nên lắp cho trợ lý đặc biệt một hệ thống đọc suy nghĩ, chuyên đọc suy nghĩ của tổng tài bá đạo.

Không thì cả trăm triệu tiền thưởng cũng bay sạch chỉ vì một câu nói.

Một lúc lâu sau, như thể đã cân nhắc, Tạ Kỳ Diên lên tiếng: “Đưa đến chỗ Tạ Đàn.”

Dư Phi khẽ ho một tiếng: “Vậy chẳng phải vẫn là đưa về nhà anh sao…”

Lưng đột nhiên lạnh toát, mấy chữ cuối cùng của Dư Phi yếu đi vài phần, lần này hoàn toàn im bặt không dám nói nữa.

Xe dừng hẳn trước cổng nhà cũ của họ Tạ, Dư Phi lần này ý tứ lách đi, nhường không gian cho hai người phía sau xe.

Trong xe bật đèn, Hạ Vãn Chi mở mắt ra nhưng lại không hề cử động.

Tạ Kỳ Diên không lên tiếng, cứ thế im lặng ngồi cùng cô ở đây.

Đến khi thời gian trôi qua từng phút từng giây, chút kiên nhẫn cuối cùng của Tạ Kỳ Diên cũng cạn kiệt: “Còn không xuống xe, tối nay tôi vứt cô ngủ trong xe đấy.”

“Không.” Hạ Vãn Chi ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn Tạ Kỳ Diên, ánh mắt kiên định như sắp vào Đảng.

Tạ Kỳ Diên nhíu mày nhìn cô vài giây, không vui cười một tiếng: “Chưa tỉnh rượu à?”

“Tôi không uống rượu.” Hạ Vãn Chi nói năng hùng hồn.

“Ừ, uống rượu tiên.” Tạ Kỳ Diên giãn mày, hơi ngả người về phía sau.

“Tạ Kỳ Diên.” Hạ Vãn Chi thẳng lưng, giọng điệu nghiêm túc, “Tôi sẽ không chuyển đi, cho tôi một tỷ tôi cũng không chuyển đi.”

“Kiên quyết không thỏa hiệp?” Tạ Kỳ Diên thuận theo lời cô nói tiếp.

Ánh mắt Hạ Vãn Chi kiên định: “Kiên quyết không cúi đầu trước thế lực đen tối.”

“Rất có khí phách.” Tạ Kỳ Diên bình thản nhận xét.

“Bọn tư bản chết hết đi.” Hạ Vãn Chi tức giận đùng đùng.

Tạ Kỳ Diên: “…”

“Cô cũng là tiểu thư nhà tư bản.” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm, nhìn dáng vẻ căm ghét tư bản của Hạ Vãn Chi, anh không khỏi nhớ lại bản thân mình trước đây không quyền không thế.

Cũng căm ghét tư bản như vậy.

Hạ Vãn Chi nắm chặt quần áo, môi mấp máy, dường như muốn nói gì đó nhưng một lúc lâu sau lại chỉ nói một câu: “Không còn nữa rồi.”

Cô nói: “Tôi không còn gì cả.”

Tạ Kỳ Diên khẽ cười nhạt: “Vậy sao, cũng đáng thương thật.”

“Tạ Kỳ Diên.” Hạ Vãn Chi buông xuôi tất cả, chậm rãi di chuyển ngón tay níu lấy một góc áo của Tạ Kỳ Diên, “Nếu anh có chút lòng trắc ẩn thì tha cho tôi và phòng làm việc của tôi đi, ngoài phòng làm việc, tôi không còn gì cả.”

Trong ấn tượng của Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi không phải là người dễ dàng tỏ ra yếu đuối.

Nhưng Hạ Vãn Chi hiện tại…rất không có tiền đồ.

Nếu người mua lại Tinh Diệu là người khác, liệu cô có làm nũng cầu xin người đàn ông khác như vậy không?

Nhưng giả thiết này dường như không tồn tại.

Thứ anh để mắt tới, người khác không tranh giành được.

Người mua lại Tinh Diệu, chỉ có thể là anh.

Người nhờ vả để đạt được mục đích, luôn dễ bị nắm thóp, Tạ Kỳ Diên cười nhạt, hai ngón tay chụm lại gõ nhẹ vào mu bàn tay Hạ Vãn Chi: “Tay, bỏ ra.”

“Anh đúng là không có trái tim.” Hạ Vãn Chi thở dài một tiếng, rút tay về.

Nhất thời, Tạ Kỳ Diên không thể phán đoán được cô tỉnh táo hay đang say rượu làm loạn.

Tạ Kỳ Diên bất giác muốn cười.

“Tại sao không muốn chuyển đi?”

“Vì phòng làm việc chính là mạng sống của tôi.” Hạ Vãn Chi chưa đợi Tạ Kỳ Diên nói hết câu đã giành trả lời, đầu óc nói không linh hoạt thì cũng phải, nhưng hễ nhắc đến chuyện liên quan đến phòng làm việc là cảm xúc lại rất dồi dào.

Cô thực ra rất thông minh.

“Mạng sống của cô?” Tạ Kỳ Diên nhìn cô.

Hạ Vãn Chi trịnh trọng gật đầu: “Đó là cần câu cơm của tôi.”

Tạ Kỳ Diên chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

Hạ Vãn Chi bĩu môi, nức nở thành tiếng: “Lũ khốn nạn đó đóng băng hết thẻ ngân hàng của tôi rồi huhuhu…”

“Vậy thì tốt, chuyển phòng làm việc đi, tôi bồi thường cho cô gấp mười lần.” Tạ Kỳ Diên khẽ nhướng mày.

Tiếng nức nở của Hạ Vãn Chi lập tức nghẹn lại trong cổ họng, đàm phán thất bại, cô dụi dụi mắt, cơn buồn ngủ ập đến, đầu cũng đau nhức dữ dội, cô quay đầu đi tìm một vị trí thoải mái từ từ nhắm mắt lại.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 14


Ngày hôm sau, Hạ Vãn Chi tỉnh dậy trên giường của Tạ Đàn, nằm ngửa suy nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra đêm qua.

Từ việc bị Tạ Kỳ Diên xách như gà con xuống xe rồi đến việc anh ta vác cô như bao gạo về phòng Tạ Đàn, Hạ Vãn Chi nhớ rất rõ.

Phẫn uất, khó hiểu, tuyệt vọng, tức giận đến xấu hổ.

Tạ Kỳ Diên đúng là không phải người, thật sự là dầu muối không vào.

“Chị Hoàn Tử, chị đang nghĩ gì vậy?” Tạ Đàn học theo tư thế của Hạ Vãn Chi nằm xuống, cùng nhìn lên bức tường trắng xóa trên đầu.

Hạ Vãn Chi đảo mắt: “Đang nghĩ xem làm sao để moi tim anh trai em ra phân tích cấu trúc tế bào bên trong có gì khác người thường không.”

Tạ Đàn “hít” một tiếng, xoa xoa cánh tay: “Eo ôi, lòng dạ độc ác thật.”

Hạ Vãn Chi khẽ thở dài: “Đúng vậy, lòng dạ độc ác thật.”

Tạ Đàn cười khúc khích: “Em nói chị đấy.”

“Chị nói anh trai em.” Hạ Vãn Chi chống tay ngồi dậy, ngồi một lúc lại nằm xuống.

Tạ Đàn dịch ra ngoài một chút, lấy điện thoại của Hạ Vãn Chi đưa cho cô: “Anh họ gọi cho chị mấy cuộc rồi, cuộc cuối cùng em giúp chị nghe máy nói chị đang ngủ.”

Phản ứng đầu tiên của Hạ Vãn Chi là: “Anh họ nào?”

“Anh họ Chu Dục.” Tạ Đàn trả lời xong liền nằm đè lên người Hạ Vãn Chi, hừ hừ một tiếng, “Chị Hoàn Tử, chị thật sự muốn cưới anh họ Chu Dục sao?”

Hạ Vãn Chi thất thần, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng buồn nôn ở quán bar đêm qua.

Nếu Tạ Đàn hỏi câu này sớm hơn có lẽ cô sẽ trả lời là thật.

Nhưng bây giờ cô vỗ nhẹ đầu Tạ Đàn, ánh mắt kiên quyết: “Không cưới, không muốn cưới nữa.”

Tạ Đàn vui mừng, hai tay trực tiếp ôm lấy mặt Hạ Vãn Chi: “Thật không, thật không, vậy hôm nay hai người hủy hôn đi, em giới thiệu đối tượng mới cho chị.”

Hạ Vãn Chi có chút dở khóc dở cười.

Trong ấn tượng của cô, con nhóc Tạ Đàn này dường như từ đầu đến cuối đều đi rêu rao với người khác là cô độc thân.

“Chị thấy Tạ Kỳ Diên thế nào?” Tạ Đàn ghé sát vào tai Hạ Vãn Chi nói nhỏ, “Em thấy anh ấy rất tốt, chị Hoàn Tử, chị làm chị dâu em đi.”

Hạ Vãn Chi toàn thân cứng đờ, nuốt nước bọt: “Xin từ chối.”

Tạ Đàn bĩu môi: “Anh Kỳ Diên rất tốt mà.”

Hạ Vãn Chi bật cười: “Anh ta về nước chưa đầy hai tháng, em hiểu anh ta được bao nhiêu mà nói anh ta tốt?”

“Anh ấy rất đẹp trai, đẹp trai hơn bất kỳ anh trai nào.” Tạ Đàn trả lời rất nghiêm túc.

“Vậy anh họ Chu Dục của em thì sao?” Giọng Hạ Vãn Chi rất nhẹ, vẻ cô đơn trong mắt gần như không thể che giấu.

Kiếm tiền ngay
Tạ Đàn suy nghĩ một lúc mới đưa ra câu trả lời: “Anh họ Chu Dục cũng đẹp trai nhưng không đẹp trai bằng anh Kỳ Diên, hơn nữa em không thích dì, dì rất xấu.”

Tạ Đàn là nhỏ nhất trong thế hệ này của nhà họ Tạ, cùng với Tạ Nam đều do người con thứ ba nhà họ Tạ sinh ra, nhưng hai người cùng bố khác mẹ, mẹ Tạ Đàn mất do băng huyết khi sinh cô bé, sau đó bố Tạ Đàn tái hôn với người vợ thứ ba, cũng chính là mẹ kế nhỏ hiện tại của Tạ Đàn.

Tuy nói người vợ thứ ba này coi Tạ Đàn như con ruột nhưng Hạ Vãn Chi biết, nếu không có sự che chở của ông cụ Tạ, những ngày tháng của Tạ Đàn ở nhà họ Tạ cũng không dễ chịu gì.

Nhưng dường như từ khi Tạ Kỳ Diên trở về, Tạ Đàn cũng hoạt bát hơn trước rất nhiều.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tạ, Hạ Vãn Chi đến tiệm hoa tìm Vân Lệ, hai người đứng đối mặt nhau, Hạ Vãn Chi bất giác cảm thấy ngượng ngùng, vẫn là Vân Lệ bật cười phá vỡ sự im lặng này.

Hạ Vãn Chi ôm mặt: “Mất mặt quá đi.”

Vân Lệ rót cho cô một ly nước ấm, kéo cô ngồi xuống rồi hỏi han tình hình, “Tối qua về nhà với anh Tạ của cậu phải không?”

Hạ Vãn Chi trừng mắt: “Anh Tạ nào, Tạ Kỳ Diên anh ta cũng xứng làm anh tôi sao!”

“Được rồi, cậu đẹp cậu nói đúng, vậy tối qua sau khi chúng ta chia tay, cậu với anh ta xảy ra chuyện gì?” Vân Lệ không nhịn được trêu chọc cô.

Hạ Vãn Chi phồng má: “Đừng nhắc nữa, mất hứng.”

Vân Lệ lải nhải không ngừng: “Nói đi mà, dù sao thì cái tên khốn nhà họ Chu kia sớm muộn gì cậu cũng phải đá đi, hay là cân nhắc mùa xuân thứ hai của mình đi.”

Ánh mắt Hạ Vãn Chi kinh ngạc: “Bà chủ Vân giỏi thật, có ai khuyên người ta như cậu không.”

Vân Lệ vênh váo gật đầu: “Có chứ…”

“Vậy tại sao cậu không đá cái đồ bỏ đi của cậu đi?” Hạ Vãn Chi khẽ lên tiếng.

Nụ cười của Vân Lệ lập tức tắt ngấm.

Hạ Vãn Chi nhìn cô, mỉm cười đáp lại.

Tuy cô say nhưng cô không quên gì cả, những lời tâm sự ở quán bar tối qua cô nhớ rất rõ.

Bố mẹ Vân Lệ ly hôn khi cô mười tuổi, nguyên nhân là bố Vân Lệ ngoại tình, làm trai bao cho một bà hào môn, đây cũng là lý do mẹ Vân Lệ luôn rất ghét giới hào môn.

Ngày trước mẹ Vân Lệ từ chối đối tượng xem mắt do gia đình sắp đặt làm trong cơ quan nhà nước, quyết tâm cắt đứt quan hệ với gia đình để ở bên bố Vân Lệ. Sau này bị phản bội cay đắng, mẹ Vân Lệ thất vọng tột cùng, không lâu sau bố Vân Lệ bị tai nạn xe hơi chết thảm, tính tình mẹ Vân Lệ thay đổi lớn, yêu cầu đối với Vân Lệ trở nên nghiêm khắc.

Lớn lên Vân Lệ đến tuổi kết hôn, mẹ Vân Lệ liền năm lần bảy lượt nhắc nhở cô tìm một đối tượng làm trong cơ quan nhà nước.

Sau này mẹ Vân Lệ để ý đến Lương Kính, bất kể Vân Lệ có thích hay không, thậm chí dọa nhảy lầu ép buộc cũng nhất định muốn Vân Lệ ở bên anh ta.

Vân Lệ như một con rối bị điều khiển.

“Đi một bước xem một bước vậy.” Vân Lệ cười khổ.

Tối mịt Hạ Vãn Chi mới về nhà họ Chu, vừa vào cửa đã chạm mặt Chu Dục, hai người không nói gì, cuối cùng vẫn là Hạ Vãn Chi phá vỡ sự im lặng: “Anh có gì muốn nói à?”

“Anh bảo em tránh xa Tạ Kỳ Diên một chút, em vẫn không để lời anh nói vào tai.” Ánh mắt Chu Dục rất phức tạp, ngoài sự bất lực còn có sự bất mãn rất lớn.

Hạ Vãn Chi đối mặt với ánh mắt anh ta: “Em có việc cần nhờ anh ta.”

“Ở lại Tinh Diệu quan trọng đến thế sao?” Chu Dục nhắm mắt lại, cố nén cơn tức giận trong lòng, “Phòng làm việc mở ở đâu mà chẳng được, huống chi cốt lõi của phòng làm việc là em chứ không phải cái nơi rách nát Tinh Diệu kia!”

“Quan trọng.” Hạ Vãn Chi lặp lại, giọng nói lại từ từ nhỏ đi, “Rất quan trọng.”

Nhưng Chu Dục không hiểu cô, chưa bao giờ hiểu cô.

Khoảnh khắc lướt qua nhau, Chu Dục nhận ra sự thất thố của mình, một tay kéo Hạ Vãn Chi ôm vào lòng: “Xin lỗi Vãn Chi, anh không nên nổi nóng, em cả đêm không về, anh lo lắng cho em quá mới…”

“Em mệt rồi, về phòng nghỉ trước, bữa tối em ăn với bạn rồi, không cần gọi em.” Hạ Vãn Chi dùng hết sức mới thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, lúc đứng vững chân thì đột nhiên chạm phải ánh mắt của mẹ Chu Dục phía sau lưng anh ta, cô cười khổ trong lòng nhưng lại cảm thấy đã chẳng còn quan trọng nữa.

“Nó không nhận ra thân phận hiện tại của nó, chẳng lẽ con cũng hồ đồ rồi sao?” Đợi Hạ Vãn Chi về phòng ngủ, mẹ Chu Dục vẻ mặt hận sắt không thành thép trách mắng Chu Dục.

“Đủ rồi!” Tự tôn bị tổn thương, Chu Dục nắm chặt tay, quát một tiếng rồi quay người xuống lầu.

Mẹ Chu Dục đi giày cao gót đuổi theo: “Con định đi đâu?”

“Mẹ nói con hồ đồ, mẹ, con chưa bao giờ hồ đồ.” Nói xong câu đó anh liền bỏ đi, lên xe nhắm mắt lại trực tiếp báo một địa chỉ cho tài xế, “Đến hội sở Giang Ngạn.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back