Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 15: Thập Lý ấm áp


Cố Thậm Vi không đáp lời.

Nàng quay đầu nhìn về phía tường cung, nơi những đình đài lầu các trong màn đêm trông như một con quái thú đang nhe nanh múa vuốt. Giống như những kẻ gọi là đại nhân vật kia, con tốt qua sông đã chết cũng chỉ là một nước cờ bị họ tùy ý di chuyển mà thôi.

Ai sẽ quan tâm đến cái chết của một quân cờ chứ?

Quan Chính Thanh, người mà trong lòng dân chúng như bầu trời xanh rộng lớn, lại cứ thế dễ dàng bỏ mạng trong một ván cờ nhắm vào Trương Xuân Đình.

Không ai quan tâm ai là kẻ đã giết ông ta.

Cũng giống như năm đó, không ai quan tâm phụ thân nàng có trong sạch hay không, càng không ai quan tâm một kẻ như nàng, thậm chí chưa từng bước qua cổng cung, tại sao lại bị “tiêu diệt tại chỗ”.

Cố Thậm Vi thu lại ánh nhìn, hờ hững quăng chùm chìa khóa trở lại cho Ngụy Trường Mệnh.

“Lệnh của đại nhân, ngươi đi nói với Lý Tam Tư đi. Cảm ơn, nhưng ta đã có chỗ dừng chân rồi.”

Nơi nàng ở là một tiểu viện tại ngõ Tang Tử, một góc nhỏ ở phía nam thành. Trong hẻm trồng vài gốc dâu. Lúc nàng trở về, vừa hay bắt gặp lão gác đêm mắt lim dim ngủ gà ngủ gật.

Trời đêm tối đen như mực, trước cổng căn nhà sâu nhất trong hẻm treo một tấm bảng gỗ nhỏ, trên đó chỉ đơn giản viết hai chữ: “Cố Trạch”.

Bây giờ mới là đầu xuân, cây lê trước cổng vẫn chỉ có những cành khẳng khiu trụi lá.

Cố Thậm Vi không gõ cửa, mũi chân khẽ điểm đất, trực tiếp phi thân vào trong. Vừa đáp xuống, nàng liền thấy một bóng người từ trong phòng chạy ra đón. Người ấy cầm theo một chiếc đèn lồng, quần áo chỉnh tề, hiển nhiên chưa hề nghỉ ngơi.

“A tỷ, chẳng phải đã bảo không cần đợi ta sao? Chuyện ở Hoàng Thành tư đâu có giờ giấc cố định.”

Người kia cười, bên môi hiện lên lúm đồng tiền nhỏ. Giọng nói nàng mềm mại, khiến người nghe chẳng thể nào nổi giận: “Đã bảo gọi ta là Thập Lý, sao ta dám nhận một tiếng ‘A tỷ’ từ cô nương chứ? Bên ngoài lạnh lắm, mau đi tắm rửa thay y phục rồi qua uống canh đi. Món gà hầm hạt dẻ mà cô nương thích nhất đấy.”

Thập Lý nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Thậm Vi, không nhịn được mà lải nhải thêm: “Dạo này trời cứ mưa mãi, cái lạnh cuối xuân còn khó chịu hơn cả mùa đông. Cô nương có bị ho không? Đừng có kén ăn, chỉ ăn kẹo hạt thông mà không chịu ăn cao lê. Cao lê bổ phổi, tốt lắm đấy.”

Cố Thậm Vi lập tức mềm nhũn cả người, nàng lao đến, ôm lấy Thập Lý, cả người dựa vào nàng ấy: “Nếu tỷ không làm A tỷ của muội, thì định làm A tỷ của ai? Chẳng lẽ là cây lê trước cửa kia sao?”

Thập Lý là nha hoàn thân cận của nàng, do tổ mẫu đưa đến hầu hạ. Cô nương này trời sinh mềm yếu nhát gan, lúc nào cũng lải nhải như hòa thượng tụng kinh trong chùa. Chỉ cần nói một câu, nàng ta sẽ nước mắt lưng tròng, trông như sắp ngất xỉu đến nơi.

Hồi nhỏ, Cố Thậm Vi rất chán ghét nàng ấy.

Mãi đến ba năm trước, vào ngày hôm đó, Thập Lý một mình lên bãi tha ma, vừa khóc vừa lật từng thi thể, cuối cùng moi nàng từ trong đống xác chết ra, cõng nàng từng bước một đi tìm đến chỗ Trì lão, cứu nàng một mạng.

Khi ấy, Cố Thậm Vi mới mơ hồ hiểu ra vì sao nàng lại có tên là Thập Lý.

Có lẽ là bởi vì dù con đường có dài bao nhiêu, chỉ cần bước từng bước một, thì trong mắt nàng ấy, tất cả đều chỉ là mười dặm mà thôi.

Thập Lý bị Cố Thậm Vi đè lên người, loạng choạng suýt ngã.

Nàng ta vỗ nhẹ mu bàn tay Cố Thậm Vi, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đi tắm trước đi, kẻo khí lạnh nhập vào người. Đừng gội đầu, trời lạnh dễ bị đau đầu lắm.”

Cố Thậm Vi lập tức đứng thẳng dậy, chắp tay hành lễ: “Tuân lệnh đại nhân!”

Dứt lời, nàng lập tức chạy thẳng tới bếp, đổ nước nóng vào thùng gỗ lớn, tự mình xách ra, rồi đi vào tiểu phòng dành riêng cho việc tắm rửa.

Vừa mới đến Biện Kinh, rất nhiều đồ đạc đều phải sắm sửa lại từ đầu. Cái bồn tắm gỗ này vẫn còn thoang thoảng hương tự nhiên của gỗ mới.

Cố Thậm Vi vừa đổ nước nóng vào bồn, Thập Lý liền xách nửa thùng nước lạnh bước vào, giúp nàng pha nước cho vừa ấm, rồi lại quay sang nhóm thêm than vào lò sưởi, khiến lửa cháy rực rỡ.

Cố Thậm Vi cởi bỏ y phục, ngâm mình vào trong nước.

Đêm nay nàng ở bên ngoài suốt, lạnh đến mức ngay cả lúc rút kiếm cũng chậm đi vài phần. Giờ được ngâm trong nước ấm, cả người cuối cùng cũng như sống lại.

Thập Lý đứng bên cạnh, cầm lấy gáo nước trong bồn, múc một gáo rồi dội lên vai Cố Thậm Vi.

Cố Thậm Vi thân hình thon dài, eo nhỏ tựa liễu, chính là dáng người đang được ưa chuộng nhất ở Đông Kinh bây giờ. Nàng vốn xinh đẹp, nếu không phải ba năm trước xảy ra chuyện kia, e rằng đã sớm trở thành cô nương trong mộng của biết bao tiểu lang quân.

Thập Lý từng nghĩ rằng Thập Thất Nương nhà nàng sẽ trở thành một đại hiệp lẫy lừng thiên hạ.

Sau khi bôn ba giang hồ trở về nhà, sẽ hào hứng kể lại những trải nghiệm của mình. Kiếm pháp của nàng ấy cao cường, nhất định có thể nhất kích tất sát, đánh cho kẻ địch lăn lộn cầu xin tha mạng. Đến lúc đó, Thập Lý sẽ run rẩy sợ hãi, còn Cố Thậm Vi sẽ tức giận mắng: “Thập Lý, sao ngay cả nghe kể chuyện mà cũng sợ đến phát khóc thế hả!”

Thập Lý đang mải miết suy nghĩ, chợt nghe thấy Cố Thậm Vi mở miệng nói chuyện, nhanh chóng thu hồi tâm trí, lại múc một gáo nước khác dội xuống.

Dòng nước ấm chảy tràn qua những vết sẹo ngoằn ngoèo đầy chói mắt, cứ thế lặng lẽ trôi xuống.

“A tỷ, muội đã đến chỗ buôn người chọn hai người, là một đôi vợ chồng già. Ông lão tên Trương Toàn, trước đây làm xa phu. Sau này để ông ấy đánh xe, tỷ ra ngoài sẽ thuận tiện hơn. Còn bà lão, bọn buôn người gọi bà ấy là Lâm bà tử, những việc nặng nhọc tỷ cứ giao cho bà ấy làm.”

Thập Lý vừa định mở miệng lo lắng, lại nghe Cố Thậm Vi nói tiếp: “Ta còn có chuyện quan trọng hơn cần A tỷ làm.”

“Ba ngày nữa, bên nhà cũ sẽ có người mang đồ đến. Tỷ hãy cầm danh sách kiểm tra từng món một. Nếu có gì không ổn, lúc ta không có nhà, tỷ đừng tranh cãi với bọn họ, cứ ghi lại rồi đợi ta về xử lý.”

“Những sản nghiệp này của ta cần có người quản lý, giao cho người ngoài ta không yên tâm. A tỷ hãy giúp ta trông coi.”

Giọng nói của Cố Thậm Vi không nhanh không chậm, nước ấm khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng cuối cùng cũng có chút sắc hồng.

Cơ thể vừa được sưởi ấm, cổ họng lại hơi ngứa, nàng nhịn không được ho khẽ vài tiếng rồi tiếp tục nói: “Trì ngỗ tác đã cứu mạng ta, A tỷ chuẩn bị một món quà hậu hĩnh, ta cần đích thân đến tạ ơn.”

Nàng nói xong, trầm ngâm giây lát rồi lại tiếp: “Ngoài Tây Nội Yết Môn có một quán cháo bầu, tiểu nhị tiếp khách ở đó tên là Liễu Dương. Ngày mai A tỷ hãy đến tìm hắn, hỏi xem hắn có muốn học hành thi cử không. Nếu muốn, ta có thể giúp hắn đóng học phí và tìm một danh sư dạy dỗ hắn.”

Thập Lý nghiêm túc lắng nghe, âm thầm ghi nhớ từng lời.

Dặn dò xong, Cố Thậm Vi lại tò mò hỏi: “A tỷ hôm nay ở nhà, có chuyện gì mới không? Đã quen biết hàng xóm chưa?”

Thập Lý không hề ngạc nhiên, vì Cố Thậm Vi thường xuyên hỏi nàng câu này.

“Ừm, Đường thẩm đối diện nhà chúng ta hỏi ta có muốn học thêu không. Bà ấy nói rằng bên con phố Minh Kính đối diện ngõ Phù Dung, có một tiệm tiền trang đang tuyển học đồ. Nghe nói bà ấy biết ta biết tính toán, nên muốn nhờ ta dạy con gái bà ấy một chút. Hình như đại chưởng quầy của tiệm tiền trang ấy là một nữ nhân. Cho nên khi tuyển học đồ, họ chỉ muốn nhận nữ tử biết tính toán mà thôi. Chuyện này gần đây lan truyền khắp ngõ Tang Tử.”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 16: Hai ngõ Âm Dương


Thập Lý nói rất nhiều.

Thấy Cố Thậm Vi nghe một cách chăm chú, nàng càng nói càng hăng hái hơn.

“Lang quân nhà Đường thẩm là một bộ đầu ở Khai Phong phủ. Hai vợ chồng thành thân đã nhiều năm, chỉ có một tiểu cô nương tên là Đường Oanh, năm nay mới mười ba tuổi. Sau này, họ muốn mở cho nữ nhi một cửa tiệm, rồi kén rể vào ở.”

“Nhưng lại lo lắng rằng biết người biết mặt không biết lòng, tiểu cô nương không am hiểu việc nhà, lỡ bị người ta lừa gạt thì chẳng phải là tuyệt hậu hay sao?”

“Ngày ngày phiền não không thôi, nào ngờ chuyện ngoài sức tưởng tượng lại xảy ra, tiệm tiền trang ở phố Minh Kính vậy mà lại có thể giải quyết vấn đề cấp bách này của bọn họ.”

“Không chỉ có vậy, nghe nói nhiều cửa tiệm ở phố Minh Kính đều đang tuyển nữ học đồ. Nếu cô nương không sắp xếp việc gì cho ta, ta vốn cũng định đến đó tìm một công việc, làm thêu thùa hay nấu ăn đều được.”

Năm đó, khi rời khỏi Biện Kinh, các nàng không một xu dính túi.

Dù hiện tại Cố Thậm Vi đã có bổng lộc, nhưng ở Biện Kinh ngay cả một thanh củi cũng phải mua bằng bạc. Nàng tay chân lành lặn, không thể cứ thế ngồi không ăn bám cô nương được. Vì vậy, khi thẩm Đường đề nghị nàng dạy cách tính toán bằng bàn tính, nàng lập tức đồng ý.

Cố Thậm Vi lắng nghe, chợt nhớ đến nguồn gốc tên gọi của ngõ Tang Tử và ngõ Phù Dung, liền tò mò hỏi: “Vậy ngõ Minh Kính vì sao lại gọi là Minh Kính? Trước đây ta chưa từng nghe nói trong Biện Kinh có con ngõ này, cũng không biết trong ngõ lại có những nhân vật như vậy. Tiền trang này phát hành tiền giấy, mà lại đồng ý để nữ tử làm chưởng quỹ ư?”

[Tang tử là cây dâu, đặt tên như thế do trước ngõ trồng nhiều cây dâu]

Nàng từng sống ở Biện Kinh nhiều năm, nếu có một nơi như vậy, hẳn phải từng nghe qua mới đúng.

“Đầu ngõ Minh Kính có đặt một tấm gương đồng lớn, nên mới có tên gọi như vậy. Mặt sau của gương là đồ hình Âm Dương Bát Quái, nghe nói vào khoảng giờ Tý, tấm gương sẽ trở nên vô cùng trong suốt, có thể soi thấy kiếp trước và kiếp sau. Nếu yêu quái hóa hình người mà đứng trước đó, lập tức sẽ lộ ra nguyên hình.”

“Đường thẩm nói thật ra mọi người không hoàn toàn tin vào điều này, nhưng vẫn có không ít kẻ lén lút đến đó soi gương vào ban đêm.”

“Dù gì đó cũng là một tấm gương đồng. Biết bao nhiêu tiểu cô nương nhà nghèo, cả đời chưa từng được soi gương, không biết bản thân trông như thế nào. Ban ngày nơi ấy đông đúc toàn là quý nhân, họ không dám tiến lên, chỉ đến tối mới lén chạy đến nhìn một chút.”

Thập Lý nói với chút cảm khái.

Nàng đưa tay thử nhiệt độ nước trong bồn, cảm thấy đã nguội dần, bèn lấy khăn lau đi, thúc giục: “Cô nương mau đứng dậy thôi, ngâm lâu quá nước sẽ lạnh mất. Chúng ta uống chén canh nóng rồi nghỉ ngơi đi. Cũng tại ta cả, thấy cô nương trở về thì vui quá, nên không kiềm chế được mà cứ thao thao bất tuyệt mãi.”

Nàng vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã hơi hửng sáng.

Khoảnh khắc trời tối nhất đã trôi qua.

Cố Thậm Vi im lặng lắng nghe, trong lòng có điều suy nghĩ. Ngõ Minh Kính ư?

Nàng không phản bác Thập Lý, ngoan ngoãn đứng dậy uống chén canh nóng, súc miệng rồi mới lên giường nghỉ ngơi.

Bình thường, công việc ở Hoàng Thành tư rất bận rộn, Thập Lý ở nhà một mình, phần lớn thời gian ngay cả người để trò chuyện cũng không có. Nàng thích nghe nàng ấy nói chuyện.

Nàng thích việc Thập Lý có những người bạn mà nàng ấy có thể qua lại, như vậy, nếu có một ngày nàng không còn nữa, ít nhất Thập Lý cũng không phải cô độc.

Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, chậm rãi nhắm mắt lại.

Việc nàng muốn làm, giống như lấy trứng chọi đá, cửu tử nhất sinh.

Nếu pháp lý không thể mang lại công bằng, vậy nàng sẽ dùng kiếm của mình, đòi lại công đạo.

Vì điều đó, nàng đã âm thầm chuẩn bị suốt ba năm.

Hoàng Thành tư, chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

*Ngõ Tang Tử tràn ngập hơi thở nhân gian.

Trời vừa hửng sáng, gà trống nhà ai cũng bắt đầu gáy vang, tiếp nối là âm thanh chặt củi, tiếng khung cửi dệt vải rộn ràng.

Biện Kinh đón ánh nắng mặt trời hiếm hoi sau nhiều ngày mưa dài. Việc Quan ngự sử bị sát hại ở lầu Lục Dực, giống như cơn gió xuân buổi sớm, lan khắp mọi ngõ ngách trong hoàng thành.

Cố Thậm Vi đứng trước bài vị phụ mẫu, cung kính dâng hương, cẩn thận đeo thẻ bài của Hoàng Thành tư vào thắt lưng, sau đó lau sạch thanh kiếm Trường Minh đen nhánh.

Bữa sáng là cháo kê do Thập Lý nấu, bánh nướng mới ra lò, ăn kèm với dưa muối sợi do thẩm Đường đối diện gửi sang, cũng đủ đậm đà hương vị.

“Đường phèn trị ho đặt trong túi nhỏ cho cô nương rồi, nếu lại ho thì lấy ra dùng. Lần này có thêm tỳ bà, hẳn sẽ hiệu quả hơn.”

Thập Lý mỉm cười, đưa cho Cố Thậm Vi một túi gấm nhỏ.

Cố Thậm Vi thuận tay nhận lấy, treo lên thắt lưng, trong đầu đã nghĩ xem hôm nay nên đi đâu mua quà vặt.

Đường phèn tỳ bà này nàng đã ăn suốt ba năm, trong mắt nàng, nó chẳng liên quan gì đến hai chữ “mỹ vị” cả.

“Cô nương định đến Hoàng Thành tư sao? Ta nhớ Ngụy Trường Mệnh thích ăn tương thịt, hôm qua ta vừa nấu một ít, có muốn mang cho hắn một hũ không?”

Thập Lý vừa nói vừa giơ lên một hũ nhỏ.

Ngụy Trường Mệnh nàng từng gặp, là người hiếm hoi trong Hoàng Thành tư có chút giao tình với cô nương nhà nàng.

Cố Thậm Vi khoát tay, “Không đến Hoàng Thành tư, có người đang đợi ta ở đầu hẻm rồi. Còn về Ngụy Trường Mệnh, hắn đâu xứng ăn tương thịt của A tỷ? Hắn chỉ nên ăn đồ cúng Thanh Minh thôi.”

Thập Lý nghe xong, không biết nói gì, chỉ thấy lo lắng. Nếu cứ thế này, chẳng phải cô nương nhà nàng sẽ chẳng có lấy một bằng hữu ở Hoàng Thành tư sao?

Cố Thậm Vi không hay biết nỗi lo của nàng, chỉ nhàn nhã dắt con ngựa hồng ra cửa. Vừa đến đầu hẻm, nàng đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hàn Thời Yến mặc một bộ thường phục màu nhạt, đứng dưới gốc dâu, dáng người cao ráo như một cây trúc xanh.

Mấy thẩm thẩm, bá bá qua đường đều không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn, như thể muốn nhìn đến thủng một lỗ vậy.

“Chứng cứ, cầm cho chắc vào! Hoàng Thành sử Trương đại nhân nói bức thư này là giả mạo, chờ các ngươi ở Ngự Sử Đài tra rõ để trả lại trong sạch cho hắn.”

Hàn Thời Yến giật mình khi nghe giọng Cố Thậm Vi, phong thái công tử thế gia lập tức sụp đổ. Hắn lúng túng đưa tay chộp lấy ống trúc nhỏ, sợ làm rơi xuống đất.

Cảm giác được vật trong tay đã chắc chắn, hắn mới nhẹ nhõm thở ra.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Thậm Vi: “Ngươi dù có cướp chứng cứ rồi trèo tường chạy mất, nhưng ta vẫn nhận ra đó là tư ấn của Trương Xuân Đình! Hắn có ba con dấu, một con dùng cho công vụ, khắc chữ ‘Hoàng Thành sử’. Hai con còn lại là tư ấn, một con rất ít dùng, hình lá kiếm lan, mang sát khí. Còn con này là ấn bông lúa. Ta từng thấy không chỉ một lần.”

Ánh mắt hắn dần trở nên sắc bén: “Kẻ giết sư phụ ta, chính là người trong Hoàng Thành tư các ngươi, đúng chứ? Đây chính là điều ngươi nghĩ ra đêm qua, nên mới vội vã quay về báo cáo với Trương Xuân Đình mà chẳng nói một lời nào.”

Hàn Thời Yến nhìn Cố Thậm Vi với ánh mắt phức tạp, “Ngươi tin Trương Xuân Đình như vậy, cẩn thận sau này bị hắn hại đến xương cũng chẳng còn.”

Cố Thậm Vi nhướn mày, dắt ngựa bước lên phía trước.

“Đêm qua rời khỏi ngõ Phù Dung, ta đã quan sát tám người đó, không ai có dấu vết máu trên người. Có hai khả năng: một là hung thủ là kẻ thứ chín, mặc y phục của Hoàng Thành tư; hai là hung thủ ở trong số tám người, nhưng đã thay quần áo. Lá thư kia đúng là không phải Trương Xuân Đình viết, ấn chương cũng bị giả mạo.”

Nàng nói, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Thời Yến: “Đêm qua ngươi cũng nhìn ra rồi, đúng không? Vậy nên dù không đuổi kịp ta, ngươi cũng không mượn ngựa của Ứng Phù Dung mà phi thẳng đến Hoàng Thành tư.”

“Trương đại nhân vốn thuận tay phải, khi viết thư cũng dùng tay phải. Nhưng lúc đóng ấn, hắn lại cố ý dùng tay trái.”

“Mỗi lần đóng dấu, hắn đều dùng lực nghiêng về bên trái, màu mực in ra đậm nhạt khác nhau, chính là để đề phòng tình huống ngày hôm nay.”

Đây chính là lý do Trương Xuân Đình chỉ liếc qua một cái liền không thèm để tâm.

Thậm chí, khi thấy lá thư, hắn lập tức nghĩ đến đây là cơ hội tuyệt vời để thanh trừng nội bộ Hoàng Thành tư.

“Những lời này ta nói ra, không ai tin. Nhưng nếu Hàn đại nhân nói, mới thực sự có trọng lượng.”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 17: Manh mối mới


Hàn Thời Yến hơi sững lại.

Hắn dắt ngựa, cùng Cố Thậm Vi sóng vai mà đi, không kìm được mà hạ giọng: “Đêm qua ta quả thực vừa nhìn đã nhận ra con dấu đó là giả, nhưng lý do lại khác với ngươi.”

Cố Thậm Vi là kiếm khách. Trong những trận quyết đấu trên giang hồ, đối thủ dùng tay trái hay tay phải cầm kiếm, cách xuất chiêu cũng như vết thương để lại đều khác biệt rất rõ ràng. Chỉ một chi tiết nhỏ của Trương Xuân Đình cũng đủ để nàng nhận ra.

“Con dấu đó là tác phẩm của Giả đại sư, bậc thầy ấn chương nổi danh ở Biện Kinh. Khi khắc dấu, ông ấy luôn theo phong cách nhẹ nhàng, tự nhiên. Dấu in ra phải liền mạch, không có vết đứt gãy hay sứt sẹo, trừ phi có người cố ý làm vậy.”

Hàn Thời Yến nói, tâm trạng có chút phức tạp.

Lúc xảy ra vụ án, Quan ngự sử đã dồn mọi nghi ngờ lên người Trương Xuân Đình. Với tư cách là môn đồ, hắn cũng hiểu rất rõ điều đó.

“Trên ấn bông lúa của Trương Xuân Đình, đếm từ thân lúa lên, hạt lúa thứ ba bên phải bị đứt gãy. Chỗ đó rất nhỏ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra.”

“Sau khi ngươi rời đi, ta đã đến nhà Giả đại sư để xác nhận. Quả thực đó là chi tiết mà Trương Xuân Đình cố ý để lại.”

“Hơn nữa, ta còn nhận được một tin rất hữu ích. Giả đại sư nói, ở Biện Kinh, chỉ có ba người có thể mô phỏng được kỹ thuật của ông ấy.”

“Ba người này đều là đồ đệ của ông ấy. Hai người đã xuất sư. Đại đệ tử Tô Hoành hiện là phu tử danh tiếng ở Dương Liễu thư viện; nhị đệ tử Lý Vân Thư là đại chưởng quỹ của Kim Thạch Hiên.”

“Tiểu đồ đệ thì vẫn chưa xuất sư, tên là Yến Nhất. Vì ta không có bức thư trong tay, nên Giả đại sư cũng không thể xác nhận nó thuộc về ai, hoặc có khi chẳng phải ba người này làm.”

Cố Thậm Vi nghe xong, không khỏi cạn lời.

Hạt lúa thứ ba bị đứt gãy? Ngoài đám văn thần rảnh rỗi, ai lại để ý mấy chuyện này chứ!

“Vậy tại sao Giả đại sư lại trả lời hết thắc mắc của ngươi, còn tiết lộ cả yêu cầu đặc biệt của Hoàng Thành sử? Ông ấy không sợ mang họa sát thân sao?”

Hàn Thời Yến lắc đầu.

“Không đâu. Trương Xuân Đình chỉ cần khắc một con dấu, nhưng dòng họ Hàn ta thì khắc nhiều vô số kể.”

“Chủ yếu là vì ông ấy và tam gia của ta là cố giao. Khi họ quen biết nhau, Giả đại sư vẫn chỉ là một thợ khắc vô danh. Chính tam gia ta đã giúp ông ấy trở thành bậc thầy ấn chương.”

Tam gia…

Dòng họ lớn, thế lực mạnh, thật sự rất ghê gớm!

Nàng thầm nghĩ, lại càng chắc chắn rằng việc kết giao với Hàn Thời Yến là lựa chọn đúng đắn.

Nàng chớp mắt, rồi cất giọng: “Mục tiêu của chúng ta đều là tìm ra hung thủ giết Quan ngự sử, trả lại sự trong sạch cho Trương đại nhân. Ngươi đã thẳng thắn như vậy, vậy ta cũng nói với ngươi một điều mà ngươi chưa biết.”

“Ta không có chứng cứ, chỉ là suy đoán cá nhân. Nhưng ta cho rằng hung thủ nằm trong số tám thị vệ Hoàng Thành tư trực đêm hôm qua. Bởi nếu có kẻ thứ chín, hắn phải lẻn vào lầu Lục Dực từ trước, rồi mặc áo choàng Hoàng Thành tư để trốn đi.”

“Dao găm là binh khí ngắn, khi đâm vào tim, hung thủ chắc chắn sẽ dính máu. Nếu một thị vệ Hoàng Thành tư mang máu me trên người chạy qua phố hoa náo nhiệt, nhất định sẽ có người chứng kiến.”

“Thế nhưng, dù là nha dịch Khai Phong phủ hay thị vệ Hoàng Thành tư, không ai tìm thấy nhân chứng nào.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa giơ tay ra hiệu trong không trung.

“Hơn nữa, tám thị vệ Hoàng Thành tư đều không nhắc đến việc nhìn thấy đồng đội có hành động đáng ngờ vào thời điểm vụ án xảy ra.”

Cho dù có kẻ mặc y phục của Hoàng Thành tư lao ra, thì lúc đó tám người của Hoàng Thành tư cũng chỉ nghĩ đó là đồng đội đang di chuyển.

Nhưng sau khi xảy ra vụ án, bọn họ không có lý do gì để không nhắc đến điểm bất thường này.

Dù không nói trước mặt Ngự sử đài và Khai Phong phủ, thì khi ở riêng với nhau, họ cũng nên báo cáo ngay lập tức mới phải.

“Tổng hợp tất cả những điều trên, ta càng có khuynh hướng tin rằng hung thủ giết Quan ngự sử nằm trong số tám người này.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa lấy từ trong ngực ra một tờ giấy: “Đây là sơ đồ bố trí mà ta vẽ sáng nay. Ở giữa là lầu Lục Dực, ta đã phân tám người họ vào tám vị trí này, còn ta đứng ở đây.”

“Nếu suy đoán của ta không sai, thì sau khi giết người, hắn đã thản nhiên rời khỏi tiểu lâu, thay y phục dính máu và giấu nó đi.”

Hàn Thời Yến nhìn chằm chằm vào sơ đồ, trong lòng không khỏi tán thưởng.

Cố Thậm Vi quả thực có bản lĩnh. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ bố trí tám người này đúng như vậy, không hề thay đổi.

Những vị trí này vừa có thể chặn tất cả lối ra, lại vừa đủ kín đáo.

“Tám người bao vây lầu Lục Dực, bọn họ không thể chạy sang khu vực mà đồng đội phụ trách, vì như vậy sẽ bị phát hiện. Do đó, kẻ đó chỉ có thể leo lên lầu Lục Dực từ vị trí của chính mình.”

“Nếu vậy, bốn người ở phía gần ngươi, chỉ cần có hành động gì, ngươi nhất định sẽ phát hiện ra. Còn bốn người ở phía bên kia, nếu một người nào đó di chuyển, dù ngươi không nhìn thấy, nhưng vì vị trí đó quá gần các đồng đội khác, chắc chắn sẽ để lộ sơ hở.”

“Loại trừ từng người một, trong tám người chỉ có ba người có khả năng gây án.”

Cố Thậm Vi gật đầu.

Nàng mới đến Biện Kinh không lâu, trong tám người này, có sáu người nàng không quen thuộc lắm, chỉ có Đinh Dương và Trương Diên là có thể gọi tên.

Vì hai người này từng cùng nàng xử lý vụ án ở Thương Lãng Sơn.

Đinh Dương chính là người đến báo với nàng rằng trong nhà xí có một thi thể khác, còn Trương Diên thì ở lại trông chừng Chu Thành.

Lúc sắp xếp nhân sự, Cố Thậm Vi cố tình đặt hai người này ở góc chết trong tầm nhìn của nàng. Không phải vì nàng tin tưởng họ, mà là vì những người khác – những kẻ nàng chưa từng tiếp xúc – còn không đáng tin hơn.

“Ừm, Đinh Dương, Trương Diên, và Thang Sơn, cả ba người đều là lão binh của Hoàng Thành tư.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa xoay người lên ngựa: “Nói nhiều cũng vô ích, không bằng đến hiện trường xem thử. Chúng ta đi kiểm tra từng vị trí một, biết đâu sẽ có phát hiện gì đó.”

Nàng dừng lại một chút rồi hỏi:

“Ta không quen thuộc với ngõ Phù Dung bằng ngươi. Nếu ta nhớ không nhầm, ba người đó đóng ở vị trí gần ngõ Minh Kính, đúng không?”

Hàn Thời Yến gật đầu: “Đúng vậy. Ngõ Minh Kính trước đây gọi là Yên Chi Nhai, cũng tương tự ngõ Phù Dung, đều là nơi đầy rẫy kỹ viện, tửu lầu. Sau này có người đặt một tấm gương đồng ở đó, nên mới đổi tên.”

Hàn Thời Yến nói đến đây, mắt sáng lên. Hắn vội vàng gấp tờ sơ đồ lại, nhét vào ống tay áo, rồi nhanh chóng xoay người lên ngựa.

Tuy không phải cao thủ võ công, nhưng hắn cũng từng khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, nên động tác lên ngựa vẫn rất lưu loát.

“Bây giờ ngõ Minh Kính toàn là cửa tiệm, vào giờ này phần lớn chắc đều đã đóng cửa. Nhưng vì tấm gương đồng đó, quanh khu vực này thường có người lén lút trốn ở đó, đợi lúc không ai để ý thì chạy đến soi gương.”

“Ngươi nhắc đến ngõ Minh Kính, là muốn nói với ta rằng có thể có nhân chứng ở đó sao?”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 18: Thuê kẻ nhàn rỗi


Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến với vẻ tán thưởng. Nói chuyện với người thông minh thật đỡ tốn công sức.

Lúc này, thành Biện Kinh vừa mới tỉnh giấc. Mặt trời đã lên, nhưng mặt đường vẫn còn hơi ẩm, móng ngựa gõ trên nền đá xanh, thỉnh thoảng bắn lên vài giọt nước.

Dọc đường, hương thơm ngào ngạt khắp nơi. Các quán điểm tâm sáng đều đã mở cửa, hơi nóng bốc lên nghi ngút, tiếng tiểu đồng mời khách vọng ra từ xa: “Một bát canh dê, ba chiếc bánh hấp…”

Tin tức Quan ngự sử bị sát hại ở lầu Lục Dực tối qua đã lan truyền khắp nơi, đầu ngõ cuối phố đều xì xào bàn tán.

Nhìn thấy hai người họ cưỡi ngựa đến Phù Dung lâu, không ít ánh mắt hiếu kỳ dõi theo.

Sáng sớm, Phù Dung lâu vô cùng yên tĩnh, mười hai hoa khôi vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Thỉnh thoảng mới có vài tiểu nha hoàn ăn vận gọn gàng, vừa ngáp vừa đi ra chợ, chắc là để đón hàng tươi mới do dân làng ngoại thành đưa đến.

Cố Thậm Vi chợt nhớ lại, trước đây ba người nhà nàng cũng từng đến đây. Khi đó, nàng cưỡi trên vai cha, bất ngờ nhìn thấy những cọng ngó sen non vừa hái và hạt ấu còn tươi roi rói. Đó là một buổi sáng mùa hè. Mẫu thân đội một chiếc lá sen làm mũ, tay cầm mấy đóa sen màu hồng tím còn đọng sương.

“Ngươi đã dùng điểm tâm rồi đúng không? Ta thấy ống khói nhà ngươi vừa bốc khói.”

Hai người xuống ngựa trước cửa lầu Lục Dực. Hàn Thời Yến nhớ lại ánh mắt tha thiết của Cố Thậm Vi khi nhìn quán canh dê lúc nãy, liền hỏi một câu.

Không đợi nàng trả lời, hắn lại tiếp lời: “Quán đó nấu không ngon. Ta biết một quán tên Tòng Thanh, canh dê không hề tanh, nội tạng cũng rất ngon. Trời lạnh còn có lẩu dê, hương vị đậm đà.”

Nghe đến đây, Cố Thậm Vi không khỏi động lòng, ngay cả ánh mặt trời hôm nay cũng trở nên kém sắc hơn trong mắt nàng.

Trời đẹp như thế này, đáng lẽ phải có tuyết rơi mới phải! Ngồi bên cửa sổ, vừa ngắm tuyết vừa nhấm nháp thịt dê, lại hâm nóng một bình rượu nhỏ, chẳng phải là thú vui tao nhã sao?

Nàng nghĩ đến đây, lắc lắc đầu: “Đang điều tra án, nói mấy chuyện này làm gì!”

Hàn Thời Yến im lặng không nói. Cố Thậm Vi miệng thì bảo không quan tâm, nhưng ánh mắt nàng đã lộ rõ h*m m**n suốt cả quãng đường.

Hai người không nói thêm gì nữa. Cố Thậm Vi đi trước, tập trung tinh thần, dẫn Hàn Thời Yến đến vị trí mà hôm qua nàng đã bố trí ba người Trương Diên, Đinh Dương và Thang Sơn canh giữ.

“Trong ba người, Đinh Dương ở bên phải, Trương Diên ở giữa, Thang Sơn ở bên trái.”

Nàng vừa nói, vừa móc từ trong túi ra mấy đồng tiền lẻ, chọn ba kẻ nhàn rỗi ven đường có chiều cao tương đương ba người kia, rồi bảo họ đứng vào đúng vị trí.

Hàn Thời Yến lặng lẽ quan sát, sau đó đi về phía tấm gương đồng ở ngõ Minh Kính.

Hắn đi quanh đó một vòng, rồi quay lại, gật đầu với Cố Thậm Vi: “Có khả năng đó.”

Tám người của Hoàng Thành tư tuy không thể sánh với Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh, nhưng để ẩn thân trong màn đêm trước một người bình thường thì không phải là việc khó. Huống hồ, cũng không chắc kẻ đó gặp xui xẻo đến mức bị một người tình cờ nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, hắn bèn vẫy tay gọi ba kẻ nhàn rỗi kia lại.

Ba người họ lập tức giật mình, co ro chạy tới.

Một trong ba kẻ, gã đàn ông thấp bé, lộ ra nụ cười lấy lòng, cẩn thận dùng cả hai tay dâng lên hai đồng tiền lớn mà Cố Thậm Vi vừa đưa: “Tiểu nhân nghèo hèn, nào dám nhận tiền của đại nhân Hoàng Thành tư? Nếu có chuyện gì, ngài cứ sai bảo!”

Vừa nói, lòng hắn càng thêm hoảng sợ.

Hắn chưa từng nghĩ rằng Hoàng Thành tư lại thực sự cho tiền, càng không ngờ nàng chỉ đưa có hai văn. Ban nãy còn chưa kịp phản ứng, đầu óc ù ù nhận lấy, giờ thì hận không thể tự vả mình một cái.

Đây là tiền của Hoàng Thành tư! Hắn sợ rằng mình có mạng lấy mà không có mạng tiêu.

Hàn Thời Yến lắc đầu: “Cứ cầm đi. Tấm gương đồng này khá quý, trong ngõ Minh Kính có ai canh giữ không? Ban đêm, người gõ mõ tuần tra đi qua đây vào giờ nào? Khoảng giờ Hợi ba khắc, có ai lảng vảng gần đây không? Hoặc có thể tìm được ai đã có mặt ở đây sau giờ Hợi tối qua không?”

Tên nhàn hán sững người, quay đầu nhìn hai kẻ còn lại, thấy bọn họ đều cúi đầu như cút con, lòng hắn giận đến nghiến răng. Hắn thật sự muốn tự vả mình cái thứ hai, cho chừa cái tội nhanh nhảu!

Tên nhàn hán gầy yếu nghĩ ngợi rồi hạ giọng: “Đại nhân muốn tìm những người soi gương để xem dung mạo của mình, đúng không? Nếu là giờ Hợi ba khắc thì chắc không có ai đâu. Khi đó người gõ mõ cũng không đi tuần qua ngõ Minh Kính.”

Hắn liếc nhìn quan phục đỏ của Cố Thậm Vi, lại nhìn bộ y phục sang trọng của Hàn Thời Yến, nghĩ thầm hai vị này chắc không hiểu rõ tình hình.

Vì vậy, hắn giải thích thêm: “Các ngài không biết đấy thôi, những người soi gương thường là mấy tiểu nương tử nghèo nhưng có chút nhan sắc. Giờ Hợi ba khắc vẫn còn sớm với chốn phong hoa, lúc đó đám phong lưu háo sắc có thể sẽ đến bất cứ lúc nào.”

“Mà bọn họ hoặc có tiền, hoặc có quyền. Cô nương xấu thì không muốn soi gương, còn ai dám soi gương thì đa số không xấu. Nếu chẳng may bị mấy tên háo sắc nhìn trúng, e là sẽ rước họa vào thân.”

“Các nàng vào kinh không dễ gì, đâu phải chỉ để soi gương. Khi đó chắc còn đang bận bán hàng kiếm tiền trong chợ đêm. Đợi khi đêm khuya thanh vắng, không còn ai quấy rầy nữa, họ mới dám tới soi gương.”

Lúc này, một tên béo đứng cạnh cúi gằm nãy giờ chợt ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thoáng qua Cố Thậm Vi, rồi lập tức cúi xuống lần nữa: “Cái đó… cái đó… Đại nhân, ta biết có người có thể biết chuyện này…”

Thấy cả Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đều nhìn mình, hắn liền chần chừ bước sang phía Hàn Thời Yến. Dù gì thì Hoàng Thành tư cũng nổi tiếng tàn nhẫn, còn vị đại nhân của Ngự Sử Đài này xem ra chỉ là kẻ có tiền nhưng hơi ngốc nghếch.

“Nói thử xem.”

Thấy giọng Cố Thậm Vi không có vẻ giận dữ, gã béo mới thở phào nhẹ nhõm.

“Rượu và điểm tâm ở Phù Dung lâu rất ngon, đám quan lại quyền quý thường xuyên gọi mang đến tận nơi khi đàm đạo thâu đêm.”

“Nếu tửu quan rảnh, họ sẽ tự đóng hộp mang đi. Nếu bận hoặc biết chủ nhân không rộng rãi thưởng tiền, họ sẽ thuê kẻ nhàn rỗi đi giao giúp. Đêm qua, ta được gọi đi đưa hàng hai lần.”

“Lúc giờ Hợi ba khắc, ta vừa mới rời khỏi đó. Khi ta đi, vẫn còn đồ chưa kịp giao. Nếu muốn biết ai là người đưa sau, phải hỏi Tiền chưởng quầy của Phù Dung lâu.”

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến nhìn nhau, rồi gật đầu với ba người kia: “Nếu nhớ ra điều gì, hãy báo ngay.”

Nói xong, cả hai hướng về Phù Dung lâu.

Phù Dung lâu không bán điểm tâm sáng, giờ này quán đã đóng cửa. Tiền chưởng quầy đứng trước cửa, chỉ huy tửu quan di chuyển các vò rượu vào trong.

Nghe Cố Thậm Vi hỏi, hắn lập tức gọi một tiểu đồng tóc bóng mượt: “Lư Tam, lại đây. Nếu ta nhớ không lầm, tối qua giờ Hợi, ngươi có giao một hộp thức ăn đến Quốc Tử Giám, đúng không?”

“Ta còn dặn ngươi đi đường ngõ Minh Kính, vì trong hộp có canh, tránh đi qua ngõ Phù Dung để khỏi đụng phải khách quý.”

Tiểu đồng tên Lư Tam kính cẩn đáp: “Chưởng quầy, đúng là ta đi qua ngõ Minh Kính. Không chỉ có canh, còn có cả rượu nữa. Đi chưa bao xa, ta đã làm đổ một ít, quay về đổi lại còn bị chưởng quầy mắng cho một trận…”

Tiền chưởng quầy sững người, sau khi được nhắc nhở thì bỗng nhiên nhớ ra: “A! Ta nhớ rồi! Ngươi nói có một hạt táo rơi trúng đầu ngươi, ngươi hoảng sợ, còn bảo trên cây có ma!”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 19: Một hạt táo


Hạt táo?

Lư Tam gật đầu thật mạnh, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Đúng vậy! Chính là hạt táo! Nó rơi thẳng xuống đầu ta!”

“Vì giao thức ăn theo yêu cầu có thể nhận được kha khá tiền thưởng, nên ta nghĩ chắc có kẻ ghen ghét, cố tình ném vào đầu ta. Ta ngẩng đầu định chửi kẻ khốn kiếp đó! Nhưng vừa nhìn lên thì thấy một cái bóng nhẹ bẫng đang lắc lư trên cây!”

Lư Tam nổi da gà, hắn nhìn quanh một lượt, thấy bây giờ là ban ngày mới yên tâm được phần nào.

“Ta nhìn rõ ràng lắm, hai tay dang rộng như thế này… nhưng không có bàn tay! Rõ ràng là quỷ!”

“Lúc đó chân ta mềm nhũn, sợ đến mức bỏ chạy, làm đổ cả canh trong hộp thức ăn! Chưởng quầy nhìn thấy, liền trừ vào tiền công của ta! Đó là tiền đấy! Bị trừ tiền còn đáng sợ hơn cả gặp ma!”

“Ta càng nghĩ càng tức, lần thứ hai đi qua đó, ta cố ý giơ đèn lồng lên soi kỹ. Nhưng trên cây chẳng có gì cả, đừng nói là ma, ngay cả một con mèo hoang cũng không có.”

“Ta vội đi giao thức ăn nên cũng không bận tâm chuyện đó nữa, chỉ coi như gặp xui xẻo mà thôi.”

Cố Thậm Vi nghe xong, không ngừng gật đầu. Chứ còn gì nữa? Nếu phải chọn, nàng thà gặp ma chứ không muốn bị trừ lương! Nghèo cũng đáng sợ chẳng khác gì quỷ!

Thấy Cố Thậm Vi tỏ vẻ đồng tình, Lư Tam cảm thấy như gặp được tri kỷ, liền nhiệt tình dẫn đường: “Hai vị đại nhân, các ngài nhìn xem, chính là cái cây này!”

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều đã có câu trả lời.

Làm gì có yêu ma quỷ quái nào chứ, chỉ có kẻ giả thần giả quỷ mà thôi! Nếu thực sự người chết có thể hóa thành quỷ, thì lần trước nàng chết ở bãi tha ma, chắc hẳn bạn quỷ của nàng đã xếp hàng từ Biện Kinh đến tận Tô Châu rồi!

Nghĩ vậy, Cố Thậm Vi bật người nhảy lên cây. Quả nhiên, trên cành cây mà Lư Tam chỉ có vướng một vài sợi tơ của y phục.

Nàng nhảy xuống, đi lên phía trước vài bước, nhẹ nhàng như tắc kè hoa lướt lên mái lầu Lục Dực.

Đứng trên lầu, nàng gật đầu với Hàn Thời Yến, rồi phi thân nhảy xuống: “Là Đinh Dương.”

“Hôm qua, Biện Kinh mưa cả ngày. Sau khi vụ án xảy ra, Hoàng Thành tư và Khai Phong phủ đều không tìm thấy dấu vết của hung thủ. Theo lẽ thường, nếu hắn từ bên ngoài xông vào giết người, chắc chắn sẽ để lại dấu chân ướt hoặc dính bùn đất.”

“Nhưng chúng ta không phát hiện bất kỳ dấu vết nào, đó cũng là lý do ban đầu ta giả định rằng hung thủ đã ẩn nấp trong tiểu lâu từ trước.”

Trước khi phát hiện ra con dấu giả của Hoàng Thành tư mà Trương Xuân Đình dùng, Cố Thậm Vi chưa từng nghi ngờ tám người kia. Dù sao bọn họ cũng là đến bắt Tống Vũ, nếu giết Quan Chính Thanh, kẻ nổi danh cứng đầu khắp thiên hạ thì chắc chắn sẽ gây ra đại họa.

Vì vậy, nàng luôn cho rằng hung thủ đã ở sẵn trong tiểu lâu trước khi Chu Thành và Quan Chính Thanh bước lên lầu, nên mới có đủ thời gian dọn dẹp hiện trường.

Nhưng sau này, sự thật chứng minh không phải như vậy.

Hung thủ là một trong ba người Trương Diên, Đinh Dương hoặc Thang Sơn.

“Nếu muốn vào mà không để lại dấu nước bùn, ra ngoài mà y phục không vương vết máu đáng ngờ, thì chắc chắn hắn đã thay quần áo hai lần, một lần để mặc đồ sạch trước khi vào, một lần để thay áo dính máu rồi mặc lại y phục Hoàng Thành tư.”

“Trong tình huống này, có hai sơ hở dễ bị bỏ qua.”

Nói đến đây, Cố Thậm Vi dắt ngựa đi cùng Hàn Thời Yến rời khỏi Phù Dung lâu, hướng về đầu ngõ Minh Kính.

“Thứ nhất, y phục nhuốm máu có thể bị phát hiện. Hung thủ rất giỏi che giấu, Hoàng Thành tư và Khai Phong phủ đều không tìm thấy.”

“Thứ hai, nếu khi giết người hắn thay bộ y phục khác, vậy bộ y phục Hoàng Thành tư mà hắn cởi ra sẽ không bị dính mưa hoặc dính ít, như vậy khi tám người cùng đến báo cáo với ta, hắn sẽ là người nổi bật nhất.”

Đêm đó họ ẩn nấp trong mưa, chỉ bị dính một chút nước, còn quần áo đứng dưới mưa lâu sẽ ướt sũng, độ khô ướt sẽ khác nhau rõ ràng.

Quần áo khi bị ướt sẽ sẫm màu hơn. Nếu tám cái bánh bao có bảy cái là bánh bao nước, chỉ riêng ngươi là bánh bao chiên, thì ai mà chẳng nhìn chằm chằm vào ngươi chứ?

Nghe vậy, Hàn Thời Yến bất giác ngoái đầu nhìn về phía Phù Dung lâu.

Tiền chưởng quầy, Lư Tam và đám nhàn hán lúc trước đang tụ lại một chỗ, ríu rít bàn tán, nước bọt văng tung tóe. Rõ ràng, chuyện “đụng quỷ trên cây” đã bị họ thổi phồng đến mức sắp thành đạo sĩ đắc đạo thăng thiên rồi.

Hàn Thời Yến im lặng quay đầu lại, tiếp lời: “Vậy nên, khi giết người, hung thủ đã treo y phục của Hoàng Thành tư lên cây, để nó bị mưa thấm ướt, khiến người khác tưởng rằng hắn luôn ẩn nấp trong mưa.”

“Hung thủ chính là Đinh Dương, bởi vì chỉ có hắn là người ở gần cái cây đó nhất, chỉ có hắn mới có thể làm được điều này.”

Cố Thậm Vi im lặng xoay người lên ngựa, nàng khẽ thở dài: “Không chỉ vậy, cứ đến nhà hắn rồi sẽ rõ.”

Hầu hết binh sĩ của Hoàng Thành tư, bao gồm cả Cố Thậm Vi, đều sống ở phía nam thành.

Tên những con ngõ có thể là ngõ Tang Tử, ngõ Quả Đào hay ngõ Hạt Dẻ, mười con thì chín con đều được đặt theo cây cối trồng ở đầu hẻm. Một số ít khác được đặt theo giếng nước gần đó, như Giếng Thượng, Giếng Hạ…

Cố Thậm Vi chọn ở ngõ Tang Tử cũng là do trên đường từ Thương Lãng Sơn đến Biện Kinh, nàng từng nghe Trương Diên và Đinh Dương nhắc đến nơi này.

Khi họ đến nhà Đinh Dương, cổng sân nhỏ mở toang. Một bà lão già yếu đang đứng trước một cái nia, phơi đầy những quả táo đỏ căng mọng.

Nghe tiếng bước chân, đôi tai bà giật giật, quay đầu về phía cửa.

Hàn Thời Yến buộc ngựa xong, thò đầu nhìn vào trong, lòng hắn chợt trầm xuống đáy. Bà lão tóc bạc trắng, đôi mắt to nhưng vô thần, hóa ra là một người mù.

“Khách đến nhà có chuyện gì vậy? Đinh Dương con trai ta, hôm qua về muộn quá, bây giờ mới ngủ chưa được bao lâu, còn chưa dậy đâu.”

Cố Thậm Vi lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành, nàng nhanh chóng bước vào sân: “Ta là Cố Thậm Vi của Hoàng Thành tư, Đinh Dương ở phòng nào?”

Bà lão dường như đã nghe danh Cố Thậm Vi, liền kích động hét lên: “Dương nhi, Dương nhi! Cố đại nhân đến rồi! Hôm nay có phải con chậm trễ công vụ không, đến mức đại nhân phải đích thân đến nhà bắt đấy!”

Vừa nói, bà vừa lấy hai nắm táo đỏ, cười niềm nở chìa về phía Cố Thậm Vi: “Đại nhân, ta đi kéo cái thằng nghiệt súc kia dậy đánh cho một trận ngay đây, xin ngài đừng trách nó. Ăn chút táo trước đi, táo quê ta ngọt lắm, Đinh Dương thích nhất đấy. Mỗi lần đi làm nhiệm vụ, ta đều nhét cho nó đầy một túi.”

Nghe vậy, bước chân Hàn Thời Yến khựng lại, hắn phức tạp nhìn theo bóng lưng Cố Thậm Vi. Vậy nên, ngay khi nghe hai chữ “hạt táo”, nàng đã đoán ra hung thủ là Đinh Dương rồi sao?

Có lẽ hắn đã ăn táo, tiện tay nhét hạt vào tay áo. Lúc treo áo lên cây, cơn gió thổi tung vạt áo, làm hạt táo rơi xuống trúng đầu Lư Tam.

Thấy Cố Thậm Vi không nhận lấy, mẫu thân của Đinh Dương thoáng hoảng hốt. Bà vội chạy đến trước cửa phòng con trai, giơ tay đập mạnh vào cửa: “Bịch! Bịch! Bịch!”

Bên trong im lặng như tờ, chẳng có chút động tĩnh nào.

Hàn Thời Yến bước đến bên cửa sổ, thử kéo một cái, nhưng nó hoàn toàn bất động, đã bị chốt từ bên trong.

Hắn liền chạy đến bên cửa phòng: “Cố…”

Chữ “Cố” vừa thoát khỏi miệng, hắn còn chưa kịp nói hết câu, thì đã thấy Cố Thậm Vi rút trường kiếm, nhẹ nhàng chọc một cái vào cánh cửa, “cạch” một tiếng, cánh cửa tự động bật mở.

Bên trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm trên giường vẫn gấp gọn, chưa từng có dấu vết nằm ngủ.

Đinh Dương ăn mặc chỉnh tề, treo cổ trên xà nhà, bất động.

Hắn đã chết từ lâu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back