Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 25: Quân cờ đầu tiên


Vào một buổi trưa hè oi bức, hơi nóng bốc lên làm người ta đổ mồ hôi như mưa.

Nàng cầm cây quạt lớn bằng lá cọ, quạt đến nỗi tạo ra từng bóng mờ, nhưng vẫn chẳng thể lĩnh hội được đạo lý “tâm tĩnh thì tự nhiên mát”.

Mẫu thân đang mang thai, nghỉ trưa trong phòng. Nàng một mình buồn chán, bèn lẻn vào thư phòng của phụ thân Cố Hữu Niên để dạo chơi. Trong Thanh Minh viện, chỉ có ba người nhà nàng sinh sống, không cần tuân theo những quy củ hà khắc của nhà họ Cố.

Nàng ngả người lên chiếc ghế thái sư, mạnh tay quạt chiếc quạt lớn, vô tình làm một tờ giấy ố vàng trên bàn rơi xuống đất.

Khi đó, nàng vẫn còn nhỏ, ham chơi. Đầu óc nảy ra một ý nghịch ngợm, nàng móc chân vào thành ghế, lộn ngược người xuống, nhưng không ngờ bị mất đà, cả thân người ngã nhào xuống đất. Và ngay trước mắt nàng là một đôi mắt chim sẻ, tựa như đã bị tẩm độc.

Nàng hoảng sợ đến mức bật dậy, nhưng vừa đứng lên đã va mạnh vào gầm bàn. “Bốp!” Một tiếng vang lớn khiến cả sân bừng tỉnh.

Mũi nàng đập thẳng vào cạnh bàn, máu lập tức trào ra. Nàng giơ tay lên muốn lau đi, nhưng từng giọt máu lại nhỏ xuống, thấm vào đôi cánh của con chim tước trên tờ giấy, xuyên qua cả mặt sau.

Bức họa này sắc nét hơn rất nhiều so với hình ảnh mờ nhạt mà Lý Vân Thư nhìn thấy qua gương đồng.

Chỉ là vài nét vẽ đơn giản, thế nhưng nàng lại có cảm giác, có một con chim sẻ đang dùng ánh mắt độc ác nhất thế gian nhìn chằm chằm vào nàng. Như thể chỉ cần nàng lơ là một chút, nó sẽ xuyên qua mặt giấy, lao thẳng ra ngoài, mổ vào mắt.

Nàng bị chuyện này ám ảnh suốt một thời gian dài. Nhưng sau này, liên tiếp những biến cố xảy ra trong gia đình đã khiến ký ức tuổi thơ, dù là ấm áp hay đau thương, đều bị nàng khóa chặt vào tận sâu trong trí óc.

Chim sẻ trong thư phòng của phụ thân, con chim sẻ hóa thành ngọc tỷ trong đại điển phong Thái tử và bây giờ, kẻ đứng sau màn, đeo mặt nạ chim sẻ…

Tựa như số phận đã giăng một tấm lưới khổng lồ từ nhiều năm trước, chờ đến thời điểm thích hợp, tóm gọn tất cả bọn họ vào trong đó.

Phụ thân nàng, Cố Hữu Niên… thực sự là kẻ chủ mưu trong vụ án Phi Tước sao? (Phi Tước là chim sẻ trong tiếng hán)

Cố Thậm Vi không dám nghĩ sâu thêm. Nàng khẽ lắc đầu, siết chặt lại bọc hành trang trên người.

Nàng liếc nhìn Lý Vân Thư, giọng điệu kiên định: “Ngô Giang của Khai Phong phủ sắp đến đây. Những gì ngươi vừa nói với chúng ta, hãy lặp lại với hắn một lần nữa, để hắn viết thành khẩu cung cho ngươi. Nếu cần thiết, hắn sẽ bảo vệ ngươi.”

Dứt lời, Cố Thậm Vi không chờ bất cứ ai kịp phản ứng, lập tức nắm lấy cánh tay Hàn Thời Yến, tung mình nhảy vọt qua cửa sổ, biến mất trong chớp mắt.

Căn phòng phút chốc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau, Lý Vân Thư mới hoàn hồn, lắp bắp quay sang nhìn Giả đại sư, giọng đầy ấm ức: “Sư phụ, người có thể nói là không biết chuyện, cớ sao lại đẩy đồ nhi vào chỗ chết? Đệ tử ta chết thì cũng đành, nhưng nhi tử của ta là người có chí học hành, sau này còn có thể làm quan nữa mà!”

Giả đại sư thở dài, ném cây thước gỗ trong tay xuống. Lúc này, ông không còn vẻ giận dữ nữa, chỉ còn lại nỗi bi thương trong đáy mắt.

“Ngươi nghĩ rằng, chỉ cần ta không nói, sư huynh đệ của ngươi cũng không nói, thì Ngự Sử đài và Hoàng Thành tư sẽ không tra đến ngươi sao?”

“Ai là người có con mắt tinh tường nhìn ra chúng ta năm đó? Đôi mắt đó có thể tìm thấy chúng ta từ giữa đám bùn đất, thì bây giờ, chỉ cần nhìn vào bức thư kia, cũng có thể nhận ra đó là bút tích của ai trong số chúng ta.”

“Chạy trốn? Thiên hạ rộng lớn nhưng ngươi có thể trốn đi đâu?”

“Ngươi còn chưa xuống Giang Nam, nhưng chỉ cần bọn họ muốn, thì bọn cướp ven sông đã chực chờ sẵn để chặn đường ngươi rồi. Mà dù có đến được Giang Nam thì sao? Ngươi có nhớ Thương Lãng Sơn không…”

Giả đại sư nói, đưa tay xoa nhẹ l*n đ*nh đầu của Lý Vân Thư.

Lý Vân Thư ngồi phịch xuống đất, bật khóc thảm thiết: “Mộ tổ nhà ta nào có bốc khói xanh, rõ ràng là vận xui ùn ùn kéo đến! Ta ngồi yên trong nhà, tai họa từ trên trời rơi xuống! Đám thần tiên bọn họ muốn đánh nhau thì cứ đánh đi, cớ gì còn phải giẫm đạp lên những kẻ vốn đã lăn lộn trong bùn lầy như ta!”

Mọi người xung quanh không ai lên tiếng, để mặc hắn gào khóc.

Lúc này, Ngô Giang thò đầu vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền giật nảy mình: “Khóc lóc cái gì đấy? Nghe cái giọng khỏe như trâu của ngươi, e là mộ tổ nhà ngươi năm mươi năm nữa cũng chưa chứa nổi ngươi đâu! Yên tâm mà sống đi!”

*

Ở cuối con hẻm, Cố Thậm Vi nghe giọng Ngô Giang, biết rằng hắn đã đuổi theo kịp, bèn hài lòng chuẩn bị rời đi.

Nàng quay đầu liếc nhìn sang bên cạnh.

Hàn Thời Yến đang chống tay vào tường, sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng, vừa rồi nàng kéo hắn “bay lượn tung trời”, khiến hắn chóng mặt đến mức muốn nôn ra.

Nàng bật cười, trêu ghẹo: “Hàn đại nhân, vụ án này đến đây e là khó tiến triển thêm trong thời gian ngắn. Thanh danh trong sạch của Trương đại nhân, chỉ có thể trông chờ vào Hàn đại nhân và Ngô phán quan thôi.”

Hàn Thời Yến cố gắng áp chế cảm giác choáng váng, nhìn chằm chằm Cố Thậm Vi.

Đối phó với một kẻ xảo quyệt như nàng đã đủ nhọc sức, nay sao lại còn sinh ra cả ảo giác, cứ như đang thấy hai nàng vậy!

Hắn lắc mạnh đầu, cố đứng vững, cười nhạt: “Chiêu ‘qua cầu rút ván’ này, Cố thân sự hay nên gọi là Cố chỉ huy sử dụng thật thuần thục.”

“Ta cũng muốn phanh phui chân tướng, nhưng nếu muốn tiếp tục điều tra, nhất định phải lôi được nội gián trong Hoàng Thành tư ra. Giờ manh mối đã đứt đoạn, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Hơn nữa, chuyện này thuộc về nội vụ, Hoàng Thành sứ đã giao lại cho Lý Tam Tư xử lý, nếu ta tùy tiện nhúng tay vào thì chính là vượt quyền.”

Hắn nhìn nàng thật sâu, trong lòng thầm nghĩ: Nàng mà tuân theo quy củ thì mới là quỷ quái!

“Giờ chúng ta đã biết kẻ giết Quan đại nhân là Đinh Dương, động cơ gây án của hắn cũng rõ ràng. Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, oan khuất của Trương đại nhân coi như đã được rửa sạch.”

“Nếu Lý Vân Thư không nói dối, thì con dấu này hắn chỉ mới làm giả ba ngày trước.”

“Điều đó có nghĩa là, Xuân Linh cô nương ở tận Tô Châu thực sự đã nhận được một phong thư, sau đó nhờ Chu Thành mang lên kinh thành để minh oan cho phụ thân. Nhưng đến Biện Kinh, thư lại bị Đinh Dương chặn giữa đường và đánh tráo.”

“Ta nghĩ, không cần ta phải nhắc, Hàn đại nhân chắc chắn sẽ điều tra lại vụ án cũ của phụ thân Xuân Linh.”

“Bởi vì, chỉ cần tìm ra ai là người đã gửi bức thư cho phụ thân nàng ấy, thì sẽ biết được kẻ nội gián trong Hoàng Thành tư.”

Cố Thậm Vi nói xong, chắp tay hành lễ với Hàn Thời Yến.

Hàn Thời Yến gật mạnh đầu: “Dù vụ án này không liên quan đến Quan đại nhân, chỉ cần có điểm khả nghi, ta nhất định sẽ điều tra đến cùng. Còn về bức họa chim sẻ…”

Cố Thậm Vi siết chặt bọc hành trang trước ngực: “Đương nhiên là giao cho Trương đại nhân xem qua.”

Hàn Thời Yến lập tức nghẹn lời. Hắn khó khăn mở miệng: “Ngươi chắc chắn muốn gửi một bức tranh như vậy cho một thái giám xem sao? Có lẽ nên chuyển đơn đặt hàng quan tài của Ngô Giang sang cho ngươi thì hơn.”

Không khí trong hẻm bỗng chốc đông cứng lại.

Cố Thậm Vi cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang. Tốt lắm! Hảo hán!

Hàn Thời Yến lần đầu tiên thấy nàng ngây ra nhưng phỗng thế này, trong lòng vô cùng đắc ý, tinh thần thư thái hẳn ra.

“Nếu vụ án có tiến triển, ta sẽ thông báo cho ngươi… Ta thay mặt sư phụ… cảm ơn ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi tra ra được manh mối gì, cũng hy vọng ngươi sẽ nói cho ta biết. Đừng nói là ngươi sẽ không tiếp tục điều tra, đừng nói là ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện lợi dụng ta.”

Cố Thậm Vi vẫn đang suy nghĩ về bức họa kia, liền vô thức gật đầu lia lịa.

Nàng đương nhiên muốn lợi dụng Hàn Thời Yến, không chỉ để hắn thăng quan tiến chức trong Hoàng Thành tư, mà còn muốn mượn tay hắn tiêu diệt sạch đám người Cố gia!

Nàng không vội.

Hàn Thời Yến chính là quân cờ đầu tiên mà nàng đã sắp đặt suốt ba năm qua.
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 26: Thu nhận thuộc hạ mới


Ban ngày, Hoàng Thành tư náo nhiệt ồn ào, thư phòng của Trương Xuân Đình chẳng khác nào chợ lớn ở Biện Kinh, người đến người đi không dứt.

Cố Thậm Vi nhàm chán thò đầu vào nhìn thử, chỉ thấy trong phòng có ba gã nam nhân to con đang xô đẩy nhau, miệng chửi ầm ĩ, trông cứ như sắp lao vào đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

Trước hành lang không biết từ bao giờ đã treo một chiếc lồng chim, bên trong có một con chim sẻ đang đứng trên thanh ngang, vẻ mặt vênh váo đầy kiêu ngạo.

“Cửa tướng phủ có quan tam phẩm” ngay cả chim của Hoàng Thành sứ dường như cũng thấu hiểu đạo lý này.

Cố Thậm Vi nhìn nó, rồi chợt vươn tay chọc nhẹ vào bụng con chim.

Con chim tội nghiệp này từ khi sinh ra đến giờ e là lần đầu tiên gặp phải một kẻ lưu manh như nàng, sợ hãi vỗ cánh loạn xạ, kêu lên thảm thiết.

Tiếng kêu thê lương đến mức làm ba gã nam nhân trong phòng cũng giật mình ngậm miệng, cuộc ẩu đả lập tức chấm dứt.

Cố Thậm Vi có hơi lúng túng rút tay về, nhìn vào trong phòng, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Trương Xuân Đình.

Chết rồi!

Một lát nữa nàng còn phải đem bức họa khó nói kia đưa cho Trương đại nhân, tất cả đều do tên cầm thú giả nhân giả nghĩa Giả đại sư gây ra!

“Đứng ngoài đó cả buổi rồi, có cần ta cho người rước vào bằng kiệu tám người khiêng không?”

Nghe Trương Xuân Đình nói vậy, Cố Thậm Vi đành mặt dày bước vào phòng. Ba nam nhân thấy nàng đi vào thì lập tức liếc nhau một cái rồi cáo từ.

Bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng kêu thảm thiết của con chim ngoài kia, nghe chẳng khác nào hồi chuông báo tử dành riêng cho Cố Thậm Vi.

Nàng thở dài một hơi, hệt như anh hùng sắp ra pháp trường, rút cuộn tranh từ trong bọc hành lý ra, đặt lên bàn, rồi không dám nhìn Trương Xuân Đình, mà chỉ chăm chăm thuật lại tiến triển vụ án.

Đến khi thực sự không còn gì để nói nữa, Trương Xuân Đình mới chậm rãi cất giọng.

Giọng hắn vẫn như mọi khi, thản nhiên không mang theo cảm xúc gì: “Bản vẽ này ta cũng chưa từng thấy, những chuyện sau này giao cho Lý Tam Tư xử lý. Về sau, Trương Diên và Kinh Lệ sẽ nghe theo lệnh ngươi. Trương Diên làm việc ở Hoàng Thành tư lâu hơn ta, là người gốc Biện Kinh, tuy làm việc khéo đưa đẩy nhưng cũng là người có thể dùng. Còn Kinh Lệ thì là một kẻ ngổ ngáo, nhưng ta tin ngươi có thể thuần phục hắn.”

Cố Thậm Vi không ngạc nhiên.

Trương Xuân Đình đã vì nàng mà phá lệ không ít lần. Ai ai cũng nói nàng hiện giờ là người thân tín bên cạnh Hoàng Thành sứ, tương lai có lẽ sẽ trở thành nhân vật đứng sau Lý Tam Tư và Ngụy Trường Mệnh. Thế nhưng, nàng vốn chỉ là kẻ đến giữa chừng, Trương Xuân Đình chưa từng thật sự tin tưởng nàng, cũng chưa từng giao cho nàng thuộc hạ riêng.

Từ Thương Lãng Sơn đến vụ án Quan đại nhân, nàng làm mọi việc để tỏ rõ lòng trung thành, chính là vì khoảnh khắc này.

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Nàng chắp tay hành lễ với Trương Xuân Đình.

Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt nàng.

Hắn cao hơn nàng một cái đầu, toàn thân vương nhẹ mùi hương thanh nhã, không giống kẻ cầm đao dính đầy máu tanh, mà giống một vị công tử quyền quý được nuông chiều trong nhung lụa.

Cố Thậm Vi đã nghe vô số lời đồn về hắn.

Có người nói, Trương Xuân Đình vốn là hoàng thất, nhưng vì tàn tật nên không thể lộ diện trước mặt người đời.

Lại có kẻ bảo, hắn xuất thân hèn mọn, nhưng vì có dung mạo quá mức xuất chúng nên bị đưa vào long sàng của bệ hạ, nhờ đó mới được sủng ái như ngày hôm nay.

Hai năm gần đây, hắn nổi lên như một cơn lốc xoáy, tựa như pháo hoa trên bầu trời Biện Kinh, rực rỡ đến mức khiến ai ai cũng phải lóa mắt.

Cố Thậm Vi nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao một người như vậy lại từng có thời gian vô danh vô tiếng?

Trong lúc nàng còn mải suy nghĩ, Trương Xuân Đình đã đi lướt qua nàng, bước ra ngoài cửa.

Hắn vươn tay gỡ chiếc lồng chim treo trên hành lang xuống, mở cửa lồng, rồi thản nhiên đưa tay bắt lấy con chim vẫn còn đang kêu gào bên trong.

Ngón tay hắn khẽ động.

Tiếng kêu lập tức ngưng bặt.

Đồng tử Cố Thậm Vi co rút mạnh, nhìn cổ con chim vẹo thành một góc kỳ quái, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sinh khí nào.

Trương Xuân Đình hờ hững ném xác con chim vào lồng, lấy khăn tay lau sạch từng ngón, sau đó thong thả quay trở lại.

“Đây là chim phi tần trong cung ban thưởng, tên gọi Trường Đường. Nhìn thấy nó, ta lại nhớ đến Ngụy Trường Mệnh, quá mức ồn ào.”

Hắn nói với giọng nhàn nhạt, rồi ngồi xuống ghế, cầm một quyển sách lên tiếp tục đọc. “Ngươi lui xuống trước đi, trước mắt điều tra Tống Vũ. Vài ngày nữa có nhiệm vụ khác giao cho ngươi.”

Cố Thậm Vi gật đầu, chắp tay hành lễ rồi rời khỏi phòng.

Bước ra ngoài, nàng khẽ liếc nhìn chiếc lồng chim còn treo trước hành lang. Ngón tay nàng khẽ động, cảm giác mềm mại và hơi ấm từ bụng con chim dường như vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay, chưa chịu rời đi.

“Đi thôi!” Một giọng nói trầm thấp vọng lên từ dưới gốc cây hòe già.

Cố Thậm Vi nhìn theo tiếng gọi, thấy một nam nhân đầu trọc đứng sừng sững như ngọn tháp nhỏ. Gã có vóc dáng cực kỳ cường tráng, tựa như có thể cày liền hai dặm đất chỉ bằng hơi thở. Khuôn mặt đầy cơ bắp, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc vào.

Chính là Lý Tam Tư, kẻ chuyên quản lý việc dọn dẹp nội vụ của Hoàng Thành tư. Cố Thậm Vi thầm nghĩ, người này sinh ra đáng lẽ phải cầm đại đao, rìu lớn hoặc búa tạ mới đúng.

Lý Tam Tư mỉm cười, nhưng đôi mắt híp thành một đường, chẳng khác nào một con hổ trước khi vồ mồi, nở nụ cười “hiền lành” đầy đáng sợ. Dù thân hình thô kệch nhưng bước chân hắn lại rất nhẹ, gần như không phát ra chút âm thanh nào.

Cố Thậm Vi quan sát, nhận ra khinh công của Lý Tam Tư có lẽ chỉ xếp sau Ngụy Trường Mệnh, là một trong những cao thủ hàng đầu của Hoàng Thành tư.

Nàng không nhiều lời, chỉ gật đầu rồi theo hắn đến một bãi tập rộng rãi.

Trương Diên đã từ nhà Đinh Dương trở về, lúc này đang đứng giữa sân, dẫn theo một đội quân chỉnh tề.

Nhìn thấy Cố Thậm Vi đến, Trương Diên liếc mắt một cái rồi lập tức cúi đầu.

Ánh mắt nàng chuyển sang một người khác đang đứng đầu đội bên kia.

Người nọ khoảng hai mươi tuổi, cũng dùng kiếm, dáng người không cao nhưng cằm lại hất lên trời như thể muốn đâm thủng cả vòm thiên không. Đôi mắt đào hoa đầy vẻ ngang tàng, phóng túng.

Hẳn là Kinh Lệ – kẻ ngổ ngáo mà Trương Xuân Đình vừa nhắc đến.

Lý Tam Tư cười khà khà, thông báo ngắn gọn: “Từ nay về sau, các ngươi nghe theo Cố thân sự mà làm việc.”

Nói xong, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn gật đầu với Cố Thậm Vi rồi sải bước rời đi.

Ngay khi bóng hắn vừa khuất dạng, Kinh Lệ liền không phụ sự mong đợi của mọi người, lập tức lên tiếng:

“Ta không phục!”

“Ta chưa từng nghe nói có nữ nhân làm quan trong triều! Chúng ta ở Hoàng Thành tư tận tâm làm việc bao năm, dựa vào cái gì mà vừa đến, ngươi đã có thể sai khiến bọn ta?”

“Dù là lệnh của Trương đại nhân, ta buộc phải tuân theo, nhưng ta vẫn không phục!”

Cố Thậm Vi nhướn mày, nhìn cái cằm nhọn chĩa thẳng lên trời của hắn.

Nàng suy nghĩ một chút, rồi rất dứt khoát lấy bọc vải đang gói bức tranh “khó tả” của Giả đại sư, treo ngay lên chiếc cằm đâm trời kia.

“Ừm, đúng lúc ta đang không biết treo vào đâu, chỗ này cũng vừa khéo hợp lý đấy!”

Bầu không khí lập tức tĩnh lặng như chết, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Kinh Lệ hiển nhiên không ngờ rằng Cố Thậm Vi lại có một pha “ra chiêu” khó đỡ như vậy.

Trong nháy mắt, hắn vừa phẫn nộ vừa hối hận, cảm thấy mình quá ngây thơ, đến mức bị người ta làm nhục ngay trước mặt bao người mà không kịp phản ứng.

“Ngươi, ngươi, ngươi…!”

Hắn giận đến mức rút kiếm khỏi vỏ, nghiến răng nói: “Ngươi dám nhục mạ ta như vậy! Dù máu chảy ba thước, ta cũng tuyệt đối không chịu nghe theo ngươi!”

Cố Thậm Vi nhìn hắn, nhẹ nhàng nhướng mày.

Nàng thậm chí còn chưa đặt tay lên kiếm, chỉ đứng yên lặng quan sát hắn: “Không phục à? Khổng thánh nhân từng nói một câu: không phục thì đánh đến khi phục.”

Kinh Lệ lúc này đã giận đến nỗi tóc cũng dựng ngược, hắn vung kiếm chém thẳng xuống, tức giận gào lên: “Khổng thánh nhân nói câu đó bao giờ hả?!”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 27: Bản lĩnh của Kinh Lệ


Kinh Lệ thấy Cố Thậm Vi thậm chí còn lười rút kiếm ra khỏi vỏ, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội.

Mặc dù nghe đồn Ngụy Trường Mệnh đã ám sát nàng nhiều lần nhưng chưa từng gây tổn thương được dù chỉ một chút, thế nhưng tai nghe không bằng mắt thấy.

Hoàng Thành tư nhiều khi ra nhiệm vụ, chín phần chết một phần sống, vậy mà hắn lại phải đặt mạng mình vào tay một nữ nhân yếu ớt, gió thổi cũng bay?

Nghĩ vậy, mũi kiếm của Kinh Lệ càng nhanh hơn, trực tiếp đâm thẳng vào bả vai phải của Cố Thậm Vi!

Nàng vẫn không động đậy, tựa như một bình hoa hành động chậm chạp, hoàn toàn không có đường tránh né!

Kinh Lệ thất vọng vô cùng, chẳng lẽ hắn đoán đúng rồi sao?

Cố Thậm Vi chẳng qua cũng chỉ là một con hổ giấy hữu danh vô thực, ngay cả một nhát kiếm này cũng tránh không nổi?

Sắc mặt hắn lộ rõ vẻ khinh thường, ngay cả những người đứng sau lưng hắn cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhưng không đợi hắn mở miệng mỉa mai, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Cố Thậm Vi người trước đó còn đứng yên như một khúc gỗ, đột nhiên biến mất không dấu vết!

Nhanh quá!

Kinh Lệ lập tức cảnh giác, ngửa cổ nhìn quanh một vòng, nhưng trên không trung vẫn trống không, chẳng có bóng người, ngay cả một con chim cũng không thấy.

Trong lòng hắn hoảng hốt, vội vàng xoay người nhưng đã quá muộn!

Một thanh trường kiếm đen tuyền đã kề sát lên cổ hắn.

Kiếm vẫn chưa rút ra khỏi vỏ.

Vỏ kiếm thô sơ đến mức tưởng như một cành củi khô, thế nhưng lại đang kề lên yết hầu hắn, như thể một con rắn độc sẵn sàng cắn xuống bất cứ lúc nào.

“Như thế này đã phục chưa? Hay là phải cắt bớt nửa cái đầu mới phục?”

Cố Thậm Vi nói với giọng thản nhiên, còn dùng vỏ kiếm vỗ nhẹ vào mặt hắn mấy cái, tựa như đang đùa giỡn.

“Ài, quan phục của ta mới mặc chưa được mấy ngày, nếu ngươi phun máu lên thì giặt cũng phiền lắm. Hoàng Thành tư có cấp cho ta bộ mới không nhỉ?”

Mặt Kinh Lệ nóng bừng, vừa tức vừa nhục, trong đầu lập tức lóe lên một suy nghĩ, hắn có thể nhân cơ hội này phản kích!

Dù sao Cố Thậm Vi chưa rút kiếm, vậy hắn có gì phải sợ?

Nghĩ là làm, hắn xoay chân, định dùng chiêu “Hắc hổ đào tâm” đánh lén nàng. Nhưng chân còn chưa kịp xoay hết, một trận kình phong đã quét qua đỉnh đầu!

Thanh kiếm bọc trong vỏ kia từ trên cao giáng xuống, trực tiếp vỗ mạnh lên đầu hắn!

Trước mắt Kinh Lệ tối sầm, giữa ban ngày ban mặt mà hắn lại lờ mờ thấy được ánh sao! Hắn lảo đảo ngã quỵ xuống, phẫn nộ gầm lên: “Độc nhất phụ nhân tâm!”

Cố Thậm Vi xoay cổ tay, nhẹ nhàng vẽ một đường hoa kiếm rồi tra thanh kiếm vào đai lưng.

“Hửm? Khi nãy còn bảo lòng nữ nhân mềm yếu, bây giờ lại bảo độc nhất phụ nhân tâm? Khổng thánh nhân từng nói, quân tử đã động thủ thì không động khẩu, ngươi nhớ kỹ câu này cho ta!”

Kinh Lệ tức đến nghẹn họng, không thể nuốt xuống cũng không thể nhả ra! Dù hắn không thích đọc sách, nhưng hắn chắc chắn Khổng thánh nhân chưa từng nói câu đó!

Hắn còn muốn lên tiếng, nhưng đã nghe giọng nói nhàn nhạt của Cố Thậm Vi vang lên từ trên cao: “Đợi đến khi ngươi đánh thắng được ta, hẵng bàn đến chuyện nam nữ, hẵng phân luận xem ai là lang quân ai là tiểu nương tử.”

“Hiện tại, giữa ta và ngươi không có nam nữ, chỉ có kẻ cầm kiếm và kẻ nằm dưới kiếm mà thôi.”

Kinh Lệ sững sờ, siết chặt tay, rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn Cố Thậm Vi thật sâu một cái, sau đó im lặng quay về vị trí của mình.

Hắn không cam tâm, nhưng sự thật là hắn không phải đối thủ của nàng. Nàng đánh hắn, giống như mèo vờn chuột vậy.

Cố Thậm Vi thấy tên nhóc ngang bướng này cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại, ánh mắt nàng quét một lượt qua tất cả những người đang có mặt.

“Sau này, ai không phục, cứ đến tìm ta.”

Nói rồi, nàng nhìn Kinh Lệ, ra hiệu cho hắn đi theo.

Kinh Lệ quay đầu lại, nhìn đám đồng liêu phía sau mình, thấy bọn họ ai nấy đều cúi thấp đầu, ngoan ngoãn như gà con, hắn hậm hực dậm chân một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.

Cố Thậm Vi đi một đoạn ngắn, dừng lại dưới một gốc liễu lớn, liếc nhìn Kinh Lệ rồi nói: “Ta từng nghe qua về ngươi, nghe nói ngươi rất giỏi truy tung.”

Kinh Lệ sững người, mặt hơi ửng đỏ. Hắn đưa tay xoa đầu, hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà kiêu ngạo hếch cằm lên.

“Là phương pháp tổ truyền, chẳng có bản lĩnh gì khác, chỉ là mũi nhạy hơn người thường một chút. Chỉ cần ta đã ngửi qua, liền có thể ghi nhớ. Trừ phi có kẻ cố tình dùng hương liệu át đi mùi trên người, bằng không, mỗi người trong thiên hạ đều có hương vị riêng biệt.”

Nói xong, hắn vô thức hít hít mũi, rồi sắc mặt chợt tái đi: “Trên người ngươi toàn là mùi máu tanh, thuốc thang, còn có hương lê lẫn với tỳ bà… Ngươi bị bệnh ho sao?”

Vừa dứt lời, Kinh Lệ mới nhận ra mình quá đường đột, vội vàng ngậm miệng lại, quay đầu sang hướng khác.

Cố Thậm Vi nghe vậy, không khỏi mở to mắt kinh ngạc, sau đó giơ ngón cái lên khen ngợi: “Lợi hại! Bản lĩnh này của ngươi rất hữu dụng đấy.”

Kinh Lệ thấy ánh mắt nàng trong suốt, vẻ mặt chân thành, dường như thực sự bội phục hắn, mặt không nhịn được lại đỏ bừng. Hắn quay đi chỗ khác, giọng cao hơn bình thường: “Đừng tưởng rằng ngươi khen ta vài câu thì ta sẽ phục ngươi! Nói cho ngươi biết, ta không làm việc cho kẻ vô dụng đâu!”

Nhưng câu cuối cùng, giọng hắn lại nhỏ dần. Dù muốn hay không, Cố Thậm Vi rõ ràng không thể coi là “kẻ vô dụng”.

Thấy bộ dạng ương ngạnh của Kinh Lệ, Cố Thậm Vi cảm thấy buồn cười trong lòng.

Trong Hoàng Thành tư có rất nhiều người nàng muốn kết giao, Kinh Lệ chính là một trong số đó.

Nàng vốn còn đang suy nghĩ làm sao tiếp cận hắn, không ngờ đúng lúc buồn ngủ lại có người mang gối đến, Trương Xuân Đình đã trực tiếp đưa cao thủ “mũi chó” này đến trước mặt nàng.

Nghĩ vậy, nàng chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Ngươi không phục ta cũng không sao, chỉ cần làm tốt việc là được. Ta vừa từ Thương Lãng Sơn trở về, hiện đang truy đuổi một người tên Tống Vũ. Theo tin tức hiện có, người này võ công cao cường, không liên quan đến quan phủ, có lẽ là một lãng khách giang hồ.”

“Hắn cực kỳ giỏi ẩn thân, Hoàng Thành tư truy đuổi suốt dọc đường mà chưa từng nhìn thấy dù chỉ là cái bóng. Không biết dáng người, không biết diện mạo.”

Nói rồi, nàng lục lọi trong ngực áo, lấy ra một xâu chuỗi Phật bằng gỗ đàn hương, đưa cho Kinh Lệ.

Kinh Lệ tuy mặt mày vẫn khó chịu nhưng không từ chối, hắn nhận lấy, đưa lên mũi hít hít ngửi ngửi.

Một lúc lâu sau, hắn mới cất giọng châm chọc: “Nực cười có phải không? Rõ ràng là một chuỗi Phật châu, vậy mà trên đó lại toàn mùi phấn son, còn có cả dầu hoa quế của nữ nhân.”

“Tên Tống Vũ này, nếu không giống Vương ngự sử có tận mười tám phòng thê thiếp… thì cũng chính là một kẻ háo sắc, thích tìm hoa hỏi liễu. Bằng không, ta thực sự không nghĩ ra, làm sao hắn có thể dính nhiều mùi hương khác nhau đến vậy.”

Cố Thậm Vi nghe vậy, trầm tư tiếp nhận chuỗi Phật châu, lại nhét nó vào ngực áo.

Nàng đưa tay vỗ vai Kinh Lệ.

Kinh Lệ vừa định né tránh, nhưng bàn tay nàng có thể bám theo như bóng với hình, mặc hắn né kiểu gì cũng không thoát khỏi.

“Mấy ngày tới, ngươi hãy dạo quanh hoa lâu liễu viện trong thành Biện Kinh nhiều một chút.”

Mặt Kinh Lệ lập tức đỏ bừng, hắn hốt hoảng quay đầu nhìn xung quanh, thấy đám người bên khu thao luyện dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt, hắn bị một cô nương sai đi tìm hoa vấn liễu? Dù biết là để truy tìm tung tích của Tống Vũ, nhưng Kinh Lệ vẫn thấy chuyện này quá sức hoang đường.

Hắn lén liếc Cố Thậm Vi một cái, thấy nàng vẫn thản nhiên như thường, mặt không hề có chút xấu hổ, lập tức bực bội vô cùng.

Bộ dạng nàng điềm tĩnh như vậy, càng làm hắn cảm thấy bản thân luống cuống, giống như thua cả một tòa thành vậy!

Đánh thì đánh không lại, ngay cả mặt dày cũng không bằng người ta! Thế này thì…

Kinh Lệ nghĩ đến đây, hít sâu một hơi, khẽ chắp tay cúi đầu, giọng có chút ngượng ngùng: “Tuân lệnh!”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 28: Một lá thư giết người


Kinh Lệ khom lưng, qua kẽ tay nhìn theo bóng lưng xa dần của Cố Thậm Vi, hồi lâu vẫn chưa đứng dậy.

Kinh gia vốn khởi nghiệp bằng nghề chế hương, sở hữu cuốn “Thiên Hương sách” trứ danh thiên hạ. Tổ phụ hắn thường xuyên ra vào cung đình, điều chế hương liệu cho các bậc quyền quý trong cung.

Hắn thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã có thể phân biệt và điều chế hương. Năm mười sáu tuổi, hắn tạo ra “Long Thanh hương”, được hoàng đế đích thân ban thưởng.

Ba năm trước, hắn đã từng gặp Cố Thậm Vi. Khi đó, hắn mặc tang phục, đi ngang qua chợ, tận mắt nhìn thấy đầu của Cố Hữu Niên lăn trên mặt đất.

Giữa đám đông, Cố Thậm Vi khoác một bộ đồ đen, tung người lướt qua mái nhà, trông tựa như một con chim sẻ giữa mây trời, nhanh chóng biến mất nơi chân trời.

Lúc nàng lướt qua bên cạnh hắn, hắn đã ngửi thấy mùi hương trên người nàng, một thứ mùi ngọt ngấy, xộc thẳng lên tận óc. Cứ như thể người này ba bữa một ngày không ăn cơm, mà chỉ ăn đường vậy.

Hắn đã nghĩ, trong thành Biện Kinh chỉ có hai người mang theo mùi hương này: Một là Hàn Thời Yến nhà họ Hàn, người còn lại chính là Cố Thậm Vi.

Sau biến cố ba năm trước, Cố cô nương mất đi phụ thân, chém giết đến loạn trời ở bãi tha ma. Còn hắn cũng mất đi tổ phụ yêu thương mình nhất, từ đó nhà họ Kinh không còn chế hương nữa.

Kinh Lệ nghĩ đến đây, đưa tay sờ lên cổ, nơi đang đeo một chiếc chìa khóa bằng đồng, vật mà tổ phụ để lại cho hắn.

Lúc này, Cố Thậm Vi đã đi đến chỗ Trương Diên, đang giao phó nhiệm vụ.

Kinh Lệ nhìn nàng, khóe môi nhếch lên đầy tự giễu.

Hắn không biết bản thân đang mong chờ điều gì. Hắn đã nghĩ, Cố Thậm Vi tiếp cận hắn là vì vụ án Phi Tước năm đó, bởi vì cả hai đều có liên quan dây dưa đến nó.

Hắn cũng từng nghĩ, một nữ tử như nàng thì có thể làm được gì? Dù có vào Hoàng Thành tư, dù có ngồi vào vị trí Chỉ Huy sứ, chẳng khác nào con kiến muốn lay cây.

Nhưng khi Cố Thậm Vi không làm gì cả, thậm chí không hề nhìn hắn bằng ánh mắt đặc biệt, cũng chẳng nhắc đến chuyện năm đó… Hắn lại thất vọng vô cùng.

Nhưng bọn họ có thể làm gì đây?

Kinh Lệ ngửa đầu, chống cằm nhìn trời, lại trở về với bộ dáng khinh khỉnh nhìn đời của trước đó.

*

Hôm nay mặt trời vừa ló rạng, thành Biện Kinh như đột ngột bước vào mùa xuân. Trong chớp mắt, cây cối ven phố chợ đã đâm chồi xanh biếc từ lúc nào không hay.

Cố Thậm Vi đi dọc theo phố, ánh chiều tà rọi lên người khiến nàng cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Mặt trời lặn về phía tây, ánh hoàng hôn nhuộm nửa bầu trời thành một màu đỏ rực.

Nàng vươn vai, tìm đến quán đông người nhất, mua một con ngỗng quay, lại rót thêm một vò rượu ngon, rồi mới thong dong đi về hướng Khai Phong phủ.

Dựa vào một gốc cây, nàng xách theo bầu rượu và thức ăn, từ xa trông về phía đội xe chở quan tài trước cổng phủ.

Hôm nay Khai Phong phủ xét xử vụ án, chứng cứ tội trạng của Đinh Dương đã rõ ràng, thi thể của Quan ngự sử được gia quyến đến nhận về.

Cách một khoảng khá xa, nhưng Cố Thậm Vi vẫn dễ dàng nhận ra một bóng người đặc biệt nổi bật giữa đám đông, Hàn Thời Yến.

Hắn khoác đồ tang, bên hông thắt một dải vải trắng, đôi mắt đỏ hoe, dìu lấy quan tài. Người nhà họ Quan kẻ khóc người than, trông tựa như những oan hồn vất vưởng, chỉ còn hắn là trụ cột duy nhất.

Nàng lặng lẽ quan sát, đến khi đoàn người khuất xa, mới thu lại tâm trạng, đi về phía cổng phủ.

“Cố đại nhân! Ngài đến tìm ta sao? Còn mang rượu thịt cho ta nữa, thế này sao ta dám nhận!”

Nghe tiếng, da đầu Cố Thậm Vi giật một cái.

Quả nhiên, người vừa rồi còn đang đứng trước cổng phủ lau nước mắt. Ngô Giang lúc này đã phấn khởi nhào tới, chẳng chút khách khí nhận lấy vò rượu cùng con ngỗng quay từ tay nàng.

“Ngài đến đúng lúc lắm, ta vừa được phủ doãn đại nhân khen thưởng đây! Chuyện hiếm có đấy nhé! Trước đây, lão nhân gia ấy còn hận không thể ba ngày gửi một bức thư cho phụ thân ta, bảo ông ấy đem ta về biên quan. Nếu còn tiếp tục thế này, chắc cữu cữu ta sắp hối hận vì đã để ta vào Khai Phong phủ mất thôi.”

Nghe đến đây, Cố Thậm Vi cảm thấy cả khuôn mặt mình đều cứng lại. Không trách tên này cái gì cũng không biết mà vẫn có thể tung hoành trong Khai Phong phủ, hơn nữa còn có Trì ngỗ tác bảo vệ. Hóa ra là một tên công tử bột như vậy!

“Ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp…”

Lời của Cố Thậm Vi vừa dứt, Ngô Giang bên kia lập tức lộ vẻ hiểu rõ, hắn búng ngón tay một cái rồi kéo nàng thẳng vào trong Khai Phong phủ.

“Ta biết, ngươi cũng đến xem hồ sơ vụ án của Hạ đại nhân phải không? Tên Hàn Thời Yến kia vừa mới xem xong. Lúc ở ngõ Phù Dung nghe Lục Dực cô nương nói vậy, ta lập tức đi lấy hồ sơ về rồi.”

Vừa nói, hắn vừa dẫn Cố Thậm Vi vào một căn phòng.

Căn phòng này khá rộng, chính giữa đặt một chiếc bàn lớn, trên bàn bày đầy đủ loại giấy tờ hỗn độn, vừa nhìn đã biết ngay là phong cách của Ngô Giang.

Hắn lục lọi trong đống giấy, rút ra một quyển hồ sơ rồi đưa cho Cố Thậm Vi.

“Hàn Thời Yến đoán chuẩn thật, hắn biết ngươi chắc chắn sẽ tìm ta. Hắn bảo ta nói với ngươi, bên hắn vừa nhận được tin, Xuân Linh cô nương ở Tô Châu đã chết rồi. Ba ngày sau khi Chu Thành rời khỏi Tô Châu, nửa đêm Xuân Linh nhảy giếng tự vẫn.”

“Bên Tô Châu không biết Chu Thành đến Biện Kinh cáo trạng, vì vậy lời đồn đều nói hắn phụ bạc, nên Xuân Linh cô nương nghĩ quẩn…”

Nghe vậy, Cố Thậm Vi chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.

Khi xác định bức thư kia bị Đinh Dương đánh tráo ở ngõ Phù Dung, nàng đã đoán được rằng Xuân Linh người từng tận mắt nhìn thấy bức thư thật chắc chắn sẽ bị diệt khẩu.

Biết là một chuyện, nghe tin lại là chuyện khác.

Huống hồ, Chu Thành căn bản không hề phụ bạc Xuân Linh. Rõ ràng trước khi chết, hắn vẫn nắm chặt túi hương bên người, miệng còn không ngừng gọi tên nàng ấy.

Ngô Giang thì hiển nhiên chẳng có chút khách sáo nào, hắn xé một cái đùi ngỗng, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Lúc đó không xử lý như một vụ án mạng, bây giờ chúng ta phái người đến Tô Châu, nhưng Xuân Linh đã hạ táng rồi, e là rất khó tìm ra manh mối.”

Cố Thậm Vi gật đầu, bất giác liếc nhìn Ngô Giang với vẻ ngạc nhiên.

Ngô Giang thấy thế lập tức đắc ý: “Hê hê, không ngờ ta cũng có đầu óc đấy chứ?”

Cố Thậm Vi cười nhạt, đúng là không ngờ chó con cũng có thể mọc ra não người!

Kẻ đứng sau có thể nhanh chóng sắp xếp người giết người ở cả Tô Châu lẫn Biện Kinh, vậy thì ở Hoàng Thành tư, hắn chắc chắn cũng không phải nhân vật tầm thường.

Nàng vừa nghĩ vừa mở hồ sơ ra.

Phụ thân của Lục Dực có tội hay không, nàng không dám nói chắc. Nhưng điều có thể khẳng định là, ông ta đã nhận được mệnh lệnh từ Biện Kinh.

Mệnh lệnh này đến từ một nhân vật quan trọng trong Hoàng Thành tư. Nhưng bản thân ông ta chỉ là một quan huyện nhỏ ở một huyện dưới quyền Tô Châu, rốt cuộc là vì sao lại bị để ý đến?

Hồ sơ chỉ có vài trang mỏng, nội dung vô cùng đơn giản…

Cố Thậm Vi mới đọc được một đoạn, đang định lật tiếp thì đột nhiên nghe thấy “Bộp” một tiếng ngoài sân.

Lúc này trời đã tối đen, nàng lập tức buông hồ sơ, lắc mình lao ra ngoài.

Bên ngoài vô cùng tĩnh lặng.

Cố Thậm Vi cúi đầu nhìn xuống đất, ở góc tường có một hòn đá, bên ngoài bọc một tấm lụa trắng. Rõ ràng là vừa có người ném vào.

Ánh mắt nàng chợt sắc bén, lập tức nhảy lên đầu tường.

Nhưng ngoài tường hẻm vắng tanh, chỉ có một con mèo hoa đi ngang qua, nó kiêu hãnh ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như cảm nhận được ánh nhìn của Cố Thậm Vi, nó ngoảnh lại, kiêu ngạo kêu lên một tiếng “Meo~”.

Ngoài ra, không thấy bóng dáng kẻ khả nghi nào.

“Cố… Cố… Cố đại nhân, mau tới xem này! Tên khốn kiếp nào lại gửi cho ta một lá thư đe dọa giết người! Ta khó khăn lắm mới ôm đùi các ngươi thoát chết, còn chưa kịp thở mà có kẻ lại muốn hại ta!”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 29: Bảo vệ người bị hại


Cố Thậm Vi nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bức tường.

Tiếng gào thét của Ngô Giang vang vọng cả sân, hai tay run lẩy bẩy như cọng giá. Vừa thấy Cố Thậm Vi đáp xuống, hắn lập tức lao đến, mở rộng bức thư trong tay.

“Đêm nay trảm quan tham Lý Trinh Hiền, lấy đó tế Quan ngự sử Chính Thanh công!”

Cố Thậm Vi nhìn hàng chữ rồng bay phượng múa, nhận lấy tấm khăn lụa bọc bên ngoài, đưa lên mũi ngửi thử.

“Chữ được viết bằng mực chu sa, không phải máu.”

Ngô Giang nghe vậy, mặt mày như đưa đám: “Thế có nghĩa là hắn vẫn chưa chết, đêm nay hoặc đêm mai, hoặc bất cứ đêm nào, kẻ sát nhân có thể bất ngờ tìm đến lấy mạng Lý Trinh Hiền.”

Nghĩ đến việc Cố Thậm Vi vừa trở lại Biện Kinh, Ngô Giang còn tận tình giải thích thêm: “Ngươi biết Lý Trinh Hiền chứ? Hắn là quan trông coi án mục của Tam Ti Diêm Thiết. Phụ trách sửa chữa kênh đào, cung cấp vật liệu chế tạo quân khí, quản lý xưởng vũ khí, viện Cung Nỏ cùng các khoản mục khác.”

“Nói chung, đây chính là một chức quan béo bở!”

Còn Chính Thanh công thì không cần nói nhiều, chính là Quan ngự sử Quan Chính Thanh vừa mới được khiêng về nhà.

“Ta biết. Quan ngự sử từng dâng sớ buộc tội hắn. Lý Trinh Hiền cũng là khách quen ở ngõ Phù Dung. Trước đây, Quan ngự sử đã mượn danh nghĩa Lục Dực yểm trợ, trong bản tấu ‘Đả Hoa Liễu’ có nhắc đến tên của Lý Trinh Hiền.”

Hoàng Thành tư luôn nắm giữ những bí mật mà người ngoài không biết. Dù Cố Thậm Vi mới vào chưa lâu, nàng cũng hiểu được phần nào.

Bản tấu của Quan ngự sử văn chương sắc bén, sau buổi triều hôm đó đã truyền khắp Biện Kinh. Học trò Quốc Tử Giám ai ai cũng thuộc lòng, dân gian còn đặt cho nó một cái tên dân dã, đơn giản gọn gàng “Đả Hoa Liễu”.

Chỉ tiếc rằng chuyện này chỉ gây ra sóng gió chứ không đả động được ai, Lý Trinh Hiền cùng đồng bọn chỉ bị phạt bổng lộc, sau đó vẫn tiếp tục nhởn nhơ trên triều đình.

Cố Thậm Vi nói xong, cẩn thận gói tấm khăn lụa lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi đừng có gào nữa. Ngươi muốn nằm yên hưởng nhàn, nhưng ai bảo ngươi trời sinh giống như xoáy nước giữa dòng sông, án mạng nửa đêm cũng tự tìm đến, bắt ngươi phải lập công.”

“Ngươi dẫn theo nha dịch, mang theo tấm khăn này đến phủ Lý Trinh Hiền. Ngươi cứ ra mặt công khai, còn ta sẽ sắp xếp người của Hoàng Thành tư ẩn nấp trong bóng tối. Nếu có bất cứ động tĩnh nào, lập tức giết ngay tại chỗ. Chưa bàn đến việc Lý Trinh Hiền có tham ô hay không, dù hắn có là tham quan…”

Cố Thậm Vi nói đến đây, ánh mắt tràn đầy ý châm chọc.

“Quan ngự sử còn muốn dùng quốc pháp để xử lý, một tên sát nhân như hắn có tư cách gì mà dám mượn danh Quan đại nhân để đóng vai phán quan chính nghĩa?”

Giết Lý Trinh Hiền để tế Quan Chính Thanh? Quan lão đầu có quen biết ngươi không mà ngươi dám tự tiện lấy danh nghĩa ông ấy?

Đây đâu phải là tế bái, mà là đem người ta đào lên rồi đổ phân lên đầu!

“Vì chuyện này liên quan đến Quan ngự sử, ta sẽ đi tìm Hàn Thời Yến.”

Ngô Giang dựng thẳng tai lắng nghe, thấy Cố Thậm Vi ba câu hai lời đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, lập tức như tìm được chỗ dựa vững chắc.

Hắn gật đầu liên tục, trông giống như một con chó nhỏ ngoan ngoãn, vừa nhận lệnh liền lập tức ôm chặt bọc thư vào lòng, co giò chạy đi triệu tập nhân thủ.

Người vừa ra khỏi cửa, lại quay ngoắt trở vào, bám lấy khung cửa, thò đầu vào hỏi: “Đại nhân, có cần dẫn theo lão ngỗ tác không? Nếu chẳng may chúng ta không cản nổi, người chết mất rồi, cũng đỡ phải nửa đêm đi lôi ông ấy ra khỏi chăn. Một đi một về mất thời gian lắm, đúng không?”

Cố Thậm Vi nhìn hắn trân trối, cười lạnh: “Sao ngươi không đào luôn mộ tổ nhà Lý Trinh Hiền, hắn vừa chết là có thể chôn thẳng vào đó?”

Ngô Giang ngẩn người, ngập ngừng: “Như thế… không hay lắm đâu! Dù sao cũng phải khám nghiệm tử thi rồi mới chôn. Mà ta chưa từng đào mộ ai bao giờ, muốn thử…”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Thậm Vi, Ngô Giang giật mình, lập tức im bặt, thoắt cái đã mất dạng.

Cố Thậm Vi nhìn theo bóng hắn, hít sâu một hơi, xoay người lao vào bóng đêm…

Nhà Quan ngự sử tọa lạc ở phía nam thành, cách ngõ Tang Tử không xa.

Giờ này, người đến viếng nối liền không dứt, chen chúc trên con đường lát đá xanh chật hẹp, chật kín đến mức không còn một kẽ hở.

Cố Thậm Vi không đi trên mặt đất mà nhẹ nhàng phóng lên mái nhà, lướt nhanh qua đám đông, ánh mắt chuẩn xác quét qua linh đường, vừa vặn thấy Hàn Thời Yến đang phụ trách tiếp khách và đáp lễ.

Quan ngự sử nhiều năm trước vẫn chưa thành thân, sau này có lẽ vì suốt ngày rảnh rỗi, thích dâng sớ buộc tội hết người này đến người khác, khiến Hoàng thượng cũng phải đau đầu. Cuối cùng, Thái hậu đích thân làm chủ, ban cho ông một mối hôn sự.

Phu nhân của Quan ngự sử xuất thân từ một gia đình Nho học, phụ thân là tiên sinh tại Quốc Tử Giám, gia cảnh thanh bần.

Sau khi thành thân, hai người sinh được một nhi một nữ. Nữ nhi lớn nay đã mười ba tuổi nhưng chưa xuất giá, còn tiểu nhi tử mới sáu tuổi, chưa thể gánh vác gia đình.

Cố Thậm Vi đứng trên mái nhìn xuống linh đường, trông thấy hai đứa trẻ mắt đỏ hoe, trong lòng không khỏi thở dài. Cổ tay nàng khẽ động, một viên mứt lê liền nhắm thẳng trán Hàn Thời Yến bắn tới.

Hàn Thời Yến bị đánh đến giật nảy mình, ánh mắt sắc bén lập tức quét về phía mái nhà đối diện.

Nhận ra là Cố Thậm Vi, hắn khẽ nhíu mày, sau đó quay vào trong, ghé tai nói nhỏ vài câu với Quan phu nhân rồi nhanh chóng rời đi qua cửa sau.

Cố Thậm Vi thấy vậy, lập tức xoay người phóng thẳng vào con hẻm phía sau.

“Ngô Giang nhận được một phong thư, có người muốn giết Lý Trinh Hiền để tế Quan ngự sử. Hắn đã đi trước rồi, ta tới đón ngươi.”

Hàn Thời Yến vốn đang siết viên mứt lê trong tay, định mắng một câu, nhưng nghe xong lời này liền gạt đau đớn trên trán sang một bên, nhanh chóng dắt ngựa ra.

“Là án mục Lý Trinh Hiền sao? Lấy lý do diệt trừ tham quan ư? Thực ra Ngự Sử đài đã sớm nghe phong thanh về việc này. Trong dân gian có lời đồn rằng nhà hắn cất giấu rất nhiều thỏi vàng. Vương Hỷ nhờ mối quan hệ trong chốn ăn chơi, không ít lần lẻn vào phủ Lý Trinh Hiền điều tra, nhưng đều không tìm thấy gì.”

“Vương Hỷ là người trọng chứng cứ, không bao giờ tấu trình chỉ dựa vào lời đồn, thế nên việc này vẫn luôn bị trì hoãn.”

Cố Thậm Vi nghiêm túc lắng nghe, trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy kẻ gửi thư này chỉ hiểu biết sơ sài về Ngự Sử đài, hoàn toàn không biết rằng Vương Hỷ cũng đang âm thầm điều tra Lý Trinh Hiền.”

Hàn Thời Yến gật đầu, nhìn Cố Thậm Vi một cái, dường như nhớ đến những chuyện cũ liên quan đến Lý Trinh Hiền, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Hai người không nói thêm nữa, lập tức lên ngựa phi nhanh đến phủ Lý gia.

Dường như toàn bộ dân chúng Biện Kinh đều đổ về nhà Quan Chính Thanh, khiến cho đường phố vắng vẻ lạ thường. Nhờ vậy, hai người phi ngựa càng thêm thuận lợi, chẳng mấy chốc đã tới cửa Lý phủ.

Ngô Giang hẳn đã thông báo trước, quản gia vừa thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đến liền vội vã dẫn đường.

“Đại nhân, đại nhân! Lang quân nhà ta vẫn chưa chết! Người vẫn còn sống! Đang ở trong thư phòng nổi trận lôi đình! Có hai vị đại nhân tới, phu nhân nhà ta chắc chắn sẽ yên tâm hơn nhiều! Lang quân nhà ta tận tụy trung thành, là người chính trực vô cùng, đến một con kiến còn chẳng nỡ giẫm chết! Sao lại có kẻ nhẫn tâm như vậy, muốn đoạt mạng ngài ấy chứ?!”

Quản gia nói rất nhiều, nhưng Cố Thậm Vi chẳng buồn nghe, chỉ để ý đến câu “nổi trận lôi đình.” Ngô Giang mang người đến bảo vệ hắn, vậy thì Lý Trinh Hiền tức giận cái gì?

Khi đến trước cửa thư phòng, quả nhiên bên trong vọng ra tiếng gầm giận dữ: “Ngô thôi quan, ngươi vây quanh ta thế này là có ý gì? Bổn quan đường đường là mệnh quan triều đình, nếu tên cẩu tặc kia muốn giết ta, cứ việc quang minh chính đại mà tới! Nhưng nếu muốn bôi nhọ thanh danh của ta, thì vạn vạn lần không thể tha thứ!”

“Các ngươi làm như vậy, chẳng khác nào cho rằng ta chột dạ, sợ hãi mà trốn tránh hắn hay sao?”

Cố Thậm Vi đứng trước cửa nhìn vào, khóe miệng không nhịn được mà giật giật.

Một nam nhân trung niên để râu dê ngồi ngay ngắn sau bàn, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi. Gương mặt vàng vọt, quầng thâm dưới mắt nặng nề, vừa nhìn đã thấy có vẻ hư nhược.

Trong tay hắn đang cầm một quyển sách.

Xung quanh hắn, bốn nha sai của Khai Phong phủ đứng ở bốn góc, bao vây hắn kín mít như tường đồng vách sắt.

Còn tên ngốc Ngô Giang đang đứng ngay chính diện, cúi người tới mức gần như dán sát mặt vào hắn.

“Bây giờ là lúc để mạnh miệng sao? Ta đang bảo vệ ngài đấy! Ta không tin, bốn người bọn ta vây chặt như vậy, tên sát thủ kia làm sao có thể giết ngài được?”

“Sao ngài ngang ngược thế chứ? Ban nãy ta còn bảo ngài cứ chui vào quan tài, đậy nắp lại, ngủ một giấc đến sáng, dù tên sát thủ có mọc cánh cũng không thể làm gì! Ngài cứ thế này thì khác gì lão Thọ Tinh tự tìm đường chết?!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back