Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 175: Nghi vấn của nàng


“Cố Hoàn Anh, đừng giả điên giả dại nữa.”

Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn bóng lưng Cố Hoàn Anh: “Trần Triều, Ưu Thăng, Thẩm Vọng Sơn… ngươi còn nhớ mấy cái tên này chứ?”

Bàn tay đang ôm đầu của Cố Hoàn Anh cứng đờ, tiếng gào rú đột ngột im bặt. Ông ta chầm chậm quay đầu lại, khuôn mặt đầy dữ tợn và u ám.

“Cố Thậm Vi, ngươi tưởng… ngươi thắng rồi đấy à?”

Cố Thậm Vi nhướng mày: “Ngươi tưởng… còn có người tới cứu ngươi nữa đấy à?”

“Trần Triều, Ưu Thăng, Thẩm Vọng Sơn… đều chết trong tay ngươi, mỗi khi nằm mộng lúc nửa đêm, bọn họ có hỏi ngươi rằng bảo vật gia truyền của họ đã biến đâu mất rồi không?”

“‘Tuyết Nhật’ của Trần Triều, ‘Giang Lăng Xuân’ của Ưu Thăng, ‘Hàn Mai Đồ’ của Thẩm Vọng Sơn… Lúc bọn họ rời nhà, tranh vẫn là tranh thật, vậy mà vòng qua tay ngươi một chuyến, mang về lại hóa thành đồ giả. Lúc đó giết người diệt khẩu trong cơn hoảng loạn thế nào?”

“Đến cả Cố Quân An nghe xong cũng nổi giận, phân là hai nhà cùng ăn, miệng vẫn còn dính đây này, sao lại mặt dày đổ hết lên đầu hắn?”

Ánh mắt Cố Hoàn Anh nhìn Cố Thậm Vi tối sầm lại, u ám đến mức có thể nhỏ ra nước. Trong đáy mắt bình lặng kia, cuộn trào một cơn bão táp ngầm sắp bùng phát.

Nhưng Cố Thậm Vi không hề nao núng. Nàng phẩy tay một cái, tiếp tục đi sâu vào trong nhà lao, vừa đi vừa nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta đã có thể nói ra ba cái tên ấy, đương nhiên là đã nắm đủ chứng cứ trong tay. Ta nhân từ một lần, giao hết cho Khai Phong phủ. Cũng xem như lúc Tứ bá lên chảo dầu, ta giúp rắc thêm chút muối nêm nếm cho ngươi, khỏi cần cảm ơn ta!”

Nói xong, nàng chẳng buồn để ý đến tiếng mắng chửi phía sau của Cố Hoàn Anh, cứ thế nâng đèn lồng, từng bước bước tiếp.

Hàn Thời Yến lặng lẽ lắng nghe, nghiêng đầu nhìn Cố Thậm Vi: “Vậy ra, đây là thứ nàng chuẩn bị sẵn để đối phó Cố Hoàn Anh?”

Cố Thậm Vi khẽ gật đầu: “Ừ. Ta cũng đâu có uổng phí ba năm trời.”

Dù là ai đi nữa, chỉ cần dùng ba năm đời người chỉ để điều tra một chuyện, thì cũng tra được đầu mối thôi, huống hồ nàng còn có một đám giang hồ trong Bình Đán lâu hỗ trợ.

Nếu không phải nàng biết được bí mật về Viễn Sơn đồ và mật thất của Cố Quân An, thì ban đầu nàng vốn định lấy ba mạng người này khiến Cố Hoàn Anh vạn kiếp bất phục.

Cố gia, thật sự không có ai là người tốt.

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, quay đầu nhìn lại đoạn đường vừa đi qua. Trong nhà lao, mấy kẻ rượu chè vô dụng của Tam phòng không thấy bóng dáng, mẫu thân của Cố Thập Ngũ Nương Lư thị, cũng không có mặt. Ánh mắt nàng khẽ thay đổi, rồi xoay người đi tiếp vào trong.

So với bên ngoài hỗn loạn, hai gian phòng giam phía trong lại tĩnh lặng đến lạ thường.

Cố Ngôn Chi và lão phu nhân bị giam ở gian bên trái, còn Cố Quân An thì bị biệt giam ở gian bên phải.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Ngôn Chi chầm chậm ngẩng đầu lên. Chỉ sau một thời gian ngắn, ông ta già đi trông thấy. Ánh mắt ông ta trước tiên dừng lại trên người Hàn Thời Yến, rồi mới chầm chậm chuyển sang Cố Thậm Vi.

“Gấp gáp vậy, đã muốn tới đây diễu võ dương oai rồi sao?”

Cố Thậm Vi nhìn thẳng vào mắt ông ta, không tránh né: “Tại sao lại đối xử với phụ thân ta như vậy? Ông ấy rất kính trọng ngươi.”

Dù nàng biết rõ Cố Ngôn Chi là người vô tình, trong mắt ông ta, bất kỳ người con nào cũng chỉ là con cờ, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hỏi câu ấy.

Không phải vì mình, mà là vì phụ thân Cố Hữu Niên của nàng.

Cố Ngôn Chi nheo mắt lại, trông vô cùng bình thản: “Dòng dõi thư hương không cần lũ giang hồ thảo khấu. Kẻ cam tâm sa đọa, ta nên đối xử với hắn thế nào?”

“Rõ ràng có tài đứng vào hàng tam giáp, lại không chịu xuất sĩ, kẻ bất hiếu nghịch đạo như vậy, chết cũng đáng đời.”

“Án Phi Tước là do chính hắn rước họa vào thân, ta chẳng qua chỉ cân nhắc thiệt hơn, đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho sự hưng thịnh của Cố gia. Thực tế đã chứng minh, nếu không có ngươi như một biến số xen ngang, thì lựa chọn đó của ta hoàn toàn chính xác.”

“Thắng làm vua thua làm giặc, mỗi gia tộc đứng được trên đỉnh cao đều là máu chảy đầu mũi dao, giẫm lên xác tộc nhân mà lên. Ta tưởng ngươi chết qua một lần rồi thì sẽ khôn ra được chút ít, không ngờ ngươi vẫn y như phụ thân ngươi, không làm nên chuyện lớn.”

“Còn về mẫu thân ngươi, một đứa nữ nhi nhà thợ rèn thô kệch, làm sao xứng bước vào đại môn Cố gia ta?”

Cố Thậm Vi lắng nghe, siết chặt nắm tay.

Nàng quay sang nhìn Cố Ngôn Chi: “Phụ thân ta vào cung làm Ngự Đới, là do ngươi mượn cớ vụ án quân khí để ép ông ấy đi? Mục đích là để dọn đường cho án Phi Tước?”

Vừa nói, Cố Thậm Vi vừa quan sát từng cử chỉ của Cố Ngôn Chi. Thấy trong mắt ông ta thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó như nghĩ đến điều gì, liền khẽ hừ một tiếng không rõ ý tứ.

Trong đầu Cố Thậm Vi lập tức xoay chuyển rất nhanh, xem ra, phụ thân nàng vào cung làm Ngự Đới chưa chắc là do Cố Ngôn Chi sai người bố trí từ đầu. Rất có thể, mục tiêu ban đầu của bọn họ chỉ là số vũ khí kia.

Tiện thể, Cố Ngôn Chi cũng muốn nhổ cỏ tận gốc Vân Kiếm sơn trang, đồng thời loại bỏ tức phụ Tả Đường mà ông ta khinh thường từ đáy lòng.

Cố Ngôn Chi nhìn dáng vẻ của Cố Thậm Vi, trong lòng dâng lên một cơn bực bội, chủ động dời ánh mắt đi, lắc đầu: “Ta không có gì muốn nói với ngươi. Trước đó ngươi cố tình ly gián, muốn khiến Trường Canh xa rời ta, định lấy nó làm điểm đột phá, ta đều đã nghe cả rồi.”

“Ta khuyên ngươi đừng phí công vô ích. Bọn chúng căn bản không thể cho ngươi câu trả lời mà ngươi muốn. Bởi vì bọn chúng cũng không biết người đó là ai. Mà cho dù ta có chết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết.”

Nói đến đây, ánh mắt Cố Ngôn Chi liếc về phía Hàn Thời Yến.

Cố Thậm Vi bắt được ánh nhìn đó, bật cười lạnh: “Ngươi muốn nói kẻ đứng sau kia họ Hàn? Thủ đoạn ly gián như vậy cũng quá tầm thường rồi đấy.”

Cố Ngôn Chi chỉ nhướng mày, không nhìn nàng, cũng không phản bác.

“Nay hắn đã không còn ra tay cứu Cố gia, Phúc Thuận công chúa cũng sẽ không cứu Cố Quân An, vì nàng ta đã biết được thân thế của A Trạch rồi. Ngươi đoán xem, giờ phút này, có phải nàng ta còn hận Cố Quân An hơn cả ta?”

Sắc mặt Cố Ngôn Chi thay đổi, khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn lắc đầu.

“Xem ra người Cố gia mà ngươi giấu ở bên ngoài không chỉ có mỗi Cố Quân Bảo. Cho nên đến lúc Cố gia đi vào đường cùng, ngươi cũng không chịu hé nửa chữ về thân phận kẻ đó. Bởi vì trong lòng ngươi cho rằng, mọi thứ Cố gia đã làm đều sẽ được ký thác lên người ấy.”

“Chỉ cần người đó còn, cho dù các ngươi đều chết hết, thì Cố gia vẫn có cơ hội Đông sơn tái khởi. Nói vậy thì, rất có thể người đó đã ở bên cạnh hắn rồi… Xét về tuổi tác, lớn hơn Cố Quân Bảo một chút…”

Cố Thậm Vi chăm chú quan sát sắc mặt Cố Ngôn Chi, thấy ông ta rõ ràng đã không còn bình tĩnh, trong lòng liền khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Cố Ngôn Chi có thể nuôi Cố Quân Bảo ở bên ngoài, làm kỳ vọng sau cùng khi gia tộc sụp đổ; cũng có thể trong lúc nước sôi lửa bỏng mà quyết đoán đem người của Tam phòng cho người khác làm con thừa tự, điều này chứng tỏ ông ta từ đầu đã tin vào đạo lý “thỏ khôn ba hang”.

Nhưng Cố Quân Bảo giờ đã lộ diện, người của Tam phòng thì chỉ là một lũ ăn hại, hoàn toàn không thể gánh vác trọng trách… Cố Thậm Vi dễ dàng khiến bọn họ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Trong tình huống như vậy mà Cố Ngôn Chi vẫn quyết không hé miệng, một chữ cũng không dám nói ra.

Vậy thì chỉ có hai khả năng.

Một là, ông ta sợ. Sợ kẻ đó thủ đoạn độc ác. Nhưng Cố gia đã bị cuốn vào án gian lận khoa cử, một khi án định, thì chính là tử tội, có ai tới cứu cũng không lật lại được nữa, trong tình thế ấy ông ta còn sợ điều gì?

Hai là, ông ta vẫn còn hậu chiêu. Vẫn còn giữ lại một tia hy vọng để Cố gia Đông sơn tái khởi.

Đôi mắt nàng khẽ lóe sáng, liếc nhìn lão phu nhân đang ngồi yên lặng ở góc tường, không nói một lời: “Hay là, ta vẫn còn một vị thúc phụ thứ xuất nữa, đang chờ lấy máu toàn bộ Cố gia để nuôi lớn bản thân… Thật đúng là cảm động đến trời đất cũng phải rơi lệ.”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 176: Chúc các người đoàn viên


“Không đúng! Đã có thể dùng máu của con trưởng để hiến tế, sao lại gọi là thứ tử được! Hắn hẳn phải là con ruột của người trong lòng ngươi mới đúng…”

Ba chữ “người trong lòng” vừa thốt ra, đôi mắt của Cố lão phu nhân, vốn đờ đẫn như gỗ mục, bỗng dần khôi phục thần sắc. Bà hơi cứng ngắc quay đầu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Chi.

Ánh mắt hung tàn và u ám kia, quả thật giống hệt Cố Hoàn Anh khi nãy.

Toàn thân Cố Ngôn Chi rúng động, trong giọng nói mang theo vẻ hoảng loạn, ông ta nghiêm giọng quát về phía Cố Thậm Vi: “Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó! Gây chia rẽ khắp nơi, nhìn người thân mình đầu rơi máu chảy, chết một cách thê thảm, đó là tâm nguyện của ngươi hay sao?”

“Liên Phương, nàng đừng tin lời nó!”

Sắc mặt Cố lão phu nhân không chút biến chuyển, vẫn chăm chăm nhìn Cố Ngôn Chi.

Cố Thậm Vi khẽ cười thành tiếng: “Chuyện chó Cố gia cắn nhau, ta sớm thấy chán đến tận cổ rồi! Giờ chỉ mong cả nhà các ngươi đoàn tụ dưới địa phủ, sum vầy mỹ mãn, đó mới là tâm nguyện của ta – nữ nhi Cố Hữu Niên và Tả Đường!”

“Dẫu liệt tổ liệt tông Cố gia mà thấy, e rằng cũng phải nổ pháo đánh trống, khen ta là con cháu chí hiếu!”

Vừa nói, Cố Thậm Vi vừa đưa tay phải ra về phía Cố Ngôn Chi. Nàng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhìn ông ta, sau đó lần lượt co từng ngón tay lại: đầu tiên là ngón trỏ, rồi đến ngón giữa, bỏ qua ngón áp út, rồi co ngón út lại sau vài cái đong đưa lơ đãng trước cửa ngục.

Cuối cùng, nàng buông tay xuống, nháy mắt với ông ta một cái.

“Tổ phụ yên tâm, chỉ cần Cố Thậm Vi còn một ngày, Cố gia tuyệt đối không thể rạng rỡ tổ tông, càng không thể trở thành nhân vật hiển hách có tiếng ở Biện Kinh này.”

“Tất cả những thứ ngươi để tâm, ừm… sẽ ‘bùm’ một tiếng mà tan thành mây khói!”

Dứt lời, Cố Thậm Vi khẽ vẫy tay với Cố Ngôn Chi, lại quay sang vẫy tay với lão phu nhân, rồi xách đèn lồng thong thả rời khỏi nơi đó theo lối cũ.

Cố Ngôn Chi nhìn theo bóng nàng, cuối cùng không kìm nén được nữa. Ông ta túm chặt song sắt cửa ngục, điên cuồng lắc mạnh, gào lớn: “Cố Thậm Vi! Cố Thậm Vi! Nghịch tử, ngươi dám!”

Cố Thậm Vi nghe thấy, bước chân cầm đèn khựng lại. Nàng quay đầu, mỉm cười liếc nhìn hai bên phòng giam.

“Ồ, quên mất chưa báo cho các ngươi một tin đại cát tích đức, Phúc Thuận công chúa đã biết rõ lai lịch của A Trạch rồi. Nhất định sẽ rất biết ơn các ngươi đó!”

“À, còn nữa, bồ câu mà tổ phụ nuôi béo cực kỳ, chiếc nhẫn kia cũng đẹp đấy, chỉ là hoa văn xương bồ quá đỗi tầm thường, ta không thích lắm. Nhưng vì chúng ta cùng họ Cố, ta sẽ trồng đầy xương bồ trên phần mộ nhi tử yêu quý của ngươi.”

Nói rồi, nàng cúi đầu, ngón tay khẽ v**t v* mấy vòng trên chuôi kiếm bên hông: “Chỉ là không biết, họ Cố các ngươi… có mộ phần để mà trồng hay không nữa…”

Nói xong, nàng không hề ngoảnh lại, quay người rảo bước về phía cửa địa lao.

Hàn Thời Yến thấy vậy, ba bước gộp thành hai, xách đèn đuổi theo.

Cố Ngôn Chi lúc này mới hoàn hồn từ cơn chấn động, vồ lấy song sắt nhà giam, điên cuồng lắc lư, gào rống: “Cố Thậm Vi! Cố Thậm Vi! Nghịch tử ngươi dám!”

Ông ta gào đến tan phổi xé gan, nhưng tiếng gào kia lại bị một trận cười quái dị cắt ngang. Lưng ông ta lạnh toát, lập tức quay người lại, nhìn về phía lão phu nhân đang ngồi phía sau.

Lão phu nhân nhe răng, nở nụ cười dữ tợn, tiếng cười quái dị bật ra từ cổ họng, càng cười càng điên dại, cuối cùng phá lên cười ngặt nghẽo: “Hahaha! Báo ứng, báo ứng rồi! Cố Ngôn Chi, ngươi thấy không, ngươi gặp báo ứng rồi… báo ứng… báo ứng!”

Cố Ngôn Chi nhìn dáng vẻ điên loạn của bà, trong lòng chợt thắt lại, ông ta bám chặt song sắt nhà ngục, điên cuồng gào lên: “Cố Thậm Vi! Cố Thậm Vi!”

Thấy Cố Thậm Vi không hề dừng bước, Cố Ngôn Chi hoảng hốt quay sang nhìn Cố Quân An bị giam ở phòng giam đối diện: “Quân An, Quân An, con…”

Cố Quân An vẫn ngồi trong góc tối, hờ hững liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì ngài hại ta, ta đã có thể đường đường chính chính đỗ tiến sĩ, ra làm quan, phong hầu bái tướng đâu phải là chuyện xa vời! Tất cả đều do ngài… do đám phế vật các người kéo chân ta!”

“Nếu không phải các người là bùn nhão không trát nổi tường, làm chuyện bẩn thỉu lại không biết lau sạch đít, ta sao lại rơi vào bước đường như hôm nay!”

“Haha! Ngài từng nói đưa ta một bước lên mây cơ mà? Ở đâu? Ở đâu chứ?!”

Những câu cuối cùng của Cố Quân An gần như là gào lên, ánh mắt điên cuồng kia khiến lòng Cố Ngôn Chi chợt lạnh toát. Ông ta nhìn chằm chằm y, không thể tin nổi: “Ngươi… có biết mình đang nói gì không?”

Ông ta còn định nói thêm, nhưng đã bị tên lính ngục mất kiên nhẫn cắt lời.

Gã lính cầm đại đao, đập vài cái lên song sắt, trợn mắt hung dữ nhìn Cố Ngôn Chi: “Gào cái gì mà gào! Còn tưởng mình là quan lớn triều đình đấy à? Bọn ông đây không biết chắc? Gian lận khoa cử đấy, là trọng tội phải chém đầu đó!”

“Không soi gương mà nhìn lại mình xem, không có bản lĩnh còn ham leo cao! Mất mặt không chứ!”

Vừa nói, hắn vừa thô bạo mở cửa nhà giam, kéo Cố lão phu nhân họ vẫn đang cười như điên ra ngoài: “Mụ già này như phát rồ rồi! Đổi chỗ giam riêng cho mụ ta đi, tránh để lát nữa lại kể ra mấy chục trò cười của Cố gia nữa thì…”

Tên lính đi cùng cười hô hố phụ họa: “Bốn mươi chín trò! Bốn mươi chín trò! Trời ơi, cười đến bao giờ mới hết!”

Mặt Cố Ngôn Chi đỏ bừng như máu, ông ta giơ tay lên, tức giận định lao ra ngoài. Nhưng lại bị lính ngục đẩy mạnh một cái, ngã nhào vào trong, cửa ngục lập tức bị khóa chặt lại.

Gã lính khịt mũi khinh bỉ, buông lời mắng mỏ: “Có mặt mũi làm, không có mặt mũi nghe à! Cả Biện Kinh này ai chẳng biết? Còn ra vẻ cái gì!”

Nói rồi, hắn lôi lão phu nhân đi xuyên qua hành lang gấp khúc, quanh co vài lần, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất vắng người, đẩy mạnh bà ta vào một phòng giam trống không.

Phòng giam này hiển nhiên đặc biệt, xung quanh không có ai khác. Bên trong trống trải, chính giữa đặt một chiếc ghế gỗ lạnh lẽo.

Cố lão phu nhân họ thấy vậy, không do dự mà ngồi phịch xuống. Bà không cười nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cánh cửa không khóa phía trước, cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì.

Một lúc sau, hai chiếc đèn lồng xuất hiện trước cửa ngục.

Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào đôi giày đen nhánh dưới ánh đèn, rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Thậm Vi.

“Tam nhi do ta sinh, ta hiểu rõ. Nó chẳng qua là kẻ nhát gan vô dụng, cho dù ngươi đặt cả núi vàng núi bạc trước mặt nó, nó cũng sẽ lo lắng đến mức đêm mất ngủ, một ngày gọi mười câu ‘Mẫu thân, số tiền này có được tiêu không đây?’”

“Chỉ cần nó không đến Biện Kinh, không tìm ngươi gây sự, không làm người Cố gia nữa… ngươi có thể tha cho nó một con đường sống được không?”

“Đổi lại, ta sẽ nói cho ngươi biết hết tất cả mọi chuyện mà ta biết. Ngươi không nói gì, ta sẽ coi như ngươi đã đồng ý.”

Cố Thậm Vi không trả lời, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Phụ thân ta… thật sự là con ruột của bà và Cố Ngôn Chi sao?”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 177: Lời của lão phu nhân


Tuy đã sớm biết Cố lão tặc họ là kẻ bạc tình vô cảm, chỉ một lòng theo đuổi lợi ích… Nhưng nàng vẫn muốn điều tra cho rõ ràng.

Nàng thấy oan ức thay cho phụ mẫu của mình, lẽ ra họ có thể là một đôi hiệp lữ giang hồ, tung hoành thiên hạ, vậy mà chỉ vì một chữ “hiếu” gò bó, lại bị trói chặt nơi Biện Kinh này, cuối cùng mất mạng oan uổng.

Nàng thấy thật không đáng.

Thậm chí nàng từng nghĩ, nếu như Cố Hữu Niên không phải là nhi tử của Cố Ngôn Chi thì tốt biết mấy.

Chẳng hạn như ông có một thân thế trắc trở, phụ mẫu gặp đại nạn, đành phải gửi gắm con cho Cố Ngôn Chi; hoặc đơn giản ông là một đứa trẻ mồ côi, bị Cố lão tặc nhặt từ xó xỉnh nào đó về; hay càng tốt hơn, ông là nhi tử của kẻ thù Cố lão tặc…

Như vậy ít nhất người chỉ là kẻ bị kẻ ác lừa gạt, chứ không phải có phụ mẫu thật sự lại lạnh lùng đến mức hận không thể dẫm nát xác con để trèo lên trên.

Cố lão phu nhân khựng người một chút, rồi bật cười tự giễu: “Đáng tiếc, e là khiến ngươi thất vọng rồi. Hữu Niên đúng là nhi tử do ta mang thai mười tháng mà sinh ra.”

“Hồi nhỏ, nó vốn thông minh lanh lợi, đọc sách qua một lần là nhớ, nét bút linh khí tràn trề. Nhưng tiếc thay, nó giống hệt ngươi lúc này, tính tình cứng đầu, cả người toàn gai ngược. Nó không thích cái lồng sắt mang tên Cố gia này, nên sau khi học võ thành tài, để lại một bức thư rồi bỏ nhà ra đi.”

“Triều đình không thích kẻ luyện võ, tổ phụ ngươi cũng ghét cay ghét đắng. Phụ thân ngươi rõ ràng có con đường khoa cử thênh thang mà không chịu đi, lại cứ muốn làm một kẻ giang hồ thảo mãng bị người khinh miệt. Đó là bất hiếu, là bước vào con đường trái ngược với gia tộc.”

“Lại đúng lúc Nhị bá ngươi thời ấy chí khí ngút trời, đỗ tú tài rồi lại đỗ cử nhân. Tổ phụ dốc hết tâm huyết cho hắn, coi như chưa từng sinh ra Hữu Niên.”

Cố Thậm Vi lặng lẽ lắng nghe, cũng chính khoảng thời gian bị Cố gia vứt bỏ ấy, phụ thân nàng đã tự mình tạo dựng danh tiếng trong chốn giang hồ. Ông rong ruổi khắp năm hồ bốn biển, đi đến Xuất Vân sơn trang, rồi gặp được mẫu thân nàng — Tả nữ hiệp.

Nhưng Cố Trường Canh chẳng có số đỗ tiến sĩ, thi mãi không đậu, hai lão tặc Cố gia lại quay đầu nhớ tới đứa con út, Cố Hữu Niên.

“Ta sinh được năm nhi tử. Đại bá ngươi là tên vô dụng, Nhị bá thì mệnh bạc, Tam bá là đứa ngốc, Tứ bá chỉ biết vẽ vời… người duy nhất còn chút hy vọng, chính là phụ thân ngươi.”

“Ngươi muốn nói ta ích kỷ cũng được, lạnh lùng vô tình cũng được. Khi ấy, ta thực sự đang ở trong hoàn cảnh vô cùng khó xử.”

“Nếu như bị ngươi đoán trúng, Cố Ngôn Chi quả thực có một nhi tử giấu ở bên ngoài, thì chắc chắn là vào khoảng thời gian đó.”

“Nhị bá ngươi lúc ấy đã tuyệt vọng chuyện khoa cử, Cố Ngôn Chi lại bắt đầu dao động. Ta nhìn ra vài manh mối, trong lòng lo như lửa đốt, chỉ mong phụ thân ngươi quay về… Nếu đổi là hắn thi, nhất định sẽ đỗ.”

“Khi đó, ta đặt hết hy vọng lên người Hữu Niên, liên tục viết mười tám bức thư, lấy cớ bệnh nặng hấp hối, cầu hắn về nhìn mặt lần cuối, lừa hắn quay lại.”

Cố Thậm Vi nghe đến đây, khẽ bật cười lạnh: “Thế nhưng bà không ngờ được rằng, ông ấy khi ấy đã có thê nhi và căn bản không hề muốn đi theo con đường khoa cử. Bà cho rằng kẻ hành tẩu giang hồ là thấp kém, nhưng ông ấy lại thấy đó mới là đời sống tự do khoái lạc.”

Lão phu nhân thở dài một hơi, ánh mắt nhìn sang Cố Thậm Vi. Dù chỉ mới ba năm trôi qua, nhưng trong ký ức bà, gương mặt của Cố Hữu Niên đã dần trở nên mơ hồ.

“Nó quả thực không muốn ở lại Biện Kinh, càng không muốn làm quan. Quân An còn nhỏ, chưa nhìn ra được điều gì, trong tay ta khi ấy chỉ còn lại lá bài là Hữu Niên. Ta chẳng còn cách nào, chỉ đành lấy cái chết ra ép buộc, bảo phải tận mắt thấy mẫu thân ngươi sinh được nhi tử rồi mới cho bọn họ rời đi.”

“Họ không ngờ được rằng, phải mấy năm sau mẫu thân ngươi mới mang thai tiểu đệ ngươi; mà chúng ta cũng không ngờ được rằng, phụ thân ngươi tình nguyện làm một kẻ bình thường không màng thế sự, chứ nhất quyết không chịu bước chân vào trường thi.”

Đương nhiên là ông không chịu, Cố Thậm Vi nghĩ, bởi ông biết, chỉ cần đặt chân vào khoa cử, thì giang hồ sẽ vĩnh viễn không còn nữa.Đường mật của người này, là thuốc độc của kẻ khác.

Trong mắt Cố Ngôn Chi, vinh quang gia tộc là thứ quý giá bậc nhất. Nhưng đối với Cố Hữu Niên, nó chẳng sánh nổi một thanh kiếm, một con người, một giang hồ rộng lớn.

“Dù ta có oán giận phụ thân ngươi, nhưng người ta hận hơn lại là mẫu thân ngươi. Tổ phụ ngươi cũng cho rằng, chỉ cần mẫu thân ngươi còn sống một ngày, thì phụ thân ngươi sẽ chẳng bao giờ toàn tâm toàn ý gánh vác trách nhiệm gia tộc.”

“Ban đầu, chúng ta vốn muốn để nó chết âm thầm, không gây tiếng động, thế nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội ra tay.”

Nghe đến đây, nắm đấm của Cố Thậm Vi siết chặt. Nàng chỉ hận khi còn nhỏ, chỉ biết một lòng say mê kiếm thuật, được phụ mẫu bảo bọc quá tốt, đến nỗi không hề hay biết dưới bề ngoài yên bình thanh thản của Cố gia lại cuộn trào sóng ngầm dữ dội đến thế.

“Cố Ngôn Chi bắt đầu qua lại với người kia từ khi nào? Còn người đó, bà biết được bao nhiêu?”

Cố gia đã sụp đổ, nhưng bàn tay đằng sau màn kia vẫn chưa bị lật ra ánh sáng. Nàng vẫn chưa biết rốt cuộc vụ án tráo đổi quân khí năm xưa là thế nào, số ngân lượng thuế không cánh mà bay đã đi đâu về đâu.

Càng không biết kẻ mang mặt nạ chim sẻ ẩn mình trong Hoàng Thành tư rốt cuộc là ai, và vụ án Phi Tước khiến phụ thân nàng là Cố Hữu Niên mất mạng năm xưa, rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật kinh tâm động phách.

Càng phẫn nộ, nàng càng phải giữ được sự tỉnh táo, điều tra rõ ràng mọi chân tướng! Chỉ có thể khiến đám người kia công cốc một phen, vĩnh viễn xuống địa ngục, thì cơn giận trong lòng nàng mới có thể nguôi ngoai.

“Ông ta nói với ta… chắc là ngay trước khi Thất nương chết không lâu. Khi ấy ta vô tình bắt gặp một người mặc áo đen, đeo mặt nạ trong thư phòng. Cái mặt nạ đó âm u đáng sợ vô cùng, trông giống một con chim dữ cực kỳ xui xẻo, lạnh lẽo như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.”

“Chính đêm hôm đó, ông ta nói với ta rằng đã tìm được một con đường tắt lên trời, nếu thành công thì Cố gia từ nay sẽ vinh hiển như Hàn gia.”

Vừa nói, Cố lão phu nhân vừa liếc nhìn Hàn Thời Yến đang đứng sau lưng Cố Thậm Vi.

“Ta biết ông ta định mưu nghịch và trước cả khi bàn bạc với ta, ông ta đã bước lên chiếc thuyền giặc đó rồi. Ta không biết ông ta bắt đầu mưu tính từ khi nào, cũng không biết người kia là ai. Nhưng ta biết một điều, năm đứa con ta sinh ra, chẳng đứa nào dùng được…”

“Sau khi Thất nương chết, Trường Canh bắt đầu làm mấy vụ buôn bán l**m máu trên lưỡi đao ở Biện Hà. Đám người hung ác trên thuyền, có kẻ là do người kia phái tới. Phần lớn số bạc kiếm được đều bị chúng lấy đi.”

“Ta từng hỏi Cố Ngôn Chi số bạc đó được đưa đi đâu, nhưng ông ta không cho ta hỏi nhiều. Có điều ta dám chắc, phần lớn đã bị lấy sạch, Cố phủ chỉ được chia một phần rất nhỏ.”

Cố Thậm Vi trầm ngâm lắng nghe, mọi chuyện gần như đúng như nàng suy đoán. Lão phu nhân từng tận mắt nhìn thấy người mang mặt nạ chim sẻ trong thư phòng Cố Ngôn Chi, vậy phụ thân Cố Hữu Niên của nàng năm đó đã nhìn thấy y ở đâu?

Cũng là ở Cố gia sao? Có phải là lúc tên kia tới gặp Cố Ngôn Chi?

Nghĩ đến đây, nàng tiếp tục hỏi: “Vụ án quân khí bị tráo năm xưa rốt cuộc là thế nào?”

“Khi ấy mẫu thân ngươi đang mang thai, thầy thuốc bắt mạch nói chắc chắn là một nhi tử. Theo như giao ước ban đầu, chỉ cần tận mắt chứng kiến mẫu thân ngươi sinh hạ nam nhi, Hữu Niên sẽ lập tức rời đi, quay về Xuất Vân sơn trang, từ đó không bao giờ trở lại.”

“Khi đó ta vẫn chưa từ bỏ ý định, bởi Quân An còn quá nhỏ, không biết lớn lên sẽ ra sao. Nhỡ đâu nó giống Nhị bá ngươi, thì chẳng phải là sẽ…”

Cố Thậm Vi thấy lão phu nhân nói quanh co không vào trọng điểm, liền cau mày lại.

“Bà có biết là ai đã tiếp xúc với Cố Ngôn Chi? Hoặc ông ta từng nhắc tới điều gì liên quan đến vụ binh khí gãy năm đó không?”

***
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 178: Tên có một chữ Như


“Xem ra trong mắt ngươi, Tam phòng cũng chẳng đáng giá bằng chút bạc vụn.”

Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn Cố lão phu nhân, người trước mặt nay đã có phần già nua lụ khụ. Trước kia nàng chỉ thấy bà ta là người nghiêm khắc, khó chung sống, giờ ngẫm lại mới thấy, bà ta và Cố Ngôn Chi đích thực là cá mè một lứa.

Không chỉ phụ thân nàng là Cố Hữu Niên, mà cả sinh mạng của những nhi tử khác trong mắt bà ta, so ra cũng chẳng bằng giấc mộng hão huyền mà Cố Ngôn Chi vẽ ra, chẳng bằng cái danh “lão Phong quân”.

Lão phu nhân sững người, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này ta thực sự biết không nhiều.”

“Nhưng có một chuyện ta biết, đó là việc nhờ nhà ngoại tổ của ngươi rèn ra lô binh khí kia, sau đó hạ độc giết mẫu thân ngươi, rồi để phụ thân ngươi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân với Tào đại nương tử, cuối cùng thuận lý thành chương rước nàng ta vào cửa, tất cả đều là kế hoạch do tổ phụ ngươi thương lượng kỹ càng với bên kia rồi sắp đặt nên.”

“Người kia muốn Xuất Vân kiếm trang giúp chế tạo kiếm, lại còn muốn lôi kéo Tào gia về cùng một phe.”

“Đúng lúc đó chúng ta lo lắng, một khi Tả Đường sinh con, Hữu Niên sẽ rời khỏi Cố gia… Ý định ban đầu của chúng ta chỉ là muốn kéo phụ thân ngươi quay về con đường đúng đắn. Nếu mẫu thân ngươi chết đi, nó tái giá với Tào đại nương tử, thì có thể an tâm quay lại con đường làm quan…”

“Nhưng mẫu thân ngươi mãi chẳng giết được, phụ thân ngươi cũng chẳng thuyết phục nổi…”

Nghe đến đây, lửa giận trong lòng Cố Thậm Vi bùng lên dữ dội: “Quả thật vô sỉ đến tột cùng! Trên đời sao lại có loại người tàn độc như các ngươi!”

Lão phu nhân có phần xấu hổ, cúi đầu xuống. Bà ta há miệng định biện giải điều gì, nhưng rồi lại phát hiện bản thân chẳng biết từ bao giờ đã trở nên méo mó biến dạng… đáng sợ chẳng khác gì ác quỷ đội mồ chui lên từ địa ngục.

“Nếu ngươi chỉ muốn ôn lại các ngươi đã hại chết phụ thân và mẫu thân ta như thế nào, vậy thì khỏi cần mở miệng nữa. Ta là người có lòng tốt, nếu ngươi thích nghe những chuyện như vậy, sau này ta có thể ra bãi tha ma, kể tỉ mỉ cho ngươi nghe Cố gia các ngươi đã tuyệt tử tuyệt tôn ra sao.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa lạnh lùng nhìn lão phu nhân: “Giờ ta hỏi, ngươi trả lời!”

“Sau vụ án binh khí gãy, phụ thân ta lật lại bản án là nhờ ai? Cái giá ông ấy phải trả là vào cung làm thị vệ, vậy đối tượng trao đổi là ai? Có phải tất cả đều do tên Cố lão tặc và kẻ đứng sau sắp đặt từ trước, để chuẩn bị cho vụ thích sát sau này?”

Lão phu nhân ngẩn người, lắc đầu đáp: “Chuyện này không phải do tổ phụ ngươi sắp xếp. Chúng ta vẫn mong hắn tham gia khoa cử, ra làm quan… Tuy chức Thống lĩnh thị vệ nghe thì có vẻ gần gũi với Hoàng gia, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là kẻ chịu chết thay…”

Thấy sắc mặt Cố Thậm Vi càng lúc càng khó coi, lão phu nhân vội vã chuyển hướng câu chuyện: “Còn về chuyện hành thích kia, càng không thể nào! Mẫu thân ngươi vừa chết, hắn đã chẳng còn lòng dạ nào với chúng ta. Sau vụ việc với Tào đại nương tử, phụ thân ngươi càng hận chúng ta đến tận xương tủy…”

Lão phu nhân vừa nói vừa lắc đầu: “Ta không biết vụ hành thích đó có phải do chủ nhân phía sau tổ phụ ngươi sai khiến hay không, nhưng ta dám chắc, ông ấy không dám, cũng không thể nào để phụ thân ngươi dính líu vào chuyện đó. Hơn nữa, với tính cách của phụ thân ngươi, ông ấy tuyệt đối không thể làm ra chuyện tày trời như mưu hại quân vương…”

Nói tới đây, sắc mặt lão phu nhân chợt tái nhợt.

Giây phút đó, bà ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao trong lòng Cố Thậm Vi lại tồn tại nỗi hận vĩnh viễn không thể hóa giải.

Tất cả người trong Cố gia đều biết Cố Hữu Niên không thể nào làm ra chuyện như vậy, đều biết ông không thể là chủ mưu trong vụ án Phi Tước, thế nhưng, khi họ hoàn toàn có thể dâng lời can gián lên triều đình, thì chẳng ai chịu vì hắn mà nói lấy một câu…

Bọn họ không chút do dự mà vứt bỏ nhi tử, huynh đệ, thậm chí ngay trong thời khắc đầu tiên đã dùng máu của Cố Hữu Niên để chấm bánh bao, mở ra một bữa tiệc điên cuồng.

Bà ta chưa từng để mắt tới đứa cháu này, cũng chưa từng ra bãi tha ma nhìn tận mắt sự tuyệt vọng của nó khi ấy. Lúc đó bà đang làm gì? Bà đang oán trách Cố Hữu Niên liên lụy đến cả nhà, đang thầm mừng Cố gia từ đó thăng tiến, đang vui mừng khôn xiết vì văn chương của Cố Quân An vang danh thiên hạ…

Cố lão phu nhân mím mím môi, bỗng cảm thấy chiếc ghế dưới mông như bỏng rát đến không thể ngồi yên nổi…

Bà ta khẽ thở một hơi thật dài: “Nếu ngươi muốn không chừa một ai, vậy thì không chừa một ai cũng được… Đây là quả báo dành cho ta và tổ phụ ngươi.”

“Tiền bạc mà Cố gia tích cóp được bao năm nay, một phần đêm qua lão Tam đã mang đi, nó sẽ đem về quê nhà ở Nhạc Châu. Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ, phần lớn còn lại được cất giấu trong từ đường, chính là căn phòng năm xưa ngươi từng dùng kiếm đâm thủng biết bao xà nhà, cột trụ.”

“Chúng được bọc bằng giấy dầu, chủ yếu là giao tử, khế đất, sản nghiệp…”

“Nhưng đó vẫn chưa phải phần quan trọng nhất. Còn một phần tài sản khác, tổ phụ ngươi đã giao cho một người cố nhân giữ hộ.”

“Thực xin lỗi, ta thật sự không biết được nhiều. Nghĩ lại thì, ta và nhi tử của ta cũng chỉ là những viên đá lót đường dưới chân ông ta mà thôi, nên ông ta căn bản chẳng hề tin tưởng ta, càng không nghĩ đến chuyện nói những điều ấy cho ta biết.”

“Tiền cất trong từ đường, ngươi cứ lấy đi. Ngươi muốn giữ lại hay xử lý thế nào tùy ý ngươi.”

Cố lão phu nhân cố vắt óc suy nghĩ, cuối cùng lại nói thêm: “Người kia là ai ta không rõ, nhưng Cố Ngôn Chi từng nói hắn có địa vị cực cao, lại là một minh chủ. Lúc đầu liên lạc là do kẻ đeo mặt nạ đến tận nhà, nhưng sau khi bị ta vô tình bắt gặp thì không thấy xuất hiện nữa, đổi thành truyền tin qua chim bồ câu.”

“Còn nữ nhân mà ngươi nói có khả năng đã sinh con cho Cố Ngôn Chi, ta cũng không biết là ai. Nhưng ta đoán rằng, trong nhũ danh của nàng ta hẳn là có chữ ‘Như’.”

“Bởi vì có lần Cố Ngôn Chi uống say, ta nghe thấy ông ta gọi một tiếng như vậy. Chỉ một tiếng thôi, nhưng ta nghe thấy rõ. Mà nhũ danh của ta là Liên Phương, chẳng có chút liên quan gì đến chữ ‘Như’ cả.”

Cố Thậm Vi nhíu chặt mày. Trong toàn bộ Đại Ung triều, những cô gái có tên mang chữ “Như” nhiều như sao trên trời, đếm không xuể.

Nàng còn đang suy nghĩ, thì đã nghe lão phu nhân tiếp tục nói: “Bọn họ dùng xương bồ làm hoa biểu trưng cho lòng trung thành. Hơn nữa… Trước khi ngươi quay về Biện Kinh, Cố Ngôn Chi từng nói với ta rằng chiến cục đã gần đến hồi kết, bao năm mưu tính sắp đến lúc thu lưới rồi…”

“Những điều ta biết cũng chỉ có ngần ấy thôi.”

Cố lão phu nhân nói đến đây, ngước nhìn Cố Thậm Vi. Bà ta muốn thốt ra một tiếng “xin lỗi”, nhưng dù là chính bà cũng cảm thấy câu nói ấy quá nhẹ nhàng, căn bản không xứng đáng, nên chỉ lẩm bẩm vài tiếng, rồi lại cúi đầu xuống.

Cố Thậm Vi nhìn bà ta, đưa tay vuốt nhẹ thanh trường kiếm đeo bên hông, không nói một lời, cầm đèn lồng quay người đi ra khỏi địa lao.

Cho đến khi bước ra khỏi bóng tối ẩm ướt nơi đất ngầm, đúng khoảnh khắc đứng ở cửa, ánh mặt trời rực rỡ đến mức khiến người ta ch** n**c mắt. Chung quanh sáng bừng bừng, gió xuân ấm áp thổi qua mặt, mang theo hơi thở dịu dàng như nhung.

“Hàn Thời Yến, ngươi nhìn kìa, đào đã nở rồi.”

Nghe nàng nói, trong lòng Hàn Thời Yến khẽ thả lỏng. Hắn bước lại gần, nhìn theo ánh mắt của Cố Thậm Vi. Ở góc tường không xa có một gốc đào sớm, chẳng biết từ khi nào hoa đã nở rộ, trắng trắng hồng hồng, rực rỡ xinh tươi.

Thân cây khô trơ trụi kia, trong khoảnh khắc ấy như bừng lên sức sống mới.

“Ừm! Nếu làm thành bánh hoa đào, rồi dùng với một chén trà, nhất định sẽ ngon lắm.”

Cố Thậm Vi phá lên cười: “Trong đầu Hàn ngự sử ngoài chuyện diệt môn ra thì chỉ toàn nghĩ đến ăn thôi nhỉ! Ngươi mê đồ ngọt như thế, chắc kiếp trước là mật ong tinh chuyển thế rồi!”

Nàng vừa nói vừa đợi Hàn Thời Yến phản đòn, nào ngờ lại thấy hắn sải bước đi tới, vươn tay bẻ một cành đào nở rộ nhất mang về, đưa cho nàng: “Đi thôi, đến đón đệ đệ của nàng. Dù sao cũng không thể tay không mà tới.”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 179: Thân thế của A Trạch


Cố Thậm Vi nhìn cành đào rực rỡ trong tay, khẽ lắc đầu: “Ngươi chờ ta ở đây một lát, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”

Nàng nói xong liền nhét cành hoa trở lại vào tay Hàn Thời Yến.

Sau đó tung người nhảy vút ra khỏi Khai Phong phủ, phi thân lên lưng con ngựa đỏ thẫm rồi lao như tên bắn về phía phủ Cố gia. Hai nơi cách nhau không xa, gần như trong chớp mắt nàng đã đến nơi.

Nàng nhảy xuống ngựa, con chó hoang vàng từng lang thang ngoài ngõ nhận ra nàng, lập tức chạy nhào tới, quẫy đuôi vẫy vẫy trước mặt nàng.

Cố Thậm Vi đưa mắt nhìn về phía cửa lớn, thấy Cố Thập Ngũ Nương đang ngồi phịch trên bậc thềm, bên cạnh đặt hai cây đại chùy mới tinh. Nàng ta chống cằm, ngửa mặt nhìn trời, dáng vẻ như bị hóa đá, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Trong cố gia loạn cào cào, thỉnh thoảng có người ôm bọc đồ len lén thò đầu ra từ cửa hông rồi chuồn đi.

Thấy Cố Thậm Vi đứng trước cổng, mấy người kia lập tức nhét lại bọc hành lý, cắm đầu chạy càng nhanh.

Cố Thậm Vi chẳng buồn để tâm, cứ thế bước thẳng đến cửa chính, giơ chân đá nhẹ mông Cố Thập Ngũ Nương: “Đi thôi! Người ta còn biết lén lút rút lui, sao ngươi ngu đến mức không biết đưa mẫu thân mình về Hà Đông?”

Cố Thập Ngũ Nương như được giải huyệt, lập tức bật dậy, quay một vòng quanh Cố Thậm Vi.

“Ngươi còn linh hơn cả Bồ Tát nữa đó! Ta không đi lén lút, ta còn phải đợi ngươi cùng nhau đập nát cái thứ gia quy chó má này!”

Rõ ràng Cố Thập Ngũ Nương đang phấn khích tột độ, vừa kéo hai cây đại chùy to đùng, vừa líu lo theo sau Cố Thậm Vi mà nói không ngừng.

“Giờ ta cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ! Như đang nằm mơ vậy! Ta đúng là nữ nhi ruột của mẫu thân ta, cũng có chút máu điên trong người!”

Cố Thậm Vi nghe xong, khóe miệng khẽ giật giật.

Thấy nàng ra vẻ ghét bỏ, Cố Thập Ngũ Nương chẳng buồn để ý, tiếp lời: “Mẫu thân ta không muốn theo ta về Hà Đông. Bà đã xuống tóc đi tu rồi.”

“Ta ở đây chờ ngươi. Nếu ngươi không tới, ta sẽ rời Biện Kinh, không bao giờ quay lại nữa.” Cố Thập Ngũ Nương nói xong lại lén nhìn sang Cố Thậm Vi. Thấy nàng vẫn thản nhiên như cũ, nàng ta chần chừ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Bọn họ… còn quay lại không?”

Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu.

Cố Thập Ngũ Nương nhẹ nhàng thở ra. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn tấm bia đá ghi bốn mươi chín điều gia quy cao hơn người kia, hà hơi vào lòng bàn tay, rồi vung búa thật cao… nhưng phải rất lâu sau, chiếc búa mới rơi mạnh xuống.

Bốp! một tiếng vang dội, thế nhưng tấm bia chẳng hề suy suyển.

Cố Thập Ngũ Nương ngơ ngác: “Ta đã tưởng tượng khoảnh khắc này vô số lần… nhưng ta thật không ngờ, ta lại không đập nổi nó!”

Cố Thậm Vi nhìn bộ dạng của nàng ta, chỉ biết trừng mắt lườm một cái: “Ngươi tưởng ta quay lại làm gì?”

Nếu có thể, nàng mong Cố Thập Ngũ Nương đừng có mặt ở đây. Người dám ra tay diệt cả tộc mình, chỉ cần một người như nàng là quá đủ rồi. Nếu Cố Thập Ngũ Nương thông minh, thì nên rời khỏi Biện Kinh, như vậy sẽ chẳng ai nghi ngờ nàng ta từng tham gia vào chuyện này.

Nhưng có lẽ vì ngốc nghếch, nên Cố Thậm Vi mới có chút cảm tình với nàng ta.

Nghĩ đến đó, Cố Thậm Vi cầm lấy cây đại chùy còn lại mà Cố Thập Ngũ Nương kéo đến, vung lên thật mạnh nện thẳng vào tấm bia đá. Ầm! một tiếng lớn, bia đá đổ ập xuống, bụi mù mịt tung bay.

Cố Thập Ngũ Nương nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng như được giải thoát, lập tức ngồi sụp xuống mà bật khóc nức nở.

Cố Thậm Vi lặng lẽ nhìn qua tấm bia đã đổ nát, ánh mắt rơi vào từ đường của cố trạch Cố gia. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nàng đã quay người, lặng lẽ rời đi.

Từ hôm nay trở đi, Cố gia và Cố Thậm Vi nàng không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.

*

Ngoại ô Biện Kinh có vô số ngọn đồi lớn nhỏ. Cố Thậm Vi chọn một nơi địa thế cao ráo, nơi phụ thân Cố Hữu Niên được an táng.

Nàng lặng lẽ nhìn nấm mộ vừa mới đắp lên, đem cành đào mà Hàn Thời Yến hái đặt trước mộ, nghĩ nghĩ một lúc, lại móc từ trong túi ra một viên kẹo lê cao, đặt cạnh cành đào kia.

Nàng không nán lại lâu, đứng dậy rồi quay sang nhìn Hàn Thời Yến đang đứng một bên.

“Cố gia sụp đổ, chỉ mới là khởi đầu thôi.”

Hàn Thời Yến gật đầu: “Chúng ta có thể tổng hợp lại toàn bộ manh mối hiện có, rồi quyết định bước điều tra tiếp theo. Nhưng trước đó, ta có một chuyện rất muốn hỏi. Ngươi từng nói với Cố Quân An rằng Phúc Thuận đã biết thân thế của A Trạch…”

“Vậy rốt cuộc A Trạch là ai? Ngươi điều tra từ khi nào?”

Lúc hắn và Cố Thậm Vi cùng đến Ngũ Phúc tự, bắt gặp Phúc Thuận công chúa và đứa trẻ kia, vốn dĩ không hề thấy mặt A Trạch, càng không thể biết chuyện gì ẩn giấu phía sau.

Sợ Cố Thậm Vi hiểu lầm, Hàn Thời Yến vội vàng giải thích: “Vì hắn rất giống đường ca Hàn Kính Nghiêm của ta nên ta mới để tâm. Sau khi trở về ta cũng có tìm hiểu qua, Hàn Kính Nghiêm không hề có anh em sinh đôi.”

“Hơn nữa bá phụ ta tuy có thứ tử, nhưng cũng không đến mức phải lén lút sinh con riêng bên ngoài.”

Cố Thậm Vi hơi sững người, rồi gật đầu đáp: “A Trạch đúng là không có quan hệ máu mủ gì với Hàn gia các ngươi. Ta đã cho người điều tra, trên đời này đúng là có chuyện người xa lạ mà lại giống nhau như đúc. A Trạch là bị người ta cố tình chọn lựa, rồi đưa đến bên Phúc Thuận công chúa.”

“Hắn vốn là người đất Thục, sau đó có đến miền Nam ở ba tháng. Ngươi còn nhớ Hạ huyện lệnh không?”

“Là kẻ nhận được mật thư từ Hoàng Thành tư, rồi cả nhà chịu tội đó. A Trạch đến Biện Kinh chính là để hộ tống thê tử của Hạ huyện lệnh về thăm thân. Trong dịp lễ Thượng Nguyên, hắn đi lạc đoàn, rồi tình cờ một mình gặp được Phúc Thuận công chúa ở cầu Vĩnh An.”

Hàn Thời Yến sững người, ánh mắt nhìn Cố Thậm Vi càng thêm sâu xa.

Mặc dù nàng chưa từng nói rõ, nhưng hắn cảm nhận được, Cố Thậm Vi nhất định còn giấu một con át chủ bài chưa lộ ra. Nếu không, chỉ dựa vào sức nàng, sao có thể gom được từng ấy chứng cứ, biết được lắm chuyện như thế?

Nhưng nếu nàng không muốn nói, hắn cũng sẽ không ép.

“Vậy tức là có người đã cố ý đào tạo A Trạch, để hắn đến mê hoặc Phúc Thuận công chúa. Nếu không có A Trạch, Phúc Thuận công chúa vốn dĩ không thể nào dễ dàng từ bỏ đường ca của ta. Dù không lấy Hàn Kính Nghiêm, e là Tô quý phi cũng sẽ bắt nàng chọn một gia đình quyền quý khác.”

Hàn gia là đại tộc, đâu thiếu người tài giỏi, chẳng nhất thiết phải là Hàn Kính Nghiêm.

Cố Thậm Vi khẽ gật đầu: “Lúc đó ngươi còn chưa bị gán tiếng ác là kẻ diệt môn, rất có thể sẽ bị chọn trúng. Như vậy Trưởng công chúa và Hàn gia sẽ đều thành phe Tô quý phi. Cho dù không phải ngươi, cũng có những người khác để lôi kéo. Nói thế nào thì cũng không đến lượt Cố Quân An.”

“Mà một khi Phúc Thuận công chúa đã có ràng buộc với A Trạch, thì chỉ còn con đường gả xuống. Nếu không, Tô quý phi không phải kéo đồng minh cho nhi tử của mình, mà là kết thù với người ta. Đâu phải ai cũng như Cố Quân An, cam tâm tình nguyện đội cái mũ xanh kia!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back