Wattpad  [Dazai X Reader] Emotions |Translation|

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
305394586-256-k922909.jpg

[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Tác giả: _ngn-hgz_2407
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Fic được dịch từ "Emotions [Dazai x Reader]"
Đã được sự cho phép dịch và đăng tải của tác giả!

 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Ba con chữ.


Lời kể của Y/nTôi đặt điện thoại xuống sau khi kết thúc cuộc gọi với một người lạ.

Như thường lệ, họ cầu xin tôi giúp họ xóa bỏ những cảm xúc mà họ không muốn đối diện, những cảm giác khiến họ quằn quại, không thể chịu đựng nổi.

Năng lực của tôi, Trái Tim Dồi Dào – hay như tôi gọi một cách ngắn gọn là FLASH (sợ hãi, tình yêu, tức giận, buồn bã, vui vẻ) – là thứ có thể thao túng và kiểm soát mọi cảm xúc của con người.Tuy nhiên, điều tôi nhận thức rõ ràng trong suốt thời gian qua chính là, khi tôi thay đổi cảm xúc của ai đó, không có nghĩa là tôi đang đơn giản hóa hay xóa bỏ chúng.

Trái lại, việc can thiệp vào cảm xúc của họ không khác gì một hành động điều tiết, khi tôi nâng cảm xúc đó lên mức độ cao nhất, khiến chúng trở nên sắc nét và rõ ràng đến mức người ấy không thể thở nổi trong chính cảm giác của mình.

Tôi có thể "nén" cảm xúc lại, đẩy chúng tới cực điểm, nhưng không thể tẩy xóa hoàn toàn chúng trừ khi tôi xóa bỏ toàn bộ cảm xúc của họ.

Điều này có nghĩa là, để làm sạch hoàn toàn, tôi phải loại bỏ tất cả mọi thứ mà họ cảm nhận, không chỉ một phần.Có những lúc, người ta yêu cầu tôi tạo ra cảm giác hạnh phúc, sự đau đớn, nỗi cô đơn, hay thậm trí là cả trầm cảm.

Nhưng tôi không thể, ngay cả khi bản thân tôi muốn.

Bởi vì tôi không thể gieo rắc một cảm xúc nào mà họ chưa từng trải nghiệm, tôi không thể tạo ra những gì họ chưa từng cảm nhận thấy.

Đó là giới hạn của năng lực mà tôi sở hữu, một giới hạn khiến tôi càng trở nên lạc lõng trong sự hờ hững đối với chính bản thân mình.

Tôi có thể chọn và điều khiển những cảm xúc rất cụ thể.

Lý do tôi lựa chọn FLASH, bởi đó là năm cảm xúc chủ đạo trong trái tim con người.

Và đối với tôi, cảm giác sợ hãi là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy có phần liên quan đến sự sống, mặc dù tôi chỉ cảm nhận nó trong trạng thái thật sự bất lực.

Tôi "nắm giữ" cảm giác đó, đồng thời tước đi mọi thứ còn sót lại.

Tình yêu và hạnh phúc là khái niệm mơ hồ, xa vời đối với tôi, bởi tôi chưa từng chạm đến chúng.

Cảm giác ấy quá đỗi trừu tượng, đến mức dường như chúng chẳng tồn tại đối với tôi, giống như một thứ vô hình.Điều khiến tôi chán ghét nhất là đôi mắt của mình, nó tựa như chiếc gương phản chiếu cảm xúc của tôi, và nó cũng chứng tỏ rằng cảm xúc của tôi chưa bị thay đổi.

Nhưng, chúng lại có màu xám đen, biểu thị cho sự trống rỗng và sự vô cảm của tâm hồn tôi.

Tôi gần như chẳng thể cảm nhận được gì, ngoài một số cảm xúc lạnh lẽo và khô khan như sự thờ ơ và cảm giác vô giá trị.

Đôi lúc, tôi cảm thấy mình như một sinh vật vô dụng, không có mục đích sống rõ ràng.

Hầu hết thời gian tôi chỉ đọc sách, chỉ đơn giản để giết thời gian, thoát khỏi cảm giác nhàm chán đến khủng khiếp.-------------Ngày hôm ấy, tôi đang bước đi trên con đường về nhà, sau khi mua một ít tạp hóa.

Quyết định đi đường tắt, tôi tiến vào một con hẻm nhỏ.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ về những việc mình sẽ làm, tôi bất ngờ nghe thấy một giọng nói trầm, và một âm thanh thở hổn hển từ phía sau.

Khi tôi quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến tôi phải dừng lại.

Một người đàn ông trong bộ áo khoác đen dài đứng đối diện tôi.

Nhưng, sự kỳ lạ không chỉ dừng lại ở bộ trang phục của anh ta, mà ở thứ mà anh ta tạo ra: một thực thể đỏ rực cuốn quanh cổ của một người đàn ông khác, khiến không khí xung quanh rung chuyển.

Những người khác nằm gục quanh đó trông như những con rối đã bị cắt đứt dây.

Ánh mắt người đàn ông kia nhìn tôi, đầy tuyệt vọng.Tôi quay mặt đi, vì đó rõ ràng không phải chuyện của tôi.

Cảnh tượng này dường như không gì khác ngoài một màn thanh trừng của mafia.

Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không thể bỏ đi.

Tiếng nổ vang lên phía sau, cùng với âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất.

Người đàn ông vừa rồi đã ngã xuống.

Trong tích tắc, tôi thấy mình đã đứng cạnh anh ta.Nhìn vào người ấy, tôi nhận ra sức mạnh kỳ dị mà anh ta sở hữu.

Ánh mắt anh ta lạnh lùng, và tôi đáp lại bằng một cái nhìn không chút cảm xúc.

Dẫu cho sự nghẹt thở dâng lên trong lồng ngực, tôi vẫn giữ vững thái độ, không để anh ta thấy bất kỳ sự sợ hãi nào.Từ góc nhìn của mình, tôi thấy hai người phụ nữ với chiếc xe nôi đi ngang qua.

Khi họ nhìn thấy chúng tôi, họ không thể không la hét hoảng sợ.

Trước khi kịp chạy trốn, người đàn ông kia lại kết liễu mạng sống của họ.

Một đứa trẻ khóc thét trong xe nôi, và nó cũng bị giết ngay lập tức.Tôi không thể để tình hình tiếp tục như vậy.

Nếu anh ta tiếp tục tấn công những người vô tội, tôi buộc phải hành động."

Giận dữ... không phần trăm..."

Tôi thở hổn hển.Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, năng lực của anh ta biến mất.

Tôi cảm thấy mình kiệt sức, ngã xuống đất, cố gắng lấy lại hơi thở.

Khi đứng dậy, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh ta đang dõi theo tôi không rời.

Tôi đã loại bỏ hết những cảm xúc của anh ta liên quan đến sự giận dữ, chẳng hạn như sự thù hận.

Từ bàn tay mình, tôi cảm nhận được những thay đổi của anh ta.Sợ hãi: ngón út
Tình yêu: ngón áp út
Giận dữ: ngón giữa
Buồn bã: ngón trỏ
Hạnh phúc: ngón cáiMỗi ngón tay của tôi từ từ phát sáng, một màu sắc riêng biệt cho mỗi cảm xúc.

Nhưng tất cả đều rất mờ nhạt, hầu như không thể nhận ra.

Hạnh phúc vẫn hiện hữu trong anh ta, dù chỉ là một tia sáng mong manh.

Nỗi buồn lại chiếm ưu thế, mạnh mẽ và chi phối.

Anh ta cảm thấy bất lực, trong khi lòng thù hận và ghen tị đã biến mất.

Sự sợ hãi hiện diện, nhưng không đáng kể.

Tình yêu, hoàn toàn không có.

Ngón áp út của tôi thậm chí không sáng lên, chứng tỏ rằng anh ta chưa từng cảm nhận được nó.Anh ta vẫn nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại anh ta trong vài giây, rồi tôi bước đi, lấy túi xách và tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Tất cả đã kết thúc, ít nhất là đối với tôi.Khi tôi đi đến cuối con hẻm, một giọng nói vang lên phía sau tôi."

Akutagawa, cậu đang làm gì vậy?"

Người đàn ông hỏi."

Cô đã làm gì tôi?"

Akutagawa đáp lại bằng một câu không liên quan."

Cậu đang nói cái gì vậy?"

Người kia hỏi, giọng đầy ngạc nhiên.

-----------------------
Fix bởi lối hành văn không được tốt lắm, huhu.
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Sự phục hồi.


Lời kể của Y/n

Tôi đang ngồi trên chiếc đi văng êm ái, chìm đắm trong từng trang sách, thỉnh thoảng nhấp một ngụm sô cô la nóng.

Không gian yên tĩnh và sự tập trung của tôi đột ngột bị phá vỡ bởi âm thanh cửa trước bị đập mạnh.

Tôi đặt cốc sô cô la sang một bên, đồng thời gấp sách lại trong một chút khó chịu.

Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng tiến đến cửa mà không thèm nhìn qua mắt mèo."

Xin lỗi, nhưng cô sẽ phải đi với chúng tôi."

Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông trong bộ suit tối màu vang lên ngay khi tôi mở cửa.Tôi bước ra ngoài, mắt tôi chạm phải ba người đàn ông khác đứng lặng lẽ, tất cả đều mặc trang phục tương tự và cầm súng chĩa thẳng vào tôi.

Tôi không mấy bận tâm, dù sự hiện diện của hai chiếc xe đen bóng bên ngoài trước cửa nhà khiến tôi cảm thấy không yên.

Tôi chỉ thoáng nhìn lại người đàn ông đứng trước mặt, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy một chút bối rối."

Được rồi, đợi chút."

Tôi nói, giọng trầm trầm.Cửa vẫn mở, bởi tôi không muốn họ nghĩ tôi có ý định bỏ chạy.

Tôi vội vã vớ lấy đôi giày bên cạnh tường và nhanh chóng xỏ vào.

Sau khi cẩn thận khóa cửa, tôi ra ngoài, thẳng bước theo sau người đàn ông dẫn đầu.

Ba người đàn ông kia sắp xếp phía sau tôi, để chắc chắn rằng tôi không có bất kỳ ý định chống cự nào.

Chúng tôi tiến về phía chiếc xe đã đỗ ở cổng, rồi tài xế cứ vậy mà lái.Tôi không thèm hỏi chúng tôi sẽ đi đâu, dù một phần trong tôi rất muốn biết.

Thành thật mà nói, tôi cũng không mấy hy vọng vào câu trả lời.

Cuộc hành trình kéo dài mãi đến khi chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cao ngất, cảm giác lạnh lẽo bao trùm khi chúng tôi bước ra khỏi xe và tiến về phía cửa vào.

Một vài thẻ từ được quét qua, và chúng tôi tiếp tục đi lên thang máy.

Căn phòng đợi bên trên không phải là nơi tôi mong đợi, nơi tôi sẽ phải đối diện với một nhóm người lạ, mỗi người có vẻ như đều có mục đích riêng.Trong số họ, tôi nhận ra hai người.

Một là Akutagawa, kẻ đã từng tấn công tôi trong quá khứ, giờ lại đang ngồi im, vẻ mặt không thể diễn tả hết sự phức tạp.

Người còn lại, mặt bịt kín băng, chỉ còn lại một bên má sưng tấy, có vẻ như người nọ cũng đã chịu không ít đau đớn.

Người đàn ông thứ ba là một gương mặt lạ, với dáng vẻ to lớn và nghiêm nghị.

Ánh mắt của ông ta mang một sự lạnh lùng không thể che giấu, có vể ông ta là người có quyền lực trong căn phòng này.

Tôi bước vào, không thèm nhìn những người lính phía sau, và rõ ràng họ vẫn không rời mắt khỏi tôi.Ánh mắt của tất cả họ đều đổ dồn vào tôi, như thể đang nghiên cứu từng cử động của tôi.

Sự im lặng kéo dài đến mức khiến tôi như có cảm giác mình sắp bị giết đến nơi.

Cuối cùng, người đàn ông đứng gần nhất lên tiếng, giọng nói không chút cảm xúc: "Xin chào."

Tôi chỉ gật đầu, không nói gì.Một giọng khác vang lên, là Dazai.

Anh ta cười nhẹ, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự sắc bén trong từng lời nói: "Tên em là gì?"

"Y/n," tôi trả lời, giọng lạnh nhạt."

Rất vui được gặp em, Y/n.

Tôi là Dazai Osamu, và đây là Mori Ougai, giám đốc của tôi.

Dị năng của em là gì?"

Dazai tiếp tục hỏi, ánh mắt lấp lánh sự tò mò pha chút đùa cợt."

Trái tim dồi dào," tôi đáp, không chút ngập ngừng.Anh ta nhìn tôi một cách thích thú, nhưng một câu hỏi tiếp theo không khiến tôi ngạc nhiên chút nào: "Vậy em đã làm gì cấp dưới của tôi?"

Anh chỉ tay về phía Akutagawa, người đang ngồi im, ánh mắt chứa đựng nhiều điều mà tôi không thể hiểu nổi.

Akutagawa trông không còn giống chính mình nữa, vẻ mặt anh mang đầy sự mệt mỏi, như thể tâm trí anh đã bị xâm chiếm bởi một lực lượng vô hình."

Tôi đã thay đổi cảm xúc của anh ấy," tôi nói, ánh mắt không rời Akutagawa.

Những cảm xúc phức tạp từ anh ta rõ ràng không còn như trước.

Cảm giác của anh giờ đầy tội lỗi, cô đơn, và sự dằn vặt.

Chuyện này chưa từng xảy ra với tôi trước đây."

Vậy... em có thể khôi phục lại cho cậu ấy không?"

Dazai hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.Tôi tiến lại gần Akutagawa, nắm lấy mặt anh ấy và nhẹ nhàng bắt anh phải ngẩng đầu lên.

Qua bàn tay của tôi, cảm xúc trong anh ta hiện lên rõ ràng.

Anh cảm thấy đau khổ và hoang mang, như thể không còn biết mình là ai.

Tôi nhíu mày, nhận ra sự thay đổi này quá bất ngờ."

Anh đã làm cái quái gì vậy?"

Tôi thì thầm, giọng run nhẹ vì sự bối rối lẫn giận dữ.

Tôi trừng mắt nhìn họ trong một khoảnh khắc dài."

Khôi phục lại tất cả," tôi cuối cùng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.Tôi quay đi, tiếp tục bước lại vị trí ban đầu và chờ đợi sự thay đổi trong cảm xúc của Akutagawa.

Dazai và Mori quan sát cẩn thận, không rời mắt.

Đôi mắt của Akutagawa từ từ chuyển màu, một sự thay đổi rõ rệt.

Anh ta đứng dậy, nhưng trước khi có thể tiến tới, Dazai nhanh chóng đẩy anh ta lùi lại."

Không, đừng đánh," Dazai nói, giọng đầy sự kiên quyết.Akutagawa đứng đó, ngây người nhìn tôi.

Không khí trong phòng lại dần trở nên căng thẳng.

Dazai quay sang Mori, định nói gì đó, nhưng Mori đã ngắt lời anh ta bằng một câu hỏi nghiêm túc:"Y/n, cô có muốn làm việc ở đây không?"

Ông ta bước gần hơn, ánh mắt đầy sự tính toán.Tôi ngẩng đầu, mắt đối diện với ông ta.

"Để làm gì?"

Tôi hỏi, giọng không mảy may cảm xúc."

Vì dị năng của cô sẽ là một tài sản quý giá đối với chúng tôi.

Chúng tôi cần một người có thể tham gia vào bộ phận thẩm vấn.

Giám đốc điều hành của chúng tôi đang quá bận rộn, và chúng tôi không thể lấy được những thông tin cần thiết."

Mori giải thích, giọng điềm tĩnh, như thể đây là chuyện hiển nhiên."

A, tuyệt đó," tôi đáp lại, giọng mỉa mai không chút cảm xúc, "Nhưng tôi không có hứng thú làm việc."

"Cô không có quyền lựa chọn."

Akutagawa cắt ngang, giọng điệu có phần hung hăng.

"Cô sẽ chết nếu cô bước ra khỏi đây và từ chối."

"Ồ."

Tôi cảm thán, ánh mắt cứng rắn, không sợ hãi."

Chúng ta không thể giết em ấy," Dazai cười nhẹ, lướt qua Mori với nụ cười khó hiểu.

"Tôi biết," Mori thở dài, rồi tiếp tục.

"Cô không quan tâm đến việc làm bất cứ điều gì, vì vậy, cô sẽ chẳng có lý do gì để từ chối việc này.

Không có gì quan trọng hơn là sự tồn tại của cô có thể giúp ích cho tất cả."

"Được thôi," tôi nói, không cần suy nghĩ nhiều.Tôi không có thời gian để tiếp tục tranh cãi.

Chuyện gì đến sẽ đến.

Dù sao, tôi cũng không thể chạy trốn khỏi thực tế này."

Vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau vào thứ Hai, 8 giờ sáng," Mori nói, nở một nụ cười lạnh lùng.Tôi chỉ gật đầu, quay đi.

Các lính canh lặng lẽ dạt sang một bên, cho phép tôi đi qua, theo sát sau lưng.

Cánh cửa thang máy đóng lại và tôi nhìn lên, thấy Dazai vẫn đang quan sát tôi.

Tôi mệt mỏi, tựa vào thành thang máy và ngáp nhẹ.

Có lẽ tôi sẽ phải làm hết sức mình, dù cho đó có nghĩa gì đi nữa.

31.12.24
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Người mới.


Lời kể của Y/n"Thực ra, chẳng còn gì nhiều để giải thích.

Nó khá đơn giản thôi."

Mori Ougai vừa nói vừa đưa cho tôi một tập tài liệu.Ông vừa hoàn tất việc giải thích nhiệm vụ đầu tiên của tôi.

Tôi khẽ gật đầu, tiếp thu đầy đủ yêu cầu công việc.

Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là xác định vị trí và động cơ của một số tổ chức khác nhau.

Tuy nhiên, ông ấy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ thích thú, và một lần nữa, tôi không sao lý giải được nguyên nhân.

Tôi quyết định tìm hiểu cảm xúc của ông ta.Tôi nhìn chằm chằm vào Mori một lúc, rồi hướng mắt về tay mình.Cảm xúc của ông ta vẫn ở mức trung bình, mặc dù đường chỉ thị cảm xúc hạnh phúc trên ngón tay cái của tôi chỉ dừng lại ở nửa đường.

Tuy nhiên, phần trên cùng của đường này lại phát sáng rõ rệt hơn so với phần còn lại, cho thấy rằng cảm giác hạnh phúc của ông ấy có phần vượt xa mức bình thường.

Tôi quay lại nhìn Mori, và trong đầu tôi, cảm xúc bỗng dâng trào mãnh liệt.

Cảm giác rõ rệt nhất là niềm vui sướng không chút giấu giếm của ông ấy, một cảm xúc thậm chí còn rõ ràng hơn so với ngày hôm qua."

Y/n, cô đang đọc cảm xúc của tôi sao?"

Mori hỏi, mỉm cười."

Vâng," tôi trả lời trước khi khép cửa lại và bước ra ngoài.

Tôi tiến xuống tầng sáu, tìm kiếm văn phòng đã được giao.

Sau khi tìm thấy nó, tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa và bước vào.

Không gian bên trong khá khiêm tốn, trang trí giản dị, chỉ vỏn vẹn một chiếc bàn gỗ và một chiếc máy tính hiện đại.

Tôi an tọa vào chiếc ghế, rồi nhanh chóng bắt tay vào việc cấu hình tài khoản, đúng như những chỉ dẫn mà ông chủ đã giao phó.

Khoảng 20 phút sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Tôi ngừng đánh máy và đứng dậy và mở cửa.

Một người đàn ông có vóc dáng thấp bé, chỉ ngang tầm tôi bước vào.

Ngay lập tức, tôi nhận ra đây chính là Chuuya Nakahara, cấp trên của tôi, người mà Mori đã từng nhắc đến sơ qua.

Có vẻ anh ta tới đây để giới thiệu?Đôi mắt của Chuuya sắc xanh thẳm, toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.

Mái tóc nâu cam của anh ấy càng làm nổi bật nét mặt khá ưa nhìn.

Anh đội một chiếc mũ đen, vòng qua một dải màu đỏ ở phía trên.

Chiếc áo khoác đen dài phủ hờ qua vai anh ta khiến tôi không khỏi mím môi, băn khoăn về kiểu cách kỳ lạ ấy.

Tại sao anh ta không chịu sử dụng tay áo?

Tại sao những người trong Mafia này lại chẳng biết tận dụng tay áo của mình?

Tôi tự hỏi."

Xin chào, anh Chuuya," tôi cất lời chào."

Ngươi đã biết ta là ai chưa?"

Chuuya Nakahara hỏi."

Mori-san đã mô tả cấp trên của tôi là một người đàn ông LÙN, với đôi mắt xanh và mái tóc cam, vậy nên tôi đoán chắc chắn là anh."

Tôi giải thích."

Ta không lùn."

"Anh thấp hơn khoảng 5 inch (12,7 cm) so với chiều cao trung bình của nam giới."

Chuuya nhíu mày trong giây lát, sau đó nhắm mắt lại.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn tay mình để dò xét cảm xúc của anh ta.

Cảm giác tức giận hiện rõ, vượt trội hơn hẳn so với bình thường, thể hiện rõ ràng sự tổn thương và xúc phạm.

Tôi khép tay lại, hướng ánh mắt về phía anh ta.

Anh cũng đối diện với tôi, ánh nhìn giờ đây toát lên vẻ bối rối, dường như không thể che giấu được sự lúng túng."

Tôi không cố ý xúc phạm anh đâu, thực xin lỗi."

Tôi thành thật nói."

Gì?

Ta không bị xúc phạm."

Anh ta phủ nhận và khoanh tay.Tôi không cho anh ta thấy tay mình.

Tôi không muốn làm cấp trên của mình cảm thấy khó chịu, dù trong lòng tôi đang "gào thét"."....?"

"Chà, ta định giới thiệu bản thân với ngươi, nhưng có vẻ ngươi đã biết ta rồi.

Y/n, đúng không?"

Chuuya hỏi, tôi gật đầu."

Tốt thôi, ngươi sẽ đi cùng ta.

Giờ là lúc để bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của ngươi."

Chuuya giải thích rồi quay lưng đi.Tôi bước theo anh ta, đóng cửa nhẹ nhàng phía sau.

Chúng tôi tiến xuống cầu thang dẫn vào tầng hầm của Port Mafia, trong khi anh ta giải thích qua loa vài quy tắc cơ bản.

Chúng tôi cứ thế đi cho đến khi tôi cảm nhận được một mùi máu quen thuộc xộc vào mũi.

Trước mắt tôi, năm người đàn ông bị xích chặt vào tường, xung quanh là các vệ binh, đứng lặng im như những bóng ma.

Dazai, người đang đứng trước mặt họ, kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt anh ấy dõi theo tôi không rời khi tôi tiến lại gần."

Rất vui được gặp lại em, Y/n" Dazai nói khi tôi đi ngang qua anh ta.

Tôi không nhìn anh ta và cũng không đáp lại."

Y/n," Chuuya gọi.Tôi quay lại, nhìn Chuuya."

Tốt," Chuuya nói đơn giản rồi vẫy tay ra hiệu tôi tiếp tục.Tôi quay lại và tiếp tục quan sát cảm xúc của những người đàn ông bị xích.

Thật hiếm khi tôi để tâm đến cảm xúc của người khác.

Trước đó, Chuuya từng cảnh báo tôi rằng Dazai là một tên ngốc và khuyên tôi nên hạn chế tiếp xúc với anh ta, nếu không sẽ bị ảnh hưởng.

Mặc dù tôi không thể hiểu được sự ngu ngốc có thể tác động đến ai đó như thế nào, nhưng Dazai là cấp trên của tôi, vì vậy tôi hiểu rằng mình cần phải tỏ ra tôn trọng."

Giận dữ: 0% Tội lỗi: 70% Sợ hãi: 40%."

Tôi nói nhỏ.Những sắc thái của màu xanh lá cây trong mắt họ dần biến đổi, biểu cảm trên khuôn mặt họ cũng từ từ chuyển sang sợ hãi và hầu hết là tội lỗi."

Vị trí tổ chức của các người là gì?" tôi hỏi."

Chúng tôi không thể nói cho cô biết-""Tốt thôi, trả lời hoặc người thân của các ngươi sẽ chết."

Tôi nói, cố gắng tỏ ra đe dọa.Cảm xúc trong họ dần trở nên hỗn loạn khi họ khai ra mọi thứ tôi cần.

Sau một phút, tôi đã có tất cả thông tin mà chúng nói.

Tôi quay người và bước đi."

Tất cả cảm xúc: Tắt."

Tôi nói khi bước xa khỏi họ.Họ im lặng, không di chuyển nhiều.

Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra: mắt họ trở nên đen đặc, trông như vô hồn.

Tôi đã nghĩ tới việc thử đặt lại chúng, giống như trước."

Hiện giờ bọn họ đều vô dụng sao?" tôi hỏi một người bảo vệ gần đó.

Anh ta gật đầu.

Tôi nhìn lại những người đàn ông bị xích và ra lệnh:"Xóa hết cảm xúc...!"

Điều này tương tự như việc đặt lại cảm xúc, nhưng có một sự khác biệt rõ rệt.

Khi cảm xúc được đặt lại, tất cả những cảm xúc mà họ đã trải qua sẽ biến mất vĩnh viễn, tuy nhiên họ có thể nhanh chóng bắt đầu cảm nhận những cảm xúc mới.

Trong khi đó, khi tôi tắt cảm xúc, họ hoàn toàn không cảm thấy gì, và cảm xúc chỉ có thể trở lại khi tôi kích hoạt.

Cũng có một chế độ khác dành riêng cho những người bị mất cảm xúc nghiêm trọng, khi mà có thể một yếu tố nào đó hoặc một người khác vô tình kích hoạt lại cảm xúc của họ, mặc dù tôi đã cố gắng không tắt chúng.Cuối cùng, tôi quay trở lại văn phòng của mình và trên đường đi, tôi không quên cảm ơn Chuuya Nakahara vì đã chỉ dẫn tôi đến đúng nơi.

----------------01.01.25
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Mưu đồ.


Lời kể của DazaiTôi lặng lẽ quan sát em từ xa, đôi mắt không rời khỏi dáng hình mảnh khảnh đang ngồi trên mỏm đá dưới bầu trời hoàng hôn chậm rãi nhuộm đỏ cả không gian.

Em đang say mê lật từng trang sách,và ánh sáng vàng vọt từ mặt trời dường như không thể làm mờ đi vẻ lạnh lùng tĩnh mịch của em.Tại sao?

Tại sao dị năng của tôi, vốn đã bao lần vô hiệu hóa năng lực của người khác, lại không thể xóa bỏ được dị năng của em mà lại khiến chúng trở nên khác biệt?

Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Lần mà tôi cố gắng vô hiệu hóa dị năng thay đổi cảm xúc của em đã thực hiện với Akutagawa, tôi đã kỳ vọng nó sẽ đưa cấp dưới của tôi quay về với bản ngã ban đầu, nhưng rốt cuộc, điều đó không xảy ra.

Chẳng lẽ dị năng của em mạnh mẽ đến mức có thể vượt qua mọi giới hạn của tôi?

Hay tôi đã phát hiện ra một hạn chế chưa từng thấy của chính mình?Ngay cả khi tôi suy ngẫm về điều đó, tôi vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ.

Liệu em có thể điều khiển năng lực của mình để làm tổn thương người khác không?

Câu hỏi đó cứ văng vẳng trong đầu tôi, như một lời cảnh báo im lặng mà tôi không thể bỏ qua.

Và càng nghĩ, tôi càng cảm thấy sự tò mò chiếm lấy tâm trí mình.

Tôi muốn hiểu rõ hơn về sức mạnh ấy, tôi muốn biết mình có thể làm gì và xem liệu tôi có thể gây rối với khả năng tự bảo vệ mình của em hay không.Tôi khẽ thở dài, cánh tay tôi vươn ra, bước lại gần em và ngồi xuống bên cạnh.

Một nửa khuôn mặt của em hiện lên rõ ràng, đôi mắt xám đen không ngừng di chuyển theo những dòng chữ trên trang sách, như thể sự hiện diện của tôi chẳng hề tạo ra một sự xao động nào."

Em đang đọc cái gì vậy?"

Tôi phá vỡ sự im lặng."

Anh để ý tôi làm gì?"

Em đáp lại, giọng đều đều, vẫn không ngừng nhìn vào sách.Tôi mỉm cười, nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát em.

Mỗi lần ánh mắt em chuyển động qua lại, tôi nhận thấy màu sắc trong đôi mắt em thay đổi, như thể nội tâm của em cũng đang phản chiếu qua từng câu chữ mà em đọc."

Em sẽ làm gì nếu tôi cầm súng và giết em?"

Tôi không kìm được sự tò mò, cất tiếng hỏi."

Không làm gì."

"Tại sao?"

"Tôi không thiết sống."

Em vẫn thế, có vẻ cảm xúc của em không hề dao động.Tôi nhướng mày, bất chợt thấy một nỗi lo sợ len lỏi trong lòng.

Đó là cảm xúc tôi từng trải qua, nhưng liệu em có thực sự cảm thấy như vậy không?

Liệu chỉ vì năng lực cảm xúc của em bị thay đổi mà em lại trở nên vô cảm đến thế?

Tôi không thể không tự hỏi về con người thật của em, về những gì ẩn giấu sâu trong tâm hồn ấy.

Sự sợ hãi của tôi dần vơi đi khi tôi nhận ra em không hề quan tâm đến tôi.

Nhưng tại sao?

Tại sao em lại nhìn thấy những cảm xúc của tôi mà chẳng phản ứng?

Tôi tự hỏi liệu có phải em sẽ để ý tới tôi nếu tôi tiết lộ cho cô ấy về dị năng của mình và về sự thất bại trong việc vô hiệu hóa cảm xúc của em.

Nhưng tôi cũng biết, chẳng có lý do nào đủ lớn để em thay đổi, trừ khi có ai đó, như Chuuya hay Mori, có thể ra lệnh cho em làm điều gì đó."

Y/n, em có thể cho tôi biết cảm xúc của Chuuya không?"

Tôi thử dò hỏi."

Không."

Em đáp một cách cứng rắn."

Tại sao chứ?"

Tôi bĩu môi, cố làm ra vẻ ngạc nhiên."

Anh không phải là cấp trên của tôi, cũng không phải là người đáng tin cậy của cấp trên tôi.

Anh không có quyền được biết."

"Nhưng tôi là bạn trai của Chuuya," tôi nói, và một nụ cười mơ hồ nở trên môi.Em từ từ nhìn sang tôi, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, như thể đang cân nhắc từng lời nói của tôi.

Và rồi, cô ấy đóng sách lại, đứng dậy, để lại tôi một mình, chẳng nói thêm lời nào.Bóng dáng em vừa khuất, tôi lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Một điều mà tôi luôn muốn tìm kiếm trong em...

Đó là cách duy nhất để thoát khỏi cảm giác cô đơn này.

Tôi từng tin rằng một cộng sự sẽ là tất cả những gì tôi cần.

Tôi mong muốn tìm một người có thể cùng tôi vượt qua khó khăn, một người sẽ yêu tôi theo cách riêng biệt, một người có thể đồng cảm với nỗi cô đơn mà tôi mang trong lòng và cuối cùng, một người tôi có thể thật sự yêu.

Nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng ý tưởng về một cộng sự không còn phù hợp nữa.

Thời gian không đợi ai, và tôi cũng không ngoại lệ, với vai trò một quản lý cấp cao trong Port Mafia, tôi luôn bận rộn, không có chỗ cho những tình cảm phức tạp.

Tôi không thể yêu ai thật sự, nó chỉ là một lớp vỏ bọc giả tạo.

Tôi dừng lại mọi cố gắng, và người khác cũng làm vậy.Tình dục?

Không, nó không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi.

Đúng là nó mang lại cảm giác thỏa mãn tạm thời, nhưng đó chỉ là một lối thoát ngắn hạn, một sự thay thế vô nghĩa.Và rồi, dị năng của em xuất hiện như một cơ hội duy nhất, một con đường có thể dẫn tôi thoát khỏi cảm giác trống vắng này.Hai tuần trôi qua, vào một ngày thứ năm, tôi quyết định rằng mình cần phải hiểu rõ hơn về em.

Cách duy nhất để kiểm tra mối quan hệ giữa chúng tôi là xem liệu em có thể hiện những cảm xúc thật sự của mình hay không.

Dù đã nỗ lực trò chuyện hàng ngày, những cuộc đối thoại ấy vẫn không mang lại kết quả như tôi kỳ vọng.

Em luôn giữ cho mình vẻ mặt vô cảm, trả lời bằng một giọng lạnh lùng, thờ ơ, như thể không có điều gì trên đời này có thể làm thay đổi em.

Chính điều đó khiến tôi muốn từ bỏ, nhưng một phần trong tôi lại không muốn.

Tôi không thể đơn giản bỏ qua sự trống vắng, sự cô đơn mà mình mang trong lòng.Tôi đã nghĩ đến việc hỏi Chuuya, người có vẻ thân thiết với em, nhưng tôi nhận ra rằng điều đó sẽ không mang lại kết quả gì.

Chuuya đối xử với tất cả cấp dưới của mình bằng sự yêu mến chân thành, và nếu có chuyện gì xảy ra, dù là về tinh thần hay thể xác, hắn sẽ không ngần ngại bảo vệ họ.

Tôi biết rằng nếu Chuuya phát hiện ra động cơ thực sự của tôi, hắn sẽ không do dự hành động ngay lập tức.

Vì vậy, tôi chuyển sang nhờ Odasaku, người mà tôi tin tưởng tuyệt đối.

Anh ấy là người duy nhất thực sự hiểu tôi.

Sau khi giới thiệu anh ta với em, cuối cùng, Odasaku đã có thể thu thập một số thông tin quan trọng về dị năng của em."

Cô ấy không thể cho ai đó cảm xúc mà họ chưa từng trải qua, hay xóa bỏ chúng một cách vô hạn.

Khi cô ấy làm vậy, đó là một cách kìm nén cảm xúc," Oda giải thích.Điều này khiến tôi ngạc nhiên.

Rõ ràng, sự vô cảm của em không phải là sự trống rỗng mà là một cách em kìm nén cảm xúc.

Nếu tôi có thể tìm hiểu lý do, có lẽ tôi sẽ hiểu hơn về em và có thể khiến em tin tưởng tôi."

Không có gì nghiêm trọng, miễn là em ấy không đẩy cảm xúc đó lên quá mức," tôi thở dài.

"Trừ khi có một giới hạn nào đó trong việc kìm nén cảm xúc..."

Một kế hoạch mới nảy sinh trong đầu tôi."

Odasaku, tôi cần cậu tìm hiểu thêm về quá khứ của Y/n.

Gia đình, bạn bè, và mọi thông tin có thể giúp tôi hiểu em ấy hơn," tôi nói, nụ cười lạnh lùng nở trên môi.Odasaku gật đầu và rời khỏi văn phòng, để lại tôi với những suy nghĩ chưa hoàn chỉnh.

Tôi tiếp tục ngồi đợi, kiên nhẫn chờ đợi những thông tin sẽ đến.Bởi tôi sợ gần gũi và ghét cảm giác cô đơn.

Cảm giác ấy thật lạ lẫm, nhưng tôi khao khát tìm thấy một lối thoát, một cách để thoát khỏi sự tĩnh lặng trong lòng mình.---------------------------01.01.25
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Kí ức.


Lời của Y/nTôi đã hoàn thành xong báo cáo cho cuộc thẩm vấn hôm nay.

Nó chẳng khác gì những báo cáo khác mà tôi đã viết trong suốt thời gian qua, chỉ có thông tin là khác biệt.

Những dòng chữ đã được viết trên màn hình, giống như một công việc quen thuộc mà tôi không còn chút cảm giác gì đặc biệt nữa.Tôi tắt máy tính, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ bóng dáng của Dazai, với nụ cười rạng rỡ mà tôi chẳng thể đoán được ý nghĩa.

Tôi nhìn anh, lặng im, chờ đợi anh sẽ nói điều gì đó, điều gì đó mà tôi sẽ phải nghe."

Y/n à~" Anh ấy gọi tên tôi, giọng nói chứa đựng sự vui vẻ.Tôi nhìn anh mà không thể hiện chút cảm xúc nào.

Nụ cười của anh có phần dao động, nhưng rồi lại vẽ lên một nụ cười tươi tắn hơn.

Anh không bao giờ để tôi một mình, đó là điều tôi biết rõ.

Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về lý do vì sao anh ta luôn tìm cách giữ liên lạc với tôi.

Chắc hẳn, anh ta chỉ đang làm những gì mà Port Mafia yêu cầu: theo dõi tôi, bảo đảm rằng tôi không có ý định phản bội."

Tôi có một bất ngờ nhỏ dành cho em.

Hiện tại em có rảnh không?"

Anh hỏi, vẻ mặt đầy hy vọng.Tôi chỉ khẽ lắc đầu, sau đó bước theo anh ra khỏi phòng.

Anh dẫn tôi đến mái nhà của Port Mafia.

Từ trên cao, tôi nhìn thấy một bóng dáng người phụ nữ đứng trên mỏm đá, đối diện với chúng tôi.

Ngay khi bước ra khỏi thang máy, tôi dừng lại, như bị đá vào một trạng thái tê liệt.

Tôi không thể cử động, cảm giác nặng nề bao trùm lấy tôi.

Dazai nhìn tôi, vẻ mặt đầy khó hiểu, anh kéo mạnh chiếc áo len của tôi."

Y/n, có chuyện gì vậy?

Em—"Tôi ngắt lời anh, thì thầm một cách khản đặc, "Đừng nói nữa."

Bà ta đứng đó, người phụ nữ mà tôi đã không hề nghĩ đến suốt bao năm qua.

Và bà ta chính là mẹ tôi.Những ký ức đen tối, những nỗi đau sâu thẳm từ quá khứ bỗng chốc ùa về mạnh mẽ, cuốn tôi vào một dòng xoáy mà tôi đã cố quên đi.

Mọi cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay từ từ trỗi dậy, không thể ngừng lại.

Cơn giận dữ, sự thất vọng, nỗi đau mà tôi đã chôn vùi trong lòng suốt mười năm, bây giờ không còn giữ được hình dáng nào, chúng chỉ là những làn sóng dữ dội không thể kiểm soát.Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp.

Tôi nhìn bà ta, người phụ nữ đã từng là mẹ tôi, khi bà quay lại và nở một nụ cười mãn nguyện, như không chút hối hận về những gì đã làm.

Ánh mắt tôi xoáy sâu vào bà, cơn thịnh nộ như cơn bão táp trong lòng tôi."

Bà..."

Tôi thì thầm, đôi mắt sáng lên một sự căm phẫn."

Đáng lẽ tôi nên giết bà khi còn cơ hội," giọng tôi vỡ ra, "lỗi của tôi."

Bà ta chính là nguyên nhân, là người đã tạo ra tôi, con người mà giờ đây tôi đang phải gánh chịu.

Sự tàn nhẫn, sự tổn thương mà tôi không thể xóa nhòa, đã được nuôi dưỡng từ bà ta.Như không thể kiềm chế, tôi lao về phía bà ta, cảm xúc như một dòng nước lũ, dồn dập, dữ dội.

Tôi đánh mạnh vào mặt bà, khiến bà ngã lảo đảo và rơi khỏi mái nhà.

Nụ cười lạnh lùng của bà vẫn không hề thay đổi, một nụ cười gian xảo, nụ cười của một kẻ không hối hận, ngay cả khi cái chết đang đến gần.

Tôi tiếp tục gào thét, mắng chửi bà trong nỗi đau tuyệt vọng, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tôi, tràn ngập nỗi uất ức.Khi bà biến mất khỏi tầm mắt, tôi quay đi, không thể kiểm soát được chính mình.

Tôi khóc trong tiếng cười nghẹn ngào, như thể đau đớn đang xé nát trái tim tôi.

Cảm giác ấy, nỗi đau ấy, giống như một vết thương không bao giờ lành.Dazai bước lại gần tôi.

Tôi nhìn anh, không thể đọc được suy nghĩ trong ánh mắt anh, vì tôi chỉ còn thấy cơn đau đang bùng lên trong lồng ngực mình."

Tất cả cảm xúc... tắt."

Tôi thì thầm giữa những nhịp thở gấp.

Cảm giác dần trở nên mờ nhạt và mọi thứ dần trở nên trống rỗng.

Nụ cười nghẹn ngào đã không còn, những giọt nước mắt đã ngừng rơi.

Tâm trí tôi như đóng băng, tắt lịm mọi cảm xúc.

Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể, như thể tôi đã không còn là chính mình.

Mọi thứ xung quanh tôi mờ mịt, không còn sắc thái, chỉ là những hình bóng phai nhạt không có ý nghĩa.Dazai đứng trước mặt tôi, ánh mắt anh ta tràn đầy sự lo lắng.

Anh cúi xuống gần tôi, đôi tay anh nhẹ nhàng siết lấy vai tôi, như muốn đưa tôi ra khỏi cơn mê mệt này.

Nhưng tôi không phản ứng.

Tôi không còn biết mình phải làm gì nữa.

Những gì tôi vừa trải qua, những cảm xúc dữ dội, giờ chỉ còn lại sự rỗng tuếch không thể lấp đầy."

Y/n, em vừa giết mẹ mình."

Dazai thì thầm, giọng nói nhẹ như gió, nhưng trong đó là sự sợ hãi rõ rệt.Tôi không trả lời.

Tôi chỉ nhìn thẳng về phía trước, vô hồn.

Trong lòng tôi không còn gì để nói, không còn gì để cảm nhận.

Đôi mắt tôi mờ đục, như thể thế giới xung quanh đã hoàn toàn biến mất.

Tôi đã giết mẹ mình.

Nhưng rồi sao?

Bà ta chỉ là một phần của quá khứ đau thương mà tôi không thể thoát khỏi.

Mất bà ta, tôi vốn chẳng cảm thấy gì.Dazai vẫy tay trước mặt tôi, muốn thu hút sự chú ý của tôi, nhưng tôi vẫn ngồi đó, trống rỗng.

Mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối, giống như một chiếc bóng đè nặng lên tôi, không thể thoát ra được."

Y/n?"

Anh lại gọi, giọng đầy lo lắng.Nhưng tôi không nói gì.

Tôi không có sức để nói.

Tôi chỉ ngồi đó, lặng lẽ như một cái xác không hồn.

Dazai vẫn cố gắng kéo tôi ra khỏi trạng thái này, nhưng tất cả đều vô ích.Anh siết chặt vai tôi, nhưng tôi không cảm nhận được gì.

Chỉ có một làn sóng cảm xúc lạnh lẽo bao phủ lấy tôi.

Và rồi, từ cơ thể tôi, một thứ ánh sáng kỳ lạ bắt đầu phát ra.

Đôi mắt anh mở to vì ngạc nhiên, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra."

Cái gì...?"

Anh thì thầm, không thể tin vào những gì mình thấy.Tôi cảm nhận được một sự thay đổi trong mình, một cảm giác rối loạn trong tâm trí, như thể các cảm xúc của tôi đang bị xáo trộn, đẩy đến cực điểm.

Mỗi cảm xúc bùng nổ mạnh mẽ, như những cơn sóng đánh vào bờ.

Cơn giận, nỗi buồn, sự tuyệt vọng... tất cả cùng lúc trỗi dậy trong tôi, và tôi không thể kiểm soát."

Anh đang làm cái quái gì vậy?"

Tôi thở hổn hển, giọng run rẩy trong cơn tức giận.Ánh sáng từ cơ thể tôi lại tỏa ra mạnh mẽ hơn, như một ngọn lửa thiêu rụi tất cả xung quanh.

Tôi cảm thấy cơ thể mình như bị bóp nghẹt, từng cơn đau nhói từ sâu trong tim.

Mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu nay bắt đầu bùng nổ, và tôi không thể chịu đựng nổi.Anh nhìn tôi, ánh mắt anh pha lẫn giữa sự sợ hãi và bất lực.

Anh cố gắng giữ lấy tôi, nhưng tôi cảm thấy mình đang chìm dần vào một vực thẳm vô cùng sâu.

Cảm giác đau đớn không ngừng xé nát trái tim tôi.

"Tất cả cảm xúc... tắt," tôi lẩm bẩm, và như thể đó là một lời cầu nguyện, tôi muốn thoát khỏi tất cả.Tôi không còn biết mình là ai.

Tôi chỉ biết rằng tôi đang đứng giữa một biển cảm xúc dữ dội, không thể thoát ra.

Và rồi, cảm xúc dần dần mờ nhạt, như những vì sao sáng tắt lịm trong màn đêm.

Một sự trống rỗng không thể lấp đầy bao phủ lấy tôi.

Sau đó tôi không còn cảm nhận được gì nữa.

Tất cả chỉ còn lại một màu xám mờ nhạt.Khi tôi tỉnh lại, mọi thứ trở nên mờ ảo.

Tôi nhận ra mình đang nằm trong bệnh xá của Port Mafia.

Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào, và bầu không khí trong lành khiến tôi cảm thấy như mình vừa thức dậy từ một giấc mơ dài.Odasaku đang ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng.

Tôi cảm thấy một chút đau nhói trong tim, nhưng không phải là nỗi đau dữ dội như trước.

Cảm giác như tôi đã trôi qua cơn bão, nhưng những dấu vết còn sót lại vẫn hiện hữu."

Em ổn chứ?"

Odasaku hỏi, giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng.Tôi ngước nhìn anh, một khoảng lặng bao trùm.

Anh ta nắm lấy vai tôi, và tôi cảm thấy một sự ấm áp trong cử chỉ của anh.

Dù thế nào đi nữa, anh ta vẫn ở đây, luôn ở bên tôi, như một người bạn đáng tin cậy."

Khôi phục lại cảm xúc đi," Odasaku nói, giọng nghiêm túc nhưng chứa đầy sự quan tâm.Tôi nhìn anh trong giây lát, cảm nhận được sự lo lắng trong mắt anh.

Sau một khoảng lặng, tôi thở dài, mệt mỏi, nhưng cũng cảm thấy có chút bình yên khi nghe anh nói những lời ấy."

Khôi phục lại tất cả."

Cảm xúc dần dần quay lại, không còn mạnh mẽ như trước, nhưng đủ để tôi cảm nhận được sự sống trong mình.

Nỗi buồn và cơn giận của tôi lùi lại, không còn áp đảo, nhưng chúng vẫn như những đám mây mỏng lảng vảng trong tâm trí.Odasaku nhìn tôi, đôi mắt anh dõi theo sự thay đổi trong tôi, và tôi có thể thấy sự lo lắng lẩn khuất trong đó.

"Hãy nói với tôi rằng bà ta đã chết," tôi thì thầm, ánh mắt tôi chạm vào anh, mang theo một sự u ám không thể che giấu.Odasaku không nói gì, chỉ siết chặt vai tôi hơn, như thể muốn truyền cho tôi một sức mạnh nào đó.

"Đừng lo," anh nhẹ nhàng nói.

"Bà ta đã không còn.

Em không còn phải lo sợ gì nữa."

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Tôi biết mình cần thời gian để hồi phục, để chấp nhận những gì đã xảy ra.

Nhưng ít nhất, tôi không còn cảm thấy như mình đang chìm trong bóng tối.

Cảm xúc đã trở lại, và tôi sẽ học cách đối diện với chúng.----------------------------------------01.01.25
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Những cảm xúc lẫn lộn.


Lời của Y/n"Vậy khi nào thì nó tới?"

"M-mười rưỡi ngày thứ Tư," cô gái đứng dậy, giọng cô tràn đầy sự lo lắng.Tôi không cần thêm lời giải thích, cảm xúc của cô ấy đã bị tôi tắt ngấm, và tôi bước đi, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên phía sau lưng.

Một cuộc thẩm vấn khác, giống như những cuộc thẩm vấn trước, đã kết thúc.Tay tôi đút trong túi, bước lên cầu thang, rời khỏi không gian tối tăm dưới lòng đất.

Khi tôi tới thang máy, tôi cảm thấy mệt mỏi và quyết định đi ăn trưa.

Khi bước ra khỏi cửa Port Mafia, điện thoại tôi rung lên trong túi.

Không cần nhìn số, tôi biết rất rõ ai đang gọi."

Xin chào?"

"Em đang ở đâu, Y/n ơi?"

"Tôi đang ăn trưa."

"Nói cho tôi biết em đang ở đâu để chúng ta có thể ăn cùng nhau."

"Tôi ở ngay ngoài cửa Port Mafia."

"Thật tốt!

Tôi sẽ xuống trong một phút."

Tôi cúp máy và tựa người vào tường, tâm trí tôi lại quay cuồng với những câu hỏi về ngày hôm qua.

Tôi không hiểu Dazai đang muốn gì.

Một phần trong tôi muốn hỏi anh về dị năng của anh, nhưng tôi không dám chắc liệu đó có phải là một câu hỏi đúng đắn hay không.Đột nhiên, tôi cảm thấy có ai đó vỗ vai mình.

Khi tôi quay lại, anh đứng đó.

Tôi nhìn lướt qua anh, rồi tiếp tục đi về phía trước như chưa có gì xảy ra."

Em định ăn gì?"

Dazai hỏi, nụ cười hiện diện trên môi anh."

Cơm..."

Tôi đáp qua loa.Như mọi khi, anh không ngừng đặt câu hỏi, và tôi trả lời bằng những lời nói ngắn gọn, thờ ơ.

Điều này khiến anh trở nên khó chịu, đôi khi nghiêm túc hơn mức cần thiết, nhưng tôi chẳng bao giờ hỏi anh có chuyện gì.

Thật lòng tôi không hiểu tại sao anh lại muốn nói chuyện với tôi.

Hầu hết mọi người đều không muốn tôi ở gần, họ đã quá mệt mỏi.

Tuy nhiên, với Chuuya và Odasaku, tôi cảm thấy dễ chịu hơn, mặc dù chúng tôi không trò chuyện quá thường xuyên.Chúng tôi đến một nhà hàng nhỏ và gọi món.

Tôi nhìn sang khung cửa sổ bên cạnh và bắt gặp một hình ảnh phản chiếu mờ nhạt trong mắt mình.Đôi mắt tôi mở to khi tôi nhận thấy rằng đôi mắt của tôi đã bớt tối hơn trước rất nhiều- Do tôi đang nâng cao cảm xúc của mình.

Chúng gần như giống với đôi mắt màu xám nhạt của Akutagawa, chỉ đậm hơn một vài sắc thái.Nhìn sang Dazai, tôi thấy anh đang dựa tay lên mặt, mắt dán vào món ăn, mải mê đâm vào miếng thịt.

Khuôn mặt anh thoáng hiện nét thờ ơ, đôi mắt anh bắt gặp ánh mắt tôi khi tôi vô tình nhìn chằm chằm vào anh.

Những tia nắng chiếu vào mắt anh, làm chúng trở nên rực rỡ hơn.Một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong tôi.

Từng ký ức về anh hiện lên trong đầu, nơi anh cười vui vẻ bên một ai đó khác.

Nếu không vì sự cẩu thả của tôi, có lẽ giờ đây, anh sẽ lại cười như vậy.Đôi mắt tôi bất giác nheo lại, cảm nhận có điều gì đó không đúng.

Tôi mở bàn tay và nhìn xuống.

Một vết cắt nhỏ trên ngón tay cái và ngón áp út khiến tôi nghẹn lại.

Tôi hít thở dồn dập, cố gắng hiểu những gì đang xảy ra.

Những vết màu trên tay tôi chưa bao giờ xuất hiện trước đây.Tôi quay nhìn Dazai, anh ấy vẫn tiếp tục nhìn tôi.

Biểu cảm trên mặt anh thay đổi, rõ ràng anh đã nhận ra sự hoảng sợ trong mắt tôi.Tôi lại nhìn vào tay mình, rồi lại nhìn anh.

Cảm giác hạnh phúc, sợ hãi lẫn lộn.

Tôi lắc đầu, từ chối mọi suy nghĩ trong đầu.

"Không thể nào," tôi thầm thì.

Dazai nhanh chóng nắm lấy tay tôi, kéo xuống, rồi nhìn những vệt màu kỳ lạ sáng lên trên ngón tay tôi.

Ánh mắt anh ấy phản chiếu những sắc màu đó, một cầu vồng nhỏ lấp lánh trong đôi mắt nâu của anh.Tôi lập tức nắm chặt tay lại, cố gắng làm biến mất những vệt màu đó.Nhưng Dazai lại kiên quyết mở tay tôi ra, cố gắng tìm hiểu những gì anh vừa thấy."

Y/n, cái gì vậy?

Những màu sắc này tượng trưng cho cảm xúc của em sao?

Tôi muốn xem thêm," anh nói, nắm lấy ngón tay tôi, siết nhẹ.Tôi lắc đầu, vội rút tay lại, cảm giác bất an dâng trào.

Tôi không thể để anh thấy rõ những gì tôi đang cảm nhận.

Mắt tôi hơi nheo lại."

Em đang nhìn cảm xúc của ai à?"

Dazai hỏi, giọng anh pha lẫn sự nghi ngờ và lo lắng.Tôi không trả lời, im lặng nhìn ra xa, cố gắng kiềm chế bản thân.

Tôi lấy ví ra, đặt tiền lên bàn để trả bữa ăn, rồi đứng dậy.

Không thể để cảm xúc này tiếp tục.Anh ấy nhanh chóng đứng dậy và theo sát tôi, cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi bước đi nhanh hơn, nhưng anh ta bắt kịp, nắm lấy tay tôi, kéo lại, khiến tôi dừng lại và đối mặt với anh.Thình thịch, thình thịch.Đôi mắt tôi mở to khi tôi cảm nhận được anh ấy siết chặt tay mình.

Cả cơ thể tôi run lên."

Không," tôi thầm thì.

"Tránh xa tôi ra, thật xa khỏi tôi."

Tôi giật tay mình ra và chạy, không quan tâm đến xung quanh, không biết mình đang chạy đâu.

Tôi chỉ biết phải thoát khỏi anh ấy.

Chạy mãi, không dừng lại.

Thỉnh thoảng, tôi quay lại, cố gắng chắc chắn rằng anh không đuổi theo mình.Mười phút sau, tôi tìm thấy một công viên và ngồi xuống dưới gốc cây, lau mồ hôi trên trán, cố gắng điều hòa nhịp thở.Điều này không thể xảy ra.

Dị năng của tôi không đúng, không thể nào...Tôi tự hỏi về tất cả những gì đang diễn ra.

Tôi biết rằng dị năng của mình không sai.

Tôi biết mình đang dần nảy sinh cảm xúc, nhưng tôi không thể để nó phát triển hơn nữa.

Đặc biệt là với Dazai.Tôi biết dị năng của anh và tôi không tương thích, và một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra, nhưng tôi không biết đó là gì.Điện thoại tôi rung lên lần nữa, tôi nhìn vào màn hình và thấy đó là Odasaku.

Tôi không ngần ngại nhấc máy."

Y/n, em đang ở đâu?"

"Anh hỏi làm gì?"

Tôi đáp lại, giọng có chút gắt."

Dazai-"Tôi ngắt máy.

Tôi không muốn nghe gì về Dazai.

Tôi chỉ muốn chạy càng xa anh ấy càng tốt.

Tôi không thể để mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.

Tôi đã gần như mất hết, tại sao lại phải đối mặt với điều này lúc này?Tình yêu là một cảm xúc khó kiểm soát, và tôi đã từng làm rối với nó trước đây.

Tôi có thể tắt nó đi, che giấu nó trong một ai đó, nhưng không thể mãi mãi.

Một khi tình cảm ấy bắt đầu lớn dần, mọi thứ sẽ sụp đổ.

Và tôi không thể để điều đó xảy ra với Dazai.Tôi ngồi lại trong công viên, cảm giác bất an lấp đầy tâm trí, cho đến khi tôi quyết định quay lại Port Mafia.-----------------------01.01.25
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Thông báo


Xin chào, tớ là chủ acc này kiêm người đã trans bộ "Emotions [Dazai x reader]" của tác giả Dazaiuu trên watppad.

Tớ ở đây để nói tớ sẽ tạm dừng dịch bộ này một thời gian.

Vậy thôi, ngày an nhé
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Một cú ngã bất ngờ.


[Lời kể của Y/n]Tôi cùng Chuuya dạo quanh thành phố, đi qua không ít những cửa hàng lạ mắt.

Mỗi nơi chúng tôi dừng chân, đều có một món đồ thu hút ánh mắt của chúng tôi.

Chúng tôi tự do lựa chọn và mua sắm, nhưng cuối cùng, chỉ mình Chuuya trở về với ba chiếc túi, còn tôi thì không.Từ sáng đến giờ, tôi đã tránh mặt Dazai như thể anh là cơn ác mộng không thể đối diện.

Điều thú vị là, Chuuya có vẻ là người duy nhất có thể bảo vệ cho tôi khỏi anh.

Chuuya đã nói với tôi trước đó rằng hắn ta không muốn tôi lại gần anh, dù chỉ là về thể xác hay tinh thần.Với những lời ấy của Chuuya, tôi cảm thấy an tâm phần nào, ít nhất là trong khoảnh khắc đó.

Tôi đã chia sẻ với anh ta rằng Dazai đang làm phiền tôi và sự phiền phức ấy khiến tôi vô cùng khó chịu.

Chuuya im lặng một lúc rồi gật đầu, mắt anh ta ánh lên vẻ quyết đoán.

Anh ta sẽ bảo vệ tôi.

Sau đó, anh ta nói rằng sẽ chú ý đến Dazai, để mắt đến anh và luôn kiểm tra tôi kỹ càng.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình như đang được che chở bởi một người rất đặc biệt."

Y/n, ngươi nghĩ sao về chiếc cà vạt này, nó có quá nổi bật không?"

Chuuya hỏi, đôi mắt anh ta ánh lên một chút tinh nghịch khi ướm chiếc cà vạt màu đen lên ngực.Tôi không thể nén được nụ cười khẽ.

"Anh Chuuya, nó màu đen mà..."

Tôi đáp lại, trong lòng cảm nhận được một chút nhẹ nhõm hiếm hoi.Chuuya mỉm cười, vẻ hài lòng tỏa ra từ gương mặt anh ta, khiến trái tim tôi dần dần ấm lên.

Cảm giác vui vẻ từ những khoảnh khắc nhỏ nhặt ấy là thứ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm nhận được.

Từ khi tôi biết đến Chuuya, tôi chưa bao giờ có một cảm giác tự do và dễ chịu đến thế.Thời gian trôi qua nhanh chóng, và chúng tôi trở lại Port Mafia, nơi không khí có vẻ bình lặng đến mức thảnh thơi.

Mọi người vẫn đang không làm gì, chỉ lững thững ngồi đó với những công việc chưa được hoàn thành.

Chúng tôi bước vào văn phòng của Chuuya, nơi anh ta dường như cảm thấy thoải mái nhất.

Nhưng khi chúng tôi ra khỏi thang máy, tôi lại chạm phải anh.Cả cơ thể tôi cứng đờ, và tôi ngay lập tức trốn sau Chuuya, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực."

Chuuya, ngươi đã ở đâu vậy?"

Dazai lên tiếng, tiến về phía chúng tôi với nụ cười như luôn thường trực.Chuuya chỉ thở dài, giọng anh ta lộ rõ vẻ khinh bỉ.

"Ngươi muốn gì, đồ ngu?"

Dazai không tỏ ra chút gì là ngạc nhiên, vẫn với nụ cười không tắt.

"Sao chứ?

Ta chỉ muốn biết cộng sự của mình đang ở đâu thôi mà.

Không được sao?"

Chuuya hừ một tiếng, không buồn trả lời, chỉ lầm bầm: "Được, đặc biệt là nếu ngươi muốn đi xung quanh quấy rối cấp dưới của ta.

Để bọn ta yên."

Chuuya gắt lên rồi tiếp tục bước đi về phía văn phòng, kéo tôi theo cùng.Tôi cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn khi lướt qua anh, nhưng rồi lại quay đi ngay lập tức để tránh ánh mắt của anh.

Tôi bám chặt vào chiếc áo của Chuuya như một đứa trẻ muốn tìm nơi trú ẩn, cho đến khi anh ta mở cửa văn phòng và tôi vội vã bước vào.Nhưng ngay sau đó, tôi nhìn thấy anh qua cửa sổ phòng của Chuuya, đôi mắt anh không hề rời khỏi tôi, khiến tôi không thể không kéo rèm lại và thở dài một cách vô thức.Chuuya bước vào, tay vẫn cầm chiếc túi, nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ bối rối của tôi, anh ta hỏi ngay: "Tên đó đã làm gì ngươi?"

Tôi thở dài, kể lại với Chuuya về những cảm xúc dồn nén mà anh khơi dậy.

Những cảm xúc ấy đến mạnh mẽ như thể không thể kiểm soát nổi, và mỗi lần nó dâng lên, nó lại làm tim tôi nhói đau.

Tôi không thể đối diện với nó thêm một lần nào nữa.Chuuya im lặng nghe, vẻ mặt nghiêm túc.

Một lúc sau, anh ta lên tiếng: "Ngươi biết về dị năng của tên đó chứ?"

Tôi lắc đầu.Chuuya hít một hơi thật sâu, rồi nói, "Dị năng của nó gọi là Thất Lạc—" Nhưng lời anh ta chưa kịp dứt, cánh cửa bỗng mở toang, và Dazai bước vào, vẻ mặt anh tỏ ra khá lo lắng.Chuuya lập tức đứng dậy, bước về phía Dazai với vẻ mặt giận dữ.

"Khốn kiếp, ngươi đang làm cái quái gì?"

Chuuya quát lớn, đẩy anh ra khỏi văn phòng.Dazai lùi lại một bước rồi kéo Chuuya ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Trong khi họ tranh cãi ngoài hành lang, tôi chỉ ngồi yên, lắng nghe những âm thanh vụn vặt từ phía ngoài mà không thể hiểu rõ được họ đang nói gì.Một lúc sau, Chuuya trở lại, nét mặt vẫn đầy vẻ khó chịu.

"Tên khốn đó..." anh ta lầm bầm, giọng đầy tức giận, rồi lại thở dài, "Dù sao thì... tại sao chúng ta không kiểm tra xem những gì đã mua hôm nay nhỉ?"

Tôi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.Cuối cùng, sau một ngày dài mệt mỏi, tôi trở về căn nhà quen thuộc.

Không còn gì để làm, tôi cảm thấy thời gian như bị nén lại, trôi qua một cách trì trệ, như thể mọi thứ xung quanh tôi đều lặng yên.

Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi khép lại cửa văn phòng và bước ra khỏi Port Mafia.

Khi vừa đặt chân ra ngoài, một cơn mưa bất chợt ập đến, làm ướt làn gió lạnh buổi tối.

Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn chiếc ô trong tay.

Những giọt mưa rơi lặng lẽ, nhẹ nhàng, như những lời thì thầm dịu dàng của thiên nhiên.

Âm thanh của mưa vỡ vụn trong không gian tĩnh lặng, kết hợp cùng tiếng nước bắn lên từ bánh xe ô tô, tạo nên một cảnh tượng bình yên đến lạ lùng, như thể vũ trụ này đang cố gắng an ủi tôi.Tôi lặng lẽ bước đi trong mưa, đầu cúi thấp, tôi mất đi sự tập trung và vô tình đâm phải ai đó.

Tôi ngã nhào ra phía sau, nhưng người đó nhanh chóng đỡ lấy tôi, kéo tôi về phía mình để tránh tôi ngã xuống đất.

Tôi ngước lên và một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi, nhưng ngay lập tức nó biến mất khi tôi nhận ra người đang đứng trước mình là anh.Anh nhướn mày khi thấy tôi ngừng cười, và tôi cảm thấy tim mình lại đập loạn nhịp."

Này, đi đường phải nhìn chứ..."

Dazai nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói của hắn có gì đó khó tả.Tôi không thể rời mắt khỏi anh.

Cảm giác trong tôi thật khó tả và cũng thật ngọt ngào, khiến tôi muốn nó kéo dài thêm chút nữa.

Nhưng khi anh siết tay tôi, tôi giật mình, đột ngột thoát khỏi cơn mê."

Cảm ơn.....

Và tạm biệt," tôi nói với giọng hơi cộc lốc, lấy lại bình tĩnh rồi rời xa anh.

Tôi muốn chạy, muốn vứt bỏ tất cả những cảm giác ấy, nhưng dù có cố gắng đến mấy, đôi chân tôi vẫn tiếp tục bước đi, từng bước chậm rãi như thể chúng đang kéo dài thời gian.

Mỗi bước đi như dội thêm nỗi trống rỗng trong lòng, và dần dần, tôi cảm nhận được sự cô đơn lại một lần nữa chiếm lấy tâm trí tôi.

Cảm giác ấy, dù tôi ghét đến mức nào, lại như một phần không thể tách rời trong con người tôi.

Nó ngấm vào từng nhịp thở, không thể xua đuổi, không thể dập tắt.

Cứ thế, tôi bước đi dưới mưa, để mặc cho cảm giác cô đơn bao trùm, lặng lẽ vây quanh tôi.

Càng lên cao, tôi lại càng chìm xuống.

-------------------------

02.01.25
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Sự đồng ý.


Lời kể của Y/nKhi bước ra khỏi thang máy, tôi tiến về phía văn phòng của Chuuya.

Anh ta đã gửi cho tôi một tin nhắn thông báo rằng tối nay sẽ đi ra ngoài, uống nước cùng vài người bạn.

Tôi đến trước cửa văn phòng và mở cửa mà không cần đợi phản hồi."

Anh Chuuya, em chưa bao giờ-" Câu nói của tôi bị ngắt quãng khi tôi nhận ra rằng bên trong không có ai.Tôi bước vào sâu hơn, nhìn quanh để đảm bảo rằng Chuuya thật sự vắng mặt.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng, và khi quay lại, tôi đối diện với Dazai.

Mặc dù tim tôi lỡ nhịp trong một khoảnh khắc, nhịp đập của nó lại nhanh dần theo từng bước tiến của anh.Dazai thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, đôi mắt tôi mở to đầy hoang mang khi tôi lùi lại, lưng đập vào bàn làm việc.

Khóe môi anh nhếch lên, nụ cười lặng lẽ, và khuôn mặt anh chỉ còn cách tôi vài xăng-ti-mét."

Y/n, em có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?"

Anh cất giọng, với khoảng cách ngày càng rút ngắn, bước đến gần tôi hơn khi tôi phải tựa vào chiếc bàn.Tay tôi chống lên bàn, cố gắng giữ thăng bằng khi cơ thể bắt đầu căng thẳng.

Dazai đặt tay lên bàn, áp sát tôi, khoảng cách giữa chúng tôi gần như không thể đo đếm.

Mỗi nhịp tim đập như một tiếng vang mạnh mẽ trong lồng ngực, cảm giác hỗn độn và lạ lẫm tràn ngập tâm trí tôi, khiến tôi không thể nghĩ được gì rõ ràng."

Tại sao em lại tránh mặt tôi?"

Dazai thì thầm, hơi thở của anh chạm vào tai tôi.Sự im lặng bao trùm không gian, nặng nề và nghẹt thở khiến tôi không thể thốt lên lời.

Cơ thể tôi cứng đờ, dường như bị đóng băng, như thể không thể thoát ra khỏi cái khoảnh khắc căng thẳng này.

Trong lòng tôi, một trận chiến dữ dội giữa những cảm xúc trái ngược bắt đầu nổ ra — nỗi sợ hãi, sự giận dữ và tình yêu giao thoa, mỗi cảm giác như một lực kéo mạnh mẽ, tranh giành quyền kiểm soát trái tim tôi, làm tôi như mất phương hướng.Dazai cúi xuống, môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi tôi.

Cảm giác cuốn hút khiến tôi không thể kìm nén sự thôi thúc muốn đáp lại.

Dù tôi biết rõ rằng hành động này là sai trái, nhưng trái tim tôi lại hướng đến anh, rằng tình yêu đã chiến thắng mọi lý trí."

Đừng động đậy."

Anh thì thầm bên tai tôi, kéo mình ra trong chốc lát, nhưng ngay lập tức, đôi môi lại tìm đến nhau một lần nữa, như không thể tách rời.Mọi rào cản trong tôi dần tan biến.

Tôi gần như không thể cưỡng lại được nữa, và mặc dù vẫn còn một chút căng thẳng, nhưng môi tôi đã bắt đầu chuyển động theo sự dẫn dắt của anh.Một lúc sau, Dazai mới dứt ra khỏi môi tôi, để lại cảm giác nóng rực trên làn da tôi.

Mặt tôi như bừng lên, nóng bừng vì sự va chạm đó.

Anh nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt đầy ngạc nhiên, khó giấu đi sự tò mò.

Tôi cố gắng đẩy anh ra, nhưng dù tôi đã làm vậy, anh vẫn đứng yên đó, không hề di chuyển."

Thực ra, khi tôi gửi tin nhắn đó, tôi đã có ý định này.

Nhưng tối nay chúng ta đi chơi nhé!"

Dazai mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý."

Làm sao mà-""Chuuya khá bất cẩn với đồ đạc của hắn."

Dazai thở dài, lấy chiếc điện thoại của Chuuya từ trong túi áo mình ra.Anh đặt chiếc điện thoại xuống bàn rồi quay lại nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời."

KHÔNG."

Tôi nhìn đi chỗ khác, không thể giấu đi sự bối rối trong lòng."

Tại sao?

Em sợ điều gì vậy?"

Anh hỏi, giọng nói có phần trêu chọc.Tôi cắn môi, cảm giác nghẹn ngào làm tôi không thể nói thêm bất kỳ điều gì, và thực sự, tôi cũng không muốn làm vậy.

Nhịp tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn khi anh kéo tôi lại gần, đôi tay anh ôm lấy tôi một cách mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng.

Giọng anh thì thầm bên tai tôi, nhẹ nhàng như một lời mời gọi không thể chối từ, khiến tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh như lặng im, chỉ còn lại chúng tôi trong khoảnh khắc ấy."

Làm ơn."

Anh khẽ nói, như một lời cầu xin."

Tôi...tôi không biết..."

Tôi thở dài, không thể lý giải cảm xúc lạ lùng đang cuộn trào trong mình."

Tôi sẽ coi điều này như một lời chấp nhận từ em.

Em chỉ không muốn thừa nhận rằng mình thực sự muốn trả lời tôi" Dazai cười khẽ, ánh mắt đầy sự hiểu rõ.Anh kéo tôi ra khỏi bàn, mở cửa cho tôi bước ra ngoài.

Tôi muốn vội vàng rời đi, tránh xa khỏi anh, nhưng cách duy nhất để thoát là đi xuống thang máy.Dazai đi về phía thang máy, tôi ngập ngừng một chút rồi theo sau anh.Chúng tôi kết thúc ngày tại một nhà hàng.

Dazai nói rằng muốn anh muốn chúng tôi hiểu nhau hơn, vì chúng tôi mới chỉ là 'hơn cả bạn bè'.Nhưng điều đó có nghĩa là gì?Cuộc trò chuyện của chúng tôi chủ yếu xoay quanh những câu hỏi xã giao, giống như hai người bạn đang làm quen với nhau.

Tuy nhiên, Dazai không ngừng thả ra những gợi ý mơ hồ, khiến tôi cảm nhận được rằng bữa tối này có vẻ giống một buổi hẹn hò hơn là chỉ là một cuộc đi chơi.Sau một khoảng thời gian, tôi bắt đầu cảm nhận được sự nồng ấm từ những ly rượu, cảm giác men say nhẹ nhàng tràn lên, một trạng thái mà tôi hiếm khi trải qua.

Những câu hỏi của Dazai dần trở nên nặng nề, vượt quá giới hạn của tôi.

Càng lúc, tôi càng cảm thấy mệt mỏi với việc phải duy trì cuộc trò chuyện, khi mỗi lần tôi cố gắng tìm hiểu về dị năng của anh, anh lại khéo léo lảng tránh.

Mặc dù có thể anh chỉ ngại ngùng không muốn tiết lộ, nhưng cảm giác bực bội trong tôi cứ âm ỉ cháy, như thể có điều gì đó chưa được giải đáp, khiến tôi không thể thả lỏng hoàn toàn.Chúng tôi rời nhà hàng và đi bộ về phía Port Mafia."

Y/n, em có thể...đọc cảm xúc của tôi không?"

Dazai đột ngột hỏi, giọng anh có chút lo lắng."

Tôi vẫn chưa làm.

Anh có- " Tôi vừa mở tay ra nhưng anh ngăn lại."

Không!

Không có gì đâu," anh thở phào, đôi mắt có vẻ nhẹ nhõm.Chúng tôi dừng lại trước Port Mafia, nơi tôi đã chuẩn bị nói lời chúc ngủ ngon rồi tiếp tục về nhà.

Nhưng khi tôi định quay lưng bước đi, Dazai bỗng kéo tôi lại gần, ôm lấy tôi một cách bất ngờ, rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi tôi một lần nữa.Trái tim tôi lại đập mạnh mẽ, như thể không thể kiểm soát.

Dazai dứt ra, ánh mắt anh thăm dò tôi trước khi yêu cầu một điều kỳ lạ."

Y/n, em có thể giảm cảm xúc của tôi không?"

Dazai hỏi, giọng điệu như thể anh đang nghiêm túc.Tôi nhìn anh, hơi nghiêng đầu và nhướng mày.

"Cái nào và đến mức nào?"

"Cô đơn, không phần trăm," anh nói, cúi xuống gần tôi.Tôi nhún vai, không hề hỏi thêm lý do.

Tôi làm theo yêu cầu của anh mà không suy nghĩ thêm.Ngay khi tôi nhắc lại câu nói đó, một điều kỳ lạ xảy ra.

Những thứ màu xanh xuất hiện, như thể có một sự trục trặc nào đó.

Một cảm giác lạ lẫm chạy qua cơ thể tôi trong một khoảnh khắc, tim tôi đập thót lại, rồi lại trở về bình thường.Dazai nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Anh bắt đầu cười, nhưng tôi không thể đoán được đó là nụ cười hạnh phúc hay buồn bã.

Anh siết chặt vai tôi, cười tươi với tôi, nhưng tôi chỉ có thể nhìn anh với vẻ bối rối."

Ý anh là gì khi nói 'hơn cả bạn bè'?"

Tôi hỏi, giọng vẫn đầy sự ngạc nhiên."

Nghĩa trên mặt chữ."

Dazai mỉm cười."

Nhưng em không hiểu..."

Tôi bối rối, lắc đầu."

Không hiểu cái gì?"

Dazai trả lời, ánh mắt vẫn ẩn chứa sự tinh nghịch."

Ngay từ đầu, chúng ta đã không phải là bạn."

Tôi bối rối gãi đầu."

Ít nhất tôi chưa bao giờ coi chúng ta là như vậy," Dazai nói, ánh mắt có phần kiên định.

"Chỉ là- em biết ý tôi mà."

Anh mỉm cười sau một quãng thở dàiAnh cúi xuống hôn tôi lần cuối, nụ hôn mạnh mẽ hơn trước khi rời đi.

Tôi quay người, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác bối rối không thể nào lý giải.Vậy giờ chúng ta là bạn thân à?-------03.01.25
 
Back
Top