Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Danmei] - Edit - Thanh Long Đồ Đằng (Hoàn)

[Danmei] - Edit - Thanh Long Đồ Đằng (Hoàn)
Chương 110 - END


Chương 110 – Xưng đếTrong Tử Thần điện, tiểu Hoàng đế đứng ngồi không yên, rốt cục nhịn không được hỏi thị tòng: "Triệu trung quan đâu?"

Thị tòng mạc danh kỳ diệu: "Đại gia quên rồi?

Hắn không phải là đi Đan phủ ban yến sao?"

"Trẫm biết!

Hắn còn chưa trở về?"

"Suốt buổi chiều nay đều không thấy người, hẳn là còn chưa về đi.

Đại gia có gì phân phó?"

Tiểu Hoàng đế tâm phiền ý loạn rồi lại bất đắc dĩ, tự mình cân nhắc thật lâu, chỉ đành nói: "Ngươi lặng lẽ đi đến trước cửa Đan phủ nghe ngóng xem có động tĩnh gì.

Phải tránh kinh động người, trở về trực tiếp hồi báo cho trẫm!"

Thị tòng lại càng ù ù cạc cạc (*), lên tiếng tuân lệnh rồi đi ra.[(*) từ câu "Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não": không sờ được tới suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị, đại ý chẳng hiểu ra làm sao]Nhưng mà lúc này bên ngoài Tử Thần điện, thị vệ thay phiên lại nhận được điều động của thượng cấp, bị một đội Bắc Nha cấm vệ thay thế.Thị vệ cung đình sau ngày Trường An thành thất thủ, bị Nam quân tàn sát một trận hiện tại thiếu người nghiêm trọng, canh gác các nơi hầu hết đều bị Bắc Nha thay thế.

Thị tòng kia phụng Hoàng đế khẩu dụ vội vàng xuất cung, còn chưa ra khỏi cửa Tử Thần điện, liền bị cấm quân sĩ binh bắt lại kéo đi.Tiểu Hoàng đế chờ hoài chờ mãi không thấy người, sầu lo, sợ hãi, kinh nghi, hối hận rối loạn cả lên.

Sau một hồi, rốt cục cỗ lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, lao ra khỏi tẩm điện quát: "Người đâu, người đâu?!"

"Thánh thượng!"

Ngô Đình xoay người cung kính nói."

Ngươi là...?"

Tiểu Hoàng đế dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn, chỉ cảm thấy có vẻ quen mắt nói không nên lời.

Nhưng nhìn đối phương một thân trang phục thị vệ, đeo lệnh bài, tựa hồ cùng đám thị vệ trong cung mỗi ngày qua lại cũng không có gì khác biệt, cân nhắc một lúc lâu nói: "Trẫm muốn đi ngự hoa viên một chút."

Ngô Đình không chút do dự vâng dạ, lấy ánh mắt ý bảo thủ hạ Bắc Nha đã thay đổi trang phục đuổi theo, hộ vệ tiểu Hoàng đế đi về hướng ngự hoa viên.Cùng lúc đó, Ký vương Lý Đán mới gần mười ba tuổi quỳ gối trước chính đường Vương phủ, mờ mịt nói: "Bệnh tình Thiên hậu nguy kịch, hoàng huynh tuyên ta tiến cung bầu bạn?"

Trong tay cung nhân lại thực sự là minh hoàng thánh chỉ, vị trí ngự ấn rõ ràng là tư chương của Hoàng đế, nghe vậy nghiêm mặt nói: "Phải.

Bệ hạ đã ở Thanh Ninh cung chờ Ký vương điện hạ ngài, thỉnh mau mau theo tiểu nhân đi đến đấy."

Phản ứng đầu tiên của Lý Đán là chẳng lẽ hoàng huynh xuống tay hạ thủ mẫu thân, kêu ta đi đưa đoạn đường cuối cùng?

Nhưng càng nghĩ lại thật sự không có cách nào tưởng tượng được.

Hoàng huynh hắn mới vừa đăng cơ, thế đơn lực cô làm sao lại có năng lực như thế được.

Hắn đành trở vào thay đổi triều phục, theo cung nhân vội vàng xuất phủ.

Chỉ thấy phía ngoài vương phủ đã sắp sẵn một chiếc xe ngựa lớn, hộ vệ canh gác sâm nghiêm.

Đánh xe chính là Mã Hâm.Nếu mà Lý Đán cân nhắc một khắc, hẳn có thể phát hiện manh mối.Hoàng huynh hắn sau khi lên ngôi cơ hồ không hề có binh quyền.

Đối với Bắc Nha, Trữ doanh, Vũ Lâm quân đều có nhiều đề phòng.

Nếu Thiên hậu thật sự bệnh tình nguy kịch, có thể nào lại lệnh cho tâm phúc của Tạ Vân ở Bắc Nha tới đón hắn vào cung?!Nhưng Lý Đán dù sao tuổi cũng còn nhỏ, bị cung nhân một bên hối thúc, đầu óc mơ hồ liền lên xe.

Một đường trải qua cửa cung, thẳng hướng đến Thanh Ninh cung, chỉ cảm thấy trải qua rất nhiều trạm kiểm soát chặt chẽ.

Đến khi xuống xe thì đã đứng ở trước cửa đại điện của Thanh Ninh cung.Mã Hâm tự mình mang theo vài tên tâm phúc tinh nhuệ, "hộ tống" Lý Đán đẩy vào cửa điện.

Võ Hậu từ trước giá sách xoay người, từ trên cao nhìn xuống tiểu nhi tử của chính mình."

Thiên...Thiên hậu?"

Lý Đán lắp bắp nói: "Ngài không phải là..."

Rầm rầm vài tiếng nặng nề, chính là Mã Hâm dẫn người ở phía sau hắn quỳ xuống, cùng đồng thanh: "Tham kiến tân đế!"

Lý Đán nhất thời bị sợ cháng váng, lắc lắc tránh ra vài bước, đầu gối mềm nhũn liền ngã ngồi xuống: "Các ngươi... các ngươi đây là có chuyện gì?!..."..........Kinh thành khổng lồ giống như đầm nước sâu.

Trên mặt bất động thanh sắc mà duy trì một tia gió êm sóng lặng cuối cùng, mạch nước ngầm bên dưới đã bắt đầu cuộn trào hiểm ác.Giờ Thân.Mang Chí Đức, Hách Xử Tuấn, Trương Văn Quán cùng chư vị Trung thư tỉnh đại thần nhận được thư do Đan Siêu tự tay viết, bị tách biệt mà thỉnh vào cung.Đám quan viên trên danh sách kia của Võ Hậu, giờ phút này đang ở trong phủ đệ nhà mình, đều lục tục nhận được tín chỉ hoặc khẩu lệnh của Võ Hậu, đồng loạt hướng Đại Minh cung tụ tập.Cấm quân trấn giữ Huyền Vũ môn.

Tả hữu Trữ doanh thì chuyển dời đến Đan Phượng môn.

Một số đông nhân mã ẩn nấp bên trong thành.

Ấn theo kế hoạch của Đan Siêu, bọn họ theo một trục chính từ Nam sang Bắc một đường chiếm cứ Hàm Nguyên điện, Tuyên Chính điện đến Bồng Lai điện, cứ thế đem cả tòa cung điện thật lớn chặt chẽ khống chế trong lòng bàn tay.Giờ Dậu.Cửa cung đóng chặt.Tiếng chuông chợt vang lên, từng tiếng mạnh mẽ vang vọng giữa không trung."

Giết...!"

"Giết...!"

Trước khi cánh cửa cung chậm rãi đóng lại một khắc, hai cánh quân đồng thời từ hai cánh cung Nam Bắc tràn ra, rầm rộ hướng về phía hoàng cung giết tới!"

Cái gì?"

Bên Thái Dịch trì, Lý Hiển kinh ngạc mà ngẩng đầu lên: "Người nào lại đánh chuông?

Bên ngoài là thanh âm gì vậy?!"

Lời còn chưa dứt, nền đất rung động như thiên quân vạn mã chạy qua, tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết đồng thời từ ngoài tường cung truyền vào.

Nguyên bản thị vệ quân chỉ còn sót lại mấy mạng, căn bản tổ chức không nổi bất luận chống cự gì, liền ở dưới giáp công của Bắc Nha tinh nhuệ cùng tả hữu Trữ doanh nhanh chóng tan rã, vừa mới đối mặt liền hóa thành máu thịt dưới gót sắt.Lý Hiển quả thực không thể tin, cứng đờ mà lắc đầu nói: "Binh biến?!"

Phía sau hắn mấy bước, Ngô Đình cùng đám thủ hạ đứng yên lặng."

Quay... quay lại Tử Thần điện!"

Lý Hiển thất kinh mà xoay người chạy tới: "Mau hộ giá, phong tỏa cung môn, truyền Vi ái khanh!

Mau!"

Tất cả đám người lẳng lặng nhìn chăm chú vào tiểu Hoàng đế, không ai phát ra tiếng cũng không ai động đậy, giống như tiếng chém giết thảm thiết cách đó hơn mười trượng chỉ là một hồi mộng cảnh vớ vẩn.

Lý Hiển rốt cục ý thức được cái gì, ánh mắt hoảng sợ đảo qua mặt từng người, lập cập nói: "Các ngươi... các ngươi phản, các ngươi lớn mật..."

"Bệ hạ," Ngô Đình hòa nhã nói "Chuông thượng triều vang lên, ngài hiện tại nên lâm triều."

Lý Hiển căn bản không thể tiếp thu bất ngờ không kịp đề phòng này, suy sụp: "Nói hươu nói vượn!

Thị vệ đâu?

Vi khanh đâu?!

Ta là Thái tử do Tiên đế di chiếu lập nên, các ngươi..."

"Chuông thượng triều vang lên," Ngô Đình cơ hồ có chút thương hại mà nhìn Hoàng đế, hướng thủ hạ của mình chậm rãi vung tay lên: "Đến, Thỉnh bệ hạ lâm triều!"

Lý Hiển quay đầu bỏ chạy, nhưng mà chưa chạy được hai bước, đã bị cấm vệ vây quanh, trực tiếp xách lên!"

Buông trẫm ra!

Các ngươi muốn làm gì?!"

Lý Hiển liều mạng giãy dụa: "Ám sát thiên tử tru di cửu tộc, các ngươi tự tìm đường chết!

Một đám các ngươi...Đan Siêu, Tạ Vân, Thiên hậu..."

Tiếng la hét ầm ĩ dần dần đi xa.

Cách một đạo tường cung gạch đỏ ngói xanh nặng nề, tiếng chuông vang vọng đến từng góc cung thành.

Một hồi binh biến cứ thế như cơn lốc quét qua toàn bộ ngự hoa viên.Tiếng ồn ào từ cửa ngoài song cửa sổ truyền vào trong căn phòng mờ mịt.

Trên trúc tháp, Tạ Vân toàn thân đẫm mồ hôi lạnh chậm rãi mở mắt, đồng tử ướt át giống như được nước rửa qua."...

Giờ nào rồi?"

Đan Siêu ngồi ở bên cạnh tháp, đem nửa người trên của y khóa trong vòng tay kiên cố hữu lực của mình, trầm thấp nói: "Giờ Dậu."

"Thanh âm bên ngoài... là..."

"...Cung biến."

Tạ Vân nhắm mắt lại.

Một lúc lâu mới nỗ lực mở ra lần thứ hai, nhỏ giọng hỏi: "Ta sắp chết rồi sao?"

Đan Siêu nở nụ cười, đem mặt chôn vào bên gáy y hít một hơi thật sâu: "Không, sư phụ!

Ta sẽ để cho ngươi sống đàng hoàng, an hưởng tôn vinh, quyền vị ngập trời, sẽ không bao giờ lo lắng hãi hùng, cũng sẽ không bị bất cứ thương tổn gì...

Tất cả những gian nan khốn khổ đều đã vĩnh viễn qua đi..."

"...Đợi nhiều năm như vậy, đồ đệ không nên thân ngươi dạy rốt cục có thể quay lại dưỡng ngươi!"

Thần trí Tạ Vân còn có chút hoảng hốt, giãy dụa giơ tay lên, bị Đan Siêu nắm chặt lòng bàn tay, đem môi hôn lên mạch tượng mỏng manh trên cổ tay lạnh lẽo của y.Tiếng binh khí giao kích cùng tiếng chém giết dần dần đi xa về hướng Nam, biến mất ở phía Hàm Nguyên điện.

Tạ Vân kinh hoàng mà nhìn Đan Siêu, lại miễn cưỡng nâng lên một tay khác, vuốt ve gương mặt anh tuấn của hắn: "...

Ngươi khóc..."

"Ân."

Đan Siêu hàm lệ cười rộ lên: "Cao hứng!"

Cửa bị gõ hai cái.

Tâm phúc phó tướng ở ngoài cửa thấp giọng nói: "Tướng quân, Vũ Lâm quân thành công bao vây quanh Hàm Nguyên điện.

Văn võ triều thần đã từ Đan Phượng môn vào cung.

Mã Hâm cùng đám thuộc hạ Bắc Nha đang hộ tống Thiên hậu cùng Ký vương thượng triều.

Ngô Đình bên kia cũng truyền tin nói hết thảy đều đã bố trí thỏa đáng."

Ánh mắt Đan Siêu không rời Tạ Vân, chỉ trả lời một tiếng "Ân"."

Đi đi," Tạ Vân khàn khàn nói, ấn gáy Đan Siêu khiến cho hắn cúi người xuống, chuyên chú mà tiếp tục nụ hôn.Môi lưỡi hòa quyện, hơi thở dây dưa.

Cả một tòa Đại Minh cung rộng lớn hàng trăm dặm hóa thành bối cảnh ố vàng, vô số thời gian tại nháy mắt kia hôi phi yên diệt.Đan Siêu rốt cục đứng lên, ánh mắt trên khuôn mặt anh tuấn nhìn chăm chú Tạ Vân không chớp, lùi lại ra cửa.............Một ngày triệt để xoay chuyển lịch sử Đại Đường truyền lưu ngàn năm trên sử sách, rốt cục buông xuống vòm trời vẫn tràn ngập khói thuốc súng của Trường An thành.Trước Hàm Nguyên điện tiếng chuông vàng thánh thót, mạnh mẽ hùng hậu vang vọng thật lâu không dứt.

Văn võ bá quan xếp thành hàng vào triều.

Có người thấp thỏm, có người xúc động phẫn nộ, có kẻ chột dạ phức tạp cũng có kẻ kiễng chân chờ mong ...

Trung thư tỉnh vài vị Tể tướng dẫn đầu, phía sau là quần thần, hướng về ngai vàng cao cao tại thượng quỳ xuống đất lạy phục xuống.....

Trên ngai vàng song song cùng ngồi, rõ ràng là Thiên hậu vẻ mặt uy nghiêm, cùng Lý Đán sắc mặt tái nhợt.Phía dưới tay Lý Đán lại đặt một cái án, Đan Siêu thẳng tắp như một thanh trường kiếm ngồi ở sau, trước mặt đoan đoan chính chính đặt huyết ngọc hổ phù, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn xuống quần thần dưới điện, lập tức hướng về phía Mã Hâm trấn thủ ở phía sau long ỷ vứt cho một ánh mắt ra hiệu.Mã Hâm hiểu ý, quay xuống phía dưới phân phó vài câu.

Rất nhanh liền thấy hai thân ảnh bước vào Hàm Nguyên điện.

Trong đó một người tóc tai bù xù, nghiêng ngả lảo đảo, chính là Lý Hiển đang chật vật bất kham!"

Bệ hạ!"

Trong đám triều thần có vị Ngự sử tóc trắng xoá té ngã lộn nhào mà xông tới: "Các ngươi một lũ nghịch thần, dám đối xử với bệ hạ như thế...

Bệ hạ a ...!"

Bịch một tiếng vang nặng nề.

Ngự Sử còn chưa chạm vào góc áo Lý Hiển, liền bị Ngô Đình đạp ngay vào lưng lăn ra ngoài: "Người đâu!

Kéo xuống!"

Cấm vệ đồng loạt lên tiếng trả lời, đi lên đem Ngự Sử vừa lôi vừa kéo ra khỏi đại điện, tiếng gào khóc nhanh chóng biến mất trên quảng trường rộng lớn.Vài người trong đám văn võ bá quan nguyên bản muốn rục rịch nhất thời co rúm lại, thậm chí có người bước chân đã bước ra lại lặng lẽ thu trở về.

Lý Hiển hoảng sợ nhìn chung quanh, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy vài tên thị vệ ngoài cửa lại đẩy mạnh tới một người bị trói gô lại, rõ ràng đúng là người hắn muốn tìm – Vi Huyền Trinh!"

Bệ hạ!

Ngài làm sao vậy bệ hạ?!"

Vi Huyền Trinh không ngừng giãy dụa vặn vẹo, lại rống to: "Bệ hạ chính là Thái tử do tiên đế di chiếu lập lên, danh chính ngôn thuận lên ngôi trước linh tiền!

Thi thể Tiên đế còn chưa lạnh, các ngươi đây là muốn tạo phản sao?!"

Thiên hậu chưa mở miệng, Đan Siêu đã lười biếng nói: "Vả miệng!"

Vi Huyền Trinh run lên, liền có thị vệ tiến lên, bàn tay thẳng mặt đánh tới, lúc này đem hắn đánh đến ngã nhào xuống đất!"

Các ngươi...

Tiên đế...

Di chiếu..."

Lý Đán không đành lòng nhìn, run rẩy nhắm hai mắt lại.

Thiên hậu lạnh lùng nói: "Tuyên chỉ đi."

Các vị Tể tướng ngươi xem ta, ta xem ngươi, hiển nhiên đều không muốn làm người gánh vác trước.

Ngắn ngủi một lát sau rốt cục có một người tay nâng minh hoàng thánh chỉ bước ra khỏi hàng, chính là Đồng phụng các Loan đài tam phẩm Tả Túc Chính đại phu, soạt một tiếng đem quyển trục mở ra, đối diện Lý Hiển khó có thể tin, cất cao giọng đọc: "Phụng Thiên hậu ý chỉ!"

"Chu vương Lý Hiển vô tài vô đức, không thể gánh vác trọng trách, khó có thể đảm nhiệm thiên hạ chi chủ; Nay phế Hoàng đế Lý Hiển thành Lư Lăng vương, lưu đày Vi thị tộc tới Lĩnh Nam ; Lập con trai trưởng của Tiên đế cùng Thiên hậu là Ký vương Lý Đán thiện vị.

Khâm thử!"

Quần thần đồng loạt biến sắc.

Có người hô to "Không thể!"

"Vì sao?!"

Nhưng càng lúc càng nhiều người quỳ xuống, đối mặt với ngai vàng, từng cái đầu đội tử ngọc kim quan lạy xuống thật thấp, hô to: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ...!"

Tất cả mọi người đều biết, họ hô vang câu kia không phải là cho Lý Đán toàn thân run rẩy đến ngây ngốc, mà là dành cho Thiên hậu, vị nữ vương chân chính thay tiên đế cầm quyền từ năm Lân Đức đến nay.Ngô Đình tiến lên một phen đoạt lấy vương miện trên đầu Lý Hiển.

Hắn giãy dụa không đứng nổi, đôi chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, không cam lòng mà lê đầu gối đi mấy bước: "Không!

Ta mới là Hoàng đế được di chiếu lên ngôi!

Trẫm làm sai cái gì?

Dựa vào cái gì lại phế trẫm?!"

Thanh âm Thiên hậu gằn từng chữ, rõ ràng đến mức lãnh khốc: "...Ngươi muốn đem cả thiên hạ này tặng cho Vi Huyền Trinh, còn hỏi mình có tội gì?!"

Lý Hiển chợt nghẹn lời.Thanh âm Đan Siêu dễ dàng áp đảo tiếng lao xao huyên tạp trong điện: "Đêm đó Tiên đế băng hà, chỉ có một mình ngươi canh giữ trước giường bệnh.

Ngươi chân trước mang theo chiếu thư sắc phong Thái tử từ Tử Thần điện đi ra, sau lưng trong cung liền vang tiếng chuông báo Tiên đế quy thiên.

Hiện giờ nghĩ lại, không chừng biết đâu ngươi nhìn thấy Tiên đế có ý lập ấu tử, liền tiên hạ thủ vi cường làm việc táng tận thiên lương?"

"Ta không có!"

Lý Hiển rống giận: "Ngậm máu phun người!"

Đan Siêu mặt trầm như nước, đưa tay thoáng phất qua: "Dẫn đi!"

"Ta không có!"

Tiếng Lý Hiển gào thét khàn cả giọng dần dần đi xa: "Ta không làm cái thứ Lư Lăng vương kia..."

Đan Siêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống chúng thần chen nhau triều bái dưới chân.Nếu tầm mắt của hắn hướng xa xa, liền có thể nhìn thấy ngoài Hàm Nguyên điện đao binh san sát, đều là nhân mã của hắn từ Dương Châu ngàn dặm giết vào kinh thành; Hiện giờ vó ngựa sắt lại một lần nữa chiếm lĩnh Đại Minh cung vạn quốc triều hướng.Hắn tuy rằng vẫn không phải Hoàng đế, trên thực tế cũng đã mang binh nhiếp chính, nắm được quyền lực chí cao vô thượng.Đan Siêu quay đầu liếc về hướng ngai vàng, nghênh hướng ánh nhìn chăm chú như có điều suy nghĩ của Thiên hậu.

Trong phút chốc, ánh mắt mẫu tử chạm vào nhau trên không trung, Thiên hậu tựa hồ hơi có ý cười, trong ý cười ngắn ngủi lại ẩn tàng cảm khái cùng cực độ phức tạp khó có thể diễn tả thành lời."...

Hoài hóa Đại tướng quân, Bình vương Đan Siêu."

Thiên hậu đứng lên, tiến về phía trước một bước, đối mặt với không trung rộng lớn ngoài Hàm Nguyên điện cùng ngàn dặm giang sơn:"...Chiến công hiển hách, tài đức vẹn toàn, là rường cột của đất nước.

Hiện phong Thái Thú hai thành Trường An, Lạc Dương, gia tôn Nhiếp Chính vương.

Khâm thử... !"

Mỗi một câu một chữ của Thiên hậu xuyên qua Đại Minh cung khói thuốc súng còn chưa tan hết, bay về hướng trung nguyên đại địa, vang vọng đến tận Bắc cương xa xôi rộng lớn.Chăn lông trên mái căn phòng tường đất rung động lạch xạch, bão cát bao trùm tường viện, âm thanh như tiếng rít sắc nhọn lướt qua cửa.

Căn phòng đất dần dần ở trong thiên địa hóa thành một cái chấm đen nhỏ bé...............Trước Hàm Nguyên điện là chín mươi chín bậc thang bằng bạch ngọc, Đan Siêu từng bước một đi xuống.

Một thân ảnh đang đứng dưới thềm đưa lưng về phía hắn, tay áo rộng, mái tóc tùy ý tung bay phía sau, mặt hướng về phía tịch dương mênh mang cuối chân trời.Đan Siêu dừng bước, mỉm cười nói: "Xin hỏi..."

Thân ảnh kia khẽ động, hơi nghiêng mặt đi."

Tại hạ Đan Siêu.

Khi niên thiếu từng sơ ngộ các hạ, hoảng hốt quen thuộc như đã từng gặp nhau kiếp trước..."

"...Gặp nhau tức là hữu duyên.

Không biết các hạ có nguyện ý cùng ta nắm tay bày tỏ?"

Tạ Vân rốt cục xoay người, thản nhiên nói: "Gặp nhau tức là hữu duyên?"

"Phải."

"Lương duyên hay nghiệt duyên?"

Đan Siêu đi xuống bậc thềm cuối cùng, nắm lấy tay Tạ Vân đặt lên ngực nơi trái tim mình đang đập mạnh mẽ hữu lực từng nhịp đều đặn: "Vừa mới gặp, liền sinh tâm ma.

Nghiệt duyên từ đó liên miên bất tuyệt.

Hiện giờ chấp niệm sâu nặng, khắc cốt minh tâm, chỉ mong ban cho ta thời gian còn lại, cùng ngươi ràng buộc nghiệt duyên trọn đời ..."

Trên quảng trường trước Hàm Nguyên điện, Đan Siêu đối Tạ Vân, chậm rãi quỳ một gối xuống.Tạ Vân trầm mặc hồi lâu, mới đem ống tay áo Đan Siêu nhấc lên, từ trên cổ tay rắn chắc của hắn cởi xuống sợi dây buộc tóc đã phai màu.

Mái tóc của Đan Siêu đã không còn ngắn giống khi mới ra khỏi Từ Ân tự nhiều năm trước, hiện giờ cũng đã thành dài mượt có thể búi lên, vài lọn tóc rơi ra khỏi tử ngọc quan.Tạ Vân cúi người vì hắn vuốt lại tóc, động tác cực kỳ cẩn thận, lại dùng dây buộc tóc cột lại, dồn ở dưới tử ngọc quan, xong xuôi mới đứng thẳng dậy hơi mỉm cười: "Tốt."

Kết phát vi phu phụ,
Ân ái lưỡng bất nghi.

Hoan ngu tại kim tịch,
Yến uyển cập lương thì.
...Nỗ lực ái xuân hoa,
Mạc vong hoan lạc thì.

Sinh đương phục lai quy,
Tử đương trường tương tư[(*) từ bài "Biệt thi kỳ 2" của Tô Vũ thời nhà Hán, mỗ tạm dịch:Kết tóc thành vợ thành chồng,
Đôi lòng tương duyệt ắt không nghi ngờ.Đêm nay chỉ mấy canh giờCùng vui ân ái, đừng chần chờ thêm.
...Lòng yêu mãi như hoa xuân,
Không quên hoan lạc khi gần bên nhau.

Sống liền đôi cánh uyên ươngChết liền ôm mãi vấn vương muôn đời].............Năm Tự thánh thứ nhất, Đường Trung Tông Lý Hiển bị phế làm Lư Lăng vương, cùng Vi thị tộc bị lưu đày đến Lĩnh Nam; Ký vương Lý Đán lên ngôi, ở biệt cung; mọi việc đều nghe Thiên hậu Võ thị cùng Nhiếp chính vương Đan Siêu quyết định, sửa niên hiệu là Thùy Củng.Năm sau, nhà Đường phát binh an Đông, bình định Cao Ly, tiếp nhận Tân La đầu hàng.Thùy Củng năm thứ ba chinh phạt Khiết Đan, Nhiếp Chính vương tự mình nắm giữ ấn soái, tiêu diệt tặc thủ cũng bình định Đột Quyết, Mạc Bắc thái bình.Chiến thắng khải hoàn quay lại Trường An, Hoàng đế Lý Đán tự mình công khai thân thế Nhiếp Chính vương, thừa nhận là huynh trưởng của mình, cũng để người này sửa họ nhận tổ quy tông.Hai năm sau đó, Thiên hậu xưng đế, đổi từ Đường sang Chu, lập trưởng tử Lý Siêu làm Hoàng tự, trọng dụng đám danh thần như Địch Nhân Kiệt.Vài năm sau, hạ nhân tiến hiến hai huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi nhập thị.

Võ hoàng bởi vì yêu dung mạo hai kẻ này mà cực kỳ phóng túng, khiến cho đám Thiệu vương Lý Trọng Nhuận cùng Vĩnh Thái quận chúa gièm pha bị giết; Hai huynh đệ họ Trương lại thành lập Khống hạc phủ, kiêu ngạo quyền thế ngập trời, Lý Đường tôn thất người người cảm thấy bất an;Năm Thần Long, Nhiếp Chính vương mang binh vào cung, tự tay chém chết Trương thị huynh đệ hai người trước ngự tiền, Võ hoàng nhường ngôi.Nhiếp Chính vương như vậy đăng cơ xưng đế, tên hiệu Hưng Tông.Đan Siêu một đời chưa từng phong hậu, cũng không con cháu, chỉ cùng Bắc Nha cấm quân thống lĩnh Tạ Vân đi lại thân mật.

Khi trung niên chọn con thứ ba của Lý Đán -Lý Long Cơ – phong làm Lâm Truy vương, sau đó chính thức sắc phong Hoàng tự.Năm Diên Hòa, Lâm Truy vương Lý Long Cơ lên ngôi ở Trường An, hào Huyền Tông, đời sau gọi Đường Minh Hoàng, bắt đầu mở ra ba mươi năm Khai Nguyên thịnh thế.—— Chính văn hoàn ——
 
[Danmei] - Edit - Thanh Long Đồ Đằng (Hoàn)
Phiên Ngoại 1


Phiên ngoại – Thất tịch (thượng)Long Sóc năm thứ ba, Mạc Bắc.Ngày mùng bảy tháng bảy.Ầm một tiếng, ván cửa ở trong tiếng gió gào thét mở tung ra.

Đan Siêu hì hục mà kéo một bao tải vào cửa, không để ý bao tải ép vào trên khung cửa, phát ra vài tiếng nứt lách cách.Khung cửa làm bằng bùn đất cùng gỗ bị đè ép đến biến dạng.Đan Siêu: "......"

Tiểu tử choai choai sau một lúc lâu ngốc lăng, đem bao tải kéo vào sau bếp, quay lại thử đóng cửa, làm thế nào cũng đóng không được.

Bất đắc dĩ chỉ đành nhặt hai cục đá chặn cửa, đầy đầu đầy cổ là cát bụi, mãn nguyện mà quay xuống bếp.Trong bao tải bao gồm: dầu, muối, đậu, gia vị, gạo và mì.

Lại có hai con thỏ hoang béo ú, một quả táo quý giá đổi trên chợ cùng với mấy đóa hoa nhỏ trên mặt còn dính chút bùn đất .Đan Siêu đem mấy bông hoa lau sạch thả vào trong chén.

Lại đem quả táo gọt vỏ cẩn thận, hít một hơi mùi hương hoa quả thanh mát, thành kính mà đặt lên trên bàn; tiếp đó sắn tay áo giết thỏ kho thịt.

Sau nửa canh giờ, trong căn nhà tranh vách đất nho nhỏ đã bay mùi thơm ngào ngạt.Chạng vạng, Tạ Vân săn thú trở về, đem ngựa buộc sau hậu viện cho nó ăn cỏ, sau đó đẩy cửa phòng bước vào.Kẽo kẹt...uỳnh!Cánh cửa đường đường chính chính đổ uỳnh xuống đất, nổi lên một tầng bụi bặm.Tạ Vân đuôi lông mày khóe miệng đều hơi hơi run rẩy.

Sau một lúc lâu vừa ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy đồ đệ trẻ tuổi thiếu đánh huyết khí phương cương đang ngồi ở trong phòng, bất an mà xoa xoa tay, nói: "Ta lập tức...... lập tức liền đi sửa!"

Ánh mắt Tạ Vân dừng lại trên bàn, ngoài ý muốn phát hiện có một tô thịt thỏ kho tàu, một đĩa táo đã gọt vỏ sạch sẽ cắt thành miếng, hai chén cháo đậu loãng.

Cơm chiều vậy mà đã được làm xong."......

Ngươi làm?"

"Ân...ân."

Đan Siêu lấy lòng mà đem đĩa táo đẩy đẩy tới trước mặt Tạ Vân: "Sư phụ, ăn đi!"

Tạ Vân không nói gì một lát, đi qua ăn cơm.

Dạ dày tiểu tử đang lúc dậy thì chính là cái động không đáy, vài miếng thịt xương xẩu trong chớp mắt liền hết sạch.

Tạ Vân thong thả ung dung buông đũa, thấy Đan Siêu đứng dậy đi ra hậu viện tìm dụng cụ, nương theo ánh sáng những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, ngồi xuống lạch cạch lạch cạch mà sửa cánh cửa.Tạ Vân bưng đĩa táo lên đi qua, nhặt một miếng đưa cho hắn: "Này."

Đan Siêu lắc đầu tránh đi: "Ta ăn rồi!"

"......?"

"Thực sự đã ăn rồi!"

Đan Siêu đẽo một cái chêm gỗ, dựng cánh cửa đứng lên, vừa muốn thật cẩn thận mà đóng xuống, bỗng nhiên cằm bị vặn mạnh sang một bên, ngay sau đó một khối táo mọng nước, ngọt thanh bị cưỡng bách nhét vào trong miệng.Tạ Vân giễu cợt nói: "Ngươi gặm đó là vỏ a!"

Màn đêm buông xuống, ánh đèn dầu đã tắt.

Ánh trăng từ khe hở trên tấm ván gỗ của cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Đan Siêu từ trên tấm đệm trải dưới đất nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, bưng chén nước thả mấy bông hoa ở trên cửa sổ đặt lên đầu giường.Tạ Vân ngủ say, khuôn mặt trắng nõn bình yên như hồ nước trong vắt, ánh mắt hắn thậm chí có thể cảm nhận được tính chất mềm mại của đôi môi kia."......"

Đan Siêu nuốt một ngụm nước miếng, mạnh mẽ trấn áp thôi thúc muốn hôn xuống, thì thầm trong yên lặng: "Thất tịch vui vẻ, sư phụ!"..............Hàm Hanh năm thứ ba, Tây Vực."

Oa..."

"Đừng lật...Đừng lật...Để ta xem lại!"

"Chậc chậc chậc......"

Đan Siêu dùng mũi đao nhấc lên rèm cửa quân trướng, lạnh lùng quát: "Ồn ào cái gì vậy?!"

Mấy tên thân binh cuống quít đem một vật giấu ở phía sau.

Đan Siêu mắt sắc, nhìn thấy giống như một quyển sách, ánh mắt lập tức trầm xuống: "Là cái gì?

Bản đồ?

Lấy ra!"

Âm cuối ẩn ẩn nội lực mạnh mẽ, mọi người lập tức tâm thần sợ hãi.

Một lát sau tên thân binh cầm đầu nơm nớp lo sợ đem món đồ giấu trong tay đưa lên.

Đan Siêu nhận lấy, tùy tay vừa lật vài trang, lại ngây ngẩn cả người.Đó cũng không phải bản đồ quân doanh gì, mà là một quyển xuân cung đồ!"......"

Đương trường một mảnh tĩnh lặng.

Đan Siêu mặt vô biểu tình, đem quyển sách đầy những hình ảnh nam nữ trần truồng "bang" một tiếng đóng lại, quẳng vào trong ngực thân binh, xoay người quay về lều trại của mình.Buổi tối, Đan Siêu ở trên giường lăn qua lộn lại, khó có thể ngủ được.

Một cỗ lửa nóng xúc động nào đó ở sâu trong lòng tả xung hữu đột.Sau một lúc lâu hắn rốt cuộc xoay người xuống giường, lặng lẽ ra khỏi chủ trướng, nhẹ tay nhón chân đi vào lều trại của đám thân binh.Đem khinh công vận đủ mười thành, bước chân không phát ra bất luận thanh âm gì, hắn khom lưng chui vào lều trại.

Trong bóng đêm chỉ nghe chung quanh vài tiếng ngáy đều đều, thỉnh thoảng còn vang lên thanh âm quỷ dị nghiến răng gãi ngứa đánh rắm linh tinh đủ loại.Đan Siêu sờ soạng lật tới lật lui nửa ngày.

Trong lúc loay hoay dẫm chết một đám rận rệp, đá phải mấy cái mông, đạp tới không đếm được bao nhiêu cái chân, rốt cuộc từ dưới gối đầu của tên thân binh nào đó phát hiện mục tiêu."

Hắt xì..."

Đan Siêu sử lực, nửa co nửa kéo đem xuân cung đồ rút ra, cũng không quay đầu lại.Chạy! [hehe...]Xoạt...

Đan Siêu làm tổ ở trong chăn, nương theo ánh đèn dầu mỏng manh, mặt vô biểu tình lật qua một tờ.Mấy tập tranh nhỏ truyền lưu nơi biên quan phần lớn ẩu tả sơ sài, không thể nào so sánh được với xuân cung đồ họa tiết tinh xảo, màu sắc chân thật nơi kinh sư Trường An.

Nhưng đây là lần đầu tiên Đan Siêu tận mắt xem xuân cung đồ, sau một lúc trừng mắt nhìn mấy cái hình người nho nhỏ chân dài như sợi mì trên trang giấy, một cái nghi vấn ẩn sâu đã lâu rốt cuộc dần dần nổi lên trong lòng.Vì cái gì vẽ biểu tình của nữ nhân đều nhăn nhó như vậy?Chẳng lẽ việc này đối với phía người nhận, là rất thống khổ, nhẫn nại, chỉ vì hy sinh sao?Toàn bộ giáo dục giới tính tuổi vị thành niên của Đan Siêu đều đến từ một đêm ngắn ngủi tám năm trước trong sơn động.

Lúc này đây, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu leo lắt nơi vạn dặm Tây Bắc, hắn trừng mắt nhìn mấy cái hình ảnh nho nhỏ trước mặt, lại nhớ đến một đêm kia gương mặt Tạ Vân thống khổ muôn vẻ dưới thân mình, đầy đầu đều là nghi vấn quả thực muốn nổ tung..............Thùy Củng năm thứ ba.

Trường An thành."

Báo ...!"

"Khiết Đan đại bại, quân ta về kinh.

Nhiếp chính vương đã về rồi!"

Từ trong vương trướng Khiết Đan thu được hàng chục xe chiến lợi phẩm hồi phủ.

Tiếng người ồn ào hoan hỉ, xa xa trên đường vang lên tiếng pháo ăn mừng.Tạ Vân đẩy cửa viện, từ ngõ nhỏ phía xa chỉ thấy một con chiến mã nhanh như điện chớp chạy đến, đảo mắt đã ngừng ở trước mặt, "Hiiii..." một tiếng đạp thật mạnh xuống mặt đất.Vị tướng quân ngồi trên như gió xoáy xoay người xuống ngựa, tiện tay cởi mũ giáp, lộ ra một khuôn mặt ngũ quan sắc bén thâm thúy, anh tuấn khiến người ta tim đập thình thịch.Tạ Vân khoanh tay đứng ở trước cửa viện, cứ việc rất muốn xụ mặt, khóe miệng lại che dấu không được mà hơi hơi cong lên, đang muốn mở miệng nói cái gì, lại thình lình không kịp đề phòng bị trực tiếp ôm chầm lấy: "Uy!

Bên ngoài còn có người!

Để ta xuống..."

Đan Siêu tựa như sơn phỉ đoạt áp trại phu nhân, một đường vác Tạ Vân thẳng đến nội thất, xoay đầu đem y đẩy ngã xuống giường."

Cái người này......"

Tạ Vân cười mắng còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy Đan Siêu quỳ một gối xuống đất, như làm ảo thuật từ trong túi biến ra một đóa hoa bằng đá quý."

Trộm trong chiến lợi phẩm thu được" Đan Siêu cười, ánh mắt giảo hoạt biểu tình nhìn chẳng có chút gì là áy náy: "Tặng ngươi."

Đóa hoa kia dùng vàng ròng làm cành, phỉ thúy làm lá, tất cả cánh hoa đều là từng viên hồng ngọc to, óng ánh trong suốt đỏ như máu bồ câu, dùng sợi vàng kết lại với nhau thành hình dạng cánh hoa, như một mặt trời nho nhỏ chiếu rực rỡ lung linh.Tạ Vân cầm lấy ngắm một lát, sườn mặt cùng ngón tay ở trên bảo thạch đỏ thẫm khiến làn da trắng càng thêm nổi bật, Đan Siêu nhìn chằm chằm vào đó ánh mắt đều không dứt ra được."

Một đường hành quân gấp rút, xua nhanh đuổi chậm, cuối cùng cũng về kịp lễ thất tịch."

Đan Siêu cầm Tạ Vân tay, nhỏ giọng nói: "Người trong hoàng cung tới kêu ta đi dự tiệc khánh công, lão tử còn lâu mới chịu xã giao với đám văn thần chua còn hơn dấm kia..."

Tạ Vân lắc lắc cành hoa, rất có hứng thú hỏi: "Đại thắng khi nào?"

"Cuối tháng năm."

"Nhổ trại khi nào?"

"Đầu tháng sáu."

"Lúc đi một đường mất bao lâu?"

"Ước chừng hai mươi ngày."

Tạ Vân hoàn toàn biến sắc mặt, nhéo cằm Đan Siêu quát hỏi: "Lúc đi mang theo lương thảo quân nhu mới mất có hai mươi ngày.

Lúc trở về lại đi suốt một tháng?!

Lừa ai hả?!"

Đáng thương khuôn mặt anh tuấn của Nhiếp chính vương bị nhéo đến vặn vẹo, chỉ cảm thấy oan ức đầy mình: "Đoạt...đoạt quá nhiều đồ vật!

Áp tải xe căn bản đi không nhanh được!

Cái đám vương tộc Khiết Đan kia cả ngày khí hậu không quen bị tiêu chảy hộc máu...Đã liều mạng thúc giục bọn họ..."

Tạ Vân đem đóa hoa bằng đá quý hướng lên búi tóc của Đan Siêu cắm xuống, từ từ quay người đi, ngồi xếp bằng tay đỡ trán, bắt đầu chơi chiến tranh lạnh.Đan Siêu trên đầu mang đóa hoa, ngượng ngùng mà đi tới đi lui vài vòng quanh giường, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên linh quang vừa hiện, từ trong túi trước áo giáp lấy ra một vật, đặt mông nhích đến bên người Tạ Vân:"Tức phụ xem cái này này..."

Tạ Vân thuận miệng nói: "Ai là tức phụ của ngươi?!...

Cái gì?" (*)[(*) Chỗ này Vân Vân nói "thùy thị nhĩ..."

ý là "ai là ngươi..." hai chữ "...tức phụ" kịp ghìm lại chưa thốt ra.

Nhưng dịch sang tiếng Việt mình "ai là ngươi..." thì không đúng văn nói, hoặc "ai là tức ph...của ngươi" vậy thì lại càng không thuận.

Do đó mỗ đành để Vân Vân nói hết câu luôn...]"Trong hậu cung Khiết Đan nhìn thấy, quân y tùy thị nói là..."

Đan Siêu dán ở bên tai Tạ Vân thì thầm nho nhỏ, lại mở ra trong tay là một cái bình bằng pha lê, chỉ thấy trong bình đựng đầy dược cao màu hồng nhạt trơn như mỡ, mềm mại tinh tế như tơ lụa, một mùi hương như hoa hồng nhẹ nhàng nhất thời ập vào trước mặt:"Bí dược cung đình, giá trị thiên kim, là cống phẩm chuyên dụng của Khiết Đan hậu cung a!

Quân y lấy đầu bảo đảm, hiệu quả không tốt liền mang đầu tới gặp..."

Tạ Vân lập tức dùng cả tay lẫn chân muốn xuống giường, lại bị Đan Siêu thở hồng hộc, dùng sức ép vào một góc.

Hai người một nhà xô đẩy vật lộn nửa ngày, rốt cuộc Nhiếp chính vương lợi dụng ưu thế hình thể thành công đem cấm quân thống lĩnh đè dưới người, một bên cắn cắn lỗ tai đỏ bừng của y, một bên hung hăng móc ra một đống dược cao trân quý, mơ hồ không rõ nói:"Hì hì...sư phụ đến đây, để đồ đệ hầu hạ ngươi qua lễ thất tịch ..."

Một đêm triền miên ân ái.

Sáng sớm hôm sau, cấm quân thống lĩnh khép vạt áo choàng ngồi trước cửa sổ, trong tia nắng ban mai sắc mặt còn chút ửng hồng chưa rút đi, đối với Đan Siêu một bên vừa cài đai lưng một bên đầy mặt tươi cười trêu ghẹo làm như không thấy."

Sư phụ?"

Đan Siêu nhấc mày kiếm, nhặt lên đóa hoa bằng đá quý sớm bị ném ở trên mặt đất, cúi người bên mái tóc Tạ Vân, ánh mắt lấp lánh bỡn cợt: "Đối với lễ vật đồ đệ tặng thất tịch có vừa lòng không, hả?"

Hai người đối diện.

Sau một lúc lâu, Tạ Vân hậm hực nói: "Thủ cấp của quân y... tạm thời để đó!"

Nói xong từ từ quay người đi, tay đỡ thái dương, đầy mặt đỏ bừng mà lại bắt đầu chơi chiến tranh lạnh.
 
Back
Top Bottom