[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,296
- 0
- 0
Dành Cho Họ.
31.
31.
"Yến ơi, em... em nhớ Yến, nhớ Yến chết đi được...
Yến không đến là Yến muốn né em chứ gì?"
Ừ đúng rồi."
Yến đến làm gì?
Mặc kệ em, mình chia tay rồi còn đâu."
À thế à.Ừ đúng rồi.À thế à..Thiều Bảo Trâm thức dậy, lúc chín giờ sáng, sau một đêm cao hứng đến quên lối về, có thể nói là quắc cần câu luôn.
Nhưng mà dù có thế, em vẫn nhớ rõ là hôm qua ai đưa mình về, chỉ là không nhớ người ta đã đưa em về như thế nào thôi.Là Dương Hoàng Yến chứ ai, người yêu cũ.
Đúng, là người yêu cũ đấy.Nhắc lại, là người yêu cũ!!!Ai mà biết cầm điện thoại vào đầu ngày lại có tác hại đến thế."
Ừ đúng rồi."
"À thế à."
Có thể là chết tâm luôn.Nhiêu đó đủ làm Thiều Bảo Trâm vò đầu bứt tai, không hiểu rốt cuộc đêm qua đã để cái miệng đi xa đến đâu rồi nữa.
Nói thật là Thiều Bảo Trâm chột dạ, hai câu kia không nói em thì nói ai vào đây nữa."
Yến ơi, hôm qua em nói gì làm Yến giận ạ?"
"Em xin lỗi ạ, Yến ơi em xin lỗi, Yến đừng giận em ạ 🥺""Yến ơi Yến trả lời tin nhắn em với ạ, em xin lỗi ạ."
Mặc dù chưa biết cụ thể là nàng giận cái gì nhưng tạm thời cứ phải xin lỗi cái đã, kiểu này chắc chắn đêm qua em say rồi ăn nói linh tinh, làm mình làm mẩy nên bị nàng giận rồi.Không một tin nhắn nào được phản hồi, một dấu hiệu không thể bất ổn hơn.Thôi rồi, chết Thiều Bảo Trâm thật rồi.
Giận rồi, người ta giận thật đấy.Chẳng nghĩ được gì nhiều bởi đầu óc rối loạn cả lên, Thiều Bảo Trâm chải chuốt vội rồi vớ lấy chìa khóa nhanh chóng phi ngay sang nhà ai kia, càng nhanh càng tốt.."
Yến ơi, hôm qua em nói gì làm Yến giận ạ?"
"Em xin lỗi ạ, Yến ơi em xin lỗi mà, Yến đừng giận em ạ 🥺""Yến ơi Yến trả lời tin nhắn em với ạ, em xin lỗi ạ."
Dương Hoàng Yến nhìn thông báo nảy lên liên tục trên màn hình điện thoại mà cười khẩy một cái.Yến ơi, Yến ơi, nghe mà phát bực.Dương Hoàng Yến thề, quyết định lái xe gần một tiếng đồng hồ đêm qua đến quán nhậu rước con cún láo toét nào đó thực sự là việc nàng hối hận nhất cuộc đời này.
Em ta bảo sao cơ, chia tay rồi đến làm gì á, mập mờ thôi á, rồi còn bày đặt dấu hiệu của mối quan hệ mập mờ là gì.MẬP MỜ???Đùa, Dương Hoàng Yến nàng không hận đến chết thì thôi chứ.
Ai mập mờ với em ta, người yêu cũ rồi mập mờ cái quái gì, mà sao em ta dám coi nàng là mập mờ của em ta???Thiều Bảo Trâm coi nàng là trò đùa của em ta thật đúng không?Coong.Cạnh.Nàng mở cửa, bởi nàng biết sau cánh cửa là ai.Khuôn mặt xinh đẹp cún con xính lao đáng ghét hiện ra ngay trước mắt, trông đàng hoàng hơn rồi, không giống tên nát rượu ăn nói lảm nhảm như đêm qua.Vừa nhìn thấy em ta, Dương Hoàng Yến đã thay đổi thái độ, ánh mắt nàng lạnh đi mấy phần.Thiều Bảo Trâm nở một nụ cười gượng gạo.- Yến ơi...- Đến đây làm gì?- Em...- Đi về đi, không muốn nói chuyện.Trước khi cánh cửa bị nàng đóng lại, Thiều Bảo Trâm luống cuống chặn lấy.- Ơ Yến ơi, Yến nghe em nói đã...- Khỏi, không muốn nghe.- Em... em xin lỗi Yến ạ.Thiều Bảo Trâm đứng khép nép, thành khẩn nhìn nàng.
- Xin lỗi làm gì, ai trách gì mà xin lỗi.
Nàng khoanh tay lại, giọng nói trầm đều không nhìn em lấy một cái.
- Yến ơi... hôm qua, em có lỡ nói gì làm Yến giận thì em xin lỗi ạ, tại... tại em say quá.
- À thế à.
Thật đấy, Thiều Bảo Trâm quỳ bây giờ đấy.
- Em xin lỗi ạ, em sai rồi, Yến đừng giận em ạ.
Thiều Bảo Trâm nhỏ giọng nhìn nàng, rất mong nàng sẽ bỏ qua cho em.
Nhưng nàng chỉ cắn cắn môi không đáp, né người hất cằm.
- Vào đi đã.
Thiều Bảo Trâm hơi bất ngờ, cứ ngỡ là mình nghe nhầm, phải đến khi nàng lườm em một cái mới dám bước vào.
Dương Hoàng Yến còn vài điều khó chịu trong lòng, vả lại mấy việc này tốt hơn hết là nên nói riêng với nhau thôi.
- Yến ơi, em lỡ làm gì để Yến giận thì Yến nói cho em biết với ạ, chứ Yến đừng bơ em.
Dương Hoàng Yến cười lạnh.
- Tôi tưởng Trâm biết rõ hơn tôi chứ.
Thiều Bảo Trâm ngơ ra, không hiểu ẩn ý của nàng cho lắm.
- Mập mờ cái gì?
Ai mập mờ với Trâm?
Trâm coi tôi là trò đùa của Trâm đấy à?
Dương Hoàng Yến không nén được tức giận, nhíu mày chất vấn người đối diện.
Nàng không thích bị trêu đùa như thế, nàng ghét hai chữ mập mờ của em ta.
Thiều Bảo Trâm đơ ra một lúc, không nghĩ vài câu vu vơ trêu chọc của mình lại khiến nàng giận đến thế.
Em lắc đầu phủ nhận, việc nàng nói em trêu đùa.
- Không ạ, em không có ý đó, Yến...
- Thế ý Trâm là gì?
Tại sao hôm qua Trâm gọi tôi đến đón?
Vì Thiều Bảo Trâm nhớ nàng, muốn gặp nàng, nhưng bình thường khó quá, chỉ có lúc say mới viện cớ mượn rượu làm càn thôi.
Hai hốc mắt Dương Hoàng Yến dần đỏ lên, chất chứa không biết bao nhiêu tủi thân.
- Tại... em muốn gặp Yến ạ.
- Muốn gặp tôi á?
Nàng lại nhếch miệng một cái chua xót.
- Là để Trâm nhắc cho tôi nhớ chúng ta chia tay rồi à?
- Yến ơi, em không...
- Chính miệng Trâm nói thế.
Cánh tay Thiều Bảo Trâm đưa lên toan chạm vào người nàng bỗng khựng lại khi nàng to giọng.
Và khi nhìn thấy bờ mi ầng ậc nước của nàng, Thiều Bảo Trâm bắt đầu cảm thấy hối hận.
Vì đã để tình cảm mình dành cho nàng trở thành thứ không rõ ràng, như nàng nói.
- Rồi lại cái gì nữa?
Mập mờ?
Này, trêu đùa tôi như thế Trâm vui lắm à?
Thiều Bảo Trâm không nói gì, em biết nói bất cứ thứ gì bây giờ cũng khó mà làm nàng nguôi giận được.
- Trâm... tồi với tôi thật đấy.
Ừ, tồi nhỉ, chia tay rồi còn không rõ ràng, để người ta hiểu lầm mình bị coi là mập mờ.
Có điều, em nào có nghĩ thế đâu, em còn yêu Dương Hoàng Yến rất nhiều, em chỉ muốn quay lại với nàng.
- Em xin lỗi ạ, em sai rồi.
Thiều Bảo Trâm sai thật, sai quá rồi.
- Đi về đi, đừng làm phiền tôi nữa.
Dương Hoàng Yến run giọng nói ra một câu, chính nàng còn cảm thấy đau đến thế, nên nàng chẳng dám nghĩ đến người kia.
- Tôi với Trâm chia tay rồi, tôi không có quên đâu.
Chia tay rồi, đau nhỉ, đau hơn ăn tát nữa.
- Em xin lỗi ạ.
Thiều Bảo Trâm lại lặp lại câu xin lỗi, em thấy nó rất vô nghĩa, nhưng đó cũng là những gì em có thể nói bây giờ, ngoài câu đó ra em không biết phải nói gì khác.
- Yêu người khác đi, đừng vờn qua vờn lại với tôi nữa.
Đừng khiến tôi phải bi lụy em thêm nữa, đừng khiến tôi hi vọng rằng em sẽ quay lại với tôi nữa, đừng khiến tôi hiểu lầm thêm nữa, rằng ít nhất tình cảm của tôi vẫn còn là thứ giá trị đối với em.
Thiều Bảo Trâm chôn chân tại chỗ, ngực trái nhói lên từng hồi, khóe mắt long lanh của nàng khiến em cảm thấy mình thực sự rất tồi.
- Yến, Yến cho em nói nốt, rồi em sẽ đi ngay ạ.
Nàng mím môi không đáp, cố gắng để hàng mi nặng trĩu không lăn xuống một giọt lệ nào.
Dương Hoàng Yến im lặng, có vẻ như nhắc em nói mau đi.
- Em không vờn Yến, em không trêu đùa Yến đâu ạ, dù Yến có tin em hay không.
Thiều Bảo Trâm không dám bước lại gần bước nào, mặc dù em chỉ cần với tay ra một cái là có thể nắm lấy tay nàng, nhưng thôi, em không dám làm thế nữa.
Nàng sẽ lại hiểu lầm cho xem, rằng em sẽ tiếp tục làm tổn thương nàng.
- Với cả, ngoài Yến ra, em không yêu ai đâu ạ, không một ai cả.
Không một ai cả, Thiều Bảo Trâm cố tình nhấn mạnh, để mong nàng hiểu.
Chưa bao giờ em nghĩ đến chuyện sẽ trêu đùa tình cảm của nàng, làm sao em dám, làm sao em nỡ.
Dương Hoàng Yến ơi, em thương nàng đến thế cơ mà, sao lại nói em yêu người khác đi, làm sao em yêu được người khác?
- Thôi ạ, em về đây, Yến đừng khóc ạ, em xin Yến đấy.
Một lời nói khẩn khoản, gần như cầu xin trước khi em bước ra và cánh cửa lạnh lùng đóng lại.
Thiều Bảo Trâm phải đi ngay thôi, bởi Dương Hoàng Yến rơi lệ là một điều gì đó quá sức với em, nó là một thứ tra tấn trái tim em ghê gớm lắm.
Thiều Bảo Trâm chỉ mong nàng đừng khóc, nhất là những lúc em không thể ôm nàng vào lòng dỗ dành được.
Em về rồi, khuất mắt Yến rồi, Yến đừng khóc nhé, làm ơn, em xin Yến.
Nhưng em đâu biết, sau cánh cửa Dương Hoàng Yến đã vỡ oà, nước mắt tuôn ra ướt đầm hai má và chan hoà dưới cằm.
Nàng ngồi dựa vào tường lạnh lẽo, gục đầu vào gối, vai nhỏ run lên từng hồi.
Và cảm giác tủi thân bao trùm khi không có người ôm lấy dỗ dành.
Thảm nhỉ, ai mà nghĩ có ngày Dương Hoàng Yến nàng bị đứa nhóc nhỏ hơn ba tuổi làm cho bi lụy đến thế này.
Thiều Bảo Trâm dựa lưng ngoài cánh cửa, ngẩng đầu nén xuống vị đắng ngắt nghẹn ứ trong họng, trái tim thắt lại đau không tả được.
Em đứng đó bần thần, rất lâu sau mới rời đi.
.
Tâm trạng Thiều Bảo Trâm tồi tệ cả mấy ngày sau đó.
Cho đến khi em nhận được lời mời tới show diễn thời trang hôm nay.
Quả thực Thiều Bảo Trâm chẳng có tâm trạng mấy đâu.
"Chị Dương Hoàng Yến cũng tham gia đấy ạ."
Nhưng mà câu nói của trợ lý khiến em lập tức suy nghĩ lại.
Từ hôm đó đến giờ đã ba ngày rồi.
Em nhớ Dương Hoàng Yến lắm rồi.
Và dòng suy nghĩ vẩn vơ cứ miên man trong đầu Thiều Bảo Trâm, kể cả lúc em đã ngồi trên xe, lên đồ xinh đẹp tham dự show diễn thời trang đó.
Thiều Bảo Trâm yên vị ngồi trên ghế đã được ban tổ chức xếp sẵn.
Cả hàng ghế dài bên cạnh và ở sau đều đã có chủ, em không khỏi quay qua quay lại tìm bóng dáng thân thương nhưng mãi chẳng thấy đâu.
Có vẻ như không được ngồi gần nàng rồi.
Phải đến nửa tiếng sau Dương Hoàng Yến mới xuất hiện, nhưng nàng ngồi ở dãy ghế xa em lắm cơ.
Thiều Bảo Trâm nhìn nàng, nàng cười kìa, xinh lắm, không khóc nữa.
Ừ, không khóc nữa, kể cả không có em, may đấy, mừng cho nàng.
Nếu hỏi buổi biểu diễn có đẹp không thì kiểu gì Thiều Bảo Trâm cũng ngơ ra cho mà xem, bởi em có để tâm đâu.
Ánh mắt em không ngừng tìm kiếm Dương Hoàng Yến và trái tim lại rung lên mỗi khi nàng mỉm cười, dù không phải là với mình.
Dương Hoàng Yến cũng chẳng hơn gì mấy, đã quá ba lần cả hai chạm mắt nhau.
Ánh mắt em ta vẫn làm nàng cảm thấy xôn xao lắm, nhưng buồn hơn nhiều.
Thế nên em ta chỉ lẳng lặng quay đầu đi.
Cả hai đều ái ngại, và đều sợ phải nói ra lòng mình.
Một người né tránh, một người không nỡ để người kia tổn thương.
Thế nên, không ai dám nói.
Nhưng mà, Dương Hoàng Yến cũng có nhìn em đấy nhé.
Có vẻ như hôm đó nàng căng quá, làm con cún ngốc nào đó sợ, không dám đùa giỡn nữa.
Thế mà em ta luôn miệng nói sẽ theo đuổi nàng, khiến nàng yêu em ta lần nữa.
Đúng là chỉ giỏi ba câu lẻo mép.
- Nè, thế ai đón chị?
Hứa hẹn cái kiểu đó hả?
Dương Hoàng Yến nhíu mày trách đứa nhỏ nào đó.
Chẳng là hôm nay sau khi dự xong show thời trang này thì nàng có hẹn với hội chị đẹp.
Lại là một kèo nhậu tới bến cho xem.
Đã thống nhất với nhau là Thy Ngọc sẽ qua đón nàng về chuẩn bị rồi ra thẳng quán nhậu luôn, thế mà con gián nào đó thì hay thích vẽ chuyện, bày đặt đi xe điện rồi làm thủng lốp ngay giữa đường, giờ đang lo dắt về còn không xong thì sao mà đón nàng được.
Hay rồi, nàng lại bảo trợ lý đi về mất rồi, giờ lại phải gọi xe đây.
- Yến ơi.
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Dương Hoàng Yến rung nhẹ nơi đáy lòng.
Nàng quay qua nhìn, lại là em ta đấy.
- Ừ, có chuyện gì không?
- Dạ... không có gì ạ.
Thiều Bảo Trâm đứng sau nàng được một lúc rồi, thấy nàng đứng một mình mãi, chẳng thấy trợ lý đâu.
- Yến chưa có ai đưa về ạ?
Dương Hoàng Yến liếc mắt nhìn em rồi lại cúi xuống bấm điện thoại.
- Tôi gọi xe.
Thiều cún con lại im lặng, nàng lạnh lùng như thế có vẻ như vẫn còn giận.
Em đứng đó đợi với nàng luôn.
Dương Hoàng Yến thì không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tên cún này, đứng đây mãi làm gì không biết?
- Yến, Yến ơi.
Phải một lúc sau em mới dám lên tiếng.
- Sao?
- Em... em đưa Yến về có được không ạ?
Thiều Bảo Trâm lại gần nàng mấy bước, đôi mắt cún con nhìn nàng, mong nàng sẽ chấp nhận lời đề nghị của mình.
Trông cái mặt em ta kìa, dễ thương lắm đấy à?
- Thôi, phiền lắm.
Cún con vừa bị từ chối thì hai tai cụp lại, Dương Hoàng Yến nhìn cái dáng vẻ đó đến là buồn cười.
Nhưng mà cún con thì chẳng chịu bỏ cuộc đâu, lịch trình hôm nay may mắn gặp được nàng chắc chắn là ông trời muốn tạo cơ hội cho em rồi.
Với cả, phải làm Dương Hoàng Yến hiểu ra chứ, là em theo đuổi nàng, muốn một lần nữa yêu nàng, nghiêm túc, chứ không phải mập mờ như nàng nghĩ.
- Không phiền đâu ạ, em tiện đường mà.
- Tôi không thích người ta tiện đường mới đón tôi.
Chị mèo cam kiêu kỳ khoanh tay lại, hất cằm quay đi làm Thiều Bảo Trâm luống cuống, lập tức xua xua hai tay.
- Đâu, đâu có, em không tiện đường, không phải tiện đường đâu ạ.
- Ừ, không tiện thì thôi, mắc công mấy người tốn xăng.Thiều Bảo Trâm bối rối, tay xoa xoa mái tóc không biết nên nói thế nào cho phải.- Yến ơi.- Lại cái gì nữa, không có gì thì về trước đi.Nàng không nhìn em nên Thiều Bảo Trâm đi đến trước mặt nàng, đứng hẳn xuống vỉa hè để nàng có thể nhìn thấy em ngang ngay tầm mắt.- Không phải em tiện đường mới đưa Yến về đâu ạ, tại vì em thấy Yến chưa có ai đưa về nên em mới hỏi thế ạ.Dương Hoàng Yến vẫn không nói gì, chỉ âm thầm đánh giá người đối diện.Em ta muốn đưa nàng về đây mà.- Yến ơi.Cún con lại nhỏ giọng gọi tên nàng bằng cái giọng ngọt lịm, hai ngón tay nắm lấy một góc túi xách của nàng.- Yến cho phép em đưa Yến về nhé?Dương Hoàng Yến nhìn em cụp mi mắt chờ nàng hồi đáp.- Nhanh lên không lỡ việc của tôi.Dương Hoàng Yến nói rồi nhanh chóng quay lưng bước đi.- Ơ...Thiều Bảo Trâm ngơ ra, ngờ ngợ một lúc mới tiếp nhận xong câu nói của nàng rồi chạy đuổi theo bóng lưng nàng cười toe toét.- Yến ơi, Yến chờ em với ạ.Em nhanh nhẩu mở cửa ghế lái phụ cho nàng bước vào.
Yên vị trên xe, Thiều Bảo Trâm vẫn còn cười ngốc, nàng liếc em ta một cái.Mỗi vậy thôi mà nhìn em ta vui chưa.Thiều Bảo Trâm vừa lái xe vừa ngâm nga, Dương Hoàng Yến cũng tự nhiên vui lây.
Em với tay bật nhạc trong xe lên, như thói quen mỗi lần em lái xe, dù có đi lâu hay không thì cũng đều phải mở nhạc mới được."
Đâu phải em muốn quên, là sẽ quên, là sẽ quênĐâu phải mong hết đau, là bớt đau, là bớt đau..."
Bất chợt nghe thấy giọng mình vang lên, Dương Hoàng Yến lại không tự chủ quay sang nhìn em.
Sườn mặt đẹp đẽ của em vẫn một vẻ tươi tắn, khoé miệng không ngừng cong lên, thỉnh thoảng ngâm vài câu theo bài nhạc.Chưa quên người yêu cũ à?Là bài hát đầu tiên nàng song ca cùng em trong chương trình, cũng từ đó cơ duyên giữa hai người nảy nở, và sau đó hai người là người yêu.Đó cũng là bài hát Thiều Bảo Trâm nghe đi nghe lại rất nhiều lần, ngày nào cũng nghe, nó có quá nhiều kỉ niệm và tình cảm, của cả hai.Chưa quên người yêu cũ, em chưa quên Dương Hoàng Yến, mà không chắc em sẽ quên được.Bài hát, có vẻ đúng quá với hai người quá.Dương Hoàng Yến ngại ngùng lên tiếng.- Đổi bài khác đi.- Dạ, em...
đổi ngay ạ.Thiều cún nhanh tay chuyển bài, nàng có vẻ như nàng không thích bài này thì phải."
Tình cảm này khó nói, nếu thực sự chẳng thể giấu nữaThôi đừng lo em hứa,rằng sẽ từ chối anh nhẹ nhàng."
Trên đầu Dương Hoàng Yến hiện lên giấu ba chấm.
Lại một lần nữa giọng hát của nàng vang lên, rốt cuộc thì lại hỏi em.- Này, xe toàn mấy bài gì không thế?Em cười nhoẻn miệng cười, nhấn phanh dừng xe khi đèn đã chuyển đỏ.- Sao thế ạ?
Mấy bài này hay mà, em thích lắm, Yến không thích ạ?Không phải có thích hay không, mà sao toàn là bài nàng hát thế?- Chẳng hiểu sao lại thích cơ?Thiều Bảo Trâm quay qua nhìn nàng.- Vì mấy bài này có Yến hát mà, bài nào Yến hát em cũng thích hết.Rồi em nhoẻn miệng cười, đôi mắt tình hơn sao trời và ánh lên ý cười âu yếm.
Thịch.Ngực trái có dấu hiệu loạn nhịp.
Không xong, nàng lại rung động.Hai gò má Dương Hoàng Yến hơi nóng lên, nàng lại quay đi.- Xạo.Dẻo miệng là giỏi thôi.- Em nói thật mà.Chẳng biết qua bao nhiêu lần đèn đỏ nữa, Dương Hoàng Yến tựa đầu vào cửa kính ngắm nhìn đường phố gần chiều tà.
Từ chối nhẹ nhàng thôi dừng lại, một giai điệu khác lại vang lên."
Tìm một người như thế, sẽ đến và trao, những ngọt ngào yêu thương..."|Yến ơi, em thương Yến, Yến đồng ý làm bạn gái em nhé.|"Tìm một người như thế, sẽ khiến em luôn được bình yên hơn"|Em đây rồi, em ôm Yến nào, lát em nấu mỳ cho Yến nhé.|Từng lời hát một, như chạy song song với thước phim tua chậm trong đầu Dương Hoàng Yến.
Ngọt ngào, yêu thương, Thiều Bảo Trâm đã cho nàng bao nhiêu cơ chứ."
Và một làn hơi ấm
sẽ xóa đi hết nhưng lạnh lùng trong em
Trong từng hơi thở và mãi như giấc mơ
Để biết đến cảm xúc
Để biết đến hạnh phúc từ đâu..."
Thiều Bảo Trâm thấy nàng trầm ngâm một lúc rất lâu cũng không muốn làm phiền.
Chỉ muốn đèn giao thông cứ đỏ mãi, nàng cứ bên cạnh em thế này, không nói gì cũng được, bởi em chỉ cần nàng thôi.- Bài này hay Yến nhỉ?Bài hát kết thúc em mới lên tiếng khẽ hỏi.- Ừm.Nàng chớp chớp mắt đáp lại.Cũng là lúc đã đến chung cư nhà Dương Hoàng Yến.
Bấy giờ nàng mới nhớ ra, mở cửa bước xuống.- Thế, Yến lên nhà nhé, em về đây ạ.Dương Hoàng Yến nhìn bóng lưng em, cắn cắn môi rồi gọi.- Làm tài xế thì đến nơi đến chốn chứ, tôi không có xe đâu.Thiều Bảo Trâm ngạc nhiên lắm, mắt cún con mở to nhìn nàng.- Dạ, Yến nói thế là sao ạ?Em lon ton chạy đến trước mặt nàng.Dương Hoàng Yến nhướng mày.
Con cún ngốc này.- Mấy người về, ai đưa tôi đi?Thiều Bảo Trâm như không tin vào tai mình.
Nàng nói thế tức là muốn em đưa đi đúng không?- Dạ...- Vậy thôi nhé, tôi gọi xe vậy.- Ơ, Yến ơi chờ em đã.Thiều Bảo Trâm luống cuống nắm lấy tay nàng trước khi nàng bước đi.- Thế...
Yến cho phép em đưa Yến đi nhậu có được không ạ?Khuôn mặt em ta lại nhe nhở, như thể đôi tai cún vểnh lên và cái đuôi nhỏ vẫy tít lự, hai gò má Dương Hoàng Yến nóng lên nhìn em ta mà muốn cười.- Thì... nhờ mấy người vậy.Thiều Bảo Trâm cười híp mắt.- Vâng ạ, đưa Yến đi nhậu rồi em đi làm luôn mà.Tự nhiên em ta lại nói cho nàng lịch trình, như hồi vẫn còn yêu ấy, đi đâu em cũng nói cho nàng biết.
Đó cũng là lý do hôm nay Thiều Bảo Trâm không đi nhậu với hội chị em được.Em nhìn Dương Hoàng Yến cười hì hì rồi lấy ra một cái kẹo sữa dâu trong túi áo đưa cho nàng.- Em cho Yến kẹo này.Dương Hoàng Yến nhướng mày, hết nhìn cái kẹo nhỏ xinh trên bàn tay em rồi lại nhìn em.- Tự nhiên cho tôi kẹo làm gì?Thiều cún gãi gãi đầu.- Chuyện hôm qua, Yến...
Yến đừng giận em nữa nhé, em sai, em biết lỗi rồi ạ.Nhìn ngốc nhỉ, nhưng Dương Hoàng Yến vẫn nhận lấy cái kẹo.- Trẻ con.Thiều Bảo Trâm tươi tỉnh hẳn.- Yến cứ lên thay đồ đi ạ, em ở dưới này đợi Yến nhé.- Nửa tiếng đấy, đợi được không?- Em đợi Yến cả đời cũng được ạ.Dương Hoàng Yến không đáp mà quay ngay đi, che đi khoé miệng cong cong ngại ngùng.Lại dẻo miệng..- Yến ơi, em đi làm đây ạ, Yến chơi vui nhé.Dương Hoàng Yến gật gật đầu nhìn Thiều Bảo Trâm cười tươi vẫy tay chào trên xe, rồi em nâng cửa kính lên.- A, cô giáo đến rồi nè.Đồng Ánh Quỳnh khoác vai Thy Ngọc đi ra.- Ờ, nhờ cô mà giờ tôi mới đến đấy.Dương Hoàng Yến lườm lườm con gián (báo) nào đó, báo hại nàng đến muộn gần một tiếng đồng hồ.- Mà ai đưa cô giáo đến á?Đồng Ánh Quỳnh nói rồi ngó ra nhìn với theo, vừa hay nhìn thấy xe Thiều Bảo Trâm trước khi rẽ khuất.- Ủa, cái xe kia nhìn quen quen...
ủa??- Biển số...
ơ...- Thiều Bảo Trâm!!!Đồng Ánh Quỳnh và Thy Ngọc đồng thanh, bốn cái mắt mở to nhìn nàng.
Dương Hoàng Yến chỉ né ánh mắt đi, hắng giọng một cái.- Ờ... thì, tiện... tiện đường thôi.Hai người nhìn nhau một cái, rõ ràng có cái gì đó, chứ mắc gì tự nhiên lắp bắp thế.Hai người này, thế mà còn bày đặt chia tay, nhìn thế là mắc "lò vi sóng" lắm rồi.Rồi Đồng Ánh Quỳnh và Thy Ngọc mỗi người một vai nàng bá vào.- Chị Yến, chị khai thật mau, ai đưa chị đến?- Thiều Bảo Trâm đúng không?Ờ, đúng rồi, có làm gì mờ ám đâu mà phải chối.- Hai người chia tay rồi cơ mà?
Sao vẫn còn đưa nhau đi tình cảm thế?Con gián này, học chị mất lửa nghề đi phun độc người khác hả?Đồng Ánh Quỳnh cũng nheo nheo mắt.- Người ta nói Thiều tổng truy thê thành công rồi, hoá ra là đúng hả cô giáo?- Chết, chẳng nhẽ cô giáo lại thích Thiều tổng rồi?Hai gò má Dương Hoàng Yến lại ửng hồng vì lời đoán mò trêu ghẹo của hai đứa nhóc kia, nàng gạt tay cả hai đứa ra.- Thôi, đừng...
đừng có nói linh tinh người ta hiểu lầm, vào đi.Thy Ngọc và Đồng Ánh Quỳnh cười cười nhìn bóng lưng lộ rõ vẻ lúng túng của nàng rồi lại nhìn nhau.
Hai người này chắc chắn có cái gì đó rồi, bày đặt ngại ngùng nữa chứ.
Cả hai nhếch miệng với nhau, thú vị rồi đây.Thế là trong cả bữa ăn, Dương Hoàng Yến bị hai đứa nhóc đó trêu chọc đến phát phiền.
Suốt ngày Thiều quang Yến nhật, Thiều quang Yến nhật.Rốt cuộc không chịu được mà quay sang nhíu mày nhìn con gián.- Sao em cứ trêu Thiều quang Yến nhật thế?Thy Ngọc cười cười.- Thì tại em thấy hai người dễ thương.Dương Hoàng Yến lại thấy ngại, không trả lời mà cúi đầu tiếp tục ăn.Dễ thương cái gì, Thiều quang đáng ghét muốn chết.Còn về phía Thiều Bảo Trâm...- Hắt xì.Em gãi gãi tai đưa tay day day sống mũi, tự nhiên hắt xì thế nhỉ, hình như có ai nhắc đến hay sao ấy.Nhưng mà thôi kệ đi, quan trọng là hôm nay Dương Hoàng Yến hết giận em rồi, lại còn được đưa đón nàng nữa chứ.
Thiều Bảo Trâm tâm trạng vui vẻ đến mức vừa đi vừa nhảy chân sáo.Đến mức mà Ngọc Phước cũng thấy là lạ.Có cái gì mà bả vui dữ vậy ta?- Và sau đây là, Thiều quang Yến nhật.Thiều Bảo Trâm chỉnh lại tóc tai quần áo, ngồi vào ghế trước màn hình livestream, em vuốt vuốt tóc, ỏn ẻn đáp lại.- Chỉ có Thiều quang thôi chứ không có Yến nhật ở đây.Thiều Bảo Trâm không biết, chỉ một câu nói đó thôi cũng khiến cộng đồng (mạng) bùng nổ một phen..Kết thúc phiên live, Thiều Bảo Trâm ngồi trên xe chuẩn bị lái xe về nhà thì chuông điện thoại reo lên.Là Dương Hoàng Yến gọi.Thiều Bảo Trâm vui vẻ bắt máy.- Ơi Yến ạ, em đây, Yến bảo gì em thế ạ?"
Yến ạ em đây, tình cảm dữ ta."
Thiều Bảo Trâm nhíu mày, nhận ra ngay đầu giây bên kia không phải Dương Hoàng Yến mà là đứa em Lê Thy Ngọc, giọng của nàng đáng yêu hơn nhiều cơ chứ có cà khịa, thiếu đánh như thế này đâu.- Ơ Thy đấy à?
Yến đâu rồi?"
Em ăn thịt chỉ rồi."
Đồng Ánh Quỳnh cũng chêm thêm một câu khiến Thiều Bảo Trâm đảo mắt bất lực.- Hả?
Này, không đùa đâu, Yến đâu rồi, cho chị gặp Yến.Thy Ngọc trề môi, Yến Yến, suốt ngày Yến, thế mà hễ bảo lụy lại chối đây đẩy ngay được đấy."
Nè, Yến của mấy người đây nè."
Thy Ngọc nói rồi đưa máy về phía cô giáo thanh nhạc "đô bất tử" nào đó đã say khướt sau khi uống bốn năm lon bia và quậy đến mức lấy ống hút và két bia làm đàn Melodica."
Nè cô giáo ơi, Thiều quang của cô giáo đây nè."
"Ư...
Thiều quang...
ức... là cái gì?"
"Ủa, là Trâm á, Thiều Bảo Trâm á cô, Trâm của cô á, cái người mà nãy giờ cô giáo nhắc hoài á chứ ai."
"À...
Th-Thiều Bảo Trâm, ức, ai thèm nhắc, đáng ghét muốn chết."
Thiều Bảo Trâm phì cười, nghe giọng như thế là biết ngất ngây rồi."
Cô giáo ơi, cô đòi gọi người ta đấy, cô nói gì với người ta đi chứ."
"Ư-ức...
Trâm đón chị, không thích về với Thy đâu...
Trâm đón chị cơ~"Chẳng riêng gì Thiều Bảo Trâm ngạc nhiên đâu mà cả Thy Ngọc và Đồng Ánh Quỳnh cũng há hốc miệng.Dương Hoàng Yến làm nũng đấy à?
Với người yêu cũ á??Trời ạ, cuối cùng hai con người "giỏi truyền thông (bẩn)" nhất vũ trụ chị đẹp cũng được chứng kiến ngày này.Rồi cuối cùng là ai lụy?
Là ai chưa move on???Thiều Bảo Trâm thì đỏ hồng hai má, tim đập loạn lên vì giọng nói mè nheo của ai kia, rồi em nhẹ giọng lên tiếng.- Yến ơi, bây giờ em đến đón Yến ngay đây, Yến chờ em một xíu thôi nhé."..."
- Yến ơi, Yến chịu không nào?Em nói nhỏ nhẹ hết mức như dỗ dành."
Chịu ạ...
ức, nhưng mà... nhưng mà nhanh lên đấy."
- Vâng ạ.Rồi Thiều Bảo Trâm dập máy, nhấn ga phóng đi.Thy Ngọc và Đồng Ánh Quỳnh nhìn nhau đầu thú vị, chưa hết sốc.- Người yêu cũ mà cỡ đó..Chỉ một lúc sau là xe Thiều Bảo Trâm đã dừng lại trước quán nhậu, Thy Ngọc và Đồng Ánh Quỳnh thấy thì dìu cô giáo đã say khướt ra cho em đỡ lấy.- Đó, Yến nhật của chị đó.- Thích gớm, người yêu cũ mà bày đặt đưa đi đón về ha.Thiều Bảo Trâm bị hai đứa em trêu cũng thấy ngại, chỉ biết cười cười đáp lại.
- Chị cảm ơn hai đứa nha, thôi chị đưa Yến về chứ khuya quá rồi, mọi người về sau nhé.Hai người quay trở lại vào trong.
Thiều Bảo Trâm ôm lấy vai nàng, để nàng dựa vào người mình rồi dìu ra xe.- Trâm... buông tôi ra coi.Dương Hoàng Yến cau mày cựa quậy nhưng em thì vẫn giữ chặt lấy nàng, từng bước dìu nàng đi, say đến mức bước đi lảo đảo thế này, không có người đỡ là ngã ngay được.- Yến ơi, để em đỡ Yến ạ.Đến nơi đỗ xe, Thiều Bảo Trâm mở cửa xe lấy ra chiếc áo mỏng của mình khoác lên người nàng.
Nàng nhỏ dễ dàng lọt thỏm vào cái áo do ống tay dài quá bàn tay nàng.Thiều Bảo Trâm cong mắt cười.
Đáng yêu chết đi được.- Không thích mặc áo của Trâm đâu, cởi ra.Hai má Dương Hoàng Yến đỏ ửng do say rượu, phồng má phụng phịu vì có ai tự nhiên khoác áo lên người mình.- Trời lạnh lắm, Yến mặc áo vào không cảm mất ạ.- Không thích, không mặc.- Nào, Yến ơi, yên nào.Thiều Bảo Trâm sốt ruột hắng giọng một cái, nàng đột nhiên im lặng mếu máo, hai bờ mi rưng rưng muốn khóc.- Trâm...
Trâm mắng tôi.- Yến ơi, em không có mắng Yến mà.- Buông ra, Trâm mắng tôi, đáng ghét, tôi không về nữa.Dương Hoàng Yến tự nhiên bị gắt, tủi thân vùng vằng ngồi xuống bờ tường gần đó.
Thiều Bảo Trâm cười khổ, đi tới đứng trước mặt nàng nhỏ, hai tay nhẹ nhàng chống đầu gối cúi xuống dỗ dành.- Yến ơi.- Biến ra, không muốn nói chuyện, mấy người mắng tôi.Thiều Bảo Trâm dịu giọng ngay.- Em xin lỗi Yến ạ, em không nên mắng Yến như thế, Yến đừng giận em nhé.Dương Hoàng Yến, nghe thấm vài câu dỗ ngọt thì mơ màng, lắc lắc đầu để nhìn rõ hơn khuôn mặt em.- Đáng ghét, Thiều Bảo Trâm... là đồ đáng ghét...Nàng nhỏ lảo đảo đứng lên, nắm tay nhỏ đập nhẹ vào tay em.- Nhưng mà... nhưng mà tôi không ghét Trâm được.Nhịp tim Thiều Bảo Trâm vẫn đập rất nhanh.- Thế mà mấy người... mấy người...Mấy người cứ nhắc đến từ mập mờ, tôi ghét chết đi được.
- Thế Yến có thích em không ạ?
Dương Hoàng Yến ngước mắt nhìn em, dáng vẻ mơ màng yêu ơi là yêu.
Nàng áp hai lòng bàn tay âm ấm vào má mịn của em, day day khiến đôi môi em chu ra.
Nàng cười.
- Thích.
Thiều Bảo Trâm ngạc nhiên, đôi mày giãn ra, chưa tin vào tai mình hỏi lại.
- Dạ, Yến ơi, Yến nói gì cơ ạ?
Yến nói lại cho em nghe với.
- Cái đồ con cún ngốc.
Ngốc ơi là ngốc, nghe cho kỹ nhé.
Chụt.
Một nụ hôn phớt nhẹ qua cằm, như chuồn chuồn đạp nước, không biết là do vô tình hay cố ý.
- Thích, thích Trâm ạ.
Rồi nàng gục ôm lấy cổ em, gục vào ngực em, kiểu làm nũng rất đỗi tự nhiên của người say rượu.
Nhưng Thiều Bảo Trâm đứng đơ ra, tim đập nhanh đến phát đau, khuôn mặt thì đỏ bừng lên như quả cà chua, đỏ chắc cũng ngang ngửa ai kia.
Dương Hoàng Yến, NÀNG NÓI THÍCH EM.
_________________
Trước thềm nghỉ lễ, chúc mọi người 30/04 vui vẻ.
Chúc mừng 50 năm ngày giải phóng miền Nam- thống nhất đất nước (30/04/1975- 30/04/2025).
Việt Nam muôn năm 🇻🇳.
Thương.