Sốc ke từ đêm qua đến giờ, cứ lâng lâng tưởng đang mơ không á....Nhớ đọc hết đến cuối nhe...______________________Trời đã xẩm tối, mấy đứa gia nhân đương bắt tay vào dọn dẹp rửa bát sau bữa chiều.
Riêng Thy Ngọc chiều giờ chẳng phải làm gì, nó bị cô hai phạt quỳ ở đó mấy canh giờ rồi.
Cũng tại ban nãy ở chợ nó bày trò, lại còn bày đặt cố tình giữ chân nàng để chạm mặt người kia nữa.
Đúng là con nít con nôi, kiểu này là bị họ Thiều cho một đống quà bánh rồi mua chuộc ấy mà, nàng còn lạ gì nữa.Thy Ngọc thì chỉ biết khóc trong lòng, hôm nay ngày rằm hoá vàng bao nhiêu là đồ ăn ngon, mấy đứa gia nhân chắc giờ này đang đánh chén ngon lành ở nhà dưới rồi mà giờ bụng nó vẫn rỗng tuếch.
Nó nhăn nhó, đấm đấm cái lưng và đầu gối đã mỏi nhừ.Nó quỳ ngay trước phòng Dương Hoàng Yến và đã gánh chịu cái nhìn lạnh thấu xương của cô chủ mình khi nàng bước vào.- Quỳ cho hẳn hoi vào.Thế đấy, khổ cái thân nó, mợ hai dặn nó phải làm thế thì nó cũng nào dám cãi lại, Thy Ngọc biết kiểu gì cũng bị mắng cho xem.- Cô ơi, em con nít làm bậy cô hai đừng chấp em, cô nguôi giận tha cho em với ạ.Dương Hoàng Yến thả mái tóc mềm thơm trước gương hừ nhẹ một tiếng, chẳng buồn quay đầu nhìn nó.
Thật là, lúc đứa nhỏ này mới theo nàng có thấy nó quậy mấy đâu mà giờ càng ngày càng trả treo, bỡn cợt lắm rồi.
Hay cho cái miệng nó biết ăn nói nịnh nọt, đáo để lắm nên cha mẹ nàng mới giữ nó lại nếu không nàng chẳng tống cổ nó đi lâu rồi.
- Thôi, vào đây.Thy Ngọc nhe nhở, hí hửng chạy vào, chắc là cô hai nguôi giận rồi.
Dương Hoàng Yến chờ nó vào đứng sau nàng, rồi như mọi hôm nàng buông mái tóc còn ướt xuống để nó lau khô và chải cho.- Hì, hôm nay cô hai đẹp ơi là đẹp, để em chải tóc cho ạ.Đấy, cái miệng nó lại tận dụng thời cơ mà lấy lòng nàng ngay.- Khỏi phải nịnh, lần sau mà thế thì ăn roi nghe chưa?- Dạ, lần sau em không dám đâu ạ.Thy Ngọc lạy trời lạy Phật, thế là cái bụng rỗng của nó không phải nhịn đói qua đêm nay rồi.- Giỏi rồi, giờ không thèm nghe tôi, nghe người ta bày trò linh tinh.Thy Ngọc thừa biết người ta ở đây là mợ hai Thiều Bảo Trâm chứ còn ai nữa.
Lạ đấy, mọi hôm nó nhắc đến mợ một cái là Dương Hoàng Yến khó chịu ngay thế mà hôm nay lại chủ động khơi ra chứ.- Dạ đâu có, cô hai đừng trách nhầm khổ thân em.Dương Hoàng Yến nhắm mắt thả lỏng cơ đầu, tận hưởng mùi trầm hương dễ chịu phảng phất.- Hôm nay vắng mặt ta, lễ hoá vàng bên đó em có làm đúng như ta dặn không?Giận Thiều Bảo Trâm chỉ là một phần thôi.
Quả thực là tháng này nhà phú ông có lễ dỗ tổ ở quê nội, cha nàng phải đích thân về cố hương để tỏ lòng thành kính với gia tiên.
Mà Dương Hoàng Yến thân là đứa con duy nhất nên dẫu là con gái, nàng cũng phải thay cha đỡ đần mẹ cho đúng với đạo hiếu.
Mặc dầu phú bà Dương vẫn còn đương khoẻ mạnh lắm nhưng nỗi lo tuổi chiều hôm không nói trước được, Dương Hoàng Yến lại không yên tâm mấy đứa gia nhân, chẳng thể bằng con cái ở bên chăm sóc.
Thế nên nàng đã lễ phép xin cha mẹ chồng cho được lại nhà ít bữa, mà ông bà Thiều cũng có nề chi mà không đồng ý.
Kể từ khi Dương Hoàng Yến về làm dâu họ Thiều, tính cách đoan trang, lễ tiết của nàng khiến ông bà Thiều ưng bụng lắm, cả cô cả, cô thứ cùng đám gia nhân cũng đều cảm mến nàng.- Dạ, chè ngọt cô nấu em đã chia hai phần, một mâm trên một mâm dưới, quét dọn ban thờ, thay mới trầm hương, em chào thưa cô cả Thiều, cô thứ và mợ hai rồi mới về ạ.- Ừm.Dương Hoàng Yến vẫn nhắm mắt, gật gật đầu hài lòng, quả thật đúng như những gì nàng đã dặn nó.- Thế còn trầu và mấy thang thuốc bổ?- Dạ thưa, em đã đưa tận tay ông bà Thiều, ông bà khen cô têm trầu cánh phượng đẹp lắm á cô.Dương Hoàng Yến lại nhẹ gật đầu.Mặc dù ngày hoá vàng hôm nay không có mặt nhưng nàng cũng lo liệu chu tất cho nhà chồng.
Nàng tự tay nấu chè cốm, đặt mua trầm hương gỗ bạch đàn loại tốt cho người trung niên như ông bà Thiều, rồi tự tay mua trầu, têm cánh phượng tỉ mỉ mới gửi sang.- Ta khen em nghe lời, cư xử phải phép, việc em đi quá giờ Tỵ mới về, thôi ta bỏ qua cho lần này.Thy Ngọc nhìn nàng trong gương, bất chợt nhớ ra gì đó rồi lên tiếng.- Dạ cô ơi, em về muộn là có lý do ạ, tại vì mợ hai...Dương Hoàng Yến nhướng mày, Thy Ngọc quan sát nét mặt nàng có chút biến đổi nhưng hai mắt vẫn nhắm lại trong gương mới dám nói tiếp.- Mợ hai làm sao?- Mợ hai... bị thương, ông bà Thiều sai em đi mua lá thuốc cho mợ ạ.Dương Hoàng Yến mở mắt, trong lòng nàng thoáng dao động.- Làm sao mà bị thương?- Dạ, mợ thổi bếp luộc mớ hạt sen, không may bị phỏng ạ.Trong lòng dấy lên nỗi lo lắng, thầm trách ai kia vụng về, nàng mới đi có mấy hôm đã không được việc gì ra hồn rồi, mỗi cái việc thổi bếp cũng làm không xong để bị phỏng.
Dương Hoàng Yến không biết khi nào đã nhíu mày, nhìn Thy Ngọc qua gương.- Tại sao bây giờ mới nói với ta?Thy Ngọc ngập ngừng.- Dạ, mợ sợ cô lo lắng, nên... dặn em đừng nói với cô vội ạ.Đôi mày xinh đẹp lại nhíu chặt hơn.
Hay rồi, giấu giấu giếm giếm, ai thèm lo lắng làm gì, mấy người nghĩ có vậy thôi là làm tôi mất ăn mất ngủ hay gì mà không nói.- Vẽ chuyện, mặc xác mấy người.Dương Hoàng Yến lầm bầm trong miệng, vẻ mặt lại hầm hầm đáng sợ.
Thy Ngọc thật muốn đánh cái tật lanh chanh của nó, quên béng mất việc Thiều Bảo Trâm bảo em đừng nói cho nàng biết.
Nó vo vo vạt áo, thì thấy loạt soạt trong túi, bấy giờ nó mới nhớ ra bức thư tay của mợ hai bảo nó đưa cho Dương Hoàng Yến.
Đang yên đang lành tự nhiên lại khó chịu trong người, Dương Hoàng Yến kêu nó ngừng lại.- Được rồi, ta cho em lui, đi xuống dưới bếp ăn cơm đi.Mặc dù nghe đến ăn Thy Ngọc mừng rớt nước mắt nhưng mà nó vẫn còn có việc phải làm, nó lén nuốt khan một cái, lại phải làm cái việc nó sợ nhất mấy ngày này.- Sao còn đứng đấy?
Không muốn ăn hả?- Dạ, cô ơi... mợ...Như thường lệ cứ nghe nhắc đến người kia là ánh mắt nàng lại trầm xuống.- Mợ lại làm sao nữa?Dương Hoàng Yến quay người nhìn nó, muốn biết rốt cuộc là còn cái gì nữa.- Mợ... mợ nhờ em đưa thư cho cô ạ.Thy Ngọc cầm phong thư màu gỗ sáng bằng hai tay, cúi đầu nhắm mắt chuẩn bị nghe câu nói quen thuộc.- Mang đi đi.Đấy, biết ngay mà, và chỉ có thể là Thy Ngọc nhanh chóng quay đi ngay, nói thêm câu nào để cô hai giận thì đừng nói đến chuyện có cơm mà ăn nhé, không bị ăn mắng ăn roi là may lắm rồi.Đương hớn hở chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì giọng nói của Dương Hoàng Yến lại níu nó lại.- Này, cái đó...
để trên bàn đi.Thy Ngọc bất ngờ lắm, thế mà hôm nay cô hai lại kêu nó để thư lại chứ.
Nhưng mà nó cũng không dám thắc mắc gì thêm, sợ nàng lại nổi giận, nên khẽ khàng để thư lên bàn rồi bước ra ngoài đóng cửa lại cho nàng.Dương Hoàng Yến ngồi ở bàn trang điểm nhìn tấm thư một lúc mới bước tới bàn trà.
Nàng cầm lấy bức thư mở ra, rút lấy tờ giấy trắng phẳng phiu với nét mực quen thuộc đẹp đẽ bên trong."
Thương mến gửi mình,Mới từ hôm mình đi, mấy khóm hồng mình trồng đã nở rộ cả rồi, mùi hương thì thơm ngát và dễ chịu thật.
Hôm nào Trâm cũng tưới đủ, mình nói với Trâm là mình ngóng hoa nở lắm, thế mà giờ nở rồi mình lại không bên cạnh cùng Trâm tựa vai thưởng hoa được.Hoa vẫn đẹp, nhưng không có mình hoa cũng buồn, mà Trâm thì chẳng cách nào thưởng hoa cho trọn được, như thế thì tiếc thật, mình nhỉ.Dạo đây trời trở heo may, thu về chẳng báo trước để Trâm kịp may áo ấm cho mình, chỉ thương mình của Trâm mình hạc sương mai, nhạy gió dễ bệnh, không kề cạnh sớm tối, Trâm muốn yên lòng e cũng khó.Mình ơi, Trâm biết mình còn chưa nguôi cơn giận, nhưng mà Trâm nhớ mình, nhớ đến đêm nào cũng trằn trọc, trăng lên rồi trăng lặn, hoa Quỳnh nở trắng giấc không yên.Trâm hiểu rồi, Trâm sai lắm mình ơi, mình về với Trâm nghe mình.Thương nhớ mình không biết bao chữ sao cho đủ, chỉ mong mình hiểu, mình đừng ghét bỏ Trâm.
Chừng nào hết giận, mình cứ đánh thư, Trâm sang đón mình, nghe mình.Mình của em, thương nhớ, Thiều Bảo Trâm."
Dương Hoàng Yến trầm ngâm đọc bức thư, không bỏ sót chữ nào, khoé miệng cũng đã cong nhẹ lên.
Bức thư mùi mẫn chứa biết bao nhiêu là tha thiết của người viết thật khiến nàng mủi lòng, phải mà người ta ở đây thì kiểu gì cũng sẽ nhìn nàng bằng cái ánh mắt ấy cho xem.- Cho chừa cái tật ham chơi.Dương Hoàng Yến gập lại bức thư, nhỏ giọng mắng yêu một câu như là đang nói với người kia ấy.
Đoạn, nàng đi đến bàn sách, kéo ngăn tủ lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.
Nàng mở ra, cẩn thận vuốt ve phong thư rồi đặt gọn gàng vào đấy.
Mấy ngày tụi Thy Ngọc và gia nhân đưa thư của ai kia cho nàng bị nàng từ chối, thế nhưng chúng nó nhân lúc dọn dẹp phòng cho nàng đều lén để lại, cài phía dưới khay trà.
Nàng biết đứa đầu têu chắc chắn là con nhóc Thy Ngọc, những cũng chẳng buồn trách, mấy hôm đầu chưa nguôi, nàng đã định thẳng tay ném đi rồi đấy.Nhưng mà cuối cùng vẫn là không đành, nàng có bỏ cái nào đi đâu.
Nàng đọc không sót cái nào, đọc xong thì lại để vào hộp giữ lại.
Trước khi đóng hộp lại, Dương Hoàng Yến lại không kiềm được nói nhỏ một câu.- Thấy ghét.Thấy ghét...Bên nhà lý trưởng, có người nãy giờ cứ gãi gãi tai trong thư phòng, gió lạnh lùa qua khe cửa làm bay tấm rèm mỏng.- Hắt xì.Thiều Bảo Trâm đặt bút xuống bóp bóp sống mũi, tay giữ tờ giấy cho khỏi bị gió lật lên làm nhoè nét mực thơm mới in xuống, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.- Trời lại trở gió rồi.Em bước ra cửa, nhìn khóm hồng đung đưa trong gió, lại càng nhớ Dương Hoàng Yến khôn nguôi.- Trở trời thế này, nàng dễ bệnh lắm.Thiều Bảo Trâm thở dài, cứ tầm này là Dương Hoàng Yến lại bị đau đầu mệt mỏi vài ngày, mỗi ngày đều phải uống thuốc sắc tẩm bổ.
Em chỉnh lại cái áo choàng trên vai, mắt nhìn xa xăm.
Sắp nửa đêm canh ba rồi nhưng Thiều Bảo Trâm chẳng thể ngủ nổi, từ hôm nàng đi chưa đêm nào em ngủ ngon giấc, không được ôm hơi ấm quen thuộc trong lòng cảm giác thiếu vắng khó quen.Thiều Bảo Trâm đóng kín cửa cho ngọn đèn không bị gió thổi tắt, quay lại bàn giấy, đổ nước vào khay đá rồi cầm thanh mực mài mài.
Mọi hôm em ngồi viết sách muộn thế này lúc nào cũng có nàng ngồi bên cạnh mài mực vuốt giấy, đèn hết dầu nàng khẽ khàng đi thắp, nhiều hôm nàng còn tự tay nấu chè đem lên nữa.Nghĩ đến đây tự nhiên chẳng còn tâm trạng viết nữa, Thiều Bảo Trâm dẹp giấy mực sang một bên, cầm chiếc vòng đá mắt mèo em tặng mà nàng để lại trên tay ngắm nhìn, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người.- Mình ơi, Trâm nhớ mình nhiều lắm, bao giờ mình mới về với Trâm?Thế là lại thêm một đêm trằn trọc không tròn giấc..Sáng hôm sau, trời trong vắt xanh như ngọc, nắng vàng ngọt ấm áp trong cái tiết se se heo may của trời chớm thu.
Dương Hoàng Yến dậy từ rất sớm, chải tóc trang điểm, soi gương một lúc rồi mới ra ngoài.
Nàng giao việc cho đám gia nhân trong nhà rồi tự mình xuống bếp nhen lửa đun thuốc.
Dương Hoàng Yến pha trà, một ấm trà sen cho mẹ để ở trên bàn gian chính và một ấm trà vải nàng thích.
Dương Hoàng Yến bê khay trà vào phòng, nàng rót một chén trà nóng hổi, ung dung kề lên miệng thổi từng hơi cho bớt nóng rồi uống một ngụm.
Mùi trà vải thơm cùng vị ngọt bùi làm ấm cả khoang họng, Dương Hoàng Yến cảm thấy trong người sảng khoái hẳn.- Cô hai vẫn còn ở nhà đấy à?Giọng nói quen thuộc khiến Dương Hoàng Yến lập tức đưa mắt về phía cửa, là một người chị họ bên ngoại của Dương Hoàng Yến, Phạm Quỳnh Anh.
Dương Hoàng Yến là con một, từ nhỏ đã coi Phạm Quỳnh Anh như chị gái ruột của mình.- Chị đấy ạ, chị lên lúc nào sao không đánh thư cho em biết?Dương Hoàng Yến cười tươi, chạy tới ôm lấy cánh tay chị mời vào.
Hai người ngồi xuống, nàng rót một tách trà rồi đưa về phía Phạm Quỳnh Anh.- Chị lên mấy ngày rồi, mới từ trong Nam ra nên muốn biếu chú dì ít đồ, hôm nay mới tiện ghé qua.Phạm Quỳnh Anh cười nói, đã lâu rồi không gặp, lần gần nhất hai người gặp nhau chắc cũng từ hôm đám cưới rồi.
Đoạn, Phạm Quỳnh Anh đặt lên bàn đĩa bánh hạt sen, loại bánh mà Dương Hoàng Yến thích ăn nhất.
Nàng thấy thế thì nhanh nhảu xin phép rồi cầm lấy một cắn một cái.Phạm Quỳnh Anh nhấp một chén trà, day day trán đứa em của mình một cái.- Thật là, cô hai không còn con nít nữa đâu đấy nhé.Dương Hoàng Yến cười cười, có phải với ai cũng thoải mái như thế này đâu, mấy khi Phạm Quỳnh Anh mới tới chơi với nàng, mà nàng ấy thì chiều Dương Hoàng Yến lắm.
Lúc nhỏ nàng nghịch ngợm, hiếu động toàn là Phạm Quỳnh Anh bênh nàng thôi.Phạm Quỳnh Anh nhìn Dương Hoàng Yến rồi từ tốn nói, ánh mắt nhìn nàng có chút dò hỏi.- Chị định đến thẳng nhà lý trưởng, nhưng dọc đường gặp Trâm mới biết cô hai lại nhà đấy.Dương Hoàng Yến gật gật đầu không đáp, mắt đảo đi nơi khác như muốn lảng tránh ánh nhìn của Phạm Quỳnh Anh.Phạm Quỳnh Anh nheo mắt.- Qua lễ cúng hoá vàng rồi, cô hai xem mà thu dọn về bên đấy đi.Nàng bĩu môi, ăn nốt miếng bánh rồi chống tay nhìn Phạm Quỳnh Anh.- Vừa mới gặp mà chị đã muốn đuổi em đi à?Phạm Quỳnh Anh buồn cười nhìn đứa em mình.- Lấy chồng rồi phải về nhà chồng chứ sao?- Nhưng, để mẹ một mình với tụi gia nhân, em không yên tâm ạ.- Khỏi lo, mấy hôm chị ở đây, để chị thay em chăm sóc dì đến khi cha em về.Dương Hoàng Yến ỉu xìu hai tay chống cằm, không muốn nói ra lý do khác khiến em vẫn muốn ở lại đây.
Phạm Quỳnh Anh tinh ý nhìn ra nét suy tư của nàng, không trêu chọc nữa mà nhẹ giọng hỏi.- Sao thế?
Hai đứa giận nhau à?Dương Hoàng Yến chớp chớp đôi mắt chột dạ, thế mà lại bị nhìn trúng rồi.Thấy nàng không đáp lại, Phạm Quỳnh Anh càng chắc là mình đã đoán đúng.- Vợ chồng, có giận mới có thương mà.Phạm Quỳnh Anh lại nhấp một ngụm trà âm ấm, lờ đi vẻ mặt bất mãn của Dương Hoàng Yến khi nghe thấy thế.
Tay nàng được bàn tay của Phạm Quỳnh Anh phủ lên nắm nhẹ lấy, nàng cũng tự giác ngồi thẳng dậy, nhìn vào ánh dịu hiền của chị.- Đáng ghét muốn chết, thương gì nổi.Nàng lầm bầm trong miệng làm Phạm Quỳnh Anh bật cười.
Vợ chồng giận nhau là chuyện bình thường nhưng cái chính là Phạm Quỳnh Anh muốn là căn dặn em mình vài điều.- Yến, em gả cho người ta, là dâu con nhà người ta rồi, giận nhau mà chưa gì đã bỏ về nhà thế này cũng không hay.Dương Hoàng Yến hai tay nắm lấy tay chị gật đầu, nghiêm túc nghe lời Phạm Quỳnh Anh răn dạy.- Dạ, em hiểu ạ.Phạm Quỳnh Anh xoa đầu em, chiều chuộng như một người chị gái.- Không phải chị trách em bốc đồng, em giận chắc chắn là có lý do, nhưng mình phải biết hành xử sao cho phải phép mới được, cái gì xem xét bỏ qua được thì nên bỏ qua, như thế vợ chồng mới bền chặt, nghe không?Nàng gật đầu.
Phạm Quỳnh Anh rót trà cho cả hai rồi lại nói tiếp.- Còn Thiều Bảo Trâm...Dương Hoàng Yến nghe nhắc đến tên ai đó thì liền ngước mắt lên nhìn.- Con bé tuy nhỏ hơn em mấy tuổi, nhưng tốt bụng, hiền lành và đáng tin, ngày con bé cầm dây trầu đến xin dâu, từ tính tình đến lời lẽ đúng là không thể chê được.Nàng gật gật đầu, hơi bĩu môi nghe ai kia được chị mình tán thưởng, Phạm Quỳnh Anh thấy thế thì buồn cười, cũng lựa lời nói sao để cô nương nhà mình mau mau hết giận.- Mà cái chính là, con bé rất thương em.Dương Hoàng Yến chớp chớp mắt, ấy là điều chắc chắn, Thiều Bảo Trâm thương nàng rất nhiều.Phạm Quỳnh Anh hiểu, rằng môn đăng hộ đối chỉ là một phần, tình cảm mà Thiều Bảo Trâm dành cho Dương Hoàng Yến mới là thứ lễ quan trọng nhất để phú ông đồng ý gả đứa con gái bé bỏng quý giá của mình cho em.Lặng yên một lúc không ai nói gì, Dương Hoàng Yến thì có vẻ đang suy tư lắm, có vẻ như nàng vẫn đang suy nghĩ về lời Phạm Quỳnh Anh vừa nói.- Mới nãy gặp ngoài chợ, con bé nói là muốn mua thêm hoa hồng, đợi khi nào em về sẽ cùng con bé trồng một vườn hồng đấy.Dương Hoàng Yến thế mà lại ngại ngùng, tự nhiên thấy ai kia cứ ngốc ngốc, vụng về nâng chén trà lên uống để che đi gò má đã hơi nóng lên, trà hết, nàng lại với tay lấy cái bánh hạt sen.Phạm Quỳnh Anh buồn cười cái dáng vẻ của nàng, nhìn cứ như một đứa trẻ con ấy.- Mà người ta còn bị thương chưa khỏi, cô hai xem xem, thu xếp mà về chăm người ta đi.Dương Hoàng Yến cắn cắn môi, trong lòng khẽ xao động mặc dù giận dỗi thì vẫn còn vương vấn.- Mà nhân tiện...Phạm Quỳnh Anh nén cười, nhìn nàng nhai nhai bánh hạt sen trong miệng ngon lành lười biếng ngước nhìn mình.- Bánh hạt sen này là của "người ta" làm cho cô hai đấy, xem ra hợp miệng cô hai quá nhỉ?Dương Hoàng Yến trợn mắt, ngừng nhai, hết nhìn đĩa bánh gần hết rồi lại nhìn Phạm Quỳnh Anh đang cười cười.Miếng bánh ở cổ tự nhiên nghẹn lại, nuốt không trôi nữa..Chiều hôm đó, Dương Hoàng Yến lại cùng Thy Ngọc ra chợ để mua đồ nấu nướng.
Nàng cầm theo một tấm vải lụa đi theo, vừa để may áo dài phòng trời trở lạnh, vừa để kiếm một cái cớ gặp ai kia.
Ngoài chợ náo nhiệt đông đúc, Dương Hoàng Yến đi từng gian hàng một chăm chú chọn đồ từ rau củ đến thịt, trứng nàng đều tự tay xem thật kỹ mới kêu Thy Ngọc lấy tiền ra trả.
Thy Ngọc thì thấy lạ lắm, từ sau hôm trước nó với Tiểu My bày trò thì cô hai nó không tự đi chợ nữa, thế mà hôm nay lại gọi nó đi cùng.
Bộ cô hai không sợ chạm mặt người ta nữa hả?
Thế là cô với mợ hết giận nhau chưa?
Nó chẳng biết nhưng mà nó với Tiểu My thì chỉ mong hai người hết giận rồi về với nhau, chứ có việc gì cũng phải chạy qua chạy lại mấy quãng ruộng mệt ơi là mệt.Dương Hoàng Yến vừa lựa đồ vừa lén đưa mắt khắp nơi tìm bóng hình quen thuộc.
Thế mà, sao mãi chẳng thấy đâu nhỉ?Vừa mới thắc mắc trong đầu thì...- Mình, mình ơi.Giọng nói của Thiều Bảo Trâm gọi nàng, Dương Hoàng Yến giữ nguyên nét mặt lạnh lùng quay lại nhìn người kia.- Vâng, chào cô út, duyên quá lại gặp nữa rồi.Thy Ngọc cũng bất ngờ chẳng kém, có điều nó sợ cô với mợ nó gặp nhau rồi lát về Dương Hoàng Yến lại nổi giận bắt nó quỳ lắm.
Cơ mà hôm nay nó còn chưa kịp bày trò gì, chưa cả phím trước được cho con nhóc kia thì hai người đã gặp nhau rồi.
Nó thấy Thiều Bảo Trâm thì lễ phép cúi người chào.Thiều Bảo Trâm thấy nàng thì cười tươi khỏi nói, lập tức chạy đến bắt chuyện.Dương Hoàng Yến nhìn người đối diện cứ nhìn nàng nhe răng cười tự nhiên thấy trong lòng xao động.
Nàng liếc xuống bàn tay đương quấn vải trắng của em nhíu mày.
Thiều Bảo Trâm như nhận ra được cái nhìn của nàng liền giấu bàn tay bị thương ra sau, gượng cười nói khi đã vô tình nhìn thấy tấm vải trên tay nàng.- Tấm vải đẹp thế, mình tính may áo ạ?Dương Hoàng Yến hạ mi mắt, cái tay của em lại khiến nàng hơi bực mình, nhàn nhạt đáp lại.- Vâng, cô út không phiền chứ?
Đằng nào tôi cũng đang tiện đường.Thiều Bảo Trâm mừng đến quýnh quáng, cười tươi lắc đầu.- Không, không, sao lại phiền được, mình đến lúc nào cũng được mà.Em đứng né qua mời nàng đi trước, Dương Hoàng Yến lạnh lùng lướt qua.
Thy Ngọc lại bị làm cho bất ngờ, mọi hôm né như né tà thế mà hôm hay lại đi may ở tiệm người ta chứ.Thiều Bảo Trâm đi sóng vai bên nàng, suốt quãng đường vừa đi vừa lén nhìn nàng không biết bao nhiêu lần rồi cười ngốc, chẳng dám nói huyên thuyên điều gì.
Dương Hoàng Yến thì cảm thấy nóng ran một bên sườn mặt, phải cố bước đi mà không quay sang nhìn người bên cạnh một cái.Đi bộ qua vài thửa ruộng cuối cùng đã đến tiệm vải quen thuộc của Thiều Bảo Trâm.
Tiểu My đang thu dọn mấy tấm vải vào sào trong thấy cô út về mà còn có cả mợ út nữa thì không khỏi bất ngờ, nó chạy ra đỡ đồ rồi cúi chào.- Ơ mợ, em chào mợ, chào cô út ạ.Dương Hoàng Yến gật đầu, cùng Thiều Bảo Trâm bước vào tiệm, Tiểu My nhìn theo rồi xúm lại xì xào với Thy Ngọc.- Ơ này, sao mợ lại qua đây?- Làm sao ta biết, hai cổ gặp nhau ngoài chợ rồi cô hai nói là muốn may áo.- Thế cô mí mợ hết giận nhau chưa?- Mi hỏi ta thì ta hỏi ai?Đương xì xào thì Thiều Bảo Trâm cất tiếng gọi.- Tiểu My, lại đây ta dặn.Cả hai đứa nó nhanh chóng chạy vào.- Em đem tấm vải đi đo rồi phơi lên cẩn thận cho ta, chớ có làm rách đấy.Tiểu My vâng dạ cầm tấm vải đi ngay.
Dương Hoàng Yến cũng nhỏ giọng dặn dò.- Thy Ngọc, ở ngoài này chờ ta, chớ có quậy phá lung tung, nghe không?Thy Ngọc gật đầu, cứ làm như nó quậy lắm không bằng.Thiều Bảo Trâm nhìn nàng khẽ cười.- Mình vào đây với Trâm, Trâm đo cho mình nhé.Dương Hoàng Yến gật đầu theo em vào buồng trong.
Thiều Bảo Trâm thấy nàng vẫn một mực im lặng, có vẻ chưa hết giận nên liền bước tới bàn lấy thước dây và bút.Mặc dù mấy số đo của nàng em nắm như lòng bàn tay rồi.- Ui da...Cái tay đau của Thiều Bảo Trâm vô tình va phải cạnh bàn làm em không kiềm được kêu khẽ một tiếng.
Dương Hoàng Yến lập tức để tâm.Thiều Bảo Trâm cắn môi nén đau, toan cúi người nhặt cái thước lên.- Để đấy.Nàng nói rồi nhanh tay cúi xuống nhặt cái thước lên.
Thiều Bảo Trâm ngập ngừng.- Cảm ơn mình ạ.Dương Hoàng Yến liếc qua em một cái rồi ngồi xuống ghế, nàng kéo một cái ghế ra bên cạnh hất cằm lên tiếng.- Ngồi đi.Thiều Bảo Trâm không dám cãi lại nhanh chóng ngồi xuống.- Đưa tay đây.- Dạ, đây mình...Ý nàng bảo là cái tay bị thương kia kìa cái tên ngốc này.- Tay kia.Dương Hoàng Yến bực mình hắng giọng, nhìn em đặt bàn tay bị băng bằng vải trắng lên bàn.Thiều Bảo Trâm bất ngờ, ngồi yên nhìn nàng chầm chậm tháo tấm vải trên tay em ra.
Đoạn, nàng nhíu mày chăm chú quan sát vết thương, chẳng hiểu để bị bỏng kiểu gì mà phồng rộp một mảng thế này, không cẩn thận là để lại sẹo cho xem.
Dương Hoàng Yến dùng khăn tay của mình lau qua một lượt vết thương, lấy trong túi ra một hũ thuốc bôi, thoa nhẹ lên phần da bị sưng đỏ phồng rộp của em, đầu ngón tay nhỏ nhắn đưa qua đưa lại làm Thiều Bảo Trâm nhột nhột.
Thiều Bảo Trâm chống cằm nhìn nàng tập trung chăm sóc vết thương cho mình.
Đôi mắt nhìn nàng đã cong cong ý cười.- A, đau...Tiếng kêu làm Dương Hoàng Yến giật thót mình, dừng bôi, đôi mày nhíu chặt nhìn em.
- Hì, mình ơi, hôm nay mình đẹp thế ạ.Thiều Bảo Trâm cười cười nhìn nàng, em chỉ giả bộ thôi, chứ nàng làm nhẹ như thế sao mà đau được.Gò má Dương Hoàng Yến hơi nóng lên, nàng đảo mắt, nhìn cái vẻ mặt nhe nhở của người đối diện mắng thầm một tiếng rồi lại tiếp tục bôi thuốc.- Trẻ con.- Trâm không đau lắm đâu, mình đừng lo quá nhé.- Ai lo cho mấy người?Thiều Bảo Trâm vẫn cười tươi, nàng lo lắng cho em thế cơ mà, thế là nàng vẫn còn thương em lắm.- Mình ơi.- ...- Mình ơi, mình nhìn Trâm một cái được không ạ?- ...- Một cái thôi mà mình.
- ...Nàng vẫn lờ đi, chăm chú bôi thuốc.
Thiều Bảo Trâm cụp tai, ngón tay vo vo vạt áo.- Em ơi, Trâm biết sai rồi, em đừng giận Trâm nữa mà.Dương Hoàng Yến hừ nhẹ, vẫn không thèm nhìn người kia, cái đồ ham chơi bỏ quên cả vợ, mới có thế thì đừng mong nàng hết giận nhé.- Trâm nhớ em lắm rồi, em về với Trâm, nghe em.- ...- Em ơi, Trâm thương em, thương mỗi em thôi, em đừng giận Trâm nữa mà.Dương Hoàng Yến cố gắng để khoé miệng không cong lên quá lộ liễu, nàng vẫn muốn làm giá thêm chút.- Thương tôi mà bỏ quên tôi ở nhà đi xem ả đào, làm sao tôi tin được?Thiều Bảo Trâm muốn khóc ròng luôn đấy.- Em tin Trâm đi mà, Trâm xin lỗi em, không có lần sau nữa đâu.Dương Hoàng Yến lại yên lặng, khiến ai kia trong lòng cứ thấp thỏm không thôi.- Mình ơi, em còn thương Trâm không?Thiều Bảo Trâm nói bằng giọng không thể tha thiết hơn, mong nàng sẽ mềm lòng.- Mấy người cứ như thế, tôi chẳng dám thương nữa đâu.Thiều Bảo Trâm thở dài một cái, hai mày dãn ra đầy suy tư, nàng không thương em nữa thì em sống làm sao đây.
- Mình đừng hết thương Trâm mà...Dương Hoàng Yến lén nhìn cái vẻ mặt thiểu não của em mà buồn cười, nhưng vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh nhạt.- Đau không?Một lúc sau Dương Hoàng Yến bôi thuốc xong mới lên tiếng.
Giận thì giận nhưng em bị thương thế này nàng cũng sót chết đi được.- Đau, mình ạ...Nàng băng bó cẩn thận vết thương bằng một tấm vải khác.- Trâm đau, mình có thương không ạ?Ánh mắt long lanh của em khiến Dương Hoàng Yến động tâm dữ dội.- Thương mới chả yêu, có mỗi nhóm bếp cũng làm không xong.Dương Hoàng Yến lầm bầm trong miệng, Thiều Bảo Trâm hơi phồng má, nói giọng tủi thân.- Trâm thèm chè ngọt, mà chẳng có ai nấu cho Trâm.- Đám gia nhân đâu hết rồi?- Làm gì có ai nấu ngon như mình, Trâm chỉ thích ăn chè mình nấu thôi.Dẻo miệng, chỉ được cái thế là nhanh.Thoáng thấy khoé miệng nàng hơi cong lên, Thiều Bảo Trâm vui mừng trong lòng, nắm lấy tay nàng.- Mình ơi.- Vâng?- Thế... thế mình đừng giận Trâm nữa nhé, mình về nhà với Trâm nhé?Thiều Bảo Trâm nhìn nàng với ánh mắt tròn xoe mong chờ, y như một con cún con.
Nàng cười thầm, liếc nhìn một cái.- Lần sau còn thế thì tôi kén cho mấy người thêm mấy bà lẽ nữa mà thương, tôi mặc kệ.- Không đâu, Trâm không lấy ai nữa đâu, Trâm chỉ thương mình thôi.Thiều Bảo Trâm chưa đợi nàng nói xong đã nhanh chóng lên tiếng cắt ngang, tiện tay kéo nàng vào lòng ôm lấy.
Mấy ngày rồi mới lại được ôm nàng thế này, nhớ muốn chết đi được.Thiều Bảo Trâm chừa rồi, nhà có vợ đẹp thế này thì sau chỉ ở nhà quấn vợ thôi, không thèm ong bướm bên ngoài nữa.Dương Hoàng Yến đứng yên để em ôm, Thiều Bảo Trâm hơi cúi người tựa cằm vào vai nàng, vòng tay quanh eo nàng siết chặt hơn.
Nàng thầm cười, thế là bị làm cho mềm lòng.Thôi thì đã khẩn thiết như thế thì tôi tha cho đấy.- Thương em mà bỏ em đợi ở nhà, mình là đồ nói dối.Nhưng mà Dương Hoàng Yến thì vẫn có chút tủi thân đấy nhé.- Mình thương em, không có lần sau nữa đâu.- Mình hứa đi, không được ham chơi bỏ quên em nữa.Thiều Bảo Trâm nhoẻn miệng cười nhìn nàng chiều chuộng, giơ tay lên thề.- Mình hứa với em, lần sau mà tái phạm thì bị phỏng tay nữa luôn.Dương Hoàng Yến nghe vậy thì không cười nổi, nhăn mặt đánh nhẹ vào cánh tay em một cái.- Này, đừng có mà nói gở.Thiều Bảo Trâm lại cong mắt cười ngốc, không kiềm được cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi nhỏ xinh.
Dương Hoàng Yến bị cái hôn bất chợt làm cho đỏ ửng hai gò má, và cái vẻ ngại ngùng ấy khiến Thiều Bảo Trâm tan chảy.
Em nắm lấy bàn tay, ghé sát mặt nàng thì thầm.- Em ơi, em nói thương mình đi.Dương Hoàng Yến ngượng ngùng, mi mắt lúng túng chớp chớp liên hồi, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đang kề sát kia.- Đi mà, em ơi~Thật là, có biết nàng đang ngại lắm không mà còn làm nũng thế nữa.- Mình...- Dạ, mình đây em ơi.- Em... thương mình.- Mình của ai ạ?- Mình của... của em ạ.Ừ, của mình em thôi, của mình Dương Hoàng Yến thôi..Đêm nay trăng sáng và đẹp hơn hẳn mấy hôm trước, hoặc có thể là do tâm trạng Thiều Bảo Trâm đang rất tốt Dương Hoàng Yến ngồi trong thư phòng rộng lớn nhà lý trưởng, một tay chống cằm, một tay lật xem sổ sách.Nàng đặt bút lông lại vào khay mực, chống cằm chuyên tâm xem xét sổ sách trong nhà, mấy hôm vừa qua nàng không ở đây quán xuyến, mặc dù Thiều Bảo Trâm cũng là một người tỉ mỉ nhưng tính nàng xưa nay cẩn thậm thành quen, vẫn là lật ra xem lại thật kĩ.
Nào là sổ chấm lương cho tụi gia nhân, sổ nợ, sổ tiền nong lãi, thuế, từ ngày về làm dâu đều để nàng lo giúp.
Mới đầu Dương Hoàng Yến cũng hơi bối rối, nhưng lâu dần thành quen, ông bà Thiều cũng hết mực chỉ bảo nên nàng đã coi đó là trách nhiệm của mình.Đương ngồi xem chăm chú day day ấn đường thì bỗng một tấm áo ấm phủ lên vai nàng, và bên tai vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc.- Đêm xuống trở gió, em mặc thêm áo không lạnh.Thiều Bảo Trâm khoác áo cho nàng rồi hôn nhẹ lên trán nàng một cái.- Muộn thế này rồi, em nghỉ sớm đi thôi.Dương Hoàng Yến gật đầu nhoẻn miệng cười.- Vâng ạ, em xem một lát nữa thôi mình.Thiều Bảo Trâm cũng không nói thêm gì, miễn nàng muốn là được.
Rồi em lại lặng lẽ ra ngoài không làm phiền nàng nữa.Chú tâm công chuyện một hồi, Dương Hoàng Yến mới nắn nắn cái cổ nhìn ra ngoài trời.
Trăng đã lên cao sáng tròn vằng vặc, nàng đóng sổ sách lại, thổi tắt đèn, bước ra ngoài khoá cửa thư phòng cẩn thận.
Đi tới buồng ngủ của nàng và Thiều Bảo Trâm, thấy em vẫn còn ngồi ở bàn tập trung chép sách thì nàng khẽ khàng xuống bếp.
Nàng tự tay nhóm lửa hầm táo đỏ với thuốc Bắc cho em tẩm bổ.Cạch.Tiếng cánh cửa nhẹ đẩy ra rồi đóng lại, Thiều Bảo Trâm dường như vẫn chăm chú, không ngẩng mặt lên nói.- Tiểu My, tiếp dầu vào đèn cho ta.Thiều Bảo Trâm quen miệng lên tiếng.- Em đây, mình để em ạ.Giọng nói ngọt ngào đáp lại khiến Thiều Bảo Trâm lập tức nâng mi mắt, không phải đứa nhóc kia mà chính là khuôn mặt xinh đẹp của Dương Hoàng Yến.Dương Hoàng Yến cười một cái làm em xao xuyến rồi đem chiếc đèn đi tiếp dầu, xong lại mang đặt lên bàn cho em.Thiều Bảo Trâm cong mắt, nàng đã về với em rồi mà.- Mình cảm ơn em.Dương Hoàng Yến cười nhẹ, bưng khay thuốc Bắc lại đặt lên bàn.- Em đây rồi, mình cần gì thì bảo em, Tiểu My lui xuống nhà dưới rồi.Thiều Bảo Trâm nắm lấy tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm.- Vâng ạ, mà em nấu gì cho mình đấy?Dương Hoàng Yến mở cái vung niêu sứ ra, mùi thơm của thuốc Bắc toả theo làn khói nghi ngút.- Em hầm táo đỏ cho mình tẩm bổ ạ.- Mấy việc thế này, sao em không nói Tiểu My hay tụi nhóc làm cho?Nàng vừa múc canh ra bát vừa cười nói.- Em về rồi em nấu cho mình, mình cũng bảo thèm đồ ăn em nấu còn gì.Ừ nhỉ, thèm lắm, mấy hôm rồi, tụi gia nhân làm chẳng ngon bằng nàng đâu.
Đoạn, nàng đưa bát canh cho Thiều Bảo Trâm.- Đây ạ, mình dùng luôn cho nóng.- Mình xin em ạ.Thiều Bảo Trâm đưa muỗng canh thổi rồi uống một ngụm.
Dương Hoàng Yến nhìn em chớp chớp mắt.- Mình ơi, em nấu có vừa miệng mình không ạ?Em cười, chưa bao giờ chê bất cứ món gì nàng nấu cho mình.- Có em ạ, canh ngon lắm.Thiều Bảo Trâm uống một lúc là hết veo, mấy vị thuốc Bắc làm em ấm người hơn hẳn.- Em xem tay mình nào.Dương Hoàng Yến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của em, chỗ da bị phỏng nom đã bớt phồng rộp hơn rồi, tuy vẫn còn hơi đỏ nhưng không đáng lo nữa.
Nàng lấy hũ thuốc mỡ ra, từ tốn bôi lên vết thương cho em.- Mình đúng là, có phải lần đầu vào bếp đâu mà còn bất cẩn như thế.- ...- May mà bị nhẹ thôi, chứ không là còn đau nữa đấy mình.Thiều Bảo Trâm vẫn không đáp lại, cong cong mắt cười chống tay nhìn nàng đương nhỏ giọng trách móc nhưng tay thì vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc cho em.- Mà mình cứ bảo Tiểu My với mấy đứa nhỏ làm cho, đang yên đang lành.- ....- Mình đó, em đã nói mấy lần rồi mà...Chụt.Một nụ hôn nhẹ nhàng đầy yêu chiều, đáy mắt Dương Hoàng Yến rung động, hai gò má đỏ ửng lên.- Mình nghe rồi ạ, mình nghe em hết.Nàng ngại ngùng, bị hút sâu vào ánh mắt dịu dàng trước mặt, tay chân lúng túng toan đứng dậy thì cổ tay nhỏ bé bị nắm lại.
Em ghé sát tới, lại hôn thêm mấy cái vào gò má nóng hổi và vành tai nhỏ của nàng.- Ưm... mình...Dương Hoàng Yến đẩy vai em ra, hơi thở cứ phả vào tai khiến nó đỏ ửng lên và nhộn nhạo.- Mình thương em, thương em lắm.Dương Hoàng Yến dứt khoát đẩy em ra trước khi ai đó kịp kéo cái áo khoác của nàng xuống.- Mình...
để em dọn, cho... cho mình làm việc nốt còn đi ngủ sớm.Thiều Bảo Trâm phì cười, đứng dậy nhấc bổng nàng trong vòng tay.
Dương Hoàng Yến bị làm cho bất ngờ, luống cuống vòng tay qua níu lấy cổ em.- Ơ, này... mình, thả em xuống.- Em cứ để đó, mai mình kêu Tiểu My dọn đi.Em vừa nói vừa bế nàng đi về phía giường.
Dương Hoàng Yến bị làm cho ngại đến mức mặt mũi đỏ bừng.- Mình... mình còn việc chưa xong mà.Thiều Bảo Trâm tặc lưỡi, ra vẻ tiếc nuối.- Việc đấy không vội, còn bây giờ...Khuya lắm rồi...- Còn việc khác quan trọng hơn.- Ơ... này, mình, chờ... chờ đã...Nói rồi, Thiều Bảo Trâm nhếch miệng đặt nàng xuống giường, buông rèm che xuống, phẩy tay dập tắt ngọn đèn....
Người xưa thường nói, vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, và vợ chồng cô út Thiều cũng thế.Đêm nay trời thu trăng thanh gió mát, nhưng trong buồng lại là đêm xuân tình của đôi vợ chồng son...- Ưm~... mình... mình ơi... hm...- Dạ, mình đây, em ơi.Khuôn mặt cả hai đều đỏ gắt.
Dương Hoàng Yến vốn đã dễ ngại ngùng, thế nhưng những lúc xấu hổ thế này thực sự không kiềm chế nổi.- Sao thế em?
Mình đây rồi.Thiều Bảo Trâm nhẹ nhàng hôn lên mi mắt nàng rồi thì thầm, ánh nhìn dịu dàng nhìn hai gò má đỏ ửng.
Dương Hoàng Yến ngượng ngùng quay đi né tránh ánh mắt nóng bỏng đó.- Mình... mình đừng nhìn em nữa ạ.- Sao vợ lại không cho mình nhìn?- Em... em xấu hổ ạ...Thật đấy, ngại chết đi được.Thiều Bảo Trâm phì cười, vuốt ve khuôn mặt mịn màng đã rịn một lớp mồ hôi.- Nhưng mà vợ đẹp thế này, mình không rời mắt được.- Ư... mình...- Vợ càng xấu hổ thì mình càng thấy đẹp.Vẻ đẹp câu nhân chỉ mình Thiều Bảo Trâm được chiêm ngưỡng.Khuôn mặt trắng tròn ửng hồng hai má, cánh môi bóng loáng sưng tấy hờ hững hé mở, mái tóc rối loạn trên gối và vài lọn tóc dính vào làn da trắng sứ...Thực sự là, chết người.Thiều Bảo Trâm dường như khó mà cưỡng lại được, em lại cúi xuống hôn lên cái tai nhỏ nóng ran.- Nếu em thấy khó chịu, thì mình dừng lại nhé?Bàn tay tên nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay trắng mịn của nàng.
Dương Hoàng Yến đặt tay lên vai người bên trên ghì nhẹ.
Thiều Bảo Trâm chưa hề cưỡng cầu nàng phải làm việc này, chỉ cần nàng cảm thấy không thoải mái em sẽ lập tức dừng lại.
Bởi Dương Hoàng Yến quá quý giá đối với em, nàng còn là tiểu thư từ nhỏ đã được nuôi dạy đàng hoàng, con nhà có gia giáo nền nếp nên thân thể rất quý giá.
Em biết Dương Hoàng Yến coi trọng điều đó, và kể từ khi nàng gật đầu nguyện ý giao tấm thân vàng ngọc ấy cho em, Thiều Bảo Trâm đã tự thề sẽ nâng niu và trân quý.Dương Hoàng Yến vùi vào tấm vai trần mê người của em thỏ thẻ.- Nhưng mà... mình có muốn như thế không ạ?Dương Hoàng Yến thực sự là một cô vợ ngoan và đúng mực, kể cả trong chuyện này.
Nhưng Thiều Bảo Trâm lại có chút không muốn nàng cứ ngoan ngoãn như thế.Lại thêm một nụ hôn yêu chiều lên trán.- Ý của em thế nào mới quan trọng, em cứ nói mình nghe, mình thương em mà.Dương Hoàng Yến càng rung động hơn, trái tim đập loạn trong lồng ngực.- Em... em thế nào cũng được ạ.- Thế thì...Ngón tay Thiều Bảo Trâm lướt một đường từ bụng phẳng lì của người nằm dưới, mấy ngón tay thon lả lướt vuốt ve khiến Dương Hoàng Yến nhột mà khẽ cong người, cơ thể nhạy cảm lại gợn chút động tình.- Vợ chiều mình thêm một lúc nữa, được không ạ?Nàng khẽ cắn nhẹ môi dưới khi bàn tay em lại tiếp tục đụng chạm đầy kích thích và khoé miệng thì lại nhếch lên tinh nghịch, ánh mắt cắt ra khỏi ánh nhìn say dại kia.- M-một chút nữa thôi... nhé mình?Bởi vì nàng cũng mệt lắm rồi.- Vâng ạ, một chút nữa thôi.- Mình... mình hứa đi.- Mình hứa, mình sẽ nhẹ nhàng mà, không làm vợ đau đâu, vợ yên tâm ạ~- Hmm... mình... ha-a~...Thiều Bảo Trâm phì cười, lại tiếp tục triền miên, đêm lặng ngắt trong phòng chỉ còn văng vẳng tiếng thở và tiếng nỉ non đầy ái muội.Có điều "một chút" của Thiều Bảo Trâm đã kéo dài đến gần hai canh giờ rồi, mà có vẻ như đêm xuân tình vẫn còn dài chán.____________________Tính cho hai cổ làm lành nhẹ nhàng dễ thương thôi nhưng mà ke ngập họng nên múa thêm tí cho món ngon bùng vị ☺️...