Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 70: Chương 70



Lúc Phương Uyển Chi đi ra ngoài, ba người kia đã nói chuyện xong.

Một người thì thần sắc xán lạn lau chùi bạc, hai người còn lại thì yên lặng nhìn.

Phương Uyển Chi nhìn sang, thấy vẻ biểu cảm của hai người này cực kì giống cha mình khi nhịn đau vung bạc, buồn cười mà cũng phải nhịn lại.

Liên Dụ thấy nàng chỉ mang ba cái cốc ra, vốn là muốn lấy lại cái chén trà của Trương Lương về Nhưng vừa cầm trên tay lại thấy vui vẻ.

Trong chén của Trương Lương lá trà bột còn đang nổi lên.

Hắn nghiêng đầu nhướng mi, cảm thấy Phương Uyển Chi đúng là càng lúc càng giống mình, thổi thổi rồi uống một hớp nhuận họng, còn dư hơn phân nửa chén thì đưa cho Phương Uyển Chi. Rồi lại rót thêm chén khác.

Lá theo gió đung đưa, vài chiếc lá rụng xuống bay lên áo của Liên Dụ, Phương Uyển Chi nhìn thấy thì đưa tay lấy xuống giúp hắn. Ống tay áo khẽ trợt xuống, hắn thấy cổ tay nàng rất gầy.

So với cổ tay của mình, Liên Dụ nói với Phương Uyển Chi: “Buổi tối ta muốn ăn ngon, lấy huyết yến Lô Châu ra hầm cách thủy đi”.

Phương đại cô nương không nhịn được cười ra tiếng, thầm nghĩ, có ngày nào ngài không ăn ngon à?

Nàng không nói gì, cho dù Phương Uyển Chi không biết Liên Dụ đau lòng, trong lòng vẫn hiểu hắn là người thích ăn no, đói bụng thì lúc nào cũng tùy hứng.

Lưu Lăng và Trương Lương nghe xong thì nuốt nước miếng, hắn cũng muốn ăn.

Liên Dụ nói: “A Đào chỉ biết làm cơm hai người ăn thôi, nhiều món không biết nấu.” Nói gần nói xa rất rõ ràng, hai người chực ở đây cũng vô dụng thôi, nên đi thì đi đi.

Phương Uyển Chi cười vô cùng bất đắc dĩ, lúc ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng và Trương Lương thì cực kì nghiêm túc.

Nàng nói: “Ta không biết làm cơm cho nhiều người ăn thật, không phải Bạch tri huyện nói tối nay hầm gà à? Hai ngài có thể bổ sung thêm chất bổ.”

Gà có thể so với huyết yến sao?

Hai tên ngốc mắt to trừng mắt nhỏ, thống nhất không lên tiếng. Bởi vì đâu thể so với độ vô liêm sỉ của hai ‘Vợ chồng’ người ta chứ.

Lúc ăn cơm tối, Phương Uyển Chi và Vương Thủ Tài lại đánh nhau lần nữa.

Nguyên nhân là ngoài canh huyết yến, họ còn có một món chính là thịt kho tàu. Vương Thủ Tài ngửi được mùi kia thì nổi điên, giương nanh múa vuốt đòi ăn.

Nó đã rất béo rồi, béo như vậy mà còn không sợ c.h.ế.t muốn ăn nữa.

Phương Uyển Chi mấy lần mang mèo ra ngoài chơi đều bị người ta hỏi, mèo mang thai mấy tháng rồi. Nàng không cách nào phản bác được, chỉ có thể cười ngượng ngùng: “Mèo nhà ta là mèo đực”.

Liên Dụ nhai kĩ nuốt chậm thưởng thức canh yến, đối với chuyện này thì vô cùng lạnh nhạt. Hai ngày một lần trong nhà sẽ có một trận gà bay chó sủa, sớm tập mãi thành thói quen.

Cho đến khi Vương Thủ Tài bại trận, nó kinh sợ chạy đến trong góc ăn con cá chiên bé xíu, Liên Dụ mới đặt đũa xuống, vẫy vẫy ý bảo Phương Uyển Chi đến ngồi.

Bên cạnh bàn cơm là cái rương gỗ hôm nay Lưu Lăng mang đến, chiếm một vị trí rất lớn.

Hắn khóa kĩ cái rương, rồi đặt chìa khóa vào tay Phương Uyển Chi.

Một câu cũng không thèm nói, một chữ cũng không thoát ra khỏi cổ họng. Rồi người kia lại tới bên giường cầm lấy Vương Đại Tráng cáo trạng với Phương Uyển Chi.

“Vương Thủ Tài cào này.”

Phương Uyển Chi cũng không để ý, chỉ nghĩ về chiếc chìa khóa trong tay, hỏi hắn.

“Để ta giữ à? Không sợ ta ôm tiền chạy mất sao?”

Liên Dụ cũng không thèm xoay qua chỗ khác, kéo hai sợi dây trên đầu Vương Đại Tráng bị Vương Thủ Tài lôi ra rồi nói.

“Ở Đại Yển mà trộm bạc của ta thì không chạy xa được đâu”.

Trong lòng Phương đại cô nương thì cười nở hoa, trên mặt lại làm ra vẻ bình thường, bước tới bên cạnh hắn hỏi.

“Tại sao lại đưa ta giữ?”

TBC

Làm bà quản gia à? Nói được thế mới chấp nhận.

Liên Dụ im lặng ôm Vương Thủ Tài ra ngồi ngoài hậu viện, ngước mắt nhìn sao.

Hắn nói không câu nào động lòng, chỉ đưa cho nàng một chiếc chìa khóa, hắn chỉ muốn cho nàng, về nguyên nhân tại sao, hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận.

Người ta lúc yêu không tránh khỏi ấm đầu, hắn không nghĩ mình lại thế, có một số việc muốn nghĩ thông, nghĩ cho rõ ràng, mới có thể bỏ ra cả đời.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 71: Chương 71



Liên Dụ hai mươi bảy tuổi, sớm đã qua tuổi u mê thời trẻ, cho dù vẻ ngoài không già, nhưng nội tâm trưởng thành hơn người khác, hắn không muốn nói thích đơn giản như thế, chỉ muốn dùng hành động minh chứng tình yêu.

Hai người đều suy nghĩ, cách một bức tường, Phương Uyển Chi cũng không đuổi theo, nàng mím môi nắm chặt chìa khóa trong tay, cảm giác vô cùng chân thực.

Nàng nghĩ, mình không cần nóng vội, còn thời gian cả đời, họ còn rất nhiều thời gian.

Sáng sớm hôm sau, bốn người một mèo đều dậy thật sớm.

Mỗi người đều mặc y phục thôn dân bình thường, Liên Dụ còn đeo thêm một lớp mặt nạ.

Bọn họ muốn đột nhập vào trong trại để hiểu rõ tình hình bên trong.

Cùng lúc đó, Lưu Lăng và Trương Lương cũng đổi trang phục dân thường, nhìn mặt nạ trên mặt Liên Dụ hồi lâu, ngây ngốc hỏi.

“Chúng ta có cần mang mặt nạ không?”

Liên Dụ vừa sửa lại cổ áo vừa bớt chút thời gian nhìn bọn họ một cái, lời ít mà ý nhiều bảo.

TBC

“Không cần.”

Bọn họ mập như vậy, tìm mặt nạ phù hợp cũng khó.

Cửa Thiết trại không đóng thường xuyên, ngược lại, họ mở rộng cửa để người ngoài vào trong quan sát. Như vậy họ mới có thể truyền giáo, gia tăng tín đồ. Tin truyền đi cũng nhanh hơn, rất dễ lôi kéo.

Lúc Lưu Lăng mang theo cấm vệ đến Nhạn Nam, binh chỉ đóng dưới chân núi, bởi vậy ngoại trừ tri huyện Nhạn Nam và người dân không tin Thiêu Thần, không ai biết triều đình đến đây.

Nhưng không hề nghe động tĩnh gì thì Liên Dụ lại không tin, trước khi đi, hắn nhìn lướt qua Bạch Yến Trầm, vẻ mặt như cười như không, bảo hắn ở lại thị trấn Nhạn Nam, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Đương nhiên Bạch Yến Trầm đáp ứng đàng hoàng, ngậm ngùi nuốt nước mắt nhìn bọn họ lên núi.

Hoa Quả Thôn này vốn là không phải là thôn gì lớn, có trúc lâu, có đường phố, cũng chỉ có một toàn Thiêu các.

Liên Dụ lẫn trong đám người hỗn tạp, quần áo vải thô cũ rách, nhờ thế nhận được chiêu đãi không tồi.

Người dân địa phương nói cho họ biết, Thiêu Thần rất lợi hại, cũng rất thương dân, xem họ như người nhà. Những cổ độc được nuôi này từ trước đến nay muốn xa người. Độc trùng lại là loại không được gần người, dính vào sẽ dễ bị bệnh, cho nên hắn xây tòa thiêu các đó. Hơn nữa lúc nuôi cổ rất dễ bị cắn, Thiêu Thần thay họ trừ vô số ma quỷ, ngăn ngừa tai nạn, lên trời muốn trừng phạt hắn, bởi vì hắn đã làm trái với thiên mệnh.

Phương Uyển Chi vốn có tiếng là vô sự tự thông, nàng ngồi xổm trong đám người nói chuyện với một đại nương, híp mắt cười hỏi.

“Chúng ta là người nhà quê không hiểu nhiều về cổ độc, chỉ nghe lúc đầu có mấy người thờ phụng, sau đó thì thấy không còn ai”.

Đại nương nghe xong thì gật đầu: “Đại Tế Ti ở Hoa Quả Thôn chúng ta xảy ra chuyện đó. Ở đây dân chúng đều tin hắn, nhưng người triều đình lại không ưa, phái binh c.h.é.m đầu. Ban đầu giáo chúng đều sụp đổ, c.h.ế.t nhiều người, về sau cũng không ai dám nói chuyện nuôi cổ nữa”.

Một người khác ngồi xổm bên cạnh phụ họa.

“Đúng vậy, vài năm đó, người dân trong thôn cũng yên ổn nhiều, nhưng không biết vì sao lại có quỷ đến náo loạn, còn có người bị quỷ hồn che thân, ai cũng sợ. Hán tử nhà Lưu Hoa Quế cũng c.h.ế.t không minh bạch, tội nghiệp nàng, vừa qua ba mươi đã cô nhi quả mẫu. Khi đó chúng ta rất sợ, cứ nghĩ vị Đại Tế Ti kia thấy mọi người không tin phụng hắn nên hắn mới về trả thù”.

“Trả thù?”

Phương Uyển Chi cảm thấy mọi người lớn tuổi quanh mình đều trầm mặc, có lẽ họ rất sợ người này.

Cụ ông ở bên đập đập tẩu thuốc, thở dài nói.

“Chúng ta có xây cho hắn một tòa thần điện, nhưng sợ người triều đình đến tra. Bạch tri huyện dưới chân núi cũng không cho phép chúng ta tới. Khi Thiêu Thần đến đây, hắn mặc áo đạo bào, là cách ăn mặc của người Trung nguyên, nhưng lại biết nuôi cổ bắt quỷ, có ơn cứu mạng mọi người.”

Phương đại cô nương cười cười, nàng cảm thấy, thôn dân Hoa Quả Thôn đều là người chất phác. Mặc dù nàng biết họ nhiệt tình chiêu đãi nàng và nói chuyện cùng như vậy là vì nghĩ nàng cũng tin phụng La Bàn Nhi, cho nên mới thổ lộ.

Cho họ cơm ăn cũng là vì nghe nói họ chạy nạn từ nơi khác tới.

Nàng nhai nửa cái bánh bao trong tay, hỏi ông lão: “Thôn ông xảy ra chuyện ma quái bắt đầu từ khi nào? Thiêu Thần bắt nó thế nào vậy?”

Sao lại trùng hợp đến thế. Một thôn chưa từng có ma lại đột nhiên có quỷ đến náo loạn. Quỷ vừa tới Thiêu Thần cũng tới luôn?

Nàng không muốn giảng đạo lý cho họ, giờ có giảng họ cũng không nghe lọt, chỉ cần hỏi thăm thôi.

“Hán tử nhà Lưu tỷ tỷ kia là bị quỷ giết?”

Lão gia tử liền vỗ đùi.

“Đúng là bị quỷ giết, con quỷ kia cực kì hung hãn, hắn cầm d.a.o c.ắ.t c.ổ người ta. Lưu quả phụ khóc đến mờ mắt, sau khi Thiêu Thần đến mới thanh tỉnh một chút, rồi nói. Nói là triều đình năm đó g.i.ế.c nhiều người như vậy, oán khí hóa thành quỷ. Quỷ không phân chính tà, chúng chạy tới hại dân chúng chúng ta. Giờ trong thôn cũng có chuyện ma quái, đều là nhờ Thiêu Thần ra tay giúp đỡ, chúng ta mang bạc đến hiếu kính hắn. Đó là việc nên làm. Cô có nhìn thấy hắn bị gù không, là do đuổi quỷ mà bị vậy, nên chúng ta phải hiếu kính hắn”.

Người xung quanh nghe Lưu lão gia nói thì đều gật đầu, hết sức tán thành, tin tưởng không chút nghi ngờ.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 72: Chương 72



Sau đó một thời gian dài Phương Uyển Chi và Liên Dụ đều đi nghe ngóng.

Họ muốn trong lúc nói chuyện với những người kia, có thể cảm nhận được tín ngưỡng của những người này, tại sao lại tín ngưỡng điều đó.

Giả sử như một Phật tử thành kính, ăn chay niệm phật nhiều năm, lại phát hiện ra tên hòa thượng trước kia hay ăn thịt rượu biến thành phật.

Họ sẽ nghi ngờ, hóa ra nhiều năm như vậy chân lí mình thờ phụng là giả. Bởi vì “hòa thượng thật” không thành chín quả, mà tên “hòa thượng giả” rượu thịt lại thành phật.

Lại có một ngày một người cũng ăn chay như mình thành phật, hắn quay lại nói cho mình biết, ăn chay cũng có thể thành chính quả. Trong lòng hắn lại có thêm hi vọng, cảm thấy những năm tháng qua mình đã không uổng công. Còn chuyện thờ phụng hay không không quan trọng.

Hắn chỉ muốn kết quả, mà khi kết quả đó chưa có được, thì tín niệm sẽ không sụp đổ.

Liên Dụ cảm thấy, dân chúng tin La Bàn Nhi, cũng không phải là vì tin hắn, giống như trong lòng bọn họ cũng hiểu được, La Bàn Nhi không phải đại từ đại bi, đuổi quỷ hàng ma thì phải cống bạc lên. Nhưng mà bọn họ tin, cũng có phần run sợ, nếu không sợ nữa, thì cũng sẽ không cam tâm tình nguyện.

Hắn chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại đưa tay quấn hai vòng nhúm tóc dài bên thái dương của Phương Uyển Chi.

Gần đây nàng ăn mặc rất xấu, không phải giả nha hoàn thì cũng thành tên ăn mày, đầu tóc cũng không gọn gàng, bị rối tung lên.

Phương Uyển Chi vốn đang lắng nghe rất chú tâm, nhưng tóc lại bị Liên Dụ quấn lại, trên mặt thì ngứa ngứa, nàng đưa tay kéo lại, hắn kéo về. Cứ kéo đi kéo lại như thế một lúc, rốt cục nàng cũng mặc kệ hắn.

Có mấy người phụ nữ xung quanh, lớn tuổi nên cũng không kiêng kị gì, nhịn không được cười nói.

“Ơ, nhìn đôi vợ chồng son thương nhau chưa này, mới vừa tân hôn hả? Quấn lấy nhau thế.”

Cả khuôn mặt của Phương Uyển Chi cũng đỏ bừng lên.

TBC

Phụ nhân kia nói tiếp: “Chuẩn bị khi nào thì sinh con vậy? Đã hai mươi chưa? Ta thấy tuổi như cháu bây giờ đều là mẹ của hai đứa bé cả. Ba mẹ chồng đâu? Không tới đây với hai người à?”

Phương Uyển Chi không thể trả lời được một câu.

Là một cô nương gia, đối mặt với những chuyện này đương nhiên nàng cũng sẽ ngượng ngùng, huống chi hai người còn chưa xác định quan hệ. Nhưng mà chỉ có mình nàng xấu hổ, Liên Dụ vẫn còn không da không mặt cầm lấy tóc nàng chơi.

Nàng giật lại tóc của mình, bực bội nói: “Hỏi ngài kìa, khi nào thì sinh? Ba mẹ chồng đâu?”.

Liên Dụ lại kéo nhúm tóc về, nghĩ nghĩ một chút rồi cãi lại:

“Vương Thủ Tài không phải con trai cô à? Gần đây nó còn rất béo nữa”.

Mọi người đều biết, đó là một chuyện rất dễ dẫn tới ‘chiến tranh’, đối với chuyện Vương Thủ Tài béo, và cái miệng bỉ ổi của Liên Dụ, Phương đại cô nương luôn có một niềm nhiệt huyết chiến đấu rất lớn.

Quả nhiên, lời này vừa nói xong, hai người lập tức khai chiến.

Phương Uyển Chi nghiêm túc trừng lớn mắt: “Đó không phải do thói quen của ngài sao? Buổi tối khuya mà cứ đòi ăn này ăn nọ, mình ăn thì thôi đi, còn cho cả Vương Thủ Tài”.

Liên Dụ chăm chú nhìn nàng, nói: “Cô không làm thì ta lấy gì ăn?”

Là ai cứ đòi kia chứ?

Phương Uyển Chi tức đến mức muốn cào hắn rồi.

“Là ai la hét nói mình sắp c.h.ế.t đói hả?”

Liên Dụ vờ như không nghe thấy, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.

“Buổi tối ăn đầu cá thiên ma đi, đầu cá chép nữa, bảo Bạch Yến Trầm đi mua đi.”

Phương Uyển Chi bực bội, gây gổ với nàng xong còn bảo nàng làm đầu cá cho ăn, còn nữa, đang yên đang lành ăn đầu cá làm gì? Giờ cẩn thận nghĩ lại, khóe môi mím lại vui vẻ, cũng không bắt nạt hắn nữa, tùy hắn kéo tóc mình.

Cá Thiên ma rất bổ, đầu cá chép cũng thế, toàn dùng để bồi bổ người gầy.

Xung quanh mọi người nhìn thấy đôi vợ chồng son cãi nhau, cảm thấy vô cùng thú vị.

Cùng lúc đó, cách bọn họ không xa cũng có hai người cãi nhau. Nhưng mà không phải một đôi, mà là hai tên ngốc.

Lúc Liên Dụ và Phương Uyển Chi đấu võ mồm, Lưu Lăng ở bên kia cũng nghe được chuyện triều đình g.i.ế.c Đại Tế Ti, khiến cho dân chúng ở đây oán trách.

Hắn cảm thấy những người này quá sức vô liêm sỉ, nhìn bọn họ một đám áo rách quần manh, còn gầy trơ cả xương thì cũng thấy được, thứ tốt đều vào bụng La Bàn Nhi rồi.

Trong cổ họng ho một tiếng, lúc ấy hắn đã muốn phản bác, bỗng nhiên lại nhớ tới lời dặn dò của Liên Dụ, đành nhịn xuống.

Không biết sao đứng trong đám người ca công tụng đức La Bàn Nhi, càng nghe hắn càng không quen, càng nghẹn muốn phát hỏa. Nghẹn đến cực điểm, hắn gân giọng rống lên một câu: “Ta chưa thấy có người gù nào bắt được quỷ cả, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ cũng chưa từng thấy. Lưng gù mà cũng nghĩ ra cho hắn một mỹ danh, đầu óc các ngươi bị bệnh à?”

Trương Lương nghe xong cũng hùa theo: “Đúng thế, triều đình g.i.ế.c Đại Tế Ti, đó là bởi vì hắn vơ vét của cải, chiếm đoạt nữ nhân, đức hạnh thối tha, Thiêu Thần của các ngươi bây giờ cũng cùng một kiểu đức hạnh đó, giờ hắn muốn bạc, sau này không biết còn muốn cái gì đâu.” Nói xong lại rút điếu thuốc ra hút. “Ta thấy ngươi cả người gầy đến mức đó, mình ăn không đủ no mà còn muốn nuôi hắn? Có tiền dư đó thì sao không tu bổ phần mộ cha mẹ tổ tiên đi.”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 73: Chương 73



Hai tên ngốc nói chuyện thẳng tuột, nhưng mà có lý hay không? Bọn họ cũng phải thừa nhận, đúng là có lý. Người biết chuyện cũng nhìn ra được tên La Bàn Nhi dựa vào dân chúng ngu ngốc ở Hoa Quả Thôn để sống. Nhưng mà những lời này, cho dù muốn nói, cũng không thể nói lúc này.

Hiện thời cả thôn dân chúng đều đã bị đầu độc, ngươi nói họ không đúng, nói La Bàn Nhi là người gù, đó chính là vũ nhục người dân ở Hoa Quả Thôn.

Cũng giống như trên mặt cát có một cọc tiêu, nó dựng lên đã mấy năm, gió táp mưa sa đều đứng đó. Nhưng ngươi vừa đến, lại nói nó không tốt, chắc chắn không ai cảm kích ngươi, cũng không ai tán thường, họ chỉ biết, đó là nói xấu thần thánh của họ.

Rõ ràng là Lưu Lăng và Trương Lương đã chọc tới cái cọc tiêu này

Đám người xôn xao bắt đầu không ngừng văng nước miếng, trách cứ hắn là đồ nhà quê không hiểu lý lẽ.

Trong đó còn có vài người hỏi thăm ân cần một vòng các đời tổ tiên của Lưu Lăng.

Lại nói đến Lưu Lăng, tuy rằng hắn không có học vấn, nhưng cũng là con em hoàng thất, đâu giống với người ít học trên phố, lui tới cũng có vài chữ th* t*c.

Trong lòng hắn biết mình không phải đối thủ của lão nương kia, bực bội vén áo ngoài lên lộ ra áo mãng bào bên trong, quơ cánh tay nói.

“Mẹ nó, phản hết rồi sao. Các ngươi có biết lão tử là ai không? Lão tử là… ”

Không có người nào quan tâm lão tử ngươi là ai, sau khi nhìn thấy áo quan bào kia dân chúng đã mang gậy gộc tới chào hỏi.

Đối với người của triều đình, thôn dân cục kì oán hận, nhưng họ cũng sợ. Chuyện ma quái ở trong thôn còn c.h.ế.t nhiều người, La Bàn Nhi có nói là vì triều đình c.h.é.m g.i.ế.c nhiều người sinh ra quỷ. Cho nên họ phải đưa bạc cho La Bàn Nhi, đó đều là lỗi của triều đình. Hơn nữa ở đây họ đâu có biết phẩm cấp gì? Bạch Yến Trầm ở đây bị chào hỏi thế nào, Lưu Lăng cũng vậy thôi.

TBC

Phải nói Lưu Lăng và Trương Lương tuy là bùn nhão không trát được tường, nhưng ở kinh thành không ai dám đụng, giờ lại bị một đám dân chúng nhân vừa xô vừa đẩy đập đánh đến sao bay đầy mặt, cả người choáng váng.

Trong miệng Lưu Lăng vẫn còn la hét: “Bản vương g.i.ế.c c.h.ế.t cửu tộc các ngươi, có tin không hả? Toàn bộ g.i.ế.c sạch, ta có mang binh đến, ai dám đánh ta. Ta chửi con mẹ nó chứ! Ngươi đánh lại ta thử xem? Tên khốn kiếp, Trương Lương! Trương Lương! Bảo vệ bản vương! Liên Dụ đâu? Liên Dụ!!”

Liên Dụ đã sớm kéo Phương Uyển Chi lên cành cây cao nhất ngồi xuống, hai người vừa xem vừa lắc lắc chân, mặt không chút thay đổi nhìn xuống phía dưới.

Phương Uyển Chi nhìn một lúc thì hỏi Liên Dụ.

“Còn không đi cứu à?”

Liên Dụ lắc đầu.

“Để bọn họ đập một lát đi.”

Bởi vì Lưu Lăng công khai chửi đổng và đánh rắn động cỏ, kế hoạch thăm dò bị rối loạn toàn bộ.

Ngồi dưới tán cây nhỏ ở núi Tiểu Lan, không ai có sắc mặt tốt.

Lưu Lăng vẫn còn hùng hùng hổ hổ, trên đầu đầy rau và vỏ trứng gà lấy mãi không hết, nước bẩn từ trên tóc chảy xuống. Hắn mắng xong vẫn không thấy thoải mái, lại không dám phát hỏa với Liên Dụ, đành chỉ dâu mắng hòe mà chửi Trương Lương:

“Vừa rồi ngươi làm cái gì hả? Vì sao không cứu ta? Ngày thường bản vương cấp bạc cho ngươi còn thiếu sao! Lúc cần mặt thì không thấy bóng dáng.”

Ngay cả nhìn Liên Dụ cũng chưa từng nhìn hắn.

Liên Dụ không nhìn, Lưu Lăng tiếp tục mắng không ngừng.

“Ngày mai lại đi một chuyến, không phải còn có mặt nạ sao? Mang mặt nạ rồi đi, lão tử không tin, ta không hơn một vị thần linh?”

Cuối cùng là Phương đại cô nương không nghe nổi nữa, mở miệng nói thẳng.

“Ta là cô nương mà cũng hiểu được không thể đánh rắn động cỏ, vương gia nhanh mồm nhanh miệng nói thì thoải mái đó, nhưng dân chúng kia đều bị La Bàn Nhi mê hoặc rồi, ngài như vậy còn gióng trống khua chiêng bảo có mang theo binh. Giờ mà muốn vào thăm dò cũng không có cửa nữa đâu. Vốn định tìm cách đưa binh vào tốt nhất, giờ chuyện gì cũng không rõ, muốn đưa vào thế nào?”

Đôi vợ chồng son này rất biết cách bao che khuyết điểm, thấy Phương Uyển Chi mắng Liên Dụ thì thoải mái là thế, nhưng người ngoài mắng hắn một câu thôi nàng đã không vui rồi. Nhưng dù sao Lưu Lăng cũng là vương gia, cho nên mấy câu này cũng có bảy phần khách khí. Lưu Lăng nghe xong không còn lời nào để nói. Bởi vì hắn cảm thấy A Đào nói có lý. Lại nhìn Liên Dụ một cái, người dựa vào tàng cây loay hoay nghịch nhẫn, sắc mặt không phải là tốt, lúc này mới biết bản thân gây ra họa, giận cũng không dám phát nữa.

Hắn có hơi sợ Liên Dụ, Liên Dụ đánh người, quan trong triều cũng từng bị đánh.

Đưa tay lau mấy lá rau trên mặt, hắn thẹn thùng nói.

“Cái kia, bản vương cũng không phải cố ý. Ngươi xem bọn họ đấy! Ta không nhịn được mà. Liên Dụ, ngươi đừng nóng giận nữa.”

Nói cho cùng, Lưu Lăng và Lưu Lễ là hai người hoàn toàn khác nhau. Người trước là ngốc thật, không có đầu óc. Người thứ hai là giả ngu, giả bộ không có đầu óc. Bởi vậy khi Lưu Lăng nói mấy câu này, là hết sức thực tâm thực ý.

Hắn vốn không thông minh, vẻ mặt nhìn như thể gặp đại nạn.

Liên Dụ vẫn không nói gì, đứng lên rồi yên lặng bước đi.

Lúc trước hắn chưa từng ở cùng người ngốc, giờ lại ở bên, thật có lúc không hiểu họ nghĩ gì.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 74: Chương 74



Ngày kế, mọi người đều dậy thật sớm, không biết Liên Dụ kiếm đâu ra một cái áo choàng đen thui, mặc dài chấm đất, bên ngoài còn có đính mũ.

Phương Uyển Chi nhìn hắn giống như đang đưa tang, nàng nhíu lông mày lắc đầu.

“Cái này đâu ra thế? ”

TBC

Liên Dụ nghiêng đầu cười một tiếng, cà lơ phất phơ nói.

“Ta đoạt.”

Phương Uyển Chi nhìn bộ dáng không nghiêm chỉnh của hắn, thiếu chút nữa đã nhéo tai người kia trách, đoạt cũng phải đoạt cái gì đẹp chứ.

Nhìn một lúc mới biết là y phục hộ pháp của Thiết Thiêu các ở Hoa Quả thôn. Nàng thấy Liên Dụ mang một chiếc mặt nạ xấu xí thì cắn hạt dưa hỏi:

“Đêm qua ngài đi Hoa Quả Thôn à? ”

Hắn liền gật đầu, cổ áo của bộ y phục này không kéo được. Phương Uyển Chi liền ném hạt dưa trên tay đến sửa lại cho hắn. Vừa sửa vừa hỏi:

“Hôm nay còn muốn lên núi à? ”

Nàng đoán hắn chuẩn bị để đến căn nhà gỗ kia, nói chuyện với La Bàn Nhi thử.

Liên Dụ gật đầu, cúi đầu thấy vết cắt trên đầu ngón tay nàng, hắn đưa tay nắm lại rồi nhíu mày nói.

“Hôm qua cô bị thương à? ”

Phương Uyển Chi cảm giác được ngón tay kia hết sức dịu dàng, mặt cũng đỏ bừng, cười nói.

“Ta thấy phải hỏi ngài ấy, trên người có đau không? ”

Hôm qua lúc Liên Dụ xông vào đám người cứu Lưu Lăng ra, khó tránh khỏi bị thôn dân Hoa Quả Thôn đánh trúng. Những người kia đều là dân chúng, đa số còn là trưởng giả, Liên Dụ không muốn đánh bọn họ, chỉ có thể lao thẳng đến kéo Phương Uyển Chi vào lòng mình, dù thôn dân không dùng gậy gộc nhưng tiếng gào thét và tiếng gió bên tai nàng cũng biết được, hắn bị đánh mạnh cỡ nào. Nàng không nghe tiếng hắn k** r*n, nhưng cũng đau lòng muốn chết. Nếu như Lưu Lăng không phải là vương gia, nàng đã xông lên cấu xé hắn rồi.

Liên Dụ còn không thèm nháy mắt, nhíu mày nhìn ngón tay nàng như cũ, sau đó lấy một bình thuốc trong n.g.ự.c ra bôi lên vết thương trên tay nàng, rồi thổi thổi.

“Không đau, chờ ta trở về.”

Trong lòng Phương đại cô nương đã thích hắn từ lâu, nàng cắn môi không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên giang hai tay ra ôm lấy hắn, ôm thật chặt. Đầu tựa vào n.g.ự.c hắn, cả khuôn mặt cũng hồng như muốn nổ tung, cả người không chỗ nào không nóng rực.

Nàng biết rõ như thế không đoan trang, nhưng trước mặt nam nhân nhà mình cần gì phải đoan trang chứ. Tận đáy lòng, nàng đã sớm nhất định Liên Dụ là của nàng, hắn không cần nàng cũng không được.

Nhưng mà nói cho cùng, Phương Uyển Chi muốn tự mình bày tỏ, cũng muốn mình can đảm hơn một chút, nàng ôm như vậy có vẻ rất ngốc, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Tiếng nhịp tim thình thịch khiến nàng an tâm hơn một chút, hắn hồi hộp, hồi hộp nhưng ít nhất cũng không đẩy nàng ra.

Nàng cảm nhận được hắn ôm lại mình, từ từ, ôm chặt, hai người không ai nói gì, nhưng đều đỏ bừng cả mặt, như chồi non đ.â.m lên giữa nắng sớm, theo gió đung đưa, vui thích. Lại giống như giữa biển lớn mênh mông, con thuyền dập dềnh qua lại, nghe được hai trái tim cùng rung động.

Liên Dụ khẽ nói: “A Đào, ta phải đi.”

Giọng nói rất trầm, còn có phần nói lắp. A Đào chôn trong lòng hắn ừ một tiếng, đột nhiên lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Liên Dụ cũng không muốn đi, cánh tay thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ôm lấy vòng eo thon nhỏ, hắn thấy Phương Uyển Chi quá gầy, gầy không đầy nắm tay, gầy đến mức như thể hắn không quan tâm chăm sóc nàng thật tốt.

Thật lâu sau, Phương Uyển Chi nói: “Chàng, đi sớm về sớm.”

Cuối cùng mới tách khỏi người hắn.

Liên Dụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng một mảnh, ánh mắt dừng lại nơi cánh môi mịn màng của nàng, dư vị của đôi môi đó khiến hắn động lòng.

“Ta muốn hôn nàng.”

Hắn nhẹ giọng nỉ non, không đợi nàng đáp lại đã cúi người hôn xuống đôi môi ấy.

Không chỉ là lướt qua rồi ngừng lại như hai lần kia, nụ hôn lần này hắn rất nghiêm túc, thậm chí có một chút vội vàng, ngón tay luồn qua mái tóc dài giữ lấy gáy nàng, khiến cho hai người gần sát nhau hơn, như muốn say mình trong ôn hương nhuyễn ngọc.

Phương Uyển Chi chạy thẳng một mạch về phòng, đóng cửa lại rồi cười khúc khích, thực sự rất phấn khích.

Nàng lặng lẽ đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống sân, thấy Liên Dụ vẫn còn đứng ngơ ngác trong viện, bóng lưng cứng đờ mê man, nàng bật cười, thẹn thùng hắng giọng: “Còn không đi đi, muốn đợi mặt trời xuống núi à.”

Liên Dụ liền qua đầu lại, nhìn nàng một hồi lâu rồi chỉ vào cửa sân.

“Ta đi bây giờ.”

Nhưng mà không phải đi tới cửa, hắn nhún chân một cái khinh công bay ra ngoài.

Sao lại không đi qua cửa lớn…

Cả ngày hôm nay Liên Dụ luôn mất hồn mất vía.

Lúc đi đến tòa trúc lâu ở Thiết Thiêu các, hắn thấy rất nhiền người người đi vấn an giáo chúng. Hắn nghĩ mình cũng phải như bọn họ đến nói hai ba câu, nhưng cuối cùng lại không biết phải nói gì, trong đầu đều là hình ảnh của Phương Uyển Chi, khuôn mặt thẹn thùng và đôi môi sưng đỏ.

Lúc La Bàn Nhi khom lưng gù đi tới, nhìn thấy tên hộ pháp đang ngồi ngẩn người trên giường. Hắn bước tới bên cạnh, đẩy đẩy tên kia:

“Người làm gì thế hả?”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 75: Chương 75



Giọng đậm chất địa phương, toàn khẩu âm của vùng.

Liên Dụ biết hắn bước vào, gật gật đầu ý bảo mình nghe được.

La Bàn Nhi có tứ đại hộ pháp, hắn lựa chọn người này, nguyên nhân quan trọng nhất, vì A Tu là người câm.

La Bàn Nhi vốn cũng quen với việc A Tu trầm mặc ít nói, hắn thấy người kia cứ ngồi trên giường hồi lâu, vóc dáng không đủ cao, nên phải mang một băng ghế tới, bò lên rồi nói:

“Ở Cung gia có quỷ náo loạn, họ tới mời ta mấy lần nhưng ta cũng không ứng, ngươi lưu ý thấy họ tới lần thứ ba, nhận một trăm lượng thì thông báo với ta.”

Liên Dụ tiếp tục gật đầu.

Thấy tên lưng gù này đúng là biết cách mua bán.

Quỷ náo loạn ở Cung gia.

TBC

Hắn nắm một ít bột gì đó, ném vào trong chén cổ độc, bên trong đó tự g.i.ế.c lẫn nhau. Thứ náo loạn ở Cung gia, không phải là quỷ, mà là người.

La Bàn Nhi có vẻ cũng không thích nói chuyện phiếm với người khác, tự càu nhàu một lúc rồi chống chằm ngẫm nghĩ: “Mấy ngày trước nghe nói người triều đình đến, ngươi bớt chút thời gian đi qua thông báo với Thiên tôn một tiếng, chuyện đó ta quản không được”.

Hai tay lại đặt đầu gối.

“Nghe nói người đến là một vương gia, có câu nói trời thì cao mà hoàng đế thì xa, lão tử ở xa như vậy mà hắn cũng biết tin. Có thể thấy không phải cứ xa là ít rủi ro”.

Liên Dụ liên tục im lặng nghe hắn nói, có thể thấy người này học thức không cao, hắn cũng không vội giải quyết, nhưng Thiên tôn vừa nhắc đến lại khiến hắn hào hứng.

Hắn vừa mới xem tay của La Bàn Nhi, gầy gò, vô cùng tiều tụy, làn da thô ráp, nhưng đó là do hắn gầy. Hàng năm vì độc trùng và bột thuốc thấm vào người, phần lớn những người dưỡng cổ độc có làn da chuyển thành màu đen.

Tay của La Bàn Nhi lại không thế.

Điều này cho thấy, người nuôi cổ độc là người khác, sau lưng hắn còn có người lợi hại hơn.

Sư phụ của Liên Dụ Nhiễu Tiêm Trần là chưởng môn đời thứ mười sáu của Điểm hoa các, ít người biết được Nhiễu Tiêm Trần lại có một nửa dòng m.á.u là người Miêu Cương, bởi vậy phương pháp nuôi cổ cũng biết được ba phần. Nhưng mà với chuyện này Nhiễu Tiêm Trần lại quá gà mờ, nuôi hơi phân nửa đều c.h.ế.t hết, cho nên cũng ngại quảng cáo kỳ môn dị thuật của mình.

Từ nhỏ Liên Dụ đã lăn lộn với ông, cho nên cũng hiểu biết chút ít.

Thanh danh của Điểm hoa các vốn không có gì đặc sắc, lại thêm chuyện đối xử với trần thế không phân biệt chính tà, có phần tam quan bất chính, làm loạn trên giang hồ một thời gian nên thanh danh cũng ngày một xấu đi, ông ta lại vui vẻ khi trở thành chưởng môn ma giáo, còn thường xuyên tuyên bố đệ tử của mình là Lan Khanh công tử.

Liên Dụ lại không chịu thừa nhận người sư phụ bất chính này, chỉ những lúc ông không có bạc mới đưa tay cứu tế một ít.

Còn về chuyện của La Bàn Nhi, càu nhàu đủ rồi hắn liền bò xuống giường chuẩn bị ra ngoài. Cứ ngồi một chỗ lại thấy trong lòng không yên được.

Bởi vì hắn thấy A Tu nhìn mình lắc đầu, mặt mày ủ rũ. Tự nhiên mình cũng buồn theo.

La Bàn Nhi vốn không có việc gì làm, đi tới Hoa Quả Thôn này nhờ vào lừa đảo mà có thêm chút bạc, giờ chuyện bậy bạ còn kinh động tới vương gia, hắn đương nhiên sẽ hoảng hốt. Đi qua đi lại trong phòng hai lượt, hắn nói với Liên Dụ.

“Ôi chao, ngươi nói ta có nên tự mình đi đến chỗ Thiên tôn không, lần trước có vẻ hắn không muốn ta qua. Nhưng giờ nếu cứ chờ tin thì biết đến khi nào.”

A Tu ôm trùng cổ độc đi về giường, nhíu mày, bày tỏ mình cũng rất thất vọng.

Theo tính tình của La Bàn Nhi, nếu chuyện như vậy mà bị người khác giật dây, có khi nửa đường lại bỏ cuộc, giờ nhìn bộ dạng của A Tu hắn lại thấy phiền.

“Đi thôi, tìm Thiên tôn.”

Đây đương nhiên là chuyện vô cùng tốt.

Trên mặt Liên Dụ không biến sắc, từ từ đi theo sau lưng La Bàn Nhi.

Hai người ra khỏi cửa, đi theo hướng chợ của Hoa Quả thôn, mấy người dân thấy La Bàn Nhi đi ra thì cúi người quỳ bái, thái độ với Liên Dụ cũng cung kính lạ thường.

Hôm qua Liên đại nhân mới bị đánh, hôm nay lại được ủng hộ, nhân sinh quan của bản thân cũng trở nên vặn vẹo, hắn thuận tay nhận mấy đồ ăn vặt người ta đưa tới.

Nhưng mà còn chưa kịp lấy, tâm tình đã lạnh hơn phân nửa.

Bởi vì hắn thấy trong đám người, có hai bóng dáng lén la lén lút, một người là Lưu Lăng, một người là Trương Lương.

Có lẽ là sợ người ta nhận ra, cả hai người này đều bôi một lớp bụi đen lên mặt. Giống như vừa chui từ mộ lên. Lần này Liên Dụ thực sự không muốn quen biết họ, nhưng cũng không thể để mặc họ làm chuyện bậy bạ, nói cả đêm rồi mà giờ hai tên ngốc này vẫn chạy đến đây.

Hắn trợn ngược cả mắt, đột nhiên lại thấy Lưu Lăng nhìn chằm chằm vào cổ tay mình.

La Bàn Nhi đi đứng không thuận tiện, đi vài bước lại muốn người khác dìu, Liên Dụ duỗi tay ra, trên cổ tay là chuỗi vòng hạt ngọc. Thực ra Liên Dụ làm việc rất ít khi bất cẩn như vậy, nhưng hôm nay hắn lại quên chuỗi hạt này, cũng là vì chuyện lúc sáng sớm, làm rối loạn tâm tư của hắn.

Lưu Lăng bên cạnh thì đâu biết chuyện gì, hắn biết vật này chẳng qua là vì thích, lại hỏi Liên Dụ mấy lần mà hắn vẫn không cho.

Bây giờ thấy lại, nhìn vóc người kia, trong lòng lại bừng lên cơn tức.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 76: Chương 76



Lưu Lăng và Trương Lương lần này tới đây là vì hôm qua bực quá, trong lòng không thông, cho nên muốn quay trở lại. Trong lòng hắn cũng thấy có lỗi với Liên Dụ, cho nên mới muốn tới thăm dò tin tức, để hắn đừng giận mình nữa.

Nhưng mà người này lại xuất hiện bên cạnh La Bàn Nhi.

Điều khác biệt nhất giữa người ngốc và người thông mình chính là ở nhận thức. Người thông minh dù hai người có đối lập nhau thì cũng bỏ qua hết mà hợp tác, cùng chung nguy hiểm. Mà người ngốc thì dù ngươi là thù hay là bạn, thấy ngươi không bàn bạc với hắn, phản ứng đầu tiên sẽ là, mình bị phản bội rồi.

Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ Lưu Lăng đang cảm thấy mình bị phản bội.

Hắn kéo tay áo của Trương Lương, bọn họ tức tối trao đổi ý kiến, sau đó cùng thống nhất cảm thấy, Liên Dụ làm như vậy là muốn chiếm công, lấy hết công trạng về mình. Cho nên mới không dẫn theo bọn họ.

Đối mặt với tình huống như vậy, họ nhất định không để hắn thực hiện được.

Liên Dụ bên này một đường dìu bước người kia, nhìn thấy hai tên ngốc liên tục nhìn mình thì biết họ đã nhận ra, hắn dùng ánh mắt cảnh cáo: Cút xa ta ra.

Mà hành vi cảnh cáo này lại càng làm Lưu Lăng và Trương Lương khẳng định chắc chắn hắn muốn cướp hết công lao. Không muốn mình đi theo, mình càng phải theo dõi.

Liên Dụ nhìn hai tên ngốc bước tới gần, thật sự rất muốn tung ra một chưởng đập c.h.ế.t bọn họ.

La Bàn Nhi chọn một con ngựa tốt, chuẩn bị tư thế ra khỏi thôn.

Liên Dụ cũng im lặng đi theo, kéo dây cương đi vội, mặc kệ hai tên ngốc đang điên cuồng đuổi theo cũng không dừng lại.

Hai chân sao địch được bốn vó, tất nhiên, hai tên đó không đuổi kịp. Mắt thấy hai người kia như làn khói giục ngựa đi xa, ra khỏi thôn rồi sẽ có chuyện họ không được biết, cho nên Lưu Lăng không để ý nhiều như vậy nữa, mở miệng hô to:

“Liên Dụ ngươi muốn cướp hết công trạng chứ gì, bản vương nói cho ngươi biết, không có cửa đâu.”

Như thể gióng trống khua chiên hô hào quần chúng.

“Mau có ai không, người của triều đình mai phục đến bắt đấy, có nhìn thấy tên kia không, đó không phải hộ pháp, đó là Hộ bộ thượng thư Liên Dụ “.

Không có gì bất ngờ, Liên thượng thư bị các thôn dân trói lại, đương nhiên là hắn có thể thoát ra, nhưng hắn lại không động tay. Bởi vì đã cực kỳ mệt mỏi, tâm rất mệt, không muốn lăn qua lăn lại nữa, tiện tay thả viên ngọc thất hương xuống, chờ cấm vệ dưới chân núi lên đón hắn.

Lưu Lăng và Trương Lương cũng bị buộc lại, đạp đạp bên chân hắn, nổi giận đùng đùng nói.

“Ai bảo ngươi không mang ta theo.”

Cả ngước mắt lên Liên Dụ cũng không muốn nhìn hắn.

Hai tên này lần trước đã lộ mặt, các thôn dân vẫn còn nhớ, cho nên mới hô hào hết quần chúng tới trói.

La Bàn Nhi sợ đến mức mặt không còn chút máu, làm sao mà ngờ được có một ngày mình lại gặp một cao nhân như thế.

Khuôn mặt kia giống y đúc A Tu mà.

Các thôn dân vẫn còn bảy miệng tám lời nói, người này là vương gia, người kia là thượng thư, tất cả đều bị chúng ta bắt lại, hay ngài thả cổ độ mê tâm mê trí bọn họ đi, hoặc là biến họ thành một mớ nước, như vậy chẳng phải tốt hơn sao.

Trong lòng La Bàn Nhi tự nhủ, đó đều là quỷ do ta tạo ra, đương nhiên mới có bản lĩnh biến này biến nọ, đây là quan to nhị phẩm triều đình đó, cuối cùng hắn đưa ra quyết định, đem bọn họ trầm đường.

Sau lưng Hoa Quả Thôn có một ao nước nhỏ, nước ao không phải là quá sâu, nhưng dìm c.h.ế.t ba người thì tất nhiên là thừa sức.

Có giáo chúng thành kính lại nói, không thể trầm đường, bản lãnh của ngài lớn như vậy, tại sao không lấy cổ độc ra, như thế bọn họ không phải sẽ đi vào khuôn phép sao.

Nói đến loại mất tâm cổ độc này, đây đúng là cổ độc tà môn trước kia vẫn lưu truyền ở Miên Cương, người bị cổ độc khống chế sẽ chiếm luôn thần trí. Đại Tế Ti của Hoa Quả thôn bị c.h.ặ.t đ.ầ.u lúc trước đã từng dùng lên người tri huyện Nhạn Nam, chỉ là loại cổ độc này khá tổn hại âm đức, không thể dùng nhiều.

Nhưng mà tên La Bàn Nhi là loại gà mờ, làm sao biết được, không riêng gì hắn, tên Thiên tôn kia cũng không thể biết. Hắn dùng lí do này để thoái thác, các vị già trẻ ở đây thế mà lại tin, bởi vì họ từng được chứng kiến sự thần thông của hắn, cũng oán thầm trong lòng, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.

TBC

Lúc Phương Uyển Chi đi theo cấm vệ vượt qua đường núi, Liên Dụ đã ướt nửa người.

Lần đầu La Bàn Nhi gặp một đội khôi giáp hùng hậu như vậy thì suýt chút nữa tiểu trong quần, sau đó không giả vờ niệm siêu độ mấy người kia nữa, nhanh chân chạy vào trong đám người, vén áo choàng lên, hét:

“Tai nạn buông xuống, chúng sinh bảo hộ ta.”

Hắn chưa đọc sách bao giờ, nhưng cũng không hề ngốc. Hắn biết người triều đình đến đây nhưng vẫn chưa động tay, là còn bận tâm dân chúng đang nằm trong tay hắn.

Liên Vụ vốn còn đang nằm trên phản, thấy Phương Uyển Chi sốt ruột thì vội đi lên. Hắn xoay người lại nhìn Lưu Lăng và Trương Lương vẫn còn đang oán giân, đúng là rất muốn đánh bọn họ, nhưng vừa tiến lên hai bước, hắn lại lui về đ.ấ.m vào đầu Trương Lương.

Lần này xuất quân, đúng là trúng ngày chó má.

Đánh xong Trương Lương, trong lòng Liên các lão thoải mái hơn một chút, hắn xoay người tới xem La Bàn Nhi. Bảo cấm vệ lui xuống, đến bên cạnh hắn, nhìn như vậy khiến La Bàn Nhi đột nhiên chột dạ.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 77: Chương 77



Hắn nuốt một ngụm nước miếng rất lớn hỏi Liên Dụ: “Ngươi, ngươi muốn bắt ta sao?”

Liên Dụ đáp: “Ngươi không muốn à? ”

La Bàn Nhi vội vã lắc đầu.

“Không, không muốn.”

Liên Dụ lại bước qua hắn.

“Không muốn thì thôi, giờ ta không có ý mời ngươi uống trà đâu”.

Liên Dụ hiểu rõ, bắt người này cũng chỉ là trị phần ngọn mà không trị được gốc, nếu như xử lí không tốt sẽ làm thôn dân bạo loạn, sau đó sẽ còn nhiều hậu họa hơn. Vẫn là câu nói kia, La Bàn Nhi không phải là trọng điểm, Thiên tôn sau lưng thao túng hắn mới là mấu chốt.

Buổi chiều trở về hậu viện, Lưu Lăng và Trương Lương liên tục quanh quẩn bên ngoài phòng của Liên Dụ. Bọn họ thấy mình đã thiếu suy xét, nào có ai hãm hại người nhà như vậy.

Thấy cửa sổ phòng Liên Dụ đóng chặt, họ cứ thế loay hoay bên ngoài, lo sợ Liên Dụ giận, gửi một tờ sớ đi đuổi họ về thì xong.

Trên mặt Trương Lương bị Liên Dụ đánh xanh cả mắt, trong lòng tự nhủ, hai người cùng chung chủ ý, giờ chỉ có một mình ta bị đánh, ngươi lại tới mắng ta, trong lòng càng nghĩ càng uất ức, liền rùm beng một trận với Lưu Lăng.

Hai người cứ thế oán giận đối phương, giọng cũng không dám quá lớn, nhưng mà vẫn ầm ĩ tới Liên Dụ, hắn mở rầm cửa một cái, bọn họ mới câm miệng lại.

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thống nhất đi về phòng bếp xem Phương Uyển Chi mắng mèo.

Tiếng động đó còn lớn hơn hai người bọn họ, vậy mà Liên Dụ lại không mắng nàng. Hai người tự biết mình không so được với A Đào, đành lủi thủi ủ rũ trở về.

Liên Dụ nhốt mình trong phòng liên tiếp nhiều ngày, Bì Bì cũng từ trong núi trở về, hai người không biết nghiên cứu bàn bạc cái gì, lúc đi ra lại mặc một bộ đồ đạo sĩ, hắn gọi Phương Uyển Chi lại, đưa một bộ tiểu đạo sĩ đưa cho nàng thay, nói muốn mang nàng lên núi.

Trước khi đi bọn họ không làm kinh động bất luận kẻ nào, cũng gọi hai tên ngốc kia đến phòng nghiêm túc phân tích lợi hại một hồi, bảo họ ngoan ngoãn phòng thủ dưới núi, thấy xảy ra chuyện gì thì lập tức điều binh.

Đối với quyết sách của Liên Dụ, Lưu Lăng không dám phản bác, bởi vì hắn bây giờ đã bó tay toàn tập rồi, theo suy nghĩ của hắn, cứ g.i.ế.c sạch toàn bộ là xong việc, không nghĩ chuyện này lại có nhiều vấn đề như vậy.

Liên Dụ nói với hắn: “Ngài thông tuệ hơn Trương Lương rất nhiều, ta để ngài ở lại là vì tránh ngài l* m*ng. Phàm là ra chiến trường g.i.ế.c địch thì chủ soái luôn là người đứng sau, lần này ta lên núi nếu thành công không phải được lợi chính là ngài sao”.

Lưu Lăng gật đầu như băm tỏi, thấy Liên Dụ nói vô cùng có lý. Hắn cũng cho rằng Trương Lương quá ngu xuẩn, cho nên mấy ngày nay không quan tâm đến tên kia làm gì.

Quả nhiên là Liên đại nhân ranh ma thành tính, dụ dỗ kẻ ngốc cũng hay như vậy.

TBC

Hắn vuốt đầu Vương Thủ Tài như đang sờ đầu Lưu Lăng, cảm thấy tên này vô cùng vụng về, nhưng là coi như là nhu thuận, sắp sửa phải dụ dỗ thêm một khoản.

Hắn nói với Lưu Lăng: “Đưa ta tiền, ta đến bên núi mua một tòa nhà, nhà phải lớn mới thấy đây là một môn phái tốt”.

Lưu Lăng nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

“Tại sao mua nhà cũng là ta bỏ tiền?”

Liên Dụ nhìn như thể sao ngài không thức thời quá vậy.

“Trước đại chiến, lương thảo phải đi trước, ngài không có lương thảo thì xuất binh kiểu gì?”

Nói xong ngay cả phất trần cũng không cầm, tiện tay ném lên giường rồi bỏ ra cửa.

Lưu Lăng nhìn Liên Dụ chơi xỏ lá, đưa tay kéo kéo A Đào, nhăn nhăn lông mày hỏi.

“Hắn lại muốn lừa ta sao?”

A Đào đang ở thu dọn bên trong, nghe vậy thì nhìn Lưu Lăng một cái, cực nghiêm túc nói.

“Giờ đang cần bạc, nào có pháp sư đức cao vọng trọng nào lại không ở một tòa nhà to đâu, nếu hắn giả làm hòa thượng, ngài cũng phải xây miêu cho hắn đấy. Đây có tính là gì”.

Đầu óc Lưu Lăng vốn không dùng được, nhưng hắn cũng nhìn ra được, A Đào và Liên Dụ đang cấu kết với nhau làm việc xấu. Nhưng dù có nhìn ra hắn cũng không có biện pháp nào, bởi vì đâu có ai có khả năng bằng Liên Dụ.

Trong lòng tự thuyết phục mình nhiều lần, Gia Cát Lượng ba lượt đùa giỡn mà Lưu Bị vẫn đi mời, Hoa Mộc Lan bỏ giáp về quê còn mang theo không ít tiền riêng.

Lưu Lăng tự thuyết phục nhiều lần, cứ thế cho đến khi Liên Dụ mang theo Phương Uyển Chi và Bì Bì ôm bạc biến mất.

Trương Lương ngu ngốc đần độn đứng ở bên cạnh hắn nói: “Ngài lại không mặc cả à?”

Lưu Lăng lười phải nhìn hắn, vùi đầu đếm mấy ngân phiếu còn thừa: “Ngươi thì biết cái gì, nói chuyện với hắn cũng thế thôi, ta không đưa cái này thì bị lừa cái khác”.

Trong lòng lại như nhỏ máu, mất số bạc này, hắn vô cùng phiền muộn đó.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 78: Chương 78



Lúc Lưu Lăng ở lại khách quan phiền muộn, thì đám người trên núi cũng không tốt hơn là bao.

Đối với chú thuật của La Bàn Nhi thôn dân đã cực kì tin phục, nhưng lần trước La Bàn Nhi lại không thể hóa ba vị đại nhân trong thôn thành nước, hoặc là thả mất tâm cổ độc để mê loạn tâm trí đám người Lưu Lăng, cho nên việc đó cũng khiến bọn họ xì xào to nhỏ.

Liên Dụ cũng không phải chỉ nằm trên bờ ao chờ chết. Lòng dân d.a.o động, dù chỉ là một bộ phận nhỏ, trong tương lai ai dám nói trước sẽ không thành nhóm lớn.

Đương nhiên La Bản Nhi sẽ không ngồi yên như vậy, trong tay hắn có nuôi nhiều tiểu quỷ, cho nên cũng không sợ thôn dân không phục mình.

Ngày hôm sau khi đám người Liên Dụ đi, quỷ ở Cung gia lại phá phách dữ tợn hơn, làm Cung lão gia muốn nổi điên nổi khùng.

La Bàn Nhi ở trên lầu các chờ đợi, thấy người ta mời ba bốn lượt mới miễn cưỡng bước tới Cung gia.

Người dân trong thôn đã giữ ở cửa. Mấy ngày qua họ đã nghe rất nhiều chuyện về Cung gia, nói tam di nương của Cung lão gia hình như bị vật gì đó nhập thân, cho nên mỗi đêm lại nhổ cỏ trong sân để ăn, càng về sau lại càng điên khùng, nói là thấy có quỷ đến hại nàng.

Cung lão gia cho người trói nàng lại nhốt vào kho chứa củi, mấy ngày đầu chỉ nghe thao thao bất tuyệt bên trong, bây giờ lại càng kêu càng to. Không nói yêu tinh hại mình thì lại đập phá cửa. Ngày kế thì c.h.ế.t ở trong phòng chứa củi, t.h.i t.h.ể không ai dám nhìn, mang thẳng đến linh đường để đó.

Chuyện càng về sau càng loạn, hai con quỷ cùng đi đòi mạng, khiến toàn bộ người dân Hoa Quả thôn la hét ầm ĩ.

Cung lão gia cũng nói đã chính mắt thấy, một con tóc dài buông thõng, mặc áo trắng bay bay, làm nha hoàn và gia đinh trong nhà nhiều phen giật mình.

Cung lão gia vốn là nhà giàu ở Hoa Quả thôn, có đất đai, có cửa hàng, trong thôn cũng xem là có tiếng. Ngày thường vẫn nghiêm túc cẩn thận, người dân trong làng cũng cực kì kính trọng. Giờ sắc mặt ông vàng vọt như củ nghệ, nhìn là biết bị hù dọa không nhẹ.

Lúc La Bàn Nhi kéo áo choàng đen nhánh đi đến cửa viện, thái độ của mọi người đều hết sức cung kính.

Hắn nói với Cung lão gia: “Con quỷ ở nhà ông có chút bản lĩnh. Bổn tiên thu năng lực của nó cũng được, nhưng e có thể bị cắn trả”.

Cung lão gia cũng là người hiểu chuyện, vừa nghe những lời này là biết có ý gì.

Chỉ là lần này La Bàn Nhi ra giá, nói dễ nghe thì như sư tử ngoạm, nói không dễ nghe, thì chính là công khai đòi tiền như rác.

Ông là phú hộ ở Hoa Quả Thôn, hằng năm cung phụng La Bàn Nhi không ít vật, giờ nhà họ gặp khó khăn, hắn lại chặt c.h.é.m như vậy, trong lòng nói thoải mái tất nhiên là giả.

Nhưng những chuyện ầm ĩ kia đúng là khiến ông sợ hãi, đành phải cho người mang rương bạc ra. Đang lúc ông đau lòng v**t v* cái rương không biết nên trả hay không thì thình lình có một con mèo xám trắng đan xen từ từ đi tới.

Ở Hoa Quả thôn mèo núi mèo nhà mèo hoang gì cũng rất nhiều, nhưng tại sao một con mèo lại gây nhiều sự chú ý như vậy.

Không phải bởi vì nó quá xinh đẹp, cũng không phải vì nó ngang ngược, mà là vì, nó quá mập.

Nó mập, còn nên mỗi bước chân đều phải đi thẳng, cả người toàn mỡ đung đưa. Đi qua rất nhiều bàn chân, giẫm lên không ít giày vải, nó đi đến trước mặt Cung lão gia rồi tung người nhảy lên rương bạc, tạo ra một tiếng loảng xoảng cực lớn.

Cung lão gia ngây người, mọi người ở đây cũng sững sờ, nhìn con mèo mập kia giang bốn chân ôm rương, bất động.

Theo sau đó, có hai người cầm phất trần phẩy nhẹ, sóng vai đi đến. Ai cũng đều tuấn tú, trẻ tuổi, đặc biệt là người bên trái kia, tướng mạo khá giống một cô nương, cực kì thanh tú.

Xa xa phía sau là bốn người khiêng kiệu tới, thân kiệu rất lớn, cực kì phô trương, bốn bề lụa trắng tung bay, người trong kiệu đang nằm nghiêng lười biếng.

Không lâu sau cỗ kiệu vững vàng hạ xuống, tiểu đệ từ đến vén rèm lên, bên trong là một người mặc áo đạo bào vải gấm, thắt lưng màu đen dắt thêm ngọc bội, tóc xõa một nửa, một nửa buộc hờ bằng khoanh ngọc bích. Dáng người hết sức lịch lãm, mặt mày sáng sủa, chỉ cần nhìn hắn là biết, đây là một đạo trưởng trẻ tuổi có đạo cốt tiên phong.

Tiểu đệ tử cúi người gọi: “Thiên tôn.”

Thiên tôn lại không trả lời, cầm lấy cốc trà trước mặt uống một hớp, hỏi:

“Mèo của ta đâu? ”

TBC

Cung lão gia tự thấy mình là người từng trải sự đời, nhưng lại chưa từng thấy có vị đạo trưởng nào phô trương như vậy, ông chỉ vào con mèo mập đang nằm trên cái rương của mình, lắp bắp nói:

“Thiên, Thiên tôn muốn tìm, đang ở đây… ”

Bất giác cũng xưng hô với hắn như đồng đạo.

Thiên tôn đại nhân nhìn tới, tay trái đưa lên bấm một cái, nói câu thứ hai:

“Trong phủ có quỷ.”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 79: Chương 79



Tất cả mọi người đều nín thở.

Ở Hoa Quả thôn đã từng có vài tên đạo sĩ đi qua, cũng biết bói toán, cũng biết bắt quỷ, Nhưng không ai phô trương bằng vị này, cũng không ai có khí độ nhường đó. Kể từ khi La Bàn Nhi đến đây, các đạo sĩ đều c.h.ế.t đói hết, cho nên không ở lại nơi này nữa. Cho dù ở lại cũng không được chào đón.

Giờ lại có một vị Thiên Tôn đi tới bất thình lình như vậy, bọn họ không ai dám nói gì. Không phải bởi vì người này tính chuẩn, chuyện của Cung gia ai ai cũng biết, có khi là hắn nghe ngóng từ đâu đó biết được. Nhưng về phần thái độ, họ nhìn sang bộ dạng bỉ ổi của La Bàn Nhi bên kia. Không nói cũng biết gương mặt đó rất giả. Thiên Quân sao, không đọc sách cũng hiểu, người trên trời ai cũng đẹp cả.

Thiên tôn gật đầu, như thể mọi chuyện đều nằm trong mắt hắn, như có như không.

Tà áo dài nhấc lên muốn đi, ngay cả một câu nói đều không để lại.

Cung lão gia nhìn thấy cỗ kiệu kia đúng là nâng lên định đi, ông sợ hãi đuổi theo:

“Thiên tôn chờ chút, Thiên tôn chờ chút, ta không dối gạt ngài, quỷ trong nhà ta rất lợi hại, nếu ngài có thể đuổi được nó, lão tất có hậu tạ.”

Cỗ kiệu không hề có ý dừng lại, cứ tiếp tục đi.

Cung lão gia vội muốn chết, cũng không biết phải nói thế nào, ông xoay người lại nói với mấy đứa con trong nhà:

“Còn không nhanh van cầu Thiên tôn đại nhân.”

Mấy đứa con vô cùng phối hợp, cùng nhau đi sang. Chỉ có La Bàn Nhi là không vui, ngươi đã nói đưa bạc mời ta, nay bạc còn chưa đưa, ngươi đã mời một tên không rõ lai lịch tới.

“Cung lão gia, ý ngươi là bổn tiên không bằng người này chứ gì, như vậy là ném mặt ta đi đâu?”

Cung lão gia không sợ hắn, cả thôn cũng muốn mời người kia. Bởi vậy ông nói thẳng:

“Thiêu Thần thay chúng ta bắt quỷ nhiều năm như vậy, thường xuyên vì chú thuật mà đêm không say giấc. Ta là phàm phu tục tử cũng biết đâu là đại tiên, giờ vị đạo trưởng này nhìn ra được trong phủ ta có quỷ, có thể thấy ngài ấy rất bản lĩnh. Nếu vị đạo trường này cũng có thể đuổi quỷ, vậy thì ngài cũng đỡ mệt mỏi rồi”.

Lời nói vẫn còn chút tôn kính, là bởi vì La Bàn Nhi gọi ông là lão gia, vậy là có tôn trọng ông.

Mà cung lão gia muốn xin Thiên tôn hỗ trợ, cũng không phải vì chắc chắn người này bắt được quỷ. Chẳng qua mỗi lần La Bàn Nhi đến bắt, làm chưa xong mà nhà đã như không đáy. Vẽ bùa thì đòi bạc, làm tế đàn cũng đòi bạc, ngay cả một ngụm nước tiên cũng đòi bạc gấp năm lần bình thường.

Trong nhà Cung lão gia đời đời làm thương nhân, dù không hiểu chuyện ma quỷ mờ ám nhưng bị lừa gạt mấy lần thì hiểu được ít nhiều.

TBC

La Bàn Nhi bị nói đến mức không phản đối được gì, thanh minh thì như tự vả miệng mình, cho nên bực bội đi tới trước cỗ kiệu của thiên tôn, nhìn xem đây là người phương nào dám tới đây náo loạn, mà người kia cao quá, hắn cũng chỉ có thể ngưỡng đầu.

“Cung gia có quỷ không phải ngày một ngày hai, ngươi tới rồi nói đây có quỷ, người không biết cũng có thể giả vờ được, nếu bản lãnh lớn như vậy sao ta chưa từng thấy vị đạo sĩ nào xa xỉ như ngươi. Tới đây, ngươi bày ra vẻ bí ẩn làm gì, ta muốn xem thử ngươi làm được cái gì?”

La Bàn Nhi nói giọng lanh lảnh, la hét ầm ĩ như gà bay chó sủa. Bên trong kiệu vẫn không có tiếng trả lời.

Một đám dân chúng cứ đứng vây xem, cho đến khi vị đại tiên kia la hét ầm ĩ sắp tắt thở, người trong kiệu mới xốc rèm, nhíu mày nói.

“Thứ gì đó?”

Giọng nói rất bình thản, cũng không phải đang mắng người. Đơn thuần như thể không biết chú lùn kia là ai.

La Bàn Nhi hoành hành ngang ngược ở Hoa Quả Thôn đã nhiều năm, chưa khi nào bị thất lễ đến vậy, hắn như con khỉ leo leo lên kiệu, giương nanh múa vuốt nói.

“Ta là Thiêu Thần.”

Thiên tôn sờ sờ đầu hắn.

“Tại sao xấu như vậy?”

“Ngươi, ngươi dám lặp lại lần nữa xem.”

Thiêu Thần bị chọc giận đến điên lên rồi, sống đã nhiều năm, hắn cũng không quan tâm chuyện dung mạo lắm, thôn dân ở đây cũng không chê trách gì, dần dà hắn lại thấy mình như vậy vô cùng hợp lí. Giờ lại có một tên nhảy ra chế nhạo, hắn giơ móng vuốt muốn leo lên, nhưng mà còn chưa kịp làm gì, rèm đã buông xuống, người bị một làn gió đánh ngã, La Bàn Nhi như tờ giấy trượt xuống đất.

“Đêm mai ta sẽ đi qua.”

Để lại một câu nói như vậy, cỗ kiệu của Thiên tôn và đoàn người bồng bềnh đi xa.

Cung lão gia cùng một đám dân chúng ngây ngốc nhìn La Bàn Nhi bị đánh ngã, nuốt từng ngụm nước bọt.

Trong lòng e sợ, lần này tới, chỉ sợ đúng là một vị cao nhân.
 
Back
Top Bottom