Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 50: Chương 50



Lưu Lễ tự mình đưa tiễn đôi vợ chồng son đi.

Đúng, là đưa tiễn. Hắn nói hắn không đi nữa, muốn đi bộ lòng vòng ở vùng thôn quê xem có thể kiếm được một người dám khóc lóc om sòm với hắn hay không, cùng nhau trải qua những ngày thân thuộc.

Liên Dụ và Phương Uyển Chi cùng ngước nhìn người kia, thấy hâm mộ ngập tràn trong mắt hắn, hai người đều đồng ý rằng hắn rất rất ngốc, không thèm nhắc nhở, cứ thế quay trở lại xe ngựa của mình.

Lúc Bì Bì vung roi lên, bên trong xe ngựa vẫn hết sức bình thường. Đến khi vừa ra vùng ngoại ô, hắn bỗng nghe có tiếng phịch, không biết là vật gì rơi xuống. Bì Bì nghiêng tai lại gần cửa, vừa dán vào đã nghe giọng điệu đinh tai nhức óc.

“Các lão thứ tội a ~, vừa rồi không phải ta cố ý, chỉ đơn thuần là muốn phối hợp với ngài diễn trước mặt Trần vương thôi, không hề đùa giỡn hay cười nhạo ngài, ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với tiểu nữ”.

Bì Bì trừng mắt nhìn, biết ngay Phương đại cô nương lại đi tìm đường chết, đánh xe cũng yên ổn hơn để lắng nghe náo nhiệt bên trong.

Bên này sau khi Phương Uyển Chi nói xong thì lại thấy bất an.

Vì sao bất an à? Nãy trách người ta thì hết sức đắc ý, mà khi nàng đắc ý quá sẽ lộ nguyên hình. Khi đó Liên Dụ vì sĩ diện mà không mở miệng chống đối. Bây giờ vừa bước lên xe ngồi nàng đã cảm giác được Liên Dụ cứ ôm mèo liếc mình, ánh mắt có phần quái lạ, khiến nàng không rõ đối phương đang nghĩ gì. Thôi thì cứ tự mình định tội, có câu không ai đánh người tươi cười nên nàng vừa cười vừa bồi tội.

Nào biết Vương Thủ Tài thấy nụ cười đó thì xù lông, quay lưng lại chui vào lòng Liên Dụ.

Thế là sao, mặt suốt ngày cứ đổi tới đổi lui, đừng nói Vương Thủ Tài không chịu nổi, đến Liên Dụ cũng thấy Phương Uyển Chi nàng có bệnh.

Liên các lão vừa nhẹ giọng trấn an con trai, “Nàng không ăn mày đâu.” Vừa quay lại nhìn Phương Uyển Chi:

“Nhà mấy người đều thích ngồi xổm thỉnh tội à?”

Tâm tình tốt đẹp từ trên bàn cơm đều bị cái ngồi xổm ngày quét hết sạch.

Hắn nhìn nàng, nhưng lại không muốn nói chuyện với nàng, lúc nãy đâu có như vậy? Thế vì sao giờ lại không nói được? Sợ cái gì? Sao phải sợ hắn?

TBC

Những người sợ hắn vốn không ít, không cần thêm một Phương Uyển Chi nữa đâu.

Phương đại cô nương liền nở nụ cười.

“Không phải đâu, tại vì nơi này chật quá không quỳ được mà? Ngài muốn nhìn ta quỳ thật sao? Đợi xuống xe ngựa rồi ta quỳ lạy ngài thêm mấy cái, tuyệt đối nghiêm túc”.

“Vậy sao?” Liên Dụ cũng cười với nàng, nụ cười không lan vào đáy mắt.

Hắn nói: “Quỳ cũng không cần, cô cứ cười liên tục đi.”

Phương đại cô nương ngoan ngoãn gật đầu một cái.

“Tốt thôi ~ ”

Không lâu sau…

Phương Uyển Chi bởi vì cười quá điên đã bị đuổi thẳng xuống xe.

Nhìn chiếc xe ngựa dứt khoát đi mất, phản ứng đầu tiên của Phương đại cô nương là chửi vài câu th* t*c, lại không dám để hắn nghe thấy, mắng mấy câu trong miệng xong thì la hét: “Các lão a, ngài làm vậy sao mà ta về được. Ngài không thích ta cười thì ta không cười nữa là được mà. Các lão? Các lão?”

Chiếc xe ngựa đã chạy được một đoạn rất xa.

Phương Uyển Chi nhớ tới lúc Liên Dụ dứt khoát ném nàng ra ngoài, xem chừng người này tức giận thật rồi, một lúc nữa chắc cũng không cho nàng lên lại. Đây là ngoại ô vắng vẻ ít người, nàng kéo mép váy lên bắt đầu đuổi theo.

Xe ngựa do Bì Bì đánh, hắn biết Liên Dụ sẽ không ném Phương Uyển Chi lại chỗ này đâu, cho nên đánh xe cũng không nhanh. Nhưng mà chân của Phương đại cô nương đúng là khiến chủ tớ hai người khá bất ngờ, vật vã một hồi cuối cùng cũng nhấc được mành cửa sổ xe ngựa lên.

Nếu như Phương Uyển Chi biết giờ phút này Bì Bì hoang mang thế nào thì chắc nàng sẽ kiêu ngạo nói cho hắn biết, đây là nhờ trước kia vẫn hay đánh nhau với mấy tiểu phư phú thương đó.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 51: Chương 51



Lúc còn bé nàng rất nhỏ con, mấy thiên kim bên cạnh hay chê cười nương nàng là một ni cô không được sủng ái, nàng liền xắn tay áo mắng cho họ một trận.

Tài ăn nói của Phương Uyển Chi trước nay đều vô sự tự thông. Các thiên kim phú thương không mắng lại nàng nên kết bè kết đảng đánh nàng. Sau khi Phương Uyển Chi bị túm rụng vô số tóc cũng học ra được một kĩ năng mới. Đó chính là chạy, chạy nhiều đến mức hai bắp chân vô cùng cường tráng. Chạy đến mức không còn ai vượt qua được nàng.

Chuyện Phương Uyển Chi bị đánh cũng chưa bao giờ cáo trạng với phụ thân, tố cáo cũng vô dụng, cho nên nàng không cần tố.

Nàng cũng biết Lan Khanh không thích nàng a dua nịnh hót, nhưng Phương Chính đã dặn như vậy, nàng không thể không nói, nhưng kết quả lại không nằm trong phạm vi kiểm soát của nàng. Nàng sống dựa vào Phương phủ, nàng không thể trở mặt với Phương Chính được.

Rèm cửa xe bị vén ra, một giọng nói thình lình vang lên: “Các lão, chờ ta với”.

Lam công tử đang nhắm mắt dưỡng thần suýt chút nữa thì đưa tay đập tới.

Nữ nhân này là cái thứ gì vậy? Đuổi theo xe ngựa? Đây là chuyện mà cô nương gia nên làm hay sao?

Đưa tay gõ gõ vào cửa xe, hắn phát hỏa với Bì Bì:

“Ngươi đánh xe kiểu gì thế? Còn không đi mau.”

Bì Bì lập tức vung roi, chiếc xe chạy nhanh hơn không ít.

Tuy nói là Phương đại cô nương có thể chạy tốt, nhưng sao so với ngựa được, nàng đành cam bái hạ phong. Mắt thấy chiếc xe đã cách mình một khoảng không nhỏ, nàng không chạy nữa. “Ai ui” một tiếng rồi ngồi phịch xuống, diễn lại tiết mục khóc lóc chửi bới.

“Lan Khanh cái tên khốn kiếp vong ân bội nghĩa nhà ngươi!! Ngươi bỏ lại mình ta mà chạy thế à? Ta cũng biết mình bây giờ hoa tàn ít bướm không được ngươi yêu thích nữa, nhưng dầu gì cũng làm vợ chồng với ngươi bao năm, chỉ vì không cho ngươi nạp thiếp mà ngươi bất mãn. Giờ còn vất ta ở lại đây tự sinh tự diệt? Lương tâm của ngươi ở đâu? Cho chó ăn rồi à? Ai nha ~ ta không sống nữa, hôm nay ta c.h.ế.t luôn ở đây cho rồi!!”

Phương Uyển Chi kêu khóc giữa đường lớn, mặt trước là núi, mặt sau thưa thớt dân cư, bởi vì ở ngoại ô kinh giao nên cũng không tính là náo nhiệt. Bên cạnh là một vùng đất trống, tiếng hét cứ thế vọng đi rất xa.

TBC

Mấy người dân đang đứng ngoài đồng thấy chuyện như vậy cũng lập tức chạy từ trong nhà ngưỡng cổ ra xem, vô cùng phấn khích.

Thậm chí, có nhóm tốp năm tốp ba đi qua, vây quanh nàng đòi nghe kể chuyện.

Đến khi trước mặt xuất hiện một đôi ủng màu xanh, Phương Uyển Chi đang khóc kể về cái chăn bông mà nhà “phu quân khốn khiếp kia” vặt lông vịt làm ra đã dùng ba mươi năm rồi. Miệng nói hươu nói vượn mà thính giả thì rơi nước mắt không ít.

Liên Dụ trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này đúng là rất giỏi mà! Trong lòng ôm chặt Vương Thủ Tài, mặt hắn đen thùi lùi bước tới chỉ trích: “Phương Uyển Chi, cô điên rồi phải không?!”

Hắn chưa bao giờ gặp một nữ nhân nào như thế, lớn đến vậy, cũng chưa từng thấy qua.

Cái câu “Lan Khanh, cái tên khốn khiếp vong ân bội nghĩa kia” suýt nữa chọc điếc luôn tai hắn.

Nàng dám mắng hắn, còn gọi cả tên cả họ! Ở Đại Yển không nhiều người thích hắn, nhưng cũng không ai dám mắng đâu.

Xung quanh tiếng nghị luận sục sôi, đại khái là đang nói, hóa ra đây chính là tên khốn khiếp vong ân bội nghĩa kia, người thì đẹp mà hóa ra là đồ không tốt.

Phương Uyển Chi ngước mắt lên, khuôn mặt tươi cười nói:

“Ơ, Liên đại nhân, ngài đến đón ta à? Ta biết ngài là người tốt mà.”

Liên Dụ từ trên cao nhìn xuống nàng, thật sự không muốn cho nàng lên xe.

Hắn nói: “Phương Uyển Chi, cô tự về đi. Nếu còn dám mắng ta lần nữa, ta cho người bắt cô lại đấy”.

Phương cô nương chớp mắt, cười cười: “Vì sao ngài bắt ta? Bắt cũng phải có tội chứ?”

.Liên Dụ híp mắt nhìn nàng.

“Đứng giữa đường nhục mạ mệnh quan triều đình, cô còn muốn bao nhiêu tội nữa?”

Phương Uyển Chi xem như không, phủi bụi trên váy rồi đứng lên, nắm lấy tay áo của Liên Dụ.

“Chúng ta không là vợ chồng sao? Thê tử mắng trượng phu nhiều lắm thì hậu trạch không yên, nếu không thì, ngài hưu ta?”

Một câu nói khiến Liên Dụ á khẩu không trả lời được.

Bì Bì nhìn thiếu gia nhà mình mặt mũi như ăn phải quả đắng, đột nhiên lại thấy thật vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có người không biết xấu hổ thắng được hắn rồi.

Liên Dụ nói: “Phương Uyển Chi, cô có biết cái gì gọi là thận trọng không?”

Phương đại cô nương rất khiêm tốn thỉnh giáo:

“Cái gì là thận trọng vậy?”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 52: Chương 52



Mặt trời chiều ngã về tây, chiếc xe ngựa lại khởi hành lần nữa, bên trong xe trận chiến vẫn bất phân thắng bại.

Xe ngựa rất rộng, nhưng sau khi lên xe nàng vẫn ngồi sát bên cạnh Liên Dụ. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi do lúc nãy chạy đuổi theo xe, nàng cầm chiếc khăn tay nhỏ lau lau, lại nhìn Liên Dụ một lát, dùng vai đẩy đẩy hắn một tý.

“Giận à?”

TBC

Cũng không phải nàng muốn ồn ào như thế, nhưng mà nàng không thể tự về được.

Liên Dụ không nói gì, cầm lấy bàn tay đầy thịt của Vương Thủ Tài chơi đùa.

Phương Uyển Chi cũng chơi cùng nó một lúc, đột nhiên lại nghe hắn nói: “Nha hoàn kia không có ở đây, cô không làm bộ nữa à?”

Hắn là giận chuyện này kìa.

Ban đầu hai người họ ở cùng nhau đều không có quy củ gì, giờ cũng không hề có. Còn vì sao lại không có, Liên Dụ lại không nói được. Dù sao bình thường Phương Uyển Chi nói chuyện với hắn, hắn cũng không chán ghét.

Phương đại cô nương mím môi không lên tiếng.

Trước mặt Thanh Trúc đúng là nàng diễn cho nàng ta xem. Giờ Thanh Trúc không có ở đây, nàng mà vẫn như thế, không biết hắn có đuổi nàng xuống thêm lần nữa không?

Lúc bình thường nàng rất hay có mấy sở thích ác độc, ví dụ như trời đây mây nàng sẽ đến xem kiến dọn nhà, rồi dùng một nhánh cây nhỏ chặn đường đi của nó. Hay nhìn thấy ốc sên đang bò, nàng thấy nó đi được một đoạn lại xách nó đặt về chỗ cũ. Những thứ thú vị này kể từ gặp được Lan Khanh thì đã không còn nữa. Bởi vì chơi với Lan Khanh vui hơn chơi với chúng, hắn không thích nói chuyện, nàng lại muốn đùa cho hắn nói, thấy khuôn mặt trẻ con kia trở nên méo mó, nàng lại vui.

Lúc còn bé Phương đại cô nương trải qua vô cùng cô độc, nương thì không tim không phổi, nhị nương thì cả ngày thương xuân bi thu, huynh đệ tỷ muội cũng không thân thiết như vẻ ngoài. Cho nên Phương Uyển Chi hay phải tự đi tìm thú vui cho mình. Lan Khanh đối với nàng mà nói, giống như một người bạn đáng quý, nàng gặp rồi, lại không muốn buông tay, cứ như vậy trôi qua cả đời? Có lẽ cũng được.

Suy nghĩ đó, nàng không muốn hiểu rõ, cũng không cần thiết phải hiểu. Duyên phận là ông trời cho, có thể đến với nhau hay không cũng tùy vào ông ấy, chứ không phải do bọn họ.

Thời tiết ngày xuân vốn khá ấm áp, hai người đều mặc áo kép, ngồi cùng một chỗ thì rất nóng. Nhưng không ai chịu nhúc nhích. Nóng cũng không động, cứ ngồi cạnh như thế.

Phương Uyển Chi cuộn cái khăn tay nhỏ trong tay, đột nhiên lại thấy lòng thoải mái, cả đoạn đường về cũng vô cùng thoải mái.

Mà lúc nàng thoải mái thì sẽ nói nhiều.

Nàng nghiêng đầu nói chuyện với Lan Khanh:

“Con heo xề nhà Trương nhị gia ngài biết không? Hai ngày trước sinh rồi, ba con đen hai con trắng, tiểu tức phụ nhà Trương nhị…”

Nói đến một nửa, lại đột nhiên ngừng lại. Bởi vì không biết Lan Khanh có muốn nghe hay không.

Trong xe ngựa yên ắng, nàng thấy Lan Khanh dường như hơi ngẩn người thì cúi đầu gẩy gẩy móng vuốt của Vương Thủ Tài.

“Tiểu tức phụ Trương Nhị gia thì làm sao?”

Giọng nói rất khẽ, giống như không quan tâm.

Khóe miệng nàng bất giác nhếch lên, tạo thành một nụ cười rất ngốc, thanh âm cũng mang vẻ hưng phấn lạ thường.

“Tiểu tức phụ Trương Nhị gia rất vui mừng nha, còn sợ nửa đêm heo con sẽ lạnh, nàng đuổi nam nhân nhà nàng ra, ôm một ổ heo con vào phòng. Hôm sau bà bà nàng tức tối đứng trong viện mắng chửi đấy”.

“Còn Lỗ tú tài yểu điệu nữa, là một đôi với thợ rèn ở đầu thôn Đông, bình thường không nhìn ra nhỉ?”

“Thế sao cô lại biết?”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 53: Chương 53



Phương Uyển Chi liền vỗ đầu gối.

“Ta nhìn thấy bọn họ nắm tay. Đã nói với ngài rồi mà, Lỗ tú tài là đoạn tụ, nửa tháng trước có tin đồn, chắc ngài không biết nhỉ, ta nói tỉ mỉ ngài nghe”.

Lần nói tỉ mỉ này, dĩ nhiên là rất dài.

Hai người một hỏi một đáp, đa số thời gian không ai nhìn ai, nhưng khóe mắt đuôi mày đều vui vẻ, cũng không biết vui chuyện gì, chỉ thấy trái tim như bị một con mèo cào nhẹ, ngứa ngáy ngọt ngào.

Chiếc xe ngựa từ từ đi về phía trước, Bì Bì đang đánh xe bên ngoài buồn chán nhưng mà cũng rất vui.

Hắn cũng không biết mình cười vì cái gì, chỉ là thấy đôi ‘vợ chồng son’ trong xe hình như ổn rồi, có chút ngọt ngào, có chút ngốc nghếch, mình cũng thấy hâm mộ họ.

TBC

Trời tháng năm, trời ấn lên cũng rất nhanh. Sau hai trận mưa lớn, người ta đổi hết áo kép và áo choàng thành áo mùa hè, giờ Mẹo mà đứng sau cổng Đông, thể nào cũng mồ hôi đẫm áo.

Ánh mặt trời chiếu lên mái ngói đỏ lục điện Càn Khôn, tạo nên vẻ trang nghiêm quý phái, các quan viên ngũ phẩm cúi đầu lễ bái, hô vạn tuế, gạch đá trên điện sáng đến mức soi được bóng người.

Liên đại nhân mặc quan phục nhị phẩm cũng đứng trong đám người, nghe đầy tai toàn lời ca tụng công tức, tự động xem nhẹ chuyện quân quốc đại sự kia, hình như rơi vào cõi thần tiên thì phải.

Hôm qua hắn và Phương Uyển Chi lại cãi nhau.

Nguyên nhân lại là về vấn đề giáo dục Vương Thủ Tài.

Hằng ngày nhìn một đống vết cào không ngừng sinh ra, Phương Uyển Chi cảm thấy gậy gộc mới sinh ra được “hiếu tử” nhưng gậy gộc cũng không thể vung mạnh quá.

Thời gian trước đó vì nàng khiến nó quá khó chịu, cho nên Vương Thủ Tài triệu tập các con mèo trong thôn, chạy đến Phương phủ trả đũa. Một vùng hoa sơn chi to như vậy bị chúng đạp đến không nhìn ra hình dáng.

.Thực ra với Phương Uyển Chi mà nói, không phải nàng không thích Vương Thủ Tài, mà thay đó là vì nàng không chịu nổi cái loại chuyên gây sự này. Nàng quy kết nguyên nhân toàn bộ là do Liên Dụ bao che con, cho nên mới yêu cầu hắn đứng về phía mình.

Đương nhiên là Liên Dụ không chịu.

Hắn luôn vào vai người hiền lành, để Vương Thủ Tài thương mình hắn, sao có thể đồng ý với Phương Uyển Chi được.

Một buổi chiều nọ, Liên các lão tựa người lên ghế hoa lê đặt trong sân vườn, bên trái là Phương Uyển Chi đang thao thao bất tuyệt, bên phải là con mèo vô liêm sỉ đang ôm hắn không chịu buông tay, hai người đều muốn đoạt lấy hắn. Khiến cho hắn có cảm giác vô cùng ưu việt, thậm chí cuộc sống thoải mái này khiến hắn đặc biệt thích thú mà hừ một cái.

Liên các lão hiển nhiên là đang đắm chìm trong tâm trạng thoải mái bỗng giật mình phát hiện tất cả mọi người trong triều đều đang trừng mắt nhìn mình.

Hắn tự suy xét một lúc, xác định mình không có hừ lên sung sướng thì mới nói một câu: “Thánh thượng anh minh.”

Về phần anh minh cái gì, hắn cũng không biết.

Một câu hắn cũng không nghe, đương nhiên không biết mấy lão kia bàn luận chuyện đại sự gì, nhưng Thánh thượng không anh minh cũng vẫn là anh minh, cho nên giờ bốn chữ này hẳn sẽ không sai.

Lưu Nguyên Đế gõ gõ long án nhìn hắn, hiếm khi nhìn thấy người này không an lòng. Ông và vị lão gia ở đất phong kia có chút ít giao tình, đã nhìn Lan Khanh lớn lên, cũng xem như con cháu mà đối đãi, từ trước đến nay ông bao dung hắn hơn nhiều triều thần khác. Ông cũng không trách cứ, chỉ cười hỏi: “Khanh thấy trẫm anh minh à? Vậy chuyến đi Nhạn Nam này khanh đi một chuyến đi”.

Nhạn Nam?

Liên Dụ nhìn tên Lưu Lăng đứng cách đó không xa một bộ ngồi ăn chờ c.h.ế.t thì hừ hừ hai tiếng.

Đúng là làm ra chuyện tốt rồi.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 54: Chương 54



Vùng Nhạn Nam này đạo phỉ hoành hành ngang ngược, đây không phải là địa giới thái bình gì, thị trấn lệ thuộc vào Miêu Cương, tri huyện địa phương cũng ít khi quản lý. Nguyên nhân là vì Miêu Cương là chuyên dùng cổ độc, tuy triều đình có lệnh cấm, còn c.h.é.m đầu một tên Đại Tế Ti, nhưng người dân Nhạn Nam vẫn hay dùng tới, không ai dám chọc.

Trước đó không lâu tri huyện Nhạn Nam Bạch Yến Trầm gửi thư báo ở địa phương có một số người hay tụ tập, sợ có xu thế khởi nghĩa. Nghe được tin tức này mọi người đều phì cười, thầm nghĩ. Nhạn Nam có mấy người? Đứng trên cổng thành cao nhìn xuống còn không thấy mấy người. Còn sợ khởi nghĩa, mấy người này mà dám động à?

Cả triều đình không ai thèm để ý đến mấy chuyện bát nháo này. Rối loạn thì phái binh châu phụ cận tới trấn áp. Trấn áp không được thì tiêu trừ, vốn chẳng phải chuyện gì lớn. Nhưng mà tri huyện Nhạn Nam lại là người mới, vô cùng có trách nhiệm, nhưng lại gan chuột nhát. Vừa nhìn thấy có gì không ổn là vội báo tới châu phủ, đưa thư tới thượng kinh.

Lúc lâm triều Lưu Nguyên đế lấy đó làm chuyện cười giảng giải cho các triều thần, vừa trách Bạch Yến Trầm ngốc, vừa xem xét biện pháp, phái một ít quân tới là xong.

Không nghĩ rằng người nổi danh là hồ đồ Lưu Lăng hằng năm chỉ biết ngồi ăn chờ c.h.ế.t lại mở miệng, quỳ xuống đất muốn giữ ấn soái lãnh binh đi trừ loạn?

Cái chuyện này mà cũng phải lãnh binh, quần thần buồn cười mà không ai dám lên tiếng.

Lưu Lăng là con trai trưởng của hoàng hậu, nếu mà tài tức song toàn thì làm thái tử là chuyện đương nhiên. Nhưng người này lại không cầm nổi thanh gươm, suốt ngày ở trong cung làm mấy chuyện nhàn rỗi. Khương hoàng hậu hận đời bất tranh, muốn hắn phải làm được chút thành tích trước mặt hoàng thượng.

Hôm nay thánh chỉ vừa ra, không thể nghi ngờ đó là ý của hoàng hậu. Ai mà không biết, chuyện nhỏ như thế ai đi mà không được, cần gì phải là một hoàng tử tự mình ra quân.

Không nói đến chuyện người này không thể lên ngựa đánh trận, ngay cả bò lên được lưng ngựa thôi cũng đã khó khăn rồi.

Hằng năm hoàng thượng vẫn chướng mắt Lưu Lăng, không phải vì hắn ngốc, mà là vì hắn ngốc quá mức rõ ràng. Nhưng dù sao cũng là con trai mình, ba mươi tuổi rồi mới lần đầu xin được dẫn binh. Vì không thể để đứa con ngu ngốc của mình ở ngoài một mình, tất nhiên phải cần một người thông minh lanh lợi đi theo.

Mà trong triều đình này, Liên Dụ tinh ranh hơn người không phải sao?

Hữu tướng Trương Tư Trung nói vài câu nịnh hót Lưu Nguyên đế.

“Thánh thượng anh minh, Liên thượng thư tính tình rất tốt, người cũng trầm ổn, chuyến này đi phải hết sức cẩn thận.”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có ai lên tiếng.

Trong lòng mọi người đều rầm rì oán thầm.

Tính tình Liên Dụ tốt?

Trên triều đình này ai mà đụng vào hắn, sau khi hạ triệu nhất định sẽ bị hắn xử lý.

Không nói đâu xa, hai năm trước Thái Thường Lô Văn Miểu từng dâng sớ chỉ trích Liên Dụ, nói là trong cung tế tự đại điển cần ngân lượng dự trù, hắn đến hộ bộ nhận tiền thì Liên thượng thư cương quyết không cho, vì vậy họ không thể chuẩn bị trang phục tế tự và đạo chỉ, thỉnh Thánh thượng minh xét.

Khi đó Liên Dụ còn đang ngủ gà ngủ gật, bị triều thần bên cạnh đánh thức, sau khi hiểu được thì đi đến bên cạnh Lô Văn Miểu, nói:

“Ông bị ngốc à? Năm nay Khâm thiên giám đã báo Nhạn Nam chắc chắn nhiều mưa, lương thực sẽ không thu hái được, giờ trời còn đang mưa dầm dề, ông không để tiền cho người sống dùng, lại muốn đưa cho người chết, đầu ông có phải bị lừa đá rồi không?”

TBC

Sau đó thì cuốn cuốn ống tay áo mình lại, không nói hai lời đánh Lô Văn Miểu một trận: “Dám chỉ trích ta này”.

Liên Dụ từng mang quân, cũng chưa bao giờ có cái gọi là khí độ quân tử, đối với cái tay trói gà không chặt còn dám trêu chọc hắn, làm như chúng sinh đều ngang hàng với nhau vậy. Không cần nghĩ cũng biết người chưa tới trung niên hằng ngày tửu sắc quá độ kia đã bị hắn đánh thành cái dạng gì.

Cuối cùng, bởi vì Liên thượng thư trên điện mất lễ nghi mà bị cấm túc ba tháng. Mà người kia cũng vì động thái sự việc quá lớn, khiến cho hắn thẹn thùng, còn tự bày tỏ tế đàn thần long sẽ không phô trương nữa.

Ba tháng cấm túc, Liên Dụ thoải mái nhàn nhã nằm biếng trên giường. Ba tháng mưa dầm, Nhạn Nam có lũ, dân chúng đói khổ lạnh lẽo được triều đình tiếp tế, càng thêm cảm động tạ chủ long ân. Về sau cũng không biết là ai trong kinh truyền ra tin Liên đại nhân vì chuyện này mà đánh quan tiết mục tới bời, lòng dân lại càng cảm động.

Lần này Nhạn Nhan bất ổn, Lưu Nguyên đế phái hắn đi cũng là vì nguyên nhân này.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 55: Chương 55



Liên Dụ đối với danh dự và danh vọng của mình đều không thèm để ý. Giờ thánh thượng muốn hắn đi, vậy thì hắn đi thôi.

Điều duy nhất khiến hắn không thích là bên cạnh còn mang theo hai đứa ngu.

Hắn thích bên cạnh người thông minh thôi, bởi vì người thông minh sẽ không nói nhảm. Người ngốc lại khác, nói không hiểu lại chỉ biết ngẩn người.

Hết buổi sáng Lan Khanh trở về Ngọc trần phụng uyển. Gần đây hắn rất ít khi về phủ, vật dụng hằng ngày cũng mang hết sang đây. Bì Bì bị hắn đuổi đi Nhạn Nam thăm dò tin tức, không thể giúp hắn sửa sang hành lý, hắn bị một đống chăn bông chất đống trên giường, bày ra bộ dạng bó tay toàn tập.

Liên Dụ bắt đầu có phần ghét tính cách của mình. Mỗi lần ra ngoài hắn đều muốn mang chăn mền chén bát và Vương Đại Tráng theo, hắn không thích dùng đồ bên ngoài.

Nhạn Nam rất xa kinh thành, đi đường ít nhất cũng phải nửa tháng, nghĩ tới những thứ ở khách đ**m thì không biết đã qua bao nhiêu người dùng, hắn lại hì hục xếp chăn. Định xếp nhỏ nhất có thể mà nhét vào rương.

Vương Thủ Tài ngồi trên xà nhà cao nhìn xuống, nghiêng nghiêng cái đầu híp mắt mơ màng. Cái cuối cùng nó chứng kiến, vẫn là rối vò một cục.

Lúc Phương đại cô nương bưng chén thuốc bước vào thì Liên Dụ vẫn còn ngồi xếp bằng trên giường nhìn đống chăn hờn dỗi, thấy cô vừa cầm chén nước thổi thổi, hắn nhìn xuống tay nàng: “Nóng à? Sao không lấy gỗ nắm lại?”

Chén này bắt nhiệt lắm.

Phương Uyển Chi cười cười đưa tay lên sờ tai trái.

“Không cần đâu, lúc bưng hơi lười nên bị nóng thôi, ngài bỏ chăn đó đi”.

Liên Dụ rất nghe lời thả xuống, duỗi cổ đến nhìn tay nàng, thấy không có gì mới yên tâm cầm thìa múc từng muỗng thuốc.

Hắn không bị ốm, nhưng mà đúng là cần tẩm bổ. Nhạn Nam là một vùng ẩm ướt, khí hậu kém hơn kinh thành nhiều, chén thuốc này là thuốc bổ, từ trước tới nay hắn luôn đối xử tốt với bản thân mình.

Phương Uyển Chi thấy hắn uống thuốc thì xoay người thu dọn giường. Nhìn một đống to đùng như vậy, còn nghe nói người nào đó sửa sang thật lâu thì có phần dở khóc dở cười.

Nàng nói: “Đã bảo ngài sớm mời một bà tử đến rồi mà, không cần phải tự dọn, ngài nhìn xem, mặt chăn bị ngài làm nhàu hết cả này”.

“Cái chén sứ xanh này phải lấy vải bông bọc lại, nếu không đi trên đường nhất định sẽ bị vỡ”. Liên Dụ bưng chén nghe nàng mắng, không hề lên tiếng. Sau đó lại ôm Vương Thủ Tài đang làm ổ trên giường, ngồi nhìn Phương Uyển Chi ra vào bận rộn, tư thái thướt tha, không tính là gầy, váy dài bị nàng cuốn lên một đoạn, lộ ra đôi giày gấm thêu hoa.

TBC

Có bà tử nào tốt bằng Phương Uyển Chi đâu.

Tay Liên Dụ khi có khi không vuốt lên gáy Vương Thủ Tài, nghĩ đến lần này xa nhà, tự nhiên lại không bỏ được Phương Uyển Chi. Một ngày không có Bì Bì hắn có thể sẽ lộn xộn một chút, nhưng nếu không có Phương Uyển Chi, chắc chắn là vô cùng nhàm chán. Đi qua những ngày náo nhiệt, sao mà chịu được khi tịch mịch chứ.

Liên Dụ hay giở giọng khi đối nhân xử thế, nhưng lúc Phương Uyển Chi ở đây, hắn lại toàn nói thẳng ra. Ôm mèo đụng đụng vào người phía trước, hắn nói: “Cô cũng sắc một chén thuốc mà uống đi”.

Phương Uyển Chi đang dọn đồ đạc, không để ý đến hắn, thuận miệng ừ ừ một tiếng, cũng không biết có nghe được gì không.

Liên Dụ đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng, nhìn một lát mới phát hiện nàng không xem lời nói của mình ra gì, hắn tự đi nhà bếp, bưng một chén đến.

“Này, cô uống đi, đợi lát lại dọn.”

Phương Uyển Chi nhìn chén thuốc đen xì đột nhiên xuất hiện trước mặt, vô cùng hoang mang.

“Ta không muốn uống”.

Thứ này vô cùng đắng đấy, còn nữa, tại sao nàng phải uống chứ.

Liên Dụ lại bưng chén đến trước mặt nàng.

“Thời tiết Nhạn Nam không tốt, uống cái này mới không dễ ngã bệnh”.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 56: Chương 56



“Nhạn Nam?”

Phương Uyển Chi nháy mắt hai cái:

“Ngài muốn mang ta đi Nhạn Nam?”

Thế mới bảo nói chuyện với người thông minh sẽ không thấy phiền mà.

Liên các lão khoái trá gật đầu một cái, hắn rất thích Phương Uyển Chi lanh lợi, nhưng mà câu tiếp theo hắn liền không thích rồi.

Bởi vì Phương Uyển Chi nói.

“Ta không đi, chỗ đó trời mưa, thời tiết rất xấu.”

Liên Dụ đã hạ quyết tâm muốn dẫn Phương Uyển Chi đi, vẫn nghĩ nàng sẽ không từ chối. Nhưng mà bây giờ nàng lại cự tuyệt thoải mái như vậy, phút chốc lại ngây ngẩn cả người.

Phương Uyển Chi tiếp tục thu dọn đồ đạc, vùi đầu xếp dọn một hồi, lại nhịn không được thả đồ trên tay xuống quay lại hỏi:

“Mà tại sao ngài phải dẫn ta đi?”

Liên Dụ liền thành thật nói:

“Bì Bì không có ở đây, trên đường không có người chăm sóc ta.”

Phương đại cô nương nheo mắt lại, khoanh tay tại nghiền ngẫm nhìn hắn.

“Vậy nếu Bì Bì ở đây, ngài sẽ không dẫn ta theo?”

Liên Dụ không thể cho ý kiến, hắn cảm thấy ánh mắt của nàng rất không có ý tốt, giống như muốn ăn thịt người.

Xoay người lại đi tới bên giường ngồi xuống, hắn nói.

“Hai ta trên đường tâm sự không phải tốt sao?” Sau đó nhìn quanh một lượt, như tìm bia đỡ đạn, hắn ôm con mèo mập lên, “Vương Thủ Tài cũng đi.”

TBC

Phương Uyển Chi nhướn mày.

“Vì thế thôi?”

Liên Dụ gật đầu.

“Vì thế đó.”

Trong tiềm thức, hắn đã xem Phương Uyển Chi như một vật của riêng mình, giống như Bì Bì, cũng là người bên cạnh hắn từ nhỏ, đã quen mang theo, cũng muốn mang theo.

Phương Uyển Chi cũng không hỏi, cứ khoanh tay không nói tiếng nào nhìn hắn, vẻ mặt đó khiến Liên Dụ nhớ tới tiên sinh dạy hắn khi còn bé.

Hắn không thấy mình nói sai cái gì, hay bởi vì lâu quá rồi không tiếp xúc với nữ nhân, cho nên cũng không có ý thức được việc mang theo một cô nương không danh không phận là chuyện bất bình thường cỡ nào.

Phương Uyển Chi cứ nhìn hắn như vậy, nhìn mãi, nhìn đến mức hắn và Vương Thủ Tài đều cảm thấy khốn đốn, nàng mới yên lặng tiếp tục dọn dẹp đống rối rắm kia.

Nàng phát hiện ở phương diện này Lan Khanh thực sự chậm chạp quá, nhưng mà những lời đó, một cô nương gia như nàng sao mà mở miệng hỏi được? Dù muốn hỏi, cũng phải chờ mình cảm nhận được tâm ý của Lan Khanh rồi mới nói.

Tính tình của nàng khá dửng dưng, trong chuyện tình cảm lại thiếu cảm giác an toàn. Gia đình thiếu quan tâm khiến nàng có vẻ không tim không phổi, cũng cẩn thận trong lời nói và việc mình làm.

Nàng cảm thấy Lan Khanh cũng có vẻ không hiểu. Nàng biết mình thích Lan Khanh, nhưng mà Lan Khanh có thích mình không, thì nàng không biết. Nàng cứ như một con ốc sên vác trên mình căn nhà nhỏ, nếu Lan Khanh thích, cả đoạn đường này, dù rất xa, nàng cũng nguyện ý đi cùng.

Phương Uyển Chi trầm mặc làm cho Lan Khanh có phần không hiểu, hắn nhíu mày kéo kéo ống tay áo của nàng: “Cô có đi không đó?”

Phương Uyển Chi không để ý tới.

“Có đi không?”

Vẫn tiếp tục không để ý.

Lại kéo.

“Có đi không đó?”

“Gì mà đi đi đi đi thế!!! Ta đi!!!”

Phương đại cô nương bị kéo đến phiền, bực bội rút góc áo mình về, trừng mắt nói với Liên Dụ:

“Cái tên xấu xa vương bát đản trời đánh kia, ngài xem đồ ngài nhiều như vậy, không qua đây giúp ta một tay, trời sắp tối rồi kìa”.

Lan Khanh thả mèo ra, yên lặng đến bên giúp đỡ. Vừa đưa tay ra đã làm đồ đạc lộn xộn hết lên.

Cho nên ai kia ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, hắn thấy hình như hắn hơi sợ Phương Uyển Chi rồi.

Phương Uyển Chi nhìn bộ dạng đờ đẫn kia mà phì cười, ghét bỏ đẩy hắn qua bên cạnh.

“Sang bên kia đi”.

Liên Dụ thấy Phương Uyển Chi cười, trong lòng cũng thoải mái hơn, nghe lời về giường làm tổ.

Mấy ngày gần đây các cửa hàng ở kinh thành có chuyện, mỗi tối hắn phải xem sổ sách đến tận khuya, dậy thì sớm trước giờ mão, đến sau giờ ngọ thì mệt rã cả người, trong lúc mơ màng đột nhiên nhớ ra Phương Uyển Chi còn chưa uống thuốc, hắn vội mở mắt ngồi dậy:

“Cô uống thuốc đi”.

Thời tiết ở đó không tốt, hắn sợ nàng bị bệnh.

Liên Dụ chờ nhìn nàng uống đến sạch chén mới lại nằm xuống. Ôm Vương Thủ Tài trong lòng, không còn gì bỏ quên nữa.

Đối với chuyện Phương Uyển Chi đi cùng, Phương Chính đương nhiên là trăm lần nguyện ý.

Liên Dụ lấy lí do là chuyến này đường xá xa xôi, không biết bao lâu mới về, cho nên mang Phương Uyển Chi theo tiện cho việc vẽ tranh.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 57: Chương 57



Phương Chính vừa nghĩ vừa gật đầu, nếu không vì vẽ tranh thì ông cũng phải vắt óc ra tìm cách đưa Phương Uyển Chi theo, giờ chuyện tự diễn ra theo ý định của mình.

Ngày xuất phát, ông đưa cho Phương Uyển Chi một bộ trang phục xa xỉ cộng thêm mấy món đồ tinh xảo, bao lớn bao nhỏ rất nhiều.

Kiệu của Liên Dụ đi tới từ cổng phía Đông, đỉnh kiệu màu đỏ mận, càng thêm mười phần khí phái.

Bao quanh là một đội cấm vệ theo hầu, kiệu đưa lên hạ xuống đều cực kì ổn định, hạ kiệu cũng không thấy rèm lay động, tùy tùng bên cạnh khom lưng xốc rèm lên, nàng thấy hắn từ trên bước xuống.

Trên đầu đeo lương quan màu xanh, mặc một bộ quan bào màu hồng tím, bên hông được thắt bởi đai gấm thêu vân phượng bốn màu, bước chân nhẹ nhàng lay động, cực kì lỗi lạc, toàn thân khí phái, cho đến khi đôi ủng đen bước đến trước mặt Phương Uyển Chi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Đó là lần đầu tiên Phương Uyển Chi biết được cái gì là phái đoàn quan lớn.

Nàng chưa từng thấy hắn mặc triều phục bao giờ, nhưng đúng là đẹp hơn trường bào ngày thường rất nhiều.

Nàng nghĩ, người này lớn lên, đúng là như lời hắn vẫn nói: đẹp thật.

Phương Uyển Chi thấy hắn đi về phía mình rồi nhíu mày. Sau đó hai mắt đánh giá cái gì đó, hắn đưa tay lấy cây trâm trên đầu nàng xuống. Vừa lấy vừa nói:

“Ta còn tưởng cả cửa hàng trang sức trên đầu cô rồi, cô không sợ ngã à?”.

Cả cái cổ cũng bị đè xuống thấp cả đoạn kìa.

Phương đại cô nương liền cúi đầu cười khúc khích, đến khi trên đầu nhẹ hơn, mặt lại được đắp lên một tầng da mỏng. Nàng biết đó là da hươu của Bì Bì, cho nên cũng không lên tiếng, để Lan Khanh mang vào cho nàng.

Phương Chính đứng một bên lại thấy sững sở, hai người trước mặt ông mà gần gũi nhau như kiểu hợp tình chính đáng vậy, xem ông như không hề tồn tại.

TBC

Nhưng ông lại thấy, hai người này hình như quá sức thân thuộc, thái độ Lan Khanh với Phương Uyển Chi cũng rất tự nhiên, không giống như thân mật giữa nam nữ, mà giống cái gì nhỉ?

Phương Chính cũng mơ hồ, không biết nên dùng từ gì miêu tả, dù sao cũng thấy chuyện này rất không đúng.

Đợi đến khi sắp xếp hết xong, Lan Khanh mang Phương Uyển Chi đi, không thèm nhìn Phương Chính lấy một cái. Không phải hắn quên, mà vì không cần thiết.

Từ kinh thành đi về phía nam, đi đường thủy, rồi lại đi đường rừng, cả đường đi Phương Uyển Chi đều ngồi trên xe ngựa của Liên Dụ, lúc xuống xe thì nhìn thấy quan cờ Đại Yển treo trên chiếc thuyền rất phô trương, cờ bay phất phới.

Lưu Lăng nói muốn mang binh đi dẹp loạn, nhưng binh ở kinh thành không thể điều động bậy bạ, cho nên trên chiếc thuyền chỉ có ba người bọn họ, nha hoàn sai sử và v.ú già. Xét đến cùng vẫn phải đến vùng phụ cận Nhạn Nam, rồi điều động thống lĩnh Tiếu Thế Đông cùng đi tới đó. Lần này thánh thượng cũng rất bất đắc dĩ, nói như vậy cũng phải tán thưởng Khương hoàng hậu gió thoảng bên gối thôi.

Hậu cung Lưu Nguyên Đế ba nghìn giai lệ, người người đều vô cùng xinh đẹp, trong đám nữ nhân đó bà vẫn chống chọi nâng đỡ được một đứa con không ra hồn, đúng là nhân vật không đơn giản.

Mặc kệ nhà kia thượng vàng hạ cám thế nào, Liên Dụ ghé vào tai Phương Uyển Chi nói:

“Lát nữa thấy tên đệ nhất ngốc nghếch của Đại Yển kia nhớ phải hành lễ, còn phải làm cho quy củ, để cho hắn chút mặt mũi”.

Phương Uyển Chi gật đầu như bằm tỏi, vị Lưu Lăng này nàng cũng từng nghe qua.

Nghe đòn vị vương gia này một bụng vô tích sự không chút văn thơ, đam mê duy nhất là thanh sắc nữ nhân. Lúc chưa thành thân thì lôi kéo cung nữ, sau khi thành thân rồi thì hết phòng này đến phòng khác, làm cho vị vương phi kia mấy phen không thiết sống, cuối cùng cũng không có biện pháp nào với hắn. Lần này họ cùng hắn đồng hành, khó trách Liên Dụ lại mang cho nàng cái mặt nạ xấu như vậy.

Trên thuyền, Lưu Lăng mặc áo mãng bào giống với hình trên cờ Đại Yển, kim quang lấp lánh càng làm cho hắn thêm phần tục khí. Tướng mạo Lưu Lăng không biết giống ai, tai to mặt lớn, mắt thì nhỏ xíu, rất giống Phương Chính.

Liên các lão hiếm khi quy củ, vừa lên thuyền thì hành quan lễ với Lưu Lăng.

Lưu Lăng nhìn thấy lại làm bộ như không. Chờ một lúc, mới hừ mũi một tiếng, xem như chào hỏi.

Lại nhìn sang Phương Uyển Chi bên cạnh Liên Dụ, hắn nhướng mi.

“Ơ, còn dẫn theo cô nương à? Liên thượng thư thật đúng là biết hưởng phúc.”

Hắn nghiêng đầu lại nhìn, rồi chép miệng hai cái.

“Chậc chậc, ra ngoài sao không mang theo người đẹp một chút.”

Trên mặt nha đầu kia còn có một cái bớt rất to, nhìn không ra bộ dạng gì.

Liên Dụ cười cười, kéo Phương Uyển Chi đi thẳng vào khoang thuyền.

Không thèm phản ứng với hắn.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 58: Chương 58



Nhắc tới Lưu Lăng, trên triều phân từng đảng phái lôi kéo thêm người, hắn thì một người cũng không lôi được, nguyên nhân không cần phải nói, một hoàng tử không có chân tài thực học, ai lại muốn nâng hắn lên vương vị đây? Hết lần này tới lần khác cũng chỉ có Trương Tư Trung, vô cùng thân tín, hoàn toàn nghe theo lời hắn.

Lúc trước hắn cũng muốn lôi kéo Liên Dụ về phe, nhưng nghe nói hắn khá thân thiết với Trần vương Lưu Lễ, nên cũng muốn ra oai phủ đầu. Người ngoài đến săn đón liên Dụ, hắn không thèm săn đón, không săn đón mới cho thấy mình không giống người thường.

Lần này hiếm khi có cơ hội lập công lại nhẹ nhàng như vậy, hắn không muốn để Liên Dụ cướp mất công lao, nên cố tình muốn gạt bỏ. Lần này đi theo hắn còn có Trương Lương, con trai ngốc nhà Trương Tư Trung.

Nói tới chuyện này, Trương Lương cũng từng có đụng chạm với Liên Dụ.

Hắn là con thứ ba của hữu tướng Trương Tư Trung, đầu óc không phải ngốc, mà là ngốc một cách tự nhiên. Một quyển luận ngữ học từ năm ba tuổi đến năm ba mươi bảy tuổi vẫn chưa xong. Đầu óc tuy ngốc nhưng bụng dạ lại gian xảo.

Lúc trước Liên các lão ôm Vương Thủ Tài nhà mình đi gặp mèo bạn, Trương Lượng bỏ hai trăm năm mươi vạn mua một con ch.ó lớn.

Vương Thủ Tài cảm thấy chọc chó lớn có cảm giác vô cùng ưu việt, cho nên nó vươn móng cào vào mặt con ch.ó kia.

Vương Thủ Tài cào nó cũng không có lí do gì, nếu mà phải tìm một lí do thì có lẽ là thấy con ch.ó kia xấu quá, nó muốn thử răng.

Liên các lão bao che cho con đã thành tiếng, đương nhiên không thấy chuyện này có gì lớn lao. Nhìn một cái cũng không buồn nhìn, cứ thế ôm mèo đi. Trương Lương tức tối chạy về nhà tố cáo với Trương Tư Trung một lượt.

TBC

Nhưng mà tố cáo cứ tố cáo, Trương Tư Trung cũng không có cách nào với Liên Dụ cả, giờ phải tính sao? Ông dỗ con hai câu coi như xong.

Với Trương Lượng, Trương Tư Trung không thích cũng không ghét, cũng không biết có phải từng làm nhiều chuyện thất đức quá hay không, hắn mất ba đứa con trai. Cho nên dù Trương Lương ăn chơi đàng đ**m cả ngày không chịu phát triển, hắn cũng bằng lòng.

Mà lần này Trương Lương đi cùng Lưu Lăng, cả hai đều thích dạo kỹ viện, không thích nghiên cứu học vấn, hai kẻ ngu gặp nhau như thế. Hai đứa ngốc bỗng trở thành tri kỉ, cùng nhau đoàn kết gạt bỏ Liên Dụ.

Chuyện gạt bỏ này, hơi phân nửa được thể hiện trên bàn cơm. Rõ ràng là ngồi cùng một chiếc thuyền, họ lại không ăn cùng bàn với Liên Dụ, phải tách ra, nhưng đồ ăn thì không chia. Mình thì mười mặn mười chay, Liên Dụ thì nửa mặn nửa chay, cũng chỉ có hai món.

Liên các lão vốn không kiêng ăn, chỉ cần sạch sẽ là được, hắn cầm lấy chén cơm nhỏ nhà mình, không thèm phản ứng với bọn ngốc.

Bị bọn ngốc chơi cần gì phải phiền lòng, không ăn chung hắn mới phải vui mừng đó. Phương Uyển Chi thì lại không được thoải mái như vậy, thấy hắn ăn ít, ban đêm nàng lại đi tới nhà bếp, nấu thêm cho hắn ăn. Cho nên trên bàn ăn Liên thượng thư ăn càng ngày càng ít, còn đồ ăn của Phương đầu bếp lại ăn hết sạch ngon lành.

Ở trên thuyền lớn ba ngày, Phương Uyển Chi là người lớn lên ở kinh thành, cho nên nàng không quen với việc ngồi thuyền trong thời gian dài. Thỉnh thoảng cũng có khi nàng ngồi một lúc, cùng mấy tiểu thư phú thương đi chơi, nhưng giờ với loại thuyền nước này, nàng vẫn thấy vô cùng mới mẻ.

Gió đêm quất vào mặt, hơi ẩm từ dòng sông phảng lên, Phương Uyển Chi lại không hề thấy lạnh, hai chân dài không ngừng lắc lư bên mạn thuyền.

Trong lòng nàng rất là vui vẻ, từ nhỏ đến lớn chưa từng xa nhà như vậy. Cuộc sống của nàng chỉ giới hạn trong cổng lớn, cũng muốn được nhàn vân dã hạc, cũng muốn nhìn núi nhìn sông. Nhưng nàng là cô nương gia, xuất đầu lộ diện sẽ không tốt, cho dù mình không quan tâm, Phương Chính cũng sẽ không chịu.

Thực lòng nàng muốn rời khỏi ngôi nhà kia, rời khỏi cha nàng, rời hết tất cả mọi thứ ở Phương phủ. Nhưng nàng không có công phu, nữ công cũng không tốt, không làm nổi tú nương. Ngoài các món ăn đơn giản mà nương dạy, dường như nàng không thành thạo một nghề gì.

Nàng muốn đi, nhưng ở bên ngoài nàng không sống nổi. Phương Uyển Chi được xem như một tiểu cô nương cực kì hiểu chuyện, hiểu biết hơn những cô nương hai mươi tuổi bình thường. Nàng biết cuộc sống này không hề dễ dàng, cũng biết mình phải có nhiều vàng bạc.

Ngay cả Phương Uyển Chi cũng cười nhạo sự bất lực của bản thân, Phương Chính chưa bao giờ cho nàng bạc, tiền tiêu vặt rất ít, nàng muốn tích cũng không có.

Ngước mắt nhìn mặt nước yên tĩnh trong đêm, nàng nghĩ. Nếu như Liên Dụ thích nàng, nàng sẽ xách hành lý đến Ngọc trần phụng uyển ở với hắn, hắn không cần nàng cũng được, không cần thì nàng sẽ khóc lóc om sòm, đòi c.h.ế.t cho hắn xem.

Đây là quyết định cuối cùng của Phương Uyển Chi, nhưng tình huống hiện tại của hai người đương nhiên còn chưa phải đòi chết. Nàng muốn chờ xem, rốt cục Liên Dụ đối với nàng, là tình cảm gì.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 59: Chương 59



Chuyện tình cảm Phương đại cô nương biết không ít, tự nhận là nếu vận dụng đúng chỗ cũng coi như thuận buồm xuôi gió, nhưng vì không có kinh nghiệm thực chiến mà đôi khi hành xử hơi ngốc. Liên Dụ lại không biết gì về chuyện tình cảm, không gõ đầu hắn hắn sẽ không hiểu được.

Đây cũng là kết luận sau khi nàng lĩnh ngộ ra được. Cho nên lúc Liên Dụ choàng cái áo khoác ngắn cho nàng khỏi lạnh, nàng vô cùng thẹn thùng quay người lại.

Đây cũng là chiêu nàng học được từ nhị nương. Lô Thúy Hoa nói nữ nhân phải biết diễn xuất, không được thể hiện sự hung hãn, vậy thì không ai thương.

Đừng nói là người thương, chỉ vì cái quay đầu kia, ngay cả áo choàng Phương Uyển Chi cũng không có.

Nàng trơ mắt nhìn Liên Dụ lấy áo choàng kia về, vừa cầm áo vừa nói: “Hóa ra cô không lạnh à?”

TBC

Phương Uyển muốn nhào tới cắn xé hắn.

Nàng vặn vẹo nắm chặt tay, chỉ quay một cái thôi mà áo cũng không có?

Nàng mở to mắt nhìn, đôi mắt xinh đẹp hiện ra tơ máu, muốn tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu cho hắn thương tiếc. Đây cũng là chân truyền của Lô Thúy Hoa. Nhưng chưa gì Liên Dụ đã lùi về sau hai bước.

“Có phải cô bị bệnh rồi không? Ngồi ở chỗ tối thui này làm gì? Mau vào đi thôi”.

Phương Uyển Chi nghĩ, nàng phải nhịn. Nhưng mà câu nói “Có phải cô bị bệnh rồi không” lại chọc trúng tim nàng, trong chớp mắt, tất cả cái gì mà thẹn thùng của nữ nhi đều bị gió đêm thổi không còn một mảnh, nàng chống nạnh đứng quát Liên Dụ.

“Ngài mới có bệnh đấy, đưa đây cho ta, ta lạnh!!”

Liên Dụ đang yên đang lành muốn quan tâm lại nhận được một tiếng sư tử Hà Đông rống ré, đương nhiên cũng không thấy thoải mái, trong lòng hắn cảm thấy nàng khó hầu hạ hơn Bì Bì nhiều. Bởi vì hắn chưa hầu hạ Bì Bì bao giờ, nhưng đối với Phương Uyển Chi, hắn muốn chủ động đối tốt với nàng một chút.

Không biết hôm nay nàng ăn trúng cái gì, hắn tức giận nhìn Phương Uyển Chi nói: “A Đào, đừng tưởng ta dễ tính, cô mà chọc giận ta, ta ném cô xuống sông cho c.h.ế.t đuối bây giờ”.

Mấy đầu ngón tay của Phương Uyển Chi cũng run lên.

A Đào là tên mới mà Liên Dụ đặt cho, bởi vì nếu là nha hoàn theo hầu, phải có một cái tên mới. Nàng đã nói mấy lần, không được gọi là A Đào, không được gọi là A Đào, nhưng Liên Dụ càng gọi càng thuận miệng.

Phương Uyển Chi trừng mắt nhìn hắn, trừng một hồi lâu, nhìn đến khi hắn lấy cái áo bọc nàng thật chặt, nàng mới không kiêu căng nữa.

Liên Dụ nói: “Ngơ ngẩn gì nữa? Hôm nay chưa nói chuyện bát quái nhỉ, không phải cô nói thấy nha hoàn của Lưu Lăng và thị vệ có gì đó sao? Chuyện gì vậy?”

Phương Uyển Chi nháy mắt mấy cái, sao lại quên vụ này được chứ! Một bụng tức kia lại bị nàng ném ra sau ót mất, hớn hở kể cho Liên Dụ nghe: “Đi tới đây, vào phòng rồi nói, chuyện này là bí mật lớn đấy”.

Hai người cứ ta đẩy cô cô đẩy ta, cứ thể ở cạnh nhau, Có lúc người ta cũng không hiểu được, hai người này, rốt cục là ai trị ai.

Cùng lúc đó, ở một góc thuyền cách đó không xa, hai bóng người ngồi đó, một người mập tới mức chảy mỡ, một người thì mập tới mức chảy dầu, chính là hai tên ngốc Lưu Lăng và Trương Lương đã gạt bỏ Liên Dụ trong mấy ngày qua.

Bởi vì cách khá xa, cho nên hai người không nghe Liên Dụ gọi “A Đào” gì đó. Bọn hắn chỉ cùng thống nhất một điều. Thưởng thức của Liên Dụ thật kém, thẩm mỹ của mình lại tốt vô cùng.
 
Back
Top Bottom