Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 60: Chương 60



Ba ngày lênh đênh trên nước, vất vả lắm mới lên được bờ, chân của Vương Thủ Tài vẫn mềm như cũ.

Vị tiểu gia này chúng ta bị say sóng. Từ khi lên chiếc thuyền này nó đã cảm thấy không được tự nhiên, cộng thêm bản tính không gần nước, khiến nó lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là bơ vơ không nơi nương tựa.

Hiếm khi nó mới chịu để yên cho Phương Uyển Chi chăm sóc, giờ được lên bờ thì muốn vui chơi trên cỏ thật đã, không ngờ vì Lưu Lăng muốn làm mình làm mẩy nên vừa xuống thuyền đã lại lên xe ngựa.

Dịch quán huyện thừa là một người khá lạnh lợi, một miệng ca công tụng đức, gì mà vương gia không ngại cực khổ, tàu xe mệt nhọc còn vội vã lên đường, thật làm cho hạ quan muốn quỳ bái lạy. Rồi cái gì mà dân chúng Nhạn Nam có vương gia đến tiêu diệt phản loạn, đúng là phúc khí tu luyện tám trăm năm.

Khen đến mức Lưu Lăng cả người như bay lên, liên tiếp khen thưởng nhiều vàng bạc.

Phương Uyển Chi làm tổ trong xe ngựa cũng vén rèm ra xem, chậc chậc hai tiếng rồi lại rụt đầu về.

Nàng bắt đầu thấy lo cho Liên Dụ rồi, tên Lưu Lăng này tính tình kiêu ngạo lại ương ngạnh, nếu Nhan Nam thực sự động binh, hắn có thể nghe lời Liên Dụ được sao?

Nếu không nghe, tên ngu này làm rối hết mọi việc, thật không biết cuộc chiến này sẽ biến thành cái dạng gì?

Hắn có sợ bị liên quan không?

Phương Uyển Chi nghĩ vậy, liền hỏi thẳng.

Liên Dụ ngồi trên nệm êm, đang tính toán sổ sách từ kinh thành đưa tới. Nghe nàng hỏi thì không ngẩng đầu, nói thẳng: “Ta không chơi với kẻ ngốc, cô nhìn xem hắn ngốc thành cái dạng gì kìa, có gì mà liên quan với hắn, không làm.”

Phương Uyển Chi ngồi bên cạnh nhìn sang, đột nhiên nàng lại thấy, tính tình của Liên Dụ, cũng khá giống tính cách của mình. Lúc thì giả làm người khiêm tốn, khi thì khắp người toàn mùi vô lại.

Nàng không tin Liên Dụ sẽ chịu lỗ như thế, nàng sẽ ngước mắt nhìn xem, hắn định xử lí tên Lưu Lăng này thế nào?

Bên này Liên đại nhân không muốn xác lập quan hệ đồng minh, Lưu Lăng bên kia cũng không có ý nghĩ đó. Đầu tiên, hắn không hề thấy mình không thông minh, cũng không thấy Liên Dụ có gì hơn người. Hơn nữa trước đó cũng có nói, hắn không hợp mắt với khiếu thẩm mỹ của Liên Dụ.

Bởi vì hắn không nghĩ ra được, Liên Dụ để một ngừa bị chàm nửa mặt như vậy đi theo cả ngày, nha đầu vừa xấu vừa ngốc có gì tốt chứ. Hai người lại còn khá thân thiết, lúc ở chung một chỗ, có khi nha đầu kia còn hung dữ với hắn, hắn cũng chịu, vậy không phải là có bệnh sao?

Nhưng Lưu Lăng cũng phát hiện được, Liên Dụ lúc nào cũng ăn ngon hơn hắn, bởi vì được nha đầu xấu kia thiên vị. Sau khi thuyền lớn đến Giao Châu, Liên Dụ liền thay xe ngựa. Hắn với Lưu Lăng, là xe cửa hàng hắn mang tới.

Lưu Lăng cũng biết hắn có làm ăn ở Giao Châu, vốn muốn trách cứ hai câu, bắt hắn phải đi xe ngựa cùng loại với mọi người, nhưng khi nhìn chiếc xe vừa đưa tới, bề ngoài không có gì lạ, cũng không bằng một nửa xe hắn, cho nên không làm khó dễ nữa.

Nào có biết, khi xe vào đến Liêu thành, Lưu Lăng muốn cải trang đi bộ, thuận tiện dạo kỹ viện hai vòng, khi đó hắn mới phát hiện bên trong xe ngựa của Liên Dụ như thế nào.

Xe của hắn mặt trong cực kì tinh xảo, không gian rộng rãi, còn có một chiếc bàn gỗ hoa lê nhỏ bày một bàn cờ bằng ngọc, chắc là làm ổ trong này đánh cờ với A Đào.

TBC

Sau khi Lưu Lăng nhìn thấy thì cực kì không vui, trừng mắt nói: “Bổng lộc triều đình được bao nhiêu, rõ ràng là nhà ngươi tham ô”.

Liên Dụ không nói, chỉ cười, cười nhẹ nhàng, như không có biểu cảm gì.

Trong lòng Lưu Lăng càng nghẹn, nhưng lại không phát tác lửa giận được, cái miệng rộng mở ra một lúc mới nói được một câu:

“Rõ ràng là ngươi tham ô, ở xe của ngươi cái gì cũng tốt. Cốc trà là sứ ngọc Nam triều, ta nhìn ra được”.

Liên đại nhân vốn đang không để ý, bị Phương Uyển Chi đẩy một cái rồi trừng mắt, hắn mới thong thả đặt quân cờ xuống, chỉ vào vật trang trí bên trong rồi nói với Lưu Lăng: “Nhãn lực của vương gia thật tốt. Cái này là cha ta tặng cho ông nội, ông nội tặng lại cho ta. Món này là cha của Trương Lương tặng cho cha ta, cha ta tặng cho cha ngài, cha ngài lại ban cho ông nội ta, ông nội ta mới đưa cho ta. Còn cái này là cha ta hiếu kính ông nội ta, ông nội ta lại giao cho ta”.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 61: Chương 61



Lưu Lăng không nói được gì, nghẹn họng nhìn trân trân, nghe hắn nói mà đầu cũng ong ong, tức tối trở về xe ngựa của mình.

Hắn nghiêng người đọc diễm bản rồi nói với Trương Lương: “Hai chúng ta đừng đấu với Liên Dụ nữa, hắn có rất nhiều đồ do cha ngươi tặng cho, ngay cả cha ta cũng thưởng”.

Trương Lương nghe vậy thì gập sách lại, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được cha ta cha ngươi gì, sau đó dứt khoát không nghĩ nữa, kéo Lưu Lăng đi tìm kỹ viện.

TBC

Nữ nhân phía nam phong tình hơn so với phía bắc, tư vị cũng không giống nhau, thấy thú vị thì có thể mang thêm hai người về.

Tuy Liêu thành có nhiều thú vị, nhưng Lưu Lăng vẫn không quên mục đích chuyện đi này. Không lưu luyến hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh, hắn nhanh chóng đi đến địa giới Nhạn Nam, tiếp một đôi quân khôi giáp hùng hậu là do Tiếu Thế Đông gọi tới.

Tiếu Thế Đông là thuộc hạ của Liên lão gia, đương nhiên không có binh hèn dưới tướng. Nhìn những tướng sĩ kia bước chân chỉnh tề, người người tay cầm kiếm dài, dáng người anh dũng, đứng thẳng.

Người biết là tới Nhạn Nam dẹp loạn, chứ không biết còn thưởng là cuộc chiến giữa hai đội quân lớn lắm.

Thật là khí phách.

Tri huyện Nhạn Nam Bạch Yến Trầm nghe nói có người trong cung đến, giày cũng không kịp mang, một đường lảo đảo ra đón, nhìn thấy đội quân trước mặt cũng suýt tè ra quần, sao nhiều người quá vậy? Hắn nhìn lại một lần nữa, ôi chao các vị thần tiên ơi, bất chấp hết chạy tới như điên ôm một cái chân lớn rồi òa khóc.

“Các vị đại nhân đến rồi, đội quân khí phách quá, nhất định sẽ đập c.h.ế.t được bọn kia”.

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, vài vị quan to từ kinh thành đến đều lẳng lặng nhìn tên Bạch tri huyện kia quần áo không chỉnh tề đang ôm đùi ngựa khóc lóc tâm sự.

Chờ mãi không thấy ai trả lời, Bạch Yến Trầm khóc lóc cũng thấy không có ý nghĩa, bèn ngẩng đầu lau mắt, khi đó mới nhìn rõ mình ôm sai chân, mặt cũng không thấy thẹn thùng. Hắn đỏ mắt mang giày vào, mặc đồ quy củ rồi ra hành lễ.

Đợi đến khi đứng trước mặt Phương Uyển Chi, hắn không hề nói lắp, mở miệng chào: “Thỉnh an Thượng thư phu nhân”.

Lời vừa nói xong, Liên Dụ và Phương Uyển Chi còn chưa lên tiếng, Lưu Lăng đã toét miệng nói trước: “Này tên mắt mù kia, con mắt nào của ngươi thấy người bên cạnh Liên thượng thư là phu nhân hắn hả? Ngươi nhìn lại cẩn thân đi ha ha ha ha”.

Mắt Bạch Yến Trầm đúng là không tốt, hắn bị cận thị, không nhìn gần thì không rõ. Nhưng điều này không có nghĩa hắn không nhìn xa được, suốt ngày đôi mắt cứ híp híp lại, nhìn cái gì cũng như phủ một tầng sương mù dày đặc.

Hắn nghe Lưu Lăng nói xong thì lui về sau hai bước ngồi chổm hổm trên mặt đất nhìn Phương Uyển Chi từ trên xuống dưới, đến khi thấy rõ ràng mới vội nói: “Ôi ôi, xin lỗi Liên thượng thư, xin lỗi, sao lại xấu thành như vậy chứ!”

Liên Dụ đưa tay kéo nha đầu xấu kia ra sau lưng mình, nhấc chân đạp lên eo tên kia một cái.

“Nhìn cái gì vậy hả, chuẩn bị thức ăn đi, nãy giờ toàn nghe ngươi khua môi múa mép?!”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 62: Chương 62



Nhạn Nam là vùng huyện thành nhỏ lệ thuộc vào Miêu Cương, cửa thành không rộng, thể hiện sự bủn xỉn hẹp hòi.

Bạch Yến Trầm là thất phẩm tri huyện, hắn mặc bộ quan phục màu xanh mơn mởn thêu cò trắng xuyên qua một hàng người mặc áo choàng đỏ đứng trước cổng thành, nhìn như một con gà con.

Người này so với mọi người thì già hơn, không phải nói về tướng mạo, mà là độ tuổi, hắn cũng hơn ba mươi tuổi rồi. Khuôn mặt hắn lại khá nhỏ tuổi, cũng không tính là quá trẻ, một bộ dạng thư sinh bình thường. Dù sao cũng không cần biết là ai, chỉ cần đứng bên cạnh Liên Dụ thì đều thành người không có tướng mạo hết.

Lưu Lăng và Trương Lương không cần so cũng đã không giống người, thế cho nên Phương Uyển Chi thấy tên Bạch Yến Trầm lại thuận mắt hơn họ không ít.

Nói về tính tình của Bạch Yến Trầm, hắn cũng giống như lời người ta đồn tới thượng kinh, cực kì nhát gan. Trên bàn cơm vừa chào hỏi đám người Lưu Lăng, vừa run rẩy nhìn quanh nhìn quẩn, nói mấy chuyện bát quái trong phủ mình.

Lưu Lăng lười phải nhìn bộ dạng này của hắn, bắt chéo hai chân lên hỏi.

“Ngươi nói quân phản loạn Nhạn Nam ở đâu? Sao bản vương thấy trong trấn rất bình thường, một cái rắm cũng không có hả?”

Không chỉ không có rắm, mà cả phố cũng không thấy mấy người. Không phải là c.h.ế.t hết rồi chứ.

Bạch Yến Trầm vừa khóc, vừa để đũa xuống, phịch một tiếng quỳ xuống đất.

“Vương gia minh giám, quân phản loạn kia, quân phản loạn kia đều ở Hoa Quả Thôn. Nằm ở đỉnh núi xa cách chúng ta ở đây, hạ quan cũng là nghe thuộc hạ báo, cho nên mới vội gửi thư về kinh, không ngờ vương gia lại đích thân đến.”

“Hoa Quả thôn?”

Lưu Lăng nhướng mày.

“Thôn này nuôi khỉ à?”

Đặt tên kiểu gì vậy.

Cả người Bạch Yến Trầm đều hoang mang lo sợ, hai tay không ngừng chà xát, không trả lời câu hỏi của Lưu Lăng, run rẩy nói.

“Quân phản loạn này, thực ra cũng không phải là quân phản loạn gì! Tên thủ lĩnh hắn là thần tiên.”

Lưu Lăng nghe vậy thì vỗ bắp đùi, dáng vẻ không kiên nhẫn khiến Bạch Yến Trầm phải nói nhanh.

Hóa ra đây là một giáo phái, thành lập được ba năm, chúng có triển khai nhiều hoạt động tụ tập. Nhân số của chúng càng lúc càng lớn, dân ở thị trấn Nhạn Nam cũng đến đó hơn phân nửa.

Về chuyện tại sao lại nổi tiếng như vậy, không phải là do thờ phụng, mà là giáo chủ tự xưng là đã thành tiên, cũng có người gọi hắn là Thiêu Thần. Hắn không biết xem bói, mà chỉ biết bắt quỷ. Các loại phù chú thì rất tốt, sau khi bắt quỷ xong thì dán lên, vật kia có thể hóa thành vũng nước.

Điểm quan trọng nhất đó là hắn còn có thể nuôi cổ độc.

Dân chúng Miêu Cương rất thích cổ độc thuật, đối với đạo giáo ở Trung Nguyên thì không hứng thú. Nguyên nhân chủ yếu là thánh thượng đã c.h.ặ.t đ.ầ.u một vị Đại Tế Ti mà họ thờ phụng nhất, làm cho giáo chúng không dám xuất hiện ở Nhạn Nam, cũng rất nhiều thiên môn cổ độc thất truyền.

Mà Thiêu Thần tuy là người Trung nguyên, nhưng rất am hiểu cổ độc thuật, lại từng bắt quỷ quấy phá trong thôn, nên được mọi người sùng bái.

Người trong thôn không biết tục danh của hắn, cứ gọi hắn là đại tiên. Đại tiên cũng tự cho là có thành tựu, đặt cho mình một cái tên, gọi là La Bàn Nhi, về phần trước đó hắn tên gì, sao lại đặt cái tên như vậy, đại tiên không có học vấn, tự mình cũng không giải đáp được.

Bạch Yến Trầm còn nói, tên La Bàn Nhi này cực kì bỉ ổi, mắt chuột, ngũ quan bình thường, mặt chữ điền, nhìn ra rất giống yêu tinh. La Bàn Nhi còn bị gù lưng, cả sống lưng còng lại như tôm, lại rất thích mặc áo bào đen phủ đất. Từng bước từng bước như không chạm đất, cả người cũng muốn bay lên.

Bạch Yến Trầm nói rất tỉ mỉ, Phương Uyển Chi lại cảm thấy chuyện này quá không có thật, cũng không dễ nghe như mấy thư sinh kể chuyện bên ngoài, nàng ngáp một cái rồi gắp thức ăn, không ngờ bên trong có ớt, cay đến ch** n**c mắt, khiến nàng không ngừng le lưỡi.

Ớt phương nam trước nay đều cay hơn phương bắc.

Liên Dụ nhìn nàng thè lưỡi như con ch.ó nhỏ, tự nhiên cũng thấy thú vị. Hắn đưa chén rượu trên môi xuống tới trước mặt nàng, bảo uống vào hết cay.

Phương Uyển Chi bị hơi rượu xộc lên, trợn trắng mắt, cũng quên còn có một vị vương gia ngồi trên bàn ăn, đưa tay bấm Liên Dụ một cái.

TBC

“Cay”.

Nàng còn muốn mắng hắn thêm, nhưng mà đầu lưỡi tê dại đến mức chỉ có thể nói ra được chữ đó.

Liên Dụ nhìn nàng quay cuồng thì cười vui vẻ, chống cằm lại gắp một miếng đưa tới miệng nàng, động tác cực kì tự nhiên.

“Ở đây ẩm ướt, uống nhiều rượu với mấy món cay mới không cay, sao cô ngốc thế”.

Phương Uyển Chi cũng rất nghe lời, ăn món hắn đưa qua.

“Đúng nha.”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 63: Chương 63



Dù vẫn còn cay. Nhưng nàng không muốn ngã bệnh, sợ làm vướng víu hắn.

Cả bàn ngồi trơ mắt không lên tiếng.

Liên Dụ là người thích sạch sẽ, lúc ăn cơm không phải đũa của hắn thì không ăn. Giờ lại dùng chung một cái cốc, một bộ bát đũa với nha đầu xấu này.

Nhìn nha đầu kia xem, thực ra cũng không phải xấu đến vậy. Mái tóc dài lộn xộn che hơn nửa mặt, đôi mắt lại như sóng nước lay động lòng người.

Bạch Yến Trầm vẫn còn đau lòng khóc lóc tiếp:

“La Bàn Nhi uy h.i.ế.p hạ quan, không để cho hạ quan quản chuyện ở Hoa Quả Thôn, nếu không sẽ hạ cổ độc. Cổ độc kia rất đáng sợ, nhiều thủ hạ đầy tớ của hạ quan bị hạ, cả người cứng ngắc, toàn thân biến thành màu đen. Hắn còn nuôi được mấy con tiểu quỷ, thật lợi hại”.

Bạch Yến Trầm liên tục nói, La Bàn Nhi nuôi cổ độc, La Bàn Nhi g.i.ế.c người, La Bàn Nhi làm cái gì, dân chúng đều tin hắn, người vây quanh Hoa Quả sơn toàn là dân chúng cả.

TBC

Lưu Lăng thấy hắn càng nói càng lộn xộn, tát lên mặt hắn một cái.

“La Bàn Nhi La Bàn Nhi, La Bàn Nhi là cha ngươi à! Sợ lắm thế, nhìn ngươi như muốn tiểu ra quẩn nhỉ.”

Mấy người đi liên tục nhiều ngày đường cũng mệt mỏi, ăn cơm lại bị tên Bạch Yến Trầm nói đến mức không thoải mái. Sau khi cơm nước xong thì chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, mai tự mình lên núi điều tra xem.

Đâu mà ngờ được, chỗ ở này lại nhỏ đến vậy.

Bạch Yến Trầm tuy là huyện lệnh thất phẩm, nếu thị trấn này giàu có đông đúc thì cũng là cha mẹ một phương, nhưng đây so với quan lục phẩm kinh thành còn khổ hơn. Vì nơi hắn ở quá xa xôi, thế cho nên cả nhà chỉ có hai viện, số phòng ở cũng ít đến đáng thương.

Lưu Lăng nhìn quanh rồi thở dài một hơi, hắn quay người lại đánh cho Bạch Yến Trầm một cái.

“Ngươi xem ngươi làm được cái gì!!”

Muốn phòng không có phòng, muốn dân chúng cũng không có dân chúng. Là ‘cha mẹ’ một phương, mà ‘các con’ đều chạy đến Hoa Quả Thôn. Nhìn Nhạn Nam thành này xem, cả khách đ**m cũng không có, chỉ có thể ở tạm chỗ này thôi”.

Lúc chọn phòng, Lưu Lăng cầm cái khăn trắng phe phẩy đi vòng vo qua mấy nơi. Thực ra trong phòng cũng không có mùi gì, có thể nói là sạch sẽ, nhưng Lưu Lăng lại muốn làm bộ làm tịch.

Ba gian phòng trống, hai viện, ngay cả cái cửa thuỳ hoa cũng không có, đáng chú ý nhất chính là nhà chính và hai phòng bên, vốn là tam hợp viện, nhưng nơi này lại nhỏ quá, sương phòng dời đến hậu viện, để lại hai viện trụi lủi, chẳng ra cái gì.

Lưu Lăng cảm thấy sương phòng là tốt nhất, sạch sẽ, còn độc môn độc viện, nhưng lại không có nhà chính rộng rãi, hắn lại là vương gia, phải giữ thân phận, cho nên chọn chọn lựa lựa quyết định lấy nhà chính.

“Cái này đi, dù sao cũng ở không tới vài ngày”.

Liên Dụ tiếp tục làm ổ dưới tàng cây với Phương Uyển Chi, cùng trêu chọc mèo, thấy hắn đã chọn xong thì đứng lên, kéo tay Phương Uyển Chi đi sương phòng hậu viện.

“Ta và A Đào ở hậu viện.”

Đối với chuyện nam nữ, Liên Dụ rất thủ lễ, khi kéo tay nàng vẫn luôn cách một lớp xiêm y.

Phương Uyển Chi nhìn cổ tay mình, gò má lại hồng lên, ngẫm nghĩ, lần sau hắn mà kéo tay nàng nữa nàng đã kéo xiêm y lên, cho hắn cầm trực tiếp. Để đầu gỗ kia tìm đường c.h.ế.t đi.

Hơn nữa ở hậu viện cũng tốt, hậu viện rất thanh tĩnh. Nàng cũng không muốn ở cùng một viện với bọn họ.

Nhưng mà Trương Lương đang đứng một bên chờ chọn phòng lại mất hứng, hắn chạy tới cản bước, trợn mắt nói: “Tại sao ngươi lại được chọn trước, ta còn chưa nói gì đâu”.

Phòng ở vốn không nhiều, phòng ngủ chính không có, sương phòng hắn lại chọn, Bạch Yến Trầm và tôi tớ cùng nhau ngủ chung một giường lớn, chỉ còn lại một phòng sát bên, hắn không thích.

Liên Dụ từ giữa trưa đã mệt rã rời, nhướn mày nhìn hắn.

“Chức quan của ngươi lớn hơn ta sao?”

Trương Lương ngu ngốc đần độn đáp:

“Không có.”

“Ngươi có nhiều đồ như ta không?”

Trương Lương nhìn Liên Dụ còn đang ôm chăn đệm.

“Không có.”

“Vậy ngươi còn ở đây ngăn cản làm gì?”

Trương Lương không nói lại được, cắn răng nghiến lợi trừng Liên Dụ hồi lâu, rồi xoay người lấy giấy bút từ trong rương ra vọt vào phòng bên.

Phương Uyển Chi nhìn người vừa biến mất trong nháy mắt, kéo vạt áo Liên Dụ hỏi.

“Hắn làm cái gì vậy?”

Liên Dụ vừa sai người đem chăn mền của mình tới, vừa nói với Phương Uyển Chi.

“Hắn viết thư cáo trạng với cha hắn đó.”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 64: Chương 64



Nửa tháng đi đường, dù ngồi trên xe ngựa cũng đã khiến người ta mệt mỏi, đặc biệt là Liên Dụ còn thức mấy đêm xem sổ sách, hắn đã buồn ngủ không chịu được.

Cho đến khi bà tử trải chăn xong, hắn không nói hai lời liền ôm Vương Thủ Tài bò lên. Đó là một cái giường nhỏ, dù mắt không mở ra nổi, hắn cũng biết nhường giường lại cho Phương Uyển Chi.

Sương phòng không lớn lắm, giường nhỏ và giường lớn cũng cách nhau khá gần, lại không có rèm che.

Hai người đều mệt mỏi, cho nên không để tâm mấy chuyện đó nữa, vừa nằm lên giường là ngủ thiếp đi.

Ngủ say một hồi, khi tỉnh lại đã là giờ Thân. Liên Dụ còn buồn ngủ ôm mèo ngồi dậy, mắt hơi lờ đờ, hắn nhìn sang giường của Phương Uyển Chi, người không ở đó. Trong lòng tự nhiên lại thấy không thoải mái.

Liên Dụ đẩy cửa sổ ra, đón ánh nắng tràn đầy sau giờ ngọ.

Ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuống, bên dưới là bóng lưng của Phương Uyển Chi đang nhón chân phơi y phục. Tư thái yểu yểu điệu điệu, dù mặc một chiếc váy rất bình thường cũng có thể nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh, không đầy một nắm tay.

Trong tay nàng là bộ quan bào màu đỏ, được giặt giũ sạch sẽ rồi phơi lên đoạn gậy trúc, nàng đưa tay vuốt lại mấy nếp gấp.

Liên Dụ không biết tại sao lại thấy rất đẹp, tựa tay nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, vừa v**t v* đầu Vương Thủ Tài còn chưa tỉnh ngủ.

Hắn hỏi nó:

“Mày có biết hay đồ nàng giặt là của ai không?”

TBC

Vương Thủ Tài sao mà nghe hiểu, nhưng mà dù có hiểu nó cũng không muốn trả lời, nó vốn lạnh lùng mà. Móng vuốt mèo đưa lên đè ngón tay của hắn xuống, híp mắt như kiểu cả thiên hạ không được trêu chọc nó.

Đương nhiên là Liên Dụ cũng không cần nó trả lời, trong cổ họng khẽ hừ một câu.

“Của ta.”

Có một loại kiêu ngạo không hiểu được, cũng không biết hắn nói, y phục này là của ta, hay người này là của ta nữa.

Vương Thủ Tài bị hắn quấy rầy đến phiền, rung rung đống lông rồi ngồi dậy. Một người một mèo yên lặng ngồi bên cửa sổ, chăm chú nhìn Phương Uyển Chi. Nói thật, hai người này đều có vẻ khá ngốc, nhìn kỹ thì giống như đứa bé đòi ăn.

Bởi vậy, lúc Phương Uyển Chi phơi y phục xong xoay người lại nhìn thấy hai người họ như vậy, nàng nhịn không được mà phì cười.

Nàng lấy khăn tay lau nước trên tay rồi cười hỏi:

“Đói rồi à?”

Liên Dụ vàVương Thủ Tài liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.

Bếp lò ở phòng bếp còn cháy lửa, là do nàng vừa rang mơ để lại, tìm khắp bếp mới làm ra hai món ăn và một nồi cháo cá, người và mèo đều có thể ăn, không phải phiền phức.

Lúc bưng vào nhà, hai người kia đã chuẩn bị xong, một người ngồi trước cái bàn đất nhỏ, một người có cái chén không phía trước.

Nàng đột nhiên có chút dở khóc dở cười, cái đế trên tay cũng được Liên Dụ nhận lấy.

Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói.

“Ăn cơm đi.”

Phương Uyển Chi cũng không nói gì, học bộ dáng ngồi xếp bằng của Liên Dụ, ngồi bên cạnh hắn, cầm lấy cái muỗng múc cháo ăn.

Lúc này ánh mặt trời đã từ từ phủ xuống, sắc vàng nhạt hơn, như đứa bé đã chơi mệt mỏi, chuẩn bị chạy về nhà.

Liên Dụ nghiêng đầu nhìn Phương Uyển Chi, thấy cái bớt lớn trên mặt nàng.

Nhớ đến mọi người quanh mình đều nói Phương Uyển Chi xấu, hắn lại cảm thấy Phương Uyển Chi tuyệt không xấu, dù có như thế này cũng không xấu. Hơn nữa hắn cũng không muốn người khác thấy nàng xinh, Phương Uyển Chi có đẹp hay không thì liên quan gì tới họ.

Phương đại cô nương thấy hắn chỉ ăn thịt thì đưa đũa chặn đũa của hắn lại, như nương dạy dỗ con trai:

“Ăn thêm chút rau, đừng ăn mặn suốt thế.”

Nàng đã từng đọc qua y điển, biết buổi tối không nên ăn nhiều đồ mặn quá, Liên Dụ ăn cơm không kén chọn, nhưng lại rất hay ăn thịt, như thế không tốt.

Liên các lão liền ừ một tiếng, đợi khi Phương Uyển Chi không chú ý lại vụng trộm gắp một ít.

Hôm nay tâm tình Phương đại cô nương khá tốt, nàng thấy cũng xem như không, cười tủm tỉm cắn chiếc đũa, lộ ra hàm răng trắng.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 65: Chương 65



Nàng hỏi Liên Dụ.

“Ta có tốt không?”

Liên Dụ nghiêng đầu nhìn nàng, nở nụ cười.

“Tốt.”

Phương Uyển Chi mừng thầm, cháo cũng không thèm uống, xích lại gần hắn.

“Tốt chỗ nào?”

Từ sau khi Liên Dụ xem Phương Uyển Chi như người một nhà, nàng hỏi gì hắn sẽ đáp, trả lời cũng vô cùng thành thật.

“Lúc không hung dữ thì đều tốt”.

Phương Uyển Chi gật gật đầu, hỏi lại.

“Ta và Bì Bì ai tốt hơn?”

Liên Dụ nhìn thức ăn trước mặt rồi trả lời.

“Bì Bì.”

Bì Bì biết làm rất nhiều món chính, sườn xào chua ngọt, cá hầm dấm, thịt nướng củ sen, nhiều lắm.

Cháo cá trước mặt Liên Dụ cũng bị bưng đi.

Phương đại cô nương nổi giận đùng đùng ôm đồ mang về phòng bếp, ngay cả cái gáy cũng không để lại.

Không hiểu phong tình, thế thì chờ c.h.ế.t đói đi!!

Trời Nhạn Nam xanh hơn kinh thành, không khí càng thêm ướt át, lúc dậy sớm thể nào sương mai cũng dính trên người trên mặt.

Ngoài Lưu Lăng và Trương Lương mặt trời chưa lên cao thì không chịu rời giường, những người còn đều ra ngoài chống chọi với thứ thời tiết này. Thiết giáo chủ La Bàn Nhi thường xuyên chọn lúc sáng sớm để làm lễ cho giáo chúng, cho nên mọi người mới phải vừa ngáp vừa khởi hành giờ này.

Kỳ thật Liên Dụ cũng không phải người chịu khó, hắn vừa giạng chân trên lưng ngựa vừa khép mi khép mắt.

Tối hôm qua hắn tán gẫu mấy chuyện bát quái với Phương Uyển Chi đến rất khuya, cách một tấm rèm lụa trắng, ánh nến leo lắt trong phòng, nhưng lại phác họa rõ ràng gian nhân nằm nghiêng bên kia.

Hắn cảm thấy mình làm cái rèm này đúng là sáng suốt. Bởi vì dù sao Phương Uyển Chi cũng là một cô nương, khác với cách hắn ở cùng Bì Bì. Nhưng treo thì treo, hắn vấn thấy chướng mắt, cái rèm đó khiến hắn không nhìn được những biểu cảm sinh động khi nói chuyện của nàng.

Ngoài phòng yên tĩnh, trong phòng tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ dần.

Liên Dụ vuốt đầu Vương Thủ Tài, còn đang hỏi chuyện bà tử Lưu Lăng mang theo vì sao lại véo tai nha đầu, nhưng lại không có hồi âm. Hắn trợn tròn mắt một lúc, nghe tiếng hô hấp đều đều bên kia rèm, có lẽ là đã ngủ.

Lúc trưa mình ngủ nhiều mà giờ lại không thấy mệt chút nào.

Hương an thần len lỏi vào chóp mũi, đó đã từng là thói quen của hắn.

Hằng năm phải thức đêm nhiều, giấc ngủ của hắn vẫn luôn không tốt, cho nên trước khi ngủ sẽ châm một ít hương. Nhưng hôm nay lại càng không ngủ được, không chỉ vì buổi trưa ngủ nhiều, mà còn vì mùi thơm của nữ nhân đầu rèm bên kia lượn lờ phảng phất.

Liên Dụ trở qua trở lại, nằm ngang nhìn lên mái hiên, không hiểu vì sao trong lòng lại thấy rối loạn, có phần nóng nảy. Hắn là nam nhân, nhu cầu và khát vọng tự nhiên của thân thể hắn cũng sẽ có, nhưng đã nhiều năm như vậy, với nữ nhân, tâm hắn vẫn như hồ nước lặng. Không phải hắn không nghĩ đến, mà chỉ cảm thấy vì chuyện đó mà đưa một nữ nhân vào cửa, hắn không muốn.

Lần trước lúc tán gẫu với Bì Bì, hắn đã từng hỏi: “Ngươi có biết tình yêu là gì không?”

TBC

Bì Bì nhìn hắn như nhìn thằng ngốc nói: “Đương nhiên là biết, là tìm một cô nương mình thích, sau đó ngủ với nàng.”

Liên Dụ cảm thấy hắn quá sức th* t*c, một khoảng thời gian rất dài sau đó cũng không tìm người này nói chuyện phiếm nữa.

Hắn nghĩ, tình yêu và cùng ngủ là hai chuyện khác nhau, bởi vì đó là ở bên nhau trong lúc hoạn nạn, là làm bạn cùng nhau suốt một đời. Nếu có ngủ, thì cũng phải ngủ cả đời, ngủ đến khi hai người cùng khép mắt trong quan tài mới thôi. Thích thì dễ, yêu mới khó.

Nghĩ đến đó, hắn tự cho rằng mình đã đạt tới một cảnh giới rất cao siêu, thành ra nhìn ai cũng thấy chướng mắt.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 66: Chương 66



Bên kia màn tiếng hít thở vẫn đều đều, không trở người lộn xộn.

Liên Dụ không cần nghiêng lỗ tai lắng nghe cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh của nàng. Bởi vì tai quá thính, đến bây giờ hắn mới thấy chán ghét vì tai mình tốt như vậy.

Hít thật sâu rồi thở dài, hình như hắn muốn ngủ cùng Phương Uyển Chi, không phải là loại chuyện đỏ mặt kia, mà chỉ là muốn ôm nàng trong lòng mình, tựa đầu vào mái tóc dài đó. Cơ thể nàng rất đẹp, nhất định cũng sẽ phù hợp với hắn.

Đêm khuya yên tĩnh mà cứ nghĩ lung tung thật sự là không được, Liên đại nhân bực bội ngồi dậy, cúi đầu ủ rũ đi đến bên bàn nhỏ rót một chén trà lạnh, làm cho mình tỉnh táo.

Sau khi tỉnh rồi, hắn nhận ra gió vừa thổi tắt ngọn nến. Phương Uyển Chi cũng ngủ rồi, hắn không nên châm đèn lên lại.

Ông trời cũng hảo tâm, ánh trắng trắng muốt chiếu lên bóng người nho nhỏ trên giường, vô cùng rõ ràng. Hắn nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Phương Uyển Chi, cái mặt nạ đã được tháo xuống, khuôn mặt sạch sẽ không hề trang điểm. Ánh trăng chiếu lên mặt nàng, trong veo như nước, sắc môi hơi nhạt, như nụ hoa hé nở giữa ngày xuân, cực kì mềm mại.

Liên Dụ biết rõ môi của Phương Uyển Chi rất mềm, bởi vì lần trước, hắn vẫn còn nhớ.

Hắn đứng ở đầu giường nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến khuôn mặt và cánh môi, cảm thấy mình vô cùng ngốc, cũng hết sức vô sỉ.

Có lẽ động tác vén rèm làm ảnh hưởng đến Phương Uyển Chi, nàng giật mình trở người, hắn vội vàng để màn xuống nằm lại lên giường.

Ban đêm yên tĩnh, tim đập mạnh như thể vừa trải qua một việc vô cùng mệt nhọc, hoặc là như một đứa bé làm chuyện xấu sợ người ngoài biết được, đã lâu Liên Dụ chưa từng hoảng loạn đến thế.

Nằm trên giường lại trở mình, Liên Dụ đột nhiên lại cảm giác chột dạ. Trong lòng lại thấy may mắn vì lần này không ai thấy được hắn có tâm tư không tốt. Nhưng mà hắn vẫn bị sợ hết hồn. Bởi vì Vương Thủ Tài không biết đã tỉnh từ bao giờ, ngồi trên giường mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Đôi mắt trong bóng đêm sáng màu xanh lục, còn có vẻ ý vị sâu xa.

Liên Dụ có phần bực bội túm lấy nó, lần đầu tiên trách cứ.

“Mày có bệnh à, ngủ!”

Vương Thủ Tài nghiêng đầu, cũng không biết vì sao lại chọc giận người kia. Nhưng mà nó vốn tham ngủ, tiếp tục trở lại mộng đẹp với bữa thịnh yến toàn là cá. Chỉ còn Liên Dụ lăn qua lộn lại cả đêm trên giường, không cách nào ngủ được.

Cho nên bây giờ, hai con mắt thâm quầng cực lớn, như thể đêm qua gặp đại nạn gì kinh khủng.

Phương Uyển Chi thấy Liên Dụ lại ngáp thêm một cái, ban đầu còn tưởng hắn bị ốm, đưa tay thử trên trán xem sao, cũng không thấy nóng. Sau đó lâu lâu lại chọc chọc hắn một cái, trêu chọc cho hắn nói chuyện. Vì tối qua Liên Dụ suy nghĩ lung tung, cho nên giờ không dám thân thiết với Phương Uyển Chi. Sau mấy lần bị lạnh nhạt, “A Đào” cũng bộc phát tính tình, trừng mắt mắng hắn mấy câu rồi khôi phục bình thường.

TBC

Đối với chuyện này Lưu Lăng và Trương Lương đã tập mãi thành quen, nhìn trộm một lúc lại có ảo giác A Đào là phu nhân của Liên Dụ.

Đoàn người dọc theo đường núi, không đưa binh đi theo, mà để lại toàn bộ dưới chân núi.

Bọn họ định tự mình xem thử, nắm được tình hình rồi nói sau.

Hoa Quả Thôn nằm ở trên núi Tiểu Lan thuộc huyện Nhạn Nam. Diện tích không phải là lớn, núi Tiểu Lan cũng không cao. Nhìn từ xa có khi chỉ bằng sườn đất.

Lưu Lăng và Trương Lương ngày thường chưa trải qua khổ cực gì, giờ tự mình leo núi cũng là lần đầu tiên. Hoa Quả thôn kia giống như một trại thổ phỉ, trên cửa chính treo một tấm biển gỗ thật lớn, viên ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo thật to.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 67: Chương 67



Bạch Yến Trầm nhìn quanh một hồi, bàn tay lau vào áo không biết bao nhiêu lần, lo lắng nói:

“Chữ này là do La Bàn Nhi viết, nghe nói bên trên có chú thuật, ai đường đột xông vào sẽ gặp xui xẻo.”

Lưu Lăng thấy Bạch Yến Trầm đã xem La Bàn Nhi như cha ruột của mình rồi, mặc dù ngoài miệng không thờ phụng hắn, nhưng trong lòng lại vô cùng thần phục. Hắn không thích trả lời người này, nhìn về phía lầu các đằng trước.

Cửa Thiết trại không có ai canh gác, chắc là đều chạy tới Thiêu các để giáo chủ ban “phúc lộc” rồi. Hắn nhớ trước kia từng học với tiên sinh, ông có dạy, nếu đứng ở nơi cao sẽ nhìn thấy hết tình hình bên trong.

Cao như thế, làm sao mà lên được?

Nhìn sang Liên Dụ đang ngáp dài bên cạnh, Lưu Lăng bỗng nhiễn bừng sáng. Hắn bước dứt khoát tới bên cạnh, bảo hắn ta mang mình bay lên.

Liên Dụ là người văn võ toàn tài hiếm có ở Đại Yển, khinh công hắn cũng hết sức am tường.

Liên đại nhân cũng vô cùng hiền hòa, nằm sấp trên lưng ngựa nói:

“Năm trăm lượng.”

TBC

Mắt Lưu Lăng trợn trắng.

“Năm trăm lượng một lần bay? Ngươi dám đòi bạc ta?!!!”

Hắn thấy tên này là tên không thể nói lý được.

Liên Dụ đến đây không phải để làm quân sư à? Bọn họ là châu chấu trên cùng một dây, vì sao ôm hắn bay lại còn muốn đòi tiền?

Còn nữa, hắn ta là hạ thần, mình là vương gia, mình to hơn chứ.

Liên các lão khi nói chuyện về bạc thì vô cùng kiên nhẫn, giải thích cho tên ngốc nghe.

“Quân sư chỉ hiến đầu óc, bày mưu tính kế, không có trách nhiệm ra chiến trường g.i.ế.c địch, mỗi người một nhiệm vụ. Cũng giống như ngài vào khách đ**m ăn cơm vậy, đầu bếp làm món xào, ngài lại muốn ăn cá, có phải là nên trả thêm bạc cho hắn không?”

Lưu Lăng mơ mơ màng màng thấy có lí, liền gật gật đầu.

“Phải trả, nhưng mà…”

“Hoặc là trong nhà ngài muốn thuê thợ mộc, có một thợ mộc làm tốt lắm, ngài thấy tay nghề của hắn rất được, mà lại muốn hắn làm nhanh gấp, có phải cũng nên đưa bạc không?”

Đầu óc Lưu Lăng không đủ dùng, theo bản năng tán thành.

“Đúng thế.”

Trên mặt Liên đại nhân hiện lên vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, ngồi thẳng người thuận tay vuốt lông Vương Thủ Tài.

“Vậy ngài muốn ta ôm ngài bay lên, vì sao lại không đưa bạc cho ta?”

Lưu Lăng liền ngoan ngoãn nộp tiền, cho đến khi bị Liên Dụ túm như chó c.h.ế.t xách lên nóc nhà hắn cũng chưa phản ứng kịp, tại sao mình không trả giá chứ.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 68: Chương 68



Thiết Thiêu các đúng là rất cao, bởi vì được làm từ gỗ, cho nên không hề chắc chắn, lung lay muốn đổ.

Lưu Lăng là người béo hiếm thấy, chỉ cần không cẩn thận nghiêng qua một bên, dưới chân lại vang lên tiếng kẽo kẹt.

Bên trong trại mọi người đang chạy tới làm lễ với giáo chủ vĩ đại của họ, “Thiết vừa ra ai dám tranh phong’ câu nói vừa vang lên lập tức dập tắt mọi tiếng vang.

Đúng như tri huyện Bạch Yến Trầm nói, tên La Bàn Nhi là người lưng gù, hơn nữa vóc dáng cũng thấp vô cùng, áo bào đen chấm đất kéo kéo túm túm rất dài, lúc leo lên cũng suýt nữa ngã chổng vó.

Nhưng mà điều này cũng không gây trở ngại đến sự vĩ đại của hắn, bởi vì chỉ cần thờ phụng hắn, cho dù hắn là một đống phân chó, tầm ảnh hưởng cũng không thể khinh thường.

Nhạn Nam vốn là một huyện thành nhỏ, người ở Hoa Quả Thôn cũng sắp được trăm người. Lưu Lăng cảm thấy chuyện này không đáng để ra tay, ở kinh thành một đoàn diễn hát có khi cũng có trăm người phụ diễn đấy.

Nhưng nghĩ kĩ lại, Miêu Cương đâu chỉ dừng lại ở vùng Nhạn Nam. Nếu để mặc La Bàn Nhi phát triển lớn mạnh, trăm người có thể biến thành hơn ngàn người, hơn ngàn người thì cũng có thể biến thành trên vạn người.

Dân chúng mê tín ngưỡng, càng phát triển hơn nữa thì sẽ vô cùng đáng sợ.

Đầu óc Lưu Lăng vốn không tốt, không hiểu thế nào là nghĩ sâu xa. Người phân tích lợi hại như vậy, tất nhiên là Liên Dụ.

Tiếng của tên Thiêu Thần vẫn còn văng vẳng, hắn nhìn dân chúng đang lễ bái đầy đất, thậm chí xen lẫn rất nhiều phụ nữ và trẻ em. Tất cả đều quỳ hết xuống, bái lạy, vô cùng thành kính. Mấu chốt nhất là, đó toàn là dân chúng, toàn là dân chúng trong thành!!

Tình thế còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng.

Lưu Lăng run rẩy lấy áo choàng lau nước mũi nói: “Nếu không thì, chúng ta đánh vào đây g.i.ế.c hết bọn bạo dân này đi?”

Hắn thấy mình sắp lạnh c.h.ế.t rồi, nơi này ngày hè mà gió lạnh như mùa đông vậy.

Liên Dụ nhìn tên ngu ngốc kia rồi gật đầu nhẹ, biểu đạt tán thành.

“Vương gia nói rất đúng, g.i.ế.c hết rồi đem chôn, đến lúc đó Thánh thượng mà có hỏi thì nói dân Hoa Quả Thôn khởi nghĩa bị g.i.ế.c hết rồi, không ai chạy thoát thì chúng ta cùng lắm chỉ gánh tội vô năng thôi.”

Lưu Lăng ngây ngẩn cả người, thấy cái này không tốt à, hắn không thể để cho phụ hoàng đánh giá mình vô năng được. Hắn vùi đầu nghĩ một lát, nhấc đại đao bên hông ra.

“Vậy chúng ta cứu dân ra, rồi g.i.ế.c tên thủ lĩnh.”

Liên Dụ nhướn mày, sờ sờ chuôi đao của hắn.

“Cũng tốt, chỉ cần vương gia nhìn thử, phân biệt được trong ba trăm người này ai nguyện ý đi cùng chúng ta, ai khăng khăng một mực đi theo La Bàn Nhi là được. Nếu không cứ thế náo động, lại làm cho người dân thêm ghét.”

Lưu Lăng giận, cái gì cũng không được, hắn trừng mắt giật tay áo của Liên Dụ.

“Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”

Liên Dụ chắp tay, hết sức khiêm tốn.

“Thần đều nghe vương gia.”

Lưu Lăng biết rõ Liên Dụ giở giọng với mình, hắn bực bội phất tay áo, không muốn ngây ngẩn trên nóc nhà nữa, ra lệnh:

“Mang bản vương xuống!”

Liên Dụ không động,

Lưu Lăng lại đẩy hắn một cái.

TBC

“Mang bản vương xuống ngay!!”

Liên Dụ vẫn không động đây, rất hòa nhã nói với hắn.

“Bạc còn chưa đưa mà.”

Lưu Lăng: “...”

Hôm đó đoàn người không có động thái gì, yên tĩnh đi xuống núi.

Trên đường trở về, Lưu Lăng thuật lại đoạn đối thoại của mình với Liên Dụ cho Trương Lương nghe.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 69: Chương 69



Hắn nói: “Liên Dụ thực tinh ranh. Hắn muốn chơi xỏ ta, còn bảo để ta quyết định, ngoài mặt thì tán thành nhưng thực tế một câu cũng không đồng ý, muốn ta đi cầu hắn đây mà”.

Tên này hẳn là biết rõ, hắn nói thẳng ra có khi mình cũng không thèm tiếp nhận, cho nên mới dùng phương pháp này.

Trương Lương cũng gãi đầu, chuyện như vậy hai người bọn họ hắn có thể nghĩ ra chủ ý tốt, không đến mức bị Liên Dụ dắt mũi đi. Hắn hoang mang nói.

“Không phải là do hai chúng ta quá ngu ngốc chứ?”

Rồi sau đó từng người suy xét bản thân, trăm miệng một lời, nói.

“Nhất định không phải là ta.”

Để nhất ngốc nghếch của Đại Yển không muốn thừa nhận chỉ số thông minh tài nghệ của mình không bằng người, khó tránh khỏi để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà không lo nghĩ kế. Đương nhiên, hắn còn kéo theo một tên Trương Lương, bởi vì như vậy dù hắn nghĩ ra phương án gì, cứ nói đó là kiệt tác của hai người, chứ không phải chỉ do mình ngốc.

Như thế vài ngày, hắn tìm Liên Dụ vô số lần, cũng nói vô số phương pháp. Đương nhiên là không hề bị phản bác, chỉ là lúc tán thành, người kia sẽ chế nhạo một phen. Đúng vậy, Lưu Lăng đã hiểu, Liên Dụ đang chế nhạo hắn, hắn muốn trở mặt, nhưng mà thái độ người ta rất tốt, nói gì cũng có lí, muốn lật cũng không lật được.

Phương Uyển Chi cũng hiểu ý của Liên Dụ.

Hắn muốn cho Lưu Lăng tự mình mở miệng nhờ hắn nghĩ kế, chuyện này có vẻ không dễ dàng. Dù Lưu Lăng có ngốc đi nữa, đó cũng là hoàng tử, là vương gia. Hắn không ủng hộ, Liên Dụ sẽ không thể tự làm, đó gọi là vượt quyền. Trong triều đảng phái tranh đấu gay gắt nhiều năm, sở dĩ Liên gia có thể đứng vững, hoàn toàn là nhờ Liên gia luôn đúng mực.

Có tài cán là thật, nhưng mà biết nhu biết cương mới là điểm mấu chốt nhất.

Liên Dụ biết phải làm quan như thế nào, cũng hiểu cách buôn bán.

Lưu Lăng và Trương Lương sau mấy lần bị lừa rốt cuộc cũng hiểu, hắn ta muốn kiếm bạc đây mà.

Lại là một buổi trưa, hai tên ngốc tỉnh ngủ rồi thì cầm rương bạc tới hậu viện.

A Đào đang chăm mèo, ép buộc Vương Thủ Tài đi bộ trong sân.

Gần đây nó càng ngày càng mập, lại hay phơi bụng nằm ườn.

Liên Dụ mang cái sập nhỏ đặt dưới tàng cây hóng mát, nghe nàng nói vài câu càu nhàu.

Đại khái là nàng nói, hắn chiều Vương Thủ Tài không ra thể thống gì, giờ mập như heo. Liên Dụ cũng không còn cách nào khác, lười biếng nằm trên sập lột hồ đào cho nàng ăn.

Lưu Lăng vàTrương Lương liếc mắt nhìn nhau, sau khi vào cửa thì lên tiếng chào hỏi A Đào.

Hai tên này gần đây rất chăm chạy đến hậu viện, Phương đại cô nương cũng tập mãi thành thói quen, nhìn thấy cái rương sau lưng họ thì hiểu ra.

Nàng cười tủm tỉm bưng chung trà tới mời người ta ngồi xuống, rồi tự đi vào phòng chơi cùng Vương Thủ Tài.

TBC

Ưu điểm lớn nhất của Phương Uyển Chi chính là hiểu được thế nào là đúng mực, chuyện nàng nên quản là Vương Thủ Tài, là việc ăn ngủ của Liên Dụ, chuyện nàng không nên quản, như chuyện của Hoa Quả Thôn, như triều đình, nàng đều mặc kệ.

Ngoài phòng liên tục vang lên tiếng nói chuyện đứt quãng, Phương đại cô nương cũng không rảnh lắng nghe, từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng Liên Dụ sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt. Ước chừng là một canh giờ sau, nàng nghe tiếng Liên Dụ gọi mình ở trong sân, nói là mình khát, muốn uống trà.

Nàng liền tới phòng bếp mang lá trà ra, là trà tuyết sương thượng hạng. Nàng còn lấy thêm hai cái cốc, thêm một ít lá trà bột vào trong.

Liên Dụ nói, người tao nhã mới phẩm trà, nghe hương thiển xuyết. Lưu Lăng và Trương Lương thì cực kì thô, trà ngon đưa họ uống cũng không phân biệt được tốt xấu.

Phương đại cô nương vừa pha trà vừa tự giễu.

Cái kiểu keo kiệt này thật giống với tính cách của Liên Dụ.

Ừ, không phải là người một nhà không vào một cửa đó sao.

Nghĩ xong nàng lại thấy vui vui vẻ, híp mắt bưng trà đi ra, bước chân cũng trở nên rất nhẹ.
 
Back
Top Bottom