- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 633,239
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đang Edit] Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan - Địa Miên Miên
Chương 108: Thắng bại
Chương 108: Thắng bại
Hoà đàm thất bại, Thái tử Duật tiếp tục tiến công.Lần này xuất binh, hắn dần mất kiên nhẫn.
Phái sứ thần đi một chuyến mà không thu được kết quả gì, bản thân hắn lại đâm ra sợ hãi.
Hiện tại, càng lâu không dùng thuốc hắn càng khó khống chế được tính tình.
Càng khó khống chế được mình, hắn lại càng muốn đoạt lại Tiểu Bảo.Thái Tử Duật điều động toàn bộ cấm quân, thậm chí cả hộ vệ quân ở phía Nam cũng bị gọi về, gấp rút chỉnh quân ngày đêm lên đường.Lúc này, hắn đang đứng ở ngoại ô Yến Sơn nhìn đại quân ra trận.
Vốn dĩ quân kinh thành không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, trận này đánh hắn đã lường trước là sẽ thất bại, nhưng không ngờ, lại thu được thắng lợi.Tuy đối phương cũng chỉ đưa một đội quân tiên phong nhỏ ra ứng chiến, cũng không bắt được bao nhiêu tù binh.
Nhưng có thắng lợi này Thái tử quả thật đã vui mừng, sĩ khí trong quân cũng tăng cao.
Nếu đã thắng vậy cứ thừa thắng xông lên.
Hắn hạ lệnh, nghỉ ngơi ba ngày rồi lại đánh tiếp.Và cũng bất ngờ, lại là một trận thắng.
Thái tử như không thể tin được vào kết quả này, hắn cũng có chút lâng lâng.Mấy tên hoạn quan ở bên tai thổi gió: "Điện hạ uy vỹ, tự mình xuất chiến liền thắng liên tiếp hai trận.
Cố Hiển Thành đến giờ vẫn chưa lộ diện, hoá ra cũng chỉ là một tên nhu nhược, có gì đáng sợ chứ.
Nghĩ lại, mấy lần giao chiến trước đây hẳn cũng chỉ là may mắn dựa vào địa hình Yến Sơn thôi ạ."
Lời này quả nhiên khiến tâm tình Thái tử tốt hẳn lên.Mà gần đây, Bạch Hạc chân nhân như điều chế được thuốc mới, hắn cũng có cảm giác mình khoẻ mạnh hơn trước.
Hết thảy làm Thái tử như lấy lại được niềm kiêu hãnh của mình.Vì thế 10 ngày sau, Thái tử Duật tiếp tục tấn công.
Lúc này, mục tiêu là đánh thẳng vào doanh địa của Thành Dương quân.Có mấy tướng lãnh thấy không ổn liền khuyên nhủ: "Điện hạ, không thể vội vàng như vậy được, địa hình Yến Sơn phức tạp, dễ thủ khó công, thần lo lắng nếu chúng ta cứ xuất kích vội vàng sẽ trúng bẫy."
Thái tử Duật không kiên nhẫn nhìn hắn: "Lúc trước là các ngươi nói thừa thắng xông lên, hiện tại thắng rồi thì lại chần chừ, đánh giặc còn phải xem tâm trạng các ngươi sao?"
"Thần tuyệt không có ý này, chỉ là đánh trận lớn cần phải phân tích tình hình cẩn thận."
"Câm miệng!"
Thái tử Duật gầm lên.Vì thế võ tướng kia cũng không dám nói nữa, yên lặng cúi đầu.Thái tử Duật khăng khăng muốn xuất binh, có lẽ hai trận thắng liên tiếp đã khiến đầu óc hắn lâng lâng, thế nhưng phát động toàn quân ra trận vẫn thực sự quá mạo hiểm.
Nếu nói đến kinh nghiệm đánh trận thì trong hai Hoàng tử, Ngô Vương vẫn có ưu thế hơn chút, Thái tử hầu như cả đời chưa ra khỏi Đông Cung, sao có thể hiểu cái gì gọi là binh lược.
Hắn có thể đã từng đọc qua sách nhưng cũng chỉ là lý luận suông.Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Lần này thái tử Duật thất bại thảm hạn.5000 cấm quân, cơ hồ bị diệt toàn bộ, vốn dĩ muốn đánh thẳng vào Yến Sơn nhưng chưa đi được nửa đường đã rơi vào bẫy rập, hoàn toàn bị Thành Dương quân đánh bại.Mọi việc đều đã được tính trước, chỉ đợi bọn họ nhảy vào.Thái tử Duật nhận được tin liền sững sờ.
Ngoài chiến trường, Thống lĩnh Cấm Vệ quân bị một đao kề trên cổ bắt quy phục, chỉ còn mấy tên tiểu tốt chạy về: "Điện...
Điện...
Điện hạ...
Cố...
Cố tướng quân... xuống... xuống núi rồi..."
Thái tử Duật gầm lên giận dữ: "Ngu xuẩn!
Còn gọi hắn là Tướng quân?!"
Chuyện tới lúc này, ai cũng nhìn ra, hai lần Thành Dương quân thất bại chỉ là mồi nhử, bọn họ đợi Thái tử toàn lực xuất binh, Cố Yến hiển nhiên là chơi chán rồi, nên chỉ dùng một trận đánh tiêu diệt toàn quân của Thái tử, xong liền dẫn binh xuống núi.Lúc này, không còn tướng, Thái tử buộc phải cầm binh ra trận, không còn chỗ trốn.Quân doanh của hắn cách chân núi Yến Sơn một đoạn không xa, binh lực hiện tại chỉ còn khoảng hơn một nghìn.
Đại Lương mấy năm nay biên giới không yên ổn, phía Bắc có Thành Dương quân chiếm giữ giờ đang ở đây, viện quân từ phía Nam chưa kịp tới, cho nên lần này Thái tử quả là lấy trứng chọi đá.Nhưng hắn không thể lùi bước.
Hắn cần một cơ hội để chứng minh thực lực của bản thân.
Huống hồ, hắn vẫn luôn cảm thấy, Cố Yến không muốn tạo phản.Thế nhưng, nhìn Cố Yến ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi đến, lần đầu tiên trong đời, Thái tử cảm nhận được sự sợ hãi.Cố Yến lạnh lùng nhìn một vòng, "Điện hạ chỉ có từng này quân thôi sao, quân phương Nam đâu rồi?"
Thái tử sửng sốt.
Tên Cố Hiển Thành này không biết rõ Thái tử có bao nhiêu quân nhưng vẫn xuất binh sao?
Bỗng nhiên hắn cảm thấy cực kì nhục nhã.
Thái tử lạnh lùng nhìn Cố Yến.
Một lát sau, Cố Yến nhếch môi, nói: "Điện hạ yên tâm, hôm nay ta tới, là muốn cùng Điện hạ nói chuyện."
Nói chuyện?Thái tử Duật tưởng rằng mình nghe lầm.Không lâu trước hắn phái sứ thần đến, Cố Yến hoàn toàn không ra mặt, lúc này lại đòi nói chuyện?Thái tử Duật nhìn lại bằng ánh mắt kì quái.
Cố Yến cũng không nhiều lời giải thích thêm.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn, giống như đang nói, ngoài chấp nhận Thái tử ngươi cũng không có lựa chọn nào khác."
Ngươi muốn nói gì?"
Thái tử hỏi.Cố Yến chỉ cười mỉm không đáp."
Nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện, nếu Thái tử Điện hạ có thành ý, 10 ngày sau gặp nhau ở miếu Thành Hoàng ngoài thành."
"Miếu Thành Hoàng?"
Thái tử Duật càng thấy khó hiểu.Cố Yến cười, "Phải!
Ta ở trên núi đã lâu, cũng nên xuống đồng bằng hít thở không khí."
Hắn nói xong liền quay người rời đi, không hề để Thái tử vào mắt.
Đồng thời Thành Dương quân cũng lui về, không hề có ý định đánh thêm hay ngăn cản đối phương lui binh.Hành động vậy, hoàn toàn là một sự sỉ nhục.Nhưng Thái tử quả không có lựa chọn nào tốt hơn.Thực mau, tin này truyền đi khắp nơi ở kinh thành, Thái tử thảm bại, Cố Tướng quân không chấp mà thả hắn về.Nếu cuộc chiến này còn tiếp tục, e là không thể gặt hái thêm được thành quả gì tốt đẹp.Nhưng ai nấy đều không hiểu rốt cuộc Cố Yến muốn làm gì.Thái tử nổi giận đùng đùng hồi cung, lập tức cho gọi thuật sĩ Tây Vực.Nếu đã không thể đánh thắng bằng vũ lực, vậy thì hắn phải dùng biện pháp khác.Bạch Hạc chân nhân đã từng nói đến một trận pháp, trận pháp này mà thành, thì chỉ cần là người sống bước vào trận đều sẽ chết đứng.Nhưng trận pháp này quá tàn nhẫn, yêu cầu một số lượng lớn nam tử hiến tế làm âm binh.Chuyện tới nước này, Thái tử chỉ có thể liều.Hắn lệnh cho thuật sĩ Tây Vực, trong vòng 10 ngày phải chuẩn bị xong.Hắn quả là điên rồi!Vốn dĩ thuật sĩ còn lén lút trốn đi ánh mắt quan viên trong triều, nhưng được lệnh liền không hề e ngại mà lộ diện, các đại thần thấy bọn họ ra vào Đông cung liền giận tím mặt.Càng không thể tưởng tượng nổi Thái tử lại dám làm loại chuyện này.Một trữ quân, một Thiên tử tương lai mà có thể tàn nhẫn đến mức này.Trong khoảng thời gian ngắn, thần tử đồng loạt dâng tấu khuyên ngăn, khuyên không được liền từ quan, tấu chương xếp từng chồng từng chồng trên ngự án, nhưng Thái tử lại chẳng rảnh mà xem.Hắn chỉ muốn tìm đủ cách đưa Cố Yến vào chỗ chết.*Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902.
Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.Lại nói, Cố Yến lúc này đã lệnh thu trại, rời khỏi Yến Sơn.Lần trước, khi chuẩn bị vào kinh, Thành Dương quân đã chọn được một khu đất tương đối bằng phẳng để đóng quân chờ truyền gọi.Có lẽ là do duyên số, lần này bọn họ vẫn như cũ đóng quân ở nơi này, Cố Yến cũng thuê được một trạm dịch ở gần đó cho Tống Điềm.Ngày ấy đại thắng, rất nhiều người đều cho rằng Cố Yến sẽ lấy đầu Thái tử nhưng những gì hắn làm lại khiến người ta không khỏi bất ngờ.
Hắn thế mà lại hẹn hoà đàm.Nhưng Tống Điềm đoán hắn có suy nghĩ riêng.
Trạm dịch không phải là nơi nên ở lại lâu, nhưng hắn đã chọn chỗ này hẳn là cũng có sự chuẩn bị.*Trước hẹn hoà đàm một ngày, vào chính ngọ, Thành Dương quân có một vị khách ghé thăm.Là Lục Thời An.Cố Yến nghe là hắn liền cho vào.Sắc mặt Lục Thời An phức tạp, mà so với lúc trước cũng tiều tuỵ hơn nhiều."
Chuyện gì?"
Cố Yến hỏi.Lục Thời An không do dự, lập tức nói hành tung của Thái tử Duật cho hắn biết.Cố Yến nghe xong liền giật mình.Chuyện Thái tử luyện trận pháp ở trong cung hắn sớm đã biết, mà ở ngoài phố, bách tính cũng bắt đầu truyền tai nhau chân tướng vụ giết hại nữ nhân và hài tử là do một tay Thái tử mà ra.
Mật thám của Thành Dương quân đâu phải lũ vô dụng.Điều khiến Cố Hiển Thành giật mình là Lục Thời An lại nói cho hắn việc này.Thần sắc Lục Thời An phức tạp, chỉ đáp: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, lương tâm bất an..."
Cố Yến hiểu, "Ta đã biết, đa tạ!"
Lục Thời An thấy hắn bình thản liền sốt ruột: "Cho nên, hoà đàm ngày mai, ngươi không thể đi!"
Cố Yến hơi dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ừm, ta vốn dĩ cũng không định đi."
Lúc này vừa lúc đến giờ cơm, Tống Điềm bê khay đồ ăn đến trước trướng Cố Yến, đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại này.Lục Thời An giật mình: "Ngươi vốn không định đi sao?
Vì sao?"
"Ta dùng biện pháp này là muốn lôi hắn ra ánh sáng, để toàn thành đều nhìn xem, Thái tử đương triều, là loại người thế nào."
Lục Thời An bừng tỉnh, khó trách...Hắn khâm phục nhìn Cố Yến, "Thì ra là vậy... vậy nếu ngươi không đi... thì ngươi làm thế nào?"
Hắn nói xong, nghĩ một lát lại lập tức bổ sung: "Ta không phải thám thính..."
Cố Yến cười: "Không cần khẩn trương, ta không nghi ngờ ngươi.
Ngày ấy cứ đợi tin đi, ta tự có tính toán."
Lục Thời An có chút cảm giác không nhìn thấu người trước mắt, hắn chỉ nói: "Được, tính toán kĩ thì được."
Cố Yến ừ một tiếng.Lại ngồi thêm một lát, Lục Thời An cáo từ rời đi.
Hắn ra ngoài liền gặp Tống Điềm đợi ở cửa.Hai người nhìn nhau khẽ gật đầu coi như chào hỏi.Tiễn khách xong, Tống Điềm liền bưng khay vào, nàng nhìn Cố Yến: "Cho nên là... chàng muốn Thái tử hạ hết vốn liếng để dễ dàng tố giác hắn?"
Cố Yến nhìn nàng, khẽ ừ một tiếng, "Nàng nghe thấy rồi à?"
Tống Điềm cũng không phủ nhận.Cố Yến không nói gì thêm, hắn duy trì sự trầm mặc, Tống Điềm biết trong lòng hắn không dễ chịu, cho nên những lần trước nàng cũng không hỏi nhiều.Nhưng lần này lại không thể không hỏi."
Chàng dự định sẽ thế nào?"
Cố Yến không nói cho Lục Thời An nhưng nhất định sẽ không giấu nàng, vì thế hắn nghiêng đầu nhìn Tống Điềm: "Đêm nay ta sẽ tiến cung."
"Tiến cung?!"
"Phải, tiến cung chấm dứt chuyện này, hôm nay ta nhận được tin, Bệ hạ tỉnh rồi."
Tống Điềm kinh ngạc.
Vậy hắn...Cố Yến nhìn thẳng vào mắt nàng, cũng không giấu diếm điều gì, "Mấy ngày nay ta đã nghĩ rất kĩ."
Tim Tống Điềm đập nhanh hơn."
Ta cảm thấy đây là thời điểm nên chấm dứt việc này."
Đánh trận, từ trước đến nay chưa từng là ý định của hắn.Nhưng hắn cũng không báo thù.
Chuyện tới lúc này, hắn thẳng thắn nói cho Tống Điềm biết thân phận thật sự của Tiểu Bảo mà Lưu Dương tra được."
Ta dùng hoà đàm để giữ chân hắn, hắn nhất định sẽ đập nồi dìm thuyền, nhưng nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để hắn làm tổn thương Tiểu Bảo!"
Ngữ khí hắn kiên định, còn Tống Điềm vẫn đang khiếp sợ, nàng kinh ngạc vô cùng trước thân thế của Tiểu Bảo.Cũng kinh ngạc với dự tính của hắn.Quả thật, nếu hắn thật sự muốn thì đã sớm đánh vào trong thành, hắn chậm chạp không tiến cung là vì không nguyện ý gây chiến sự.Cho nên hắn đợi.
Tống Điềm hiểu được quyết định của hắn.
Nàng khẽ ôm lấy Cố Yến: "Ừm..."
Cố Yến cúi đầu, trằn trọc hôn nàng thật sâu.
Thật lâu sau hai người vẫn không nỡ buông đối phương ra.
"Chờ ta quay lại, yên tâm, sẽ không sao cả."