- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 627,681
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đang Edit] Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan - Địa Miên Miên
Chương 98: Hoa hải đường
Chương 98: Hoa hải đường
Đến nửa đêm, Cố Hiển Thành mới được xuất cung, tuy đã đến giờ giới nghiêm ban đên, nhưng hắn là Đại tướng quân, có quyền lợi mà người khác không có, một đường giục ngựa phi nhanh, đến khi đến được hẻm Vĩnh Tùng, cả người đã lạnh băng.Tống Điềm không có thói quen để nha hoàn trông đêm, vì thế ngoại trừ Tiểu Thập, không ai phát hiện Cố Hiển Thành đến, Tiểu Thập đương nhiên cũng không ngăn được hắn, Cố Hiển Thành lặng yên không tiếng động lẻn vào phòng ngủ mà cả đêm qua hắn ngóng trông.Vốn đĩ định rửa mặt xong sẽ lẻn vào ổ chăn thơm tho nhưng nghĩ kĩ lại sợ trên người hắn nhiều khí lạnh làm nàng giật mình, cuối cùng vẫn nhịn lại đứng cạnh chậu than một lúc cho ấm, sau đó mới vội vàng trèo lên giường.Tống Điềm từ lúc hắn vào đã tỉnh.Cả đêm qua không được ôm, Cố Hiển Thành đương nhiên là nhung nhớ, thấy Tống Điềm đẩy ra, nàng vốn chỉ hơi bực nhưng nay thì thực sự giận.Nghĩ nàng là ai chứ, chăn bông à?
Muốn ôm liền ôm, không muốn ôm thì thôi ư?Tống Điềm cáu kỉnh lại đúng lúc bắt gặp Cố Hiển Thành dán lên, nàng giận cắn một cái thật mạnh lên môi hắn, Cố Hiển Thành bị đau khẽ rên một tiếng."
Vẫn giận ta?"
Thanh âm hắn khàn khàn, nhưng động tác thì không dừng lại.Miệng hắn vụng về, không biết cách dỗ dành, hắn nghĩ, chỉ cần "làm" là được rồi.Ân ái với nàng nhiều, hắn cũng coi như không thầy tự giỏi, biết làm thế nào để nàng có thể thoải mái, phát ra vài tiếng kêu dễ nghe.Cố Hiển Thành cực kì thích nghe.
Vì thế hắn càng ra sức "bắt nạt" Tống Điềm.Tống Điềm vốn dĩ nhạy cảm, hôm nay nàng vốn còn tức giận, nhưng cũng chỉ kiên trì được trong chốc lát thôi.
Chỉ trách tên nam nhân này xấu xa, mỗi một lần đều dùng sức vô cùng, cuối cùng, nàng cũng không còn hơi sức mà cáu kỉnh, thân thể mềm nhũn.Thôi... nàng cũng nhớ hắn... rất nhớ... rất nhớ...Hai người lăn lộn một vòng, mãi đến tận giờ Mẹo (5h sáng...) mới kết thúc, Cố Hiển Thành giống như không biết mệt, còn Tống Điềm thì đã sức cùng lực kiệt, hắn phủ phục trên lưng nàng, không ngừng hôn gò má cùng cổ, "Trong cung xảy ra chuyện lớn, nên ta về trễ..."
"Hôm nay không biết sẽ bận rộn đến lúc nào, chán muốn chết..."
"Nàng đừng vắng vẻ ta, ta không chịu nổi..."
"Cái Phương gì gì đó, ta vốn chẳng nhớ là ai, không đáng để tâm..."
"Nàng đó, không cần mở tiệm làm gì cả, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta cưới nàng vào cửa, được không..."
Tống Điềm mơ mơ màng màng, chỉ thấy hẳn lầm bầm một mình cả đống lời, cuối cùng ấn tượng nhất vẫn là hắn gọi nàng, cái gì mà "tiểu bảo bối", "tiểu thê tử".Tống Điềm đỏ mặt.
Cũng không biết hắn học được ở đâu mấy lời không biết xấu hổ này.
Đã thế hắn lại chỉ gọi những lúc hai người thân mật, cứ mỗi lần nghe thấy là nàng không nhịn được, mặt đỏ như say rượu.***Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902.
Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.Tống Điềm ngủ một giấc đến giờ Tỵ, khi tỉnh lại trong phòng đã sớm không còn ai.Nàng vừa thẹn vừa giận, nhẹ nhàng đạp một cái lên gối của hắn.*Trên triều đình hôm nay, triều thần ầm ĩ một trận, Ngô Vương xin vào điện diện thánh, lúc này, Lương Thừa Đế cho hắn một cơ hội.Chuyện tới lúc này, Ngô Vương cũng không muốn nhịn nữa, đại thần phe của hắn chỉ chờ cơ hội này cắn ngược lại Thái tử, quyết lật tẩy âm mưu của Thái tử.Triều đình ồn ào.Thái tử giống như đã dự đoán được hết thảy, hắn thản nhiên nhìn Ngô Vương, cũng chưa hề lên tiếng phản bác điều gì.Giống như đang nói...
Cho dù ngươi nói thật, thì đã sao?Một kẻ điên kiên trì nói mình không điên, cũng chỉ khiến người khác nghĩ hắn điên hơn mà thôi.Quả nhiên, đám cận thần của Thái tử, liên tục cho rằng Ngô Vương không tỉnh táo nói lời xằng bậy."
Vì trốn tội mà ngay cả điều vô lý như vậy có thể bịa ra được!
Ngô Vương, ngài quên thân phận của bản thân rồi sao?!"
"Ngài tưởng người trong thiên hạ này đều mù sao?!"
Không bằng không chứng, quả thực không thể gây được sóng gió.Tô Chinh, Lục Thời An đứng trong đám triều thần vẫn luôn giữ im lặng, giữ thái độ nghi ngờ.Cố Hiển Thành trước giờ chưa từng thể hiện thái độ, nhưng lần này, không biết sao hắn lại nhìn Thái tử rất lâu.Ngô Vương nói mệt rồi, cũng lười giải thích thêm, hắn chỉ quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: "Phụ hoàng!
Nhi thần tuy đúng là khao khát quyền lực, nhưng chưa từng nghĩ đến việc tàn hại trung lương!
Nếu như Tôn đại nhân thực sự do vi thần hãm hại mà chết, nhi thần nguyện bị trời giáng sét đánh chết, dù có chết cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh!"
Triều thần nghe hắn thề độc liền trầm mặc, lúc này bất chợt có tiếng cười nhạt, là Lưu Dương: "Ngô Vương Điện hạ, người không tin quỷ thần dù thề thì có ích gì chứ!"
Ai nấy nghe vậy đều kinh ngạc nhìn về phía Lưu Dương, kể cả Cố Hiển Thành.Lưu Dương là người của Thành Dương quân, không lẽ thái độ của hắn là thái độ của Cố Hiển Thành?Phe phái của Thái tử đều cho là như vậy, nếu đã có Thành Dương quân duy trì phía sau, bọn họ còn sợ gì chứ?!
Vì thế một đám người lập tức lên tiếng phụ hoạ, giống như muốn dùng nước bọt dìm chết Ngô Vương.Cuối cùng ngay cả chuyện phế tước vị, biếm làm thứ dân cũng nói ra, mà Thái tử Duật vẫn một mực im lặng, chưa từng tham gia vào...Càng ngày càng nhiều thanh âm đòi trị tội Ngô Vương, bản thân hắn cũng đổ một thân mồ hôi lạnh.Nhưng không ngờ rằng, càng nhiều tiếng nói chỉ trích Ngô Vương, ánh mắt Lương Thừa đế lại càng khó lường."
Im cả cho trẫm!"
Lương Thừa Đế mở miệng, cuối cùng cũng ngừng được tiếng tranh cãi, ông ta sầm mặt: "Hôm nay đến đây thôi, mọi chuyện trẫm tự có quyết định."
Rất nhiều đại thần nghe vậy đều sửng sốt.
Bệ hạ có ý gì, cứ như vậy liền bỏ qua sao?Các đại thần ai nấy nhìn nhau, Thái tử ngược lại cũng không thể hiện ra điều gì.Bởi vì Lương Thừa Đế dứt khoát, mọi chuyện cũng chỉ có thể dừng tại đây.Lúc rời khỏi Cần Chính Điện, rất nhiều đại thần kể cả Lưu Dương nuốt không trôi cục tức này, hắn giống như cực kì thất vọng, không hiểu vì sao Bệ hạ vẫn không định đoạt, Tô Chinh đi bên cạnh, bỗng nhiên nói: "Bệ hạ có suy tính của Bệ hạ, dù thế nào, Ngô Vương cũng là Hoàng tử được phong Vương, nếu xử lý hắn sẽ kéo theo phe cánh quan triều đình, mất đi thế cân bằng vốn có, đâu phải chuyện đơn giản."
Lưu Dương tức giận: "Chẳng lẽ Bệ hạ chỉ quan tâm cân bằng quyền lực, không quan tâm đến những kẻ đã bị chết oan kia sao?!"
Tô Chinh không đáp, chỉ nhìn Lục Thời An đi phía trước, trông biểu cảm hẳn cũng có nhiều tâm sự, Tô Chinh cảm khái: "Đường làm quan của ngươi cũng nhấp nhô quá..."
Lục Thời An cười khổ: "Có Tô đại nhân thông cảm, ta cũng thấy được an ủi rồi."
Lục Thời An nói xong liền quay sang Cố Hiển Thành: "Vừa hay gặp Tướng quân ở đây, không biết ngày mai Tướng quân có việc gì không, phụ thân ta muốn mời ngài đến phủ làm khách."
Cố Hiển Thành giật mình: "Mời bản tướng?
Vì sao?"
Kỳ thật Lục Thời An cũng không rõ, nhưng sáng sớm mẫu thân hắn đã đặc biệt dặn dò, bắt hắn phải mời bằng được Đại tướng quân đến cửa, nhưng cụ thể là vì chuyện gì, mẫu thân không nói rõ."
Ta cũng không biết."
Lục Thời An thẳng thắn.Cố Hiển Thành nghĩ, nếu người ta đã chủ động mời, nếu hắn không có việc thì cũng đi cũng được, huống hồ, lỡ như Lục Tam gia thực sự có việc cần tìm.
Nghĩ vậy, Đại tướng quân gật đầu: "Ngày mai ta đúng là không có việc gì."
"Vậy nếu đã như thế, thỉnh Đại tướng quân ngày mai ghé qua phủ dùng bữa cơm."
"Cung kính không bằng tuân mệnh."*Sau khi xuất cung, Tô Chinh mời Cố Hiển Thành đến phủ đệ ông, dùng một bữa cơm xong lại đến Thành Dương quân, Lưu Dương ầm ĩ nói muốn cùng hắn uống rượu, cả một ngày bận bịu, đến tận khuya, Cố Hiển Thành mới về tới hẻm Vĩnh Tùng.Tống Điềm vẫn chưa ngủ, ngọn đèn trong phòng nàng vẫn sáng, Cố Hiển Thành thấy liền thoải mái tận xương, hắn khoan thai đi vào, hôm trước mua hạt dẻ ngào đường mà không có cơ hội đem qua, nay hắn lại mua một ít.Tống Điềm ngồi trước gương chải đầu, nhìn thấy hắn liền mím môi quay sang chỗ khác, Cố Hiển Thành cười hai tiếng, đến trước mặt nàng: "Đang chải đầu à?"
Tống Điềm không muốn trả lời vấn đề nhàm chán này, quay mặt sang hướng khác, chỉ là nàng quay sang trái thì hắn sẽ đuổi sang trái, nàng quay sang phải thì hắn cũng đuổi sang phải."
Chàng muốn làm gì?"
Tống Điềm trừng mắt.Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Cố Hiển Thành giơ tay, cài lên đầu nàng một vật gì đó.Tống Điềm theo bản năng muốn sờ lại bị ngăn cản, "Đừng động."
Hắn nhìn đỉnh đầu nàng, "Để ta ngắm đã, ta làm lâu lắm đấy, tận hai tháng mới xong."
Tống Điềm sửng sốt, nàng như nhận ra được điều gì, Cố Hiển Thành xoay vai nàng lại, đối diện với gương đồng để nàng tự ngắm nhìn chính mình.Ở giữa búi tóc chưa kịp gỡ xuống cài một cây trâm bạch ngọc, toàn thân trắng trong, ở đỉnh có khắc mấy bông hoa, nhìn kĩ chút liền nhận ra, hoa hải đường.(1) trâm bạch ngọc
(2) hoa hải đường
"Vốn dĩ ta định khắc hoa mẫu đơn, nhưng tay chân vụng về, khắc hải đường với hoa đào thôi mà đã luyện rất lâu, ta thấy hoa đào thì hơi tầm thường, vẫn là hải đường thích hợp với nàng hơn."
Mặt Tống Điềm lặng lẽ đỏ, so với hải đường cũng không hề kém sắc.Nàng không ngờ một đại nam nhân như Cố Hiển Thành lại có thể vì nàng mà khắc một cây trâm, không nhịn được hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào?"
Cố Hiển Thành đáp: "Là đêm đó, nàng nói muốn một cây trâm, nam nữ đính ước không phải đều cần một cây trâm sao, ta liền bắt đầu luyện.
Nếu không phải hồi kinh xong nhiều việc bận thì đã sớm xong rồi."
Trong lòng Tống Điềm như có dòng nước ấm chảy qua, hoá ra hắn vẫn luôn để tâm."
Có đẹp không?"
Tống Điềm cười, nhịn không được hỏi."
Đương nhiên là đẹp."
Cố Hiển Thành nhìn nàng, ánh mắt hắn cũng không hề đảo qua cây trâm, mặt Tống Điềm lại càng đỏ, "Để ta lấy xuống nhìn kĩ một chút."
Nàng cẩn thận nhìn thật kĩ, ngón tay sờ từng đường nét."
Sao chàng làm được vậy?"
Cây trâm này toàn thân mượt mà, nước ngọc cũng trong, giống như được thợ thủ công trình độ cao khắc ra, nàng thật sự rất bất ngờ, chỉ trong thời gian ngắn mà Cố Hiển Thành có thể học được.Cố Hiển Thành ấp úng, Tống Điềm ép hỏi mấy lần hắn mới không tình nguyện trả lời, vì một cây trâm ngọc này, hắn cũng không đếm xuể đã khắc hẳn bao nhiêu khúc gỗ."
Không còn cách nào khác a, ta không có nhiều ngọc tốt để luyện tay như vậy, đành phải thử trước trên khúc gỗ."
Tống Điềm ngẩn người, cuối cùng nàng bật cười: "Thế mấy cái trâm hỏng đấy đâu, lấy ra đây ta xem."
"Nàng xem làm gì."
"Nhìn một cái thôi, chàng mau lấy cho ta."
Cố Hiển Thành đành phải gọi Phúc Quý đến, rất nhanh, Phúc Quý đem vào một cái hộp.Tống Điềm kinh ngạc, không ngờ lại có nhiều như vậy.Nàng vừa mở liền thấy, đầu tiên là những khối gỗ nham nhở không ra hình thù dần, dần dần thành hình cây trâm, rồi là những bông hoa cũng dần trở nên sống động, Tống Điềm như có thể nhìn thấy cả quá trình hắn miệt mài luyện tay, hốc mắt nàng hơi đỏ lên, cầm một cái lên nhìn: "Những cái này... cũng rất đẹp mà, không đeo thì tiếc quá, đều tặng cho ta đi."
Cố Hiển Thành sửng sốt: "Nàng cần nhiều như vậy làm gì?"
"Ta đều sẽ cài hết, bình thường trong quán cũng không tiện mang trâm ngọc, nhỡ không cẩn thận vỡ mất thì đau lòng lắm!
Vậy thì cài trâm gỗ đi, mỗi ngày cài một cái, còn lúc nào quan trọng, sẽ cài trâm ngọc."
Nàng nói, mặt mày dịu dàng vui vẻ, Cố Hiển Thành thấy vậy cũng cười theo: "Được, nàng muốn thế nào thì làm thế ấy, dù sao cũng đều là làm cho nàng, nếu không đủ, ta lại khắc thêm."
Tống Điềm bật cười: "Nếu thế tiện tay làm ít đũa ăn cơm nhé?"
Cố Hiển Thành thấy nàng vui vẻ, trong lòng cũng thở phào một hơi.
Hắn thăm dò ôm lấy tiểu nương tử: "Không giận ta nữa?"
Tống Điềm đã sớm không còn chút cáu kỉnh nào, chỉ là nghe hắn hỏi vẫn muốn làm nũng hắn, nàng liền cố ý nghiêm mặt lại, Cố Hiển Thành kinh hãi, vội vàng thanh minh: "Ta thật sự không biết cái Phương gì đó kia mà, trời đất chứng giám!
Ta đến việc nàng ta trông như nào còn không nhớ, sao có thể cái gì mà tư tâm!"
Tống Điềm hừ một tiếng: "Người ta còn nhớ kĩ, chàng ở quân doanh chăm sóc tận tình chu đáo kia kìa."
"Chăm sóc?"
Cố Hiển Thành rơi vào trầm tư, hắn mất một lúc lâu vẫn không tài nào nghĩ ra nổi chyện chăm sóc này từ đâu mà đến, Tống Điềm liền kể lại chuyện hắn cho lính đưa Phương Tố Tố về.Cố Hiển Thành sửng sốt, cười không nổi mà khóc cũng không xong."
Cho dù là ai ta cũng sẽ làm thế thôi, người đến là khách mà..."
Kỳ thật Tống Điềm cũng hiểu rõ, chỉ là nàng không muốn tha, Cố Hiển Thành nóng nảy, hắn sốt ruột vừa ôm vừa hôn, giống như đang lấy lòng.
Ánh mắt hắn vô tội nhìn Tống Điềm.
Đối điện với hắn, nàng chịu không nổi, cuối cùng cũng nhếch môi: "Thôi, coi như nể mặt cây trâm đẹp, ta không tính toán với chàng nữa."
Cố Hiển Thành cũng cười, ôm chặt nàng: "Ta biết mà~""Biết cái gì?"
"Không...không có gì."
Cố Hiển Thành đương nhiên biết nàng chỉ đang ghen, có yêu thì mới có ghen, trong lòng hắn hiểu rõ.Hơn nữa, hắn không thấy tim đau, hẳn nàng cũng không thực sự khó chịu nhiều như vậy, nhưng vẫn là hắn không tốt, Cố Hiển Thành vội vàng lấy hạt dẻ ngào đường ra, hai tay như dâng vật quý.Mắt Tống Điềm sáng bừng: "Chàng bóc!"
Đại tướng quân gật đầu: "Đương nhiên, đương nhiên..."
Hai người hoà thuận như lúc đầu, Tống Điềm ăn một vốc lớn hạt dẻ xong liền đi rửa mặt, Cố Hiển Thành cũng vội vã đuổi theo, ôm ngang nàng bế vào phòng...