Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dẫn Ninh

Dẫn Ninh
Chương 20



Chỉ sau một đêm, triệu chứng của ta trở nên nghiêm trọng hơn.

Ta bắt đầu nôn ra máu, đau bụng.

Khi nôn ra một lượng lớn m.á.u đen, ta hoàn toàn mất ý thức.

Ta mơ hồ cảm thấy mình được ai đó cõng lên.

Tạ Giản định đưa ta ra khỏi trại, Lục Cửu Quân không ngăn được.

"Ta đã nói rồi, ngài bây giờ xông ra ngoài chỉ khiến họ càng thêm đề phòng! Ngài muốn nghe tin đồn Vương gia An Tĩnh coi thường quyền lực hoàng gia sao?!"

"Lục Cửu Quân, danh dự của Vương phủ quan trọng hơn mạng người sao? Nàng mới mười bốn tuổi!"

Ta cố gắng mở mắt, nhưng không thể.

"Là ta đã đưa nàng đến đây." Tạ Kiện nói, "Không bảo vệ được nàng, là do ta bất tài, hậu quả gì ta sẽ một mình chịu, tránh ra——"

Họ nói gì tiếp ta không nghe được nữa.

Khi ta mở mắt lần nữa, ta vẫn còn trong quân doanh.

Khác biệt là, ta đã thấy sư phụ.

Sư phụ với mái tóc bạc trắng, ngồi bên giường, thấy ta tỉnh dậy thì mỉm cười hiền từ: "Con, con đã làm rất tốt.

"Khổ cực cho con rồi."

Ta không kìm được mà bật khóc, ôm lấy sư phụ và khóc nức nở.

Sư phụ nói ta đã hôn mê bảy ngày.

Dịch bệnh trong quân doanh đã được giải quyết, nhờ vào phương thuốc cuối cùng ta viết ra, sư phụ chỉ điều chỉnh một chút liều lượng, các binh sĩ uống vào sau vài ngày đã cải thiện rõ rệt.

Khi sư phụ kể lại, ta thấy thái y đang sắp xếp dược liệu.

"Sư phụ, làm sao người vào được? Đường vào doanh trại không bị phong tỏa sao?"

Sư phụ thở dài, nói rằng người không cùng đi với thái y.

Bảy ngày trước, sư phụ kịp đến Kinh Thành trước khi cửa thành đóng.

Vào ban đêm, trở về Tế Thế Đường phát hiện ngoài vài hạ nhân không còn đại phu nào khác, định đi xem phân đường, thì gặp Tạ Giản phong trần mệt mỏi.

Tạ Giản giải thích tình hình, rồi dẫn người đến quân doanh.

Hai người lén lút, không đi đường quan, vòng rất nhiều đường xa mới đến phía sau quân doanh, cả hai leo tường vào.

"May mắn Tạ Tướng Quân đưa ta đến kịp thời, nếu không trễ chút nữa con đã mất mạng rồi!"

Sư phụ thở dài, ta lúc đó mới thấy nhiều kim châm cắm trên cánh tay mình.

"Tiêu đại phu, cuối cùng cô cũng tỉnh lại——"

Tiếng nói quen thuộc vang lên, Lục Cửu Quân một lần nữa xuất hiện, khuôn mặt rạng rỡ.

Hắn chào sư phụ, quay sang nói với ta: "Cô không biết đâu, mấy ngày nay cô cứ ho ra máu, ta còn nghi ngờ sao cái thân hình nhỏ bé này lại có thể ho ra nhiều m.á.u như vậy..."

"Thái y làm sao vào được, chẳng lẽ đường đã thông?"

Lục Cửu Quân cười bí hiểm: "Cô nghĩ ta làm sao được phong làm tham quân? Chẳng lẽ có thể không có đường lui mà nhốt mình trong vùng dịch bệnh nguy hiểm như vậy sao?"

Ta không tài nào nghĩ ra, Lục Cửu Quân bèn giải thích.

Sau khi bị Thái tử từ chối yêu cầu hỗ trợ, hắn trở về nhà báo cáo tình hình cho phụ thân Lục Thái Phó, khi đó Kinh Thành chưa nhận được tin tức gì, ngay cả Lục Thái Phó cũng không thể mạo hiểm trình lên trước mặt Thánh thượng, huống chi Hoàng đế đang ốm, nhiều ngày không thượng triều.

Nhưng một khi sự việc đã đến tai Thái tử, chắc chắn sẽ có hành động, bất kể quyết định thế nào, chỉ cần Lục Thái Phó truy hỏi vài lần sẽ làm cho các quan đều biết, không thể giấu diếm được ai.

Lục Cửu Quân đặt cược rằng Thái tử sẽ không bỏ rơi danh tiếng của mình trong triều để diệt trừ Vương gia An Tĩnh.

Dù sao hành động của hắn thật sự không có lòng nhân từ.

Ban đầu Lục Thái Phó nhẫn nại hỏi vài lần, Thái tử vẫn không động lòng, thậm chí không thông báo cho Thái y viện về dịch bệnh.

Cho đến khi một người khác xuất hiện.

"Là ai?" Ta không kìm được tò mò.

Lục Cửu Quân cười ranh mãnh: "Là phụ thân cô, Tiêu Quốc công."

Đêm ta đến doanh trại, phu thê nhà họ Tiêu tìm không thấy ta về nhà, liền phái người đến Tế Thế Đường, chỉ thấy lá thư ta để lại.

Tiêu phu nhân lo lắng đến phát điên, nhưng sợ ép buộc ta trở về sẽ khiến ta nghĩ rằng họ không ủng hộ ước mơ của ta, nên ở nhà chờ đợi mấy ngày.

Sau đó Tiêu Quốc công nghe nói Thái tử phong tỏa đường đến doanh trại, tức giận xông thẳng vào Đông Cung trách mắng Thái tử.

Thái tử mới biết biểu muội của mình là Tiêu Ninh Từ cũng đang trong doanh trại.

Dưới áp lực của Tiêu Quốc công và các quan viên khác, Thái tử buộc phải mở đường hỗ trợ.

Chuyện này khiến ta vừa buồn cười vừa thương cảm.

"Dịch bệnh đã qua, ta có thể trở về nhà rồi đúng không?"

Lúc rời đi, ta quá vội vàng, đến doanh trại lại bận rộn, không kịp báo tin về nhà, sợ rằng trở về không tránh khỏi một trận trách mắng.

Sư phụ muốn nói lại thôi, Lục Cửu Quân cũng thu lại nụ cười.

Không khí trở nên kỳ lạ.

"Tiểu Từ, các binh sĩ trong vùng dịch đã khỏi bệnh, nhưng độc trong người con vẫn chưa hoàn toàn giải trừ..."

Ta ngạc nhiên, nghe Lục Cửu Quân nói tiếp:

"Tống Ngôn không chỉ nôn m.á.u lên vết thương của cô, mà còn có cả độc trùng."
 
Dẫn Ninh
Chương 21



Tạ Giản đã xuất phát đến biên giới phía Bắc bốn ngày trước, hứa với sư phụ sẽ mang mật rắn về.

Hiện tại tuyết tan, biên giới phía Bắc lạnh hơn nửa năm so với kinh thành Đại Lục, lúc này sợ rằng rắn vẫn còn ngủ đông, không dễ tìm.

“Tạ Giản đã nói sẽ bảo vệ tính mạng của con đến cùng, không nói hai lời đã rời thành."

Sau khi hành kim châm, sư phụ đi thăm các bệnh nhân khác, trong trại chỉ còn lại ta và Lục Cửu Quân.

"Hắn không cần làm vậy." Ta biết Tạ Giản vẫn tự trách vì đã kéo ta vào hoàn cảnh nguy hiểm này, nhưng đó là do ta tự nguyện.

"Ta cũng mới biết, hóa ra cô chỉ mười bốn tuổi?"

Lời của Lục Cửu Quân rất bất ngờ. "Nhìn cô trầm ổn như vậy, nhất là khi bị bệnh vẫn có thể sắp xếp mọi việc, ta còn tưởng cô đã đến tuổi cài trâm, cảm giác cô trưởng thành hơn chúng ta nhiều!"

"Ừ, ta cũng mới có suy nghĩ này."

"Nói thật, có lúc ta còn nghĩ cô hai mươi mấy tuổi, cô làm thế nào mà trẻ mà đã già dặn như vậy?" Lục Cửu Quân cười ha ha. "Hay là cô đã c.h.ế.t đi sống lại, đi qua cổng quỷ môn, nhìn thấu thế gian rồi?"

"Lục Tham Quân, có ai từng nói ngươi rất ồn ào không?" Ta cảm giác tai mình sắp thành tổ kén rồi.

"Thật quá đáng! Ta nói nhiều nhưng cũng không đến nỗi ồn ào, nhưng cô đã hỏi ta sẽ trả lời. Ta tuy không bằng Tạ Giản nhưng cũng là con của Thái Phó, lúc nhỏ còn được làm bạn đọc cho Lục Điện Hạ, có lẽ dù có ồn ào cũng không ai dám nói gì, nhưng năm mười lăm tuổi có một người đã nói ta rất ồn ào, cô đoán là ai?"

"Làm sao ta biết..."

"Từ Dẫn Ninh." Đôi mắt của Lục Cửu Quân lóe lên ánh sáng tinh quái. "Cô biết ta đang nói đến ai chứ?"

Không khí lặng đi trong giây lát.

Ta nhất thời không biết hắn nói "Từ Dẫn Ninh" là đang gọi ta, hay hỏi ta có biết "Từ Dẫn Ninh là ai".

Đôi mắt Lục Cửu Quân cong thành hình trăng khuyết, đáp án không cần nói cũng rõ.

Người này thật thông minh, ban đầu ta lại tưởng hắn chỉ là một công tử bột không lo việc chính sự?

"Ngươi làm sao phát hiện ra?"

Không giấu nữa, đành phải thừa nhận.

Có lẽ không ngờ ta lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, Lục Cửu Quân kinh ngạc: "Thật là cô sao?"

Ta gật đầu.

"Hóa ra thực sự có chuyện mượn xác hoàn hồn." Rõ ràng là hắn dò xét ta, nhưng lại bị chính câu trả lời làm giật mình.

"Thực ra cũng không phải là phát hiện gì, chỉ là ta cảm thấy cô và Từ Dẫn Ninh có cái gì đó rất giống nhau, hơn nữa khi nhắc đến cái c.h.ế.t của Từ Dẫn Ninh có liên quan đến Tạ Giản, cô luôn rất chắc chắn, cũng là một linh cảm thôi, ta thử dò xét, không ngờ thành công!"

Lục Cửu Quân nhìn ta đầy phấn khích, "Vậy rốt cuộc cô c.h.ế.t thế nào?"

"Chết vì bệnh không chữa được, thuốc giải của Tạ Giản vốn không đến tay ta, mà bị Mặc Nghiêu lấy để cứu người tình của hắn."

"Cái gì? Vậy hắn còn giả vờ tìm thuốc cho cô làm gì?"

Lục Cửu Quân không hiểu nổi.

"Có lẽ... để làm màu với người ngoài, dù sao ai cũng nói Mặc Tiểu Hầu gia là người tình thâm nghĩa trọng mà." Nghĩ đến lời đồn ở quán trà, ta không khỏi cười nhạt.

"Tình thâm? Nghĩa trọng? Hắn sao?" Lục Cửu Quân cũng cười lạnh theo. "Tiểu thư, không phải ta nói cô, đừng tin hắn, sau khi cô c.h.ế.t không lâu hắn đã tìm một tiểu thiếp, còn là người giống cônữa."

Gì cơ?

Ta càng thấy Mặc Nghiêu ghê tởm.

"Tiểu thư, Lục mỗ có một điều muốn nhờ."

Lục Cửu Quân đột nhiên nghiêm túc, "Hãy nói sự thật với Tạ Giản, năm đó hắn vì cô mới đi tìm thuốc giải, ta không phải muốn cô báo đáp gì, chỉ là hắn rõ ràng làm điều tốt, lại bị lừa dối mà hối hận suốt ngày, thật không công bằng."

"Lục Tham Quân, ta cũng không muốn hắn sống trong hối hận." Ta nói, "Đêm bị trúng độc ta đã nói với hắn rằng ta không c.h.ế.t vì hắn, chỉ là nhờ người khác nói lại, không biết hắn có tin không."

Lục Cửu Quân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rồi tiếp tục nói những chuyện khác với ta.

Đêm đó cánh tay ta tê rần, cảm giác như có kiến bò trong m.á.u thịt.

Nhờ sư phụ liên tục hành kim châm cứu, con độc trùng mới bị khống chế trong một cánh tay của ta.

Hi vọng đó là một con đực, nếu không nếu nó đẻ trứng trong người ta, ta thật sự muốn chặt đứt cánh tay này.

Từ Giang Nam đến biên giới phía Bắc đi về ít nhất phải mười lăm ngày, từ khi dịch bệnh bùng phát, Tạ Giản hầu như không nghỉ ngơi, nếu trên đường mệt mỏi mà ngã bệnh thì sao?

Nghe nói vùng đất lạnh giá đó có nhiều núi hiểm trở, biên giới phía Bắc tuyết vẫn chưa tan, lại nhiều gió lớn, nếu trong lúc leo núi bị trượt chân...

Ta không dám nghĩ tiếp, sợ rằng suy nghĩ này sẽ trở thành lời nguyền.

Ta nhìn vào ngọn lửa cháy bập bùng trên bàn, nhớ lại cảnh Tạ Giản trò chuyện với ta, không ngờ trong ngọn lửa đó hiện lên khuôn mặt của Tạ Giản.

Chắc đã ba ngày trôi qua, do sư phụ phải liên tục hành kim châm, những ngày đó ta luôn mơ màng, một giấc ngủ kéo dài nhiều canh giờ.

Trong cơn mê, ta nghe ai đó nói Tạ Tướng Quân đã trở về.

Chỉ mới bảy ngày, làm sao có thể nhanh như vậy?

Ta nghe thấy sư phụ gọi tên ta, nhưng ta không thể mở mắt.

"Cũng tốt, nàng đang ngủ, cho nàng uống thêm thuốc mê, tránh giữa chừng bị đau tỉnh lại..."

Lời của sư phụ mơ hồ.

"Nàng sẽ không sao chứ?"

Ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Ta cố gắng mở mắt ra, cuối cùng thấy một tia sáng.

Chạm phải ánh mắt của Tạ Giản, ta mỉm cười.

Thuốc phát huy tác dụng, ta lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
 
Dẫn Ninh
Chương 22



Tống Ngôn, ngươi thật độc ác.

Còn giả vờ xin lỗi ta.

Sư phụ nói ta suýt mất mạng, vì con trùng gần như đã chui vào tim, nếu vào đến tim thì có thần tiên cũng không cứu được.

Nghe thật đáng sợ.

"Ta thật sự phải cảm ơn Tạ Tướng Quân đã đưa người đến đây." Ta nói.

"Con nên cảm ơn nhiều hơn thế." Sư phụ lấy từng kim châm ra khỏi tay ta. "Con trùng này chui vào cơ thể không khác gì dưỡng cổ, muốn cứu hoàn toàn phải đuổi nó ra khỏi cơ thể, ta sẽ rạch một vết trên cổ tay cpn, để nó theo dòng m.á.u chảy ra...

"Chỉ là hiện tại còn thiếu một vị thuốc dẫn.

"Đó là mật của con rắn băng thường chỉ có ở vùng biên giới lạnh giá."

Phương pháp điều trị tương tự với "Hữu Hối", cơ bản đều là dùng độc trị độc.

Chỉ khác là trùng độc là sinh vật sống, thường sống trong mật rắn, mật rắn mà Tạ Giản bắt về là nơi nó thích sống nhất, vì vậy khi đặt mật rắn lên vết thương mà sư phụ rạch ra, trùng độc sẽ ngửi thấy và bò đến.

Ta lại ngủ thêm ba ngày nữa mới hoàn toàn tỉnh lại.

Sư phụ nói, cơ thể ta đã không sao nữa, còn nói ta mệnh lớn, ban đầu ngày thứ bảy là ngày cuối cùng mà ông có thể ngăn cản trùng độc chui vào tim mạch, Tạ Giản vừa kịp quay về vào ngày đó.

"Trong doanh trại giờ đã không cần chúng ta phải lo lắng nữa, đợi con dưỡng thêm vài ngày, chúng ta có thể trở về kinh thành rồi."

Sư phụ đắp chăn cho ta, thu dọn hòm thuốc.

"Sư phụ, sư huynh họ đã về kinh chưa?"

"Về rồi, những đại phu được phái đi đều đã trở về kinh."

Tính ra các đại phu này đã đi khám bệnh ngoài đó một tháng rồi.

Ta định khi về kinh sẽ hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lục Cửu Quân vừa đến đã giải đáp nghi vấn của ta.

"Các đại phu đó đi cứu trợ đều là ở các thị trấn hẻo lánh, nơi đó quả thật có nhiều người cùng lúc bị sốt, nhưng không nghiêm trọng lắm." Lục Cửu Quân nói nhỏ, "Nhưng tri phủ địa phương không cho các đại phu đó về kinh."

"Đó là vì sao?"

"Có lẽ muốn đợi mọi chuyện lắng xuống rồi che giấu đi."

Lục Cửu Quân lại nói: "Tiêu cô nương, cô nói các triệu chứng của loại độc này phản ứng trong cơ thể người thật sự là mỗi người mỗi khác. Như ngươi, trực tiếp tiếp xúc với trùng độc, nên chưa đến mười hai canh giờ đã nguy kịch, nhưng các binh sĩ uống phải m.á.u của người bị trùng độc, triệu chứng lại không nghiêm trọng như ngươi."

"Dù sao m.á.u đã hòa vào nước bị pha loãng, độc tố tương đối nhẹ hơn."

Lục Cửu Quân đảo mắt: "Cô nói dân thường cũng bị sốt cao đúng không? Trong doanh trại cũng vậy mà."

"Ừ, nhưng bệnh tình ở dân gian nhẹ hơn nhiều so với trận dịch này, không cùng một mức độ."

"Nếu bị pha loãng hơn thì sao?"

Ta sững sờ: "Ngươi không phải đang nói rằng có người dùng họ làm..."

Lục Cửu Quân vội cắt lời: "Ta không nói vậy, chỉ là đoán thôi."

"Hơn nữa chuyện này cũng quá trùng hợp, dân gian vừa dứt một trận sốt cao quy mô lớn, doanh trại liền nhanh chóng bùng phát dịch bệnh, hoàng thượng lại đột nhiên bệnh nặng..."

Ta không dám nghĩ sâu.

"Đúng rồi, Tạ tướng quân đâu?" Mấy ngày nay ta tỉnh dậy đều không thấy Tạ Giản.

"Côtìm hắn có việc?" Lục Cửu Quân cười ý nhị.

Ta gật đầu: "Ta muốn cảm ơn hắn."

Lục Cửu Quân cười càng tươi: "Cô đừng vội cảm ơn hắn, nghe ta nói hết chuyện gần đây trong thành đã."

Tạ Giản từ Tây Bắc trở về, lại lập tức phi ngựa về kinh thành.

Khi đó Tạ Giản đã được thái tử thả về vương phủ, thái tử nói với bên ngoài là để hàn huyên với Tạ Giản, không thừa nhận đây là giam lỏng.

Thật ra chỉ muốn cảnh cáo An Tĩnh Vương rằng cả hai con trai của ông ta đều nằm trong tay thái tử mà thôi.

Tạ Giản liên tiếp dâng tấu, vì độc trùng từ biên giới Tây Bắc, lại bị Tống Ngôn dùng ở doanh trại Trường Kính, khó mà không nghi ngờ có người thông đồng với địch.

Đây là cái mũ lớn.

Hoàng thượng bệnh tình thuyên giảm sau khi biết chuyện, nổi trận lôi đình, chất vấn thái tử tại sao không báo cáo chuyện này từ đầu, tại sao không cử thái y đến tăng viện cho vùng dịch.

Thái tử nói bệnh tình hoàng thượng đến đột ngột, thái y viện thái y đều bận rộn lo cho hoàng thượng, lúc đó không có sức lực phân cho doanh trại Trường Kính, còn nói có đại phu của Tế Thế Đường và quân y ở đó, tưởng rằng không gấp.

Thái tử diễn trò thật vụng về, hoàng thượng làm sao không nhìn ra? Chuyện thông đồng với địch còn chưa kết luận, nhưng đã có nghi ngờ thì tất yếu sẽ có ngày điều tra ra.

"Cô đoán xem, thái tử đổ cái thùng phân này lên đầu ai?"

Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Mặc tiểu hầu gia đã bị dùng làm con d.a.o rồi.

Vợ con của Tống Ngôn được cứu ra khẳng định là người của Mặc Nghiêu bắt cóc họ uy h.i.ế.p Tống Ngôn làm việc cho hắn, còn phát hiện văn thư biên giới trong thư phòng của Mặc Nghiêu.

Dịch ra không phải thông đồng với địch, chỉ là thư từ liên lạc với thương nhân bán lậu trùng độc mà thôi.

Hoàng thượng phẫn nộ, không ngờ Mặc Nghiêu vì mâu thuẫn với Tạ Giản mà không biết trời cao đất dày đến mức ra tay với cả quân đội.

Hiện tại chứng cứ đã rõ ràng, Mặc Nghiêu bị kết án tử hình, vào ngục chờ xử quyết.
 
Dẫn Ninh
Chương 23



Cả nhà Hầu phủ bị liên lụy, phát lưu biên cương.

"Thái tử ra tay thật là nhẫn tâm." Lục Cửu Quân cảm thán, "Dù gì Mặc Nghiêu cũng giúp hắn không ít, huống hồ Hầu phủ còn là họ hàng với thái tử phi, thật không nể mặt chút nào..."

Một màn kịch hạ xuống, An Tĩnh Vương tổn thất binh lực, Hầu phủ hoàn toàn sụp đổ.

Thái tử, thủ đoạn không tệ chút nào.

"Ta đại khái hiểu rồi, nhưng điều này có liên quan gì đến việc ta muốn cảm ơn Tạ Giản?"

Lục Cửu Quân: "Mặc Nghiêu bị tử hình, cô không hận hắn sao?"

"Hắn tự làm tự chịu, ta bây giờ chịu khổ như vậy, thật sự hận Mặc Nghiêu."

Lục Cửu Quân cười càng tươi: "Ừ, ánh mắt mượn đến quả thật khác, nhưng Tạ Giản phải vài ngày nữa mới trở lại doanh trại, vừa kịp trước khi cô rời đi.

"Lục mỗ chính thức cảm ơn cô, Tiêu đại phu."

Trước khi rời đi, Lục Cửu Quân nghiêm túc chắp tay cảm tạ ta.

Cảm ơn ta đã cứu các binh sĩ nhiễm dịch, cảm ơn ta đã khuyên giải Tạ Giản.

Hai ngày sau, ta thấy Tạ Giản ngoài trướng.

Gặp hắn ta lại sinh ra vài phần ngượng ngùng, ngược lại Tạ Giản thản nhiên tiến lên chào hỏi: "Tiêu đại phu, thân thể co đã khỏe chưa?"

"Ừ, hoàn toàn khỏi rồi!"

Ta ngập ngừng, chân thành nói: "Tạ tướng quân, cảm ơn ngài đã tìm thuốc dẫn cho ta, Lục tham quân nói ngài trên đường đã chạy đến ngã năm con ngựa, ngày đêm không nghỉ mới kịp về bảy ngày trước, ta thật không biết cảm tạ thế nào."

Tạ Giản cười: "Đừng nói vậy, cô vì ta mà dính vào chốn hiểm nghèo này, bị kẻ muốn diệt Trường Kính hại, đây đều là ta nên làm.

"Cô bây giờ vô sự, ta yên tâm rồi."

Mấy ngày không gặp, Tạ Giản đối với ta khách sáo hơn.

Quân y cầm hòm thuốc đến, nhìn Tạ Giản: "Tướng quân, phải thay thuốc rồi."

Hắn bị thương?

Tạ Giản gật đầu định cáo từ ta, ta nhìn quân y: "Ta còn vài lời muốn nói với Tạ tướng quân, để ta thay thuốc cho ngài ấy."

Tạ Giản không nói gì, quân y liền đưa hòm thuốc cho ta.

Trướng của phó tướng lớn hơn các trướng khác.

Tạ Giản cởi áo, trên lưng cường tráng đầy vết sẹo cũ đáng sợ.

Vết thương mới ở dưới xương quai xanh hai tấc, kéo chéo tới vai khoảng sáu tấc.

Địa hình hiểm trở ở Tây Bắc, thời gian lại gấp gáp như vậy, Tạ Giản sao có thể an nhiên trở về.

Ta tháo băng cũ, đầu ngón tay chấm chút thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương chưa lành.

Hơi thở nóng ấm của Tạ Giản phả l*n đ*nh đầu ta, khoảng cách có chút gần rồi.

"Tạ tướng quân trên chiến trường cũng không màng mạng sống mà đánh với địch sao?"

"Câu này là sao?"

"Ta từng nghe nói, người luyện võ khi giao đấu không tránh khỏi bị thương, nhưng bị thương chỗ nào, bị mấy tấc đều có thể khống chế, nhất là như tướng quân chinh chiến khắp nơi, kỹ xảo này không thể không biết... nhưng vết thương của ngài đều ở chỗ hiểm, chênh một chút là mất mạng..."

Ta ngừng một chút, "Tướng quân hà tất phải như vậy."

Tạ Giản không nói gì, cúi mắt nhìn ta thật lâu.

"Tiêu cô nương nhìn thấy gì ở cầu Nại Hà?"

Hắn hỏi không đầu không đuôi, ta suy nghĩ một lúc mới nhận ra hắn hỏi về chuyện ta kể hắn trong cung hôm đó.

"Không thấy, dù gì ta vẫn còn thở."

Tạ Giản cười nhẹ: "Cô nói rằng nỗi nhớ nhung của con người sẽ khiến người c.h.ế.t không thể qua sông, nhưng ta mấy lần gần chết, đều không thể thấy nàng, hay là do ta nhớ nhung chưa đủ, nàng đã đầu thai rồi?

"Chỉ là trên đời người nhớ nàng ít quá."

Chỉ có Tạ Giản - một người mà thôi.

Ta tâm trạng bất an, buộc xong băng vải cũng không vội đi.

"Cảm ơn ngài đã cứu ta."

Tạ Giản mặc áo vào, thản nhiên nói: "Tiêu cô nương sao lại cảm ơn nữa rồi? Đã nói là ta..."

"Không, ta không phải ý đó." Ta ngắt lời hắn.

"Tạ Giản, ta nói là, lần này, ngài thật sự cứu ta."

Tiêu phu nhân vừa thấy ta liền ôm ta khóc không ngừng.

"Từ nhi, con sao lại gầy thế này? Ôi con gái của mẹ ơi..."

Ta tưởng bà sẽ mắng ta một trận, nhưng không.

Tiêu quốc công nghiêm nghị dạy ta: "Sau này ra ngoài, nhất định phải nói cho gia đình biết, con biết cha mẹ lo lắng thế nào không!"

Ta liên tục gật đầu nhận sai.

Thấy vậy, Tiêu quốc công trên mặt nở nụ cười, vỗ vai ta:

"Không hổ là con gái Tiêu Trưng ta, có gan dạ!"

Ta mũi cay cay, tựa đầu vào vai Tiêu phu nhân khóc thút thít.

Tô Dạng Nguyệt sớm đã tỉnh, vết thương trên người cũng đã lành, nhưng vết thương quá sâu, vẫn để lại sẹo.

Nàng rất tiều tụy, thấy ta liền liên tục cảm ơn.

"Ta nghe đại phu ở Tế Thế Đường nói, là cô nhất quyết không giao ta cho Mặc Nghiêu, còn đưa ta về Tiêu phủ dưỡng thương, Dạng Nguyệt tại đây cảm ơn cô..."
 
Dẫn Ninh
Chương 24



Tô Dạng Nguyệt nói, liền quỳ xuống định dập đầu.

Ta đỡ nàng dậy, cánh tay nàng gầy gò đáng sợ.

"Vài ngày nữa ta sẽ để xe ngựa của phủ Tiêu quốc công đưa cô về Ký Châu, Tô thị vải vóc ở đó phải không?"

Nhắc đến về nhà, trong mắt Tô Dạng Nguyệt lại ngấn lệ.

Nàng nói, nàng đã bị Mặc Nghiêu giam cầm ba năm.

Ba năm nay, mỗi khi đến mùa đông đều bị hắn dùng roi da đánh, còn dùng d.a.o khắc lên tứ chi nàng, mỗi lần khắc một đường, liền bôi thuốc, vết thương luôn nứt rồi lành, lành rồi lại nứt, lặp đi lặp lại.

Từ Dẫn Ninh c.h.ế.t vào mùa đông, nên Mặc Nghiêu muốn hành hạ nàng vào mùa đông.

"Cô báo quan đi." Ta nói.

Mặc Nghiêu đã bị xử tử, nhưng có lẽ cũng không ngại thêm một tội danh.

Tô Dạng Nguyệt lắc đầu, nàng không biết Mặc Nghiêu đã vào ngục.

"Hắn nói đúng, đây đều là do ta nợ Từ cô nương.

"Ta chiếm con đường sống của Từ cô nương, nên phải sám hối thay nàng."

Nhìn Tô Dạng Nguyệt đau khổ cười buồn, ta lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Ngày tiễn Tô Dạng Nguyệt đi, trời rất đẹp.

"Tiêu cô nương, đợi ta về Ký Châu, ta nhất định sẽ cho người đưa vải thượng hạng đến cảm tạ cô."

Nàng nhìn lên trời, buồn bã nói: "Kinh thành này, ta sẽ không trở lại nữa."

Năm đó nàng vì quá yêu Mặc Nghiêu mà bị đuổi khỏi kinh thành, lại vì không buông bỏ được mà trở lại, từ đó bắt đầu ba năm hành hạ.

Tô Dạng Nguyệt nói, Từ Dẫn Ninh c.h.ế.t rồi, Mặc Nghiêu hối hận.

Hắn hối hận đã chọn Tô Dạng Nguyệt, hối hận không cứu thê tử mình.

Tô Dạng Nguyệt nói, Mặc Nghiêu thường cãi nhau với thê tử, nhưng mỗi lần đều vui vẻ, hắn yêu Từ Dẫn Ninh, nhưng lại chỉ nhận ra sau khi nàng chết, nên trút giận lên nàng.

Ta không nghĩ vậy.

Nàng cho rằng Mặc Nghiêu yêu ta, vì sau khi ta c.h.ế.t hắn trút giận lên nàng.

Nhưng nếu năm đó Mặc Nghiêu chọn ta, hắn cũng sẽ sau khi Tô Dạng Nguyệt c.h.ế.t mà trút giận lên ta.

Mất đi mới thấy quý trọng.

Người ta sẽ hoài niệm, nên ký ức sẽ được tô vẽ đẹp hơn, ta c.h.ế.t rồi, mới trở thành người không thể thay thế trong lòng Mặc Nghiêu, dù là những trận cãi vã điên cuồng, hắn cũng sẽ choàng lên một lớp hào quang.

Lý lẽ tương tự, thay thành Tô Dạng Nguyệt cũng vậy.

Ngày lễ cập kê của ta, kinh thành có trận tuyết nhỏ.

Đã là đầu xuân, tuyết này đến thật lạ.

Ta không ngờ Lục Cửu Quân sẽ đến thăm.

Hắn mang theo lễ vật, nói là An Tĩnh Vương gửi, chỉ vì xa ở Tề Châu không thể tự mình đến cảm ơn.

"Tiêu cô nương, cô đối với Tuấn An rốt cuộc là sao?"

Ta quả nhiên không đoán sai, Lục Cửu Quân đến là vì chuyện này.

Hắn biết ta đã thú nhận thân phận với Tạ Giản, còn tưởng chúng ta sẽ có tiến triển, liền xúi giục Tạ Giản đến phủ ta cầu hôn.

Không ngờ Tạ Giản lại bảo hắn đừng nói bậy.

"Ta cũng không hiểu nổi nữa, Tuấn An thằng nhóc đó mơ cũng muốn cưới cô, nhưng giờ lại không động tâm, ta nghĩ vấn đề chắc ở chỗ côi." Lục Cửu Quân hỏi, "Cô không thích hắn sao?"

"Ta thật sự có hảo cảm với hắn, dù ai biết hắn âm thầm làm nhiều chuyện như vậy cũng không thể không động lòng, ta không nợ Mặc Nghiêu, nhưng lại nợ Tạ Giản quá nhiều..."

"Vậy không phải hai bên tình nguyện sao! Vậy là tốt rồi!"

"Nhưng chính vì ta nợ hắn quá nhiều, mới không thể bừa bãi đáp lại tình cảm của hắn." Ta nói, "Cảm tình này chứa bao nhiêu là cảm động ta không phân biệt được, nếu vì cảm động mà ở bên hắn, điều này đối với Tạ Giản thật không công bằng."

Lục Cửu Quân nghe như hiểu như không: "Ta không phải muốn dùng đạo nghĩa để ép cô, chỉ là chuyện này cần nghĩ phức tạp vậy sao? Thích là thích, không thích là không thích."

Ta thích Tạ Giản.

Nhưng tình cảm này không đủ để ta vì đó mà chôn vùi cuộc đời mình.

Cũng không đủ để đáp lại tình cảm sâu nặng của Tạ Giản.

Chiều tối, Tiêu phu nhân và ta ngồi trên giường thêu hoa.

"Từ nhi, trước kia ta chưa từng nghĩ có thể thấy ngày con trưởng thành."

Tiêu phu nhân cảm thán: "Con sức khỏe yếu, lúc mới sinh run như con cút, ta lo lắng không yên, sợ con cứ thế mất đi, không ngờ, năm đó cô bé nhỏ đã lớn rồi, không chỉ khỏe mạnh, còn có thể chữa bệnh cho người khác."

Sống trong những ngày tháng là Tiêu Ninh Từ, ta thực sự cảm nhận được tình yêu của Tiêu gia đối với con gái.

Nhưng ta không thể đối mặt với tình cảm này.

Ta là kẻ lừa đảo, không phải con gái họ.

"Mẹ, thật ra..."

"Connhìn xem, tuyết ngừng rồi."

Tiêu phu nhân đứng dậy đi ra ngoài, "Tuyết này thật kỳ lạ, cành liễu vừa nảy mầm sẽ không bị đông c.h.ế.t chứ..."

Từ đó ta không nhắc lại chuyện này.

Vị mẫu thân này, có lẽ đã sớm nhận ra.
 
Dẫn Ninh
Chương 25



Ngày hành hình Mặc Nghiêu, hắn đã trốn khỏi ngục.

Ta nghĩ hắn sẽ tìm cách để tranh giành một cơ hội sống sót cho mình, không ngờ hắn lại tìm đến ta.

Hắn công khai xông vào Tế Thế Đường, nhân lúc hỗn loạn bắt cóc ta.

"Tô Dạng Nguyệt ở đâu?"

Mặc Nghiêu râu tóc bù xù, thê thảm tột cùng, áo tù nhân cũng rách nát.

Một tháng trước hắn còn cao cao tại thượng, khinh thường mọi người.

Mặc Nghiêu mang ta đến một ngôi nhà cỏ không biết ở đâu, dùng mảnh sứ vỡ kề lên cổ ta uy h**p: "Nói mau, nàng ta ở đâu! Nếu không ta g.i.ế.c ngươi!"

"Ngươi đã hành hạ nàng ta đến mức đó, giờ còn tìm nàng làm gì?"

Ta thực sự không hiểu, tại sao Mặc Nghiêu lại có vẻ muốn tìm Tô Dạng Nguyệt để cùng chết.

"Nàng ta đáng chết!" Mặc Nghiêu cười lạnh, mảnh sứ lấn sâu vào da ta, "Nàng ta phải chuộc tội cho Ninh nhi, ta sắp c.h.ế.t rồi, nàng ta cũng đừng hòng sống trên đời này!

"Dù xuống địa ngục, ta cũng phải để nàng ta bò đến trước mặt Ninh nhi mà cầu xin sự tha thứ!"

Ninh nhi, Ninh nhi, nghe mà phát chán.

"Mặc Nghiêu, ngươi bắt Tô Dạng Nguyệt chuộc tội, chẳng lẽ ngươi không cần xin lỗi nàng ta sao?"

Đây cũng là câu ta luôn muốn hỏi hắn, "Không phải ngươi đã từ bỏ Từ Dẫn Ninh sao, người đưa ra lựa chọn là ngươi, tại sao lại giả vờ đổ lỗi cho người khác?"

Tô Dạng Nguyệt là vậy, Tạ Giản cũng thế.

Người không thẹn với lòng luôn cảm thấy hối tiếc, người có tội lại cố gắng đổ lỗi.

Hắn bóp méo sự thật, lừa gạt Tạ Giản, khiến Tạ Giản nghĩ rằng ta c.h.ế.t vì hắn.

Hắn giả vờ từ bi, hành hạ Tô Dạng Nguyệt, đổ hết lỗi lầm lên nữ nhân quyến rũ hắn.

Mặc Nghiêu mắt đỏ ngầu, ta không định dừng lại sự khiêu khích: "Ngươi không thật sự nghĩ rằng vấn đề giữa các ngươi là do Tô Dạng Nguyệt sao?

"Mặc Nghiêu, đừng giả vờ chung tình nữa, nếu ngươi không cứu Tô Dạng Nguyệt, thì Từ Dẫn Ninh cũng sẽ bị ngươi giam cầm hành hạ, ngươi chẳng yêu ai cả, ngươi chỉ yêu chính mình..."

"Đủ rồi—"

Mặc Nghiêu đột nhiên bóp cổ ta, hét lớn, "Ngươi biết gì! Ninh nhi yêu ta nhất, nàng sẽ không trách ta, nàng biết ta làm vậy có nỗi khổ, nàng sẽ hiểu ta!"

Đúng là điên rồi.

Ta nắm chặt lấy ngón tay hắn, bên ngoài vọng lại tiếng bước chân.

Ta rắc đầy hương thảo trên đường đi, người của Tế Thế Đường thấy ta bị bắt cóc không thể không báo quan, hơn nữa từ khi Mặc Nghiêu trốn thoát, trên đường có rất nhiều binh lính tuần tra...

Cửa nhà tranh bị đá tung, Tạ Giản xông vào đánh hắn một cú ngã lăn ra đất.

Hắn vốn là người phụ trách áp giải Mặc Nghiêu, biết tin hắn trốn thoát liền tìm kiếm khắp thành.

"Cô không sao chứ?" Tạ Giản lo lắng nhìn khắp người ta, cuối cùng dừng lại ở vết thương trên cổ do mảnh sứ gây ra.

Liền sau đó lại một cú đ.ấ.m giáng xuống mặt Mặc Nghiêu.

Mặc Nghiêu bị đánh đến choáng váng, tỉnh táo lại thấy Tạ Giản dùng khăn lau m.á.u cho ta, liền cười điên cuồng.

"Ninh nhi, nàng thấy chưa! Tạ Giản thay lòng rồi! Hắn tự xưng yêu nàng không cưới ai, chẳng phải cũng đã yêu người khác—"

Mặc Nghiêu mắt đỏ ngầu, khiêu khích nhìn Tạ Giản, "Tạ Tuấn An, trước đây ta cưới nàng trước ngươi, giờ ta cũng sẽ gặp nàng trước ngươi—"

Lời vừa dứt, Mặc Nghiêu nhanh chóng nhặt mảnh sứ dưới đất, đ.â.m mạnh vào động mạch.

Máu phun đầy bức tường.

Hắn thoải mái ngả người ra sau, thì thầm thở dài:

"Ninh nhi, ta cuối cùng cũng có thể xuống gặp nàng và con... lần này chúng ta ba người mãi mãi bên nhau..."

Người ta nói, khi sắp c.h.ế.t lời nói thường thiện.

Lời này của Mặc Nghiêu có lẽ là thật lòng.

Nhưng ta không thể chịu nổi bộ dạng tự mãn c.h.ế.t đi của hắn.

"Ngươi không gặp được nàng đâu."

Ta nhìn m.á.u hắn chảy đầy đất.

"A Nghiêu, ta đã quay lại rồi."

Đôi mắt hắn đang nhắm đột nhiên mở to, ánh lên sự tuyệt vọng không thể tin được, hắn mở miệng muốn phát ra tiếng, nhưng cuối cùng chẳng thể nói gì, chỉ trừng trừng nhìn ta không cử động.

"Ta đã nói rồi, Mặc Nghiêu..."

Ta ghé vào tai hắn, nói ra lời ba năm trước đã từng nói với hắn.

"Ta hận ngươi c.h.ế.t đi được.

Tất cả đã kết thúc.

Khi cây liễu đ.â.m chồi, Tạ Giản đến từ biệt ta.

"Đợi đến khi các nàng khải hoàn, ta sẽ đón các nàng trong thành!"

Tạ Giản cười nhẹ.

Chàng nói, trước đây thường mơ thấy ta tìm chàng khóc lóc, oán trách tại sao chàng lại g.i.ế.c ta.

Sau đó nghe câu chuyện về Vong Xuyên, liền mơ thấy ta bảo chàng đừng nhớ ta nữa, thuyền của ta chìm rồi.

"Tạ Giản, ta thường nghĩ, thế gian này nhiều oan hồn như vậy, tại sao trời lại chọn ta hoàn hồn.

"Cho đến khi Lục Cửu Quân nói rằng chàng từng quỳ lên chùa vì ta cầu phúc, ta mới nhận ra, cơ hội này là chàng cầu cho ta."

Tạ Giản sững người, thẹn thùng mím môi.

"Ta nợ chàng quá nhiều, nhiều đến mức ta không thể trả hết."

Ta suy nghĩ một chút, nói: "Trước khi ta chưa trọn đạo hiếu, ta sẽ ở lại kinh thành, nếu chàng vẫn muốn cưới ta, chỉ cần chàng đến cầu hôn, ta nhất định..."

"A Ninh."

Giọng nói của Tạ Giản như viên đá ném vào dòng suối, tạo nên những gợn sóng êm đềm.

"Nàng không nợ ta gì cả, tất cả đều là ta tình nguyện. Huống chi nữ tử không nhất thiết phải dùng thân để báo đáp người khác.

"Ta biết nàng còn có những điều muốn làm, nàng muốn như Trần tiên sinh du ngoạn khắp nơi, nếm thử trăm loại cỏ, viết y thư... Ta không muốn cũng không nguyện nhốt nàng trong hậu viện để phí hoài cả đời.

"Yêu nhau không nhất thiết phải bên nhau.

"Nàng không cần phải cảm thấy gánh nặng."

Tiếng kèn quân vang lên, cổng thành mở ra.

Quân đội Long Tĩnh chỉnh đốn, tiến về biên cương kẻ thù đang nhăm nhe.

Ta chợt nhớ đến lời chàng nói ngày ta tiết lộ thân phận:

"Ta đã nói mà, ba năm không dài."
 
Dẫn Ninh
Chương 26: Phiên ngoại



Năm thứ tư Tiêu phu nhân qua đời, Dẫn Ninh bắt đầu hành trình của mình.

Trước khi qua đời, Tiêu phu nhân nắm tay nàng, lưu luyến nhìn mặt nàng.

Nhiều năm, Dẫn Ninh không có ý định nói với họ rằng mình không phải là Tiêu Ninh Từ.

Tiêu phu nhân biết, bà biết thân thể này không còn là con gái bà.

Nhưng người sống, có những chuyện không cần phải đào bới.

"Vất vả cho con rồi."

Đó là câu nói cuối cùng Tiêu phu nhân dành cho nàng.

Lúc đó Dẫn Ninh đã hai mươi lăm, sau nhiều năm học tập y thuật của nàng đã tinh thông, thậm chí có người từ xa đến chỉ để nàng chữa bệnh.

Cũng trong năm này, nàng từ biệt sư phụ sư huynh, rời kinh thành, thực hiện những điều đã dự định.

Ban ngày, nàng băng rừng lội suối, trèo đèo hái thuốc.

Ban đêm, nàng cầm đèn viết y thư.

Khi rảnh rỗi, nàng nghĩ đến Tạ Giản.

Luôn nói gặp lại, gặp lại, giờ nàng du ngoạn khắp nơi, không biết Tạ Giản còn có thể tìm được nàng không.

Năm năm trước, An Tĩnh Vương qua đời, Tạ Cẩn kế vị.

Tạ Giản đương nhiên trở thành thủ lĩnh quân đội Long Tĩnh.

Hoàng đế trao quyền, Tạ Giản không phụ lòng tin, nhiều lần lập công.

Đại Lộc đón thời kỳ thịnh thế.

Cho đến một năm trước, hoàng đế băng hà, thái tử lên ngôi.

Việc đầu tiên tân đế làm là thu hồi binh quyền của Tạ Giản.

Cây lớn đón gió, công cao lấn chủ.

Tiên đế không để bụng, nhưng tân đế lại để ý.

Tình cảnh của Tạ Giản trở nên khó khăn, có vẻ bị ép phải rút lui.

Dẫn Ninh từng nhận được thư của Tạ Giản.

Trong đó viết rất nhiều chuyện thường ngày, có một câu khiến Dẫn Ninh khóc cười không được.

【Nàng cứu người, ta cứu nước, chúng ta tuyệt phối!】

Lục Cửu Quân rất không hiểu vì sao hai người rõ ràng yêu nhau lại không ở bên nhau.

Nhìn Tạ Giản ngày ngày đối diện với thư Tiêu Dẫn gửi mà ngốc nghếch cười, hắn phát bực.

Tạ Giản lại nói: "Không quan trọng A Ninh có muốn gả hay không, ta không thể cưới."

Tạ Giản hiểu rõ mình thường xuyên chinh chiến, tính mạng như ngọn lửa lay động trong gió.

Hắn không muốn một ngày nào đó A Ninh của hắn lại thành góa phụ.

Huống hồ Dẫn Ninh tín niệm kiên định, nàng có những điều muốn làm.

"A Ninh, A Ninh, A Ninh, ngươi trước đây luyện tập không uổng phí."

Lục Cửu Quân vẫn nhớ cảnh Tạ Giản năm mười lăm tuổi điên cuồng luyện tập gọi A Ninh.

Tạ Giản luôn cảm thấy gọi nàng là "Tiêu cô nương" quá xa lạ.

Lục Cửu Quân chỉ cười hắn, không nói được một câu, còn muốn gọi nàng thế nào.

Tạ Giản nghe Mặc Nghiêu gọi nàng là Ninh nhi.

Hắn quyết định gọi nàng là A Ninh.

Đáng tiếc, Tạ Giản nhát gan, gặp mặt chỉ dám gọi nàng là "Tiêu cô nương".

Chỉ là mỗi lần gọi "Tiêu cô nương", hắn luôn âm thầm thêm một câu "A Ninh".

Giờ đây hắn cuối cùng có thể đường hoàng gọi nàng A Ninh.

Không lo nàng ghét, cũng không lo ai khác gọi thân mật như thế.

Năm Tạ Giản ba mươi tư tuổi, hắn từ chức tướng quân.

Tân đế giả vờ thương tiếc, nói Đại Lộc mất đi một viên đại tướng.

Tạ Giản không hối tiếc, hắn tự thấy không thẹn với quốc gia.

Cũng trong năm này, Lục Cửu Quân thành thân.

Tân nương là một cô gái nhặt được từ chiến trường.

Nói nhiều hơn cả Lục Cửu Quân, hai người đứng cùng nhau như có hàng chục con chim sẻ.

Tạ Giản chân thành chúc phúc cho huynh đệ của mình, nhìn trăng tròn thầm nghĩ, A Ninh có đang ngắm trăng không?

Lục Cửu Quân nửa say nửa tỉnh đến tìm hắn.

"Nhớ Tiêu cô nương?"

"Ừ."

Lục Cửu Quân cười ranh mãnh: "Muốn biết nàng ở đâu không?"

Mắt Tạ Giản sáng lên, gật đầu liên tục.

Lục Cửu Quân nhét vào tay hắn một mảnh giấy, ngáp dài:

"Đừng nói huynh đệ ta chỉ lo hạnh phúc của mình mà quên ngươi nhé!"

......

Dẫn Ninh lần này hái thuốc ở một ngọn núi sâu.

Để tiện, nàng thuê một căn nhà gỗ dưới chân núi.

Ngoài việc muỗi nhiều ra thì rất thoải mái.

Y thư mới viết được một nửa, nàng còn cần đi nhiều nơi hơn, gặp gỡ nhiều loại thảo dược hơn.

Dẫn Ninh xuống núi trở về, từ xa đã thấy nhà mình bốc khói.

Không phải cháy chứ?

Nàng vừa lo lắng vừa vội vã chạy nhanh tới, qua hàng rào gỗ, chỉ thấy một nam nhân cao lớn đang lúng túng làm gì đó trong sân.

Nam nhân ấy nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn nàng.

Khuôn mặt tuấn tú trưởng thành dính đầy bụi bẩn.

Hắn ngượng ngùng gãi má, cười với nàng:

"A Ninh, ta có thể theo nàng cứu người không?"

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom