Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dẫn Ninh

Dẫn Ninh
Chương 10



Mặc Nghiêu đích thân đến đây bắt người khiến ta bất ngờ.

Hắn vừa đến, lại nói những lời như vậy, khiến khí thế của mấy tên tay chân lại bừng bừng trở lại.

"Mặc tiểu hầu gia thật biết nói đùa, việc xử phạt hạ nhân là chuyện của ngài, không cần phải thông báo cho ta." Ta cười lạnh một tiếng, "Đây là y quán, ngài nếu không đến khám bệnh, xin mời rời đi.

"Còn nữa, làm ơn tránh ra, ngài đang cản đường bệnh nhân của ta."

Ngoài cửa đã đứng không ít người, họ còn tưởng y quán đang xếp hàng nên không vào.

Mặc Nghiêu không nói một lời, từ trên cao nhìn xuống ta, rất lâu sau mới nói: "Nếu ta nhất quyết xông vào thì sao?"

Hắn không lộ biểu cảm, lời nói như thật như đùa.

"Vậy Kế Thế Đường từ nay sẽ không cung cấp bất kỳ thuốc men hay dịch vụ khám chữa bệnh nào cho phủ Tầm Dương Hầu."

Tam sư huynh bước ra từ phía sau ta, không hề sợ hãi trước áp lực của Mặc Nghiêu, "Kế Thế Đường tuy không phải y quán chuyên dành cho vương công quý tộc, nhưng cũng không phải là nơi để quyền lực lấn át. Ngài nếu nhất quyết xông vào, chúng ta đành phải đến nha môn nói chuyện."

Nói xong, hắn liền đi vòng qua Mặc Nghiêu mời bệnh nhân vào.

"Nô tài kia trộm đồ! Các ngươi đây là chứa chấp tội phạm!" Không biết tên tay chân nào la lên.

"Vậy thì mời quan phủ đến điều tra." Ta nhìn Mặc Nghiêu, "Chỉ là một nô tài thôi, mà khiến Mặc tiểu hầu gia nhớ mãi, đến mức tự mình đi bắt người sao?"

Mặc Nghiêu cuối cùng cũng có một chút động lòng, nhìn xung quanh một vòng rồi hừ lạnh một tiếng, vung tay áo rời đi.

Ta không hiểu sao hiện giờ hắn lại trở nên cứng rắn như vậy.

Tam sư huynh sắp xếp Tô Dạng Nguyệt ở một phòng khách nhỏ phía sau viện.

Tình trạng của nàng không lạc quan, ngoài vết thương trên tay, còn có không ít vết thương trên chân và lưng, có vết thương đã nhiễm trùng.

Những vết thương này không lẽ do Mặc Nghiêu gây ra?

Hắn quý trọng Tô Dạng Nguyệt đến mức không nỡ chạm vào nàng một cái, sao bây giờ lại như vậy.

Nhưng hiện tại ta cũng không dám kết luận vội, lại sợ mấy tên tay chân ban ngày sẽ quay lại vào ban đêm, sau một hồi cân nhắc, ta quyết định đưa Tô Dạng Nguyệt về phủ Quốc công dưỡng thương.

Ta muốn biết tại sao nàng lại trở nên như vậy, và tại sao lại nói muốn chuộc lỗi với ta.

Chỉ là Tô Dạng Nguyệt vẫn chưa tỉnh, còn ta lại gặp phải chuyện khác.

Tam sư huynh nói với ta, hiện giờ bệnh nhiệt phát nhiều, nhiều nơi đã có không ít ca bệnh, các chi nhánh của Kế Thế Đường đã cử nhiều đại phu đến các y quán địa phương giúp đỡ, chỉ còn chi nhánh chính của chúng ta là có thể điều phối được một số đại phu.

Nhưng chưa đến hai ngày, lại có thêm hai đại phu bị phái đi nơi khác.

"Sư muội, sư phụ đang du lịch bên ngoài, ta đã gửi thư báo tình hình hiện tại, nhưng trở về kinh thành còn cần một thời gian. Kinh thành tuy không nhiều bệnh nhân như các nơi khác, nhưng gần đây cũng có dấu hiệu tăng lên, đến lúc đó nếu ta ra ngoài khám bệnh, y quán chỉ còn lại mình muội trông coi."

Tam sư huynh mấy ngày gần đây mày không giãn, có thể thấy tình hình nguy cấp.

Ta cảm thấy bất an, một số bệnh nhân có triệu chứng giống nhau, khó mà không nghĩ đến dịch bệnh lây lan.

Chỉ là phía trên chưa thông báo về bất kỳ vùng dịch nào, các đại phu được cử đi giúp đỡ cũng không đề cập đến tính lây nhiễm, hiện tại ở kinh thành cũng đang điều trị như bệnh phát nhiệt thông thường.

Ta trong y quán bận rộn không ngớt, đôi khi còn thấy người của hầu phủ lảng vảng ở đây.

Tiêu Phu nhân đau lòng cho con gái, mỗi khi thấy ta mệt mỏi lại khuyên ta nghỉ ngơi.

Chịu sự yêu thương mà vốn dĩ thuộc về Tiêu Ninh Từ, ta trong lòng giằng xé, luôn do dự không biết có nên nói ra sự thật với vợ chồng phu nhân hay không, nhưng mỗi lần đều không thể thốt ra.

Cuối cùng vẫn là ta ích kỷ, cha mẹ mất sớm, muốn từ cha mẹ Tiêu Ninh Từ tìm chút yêu thương.

Tô Dạng Nguyệt đã hạ sốt, vết thương trên người cũng dần lành, nhưng vẫn trong trạng thái mê man.

Không phải mê man, mà là tâm thần hoảng loạn.

Nàng luôn vật vã trong mơ, dáng vẻ đau khổ khiến người khác không khỏi đau lòng.

Gần đến tiết Kinh Trập, số ca bệnh nhiệt giảm nhiều, như thể cơn bão trước đó đã lắng xuống.

Chỉ là các đại phu được cử đi vẫn chưa trở về.

Ta đang thắc mắc, tam sư huynh đã đeo hộp thuốc, cùng trợ lý ra ngoài.

"Bệnh nhân đó nhà ở ngoại ô cách đây hai trăm dặm, một chuyến đi phải mất hai ngày mới về." Tam sư huynh nhìn ta đầy sâu xa, "Ta là người đào tạo muội, muội rất có tài năng, lại chăm chỉ, để muội trông coi ta rất yên tâm."

Lời khích lệ của sư huynh khiến ta yên tâm nhiều.

Đêm đó ta trực ở y quán, không giống như những ngày bận rộn trước đó, lúc này đã không còn bệnh nhân đến khám.

Ta dựa vào bàn gật gù ngủ, tiếng gõ cửa dồn dập khiến ta tỉnh giấc.

Ta vội ra mở cửa, một cái bóng cao lớn che khuất ánh sáng.

"Ngài Trần Bạch Quang có ở đây không?"

Tạ Giản trong bộ áo lông cáo, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy ta liền sững sờ, rồi không chắc chắn hỏi: "Tiêu cô nương?"

"Sư phụ ta còn cần vài ngày nữa mới đến kinh thành, Tạ tướng quân có chuyện gì gấp sao?"

Tạ Giản mím môi, thì thầm: "Vậy không kịp rồi..."

"Tiêu cô nương vừa gọi ngài Trần là sư phụ?" Tạ Giản đột nhiên ngẩng đầu.

"Vâng, ta cũng là đại phu của Kế Thế Đường."

"Nếu vậy, mong Tiêu đại phu cùng Tạ mỗ đi một chuyến."

Tạ Giản cung kính hành lễ với ta, hoàn toàn khác xa với sự cao quý khó gần trong cung của hoàng hậu hôm đó.
 
Dẫn Ninh
Chương 11



Ra khỏi cửa, ta phát hiện không xa có buộc một con ngựa đỏ.

"Tạ tướng quân vừa từ doanh trại về sao?"

Nửa đêm không thấy xe ngựa, chỉ thấy ngựa, chắc hẳn là đã đi xa.

"Không, từ mồng năm đến nay ta chưa vào doanh trại." Tạ Giản nhận lấy hộp thuốc, buộc chắc chắn lên lưng ngựa, "Lần này đến mời Tiêu đại phu đi khám bệnh, là vì việc trong doanh trại."

Hắn nói rồi, nhảy lên lưng ngựa, vươn tay về phía ta.

"Doanh trại? Quân y không ở đó sao?"

Tạ Giản kéo dây cương, con ngựa liền phi nhanh về phía trước.

Ta theo phản xạ nắm chặt lấy áo hắn, tai chỉ nghe tiếng gió rít.

Đến doanh trại Trường Tĩnh cách đây tám mươi dặm, tiếng gió mới dừng lại.

Dù là khi còn sống hay bây giờ, ta chưa từng cưỡi ngựa, lần đầu tiên cưỡi ngựa lại như cơn gió mạnh thổi qua, ta cảm giác như mình chỉ còn nửa mạng.

Tạ Giản bay xuống ngựa, gỡ hộp thuốc rồi đỡ ta xuống ngựa.

Trước cửa doanh trại, hai bên đứng đầy binh lính, đều che miệng mũi bằng vải.

Thấy chúng ta, họ đồng loạt đưa khăn vải lên.

Cảm giác bất an trước đó của ta lúc này lên đến đỉnh điểm.
 
Dẫn Ninh
Chương 12



Tạ Giản nhận lấy khăn vải, lông mày càng nhíu chặt.

"Xin lỗi Tiêu cô nương, việc này có vẻ nghiêm trọng, nếu cô nương không muốn, Tạ mỗ sẽ lập tức đưa cô trở về kinh thành."

"Không, không cần."

Ta mượn lực của hắn trèo lên lưng ngựa.

"Ta chính vì việc này mà đến, nhưng cụ thể ta cũng chưa rõ, chúng ta vừa đi vừa nói."

Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng dùng khăn vải che miệng mũi.

"Việc này xảy ra bao lâu rồi?" Trên đường đến lều trại, ta hỏi.

Khi cưỡi ngựa, ta chỉ nghe hắn nói quân y bị bệnh, không nghĩ là nghiêm trọng như vậy.

"Khoảng năm ngày? Ta cũng mới nhận được tin tức biết doanh trại xảy ra chuyện này."

"Có báo lên trên không? Thái y viện không đến hỗ trợ sao?"

Việc này thuộc thẩm quyền của ngự y, nửa đêm lại tìm đến dân gian.

"Chỉ nghe nói văn thư gửi lên vẫn chưa có tin tức, Tiêu đại phu hãy xem tình hình hiện tại trước."

Tạ Giản dừng bước trước doanh trại.

Ta bước vào, trước mắt là những bệnh nhân nằm r*n r* đau đớn khắp nơi.

Ta nhìn lướt qua, chỉ riêng ở đây đã không dưới ba mươi người.

"Tạ tướng quân, khụ khụ..."

Một người đàn ông ở góc phòng phát ra tiếng, dưới mắt thâm đen, che miệng ho mạnh.

Ta vội bước lên kiểm tra, mạch yếu, cơ thể sốt cao.

Tạ Giản: "Đây là quân y của chúng tôi."

Ta: "Ngoài những người trong trại này, còn bệnh nhân khác không?"

"Khu phía tây có mười chín trại... mỗi trại ba mươi lăm người, nhiễm bệnh c.h.ế.t hơn một trăm hai mươi người, còn lại một ngàn một trăm tám mươi người chưa nhiễm đã bị cách ly ở khu phía đông... khụ khụ!"

Quân y nói rồi lại ho dữ dội.

Bệnh nhân nhiễm bệnh lên đến bảy trăm người?

Đúng vậy, số binh lính trong doanh trại không ít, thường xuyên tụ tập, dịch bệnh lây lan không khó.

Ta lại đi qua vài trại, mỗi hai trại đều có một quân y, nhưng tình hình của họ cũng không lạc quan.

Quân y Tống Ngôn tình trạng tương đối tốt hơn, còn có thể nói chuyện với ta nhiều hơn, nhưng cũng không phải là tốt.

"Năm ngày trước, doanh trại bắt đầu có người sốt, ban đầu chỉ nghĩ là bệnh nhiệt thông thường, uống vài thang thuốc liền hạ, sau đó lại tái phát, thậm chí còn nhiều người hơn nhiễm bệnh..."

Tống Ngôn cùng ta và Tạ Giản đứng xa, ném một cuốn bệnh án qua.

Trên đó ghi rõ triệu chứng và thời gian nhiễm bệnh.

"Bệnh nhân có bảy trăm người, mỗi trại bệnh nhân vẫn quá đông... " Ta lập tức quyết định, "Phiền tướng quân ở khu bệnh lập thêm năm mươi trại, theo triệu chứng nặng nhẹ mười người một trại, mỗi người đều phải che kín miệng mũi.

"Hai ngày tới, những người đã tiếp xúc với bảy trăm người này đều phải cách ly riêng, lập thêm một khu, theo thời gian tiếp xúc chia năm người một trại, sáng tối đốt thảo dược, ta cũng sẽ hàng ngày đến kiểm tra tình trạng của họ.

"Đồng thời, không để khu bệnh và khu cách ly tiếp xúc với nhau, nhất định phải che kín miệng mũi."

Tạ Giản đáp một tiếng rồi lập tức sắp xếp.

Ta lật bệnh án, trên đó không ghi nguồn lây nhiễm.

Ta kiểm tra tình trạng của vài bệnh nhân, khác với triệu chứng của người dân kinh thành, ngoài sốt cao, còn có ho ra máu, đau bụng dữ dội, nghiêm trọng nhất là suy tim mà chết.

"Có vài người sốt quá cao, cần dùng rượu xoa thân hạ sốt, chỉ là hiện tại thiếu người giúp đỡ..."

Ta đang sắc thuốc, ước gì mình có thể mọc thêm vài cánh tay.

Tạ Giản đổ thuốc vào bát, nói: "Ta đã ra lệnh ở khu đông tuyển chọn người tình nguyện, chỉ là..."

Ta biết Tạ Giản chưa nói hết câu là gì.

Những binh sĩ này, sẵn sàng hy sinh mạng sống bảo vệ quốc gia, không tiếc thân mình bảo vệ dân chúng, nhưng muốn họ mạo hiểm với nguy cơ dịch bệnh, ta nghĩ ai cũng sẽ do dự.

Ta im lặng không nói gì.

"Cửu Quân đã từ Kỳ Châu đến kinh thành, có lẽ ngày mai sẽ tới, tuy không biết tại sao công văn lại bặt vô âm tín, nhưng diện thánh thì không sai sót được."

Một lúc lâu sau, Tạ Giản đột nhiên nói.

"Sao tướng quân không tự vào cung? Huống chi doanh trại Trường Tĩnh đã là nơi nguy hiểm, ngài thân là tướng quân, nên ở khu đông." Ta khuyên hắn.

Tạ Giản lại cười một tiếng: "Phụ vương xa ở Kỳ Châu, trong doanh không có chủ tướng, ta thân là phó tướng tự nhiên phải ổn định quân tâm, các tướng sĩ theo ta xuất chinh, cùng sống chết, nếu ta chỉ lo mạng mình chẳng phải trở thành kẻ bạc tình bạc nghĩa? Hơn nữa..."

Tạ Giản áy náy nhìn ta, "Vì ta kéo Tiêu đại phu vào việc này, nên không thể để một mình cô ở lại đây."

"Ngài thật đại nghĩa, khiến ta kính phục."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn cười nhẹ.

"Như vậy, không biết ta có thể không khách khí sai khiến tướng quân không?"
 
Dẫn Ninh
Chương 13



Chỉ qua một đêm, quân doanh đã lại có thêm hai mươi lăm người nhiễm bệnh.

Theo lý, khi mới nhiễm bệnh, triệu chứng thường nhẹ hơn, thường sẽ nghiêm trọng dần theo thời gian.

Nhưng hôm nay phát hiện hai mươi lăm người này triệu chứng rất nghiêm trọng, ngay cả m.á.u ho ra cũng đậm hơn.

Chỉ trong sáu ngày, hơn bảy trăm người đã nhiễm bệnh. Tốc độ lây lan này thật đáng kinh ngạc.

"Trong doanh trại, các binh lính hành động giống nhau, rất khó để xác định nguyên nhân chính xác là gì."

Tối qua, Tạ Giản đã điều tra nguồn lây lan.

Do bệnh nhân đầu tiên đã qua đời từ lâu, nên chỉ có thể bắt đầu từ những kinh nghiệm tương đồng của bảy trăm bệnh nhân này.

"Loại bệnh này thường do gì gây ra?" Hắn hỏi.

"Bệnh dịch ở người thường do động vật truyền nhiễm, như bệnh dịch hạch, cúm gà, cũng có những bệnh dịch do côn trùng truyền. Nhưng bây giờ là mùa đông, không có côn trùng, chuột có thể sống qua mùa đông..."

Ta lật sách, dừng lại, một ý nghĩ bị loại trừ trước đó thoáng qua trong đầu.

"Sao vậy?" Thấy ta đột ngột ngừng nói, Tạ Giản hỏi.

"Không nhất thiết phải do động vật truyền nhiễm..." Ta nói, "Nếu bị đầu độc thì sao?"

Một số độc tố khi vào cơ thể người cũng có thể lây nhiễm, thường qua tiếp xúc với máu.

Ta bắt đầu từ hai mươi lăm người này, triệu chứng nghiêm trọng như vậy, chắc chắn là người bị đầu độc chứ không phải lây nhiễm.

Tạ Giản ra lệnh điều tra triệt để, trước khi đi thần sắc hắn cực kỳ nghiêm nghị.

Doanh trại Trường Tĩnh nằm ở ngoại ô, xung quanh không có người dân, rõ ràng kẻ hạ độc nhắm vào quân Trường Tĩnh, và rất có thể vẫn đang ẩn náu trong doanh trại.

Trong số ba quân y trước đó, đã có hai người ngã bệnh, Tống Ngôn vẫn gắng gượng, nhưng chúng ta thực sự có chút lực bất tòng tâm.

Trước khi đi, ta đã để lại một lá thư ở Tế Thế Đường, nhưng chỉ viết về nơi ta đi, không biết sư huynh sau khi thấy sẽ có tìm người đến giúp không.

Ta bận rộn trong phòng thuốc, chất độc mà binh sĩ mắc phải vẫn chưa được xác định, thuốc sắc ra cũng chỉ có thể ngăn chặn nó tiếp tục phát tác mà không thể chữa khỏi, thêm vào đó triệu chứng của bệnh nhân không giống nhau, liều lượng thuốc cũng phải cân nhắc kỹ.

Vào lúc này, ta nghe nói có vài binh sĩ tình nguyện từ khu Đông đến giúp.

Kết quả là cảnh tượng khiến ta vô cùng ngạc nhiên.

Đây đâu chỉ là vài người? Rõ ràng là cả hàng ngũ!

Tạ Giản đứng phía trước, kinh ngạc nhìn đám người này.

"Tất cả người trong doanh đều là huynh đệ! Làm sao có lý do huynh đệ bị bệnh mà không đến chăm sóc?"

Vài nam nhân to lớn cười ha ha, người dẫn đầu đưa cho Tạ Giản một xấp phong thư dày.

"Tướng quân, huynh đệ không sợ chết, c.h.ế.t vì bệnh cũng được, c.h.ế.t trận cũng được, khi nhập ngũ đã có chuẩn bị! Chủ yếu là lo gia đình nhớ thương..."

"Đêm qua nhờ Tiểu Hà viết thư cho chúng tôi, coi như để lại lời nhắn cho cha mẹ, vợ con! Nhưng phiền tướng quân chuyển giùm chúng tôi..."

"Ha ha ha ha Tiểu Hà viết đến mức tay không nhấc nổi, vậy mà còn la lối muốn đến đây, cậu ấy mới thành thân không lâu, vợ mới mang bầu, chúng tôi không để cậu ấy đến..."

Các binh sĩ nói cười đùa giỡn, xen lẫn những giọng nói chất phác.

Khuôn mặt trải qua phong sương chỉ có nụ cười, dường như không biết họ sẽ đối mặt với gì khi bước vào khu bệnh...

Không, họ biết.

Một trăm hai mươi hai người đã chết, đều là chiến hữu từng chiến đấu cùng họ.

Ta cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ hẹp hòi trước đó của mình.

Rõ ràng tình hình khẩn cấp, ta vẫn còn tâm trí cảm thấy mũi mình cay cay.

Tạ Giản nắm chặt phong thư, dường như nặng ngàn cân, hắn giơ tay muốn hành lễ, nhưng bị binh sĩ dùng tay ngăn lại.

Trong sự im lặng chú ý, không cần phải nói gì.

Ta cuối cùng chọn ra hai mươi người.

Ta bảo họ, nhất định phải chú ý đến sức khỏe của mình, không để m.á.u bệnh nhân tiếp xúc với vết thương của mình, khi chăm sóc bệnh nhân nhất định không được tháo khẩu trang, còn phải thay khẩu trang và quần áo kịp thời.

Tạ Giản nói, những người tình nguyện đều được trọng thưởng, dù nhiễm bệnh cũng sẽ gửi tiền trợ cấp cho gia đình, những người không có gia đình, cũng sẽ được thưởng lớn.

Ta cuối cùng có thể tập trung vào việc sắc thuốc.

Đêm đó, ngoài cửa phòng thuốc có tiếng động, bóng dáng cao lớn thẳng tắp hiện lên qua màn trướng.

Giây tiếp theo, Tạ Giản cầm đèn bước vào.

"Đã tìm ra nguồn lây nhiễm." Hắn nói, "Là nước."

"Nước?"

Tạ Giản giải thích, hai bên quân doanh đều có nguồn nước, sông ở phía Tây là nước chảy, dù mùa đông cũng không đóng băng, vì thế binh sĩ phía Tây thường uống nước sông cho tiện.

Hồ ở phía Đông là nước đọng, mùa đông đã đóng băng, họ chỉ có thể lấy nước từ giếng.

"Ngài nghi ngờ có người bỏ thuốc độc vào giếng?"
 
Dẫn Ninh
Chương 14



Tạ Giản không nói, đưa cho ta ống trúc, ta mở ra, bên trong là nước lạnh.

"Chỉ là nghi ngờ, ta nghe nói hai mươi mấy người được đưa đến khu Tây hôm nay triệu chứng nặng, chắc hẳn giếng hôm qua lại bị bỏ thuốc độc."

Ta cắm kim bạc vào ống trúc, chỉ trong chốc lát, đầu kim đã chuyển sang màu đen.

Ánh mắt Tạ Giản tối sầm lại.

"Nếu thuốc độc bỏ hôm qua, sợ rằng số người nhiễm không chỉ có hai mươi lăm người." Ta hỏi, "Kẻ hạ độc có thể là người trong nhóm tình nguyện hôm nay không?"

Tạ Giản lắc đầu: "Không thể, khu Tây hiện quá nguy hiểm, hắn đến đây cũng sẽ có nguy cơ nhiễm bệnh."

Ta im lặng, chỉ nghe tiếng thở dồn dập của Tạ Giản.

Ta biết hắn đang kiềm chế cơn giận của mình.

"Thư gửi kinh thành đã có hồi âm chưa?" Lâu sau, ta hỏi.

"Chưa, nhưng ta không thể chờ Cửu Quân trở về, ngày mai ta sẽ vào kinh gặp thánh."

Tạ Giản không nói, nhưng ta biết rõ.

Kẻ hạ độc có thể chỉ là một tên lính nhỏ trong doanh, nhưng kẻ dám làm cho toàn quân Trường Tĩnh tiêu diệt không phải là lính nhỏ.

"Chắc ngài sẽ thất vọng đấy——"

Giọng nói trầm vang vang vọng vào doanh trại, giây tiếp theo một bóng dáng màu xanh thẫm lóe vào.

Người đến vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng khi thấy ta lại cười chào hỏi.

"Đây không phải tiểu ca Tế Thế Đường sao."

Hắn chính là người hôm đó cùng Tạ Giản bắt giữ gián điệp ngoại bang, Cửu Quân.

Cửu Quân và Tạ Giản cùng lớn lên từ nhỏ, là công tử nổi tiếng ăn chơi của kinh thành.

Tưởng rằng hắn sẽ phong lưu phóng khoáng cả đời, không ngờ lại vào quân doanh cùng Tạ Giản, còn trở thành tham quân.

Cửu Quân sau khi nhận được tin đã phi ngựa từ Kỳ Châu trở về, sáng nay mới đến kinh thành.

Định vào cung diện thánh, nhưng lại nghe tin hoàng đế bệnh nặng.

"Long thể có bệnh?" Rõ ràng ngày trước khi ta đến quân doanh, người vẫn khỏe, mới chỉ hai ngày.

Cửu Quân gật đầu: "Hoàng đế bệnh tình nặng, hiện tại thái tử giám quốc.

"Ta đến bẩm thái tử, ai ngờ thái tử đá qua đá lại, xin thái y không thành, đành phải đi các y quán trong thành tìm đại phu, các ngươi đoán xem? Mười mấy y quán đều không có đại phu để phái đi!"

Ta giật mình: "Các đại phu đó chưa trở về sao?"

Cửu Quân không hiểu ta đang nói gì.

Ta giải thích, "Khoảng nửa tháng trước, một số thị trấn xuất hiện bệnh nhiệt, vì thị trấn nhỏ ít đại phu, nên mượn nhiều đại phu từ Kinh thành qua đó, nhưng bệnh nhiệt đã tan, các đại phu chưa trở về sao?"

"Bệnh nhiệt đó, có phải là cùng một loại với binh sĩ ở đây không?" Tạ Giản hỏi.

Ta lắc đầu: "Không giống, bệnh nhiệt đó uống thuốc sẽ khỏi, ngoài sốt cao không có triệu chứng khác."

Cửu Quân còn muốn nói gì đó, nhưng nghe tiếng vó ngựa ngoài kia, ra ngoài nhìn, xa xa ngoài tường thành có đốm lửa sáng.

"Truyền lệnh——" Vệ binh trước cổng doanh hốt hoảng chạy đến.

"Tướng quân, đường ngoài doanh trại bị phong tỏa rồi!"

13

Lửa cháy sáng rực, ngoài cổng doanh đứng nhiều người cầm đuốc.

Mặc Diêu cưỡi ngựa, kiêu ngạo nhìn vào trong.

"Phụng chỉ thái tử điện hạ, doanh Trường Tĩnh dịch bệnh, để bảo vệ an toàn dân chúng xung quanh, từ nay quân doanh Trường Tĩnh không được rời khỏi đây một bước."

Mặc Diêu từ tốn truyền đạt, khiêu khích nhìn Tạ Giản, "Tin rằng tướng quân sẽ hiểu quyết định của điện hạ."

"Thành dân là dân, binh sĩ chẳng lẽ không phải?" Tạ Giản kiềm chế cơn giận, nói, "Phong tỏa cũng tốt, nhưng thái tử điện hạ không nên điều động thái y hỗ trợ sao?"

"Thái y viện đang nghiên cứu." Thấy Tạ Giản có chút nóng nảy, Mặc Diêu mỉm cười, "Phải nghĩ ra cách chữa trị mới có thể đến, nếu không cũng là thiêu thân, thái y đều là nhân tài do hoàng thượng tuyển chọn, không thể để họ uổng mạng..."

Ánh mắt quét đến ta, Mặc Diêu nuốt lời còn lại.

"Đại phu Tế Thế Đường? Sao lại ở đây?"

"Mặc Diêu cho rằng ta sẽ ở đâu?"

Mặc Diêu nheo mắt, xuống ngựa, mỉm cười: "Dùng câu hỏi đáp lại câu hỏi là thất lễ..."

"Nàng ở đâu?"

Nàng này, chỉ Tô Dạng Nguyệt.

"Nếu là nô tài ăn cắp trong phủ ngài, ta chưa từng thấy."

Mặc Diêu nhướn mày, cười lạnh: "Ngươi nếu nói cho ta biết nàng ở đâu, ta có thể ngoài vòng pháp luật mà thả ngươi ra khỏi nơi dịch bệnh này."

Nếu có thể ra ngoài, ta có thể tìm thêm đại phu giúp.

Dù thái tử không ra lệnh cấm người ngoài vào.

Nếu người trước mặt là Mặc Diêu mà ta biết, có lẽ ta sẽ tin, nhưng người trước mắt...

"Ngài vừa nói bảo vệ an toàn dân chúng, giờ vì tư lợi lại không bảo vệ nữa? Mặc Diêu đúng là nói một đằng làm một nẻo."

Cửu Quân không nể mặt.

Mặc Diêu liếc hắn, mũi thở ra một hơi, rồi cười: "Các ngươi nhất định phải chờ đến khi thái y nghiên cứu ra thuốc mới..."

Hắn nhảy lên ngựa, mặt đầy giễu cợt rời đi.
 
Dẫn Ninh
Chương 15



Lời Mặc Diêu nói thật giả ta không biết, tình huống xấu nhất sợ rằng hắn không báo cho thái y viện.

Con trai thái phó Cửu Quân, con gái quốc công Tiêu Ninh Từ, còn có con trai An Tĩnh Vương Tạ Giản.

Hắn thật sự nghĩ rằng chỉ phong tỏa tin tức là có thể che giấu mọi người sao?

Sau khi vào doanh, Tạ Giản và Cửu Quân sắc mặt không tốt.

Tạ Giản cố gắng che giấu tin tức phong tỏa với binh sĩ, mục đích là ngăn ngừa hoảng loạn.

Cửu Quân vừa từ hoàng thành trở về đã bị phong tỏa trong quân doanh, hắn còn mang về một tin xấu, thái tử dường như đã giam lỏng thế tử Tạ Cẩn.

Tạ Giản và An Tĩnh Vương không ở kinh thành, nhưng Tạ Cẩn luôn ở đó.

Sau khi nhận được tin từ doanh trại, Tạ Giản đã nhờ Tạ Cẩn báo cáo tình hình, nên hắn mới dám tìm đại phu trực tiếp về doanh.

Giờ thái tử làm vậy, không chịu viện trợ, thêm lời Mặc Diêu, không khó để suy đoán hắn chính là kẻ chủ mưu hạ độc.

Nhưng Mặc Diêu có thù với Tạ Giản, thái tử thì sao?

Hắn thân là thái tử, cần gì phải đắc tội hai trọng thần?

"Thái tử từ lâu đã không vừa mắt chúng ta."

Cửu Quân vừa học ta sắc thuốc vừa giải thích, "Trường Tĩnh vô địch, lòng dân ngưỡng mộ, An Tĩnh Vương nắm quyền, hoàng thượng tin tưởng, dám động thủ chỉ có thái tử."

Ta cũng hiểu ra.

Thái tử sợ hoàng đế băng hà, ngôi vị không thuộc về mình.

Nhưng hắn dám động đến Tạ Giản, không sợ An Tĩnh Vương trở về phản công? Hay hắn nghĩ An Tĩnh Vương cũng ở doanh Trường Tĩnh?

Tạ Giản phong tỏa giếng nước khu Đông, định canh giữ chờ kẻ hạ độc ra tay, nhưng giếng đó quá nhiều người tiếp xúc, để không tăng thêm bệnh nhân, đành phong tỏa.

Kẻ hạ độc cũng bị phong tỏa trong khu dịch, nếu người bệnh tiếp tục tăng, hắn cũng không được lợi gì.

Tạ Giản phái người canh giữ bếp, sông khu Tây, những nơi nhiều người tiếp xúc, dù sao không ai dám đánh cược kẻ hạ độc có ra tay không.

"Tiêu cô nương, sao cô nương đại gia khuê tú, lại làm đại phu?"

Cửu Quân sau khi biết thân phận thật của ta càng hiếu kỳ, gần đây luôn hỏi đủ thứ.

May mà hắn nói miệng không bỏ bê công việc, ta thỉnh thoảng cũng nói vài câu với hắn.

"Ngài mới đúng, công tử tốt không làm, lại làm tham quân?"

Ta thật sự thích dùng câu hỏi đáp lại câu hỏi.

"Vì Tạ Giản, năm đó hắn nhất định nhập ngũ, ta sợ hắn cô đơn nên đi theo, ai ngờ lại lên được tham quân."

Cửu Quân giống như cái miệng luôn nói, "Ai, hắn nói ngươi là nữ nhân ta đã giật mình, ngươi thật gan to, nửa đêm theo hắn đến doanh trại toàn nam nhân... trước kia ngươi và hắn gặp trong cung? Nghe nói hoàng hậu kêu ngươi khuyên hắn? Ngươi thật sự c.h.ế.t đi sống lại? Cảm giác thế nào..."

Ta thật phục hắn trong tình huống nguy hiểm sinh tử còn nói mấy chuyện vô nghĩa, nên nói hắn quá thoải mái hay không biết nhìn sắc mặt?

"Có chút hối hận." Nhất là sau khi ngươi lảm nhảm cả đống.

"Hối hận? Vì sao hối hận?" Cửu Quân nhìn ta khó hiểu, nhưng cũng không nhất quyết hỏi cho rõ, lại hỏi, "Tên Mặc Diêu hình như quen ngươi, nhưng hắn chỉ nói ngươi là đại phu Tế Thế Đường, trông hắn như ngươi đắc tội hắn?"

Ta: "..."

Thật sự mất ngủ.

Ta rót thuốc vào bát, từng cái phân phát, ngẩng đầu thấy Cửu Quân vẫn nhìn ta.

Dù vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng ta thấy rõ hắn đang thử ta.

Hắn nghi ngờ ta.

Hoặc chưa hẳn là nghi ngờ, nhưng hắn thực sự có khúc mắc.

"Ta cứu một người từ phủ hầu gia trốn ra, Mặc Diêu đến tìm, ta không giao người, hắn nhớ mãi chuyện này."

Cửu Quân thu lại ánh mắt, gật gù: "Người gì mà để hắn tự đi tìm còn nhớ lâu như vậy?"

Câu này không phải hỏi ta, mà giống tự hỏi.

"Là nữ nhân sao?"

Ta dừng tay, Cửu Quân vẫn cười.

Tiếp đó ta không nghe hắn nói gì nữa, vì hắn bị Tạ Giản đưa đến doanh trại chăm sóc bệnh nhân.

Đây là đêm thứ tư ta đến doanh trại, thần kinh căng thẳng đến không dám ngủ, không ngừng lật sách sắc thuốc, nhưng vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.

Đến ngày thứ sáu, từ m.á.u của một bệnh nhân ta phát hiện một con côn trùng đen kỳ lạ.

"Con trùng này..."

"Là trùng phụ xà!" Sắc mặt Tạ Giản biến đổi, "Đây là một loại trùng độc ở biên giới phía Bắc, thường ký sinh trong nội tạng rắn độc, khi hấp thu đủ dinh dưỡng sẽ gặm hết nội tạng rắn độc đến khi rắn chết."

"Sao lại xuất hiện ở Đại Lộc?" Cửu Quân nhìn con trùng ngọ nguậy suýt nôn.

Trùng phụ xà... Hình như thấy ở đâu đó.

"Hữu hối!"

Ta nhớ rõ, sách của sư phụ ghi lại thành phần của thuốc độc, một trong số đó là trùng phụ xà.

Người chế thuốc sẽ nghiền nát trùng phụ xà đã lớn rồi trộn vào dược liệu, vì bản thân trùng phụ xà là kịch độc, thêm nhiều loại độc khác, năm đó loại độc này mới khó giải.
 
Dẫn Ninh
Chương 16



Bị trùng phụ xà cắn hoặc ăn phải, sẽ sốt cao đau bụng, cuối cùng nội tạng bị ăn mòn, suy yếu mà chết.

Triệu chứng hoàn toàn phù hợp!

Hơn nữa, trùng này khó gặp khó nuôi, khi rời khỏi rắn không lâu cũng sẽ chết.

Trùng phụ xà trong tay mập mạp, chắc ký sinh trong nội tạng người mới sống được đến giờ.

Cũng chính vì vậy, nội tạng của bệnh nhân này bị ăn mòn hoàn toàn, không còn hy vọng.

Vì là thành phần của "Hữu hối", giải dược của "Hữu hối" chắc cũng dùng được để giải độc trùng này.

"Giải dược của Hữu hối là lấy độc trị độc, trong đó có vài vị đều là kịch độc, nếu trực tiếp dùng cho trùng độc sợ không thích hợp."

Giống như biết suy nghĩ của ta, Tạ Giản nói ra lo ngại của hắn.

Ngạc nhiên vì hắn biết chuyện này, lời nói của hắn nhắc nhở ta.

Giờ chỉ có thể thử dần.

"Trùng này là vô tình vào cơ thể người đó, hay bị người ta cố ý bỏ vào?"

Cửu Quân nhìn con trùng trong hộp gỗ kinh tởm hỏi.

"Ta cũng không biết, người đó mới được đưa đến từ khu Đông hôm kia, chỉ ba ngày đã bị trùng này ăn hết nội tạng, thật đáng thương."

Nhớ lại bộ dạng đau khổ đến vặn vẹo của người đó trước khi chết, ta không đành lòng nghĩ tiếp.

"Nhưng Tạ Giản nói độc bỏ trong giếng nước, chẳng lẽ hung thủ ném trùng vào giếng, người đó uống nhầm?"

"Trùng này không có độc bên ngoài, chỉ bỏ vào nước không đủ để đầu độc bảy trăm người..."

Ta cũng rất tò mò về cách hạ độc của hung thủ.

"Nói đến, từ sáng nay Tạ tướng quân sắc mặt không tốt, ta biết hắn lo lắng, nhưng giờ nhân lực thực sự thiếu, nếu hắn ngã bệnh thì tổn thất càng lớn, Cửu Quân không khuyên hắn nghỉ ngơi sao?"

Sáng nay sắc mặt Tạ Giản thật dọa người.

Cửu Quân bỏ bình thuốc vào lò, than thở: "Hắn đó, là tâm bệnh, nghỉ ngơi không hiệu quả."

Ta không nói, chỉ nghe Cửu Quân nói tiếp:

"Đại phu các ngươi trị được tâm bệnh không?"

"Nếu là bệnh đau tim, sư huynh ta rất giỏi."

"Nếu thế còn dễ giải quyết." Cửu Quân lại thở dài, "Tạ Giản có một người bạn c.h.ế.t vì Hữu hối, chắc hắn nghĩ đến chuyện đó."

"Người c.h.ế.t rồi, sao phải đau khổ."

"Ta cũng khuyên vậy, nhưng tướng quân chúng ta cố chấp, ba năm rồi, vẫn chìm trong hối hận không thoát ra được, nói thật cái c.h.ế.t của cô nương đó chẳng liên quan đến hắn... Nhưng may hắn vào cung về tâm trạng tốt hơn chút, ngươi nói gì với hắn?"

"Chỉ là an ủi vài câu." Thực ra là mạnh tay.

"An ủi thế nào mà hiệu quả vậy!"

"Ngươi nói Tạ tướng quân hối hận, rốt cuộc hối hận gì?"

Rõ ràng ta và hắn không thân thiết, sao lại hối hận vì ta?

"Ngươi đã biết chuyện này, ta cũng không giấu, nếu ngươi có thể an ủi hắn vài câu, để hắn hoàn toàn buông bỏ thì tốt rồi!"

Cửu Quân ghé sát tai ta thì thầm:

"Nàng bị thuốc giải hắn tìm về đầu độc chết."

14

Ta kinh hãi vô cùng.

Lục Cửu Quân kể rằng, vào năm thứ ba sau khi Từ Dẫn Ninh gả vào hầu phủ, Tạ Giản đã gia nhập quân ngũ, từ một tiểu tốt leo lên chức thống lĩnh, rồi xin đi biên cương Tây Bắc. Còn việc Từ Dẫn Ninh bị trúng độc là do trong buổi du thu có một mật thám ngoại bang đã lẻn vào trường b.ắ.n tên.

Tên mật thám đó nhắm thẳng vào Mặc Nghiêu mà bắn, tên trên cung tẩm độc. Khi đó, tình hình rối loạn, Từ Dẫn Ninh nhân lúc hỗn loạn đã đưa Mặc Nghiêu chạy thoát, không biết nàng đã dùng cách gì mà cứu sống được Mặc Nghiêu, nhưng bản thân nàng lại rơi vào tuyệt cảnh.

Khi Tạ Giản biết chuyện, hắn không ngừng tìm kiếm thuốc giải, mãi cho đến sau này, nghe nói loại độc này thường xuất hiện ở vùng biên cương Tây Bắc, hắn mới quyết định gia nhập quân ngũ đi đến nơi ấy.

Nhưng không ngờ rằng, sau khi hắn giao thuốc giải vào tay Mặc Nghiêu không bao lâu, Từ Dẫn Ninh đã qua đời, nghe nói là do vấn đề của thuốc giải.

Ta từ miệng của Lục Cửu Quân nghe được những chuyện hoàn toàn khác biệt với những gì ta biết.

Thuốc giải đó hóa ra là do Tạ Giản tìm được sao?

Ta nhớ rõ khi đó Mặc Nghiêu với dáng vẻ như đang đắc ý nói rằng cuối cùng cũng tìm được cách cứu ta, nhưng lại không nói cho ta biết cách cứu cụ thể và nguồn gốc của thuốc giải, ta đương nhiên cho rằng là hắn đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được.

Dù rằng cuối cùng ta c.h.ế.t là do vấn đề của thuốc giải, nhưng đó là do không có thuốc giải mới xảy ra vấn đề, chứ không phải thuốc giải có vấn đề.

Ta chỉ cảm thấy trái tim mình như bị hàng ngàn mũi kim đ.â.m vào, đau nhói từng cơn.

Lục Cửu Quân thấy ta im lặng không nói, hắn lại thở dài: "Sau đó, Mặc Nghiêu ôm xác phu nhân hắn cầu xin khắp thành, chuyện này cô từng nghe qua chưa, Tạ Giản nghe xong càng thêm áy náy, Mặc Nghiêu oán hận Tạ Giản, đẩy hắn vào đường cùng, nhưng hắn không để tâm, luôn nhượng bộ, nếu không phải hiện tại hắn đã trưởng thành hơn, thì đã sớm đánh nhau rồi."

"Cái c.h.ế.t của Từ cô nương không liên quan đến Tạ tướng quân." Ta nói.
 
Dẫn Ninh
Chương 17



"Đương nhiên không liên quan! Ta đã sớm nói với hắn rằng thuốc giải không có vấn đề, nhưng hắn không tin, từ đó ra chiến trường như liều mạng, ta thậm chí nghi ngờ hắn muốn đi theo cô nương ấy rồi."

Lục Cửu Quân nói không nhẹ không nặng, nhưng mỗi câu đều như đánh mạnh vào trái tim ta.

"Vậy hắn đi cầu phúc ở chùa Phục Dụy..."

"Ừ, cũng là vì nàng ấy." Lục Cửu Quân đáp, "Khi đó hắn đem thuốc giải giao cho Mặc Nghiêu xong thì trở lại quân doanh, một trận đại chiến khiến Trường Kính quân không ai tử vong, chỉ là đều bị thương, trong đó Tạ tướng quân bị thương nặng nhất, đại phu nói chỉ cần mũi tên đ.â.m lệch đi một tấc nữa thì chắc chắn hắn đã chết."

"Tuân An nhặt lại một mạng, trở lại kinh thành nghe tin Mặc hầu phu nhân đã mất, hắn liền phát điên... Hắn cầu thần bái phật, hy vọng cô nương ấy có thể sống lại, sau này nghe nói chùa Phục Dụy linh nghiệm lắm, hắn bèn từng bước từng bước bò lên núi, hy vọng kiếp sau cô nương ấy có thể đầu thai vào nhà tốt, được sống hạnh phúc, đây thật sự là điên rồi."

Tiếng nước sôi trên lò vang lên, ta cầm lấy bát thuốc đã sắc xong, lần lượt chia cho từng binh sĩ uống.

Trên đường gặp Tạ Giản, gương mặt hắn đầy lo âu, tâm tình không tốt.

"Tiêu đại phu, loại thuốc mới điều chế thế nào rồi?” Hắn đi tới hỏi.

"Đã điều chế xong, nhưng lượng thuốc cần phải điều chỉnh dựa trên phản ứng của cơ thể người bệnh, chỉ là... điều này có thể cần thử thuốc trên người."

Người thử thuốc nhất định phải là bệnh nhân, có nghĩa là, nếu muốn biết thuốc có hiệu quả hay không, nhất định phải để những người vốn đã đau khổ chịu đựng thử thuốc, gánh lấy rủi ro sau khi thử thuốc.

May mắn thì vài lần là thành công, nếu không, có thể phải thử hàng trăm lần, hàng ngàn lần, thật sự rất tàn nhẫn.

"Ta biết cô có lo ngại, chi bằng để ta nhiễm độc này trước, rồi cô nương thử thuốc trên người ta..."

"Tạ tướng quân!" Ta lớn tiếng ngắt lời hắn, "Ngài mệt quá rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, đã bắt đầu nói mê sảng rồi."

Người bệnh không phân chia sang hèn, nếu Tạ tướng quân thật sự nhiễm bệnh và tự nguyện thử thuốc, ta đương nhiên không phản đối, nhưng nếu để một người khỏe mạnh vì chuyện này mà thành ra hỏng bét, dù hắn có tự nguyện ta cũng không đồng ý.

"Tạ tướng quân, ngài mệt quá rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."

"Cô nương cũng đã mấy ngày chưa nghỉ ngơi tốt rồi."

"Ta còn trẻ, chịu được."

"......"

Tạ Giản giật lấy bình thuốc từ tay ta: "Tiếp theo để ta đi cho các binh sĩ uống thuốc, cô nương đi nghỉ đi, dù sao bây giờ chỉ còn mình cô nương là đại phu, nếu cô nương ngã bệnh thì Trường Kính quân thật sự không còn hy vọng."

Kết hợp với những lời của Lục Cửu Quân, ta nhận ra Tạ Giản có lẽ đã quá áy náy mà sinh ra ý định tự hủy hoại bản thân.

Ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định nói hết mọi chuyện, như vậy tốt hơn là để hắn mãi bị lừa dối trong nỗi ân hận giả dối ấy.

"Tạ Giản, thật ra ta..."

"Tiêu đại phu!"

Giọng nói từ phía sau vang lên.

Tống Ngôn yếu ớt vẫy tay với ta, hắn lê bước đến trước mặt ta, ánh mắt kiên định:

"Đại phu, hãy để ta thử thuốc."

...

Tống Ngôn nguyên là người của Thái Y Viện, ở Thái Y Viện ba năm rồi bị điều chuyển đến làm quân y.

Trong Trường Kính quân doanh có tổng cộng mười vị quân y.

Tống Ngôn là người đứng đầu trong số họ.

Từ khi dịch bệnh bùng phát, bọn họ đã bận rộn đến đầu tắt mặt tối, dù đã có phòng bị nhưng vẫn không may nhiễm bệnh, nên chỉ có thể gửi thư cho phó tướng đang ở núi Hàn Sơn.

Ta đang sắc thuốc trong phòng, lòng đầy căng thẳng và lo lắng.

Nếu thuốc có hiệu quả ngay lần đầu tiên, ta có thể điều chỉnh liều lượng dựa trên triệu chứng của Tống Ngôn, biết đâu sẽ nhanh chóng giải quyết được dịch bệnh lần này.

Nhưng nếu không thành công...

Ta cố gắng không nghĩ đến kết quả tồi tệ.

"Tiêu đại phu, cô không cần quá lo lắng, đã là chữa bệnh thì không thể tránh khỏi bước này."

Tống Ngôn ngược lại còn an ủi ta, "Nghe tướng quân nói cô là đệ tử của Trần Bạch Quang, tuổi còn trẻ mà đã điềm tĩnh như vậy, thực sự là hậu sinh khả úy..."

Ta bưng bát thuốc, nhìn thấy Tống Ngôn ngẩng đầu hướng về phía xa xăm bên ngoài doanh trại, ánh mắt đầy lưu luyến, nhưng cũng vô cùng bi thương.

Hắn cũng đang sợ hãi trước những điều chưa biết sắp tới.

Ta đưa bát thuốc cho hắn, nhưng Tống Ngôn không nhận lấy, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bát thuốc không nói lời nào.

"Tiêu đại phu, mấy ngày trước có vài người bệnh ho ra m.á.u rất nghiêm trọng, hôm nay tình trạng đã ổn định hơn, liệu có cần giảm bớt liều lượng thuốc hay không..."
 
Dẫn Ninh
Chương 18



Giọng của Tạ Giản truyền từ bên ngoài vào.

Ánh mắt bình tĩnh của Tống Ngôn cuối cùng cũng có sự thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

"Xin lỗi."

Hắn xông tới và đẩy ngã ta, thuốc sắc và chén sứ rơi vỡ tan tành.

Một cơn đau nhói từ cổ tay truyền đến, răng của Tống Ngôn cắm sâu vào da thịt, hắn nôn ra m.á.u tươi, tất cả hành động đều diễn ra trong tích tắc.

Khi ta kịp phản ứng, Tạ Giản đã đè Tống Ngôn xuống đất.

Tống Ngôn vẫn tiếp tục nôn ra máu, rõ ràng trước đó triệu chứng của hắn còn nhẹ, bây giờ lại đột nhiên trở nặng.

"Tiêu Ninh Từ, mau rửa sạch vết thương!"

Tạ Giản kéo ta lên, vội vàng dẫn đến thùng nước rửa sạch m.á.u không rõ là của Tống Ngôn hay của ta trên cổ tay.

Bàn tay nắm chặt cánh tay ta vẫn còn run rẩy.

Nhìn vào thùng nước nhuộm đỏ, cuối cùng ta cũng hiểu ra cách Tống Ngôn hạ độc ban đầu.

15

Bệnh phát triển nhanh hơn ta tưởng.

Hai canh giờ sau, trán ta đã bắt đầu nóng lên.

Tạ Giản hoảng sợ, nói muốn đưa ta ra khỏi trại, tìm một y quán nào đó để chữa trị.

Không giống như những binh lính uống phải m.á.u của người bị nhiễm độc, vết thương của ta tiếp xúc trực tiếp với m.á.u của Tống Ngôn, kẻ đã nuốt trộm con độc trùng.

Lục Cửu Quân ngăn cản hành động của Tạ Giản.

"Thái tử đã ra lệnh, dù có khó khăn thế nào, nếu chúng ta thật sự xông ra ngoài, sẽ bị xem như kháng chỉ."

Ta cũng đồng ý với nhận định này.

Nếu mạo hiểm rời khỏi vùng dịch bệnh, dù có lý do chính đáng, cũng khó tránh bị buộc tội cố ý lan truyền dịch bệnh.

Tạ Giản nét mặt trầm lặng, nắm chặt tay.

Tống Ngôn chưa kịp thẩm vấn đã chết, trước khi c.h.ế.t chỉ để lại một câu "xin lỗi".

Không ai ngờ được kẻ chủ mưu lại là người trong trại Tây, càng không ngờ hắn là một thái y của triều đình.

Ta muốn an ủi Tạ Giản, nhưng đầu óc quá mơ màng, không thể nói ra lời.

Sắp xếp xong mọi việc, không biết do bệnh hay do mệt mỏi, ta chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ, ta dường như trở về ba năm trước.

Ta mơ thấy quê nhà Giang Nam, mơ thấy cha mẹ đã mất.

Còn mơ thấy cậu và huynh đệ tỷ muội trong viện.

Nhớ lại, cuộc sống của ta với thân phận Từ Dẫn Ninh trước khi 16 tuổi thật sự rất hạnh phúc.

Cảnh tượng trong mơ giống như một thước phim, ta chưa kịp thoát ra khỏi những kỷ niệm đẹp đẽ đó thì lại trở về Tầm Dương Hầu phủ.

Với tư cách là một người ngoài cuộc, ta thấy mình cố gắng làm hài lòng Mặc Nghiêu, làm hài lòng lão phu nhân họ Mặc.

Sau khi kết hôn, Mặc Nghiêu ít đi sự dịu dàng và kiên nhẫn, không để ý đến sự quan tâm của ta, ta thấy hắn vứt bỏ tất cả quần áo màu nhạt của ta, đốt cháy cuốn y thư ta vô cùng trân trọng, còn thấy hắn an ủi ta rằng sẽ còn đứa khác sau khi mất đứa con...

Ta không thể đồng cảm với ta trong mơ đang đau khổ tột cùng đó.

Yêu và hận chỉ cách nhau một đường tơ, sự hận thù dâng trào khi cậu ta bị lưu đày.

Cuối cùng ta nhớ ra, điều hủy hoại tình yêu của ta dành cho Mặc Nghiêu không phải là Tô Dạng Nguyệt cố ý chiếm đoạt vị trí của ta, mà là lúc ta quỳ trước cửa thư phòng suốt ba ngày chỉ mong được gặp cậu ta lần cuối, nhưng hắn lại không thèm mở cửa.

Năm tạng sáu phủ của ta như bị xé nát, dường như quay trở lại những ngày đêm bị hành hạ bởi "Hữu Hối".

Ta đấu tranh để tỉnh dậy từ giấc mơ, trán ướt đẫm.

Dưới ánh đèn leo lét, ta thấy khuôn mặt hốc hác của Tạ Giản.

"Tạ tướng quân sao lại đến đây?" Ta muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện tứ chi mềm nhũn, không có sức để nâng cơ thể.

"Cô cảm thấy thế nào?" Giọng của Tạ Giản hơi khàn.

Ta nhớ đến việc mình đã thử phương thuốc mới trước khi ngủ.

Ta lắc đầu: "Hình như không có tác dụng, cần phải điều chỉnh lại."

Tạ Giản cúi đầu không nói, từ khi trở lại trại quân, hắn hầu như không ngủ, so với lúc mới đến trông già hơn vài tuổi.

“Tiêu cô nương, ta biết xin lỗi là vô dụng, nhưng..."

"Tạ tướng quân, khi đồng ý vào quân trại, ta đã nghĩ đến sẽ có ngày này." Ta thở dài, "Quyết định lúc đó là ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng, tướng quân không cần bận lòng."

Tạ Giản không nói gì thêm, nhúng khăn vào nước và đặt lên trán ta.

Ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn, dù là trong mơ hay trong ký ức, ấn tượng của ta về Tạ Giản đều rất ít.

"Có chuyện gì sao?" Tạ Giản nhận ra ánh mắt của ta, hỏi.

"Cái c.h.ế.t của Từ Dẫn Ninh không liên quan đến ngài."

Tạ Gianr sững người, không ngờ ta lại nói ra điều này.

"Tiêu cô nương lại muốn an ủi ta sao?"
 
Dẫn Ninh
Chương 19



Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhưng lộ ra chút cay đắng.

"Vài ngày trước, ta đã cứu một cô nương, nàng là tình nhân của Mặc tiểu hầu gia, vì nghe kể chuyện Mặc tiểu hầu gia tìm kiếm thuốc khắp kinh thành, ta đã hỏi nàng vài điều, nàng nói với ta, nàng cũng từng bị trúng độc Hữu Hối, nhưng nàng được cứu sống, là do Mặc Nghiêu tình cờ tìm được giải dược duy nhất cứu nàng..."

Ta nói dối.

Ta đã định nói rõ danh tính thật của mình với Tạ Giản, sau đó sẽ kể lại sự thật để hắn không còn đau khổ, nhưng giờ ta sống c.h.ế.t chưa rõ, nếu giờ nói ra ta chính là Từ Dẫn Ninh, chỉ sợ hắn sẽ lại tự trách.

Tạ Giản đứng ngây ra, rất lâu sau mới tỉnh lại, trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười gượng gạo: "Làm sao có thể..."

"Đó là sự thật." Ta thở dài, "Đợi khi sự việc xong xuôi, ngài có thể hỏi Mặc Nghiêu, thuốc đó thực sự đã cứu ai."

Ta nghĩ rằng sau khi nghe những lời này, Tạ Giản sẽ buông bỏ gánh nặng trong lòng, nhưng hắn lại như mất hồn.

"Không, kẻ g.i.ế.c nàng vẫn là ta."

"Thật sự không phải cô, sao cô.."

"Lời mời đi chơi thu năm đó là ta gửi cho nàng."

Tim ta đập mạnh.

Năm đó ta vừa đến kinh thành không lâu, ngoài huynh muội họ Hách, người ta quen biết ở kinh thành chỉ có Mặc Nghiêu, nhận được lời mời ghi tên ta, ta liền cho rằng đó là Mặc Nghiêu gửi.

Cũng là lúc đó ta nhầm tưởng Mặc Nghiêu có tình cảm với ta, mới không từ chối hôn sự với Hầu phủ.

"Nếu không phải ta mời nàng đi chơi thu, nàng sẽ không rơi vào nguy hiểm, càng không phải hy sinh để cứu người khác."

Giọng của Tạ Giản bình tĩnh, nhưng đôi mắt đầy nỗi đau và nặng nề không thể che giấu.

"Ngài đã mời nàng, sao không nói với nàng?"

Ta hoàn toàn không nhớ rằng trong chuyến du ngoạn mùa thu đó lại có cả Tạ Giản.

"Ta... ta không dám nói chuyện với nàng." Khi nhắc đến chuyện này, Tạ Giản có chút ngượng ngùng. "Nàng không nhận ra ta... có lẽ đã gặp vài lần, nhưng nàng trông rất sợ ta, ta không tiện nói chuyện với nàng..."

Lông mày Tạ Giản hiếm khi giãn ra, dưới ánh nến, nét mặt hắn trông rất dịu dàng, như đang lạc vào ký ức xưa kia.

Ta thật sự đã từng sợ hắn.

Mới đến Kinh Thành, ta rụt rè, làm việc gì cũng sợ hãi, còn Tạ Giản đứng trên phố trêu đùa mọi người, ai mà không sợ?

"Theo ta biết, Tiêu đại phu dường như ít ra khỏi nhà, vậy tại sao ngài lại thích nàng?" Đây cũng là điều ta mãi không hiểu được.

"Nhất kiến chung tình."

Ta: "..."

Thật sự rất sáo rỗng.

Có lẽ nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt ta, Tạ Giản không thoải mái ho khan hai tiếng, giải thích: "Cô chưa từng thấy nàng, nàng là người mà nhìn một lần là không thể quên, ăn không ngon ngủ không yên.

"Nàng luôn đứng đó, lạnh lùng như không quan tâm đến điều gì, nhưng lại tò mò về mọi thứ. Mỗi khi thấy điều gì thú vị, đôi mắt nàng trở nên sống động, khiến người khác không thể không muốn biết sở thích của nàng là gì..."

Tim ta như bị thắt lại, thậm chí có chút muốn khóc.

"Ta rất thích nàng, dù giao tiếp không nhiều, nhưng ta cũng không biết tại sao..." Ánh mắt Tạ Giản trở nên u ám. "Sau này nàng thành thân với Mặc Nghiêu, thực ra ta đã sớm biết nàng thích hắn, nhưng không muốn tin, luôn tự lừa dối rằng nàng không có mắt nhìn..."

Đừng nói nữa, nàng bây giờ cũng thấy mình mù lòa.

"Nói thật, nàng và Tiêu đại phu có nhiều điểm giống nhau." Tạ Giản cười chân thành, lúm đồng tiền hiện rõ trên má. "Nàng cũng rất thích đọc y thư. Ta đã từng trộm sách từ phòng của lão thái gia gửi nặc danh tới Tầm Dương Hầu phủ rất nhiều."

"Là ngài!?"

Ta không kìm được mà kêu lên, sau đó nhận ra mình có phần lỡ lời.

May mắn thay, hắn đang chìm trong ký ức nên không để ý.

Thư mời du ngoạn, y thư quý, thuốc giải không tên...

Tạ Giản rốt cuộc đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện?

"Sau này ta nghe nói nàng thành thân nhưng cuộc sống không tốt, bây giờ ta thường nghĩ liệu có phải do những gì ta đã làm trước đây ảnh hưởng đến nàng."

"Ý ngài là sao?"

"Khi còn nhỏ, ta đã trộm khoá tình duyên nàng treo trên cây tình duyên, vì vậy..."

Ta không kìm được bật cười, ai ngờ nụ cười này lại làm ta nghẹn thở, khiến cơn ho không dứt.

Tạ Giản vội đứng dậy giúp ta thở đều lại: "Xin lỗi, không cẩn thận chìm trong ký ức, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi."

Đừng xin lỗi nữa, ngài đã tự trách quá nhiều rồi.

Cuối cùng ta cũng điều chỉnh được nhịp thở và ngừng ho: "Tạ Tướng Quân cũng nên nghỉ ngơi đi, thời gian nghỉ ngơi vốn không nhiều, ngài mà gục ngã thì thật sự cả quân đội sẽ không còn người chỉ huy."

Tạ Giản thay nước mới và đặt bên cạnh giường.

"Đa tạ cô đã nghe ta kể, bên ngoài có người canh giữ, nếu cô không khoẻ cứ gọi người."

Tạ Giản rời khỏi lều.

Ta thổi tắt đèn, bóng tối giúp ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ta lại có những giấc mơ lẫn lộn.

Trong mơ, ta đứng dưới cây tình duyên, phía sau thân cây bay phấp phới dải lụa tím.
 
Back
Top Bottom