Chương 90: Bước tiến nhảy vọt của linh kiện và sự xuất hiện của bầy kền kền (gộp)
Ông Cốc nhìn thiếu niên trẻ tuổi đối diện, gương mặt của Ứng Trầm Lâm năm 19 tuổi vẫn còn phảng phất vài đường nét mềm mại, như phần xương quai hàm hay khung xương hai bên cánh mũi, phải đến sau này, các đường nét mềm mại đó mới rút dần đi, trở nên cứng cáp hơn.
Nhưng hiện tại, làn da tái nhợt, xanh xao kia của Ứng Trầm Lâm chỉ cho người khác biết cậu vừa mới từ bệnh viện về.
Trong mắt ông Cốc, Ứng Trầm Lâm cũng chỉ xấp xỉ cháu ông, cùng lắm chỉ lớn hơn chút đỉnh, nhưng trên người cậu không hề mang theo loại hơi thở kiêu căng bất trị của lứa tuổi mới lớn với ham muốn cháy bỏng thế hiện bản thân.
Nói nôm na như giang cư mận hay trêu là ai mà chẳng có thời trẻ trâu, và thời trẻ trâu trẻ nghé đó thường sẽ rơi vào độ tuổi đang thành niên giống như Cốc Tiểu Thiên và Ứng Trầm Lâm bây giờ vậy.
Cốc Tiểu Thiên tuy không kiêu căng nhưng vẫn có vài phần bất trị, từ việc cậu ta liều lĩnh đi đấu giá linh kiện do ông mình làm cũng có thể nhìn ra được điều đó.
Nhưng Ứng Trầm Lâm lại rất khác biệt, dáng đứng thẳng tắp, từ hành động cho đến lời nói đều rất khiêm tốn, lễ phép.
Mấy ngày vừa rồi làm việc ở KID, ngoài Thẩm Tinh Đường, chỉ có huấn luyện viên Giang Tư Miểu hay ghé đến phòng bảo dưỡng, ông Cốc cũng đã nghe cả hai nói, Chiến Đội có một thợ bảo dưỡng cơ động và cũng là nhân viên chính thức đã ký hợp đồng với căn cứ, vì vài lý do mà hiện đang nằm viện, khi nào xuất viện, người đó sẽ đến gặp ông.
Tính ra, đây là lần đầu tiên ông Cốc gặp Ứng Trầm Lâm.
Vốn ông Cốc cũng nghe nói, thợ bảo dưỡng của KID rất trẻ, hình như còn chưa được hai mươi, nên ông có hơi lo.
Trong ký ức của ông Cốc, những lần ông làm việc với người trẻ tuổi đều không có kết thúc tốt đẹp, luôn tan đàn xẻ nghé trong không vui, bởi người trẻ tuổi thường dễ có tính tự cao tự đại.
Nhưng khi đối diện với một Ứng Trầm Lâm trầm ổn, ông Cốc cũng hiểu được, những ngày tháng làm việc chung sắp tới của ông và cậu thiếu niên này chắc chắn sẽ không tệ như trong quá khứ trước đó.
Ông Cốc lịch sự đáp lại lời chào hỏi, tự giới thiệu ngắn gọn rồi rất dứt khoát đi thẳng vào công việc đang làm dang dở: "Vỏ ngoài của mấy cỗ cơ giáp đã sửa xong rồi.
Có cơ giáp đấu giải của Quý Thanh Phong bị hỏng ở Khưu Tân thì ông vẫn chưa sửa được, cháu là người thiết kế lại phần lõi chính và vũ khí của cơ giáp đó, nên ông chỉ kiểm tra sơ qua thôi, chưa động chạm gì nhiều, phần nặng nhọc nhất vẫn phải để cháu làm rồi."
Ứng Trầm Lâm gật đầu, đáp một tiếng: "Vâng ", rồi định đi lấy hộp dụng cụ đang đặt trong kho.
Giang Tư Miểu đứng ở hành lang trên cao quan sát, vừa thấy Ứng Trầm Lâm cử động quay đầu, đã biết ngay cậu định làm gì, anh ta lập tức gào lớn ngăn cản: "Trầm Lâm, cậu mới ra viện mà!
Không được làm việc đâu!
Bỏ đồ nghề xuống ngay cho anh!"
Ứng Trầm Lâm biết, giờ có đi vào kho lấy hộp dụng cụ cũng không được, có khi mới đi đến cửa, Giang Tư Miểu đã phi thân xuống chặng đường, đành với tay lấy kìm cơ khí trên giá sắt gần đó, ngẩng đầu nói: "Em không dùng tay phải là được mà, em chỉ xem qua chút thôi, sẽ không lâu đâu."
"Ây dô Tam Thuỷ à, không sao đâu anh, để Trầm Lâm vận động gân cốt chút đi!"
"Đúng đó, nằm viện cả tháng chứ ít ỏi gì, nếu là em thì em ngột ngạt chớt luôn!"
"Đúng đó, anh đừng có đứng đây như thần giữ cửa nữa!
Đi, đi với em và Nghiêu Bảo nhận tài liệu mới nhất về khu ô nhiễm đến phát cho mọi người nè."
"Anh không đi đâu!"
Giang Tư Miểu bóp trán, đây nào phải vấn đề lâu hay không lâu, làm nhiều hay làm ít đâu chứ!
Thẩm Tinh Đường mà biết em út vàng của Chiến Đội vừa ra viện đã chui ngay vào phòng bảo dưỡng thì chắc chắn sẽ nổi điên, hoá thân thành sư tử cũng không chừng.
Giang Tư Miểu đi tới đi lui ở cửa phòng bảo dưỡng, đang phân vân, không biết nên đứng đợi, hay dứt khoát xuống dưới, một chưởng chụp cho Ứng Trầm Lâm té xỉu rồi vác về phòng.
"Mấy cậu cũng biết tính Trầm Lâm đấy, hay có cái kiểu làm quá, làm cố, lần nào cũng nói là sẽ không quá sức nhưng đã bao giờ chịu nghỉ ngơi sớm đâu...."
Lúc này, người đàn ông vẫn luôn đút tay vào túi quần, đứng tụt hẳn ở phía sau lên tiếng: "Không sao đâu, mọi người đi lấy tài liệu đi, để tôi trông chừng cậu ấy."
Giang Tư Miểu nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Du Tố.
"Không phải cậu cũng định đi sắp xếp tài liệu của khu ô nhiễm sao?"
Du Tố thản nhiên lắc đầu: "Mấy người đi là đủ rồi, chen chúc thêm thì thông tin cũng chỉ có từng đó, tôi sẽ giúp anh trông Trầm Lâm, không để cậu ấy quá sức."
Giang Tư Miểu do dự một hồi, nghĩ đến khí thế bá đạo nói một không nói hai của Du Tố, cuối cùng cũng gật đầu, còn dặn dò Du Tố, nếu thấy không ổn, cứ đánh ngất xong kéo người ra ngoài là được.
Du Tố gật đầu đáp lại, xem ra anh và Giang Tư Miểu tư tưởng lớn gặp nhau, Du Tố cũng có ý định chơi cái chiêu mất nết đó thật....
Đám Giang Tư Miểu nán lại thêm một lúc rồi lũ lượt kéo hết đi nhận tài liệu của khu ô nhiễm.
Khi bọn họ đi khỏi, không gian rộng rãi chứa đầy máy móc và linh kiện bên dưới mới vang lên một loạt tiếng động ầm ầm, cho thấy hai thợ bảo dưỡng đã bắt đầu làm việc.
Du Tố vẫn đứng ở hành lang trên cao, nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ khung cảnh, hai thợ bảo dưỡng một trẻ một già đứng cạnh nhau, cầm bảng dữ liệu cơ giáp, chăm chú thảo luận.
Phần lớn thời gian, thiếu niên trẻ tuổi kia đều sẽ trưng ra bộ dáng rất nghiêm túc, dù làm gì cũng vậy, Du Tố chưa từng thấy Ứng Trầm Lâm thể hiện thái độ qua loa đối phó.
Đúng lúc này, Theo uất ức lên tiếng: "Tố à, Tố ơi, cậu quên rồi đúng không?
Tớ cũng chưa được sửa đây này, ưu tiên cho tớ đi, tớ đợi bao lâu rồi chứ, cậu xuống nhắc Trầm Lâm sửa cho tớ đi mà!!"
"Đợi đi, tôi không gấp thì cậu gấp cái gì, định tự mình vào khu ô nhiễm lăn lộn chắc?"
Du Tố rũ mắt quan sát, thấy Ứng Trầm Lâm đã leo lên cơ giáp mà Quý Thanh Phong hay gọi là vợ yêu.
Theo tức muốn xì khói, nói gì nói, người đã giúp đỡ Uyên và Ứng Trầm Lâm lớn nhất là nó cơ mà, nó đòi hỏi chút xíu quyền lợi thì đã sao??
Từ ngày để cho Ứng Trầm Lâm sửa, Theo bỗng nhiên kén cá chọn canh hẳn, không phải Trầm Lâm cục cưng thì đừng hòng nó cho rờ vô người, dù có là nhân viên mới như ông Cốc cũng không ngoại lệ.
Thời gian Ứng Trầm Lâm nằm viện, Theo thiếu nước tự kỷ, mỗi ngày bóc lịch đếm số, vất vả lắm mới đợi được người ra viện, nhưng ngặt nỗi Du Tố lại sống chết không chịu mở lời...
Nó mà tự nói với Ứng Trầm Lâm được thì nó đã sớm nhảy đi ăn máng khác, đách thèm ở với chó điên Du Tố!
Theo chui vô góc vẽ vòng tròn, không ngừng lầm bầm lầu bầu.
Bỗng, Du Tố lên tiếng hỏi: "Cơ giáp của Ứng Trầm Lâm thế nào rồi Theo?
Nó có phản hồi lại cậu không?"
"Hửm?
Uyên ấy hả?
Tín hiệu vẫn còn, chưa vào chế độ ngủ đông."
Theo nói: "Chắc do lượng tinh thần lực dự trữ không đủ dùng, nên mới ở trạng thái như thế, kiểu như vẫn nghe, vẫn biết bên ngoài có người gọi nhưng không phản ứng lại được.
Trầm Lâm cũng không thể bổ sung tinh thần lực cho Uyên nên phải dùng hết sức tiết kiệm, lỡ đâu cạn sạch tinh thần lực là ngủ thật luôn đấy!"
Theo lại hỏi:
"Đúng rồi, hôm đó cậu đưa giấy nhắn cho Trầm Lâm, có nói cho cậu ấy biết tình huống của Uyên không?"
Du Tố: "Nói rồi, chắc cậu ấy cũng biết hiện tại không thể sử dụng tinh thần lực bừa bãi được nữa."
Theo bĩu môi: "Mà sao phải phiền phức vậy chứ?
Cậu viết giấy làm gì?
Sao không nhắn tin qua quang não cho người ta?"
Nói đến đây, Theo đột nhiên ngộ ra điều gì đó, giọng nói có phần hớn hở khi nắm được thóp của Du Tố: "Há há, hiểu hiểu, cậu không có số liên lạc quang não cá nhân của Trầm Lâm chớ gì??"
Du Tố: "..."
"Có im lặng tôi cũng không chê cậu câm đâu."
Theo giả điếc, tiếp tục nói: "Bộ tớ nói sai chắc, là do cậu không xin số liên lạc của Trầm Lâm mà, ở cùng Chiến Đội, chiến đấu với nhau qua mấy trận rồi, cậu cũng nên kéo gần mối quan hệ với người ta đi là vừa!"
Du Tố không để ý đến mấy câu càm ràm của Theo nữa, sống với Theo lâu, Du Tố đã luyện được siêu kỹ năng lọc tạp âm, trình độ đã ở mức thượng thừa.
Đôi đồng tử xám đen của Du Tố bắt trọn bóng dáng đang linh hoạt lên xuống cơ giáp của Ứng Trầm Lâm, vấn đề của Ứng Trầm Lâm và Uyên có vẻ còn nhiều hơn anh nghĩ.
Lượng tinh thần lực tiêu hao khi không thể đổ đầy cơ giáp là một con số khổng lồ nhưng theo lý mà nói, tinh thần lực cấp A của Ứng Trầm Lâm không thể nào vẫn còn lưu trữ bên trong Uyên được.
Thêm nữa, năng lượng bổ sung cho Uyên cũng là vấn đề khá nan giải, để cơ giáp hoạt động trơn tru không phải chỉ cần mỗi tinh thần lực mà còn cần cả năng lượng, nếu cạn sạch năng lượng thì cơ giáp cũng sẽ tắt ngóm.
Gay go là, nếu giữ trạng thái chìa khoá, ngoài việc giao lưu trong biển tinh thần với chiến sĩ cơ giáp ra thì trí não của cấp S cũng chẳng làm được gì khác.
Muốn Uyên trở về hình dạng nguyên mẫu để tiến hành sạc năng lượng, tinh thần lực của Ứng Trầm Lâm phải đủ để duy trì suốt cả quá trình đó mới được.
Như Theo quan sát và báo cáo, Du Tố thấy tình trạng hiện tại của Uyên có hơi ngược đời, tinh thần lực dự trữ của nó đang tiêu hao nhanh chóng trong khi năng lượng của cơ giáp vẫn gần như đầy ắp.
Trải qua trận chiến cường độ cao trên Khưu Tân, đù chỉ ra sân ở phút cuối thì năng lượng của Uyên cũng không thể nào còn dồi dào như vậy được.
Loại trừ các giả thuyết bất khả thi khác, đáp án còn lại duy nhất mà Du Tố có thể nghĩ đến chính là, Uyên đã tự sạc năng lượng cho chính mình.
Nghe thì có vẻ rất vớ vẩn, nhưng vũ trụ bao la, có bao nhiêu chuyện mà bọn họ chưa khám phá được đây?
Chưa kể đến, cả Uyên và Theo đều là những thể tinh thần đến từ chiều không gian thần bí mà cho đến tận hôm nay vẫn chưa ai khám phá được.
Việc những trí não cấp S này có thể tiến hoá ra vài khả năng, nhằm thích ứng với tình huống đặc thù cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Hơn nữa, Du Tố đoán, thiết bị lưu trữ cá nhân mà Ứng Trầm Lâm hay để chung một chỗ với chìa khoá của Uyên chắc chắn phải có liên quan đến trạng thái bất thường của nó.
Qua những lần tình cờ quan sát được, hình như bên trong thiết bị lưu trữ cá nhân đó chứa......
Tinh thể dị năng đặc thù thì phải...?
Du Tố đứng trên hành lang, lơ đãng suy nghĩ.
Ứng Trầm Lâm ở dưới đã tiến vào trạng thái làm việc, hoàn toàn không để ý thấy, bên trên có người đoán đông, đoán tây mà đã đoán gần trúng hết những chuyện cậu chẳng hề nói cho ai biết.
Lúc này, Ứng Trầm Lâm và ông Cốc đang xem xét lại tình trạng cơ giáp của Quý Thanh Phong, lập kế hoạch sửa chữa mới, phần hỏng nặng nhất của cơ giáp chính là cái chân bị khỉ bự bẻ gãy ở Khưu Tân.
Sức lực của con khỉ đó đúng là vô cùng khủng bố, nó tấn công ngay phần khớp nối chỗ đầu gối của cơ giáp.
Các bó dây thần kinh kim loại nhô hết ra khỏi khe nứt, bánh răng và linh kiện bên trong đều móp méo, vặn vẹo, cái chân này đã không cách nào sửa được nữa, chỉ có thể dựng lại chân mới cho cơ giáp.
Ứng Trầm Lâm cau mày siết chặt nắm đấm, bị như này mà Quý Thanh Phong chỉ phải ngồi xe lăn hai tuần, có thể xem như hắn phúc lớn mạng lớn.
Với mức độ truyền dẫn của xúc tu tinh thần, cơn đau mà Quý Thanh Phong phải gánh chịu chắc chắn vô cùng nặng nề.
Nó sẽ khiến cho các bó cơ trong người hắn sản sinh phản ứng với cơn đau ấy, biểu hiện ra trạng thái thương tổn gần giống với cơ giáp.
Nó giống như hiện tượng mang thai giả ở loài hải cẩu thời Trái Đất cũ.
Những con hải cẩu cái đã đến kỳ động dục nhưng đến khi ghép đôi vẫn chưa tìm được bạn tình phối giống, nếu lúc đó, để nó ở chung chuồng với những con hải cẩu đang mang thai khác, vài ngày sau, bụng của con hải cẩu độc thân cũng sẽ dần phình to lên, xuất hiện những triệu chứng mang thai chẳng khác gì đám hải cầu đang bụng mang dạ chửa thật sự.
Nguyên nhân chủ yếu gây ra hiện tượng này chính là sự kích thích hormone trong não bộ.
Tương tự, lúc chiến đấu, cơ giáp bên ngoài là nơi hứng chịu thương tổn.
Còn chiến sĩ cơ giáp bên trong, theo lý mà nói sẽ phải được an toàn mới đúng, nhưng khi xúc tu tinh thần được kết nối thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.
Sở dĩ cần phải kết nối xúc tu là để giúp chiến sĩ cơ giáp tăng độ nhạy với môi trường bên ngoài cho người lái, cũng như nâng cao khả năng linh hoạt khi điều khiển cơ giáp.
Đối với các chiến sĩ cơ giáp chuyên nghiệp, xúc tu tinh thần vô cùng quan trọng, nó sẽ khiến bọn họ có được độ hoà hợp cao nhất với cơ giáp nhưng đồng thời, nó cũng mang đến nguy cơ khá lớn.
Tất cả các tác động lên cơ giáp đều được truyền trực tiếp vào não bộ của chiến sĩ cơ giáp, đồng nghĩa với việc, khi cơ giáp gặp sự cố, cơn đau cũng sẽ theo xúc tu tinh thần tác động lên não bộ và các bó cơ bắp của người lái, tạo ra hiện tượng giống như mang thai giả của hải cẩu, gọi là mô phỏng thương tật.
Đó cũng là nguyên do vì sao khỉ bự dù không trực tiếp chạm vào cẳng chân của Quý Thanh Phong nhưng vẫn có thể khiến hắn què giò.
Các chiến sĩ cơ giáp lái tanker thường có thân hình hộ pháp vạm vỡ như Hoắc Diễm, Triệu Lạc Kiệt cũng vì nguyên nhân này.
Phải có khối lượng cơ thể đồ sộ mới chống chọi lại được những dư chấn đến từ các pha va chạm cường độ mạnh mà tanker hay phải đối mặt.
Ứng Trầm Lâm thầm thấy may mắn vì lúc đó đã lao ra kịp, nếu không, cả Lộc Khê và Quý Thanh Phong sẽ còn phải đối mặt với tình cảnh tệ hơn nhiều.
Làm lại chân cho cơ giáp đương nhiên sẽ tiêu tốn nhiều vật liệu, may mà dạo này, KID đã thu hoạch được kha khá, kho vật liệu thừa mứa, cái chân gãy đó hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn.
"Cháu đã làm việc hết một tiếng rồi đấy."
Khi công việc tạm dừng, ông Cốc lên tiếng nhắc nhở Ứng Trầm Lâm.
Không chỉ Giang Tư Miểu mà cả ông Cốc cũng được Thẩm Tinh Đường quán triệt tư tưởng, không được để cho ai đó làm việc đến mức quên giờ quên giấc.
Theo thói quen mỗi khi làm việc cùng nhau ở kiếp trước, Ứng Trầm Lâm thả tài liệu trên tay xuống, nghe ông Cốc khuyên: "Giải đấu đang tạm dừng, thời gian của cháu còn nhiều, sức khỏe mới là quan trọng, cháu nghỉ ngơi đi mai làm tiếp, cơ giáp ở đây chứ nó có mọc cánh bay đi được đâu, giờ mà cháu lại nhập viện thì chuyện mới phiền phức đấy, hơn nữa....."
"Thấy không?
Ở trên kia kìa, cái thằng nhỏ mặt lạnh như cá chết kia đang đợi cháu đấy."
Ông Cốc lấy kìm cơ khí trong tay Ứng Trầm Lâm đi, cười rất hiền từ: "Nhanh đi đi, mai hãy làm tiếp."
Ứng Trầm Lâm lúc này mới chú ý thấy Du Tố đang đứng bên trên.
Du Tố nhìn đồng hồ, khi sắp đến một tiếng quy định, đang định xuống lôi người đi.
Kết quả, Ứng Trầm Lâm đứng bên dưới đã ngẩng lên nhìn anh, ra hiệu cho anh cứ đứng ở đó.
Du Tố hơi nhướng mày, vài giây sau đã thấy Ứng Trầm Lâm đi lên, chạy đến cạnh anh.
"Cậu xong việc rồi sao?"
"Chưa ạ, nhưng đến giờ nghỉ ngơi rồi, mai tôi sẽ làm tiếp."
Ứng Trầm Lâm đáp, nhớ đến lời của ông Cốc, lại hỏi: "...Anh Du...
đang đợi tôi sao?"
Ánh mắt Du Tố dừng lại trên gương mặt vẫn có vẻ xanh xao của Ứng Trầm Lâm, nhún vai nói: "Đi thôi."
Tiếp xúc với Du Tố đủ lâu, Ứng Trầm Lâm biết đây chính là cách anh đang thừa nhận rằng, đúng là anh chôn chân ở phòng bảo dưỡng một tiếng để đợi cậu thật.
Ứng Trầm Lâm bước theo Du Tố, trước khi cánh cửa phòng bảo dưỡng hoàn toàn khép lại, cậu khẽ liếc nhìn xuống phía dưới.
Lời dặn dò tương tự, cậu cũng đã từng được nghe rồi.
Kiếp trước, khi làm việc ở KID, vì sức khỏe không tốt và hai chân bất tiện, mỗi khi ra vào phòng bảo dưỡng, Ứng Trầm Lâm rất hay được các thợ bảo dưỡng khác nhắc nhở quan tâm, người lo cho sức khỏe của cậu nhiều nhất chính là ông Cốc, ông lúc nào cũng khuyên cậu rời khỏi phòng bảo dưỡng với cùng một lý do.
- Sức khỏe quan trọng, cháu nghỉ ngơi đi, mai hãy làm tiếp.
Mấy ngày tiếp theo, Ứng Trầm Lâm sinh hoạt rất điều độ, cậu cũng được phép ra vào phòng bảo dưỡng làm việc bình thường dưới sự giám sát thay phiên của các thành viên KID.
Khu ký túc xá của KID có thêm vài phòng được sử dụng, sát cạnh phòng của Ứng Trầm Lâm là chỗ ở của ông Cốc và Cốc Tiểu Thiên, hai phòng trong cùng đã được bác sĩ Eric trưng dụng, sửa thành phòng y tế, mấy ngày tiếp đó, mọi người cũng thấy anh ta liên tục ra ra vào vào, chuyển thiết bị y tế hiện đại đến căn cứ.
Tính cách của Eric đúng là hơi kỳ quặc, thỉnh thoảng đi ngang qua phòng y tế sẽ nghe được tiếng la hét thảm thiết bên trong, chất giọng có âm vực cao vút ngang ngửa cá heo, khiến bác sĩ Eric cáu tiết nhất chính là của Quý Thanh Phong.
Mấy tay chiến sĩ cơ giáp KID cứ nhác thấy bóng Eric từ xa là cứ như gặp phải oan hồn đòi mạng, vắt giò lên cổ trốn lấy trốn để, nhưng Ứng Trầm Lâm lại thấy, dù anh chàng bác sĩ đó hơi quái dị thật, nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc, tận tâm.
Ngày nào Ứng Trầm Lâm cũng phải đến chỗ bác sĩ Eric kiểm tra tổng quát và tiêm thuốc.
Liều thuốc cậu hay tiêm cũng đã được điều chỉnh lại.
"Trầm Lâm, anh dặn rồi đấy, cậu tuyệt đối không được tiêm hai mũi một lúc nữa."
Bác sĩ Eric dặn dò: "Tuy dây thần kinh cơ học ở chi giả trông chẳng khác gì dây thần kinh của người thường, nhưng mạch máu nhân tạo thì khác xa mạch máu thật, cậu hiểu mà đúng không?
Mấy cái mạch máu kia cậu chơi hỏng, anh đây có thể thay cho cậu lúc nào cũng được, nhưng mạch máu bình thường không chịu nổi cậu dày vò như vậy đâu."
Anh ta chỉ vào vùng da hơi tím tái nối liền với cánh tay cơ học của Ứng Trầm Lâm: "Thấy cái này chưa?
Sau khi chuyện ở Khưu Tân xong xuôi, đến tận hôm nay, mấy vết bầm này vẫn chưa biến mất, anh nói hai mũi là không muốn vạch trần cậu em thôi chứ anh liếc mắt là biết ngay, cậu em đã chích bao nhiêu phát vào chỗ này rồi.
Anh sẽ đổi liều thuốc, mỗi ngày một mũi, tiêm trước khi đi ngủ, tự tiêm hoặc đến chỗ anh đều được.
Người khác cậu có thể không nghe, nhưng lời của bác sĩ mà cậu dám không làm theo thì cậu biết hậu quả đấy nhé, anh không nói suông đâu."
Nói đoạn, Eric híp mắt cười, khuôn mặt đẹp trai thoắt cái đã trở nên vô cùng....
Hợp với khí chất cướp cạn của Chiến Đội nghèo rớt mồng tơi KID....
".....Vâng...."
Rời phòng y tế, Trầm Lâm nhanh chóng đi thẳng đến phòng bảo dưỡng.
Dạo này, Thẩm Tinh Đường ít khi về căn cứ, hình như có chuyện gì đó xảy ra ở Tinh hệ Rạng Đông, sếp của các Chiến Đội liên tục được triệu tập họp khẩn cấp.
Trên Star Net cũng dấy lên đủ kiểu tin đồn thất thiệt.
Trong phòng bảo dưỡng hôm nay chỉ có Ứng Trầm Lâm và ông Cốc.
Giải đấu cơ giáp tạm hoãn, đồng nghĩa với việc bọn họ có thêm thời gian sửa chữa, đây cũng được xem là tin mừng cho KID.
Cơ giáp của KID trước giờ toàn dùng vật liệu cấp A+, vẫn còn không gian để nâng cấp.
Lần này không chỉ mình KID nhận được vật liệu tốt, chắc chắn mấy ông lớn như Tật Phong, YDS cũng đã vơ vét kha khá, tha hồ mà điều chỉnh.
Vật liệu dồi dào cũng cho bọn họ cơ hội để tranh thủ nâng cấp toàn bộ linh kiện cơ giáp, thay cả vũ khí mới.
Nhưng khi Ứng Trầm Lâm đề xuất nâng cấp linh kiện, ông Cốc lại có ý kiến khác.
Ông đã từng làm ở xưởng linh kiện một thời gian, làm riết cũng quen mặt linh kiện, ông Cốc tinh ý nhận ra, linh kiện trong kho mà KID hay dùng khác với hàng trôi nổi ngoài thị trường: "Cháu dùng tinh thần lực để nâng cấp lần hai phải không?
Cách này có nhược điểm đấy, thành công thì không nói, nhưng thất bại là vứt luôn vì linh kiện sẽ bị định hình cứng, không tháo dỡ hay cải tiến thêm được nữa."
Ứng Trầm Lâm gật đầu: "Vâng, cháu biết ạ."
Ứng Trầm Lâm đương nhiên biết rất rõ phương pháp mình đang dùng có khá nhiều hạn chế.
Phương pháp Ứng Trầm Lâm dùng là kỹ thuật tôi luyện hiệu suất linh kiện sau khi công nghệ linh kiện ở tương lai đã phát triển đến mức gần như hoàn thiện.
Nói là phương pháp với kỹ thuật cho sang mồm chứ thật ra, nó chỉ là thủ thuật tinh thần lực đơn giản mà sau này, thợ bảo dưỡng nào cũng nắm được.
Kiếp trước, ông Cốc chính là người đã dạy cho cậu, Ứng Trầm Lâm lập tức áp dụng vào thực tiễn, mài giũa linh kiện đến độ chính xác ưng ý rồi mới lắp ráp, thành ra quen tay.
Chính nhờ mài giũa ngày này qua tháng nọ nên cậu mới đạt được độ chính xác cao cũng như không mất quá nhiều công sức.
Sau này chưa biết ra sao nhưng hiện tại, phương pháp mài linh kiện bằng tinh thần lực chỉ có người đã thử nghiệm hàng trăm lần như Ứng Trầm Lâm mới cho ra hiệu suất cao được.
Ứng Trầm Lâm cũng hướng dẫn cho nhóm nghiên cứu của Kiến Hành, cả đống người bên đó cày cuốc mãi, cũng chỉ tăng được một nửa độ chính xác so với linh kiện mà Ứng Trầm Lâm làm, chứng tỏ phương pháp này phụ thuộc rất lớn vào kinh nghiệm và khối lượng thời gian bỏ ra để luyện tập.
Ứng Trầm Lâm có gần mười năm của kiếp trước, nhóm nhân viên nghiên cứu của Kiến Hành có thúc ngựa đuổi cũng sẽ không đuổi kịp.
"Ông hỏi thật nhé, chuyện ở hội đấu giá hôm đó ông có nghe Tiểu Thiên với Tinh Đường nói lại, thực ra người để ý đến linh kiện của ông là cháu chứ không phải Tinh Đường đúng chứ?
Nếu cháu đã để ý đến nó như vậy, sao không giữ lại để nghiên cứu?"
Ông Cốc hỏi.
Nhìn thấy mớ linh kiện trong kho, ông Cốc biết ngay thiếu niên trẻ tuổi trả lại linh kiện cho ông ở bệnh viện hôm nào chính là Ứng Trầm Lâm.
"Lãng phí lắm ạ, để ở chỗ cháu cũng không cho ra được kết quả gi khả quan đâu ông, hai nghề mà cháu từng làm qua là chiến sĩ cơ giáp với thợ bảo dưỡng, linh kiện thì cháu chỉ hiểu phần bề nổi chứ không chuyên ông ạ.
Việc cháu hay mài linh kiện cũng chỉ do thói quen thôi."
Ứng Trầm Lâm thành thật trả lời: "Linh kiện của ông để ở chỗ cháu thì chẳng mấy mà phủ bụi mất, trả lại cho ông mới có chỗ để nó phát huy."
Ông Cốc nhìn thiếu niên trước mặt, lần thứ một trăm lẻ tám tiếc hận sao Cốc Tiểu Thiên nhà ông chả được nửa phần trầm ổn cơ trí như anh Trầm Lâm của nó, ông thở dài: "Việc dùng tinh thần lực mài linh kiện mà cháu đang làm, ông cũng từng nghiên cứu thử.
Cách của cháu không sai, nhưng nó nằm ở bước hai, tức là bước cuối cùng của quá trình tôi luyện linh kiện.
Một khi để tinh thần lực can thiệp vào quá trình định hình linh kiện thì mọi thứ coi như xong.
Nhưng nếu trước khi dùng tinh thần lực mài, cháu có thể nâng độ chính xác của linh kiện lên thêm một bậc nữa, thì hiệu suất đầu ra của linh kiện sẽ còn cao hơn."
"Cháu đang muốn nâng cao hiệu suất linh kiện đúng chứ?
Thử cách mà ông nghiên cứu đi, có thể tăng thêm chút đỉnh đầu ra trước khi cháu dùng tinh thần lực để mài giũa đấy."
Nói xong, ông Cốc đưa cho Ứng Trầm Lâm một bảng dữ liệu, trên màn hình là các thông số của một linh kiện nhỏ đã được cải tiến bằng kỹ thuật mà ông Cốc đã tốn rất nhiều công sức để điều chỉnh.
Ứng Trầm Lâm nói lời cảm ơn, nhận lấy bảng dữ liệu, nghiêm túc xem xét.
Thông tin trên bảng rất rõ ràng, linh kiện của ông Cốc có độ chính xác cao hơn so với linh kiện có cùng seri mà Ứng Trầm Lâm mài.
Tuy chỉ tăng 1% nho nhỏ, nhưng mức tăng này đồng nghĩa với việc, cách làm của ông Cốc đã đi đúng hướng, đây là phương pháp cải tiến linh kiện có tiềm năng phát triển rất lớn.
Ứng Trầm Lâm là thợ bảo dưỡng, kiến thức về linh kiện chỉ là hàng kèm theo khi cậu học nghề bảo dưỡng, xuất thân tay ngang nên cậu không tự tin có thể làm nên một cuộc cách mạng cải tiến linh kiện.
Về mặt kiến thức linh kiện, có thể nói ông Cốc bỏ xa cậu mấy trăm con phố.
Nhìn bảng dữ liệu được trình bày đâu ra đấy, những điểm cần giải thích cũng được ông Cốc ghi chú rõ đến mức không thể rõ hơn là đủ biết.
Ứng Trầm Lâm gần như có thể đoán được, bảng dữ liệu này sẽ có tác động lớn đến mức nào đối với công nghệ linh kiện ở thời điểm hiện tại.
Ông Cốc đưa bảng dữ liệu cho Ứng Trầm Lâm xong lại hơi hối hận, ấp úng nói: "Thôi cháu đừng thử, cách của ông cũng chưa chắc đã tăng được bao nhiêu, lại còn tốn thời gian nữa."
"Sao lại thôi, phải thử chứ ông, cũng không tốn thời gian mấy đâu."
Ứng Trầm Lâm trả lại bảng dữ liệu cho ông Cốc, nghiêm túc nói: "Chẳng phải lúc nãy ông còn nói với cháu là chúng ta có nhiều thời gian lắm sao?
Hơn nữa, mẫu thử linh kiện ông cũng đã làm rồi mà, cháu biết nó có ý nghĩa như thế nào với ông, nếu thật sự thành công, thứ mà nó mang đến sẽ là sự thay đổi vô cùng to lớn."
Ông Cốc hơi sững sờ, chỉ người trong nghề mới hiểu được giá trị của linh kiện trên bảng dữ liệu của ông.
Giá trị đó không chỉ đơn thuần là vài con số hiệu suất kia, mà nó còn nằm ở tầng sâu hơn.
Ông Cốc bật cười: "Mẫu thử thì có đấy, nhưng ông nghiên cứu bao năm rồi, tỷ lệ thành công còn chưa đến một phần, nói là giậm chân tại chỗ cũng được ấy chứ."
"Nghiên cứu của ông không giậm chân tại chỗ đâu, chỉ là cần nhiều mẫu thử nghiệm hơn thôi....
Cái này thì nói thật, KID nghèo lắm ạ, không đủ nhân lực và mẫu thử nghiệm để cung cấp."
Ứng Trầm Lâm trịnh trọng nói: "Cháu muốn giới thiệu cho ông một người, người đó đủ sức để hỗ trợ ông hoàn thành nghiên cứu này."
Nghe vậy, ông Cốc vừa mừng vừa lo phiền phức: "Thôi đừng...
Ông đến KID để giúp đỡ sửa cơ giáp, nào có thời gian làm mấy chuyện này."
"Không phiền đâu ông, ông mà hoàn thành nghiên cứu này thì KID cũng là người được lợi nhất còn gì, với lại, người cháu muốn giới thiệu cho ông cũng ở gần đây thôi, chắc giờ ông ấy chắc đang ở trên tầng."
Ứng Trầm Lâm quyết đoán bỏ dở công việc đang làm: "Là sếp Chu của tập đoàn Kiến Hành, chủ thuê tòa nhà của chúng ta đấy ạ."
"Sếp Chu rất biết trọng dụng nhân tài, chắc ông cũng từng nghe danh tập đoàn Kiến Hành rồi.
Ông cứ nói chuyện với ông ấy xem sao, có vấn đề gì cháu sẽ giúp ông đứng giữa làm trung giant."
Ứng Trầm Lâm nghiêm túc nói: "Kỹ thuật của ông không nên bị chôn vùi, nó chính là điểm nhảy vọt của thời đại này."
Ông Cốc nghe mà sững sờ, chưa kịp hoàn hồn thì Ứng Trầm Lâm đã bấm quang não, liên lạc với sếp Chu.
Nói không phải khen, từ lúc ông Cốc đến đây, người nào của KID cũng có tác phong làm việc rất nhanh gọn lẹ, thậm chí có thể nói là tiền trảm hậu tấu cũng không quá, ngay cả cô bé có vẻ dịu dàng là Lộc Khê cũng chẳng ngoại lệ....
Sếp Chu vừa mới đặt chân đến hành tinh Thiên Lang đã nhận được liên lạc của Ứng Trầm Lâm, lập tức nói sẽ đến ngay.
Ông Cốc lại lần nữa ngỡ ngàng....
KID nhanh gọn thì ông không nói, nhưng sao tác phong làm việc của nhà tài trợ Kiến Hành cũng rốp rẻng quá vậy....
Danh tiếng của Kiến Hành, khắp Rạng Đông ai mà không biết, ông Cốc không ngờ kỹ thuật của mình lại có ngày nhận được cơ hội hợp tác với một tên tuổi lớn như vậy.
Suy nghĩ một phen, ông Cốc cũng không từ chối ý tốt của Ứng Trầm Lâm, kỹ thuật này là tâm huyết cả đời của ông, nếu có cơ hội để tiếp tục nghiên cứu, ông chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Vậy nên, khi ông trình bày ý tưởng kỹ thuật với sếp Chu và nhóm nghiên cứu nòng cốt của Kiến Hành, đã ngay lập tức nhận được tràng vỗ tay tán thưởng của rất nhiều các chuyên gia hàng đầu của Kiến Hành.
Sếp Chu nghe người đứng đầu nhóm nghiên cứu phân tích lợi nhuận khổng lồ nếu dự án thành công thì nở nụ cười như Phật Di Lặc, thậm chí còn muốn ký hợp đồng hợp tác ngay tại chỗ, sẵn sàng xây nguyên một phòng thí nghiệm riêng cho ông Cốc nghiên cứu.
Khi về căn cứ, Thẩm Tinh Đường cũng nghe nói đến chuyện này, cô lập tức bảo ông Cốc cứ yên tâm, mọi vấn đề về hợp đồng cứ tìm cô giải quyết: "Ông yên tâm đi ạ, sếp Chu là người tốt, đã giúp KID bọn cháu rất nhiều.
Ông cũng đừng quá khách sáo, như Trầm Lâm đã nói, nếu ông tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật này thì KID....
à không cả Tinh hệ Rạng Đông đều được hưởng lợi.
Cháu là dân làm ăn mà, phải thấy lợi cháu mới đầu tư chứ, sếp Chu cũng giống cháu, nên ông đừng lo."
Nghe Thẩm Tinh Đường nói vậy, chút lo lắng cuối cùng của ông Cốc cũng tan biến.
Việc hợp tác không khó như ông tưởng, sếp Chu đã cho ông rất nhiều thời gian.
Ông cũng không cần phải liên tục giám sát, thúc đẩy tiến độ nghiên cứu, mà vẫn có thể xuống phòng bảo dưỡng phụ Ứng Trầm Lâm được.
Hôm nào đó, Cốc Tiểu Thiên dè dặt hỏi: "Ông ơi, ông cháu mình gặp được người tốt rồi đúng không?"
"Ừm."
Ông Cốc nghiêm túc nói: "Chúng ta gặp được rất nhiều người tốt, nên chúng ta phải làm việc cho tốt, không được phụ lòng mọi người, con hiểu chưa?"
Đến khi hợp đồng được ký kết, phòng thí nghiệm cũng bắt đầu được xây dựng và cơ cấu lại, ông Cốc vẫn không thể tin, chỉ một lời đề nghị nhỏ trong lúc sửa chữa cơ giáp mà thiếu niên trẻ tuổi kia lại sẵn lòng giúp ông đến mức này.
Cả đời lận đận, không ngờ ở tuổi xế chiều ông lại gặp được quý nhân.
Có lẽ nhờ chuyện này, ông Cốc cũng mạnh dạn đề xuất nhiều ý kiến hơn về việc cải thiện hiệu suất linh kiện cơ giáp.
Ông không còn rụt rè như trước, trở nên tự tin hơn, không ngại thử nghiệm những chi tiết nhỏ, các đề xuất của ông đã giúp ích rất nhiều cho việc nâng cấp linh kiện cơ giáp của KID.
Trong những ngày mà các chiến sĩ cơ giáp của KID phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Ứng Trầm Lâm sẽ luôn cùng ông Cốc ở trong phòng bảo dưỡng.
Ông Cốc nghiên cứu nâng cao hiệu suất cơ giáp, còn cậu thì tập trung vào nghiên cứu vũ khí.
Đợt vừa rồi, KID thu được rất nhiều tinh thể dị năng, một số không có tác dụng với cơ giáp của Chiến Đội, số còn lại được cho hết vào kho đợi Ứng Trầm Lâm đưa vào thiết kế vũ khí, ngoài tinh thể dị năng, vật liệu của KID cũng đang tăng nhanh theo từng ngày.
Vật liệu thông thường có thể bán trên Star Net, tinh thể dị năng cấp cao cũng có thể gửi đến hội đấu giá của Thiên Lang, thu về mớ tinh tệ kha khá, bù qua sớt lại cho các chi phí của căn cứ.
Ứng Trầm Lâm cũng dần có ý tưởng thiết kế vũ khí mới.
Vũ khí chế tạo từ tinh thể dị năng của Sa Tích trước đó, Ứng Trầm Lâm mới chỉ hoàn thành được một nửa, lần này, tinh thể dị năng của Bát Điều Đằng và của cặp đôi khỉ đột ở Khưu Tân đã khiến Ứng Trầm Lâm nảy ra ý tưởng mới.
Khả năng phản sát thương của Bát Điều Đằng và sóng âm chấn động không gian của khỉ nhỏ được Ứng Trầm Lâm chốt sẽ dành cho anh cả của KID – Tanker Hoắc Diễm.
Tinh thể dị năng phong bạo của Cương Dực Điểu giờ chưa dùng được nhưng phải giữ lại, tinh thể dị năng biến dị tốc độ cấp S của con quái vật mà cậu, Coline và Du Tố săn được cũng phải giữ...
Dị năng cường hóa não bộ của khỉ bự không có tác dụng gì khi chế tạo vũ khí, ngược lại, một số công ty công nghệ rất thích dùng loại tinh thể dị năng này để cải tiến hệ thống AI.
Tinh thể dị năng này cũng được khá nhiều người quan tâm, cuối cùng được Thẩm Tinh Đường bán luôn cho sếp Chu của Kiến Hành.
Mỗi lần Thẩm Tinh Đường tranh thủ được thời gian thở, về căn cứ định phụ giúp, lúc nào cũng thấy được hai người đang bận rộn trong phòng bảo dưỡng, cứ như cái phòng này đã thành nơi ăn, chốn ngủ của cả hai vậy, lần nào cũng như lần nào, Thẩm Tinh Đường phải bốc hoả thì mới tống được cả người già lẫn trẻ nhỏ đi nghỉ ngơi.
Giang Tư Miểu ngáp ngắn ngáp dài, nhìn theo bóng lưng đìu hiu của ông Cốc và em út nhà mình: "Xem cô kìa, mỗi lần về là gào thét bắt hai người đó đi ngủ."
"Chứ còn làm gì được nữa?
Bảo anh trông mà anh trông thế đấy hử?
Một người lớn tuổi, một người thì bệnh chưa khỏi, nghĩ cơ thể là mình đồng da sắt hay sao ấy, anh có biết cảm giác của tôi không Tam Thuỷ, nghĩ đến việc thuê cả hai người đó làm việc mà tôi áy náy muốn khóc thét đây này."
Thẩm Tinh Đường day day thái dương, nghĩ đến gì đó, lại mỉm cười: "Tam Thuỷ này, anh nói xem Chiến Đội của chúng ta có phải đang đổi vận không?"
"Giờ cô mới hỏi câu đó à?"
Giang Tư Miểu cười cười, đưa tay đẩy gọng kính: "Đổi vận từ lâu lắm rồi, từ cái lúc mà cô đào được núi vàng nhỏ di động kia kìa."
"Anh đấy, chơi với đám Lâm Nghiêu riết rồi cái kiểu ăn nói y hệt bọn nó, đào gì mà đào chứ, tôi có bản lĩnh đến mức đó chắc, là núi vàng tự mò đến cửa căn cứ chúng ta."
Thẩm Tinh Đường cầm bảng chi tiêu tài chính gần đây của căn cứ, cười phớ lớ: "Dạo này sếp Chu có vẻ vui lắm, hễ có vật liệu cấp cao nào là lại hỏi bên mình có cần không."
"Thôi!!
Trời ơi cho tôi xin đi!"
Giang Tư Miểu vừa nghe đến từ vật liệu đã thấy hãi đến tận óc, da gà da vịt thi nhau nổi: "Từ ngày Trầm Lâm đến KID, kho chứa vật liệu có bao giờ không được nhồi đầy đâu?
Đám kia cứ như bị ám ảnh ấy, giờ đi dọn dẹp vật ô nhiễm, kể cả khi Trầm Lâm không đi cùng, cả đám cũng vơ vét vật liệu đầy khoang chứa rồi mới về, cô có biết mỗi lần thấy khoang chứa cơ giáp của mấy đứa nó là tôi sợ đến mức nào không?!!"
Nhắc đến vật liệu, Thẩm Tinh Đường lập tức nhớ đến cậu nhân viên ca đêm cần mẫn cốt cán: "Cậu nhân viên chăm sóc khách hàng Tiểu Trương chắc thấy vật liệu ở kho chúng ta khủng khiếp quá nên đâm ra lười hay sao ấy Tam Thuỷ?
Mỗi tối tôi nhắn tin nhắc ca làm mà phải nửa ngày sau mới trả lời tôi....."
Giang Tư Miểu lắc đầu, không nhịn được phải lớn tiếng bào chữa cho tiểu Trương: "Cô không biết đâu Tinh Đường, Tiểu Trương vốn làm việc tận tâm lắm đấy, nhưng cô thử nghĩ coi, cái kho bao lớn chứ?
Cứ hai ba ngày là một đống vật liệu đổ về, cứ nói mang đi vứt đi thì đứa nào đứa nấy cũng nhao nhao lên, nói để cho Trầm Lâm làm, biết đâu cần để cải tiến cơ giáp, nói đến mức mà một món tôi cũng không dám ném.
Cái kho khủng bố đó, một mình tiểu Trương lo hết từ A đến Z mà vẫn kiên cường đến giờ, gặp tôi là tôi bỏ của chạy lấy người từ đời nào!"
Thẩm Tinh Đường gật gù: "À, vậy hở?
Thôi thì tăng lương cho người ta đi, người làm việc tận tâm như thế giờ khó kiếm lắm, người ta mà bỏ của chạy lấy người thật thì anh cứ cẩn thận cái mồm quạ đen của mình đấy."
Vừa nói, ánh mắt Thẩm Tinh Đường vừa quét qua hai tập tài liệu trên quang não.
Một trong hai tập tài liệu là văn bản về việc cải cách thể thức thi đấu của Liên minh cơ giáp.
Giang Tư Miểu nhìn thấy văn bản đề cập đến thể thức thi đấu mới thì thắc mắc: "Cô nhận được thông báo chính thức rồi à?
Sẽ cho thêm cơ giáp y tế vào đúng không?"
"Ừm, gần như đã được thông qua rồi đấy, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ là trong một đến hai năm tới, thể thức thi đấu cụ thể như thế nào thì vẫn đang được bàn bạc, tiến độ còn phải xem xét quyết định của các sếp lớn trên Tinh Minh."
Thẩm Tinh Đường hơi nhíu mày: "Chuyện cơ giáp y tế thì nhiều Chiến Đội cũng đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, các Tinh vực khác cũng âm thầm đào tạo chiến sĩ cơ giáp có chuyên môn y khoa từ sớm.
Thể thức thi đấu như vậy chỉ bất lợi cho những Tinh hệ nhỏ yếu như chúng ta, chúng ta làm gì có hệ thống huấn luyện bổ sung y khoa chứ.
Cao lắm là mấy cái lặt vặt như băng bó thắt nút gì đó.
Chủ tịch Lý xin huỷ giải đấu cơ giáp mùa này của Rạng Đông cũng là để chúng ta có thời gian giải quyết việc này đấy."
"Cơ hội để Rạng Đông lật mình không có nhiều đâu."
Thẩm Tinh Đường nhìn tập tài liệu còn lại, trên đó viết [Khu ô nhiễm Koria], giọng cô trở nên lạnh hẳn: "Đã vậy còn có mấy con kền kền cứ chực chờ xông vào cướp đồ của người khác, quen thói ngồi trên đầu người ta nên cứ thế mà được nước lấn tới, thứ ngang ngược."
—--
Tại căn cứ của Chiến Đội Tật Phong, anh Trương mặt mày cau có ngồi trong phòng họp.
Dạo này vật liệu của KID nhiều đến mức vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, công việc quá bận rộn không thể xử lý hết, cuối cùng anh ta phải lôi cả đám chiến sĩ cơ giáp thực tập của Tật Phong đến giúp đám nghèo nát kia sắp xếp kho vật liệu.
Anh ta đã hoàn toàn từ bỏ việc thăm dò xem Yuan là thằng cha nào, thậm chí còn quyết định làm hết tháng này sẽ nghỉ việc ở KID, bỏ quách cái thân phận tiểu Trương bị hành hạ như trâu chó kia đi!!
Vậy mà chưa kịp đề xuất nghỉ việc thì anh Trương lại nhận được thông báo tăng lương của sếp lớn bên KID, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh ta là bà cô tư bản bủn xỉn của KID cuối cùng cũng có chút lương tâm, nhìn số tiền lương tăng thêm hẳn 1.000 tinh tệ, tăng rồi thì nó cũng chả bằng được 1/5 lương anh ta nhận được ở Tật Phong, nhưng chẳng hiểu sao, anh ta lại thấy vui mới chết chứ.....
đệt mẹ thật chứ......
[Thẩm Tinh Đường: Dạo này Tiểu Trương vất vả rồi, tháng sau tiếp tục cố gắng nhé!]
[Thẩm Tinh Đường: Cũng đừng thức khuya quá, chú ý sức khỏe. *Icon mặt cười cute phô mai que*]
...
Anh Trương: "..."
Văn hóa doanh nghiệp của KID sao lại có kiểu động viên đáng sợ dữ vậy, cái cô Thẩm Tinh Đường kia uống lộn thuốc hả.....
Khi các chiến sĩ cơ giáp của Tật Phong đến phòng họp, đập vào mắt là cảnh anh Trương trừng mắt nhìn quang não như thể nó là kẻ thù cướp vợ của anh ta, còn nở nụ cười gằn méo mó như mấy cha nhân vật phản diện hay chết yểu trong phim.
Ai nấy đều sợ đến nổi cả gai ốc, mẹ kiếp đêm hôm mà trưng cái mặt đó ra, không sợ mới lạ.
Thích Tư Thành hơi nhíu mày: "Dạo này anh Trương cứ sao ấy.... có cần gọi bác sĩ tâm lý của căn cứ đến xem cho ảnh không nhỉ...."
Triệu Lạc Kiệt tặc lưỡi, phẩy tay: "Đội trưởng à, anh khờ quá, đàn ông cuối lứa trung niên ai mà chẳng vậy, anh Trương chẳng qua là sớm hơn người ta chút thôi, tiền mãn kinh ấy mà hố hố!"
Thích Tư Thành: "....."
Anh Trương thấy mọi người đã đến đông đủ thì đặt máy tính sang một bên, mở màn hình ảo của phòng họp lên: "Tình trạng hỗn loạn do Hố đen gây ra đã kéo dài gần ba tháng ở Tinh hệ chúng ta rồi, các khu ô nhiễm trong nội bộ thì dễ giải quyết nên tôi không nhắc nữa nhé, hôm nay gọi mọi người đến đây là vì có một việc khá quan trọng, liên quan đến khu ô nhiễm biên giới Koria."
Nghe nhắc đến khu ô nhiễm Koria, lông mày Thích Tư Thành khẽ nhíu lại: "Cái đó..... nó là khu ô nhiễm kẹt ngay giữa biên giới của Tinh hệ chúng ta và Tinh vực Thứ Hai đúng không?"
"Đúng vậy, vì vị trí địa lý đặc biệt của khu ô nhiễm này nên đã xảy ra tranh chấp về quyền dọn dẹp vật ô nhiễm bên trong.
Chủ tịch Lý vẫn đang đấu tranh đàm phán với Tinh vực Thứ Hai.
Các cậu cũng biết, 2/5 diện tích của Koria thuộc về Rạng Đông, chỉ có 1/5 thuộc về Tinh hệ Phục Lợi ở Tinh vực Thứ Hai, còn lại 2/5 thuộc về biên giới chung."
Anh Trương nói tiếp: "Tài nguyên ở Koria luôn rất dồi dào, vụ hỗn loạn do Hố đen gây ra càng khiến nó trở nên nóng bỏng tay hơn bao giờ hết, báo cáo về vật ô nhiễm cấp S ở Koria là nhiều nhất.
Chủ tịch Lý cũng vì muốn giữ tài nguyên lại cho Rạng Đông nên đã liên tục từ chối đề nghị hợp tác của các Tinh hệ khác, ai ngờ mấy con kền kền ở Tinh vực Thứ Hai lên án, nói chúng ta dọn dẹp vật ô nhiễm quá chậm chạp, làm ăn không đến nơi đến chốn, cưỡng ép nhúng tay can thiệp vào việc phân chia tài nguyên của khu ô nhiễm Koria, đúng là cái bọn tham lam, nói là khu ô nhiễm Koria nằm kẹt giữa hai bên nhưng diện tích Tinh vực Thứ Hai chiếm giữ cũng chỉ có 1/5, vậy mà vẫn cố đấm ăn xôi cho được!"
Triệu Lạc Kiệt nổi nóng: "Có 1/5 thì bọn nó lấy quyền gì mà chen chân vào chuyện của Rạng Đông?
Mẹ nó, tranh chấp biên giới của Koria đã từ mấy năm trước, lúc đó bọn nó chê Koria khó kiểm soát, Tinh Minh cũng đã quyết định khu ô nhiễm đó sẽ thuộc toàn quyền quản lý của chúng ta rồi còn gì?
Mẹ cái bọn bá dơ!"
"Chuyện đó ai cũng biết mà, nhưng bên kia cắn chặt lý do, nói Tinh hệ chúng ta yếu, cái này khó cãi lắm, dù sao thành tích của các giải đấu cơ giáp vẫn nằm trên bảng tư liệu, muốn cãi lại, gáy chúng ta mạnh như thần cũng khó."
Anh Trương nghiêm túc nói: "Chủ tịch Lý cũng đã cố gắng hết sức rồi, nhưng quy tắc ở khu biên giới quá mập mờ...
Chủ tịch Lý đương nhiên không muốn nhường tài nguyên ở Koria cho mấy con kền kền kia, nên đã gửi yêu cầu nhiệm vụ đến các Chiến Đội cơ giáp của Rạng Đông, lần này các Chiến Đội phải bắt tay với nhau để bem người ngoài...."
Cùng lúc đó, tại căn cứ Chiến Đội KID.
Thẩm Tinh Đường phát một tin nhắn nhiệm vụ qua màn hình ảo của phòng huấn luyện nhỏ hẹp, rồi vỗ vỗ lên màn hình: "Đại khái là như những gì chị vừa nói đấy, Tinh vực Thứ Hai muốn đến cướp tài nguyên của chúng ta, chúng ta cũng không muốn nhường."
"Bên đó được mệnh danh là kền kền thì mấy cô cậu tưởng tượng được cái nết như nào rồi đấy, nếu muốn tranh với kền kền, phương pháp duy nhất chính là chúng ta phải trở nên tham lam hơn, đi săn ngược lại bọn chim đầu trọc ăn xác thối đó, hiểu chưa?"