Wattpad  [Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp

[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 88 -2: Sự cố Hố đen


Chẳng còn chiến sĩ cơ giáp nào muốn thảo luận về việc có tiếp tục giải đấu hay không nữa.

Ai mà đánh nhau liên tục ba bốn ngày với hàng nghìn, hàng vạn vật ô nhiễm cũng phải nôn thốc nôn tháo, lại còn đánh kiểu xe lu dã chiến, hết đợt này đến đợt khác, thời gian nghỉ tay ăn miếng bánh, uống miếng nước còn không có.

Phần lớn các chiến sĩ cơ giáp ở Tinh hệ Rạng Đông đều chưa từng trải qua trận chiến nào vừa hành xác mà đối thủ lại còn mất nết như trận vừa rồi.

Sau khi Hố đen bị tiêu diệt, ai nấy đều thả lỏng tinh thần, giờ bọn họ chỉ muốn ăn uống, ngủ nghỉ, tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó thì chơi bời nhảy múa, hẹn hò yêu đương để chữa lành tâm hồn....

Bãi đỗ của Khưu Tân trong nháy mắt đã chật kín cơ giáp.

Khi mọi người rời khỏi cơ giáp, nhận được thông báo phải xếp hàng kiểm tra sức khỏe, đi ngang qua một góc bãi đỗ, thấy vài cỗ cơ giáp sọc đỏ đang đậu, dưới đất chất đống mấy ngọn núi nhỏ vật liệu, nhiều đến mức đếm không xuể, mấy tên chiến sĩ cơ giáp sặc mùi đỗ nghèo khỉ còn đang lượn lờ qua lại để phân loại vật liệu...

Những chiến sĩ cơ giáp đi ngang qua: "...?"

"Sao cái đám đó vẫn còn cười được nhỉ?

Nghèo thì tâm hồn cũng.... mạnh mẽ hơn hả?"

Hubert trợn trắng mắt: "Ai mà biết chứ, tui chỉ biết là giờ hỏi cái đám đó có muốn vô khu ô nhiễm nữa không, chắc chắn đám đó sẽ nói có cho coi...."

Triệu Lạc Kiệt nhìn đám người nghèo rớt mồng tơi kia mà cảm thấy đau mắt hột, khó hiểu hỏi: "Sao mấy người không về căn cứ của mình mà phân chia vật liệu?

Mấy người không thấy mệt hả?

Sao còn hăng dữ vậy?"

Lâm Nghiêu ngẩng đầu nhìn Triệu Lạc Kiệt: "Không được, phải xử lý bớt mới có chỗ chứa mấy món khác chứ."

"Gì?

Gì cơ?

Mấy món khác?"

Triệu Lạc Kiệt chỉ vào khu ô nhiễm Khưu Tân gần như đã bị san phẳng ở đằng xa: "Cậu còn định quay lại đó nhặt vật liệu nữa á??"

Lâm Nghiêu thản nhiên gật đầu: "Chứ sao nữa!!

Bọn này còn cả khối vật liệu chưa nhặt xong."

Các chiến sĩ cơ giáp đứng gần đó đã từng nghe nói về độ nghèo túng của KID, nhưng khi được tận mắt chứng kiến bản chất vơ vét như phường cướp cạn của đám người này thì bọn họ chỉ biết câm nín lắc đầu.

Ngày càng nhiều cơ giáp hạ cánh, phòng điều khiển trung tâm bận bù đầu bù cổ, nào là xử lý hậu quả, nào là sắp xếp thông báo cộng đồng trên trang chủ, báo cáo tình hình cho các sếp lớn bên trên, rồi còn sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho các chiến sĩ cơ giáp, thống kê thiệt hại,.... tất cả nhân viên đều tất bật chạy đôn chạy đáo.

Khương Du đứng ở bãi đỗ nhìn hồi lâu, nhưng không thấy cỗ cơ giáp mà hắn vẫn luôn ngày nhớ đêm mong đâu cả.

Chiến sĩ cơ giáp đấu đơn trước đó bị dịch ăn mòn của vật ô nhiễm cấp S tấn công nay cũng đã tỉnh, người này có mối quan hệ khá thân thiết với Khương Du, thấy bạn mình ngẩn tò te, đứng giữa bãi đỗ cơ giáp đông như mắc cửi thì đi đến bên cạnh, vỗ vai hỏi: "A Khương, vẫn chưa tìm thấy người à?"

"Chưa."

Khương Du hỏi lại bạn mình: "Cậu chắc chắn là Sink chứ?"

Người nọ gật đầu: "Chắc mà, tớ ra ngoài chung với phi thuyền dịch chuyển, vừa ra đến nơi tớ đã tỉnh rồi, lúc nằm trong phòng y tế, nghe các bác sĩ đi ra đi vào nói là Sink xuất hiện, không chỉ một người nói đâu, chẳng lẽ các bác sĩ ngứa mắt tớ đến mức đi nói xạo chơi tớ chắc.

Mà dù cậu không gặp được Sink thì chắc cũng phải có ai đó gặp được hoặc phát hiện tín hiệu cơ giáp cấp S của Uyên chứ?

Chuyện này tớ nói xạo cậu làm gì!"

Khương Du nghe vậy thì cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Vậy tớ đứng đây đợi thêm chút nữa."

"Đứng đây làm chi, cậu hâm à?

Lỡ người ta đi rồi thì sao?

Rất nhiều chiến sĩ cơ giáp đang xếp hàng kiểm tra sức khỏe kìa, Sink chắc cũng phải đi kiểm tra chứ."

Bạn của Khương Du khoác vai hắn, cưỡng ép kéo người đi kiểm tra sức khỏe: "Nhanh qua kiểm tra đi, à quên mất, cậu có thấy thợ bảo dưỡng của KID đâu không?

Nghe nói thợ bảo dưỡng của KID bị thương, mạng tớ là do cậu ấy cứu, vừa rồi tớ có qua chỗ của KID tìm nhưng không thấy."

Thợ bảo dưỡng của KID...

Trong phòng y tế của Khưu Tân, nhóm quân y của quân biên phòng vẫn còn túc trực ở đây, bọn họ đều đang tiến hành kiểm tra khẩn cấp cho bệnh nhân vừa được đưa đến.

Ứng Trầm Lâm vẫn luôn hôn mê, nhiệt độ cơ thể đang dần tăng cao, tinh thần lực cực kỳ bất ổn, tình trạng này kéo dài từ lúc được đưa vào phòng y tế đến giờ vẫn không thuyên giảm, dù đã được truyền dịch ổn định nhưng báo cáo kiểm tra vẫn cho ra cả đống vấn đề.

"Rối loạn tinh thần lực, huyết áp thấp..."

Từng mục chi tiết trên báo cáo kiểm tra, cái nào cũng không đạt tiêu chuẩn của chiến sĩ cơ giáp.

Khi biết Ứng Trầm Lâm vượt cấp điều khiển cơ giáp cấp S, anh quân y càng thêm đau đầu.

Lúc trước, khi nghe thiếu niên trẻ tuổi này hỏi về biểu đồ tinh thần lực, anh ta nên để tâm hơn mới phải: "Đáng lẽ tôi nên lường trước mới đúng!

Bảo sao mà cậu ấy cứ hỏi tôi là có thể thử không, thấy cậu ấy cũng là người cẩn thận, suy nghĩ kỹ mới làm nên tôi mới ăn ngay nói thật, ai ngờ cậu ấy lại liều như vậy, biết thế tôi đã bảo không được rồi!"

Vẻ mặt của Thẩm Tinh Đường rất nghiêm trọng: "Tình hình tệ lắm sao?"

"Đương nhiên là tệ, tôi không biết cậu ấy có nói cho mọi người nghe chưa, chỉ số thể chất và cả tinh thần lực của cậu ấy rất đặc biệt, chúng không cố định như người khác mà luôn dao động giữa các cấp độ, biên độ dao động lớn, khoảng cách xa, tôi cũng chả biết điểm đặc biệt đó là tốt hay xấu nữa."

Bác sĩ giải thích ngắn gọn tình trạng hiện tại của Ứng Trầm Lâm: "Tình trạng hiện giờ của cậu ấy chắc là hệ quả của việc lạm dụng tinh thần lực quá mức, cộng với kiệt sức mới dẫn đến như thế này.

Thông thường, với trường hợp vượt cấp tiêu hao tinh thần lực như cậu ấy, biểu hiện phải là hội chứng thiếu hụt tinh thần lực trầm trọng, nhưng chắc do sự đặc biệt không rõ nguyên nhân kia nên giờ tất cả các chỉ số trong người cậu ấy đang rối loạn mất kiểm soát...."

Du Tố khoanh tay, đứng dựa vào bức tường ngay sau lưng Thẩm Tinh Đường, ở góc độ này, anh chỉ cần hơi liếc mắt đã thấy được người đang nằm trong khoang y tế.

Du Tố lên tiếng: "Lúc tôi cứu cậu ấy ra khỏi cơ giáp, cậu ấy đã hôn mê, nhưng có một điều rất kỳ lạ, Theo nói với tôi rằng trí não của cơ giáp cấp S mà Ứng Trầm Lâm lái vẫn chưa chuyển sang chế độ ngủ đông."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy, rất đỗi ngạc nhiên: "Không thể nào!

Tinh thần lực của cậu ấy chỉ cấp A, cho dù có vượt cấp sử dụng thì tinh thần lực cấp A cũng không thể lưu trữ trong cơ giáp cấp S.

Nếu mất nguồn cung cấp tinh thần lực, cơ giáp của cậu ấy phải chuyển sang chế độ ngủ đông mới đúng chứ."

Theo vội vàng bổ sung thông tin cho Du Tố: "Không hề nhá!

Cậu bạn đó không nói nữa, nhưng tớ vẫn cảm nhận được sóng tinh thần siêu yếu của cậu ấy á!"

Du Tố nói: "Theo vừa nói với tôi là Uyên vẫn còn đang tỉnh đây này."

Anh quân y ngạc nhiên, cúi đầu suy nghĩ: "Kỳ lạ, sao có thể như vậy được chứ...."

Anh ta quay người đi lấy hồ sơ bệnh án trước đây của Ứng Trầm Lâm.

Thẩm Tinh Đường là thợ bảo dưỡng, cô không rành về y tế, nhưng cô vẫn biết sự khác biệt giữa cấp S và cấp A là lớn đến mức nào.

Thông thường, những người có tinh thần lực cấp S như Du Tố sở hữu cơ giáp cấp S, trong trường hợp cả hai có độ đồng cảm cao, cơ giáp cấp S có thể lưu trữ một phần tinh thần lực để duy trì hoạt động, đồng thời có thể phản hồi lại phần nào để bổ sung tinh thần lực thiếu hụt cho Du Tố.

Ngay cả khi Theo không ở bên cạnh Du Tố, chỉ cần chìa khóa cơ giáp của Theo có lưu trữ tinh thần lực của Du Tố và đủ năng lượng, nó vẫn có thể tỉnh táo nhảy nhót trong một khoảng thời gian nhất định.

Nhưng Ứng Trầm Lâm thì khác.

Tinh thần lực cấp A của Ứng Trầm Lâm cho dù có thể đạt đến mức dao động đủ để khởi động Uyên, nhưng dù sao thì A và S vẫn không tương thích.

Điều này có nghĩa là việc đưa tinh thần lực cấp A vào cơ giáp cấp S cũng giống như đổ nước vào một cái chai bị rò rỉ, chỉ có không ngừng đổ vào mới có thể duy trì chứ không cách nào lưu trữ được chứ đừng nói đến việc phản hồi...

Mà hiện tại Ứng Trầm Lâm đã hôn mê, Uyên đáng lẽ phải chuyển sang chế độ ngủ đông từ lâu rồi mới đúng....

Trong phòng y tế rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của anh quân y đang lật hồ sơ.

Theo lo lắng hỏi: "Du Tố, cậu ấy sẽ ổn chứ?"

Du Tố: "Không biết, để xem quân y nói sao đã."

Du Tố nhìn người vẫn đang hôn mê trong khoang y tế, trong đầu hiện lên hình ảnh của cơ giáp lướt ngang trên bầu trời đêm, chỉ chứng kiến một lần nhưng lại rực rỡ đến mức in sâu trong ấn tượng của Du Tố.

Trong cơ thể gầy yếu, nhỏ bé kia cứ như đang ẩn chứa vô vàn khả năng, mỗi lần đều mang đến những bất ngờ thú vị, chỉ có điều hơi... liều mạng, đến cả anh còn tự thấy nếu so về độ liều, chắc chắn Ứng Trầm Lâm sẽ hơn anh.....

Sink.

Du Tố đã từng nghe qua ID này.

Lúc này, anh quân y bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Tôi có thể phỏng đoán được đại khái nguyên nhân, tuy nhiên đây chỉ là tôi phỏng đoán chứ cũng không chắc chắn, có thể liên quan đến khoảng giới hạn tinh thần lực của cậu ấy.

Mọi người có biết bác sĩ trước đây của cậu ấy là ai không?

Tôi cần hồ sơ bệnh án chi tiết, có cả hồ sơ phẫu thuật thì càng tốt."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy thì cau mày khó xử: "Tôi chỉ thấy cậu ấy đi lấy thuốc ở trạm y tế của Thiên Lang, tôi biết bác sĩ ở trạm y tế đó, nhưng bác sĩ phẫu thuật cho cậu ấy thì tôi không biết."

Nghe vậy, anh quân y cũng lộ vẻ khó xử y hệt Thẩm Tinh Đường, những giả thuyết anh ta vừa nghĩ đến chỉ là do anh ta đoán, không có cơ sở xác định chắc chắn, nên anh ta mới muốn gặp bác sĩ điều trị trước đó cho Ứng Trầm Lâm, tiện thể mà hỏi ý người ta được luôn thì càng tốt, nhưng giờ thì....
 
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 88 - 3: Sự cố Hố đen


Đột nhiên, cửa phòng y tế bật mở, Chủ tịch Liên minh Lý Tĩnh Ngôn bước nhanh vào.

Thẩm Tinh Đường thấy ông thì có hơi bất ngờ: "Chủ tịch Lý?"

Lý Tĩnh Ngôn gật đầu chào hỏi Thẩm Tinh Đường, sau đó nói với anh quân y: "Bác sĩ chính trước đây chữa trị cho cậu ấy ở hành tinh Minh Quang, tôi có thể giúp liên lạc.

Hồ sơ bệnh án của đứa nhỏ này tôi cũng có một bản sao đây, lúc giải ngũ, chính tay thằng bé đã đưa cho tôi."

Anh quân y thở phào một hơi: "Nếu chủ tịch biết bác sĩ chính chữa trị cho cậu ấy và có hồ sơ bệnh án thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn, nhưng điều kiện y tế ở Khưu Tân không ổn lắm, tình trạng của cậu ấy cần phải được kiểm tra chi tiết hơn, tốt nhất là nên nhanh chóng chuyển cậu ấy về Thiên Lang đã."

Thẩm Tinh Đường lập tức nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ liên hệ ngay với trạm y tế của hành tinh Thiên Lang., bảo bọn họ chuẩn bị phòng bệnh."

Lý Tĩnh Ngôn chú ý thấy Du Tố đang đứng ở góc phòng, hai người đã mấy năm không gặp, Lý Tĩnh Ngôn thấy vẻ hoang dã trên người Du Tố dường như đã được thu bớt đi phần nào, không còn điên cuồng như ngày đó nữa.

Trong số những chiến sĩ cơ giáp đã giải ngũ của Liên minh Tinh hệ Rạng Đông từ xưa đến nay, có hai người vẫn luôn khiến Lý Tĩnh Ngôn thấy tiếc nuối, ai mà ngờ cả hai đứa nó đều đang ở KID thế này.

Du Tố nghiêng đầu, thấy Lý Tĩnh Ngôn đang nhìn mình, cũng khẽ gật đầu chào hỏi ông.

Lý Tĩnh Ngôn mỉm cười, gật đầu đáp lại, đúng là thay đổi thật rồi, ngày xưa mà trầm ổn thế này thì chắc Du Tố đã không dính phải lịch sử đen.....

Lý Tĩnh Ngôn còn nhiều việc phải làm, ông để thư ký của mình ở lại để hỗ trợ mọi người rồi lập tức ra ngoài, Thẩm Tinh Đường thấy vậy thì vội chạy theo.

Thấy Thẩm Tinh Đường đuổi theo mình, Lý Tĩnh Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy sếp Thẩm?"

"Tôi muốn cảm ơn chủ tịch chuyện của Trầm, à không, chuyện của Sink mới đúng."

Thẩm Tinh Đường nói: "Lúc trước ở phòng điều khiển trung tâm, khi mọi thắc mắc không biết tại sao Sink lại xuất hiện ở Khưu Tân, là chủ tịch đã giúp cậu ấy giải vây."

Lý Tĩnh Ngôn nghe thấy cái tên Sink thì ánh mắt loé lên tia hoài niệm, thông qua cánh cửa chưa khép lại của phòng y tế, Lý Tĩnh Ngôn vẫn thấp thoáng thấy được một góc khoang y tế: "Đứa nhỏ đó là trẻ mồ côi, những thành tựu trước đó có được, đều là do một mình thằng bé phấn đấu làm nên.

Thằng bé là đứa mạnh mẽ, cũng vì đã quen sống một mình nên nó thường không nhờ vả hay dựa dẫm người khác.

Lúc tôi biết thằng bé mắc bệnh gen thì nó cũng đã phẫu thuật xong rồi, có muốn lo lắng cho tương lai của nó cũng không được nữa.

Tôi mới là người phải cảm ơn, KID đã cho thằng bé một nơi nương tựa, trông nó ít nói thế thôi nhưng tôi có thể nhìn được thằng bé thật sự rất vui vẻ khi ở KID."

Thẩm Tinh Đường vừa định nói gì đó thì bắt gặp thấy bóng dáng chạy từ xa tới của Giang Tư Miểu.

Giờ tiếp tục nói chuyện e là không tiện, Thẩm Tinh Đường chỉ đành phải tạm biệt chủ tịch Lý.

Lúc Giang Tư Miểu chạy đến trước mặt Thẩm Tinh Đường thì Lý Tĩnh Ngôn cũng đã đi xa.

Giang Tư Miểu chống eo, thở hổn hển nói: "Vừa rồi là....

Chủ tịch Lý đấy à?"

"Ừm."

Thẩm Tinh Đường gật nhẹ, nói đại lý do mà cô đã soạn sẵn trong đầu: "Công tác xử lý sự cố ở Khưu Tân lần này chắc phải mất một thời gian ngắn đấy, chủ tịch Lý vừa đến nói với tôi là cứ về căn cứ trước đi đã, những việc khác sẽ họp bàn xử lý sau."

"Tôi đang định nhờ anh gọi cho bên hàng không, xem có tuyến đường quen thuộc nào đang hoạt động không..."

Giang Tư Miểu lên tiếng cắt ngang: "Đây đây, tôi cũng vì chuyện này mà phải chạy đến tìm cô đây.

Chuyện phi thuyền không cần lo nữa đâu, sếp Chu có gửi tin nhắn cho tôi, nói ông ấy đến đón chúng ta, phi thuyền tư nhân của ông ấy đang đợi chúng ta ở ngoài rồi, có thể xuất phát được ngay."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy thì ngẩn người: "Sếp Chu á?"

"Đúng rồi, sếp Chu của Kiến Hành, nhà tài trợ của chúng ta giàu mà."

Giang Tư Miểu đưa quang não cá nhân cho Thẩm Tinh Đường xem, trên đó là đoạn hội thoại giữa anh ta và sếp Chu, ngoài tin nhắn văn bản còn có một bức ảnh.

Trong ảnh là một chiếc phi thuyền trông cực kỳ sang chảnh, nhìn là biết hàng phiên bản limited, đang đậu tại bãi đỗ của Cục quản lý Khưu Tân.

Giữa hàng loạt phi thuyền phổ thông của các Chiến Đội cơ giáp, phi thuyền tư nhân được dát metallic của sếp Chu đã chiếm hết Spotlight, phản quang lấp lánh rất nổi bật.....

Giang Tư Miểu nói: "Đó là phi thuyền tư nhân của sếp Chu.

Ông ấy nói là thấy tin tức về Khưu Tân trên Star Net, biết bây giờ các tuyến đường hàng không chắc đang kẹt cứng nên mới nhờ quan hệ quen biết để ông ấy đến đón chúng ta về Khưu Tân."

Tin tức về việc vật ô nhiễm cấp siêu S Hố đen ở Khưu Tân được xử lý đã lan truyền khắp nơi, giang cư mận đang lo lắng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi hệ thống hình ảnh bị huỷ hết, bọn họ đã phải sống trong thấp thỏm, ai nấy đều sợ khu ô nhiễm Khưu Tân sẽ xảy ra sự cố không thể cứu vãn, dẫn đến một lượng lớn chiến sĩ cơ giáp phải bỏ mạng.

Sau khi Hố đen được giải quyết, Liên minh cơ giáp Tinh hệ Rạng Đông cùng với Quân biên phòng đã đăng tải thông cáo tóm tắt ngắn gọn về sự cố trên trang chủ của Khưu Tân, trong đó liệt kê tên của tất cả các chiến sĩ cơ giáp và những lực lượng bên ngoài khác đã tham gia vào nhiệm vụ khẩn cấp lần này.

Tổng cộng có 254 chiến sĩ cơ giáp đã tham chiến, mất tròn 5 ngày, không có trường hợp thương vong nào.

Có rất nhiều Chiến Đội đã tham gia chiến đấu.

Cho đến tận giây phút cuối cùng khi Hố đen ở Khưu Tân bị kích nổ, vẫn còn những chiến sĩ cơ giáp đang trên đường đến Khưu Tân để chi viện, Tinh hệ Rạng Đông chưa bao giờ đoàn kết như vậy, và chính sự đoàn kết này đã giúp họ giành chiến thắng trong trận chiến dai dẳng với Hố đen.

[Rạng Đông chúng ta bá cháy vê lù!!!

Má nó sĩ lên anh em ơi!!]

[Chiến sĩ cơ giáp của Tinh hệ mình là số một!!!

Tuy đôi lúc mấy ảnh có hơi.... phèn chút, mà mấy ảnh sống tình thương mến thương dữ lắm!!!]

[Đó là vật ô nhiễm cấp siêu S đấy!

Còn có một lượng lớn vật ô nhiễm cấp S nữa, vậy mà các chiến sĩ cơ giáp của chúng ta vẫn trụ vững!!]

[Tui vừa xem danh sách các chiến sĩ cơ giáp, đều là người của Rạng Đông chúng ta!

Còn có cả nhánh quân biên phòng của Rạng Đông nữa!]

Trong lúc mọi người đang hân hoan, có một giang cư mận đã chú ý đến một ID bị cố ý đẩy xuống tận cuối danh sách....

[Khoan đã, tao đang thấy cái gì thế lày???

Ê!!

Cuối danh sách, tao thấy tên Sink!!

Là tao hoa mắt hay do thực sự cái tên Sink xuất hiện vậy bây ơi!!!]

[!!!

Sink cũng tham gia á?!

Thánh thần thiên địa ơi, Idol của tao, cả năm nay tao lùng tin tức của Idol mà suýt trầm cảm nhảy sông tự tử luôn đây!]

Danh sách tham chiến được Liên minh công bố rất chi tiết, mỗi người đều được ghi chú cẩn thận.

Ngoài danh sách chiến sĩ cơ giáp, còn có danh sách tất cả nhân viên hỗ trợ hậu cần, liệt kê ra dày đặc hàng ngàn cái tên.

Và việc ID Sink xuất hiện trong danh sách 254 chiến sĩ cơ giáp đã khiến Star Net sôi sục không kém gì lúc vật ô nhiễm cấp siêu S xuất hiện.

Nhớ khi đó, Sink giải nghệ vô cùng đột ngột, sau khi giải nghệ lại không có bất kỳ tin tức gì, ai mà ngờ được trong thời khắc quan trọng, Khưu Tân đối diện với tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Sink lại xuất hiện tham chiến chứ.

[Đậu má nó chứ!!!

Tao muốn xem Idol chiến đấu!!!

Sao mà tín hiệu phát sóng nó hỏng đúng lúc dữ vậy.....]

[Bạn tao là chiến sĩ cơ giáp tham chiến ở Khưu Tân kể lại, Sink đến hỗ trợ sau, một mình cân cả vật ô nhiễm cấp S, cùng KID giữ vững trạm phụ A-26.

Nếu không có trạm phụ A-26 thì các chiến sĩ cơ giáp khó mà nhảy vọt kịp để rút khỏi khu ô nhiễm lắm.]

Trong khi cái tên trên danh sách đang gây xôn xao bàn tán, thì tại phòng bệnh được bảo mật cao nhất của trạm y tế hành tinh Thiên Lang lại đang vô cùng tĩnh lặng.

Thiếu niên trẻ tuổi nằm trên giường bệnh khẽ mở mắt, nhận ra ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ.

Cậu không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, nhưng chẳng hiểu sao đầu óc lại thoải mái lạ thường.

Cậu đưa mắt nhìn lên cao, chất lỏng màu xanh lam đang chảy dọc theo ống truyền dịch, hòa vào bàn tay phải nặng trĩu đặt trên giường bệnh của cậu.

Trong lúc hôn mê, dường như Ứng Trầm Lâm đã nghe thấy rất nhiều giọng nói, của quân y, của các thành viên Chiến Đội KID...

Tiếc là âm thanh quá hỗn tạp, cậu nghe thấy tiếng bọn họ nhưng lại chẳng nghe rõ bọn họ nói gì.

"Hửm?

Cậu tỉnh rồi à?"

Sát ngay bên cạnh, một giọng nói đột ngột vang lên.

Ứng Trầm Lâm nghiêng đầu nhìn sang, thấy Du Tố đang ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh.

Cậu ngập ngừng một chút rồi đáp: "Vâng.... tỉnh rồi."

Du Tố bước tới, ấn chuông gọi y tá, cười cười nói: "Cậu ngủ cả tuần rồi đấy, chịu khó ngủ thật đấy chứ."

Một tuần?

Ứng Trầm Lâm sững người, ký ức về trận chiến vừa rồi nhanh chóng ùa về, cảm giác sảng khoái khi chiến đấu dường như vẫn còn in đậm trong cơ thể.

Nơi này không phải Khưu Tân....

Thấy vẻ mặt mơ màng của Ứng Trầm Lâm, Du Tố đoán chắc là cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, bèn đứng bên cạnh quan sát.

Vào lúc anh định kéo chăn cho cậu thì nghe thấy giọng nói yếu ớt kia vang lên: "...Anh Du, cảm ơn anh."

Động tác của Du Tố lập tức khựng lại: "Không cần cảm ơn, nhưng Trầm Lâm này, lần sau còn liều mạng như thế, coi chừng không ai đến vớt cậu về nữa đâu đấy."

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đi kèm với vô số giọng nói ồn ào.

Du Tố nói: "Bác sĩ đến rồi."

Bên ngoài, Quý Thanh Phong ngồi trên xe lăn được Lâm Nghiêu đẩy đi với tốc độ bàn thờ, suýt nữa thì cả người lẫn xe lăn lao thẳng vào cửa phòng bệnh.

Hoắc Diễm, Lộc Khê và Giang Tư Miểu đều ở phía sau, Giang Tư Miểu vừa chạy vừa gào lớn bảo Lâm Nghiêu đi chậm lại.

Khi cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, ngoài bác sĩ còn có cả đám chiến sĩ cơ giáp của KID theo sau.

Tất nhiên, bác sĩ sẽ không cho cả đám vào, phải đợi đến khi kiểm tra xong xuôi mới cho phép người khác vào thăm.

"Chỉ được nửa tiếng thôi!"

Bác sĩ nghiêm khắc dặn dò: "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi."

Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu gật lấy gật để, dẫn đầu bước vào.

Ứng Trầm Lâm lập tức chú ý đến cái chân đang băng bó dày cộp của Quý Thanh Phong và dáng ngồi xe lăn sang chảnh của hắn, sợ hết hồn, vội hỏi han xem hắn bị làm sao.

Lâm Nghiêu cười phớ lớ: "Cậu ấy chả sao đâu, cậu đừng lo lắng chi cho mệt, bị con khỉ đột cấp S nó bổ cho mấy nhát thôi, khỏi ngay ấy mà, chẳng qua là do bác sĩ bảo cậu ấy, tốt nhất vẫn nên ngồi xe lăn khoảng hai tuần nên mới như này thôi."

"Thì đấy!

Tớ đã bảo một tuần là được rồi mà bác sĩ cứ làm quá lên."

Quý Thanh Phong bất mãn nói: "Ai ngờ con khỉ đột đó thù dai thế, lúc đó nó cố ý đấm cho tớ bong gân, gãy xương còn gì!!"

"À đúng rồi, sau đó bọn anh còn nhặt được tinh thể dị năng của con khỉ đột, cả con khỉ nhỏ do cậu xử lý nữa đấy Trầm Lâm."

Lâm Nghiêu lấy quang não ra đưa cho Ứng Trầm Lâm: "Cái nào mang về được là bọn anh vơ vét sạch, nhưng khoang chứa vẫn nhỏ lắm, phải bỏ lại cả mớ đồ đó.

"

Lộc Khê bổ sung: "Khu ô nhiễm Khưu Tân bị phong toả rồi, chúng ta cũng không quay lại nhặt được."

Ứng Trầm Lâm được nhét vào tay một cái quang não, trên đó là ghi chép sổ sách với kiểu chữ nguệch ngoạc như trẻ con của Lâm Nghiêu.

Ngoài một số vật liệu cấp A, thu hoạch kếch sù nhất vẫn là tinh thể dị năng cấp S.

Con quái vật biến dị tốc độ và sức mạnh cấp S mà cậu, Du Tố và Coline đã đánh bại, rồi cả tinh thể dị năng của Cương Dực Điểu, sói khổng lồ, Bát Điều Đằng, cặp bài trùng khỉ đột.... tất cả đều đã thuộc về KID.

Ứng Trầm Lâm lướt xem từng chút một, mỉm cười nói với Lâm Nghiêu: "Để lần sau em thử cải tạo, tăng diện tích khoang chứa nhé."

"Em mình là tuyệt nhất!"

Trừ Du Tố, ai nấy đều bật ngón cái thả like cho ý tưởng thiết thực của Ứng Trầm Lâm.

Lâm Nghiêu nói: "Cơ mà tinh thể cấp S lấy được hơi ít, lúc ở tiền tuyến bọn anh còn xử lý thêm được mấy con nữa cơ, nhưng lúc chia chiến lợi phẩm thì tinh thể dị năng đều được chia đều nên chỉ có từng đó, sếp nhà mình đã phải mất sức chín trâu hai hổ mới giành được đấy!"

"Lần này Liên minh còn phát thưởng nữa!"

"Liên minh giàu lắm!"

Ứng Trầm Lâm tai nghe đồng đội trò chuyện, tay lướt xem hết mớ danh sách mà Lâm Nghiêu đã ghi chép.

Lướt đến cuối, Ứng Trầm Lâm còn thấy thêm một bản báo cáo về sự cố ở Khưu Tân.

Sự kiện Hố đen Khưu Tân lần này không có ghi chép gì về người mất tích hay tử vong, quả là một trận chiến đẹp mắt, vô cùng hoàn hảo.

Đọc đến đây, tảng đá đè nặng trong lòng cậu cuối cùng cũng được buông xuống.

"Trầm Lâm này, cậu chắc phải nghỉ ngơi khoảng một tháng đấy, Tinh Đường đặc biệt dặn dò trong khoảng thời gian này, cậu bị cấm vào phòng bảo dưỡng."

Giang Tư Miểu cười nói: "Cậu có nhìn anh cũng vô dụng, anh không cãi lại Tinh Đường được, hơn nữa, anh còn thấy một tháng là ít đấy, cậu lo nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

Ứng Trầm Lâm nghe vậy thì hơi sững người: "Vậy giải đấu thì sao ạ... bị hoãn lại bao lâu?"

Lâm Nghiêu nói: "Hoãn gì đâu, huỷ luôn rồi"

Hoắc Diễm gật đầu, bổ sung: "Đúng vậy, giải đấu mùa này bị hủy rồi."

Lâm Nghiêu chồm người qua giúp Ứng Trầm Lâm lật quang não, tìm thấy một thông báo về giải đấu cơ giáp trong báo cáo sự cố của Liên minh.

[Thông báo tạm dừng giải đấu Cơ giáp đoàn chiến/đấu đơn Tinh hệ Rạng Đông để đối phó với sự cố bạo loạn tại nhiều khu ô nhiễm do Hố đen gây ra.]

"Bạo loạn á...?"

Ứng Trầm Lâm kinh ngạc: "Hôm đó không phải đã cho nổ Hố đen rồi sao ạ?"

Giang Tư Miểu thở dài nói: "Đúng vậy, những vật ô nhiễm lúc đó có mặt ở Khưu Tân cũng bị vũ khí hạng nặng tiêu diệt hết luôn nhưng cái Hố đen kia.... thực lòng mà nói nó mất nết hơn, lợi hại hơn chúng ta tưởng.

Nổ thì nổ rồi đó, nhưng tất cả những vật ô nhiễm mà nó hấp thụ vào chưa kịp tiêu hóa đều bị... giải phóng ra ngoài hết....mà tài ở chỗ là..... nó không chỉ giải phóng ở Khưu Tân, chẳng hiểu làm cách nào mà trước khi tan thành tro bụi, nó đã liên kết được với từ trường của các khu ô nhiễm cấp cao khác.

Trong Tinh hệ của chúng ta, có 8 khu ô nhiễm có tần số từ trường khớp với yêu cầu của Hố đen, cả 8 khu ô nhiễm đó đều có báo cáo về việc số lượng vật ô nhiễm đột ngột gia tăng chóng mặt, cả cấp S và cấp A đều có, tất cả là do Hố đen để lại đấy."

"Giải đấu thì huỷ rồi, nhưng khoảng thời gian tới, các chiến sĩ cơ giáp của Tinh hệ chúng ta vẫn phải ngâm mình trong khu ô nhiễm dài dài."
 
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 88: Sự cố Hố đen (gộp chương lớn)


Chương 88: Sự cố Hố đen (gộp chương lớn)

Nghe thấy tiếng đáp lại bên tai, Ứng Trầm Lâm khẽ nghiêng đầu sang một bên.

Từ khoang lái rộng rãi, cậu có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh giữa vũ trụ bao la và những đợt sóng trắng xoá, cuộn trào trên bề mặt hành tinh Khưu Tân.

Ánh mắt cậu dừng lại trên hành tinh đó một hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Theo có hơi không đành lòng lên tiếng: "Chắc kiệt sức lắm nên Trầm Lâm lại ngủ mất rồi!"

Du Tố một tay điều khiển cơ giáp, cảm nhận được hơi thở nóng hổi bên cổ dần dần trở nên đều đặn.

Chỉ cần liếc mắt sang là có thể thấy mái tóc bông xù của ai kia.

Anh dặn dò: "Giảm âm lượng kênh liên lạc xuống một chút đi Theo."

Theo đáp: "Ừm ừm!"

Lúc này, cơ thể Ứng Trầm Lâm hơi trượt xuống.

Du Tố vội siết chặt tay hơn, giữ chắc lấy eo Ứng Trầm Lâm.

Trọng lượng đè lên người anh rất nhẹ, dù cách một lớp đồng phục tác chiến, nhưng chẳng hiểu sao, Du Tố cứ có cảm giác những nơi tiếp xúc cơ thể của cả hai có hơi lạ thường....

Vụ nổ bên ngoài đã lan rộng, bao phủ gần hết bề mặt hành tinh Khưu Tân, trông chẳng khác gì một màn pháo hoa đặc biệt.

Đầu ngón tay Du Tố chạm vào gáy Ứng Trầm Lâm, rồi nhẹ nhàng luồn vào mái tóc hơi dài của cậu.

Du Tố dừng lại một chút, rồi bàn tay to vững chãi, hơi chai sần của anh xoa nhẹ lên đầu Ứng Trầm Lâm : "Ngủ ngon, Trầm Lâm."

Sau khi đồng hồ đếm ngược 30 phút kết thúc, vũ khí hạng nặng đã lập tức phát nổ, chứng minh tính hiệu quả của chiến lược, cũng đồng thời mở ra một góc nhìn mới cho tất cả mọi người.

Môi trường chưa khai phá hết trong khu ô nhiễm biên giới tiềm ẩn những nguy cơ đáng sợ hơn những gì bọn họ từng nghĩ, cứ nhìn vào Hố đen và cả đống vật ô nhiễm do nó phun ra đều có gốc gác từ khu ô nhiễm biên giới là cũng đủ hiểu.

Trước sự cố này, bọn họ có nằm mơ cũng chả tưởng tượng ra được sẽ tồn tại một vật ô nhiễm chẳng khác gì Hố đen vũ trụ, có ý thức riêng, có trí thông minh, năng lực của nó khủng bố đến nỗi, đủ sức để huỷ diệt một khu ô nhiễm rộng lớn, chẳng cần nhìn đâu xa, để đối phó với nó mà cả Khưu tân đã thành bình địa, muốn hành tinh này phục hồi được như xưa hoàn toàn là chuyện viễn vông.

Nếu lúc đó không nghĩ ra cách đối phó, để Hố đen thoát được ra ngoài, với năng lực khủng bố của nó, đừng nói là Tinh hệ Rạng Đông mà có khi cả Tinh Minh cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Và điều đáng sợ hơn nữa là, không ai biết trong khu ô nhiễm biên giới đang tồn tại bao nhiêu vật ô nhiễm cấp siêu S như Hố đen, gần tám phần diện tích của khu ô nhiễm biên giới vẫn còn là bí ẩn, chỉ mới là một vật ô nhiễm cấp siêu S đã khiến bọn họ khốn đến mức này thì sâu bên trong nó sẽ còn đáng sợ đến mức nào đây?

Thực chất, mối nguy của khu ô nhiễm biên giới cao đến mức nào, lãnh đạo Tinh Minh và các ban bệ dưới quyền, ai cũng nhận thức được nhưng tất cả lại lựa chọn không đề cập đến, như thể chỉ cần lảng tránh, lơ nó đi thì mọi chuyện sẽ sóng yên biển lặng.

Việc mỗi năm đều cải tiến hệ thống phòng thủ, gia cố lá chắn cho các khu ô nhiễm chính là để củng cố thêm niềm tin đó.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến việc, khi khoa học công nghệ phát triển thì vật ô nhiễm trong khu ô nhiễm biên giới cũng sẽ có thời gian để tiến hoá.

Sự việc lần này ở Khưu Tân có thể xem như là hồi chuông cảnh tỉnh cho toàn Tinh Minh, ép bọn họ phải nhìn thẳng vào sự thật, không sớm thì muộn, nếu không muốn nền văn minh nhân loại bị nguy hiểm tiềm tàng trong khu ô nhiễm biên giới nuốt chửng, hoàn toàn tiêu tán giữa vũ trụ bao la, thì bọn họ phải sớm nghĩ cách để giải quyết nó nhanh nhất có thể.

Lúc này, ở trên Khưu Tân, vụ nổ do vũ khí hạng nặng gây ra đã tạo nên một chuỗi phản ứng nổ liên hoàn, khiến toàn bộ Khưu Tân chìm trong biển lửa.

Hệ thống phát sóng đã hoàn toàn bay màu, nhưng điều đáng mừng duy nhất là phản ứng sinh học của Hố đen cùng với từ trường kỳ dị do nó mang đến cũng đã biến mất.

Vật ô nhiễm cấp siêu S - Hố đen đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Nghe thấy tiếng reo hò của các chiến sĩ cơ giáp trong kênh liên lạc, đám người ở phòng điều khiển trung tâm cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Chủ tịch, chúng ta thành công rồi!"

Lý Tĩnh Ngôn đứng thẳng người dậy, xúc động nói: "Mở cổng lớn thông với Cục quản lý bên này đi, các chiến sĩ cơ giáp của chúng ta đang đợi để về nhà đấy."

Các nhân viên lại bắt đầu bận rộn, nhưng lần này không còn phải nơm nớp lo sợ nữa, dù có bận đến mấy thì làm việc với đầu óc thư thái vẫn khiến bọn họ thoải mái hơn nhiều so với bầu không khí căng như dây đàn của mấy ngày vừa rồi.

Nhóm quân nhân nhanh chóng rút khỏi phòng điều khiển trung tâm, vài nghiên cứu viên thấy thế thì vội chạy đến đến báo cáo với cụ Khâu về dữ liệu của vũ khí hạng nặng.

Sau khi nghe báo cáo và nhận các bản phân tích dữ liệu mà đám nghiên cứu viên vừa gấp rút soạn, cụ Khâu còn dặn dò bọn họ thêm vài việc, chủ yếu là các thao tác kiểm tra chi tiết bề mặt địa chất và sâu trong lòng đất của Khưu Tân, tránh cho việc Hố đen kia chưa bay màu hẳn mà chỉ đang trốn đâu đó để lừa bọn họ.

Nói xong, cụ Khâu nhìn sang cậu học trò bên cạnh, giao cho học trò của mình một nhiệm vụ: "Sau khi xem xong phân tích của vũ khí hạng nặng, con hãy sửa lại quy chuẩn sản xuất để tối ưu hoá cân nặng và thể tích của vũ khí, ngoài ra, thầy còn cần con giúp thầy một chuyện, cái này không liên quan đến công việc của quân biên phòng, là nhu cầu cá nhân của thầy, giúp thầy tra thông tin một người."

Người học trò tò mò nhìn cụ Khâu: "Vâng, thầy muốn tra thông tin của ai ạ?"

Cụ Khâu đứng bên ngoài, liếc nhìn vào phòng điều khiển trung tâm đang bận rộn: "Chiến sĩ cơ giáp Sink, cỗ cơ giáp Uyên mà cậu nhóc đó sử dụng và cả vũ khí được gắn trên cơ giáp đó nữa.

Tinh thể dị năng trong vũ khí đó làm thầy nhớ đến một người bạn cũ."

Nghe thấy cái tên Sink, cậu học trò của cụ Khâu có hơi bất ngờ.

Thầy của cậu ta bình thường không mấy quan tâm đến các giải đấu cơ giáp, mà thường chú ý đến các cuộc thi học thuật và báo cáo kỹ thuật chuyên ngành hơn.

Không ngờ lần này đi Khưu Tân một chuyến, khi về thầy lại đổi tính đổi nết, hứng thú với Sink?

Lúc này, phòng điều khiển trung tâm Khưu Tân đã mở cổng cho các cơ giáp bên ngoài tiến vào.

Dưới sự điều hành của các đội trưởng, đám lớn cơ giáp xếp hàng trật tự đâu ra đấy, chậm rãi bước qua khu vực đăng ký, không hề có tình trạng chen lấn, hoảng loạn.

Thẩm Tinh Đường đã rời khỏi phòng điều khiển trung tâm từ sớm, cùng Giang Tư Miểu đứng ở bãi đỗ của Cục quản lý Khưu Tân chờ đợi đám nhà mình xuất hiện.

Nhìn từng cỗ cơ giáp tiến vào, cả hai ngày càng sốt ruột, đứng ngồi không yên, mãi một lúc mới thấy mấy cỗ cơ giáp sọc đỏ quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Chưa đợi cơ giáp dừng hẳn, hai người đã nhanh chóng chạy vọt tới.

Dàn cơ giáp sọc đỏ thấy người tới thì đồng loạt dừng lại, hạ cánh xuống bãi đỗ, khoang lái của các cơ giáp lần lượt mở ra, các chiến sĩ cơ giáp cũng hớn hở, lục tục nhảy ra ngoài.

Lâm Nghiêu hít sâu một hơi không khí trong lành, nhiệt tình chào hỏi: "Chị Đường!

Bọn em về rồi!"

Ánh mắt Thẩm Tinh Đường lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở khoang lái của Du Tố vẫn đang đóng chặt, định lên tiếng nói gì đó thì lại nghe "Kịch" một tiếng, khoang lái của Du Tố bật mở.

Khi anh bước ra, trên tay còn đang nửa ôm nửa kéo một người.

Người được Du Tố ôm vẫn đang bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, cả người mềm nhũn dựa vào một bên vai của Du Tố, nếu không có tay của Du Tố vững vàng nâng đỡ, chắc người nọ đã sớm rơi tự do từ trên cơ giáp xuống đất.

Giang Tư Miểu lo lắng bước tới: "Du Tố!!!

Nhẹ tay thôi, xuống cẩn thận chút kẻo va đập đấy!"

Du Tố một tay siết chặt eo Ứng Trầm Lâm, để mặt cậu gục hẳn trên vai anh, kéo hai tay cậu vòng qua cổ anh, cứ thế ôm người vững vàng nhảy xuống khỏi cơ giáp.

Sau khi cả hai tiếp đất, Du Tố mới chú ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn anh có hơi lạ, Du Tố không dấu vết hơi cau mày rồi sửa lại tư thế, bế ngang người lên: "Cậu ấy ngất rồi, có bác sĩ hay quân y ở đây không?"

Thẩm Tinh Đường nhanh chóng nói: "Có, chị đã liên lạc trước rồi, cậu bế người đi theo chị đến phòng y tế."

Đám chiến sĩ cơ giáp của KID đứng bên cạnh đồng loạt lên tiếng: "Á!

Bọn em cũng đi!"

"Mấy cô cậu đi làm gì?

Bây giờ phòng y tế toàn người là người, đến đó chỉ thêm phiền cho bác sĩ thôi."

Giang Tư Miểu ngăn mọi người lại: "Bây giờ mấy cô cậu phải xếp hàng kiểm tra sức khỏe, cứ lo thân mình trước cho xong đi đã!

Biết chưa!"

Vừa dứt lời, Giang Tư Miểu thấy Lâm Nghiêu đi về phía khoang chứa của cơ giáp: "Nghiêu Bảo làm gì đấy?"

Quý Thanh Phong nhảy lò cò một chân, cũng đang lê lết qua chỗ cơ giáp của mình: "Xếp hàng lâu lắm anh!

Tranh thủ thời gian đó, bọn em kiểm kê chiến lợi phẩm thu được lần này cho rồi."

Giang Tư Miểu:....

Ngày càng nhiều chiến sĩ cơ giáp tiến vào bãi đỗ của Cục quản lý khu ô nhiễm Khưu Tân.

Những người bước ra khỏi khoang lái hầu như đều đã kiệt sức, cả người bê bết mồ hôi, dìu dắt nhau thành từng nhóm nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện.

"Về nhà phải tắm rửa ngay mới được, giờ tao thấy người mình hôi rình rồi đó."

"Tao thì chỉ muốn ăn một bữa ngon, tao sắp đói chết rồi, dịch dinh dưỡng ăn nhiều phát ngán luôn."

"Nửa năm tới tui sẽ không bén mảng đến khu ô nhiễm nữa đâu, mẹ nó giờ chỉ cần thấy bóng dáng khu ô nhiễm chắc tui nôn ra mật xanh mật vàng mất."

Hubert hoa mắt chóng mặt, hai chân run rẩy: "Cảm giác tay phải như bị đổ chì vào ấy, nặng trịch luôn."

Triệu Lạc Kiệt đi bên cạnh đang đỡ Hubert tặc lưỡi: "Mơ đê!!

Đừng quên giải đấu vẫn đang diễn ra đấy, trận này của mấy ông đã đánh xong đâu, hay ông định đi nói Coline bỏ thi đấu?"

Hubert hận không thể lấy vũ khí của cơ giáp bắn cho Triệu Lạc Kiệt thành cái sàng: "Mẹ nó, không xát muối vào tim người khác thì họ Triệu nhà ông ăn không ngon, ngủ không yên, đi ẻ sẽ mắc kẹt hay gì?

Thấy tui khổ sở thì ông sẽ có thêm tinh tệ hay sao?

Nói cứ như Tật Phong mấy ông méo phải đánh giải vậy đó!!"

Triệu Lạc Kiệt: "..."

Nói có một câu mà thằng chả chửi quá trời chửi.....

Nhóm chiến sĩ cơ giáp đấu đơn đi gần đó nghe thấy hai tên to con kia tranh cãi thì đều ném cho cả hai vài ánh mắt thương hại.

"Khổ ghê ta ơi, YDS với cả Tật Phong vẫn phải tiếp tục đấu giải nhở?

May mà mùa giải của bên đấu đơn tụi mình chưa diễn ra....."

"Thiệt.... may vê lù, chứ giờ mà bắt đi đánh đấm nữa chắc tao hãi đến chết mất, nghĩ tới mà muốn nôn thiệt chứ, còn phải đưa cơ giáp đi bảo dưỡng toàn diện nữa....."

"Cơ mà....

Khưu Tân thành bình địa rồi còn đâu, còn đấu giải kiểu gì...."

"Mày làm như Tinh hệ mình có một khu ô nhiễm không bằng... mà chắc cũng không đấu được tiếp đâu, cơ giáp của ai cũng nát bét, sửa chữa cũng cần thời gian chứ, chưa kể cũng nên để cho chúng ta giảm xóc, hồi phục tinh thần nữa...."

"Làm ơn im hết đi....

Tụi mày nhắc đến chuyện đi chơi, đi ăn, đi hẹn hò gì đó giùm tao, đừng có mở mồm ra là đánh đánh chém chém nữa!!"

"....."

Chẳng còn chiến sĩ cơ giáp nào muốn thảo luận về việc có tiếp tục giải đấu hay không nữa.

Ai mà đánh nhau liên tục ba bốn ngày với hàng nghìn, hàng vạn vật ô nhiễm cũng phải nôn thốc nôn tháo, lại còn đánh kiểu xe lu dã chiến, hết đợt này đến đợt khác, thời gian nghỉ tay ăn miếng bánh, uống miếng nước còn không có.

Phần lớn các chiến sĩ cơ giáp ở Tinh hệ Rạng Đông đều chưa từng trải qua trận chiến nào vừa hành xác mà đối thủ lại còn mất nết như trận vừa rồi.

Sau khi Hố đen bị tiêu diệt, ai nấy đều thả lỏng tinh thần, giờ bọn họ chỉ muốn ăn uống, ngủ nghỉ, tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó thì chơi bời nhảy múa, hẹn hò yêu đương để chữa lành tâm hồn....

Bãi đỗ của Khưu Tân trong nháy mắt đã chật kín cơ giáp.

Khi mọi người rời khỏi cơ giáp, nhận được thông báo phải xếp hàng kiểm tra sức khỏe, đi ngang qua một góc bãi đỗ, thấy vài cỗ cơ giáp sọc đỏ đang đậu, dưới đất chất đống mấy ngọn núi nhỏ vật liệu, nhiều đến mức đếm không xuể, mấy tên chiến sĩ cơ giáp sặc mùi đỗ nghèo khỉ còn đang lượn lờ qua lại để phân loại vật liệu...

Những chiến sĩ cơ giáp đi ngang qua: "...?"

"Sao cái đám đó vẫn còn cười được nhỉ?

Nghèo thì tâm hồn cũng.... mạnh mẽ hơn hả?"

Hubert trợn trắng mắt: "Ai mà biết chứ, tui chỉ biết là giờ hỏi cái đám đó có muốn vô khu ô nhiễm nữa không, chắc chắn đám đó sẽ nói có cho coi...."

Triệu Lạc Kiệt nhìn đám người nghèo rớt mồng tơi kia mà cảm thấy đau mắt hột, khó hiểu hỏi: "Sao mấy người không về căn cứ của mình mà phân chia vật liệu?

Mấy người không thấy mệt hả?

Sao còn hăng dữ vậy?"

Lâm Nghiêu ngẩng đầu nhìn Triệu Lạc Kiệt: "Không được, phải xử lý bớt mới có chỗ chứa mấy món khác chứ."

"Gì?

Gì cơ?

Mấy món khác?"

Triệu Lạc Kiệt chỉ vào khu ô nhiễm Khưu Tân gần như đã bị san phẳng ở đằng xa: "Cậu còn định quay lại đó nhặt vật liệu nữa á??"

Lâm Nghiêu thản nhiên gật đầu: "Chứ sao nữa!!

Bọn này còn cả khối vật liệu chưa nhặt xong."

Các chiến sĩ cơ giáp đứng gần đó đã từng nghe nói về độ nghèo túng của KID, nhưng khi được tận mắt chứng kiến bản chất vơ vét như phường cướp cạn của đám người này thì bọn họ chỉ biết câm nín lắc đầu.

Ngày càng nhiều cơ giáp hạ cánh, phòng điều khiển trung tâm bận bù đầu bù cổ, nào là xử lý hậu quả, nào là sắp xếp thông báo cộng đồng trên trang chủ, báo cáo tình hình cho các sếp lớn bên trên, rồi còn sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho các chiến sĩ cơ giáp, thống kê thiệt hại,.... tất cả nhân viên đều tất bật chạy đôn chạy đáo.

Khương Du đứng ở bãi đỗ nhìn hồi lâu, nhưng không thấy cỗ cơ giáp mà hắn vẫn luôn ngày nhớ đêm mong đâu cả.

Chiến sĩ cơ giáp đấu đơn trước đó bị dịch ăn mòn của vật ô nhiễm cấp S tấn công nay cũng đã tỉnh, người này có mối quan hệ khá thân thiết với Khương Du, thấy bạn mình ngẩn tò te, đứng giữa bãi đỗ cơ giáp đông như mắc cửi thì đi đến bên cạnh, vỗ vai hỏi: "A Khương, vẫn chưa tìm thấy người à?"

"Chưa."

Khương Du hỏi lại bạn mình: "Cậu chắc chắn là Sink chứ?"

Người nọ gật đầu: "Chắc mà, tớ ra ngoài chung với phi thuyền dịch chuyển, vừa ra đến nơi tớ đã tỉnh rồi, lúc nằm trong phòng y tế, nghe các bác sĩ đi ra đi vào nói là Sink xuất hiện, không chỉ một người nói đâu, chẳng lẽ các bác sĩ ngứa mắt tớ đến mức đi nói xạo chơi tớ chắc.

Mà dù cậu không gặp được Sink thì chắc cũng phải có ai đó gặp được hoặc phát hiện tín hiệu cơ giáp cấp S của Uyên chứ?

Chuyện này tớ nói xạo cậu làm gì!"

Khương Du nghe vậy thì cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Vậy tớ đứng đây đợi thêm chút nữa."

"Đứng đây làm chi, cậu hâm à?

Lỡ người ta đi rồi thì sao?

Rất nhiều chiến sĩ cơ giáp đang xếp hàng kiểm tra sức khỏe kìa, Sink chắc cũng phải đi kiểm tra chứ."

Bạn của Khương Du khoác vai hắn, cưỡng ép kéo người đi kiểm tra sức khỏe: "Nhanh qua kiểm tra đi, à quên mất, cậu có thấy thợ bảo dưỡng của KID đâu không?

Nghe nói thợ bảo dưỡng của KID bị thương, mạng tớ là do cậu ấy cứu, vừa rồi tớ có qua chỗ của KID tìm nhưng không thấy."

Thợ bảo dưỡng của KID...

Trong phòng y tế của Khưu Tân, nhóm quân y của quân biên phòng vẫn còn túc trực ở đây, bọn họ đều đang tiến hành kiểm tra khẩn cấp cho bệnh nhân vừa được đưa đến.

Ứng Trầm Lâm vẫn luôn hôn mê, nhiệt độ cơ thể đang dần tăng cao, tinh thần lực cực kỳ bất ổn, tình trạng này kéo dài từ lúc được đưa vào phòng y tế đến giờ vẫn không thuyên giảm, dù đã được truyền dịch ổn định nhưng báo cáo kiểm tra vẫn cho ra cả đống vấn đề.

"Rối loạn tinh thần lực, huyết áp thấp..."

Từng mục chi tiết trên báo cáo kiểm tra, cái nào cũng không đạt tiêu chuẩn của chiến sĩ cơ giáp.

Khi biết Ứng Trầm Lâm vượt cấp điều khiển cơ giáp cấp S, anh quân y càng thêm đau đầu.

Lúc trước, khi nghe thiếu niên trẻ tuổi này hỏi về biểu đồ tinh thần lực, anh ta nên để tâm hơn mới phải: "Đáng lẽ tôi nên lường trước mới đúng!

Bảo sao mà cậu ấy cứ hỏi tôi là có thể thử không, thấy cậu ấy cũng là người cẩn thận, suy nghĩ kỹ mới làm nên tôi mới ăn ngay nói thật, ai ngờ cậu ấy lại liều như vậy, biết thế tôi đã bảo không được rồi!"

Vẻ mặt của Thẩm Tinh Đường rất nghiêm trọng: "Tình hình tệ lắm sao?"

"Đương nhiên là tệ, tôi không biết cậu ấy có nói cho mọi người nghe chưa, chỉ số thể chất và cả tinh thần lực của cậu ấy rất đặc biệt, chúng không cố định như người khác mà luôn dao động giữa các cấp độ, biên độ dao động lớn, khoảng cách xa, tôi cũng chả biết điểm đặc biệt đó là tốt hay xấu nữa."

Bác sĩ giải thích ngắn gọn tình trạng hiện tại của Ứng Trầm Lâm: "Tình trạng hiện giờ của cậu ấy chắc là hệ quả của việc lạm dụng tinh thần lực quá mức, cộng với kiệt sức mới dẫn đến như thế này.

Thông thường, với trường hợp vượt cấp tiêu hao tinh thần lực như cậu ấy, biểu hiện phải là hội chứng thiếu hụt tinh thần lực trầm trọng, nhưng chắc do sự đặc biệt không rõ nguyên nhân kia nên giờ tất cả các chỉ số trong người cậu ấy đang rối loạn mất kiểm soát...."

Du Tố khoanh tay, đứng dựa vào bức tường ngay sau lưng Thẩm Tinh Đường, ở góc độ này, anh chỉ cần hơi liếc mắt đã thấy được người đang nằm trong khoang y tế.

Du Tố lên tiếng: "Lúc tôi cứu cậu ấy ra khỏi cơ giáp, cậu ấy đã hôn mê, nhưng có một điều rất kỳ lạ, Theo nói với tôi rằng trí não của cơ giáp cấp S mà Ứng Trầm Lâm lái vẫn chưa chuyển sang chế độ ngủ đông."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy, rất đỗi ngạc nhiên: "Không thể nào!

Tinh thần lực của cậu ấy chỉ cấp A, cho dù có vượt cấp sử dụng thì tinh thần lực cấp A cũng không thể lưu trữ trong cơ giáp cấp S.

Nếu mất nguồn cung cấp tinh thần lực, cơ giáp của cậu ấy phải chuyển sang chế độ ngủ đông mới đúng chứ."

Theo vội vàng bổ sung thông tin cho Du Tố: "Không hề nhá!

Cậu bạn đó không nói nữa, nhưng tớ vẫn cảm nhận được sóng tinh thần siêu yếu của cậu ấy á!"

Du Tố nói: "Theo vừa nói với tôi là Uyên vẫn còn đang tỉnh đây này."

Anh quân y ngạc nhiên, cúi đầu suy nghĩ: "Kỳ lạ, sao có thể như vậy được chứ...."

Anh ta quay người đi lấy hồ sơ bệnh án trước đây của Ứng Trầm Lâm.

Thẩm Tinh Đường là thợ bảo dưỡng, cô không rành về y tế, nhưng cô vẫn biết sự khác biệt giữa cấp S và cấp A là lớn đến mức nào.

Thông thường, những người có tinh thần lực cấp S như Du Tố sở hữu cơ giáp cấp S, trong trường hợp cả hai có độ đồng cảm cao, cơ giáp cấp S có thể lưu trữ một phần tinh thần lực để duy trì hoạt động, đồng thời có thể phản hồi lại phần nào để bổ sung tinh thần lực thiếu hụt cho Du Tố.

Ngay cả khi Theo không ở bên cạnh Du Tố, chỉ cần chìa khóa cơ giáp của Theo có lưu trữ tinh thần lực của Du Tố và đủ năng lượng, nó vẫn có thể tỉnh táo nhảy nhót trong một khoảng thời gian nhất định.

Nhưng Ứng Trầm Lâm thì khác.

Tinh thần lực cấp A của Ứng Trầm Lâm cho dù có thể đạt đến mức dao động đủ để khởi động Uyên, nhưng dù sao thì A và S vẫn không tương thích.

Điều này có nghĩa là việc đưa tinh thần lực cấp A vào cơ giáp cấp S cũng giống như đổ nước vào một cái chai bị rò rỉ, chỉ có không ngừng đổ vào mới có thể duy trì chứ không cách nào lưu trữ được chứ đừng nói đến việc phản hồi...

Mà hiện tại Ứng Trầm Lâm đã hôn mê, Uyên đáng lẽ phải chuyển sang chế độ ngủ đông từ lâu rồi mới đúng....

Trong phòng y tế rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của anh quân y đang lật hồ sơ.

Theo lo lắng hỏi: "Du Tố, cậu ấy sẽ ổn chứ?"

Du Tố: "Không biết, để xem quân y nói sao đã."

Du Tố nhìn người vẫn đang hôn mê trong khoang y tế, trong đầu hiện lên hình ảnh của cơ giáp lướt ngang trên bầu trời đêm, chỉ chứng kiến một lần nhưng lại rực rỡ đến mức in sâu trong ấn tượng của Du Tố.

Trong cơ thể gầy yếu, nhỏ bé kia cứ như đang ẩn chứa vô vàn khả năng, mỗi lần đều mang đến những bất ngờ thú vị, chỉ có điều hơi... liều mạng, đến cả anh còn tự thấy nếu so về độ liều, chắc chắn Ứng Trầm Lâm sẽ hơn anh.....

Sink.

Du Tố đã từng nghe qua ID này.

Lúc này, anh quân y bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Tôi có thể phỏng đoán được đại khái nguyên nhân, tuy nhiên đây chỉ là tôi phỏng đoán chứ cũng không chắc chắn, có thể liên quan đến khoảng giới hạn tinh thần lực của cậu ấy.

Mọi người có biết bác sĩ trước đây của cậu ấy là ai không?

Tôi cần hồ sơ bệnh án chi tiết, có cả hồ sơ phẫu thuật thì càng tốt."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy thì cau mày khó xử: "Tôi chỉ thấy cậu ấy đi lấy thuốc ở trạm y tế của Thiên Lang, tôi biết bác sĩ ở trạm y tế đó, nhưng bác sĩ phẫu thuật cho cậu ấy thì tôi không biết."

Nghe vậy, anh quân y cũng lộ vẻ khó xử y hệt Thẩm Tinh Đường, những giả thuyết anh ta vừa nghĩ đến chỉ là do anh ta đoán, không có cơ sở xác định chắc chắn, nên anh ta mới muốn gặp bác sĩ điều trị trước đó cho Ứng Trầm Lâm, tiện thể mà hỏi ý người ta được luôn thì càng tốt, nhưng giờ thì....

Đột nhiên, cửa phòng y tế bật mở, Chủ tịch Liên minh Lý Tĩnh Ngôn bước nhanh vào.

Thẩm Tinh Đường thấy ông thì có hơi bất ngờ: "Chủ tịch Lý?"

Lý Tĩnh Ngôn gật đầu chào hỏi Thẩm Tinh Đường, sau đó nói với anh quân y: "Bác sĩ chính trước đây chữa trị cho cậu ấy ở hành tinh Minh Quang, tôi có thể giúp liên lạc.

Hồ sơ bệnh án của đứa nhỏ này tôi cũng có một bản sao đây, lúc giải ngũ, chính tay thằng bé đã đưa cho tôi."

Anh quân y thở phào một hơi: "Nếu chủ tịch biết bác sĩ chính chữa trị cho cậu ấy và có hồ sơ bệnh án thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn, nhưng điều kiện y tế ở Khưu Tân không ổn lắm, tình trạng của cậu ấy cần phải được kiểm tra chi tiết hơn, tốt nhất là nên nhanh chóng chuyển cậu ấy về Thiên Lang đã."

Thẩm Tinh Đường lập tức nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ liên hệ ngay với trạm y tế của hành tinh Thiên Lang., bảo bọn họ chuẩn bị phòng bệnh."

Lý Tĩnh Ngôn chú ý thấy Du Tố đang đứng ở góc phòng, hai người đã mấy năm không gặp, Lý Tĩnh Ngôn thấy vẻ hoang dã trên người Du Tố dường như đã được thu bớt đi phần nào, không còn điên cuồng như ngày đó nữa.

Trong số những chiến sĩ cơ giáp đã giải ngũ của Liên minh Tinh hệ Rạng Đông từ xưa đến nay, có hai người vẫn luôn khiến Lý Tĩnh Ngôn thấy tiếc nuối, ai mà ngờ cả hai đứa nó đều đang ở KID thế này.

Du Tố nghiêng đầu, thấy Lý Tĩnh Ngôn đang nhìn mình, cũng khẽ gật đầu chào hỏi ông.

Lý Tĩnh Ngôn mỉm cười, gật đầu đáp lại, đúng là thay đổi thật rồi, ngày xưa mà trầm ổn thế này thì chắc Du Tố đã không dính phải lịch sử đen.....

Lý Tĩnh Ngôn còn nhiều việc phải làm, ông để thư ký của mình ở lại để hỗ trợ mọi người rồi lập tức ra ngoài, Thẩm Tinh Đường thấy vậy thì vội chạy theo.

Thấy Thẩm Tinh Đường đuổi theo mình, Lý Tĩnh Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy sếp Thẩm?"

"Tôi muốn cảm ơn chủ tịch chuyện của Trầm, à không, chuyện của Sink mới đúng."

Thẩm Tinh Đường nói: "Lúc trước ở phòng điều khiển trung tâm, khi mọi thắc mắc không biết tại sao Sink lại xuất hiện ở Khưu Tân, là chủ tịch đã giúp cậu ấy giải vây."

Lý Tĩnh Ngôn nghe thấy cái tên Sink thì ánh mắt loé lên tia hoài niệm, thông qua cánh cửa chưa khép lại của phòng y tế, Lý Tĩnh Ngôn vẫn thấp thoáng thấy được một góc khoang y tế: "Đứa nhỏ đó là trẻ mồ côi, những thành tựu trước đó có được, đều là do một mình thằng bé phấn đấu làm nên.

Thằng bé là đứa mạnh mẽ, cũng vì đã quen sống một mình nên nó thường không nhờ vả hay dựa dẫm người khác.

Lúc tôi biết thằng bé mắc bệnh gen thì nó cũng đã phẫu thuật xong rồi, có muốn lo lắng cho tương lai của nó cũng không được nữa.

Tôi mới là người phải cảm ơn, KID đã cho thằng bé một nơi nương tựa, trông nó ít nói thế thôi nhưng tôi có thể nhìn được thằng bé thật sự rất vui vẻ khi ở KID."

Thẩm Tinh Đường vừa định nói gì đó thì bắt gặp thấy bóng dáng chạy từ xa tới của Giang Tư Miểu.

Giờ tiếp tục nói chuyện e là không tiện, Thẩm Tinh Đường chỉ đành phải tạm biệt chủ tịch Lý.

Lúc Giang Tư Miểu chạy đến trước mặt Thẩm Tinh Đường thì Lý Tĩnh Ngôn cũng đã đi xa.

Giang Tư Miểu chống eo, thở hổn hển nói: "Vừa rồi là....

Chủ tịch Lý đấy à?"

"Ừm."

Thẩm Tinh Đường gật nhẹ, nói đại lý do mà cô đã soạn sẵn trong đầu: "Công tác xử lý sự cố ở Khưu Tân lần này chắc phải mất một thời gian ngắn đấy, chủ tịch Lý vừa đến nói với tôi là cứ về căn cứ trước đi đã, những việc khác sẽ họp bàn xử lý sau."

"Tôi đang định nhờ anh gọi cho bên hàng không, xem có tuyến đường quen thuộc nào đang hoạt động không..."

Giang Tư Miểu lên tiếng cắt ngang: "Đây đây, tôi cũng vì chuyện này mà phải chạy đến tìm cô đây.

Chuyện phi thuyền không cần lo nữa đâu, sếp Chu có gửi tin nhắn cho tôi, nói ông ấy đến đón chúng ta, phi thuyền tư nhân của ông ấy đang đợi chúng ta ở ngoài rồi, có thể xuất phát được ngay."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy thì ngẩn người: "Sếp Chu á?"

"Đúng rồi, sếp Chu của Kiến Hành, nhà tài trợ của chúng ta giàu mà."

Giang Tư Miểu đưa quang não cá nhân cho Thẩm Tinh Đường xem, trên đó là đoạn hội thoại giữa anh ta và sếp Chu, ngoài tin nhắn văn bản còn có một bức ảnh.

Trong ảnh là một chiếc phi thuyền trông cực kỳ sang chảnh, nhìn là biết hàng phiên bản limited, đang đậu tại bãi đỗ của Cục quản lý Khưu Tân.

Giữa hàng loạt phi thuyền phổ thông của các Chiến Đội cơ giáp, phi thuyền tư nhân được dát metallic của sếp Chu đã chiếm hết Spotlight, phản quang lấp lánh rất nổi bật.....

Giang Tư Miểu nói: "Đó là phi thuyền tư nhân của sếp Chu.

Ông ấy nói là thấy tin tức về Khưu Tân trên Star Net, biết bây giờ các tuyến đường hàng không chắc đang kẹt cứng nên mới nhờ quan hệ quen biết để ông ấy đến đón chúng ta về Khưu Tân."

Tin tức về việc vật ô nhiễm cấp siêu S Hố đen ở Khưu Tân được xử lý đã lan truyền khắp nơi, giang cư mận đang lo lắng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi hệ thống hình ảnh bị huỷ hết, bọn họ đã phải sống trong thấp thỏm, ai nấy đều sợ khu ô nhiễm Khưu Tân sẽ xảy ra sự cố không thể cứu vãn, dẫn đến một lượng lớn chiến sĩ cơ giáp phải bỏ mạng.

Sau khi Hố đen được giải quyết, Liên minh cơ giáp Tinh hệ Rạng Đông cùng với Quân biên phòng đã đăng tải thông cáo tóm tắt ngắn gọn về sự cố trên trang chủ của Khưu Tân, trong đó liệt kê tên của tất cả các chiến sĩ cơ giáp và những lực lượng bên ngoài khác đã tham gia vào nhiệm vụ khẩn cấp lần này.

Tổng cộng có 254 chiến sĩ cơ giáp đã tham chiến, mất tròn 5 ngày, không có trường hợp thương vong nào.

Có rất nhiều Chiến Đội đã tham gia chiến đấu.

Cho đến tận giây phút cuối cùng khi Hố đen ở Khưu Tân bị kích nổ, vẫn còn những chiến sĩ cơ giáp đang trên đường đến Khưu Tân để chi viện, Tinh hệ Rạng Đông chưa bao giờ đoàn kết như vậy, và chính sự đoàn kết này đã giúp họ giành chiến thắng trong trận chiến dai dẳng với Hố đen.

[Rạng Đông chúng ta bá cháy vê lù!!!

Má nó sĩ lên anh em ơi!!]

[Chiến sĩ cơ giáp của Tinh hệ mình là số một!!!

Tuy đôi lúc mấy ảnh có hơi.... phèn chút, mà mấy ảnh sống tình thương mến thương dữ lắm!!!]

[Đó là vật ô nhiễm cấp siêu S đấy!

Còn có một lượng lớn vật ô nhiễm cấp S nữa, vậy mà các chiến sĩ cơ giáp của chúng ta vẫn trụ vững!!]

[Tui vừa xem danh sách các chiến sĩ cơ giáp, đều là người của Rạng Đông chúng ta!

Còn có cả nhánh quân biên phòng của Rạng Đông nữa!]

Trong lúc mọi người đang hân hoan, có một giang cư mận đã chú ý đến một ID bị cố ý đẩy xuống tận cuối danh sách....

[Khoan đã, tao đang thấy cái gì thế lày???

Ê!!

Cuối danh sách, tao thấy tên Sink!!

Là tao hoa mắt hay do thực sự cái tên Sink xuất hiện vậy bây ơi!!!]

[!!!

Sink cũng tham gia á?!

Thánh thần thiên địa ơi, Idol của tao, cả năm nay tao lùng tin tức của Idol mà suýt trầm cảm nhảy sông tự tử luôn đây!]

Danh sách tham chiến được Liên minh công bố rất chi tiết, mỗi người đều được ghi chú cẩn thận.

Ngoài danh sách chiến sĩ cơ giáp, còn có danh sách tất cả nhân viên hỗ trợ hậu cần, liệt kê ra dày đặc hàng ngàn cái tên.

Và việc ID Sink xuất hiện trong danh sách 254 chiến sĩ cơ giáp đã khiến Star Net sôi sục không kém gì lúc vật ô nhiễm cấp siêu S xuất hiện.

Nhớ khi đó, Sink giải nghệ vô cùng đột ngột, sau khi giải nghệ lại không có bất kỳ tin tức gì, ai mà ngờ được trong thời khắc quan trọng, Khưu Tân đối diện với tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Sink lại xuất hiện tham chiến chứ.

[Đậu má nó chứ!!!

Tao muốn xem Idol chiến đấu!!!

Sao mà tín hiệu phát sóng nó hỏng đúng lúc dữ vậy.....]

[Bạn tao là chiến sĩ cơ giáp tham chiến ở Khưu Tân kể lại, Sink đến hỗ trợ sau, một mình cân cả vật ô nhiễm cấp S, cùng KID giữ vững trạm phụ A-26.

Nếu không có trạm phụ A-26 thì các chiến sĩ cơ giáp khó mà nhảy vọt kịp để rút khỏi khu ô nhiễm lắm.]

Trong khi cái tên trên danh sách đang gây xôn xao bàn tán, thì tại phòng bệnh được bảo mật cao nhất của trạm y tế hành tinh Thiên Lang lại đang vô cùng tĩnh lặng.

Thiếu niên trẻ tuổi nằm trên giường bệnh khẽ mở mắt, nhận ra ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ.

Cậu không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, nhưng chẳng hiểu sao đầu óc lại thoải mái lạ thường.

Cậu đưa mắt nhìn lên cao, chất lỏng màu xanh lam đang chảy dọc theo ống truyền dịch, hòa vào bàn tay phải nặng trĩu đặt trên giường bệnh của cậu.

Trong lúc hôn mê, dường như Ứng Trầm Lâm đã nghe thấy rất nhiều giọng nói, của quân y, của các thành viên Chiến Đội KID...

Tiếc là âm thanh quá hỗn tạp, cậu nghe thấy tiếng bọn họ nhưng lại chẳng nghe rõ bọn họ nói gì.

"Hửm?

Cậu tỉnh rồi à?"

Sát ngay bên cạnh, một giọng nói đột ngột vang lên.

Ứng Trầm Lâm nghiêng đầu nhìn sang, thấy Du Tố đang ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh.

Cậu ngập ngừng một chút rồi đáp: "Vâng.... tỉnh rồi."

Du Tố bước tới, ấn chuông gọi y tá, cười cười nói: "Cậu ngủ cả tuần rồi đấy, chịu khó ngủ thật đấy chứ."

Một tuần?

Ứng Trầm Lâm sững người, ký ức về trận chiến vừa rồi nhanh chóng ùa về, cảm giác sảng khoái khi chiến đấu dường như vẫn còn in đậm trong cơ thể.

Nơi này không phải Khưu Tân....

Thấy vẻ mặt mơ màng của Ứng Trầm Lâm, Du Tố đoán chắc là cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, bèn đứng bên cạnh quan sát.

Vào lúc anh định kéo chăn cho cậu thì nghe thấy giọng nói yếu ớt kia vang lên: "...Anh Du, cảm ơn anh."

Động tác của Du Tố lập tức khựng lại: "Không cần cảm ơn, nhưng Trầm Lâm này, lần sau còn liều mạng như thế, coi chừng không ai đến vớt cậu về nữa đâu đấy."

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đi kèm với vô số giọng nói ồn ào.

Du Tố nói: "Bác sĩ đến rồi."

Bên ngoài, Quý Thanh Phong ngồi trên xe lăn được Lâm Nghiêu đẩy đi với tốc độ bàn thờ, suýt nữa thì cả người lẫn xe lăn lao thẳng vào cửa phòng bệnh.

Hoắc Diễm, Lộc Khê và Giang Tư Miểu đều ở phía sau, Giang Tư Miểu vừa chạy vừa gào lớn bảo Lâm Nghiêu đi chậm lại.

Khi cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, ngoài bác sĩ còn có cả đám chiến sĩ cơ giáp của KID theo sau.

Tất nhiên, bác sĩ sẽ không cho cả đám vào, phải đợi đến khi kiểm tra xong xuôi mới cho phép người khác vào thăm.

"Chỉ được nửa tiếng thôi!"

Bác sĩ nghiêm khắc dặn dò: "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi."

Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu gật lấy gật để, dẫn đầu bước vào.

Ứng Trầm Lâm lập tức chú ý đến cái chân đang băng bó dày cộp của Quý Thanh Phong và dáng ngồi xe lăn sang chảnh của hắn, sợ hết hồn, vội hỏi han xem hắn bị làm sao.

Lâm Nghiêu cười phớ lớ: "Cậu ấy chả sao đâu, cậu đừng lo lắng chi cho mệt, bị con khỉ đột cấp S nó bổ cho mấy nhát thôi, khỏi ngay ấy mà, chẳng qua là do bác sĩ bảo cậu ấy, tốt nhất vẫn nên ngồi xe lăn khoảng hai tuần nên mới như này thôi."

"Thì đấy!

Tớ đã bảo một tuần là được rồi mà bác sĩ cứ làm quá lên."

Quý Thanh Phong bất mãn nói: "Ai ngờ con khỉ đột đó thù dai thế, lúc đó nó cố ý đấm cho tớ bong gân, gãy xương còn gì!!"

"À đúng rồi, sau đó bọn anh còn nhặt được tinh thể dị năng của con khỉ đột, cả con khỉ nhỏ do cậu xử lý nữa đấy Trầm Lâm."

Lâm Nghiêu lấy quang não ra đưa cho Ứng Trầm Lâm: "Cái nào mang về được là bọn anh vơ vét sạch, nhưng khoang chứa vẫn nhỏ lắm, phải bỏ lại cả mớ đồ đó.

"

Lộc Khê bổ sung: "Khu ô nhiễm Khưu Tân bị phong toả rồi, chúng ta cũng không quay lại nhặt được."

Ứng Trầm Lâm được nhét vào tay một cái quang não, trên đó là ghi chép sổ sách với kiểu chữ nguệch ngoạc như trẻ con của Lâm Nghiêu.

Ngoài một số vật liệu cấp A, thu hoạch kếch sù nhất vẫn là tinh thể dị năng cấp S.

Con quái vật biến dị tốc độ và sức mạnh cấp S mà cậu, Du Tố và Coline đã đánh bại, rồi cả tinh thể dị năng của Cương Dực Điểu, sói khổng lồ, Bát Điều Đằng, cặp bài trùng khỉ đột.... tất cả đều đã thuộc về KID.

Ứng Trầm Lâm lướt xem từng chút một, mỉm cười nói với Lâm Nghiêu: "Để lần sau em thử cải tạo, tăng diện tích khoang chứa nhé."

"Em mình là tuyệt nhất!"

Trừ Du Tố, ai nấy đều bật ngón cái thả like cho ý tưởng thiết thực của Ứng Trầm Lâm.

Lâm Nghiêu nói: "Cơ mà tinh thể cấp S lấy được hơi ít, lúc ở tiền tuyến bọn anh còn xử lý thêm được mấy con nữa cơ, nhưng lúc chia chiến lợi phẩm thì tinh thể dị năng đều được chia đều nên chỉ có từng đó, sếp nhà mình đã phải mất sức chín trâu hai hổ mới giành được đấy!"

"Lần này Liên minh còn phát thưởng nữa!"

"Liên minh giàu lắm!"

Ứng Trầm Lâm tai nghe đồng đội trò chuyện, tay lướt xem hết mớ danh sách mà Lâm Nghiêu đã ghi chép.

Lướt đến cuối, Ứng Trầm Lâm còn thấy thêm một bản báo cáo về sự cố ở Khưu Tân.

Sự kiện Hố đen Khưu Tân lần này không có ghi chép gì về người mất tích hay tử vong, quả là một trận chiến đẹp mắt, vô cùng hoàn hảo.

Đọc đến đây, tảng đá đè nặng trong lòng cậu cuối cùng cũng được buông xuống.

"Trầm Lâm này, cậu chắc phải nghỉ ngơi khoảng một tháng đấy, Tinh Đường đặc biệt dặn dò trong khoảng thời gian này, cậu bị cấm vào phòng bảo dưỡng."

Giang Tư Miểu cười nói: "Cậu có nhìn anh cũng vô dụng, anh không cãi lại Tinh Đường được, hơn nữa, anh còn thấy một tháng là ít đấy, cậu lo nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

Ứng Trầm Lâm nghe vậy thì hơi sững người: "Vậy giải đấu thì sao ạ... bị hoãn lại bao lâu?"

Lâm Nghiêu nói: "Hoãn gì đâu, huỷ luôn rồi"

Hoắc Diễm gật đầu, bổ sung: "Đúng vậy, giải đấu mùa này bị hủy rồi."

Lâm Nghiêu chồm người qua giúp Ứng Trầm Lâm lật quang não, tìm thấy một thông báo về giải đấu cơ giáp trong báo cáo sự cố của Liên minh.

[Thông báo tạm dừng giải đấu Cơ giáp đoàn chiến/đấu đơn Tinh hệ Rạng Đông để đối phó với sự cố bạo loạn tại nhiều khu ô nhiễm do Hố đen gây ra.]

"Bạo loạn á...?"

Ứng Trầm Lâm kinh ngạc: "Hôm đó không phải đã cho nổ Hố đen rồi sao ạ?"

Giang Tư Miểu thở dài nói: "Đúng vậy, những vật ô nhiễm lúc đó có mặt ở Khưu Tân cũng bị vũ khí hạng nặng tiêu diệt hết luôn nhưng cái Hố đen kia.... thực lòng mà nói nó mất nết hơn, lợi hại hơn chúng ta tưởng.

Nổ thì nổ rồi đó, nhưng tất cả những vật ô nhiễm mà nó hấp thụ vào chưa kịp tiêu hóa đều bị... giải phóng ra ngoài hết....mà tài ở chỗ là..... nó không chỉ giải phóng ở Khưu Tân, chẳng hiểu làm cách nào mà trước khi tan thành tro bụi, nó đã liên kết được với từ trường của các khu ô nhiễm cấp cao khác.

Trong Tinh hệ của chúng ta, có 8 khu ô nhiễm có tần số từ trường khớp với yêu cầu của Hố đen, cả 8 khu ô nhiễm đó đều có báo cáo về việc số lượng vật ô nhiễm đột ngột gia tăng chóng mặt, cả cấp S và cấp A đều có, tất cả là do Hố đen để lại đấy."

"Giải đấu thì huỷ rồi, nhưng khoảng thời gian tới, các chiến sĩ cơ giáp của Tinh hệ chúng ta vẫn phải ngâm mình trong khu ô nhiễm dài dài."
 
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 89 -1: Xử lý hậu quả


Phải đến khi Giang Tư Miểu giải thích, Ứng Trầm Lâm mới hiểu được tàn dư cuộc hỗn loạn ở khu ô nhiễm do Hố đen gây ra là như thế nào.

Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi Hố đen bị huỷ diệt.

Hôm đó, vụ nổ vũ khí hạng nặng đã thiêu rụi toàn bộ Hố đen cùng với hầu hết tất cả các vật ô nhiễm trong Khưu Tân.

Cả Cục quản lý khu ô nhiễm lẫn Liên minh cơ giáp Tinh hệ Rạng Đông đều nghĩ, đến đây thì mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ đâu, chẳng bao lâu sau, báo cáo về số lượng vật ô nhiễm cấp S và cấp A tăng đột biến lại xuất hiện ở các khu ô nhiễm khác đã đổ ập về.

Thông thường, báo cáo về vật ô nhiễm cấp S ở các khu ô nhiễm cấp cao cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, Tinh hệ Rạng Đông mỗi năm đều có vài đợt vật ô nhiễm tiến hoá từ cấp A lên cấp S, từ cấp B lên cấp A như vậy.

Nhưng lần này, mọi chuyện không hề đơn giản, nhiều báo cáo cho thấy vật ô nhiễm cấp S gia tăng đột biến tại các khu ô nhiễm đồng loạt xuất hiện cùng lúc, thêm vào đó, chỉ số của vật ô nhiễm cấp A cũng tăng vọt, đến lúc này, Cục quản lý tại các khu ô nhiễm mới nhận ra có điều bất thường.

Số lượng lớn vật ô nhiễm kia cứ như từ trên trời rơi xuống, chỉ sau một đêm đã bành trướng trên diện rộng, khiến khu ô nhiễm của Tinh hệ Rạng Đông rơi vào tình trạng báo động đỏ, đã vậy, chúng còn xuất hiện ồ ạt tại nhiều nơi.

Tin tức nhanh chóng được gửi về cho Liên minh cơ giáp Tinh hệ Rạng Đông, sau khi điều tra, các chuyên gia mới đồng loạt ngã ngửa, phát hiện tất cả những biến động này đều liên quan đến Hố đen đã nổ mất xác kia.

Trước đó, Cục quản lý khu ô nhiễm Khưu Tân đã thu thập được các bước sóng năng lượng đặc trưng của Hố đen, so sánh với từ trường bất thường đã từng xuất hiện trong quá khứ tại các khu ô nhiễm cấp cao khác của Tinh hệ Rạng Đông, cuối cùng cũng phát hiện ra được một đặc điểm có thể xưng là biến thái của vật ô nhiễm cấp siêu S kia.

Hố đen là vật ô nhiễm cấp siêu S bá đạo từng xuất hiện trong lịch sử Liên minh, có thể tự do dung nhập vào từ trường, xuyên qua hệ thống phòng thủ của Liên minh.

Trước khi bị phát hiện ở Khưu Tân, nó đã đi qua rất nhiều khu ô nhiễm cấp cao có hệ số từ trường tương thích với nó, ít nhiều gì nó cũng đã tạo các điểm để đào thải ở các khu ô nhiễm đó, nói theo kiểu dễ hiểu hơn thì Hố đen đã đánh dấu các khu ô nhiễm mà nó từng đi qua bằng một cánh cổng không gian nối liền với chính mình.

Theo phỏng đoán của các chuyên gia, một khi các cổng không gian đó được kích hoạt thì không chỉ là quá trình đào thải mà có khả năng, Hố đen còn có thể tự do hấp thụ được những vật chất ở xung quanh cổng không gian.

Không ai biết mục đích nó đánh dấu như thế để làm gì, cũng chẳng ai biết được Hố đen sẽ làm cách nào để kích hoạt các địa điểm mà nó đã đánh dấu, nhưng qua vụ nổ vừa rồi ở Khưu Tân, mọi người có thể biết chắc một điều, một trong những cách để kích hoạt các cổng không gian do Hố đen để lại chính là khiến nó.... bay màu....

Thực ra, việc Hố đen có thể mở nhiều điểm đào thải cùng lúc, bọn họ cũng đã được chứng kiến ở trong khu ô nhiễm Khưu Tân, nhưng bọn họ nào có ngờ nó lại lợi hại đến mức để lại dấu vết của mình ở tất cả khu ô nhiễm mà nó từng đi qua cơ chứ?

Bọn họ càng không nghĩ tới, sau khi Hố đen phát nổ, những điểm đánh dấu đó chẳng những không biến mất mà còn được kích hoạt cùng lúc, giải phóng tất cả vật ô nhiễm mà Hố đen chưa hấp thụ ra ngoài...

Hoắc Diễm nói: "Theo Liên minh tổng kết, Hố đen sống trong không gian từ trường hỗn loạn, bản chất của nó bị biến đổi chẳng khác nào sóng từ trường nên mới có thể qua mặt được hệ thống giám sát của Liên minh.

Hơn nữa, phần màu đen bao bọc kia chỉ là lớp vỏ ngoài của Hố đen chứ không phải bản thế của nó, bản thể của nó là phần lõi có xoáy tròn mà chúng ta đã thấy ấy, lõi của nó có thể di chuyển lung tung trong từ trường, sở dĩ lần này chúng ta có thể tiêu diệt được Hố đen cũng là vì lõi của nó lúc đó vừa hay đang ở Khưu Tân."

Lâm Nghiêu chen vào: "Túm cái quần là khi nổ cái bùm, Hố đen cũng phóng uế bừa bãi khắp Tinh hệ mình luôn!"

"Cậu ngậm mồm cho anh!!

Đào thải, là đào thải, phóng uế cái gì mà phóng uế!

Ăn với chả nói, đang ở bệnh viện nên cậu văn minh lên chút cho anh nhờ!

Lúc cho nổ Hố đen, ai mà ngờ được cái thứ chết tiệt đó xong đời rồi mà vẫn còn gây chuyện được chứ!"

Thấy Giang Tư Miểu đang sắp sửa bùng nổ, Quý Thanh Phong vội cho thằng bạn thân cái liếc mắt cảnh cáo, nở nụ cười nịnh nọt, thay huấn luyện viên nhà mình nói tiếp:

"Giải đấu cơ giáp của Tinh hệ Rạng Đông chúng ta nào giờ vẫn luôn lấy các khu ô nhiễm cấp cao làm địa điểm thi đấu, giờ xảy ra biến động lớn như thế, hầu như các khu ô nhiễm có bước sóng từ trường đáp ứng được điều kiện của Hố đen đều bị ảnh hưởng, Liên minh đã phải rà soát tất cả các khu ô nhiễm cả tuần nay, nên giải đấu cũng dẹp luôn."

Ứng Trầm Lâm nghe mọi người anh một câu, tôi một lời kể lại mọi chuyện mới nắm bắt được tình hình hiện tại đang hỗn loạn đến mức nào.

Suy cho cùng, việc lõi của Hố đen xuất hiện ở Khưu Tân cũng chỉ là tình cờ, dưới sự ảnh hưởng của thiên thạch va chạm từ trước đó, từ trường của Khưu Tân mới xảy ra biến động, đột ngột tăng vọt, đáp ứng được yêu cầu tối thiểu để Hố đen dịch chuyển.

Đến khi lõi của Hố đen xuất hiện cũng đúng lúc KID tình cờ đánh sập ngọn núi kia, mới khiến nó bại lộ, nếu không có hàng loạt các biến cố xảy ra, lõi của Hố đen chắc chắn sẽ trôi dạt theo sự thay đổi của từ trường, cuối cùng đặt chân đến khu ô nhiễm FS, gây ra tổn thất và thương vong không thể cứu vãn như ở kiếp trước.

Nói theo cách nào đó, Hố đen chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ có sức huỷ diệt vô cùng lớn, chỉ là giờ đây, quả bom đó đã được Tinh hệ Rạng Đông bọn họ kích nổ trước thời hạn.

"Lần này Khưu Tân thiệt hại nặng nề nhất, theo tính toán của các chuyên gia, e là trong mười năm tới Khưu Tân cũng chưa thể hồi phục được như xưa."

Giang Tư Miểu nhắc tới vấn đề này thì không nhịn được phải thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu Hố đen không xuất hiện, cái danh tàn phá môi trường của khu ô nhiễm chắc chắn sẽ rơi lên đầu cả đám chiến sĩ cơ giáp nhà mình....

Anh ta thực sự đang phân vân, chẳng biết có nên cảm ơn vật ô nhiễm cấp siêu S đã nổ tan xác pháo kia một câu không nữa: "Giải đấu năm nay bị huỷ chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ, xử lý cả mớ vật ô nhiễm kia mới là chuyện khó nhằn.

Đâu thể cứ ném vũ khí hạng nặng vào từng khu ô nhiễm được, sức tàn phá quá lớn, hơn nữa, chi phí để chế tạo vũ khí hạng nặng cũng không ít đâu, phí phạm lắm.

Với lại, nhiệm vụ của quân biên phòng là canh giữ khu ô nhiễm biên giới, đâu thể cứ gặp chuyện là lại nhờ người ta đến giúp...

Vậy nên việc dọn dẹp vật ô nhiễm lại rơi lên đầu các chiến sĩ cơ giáp của Liên minh."

"Lúc nghe nói giải đấu tạm thời không tổ chức được, ai nấy cũng vui mừng một phen, nhưng đến lúc nhận thông báo, yêu cầu phải vác xác đi dọn dẹp vật ô nhiễm thì có người còn suýt ngất, anh nghe đâu thằng Hubert bên YDS còn ói ra cả mật xanh mật vàng, mà không phải chỉ có Tinh hệ chúng ta mới gặp chuyện, mấy Tinh vực lân cận cũng có vài khu ô nhiễm bị Hố đen ghé thăm rồi đánh dấu, bên đó cũng bùng nổ y hệt Tinh hệ Rạng Đông."

Hoắc Diễm tiếp lời: "Liên minh đang khẩn cấp điều chỉnh chiến lược để ứng phó, nghe nói Chủ tịch Lý của Tinh hệ chúng ta bị gọi lên tổng bộ Liên minh họp từ hai ngày trước, đến giờ vẫn chưa về."

Ứng Trầm Lâm nghe đến tên Lý Tĩnh Ngôn thì vô thức nhíu nhẹ mày, hỏi Hoắc Diễm: "Có vấn đề gì lớn hay sao vậy ạ?"

"Có chuyện gì đâu, sự cố Hố đen lần này, Rạng Đông chúng ta xử lý khá đẹp mắt, tổng bộ gọi Chủ tịch Lý lên đó để khen thưởng ấy mà" Giang Tư Miểu trả lời thay Hoắc Diễm: "Chắc cũng còn chuyện gì đó khác nên mới họp lâu như vậy nhưng tình hình cụ thể ra sao thì chúng ta chỉ có thể đợi Chủ tịch về mới biết được, dù sao thì mấy chiến sĩ cơ giáp đã tham chiến ở Khưu Tân như mấy đứa vẫn đang trong kỳ nghỉ, cơ giáp của mọi người đều chưa sửa xong, mấy đứa cứ lo nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại cứ để Liên minh lo."

Mớ hỗn loạn Hố đen để lại tạm thời không phải thứ mà đám chiến sĩ cơ giáp của KID cần bận tâm, Chiến Đội bọn họ chỉ có mấy mạng, đợt vừa rồi ở Khưu Tân, ai nấy đều xông pha ở tuyến đầu chiến đấu, tình hình cơ giáp của KID tơi tả ra sao, cả đống người ở Khưu Tân có thể làm chứng.

Ứng Trầm Lâm nhập viện cần điều dưỡng, một mình Thẩm Tinh Đường vừa lo đối ngoại vừa sửa cơ giáp, sao mà xong nhanh được, chưa kể bọn họ còn nghèo rớt mồng tơi, không có tiền sắm thiết bị xịn.

Hỗn loạn gì đó, để mấy sếp lớn và các Chiến Đội nhà giàu, đông người khác lo liệu đi, bao giờ đám chiến sĩ nhà bọn bọ hồi phục thì chừng đó bọn họ sẽ tự giác đi làm nhiệm vụ!

Huấn luyện viên Giang nổi tiếng công tư phân minh, từ ngày vào làm ở KID đã trượt dài trên con đường thiên vị trắng trợn, cho đến tận hôm nay vẫn chưa thấy điểm dừng.

Nói xong chuyện Hố đen, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Ứng Trầm Lâm.

Thiếu niên gầy yếu ngồi trên giường bệnh, tay phải vẫn chưa nhấc lên được, vẻ mặt có phần xanh xao, trông chẳng có chút liên quan gì đến thân phận "bá đạo" với thành tích đỉnh nóc, kịch trần từng mang về vô số vinh quang cho Tinh hệ Rạng Đông.

Ứng Trầm Lâm vẫn đang lướt quang não của Lâm Nghiêu để xem báo cáo về sự kiện Hố đen, bỗng nhận ra ánh mắt xung quanh đang đổ dồn lên người mình, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy ạ?

Sao mọi người đều nhìn chằm chằm em vậy?"

Quý Thanh Phong không nhịn được nữa, liếc nhìn chìa khóa cơ giáp trên bàn: "Giờ mà cậu còn hỏi được câu đó hả Trầm Lâm?

Anh nói này, chúng ta bên nhau bao lâu rồi hử?

Nếu không có sự cố ở Khưu Tân khiến thân phận ngầu lòi trước khi giải nghệ của cậu bại lộ thì bọn anh còn chả biết thằng cha Sink nổi tiếng khắp Tinh Minh, được giang cư mận đồn là về nhà thừa kế gia sản trăm tỷ tinh tệ gì đó lại đang ngày ngày siêng năng làm việc ở căn cứ của bọn anh, tháng lĩnh lương hẳn 8.000 tinh tệ đâu!!"

Ứng Trầm Lâm nghe vậy thì có hơi chột dạ: "Lần trước em đã nói với chị Đường em là chiến sĩ cơ giáp rồi, em còn định lấy chứng chỉ nghề nghiệp cho chị ấy xem, trên đó có ID của em..... nhưng chị ấy bảo không cần."

Mấy người KID quay sang nhìn nhau: "?"

Quý Thanh Phong hỏi Giang Tư Miểu: "Có chuyện này hở anh?"

Giang Tư Miểu: "....

Hình như Tinh Đường có kể cho anh nghe."

Cũng do thường ngày Ứng Trầm Lâm quá ngoan, hỏi gì nói nấy, suýt chút là khai hết cả lịch sử lăn lộn từ trước giờ của mình.

Ngay cả cáo già nổi tiếng soi mói như Thẩm Tinh Đường còn không nỡ vặn hỏi thêm, thì Giang Tư Miểu làm sao có thể chứ.

Nhưng nếu so sánh kỹ thì tất cả những chi tiết Ứng Trầm Lâm từng nói trước đó đều trùng khớp với Sink: chiến sĩ cơ giáp cấp cao, chuyên về đấu đơn, đã giải nghệ, lúc giải nghệ còn chưa thành niên...

Chẳng qua là do trí tưởng tượng của bọn họ chưa đủ phong phú để kết nối em út nhà mình với chiến sĩ cơ giáp đã từng nổi đình nổi đám kia....

Mà nói thật thì làm sao có thể liên hệ cả hai với nhau được đây?

Chẳng lẽ bắt bọn họ tự ảo tưởng ra việc KID chỉ cần bỏ 8.000 tinh tệ đã thuê được tay chiến sĩ cơ giáp đấu đơn hầm hố số một Tinh Minh về làm thợ bảo dưỡng!?

Nói ra chắc sẽ bị chỉ thẳng mặt chửi là xạo kiểu đó, chỉ có thằng ngu nó mới tin, mà bọn họ cũng đâu có ngu.....

"Không được rồi, về anh phải nói Tinh Đường tăng lương cho Trầm Lâm mới được."

Giang Tư Miểu đau đầu bóp trán.

Nếu không tăng, lỡ một ngày nào đó giang cư mận biết được con số 8.000 chấn động kia, căn cứ của Chiến Đội chắc chắn sẽ bị "nước bọt" nhấn chìm, gạch đá nhận được dư sức xây hẳn mấy căn biệt thự....

Hợp đồng lao động lương 8.000 tinh tệ, Thẩm Tinh Đường dám đưa, vậy mà Ứng Trầm Lâm cũng thật sự dám ký!!

Lâm Nghiêu chen vào bên cạnh giường bệnh. cười hề hề, nói: "Trầm Lâm à, mùa giải cuối cùng mà cậu tham gia, anh xem đủ hết các trận không bỏ trận nào đâu nhá, cậu siêu ngầu luôn!!"

Lộc Khê gật đầu: "Chị cũng có xem!"

Quý Thanh Phong tự mình đẩy xe lăn chen vô: "Tớ cũng xem với cậu đấy, dạt ra, cho tớ xí một chỗ coi!"

Không khí náo nhiệt tràn ngập phòng bệnh, mãi đến khi hết ba mươi phút thăm nom, bác sĩ đeo kính mặt lạnh như tiền xắn tay áo blouse lao vào, đám người KID mới lưu luyến rời đi.
 
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 89 -2: Xử lý hậu quả


Đợi mọi người đi hết, Ứng Trầm Lâm mới rũ mắt quan sát kỹ tình trạng cơ thể của mình, tay phải vẫn chưa có sức, cảm giác nặng nề rất khó tả.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, dù là bác sĩ hay các đồng đội ở KID đều rất khéo léo né tránh, không ai hỏi hay chủ động nhắc đến vấn đề sức khoẻ của Ứng Trầm Lâm, điều này khiến cậu có chút bất an.

Lát sau, hai chân vừa khôi phục chút sức lực, Ứng Trầm Lâm định xuống giường thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc dội thẳng vào màng nhĩ:

"Cậu còn dám bước xuống giường hả?!

Ngoan ngoãn nằm yên trên đó cho ông!"

Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: "...

Tuân Bảo?

Sao cậu lại ở đây?"

Tuân Bảo xách một giỏ trái cây, hùng hổ bước vào, đặt mạnh xuống tủ nhỏ đầu giường, mặt mũi nhăn nhúm như táo tàu, giọng điệu nghiêm khắc: "Cậu còn dám hỏi?

Tại sao tớ lại ở đây á?

Cậu không biết thật đấy à?

Trước lúc đến hành tinh Thiên Lang cậu hứa với tớ thế nào?

Có muốn tớ mở file ghi âm hội thoại cho nghe không?

Cậu đến KID làm thợ bảo dưỡng thì thôi, tớ không ý kiến, nhưng mắc cái gì cậu lại vào khu ô nhiễm, đã liều mạng vào đó rồi mà cậu còn lái cơ giáp?

Cái thằng này!!

Cơ giáp là đồ chơi, thích thì có thể lấy ra lái chắc?!

Ông đây tuy bận buôn bán, nhưng vẫn xem giải đấu cơ giáp đấy nhé!

Mặt cậu hiện lên to tướng trên Star Net, bộ cậu tưởng ông đây mù chắc!!"

Tuân Bảo vừa bắn rap mắng đứa bạn liều mạng, vừa lấy trái cây trong giỏ ra rửa: "Lúc thấy cậu xuất hiện trong khu ô nhiễm Khưu Tân, cậu có biết tớ sốc đến mức nào không?

Là tớ chủ động liên lạc với sếp Thẩm của KID, chị ấy mới nói cho tớ biết, nếu tớ mà gọi cho cậu, chắc cậu lại vẫn ca cái bài không sao quen thuộc như mọi khi chứ gì?"

Ứng Trầm Lâm rũ mắt: "Tớ xin lỗi."

Bác sĩ Ngô ôm bảng dữ liệu, gật gù đồng tình: "Mắng hay lắm, thằng nhóc liều mạng đó, phải mắng cho một trận mới tỉnh ra được."

Ứng Trầm Lâm lúc này mới để ý thấy phía sau Tuân Bảo còn có hai người, một là bác sĩ Ngô – bác sĩ phụ trách chính trong giai đoạn Ứng Trầm Lâm chữa trị bệnh gen, đứng cạnh bác sĩ Ngô là người đàn ông lạ mặt mà Ứng Trầm Lâm chưa từng gặp qua.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không nói đỡ cho cậu đâu, Trầm Lâm à, cậu có biết hôm đó tôi vừa nhận được tin của cậu thì suýt lên cơn đau tim không?

Tôi đã dùng hết sức lực già cả của mình để đến đây nhanh nhất có thể đấy, cậu có nhận thức được tình trạng lần này của cậu nguy hiểm đến mức nào không vậy?"

Bác sĩ Ngô bất lực nhìn Ứng Trầm Lâm: "Thân thể như thế mà còn dám lái cơ giáp cấp S?"

Ứng Trầm Lâm nhìn bác sĩ Ngô, dè dặt hỏi: "Cháu biết lần này là do cháu nóng vội làm bừa, nhưng mà tay cháu bị sao vậy ạ?

Đến giờ cháu vẫn không cử động tay được."

"Không cử động được mới là bình thường, lúc cậu lái cơ giáp đã phải chịu tải trọng lớn, tần suất lại diễn ra liên tục, áp suất cực mạnh đã làm đứt toàn bộ dây thần kinh kim loại bên trong chi giả cơ học rồi."

Bác sĩ Ngô thấy ánh mắt có phần ngạc nhiên của Ứng Trầm Lâm, nhớ đến tình trạng của cậu lúc ông vừa đến đây, giờ nghĩ lại, ông vẫn còn thấy rợn tóc gáy: "Cho cậu biết, đây là lần đầu tiên tôi và cả cậu quân y kia phải nối lại hết tất cả các dây thần kinh kim loại của chi giả cơ học đấy.

Tôi hành nghề bao năm, chữa trị cho cả đống bệnh nhân, nhưng cậu là người đầu tiên có thể làm đứt cả dây thần kinh kim loại, có muốn tôi làm bằng khen cho cậu không?"

Ứng Trầm Lâm cúi đầu, cẩn thận quan sát cánh tay vẫn luôn bất động: "Đứt hết ư... ?"

"Bác Ngô à, xem bác nói kia, chuyện đó rất ngầu còn gì?

Tài cao thì gan cũng lớn chứ sao."

Người đàn ông xa lạ đứng cạnh bác sĩ Ngô cười tủm tỉm nhìn Ứng Trầm Lâm: "Người có thể chất cấp B mà dám lái cơ giáp cấp S, cậu em là trường hợp đầu tiên đấy, anh đây rất nể phục cậu em!"

Nghe thấy giọng nói xa lạ, Ứng Trầm Lâm ngẩng lên, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi.

Ngoại hình của người nọ không giống như người gốc Hoa, anh ta sở hữu sống mũi cao, mái tóc vàng óng, trông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, xêm xêm với Giang Tư Miểu.

"Đây là bác sĩ Eric, sếp Thẩm của KID nói cậu ấy là bác sĩ mới tuyển dụng của Chiến Đội, mấy ngày vừa rồi cậu ấy luôn đi theo tôi để nắm bắt rõ hơn bệnh tình của cậu."

Nói đoạn, bác sĩ Ngô quay sang nhìn Eric, phổ cập kiến thức cho anh ta: "Thể chất của Ứng Trầm Lâm đã đạt cấp A rồi."

"Cháu nói bác thiên vị cậu ấy mà bác còn chối, xem cái cách bác nói kìa, ngưỡng giới hạn cao nhất là A, ngưỡng giới hạn thấp nhất là B, trên thực tế, thể chất của cậu ấy vẫn là cấp B đấy ạ."

Eric nhìn Ứng Trầm Lâm, cười tủm tỉm: "Mà cậu cũng đừng nghe bác ấy nói, gì mà dây thần kinh kim loại đứt hết nghe ghê chết đi được, để anh đây bù lại cho cậu một tin tốt, tinh thần lực của cậu cũng xuất hiện biến dị tương tự."

Bác sĩ Ngô trợn mắt đính chính: "Cái thằng này!

Mày nói năng cũng có hơn gì bác mà ở đó xỏ xiên, biến dị quái gì, đó gọi là đột phá giới hạn!"

Ứng Trầm Lâm khó hiểu nhìn cả hai vị bác sĩ.

"Thì nghĩa nó cũng như nhau mà, biên độ dao động lớn như vậy thì gọi là biến dị cũng có sao đâu."

Bác sĩ Eric tặc lưỡi, kiên quyết giữ nguyên phong cách nói chuyện đặc trưng của mình: "Vừa rồi cậu cũng nghe anh nói đúng không?

Thể chất của cậu dao động trong ngưỡng từ B đến A.

Lần này khi cậu hôn mê, bọn anh đã kiểm tra chi tiết hơn, phát hiện tinh thần lực của cậu cũng xuất hiện tình trạng dao động biên độ tương tự như thể chất, hơn nữa nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi chứ không phải mới đây đâu."

Bác sĩ Ngô đến phòng bệnh cũng là để nói với Ứng Trầm Lâm về chuyện này, ông nhanh chóng tiếp lời Eric: "Tôi có nhận được tất cả các báo cáo kiểm tra của cậu rồi, trước đó cậu cậu đã nhiều lần đến khám ở trạm y tế, trong báo cáo luôn xuất hiện một bước sóng không thuộc về tinh thần lực cấp A, cậu có nhớ không?"

Ứng Trầm Lâm đương nhiên nhớ rõ, mỗi lần cậu đến kiểm tra tinh thần lực, bác sĩ đều nhắc đến bước sóng lạ thường đó, hơn nữa, các bản báo cáo chi tiết còn cho thấy sự xuất hiện của bước sóng đó ngày càng được kéo dài hơn: "Cháu nhớ, nếu cháu đoán không nhầm thì biên độ dao động mà ông vừa nhắc đến là của tinh thần lực cấp S đúng không ạ... ?"

"Đúng vậy, bước sóng tinh thần lực đó thuộc về loại khá yếu trong cấp S, vì rất hiếm gặp, nên thường nó sẽ không xuất hiện.

Lúc đó, bạn tôi, cũng là bác sĩ đã kiểm tra cho cậu chỉ nghĩ rằng đó là di chứng hậu phẫu thuật bệnh gen."

Bác sĩ Ngô nói tiếp: "Nhưng thực tế không phải vậy, nó chính là bước sóng tinh thần lực cấp S, nhưng nó vô cùng yếu, cực kỳ hiếm gặp ở những người sở hữu tinh thần lực cấp S, và nó cũng khác hoàn toàn với cường độ tinh thần lực cấp S của cậu trước khi phẫu thuật."

"Nói cách khác, khi bước sóng đó xuất hiện, tức là cậu đã đạt đến biên độ của tinh thần lực cấp S, song, biểu hiện ra bên ngoài lại cho thấy tinh thần lực của cậu vẫn chỉ đang ở cấp A, hai điều này cực kỳ mâu thuẫn.

Nhưng qua chuyện vừa rồi, sau khi cậu lái cơ giáp cấp S, chúng tôi phát hiện bên trong cơ giáp còn sót lại tàn dư tinh thần lực cấp S, lúc đó chúng tôi mới nghĩ đến một khả năng."

Bác sĩ Ngô chậm rãi giải thích: "Thực chất tinh thần lực của cậu đã đột phá giới hạn trước cả thể chất, ngưỡng dao động của nó nằm trong khoảng từ A đến S."

Nói đến đây, bác sĩ Ngô cũng không biết phải giải thích tình trạng hiếm gặp này kiểu gì để Ứng Trầm Lâm dễ hiểu vì cho đến hiện tại, cả ông và những bác sĩ có tiếng tăm trong mảng nghiên cứu tinh thần lực mà ông biết còn chưa khám phá được nguyên nhân chính xác.

Khi nhận được báo cáo thể chất dao động ở ngưỡng A và B, bác sĩ Ngô còn chưa kịp xem xét kỹ thì ngay cả tinh thần lực của Ứng Trầm Lâm cũng xuất hiện dấu hiệu tương tự.

Chỉ có mỗi bác sĩ Ngô và cái đèn trong phòng làm việc mới biết, ông đã thức trắng mấy đêm liền vì hai bản báo cáo bất thường ấy.

Trường hợp của Ứng Trầm Lâm không thể nói là hiếm gặp được, mà phải dùng từ độc nhất vô nhị mới đúng, chưa từng có bất cứ hồ sơ y tế nào ghi chép lại việc tinh thần lực hoặc thể chất sẽ đột phá giới hạn sau phẫu thuật theo cách quái gở như vậy.

Có thể nói, Ứng Trầm Lâm là bệnh nhân mắc bệnh gen phức tạp nhất mà bác sĩ Ngô từng điều trị, ông đã mất khá nhiều thời gian để thảo luận với anh quân y giàu kinh nghiệm chinh chiến thực tiễn của quân biên phòng, cuối cùng xác định, tình trạng bất thường của Ứng Trầm Lâm rất có thể liên quan mật thiết đến thiên phú song S ban đầu của cậu, hay nói cách khác là nó liên quan đến bộ gen gốc của Ứng Trầm Lâm.

"Tinh thần lực và thể chất suy giảm sau phẫu thuật bệnh gen là điều bình thường, và đương nhiên, khi bộ gen bị ảnh hưởng thì những suy giảm đó sẽ không có khả năng phục hồi, ai cũng biết, gen là yếu tố mấu chốt, có ảnh hưởng lớn nhất đến tinh thần lực và thể chất của một người."

Bác sĩ Ngô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, trường hợp đột phá giới hạn đặc biệt của cậu chắc chắn phải có liên quan gì đó đến bệnh gen."

Lúc mới nghe bác sĩ Ngô và Eric đề cập đến thể chất và cả tinh thần lực của mình, Ứng Trầm Lâm cứ lo sẽ nhận được tin xấu, nhưng nghe bác sĩ Ngô nói xong, Ứng Trầm Lâm mới cảm thấy hình như nó cũng không tệ lắm.....

"Nói gọn lại là tinh thần lực của cháu có thể khôi phục được về cấp S ạ?"

"Đúng."

Bác sĩ Ngô vừa dứt lời đã lập tức đính chính ngay: "Mà cũng không đúng, cậu đừng manh động, chúng tôi chỉ phân tích dựa trên tình hình hiện tại của cậu thôi, theo tôi phỏng đoán, việc khôi phục hoàn toàn là không thể nhưng cậu có thể đột phá được giới hạn trong khoảng thời gian cho phép, nếu như cậu đáp ứng được những điều kiện nhất định, cụ thể ra sao thì phải đợi khi cậu xuất viện, phải theo dõi sự thay đổi tinh thần lực rồi mới phân tích thêm được, việc này sẽ giao cho bác sĩ Eric."

Ứng Trầm Lâm nhìn anh chàng bác sĩ tóc vàng trước mặt, cậu nhớ Thẩm Tinh Đường từng nói anh chàng bác sĩ này là bạn của cô, nghiệp vụ không có chỗ nào chê, ngặt nỗi tính cách có... hơi kỳ quặc.

Ứng Trầm Lâm khẽ gật đầu với bác sĩ Eric thay cho lời chào hỏi, còn đối phương vẫn nở nụ cười tủm tỉm, híp mắt nhìn cậu.

Một lúc sau, bác sĩ Ngô và Eric cùng quay lại phòng làm việc để tiếp tục nghiên cứu các số liệu.

Vốn dĩ, địa điểm làm việc của bác sĩ Ngô không phải ở hành tinh Thiên Lang, lần này là do đích thân thư ký của Chủ tịch Lý ra mặt nên ông mới được hỗ trợ chi phí công tác đến đây, ở lại bệnh viện khoảng hai tuần, nên ông cũng cần nhanh chóng bàn giao lại toàn bộ bệnh án chi tiết của Ứng Trầm Lâm cho bác sĩ phụ trách mới là Eric.

Lúc cả hai quay người đi, Ứng Trầm Lâm còn loáng thoáng nghe được bác sĩ Ngô nghiêm giọng cảnh cáo: "Eric, bác nói rồi đấy, đừng có mà xúi giục Trầm Lâm làm bậy."

"Sao lại gọi là xúi giục chứ?"

Eric đi ra còn tiện tay kéo cửa phòng bệnh lại, trước khi đóng cửa còn liếc nhìn hai người trong phòng: "Cháu thấy mọi người bảo bọc cậu ấy quá đấy, cả bác, cả Tinh Đường đều thế, cậu ấy không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu.

Hơn nữa, chuyện thể chất và tinh thần lực biến dị là tin tốt còn gì?"

"Phá vỡ rồi lại lần nữa gây dựng, đó chính là kỳ tích đó bác à."

"Cháu thích chứng kiến kỳ tích, cũng thích tạo ra kỳ tích."
 
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 89 -3: Xử lý hậu quả


Cửa phòng bệnh đóng sầm lại, Tuân Bảo ló đầu ra, thấy bác sĩ Eric và bác sĩ Ngô đã đi khuất mới nói: "Tớ cứ thấy tay bác sĩ tóc vàng kia nói chuyện kỳ kỳ sao ấy, nhìn lấc cấc bỏ mẹ đi được... nhưng hình như bác sĩ Ngô rất tin tưởng anh ta."

Ứng Trầm Lâm đang ăn trái cây mà Tuân Bảo vừa chuẩn bị nên cũng không để tâm lắm: "Cái này hơi ngọt."

"Đương nhiên là ngọt, đều là trái cây tớ mang từ Minh Quang đến đấy, đây là mấy loại trái cây lúc bé cậu thích ăn nhất còn gì."

Tuân Bảo tạm gác chuyện của hai bác sĩ sang một bên, lúc này hắn mới chợt nhớ ra điều gì đó, rút một tờ giấy trong túi quần ra đưa cho Ứng Trầm Lâm: "À đúng rồi, lúc đến tớ gặp một chiến sĩ cơ giáp của KID, anh ta nhờ tớ đưa cái này cho cậu."

Ứng Trầm Lâm nghi hoặc hỏi lại: "Chiến sĩ cơ giáp của KID?

Cậu biết tên không?

Nhìn thế nào?"

Tuân Bảo: "Tên là gì tớ quên béng rồi, là cái ông anh cao cao, có tiếng là hay dí súng vào mông đồng đội ấy....."

Dí súng vào mông đồng đội......

Ứng Trầm Lâm thừa nhận, Du Tố có lúc sẽ không phân biệt địch ta thật, nhưng làm gì đã đến mức đó....... trừ lần ở Thiên Vực Tinh cho Quý Thanh Phong đi ké ra.....

Nhưng Du Tố nhờ Tuân Bảo đưa cái gì cho cậu đây?

Ứng Trầm Lâm nhận lấy tờ giấy, mở ra xem dòng chữ viết tay bên trong.

Đồng tử của Ứng Trầm Lâm khẽ co lại, cậu nhìn sang chìa khóa cơ giáp đỏ đen đặt trên bàn bên cạnh, đôi mắt tràn ngập cảm xúc khó nói.

Tuân Bảo thấy Ứng Trầm Lâm đột nhiên nhìn chằm chằm vào chìa khóa của Uyên, lập tức hỏi: "Sao thế?

Trong giấy viết gì nghiêm trọng lắm à?"

Ứng Trầm Lâm lắc đầu, khẽ nói: "Không phải, là tin tốt, tin rất tốt."

-------------------

Tại trụ sở Liên minh cơ giáp toàn Tinh Minh, cả đống chủ tịch Liên minh cơ giáp đứng đầu các Tinh hệ thuộc năm Tinh vực lớn, lần lượt bước ra khỏi phòng họp sau buổi hội nghị khẩn cấp kéo dài suốt mấy ngày liền.

Một vài người vừa thì thầm gì đó với người bên cạnh vừa không khỏi liếc nhìn Lý Tĩnh Ngôn đang đi phía trước.

Nhờ chiến công hiển hách trong nhiệm vụ Hố đen ở Tinh hệ Rạng Đông mà Lý Tĩnh Ngôn quản lý, mấy ngày qua, Tinh vực Thứ Nhất đã nhiều lần được Tổng bộ Tinh Minh khen ngợi công khai trước cả hội nghị, Chủ tịch Liên minh Tinh vực Thứ Nhất cũng được thơm lây, nụ cười rạng rỡ trên mặt chưa từng tắt.

Phải biết rằng, thành tích thi đấu cơ giáp của Tinh vực Thứ Nhất luôn ở mức trung bình trong toàn Tinh Minh, thậm chí có thể nói là đội sổ cũng không quá, mà tinh hệ Rạng Đông còn là nơi chễm chệ ngay vị trí bét bảng của Tinh vực Thứ Nhất, khỏi cần nói cũng biết thành tích của bọn họ bết bát cỡ nào.

Nên chiến dịch tiêu diệt Hố đen cấp siêu S lần này của Rạng Đông đúng là khiến người người nhà nhà phải trợn mắt kinh ngạc.

Ban đầu, khi thấy tin tức lan truyền trên Star Net, Chủ tịch Liên minh của mấy Tinh hệ khác đều đợi Rạng Đông gửi thư nhờ cứu viện để có cớ can thiệp vào mớ tài nguyên hiếm có của bọn họ.

Tài nguyên của tinh hệ Rạng Đông vốn chẳng nhiều nhặn mấy nhưng lại sở hữu những thứ mà ở các nơi khác không có, đã thế, cái Hố đen cấp siêu S kia còn mang đến cho Rạng Đông nguồn tài nguyên cấp S dồi dào, chỉ tính riêng số tinh thể dị năng cáp S thôi cũng đủ để chọi chết các Tinh hệ khác, khiến cho ngay cả Tinh vực giàu có nhất cũng phải nhìn Rạng Đông mà thèm nhỏ dãi.

Nhưng ai ngờ, Rạng Đông chẳng thèm gửi thư cầu viện, chỉ dựa vào nhóm chiến sĩ cơ giáp đội sổ của bọn họ mà tiêu diệt được Hố đen.....

Đó là Hố đen cấp siêu S đấy!

Chỉ chưa đầy năm ngày đã tiêu diệt xong ư?

Trước Hố đen cũng từng có vật ô nhiễm cấp siêu S xuất hiện, cả Tinh vực Thứ Hai phải mất tận 15 ngày mới xử lý được!!

"Năm ngày thật đấy....

Nếu không phải được xem mấy đoạn ghi hình phát tán đầy trên Star Net, tôi còn tưởng Rạng Đông đang gáy bừa....."

"Năm ngoái, thành tích của Rạng Đông trong giải đấu cơ giáp cũng đâu có ra sao, tính cả đoàn chiến và đấu đơn thì chỉ có Sink là đáng được chú ý, nhưng cậu ta giải nghệ rồi còn đâu....Thành tích bên đoàn chiến thì thôi, thảm không nỡ nhìn, nên nói Rạng Đông có thể tự mình xử lý Hố đen, người khác không tin cũng đúng."

"Quan trọng hơn là không xuất hiện thương vong.

Tôi cũng đã xem qua một số đoạn ghi hình rồi, kết quả đó thật sự khó mà tin nổi."

"Vì chuyện này mà Tinh Minh còn đẩy sớm cái kế hoạch kia lên..."

Trong lúc bàn tán, có vài người còn tiến đến bắt chuyện với Lý Tĩnh Ngôn, mạnh dạn đề nghị gì đó.

Nhưng không hiểu sao, cả đám người đều bị Lý Tĩnh Ngôn dứt khoát từ chối, chỉ đành lạnh nhạt bỏ đi.

Hành động lần này của Rạng Đông quá nổi bật, cộng thêm việc dư âm bạo loạn do Hố đen gây ra khiến nhiều khu ô nhiễm cấp cao bên trong Tinh hệ Rạng Đông bị ảnh hưởng nặng, thậm chí, vài khu ô nhiễm cấp thấp cũng xuất hiện từ trường bất thường do ảnh hưởng của vụ nổ Hố đen.

Không ai biết Hố đen xuất hiện trên Tinh hệ Rạng Đông từ bao giờ, chỉ biết là đã rất lâu, số khu ô nhiễm mà nó đánh dấu cũng không ít, sự biến mất của nó khiến các khu vực ô nhiễm vốn có tác động qua lại cũng phải chịu liên đới theo.

Chính vì vậy, Lý Tĩnh Ngôn mới phải nộp báo cáo xin tạm dừng giải đấu cơ giáp của Tinh hệ Rạng Đông lên cho Tinh Minh.

Hơn nữa, cơ giáp của các Chiến Đội ít nhiều đều đã bị hư hại.

Trong tình trạng này, dù Rạng Đông có tổ chức xong giải đấu nội bộ Tinh hệ là Star Galaxy, thì giải đấu Tinh vực Star Domain và giải đấu Tinh Minh Star League tiếp theo cũng sẽ là một thử thách cực lớn.

Tạm dừng giải đấu là quyết định được đưa ra sau khi Lý Tĩnh Ngôn thảo luận với tất cả các sếp của những Chiến Đội đang hoạt động ở Rạng Đông.

Dù thành tích có kém đến mấy, Rạng Đông vẫn luôn ưu tiên nghe theo nguyện vọng của các chiến sĩ cơ giáp nhà mình hơn là cố đấm ăn xôi để giữ danh dự.

Nhân cơ hội này, cũng có thể ném các chiến sĩ cơ giáp của Rạng Đông vào dọn dẹp khu ô nhiễm nhiều hơn, để bọn họ có thêm cơ hội rèn luyện.

Dư âm bạo loạn do Hố đen gây ra chưa hẳn đã là tai họa, nó cũng mang đến cho Rạng Đông nguồn tài nguyên dồi dào chưa từng có.

Trong hội nghị vừa rồi, nhiều Chủ tịch Liên minh của các Tinh hệ khác đã tìm đến Lý Tĩnh Ngôn, thân thiện bày tỏ ý muốn hỗ trợ giúp đỡ, lợi dụng tình hình rối ren hiện tại của Rạng Đông để đề xuất hợp tác, thực chất là muốn cho chiến sĩ cơ giáp của bọn họ vào khai thác nguồn tài nguyên cấp S mới vừa bùng nổ của Rạng Đông.

Lý Tĩnh Ngôn cũng chẳng phải dạng vừa, ai khéo léo được thì cứ khéo léo, ai không khéo được thì cứ dứt khoát nói huỵch toẹt ra, tới một người từ chối một người, tới một đám sút bay nguyên đám.

Những tài nguyên đó, các chiến sĩ cơ giáp của Rạng Đông đã phải mất sức chín trâu hai hổ, ai cũng gần như kiệt quệ mới ép được Hố đen ói ra, tự bọn họ cũng xử lý được, không mượn người khác nhúng tay vào.

Thấy đám người lảng vảng quanh mình đã tản đi gần hết, Lý Tĩnh Ngôn hơi cúi đầu nhìn quang não trên tay.

Trên màn hình hiển thị vài dòng chữ:

[Về việc cải tổ lại giải đấu cơ giáp đoàn đội toàn Tinh Minh...]

Có lần cải tổ này, Lý Tĩnh Ngôn hy vọng có thể tranh thủ thêm chút thời gian rèn luyện để các chiến sĩ cơ giáp của Rạng Đông có thể trở nên vững vàng hơn.

Và quan trọng nhất, Lý Tĩnh Ngôn mong lần cải tổ này sẽ mở ra con đường mới, để đứa nhỏ đó được quay trở lại sàn đấu chân chính thuộc về mình....

Thời gian trôi qua rất nhanh, Ứng Trầm Lâm đã nằm viện được một tháng.

Trong một tháng này, ngày nào cũng có người đến thăm Ứng Trầm Lâm, bản thân cậu thì bị các bác sĩ phụ trách trông coi yêu cầu không được làm việc quá sức, ngoài việc tập luyện để phục hồi chức năng cho tay phải, cậu cũng chỉ có thể dùng quang não lên Star Net xem tin tức.

Một tháng Ứng Trầm Lâm chôn mình ở bệnh viện, các chiến sĩ cơ giáp của KID cũng đi làm nhiệm vụ dọn dẹp vật ô nhiễm một lần, khi về còn mang theo hai tinh thể dị năng cấp A.

Khi tay phải gần như hồi phục, cuối cùng Ứng Trầm Lâm cũng được phép xuất viện.

Đúng lúc đó. các chiến sĩ cơ giáp của KID cũng đang trên đường trở về căn cứ.

Đến lúc thanh toán viện phí, Ứng Trầm Lâm mới biết Thẩm Tinh Đường đã sớm xử lý xong xuôi hết.

Giang Tư Miểu cười cười: "Đừng bận tâm, Tinh Đường thanh toán bằng quỹ chung của Chiến Đội, trường hợp của cậu có thể xem là tai nạn lao động, cô ấy dặn anh nói với cậu là không cần trả lại, cô ấy không nhận, anh cũng không nhận thay đâu."

Quý Thanh Phong nói thêm: "Đúng vậy, Trầm Lâm à, cứ yên tâm đê, chị Đường còn kẹo hơn cả anh ấy chứ, tất cả mọi người trong căn cứ đều được chị ấy mua bảo hiểm đặc biệt cho rồi."

Rồi như nhớ ra gì đó, Quý Thanh Phong xoa cằm thắc mắc: "Nhưng anh thấy có chuyện này hơi lạ, trước đó chị Đường có mua bảo hiểm của thợ bảo dưỡng cho cậu chứ không mua loại của chiến sĩ cơ giáp, đợt vừa rồi anh với Nghiêu Bảo kiểm tra thì thấy trước khi giải nghệ, bảo hiểm của cậu là loại thấp nhất hả Trầm Lâm?

Cái đó cậu tự mua hay ai mua đấy, suốt ngày lăn lộn trong khu ô nhiễm, sao lại mua loại bảo hiểm ất ơ có cũng như không vậy chứ?"

"Vâng."

Ứng Trầm Lâm đáp: "Là em mua đó, mua lúc em chỉ mới tham gia giải đấu, chưa ký hợp đồng với bên nào, hồi đó.... em trẻ người non dạ, chưa suy nghĩ nhiều."

Lâm Nghiêu nghệt mặt nhìn em út nhà mình: "Hể?

Trẻ người non dạ?

Cậu bây giờ cũng mới 19 thôi mà Trầm Lâm?"

Ứng Trầm Lâm có hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng gật đầu: "Vâng, hồi đó trẻ hơn bây giờ."

Du Tố đi bên cạnh, nghe đến đoạn ai đó bảo trẻ người non dạ thì lông mày nhướn lên.

"À mà cũng vì cái bảo hiểm cũ của cậu sida quá nên chị Đường đã mua bổ sung cho cậu một đống bảo hiểm y tế, riêng bảo hiểm cho tay phải đã tốn từng này này!"

Lâm Nghiêu khoa trương giơ tay ra hiệu một con số: "Chỉ thiếu nước mua bảo hiểm cho tóc cậu thôi đó Trầm Lâm!"

Ứng Trầm Lâm nhẩm tính số tiền trong đầu, ý thức được đó đúng là khoản chi tiêu rất lớn.

Trong khí đó, ví tiền của cậu đã lâu lắm không có thêm khoản thu nhập nào rồi.

Cả nhóm người vừa vui vẻ tám chuyện vừa trở về căn cứ.

Vừa vào đến nơi, Ứng Trầm Lâm đã gặp ngay hai người quen.

Trong phòng bảo dưỡng là một ông cụ đang bận rộn, bên cạnh ông là một thiếu niên còn nhỏ con hơn cả Ứng Trầm Lâm, đang cần mẫn giúp ông khuân vác vật liệu và dụng cụ.

Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ông Cốc mắng yêu cháu mình.

Lúc nằm viện, Ứng Trầm Lâm nghe Thẩm Tinh Đường nói, phòng bảo dưỡng có thêm hai người mới đến phụ giúp, nhưng cậu không ngờ hai người mới đó lại cặp ông cháu nhà họ Cốc.

"Ông Cốc vừa xuất viện là đến đây luôn.

Tinh Đường có dán thông báo tuyển dụng thợ bảo dưỡng học việc ở ngoài cửa nên ông ấy mới dẫn Cốc Tiểu Thiên theo, nói là không cần lương, chỉ cần bao ăn ở là được."

Giang Tư Miểu nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bảo dưỡng của hai ông cháu, cười cười giải thích: "Tinh Đường nói làm vậy không được, cuối cùng vẫn trả lương theo đúng tiêu chuẩn tuyển dụng thông thường."

Hoắc Diễm cười lớn: "Há há, cũng chỉ có mỗi ông cháu hai người đó đến ứng tuyển thôi, phải trả lương tử tế chứ, sếp nhà mình trả kẹo quá mà, có mấy ai thèm ngó cái tờ tuyển dụng ki....

éc!"

Lộc Khê đứng cạnh Hoắc Diễm thu móng vuốt vừa chọt vào hông đội trưởng nhà mình về, dáng vẻ mười phần chân thành liếc mắt, ra hiệu Hoắc Diễm mau phong ấn cái mỏ của anh ta lại.

Giang Tư Miểu tự động lọc hết mấy lời vừa rồi của Hoắc Diễm, bình tĩnh nói tiếp:

"Tay nghề của ông cụ cũng ổn lắm, thời gian này toàn là ông ấy sửa cơ giáp, giúp đỡ chúng ta rất nhiều."

Du Tố vẫn luôn đứng ở phía sau, lúc này anh hơi nghiêng đầu sang, tầm nhìn không bị tấm lưng to như tấm phản của Hoắc Diễm chắn ngang nữa, thấy được Ứng Trầm Lâm đã bước vào trong phòng bảo dưỡng.

Ông Cốc đang bận rộn, cảm nhận được động tĩnh phía sau, lập tức quay người lại, đứng trước mặt ông là một thiếu niên trẻ tuổi ưa nhìn, trông có vẻ không lớn hơn cháu ông là bao.

Ông còn chưa kịp lên tiếng thì thiếu niên nọ đã chìa tay về phía ông.

"Chào ông Cốc, cháu là Ứng Trầm Lâm."
 
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 89: Xử lý hậu quả (gộp chương lớn)


Phải đến khi Giang Tư Miểu giải thích, Ứng Trầm Lâm mới hiểu được tàn dư cuộc hỗn loạn ở khu ô nhiễm do Hố đen gây ra là như thế nào.

Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi Hố đen bị huỷ diệt.

Hôm đó, vụ nổ vũ khí hạng nặng đã thiêu rụi toàn bộ Hố đen cùng với hầu hết tất cả các vật ô nhiễm trong Khưu Tân.

Cả Cục quản lý khu ô nhiễm lẫn Liên minh cơ giáp Tinh hệ Rạng Đông đều nghĩ, đến đây thì mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ đâu, chẳng bao lâu sau, báo cáo về số lượng vật ô nhiễm cấp S và cấp A tăng đột biến lại xuất hiện ở các khu ô nhiễm khác đã đổ ập về.

Thông thường, báo cáo về vật ô nhiễm cấp S ở các khu ô nhiễm cấp cao cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, Tinh hệ Rạng Đông mỗi năm đều có vài đợt vật ô nhiễm tiến hoá từ cấp A lên cấp S, từ cấp B lên cấp A như vậy.

Nhưng lần này, mọi chuyện không hề đơn giản, nhiều báo cáo cho thấy vật ô nhiễm cấp S gia tăng đột biến tại các khu ô nhiễm đồng loạt xuất hiện cùng lúc, thêm vào đó, chỉ số của vật ô nhiễm cấp A cũng tăng vọt, đến lúc này, Cục quản lý tại các khu ô nhiễm mới nhận ra có điều bất thường.

Số lượng lớn vật ô nhiễm kia cứ như từ trên trời rơi xuống, chỉ sau một đêm đã bành trướng trên diện rộng, khiến khu ô nhiễm của Tinh hệ Rạng Đông rơi vào tình trạng báo động đỏ, đã vậy, chúng còn xuất hiện ồ ạt tại nhiều nơi.

Tin tức nhanh chóng được gửi về cho Liên minh cơ giáp Tinh hệ Rạng Đông, sau khi điều tra, các chuyên gia mới đồng loạt ngã ngửa, phát hiện tất cả những biến động này đều liên quan đến Hố đen đã nổ mất xác kia.

Trước đó, Cục quản lý khu ô nhiễm Khưu Tân đã thu thập được các bước sóng năng lượng đặc trưng của Hố đen, so sánh với từ trường bất thường đã từng xuất hiện trong quá khứ tại các khu ô nhiễm cấp cao khác của Tinh hệ Rạng Đông, cuối cùng cũng phát hiện ra được một đặc điểm có thể xưng là biến thái của vật ô nhiễm cấp siêu S kia.

Hố đen là vật ô nhiễm cấp siêu S bá đạo từng xuất hiện trong lịch sử Liên minh, có thể tự do dung nhập vào từ trường, xuyên qua hệ thống phòng thủ của Liên minh.

Trước khi bị phát hiện ở Khưu Tân, nó đã đi qua rất nhiều khu ô nhiễm cấp cao có hệ số từ trường tương thích với nó, ít nhiều gì nó cũng đã tạo các điểm để đào thải ở các khu ô nhiễm đó, nói theo kiểu dễ hiểu hơn thì Hố đen đã đánh dấu các khu ô nhiễm mà nó từng đi qua bằng một cánh cổng không gian nối liền với chính mình.

Theo phỏng đoán của các chuyên gia, một khi các cổng không gian đó được kích hoạt thì không chỉ là quá trình đào thải mà có khả năng, Hố đen còn có thể tự do hấp thụ được những vật chất ở xung quanh cổng không gian.

Không ai biết mục đích nó đánh dấu như thế để làm gì, cũng chẳng ai biết được Hố đen sẽ làm cách nào để kích hoạt các địa điểm mà nó đã đánh dấu, nhưng qua vụ nổ vừa rồi ở Khưu Tân, mọi người có thể biết chắc một điều, một trong những cách để kích hoạt các cổng không gian do Hố đen để lại chính là khiến nó.... bay màu....

Thực ra, việc Hố đen có thể mở nhiều điểm đào thải cùng lúc, bọn họ cũng đã được chứng kiến ở trong khu ô nhiễm Khưu Tân, nhưng bọn họ nào có ngờ nó lại lợi hại đến mức để lại dấu vết của mình ở tất cả khu ô nhiễm mà nó từng đi qua cơ chứ?

Bọn họ càng không nghĩ tới, sau khi Hố đen phát nổ, những điểm đánh dấu đó chẳng những không biến mất mà còn được kích hoạt cùng lúc, giải phóng tất cả vật ô nhiễm mà Hố đen chưa hấp thụ ra ngoài...

Hoắc Diễm nói: "Theo Liên minh tổng kết, Hố đen sống trong không gian từ trường hỗn loạn, bản chất của nó bị biến đổi chẳng khác nào sóng từ trường nên mới có thể qua mặt được hệ thống giám sát của Liên minh.

Hơn nữa, phần màu đen bao bọc kia chỉ là lớp vỏ ngoài của Hố đen chứ không phải bản thế của nó, bản thể của nó là phần lõi có xoáy tròn mà chúng ta đã thấy ấy, lõi của nó có thể di chuyển lung tung trong từ trường, sở dĩ lần này chúng ta có thể tiêu diệt được Hố đen cũng là vì lõi của nó lúc đó vừa hay đang ở Khưu Tân."

Lâm Nghiêu chen vào: "Túm cái quần là khi nổ cái bùm, Hố đen cũng phóng uế bừa bãi khắp Tinh hệ mình luôn!"

"Cậu ngậm mồm cho anh!!

Đào thải, đào thải, phóng uế cái gì mà phóng uế!

Ăn với chả nói, đang ở bệnh viện nên cậu văn minh lên chút cho anh nhờ!

Lúc cho nổ Hố đen, ai mà ngờ được cái thứ chết tiệt đó xong đời rồi mà vẫn còn gây chuyện được chứ!"

Thấy Giang Tư Miểu đang sắp sửa bùng nổ, Quý Thanh Phong vội cho thằng bạn thân cái liếc mắt cảnh cáo, nở nụ cười nịnh nọt, thay huấn luyện viên nhà mình nói tiếp:

"Giải đấu cơ giáp của Tinh hệ Rạng Đông chúng ta nào giờ vẫn luôn lấy các khu ô nhiễm cấp cao làm địa điểm thi đấu, giờ xảy ra biến động lớn như thế, hầu như các khu ô nhiễm có bước sóng từ trường đáp ứng được điều kiện của Hố đen đều bị ảnh hưởng, Liên minh đã phải rà soát tất cả các khu ô nhiễm cả tuần nay, nên giải đấu cũng dẹp luôn."

Ứng Trầm Lâm nghe mọi người anh một câu, tôi một lời kể lại mọi chuyện mới nắm bắt được tình hình hiện tại đang hỗn loạn đến mức nào.

Suy cho cùng, việc lõi của Hố đen xuất hiện ở Khưu Tân cũng chỉ là tình cờ, dưới sự ảnh hưởng của thiên thạch va chạm từ trước đó, từ trường của Khưu Tân mới xảy ra biến động, đột ngột tăng vọt, đáp ứng được yêu cầu tối thiểu để Hố đen dịch chuyển.

Đến khi lõi của Hố đen xuất hiện cũng đúng lúc KID tình cờ đánh sập ngọn núi kia, mới khiến nó bại lộ, nếu không có hàng loạt các biến cố xảy ra, lõi của Hố đen chắc chắn sẽ trôi dạt theo sự thay đổi của từ trường, cuối cùng đặt chân đến khu ô nhiễm FS, gây ra tổn thất và thương vong không thể cứu vãn như ở kiếp trước.

Nói theo cách nào đó, Hố đen chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ có sức huỷ diệt vô cùng lớn, chỉ là giờ đây, quả bom đó đã được Tinh hệ Rạng Đông bọn họ kích nổ trước thời hạn.

"Lần này Khưu Tân thiệt hại nặng nề nhất, theo tính toán của các chuyên gia, e là trong mười năm tới Khưu Tân cũng chưa thể hồi phục được như xưa."

Giang Tư Miểu nhắc tới vấn đề này thì không nhịn được phải thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu Hố đen không xuất hiện, cái danh tàn phá môi trường của khu ô nhiễm chắc chắn sẽ rơi lên đầu cả đám chiến sĩ cơ giáp nhà mình....

Anh ta thực sự đang phân vân, chẳng biết có nên cảm ơn vật ô nhiễm cấp siêu S đã nổ tan xác pháo kia một câu không nữa: "Giải đấu năm nay bị huỷ chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ, xử lý cả mớ vật ô nhiễm kia mới là chuyện khó nhằn.

Đâu thể cứ ném vũ khí hạng nặng vào từng khu ô nhiễm được, sức tàn phá quá lớn, hơn nữa, chi phí để chế tạo vũ khí hạng nặng cũng không ít đâu, phí phạm lắm.

Với lại, nhiệm vụ của quân biên phòng là canh giữ khu ô nhiễm biên giới, đâu thể cứ gặp chuyện là lại nhờ người ta đến giúp...

Vậy nên việc dọn dẹp vật ô nhiễm lại rơi lên đầu các chiến sĩ cơ giáp của Liên minh."

"Lúc nghe nói giải đấu tạm thời không tổ chức được, ai nấy cũng vui mừng một phen, nhưng đến lúc nhận thông báo, yêu cầu phải vác xác đi dọn dẹp vật ô nhiễm thì có người còn suýt ngất, anh nghe đâu thằng Hubert bên YDS còn ói ra cả mật xanh mật vàng, mà không phải chỉ có Tinh hệ chúng ta mới gặp chuyện, mấy Tinh vực lân cận cũng có vài khu ô nhiễm bị Hố đen ghé thăm rồi đánh dấu, bên đó cũng bùng nổ y hệt Tinh hệ Rạng Đông."

Hoắc Diễm tiếp lời: "Liên minh đang khẩn cấp điều chỉnh chiến lược để ứng phó, nghe nói Chủ tịch Lý của Tinh hệ chúng ta bị gọi lên tổng bộ Liên minh họp từ hai ngày trước, đến giờ vẫn chưa về."

Ứng Trầm Lâm nghe đến tên Lý Tĩnh Ngôn thì vô thức nhíu nhẹ mày, hỏi Hoắc Diễm: "Có vấn đề gì lớn hay sao vậy ạ?"

"Có chuyện gì đâu, sự cố Hố đen lần này, Rạng Đông chúng ta xử lý khá đẹp mắt, tổng bộ gọi Chủ tịch Lý lên đó để khen thưởng ấy mà" Giang Tư Miểu trả lời thay Hoắc Diễm: "Chắc cũng còn chuyện gì đó khác nên mới họp lâu như vậy nhưng tình hình cụ thể ra sao thì chúng ta chỉ có thể đợi Chủ tịch về mới biết được, dù sao thì mấy chiến sĩ cơ giáp đã tham chiến ở Khưu Tân như mấy đứa vẫn đang trong kỳ nghỉ, cơ giáp của mọi người đều chưa sửa xong, mấy đứa cứ lo nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại cứ để Liên minh lo."

Mớ hỗn loạn Hố đen để lại tạm thời không phải thứ mà đám chiến sĩ cơ giáp của KID cần bận tâm, Chiến Đội bọn họ chỉ có mấy mạng, đợt vừa rồi ở Khưu Tân, ai nấy đều xông pha ở tuyến đầu chiến đấu, tình hình cơ giáp của KID tơi tả ra sao, cả đống người ở Khưu Tân có thể làm chứng.

Ứng Trầm Lâm nhập viện cần điều dưỡng, một mình Thẩm Tinh Đường vừa lo đối ngoại vừa sửa cơ giáp, sao mà xong nhanh được, chưa kể bọn họ còn nghèo rớt mồng tơi, không có tiền sắm thiết bị xịn.

Hỗn loạn gì đó, để mấy sếp lớn và các Chiến Đội nhà giàu, đông người khác lo liệu đi, bao giờ đám chiến sĩ nhà bọn bọ hồi phục thì chừng đó bọn họ sẽ tự giác đi làm nhiệm vụ!

Huấn luyện viên Giang nổi tiếng công tư phân minh, từ ngày vào làm ở KID đã trượt dài trên con đường thiên vị trắng trợn, cho đến tận hôm nay vẫn chưa thấy điểm dừng.

Nói xong chuyện Hố đen, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Ứng Trầm Lâm.

Thiếu niên gầy yếu ngồi trên giường bệnh, tay phải vẫn chưa nhấc lên được, vẻ mặt có phần xanh xao, trông chẳng có chút liên quan gì đến thân phận "bá đạo" với thành tích đỉnh nóc, kịch trần từng mang về vô số vinh quang cho Tinh hệ Rạng Đông.

Ứng Trầm Lâm vẫn đang lướt quang não của Lâm Nghiêu để xem báo cáo về sự kiện Hố đen, bỗng nhận ra ánh mắt xung quanh đang đổ dồn lên người mình, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy ạ?

Sao mọi người đều nhìn chằm chằm em vậy?"

Quý Thanh Phong không nhịn được nữa, liếc nhìn chìa khóa cơ giáp trên bàn: "Giờ mà cậu còn hỏi được câu đó hả Trầm Lâm?

Anh nói này, chúng ta bên nhau bao lâu rồi hử?

Nếu không có sự cố ở Khưu Tân khiến thân phận ngầu lòi trước khi giải nghệ của cậu bại lộ thì bọn anh còn chả biết thằng cha Sink nổi tiếng khắp Tinh Minh, được giang cư mận đồn là về nhà thừa kế gia sản trăm tỷ tinh tệ gì đó lại đang ngày ngày siêng năng làm việc ở căn cứ của bọn anh, tháng lĩnh lương hẳn 8.000 tinh tệ đâu!!"

Ứng Trầm Lâm nghe vậy thì có hơi chột dạ: "Lần trước em đã nói với chị Đường em là chiến sĩ cơ giáp rồi, em còn định lấy chứng chỉ nghề nghiệp cho chị ấy xem, trên đó có ID của em..... nhưng chị ấy bảo không cần."

Mấy người KID quay sang nhìn nhau: "?"

Quý Thanh Phong hỏi Giang Tư Miểu: "Có chuyện này hở anh?"

Giang Tư Miểu: "....

Hình như Tinh Đường có kể cho anh nghe."

Cũng do thường ngày Ứng Trầm Lâm quá ngoan, hỏi gì nói nấy, suýt chút là khai hết cả lịch sử lăn lộn từ trước giờ của mình.

Ngay cả cáo già nổi tiếng soi mói như Thẩm Tinh Đường còn không nỡ vặn hỏi thêm, thì Giang Tư Miểu làm sao có thể chứ.

Nhưng nếu so sánh kỹ thì tất cả những chi tiết Ứng Trầm Lâm từng nói trước đó đều trùng khớp với Sink: chiến sĩ cơ giáp cấp cao, chuyên về đấu đơn, đã giải nghệ, lúc giải nghệ còn chưa thành niên...

Chẳng qua là do trí tưởng tượng của bọn họ chưa đủ phong phú để kết nối em út nhà mình với chiến sĩ cơ giáp đã từng nổi đình nổi đám kia....

Mà nói thật thì làm sao có thể liên hệ cả hai với nhau được đây?

Chẳng lẽ bắt bọn họ tự ảo tưởng ra việc KID chỉ cần bỏ 8.000 tinh tệ đã thuê được tay chiến sĩ cơ giáp đấu đơn hầm hố số một Tinh Minh về làm thợ bảo dưỡng!?

Nói ra chắc sẽ bị chỉ thẳng mặt chửi là xạo kiểu đó, chỉ có thằng ngu nó mới tin, mà bọn họ cũng đâu có ngu.....

"Không được rồi, về anh phải nói Tinh Đường tăng lương cho Trầm Lâm mới được."

Giang Tư Miểu đau đầu bóp trán.

Nếu không tăng, lỡ một ngày nào đó giang cư mận biết được con số 8.000 chấn động kia, căn cứ của Chiến Đội chắc chắn sẽ bị "nước bọt" nhấn chìm, gạch đá nhận được dư sức xây hẳn mấy căn biệt thự....

Hợp đồng lao động lương 8.000 tinh tệ, Thẩm Tinh Đường dám đưa, vậy mà Ứng Trầm Lâm cũng thật sự dám ký!!

Lâm Nghiêu chen vào bên cạnh giường bệnh. cười hề hề, nói: "Trầm Lâm à, mùa giải cuối cùng mà cậu tham gia, anh xem đủ hết các trận không bỏ trận nào đâu nhá, cậu siêu ngầu luôn!!"

Lộc Khê gật đầu: "Chị cũng có xem!"

Quý Thanh Phong tự mình đẩy xe lăn chen vô: "Tớ cũng xem với cậu đấy, dạt ra, cho tớ xí một chỗ coi!"

Không khí náo nhiệt tràn ngập phòng bệnh, mãi đến khi hết ba mươi phút thăm nom, bác sĩ đeo kính mặt lạnh như tiền xắn tay áo blouse lao vào, đám người KID mới lưu luyến rời đi.

Đợi mọi người đi hết, Ứng Trầm Lâm mới rũ mắt quan sát kỹ tình trạng cơ thể của mình, tay phải vẫn chưa có sức, cảm giác nặng nề rất khó tả.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, dù là bác sĩ hay các đồng đội ở KID đều rất khéo léo né tránh, không ai hỏi hay chủ động nhắc đến vấn đề sức khoẻ của Ứng Trầm Lâm, điều này khiến cậu có chút bất an.

Lát sau, hai chân vừa khôi phục chút sức lực, Ứng Trầm Lâm định xuống giường thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc dội thẳng vào màng nhĩ:

"Cậu còn dám bước xuống giường hả?!

Ngoan ngoãn nằm yên trên đó cho ông!"

Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: "...

Tuân Bảo?

Sao cậu lại ở đây?"

Tuân Bảo xách một giỏ trái cây, hùng hổ bước vào, đặt mạnh xuống tủ nhỏ đầu giường, mặt mũi nhăn nhúm như táo tàu, giọng điệu nghiêm khắc: "Cậu còn dám hỏi?

Tại sao tớ lại ở đây á?

Cậu không biết thật đấy à?

Trước lúc đến hành tinh Thiên Lang cậu hứa với tớ thế nào?

Có muốn tớ mở file ghi âm hội thoại cho nghe không?

Cậu đến KID làm thợ bảo dưỡng thì thôi, tớ không ý kiến, nhưng mắc cái gì cậu lại vào khu ô nhiễm, đã liều mạng vào đó rồi mà cậu còn lái cơ giáp?

Cái thằng này!!

Cơ giáp là đồ chơi, thích thì có thể lấy ra lái chắc?!

Ông đây tuy bận buôn bán, nhưng vẫn xem giải đấu cơ giáp đấy nhé!

Mặt cậu hiện lên to tướng trên Star Net, bộ cậu tưởng ông đây mù chắc!!"

Tuân Bảo vừa bắn rap mắng đứa bạn liều mạng, vừa lấy trái cây trong giỏ ra rửa: "Lúc thấy cậu xuất hiện trong khu ô nhiễm Khưu Tân, cậu có biết tớ sốc đến mức nào không?

Là tớ chủ động liên lạc với sếp Thẩm của KID, chị ấy mới nói cho tớ biết, nếu tớ mà gọi cho cậu, chắc cậu lại vẫn ca cái bài không sao quen thuộc như mọi khi chứ gì?"

Ứng Trầm Lâm rũ mắt: "Tớ xin lỗi."

Bác sĩ Ngô ôm bảng dữ liệu, gật gù đồng tình: "Mắng hay lắm, thằng nhóc liều mạng đó, phải mắng cho một trận mới tỉnh ra được."

Ứng Trầm Lâm lúc này mới để ý thấy phía sau Tuân Bảo còn có hai người, một là bác sĩ Ngô – bác sĩ phụ trách chính trong giai đoạn Ứng Trầm Lâm chữa trị bệnh gen, đứng cạnh bác sĩ Ngô là người đàn ông lạ mặt mà Ứng Trầm Lâm chưa từng gặp qua.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không nói đỡ cho cậu đâu, Trầm Lâm à, cậu có biết hôm đó tôi vừa nhận được tin của cậu thì suýt lên cơn đau tim không?

Tôi đã dùng hết sức lực già cả của mình để đến đây nhanh nhất có thể đấy, cậu có nhận thức được tình trạng lần này của cậu nguy hiểm đến mức nào không vậy?"

Bác sĩ Ngô bất lực nhìn Ứng Trầm Lâm: "Thân thể như thế mà còn dám lái cơ giáp cấp S?"

Ứng Trầm Lâm nhìn bác sĩ Ngô, dè dặt hỏi: "Cháu biết lần này là do cháu nóng vội làm bừa, nhưng mà tay cháu bị sao vậy ạ?

Đến giờ cháu vẫn không cử động tay được."

"Không cử động được mới là bình thường, lúc cậu lái cơ giáp đã phải chịu tải trọng lớn, tần suất lại diễn ra liên tục, áp suất cực mạnh đã làm đứt toàn bộ dây thần kinh kim loại bên trong chi giả cơ học rồi."

Bác sĩ Ngô thấy ánh mắt có phần ngạc nhiên của Ứng Trầm Lâm, nhớ đến tình trạng của cậu lúc ông vừa đến đây, giờ nghĩ lại, ông vẫn còn thấy rợn tóc gáy: "Cho cậu biết, đây là lần đầu tiên tôi và cả cậu quân y kia phải nối lại hết tất cả các dây thần kinh kim loại của chi giả cơ học đấy.

Tôi hành nghề bao năm, chữa trị cho cả đống bệnh nhân, nhưng cậu là người đầu tiên có thể làm đứt cả dây thần kinh kim loại, có muốn tôi làm bằng khen cho cậu không?"

Ứng Trầm Lâm cúi đầu, cẩn thận quan sát cánh tay vẫn luôn bất động: "Đứt hết ư... ?"

"Bác Ngô à, xem bác nói kia, chuyện đó rất ngầu còn gì?

Tài cao thì gan cũng lớn chứ sao."

Người đàn ông xa lạ đứng cạnh bác sĩ Ngô cười tủm tỉm nhìn Ứng Trầm Lâm: "Người có thể chất cấp B mà dám lái cơ giáp cấp S, cậu em là trường hợp đầu tiên đấy, anh đây rất nể phục cậu em!"

Nghe thấy giọng nói xa lạ, Ứng Trầm Lâm ngẩng lên, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi.

Ngoại hình của người nọ không giống như người gốc Hoa, anh ta sở hữu sống mũi cao, mái tóc vàng óng, trông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, xêm xêm với Giang Tư Miểu.

"Đây là bác sĩ Eric, sếp Thẩm của KID nói cậu ấy là bác sĩ mới tuyển dụng của Chiến Đội, mấy ngày vừa rồi cậu ấy luôn đi theo tôi để nắm bắt rõ hơn bệnh tình của cậu."

Nói đoạn, bác sĩ Ngô quay sang nhìn Eric, phổ cập kiến thức cho anh ta: "Thể chất của Ứng Trầm Lâm đã đạt cấp A rồi."

"Cháu nói bác thiên vị cậu ấy mà bác còn chối, xem cái cách bác nói kìa, ngưỡng giới hạn cao nhất là A, ngưỡng giới hạn thấp nhất là B, trên thực tế, thể chất của cậu ấy vẫn là cấp B đấy ạ."

Eric nhìn Ứng Trầm Lâm, cười tủm tỉm: "Mà cậu cũng đừng nghe bác ấy nói, gì mà dây thần kinh kim loại đứt hết nghe ghê chết đi được, để anh đây bù lại cho cậu một tin tốt, tinh thần lực của cậu cũng xuất hiện biến dị tương tự."

Bác sĩ Ngô trợn mắt đính chính: "Cái thằng này!

Mày nói năng cũng có hơn gì bác mà ở đó xỏ xiên, biến dị quái gì, đó gọi là đột phá giới hạn!"

Ứng Trầm Lâm khó hiểu nhìn cả hai vị bác sĩ.

"Thì nghĩa nó cũng như nhau mà, biên độ dao động lớn như vậy thì gọi là biến dị cũng có sao đâu."

Bác sĩ Eric tặc lưỡi, kiên quyết giữ nguyên phong cách nói chuyện đặc trưng của mình: "Vừa rồi cậu cũng nghe anh nói đúng không?

Thể chất của cậu dao động trong ngưỡng từ B đến A.

Lần này khi cậu hôn mê, bọn anh đã kiểm tra chi tiết hơn, phát hiện tinh thần lực của cậu cũng xuất hiện tình trạng dao động biên độ tương tự như thể chất, hơn nữa nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi chứ không phải mới đây đâu."

Bác sĩ Ngô đến phòng bệnh cũng là để nói với Ứng Trầm Lâm về chuyện này, ông nhanh chóng tiếp lời Eric: "Tôi có nhận được tất cả các báo cáo kiểm tra của cậu rồi, trước đó cậu cậu đã nhiều lần đến khám ở trạm y tế, trong báo cáo luôn xuất hiện một bước sóng không thuộc về tinh thần lực cấp A, cậu có nhớ không?"

Ứng Trầm Lâm đương nhiên nhớ rõ, mỗi lần cậu đến kiểm tra tinh thần lực, bác sĩ đều nhắc đến bước sóng lạ thường đó, hơn nữa, các bản báo cáo chi tiết còn cho thấy sự xuất hiện của bước sóng đó ngày càng được kéo dài hơn: "Cháu nhớ, nếu cháu đoán không nhầm thì biên độ dao động mà ông vừa nhắc đến là của tinh thần lực cấp S đúng không ạ... ?"

"Đúng vậy, bước sóng tinh thần lực đó thuộc về loại khá yếu trong cấp S, vì rất hiếm gặp, nên thường nó sẽ không xuất hiện.

Lúc đó, bạn tôi, cũng là bác sĩ đã kiểm tra cho cậu chỉ nghĩ rằng đó là di chứng hậu phẫu thuật bệnh gen."

Bác sĩ Ngô nói tiếp: "Nhưng thực tế không phải vậy, nó chính là bước sóng tinh thần lực cấp S, nhưng nó vô cùng yếu, cực kỳ hiếm gặp ở những người sở hữu tinh thần lực cấp S, và nó cũng khác hoàn toàn với cường độ tinh thần lực cấp S của cậu trước khi phẫu thuật."

"Nói cách khác, khi bước sóng đó xuất hiện, tức là cậu đã đạt đến biên độ của tinh thần lực cấp S, song, biểu hiện ra bên ngoài lại cho thấy tinh thần lực của cậu vẫn chỉ đang ở cấp A, hai điều này cực kỳ mâu thuẫn.

Nhưng qua chuyện vừa rồi, sau khi cậu lái cơ giáp cấp S, chúng tôi phát hiện bên trong cơ giáp còn sót lại tàn dư tinh thần lực cấp S, lúc đó chúng tôi mới nghĩ đến một khả năng."

Bác sĩ Ngô chậm rãi giải thích: "Thực chất tinh thần lực của cậu đã đột phá giới hạn trước cả thể chất, ngưỡng dao động của nó nằm trong khoảng từ A đến S."

Nói đến đây, bác sĩ Ngô cũng không biết phải giải thích tình trạng hiếm gặp này kiểu gì để Ứng Trầm Lâm dễ hiểu vì cho đến hiện tại, cả ông và những bác sĩ có tiếng tăm trong mảng nghiên cứu tinh thần lực mà ông biết còn chưa khám phá được nguyên nhân chính xác.

Khi nhận được báo cáo thể chất dao động ở ngưỡng A và B, bác sĩ Ngô còn chưa kịp xem xét kỹ thì ngay cả tinh thần lực của Ứng Trầm Lâm cũng xuất hiện dấu hiệu tương tự.

Chỉ có mỗi bác sĩ Ngô và cái đèn trong phòng làm việc mới biết, ông đã thức trắng mấy đêm liền vì hai bản báo cáo bất thường ấy.

Trường hợp của Ứng Trầm Lâm không thể nói là hiếm gặp được, mà phải dùng từ độc nhất vô nhị mới đúng, chưa từng có bất cứ hồ sơ y tế nào ghi chép lại việc tinh thần lực hoặc thể chất sẽ đột phá giới hạn sau phẫu thuật theo cách quái gở như vậy.

Có thể nói, Ứng Trầm Lâm là bệnh nhân mắc bệnh gen phức tạp nhất mà bác sĩ Ngô từng điều trị, ông đã mất khá nhiều thời gian để thảo luận với anh quân y giàu kinh nghiệm chinh chiến thực tiễn của quân biên phòng, cuối cùng xác định, tình trạng bất thường của Ứng Trầm Lâm rất có thể liên quan mật thiết đến thiên phú song S ban đầu của cậu, hay nói cách khác là nó liên quan đến bộ gen gốc của Ứng Trầm Lâm.

"Tinh thần lực và thể chất suy giảm sau phẫu thuật bệnh gen là điều bình thường, và đương nhiên, khi bộ gen bị ảnh hưởng thì những suy giảm đó sẽ không có khả năng phục hồi, ai cũng biết, gen là yếu tố mấu chốt, có ảnh hưởng lớn nhất đến tinh thần lực và thể chất của một người."

Bác sĩ Ngô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, trường hợp đột phá giới hạn đặc biệt của cậu chắc chắn phải có liên quan gì đó đến bệnh gen."

Lúc mới nghe bác sĩ Ngô và Eric đề cập đến thể chất và cả tinh thần lực của mình, Ứng Trầm Lâm cứ lo sẽ nhận được tin xấu, nhưng nghe bác sĩ Ngô nói xong, Ứng Trầm Lâm mới cảm thấy hình như nó cũng không tệ lắm.....

"Nói gọn lại là tinh thần lực của cháu có thể khôi phục được về cấp S ạ?"

"Đúng."

Bác sĩ Ngô vừa dứt lời đã lập tức đính chính ngay: "Mà cũng không đúng, cậu đừng manh động, chúng tôi chỉ phân tích dựa trên tình hình hiện tại của cậu thôi, theo tôi phỏng đoán, việc khôi phục hoàn toàn là không thể nhưng cậu có thể đột phá được giới hạn trong khoảng thời gian cho phép, nếu như cậu đáp ứng được những điều kiện nhất định, cụ thể ra sao thì phải đợi khi cậu xuất viện, phải theo dõi sự thay đổi tinh thần lực rồi mới phân tích thêm được, việc này sẽ giao cho bác sĩ Eric."

Ứng Trầm Lâm nhìn anh chàng bác sĩ tóc vàng trước mặt, cậu nhớ Thẩm Tinh Đường từng nói anh chàng bác sĩ này là bạn của cô, nghiệp vụ không có chỗ nào chê, ngặt nỗi tính cách có... hơi kỳ quặc.

Ứng Trầm Lâm khẽ gật đầu với bác sĩ Eric thay cho lời chào hỏi, còn đối phương vẫn nở nụ cười tủm tỉm, híp mắt nhìn cậu.

Một lúc sau, bác sĩ Ngô và Eric cùng quay lại phòng làm việc để tiếp tục nghiên cứu các số liệu.

Vốn dĩ, địa điểm làm việc của bác sĩ Ngô không phải ở hành tinh Thiên Lang, lần này là do đích thân thư ký của Chủ tịch Lý ra mặt nên ông mới được hỗ trợ chi phí công tác đến đây, ở lại bệnh viện khoảng hai tuần, nên ông cũng cần nhanh chóng bàn giao lại toàn bộ bệnh án chi tiết của Ứng Trầm Lâm cho bác sĩ phụ trách mới là Eric.

Lúc cả hai quay người đi, Ứng Trầm Lâm còn loáng thoáng nghe được bác sĩ Ngô nghiêm giọng cảnh cáo: "Eric, bác nói rồi đấy, đừng có mà xúi giục Trầm Lâm làm bậy."

"Sao lại gọi là xúi giục chứ?"

Eric đi ra còn tiện tay kéo cửa phòng bệnh lại, trước khi đóng cửa còn liếc nhìn hai người trong phòng: "Cháu thấy mọi người bảo bọc cậu ấy quá đấy, cả bác, cả Tinh Đường đều thế, cậu ấy không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu.

Hơn nữa, chuyện thể chất và tinh thần lực biến dị là tin tốt còn gì?"

"Phá vỡ rồi lại lần nữa gây dựng, đó chính là kỳ tích đó bác à."

"Cháu thích chứng kiến kỳ tích, cũng thích tạo ra kỳ tích."

Cửa phòng bệnh đóng sầm lại, Tuân Bảo ló đầu ra, thấy bác sĩ Eric và bác sĩ Ngô đã đi khuất mới nói: "Tớ cứ thấy tay bác sĩ tóc vàng kia nói chuyện kỳ kỳ sao ấy, nhìn lấc cấc bỏ mẹ đi được... nhưng hình như bác sĩ Ngô rất tin tưởng anh ta."

Ứng Trầm Lâm đang ăn trái cây mà Tuân Bảo vừa chuẩn bị nên cũng không để tâm lắm: "Cái này hơi ngọt."

"Đương nhiên là ngọt, đều là trái cây tớ mang từ Minh Quang đến đấy, đây là mấy loại trái cây lúc bé cậu thích ăn nhất còn gì."

Tuân Bảo tạm gác chuyện của hai bác sĩ sang một bên, lúc này hắn mới chợt nhớ ra điều gì đó, rút một tờ giấy trong túi quần ra đưa cho Ứng Trầm Lâm: "À đúng rồi, lúc đến tớ gặp một chiến sĩ cơ giáp của KID, anh ta nhờ tớ đưa cái này cho cậu."

Ứng Trầm Lâm nghi hoặc hỏi lại: "Chiến sĩ cơ giáp của KID?

Cậu biết tên không?

Nhìn thế nào?"

Tuân Bảo: "Tên là gì tớ quên béng rồi, là cái ông anh cao cao, có tiếng là hay dí súng vào mông đồng đội ấy....."

Dí súng vào mông đồng đội......

Ứng Trầm Lâm thừa nhận, Du Tố có lúc sẽ không phân biệt địch ta thật, nhưng làm gì đã đến mức đó....... trừ lần ở Thiên Vực Tinh cho Quý Thanh Phong đi ké ra.....

Nhưng Du Tố nhờ Tuân Bảo đưa cái gì cho cậu đây?

Ứng Trầm Lâm nhận lấy tờ giấy, mở ra xem dòng chữ viết tay bên trong.

Đồng tử của Ứng Trầm Lâm khẽ co lại, cậu nhìn sang chìa khóa cơ giáp đỏ đen đặt trên bàn bên cạnh, đôi mắt tràn ngập cảm xúc khó nói.

Tuân Bảo thấy Ứng Trầm Lâm đột nhiên nhìn chằm chằm vào chìa khóa của Uyên, lập tức hỏi: "Sao thế?

Trong giấy viết gì nghiêm trọng lắm à?"

Ứng Trầm Lâm lắc đầu, khẽ nói: "Không phải, là tin tốt, tin rất tốt."

-------------------

Tại trụ sở Liên minh cơ giáp toàn Tinh Minh, cả đống chủ tịch Liên minh cơ giáp đứng đầu các Tinh hệ thuộc năm Tinh vực lớn, lần lượt bước ra khỏi phòng họp sau buổi hội nghị khẩn cấp kéo dài suốt mấy ngày liền.

Một vài người vừa thì thầm gì đó với người bên cạnh vừa không khỏi liếc nhìn Lý Tĩnh Ngôn đang đi phía trước.

Nhờ chiến công hiển hách trong nhiệm vụ Hố đen ở Tinh hệ Rạng Đông mà Lý Tĩnh Ngôn quản lý, mấy ngày qua, Tinh vực Thứ Nhất đã nhiều lần được Tổng bộ Tinh Minh khen ngợi công khai trước cả hội nghị, Chủ tịch Liên minh Tinh vực Thứ Nhất cũng được thơm lây, nụ cười rạng rỡ trên mặt chưa từng tắt.

Phải biết rằng, thành tích thi đấu cơ giáp của Tinh vực Thứ Nhất luôn ở mức trung bình trong toàn Tinh Minh, thậm chí có thể nói là đội sổ cũng không quá, mà tinh hệ Rạng Đông còn là nơi chễm chệ ngay vị trí bét bảng của Tinh vực Thứ Nhất, khỏi cần nói cũng biết thành tích của bọn họ bết bát cỡ nào.

Nên chiến dịch tiêu diệt Hố đen cấp siêu S lần này của Rạng Đông đúng là khiến người người nhà nhà phải trợn mắt kinh ngạc.

Ban đầu, khi thấy tin tức lan truyền trên Star Net, Chủ tịch Liên minh của mấy Tinh hệ khác đều đợi Rạng Đông gửi thư nhờ cứu viện để có cớ can thiệp vào mớ tài nguyên hiếm có của bọn họ.

Tài nguyên của tinh hệ Rạng Đông vốn chẳng nhiều nhặn mấy nhưng lại sở hữu những thứ mà ở các nơi khác không có, đã thế, cái Hố đen cấp siêu S kia còn mang đến cho Rạng Đông nguồn tài nguyên cấp S dồi dào, chỉ tính riêng số tinh thể dị năng cáp S thôi cũng đủ để chọi chết các Tinh hệ khác, khiến cho ngay cả Tinh vực giàu có nhất cũng phải nhìn Rạng Đông mà thèm nhỏ dãi.

Nhưng ai ngờ, Rạng Đông chẳng thèm gửi thư cầu viện, chỉ dựa vào nhóm chiến sĩ cơ giáp đội sổ của bọn họ mà tiêu diệt được Hố đen.....

Đó là Hố đen cấp siêu S đấy!

Chỉ chưa đầy năm ngày đã tiêu diệt xong ư?

Trước Hố đen cũng từng có vật ô nhiễm cấp siêu S xuất hiện, cả Tinh vực Thứ Hai phải mất tận 15 ngày mới xử lý được!!

"Năm ngày thật đấy....

Nếu không phải được xem mấy đoạn ghi hình phát tán đầy trên Star Net, tôi còn tưởng Rạng Đông đang gáy bừa....."

"Năm ngoái, thành tích của Rạng Đông trong giải đấu cơ giáp cũng đâu có ra sao, tính cả đoàn chiến và đấu đơn thì chỉ có Sink là đáng được chú ý, nhưng cậu ta giải nghệ rồi còn đâu....Thành tích bên đoàn chiến thì thôi, thảm không nỡ nhìn, nên nói Rạng Đông có thể tự mình xử lý Hố đen, người khác không tin cũng đúng."

"Quan trọng hơn là không xuất hiện thương vong.

Tôi cũng đã xem qua một số đoạn ghi hình rồi, kết quả đó thật sự khó mà tin nổi."

"Vì chuyện này mà Tinh Minh còn đẩy sớm cái kế hoạch kia lên..."

Trong lúc bàn tán, có vài người còn tiến đến bắt chuyện với Lý Tĩnh Ngôn, mạnh dạn đề nghị gì đó.

Nhưng không hiểu sao, cả đám người đều bị Lý Tĩnh Ngôn dứt khoát từ chối, chỉ đành lạnh nhạt bỏ đi.

Hành động lần này của Rạng Đông quá nổi bật, cộng thêm việc dư âm bạo loạn do Hố đen gây ra khiến nhiều khu ô nhiễm cấp cao bên trong Tinh hệ Rạng Đông bị ảnh hưởng nặng, thậm chí, vài khu ô nhiễm cấp thấp cũng xuất hiện từ trường bất thường do ảnh hưởng của vụ nổ Hố đen.

Không ai biết Hố đen xuất hiện trên Tinh hệ Rạng Đông từ bao giờ, chỉ biết là đã rất lâu, số khu ô nhiễm mà nó đánh dấu cũng không ít, sự biến mất của nó khiến các khu vực ô nhiễm vốn có tác động qua lại cũng phải chịu liên đới theo.

Chính vì vậy, Lý Tĩnh Ngôn mới phải nộp báo cáo xin tạm dừng giải đấu cơ giáp của Tinh hệ Rạng Đông lên cho Tinh Minh.

Hơn nữa, cơ giáp của các Chiến Đội ít nhiều đều đã bị hư hại.

Trong tình trạng này, dù Rạng Đông có tổ chức xong giải đấu nội bộ Tinh hệ là Star Galaxy, thì giải đấu Tinh vực Star Domain và giải đấu Tinh Minh Star League tiếp theo cũng sẽ là một thử thách cực lớn.

Tạm dừng giải đấu là quyết định được đưa ra sau khi Lý Tĩnh Ngôn thảo luận với tất cả các sếp của những Chiến Đội đang hoạt động ở Rạng Đông.

Dù thành tích có kém đến mấy, Rạng Đông vẫn luôn ưu tiên nghe theo nguyện vọng của các chiến sĩ cơ giáp nhà mình hơn là cố đấm ăn xôi để giữ danh dự.

Nhân cơ hội này, cũng có thể ném các chiến sĩ cơ giáp của Rạng Đông vào dọn dẹp khu ô nhiễm nhiều hơn, để bọn họ có thêm cơ hội rèn luyện.

Dư âm bạo loạn do Hố đen gây ra chưa hẳn đã là tai họa, nó cũng mang đến cho Rạng Đông nguồn tài nguyên dồi dào chưa từng có.

Trong hội nghị vừa rồi, nhiều Chủ tịch Liên minh của các Tinh hệ khác đã tìm đến Lý Tĩnh Ngôn, thân thiện bày tỏ ý muốn hỗ trợ giúp đỡ, lợi dụng tình hình rối ren hiện tại của Rạng Đông để đề xuất hợp tác, thực chất là muốn cho chiến sĩ cơ giáp của bọn họ vào khai thác nguồn tài nguyên cấp S mới vừa bùng nổ của Rạng Đông.

Lý Tĩnh Ngôn cũng chẳng phải dạng vừa, ai khéo léo được thì cứ khéo léo, ai không khéo được thì cứ dứt khoát nói huỵch toẹt ra, tới một người từ chối một người, tới một đám sút bay nguyên đám.

Những tài nguyên đó, các chiến sĩ cơ giáp của Rạng Đông đã phải mất sức chín trâu hai hổ, ai cũng gần như kiệt quệ mới ép được Hố đen ói ra, tự bọn họ cũng xử lý được, không mượn người khác nhúng tay vào.

Thấy đám người lảng vảng quanh mình đã tản đi gần hết, Lý Tĩnh Ngôn hơi cúi đầu nhìn quang não trên tay.

Trên màn hình hiển thị vài dòng chữ:

[Về việc cải tổ lại giải đấu cơ giáp đoàn đội toàn Tinh Minh...]

Có lần cải tổ này, Lý Tĩnh Ngôn hy vọng có thể tranh thủ thêm chút thời gian rèn luyện để các chiến sĩ cơ giáp của Rạng Đông có thể trở nên vững vàng hơn.

Và quan trọng nhất, Lý Tĩnh Ngôn mong lần cải tổ này sẽ mở ra con đường mới, để đứa nhỏ đó được quay trở lại sàn đấu chân chính thuộc về mình....

Thời gian trôi qua rất nhanh, Ứng Trầm Lâm đã nằm viện được một tháng.

Trong một tháng này, ngày nào cũng có người đến thăm Ứng Trầm Lâm, bản thân cậu thì bị các bác sĩ phụ trách trông coi yêu cầu không được làm việc quá sức, ngoài việc tập luyện để phục hồi chức năng cho tay phải, cậu cũng chỉ có thể dùng quang não lên Star Net xem tin tức.

Một tháng Ứng Trầm Lâm chôn mình ở bệnh viện, các chiến sĩ cơ giáp của KID cũng đi làm nhiệm vụ dọn dẹp vật ô nhiễm một lần, khi về còn mang theo hai tinh thể dị năng cấp A.

Khi tay phải gần như hồi phục, cuối cùng Ứng Trầm Lâm cũng được phép xuất viện.

Đúng lúc đó. các chiến sĩ cơ giáp của KID cũng đang trên đường trở về căn cứ.

Đến lúc thanh toán viện phí, Ứng Trầm Lâm mới biết Thẩm Tinh Đường đã sớm xử lý xong xuôi hết.

Giang Tư Miểu cười cười: "Đừng bận tâm, Tinh Đường thanh toán bằng quỹ chung của Chiến Đội, trường hợp của cậu có thể xem là tai nạn lao động, cô ấy dặn anh nói với cậu là không cần trả lại, cô ấy không nhận, anh cũng không nhận thay đâu."

Quý Thanh Phong nói thêm: "Đúng vậy, Trầm Lâm à, cứ yên tâm đê, chị Đường còn kẹo hơn cả anh ấy chứ, tất cả mọi người trong căn cứ đều được chị ấy mua bảo hiểm đặc biệt cho rồi."

Rồi như nhớ ra gì đó, Quý Thanh Phong xoa cằm thắc mắc: "Nhưng anh thấy có chuyện này hơi lạ, trước đó chị Đường có mua bảo hiểm của thợ bảo dưỡng cho cậu chứ không mua loại của chiến sĩ cơ giáp, đợt vừa rồi anh với Nghiêu Bảo kiểm tra thì thấy trước khi giải nghệ, bảo hiểm của cậu là loại thấp nhất hả Trầm Lâm?

Cái đó cậu tự mua hay ai mua đấy, suốt ngày lăn lộn trong khu ô nhiễm, sao lại mua loại bảo hiểm ất ơ có cũng như không vậy chứ?"

"Vâng."

Ứng Trầm Lâm đáp: "Là em mua đó, mua lúc em chỉ mới tham gia giải đấu, chưa ký hợp đồng với bên nào, hồi đó.... em trẻ người non dạ, chưa suy nghĩ nhiều."

Lâm Nghiêu nghệt mặt nhìn em út nhà mình: "Hể?

Trẻ người non dạ?

Cậu bây giờ cũng mới 19 thôi mà Trầm Lâm?"

Ứng Trầm Lâm có hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng gật đầu: "Vâng, hồi đó trẻ hơn bây giờ."

Du Tố đi bên cạnh, nghe đến đoạn ai đó bảo trẻ người non dạ thì lông mày nhướn lên.

"À mà cũng vì cái bảo hiểm cũ của cậu sida quá nên chị Đường đã mua bổ sung cho cậu một đống bảo hiểm y tế, riêng bảo hiểm cho tay phải đã tốn từng này này!"

Lâm Nghiêu khoa trương giơ tay ra hiệu một con số: "Chỉ thiếu nước mua bảo hiểm cho tóc cậu thôi đó Trầm Lâm!"

Ứng Trầm Lâm nhẩm tính số tiền trong đầu, ý thức được đó đúng là khoản chi tiêu rất lớn.

Trong khí đó, ví tiền của cậu đã lâu lắm không có thêm khoản thu nhập nào rồi.

Cả nhóm người vừa vui vẻ tám chuyện vừa trở về căn cứ.

Vừa vào đến nơi, Ứng Trầm Lâm đã gặp ngay hai người quen.

Trong phòng bảo dưỡng là một ông cụ đang bận rộn, bên cạnh ông là một thiếu niên còn nhỏ con hơn cả Ứng Trầm Lâm, đang cần mẫn giúp ông khuân vác vật liệu và dụng cụ.

Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ông Cốc mắng yêu cháu mình.

Lúc nằm viện, Ứng Trầm Lâm nghe Thẩm Tinh Đường nói, phòng bảo dưỡng có thêm hai người mới đến phụ giúp, nhưng cậu không ngờ hai người mới đó lại cặp ông cháu nhà họ Cốc.

"Ông Cốc vừa xuất viện là đến đây luôn.

Tinh Đường có dán thông báo tuyển dụng thợ bảo dưỡng học việc ở ngoài cửa nên ông ấy mới dẫn Cốc Tiểu Thiên theo, nói là không cần lương, chỉ cần bao ăn ở là được."

Giang Tư Miểu nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bảo dưỡng của hai ông cháu, cười cười giải thích: "Tinh Đường nói làm vậy không được, cuối cùng vẫn trả lương theo đúng tiêu chuẩn tuyển dụng thông thường."

Hoắc Diễm cười lớn: "Há há, cũng chỉ có mỗi ông cháu hai người đó đến ứng tuyển thôi, phải trả lương tử tế chứ, sếp nhà mình trả kẹo quá mà, có mấy ai thèm ngó cái tờ tuyển dụng ki....

éc!"

Lộc Khê đứng cạnh Hoắc Diễm thu móng vuốt vừa chọt vào hông đội trưởng nhà mình về, dáng vẻ mười phần chân thành liếc mắt, ra hiệu Hoắc Diễm mau phong ấn cái mỏ của anh ta lại.

Giang Tư Miểu tự động lọc hết mấy lời vừa rồi của Hoắc Diễm, bình tĩnh nói tiếp:

"Tay nghề của ông cụ cũng ổn lắm, thời gian này toàn là ông ấy sửa cơ giáp, giúp đỡ chúng ta rất nhiều."

Du Tố vẫn luôn đứng ở phía sau, lúc này anh hơi nghiêng đầu sang, tầm nhìn không bị tấm lưng to như tấm phản của Hoắc Diễm chắn ngang nữa, thấy được Ứng Trầm Lâm đã bước vào trong phòng bảo dưỡng.

Ông Cốc đang bận rộn, cảm nhận được động tĩnh phía sau, lập tức quay người lại, đứng trước mặt ông là một thiếu niên trẻ tuổi ưa nhìn, trông có vẻ không lớn hơn cháu ông là bao.

Ông còn chưa kịp lên tiếng thì thiếu niên nọ đã chìa tay về phía ông.

"Chào ông Cốc, cháu là Ứng Trầm Lâm."
 
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 90 -1: Bước tiến nhảy vọt của linh kiện và sự xuất hiện của bầy kền kền


Ông Cốc nhìn thiếu niên trẻ tuổi đối diện, gương mặt của Ứng Trầm Lâm năm 19 tuổi vẫn còn phảng phất vài đường nét mềm mại, như phần xương quai hàm hay khung xương hai bên cánh mũi, phải đến sau này, các đường nét mềm mại đó mới rút dần đi, trở nên cứng cáp hơn.

Nhưng hiện tại, làn da tái nhợt, xanh xao kia của Ứng Trầm Lâm chỉ cho người khác biết cậu vừa mới từ bệnh viện về.

Trong mắt ông Cốc, Ứng Trầm Lâm cũng chỉ xấp xỉ cháu ông, cùng lắm chỉ lớn hơn chút đỉnh, nhưng trên người cậu không hề mang theo loại hơi thở kiêu căng bất trị của lứa tuổi mới lớn với ham muốn cháy bỏng thế hiện bản thân.

Nói nôm na như giang cư mận hay trêu là ai mà chẳng có thời trẻ trâu, và thời trẻ trâu trẻ nghé đó thường sẽ rơi vào độ tuổi đang thành niên giống như Cốc Tiểu Thiên và Ứng Trầm Lâm bây giờ vậy.

Cốc Tiểu Thiên tuy không kiêu căng nhưng vẫn có vài phần bất trị, từ việc cậu ta liều lĩnh đi đấu giá linh kiện do ông mình làm cũng có thể nhìn ra được điều đó.

Nhưng Ứng Trầm Lâm lại rất khác biệt, dáng đứng thẳng tắp, từ hành động cho đến lời nói đều rất khiêm tốn, lễ phép.

Mấy ngày vừa rồi làm việc ở KID, ngoài Thẩm Tinh Đường, chỉ có huấn luyện viên Giang Tư Miểu hay ghé đến phòng bảo dưỡng, ông Cốc cũng đã nghe cả hai nói, Chiến Đội có một thợ bảo dưỡng cơ động và cũng là nhân viên chính thức đã ký hợp đồng với căn cứ, vì vài lý do mà hiện đang nằm viện, khi nào xuất viện, người đó sẽ đến gặp ông.

Tính ra, đây là lần đầu tiên ông Cốc gặp Ứng Trầm Lâm.

Vốn ông Cốc cũng nghe nói, thợ bảo dưỡng của KID rất trẻ, hình như còn chưa được hai mươi, nên ông có hơi lo.

Trong ký ức của ông Cốc, những lần ông làm việc với người trẻ tuổi đều không có kết thúc tốt đẹp, luôn tan đàn xẻ nghé trong không vui, bởi người trẻ tuổi thường dễ có tính tự cao tự đại.

Nhưng khi đối diện với một Ứng Trầm Lâm trầm ổn, ông Cốc cũng hiểu được, những ngày tháng làm việc chung sắp tới của ông và cậu thiếu niên này chắc chắn sẽ không tệ như trong quá khứ trước đó.

Ông Cốc lịch sự đáp lại lời chào hỏi, tự giới thiệu ngắn gọn rồi rất dứt khoát đi thẳng vào công việc đang làm dang dở: "Vỏ ngoài của mấy cỗ cơ giáp đã sửa xong rồi.

Có cơ giáp đấu giải của Quý Thanh Phong bị hỏng ở Khưu Tân thì ông vẫn chưa sửa được, cháu là người thiết kế lại phần lõi chính và vũ khí của cơ giáp đó, nên ông chỉ kiểm tra sơ qua thôi, chưa động chạm gì nhiều, phần nặng nhọc nhất vẫn phải để cháu làm rồi."

Ứng Trầm Lâm gật đầu, đáp một tiếng: "Vâng ", rồi định đi lấy hộp dụng cụ đang đặt trong kho.

Giang Tư Miểu đứng ở hành lang trên cao quan sát, vừa thấy Ứng Trầm Lâm cử động quay đầu, đã biết ngay cậu định làm gì, anh ta lập tức gào lớn ngăn cản: "Trầm Lâm, cậu mới ra viện mà!

Không được làm việc đâu!

Bỏ đồ nghề xuống ngay cho anh!"

Ứng Trầm Lâm biết, giờ có đi vào kho lấy hộp dụng cụ cũng không được, có khi mới đi đến cửa, Giang Tư Miểu đã phi thân xuống chặng đường, đành với tay lấy kìm cơ khí trên giá sắt gần đó, ngẩng đầu nói: "Em không dùng tay phải là được mà, em chỉ xem qua chút thôi, sẽ không lâu đâu."

"Ây dô Tam Thuỷ à, không sao đâu anh, để Trầm Lâm vận động gân cốt chút đi!"

"Đúng đó, nằm viện cả tháng chứ ít ỏi gì, nếu là em thì em ngột ngạt chớt luôn!"

"Đúng đó, anh đừng có đứng đây như thần giữ cửa nữa!

Đi, đi với em và Nghiêu Bảo nhận tài liệu mới nhất về khu ô nhiễm đến phát cho mọi người nè."

"Anh không đi đâu!"

Giang Tư Miểu bóp trán, đây nào phải vấn đề lâu hay không lâu, làm nhiều hay làm ít đâu chứ!

Thẩm Tinh Đường mà biết em út vàng của Chiến Đội vừa ra viện đã chui ngay vào phòng bảo dưỡng thì chắc chắn sẽ nổi điên, hoá thân thành sư tử cũng không chừng.

Giang Tư Miểu đi tới đi lui ở cửa phòng bảo dưỡng, đang phân vân, không biết nên đứng đợi, hay dứt khoát xuống dưới, một chưởng chụp cho Ứng Trầm Lâm té xỉu rồi vác về phòng.

"Mấy cậu cũng biết tính Trầm Lâm đấy, hay có cái kiểu làm quá, làm cố, lần nào cũng nói là sẽ không quá sức nhưng đã bao giờ chịu nghỉ ngơi sớm đâu...."

Lúc này, người đàn ông vẫn luôn đút tay vào túi quần, đứng tụt hẳn ở phía sau lên tiếng: "Không sao đâu, mọi người đi lấy tài liệu đi, để tôi trông chừng cậu ấy."

Giang Tư Miểu nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Du Tố.

"Không phải cậu cũng định đi sắp xếp tài liệu của khu ô nhiễm sao?"

Du Tố thản nhiên lắc đầu: "Mấy người đi là đủ rồi, chen chúc thêm thì thông tin cũng chỉ có từng đó, tôi sẽ giúp anh trông Trầm Lâm, không để cậu ấy quá sức."

Giang Tư Miểu do dự một hồi, nghĩ đến khí thế bá đạo nói một không nói hai của Du Tố, cuối cùng cũng gật đầu, còn dặn dò Du Tố, nếu thấy không ổn, cứ đánh ngất xong kéo người ra ngoài là được.

Du Tố gật đầu đáp lại, xem ra anh và Giang Tư Miểu tư tưởng lớn gặp nhau, Du Tố cũng có ý định chơi cái chiêu mất nết đó thật....

Đám Giang Tư Miểu nán lại thêm một lúc rồi lũ lượt kéo hết đi nhận tài liệu của khu ô nhiễm.

Khi bọn họ đi khỏi, không gian rộng rãi chứa đầy máy móc và linh kiện bên dưới mới vang lên một loạt tiếng động ầm ầm, cho thấy hai thợ bảo dưỡng đã bắt đầu làm việc.

Du Tố vẫn đứng ở hành lang trên cao, nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ khung cảnh, hai thợ bảo dưỡng một trẻ một già đứng cạnh nhau, cầm bảng dữ liệu cơ giáp, chăm chú thảo luận.

Phần lớn thời gian, thiếu niên trẻ tuổi kia đều sẽ trưng ra bộ dáng rất nghiêm túc, dù làm gì cũng vậy, Du Tố chưa từng thấy Ứng Trầm Lâm thể hiện thái độ qua loa đối phó.

Đúng lúc này, Theo uất ức lên tiếng: "Tố à, Tố ơi, cậu quên rồi đúng không?

Tớ cũng chưa được sửa đây này, ưu tiên cho tớ đi, tớ đợi bao lâu rồi chứ, cậu xuống nhắc Trầm Lâm sửa cho tớ đi mà!!"

"Đợi đi, tôi không gấp thì cậu gấp cái gì, định tự mình vào khu ô nhiễm lăn lộn chắc?"

Du Tố rũ mắt quan sát, thấy Ứng Trầm Lâm đã leo lên cơ giáp mà Quý Thanh Phong hay gọi là vợ yêu.

Theo tức muốn xì khói, nói gì nói, người đã giúp đỡ Uyên và Ứng Trầm Lâm lớn nhất là nó cơ mà, nó đòi hỏi chút xíu quyền lợi thì đã sao??

Từ ngày để cho Ứng Trầm Lâm sửa, Theo bỗng nhiên kén cá chọn canh hẳn, không phải Trầm Lâm cục cưng thì đừng hòng nó cho rờ vô người, dù có là nhân viên mới như ông Cốc cũng không ngoại lệ.

Thời gian Ứng Trầm Lâm nằm viện, Theo thiếu nước tự kỷ, mỗi ngày bóc lịch đếm số, vất vả lắm mới đợi được người ra viện, nhưng ngặt nỗi Du Tố lại sống chết không chịu mở lời...

Nó mà tự nói với Ứng Trầm Lâm được thì nó đã sớm nhảy đi ăn máng khác, đách thèm ở với chó điên Du Tố!

Theo chui vô góc vẽ vòng tròn, không ngừng lầm bầm lầu bầu.

Bỗng, Du Tố lên tiếng hỏi: "Cơ giáp của Ứng Trầm Lâm thế nào rồi Theo?

Nó có phản hồi lại cậu không?"

"Hửm?

Uyên ấy hả?

Tín hiệu vẫn còn, chưa vào chế độ ngủ đông."

Theo nói: "Chắc do lượng tinh thần lực dự trữ không đủ dùng, nên mới ở trạng thái như thế, kiểu như vẫn nghe, vẫn biết bên ngoài có người gọi nhưng không phản ứng lại được.

Trầm Lâm cũng không thể bổ sung tinh thần lực cho Uyên nên phải dùng hết sức tiết kiệm, lỡ đâu cạn sạch tinh thần lực là ngủ thật luôn đấy!"

Theo lại hỏi:

"Đúng rồi, hôm đó cậu đưa giấy nhắn cho Trầm Lâm, có nói cho cậu ấy biết tình huống của Uyên không?"

Du Tố: "Nói rồi, chắc cậu ấy cũng biết hiện tại không thể sử dụng tinh thần lực bừa bãi được nữa."

Theo bĩu môi: "Mà sao phải phiền phức vậy chứ?

Cậu viết giấy làm gì?

Sao không nhắn tin qua quang não cho người ta?"

Nói đến đây, Theo đột nhiên ngộ ra điều gì đó, giọng nói có phần hớn hở khi nắm được thóp của Du Tố: "Há há, hiểu hiểu, cậu không có số liên lạc quang não cá nhân của Trầm Lâm chớ gì??"

Du Tố: "..."

"Có im lặng tôi cũng không chê cậu câm đâu."

Theo giả điếc, tiếp tục nói: "Bộ tớ nói sai chắc, là do cậu không xin số liên lạc của Trầm Lâm mà, ở cùng Chiến Đội, chiến đấu với nhau qua mấy trận rồi, cậu cũng nên kéo gần mối quan hệ với người ta đi là vừa!"

Du Tố không để ý đến mấy câu càm ràm của Theo nữa, sống với Theo lâu, Du Tố đã luyện được siêu kỹ năng lọc tạp âm, trình độ đã ở mức thượng thừa.

Đôi đồng tử xám đen của Du Tố bắt trọn bóng dáng đang linh hoạt lên xuống cơ giáp của Ứng Trầm Lâm, vấn đề của Ứng Trầm Lâm và Uyên có vẻ còn nhiều hơn anh nghĩ.

Lượng tinh thần lực tiêu hao khi không thể đổ đầy cơ giáp là một con số khổng lồ nhưng theo lý mà nói, tinh thần lực cấp A của Ứng Trầm Lâm không thể nào vẫn còn lưu trữ bên trong Uyên được.

Thêm nữa, năng lượng bổ sung cho Uyên cũng là vấn đề khá nan giải, để cơ giáp hoạt động trơn tru không phải chỉ cần mỗi tinh thần lực mà còn cần cả năng lượng, nếu cạn sạch năng lượng thì cơ giáp cũng sẽ tắt ngóm.

Gay go là, nếu giữ trạng thái chìa khoá, ngoài việc giao lưu trong biển tinh thần với chiến sĩ cơ giáp ra thì trí não của cấp S cũng chẳng làm được gì khác.

Muốn Uyên trở về hình dạng nguyên mẫu để tiến hành sạc năng lượng, tinh thần lực của Ứng Trầm Lâm phải đủ để duy trì suốt cả quá trình đó mới được.

Như Theo quan sát và báo cáo, Du Tố thấy tình trạng hiện tại của Uyên có hơi ngược đời, tinh thần lực dự trữ của nó đang tiêu hao nhanh chóng trong khi năng lượng của cơ giáp vẫn gần như đầy ắp.

Trải qua trận chiến cường độ cao trên Khưu Tân, đù chỉ ra sân ở phút cuối thì năng lượng của Uyên cũng không thể nào còn dồi dào như vậy được.

Loại trừ các giả thuyết bất khả thi khác, đáp án còn lại duy nhất mà Du Tố có thể nghĩ đến chính là, Uyên đã tự sạc năng lượng cho chính mình.

Nghe thì có vẻ rất vớ vẩn, nhưng vũ trụ bao la, có bao nhiêu chuyện mà bọn họ chưa khám phá được đây?

Chưa kể đến, cả Uyên và Theo đều là những thể tinh thần đến từ chiều không gian thần bí mà cho đến tận hôm nay vẫn chưa ai khám phá được.

Việc những trí não cấp S này có thể tiến hoá ra vài khả năng, nhằm thích ứng với tình huống đặc thù cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Hơn nữa, Du Tố đoán, thiết bị lưu trữ cá nhân mà Ứng Trầm Lâm hay để chung một chỗ với chìa khoá của Uyên chắc chắn phải có liên quan đến trạng thái bất thường của nó.

Qua những lần tình cờ quan sát được, hình như bên trong thiết bị lưu trữ cá nhân đó chứa......

Tinh thể dị năng đặc thù thì phải...?

Du Tố đứng trên hành lang, lơ đãng suy nghĩ.
 
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 90 -2: Bước tiến nhảy vọt của linh kiện và sự xuất hiện của bầy kền kền


Ứng Trầm Lâm ở dưới đã tiến vào trạng thái làm việc, hoàn toàn không để ý thấy, bên trên có người đoán đông, đoán tây mà đã đoán gần trúng hết những chuyện cậu chẳng hề nói cho ai biết.

Lúc này, Ứng Trầm Lâm và ông Cốc đang xem xét lại tình trạng cơ giáp của Quý Thanh Phong, lập kế hoạch sửa chữa mới, phần hỏng nặng nhất của cơ giáp chính là cái chân bị khỉ bự bẻ gãy ở Khưu Tân.

Sức lực của con khỉ đó đúng là vô cùng khủng bố, nó tấn công ngay phần khớp nối chỗ đầu gối của cơ giáp.

Các bó dây thần kinh kim loại nhô hết ra khỏi khe nứt, bánh răng và linh kiện bên trong đều móp méo, vặn vẹo, cái chân này đã không cách nào sửa được nữa, chỉ có thể dựng lại chân mới cho cơ giáp.

Ứng Trầm Lâm cau mày siết chặt nắm đấm, bị như này mà Quý Thanh Phong chỉ phải ngồi xe lăn hai tuần, có thể xem như hắn phúc lớn mạng lớn.

Với mức độ truyền dẫn của xúc tu tinh thần, cơn đau mà Quý Thanh Phong phải gánh chịu chắc chắn vô cùng nặng nề.

Nó sẽ khiến cho các bó cơ trong người hắn sản sinh phản ứng với cơn đau ấy, biểu hiện ra trạng thái thương tổn gần giống với cơ giáp.

Nó giống như hiện tượng mang thai giả ở loài hải cẩu thời Trái Đất cũ.

Những con hải cẩu cái đã đến kỳ động dục nhưng đến khi ghép đôi vẫn chưa tìm được bạn tình phối giống, nếu lúc đó, để nó ở chung chuồng với những con hải cẩu đang mang thai khác, vài ngày sau, bụng của con hải cẩu độc thân cũng sẽ dần phình to lên, xuất hiện những triệu chứng mang thai chẳng khác gì đám hải cầu đang bụng mang dạ chửa thật sự.

Nguyên nhân chủ yếu gây ra hiện tượng này chính là sự kích thích hormone trong não bộ.

Tương tự, lúc chiến đấu, cơ giáp bên ngoài là nơi hứng chịu thương tổn.

Còn chiến sĩ cơ giáp bên trong, theo lý mà nói sẽ phải được an toàn mới đúng, nhưng khi xúc tu tinh thần được kết nối thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.

Sở dĩ cần phải kết nối xúc tu là để giúp chiến sĩ cơ giáp tăng độ nhạy với môi trường bên ngoài cho người lái, cũng như nâng cao khả năng linh hoạt khi điều khiển cơ giáp.

Đối với các chiến sĩ cơ giáp chuyên nghiệp, xúc tu tinh thần vô cùng quan trọng, nó sẽ khiến bọn họ có được độ hoà hợp cao nhất với cơ giáp nhưng đồng thời, nó cũng mang đến nguy cơ khá lớn.

Tất cả các tác động lên cơ giáp đều được truyền trực tiếp vào não bộ của chiến sĩ cơ giáp, đồng nghĩa với việc, khi cơ giáp gặp sự cố, cơn đau cũng sẽ theo xúc tu tinh thần tác động lên não bộ và các bó cơ bắp của người lái, tạo ra hiện tượng giống như mang thai giả của hải cẩu, gọi là mô phỏng thương tật.

Đó cũng là nguyên do vì sao khỉ bự dù không trực tiếp chạm vào cẳng chân của Quý Thanh Phong nhưng vẫn có thể khiến hắn què giò.

Các chiến sĩ cơ giáp lái tanker thường có thân hình hộ pháp vạm vỡ như Hoắc Diễm, Triệu Lạc Kiệt cũng vì nguyên nhân này.

Phải có khối lượng cơ thể đồ sộ mới chống chọi lại được những dư chấn đến từ các pha va chạm cường độ mạnh mà tanker hay phải đối mặt.

Ứng Trầm Lâm thầm thấy may mắn vì lúc đó đã lao ra kịp, nếu không, cả Lộc Khê và Quý Thanh Phong sẽ còn phải đối mặt với tình cảnh tệ hơn nhiều.

Làm lại chân cho cơ giáp đương nhiên sẽ tiêu tốn nhiều vật liệu, may mà dạo này, KID đã thu hoạch được kha khá, kho vật liệu thừa mứa, cái chân gãy đó hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn.

"Cháu đã làm việc hết một tiếng rồi đấy."

Khi công việc tạm dừng, ông Cốc lên tiếng nhắc nhở Ứng Trầm Lâm.

Không chỉ Giang Tư Miểu mà cả ông Cốc cũng được Thẩm Tinh Đường quán triệt tư tưởng, không được để cho ai đó làm việc đến mức quên giờ quên giấc.

Theo thói quen mỗi khi làm việc cùng nhau ở kiếp trước, Ứng Trầm Lâm thả tài liệu trên tay xuống, nghe ông Cốc khuyên: "Giải đấu đang tạm dừng, thời gian của cháu còn nhiều, sức khỏe mới là quan trọng, cháu nghỉ ngơi đi mai làm tiếp, cơ giáp ở đây chứ nó có mọc cánh bay đi được đâu, giờ mà cháu lại nhập viện thì chuyện mới phiền phức đấy, hơn nữa....."

"Thấy không?

Ở trên kia kìa, cái thằng nhỏ mặt lạnh như cá chết kia đang đợi cháu đấy."

Ông Cốc lấy kìm cơ khí trong tay Ứng Trầm Lâm đi, cười rất hiền từ: "Nhanh đi đi, mai hãy làm tiếp."

Ứng Trầm Lâm lúc này mới chú ý thấy Du Tố đang đứng bên trên.

Du Tố nhìn đồng hồ, khi sắp đến một tiếng quy định, đang định xuống lôi người đi.

Kết quả, Ứng Trầm Lâm đứng bên dưới đã ngẩng lên nhìn anh, ra hiệu cho anh cứ đứng ở đó.

Du Tố hơi nhướng mày, vài giây sau đã thấy Ứng Trầm Lâm đi lên, chạy đến cạnh anh.

"Cậu xong việc rồi sao?"

"Chưa ạ, nhưng đến giờ nghỉ ngơi rồi, mai tôi sẽ làm tiếp."

Ứng Trầm Lâm đáp, nhớ đến lời của ông Cốc, lại hỏi: "...Anh Du...

đang đợi tôi sao?"

Ánh mắt Du Tố dừng lại trên gương mặt vẫn có vẻ xanh xao của Ứng Trầm Lâm, nhún vai nói: "Đi thôi."

Tiếp xúc với Du Tố đủ lâu, Ứng Trầm Lâm biết đây chính là cách anh đang thừa nhận rằng, đúng là anh chôn chân ở phòng bảo dưỡng một tiếng để đợi cậu thật.

Ứng Trầm Lâm bước theo Du Tố, trước khi cánh cửa phòng bảo dưỡng hoàn toàn khép lại, cậu khẽ liếc nhìn xuống phía dưới.

Lời dặn dò tương tự, cậu cũng đã từng được nghe rồi.

Kiếp trước, khi làm việc ở KID, vì sức khỏe không tốt và hai chân bất tiện, mỗi khi ra vào phòng bảo dưỡng, Ứng Trầm Lâm rất hay được các thợ bảo dưỡng khác nhắc nhở quan tâm, người lo cho sức khỏe của cậu nhiều nhất chính là ông Cốc, ông lúc nào cũng khuyên cậu rời khỏi phòng bảo dưỡng với cùng một lý do.

- Sức khỏe quan trọng, cháu nghỉ ngơi đi, mai hãy làm tiếp.

Mấy ngày tiếp theo, Ứng Trầm Lâm sinh hoạt rất điều độ, cậu cũng được phép ra vào phòng bảo dưỡng làm việc bình thường dưới sự giám sát thay phiên của các thành viên KID.

Khu ký túc xá của KID có thêm vài phòng được sử dụng, sát cạnh phòng của Ứng Trầm Lâm là chỗ ở của ông Cốc và Cốc Tiểu Thiên, hai phòng trong cùng đã được bác sĩ Eric trưng dụng, sửa thành phòng y tế, mấy ngày tiếp đó, mọi người cũng thấy anh ta liên tục ra ra vào vào, chuyển thiết bị y tế hiện đại đến căn cứ.

Tính cách của Eric đúng là hơi kỳ quặc, thỉnh thoảng đi ngang qua phòng y tế sẽ nghe được tiếng la hét thảm thiết bên trong, chất giọng có âm vực cao vút ngang ngửa cá heo, khiến bác sĩ Eric cáu tiết nhất chính là của Quý Thanh Phong.

Mấy tay chiến sĩ cơ giáp KID cứ nhác thấy bóng Eric từ xa là cứ như gặp phải oan hồn đòi mạng, vắt giò lên cổ trốn lấy trốn để, nhưng Ứng Trầm Lâm lại thấy, dù anh chàng bác sĩ đó hơi quái dị thật, nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc, tận tâm.

Ngày nào Ứng Trầm Lâm cũng phải đến chỗ bác sĩ Eric kiểm tra tổng quát và tiêm thuốc.

Liều thuốc cậu hay tiêm cũng đã được điều chỉnh lại.

"Trầm Lâm, anh dặn rồi đấy, cậu tuyệt đối không được tiêm hai mũi một lúc nữa."

Bác sĩ Eric dặn dò: "Tuy dây thần kinh cơ học ở chi giả trông chẳng khác gì dây thần kinh của người thường, nhưng mạch máu nhân tạo thì khác xa mạch máu thật, cậu hiểu mà đúng không?

Mấy cái mạch máu kia cậu chơi hỏng, anh đây có thể thay cho cậu lúc nào cũng được, nhưng mạch máu bình thường không chịu nổi cậu dày vò như vậy đâu."

Anh ta chỉ vào vùng da hơi tím tái nối liền với cánh tay cơ học của Ứng Trầm Lâm: "Thấy cái này chưa?

Sau khi chuyện ở Khưu Tân xong xuôi, đến tận hôm nay, mấy vết bầm này vẫn chưa biến mất, anh nói hai mũi là không muốn vạch trần cậu em thôi chứ anh liếc mắt là biết ngay, cậu em đã chích bao nhiêu phát vào chỗ này rồi.

Anh sẽ đổi liều thuốc, mỗi ngày một mũi, tiêm trước khi đi ngủ, tự tiêm hoặc đến chỗ anh đều được.

Người khác cậu có thể không nghe, nhưng lời của bác sĩ mà cậu dám không làm theo thì cậu biết hậu quả đấy nhé, anh không nói suông đâu."

Nói đoạn, Eric híp mắt cười, khuôn mặt đẹp trai thoắt cái đã trở nên vô cùng....

Hợp với khí chất cướp cạn của Chiến Đội nghèo rớt mồng tơi KID....

".....Vâng...."

Rời phòng y tế, Trầm Lâm nhanh chóng đi thẳng đến phòng bảo dưỡng.

Dạo này, Thẩm Tinh Đường ít khi về căn cứ, hình như có chuyện gì đó xảy ra ở Tinh hệ Rạng Đông, sếp của các Chiến Đội liên tục được triệu tập họp khẩn cấp.

Trên Star Net cũng dấy lên đủ kiểu tin đồn thất thiệt.

Trong phòng bảo dưỡng hôm nay chỉ có Ứng Trầm Lâm và ông Cốc.

Giải đấu cơ giáp tạm hoãn, đồng nghĩa với việc bọn họ có thêm thời gian sửa chữa, đây cũng được xem là tin mừng cho KID.

Cơ giáp của KID trước giờ toàn dùng vật liệu cấp A+, vẫn còn không gian để nâng cấp.

Lần này không chỉ mình KID nhận được vật liệu tốt, chắc chắn mấy ông lớn như Tật Phong, YDS cũng đã vơ vét kha khá, tha hồ mà điều chỉnh.

Vật liệu dồi dào cũng cho bọn họ cơ hội để tranh thủ nâng cấp toàn bộ linh kiện cơ giáp, thay cả vũ khí mới.

Nhưng khi Ứng Trầm Lâm đề xuất nâng cấp linh kiện, ông Cốc lại có ý kiến khác.

Ông đã từng làm ở xưởng linh kiện một thời gian, làm riết cũng quen mặt linh kiện, ông Cốc tinh ý nhận ra, linh kiện trong kho mà KID hay dùng khác với hàng trôi nổi ngoài thị trường: "Cháu dùng tinh thần lực để nâng cấp lần hai phải không?

Cách này có nhược điểm đấy, thành công thì không nói, nhưng thất bại là vứt luôn vì linh kiện sẽ bị định hình cứng, không tháo dỡ hay cải tiến thêm được nữa."

Ứng Trầm Lâm gật đầu: "Vâng, cháu biết ạ."

Ứng Trầm Lâm đương nhiên biết rất rõ phương pháp mình đang dùng có khá nhiều hạn chế.

Phương pháp Ứng Trầm Lâm dùng là kỹ thuật tôi luyện hiệu suất linh kiện sau khi công nghệ linh kiện ở tương lai đã phát triển đến mức gần như hoàn thiện.
 
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 90 -3: Bước tiến nhảy vọt của linh kiện và sự xuất hiện của bầy kền kền


Nói là phương pháp với kỹ thuật cho sang mồm chứ thật ra, nó chỉ là thủ thuật tinh thần lực đơn giản mà sau này, thợ bảo dưỡng nào cũng nắm được.

Kiếp trước, ông Cốc chính là người đã dạy cho cậu, Ứng Trầm Lâm lập tức áp dụng vào thực tiễn, mài giũa linh kiện đến độ chính xác ưng ý rồi mới lắp ráp, thành ra quen tay.

Chính nhờ mài giũa ngày này qua tháng nọ nên cậu mới đạt được độ chính xác cao cũng như không mất quá nhiều công sức.

Sau này chưa biết ra sao nhưng hiện tại, phương pháp mài linh kiện bằng tinh thần lực chỉ có người đã thử nghiệm hàng trăm lần như Ứng Trầm Lâm mới cho ra hiệu suất cao được.

Ứng Trầm Lâm cũng hướng dẫn cho nhóm nghiên cứu của Kiến Hành, cả đống người bên đó cày cuốc mãi, cũng chỉ tăng được một nửa độ chính xác so với linh kiện mà Ứng Trầm Lâm làm, chứng tỏ phương pháp này phụ thuộc rất lớn vào kinh nghiệm và khối lượng thời gian bỏ ra để luyện tập.

Ứng Trầm Lâm có gần mười năm của kiếp trước, nhóm nhân viên nghiên cứu của Kiến Hành có thúc ngựa đuổi cũng sẽ không đuổi kịp.

"Ông hỏi thật nhé, chuyện ở hội đấu giá hôm đó ông có nghe Tiểu Thiên với Tinh Đường nói lại, thực ra người để ý đến linh kiện của ông là cháu chứ không phải Tinh Đường đúng chứ?

Nếu cháu đã để ý đến nó như vậy, sao không giữ lại để nghiên cứu?"

Ông Cốc hỏi.

Nhìn thấy mớ linh kiện trong kho, ông Cốc biết ngay thiếu niên trẻ tuổi trả lại linh kiện cho ông ở bệnh viện hôm nào chính là Ứng Trầm Lâm.

"Lãng phí lắm ạ, để ở chỗ cháu cũng không cho ra được kết quả gi khả quan đâu ông, hai nghề mà cháu từng làm qua là chiến sĩ cơ giáp với thợ bảo dưỡng, linh kiện thì cháu chỉ hiểu phần bề nổi chứ không chuyên ông ạ.

Việc cháu hay mài linh kiện cũng chỉ do thói quen thôi."

Ứng Trầm Lâm thành thật trả lời: "Linh kiện của ông để ở chỗ cháu thì chẳng mấy mà phủ bụi mất, trả lại cho ông mới có chỗ để nó phát huy."

Ông Cốc nhìn thiếu niên trước mặt, lần thứ một trăm lẻ tám tiếc hận sao Cốc Tiểu Thiên nhà ông chả được nửa phần trầm ổn cơ trí như anh Trầm Lâm của nó, ông thở dài: "Việc dùng tinh thần lực mài linh kiện mà cháu đang làm, ông cũng từng nghiên cứu thử.

Cách của cháu không sai, nhưng nó nằm ở bước hai, tức là bước cuối cùng của quá trình tôi luyện linh kiện.

Một khi để tinh thần lực can thiệp vào quá trình định hình linh kiện thì mọi thứ coi như xong.

Nhưng nếu trước khi dùng tinh thần lực mài, cháu có thể nâng độ chính xác của linh kiện lên thêm một bậc nữa, thì hiệu suất đầu ra của linh kiện sẽ còn cao hơn."

"Cháu đang muốn nâng cao hiệu suất linh kiện đúng chứ?

Thử cách mà ông nghiên cứu đi, có thể tăng thêm chút đỉnh đầu ra trước khi cháu dùng tinh thần lực để mài giũa đấy."

Nói xong, ông Cốc đưa cho Ứng Trầm Lâm một bảng dữ liệu, trên màn hình là các thông số của một linh kiện nhỏ đã được cải tiến bằng kỹ thuật mà ông Cốc đã tốn rất nhiều công sức để điều chỉnh.

Ứng Trầm Lâm nói lời cảm ơn, nhận lấy bảng dữ liệu, nghiêm túc xem xét.

Thông tin trên bảng rất rõ ràng, linh kiện của ông Cốc có độ chính xác cao hơn so với linh kiện có cùng seri mà Ứng Trầm Lâm mài.

Tuy chỉ tăng 1% nho nhỏ, nhưng mức tăng này đồng nghĩa với việc, cách làm của ông Cốc đã đi đúng hướng, đây là phương pháp cải tiến linh kiện có tiềm năng phát triển rất lớn.

Ứng Trầm Lâm là thợ bảo dưỡng, kiến thức về linh kiện chỉ là hàng kèm theo khi cậu học nghề bảo dưỡng, xuất thân tay ngang nên cậu không tự tin có thể làm nên một cuộc cách mạng cải tiến linh kiện.

Về mặt kiến thức linh kiện, có thể nói ông Cốc bỏ xa cậu mấy trăm con phố.

Nhìn bảng dữ liệu được trình bày đâu ra đấy, những điểm cần giải thích cũng được ông Cốc ghi chú rõ đến mức không thể rõ hơn là đủ biết.

Ứng Trầm Lâm gần như có thể đoán được, bảng dữ liệu này sẽ có tác động lớn đến mức nào đối với công nghệ linh kiện ở thời điểm hiện tại.

Ông Cốc đưa bảng dữ liệu cho Ứng Trầm Lâm xong lại hơi hối hận, ấp úng nói: "Thôi cháu đừng thử, cách của ông cũng chưa chắc đã tăng được bao nhiêu, lại còn tốn thời gian nữa."

"Sao lại thôi, phải thử chứ ông, cũng không tốn thời gian mấy đâu."

Ứng Trầm Lâm trả lại bảng dữ liệu cho ông Cốc, nghiêm túc nói: "Chẳng phải lúc nãy ông còn nói với cháu là chúng ta có nhiều thời gian lắm sao?

Hơn nữa, mẫu thử linh kiện ông cũng đã làm rồi mà, cháu biết nó có ý nghĩa như thế nào với ông, nếu thật sự thành công, thứ mà nó mang đến sẽ là sự thay đổi vô cùng to lớn."

Ông Cốc hơi sững sờ, chỉ người trong nghề mới hiểu được giá trị của linh kiện trên bảng dữ liệu của ông.

Giá trị đó không chỉ đơn thuần là vài con số hiệu suất kia, mà nó còn nằm ở tầng sâu hơn.

Ông Cốc bật cười: "Mẫu thử thì có đấy, nhưng ông nghiên cứu bao năm rồi, tỷ lệ thành công còn chưa đến một phần, nói là giậm chân tại chỗ cũng được ấy chứ."

"Nghiên cứu của ông không giậm chân tại chỗ đâu, chỉ là cần nhiều mẫu thử nghiệm hơn thôi....

Cái này thì nói thật, KID nghèo lắm ạ, không đủ nhân lực và mẫu thử nghiệm để cung cấp."

Ứng Trầm Lâm trịnh trọng nói: "Cháu muốn giới thiệu cho ông một người, người đó đủ sức để hỗ trợ ông hoàn thành nghiên cứu này."

Nghe vậy, ông Cốc vừa mừng vừa lo phiền phức: "Thôi đừng...

Ông đến KID để giúp đỡ sửa cơ giáp, nào có thời gian làm mấy chuyện này."

"Không phiền đâu ông, ông mà hoàn thành nghiên cứu này thì KID cũng là người được lợi nhất còn gì, với lại, người cháu muốn giới thiệu cho ông cũng ở gần đây thôi, chắc giờ ông ấy chắc đang ở trên tầng."

Ứng Trầm Lâm quyết đoán bỏ dở công việc đang làm: "Là sếp Chu của tập đoàn Kiến Hành, chủ thuê tòa nhà của chúng ta đấy ạ."

"Sếp Chu rất biết trọng dụng nhân tài, chắc ông cũng từng nghe danh tập đoàn Kiến Hành rồi.

Ông cứ nói chuyện với ông ấy xem sao, có vấn đề gì cháu sẽ giúp ông đứng giữa làm trung giant."

Ứng Trầm Lâm nghiêm túc nói: "Kỹ thuật của ông không nên bị chôn vùi, nó chính là điểm nhảy vọt của thời đại này."

Ông Cốc nghe mà sững sờ, chưa kịp hoàn hồn thì Ứng Trầm Lâm đã bấm quang não, liên lạc với sếp Chu.

Nói không phải khen, từ lúc ông Cốc đến đây, người nào của KID cũng có tác phong làm việc rất nhanh gọn lẹ, thậm chí có thể nói là tiền trảm hậu tấu cũng không quá, ngay cả cô bé có vẻ dịu dàng là Lộc Khê cũng chẳng ngoại lệ....

Sếp Chu vừa mới đặt chân đến hành tinh Thiên Lang đã nhận được liên lạc của Ứng Trầm Lâm, lập tức nói sẽ đến ngay.

Ông Cốc lại lần nữa ngỡ ngàng....

KID nhanh gọn thì ông không nói, nhưng sao tác phong làm việc của nhà tài trợ Kiến Hành cũng rốp rẻng quá vậy....

Danh tiếng của Kiến Hành, khắp Rạng Đông ai mà không biết, ông Cốc không ngờ kỹ thuật của mình lại có ngày nhận được cơ hội hợp tác với một tên tuổi lớn như vậy.

Suy nghĩ một phen, ông Cốc cũng không từ chối ý tốt của Ứng Trầm Lâm, kỹ thuật này là tâm huyết cả đời của ông, nếu có cơ hội để tiếp tục nghiên cứu, ông chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Vậy nên, khi ông trình bày ý tưởng kỹ thuật với sếp Chu và nhóm nghiên cứu nòng cốt của Kiến Hành, đã ngay lập tức nhận được tràng vỗ tay tán thưởng của rất nhiều các chuyên gia hàng đầu của Kiến Hành.

Sếp Chu nghe người đứng đầu nhóm nghiên cứu phân tích lợi nhuận khổng lồ nếu dự án thành công thì nở nụ cười như Phật Di Lặc, thậm chí còn muốn ký hợp đồng hợp tác ngay tại chỗ, sẵn sàng xây nguyên một phòng thí nghiệm riêng cho ông Cốc nghiên cứu.

Khi về căn cứ, Thẩm Tinh Đường cũng nghe nói đến chuyện này, cô lập tức bảo ông Cốc cứ yên tâm, mọi vấn đề về hợp đồng cứ tìm cô giải quyết: "Ông yên tâm đi ạ, sếp Chu là người tốt, đã giúp KID bọn cháu rất nhiều.

Ông cũng đừng quá khách sáo, như Trầm Lâm đã nói, nếu ông tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật này thì KID....

à không cả Tinh hệ Rạng Đông đều được hưởng lợi.

Cháu là dân làm ăn mà, phải thấy lợi cháu mới đầu tư chứ, sếp Chu cũng giống cháu, nên ông đừng lo."

Nghe Thẩm Tinh Đường nói vậy, chút lo lắng cuối cùng của ông Cốc cũng tan biến.

Việc hợp tác không khó như ông tưởng, sếp Chu đã cho ông rất nhiều thời gian.

Ông cũng không cần phải liên tục giám sát, thúc đẩy tiến độ nghiên cứu, mà vẫn có thể xuống phòng bảo dưỡng phụ Ứng Trầm Lâm được.

Hôm nào đó, Cốc Tiểu Thiên dè dặt hỏi: "Ông ơi, ông cháu mình gặp được người tốt rồi đúng không?"

"Ừm."

Ông Cốc nghiêm túc nói: "Chúng ta gặp được rất nhiều người tốt, nên chúng ta phải làm việc cho tốt, không được phụ lòng mọi người, con hiểu chưa?"

Đến khi hợp đồng được ký kết, phòng thí nghiệm cũng bắt đầu được xây dựng và cơ cấu lại, ông Cốc vẫn không thể tin, chỉ một lời đề nghị nhỏ trong lúc sửa chữa cơ giáp mà thiếu niên trẻ tuổi kia lại sẵn lòng giúp ông đến mức này.

Cả đời lận đận, không ngờ ở tuổi xế chiều ông lại gặp được quý nhân.

Có lẽ nhờ chuyện này, ông Cốc cũng mạnh dạn đề xuất nhiều ý kiến hơn về việc cải thiện hiệu suất linh kiện cơ giáp.

Ông không còn rụt rè như trước, trở nên tự tin hơn, không ngại thử nghiệm những chi tiết nhỏ, các đề xuất của ông đã giúp ích rất nhiều cho việc nâng cấp linh kiện cơ giáp của KID.

Trong những ngày mà các chiến sĩ cơ giáp của KID phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Ứng Trầm Lâm sẽ luôn cùng ông Cốc ở trong phòng bảo dưỡng.

Ông Cốc nghiên cứu nâng cao hiệu suất cơ giáp, còn cậu thì tập trung vào nghiên cứu vũ khí.

Đợt vừa rồi, KID thu được rất nhiều tinh thể dị năng, một số không có tác dụng với cơ giáp của Chiến Đội, số còn lại được cho hết vào kho đợi Ứng Trầm Lâm đưa vào thiết kế vũ khí, ngoài tinh thể dị năng, vật liệu của KID cũng đang tăng nhanh theo từng ngày.

Vật liệu thông thường có thể bán trên Star Net, tinh thể dị năng cấp cao cũng có thể gửi đến hội đấu giá của Thiên Lang, thu về mớ tinh tệ kha khá, bù qua sớt lại cho các chi phí của căn cứ.

Ứng Trầm Lâm cũng dần có ý tưởng thiết kế vũ khí mới.
 
Back
Top