Phải đến khi Giang Tư Miểu giải thích, Ứng Trầm Lâm mới hiểu được tàn dư cuộc hỗn loạn ở khu ô nhiễm do Hố đen gây ra là như thế nào.
Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi Hố đen bị huỷ diệt.
Hôm đó, vụ nổ vũ khí hạng nặng đã thiêu rụi toàn bộ Hố đen cùng với hầu hết tất cả các vật ô nhiễm trong Khưu Tân.
Cả Cục quản lý khu ô nhiễm lẫn Liên minh cơ giáp Tinh hệ Rạng Đông đều nghĩ, đến đây thì mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ đâu, chẳng bao lâu sau, báo cáo về số lượng vật ô nhiễm cấp S và cấp A tăng đột biến lại xuất hiện ở các khu ô nhiễm khác đã đổ ập về.
Thông thường, báo cáo về vật ô nhiễm cấp S ở các khu ô nhiễm cấp cao cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, Tinh hệ Rạng Đông mỗi năm đều có vài đợt vật ô nhiễm tiến hoá từ cấp A lên cấp S, từ cấp B lên cấp A như vậy.
Nhưng lần này, mọi chuyện không hề đơn giản, nhiều báo cáo cho thấy vật ô nhiễm cấp S gia tăng đột biến tại các khu ô nhiễm đồng loạt xuất hiện cùng lúc, thêm vào đó, chỉ số của vật ô nhiễm cấp A cũng tăng vọt, đến lúc này, Cục quản lý tại các khu ô nhiễm mới nhận ra có điều bất thường.
Số lượng lớn vật ô nhiễm kia cứ như từ trên trời rơi xuống, chỉ sau một đêm đã bành trướng trên diện rộng, khiến khu ô nhiễm của Tinh hệ Rạng Đông rơi vào tình trạng báo động đỏ, đã vậy, chúng còn xuất hiện ồ ạt tại nhiều nơi.
Tin tức nhanh chóng được gửi về cho Liên minh cơ giáp Tinh hệ Rạng Đông, sau khi điều tra, các chuyên gia mới đồng loạt ngã ngửa, phát hiện tất cả những biến động này đều liên quan đến Hố đen đã nổ mất xác kia.
Trước đó, Cục quản lý khu ô nhiễm Khưu Tân đã thu thập được các bước sóng năng lượng đặc trưng của Hố đen, so sánh với từ trường bất thường đã từng xuất hiện trong quá khứ tại các khu ô nhiễm cấp cao khác của Tinh hệ Rạng Đông, cuối cùng cũng phát hiện ra được một đặc điểm có thể xưng là biến thái của vật ô nhiễm cấp siêu S kia.
Hố đen là vật ô nhiễm cấp siêu S bá đạo từng xuất hiện trong lịch sử Liên minh, có thể tự do dung nhập vào từ trường, xuyên qua hệ thống phòng thủ của Liên minh.
Trước khi bị phát hiện ở Khưu Tân, nó đã đi qua rất nhiều khu ô nhiễm cấp cao có hệ số từ trường tương thích với nó, ít nhiều gì nó cũng đã tạo các điểm để đào thải ở các khu ô nhiễm đó, nói theo kiểu dễ hiểu hơn thì Hố đen đã đánh dấu các khu ô nhiễm mà nó từng đi qua bằng một cánh cổng không gian nối liền với chính mình.
Theo phỏng đoán của các chuyên gia, một khi các cổng không gian đó được kích hoạt thì không chỉ là quá trình đào thải mà có khả năng, Hố đen còn có thể tự do hấp thụ được những vật chất ở xung quanh cổng không gian.
Không ai biết mục đích nó đánh dấu như thế để làm gì, cũng chẳng ai biết được Hố đen sẽ làm cách nào để kích hoạt các địa điểm mà nó đã đánh dấu, nhưng qua vụ nổ vừa rồi ở Khưu Tân, mọi người có thể biết chắc một điều, một trong những cách để kích hoạt các cổng không gian do Hố đen để lại chính là khiến nó.... bay màu....
Thực ra, việc Hố đen có thể mở nhiều điểm đào thải cùng lúc, bọn họ cũng đã được chứng kiến ở trong khu ô nhiễm Khưu Tân, nhưng bọn họ nào có ngờ nó lại lợi hại đến mức để lại dấu vết của mình ở tất cả khu ô nhiễm mà nó từng đi qua cơ chứ?
Bọn họ càng không nghĩ tới, sau khi Hố đen phát nổ, những điểm đánh dấu đó chẳng những không biến mất mà còn được kích hoạt cùng lúc, giải phóng tất cả vật ô nhiễm mà Hố đen chưa hấp thụ ra ngoài...
Hoắc Diễm nói: "Theo Liên minh tổng kết, Hố đen sống trong không gian từ trường hỗn loạn, bản chất của nó bị biến đổi chẳng khác nào sóng từ trường nên mới có thể qua mặt được hệ thống giám sát của Liên minh.
Hơn nữa, phần màu đen bao bọc kia chỉ là lớp vỏ ngoài của Hố đen chứ không phải bản thế của nó, bản thể của nó là phần lõi có xoáy tròn mà chúng ta đã thấy ấy, lõi của nó có thể di chuyển lung tung trong từ trường, sở dĩ lần này chúng ta có thể tiêu diệt được Hố đen cũng là vì lõi của nó lúc đó vừa hay đang ở Khưu Tân."
Lâm Nghiêu chen vào: "Túm cái quần là khi nổ cái bùm, Hố đen cũng phóng uế bừa bãi khắp Tinh hệ mình luôn!"
"Cậu ngậm mồm cho anh!!
Đào thải, đào thải, phóng uế cái gì mà phóng uế!
Ăn với chả nói, đang ở bệnh viện nên cậu văn minh lên chút cho anh nhờ!
Lúc cho nổ Hố đen, ai mà ngờ được cái thứ chết tiệt đó xong đời rồi mà vẫn còn gây chuyện được chứ!"
Thấy Giang Tư Miểu đang sắp sửa bùng nổ, Quý Thanh Phong vội cho thằng bạn thân cái liếc mắt cảnh cáo, nở nụ cười nịnh nọt, thay huấn luyện viên nhà mình nói tiếp:
"Giải đấu cơ giáp của Tinh hệ Rạng Đông chúng ta nào giờ vẫn luôn lấy các khu ô nhiễm cấp cao làm địa điểm thi đấu, giờ xảy ra biến động lớn như thế, hầu như các khu ô nhiễm có bước sóng từ trường đáp ứng được điều kiện của Hố đen đều bị ảnh hưởng, Liên minh đã phải rà soát tất cả các khu ô nhiễm cả tuần nay, nên giải đấu cũng dẹp luôn."
Ứng Trầm Lâm nghe mọi người anh một câu, tôi một lời kể lại mọi chuyện mới nắm bắt được tình hình hiện tại đang hỗn loạn đến mức nào.
Suy cho cùng, việc lõi của Hố đen xuất hiện ở Khưu Tân cũng chỉ là tình cờ, dưới sự ảnh hưởng của thiên thạch va chạm từ trước đó, từ trường của Khưu Tân mới xảy ra biến động, đột ngột tăng vọt, đáp ứng được yêu cầu tối thiểu để Hố đen dịch chuyển.
Đến khi lõi của Hố đen xuất hiện cũng đúng lúc KID tình cờ đánh sập ngọn núi kia, mới khiến nó bại lộ, nếu không có hàng loạt các biến cố xảy ra, lõi của Hố đen chắc chắn sẽ trôi dạt theo sự thay đổi của từ trường, cuối cùng đặt chân đến khu ô nhiễm FS, gây ra tổn thất và thương vong không thể cứu vãn như ở kiếp trước.
Nói theo cách nào đó, Hố đen chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ có sức huỷ diệt vô cùng lớn, chỉ là giờ đây, quả bom đó đã được Tinh hệ Rạng Đông bọn họ kích nổ trước thời hạn.
"Lần này Khưu Tân thiệt hại nặng nề nhất, theo tính toán của các chuyên gia, e là trong mười năm tới Khưu Tân cũng chưa thể hồi phục được như xưa."
Giang Tư Miểu nhắc tới vấn đề này thì không nhịn được phải thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu Hố đen không xuất hiện, cái danh tàn phá môi trường của khu ô nhiễm chắc chắn sẽ rơi lên đầu cả đám chiến sĩ cơ giáp nhà mình....
Anh ta thực sự đang phân vân, chẳng biết có nên cảm ơn vật ô nhiễm cấp siêu S đã nổ tan xác pháo kia một câu không nữa: "Giải đấu năm nay bị huỷ chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ, xử lý cả mớ vật ô nhiễm kia mới là chuyện khó nhằn.
Đâu thể cứ ném vũ khí hạng nặng vào từng khu ô nhiễm được, sức tàn phá quá lớn, hơn nữa, chi phí để chế tạo vũ khí hạng nặng cũng không ít đâu, phí phạm lắm.
Với lại, nhiệm vụ của quân biên phòng là canh giữ khu ô nhiễm biên giới, đâu thể cứ gặp chuyện là lại nhờ người ta đến giúp...
Vậy nên việc dọn dẹp vật ô nhiễm lại rơi lên đầu các chiến sĩ cơ giáp của Liên minh."
"Lúc nghe nói giải đấu tạm thời không tổ chức được, ai nấy cũng vui mừng một phen, nhưng đến lúc nhận thông báo, yêu cầu phải vác xác đi dọn dẹp vật ô nhiễm thì có người còn suýt ngất, anh nghe đâu thằng Hubert bên YDS còn ói ra cả mật xanh mật vàng, mà không phải chỉ có Tinh hệ chúng ta mới gặp chuyện, mấy Tinh vực lân cận cũng có vài khu ô nhiễm bị Hố đen ghé thăm rồi đánh dấu, bên đó cũng bùng nổ y hệt Tinh hệ Rạng Đông."
Hoắc Diễm tiếp lời: "Liên minh đang khẩn cấp điều chỉnh chiến lược để ứng phó, nghe nói Chủ tịch Lý của Tinh hệ chúng ta bị gọi lên tổng bộ Liên minh họp từ hai ngày trước, đến giờ vẫn chưa về."
Ứng Trầm Lâm nghe đến tên Lý Tĩnh Ngôn thì vô thức nhíu nhẹ mày, hỏi Hoắc Diễm: "Có vấn đề gì lớn hay sao vậy ạ?"
"Có chuyện gì đâu, sự cố Hố đen lần này, Rạng Đông chúng ta xử lý khá đẹp mắt, tổng bộ gọi Chủ tịch Lý lên đó để khen thưởng ấy mà" Giang Tư Miểu trả lời thay Hoắc Diễm: "Chắc cũng còn chuyện gì đó khác nên mới họp lâu như vậy nhưng tình hình cụ thể ra sao thì chúng ta chỉ có thể đợi Chủ tịch về mới biết được, dù sao thì mấy chiến sĩ cơ giáp đã tham chiến ở Khưu Tân như mấy đứa vẫn đang trong kỳ nghỉ, cơ giáp của mọi người đều chưa sửa xong, mấy đứa cứ lo nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại cứ để Liên minh lo."
Mớ hỗn loạn Hố đen để lại tạm thời không phải thứ mà đám chiến sĩ cơ giáp của KID cần bận tâm, Chiến Đội bọn họ chỉ có mấy mạng, đợt vừa rồi ở Khưu Tân, ai nấy đều xông pha ở tuyến đầu chiến đấu, tình hình cơ giáp của KID tơi tả ra sao, cả đống người ở Khưu Tân có thể làm chứng.
Ứng Trầm Lâm nhập viện cần điều dưỡng, một mình Thẩm Tinh Đường vừa lo đối ngoại vừa sửa cơ giáp, sao mà xong nhanh được, chưa kể bọn họ còn nghèo rớt mồng tơi, không có tiền sắm thiết bị xịn.
Hỗn loạn gì đó, để mấy sếp lớn và các Chiến Đội nhà giàu, đông người khác lo liệu đi, bao giờ đám chiến sĩ nhà bọn bọ hồi phục thì chừng đó bọn họ sẽ tự giác đi làm nhiệm vụ!
Huấn luyện viên Giang nổi tiếng công tư phân minh, từ ngày vào làm ở KID đã trượt dài trên con đường thiên vị trắng trợn, cho đến tận hôm nay vẫn chưa thấy điểm dừng.
Nói xong chuyện Hố đen, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Ứng Trầm Lâm.
Thiếu niên gầy yếu ngồi trên giường bệnh, tay phải vẫn chưa nhấc lên được, vẻ mặt có phần xanh xao, trông chẳng có chút liên quan gì đến thân phận "bá đạo" với thành tích đỉnh nóc, kịch trần từng mang về vô số vinh quang cho Tinh hệ Rạng Đông.
Ứng Trầm Lâm vẫn đang lướt quang não của Lâm Nghiêu để xem báo cáo về sự kiện Hố đen, bỗng nhận ra ánh mắt xung quanh đang đổ dồn lên người mình, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy ạ?
Sao mọi người đều nhìn chằm chằm em vậy?"
Quý Thanh Phong không nhịn được nữa, liếc nhìn chìa khóa cơ giáp trên bàn: "Giờ mà cậu còn hỏi được câu đó hả Trầm Lâm?
Anh nói này, chúng ta bên nhau bao lâu rồi hử?
Nếu không có sự cố ở Khưu Tân khiến thân phận ngầu lòi trước khi giải nghệ của cậu bại lộ thì bọn anh còn chả biết thằng cha Sink nổi tiếng khắp Tinh Minh, được giang cư mận đồn là về nhà thừa kế gia sản trăm tỷ tinh tệ gì đó lại đang ngày ngày siêng năng làm việc ở căn cứ của bọn anh, tháng lĩnh lương hẳn 8.000 tinh tệ đâu!!"
Ứng Trầm Lâm nghe vậy thì có hơi chột dạ: "Lần trước em đã nói với chị Đường em là chiến sĩ cơ giáp rồi, em còn định lấy chứng chỉ nghề nghiệp cho chị ấy xem, trên đó có ID của em..... nhưng chị ấy bảo không cần."
Mấy người KID quay sang nhìn nhau: "?"
Quý Thanh Phong hỏi Giang Tư Miểu: "Có chuyện này hở anh?"
Giang Tư Miểu: "....
Hình như Tinh Đường có kể cho anh nghe."
Cũng do thường ngày Ứng Trầm Lâm quá ngoan, hỏi gì nói nấy, suýt chút là khai hết cả lịch sử lăn lộn từ trước giờ của mình.
Ngay cả cáo già nổi tiếng soi mói như Thẩm Tinh Đường còn không nỡ vặn hỏi thêm, thì Giang Tư Miểu làm sao có thể chứ.
Nhưng nếu so sánh kỹ thì tất cả những chi tiết Ứng Trầm Lâm từng nói trước đó đều trùng khớp với Sink: chiến sĩ cơ giáp cấp cao, chuyên về đấu đơn, đã giải nghệ, lúc giải nghệ còn chưa thành niên...
Chẳng qua là do trí tưởng tượng của bọn họ chưa đủ phong phú để kết nối em út nhà mình với chiến sĩ cơ giáp đã từng nổi đình nổi đám kia....
Mà nói thật thì làm sao có thể liên hệ cả hai với nhau được đây?
Chẳng lẽ bắt bọn họ tự ảo tưởng ra việc KID chỉ cần bỏ 8.000 tinh tệ đã thuê được tay chiến sĩ cơ giáp đấu đơn hầm hố số một Tinh Minh về làm thợ bảo dưỡng!?
Nói ra chắc sẽ bị chỉ thẳng mặt chửi là xạo kiểu đó, chỉ có thằng ngu nó mới tin, mà bọn họ cũng đâu có ngu.....
"Không được rồi, về anh phải nói Tinh Đường tăng lương cho Trầm Lâm mới được."
Giang Tư Miểu đau đầu bóp trán.
Nếu không tăng, lỡ một ngày nào đó giang cư mận biết được con số 8.000 chấn động kia, căn cứ của Chiến Đội chắc chắn sẽ bị "nước bọt" nhấn chìm, gạch đá nhận được dư sức xây hẳn mấy căn biệt thự....
Hợp đồng lao động lương 8.000 tinh tệ, Thẩm Tinh Đường dám đưa, vậy mà Ứng Trầm Lâm cũng thật sự dám ký!!
Lâm Nghiêu chen vào bên cạnh giường bệnh. cười hề hề, nói: "Trầm Lâm à, mùa giải cuối cùng mà cậu tham gia, anh xem đủ hết các trận không bỏ trận nào đâu nhá, cậu siêu ngầu luôn!!"
Lộc Khê gật đầu: "Chị cũng có xem!"
Quý Thanh Phong tự mình đẩy xe lăn chen vô: "Tớ cũng xem với cậu đấy, dạt ra, cho tớ xí một chỗ coi!"
Không khí náo nhiệt tràn ngập phòng bệnh, mãi đến khi hết ba mươi phút thăm nom, bác sĩ đeo kính mặt lạnh như tiền xắn tay áo blouse lao vào, đám người KID mới lưu luyến rời đi.
Đợi mọi người đi hết, Ứng Trầm Lâm mới rũ mắt quan sát kỹ tình trạng cơ thể của mình, tay phải vẫn chưa có sức, cảm giác nặng nề rất khó tả.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, dù là bác sĩ hay các đồng đội ở KID đều rất khéo léo né tránh, không ai hỏi hay chủ động nhắc đến vấn đề sức khoẻ của Ứng Trầm Lâm, điều này khiến cậu có chút bất an.
Lát sau, hai chân vừa khôi phục chút sức lực, Ứng Trầm Lâm định xuống giường thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc dội thẳng vào màng nhĩ:
"Cậu còn dám bước xuống giường hả?!
Ngoan ngoãn nằm yên trên đó cho ông!"
Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: "...
Tuân Bảo?
Sao cậu lại ở đây?"
Tuân Bảo xách một giỏ trái cây, hùng hổ bước vào, đặt mạnh xuống tủ nhỏ đầu giường, mặt mũi nhăn nhúm như táo tàu, giọng điệu nghiêm khắc: "Cậu còn dám hỏi?
Tại sao tớ lại ở đây á?
Cậu không biết thật đấy à?
Trước lúc đến hành tinh Thiên Lang cậu hứa với tớ thế nào?
Có muốn tớ mở file ghi âm hội thoại cho nghe không?
Cậu đến KID làm thợ bảo dưỡng thì thôi, tớ không ý kiến, nhưng mắc cái gì cậu lại vào khu ô nhiễm, đã liều mạng vào đó rồi mà cậu còn lái cơ giáp?
Cái thằng này!!
Cơ giáp là đồ chơi, thích thì có thể lấy ra lái chắc?!
Ông đây tuy bận buôn bán, nhưng vẫn xem giải đấu cơ giáp đấy nhé!
Mặt cậu hiện lên to tướng trên Star Net, bộ cậu tưởng ông đây mù chắc!!"
Tuân Bảo vừa bắn rap mắng đứa bạn liều mạng, vừa lấy trái cây trong giỏ ra rửa: "Lúc thấy cậu xuất hiện trong khu ô nhiễm Khưu Tân, cậu có biết tớ sốc đến mức nào không?
Là tớ chủ động liên lạc với sếp Thẩm của KID, chị ấy mới nói cho tớ biết, nếu tớ mà gọi cho cậu, chắc cậu lại vẫn ca cái bài không sao quen thuộc như mọi khi chứ gì?"
Ứng Trầm Lâm rũ mắt: "Tớ xin lỗi."
Bác sĩ Ngô ôm bảng dữ liệu, gật gù đồng tình: "Mắng hay lắm, thằng nhóc liều mạng đó, phải mắng cho một trận mới tỉnh ra được."
Ứng Trầm Lâm lúc này mới để ý thấy phía sau Tuân Bảo còn có hai người, một là bác sĩ Ngô – bác sĩ phụ trách chính trong giai đoạn Ứng Trầm Lâm chữa trị bệnh gen, đứng cạnh bác sĩ Ngô là người đàn ông lạ mặt mà Ứng Trầm Lâm chưa từng gặp qua.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không nói đỡ cho cậu đâu, Trầm Lâm à, cậu có biết hôm đó tôi vừa nhận được tin của cậu thì suýt lên cơn đau tim không?
Tôi đã dùng hết sức lực già cả của mình để đến đây nhanh nhất có thể đấy, cậu có nhận thức được tình trạng lần này của cậu nguy hiểm đến mức nào không vậy?"
Bác sĩ Ngô bất lực nhìn Ứng Trầm Lâm: "Thân thể như thế mà còn dám lái cơ giáp cấp S?"
Ứng Trầm Lâm nhìn bác sĩ Ngô, dè dặt hỏi: "Cháu biết lần này là do cháu nóng vội làm bừa, nhưng mà tay cháu bị sao vậy ạ?
Đến giờ cháu vẫn không cử động tay được."
"Không cử động được mới là bình thường, lúc cậu lái cơ giáp đã phải chịu tải trọng lớn, tần suất lại diễn ra liên tục, áp suất cực mạnh đã làm đứt toàn bộ dây thần kinh kim loại bên trong chi giả cơ học rồi."
Bác sĩ Ngô thấy ánh mắt có phần ngạc nhiên của Ứng Trầm Lâm, nhớ đến tình trạng của cậu lúc ông vừa đến đây, giờ nghĩ lại, ông vẫn còn thấy rợn tóc gáy: "Cho cậu biết, đây là lần đầu tiên tôi và cả cậu quân y kia phải nối lại hết tất cả các dây thần kinh kim loại của chi giả cơ học đấy.
Tôi hành nghề bao năm, chữa trị cho cả đống bệnh nhân, nhưng cậu là người đầu tiên có thể làm đứt cả dây thần kinh kim loại, có muốn tôi làm bằng khen cho cậu không?"
Ứng Trầm Lâm cúi đầu, cẩn thận quan sát cánh tay vẫn luôn bất động: "Đứt hết ư... ?"
"Bác Ngô à, xem bác nói kia, chuyện đó rất ngầu còn gì?
Tài cao thì gan cũng lớn chứ sao."
Người đàn ông xa lạ đứng cạnh bác sĩ Ngô cười tủm tỉm nhìn Ứng Trầm Lâm: "Người có thể chất cấp B mà dám lái cơ giáp cấp S, cậu em là trường hợp đầu tiên đấy, anh đây rất nể phục cậu em!"
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Ứng Trầm Lâm ngẩng lên, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi.
Ngoại hình của người nọ không giống như người gốc Hoa, anh ta sở hữu sống mũi cao, mái tóc vàng óng, trông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, xêm xêm với Giang Tư Miểu.
"Đây là bác sĩ Eric, sếp Thẩm của KID nói cậu ấy là bác sĩ mới tuyển dụng của Chiến Đội, mấy ngày vừa rồi cậu ấy luôn đi theo tôi để nắm bắt rõ hơn bệnh tình của cậu."
Nói đoạn, bác sĩ Ngô quay sang nhìn Eric, phổ cập kiến thức cho anh ta: "Thể chất của Ứng Trầm Lâm đã đạt cấp A rồi."
"Cháu nói bác thiên vị cậu ấy mà bác còn chối, xem cái cách bác nói kìa, ngưỡng giới hạn cao nhất là A, ngưỡng giới hạn thấp nhất là B, trên thực tế, thể chất của cậu ấy vẫn là cấp B đấy ạ."
Eric nhìn Ứng Trầm Lâm, cười tủm tỉm: "Mà cậu cũng đừng nghe bác ấy nói, gì mà dây thần kinh kim loại đứt hết nghe ghê chết đi được, để anh đây bù lại cho cậu một tin tốt, tinh thần lực của cậu cũng xuất hiện biến dị tương tự."
Bác sĩ Ngô trợn mắt đính chính: "Cái thằng này!
Mày nói năng cũng có hơn gì bác mà ở đó xỏ xiên, biến dị quái gì, đó gọi là đột phá giới hạn!"
Ứng Trầm Lâm khó hiểu nhìn cả hai vị bác sĩ.
"Thì nghĩa nó cũng như nhau mà, biên độ dao động lớn như vậy thì gọi là biến dị cũng có sao đâu."
Bác sĩ Eric tặc lưỡi, kiên quyết giữ nguyên phong cách nói chuyện đặc trưng của mình: "Vừa rồi cậu cũng nghe anh nói đúng không?
Thể chất của cậu dao động trong ngưỡng từ B đến A.
Lần này khi cậu hôn mê, bọn anh đã kiểm tra chi tiết hơn, phát hiện tinh thần lực của cậu cũng xuất hiện tình trạng dao động biên độ tương tự như thể chất, hơn nữa nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi chứ không phải mới đây đâu."
Bác sĩ Ngô đến phòng bệnh cũng là để nói với Ứng Trầm Lâm về chuyện này, ông nhanh chóng tiếp lời Eric: "Tôi có nhận được tất cả các báo cáo kiểm tra của cậu rồi, trước đó cậu cậu đã nhiều lần đến khám ở trạm y tế, trong báo cáo luôn xuất hiện một bước sóng không thuộc về tinh thần lực cấp A, cậu có nhớ không?"
Ứng Trầm Lâm đương nhiên nhớ rõ, mỗi lần cậu đến kiểm tra tinh thần lực, bác sĩ đều nhắc đến bước sóng lạ thường đó, hơn nữa, các bản báo cáo chi tiết còn cho thấy sự xuất hiện của bước sóng đó ngày càng được kéo dài hơn: "Cháu nhớ, nếu cháu đoán không nhầm thì biên độ dao động mà ông vừa nhắc đến là của tinh thần lực cấp S đúng không ạ... ?"
"Đúng vậy, bước sóng tinh thần lực đó thuộc về loại khá yếu trong cấp S, vì rất hiếm gặp, nên thường nó sẽ không xuất hiện.
Lúc đó, bạn tôi, cũng là bác sĩ đã kiểm tra cho cậu chỉ nghĩ rằng đó là di chứng hậu phẫu thuật bệnh gen."
Bác sĩ Ngô nói tiếp: "Nhưng thực tế không phải vậy, nó chính là bước sóng tinh thần lực cấp S, nhưng nó vô cùng yếu, cực kỳ hiếm gặp ở những người sở hữu tinh thần lực cấp S, và nó cũng khác hoàn toàn với cường độ tinh thần lực cấp S của cậu trước khi phẫu thuật."
"Nói cách khác, khi bước sóng đó xuất hiện, tức là cậu đã đạt đến biên độ của tinh thần lực cấp S, song, biểu hiện ra bên ngoài lại cho thấy tinh thần lực của cậu vẫn chỉ đang ở cấp A, hai điều này cực kỳ mâu thuẫn.
Nhưng qua chuyện vừa rồi, sau khi cậu lái cơ giáp cấp S, chúng tôi phát hiện bên trong cơ giáp còn sót lại tàn dư tinh thần lực cấp S, lúc đó chúng tôi mới nghĩ đến một khả năng."
Bác sĩ Ngô chậm rãi giải thích: "Thực chất tinh thần lực của cậu đã đột phá giới hạn trước cả thể chất, ngưỡng dao động của nó nằm trong khoảng từ A đến S."
Nói đến đây, bác sĩ Ngô cũng không biết phải giải thích tình trạng hiếm gặp này kiểu gì để Ứng Trầm Lâm dễ hiểu vì cho đến hiện tại, cả ông và những bác sĩ có tiếng tăm trong mảng nghiên cứu tinh thần lực mà ông biết còn chưa khám phá được nguyên nhân chính xác.
Khi nhận được báo cáo thể chất dao động ở ngưỡng A và B, bác sĩ Ngô còn chưa kịp xem xét kỹ thì ngay cả tinh thần lực của Ứng Trầm Lâm cũng xuất hiện dấu hiệu tương tự.
Chỉ có mỗi bác sĩ Ngô và cái đèn trong phòng làm việc mới biết, ông đã thức trắng mấy đêm liền vì hai bản báo cáo bất thường ấy.
Trường hợp của Ứng Trầm Lâm không thể nói là hiếm gặp được, mà phải dùng từ độc nhất vô nhị mới đúng, chưa từng có bất cứ hồ sơ y tế nào ghi chép lại việc tinh thần lực hoặc thể chất sẽ đột phá giới hạn sau phẫu thuật theo cách quái gở như vậy.
Có thể nói, Ứng Trầm Lâm là bệnh nhân mắc bệnh gen phức tạp nhất mà bác sĩ Ngô từng điều trị, ông đã mất khá nhiều thời gian để thảo luận với anh quân y giàu kinh nghiệm chinh chiến thực tiễn của quân biên phòng, cuối cùng xác định, tình trạng bất thường của Ứng Trầm Lâm rất có thể liên quan mật thiết đến thiên phú song S ban đầu của cậu, hay nói cách khác là nó liên quan đến bộ gen gốc của Ứng Trầm Lâm.
"Tinh thần lực và thể chất suy giảm sau phẫu thuật bệnh gen là điều bình thường, và đương nhiên, khi bộ gen bị ảnh hưởng thì những suy giảm đó sẽ không có khả năng phục hồi, ai cũng biết, gen là yếu tố mấu chốt, có ảnh hưởng lớn nhất đến tinh thần lực và thể chất của một người."
Bác sĩ Ngô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, trường hợp đột phá giới hạn đặc biệt của cậu chắc chắn phải có liên quan gì đó đến bệnh gen."
Lúc mới nghe bác sĩ Ngô và Eric đề cập đến thể chất và cả tinh thần lực của mình, Ứng Trầm Lâm cứ lo sẽ nhận được tin xấu, nhưng nghe bác sĩ Ngô nói xong, Ứng Trầm Lâm mới cảm thấy hình như nó cũng không tệ lắm.....
"Nói gọn lại là tinh thần lực của cháu có thể khôi phục được về cấp S ạ?"
"Đúng."
Bác sĩ Ngô vừa dứt lời đã lập tức đính chính ngay: "Mà cũng không đúng, cậu đừng manh động, chúng tôi chỉ phân tích dựa trên tình hình hiện tại của cậu thôi, theo tôi phỏng đoán, việc khôi phục hoàn toàn là không thể nhưng cậu có thể đột phá được giới hạn trong khoảng thời gian cho phép, nếu như cậu đáp ứng được những điều kiện nhất định, cụ thể ra sao thì phải đợi khi cậu xuất viện, phải theo dõi sự thay đổi tinh thần lực rồi mới phân tích thêm được, việc này sẽ giao cho bác sĩ Eric."
Ứng Trầm Lâm nhìn anh chàng bác sĩ tóc vàng trước mặt, cậu nhớ Thẩm Tinh Đường từng nói anh chàng bác sĩ này là bạn của cô, nghiệp vụ không có chỗ nào chê, ngặt nỗi tính cách có... hơi kỳ quặc.
Ứng Trầm Lâm khẽ gật đầu với bác sĩ Eric thay cho lời chào hỏi, còn đối phương vẫn nở nụ cười tủm tỉm, híp mắt nhìn cậu.
Một lúc sau, bác sĩ Ngô và Eric cùng quay lại phòng làm việc để tiếp tục nghiên cứu các số liệu.
Vốn dĩ, địa điểm làm việc của bác sĩ Ngô không phải ở hành tinh Thiên Lang, lần này là do đích thân thư ký của Chủ tịch Lý ra mặt nên ông mới được hỗ trợ chi phí công tác đến đây, ở lại bệnh viện khoảng hai tuần, nên ông cũng cần nhanh chóng bàn giao lại toàn bộ bệnh án chi tiết của Ứng Trầm Lâm cho bác sĩ phụ trách mới là Eric.
Lúc cả hai quay người đi, Ứng Trầm Lâm còn loáng thoáng nghe được bác sĩ Ngô nghiêm giọng cảnh cáo: "Eric, bác nói rồi đấy, đừng có mà xúi giục Trầm Lâm làm bậy."
"Sao lại gọi là xúi giục chứ?"
Eric đi ra còn tiện tay kéo cửa phòng bệnh lại, trước khi đóng cửa còn liếc nhìn hai người trong phòng: "Cháu thấy mọi người bảo bọc cậu ấy quá đấy, cả bác, cả Tinh Đường đều thế, cậu ấy không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu.
Hơn nữa, chuyện thể chất và tinh thần lực biến dị là tin tốt còn gì?"
"Phá vỡ rồi lại lần nữa gây dựng, đó chính là kỳ tích đó bác à."
"Cháu thích chứng kiến kỳ tích, cũng thích tạo ra kỳ tích."
Cửa phòng bệnh đóng sầm lại, Tuân Bảo ló đầu ra, thấy bác sĩ Eric và bác sĩ Ngô đã đi khuất mới nói: "Tớ cứ thấy tay bác sĩ tóc vàng kia nói chuyện kỳ kỳ sao ấy, nhìn lấc cấc bỏ mẹ đi được... nhưng hình như bác sĩ Ngô rất tin tưởng anh ta."
Ứng Trầm Lâm đang ăn trái cây mà Tuân Bảo vừa chuẩn bị nên cũng không để tâm lắm: "Cái này hơi ngọt."
"Đương nhiên là ngọt, đều là trái cây tớ mang từ Minh Quang đến đấy, đây là mấy loại trái cây lúc bé cậu thích ăn nhất còn gì."
Tuân Bảo tạm gác chuyện của hai bác sĩ sang một bên, lúc này hắn mới chợt nhớ ra điều gì đó, rút một tờ giấy trong túi quần ra đưa cho Ứng Trầm Lâm: "À đúng rồi, lúc đến tớ gặp một chiến sĩ cơ giáp của KID, anh ta nhờ tớ đưa cái này cho cậu."
Ứng Trầm Lâm nghi hoặc hỏi lại: "Chiến sĩ cơ giáp của KID?
Cậu biết tên không?
Nhìn thế nào?"
Tuân Bảo: "Tên là gì tớ quên béng rồi, là cái ông anh cao cao, có tiếng là hay dí súng vào mông đồng đội ấy....."
Dí súng vào mông đồng đội......
Ứng Trầm Lâm thừa nhận, Du Tố có lúc sẽ không phân biệt địch ta thật, nhưng làm gì đã đến mức đó....... trừ lần ở Thiên Vực Tinh cho Quý Thanh Phong đi ké ra.....
Nhưng Du Tố nhờ Tuân Bảo đưa cái gì cho cậu đây?
Ứng Trầm Lâm nhận lấy tờ giấy, mở ra xem dòng chữ viết tay bên trong.
Đồng tử của Ứng Trầm Lâm khẽ co lại, cậu nhìn sang chìa khóa cơ giáp đỏ đen đặt trên bàn bên cạnh, đôi mắt tràn ngập cảm xúc khó nói.
Tuân Bảo thấy Ứng Trầm Lâm đột nhiên nhìn chằm chằm vào chìa khóa của Uyên, lập tức hỏi: "Sao thế?
Trong giấy viết gì nghiêm trọng lắm à?"
Ứng Trầm Lâm lắc đầu, khẽ nói: "Không phải, là tin tốt, tin rất tốt."
-------------------
Tại trụ sở Liên minh cơ giáp toàn Tinh Minh, cả đống chủ tịch Liên minh cơ giáp đứng đầu các Tinh hệ thuộc năm Tinh vực lớn, lần lượt bước ra khỏi phòng họp sau buổi hội nghị khẩn cấp kéo dài suốt mấy ngày liền.
Một vài người vừa thì thầm gì đó với người bên cạnh vừa không khỏi liếc nhìn Lý Tĩnh Ngôn đang đi phía trước.
Nhờ chiến công hiển hách trong nhiệm vụ Hố đen ở Tinh hệ Rạng Đông mà Lý Tĩnh Ngôn quản lý, mấy ngày qua, Tinh vực Thứ Nhất đã nhiều lần được Tổng bộ Tinh Minh khen ngợi công khai trước cả hội nghị, Chủ tịch Liên minh Tinh vực Thứ Nhất cũng được thơm lây, nụ cười rạng rỡ trên mặt chưa từng tắt.
Phải biết rằng, thành tích thi đấu cơ giáp của Tinh vực Thứ Nhất luôn ở mức trung bình trong toàn Tinh Minh, thậm chí có thể nói là đội sổ cũng không quá, mà tinh hệ Rạng Đông còn là nơi chễm chệ ngay vị trí bét bảng của Tinh vực Thứ Nhất, khỏi cần nói cũng biết thành tích của bọn họ bết bát cỡ nào.
Nên chiến dịch tiêu diệt Hố đen cấp siêu S lần này của Rạng Đông đúng là khiến người người nhà nhà phải trợn mắt kinh ngạc.
Ban đầu, khi thấy tin tức lan truyền trên Star Net, Chủ tịch Liên minh của mấy Tinh hệ khác đều đợi Rạng Đông gửi thư nhờ cứu viện để có cớ can thiệp vào mớ tài nguyên hiếm có của bọn họ.
Tài nguyên của tinh hệ Rạng Đông vốn chẳng nhiều nhặn mấy nhưng lại sở hữu những thứ mà ở các nơi khác không có, đã thế, cái Hố đen cấp siêu S kia còn mang đến cho Rạng Đông nguồn tài nguyên cấp S dồi dào, chỉ tính riêng số tinh thể dị năng cáp S thôi cũng đủ để chọi chết các Tinh hệ khác, khiến cho ngay cả Tinh vực giàu có nhất cũng phải nhìn Rạng Đông mà thèm nhỏ dãi.
Nhưng ai ngờ, Rạng Đông chẳng thèm gửi thư cầu viện, chỉ dựa vào nhóm chiến sĩ cơ giáp đội sổ của bọn họ mà tiêu diệt được Hố đen.....
Đó là Hố đen cấp siêu S đấy!
Chỉ chưa đầy năm ngày đã tiêu diệt xong ư?
Trước Hố đen cũng từng có vật ô nhiễm cấp siêu S xuất hiện, cả Tinh vực Thứ Hai phải mất tận 15 ngày mới xử lý được!!
"Năm ngày thật đấy....
Nếu không phải được xem mấy đoạn ghi hình phát tán đầy trên Star Net, tôi còn tưởng Rạng Đông đang gáy bừa....."
"Năm ngoái, thành tích của Rạng Đông trong giải đấu cơ giáp cũng đâu có ra sao, tính cả đoàn chiến và đấu đơn thì chỉ có Sink là đáng được chú ý, nhưng cậu ta giải nghệ rồi còn đâu....Thành tích bên đoàn chiến thì thôi, thảm không nỡ nhìn, nên nói Rạng Đông có thể tự mình xử lý Hố đen, người khác không tin cũng đúng."
"Quan trọng hơn là không xuất hiện thương vong.
Tôi cũng đã xem qua một số đoạn ghi hình rồi, kết quả đó thật sự khó mà tin nổi."
"Vì chuyện này mà Tinh Minh còn đẩy sớm cái kế hoạch kia lên..."
Trong lúc bàn tán, có vài người còn tiến đến bắt chuyện với Lý Tĩnh Ngôn, mạnh dạn đề nghị gì đó.
Nhưng không hiểu sao, cả đám người đều bị Lý Tĩnh Ngôn dứt khoát từ chối, chỉ đành lạnh nhạt bỏ đi.
Hành động lần này của Rạng Đông quá nổi bật, cộng thêm việc dư âm bạo loạn do Hố đen gây ra khiến nhiều khu ô nhiễm cấp cao bên trong Tinh hệ Rạng Đông bị ảnh hưởng nặng, thậm chí, vài khu ô nhiễm cấp thấp cũng xuất hiện từ trường bất thường do ảnh hưởng của vụ nổ Hố đen.
Không ai biết Hố đen xuất hiện trên Tinh hệ Rạng Đông từ bao giờ, chỉ biết là đã rất lâu, số khu ô nhiễm mà nó đánh dấu cũng không ít, sự biến mất của nó khiến các khu vực ô nhiễm vốn có tác động qua lại cũng phải chịu liên đới theo.
Chính vì vậy, Lý Tĩnh Ngôn mới phải nộp báo cáo xin tạm dừng giải đấu cơ giáp của Tinh hệ Rạng Đông lên cho Tinh Minh.
Hơn nữa, cơ giáp của các Chiến Đội ít nhiều đều đã bị hư hại.
Trong tình trạng này, dù Rạng Đông có tổ chức xong giải đấu nội bộ Tinh hệ là Star Galaxy, thì giải đấu Tinh vực Star Domain và giải đấu Tinh Minh Star League tiếp theo cũng sẽ là một thử thách cực lớn.
Tạm dừng giải đấu là quyết định được đưa ra sau khi Lý Tĩnh Ngôn thảo luận với tất cả các sếp của những Chiến Đội đang hoạt động ở Rạng Đông.
Dù thành tích có kém đến mấy, Rạng Đông vẫn luôn ưu tiên nghe theo nguyện vọng của các chiến sĩ cơ giáp nhà mình hơn là cố đấm ăn xôi để giữ danh dự.
Nhân cơ hội này, cũng có thể ném các chiến sĩ cơ giáp của Rạng Đông vào dọn dẹp khu ô nhiễm nhiều hơn, để bọn họ có thêm cơ hội rèn luyện.
Dư âm bạo loạn do Hố đen gây ra chưa hẳn đã là tai họa, nó cũng mang đến cho Rạng Đông nguồn tài nguyên dồi dào chưa từng có.
Trong hội nghị vừa rồi, nhiều Chủ tịch Liên minh của các Tinh hệ khác đã tìm đến Lý Tĩnh Ngôn, thân thiện bày tỏ ý muốn hỗ trợ giúp đỡ, lợi dụng tình hình rối ren hiện tại của Rạng Đông để đề xuất hợp tác, thực chất là muốn cho chiến sĩ cơ giáp của bọn họ vào khai thác nguồn tài nguyên cấp S mới vừa bùng nổ của Rạng Đông.
Lý Tĩnh Ngôn cũng chẳng phải dạng vừa, ai khéo léo được thì cứ khéo léo, ai không khéo được thì cứ dứt khoát nói huỵch toẹt ra, tới một người từ chối một người, tới một đám sút bay nguyên đám.
Những tài nguyên đó, các chiến sĩ cơ giáp của Rạng Đông đã phải mất sức chín trâu hai hổ, ai cũng gần như kiệt quệ mới ép được Hố đen ói ra, tự bọn họ cũng xử lý được, không mượn người khác nhúng tay vào.
Thấy đám người lảng vảng quanh mình đã tản đi gần hết, Lý Tĩnh Ngôn hơi cúi đầu nhìn quang não trên tay.
Trên màn hình hiển thị vài dòng chữ:
[Về việc cải tổ lại giải đấu cơ giáp đoàn đội toàn Tinh Minh...]
Có lần cải tổ này, Lý Tĩnh Ngôn hy vọng có thể tranh thủ thêm chút thời gian rèn luyện để các chiến sĩ cơ giáp của Rạng Đông có thể trở nên vững vàng hơn.
Và quan trọng nhất, Lý Tĩnh Ngôn mong lần cải tổ này sẽ mở ra con đường mới, để đứa nhỏ đó được quay trở lại sàn đấu chân chính thuộc về mình....
Thời gian trôi qua rất nhanh, Ứng Trầm Lâm đã nằm viện được một tháng.
Trong một tháng này, ngày nào cũng có người đến thăm Ứng Trầm Lâm, bản thân cậu thì bị các bác sĩ phụ trách trông coi yêu cầu không được làm việc quá sức, ngoài việc tập luyện để phục hồi chức năng cho tay phải, cậu cũng chỉ có thể dùng quang não lên Star Net xem tin tức.
Một tháng Ứng Trầm Lâm chôn mình ở bệnh viện, các chiến sĩ cơ giáp của KID cũng đi làm nhiệm vụ dọn dẹp vật ô nhiễm một lần, khi về còn mang theo hai tinh thể dị năng cấp A.
Khi tay phải gần như hồi phục, cuối cùng Ứng Trầm Lâm cũng được phép xuất viện.
Đúng lúc đó. các chiến sĩ cơ giáp của KID cũng đang trên đường trở về căn cứ.
Đến lúc thanh toán viện phí, Ứng Trầm Lâm mới biết Thẩm Tinh Đường đã sớm xử lý xong xuôi hết.
Giang Tư Miểu cười cười: "Đừng bận tâm, Tinh Đường thanh toán bằng quỹ chung của Chiến Đội, trường hợp của cậu có thể xem là tai nạn lao động, cô ấy dặn anh nói với cậu là không cần trả lại, cô ấy không nhận, anh cũng không nhận thay đâu."
Quý Thanh Phong nói thêm: "Đúng vậy, Trầm Lâm à, cứ yên tâm đê, chị Đường còn kẹo hơn cả anh ấy chứ, tất cả mọi người trong căn cứ đều được chị ấy mua bảo hiểm đặc biệt cho rồi."
Rồi như nhớ ra gì đó, Quý Thanh Phong xoa cằm thắc mắc: "Nhưng anh thấy có chuyện này hơi lạ, trước đó chị Đường có mua bảo hiểm của thợ bảo dưỡng cho cậu chứ không mua loại của chiến sĩ cơ giáp, đợt vừa rồi anh với Nghiêu Bảo kiểm tra thì thấy trước khi giải nghệ, bảo hiểm của cậu là loại thấp nhất hả Trầm Lâm?
Cái đó cậu tự mua hay ai mua đấy, suốt ngày lăn lộn trong khu ô nhiễm, sao lại mua loại bảo hiểm ất ơ có cũng như không vậy chứ?"
"Vâng."
Ứng Trầm Lâm đáp: "Là em mua đó, mua lúc em chỉ mới tham gia giải đấu, chưa ký hợp đồng với bên nào, hồi đó.... em trẻ người non dạ, chưa suy nghĩ nhiều."
Lâm Nghiêu nghệt mặt nhìn em út nhà mình: "Hể?
Trẻ người non dạ?
Cậu bây giờ cũng mới 19 thôi mà Trầm Lâm?"
Ứng Trầm Lâm có hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng gật đầu: "Vâng, hồi đó trẻ hơn bây giờ."
Du Tố đi bên cạnh, nghe đến đoạn ai đó bảo trẻ người non dạ thì lông mày nhướn lên.
"À mà cũng vì cái bảo hiểm cũ của cậu sida quá nên chị Đường đã mua bổ sung cho cậu một đống bảo hiểm y tế, riêng bảo hiểm cho tay phải đã tốn từng này này!"
Lâm Nghiêu khoa trương giơ tay ra hiệu một con số: "Chỉ thiếu nước mua bảo hiểm cho tóc cậu thôi đó Trầm Lâm!"
Ứng Trầm Lâm nhẩm tính số tiền trong đầu, ý thức được đó đúng là khoản chi tiêu rất lớn.
Trong khí đó, ví tiền của cậu đã lâu lắm không có thêm khoản thu nhập nào rồi.
Cả nhóm người vừa vui vẻ tám chuyện vừa trở về căn cứ.
Vừa vào đến nơi, Ứng Trầm Lâm đã gặp ngay hai người quen.
Trong phòng bảo dưỡng là một ông cụ đang bận rộn, bên cạnh ông là một thiếu niên còn nhỏ con hơn cả Ứng Trầm Lâm, đang cần mẫn giúp ông khuân vác vật liệu và dụng cụ.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ông Cốc mắng yêu cháu mình.
Lúc nằm viện, Ứng Trầm Lâm nghe Thẩm Tinh Đường nói, phòng bảo dưỡng có thêm hai người mới đến phụ giúp, nhưng cậu không ngờ hai người mới đó lại cặp ông cháu nhà họ Cốc.
"Ông Cốc vừa xuất viện là đến đây luôn.
Tinh Đường có dán thông báo tuyển dụng thợ bảo dưỡng học việc ở ngoài cửa nên ông ấy mới dẫn Cốc Tiểu Thiên theo, nói là không cần lương, chỉ cần bao ăn ở là được."
Giang Tư Miểu nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bảo dưỡng của hai ông cháu, cười cười giải thích: "Tinh Đường nói làm vậy không được, cuối cùng vẫn trả lương theo đúng tiêu chuẩn tuyển dụng thông thường."
Hoắc Diễm cười lớn: "Há há, cũng chỉ có mỗi ông cháu hai người đó đến ứng tuyển thôi, phải trả lương tử tế chứ, sếp nhà mình trả kẹo quá mà, có mấy ai thèm ngó cái tờ tuyển dụng ki....
éc!"
Lộc Khê đứng cạnh Hoắc Diễm thu móng vuốt vừa chọt vào hông đội trưởng nhà mình về, dáng vẻ mười phần chân thành liếc mắt, ra hiệu Hoắc Diễm mau phong ấn cái mỏ của anh ta lại.
Giang Tư Miểu tự động lọc hết mấy lời vừa rồi của Hoắc Diễm, bình tĩnh nói tiếp:
"Tay nghề của ông cụ cũng ổn lắm, thời gian này toàn là ông ấy sửa cơ giáp, giúp đỡ chúng ta rất nhiều."
Du Tố vẫn luôn đứng ở phía sau, lúc này anh hơi nghiêng đầu sang, tầm nhìn không bị tấm lưng to như tấm phản của Hoắc Diễm chắn ngang nữa, thấy được Ứng Trầm Lâm đã bước vào trong phòng bảo dưỡng.
Ông Cốc đang bận rộn, cảm nhận được động tĩnh phía sau, lập tức quay người lại, đứng trước mặt ông là một thiếu niên trẻ tuổi ưa nhìn, trông có vẻ không lớn hơn cháu ông là bao.
Ông còn chưa kịp lên tiếng thì thiếu niên nọ đã chìa tay về phía ông.
"Chào ông Cốc, cháu là Ứng Trầm Lâm."