Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.

Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
31.


Híiii lu tui vừa đi lao động về mỏi vảii luôn :)).Cả hai tấp vào một quán bán cá viên chiên với gợi ý của cậu, nàng tò mò không biết món này có ngon không nhưng được cái là có quá nhiều sự lựa chọn luôn, đầy đủ sắc màu.

Khi đồ ăn ra nàng nhanh tay gắp rồi ăn làm lưỡi bị phỏng, cậu thấy thế mà bật cười.

Nàng chu mỏ giận dỗi, cậu không tự chủ được mà véo lấy má nàng.

Nàng cười híp cả mắt, ngả vào lòng cậu rồi giẫy giụa người.

Ai ai đi qua cùng nhìn, họ đều khen hai người thật đẹp đôi.

Cậu ngượng ngùng nói.Anh Dương: Nè ngồi dậy, người ta nhìn kìa.

Hoàng Linh: Kệ người ta, nhìn thì có sao nhìn thì người ta mới biết cậu là của tôi chứ.

Anh Dương: Giỡn không vui ,ngồi dậy.

Hoàng Linh: Ngồi thì ngồi đồ khó ưa.Nàng giận dỗi ngồi dậy khoanh tay nghoảnh mặt sang bên khác, cậu ăn được miếng thứ hai thì không thấy người kia động đũa bèn nói.Anh Dương: Sao nữa?

Ăn đi , ngon lắm đấy.

Hoàng Linh: Chạ ăn .

Anh Dương: Ừ thế tôi ăn hết.Nàng thấy không được cậu dỗ liền bất chấp nơi đông người, nền bẩn mà ngồi bệt xuống giẫy giụa,mếu máo.Hoàng Linh: Aaaaa chạ yêu em, anh chán em òiiii aaaaaa huhu.Có một cậu bạn đi ngang qua thấy thế thì góp ý.?: Nè bạn thấy con gái nhà người ta như vậy không dỗ đi?

Ngồi ra đó làm gì đỡ người ta lên, nền bẩn lắm đấy.

Anh y: Haizz số tôi khổ thế này.Thấy cậu cứ ngồi ra đó, người kia liễn ga lăng đi đến định đỡ nàng dậy thì bị nàng cho quay xe lập tức.?: Thôi để tôi đỡ cậu nhaa.

Hoàng Linh: Bà mày cần người yêu bà mày đỡ ,mày từ đâu chui ra vậy phắn đi.
?: Ủa?????.Người kia vừa lạ kì vừa tức tối, định làm người tốt mà không được cho phép haizz liền bỏ đi.

Cậu thấy tình hình này không ổn liền đỡ nàng dậy , phủi quần áo cho nàng.

Anh Dương: Con gái con đứa bẩn hết quần áo rồi.

Hoàng Linh: Sợ người ta bẩn quần áo sao không đỡ ngay từ đâu đi.

Anh Dương: Không biết cậu là con gì ngang thế cơ chứ.

Hoàng Linh: Con gái được chưaa?.

Anh Dương: Tôi cũng là con gái mà có như cậu đâu thôi ngồi lên ăn đi không nguội.

Hoàng Linh: Ăn có bị sao không?

Có ngon không zọ?.

Anh Dương: Ăn đi rồi biết.

Hoàng Linh: A tự nhiên tay tôi không cử động được , bón cho tôi đii.

Anh Dương: Haizz rồi rồi thưa công chúa.Hai người vui vẻ ăn uống với nhau mà không biết rằng phía xa có một người đã chụp lại hết cảnh thân mật của hai người. ?: Đại ca đây là những tấm mà em chụp được ạ( gửi ảnh).

Nguyên Bảo: Hừ cái con đó có số hưởng thế không biết nữa.
?: Đại ca bình tĩnh, chỉ cần có hiệu lệnh em liền xử nó.

Nguyên Bảo: Lúc nó đèo cô ta về , mày giã nó một trận cho tao .
?: Rõ!.Hắn mỉm cười thoả mãn, những thứ cản đường hắn thì hắn quyết không tha.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
32.


Ăn xong cậu còn gọi thêm 1 ly trà chanh và 1 ly trà đào cho nàng.

Nàng ăn no muốn bể bụng, ăn xong liền không muốn đi nên đòi cậu cõng.

Cậu biết mình không thể cãi lại cái miệng xinh xắn của nàng nên chấp thuận.

Cậu cõng nàng đi loanh quanh khắp công viên, cõng nàng ngắm cảnh ngắm các kiểu con đà điểu.

Hoàng Linh: Tôi có nặng không zọ ?.

Anh Dương: Có nặng lắm sắp gãy lưng tôi rồi.

Hoàng Linh: Nèeee bổn tiểu thư hong có nặng bổn tiểu thư chỉ hơi tăng cân thôi.

Anh Dương: Uii da đừng có vỗ vào đầu tôi.

Hoàng Linh: Hừ đáng đời mà nè tôi đói.

Anh Dương: Gì cậu là heo à ?.

Hoàng Linh: Aaaaa chạ thương tôi gì cả( đập lên lưng cậu)?

Anh Dương: Nè nè xin lỗi rồi h muốn ăn gì?.

Hoàng Linh: Ừm thì kem , ngay bên kia kìa hì hì.

Anh Dương: Rồi rồi cô nương.Hai người dừng chân trước một quán quen , cậu cõng nàng đi qua bao nhiêu ánh mắt nhìn theo, mấy cô nàng đều tỏ ra ngưỡng mộ ghen tị với nàng.

Cậu gọi kem vani còn nàng thì gọi kem xoài, hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ( cậu trả tiền hết nhe ).Đến tầm 11h trưa, hai người mới về đến nhà.

Xong khi tạm biệt nàng cậu nhanh chóng ra về , haizz mất một buổi học rồi cậu tiếc như tiếc tiền vậy đó.

Đang đi thì có một đám che mặt mặc áo đen trên tay cầm theo mấy cây gậy gỗ chặn đường, cậu nhanh quay xe thoát khỏi sự truy đuổi của họ.

Đi đến một con ngõ thấy không còn bóng dáng của họ nữa thì cậu mới dám dừng xe thở dốc, mặt cậu đỏ phừng phừng lên cổ họng khô khan như đang ở sa mạc.

Mỏi quá nên cậu ngồi bệt xuống nghỉ ngơi, lấy cái miếng carton ngay cạnh mà phe phẩy cho mát bỗng từ đâu có chai nước mát lạnh áp vào má cậu.

Cậu vội giật lấy trai nước rồi uống một phát hết nửa chai, ngẩng mặt lên thì thấy cô gái đó đã đi mất nhưng bóng dáng lại có vẻ rất quen quen.Về đến nhà thì cậu thay quần áo rửa mặt mũi rồi đi ngủ luôn vì quá mệt rồi chiều còn lấy sức để đi học nữa.* Giới thiệu nhân vật mới nè*.

Lã Văn Anh : 16tuổi .

Cũng thuộc dạng trâm anh thế phiệt .

Tính tình thì cũng không phải là xấu chỉ là đôi khi quá tự cao , bad girl , chiếm hữu cao .Ngủ sớm nha mọi người ngủ ngon nhé ( ˘ ³˘)♥.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
32.


Tua thời gian nha.

Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái lại còn hay mưa nữa khiến người ta cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Sáng sớm cậu đã phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn , sách vở các thứ rồi mới đi học.

Cái lạnh của mùa đông làm cậu và những người lao động ngoài kia cực hơn bao h hết.

Trên đường tới nhà nàng , gió rét làm má cậu ửng đỏ bàn tay cảm giác bị đóng băng, tê cứng lại.

Dừng trước cửa nhà nàng , cậu bấm chuông xong xoa xoa bàn tay cho đỡ bớt lạnh.

Nàng mặc áo hoodie và quần dài , dù trời có lạnh đến đâu thì nàng vẫn xinh như vậy.

Nàng không cho cậu đi xe đạp mà đi xe riêng của mình vì nàng không muốn cả hai cóng vì cái lạnh đâu.

Ngồi trên xe ấm thiệt nha, cậu cứ muốn ngồi mãi không thôi mà nàng còn ấm hơn nữa í vì nàng đang ngồi trong lòng cậu mà.

Người ngoài có thể thấy bất thường nhưng với cậu mà nói đã quá quen.

Đến nơi vì cái lạnh mà nàng không cả muốn xuống xe , cậu và tài xế bảo như nàng cũng lắc đầu nên cậu đành bế nàng vào lớp.

Nàng mỉm cười thoả mãn rồi dụi đầu vào ngực cậu,nàng không ngờ tên này lại ngốc đến như thế.

Đám học sinh hò hét xung quanh , có mấy tên ganh tị cầm lấy chai nhựa muốn chọi cậu lắm rồi nhưng sợ trúng nàng thì gia đình họ đi bụi mất.

Vào tới lớp, nàng vẫn chưa có ý định buông cậu ra, cậu thở dài bất lực mặc nàng làm gì thì làm.

Nàng ngồi trong lòng cậu mà vân vê cổ áo, hôn hít khắp nơi , hết cổ thì lại đến má mà vẫn chưa chịu dừng.

Nếu mà không đính chính chắc bọn họ tưởng hai người yêu nhau thật chứ không đùa.

Cậu cảm thấy tình cảm trong mình nó rất mông lung mơ hồ , không biết phải đối mặt, nói ra như nào nữa, nửa muốn nửa không.Tới giờ giải lao , cậu ngồi trong lớp còn nàng thì đã đi xuống canteen với bạn rồi.

Cuộc đời cậu vốn nhàm chán lắm , cứ học rồi lại đi làm , cứ thế lập lại.

Có điều từ khi nàng đến cuộc đời cậu lại sang trang mới, không phải là thay đổi hẳn nhưng lại có chút màu sắc, chút sống động .

Cậu cảm thấy nàng không có gì là đáng ghét cả, đáng yêu lắm đấy chứ.

Có gì chap sau mình viết dài hơn nha ( ˘ ³˘)♥.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
34.


Cả lớp đang học thì cô giáo chủ nhiệm bước vào , thông báo cuộc thi thể thao.

Phần thi bao gồm môn cầu lông, bóng bàn , bóng rổ , bóng chuyền, đá cầu.

Đám con trai nháo nhào giơ tay tham gia chơi bóng rổ vì đây là môn dễ ghi điểm trong mắt nàng và tụi con gái nhất còn cậu thì im lặng.

Nàng thấy cậu không có ý kiến gì cả nên hỏi.Hoàng Linh: Ủa nè không thi gì hả?.

Anh Dương: Không biết nên chơi môn gì.

Hoàng Linh: Ể đừng nói với tôi là môn nào cậu cũng giỏi hết nhá.

Anh Dương: Ừm ừm.Đột nhiên hai tay nàng áp lại má cậu, vẻ mặt tự hào vui sướng ngập tràn, nàng không ngờ chồng tương lai của mình lại giỏi như thế.

Nàng cười cảm giác muốn rách miệng luôn rồi, nàng hôn cậu như đây không phải chốn đông người.

Hoàng Linh: Hay đăng kí hết đi.

Anh Dương: .....

Hoàng Linh: Nè làm gì mà đần ra đó.

Anh Dương: Ờ ừm không.... không có gì.

Tôi không tham gia đâu.

Hoàng Linh: Không muốn cũng phải tham gia , chọn bóng rổ đi.

À mà không được nhỡ cậu nhảy lên thì bọn con gái thấy hết múi thì sao ahuhuuuu.Vừa mếu vừa sờ sờ bụng cậu kiểu như sợ ai đó lấy mất chúng.Anh Dương: Ahaha nè nè dừng lại đi , tôi nhột quá.

Hoàng Linh: Thi đi mòoooo.Aisss thật là , nàng cứ dùng cặp mắt long lanh như thế thì sao cậu chịu nổi.

Hết cách đành xin cô cho vào bóng rổ.Đi về chỗ ngồi thì lại thấy được cục bông nhỏ đang cười híp mắt lên, quái lạ nàng cười nhiều từ bao giờ thế này.Tan học cậu lại đi về cùng nàng , mùa đông lạnh vãiii òooo làm cậu cứ xuýt xoa mãi thôi.

Vào trong xe mới ấm thật nha, cậu cảm thấy cuộc đời mình như bước sang trang khác nhưng lại cảm giác mình giống như một đứa ăn bám.

Mặt cậu xị xuống, đôi môi nhỏ chu lên .

Nàng ngồi trong lòng mà nghi ngờ , nàng không muốn nhìn thấy cậu buồn như vậy đâu.

Nàng đưa tay lên véo lấy bên má cậu, hôn lên đôi môi kìa một cách rất tự nhiên .Hoàng Linh: Sao mà buồn hay không thích chơi hả?.

Anh Dương: Không có.

Hoàng Linh: Thế sao?

Hay cậu mệt chỗ nào ?

Ốm hả hay lạnh?

Hay làm sao?

Lương tháng này không đủ hả?Hừmm có phải tương tư ai rồi kh hảaaa?.

Anh Dương: Hahahaa trờii ưi, cậu dễ thương vậy sao?.

Hoàng Linh: Yahhh yahhhhh đừng có véo má tôi.

Anh Dương: Ờ ừm.

Hoàng Linh: Ây za cái tên ngốc, học nhiều như thế mà bây h lại ngốc thế.

Không véo thì chúng ta phải làm gì?.

Anh Dương: Không biết.

Hoàng Linh: Đoán đii.

Anh Dương: Không biết ưmm...Nàng vì quá bực bội với sự vô tư của cậu nên đã nhướn người, ấn môi mình vào môi cậu.

Cậu có chút bất ngờ nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại, đáp trả lại nụ hôn mãi đến khi hết hơi thì mới đập nhẹ lên vai nàng ra tín hiệu.

Nàng nhướn mày mỉm cười thoả mãn , hai người cứ vô tư phát cơm tró mà không hề biết vị tài xế kia tủi thân đến phát khóc rồi.

Trời đã lành rồi còn gặp đôi nhân tình này nữa, vị tài xế lấy tay đẩy khoé miệng mình lên như kiểu cố gắng cười .

Hoàng Linh: Mà nè cậu có yêu tôi không?.

Anh Dương: Không biết nữa.

Hoàng Linh: Sao lại không biết ?

Phải biết chứ?.

Anh Dương: Chúng ta không thuộc về nhau.

Hoàng Linh: Sao lại không thuộc ?

Ai nói thế?

Thằng nào con nào?.

Anh Dương: Haiz cậu nhìn đi cậu là tiểu thư còn tôi chỉ là một đứa dân thường thôi.

Hoàng Linh: Đồ ngốc, đối với tôi tình yêu không có phân biệt gì hết.

Anh Dương: Ừmm.Không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở, tiếng xe cộ bên ngoài.

Cả hai bạn trẻ đều mang trong lòng một nỗi lo âu kéo dài tới lúc về nhà.

Cậu thì sợ một ngày nào đó nàng sẽ rời xa mình, sợ nàng lại mất mặt với đám bạn còn nàng thì lại sợ cậu không yêu mình, cậu sẽ yêu ai khác.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
35.


Tua thời gian nha.Cả hai nằm ở nhà đêm hôm đó vẫn mãi trằn trọc , những suy tư và tâm tư chẳng thể được giãi bày.

Đều lăn qua lăn lại, cố gắng tập trung vào việc gì đó để quên đi cái cảm xúc trong mình.

Cậu đã thức cả đêm để làm bài tập, tìm hết tất cả đống bài tập cần làm để quên đi những câu hỏi còn nàng thì đã nhắn gần trăm cái tim cho cô bạn thân chỉ để lí giải được cảm xúc trong mình.Hiện tại là 2h nhưng cả hai vẫn chưa ngủ , cái lạnh của mùa đông là cái cớ để đôi bạn nhỏ xích lại gần nhau.

Vài phút sau, cả hai đều đã chìm vào giấc chỉ còn một không gian im ắng.

Và rồi vào lúc 5h sáng cậu thức dậy, dạo này cậu hay mất ngủ lắm .

Dường như não cậu vẫn luôn bắt ép bản thân cậu phải lí giải và cho cậu một cảm giác như mình phải làm việc này.

Cậu mệt mỏi rũ rượi nhưng không thể ngủ được, thôi thì hôm nay dậy sớm chút dù sao cũng không phải đi học , trưa có thể ngủ.

Còn nàng thì vẫn đang lăn quay trên giường, dù đã đắp chăn ấm rồi thế mà nàng vẫn co người lại có vẻ nàng cần một cái ôm ấm áp.

9h sáng, h này cậu đang dọn dẹp và học bài một chút còn nàng thì mới tỉnh giấc.

Không cần nghĩ ngợi nhiều, nàng gọi điện cho cậu với giọng ngái ngủ .

Cậu đang cắt chút táo để ăn thấy điện thoại rung liền bắt máy.

Anh Dương : Alo?

Chuyện gì sao?.

Hoàng Linh: Oáp Oáp ờ ờ ờm ờm cậu tên gì đấy?.

Anh Dương: Gì vậy trời?

Tôi là Dương.

Hoàng Linh: Hihii xin nhũiii vừa mới ngủ dậy.

Anh Dương: Ừ kệ cậu.

Hoàng Linh: Yahh phũ vậy :
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
36.


Tầm 12h trưa, nàng thấy không có ai ở nhà nên đã nhắn tin rủ cậu sang nhưng cậu từ chối vì hôm nay cậu muốn đi làm, kiếm thêm chút thu nhập.

Nàng đòi nằng nặc đi làm cùng cậu cho bằng được, cậu bất lực thở dài đồng ý .

Thấy nàng chẳng khác nào của nợ nên cậu lấy đấy là biệt danh luôn.

Vì bây h vẫn còn sớm chưa tới giờ đi nên cậu lăn ra ngủ.

Phía bên nàng.

Hoàng Linh: Bộ nào đây taa?

Cái này?

No no.

Hmm cái này đii, trông cũng ổn mà.

Aiss chẳng biết chọn cái nào nữa .

Làm sao để gây ấn tượng tốt đây?.

Nàng cứ loanh quanh mãi ở chỗ tủ vì muốn chọn bộ quần áo hợp nhất.

Quanh đi quanh lại vẫn không có cái nào ưng í , nàng bực bội đi ngủ .2h chiều .

Bíp!

Bíp!

Tiếng chuông xe vang lên nhưng không có ai mở cửa, cậu tiến tới bấm chuông.

Một bác quản gia già đi ra, hỏi.Quản gia: Cậu tới tìm ai?.

Anh Dương : Dạ cháu tới tìm Linh.

Quản gia: À tìm tiểu thư sao?

Đợi chút nhé tôi lên gọi cô ấy.Cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bác quản gia kia cũng nhanh chóng lên phòng gọi nàng dậy , mà nàng trên giường vẫn không hay biết gì ngủ say ra đấy.Quản gia: Tiểu thư à , cô dậy đi có cái cậu gì tới tìm cô đấy.

Hoàng Linh: Hả ưm ưm tôi có hẹn ai đâu 💤💤.

Quản gia: Có cái cậu gì cao cao trông thư sinh lắm, đang đợi cô mà.

Hoàng Linh: Aiss làm gì có...

Aaaa trời ơi bác mau mau xuống nhà mời cậu ta vào cháu xuống ngay đây.

Nhanh đi bác.

Quản gia: Dạ vâng.Bác quản gia gãi đầu khuôn mặt đầy khó hiểu, lâu lắm mới thấy nàng sốt sắng như này .

Nàng vội vã vscn , giờ đây nàng chẳng khác nào một cô học sinh đi học muộn cả .

Nàng khóc tutu trong lòng luôn í, vẫn không chọn được bộ ưng ý.

Nàng mặc đại một bộ, chọn đại thôi nhưng cũng ra gì phết đó nhaa.

Nàng nhanh chân đi xuống cầu thang, thấy cậu đang ngồi thì liền giả vờ vuốt đuôi tóc , lạnh lùng đi tới.Hoàng Linh: Nhìn gì nữa?

Đi thôi.

Anh Dương: Ừ.

Hoàng Linh: A nè, thấy đẹp hong?.

Anh Dương: Ừ.

Hoàng Linh: Xíi đúng là cái đồ không biết thưởng thức sắc đẹp, đồ lạnh lùng, nhạt nhẽo.

Anh Dương: Cái mỏ của cậu xinh lắm đấy cần tôi cắt đi không?.

Hoàng Linh: Không thèmm.

Bác ơi chúng cháu đi đây.

Quản gia: Dạ chào hai người.Nói rồi cả hai bước ra ngoài, trời nắng nóng làm nàng khó chịu nhăn mặt.

Cậu lo rằng sẽ hại da nàng nên trước khi đi liền hỏi.Anh Dương: Nắng lắm, chịu được không?.

Hoàng Linh: Không saoo, tôi không đi thì nhỡ có người cướp chồng tôi thì sao?.

Anh Dương: Vậy xuống alo chồng cậu đi, tôi không rảnh đèo vợ người khác.

Hoàng Linh: Moa moaaaa chồng oiiii.

Anh Dương: Gì gì vậy ( vừa nói vừa hoảng hốt lau má).

Nè nè làm vậy không sợ chồng cậu ghen à?.

Hoàng Linh: Bổn cung nói cho cái tên đầu đất nhà người biết , bổn cung đã nhắm ngươi nên liệu hồn mà tránh xa các cô gái khác còn giờ chở bổn cung đi làm.

Anh Dương: Nè nè....

Hoàng Linh: Im mòmm, nhanh nhẹn.Sau pha hôn má chớp nhoáng ấy, cậu đã có cho mình một làn da ửng hồng mỗi khi nghĩ tới cảnh tượng đó.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
37.


Quán cậu làm chỉ là một quán cà phê nhỏ nhưng khách ra vào cũng nhiều , quán cũng sạch sẽ và thoáng mát .

Vừa đến nơi, cậu bảo nàng xuống còn mình thì đi cất xe.

Vào đến nơi, nàng ra một chỗ uống nước tiện thể xem cậu làm luôn.

Cậu mỉm cười chào quản lí với nhân viên ở đó rồi đeo tạp dề và khẩu trang lên.

Nàng khuấy khuấy cốc nước cam rồi suy nghĩ, nói nhảm 1 mình.Hoàng Linh: Ây za chồng mình đẹp trai quá, thế này có nhiều gái theo lắm.

Ơ nhưng mà không được, chồng mình mà đứa nào động tới tao băm băm như này nè( vừa nói vừa diễn tả hành động).Mấy cái biểu cảm và hành động của nàng từ nãy đến giờ đều bị mọi người coi là khó hiểu, nhìn nàng với ánh mắt kì thị.

Bỗng có cô nhân viên đi đến hỏi cậu, vừa hỏi vừa chỉ tay vào chỗ nàng với biểu cảm nhăn mặt.🙋: Ê nè đó là bạn cậu hả?

Trông cô ta có vẻ hơi có vấn đề.

Anh Dương: Ừ bạn tôi, thì sao?.
🙋: Sao lạnh lùng vậy? .

Anh Dương: Vẫn vậy.Thấy cậu nhạt nhẽo như vậy nên cô ta đi ra chỗ khác, tiếp tục buôn chuyện với bạn mình.

Ding dong!

Ding dong!

Tiếng chuông vang lên cũng là báo hiệu cho một vị khách mới tới, tưởng lạ mà quen hoá ra là Lã Văn Anh.

Cô ta bước đi một cách đầy quý phái làm cho mấy tên đàn ông trong đấy phải trố mắt nhìn, nàng thấy tình địch thì ngay lập tức khó chịu.

Cơ mặt dần căng lại.Lã Văn Anh: Này , cậu kia.

Anh Dương: Quý khách dùng gì?.

Lã Văn Anh : Cho tôi một cà phê kèm theo trái tim cậu.

Anh Dương: Tôi không đùa, quý khách dùng gì?.

Lã Văn Anh: Một cà phê.

Anh Dương: Đây là số bàn , quý khách cầm và một chút sẽ có đồ uống.Lã Văn Anh vừa ngồi xuống thì nàng cũng ngồi xuống cạnh với khuôn mặt hầm hầm, đầy sát khí.

Nàng nheo mắt dò hỏi.Hoàng Linh: Cô làm gì ở đây?

Định cướp chồng tôi à?.

Lã Văn Anh: Xem ai kia ảo tưởng chưa kìa.

Hoàng Linh: Có gì mà ảo tưởng, đó là sự thật.

Lã Văn Anh: Đợi cậu ấy ra rồi biết.Trong lúc đợi cậu mang đồ ra thì hai người cứ chí choé nhau, không ai chịu nhường ai.Anh Dương: Của quý khách, chúc quý khách ngon miệng.

Hoàng Linh: Ể từ từ , nói cho cô ta biết đi cậu là chồng tôi đúng không?.

Anh Dương: Không, đớ à?.

Lã Văn Anh: Haha xem ai kia quê chưa kìa.

Hoàng Linh: Yah yah cậu là chồng tôi màaa.

Anh Dương: Thôi đi cô nương, đừng quậy tôi còn làm việc .Nàng hậm hức nhìn cậu quay đi còn cô ta cứ ngồi bên chọc quê nàng.Lã Văn Anh: Tưởng saooo, chồng đồ ha.

Hoàng Linh: Số trời đã định với lại tôi với cậu đã từng hôn nhau còn cô thì no no.

Lã Văn Anh: Hôn nhau thì quá bình thường, khi nào cưới mới hay.

Hoàng Linh: Hứ , I hate you.Nói rồi nàng giận đùng đùng trở về bàn mình.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
38.


Nàng về đến bàn không thể chịu được cái tình huống vừa nãy, vừa quê vừa tức.

Nàng thầm suy nghĩ " cái tên đó không biết ăn gì mà ngu thế?

Cái đồ đáng ghét , không biết hợp tác sao ?

Hừ bà đây ghim".Càng về chiều thì khách càng đông mà lạ nhạ , khách chủ yếu toàn con gái.

Một người nàng đã không chịu rồi h còn thêm một đống sao mà chịu được.

Có biết bao nhân viên mà chỉ chăm chăm đứng chỗ cậu, nàng chửi thầm đống người kia.Hoàng Linh: Bộ mấy người đó bị lác mắt hay sao mà cứ chăm chăm vào chỗ cậu ta thế?

Mà cái tên đó không biết né gái à?

Ngốc đến thế là cùng, quả này lại để bổn cung ra tay.Nói xong, nàng uống một ngụm nước cam rồi đứng dậy đi tới chỗ cậu.

Hoàng Linh: Nè mấy người bị lác à?

Không thấy đầy nhân viên đây sao?.: Cô không thấy trai đẹp ở đây à?

Phải biết chọn chỗ chứ.

Hoàng Linh: Cậu ta là con gái.
: Thì sao chứ?

Cô là ai mà tự nhiên ra đây nói, tránh ra.Nói rồi họ chen chúc đẩy nàng ra, một cú ngã làm cho nàng ê ẩm hết mông còn cái cô Lã Văn Anh kia thì cười ra mặt.

Sự kìm chế của nàng đã đến giới hạn, nàng bực bội đi một mạch vào trong quầy rồi kéo cậu vào nhà vệ sinh trước sự ngỡ ngàng của mọi người.Anh Dương: Bộ cậu bị điên sao ?

Không thấy tôi đang làm à? .

Hoàng Linh: Nè sao cậu không biết né gái, sao không nhận tôi là vợ?.

Anh Dương: Mắc gì trời?

Đó là khách thì né kiểu gì ?

Chưa cưới nhau thì vợ chồng kiểu gì?.

Hoàng Linh: Cậu có tin mai tôi cho cậu cái đám cưới luôn không?.

Anh Dương: Thôi đi cô nương ạ, đi ra kia để tôi còn làm việc.

Tôi bị trừ lương là tại cậu đấy.

Hoàng Linh: Huhu không chịu đâu, anh không yêu bé àaaa huhuu bé quậy cho anh xem.

Anh Dương: Haizz số tôi sao khổ thế này?

Đứng dậy mau .

Hoàng Linh: Không đấyy, bé quậy cho anh xem.

Anh Dương: Giờ có dậy không hay để tôi bế? .

Hoàng Linh: Bế bé hihii.Cậu thở dài mệt mỏi cúi người xuống bế nàng, nàng thấy cơ hội tới thì nắm bắt luôn .

Nhân lúc này, nàng phải đánh dấu chủ quyền mới được.

Lúc đi ra ngoài, nàng đã ôm lấy cổ cậu rồi hôn liên tục vào má cậu trước những ánh mắt dò xét của mọi người.

Lã Văn Anh ngồi bên bàn kia thì tức sôi máu , nhưng đây là nơi công cộng nên cô ta đành đập mạnh bàn , đưa tiền thanh toán và bỏ về.

Nàng mỉm cười đắc í, loại được biết bao tình địch rồi.

Đặt nàng xuống cậu ghé nhỏ vào tai nàng nói.Anh Dương: Tôi xin cậu đấy, yên đi để tôi còn kiếm tiền.

Hoàng Linh: Tôi vẫn ngoan đó thôi chỉ có cậu không biết điều.

Anh Dương: What?.

Hoàng Linh: Tránh xa mấy bọn con gái ra, tôi sẵn sàng chiến với họ đấy.Cậu cười khẩy một cái rồi véo má nàng và nói.Anh Dương: Ghen sao?

Kệ cậu, ngồi im.

Hoàng Linh: Yah tôi phá nữa bây h.

Anh Dương: Rồi rồi, ngồi im ăn gì tôi lấy.

Hoàng Linh: Ăn bimbim nè, ăn bánh tráng trộn, thêm một cốc trà sữa và 2 cái bánh su kem.

Anh Dương: Ok đợi.

Cậu quay lưng đi lấy đồ mà trong lòng dâng lên cảm xúc lạ, có lẽ nàng đã thay đổi cuộc sống của cậu rồi.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
39.


Mọi người ơi mình lỡ ấn vào cái link bia Saigon từ lúc trước Tết .

H phải làm sao ạ, nghe nói bị lộ ip địa chỉ nhà theo dõi các thứ.

Mình bị mù công nghệ, có nên ra công an không ạ?.

Giúp mình với, mình cảm ơn ạ.

Mình quên luôn cái mk face để đổi rồi =)), ai giỏi giúp mình với.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
40.


Đồ ăn lần lượt được mang ra, cậu ước mình đi shopping cũng mua được nhiều như này =)) .

Nàng hí hửng sẵn sàng ăn , thấy nàng trẻ con như vậy cậu cũng không kìm được mà bật cười thành tiếng .

Nàng đang nhai miếng bánh thấy kì thì quay ra hỏi.Hoàng Linh: Cười cái gì ?

Tên hâm kia.

Anh Dương: Cười gì kệ tôi chứ, cậu ăn uống cẩn thận vào dính hết rồi kìa ( vừa nói vừa lấy khăn lau).

Hoàng Linh: Um um hay là cậu ra ăn với tôi đi, một mình tôi ăn không hết.

Anh Dương: Không hết sao còn gọi nhiều làm gì?.

Hoàng Linh: Bổn cung có tiền.

Đi mà nhaaa ?.

Anh Dương: Tôi còn bao nhiêu khách kìa, ăn đi không hết thì để đấy.

Hoàng Linh: Biết ròiii, mau đi làm đi.

À mà khoan,hôn tôi cái.

Anh Dương: Không.Nói rồi cậu quay lưng đi luôn, nàng phụng phịu nhưng cũng không quên nhiệm vụ ăn uống của mình.

Lạnh lùng vậy thôi chứ trong lòng cậu đang vui lắm đấy, được crush chủ động như vậy sao không thích cơ chứ.Tua tới 6h tối .

Hết ca làm rồi nên cậu thu dọn đồ rồi ra về, thấy nàng ngồi ngoan như vậy cậu cũng nhẹ nhõm phần nào.Anh Dương: Về thôi công chúa.

Hoàng Linh: Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?.

Anh Dương: Về thôi công chúa.

Hoàng Linh: Aaaa chồng iu bế em.

Anh Dương: Không, tự đi đi.

Hoàng Linh: Gì ngang vậy, đang vui.

Anh Dương: Đùa thôi , để tôi bế.Đang đi giữa đường thì nàng hỏi.Hoàng Linh: Sao hôm nay chủ động bế tôi vậy?.

Anh Dương: Không chủ động vậy muốn tôi ngu ngơ như lần trước à?.

Hoàng Linh: Hihii mà nè cậu có crush chưa?.

Anh Dương: Có rồi.

Hoàng Linh: Ụ vậy hả tiếc ghê ha?.

Anh Dương: Thích cậu( lúc này cậu nói nhỏ nha mà ai ngờ nàng vẫn nghe thấy).

Hoàng Linh: Gì ?

Thích thôi hả?.

Anh Dương: Có...có đâu, nghe nhầm rồi.

Hoàng Linh: Không hề, thích tôi thì cứ nói đi chớ .

Anh Dương: Thì được gì?.

Hoàng Linh: Được tôi.

Anh Dương: Bỏ qua chuyện này đi đến nhà rồi kìa.

Hoàng Linh: Biết rồi mà nè để xe qua đó đi, ra đây tôi có chuyện muốn nói.Cậu nghe xong thì cũng làm theo.

Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào mình ngại ngùng mà chả nói gì, cậu định lên tiếng thì nàng đã ôm lấy má cậu rồi cưỡng hôn .

Cậu mở to tròn mắt, không thể tin đây là sự thật.

Bác quản gia trong nhà bắt gặp cảnh này thì sốc .

Bác kiểu: ôi tiểu thư nhà mình đây sao ?

Tiểu thư có người yêu rồi báo báo ông bà chủ mới được.

Lụy nic =)).
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back