Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 290



Việc Thương Lục rời đi không hề thu hút sự chú ý của Tưởng Tiểu Vân.

Bởi lẽ so với Khương Tú Tú, sự hiện diện của Thương Lục vốn dĩ rất kín đáo.

Hắn bước ra khỏi trường quay, nhanh chóng tiến về phía phòng nghỉ.

Khi đến phòng nghỉ của Lưu Hữu Du, để tránh bỏ sót bất cứ chi tiết nào, hắn đặc biệt dùng bùa mở "thiên nhãn" rồi mới đẩy cửa bước vào.

...

Lưu Hữu Du từ lúc rơi vào hoảng loạn, đến khi ép mình bình tĩnh, giờ đây đã hoàn toàn chìm vào trạng thái tê liệt.

Tầm nhìn của cô từ lúc này vẫn không thay đổi.

Cô như bị nhốt trong thứ gì đó, không thể cử động, càng không thể nói năng.

Dù cô gào thét hết sức, xung quanh vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ ch**m l** th*n th* mình cười đùa thay đồ rồi rời đi.

Cô gắng tự nhủ phải giữ bình tĩnh.

Dù chuyện quá khó tin, nhưng đoàn làm phim vẫn còn đó, Khương Tú Tú tài giỏi như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều bất thường và đến cứu cô.

Cô phải tin tưởng vào điều đó.

Nhờ tự nhủ liên tục như vậy, Lưu Hữu Du mới không để mình chìm sâu vào nỗi sợ hãi vô tận.

Đúng lúc cô chờ đợi ai đó phát hiện ra mình, cô nghe thấy tiếng cửa phòng nghỉ được mở từ bên ngoài.

Lưu Hữu Du không thể quay đầu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ tiến vào.

Tiếng bước chân này không phải của cô, cũng không phải của trợ lý.

Là ai vậy?

Lưu Hữu Du tràn đầy hy vọng, rồi trong tầm nhìn của cô xuất hiện bóng dáng Thương Lục.

Cô nhìn hắn đảo mắt quan sát khắp các góc phòng nghỉ, lòng trào dâng vô vàn hy vọng.

"Thương Lục! Đạo trưởng! Tôi ở đây!"

"Tôi ở đây! Tôi là Hữu Du, Lưu Hữu Du!"

"Sư huynh! Tôi ở đây! Mau cứu tôi!"

Lưu Hữu Du gào thét hết sức, nhưng cũng như lúc trước, tiếng của cô không thể phát ra, càng không thể truyền đến tai ai.

Thương Lục tự mình kiểm tra từng góc phòng nghỉ, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ lời kêu cứu nào.

Mà trong phòng nghỉ sạch sẽ, không hề có dấu vết của sinh hồn hay *m v*t.

"Chẳng lẽ không ở đây?"

Thương Lục lẩm bẩm, định quay người rời đi, bỗng ánh mắt hắn dừng lại trên con búp bê đặt trên bàn trang điểm.

Lý do hắn chú ý đến con búp bê này là vì nó được làm giống hệt khuôn mặt Lưu Hữu Du, thậm chí trang phục cũng giống y trang phục cổ trang của cô trong phim.

Nhìn qua, đó là một con búp bê tỷ lệ 1:1.

Giới huyền môn vốn nhạy cảm với loại búp bê này.

Thương Lục cũng không ngoại lệ.

Hắn từng bước tiến lên, hướng về phía con búp bê.

Lưu Hữu Du nhìn Thương Lục tiến đến gần mình, trong lòng trào dâng hy vọng tột cùng, cô cố gắng tạo ra chút động tĩnh để phản ứng, nhưng vẫn không thể làm gì.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Thương Lục đứng trước mặt mình, như một người khổng lồ, rồi giơ tay nhấc cô lên.

Nhấc lên?

Đến lúc này, Lưu Hữu Du mới chợt nhận ra điều gì đó.

Trong chớp mắt, cô hiểu ra mình bị nhốt trong thứ gì!

Chính là con búp bê đó!!

Con búp bê cô đặt trong phòng nghỉ!

Vì cô thường đăng ảnh "búp bê" lên mạng xã hội, nhiều fan biết cô thích chơi búp bê BJD, cũng thường đăng ảnh búp bê của họ dưới phần bình luận.

Một fan tương tác nhiều với cô đã đặt làm riêng con búp bê này sau khi bộ phim "Thịnh Thế Phương Hoa" công bố ảnh hóa trang.

Cô nhận được và rất thích, sau đó khi đoàn phim xảy ra chuyện ma quỷ, cô luôn mang nó theo như bùa hộ mệnh.

Ai ngờ được, ma quỷ trong đoàn phim lại gián tiếp bảo vệ cô, còn con búp bê cô coi là bùa hộ mệnh lại nhốt cô lại.

Cảm nhận khuôn mặt Thương Lục phóng to trước mắt, Lưu Hữu Du dùng hết sức lực linh hồn để gào thét cầu cứu.

Nhưng trong mắt Thương Lục, con búp bê trước mặt ngoài việc giống người thật đến kỳ lạ, không hề có bất kỳ khí tức bất thường nào.

Quan sát kỹ hai giây, Thương Lục vẫn đặt búp bê trở lại.

Lưu Hữu Du lúc bị đặt trở lại cảm thấy tuyệt vọng tràn ngập, dù cô muốn khóc thét nhưng linh hồn vẫn như bị giam cầm, không thể khóc được.

"Đừng đi... đừng đi... cứu tôi."

Tôi không muốn ở trong búp bê nữa.

Cứu tôi...

Nhưng không ai nghe thấy lời cầu cứu của cô, Lưu Hữu Du nghe thấy tiếng cửa phòng nghỉ đóng lại, tiếng bước chân dần xa.

Như cả thế giới đang từ từ bỏ rơi cô.

...

Thương Lục rời đi rồi quay lại, thậm chí không khiến ai trong đoàn làm phim chú ý.

Khi hắn trở lại, Khương Tú Tú và "Lưu Hữu Du" đã thử quay lại cảnh đầu tiên.

Nhưng cảnh đầu vẫn NG liên tục.

Thấy mặt trời dần xế bóng, ánh sáng sắp tắt, Hứa đạo diễn suýt nữa đã nôn máu tại chỗ.

Khương Tú Tú liếc thấy Thương Lục quay lại, nhưng hắn lắc đầu nhẹ.

Khương Tú Tú khẽ nhíu mày, biết Thương Lục không tìm thấy manh mối gì trong phòng nghỉ.

Nếu không thể làm rõ tình trạng hiện tại của Lưu Hữu Du, chỉ còn cách cưỡng ép dẫn hồn.

Nhưng cưỡng ép dẫn hồn quá rủi ro, nếu linh hồn Lưu Hữu Du vẫn ở trong cơ thể, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể tổn thương.

Khương Tú Tú đang suy nghĩ, bất chợt mất tập trung, điều này khiến Tưởng Tiểu Vân bị đạo diễn mắng cả buổi chiều lập tức nắm được điểm yếu.

"Đạo diễn, không phải em không vào vai được, mà là... Tú Tú cứ mất tập trung, thế này em diễn sao đây?"

Giọng điệu đầy oán trách của cô ta nghe rất thiệt thòi, không biết chắc còn tưởng Khương Tú Tú mất tập trung cả buổi chiều.

Hứa đạo diễn nghe cô ta còn đổ lỗi cho người khác, suýt nữa đã cười phá lên.

Còn hỏi diễn sao?

Diễn ngang, diễn dọc, diễn nằm, sao cũng diễn được, chỉ có cô là nhiều chuyện!

Trong lòng chửi thầm, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị,

"Tôi có mắt, ai ảnh hưởng đến ai tôi biết."

Không phải cô NG cả buổi chiều, người ta đâu có chán đến mức mất tập trung?

Nghe giọng điệu bất mãn của Hứa đạo diễn, Tưởng Tiểu Vân lại tức điên lên.

Diễn không hay thì mắng cô, Khương Tú Tú mất tập trung sao không mắng?

Thấy "Lưu Hữu Du" hình như còn muốn nói gì đó, Khương Tú Tú bỗng như nhớ ra điều gì, đứng phắt dậy từ chiếc xe lăn gỗ.

Từ cô gái bệnh nhược liền biến thành một tiểu cô nương ngầu lòi, không quan tâm đến biểu cảm của mọi người, tự mình lên tiếng,

"Đạo diễn, không cần phí thời gian nữa, ngày mai quay tiếp đi."

Khương Tú Tú vừa nói xong, Tưởng Tiểu Vân suýt nữa đỏ mắt tức giận, nếu không vì còn đang livestream, có lẽ đã chỉ thẳng mặt mắng Khương Tú Tú.

Tôi là nữ chính, cô chỉ là vai phụ, thái độ gì thế?!

Tưởng Tiểu Vân lén liếc Khương Tú Tú, không ngờ Khương Tú Tú nhạy cảm quá, khi cô ta liếc nhìn đã lập tức đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tưởng Tiểu Vân bất ngờ đối mặt với đôi mắt đen như thấu hiểu mọi thứ, bỗng cảm thấy có chút hoang mang như bị lộ bí mật, vội vàng né tránh.

Nhưng Khương Tú Tú không buông tha cô ta, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn thẳng, bỗng lên tiếng,

"Chị Hữu Du hôm nay trạng thái không tốt, hay là mọi người chơi trò chơi thư giãn đi."

Khương Tú Tú đột nhiên đề nghị chơi trò chơi trong chương trình, Chu Sát Sát gần như lập tức hiểu ý cô, không đợi Lưu Hữu Du phản đối, liền tiếp lời,

"Được! Chơi gì?"

"Nói thật."

Khương Tú Tú nói, giơ tay lấy ra một tấm bùa vàng từ tay áo, "Dùng Chân Ngôn phù chơi, đảm bảo thật."
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 291



Khi ba chữ "Chân Ngôn phù" vang lên, những nhân viên đoàn phim đang chán nản vì cảnh quay NG suốt buổi chiều bỗng dưng dựng tai lên.

Không chỉ nhân viên, các khách mời cùng khán giả đang xem livestream cũng lập tức tỉnh táo hẳn.

"Chân Ngôn phù? Là loại bùa bắt người ta nói thật đó sao?!"

Chu Sát Sát phản ứng nhanh nhất, vén váy chạy vội đến bên Khương Tú Tú.

Cố Kinh Mặc và mấy người khác không hoạt bát bằng, nhưng cũng nhanh chóng tiến lại gần để xem, đặc biệt là Thương Lục.

Loại bùa này sư phụ hắn chưa dạy bao giờ!

Phải xem cho kỹ mới được.

Nhưng khi mọi người xúm lại nhìn, họ đều ngớ người.

"Tú Tú, cái này... không phải tờ giấy trắng sao?"

Linh Chân Chân khẽ chỉ vào tờ giấy vàng trống không trên tay Khương Tú Tú.

Khương Tú Tú bị bóc phốt cũng không ngượng, chỉ gật đầu, "Ừ, trống đấy, không sao, vẽ bây giờ cũng được."

Nói rồi, cô lại thò tay vào tay áo rộng, lấy ra cây bút chu sa nhỏ, chấm mực, quay người đến bàn gần đó bắt đầu vẽ bùa.

Anh quay phim vác máy chạy theo như gió, cố gắng ghi lại khoảnh khắc đại sư vẽ bùa tại trận.

Dù không phải lần đầu quay cảnh Khương Tú Tú vẽ bùa, nhưng cơ hội này quay một lần ít một.

Nhưng vừa đưa máy đến gần, Khương Tú Tú đã hoàn thành xong một lá bùa với nét bút như rồng bay.

Khán giả còn chưa kịp định thần thì bùa đã xong.

[Cái gì vừa bay qua vậy?]

[Xong rồi sao??]

[Cách vẽ bùa của cô ấy giống y như đứa cháu gái nhà tôi nghuệch ngoạc.]

[Chuyện của tiểu tiên nữ các ngươi đừng xen vào!]

[Đúng vậy, con gái ta nói là Chân Ngôn phù thì chắc chắn là Chân Ngôn phù.]

[Con gái ta quả nhiên không gì không làm được! Aaa cuối cùng cũng đến lúc gây chuyện rồi, nhanh lên, gây chuyện đi!]

Tưởng Tiểu Vân thấy mọi người vây quanh Khương Tú Tú, giờ mới hiểu ra cái gọi là Chân Ngôn phù là gì.

Phản ứng đầu tiên của cô ta là không tin.

Loại bùa bắt người ta nói thật, làm gì có thứ đó?

Dù có cũng không thể là thứ một nhóc con như Khương Tú Tú vẽ được.

Khương Tú Tú có lẽ đang nghi ngờ điều gì đó, cố tình lừa cô ta...

Nhưng, nhưng... cô ta có thể trọng sinh vào thân xác Lưu Hữu Du, lại còn có cả hệ thống nữa, những chuyện này dường như cũng không phải không thể tồn tại.

Nghĩ đến đây, Tưởng Tiểu Vân bỗng thấy sợ.

Cô ta lùi lại một bước.

"Cái gì mà nói thật Chân Ngôn phù, bây giờ đang quay phim, các ngươi thật là thiếu chuyên nghiệp, tôi không chơi, muốn chơi thì các ngươi tự chơi."

Tưởng Tiểu Vân vừa nói vừa định chuồn.

Thương Lục bước lên, chặn ngay đường rút lui của cô ta.

"Đây là hoạt động tương tác của chương trình, cô cũng là khách mời."

Trần đạo diễn đã hiểu Khương Tú Tú đang nghi ngờ điều gì, lúc này không ngần ngại phối hợp, "À đúng rồi! Đây là hoạt động của chương trình, tất cả khách mời đều phải tham gia."

Tưởng Tiểu Vân trong lòng hoảng loạn, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh,

"Tôi chưa nghe nói có hoạt động này! Dù sao tôi cũng không chơi!"

"Cô sợ rồi? Hay là sợ Chân Ngôn phù sẽ tiết lộ điều gì đó?" Thương Lục chất vấn.

Tưởng Tiểu Vân đâu chịu thừa nhận, cố tỏ ra cứng rắn,

"Tôi có gì phải sợ? Cái gì Chân Ngôn phù, giả tạo quá, tôi không tin vào mấy thứ này."

Vừa dứt lời, Tưởng Tiểu Vân thấy Chu Sát Sát không biết từ lúc nào đã đến trước mặt, cười hớn hở,

"Tin hay không, thử một cái là biết ngay, bắt đầu từ cô đi."

Nói rồi nhanh tay dán thứ gì đó lên lưng cô ta.

Tưởng Tiểu Vân nhận ra thứ trên lưng mình, sắc mặt đột nhiên biến đổi, định giật ra, Chu Sát Sát đã nhanh chân ôm chặt lấy cánh tay cô ta, giả vờ thân mật không cho cô ta cử động,

"Chỉ là trò chơi nhỏ thôi mà sợ gì, chơi một chút đi."

Rồi ra hiệu cho Khương Tú Tú,

"Tú Tú, hỏi đi."

Tưởng Tiểu Vân sốt ruột, cố giật tay để xé tờ bùa trên lưng, thì nghe thấy giọng Khương Tú Tú vang lên, lạnh lùng nhưng dứt khoát,

"Cô là ai?"

Ngay khi nghe câu hỏi, Tưởng Tiểu Vân cảm thấy như có một lực lượng vô hình kéo cô ta trả lời, vừa mở miệng, đầu óc bỗng đau nhói, lực lượng kia biến mất.

"Tôi... tôi chính là Lưu Hữu Du."

Tưởng Tiểu Vân nói xong, trong lòng nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng tự tin hơn.

Các khách mời nhìn nhau, không chắc chắn.

Lẽ nào Tú Tú nhầm?

Hay Chân Ngôn phù mất tác dụng?

Khương Tú Tú cũng hơi bất ngờ, nhưng vừa rồi, cô cảm nhận có thứ gì đó phá vỡ lệnh của bùa.

Đây là lần đầu tiên.

Mà cô thậm chí không cảm nhận được nguồn gốc của lực lượng đó.

Tưởng Tiểu Vân nhận ra có lẽ hệ thống đã ra tay, lúc này không vội xé bùa nữa, mà tự tin nhìn Khương Tú Tú, ánh mắt thách thức.

Khương Tú Tú đối mặt với ánh mắt đó, đôi mắt híp lại, biểu cảm trở nên nghiêm túc.

Mọi người thấy cô vẫn đứng nguyên chỗ, chậm rãi giơ tay, kết ấn nhanh chóng, hỏi lại,

"Cô là ai?"

Tưởng Tiểu Vân lần nữa cảm thấy sức mạnh kéo cô ta nói ra sự thật, lần này còn mạnh hơn trước.

Cô ta nghiến chặt răng, lần này không nói được nửa lời, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Khương Tú Tú cảm nhận lực lượng kháng cự trong cơ thể đối phương, mắt lóe lên ánh sáng lạnh, tay lại kết ấn, linh lực quanh người cuồn cuộn, lần này quát lớn,

"Cô là ai?!"

Theo tiếng quát, Tưởng Tiểu Vân cảm thấy lưng nóng rát, không nhịn được nữa, buột miệng nói ra,

"Tưởng Tiểu Vân!"

Vừa nói ra tên thật, Tưởng Tiểu Vân cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực.

Còn những người xung quanh và khán giả livestream đều sửng sốt.

Đúng như Khương Tú Tú nghi ngờ!

Là Tưởng Tiểu Vân!

Không phải Lưu Hữu Du!!!

"Tưởng Tiểu Vân? Tưởng Tiểu Vân là ai?"

Chu Sát Sát cũng giật mình, buông ngay cánh tay vừa ôm chặt.

Nếu đây là ma nhập, chẳng phải cô vừa ôm một con ma sao?

Mọi người đều tò mò, Tưởng Tiểu Vân là ai.

Đồng thời trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ.

Nếu người trước mặt là Tưởng Tiểu Vân, vậy Lưu Hữu Du đâu?

Khương Tú Tú cảm nhận lực lượng kháng cự trong cơ thể đối phương biến mất, không chần chừ, tiếp tục hỏi,

"Cô là Tưởng Tiểu Vân, tại sao lại ở trong cơ thể Lưu Hữu Du? Lưu Hữu Du thật ở đâu?"

Tưởng Tiểu Vân lúc này không có hệ thống trợ giúp, đành phải trả lời dưới sự dẫn dắt của Chân Ngôn phù,

"Tôi không biết Lưu Hữu Du ở đâu, tôi chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thành Lưu Hữu Du, còn có toàn bộ ký ức của cô ấy."

Tưởng Tiểu Vân nói xong, bất ngờ ném ra một quả bom.

"Tôi... tôi là người trọng sinh."
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 292



Mọi người nghe cô ta nói, đều há hốc mồm.

"Trọng sinh, là cái mà tôi biết... trọng sinh đó sao?" Chu Sát Sát tròn mắt, "Nhưng cô ta không phải tên là Tưởng Tiểu Vân sao?"

Trọng sinh không phải là Lưu Hữu Du trọng sinh sao?

Cố Kinh Mặc vì từng đóng nhiều phim nên cũng đọc qua nhiều tiểu thuyết, hiểu rõ vấn đề này, nghe vậy liền giải thích:

"Một người trọng sinh vào thân thể người khác cũng gọi là trọng sinh. Có người gọi là xuyên việt."

Nhưng xuyên việt thường là từ không gian này xuyên qua thành người khác ở không gian khác.

Linh Chân Chân nghe giải thích của Cố Kinh Mặc, lại tỏ ra mơ hồ:

"Loại này không phải nên gọi là quỷ nhập sao?"

"Tôi không phải quỷ! Tôi là người!" Tưởng Tiểu Vân nghe vậy lập tức phản bác, "Tôi chính là trọng sinh! Tôi có ký ức của nguyên chủ!"

Cô ta đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, loại kế thừa ký ức nguyên chủ như vậy chính là trọng sinh, không phải quỷ nhập gì cả!

Cô ta chưa chết!

"Cô nói cô là trọng sinh, vậy tại sao lại trọng sinh vào thân thể Lưu Hữu Du? Động lực trọng sinh là gì?"

"Không có động lực, tôi chỉ muốn trở thành ngôi sao lớn, rồi tôi trở thành ngôi sao lớn, có lẽ đây chính là số mệnh của tôi!"

Vì bị Chân Ngôn phù khống chế, Tưởng Tiểu Vân không ngại ngùng bộc lộ nội tâm.

Hứa đạo diễn nhìn cô ta dùng khuôn mặt Lưu Hữu Du nói ra lời này, khóe miệng không nhịn được giật giật:

"Với diễn xuất kinh khủng như vậy, cô còn dám nói mình có số mệnh đó?"

"Tại sao tôi không có?"

Tưởng Tiểu Vân không cần suy nghĩ liền cãi lại, "Nếu tôi không có số mệnh này, tại sao tôi có thể biến thành Lưu Hữu Du? Tại sao nó không chọn người khác, mà chỉ chọn tôi?"

Lời này vừa thốt ra, Tưởng Tiểu Vân chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Khương Tú Tú và mấy khách mời khác đều nhạy bén nắm bắt được manh mối.

"Nó? Nó là ai?!"

Tưởng Tiểu Vân nghe vậy môi run rẩy, dường như muốn kháng cự, nhưng dưới sức mạnh linh lực của Khương Tú Tú, vẫn buộc phải thốt ra hai chữ.

"Hệ... hệ thống."

Nghe xong, mọi người tại chỗ cùng khán giả livestream lại một lần nữa xôn xao.

Vừa mới chấp nhận sự tồn tại của huyền học, giờ lại xuất hiện cả hệ thống nữa??

Thế giới này định mở ngoại truyện sao?

Khương Tú Tú không thường đọc tiểu thuyết, đối với cái gọi là trọng sinh và hệ thống không hiểu rõ, bản năng nhìn về phía Cố Kinh Mặc, Cố Kinh Mặc liền đơn giản giải thích cho cô tác dụng của hệ thống trong tiểu thuyết.

Khương Tú Tú lập tức hiểu ra:

"Lực lượng kháng cự Chân Ngôn phù lúc nãy, là đến từ hệ thống của cô, phải không?"

"Phải..."

"Vậy nhiệm vụ hệ thống giao cho cô là gì?"

"Nó yêu cầu tôi trở thành Lưu Hữu Du, chỉ cần tôi chiếm được thân thể này trong bảy ngày, tôi có thể hoàn toàn trở thành Lưu Hữu Du, đổi lại, tôi phải nộp khí vận của Lưu Hữu Du... a!"

Tưởng Tiểu Vân nói được một nửa, đột nhiên ôm đầu kêu thét.

Đồng thời, mọi người chỉ thấy tấm Chân Ngôn phù dán trên lưng cô ta đột nhiên bốc cháy, chỉ một thoáng, ngọn lửa từ dưới lên trên, trong nháy mắt thiêu rụi toàn bộ tấm bùa.

Khương Tú Tú mắt lóe lên ánh sáng lạnh, mơ hồ cảm nhận được trên người Tưởng Tiểu Vân dường như có năng lượng tràn ra.

Không chần chừ, cô lập tức giật lấy tấm ngọc bội đeo trên cổ, ném về phía năng lượng đang chạy trốn:

"Thiên phù thông hiện, vạn quỷ vô hình, hợp môn xương cát, phong!"

Theo lời chú của Khương Tú Tú, tấm ngọc bội lơ lửng giữa không trung đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng vàng, chữ chú trên ngọc bội hiện lên trong hư không, nhanh chóng quấn vào nhau tạo thành một sợi xích chú văn, như đang khóa chặt thứ gì đó.

Khương Tú Tú tay kết ấn nhanh chóng, sợi xích chú văn nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng trở lại vào trong ngọc bội.

Cô giơ tay lên, ngọc bội lập tức bay về tay.

Tấm ngọc vẫn là tấm ngọc ban đầu, chỉ là từ trong suốt giờ đã trở nên hơi đục.

Dù không nhìn rõ, nhưng Khương Tú Tú chắc chắn, thứ vừa rồi đã bị phong ấn thành công bên trong.

Trong lòng thầm thở phào.

Có thể phong ấn là được, kệ nó là cái gì.

Khán giả livestream lại một lần nữa kinh ngạc trước màn này của Khương Tú Tú, nhưng trước khi họ kịp thả tim tán dương, phía bên kia màn hình lại một phen hỗn loạn.

Chỉ thấy Tưởng Tiểu Vân vừa ôm đầu kêu thét đột nhiên mất tiếng, sau đó thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.

Khương Tú Tú thấy vậy cũng không kịp nghiên cứu thứ trong ngọc bội có phải là hệ thống hay không, vội vàng đến kiểm tra tình hình Tưởng Tiểu Vân.

Nếu cô đoán không sai, vừa rồi năng lượng kia là để ngăn cản Tưởng Tiểu Vân tiết lộ mục đích của nó nên đã cưỡng ép thoát khỏi thân thể Lưu Hữu Du.

Nghĩ đến những lời Tưởng Tiểu Vân chưa nói hết, trong lòng cô có chút suy đoán.

Nhưng lúc này không kịp suy nghĩ kỹ.

Cô kiểm tra kỹ linh hồn trong cơ thể Lưu Hữu Du.

Vừa nhìn, mặt Khương Tú Tú lại trầm xuống.

"Tú Tú, cô ấy thế nào rồi? Có sao không?" Người bên cạnh hỏi.

Khương Tú Tú mím môi không nói.

Không, không chỉ không sao, mà còn tệ hơn.

Linh hồn Tưởng Tiểu Vân không còn.

Tệ hơn nữa, linh hồn Lưu Hữu Du cũng không ở trong thân thể này.

Bây giờ thân thể Lưu Hữu Du chỉ còn lại một cái xác rỗng...

Không muốn nói ra sự thật này trước mặt khán giả livestream, Khương Tú Tú nhanh chóng suy nghĩ, phải nhanh chóng tìm lại linh hồn Lưu Hữu Du, nếu không thân thể này cũng sẽ sớm tuyên bố tử vong.

Nhưng vấn đề là, cô chưa hỏi ra được cái gọi là hệ thống kia đã đưa linh hồn Lưu Hữu Du đi đâu.

Khương Tú Tú không nói gì, mấy khách mời cũng phát hiện ra điều bất thường của Lưu Hữu Du.

"Tú Tú... Tú Tú... Hữu Du hình như..."

Chu Sát Sát giọng run rẩy gọi cô, cô cảm thấy Hữu Du hình như không... không thở nữa.

Đây chẳng lẽ là... chết...

Chu Sát Sát hít một hơi, suýt nữa kêu lên, may mà Khương Tú Tú kịp thời đặt tay lên tay cô, khẽ lắc đầu.

Bây giờ nói ra, chỉ sợ sẽ gây hoang mang.

Đặc biệt là đang livestream.

Chu Sát Sát dường như hiểu ra điều gì, lập tức cắn môi không dám phát ra tiếng động, chỉ nhìn Lưu Hữu Du, mắt hơi đỏ.

Cố Kinh Mặc mấy người thấy vậy cũng có linh cảm không tốt, nhưng mọi người đều im lặng không hỏi, chỉ giả vờ như người ngất xỉu, gọi mọi người đưa Lưu Hữu Du về phòng nghỉ, đợi tỉnh dậy rồi xem tình hình sau.

Nhân viên đoàn phim hiện trường đương nhiên không có ý kiến.

Thương Lục cũng phát hiện ra vấn đề của Lưu Hữu Du, để tránh bị phát hiện, hắn trực tiếp bế cô ấy lên.

Đúng lúc hắn chuẩn bị rời đi, ánh mắt Khương Tú Tú đột nhiên dừng lại trên một trong hai tay hắn đang bế Lưu Hữu Du.

"Khoan đã."

Có lẽ vì vừa tiếp xúc với năng lượng kia, lúc này cô mơ hồ cảm nhận được trên tay Thương Lục cũng có năng lượng tương tự, chỉ là rất yếu.

Như nghĩ ra điều gì, Khương Tú Tú vội hỏi:

"Thương Lục, trước đây ngoài phòng nghỉ, anh còn đi đâu nữa không?"

Thương Lục không hiểu sao cô đột nhiên hỏi vậy, chỉ lắc đầu:

"Ngoài phòng nghỉ, chỉ có trên đường đến phòng nghỉ."

"Vậy tay anh lúc đó có chạm vào thứ gì không?"

Khương Tú Tú đoán chắc chắn hắn đã tiếp xúc với thứ gì đó tương tự năng lượng kia, có lẽ đó là manh mối tìm Lưu Hữu Du.

Thương Lục nghe cô hỏi, thoáng ngẩn ra, ngay sau đó, chợt nhớ ra điều gì, buột miệng nói:

"Con búp bê đó!"
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 293



Khương Tú Tú và Thương Lục cùng đưa Lưu Hữu Du về phòng nghỉ.

Đoàn làm phim định cử quay phim đi theo, nhưng vừa đến cửa đã bị Cố Kinh Mặc chặn lại.

"Phần sau không tiện tiếp tục livestream nữa, đợi khi cô Hữu Du ổn định rồi sẽ tiếp tục."

Dù khán giả livestream rất muốn xem tình hình tiếp theo, nhưng người đã ngất rồi, không thể ép buộc.

Trần đạo diễn ra hiệu cho nhân viên giải tán, sau đó mới vào phòng nghỉ.

Vừa bước vào, đã thấy Lưu Hữu Du được đặt trên ghế sofa, Linh Chân Chân đứng bên cạnh, còn Khương Tú Tú cùng ba người khác đang đứng trước bàn trang điểm, chăm chú nhìn một con búp bê.

"Chính là con búp bê này."

Thương Lục chỉ vào búp bê nói, "Nhưng tôi không cảm nhận được khí tức hồn phách trên nó."

Khương Tú Tú nhìn con búp bê được làm giống hệt Lưu Hữu Du, trong lòng đã có phán đoán.

Dù không có khí tức hồn phách, nhưng con búp bê này cũng mang năng lượng tương tự.

Cô giơ tay, cầm lấy búp bê.

Khi chạm vào, cảm giác đó càng rõ ràng hơn.

Dù đã có suy đoán, nhưng cô vẫn nhìn vào mắt búp bê, khẽ hỏi:

"Lưu Hữu Du, có phải em không?"

...

Lưu Hữu Du vừa thấy mình bị nhấc lên lần nữa, vốn đã không còn hy vọng, bỗng nghe Khương Tú Tú hỏi, linh hồn lại trào dâng cảm giác muốn khóc.

"Là em! Tú Tú, là em! Cứu em..."

Cô đã nhìn thấy thân thể mình hôn mê, nhưng không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liệu họ có phát hiện ra điều bất thường của mình không.

Cô vẫn gào thét, dù âm thanh không thể truyền đến tai đối phương.

Nhưng chỉ cần một tia hy vọng, cô cũng không muốn từ bỏ.

Cô không muốn làm búp bê.

Con búp bê tinh xảo không hề phản hồi, nhưng Khương Tú Tú trong lòng đã có câu trả lời.

"Đừng lo."

Cô nói rồi đặt búp bê xuống, lại lấy ra vài tờ giấy vàng trắng từ người.

Suy nghĩ một chút, cô cúi người cầm bút nhanh chóng vẽ bùa.

Chu Sát Sát muốn hỏi, nhưng bị Thương Lục ngăn lại.

Chỉ thấy Khương Tú Tú nhanh chóng vẽ ba loại bùa khác nhau, có lẽ do tiêu hao quá nhiều linh lực, trán đã đổ mồ hôi tinh tế.

Nhưng từ biểu cảm của cô không thấy chút khó chịu nào, vẽ xong bùa, cô dán một tờ lên người búp bê.

Thương Lục nhìn kỹ, đó là một tờ Dẫn Hồn phù.

Khương Tú Tú không nói nhiều, hai tay nhanh chóng kết ấn, kích hoạt linh phù.

Chỉ thấy văn tự trên linh phù phát ra chút ánh sáng, nhưng sau đó, búp bê vẫn không phản ứng.

"Quả nhiên."

Hồn phách bị nhốt trong búp bê, không thể trực tiếp dẫn hồn.

Khương Tú Tú không nản lòng, tiếp tục dán tờ thứ hai.

Thương Lục nhìn kỹ, không nhịn được nuốt nước bọt.

Trung cấp Phá Trận phù.

Có thể phá trừ tà chướng và mọi sự che đậy.

Khương Tú Tú mặt không đổi sắc, lại kết ấn kích hoạt linh phù, nhưng lần này linh phù không phản ứng.

Phá Trận phù không phản ứng, chứng tỏ thứ phong ấn Lưu Hữu Du không phải trận pháp hay tà chướng.

Thương Lục nhíu mày.

Dù là "trọng sinh" mà Tưởng Tiểu Vân nói hay con búp bê trước mắt, đều toát lên vẻ quỷ dị.

Hắn biết có một số pháp khí có thể giam giữ hồn phách và che giấu khí tức, nhưng con búp bê này, nhìn thế nào cũng không giống pháp khí.

Và rõ ràng, Khương Tú Tú cũng không biết đây rốt cuộc là thứ gì.

Nên cô chỉ có thể thử.

Thử loại bùa nào có thể phát huy tác dụng với con búp bê trước mắt.

Thương Lục cũng đoán ra ý đồ của cô.

Trong tình huống không rõ nguyên nhân, đây đúng là biện pháp cuối cùng, mà cũng không phải pháp sư bình thường nào cũng có thể dùng.

Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc tùy tay vẽ ra mấy loại bùa khác nhau, trong giới huyền môn cũng không có mấy người làm được.

Thương Lục thầm nghĩ, hơi ghen tị.

Những người khác không biết Khương Tú Tú đang làm gì, nhưng cũng rất im lặng không quấy rầy.

Thấy Phá Trận phù vô hiệu, Khương Tú Tú không nói gì, lại dán tờ cuối cùng.

"Kim khẩu sở tuyên, ngọc văn sở ti, tam giới cửu u, vạn pháp dương minh, thần cực kỳ linh, độn ẩn vô hình..."

Thương Lục lúc đầu nghe chú quyết còn chưa hiểu, nhưng nghe đến sau, sắc mặt hơi biến đổi, vừa định lên tiếng, Khương Tú Tú đã nhanh chóng kết ấn:

"Trục!"

Theo tiếng quát, mọi người chỉ thấy tờ Phá Trận phù dán trên búp bê trong nháy mắt tự cháy thành tro.

Ngay sau đó, hồn phách của Lưu Hữu Du hiện ra rõ ràng.

Khương Tú Tú biết mình đã thành công, nhưng sắc mặt không hề thoải mái.

Thương Lục cũng thần sắc ngưng trọng.

Hắn đã biết tờ bùa cuối cùng của Khương Tú Tú là gì.

Tống Thần phù.

Mời thần đến, tiễn thần đi.

Linh phù vốn nên có phản ứng với thần linh, lại có tác dụng trên con búp bê này.

Vậy chẳng phải nói rằng, lực lượng giam giữ hồn phách Lưu Hữu Du trong búp bê, là thần lực?

"Tú Tú, đó là..."

Thương Lục chưa nói hết, Khương Tú Tú đã lạnh lùng ngắt lời:

"Không phải."

Thần sắc cô bình thản, ẩn chứa chút kiên định, "Dù có, đó cũng chỉ là tà thần."

Thời hiện đại tín ngưỡng sụp đổ, huyền môn đều nói thần linh đã diệt vong, dù có một số ít thần linh thực sự tồn tại, cũng khó nhận được phản hồi.

Cái gọi là hệ thống này dù có thần lực, cũng chỉ là tà thần.

Dù sao thần linh chân chính cũng không làm chuyện cố ý nhiễu loạn sinh hồn.

Không đào sâu vào bản thể của hệ thống, Khương Tú Tú nhanh chóng dẫn hồn phách Lưu Hữu Du ra khỏi búp bê, sau đó đưa cô trở lại thân thể.

Lưu Hữu Du chỉ cảm thấy cảm giác linh hồn bị giam cầm biến mất, linh hồn trước tiên nhẹ nhõm, sau đó như được trở về.

Khi mở mắt, cô vẫn còn mơ hồ nhìn phía trước.

Mãi đến khi Chu Sát Sát bên cạnh reo lên: "Tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi!"

Rồi lại hỏi Khương Tú Tú: "Tú Tú, bây giờ đây là Lưu Hữu Du đúng không?"

Nghe thấy tên mình, Lưu Hữu Du như bừng tỉnh, ký ức linh hồn bị giam cầm tràn về, cô nhìn Khương Tú Tú ngồi bên cạnh, mắt đỏ ngầu.

"Là em. Em là Tiểu Ngư..."

Giọng nói nghẹn ngào vừa cất lên, nỗi sợ hãi không thể kìm nén, Lưu Hữu Du bỗng ôm chầm lấy Khương Tú Tú trước mặt, rồi oà lên khóc:

"Hu hu... đáng sợ quá... Tú Tú... Tú Tú... em thật sự đến cứu em rồi hu hu... Em tưởng không thể trở về nữa hu hu..."

Dù cô lớn hơn Khương Tú Tú vài tuổi, nhưng lúc này ôm người khóc lại giống một đứa trẻ hơn.

Ngay cả Hứa đạo diễn bên cạnh cũng sửng sốt.

Lưu Hữu Du tuy tuổi không lớn, nhưng đối ngoại luôn là tính cách trầm ổn hướng nội, dù bị mắng cũng chỉ biết tiếp thu, chưa từng thấy cô khóc như thế này.

Khương Tú Tú lúc đầu bị ôm còn hơi cứng người, nhưng nghe tiếng khóc run rẩy bên tai, vẫn nhịn được không đẩy ra.

Chu Sát Sát thấy Khương Tú Tú để người ta ôm khóc, biểu cảm còn hơn ngơ ngác.

Đành giơ tay, vỗ nhẹ lưng Lưu Hữu Du, đến khi cô ấy dần ổn định.

Khương Tú Tú thấy người ta buông ra, mới hỏi: "Bây giờ nói xem con búp bê đó là gì?"

Nghiêm túc không chút cảm xúc.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 294



Trời đã tối từ lúc nào.

Những hạt mưa lất phất rơi xuống.

Trong phòng nghỉ, Khương Tú Tú nghe Lưu Hữu Du kể xong nguồn gốc của con búp bê, ánh mắt lại đặt lên con búp bê trong tay.

Quan sát kỹ một lúc, cô bất ngờ giơ tay, vặn mạnh đầu búp bê ra khỏi thân.

"Xoẹt!"

Hành động bất ngờ của Khương Tú Tú khiến mọi người trong phòng sửng sốt.

Lưu Hữu Du còn vô thức ôm lấy cổ mình, trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác như cổ mình vừa bị vặn đứt.

Chỉ thấy Khương Tú Tú không biết từ đâu lấy ra một con dao rọc giấy, cạo nhẹ ở phần sau đầu búp bê, một lúc sau lấy ra một mảnh nhỏ màu trắng.

Trần đạo diễn tò mò tiến lại gần, hỏi: "Cái gì thế này? Nhìn có vẻ quen quen?"

"Chắc là... mảnh xương người."

Khương Tú Tú trả lời.

Mọi người trong phòng đồng loạt hít một hơi lạnh.

Trần đạo diễn lập tức lùi xa khỏi thứ đó.

Lưu Hữu Du mặt mày tái mét, giọng run rẩy:

"Xương... xương người sao lại ở trong búp bê..."

"Một người bạn cùng thích chơi búp bê của tôi nói rằng, ở nước ngoài có loại búp bê được làm từ cơ thể người. Những vật phẩm có chứa mô tế bào của người chết thường dễ trở thành vật trung gian cho tà thuật."

Khương Tú Tú nói xong, nhìn Lưu Hữu Du: "Con búp bê này được đặt làm riêng cho em, chứng tỏ từ đầu đối phương đã nhắm vào thân thể em, và còn..."

Lưu Hữu Du thấy cô ngừng lại, không nhịn được run giọng hỏi: "Còn gì nữa?"

"Và khí vận."

Khương Tú Tú nhìn tướng mặt Lưu Hữu Du, vận trình hiện lên ở mệnh cung rõ ràng yếu hơn nhiều so với buổi sáng khi mới gặp.

Ban đầu cô tưởng là do vô cớ gặp họa nên vận thế suy yếu.

Nhưng nghĩ đến lời nói dở dang của Tưởng Tiểu Vân, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán khác.

Nếu khí vận của Lưu Hữu Du không phải vì gặp họa mà suy yếu, mà là bị nộp cho hệ thống...

Mọi chuyện dường như đã rõ.

Cái gọi là hệ thống kia, thực chất là lợi dụng năng lượng của bản thân, dùng cách thức trọng sinh để đánh cắp khí vận vốn thuộc về nguyên chủ.

Bây giờ hệ thống biến mất, khí vận của Lưu Hữu Du vẫn không phục hồi, điều đó chứng tỏ... thứ cô phong ấn trong ngọc bội chỉ là một phần năng lượng của nó.

Những hệ thống như vậy, có lẽ vẫn tồn tại ở nơi khác.

...

Đồng Thị.

Lộ Tuyết Hy nhìn vào gương, vết thương trên trán đã biến mất không còn dấu vết, thậm chí làn da trên mặt cũng trở nên mịn màng, khóe mắt khẽ cong lên vui vẻ.

"Biết trước có thể dùng cách này cưỡng ép hút khí vận, tôi đã không phải tốn nhiều công sức nâng cao độ tín nhiệm rồi."

Ban đầu mục tiêu đầu tiên của cô là Khương Tốc, dùng con búp bê đã tặng hắn từ lâu, nhưng không hiểu sao đêm đó lại thất bại, còn khiến Khương Hoài nghi ngờ phát hiện ra vấn đề với những con búp bê trong phòng của cô...

May thay, cô đã tặng không chỉ một con búp bê.

Lưu Hữu Du với tư cách là tiểu hoa đương hồng, dù chỉ hút một phần ba khí vận cũng đủ để cô khôi phục như cũ.

Lộ Tuyết Hy đang suy nghĩ, bỗng thấy làn da vốn mịn màng trong gương bắt đầu trở nên xỉn màu.

Cô lập tức biến sắc, vội hỏi hệ thống chuyện gì xảy ra.

Trong đầu, giọng nói máy móc của hệ thống lạnh lùng hơn mọi khi:

[Hệ thống: Hệ thống phụ đoạt thân Lưu Hữu Du thất bại, hiện năng lượng hệ thống chính bị tổn thương, cần mượn một phần khí vận của chủ nhân để sửa chữa khẩn cấp.]

"Tại sao lại thất bại? Ngươi mượn khí vận rồi thì tôi phải làm sao?!"

Lộ Tuyết Hy nhìn làn da xỉn màu trong gương, tức đến mức không muốn nhìn.

Hệ thống chỉ nói cô hãy nhanh chóng hút khí vận từ các mục tiêu khác để bổ sung rồi tự động chuyển sang trạng thái ngủ đông.

Dù dùng cách đoạt thân có thể cưỡng ép hút khí vận, nhưng phương pháp này quá rủi ro, hiện tại sự tồn tại của nó đã bị Khương Tú Tú phát hiện, trong thời gian ngắn phải giữ im lặng.

Lộ Tuyết Hy không nhận được phản hồi của hệ thống, tức giận đành giậm chân.

Rất nhanh cô lại bình tĩnh.

May là vết thương đã lành hẳn, phần còn lại... cứ mượn thêm chút từ Khương Trừng vậy.

Dù sao độ tín nhiệm của hắn cũng cao nhất trong số người nhà họ Khương.

May mà cô đã sớm có kế hoạch, theo Khương Trừng đến Đồng Thị.

Lộ Tuyết Hy và hệ thống đều không để ý đến Tưởng Tiểu Vân - kẻ đóng vai thế thân.

Đó vốn chỉ là một sinh hồn ngẫu nhiên được hệ thống lấy từ kho dữ liệu.

...

Lúc này, tại ký túc xá nhà máy ở một huyện thuộc tỉnh An.

Tưởng Tiểu Vân mở mắt tỉnh dậy trên giường, đầu óc còn mơ màng, có cảm giác như không biết hiện tại là khi nào.

Đang lơ mơ, cô nghe thấy tiếng phát trực tiếp từ điện thoại của bạn cùng phòng:

[...Mọi người đừng lo, tôi đã ổn định rồi... đều nhờ Tú Tú, cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.]

Giọng nói của Lưu Hữu Du vang lên từ điện thoại, Tưởng Tiểu Vân cảm thấy quen quen, ngồi dậy hỏi bạn cùng phòng:

"Bạn đang xem 《Linh Cảm》 à?"

Bạn cùng phòng thấy cô tỉnh dậy, lập tức nói:

"Trời ơi, cậu tỉnh rồi! Tiểu Vân, cậu ngủ trưa lâu quá, trời bên ngoài tối rồi! Mau gọi đồ ăn đi, không tối làm ca đêm không chịu nổi đâu."

Tưởng Tiểu Vân không đáp, chỉ ngồi thừ người ra, một lúc sau mới nói:

"Tớ vừa mơ thấy mình thành ngôi sao."

Chỉ là giấc mơ quá mơ hồ, cô không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.

Bạn cùng phòng nghe vậy chỉ cười:

"Ai chẳng mơ thành ngôi sao chứ? Tớ còn mơ công tử nhà giàu theo đuổi tớ nữa này."

Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích:

"Nhưng mà hôm nay 《Linh Cảm》 phát sóng trực tiếp lại xảy ra chuyện lớn! Lưu Hữu Du cậu biết không, hình như cô ấy bị quỷ nhập, mà tên con quỷ đó lại giống tên cậu kìa!"

Tưởng Tiểu Vân bĩu môi, nghĩ thầm mình đâu phải quỷ, "Tên giống nhau thôi, giá mà là tớ thì tốt quá."

Nếu thành ngôi sao, cô nhất định sẽ mặc thật nhiều váy đẹp, mua túi xách trang sức lộng lẫy, sau đó chắc chắn sẽ có những anh chàng đẹp trai giàu có theo đuổi.

À, cô còn có thể đóng phim nữ chính ngôn tình, nam một nam hai nam ba nam bốn đều yêu cô, xoay quanh cô.

Những diễn viên nữ xinh hơn cô đều không được chọn, nếu có thì chỉ được làm vai phụ, không được đẹp hơn cô.

Tưởng Tiểu Vân mơ mộng viển vông như vậy, một lúc sau, bất lực thở dài.

Tiếc là, những điều này chỉ có trong mơ.

Cô đành bò dậy chuẩn bị đi làm ca đêm, trong lòng lại nguyền rủa sự bất công của xã hội.

Tại sao người khác may mắn thành ngôi sao, còn cô tốt nghiệp cấp ba chỉ có thể làm công nhân nhà máy?

Mệt mỏi quá!

...

Một bên khác, thành phố điện ảnh.

Trong đêm tối, chiếc Maybach đen lặng lẽ lướt qua màn mưa dừng lại bên ngoài thành phố cổ.

Người đàn ông mặc vest bước ra từ xe, tự mình cầm ô đi trên con phố cổ.

Trong bóng tối, không ai nhìn thấy, quanh người người đàn ông bao phủ bởi tầng tầng hào quang chói lọi.

Như một quả cầu ánh sáng vàng khổng lồ bước đi trong đêm, từng bước, tiến về phía đoàn làm phim.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 295



Sau khi thông báo tình hình của Lưu Hữu Du, chương trình kết thúc livestream sớm. Hứa đạo diễn xem xét tình trạng của Lưu Hữu Du nên tạm dừng quay tiếp.

Khương Tú Tú thả lỏng, trên mặt hiếm hoi lộ ra vẻ mệt mỏi.

Hôm nay, từ quỷ lớn đến đoạt thân hoán hồn, cô tiêu hao quá nhiều linh lực.

Trần đạo diễn thấy cô uể oải hiếm có, vội vàng gọi xe đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi.

Mọi người chuẩn bị lên xe rời đi, Chu Sát Sát bỗng chỉ ra phố, giọng run run:

"Đằng kia... có người phải không?"

Không trách cô run, hôm nay gặp quá nhiều chuyện kỳ lạ.

Thêm vào đó, nghe nói thành phố điện ảnh cũng xây trên gò mả, xác suất gặp ma khá cao.

Mọi người đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy một bóng người đứng dưới mưa trên con phố Trường An tối om.

Người đó cầm ô đen, khó nhận rõ mặt.

Nhưng Khương Tú Tú đã nhận ra ngay.

Chính xác hơn, cô nhận ra thứ hào quang chói mắt quen thuộc.

Giữa đêm tối mà còn sáng như vậy, ngoài đại lão ra không còn ai khác.

Chỉ là không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây.

"Là người quen, tôi qua xem thử."

Khương Tú Tú nói, nhận lấy chiếc ô từ nhân viên rồi chạy về phía đó.

Linh Chân Chân lẩm bẩm: "Chỉ là một bóng đen, sao cô ấy nhận ra là người quen?"

Chu Sát Sát cười: "Chuyện của tiểu tiên nữ đừng hỏi nhiều."

Mắt của Tú Tú làm sao giống họ được~

Không để ý lời bàn tán sau lưng, Khương Tú Tú chạy đến trước mặt người đàn ông.

Trử Bắc Hạc đứng đó, nhìn cô chạy đến rồi chậm lại cách anh hai mét, tránh nước mưa bắn vào người.

"Trử Bắc Hạc, có chuyện gì với Giao Đồ sao?"

Lần trước rời khỏi nhà họ Trử, anh bảo cô đừng gọi "Trử thiếu" nữa.

Khương Tú Tú định gọi "Bắc Hạc ca" như Khương Tốc, nhưng nhớ đến Lộ Tuyết Hy từng bị anh lạnh lùng sửa lại, nên cô bắt đầu gọi đủ họ tên.

Dù sao anh cũng gọi cô như vậy.

Trử Bắc Hạc đột nhiên xuất hiện, cô nghĩ ngay đến Giao Đồ.

Trử Bắc Hạc một tay cầm ô, bình thản nói:

"Nhà Trử có dự án hợp tác với chính quyền nơi này, tôi đến xem... biết em ở đây, anh trai em nhờ tôi ghé thăm."

Nói dối, Khương Hoài không nhắn tin cho anh.

Anh đang ở khu vực thành phố ban ngày, thấy hai tia chớp giáng xuống, đoán là cô lại dùng Lôi phù.

Tra một chút, quả nhiên chương trình lại gặp sự cố.

Khương Tú Tú nghe anh nói là Khương Hoài nhờ, không nghi ngờ gì, dù sao cũng không phải lần đầu.

"Chuyện ở đoàn phim đã xử lý xong, tối tôi nhắn tin bảo anh trai đừng lo."

Trử Bắc Hạc nhìn gương mặt hơi tái của cô, khóe mày khẽ nhíu:

"Bị thương rồi?"

Khương Tú Tú không hiểu sao anh hỏi, lắc đầu:

"Không, chỉ là hao tổn linh lực hơi nhiều, hơi mệt."

Nghe cô hiếm khi nói mệt, chắc tình hình hôm nay không đơn giản, Trử Bắc Hạc khẽ liếc mắt, một lúc sau, bất ngờ bước tới.

Thân hình cao lớn khom xuống dưới ô của cô, Khương Tú Tú chưa kịp phản ứng, tay anh đã đặt lên tay cô đang cầm ô.

Đêm mưa lạnh, nhưng lòng bàn tay anh ấm áp khác thường.

Cảm nhận hơi ấm, tay cô khẽ siết chặt ô, đôi mắt mở to đầy thắc mắc.

Ngẩng đầu nhìn, gương mặt anh gần như ẩn trong hào quang chói lọi, không thấy rõ biểu cảm.

Chỉ nghe giọng lạnh lùng pha chút quan tâm quen thuộc:

"Như vậy, đỡ hơn chưa?"

Khương Tú Tú giật mình, chợt nhớ ra chuyện cũ, nhìn bàn tay to lớn đặt lên tay mình, bỗng thấy ngượng.

Mở miệng, lại ngậm lại, cuối cùng khẽ nói:

"Cái này... hào quang của anh không chữa được."

Giọng nói vừa dứt, bàn tay trên tay cô khựng lại.

Rất nhanh, hơi ấm rời đi, Trử Bắc Hạc bình tĩnh nói:

"Xin lỗi, tôi không biết."

Khương Tú Tú nghe anh chủ động xin lỗi, mím môi giải thích:

"Em biết anh tốt bụng, là em chưa nói rõ."

Cô nói: "Lần trước vết thương trên tay em bị oán khí xâm nhập, hào quang của anh có thể xua tan âm khí, nên em mau lành. Nhưng hôm nay em không bị thương, chỉ hao tổn linh lực, nên không có tác dụng."

Thực ra không phải vô dụng, dù sao quanh anh linh khí tinh khiết, đứng gần linh lực cũng nhanh hồi phục, nhưng chuyện này không cần nói ra.

Lần trước nhờ anh nắm tay đã chiếm nhiều ưu ái của anh rồi.

Khương Tú Tú đang nghĩ, túi xách sau lưng bỗng rung lên.

Trử Bắc Hạc nhìn theo, cô mở túi, chiếc đèn lồng giấy vàng chứa quỷ lớn bay ra, xoay quanh anh không kiểm soát.

Cảnh tượng hơi quen.

Không chỉ Khương Tú Tú quen, Trử Bắc Hạc cũng thế.

Lần trước oan hồn nhỏ cũng xoay quanh anh như vậy.

Khương Tú Tú giật đèn lồng lại, giải thích: "Đây là quỷ lớn gây rối ở đoàn phim hôm nay."

Theo thỏa thuận ban ngày, cô định về khách sạn giúp nó xóa oán khí tám đời rồi đăng ký thành quỷ tu.

Nghĩ đến đây, Khương Tú Tú chợt nhìn Trử Bắc Hạc, ánh mắt rực lên.

Đại lão dù không giúp cô hồi phục linh lực ngay, nhưng có thể xóa oán khí!

Ban đầu cô định dùng điểm sáng từ hào quang của anh để giúp quỷ lớn, nhưng vừa mất sức lại hao linh lực.

Giờ bản chính ở đây, cô không cần phiền phức nữa.

Tất nhiên phải được Trử Bắc Hạc đồng ý.

Nghe cô giải thích xong, dù không hứng thú giúp quỷ xóa oán khí, nhưng anh không từ chối ngay, chỉ hỏi:

"Nếu tôi không đồng ý, em định làm gì?"

Khương Tú Tú thấy anh không đồng ý cũng không thất vọng, đây vốn không phải nghĩa vụ của anh:

"Anh không đồng ý, em cũng có thể tự xử lý."

Chỉ là hao linh lực, mệt một chút.

Khương Tú Tú không nói, nhưng Trử Bắc Hạc biết cách xử lý của cô không đơn giản, nếu không cô đã không hỏi thêm.

Nhìn gương mặt tái nhợt hơn thường ngày của cô, Trử Bắc Hạc mím môi, lạnh giọng hỏi:

"Làm thế nào?"
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 296



Khương Tú Tú thông báo với đoàn làm phim rồi lên xe Trử Bắc Hạc rời đi.

Từ đầu đến cuối không ai nhìn rõ mặt Trử Bắc Hạc, càng không biết thân phận của anh, nhưng từ xa vẫn thấy cảnh hai người đứng cạnh nhau.

"Người này... không lẽ là bạn trai của Tú Tú?"

Chu Sát Sát nhìn chiếc xe rời xa, thì thầm bàn tán với mấy khách mời khác.

Linh Chân Chân trợn mắt, thái độ như một người cha: "Cô ấy mới mấy tuổi?! Không thể nào!"

Thương Lục cũng cho là không thể: "Người huyền môn, một lòng hướng đạo..."

Chu Sát Sát bất mãn: "Người huyền môn không được yêu đương à? Đạo lý gì thế?"

Lưu Hữu Du cũng nhẹ nhàng đồng tình: "Đại sư Khương năm nay 18 tuổi, yêu đương cũng là chuyện bình thường."

Mọi người vừa bàn luận vừa lên xe đoàn làm phim sắp xếp, không biết đằng sau, một nhân viên đoàn phim lén tắt máy quay, cẩn thận giấu điện thoại.

...

Một bên khác, Trử Bắc Hạc đưa Khương Tú Tú đến phòng riêng trong nhà hàng gần đó.

Ban đầu định đưa cô về khách sạn, nhưng nghĩ đến việc hai người vào phòng khách sạn sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô, nên đổi địa điểm.

Vào phòng, Khương Tú Tú đặt chiếc đèn lồng giấy vàng lên lòng bàn tay Trử Bắc Hạc.

Chỉ thấy từng sợi oán khí trong đèn lồng chạm vào hào quang trên tay anh lập tức tiêu tan.

Ngay sau đó, quỷ lớn từ trong đèn lồng chui ra.

Với tu vi trăm năm của mình, một chiếc đèn lồng giấy vàng của Khương Tú Tú không thể giam giữ nổi, chỉ là do thỏa thuận trước đó nên nàng mới yên vị ở trong.

Lúc này oán khí tiêu tan, quỷ lớn hiện nguyên hình trước mặt Trử Bắc Hạc.

Nhìn rõ dung mạo anh, quỷ lớn ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Tiểu sinh... không, tiểu nữ."

Vừa mở miệng, nhận ra sai, vội sửa lại, rồi vung tay, trang phục nam trên người lập tức biến thành nữ trang.

Gương mặt vốn anh tuấn, giờ thêm phần nhu mì.

Nàng nhẹ nhàng cúi chào Trử Bắc Hạc:

"Tiểu nữ Hà Nguyên Anh, gặp qua công tử."

Giọng nói cố tình giả nữ, nhưng vì không quen nên nghe hơi kỳ.

Không chỉ Trử Bắc Hạc, Khương Tú Tú nhìn cũng thấy đau đầu.

Nhìn phản ứng của quỷ lớn, trong lòng cô dâng lên dự cảm không lành.

Quả nhiên, ngay sau đó, nghe nàng nói:

"Đại sư, tiểu nữ không muốn làm quỷ tu nữa, muốn làm quỷ bộc của vị công tử này! Coi như báo đáp ân tình của công tử."

Nàng nhẹ nhàng nói, cả người cứ muốn tiến sát lại gần Trử Bắc Hạc.

Khương Tú Tú biết ngay sẽ thế, khi nàng tiến lại, lập tức đứng chắn trước, tay giơ ra một tấm Lôi phù, giọng đầy uy h**p:

"Lui lại."

Hà Nguyên Anh đối với Lôi phù trong tay cô vẫn có chút kiêng kỵ, chủ yếu cũng không muốn đánh nhau, nhưng vẫn nhìn cô đầy mong đợi:

"Đại sư, tiểu nữ có thể ký khế ước với công tử."

So với làm quỷ tu, nàng muốn theo vị công tử này hơn.

Khương Tú Tú nghe vậy liếc nàng một cái.

"Đây là chuyện khế ước sao?"

Muốn ký khế ước với đại lão nhiều như lá mùa thu.

Giao Đồ còn phải trải qua khổ cực mới được ở lại, huống chi nàng chỉ là một quỷ lớn, mơ tưởng gì thế.

"Đây không phải người nàng có thể đụng vào, không muốn tan thành mây khói thì ngoan ngoãn chút."

Khương Tú Tú đối với Hà Nguyên Anh trước mặt chút không sợ, thậm chí còn hơi hung dữ.

Trử Bắc Hạc đứng nguyên chỗ nhìn, nghe giọng điệu của cô, khóe mày khẽ nhướng.

Dù sao Khương Tú Tú chỉ khi đối mặt với nhà họ Quan hay những kẻ gây rối mới lạnh lùng, trước mặt anh hay Khương Hoài đều tương đối ngoan ngoãn.

Không ngờ, đối mặt với những quỷ vật này, cảm xúc của cô lại phong phú như vậy.

Hà Nguyên Anh nhìn chằm chằm Trử Bắc Hạc, tự nhiên hiểu ra điều gì đó:

"Thì ra... là vậy."

Hà Nguyên Anh vẻ chợt hiểu: "Vị công tử này, nguyên lai là đạo lữ của đại sư sao?"

Lời này vừa ra, Trử Bắc Hạc và Khương Tú Tú đều giật mình.

Từ "đạo lữ" tuy xa lạ, nhưng không ngăn được họ hiểu ý.

Khương Tú Tú vừa định mở miệng giải thích, Hà Nguyên Anh đã tự nói tiếp:

"Thì ra là thế, cũng không trách được."

Nói xong, lại cúi chào Khương Tú Tú, giọng tiếc nuối nhưng chân thành:

"Là tiểu nữ thất lễ, đại sư, là tiểu nữ không nên nhòm ngó đạo lữ của người."

Trước kia được nuôi dưỡng như nam nhi, trăm năm nay lại một lòng nhắm vào việc diệt tộc họ Hà, hiếm khi gặp được nam tử khiến nàng động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơi rung động một chút cũng không sao chứ?

Tuy là quỷ lớn, nhưng cũng có quỷ đức, không làm chuyện nhòm ngó đạo lữ người khác.

Khương Tú Tú méo miệng, muốn giải thích, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt lại.

Thôi, lúc này mà giải thích, chẳng phải cho quỷ lớn cơ hội quấy rối Trử Bắc Hạc sao?

Bị một Giao Đồ quấy rối đã đủ mệt, nếu thêm một quỷ lớn nữa, Trử Bắc Hạc chắc phát điên với cô mất, thậm chí sau này gặp cũng tránh xa.

Nghĩ đến đây, Khương Tú Tú mặc nhiên thừa nhận lời Hà Nguyên Anh:

"A, biết là được."

"Bây giờ ta giúp ngươi xác minh quỷ khí đăng ký làm quỷ tu, sau này chuyên tâm tu luyện, không được làm hại người."

Cô nói nghiêm túc, nhưng không thấy đằng sau, Trử Bắc Hạc nghe phản ứng của cô, đôi mắt đen sâu thẳm.

Ánh nhìn dành cho cô cũng thêm phần thăm thẳm.

Hà Nguyên Anh nhìn thấy, nhưng nghĩ đến quan hệ của hai người, cũng không suy nghĩ nhiều.

Cảm nhận khí tức trên người Trử Bắc Hạc, nàng vẫn không cam lòng:

"Đại sư, tiểu nữ hứa không nhòm ngó công tử, nhưng có thể... cho tiểu nữ làm quỷ bộc của công tử không?"

So với làm quỷ tu bình thường, nàng cảm thấy ở bên cạnh vị công tử này, tu vi sẽ tăng nhanh hơn.

Đối mặt với yêu cầu này, Khương Tú Tú thẳng thừng từ chối:

"Không thể, đừng có mơ."

Hà Nguyên Anh thở dài, lại ngoan ngoãn đăng ký.

Trử Bắc Hạc nghe giọng điệu cứng rắn hiếm có của cô, khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký quỷ tu, Hà Nguyên Anh không tiếp tục quấy rối, ấm ức biến mất.

Đợi đến khi xác định nàng đã rời đi, Khương Tú Tú mới thở phào, quay đầu lại, thấy Trử Bắc Hạc đang nhìn mình.

Chợt nhớ lại chuyện vừa rồi, vội giải thích:

"Lúc nãy em nói vậy là để nàng ta không tiếp tục quấy rối anh."

Trử Bắc Hạc nhìn cô, một lúc sau mới trầm giọng: "Ừ, anh biết."

Khương Tú Tú thầm thở phào.

Cô không nói với anh rằng, người thường không thể nói dối quỷ thần, vì quỷ thần dễ dàng nhìn thấu lời nói dối.

Mà Hà Nguyên Anh lúc nãy không nghi ngờ, là bởi giữa cô và Trử Bắc Hạc vốn đã có một mối quan hệ hôn ước chưa nói rõ.

Vị hôn phu, cũng có thể tính là đạo lữ.

Ừ, cái này không tính là nói dối.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 297



Sau khi giải quyết xong, Trử Bắc Hạc nghĩ đến việc cô nói linh lực hao tổn, định đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi.

Khương Tú Tú lại nhìn anh, không muốn đi: "Có thể... ăn cơm rồi đi không?"

Trử Bắc Hạc không nghĩ cô đơn thuần chỉ muốn ăn: "Đói?"

"Không đói." Khương Tú Tú lắc đầu, thành thật nói: "Nhưng ở bên anh hồi phục nhanh hơn."

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi trong phòng, cô cảm thấy linh lực hao tổn đang dần hồi phục.

Thậm chí không cần dùng Tụ Linh phù, chỉ cần ở bên anh, linh lực trong cơ thể như được tinh luyện, từ từ lưu chuyển khắp người.

Tình huống này là do đâu, Khương Tú Tú không cần nghĩ cũng biết.

Chỉ có thể là vì Trử Bắc Hạc trước mặt.

Tốt, lại khám phá ra một công dụng mới của đại lão.

Cái đùi này thật khiến cô muốn ôm mà không dám.

Trử Bắc Hạc rõ ràng cũng không ngờ mình có "tác dụng" này, đặc biệt là cô còn thẳng thắn nói ra "mục đích".

Một lúc không biết nên tức hay nên cười.

Nhưng anh không ghét kiểu "có mục đích" này.

Khương Tú Tú chủ động muốn ăn cơm, Trử Bắc Hạc đương nhiên không tiếc một bữa.

Trực tiếp gọi nhà hàng mang món đặc sắc đến, thậm chí để cô có cớ ở lại lâu hơn, gọi toàn món cần thời gian chế biến.

Bữa cơm này kéo dài gần hai tiếng.

Trong các bữa cơm trước đây của Trử Bắc Hạc chưa từng có.

Khương Tú Tú lại ăn rất hài lòng.

Lúc này trên mặt không còn vẻ tái nhợt ban đầu, ngược lại còn hồng hào tràn đầy sức sống.

Biết là cô vừa ăn cơm xong.

Không biết còn tưởng cô vừa hút tinh khí của ai.

Ý nghĩ này lóe lên, ngay cả Trử Bắc Hạc cũng cảm thấy hơi kỳ quặc.

Đưa cô về khách sạn.

Trước khi xuống xe, Trử Bắc Hạc bất ngờ giơ tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, như đang đòi phần thưởng.

Khương Tú Tú chớp mắt, hơi nghi hoặc.

Chỉ nghe Trử Bắc Hạc nói: "Hào quang, không phải muốn vặt sao?"

Từ khi cô thừa nhận thấy "hào quang" trên người anh và đề nghị được "hít", mỗi lần gặp mặt, cô đều vặt vài hạt mang đi.

Lúc đầu còn nói một tiếng, sau này trực tiếp vặt.

Nhiều lần, Trử Bắc Hạc cũng quen.

Kết quả cả tối không thấy cô động tĩnh, anh tưởng cô quên.

Khương Tú Tú nghe đại lão chủ động nhắc mình vặt hào quang, trong lòng trăm mùi vạn vị.

Dù là Khương Hoài hay những người khác từng tiếp xúc với Trử Bắc Hạc, sau lưng đều gọi anh là Đại Ma Vương.

Nhưng từ khi cô tiếp xúc đến nay, đại lão tuy trông có vẻ lạnh lùng, nhưng rất dễ nói chuyện, thậm chí còn chu đáo.

Không biết sao mọi người lại hiểu lầm anh sâu đến vậy.

Nhưng với cô, Khương Tú Tú phải nói với anh một câu:

"Trử Bắc Hạc, anh là người tốt."

Không phải ma vương gì hết.

Nói xong, cô giơ tay, nhanh chóng vớt hai hạt hào quang trên lòng bàn tay anh, rồi quay người mở cửa xuống xe.

Trử Bắc Hạc: ???

Giữ nguyên tư thế lòng bàn tay ngửa, biểu cảm anh dần trở nên nghiêm túc.

Cô ấy, có phải đang ám chỉ điều gì không?

Tài xế cảm nhận không khí yên lặng kỳ lạ phía sau, tay nắm vô lăng hơi run.

Xong rồi.

Anh ta hình như vừa chứng kiến cảnh sếp bị từ chối...

Anh ta sắp mất việc chăng?

Ai ngờ được, một người như sếp lại bị phát thẻ tốt!!!

...

Khương Tú Tú không biết một câu nói của mình gây nên suy đoán gì, thậm chí còn nghĩ lần sau gặp Khương Tốc hay Lê Thanh Tư phải giúp đại lão minh oan.

Về phòng, vệ sinh cá nhân xong, một đêm không mộng mị.

Nhưng chính đêm đó, một cơn bão âm thầm nổi lên.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chuẩn bị cho buổi quay, đột nhiên chuông cửa vang lên liên hồi.

"Tú Tú! Tú Tú!"

Là giọng Chu Sát Sát, rõ ràng mang theo chút gấp gáp.

Khương Tú Tú không biết sáng sớm có chuyện gì, vẫn ra mở cửa.

Vừa mở cửa đã hơi ngẩn người.

Bởi Chu Sát Sát rõ ràng đang trang điểm dở, kiểu tóc cũng làm một nửa, tay cầm điện thoại, vẻ mặt căng thẳng.

Thấy cô liền đẩy vào phòng, vào trong còn nhanh chóng đóng cửa, quay lại nhìn Khương Tú Tú, giọng trầm trọng:

"Tú Tú, sáng nay cậu xem hot search chưa?"

Khương Tú Tú ngơ ngác, nhướng mày không nói.

Chu Sát Sát thấy vậy biết ngay cô chưa xem điện thoại, liền nói:

"Tú Tú, cậu phải bình tĩnh, chuyện này rất bình thường, dù có lộ ra cũng không ảnh hưởng gì, tin tớ, tớ là người trong cuộc."

Khương Tú Tú nghe cô nói mãi không vào trọng tâm, liền lấy điện thoại từ tay cô, mở khóa nhanh, xem nội dung trên màn hình.

Hot search Weibo số 1.

#Khương Tú Tú lộ tin hẹn hò#

Kèm theo là bức ảnh chụp từ xa dưới mưa, trên phố cổ tối om, Khương Tú Tú và một bóng người cao lớn cầm ô đối diện nhau.

Bóng người đàn ông gần như ẩn trong bóng tối, chỉ thấy rõ góc nghiêng của Khương Tú Tú.

Nếu chỉ đứng đối diện thì không sao, nhưng bức ảnh chụp được khoảnh khắc người đàn ông đặt tay lên tay cô đang cầm ô, mà cô cũng không có vẻ kháng cự.

Bằng chứng rõ ràng.

Thêm vào đó, dù ánh sáng mờ, nhưng bóng hai người trong màn đêm mưa lại toát lên vẻ lãng mạn, càng khiến người ta liên tưởng.

Nếu chỉ một bức ảnh có thể hiểu lầm, nhưng khi tin tức bùng nổ, lại có người đăng ảnh Khương Tú Tú từ xe xuống trước khách sạn tối qua.

Người chụp còn bình luận, tối qua tưởng là xe của đoàn phim, giờ nghĩ lại đoàn phim sao có khả năng thuê xe sang thế đưa đón khách mời.

Thế là Weibo sáng nay nổ tung.

[Aaaa! Vừa ngủ dậy, con gái tôi yêu rồi?!]

[Cô ấy không phải học viên Đạo giáo sao? Sao lại yêu được?]

[Người trên hiểu sai rồi, học viện Đạo giáo không phải ni cô, ai quy định không được yêu?]

[Đạo sĩ tại gia hiểu một chút đi.]

[Cô ấy mới 18 tuổi! 18 tuổi yêu đương có sao?]

[Tôi chỉ muốn biết người đàn ông đó là ai? Phàm nhân đừng hòng xứng với con gái tôi!]

[Hôm nay tôi ngồi đây, xem ai dám nói con gái tôi dựa hơi đại gia!]

[Ai dám nói? Bản thân cô ấy chính là đại gia rồi!]

Phải nói, vì từng lộ thân phận tiểu thư nhà họ Khương, lúc này bình luận không có lời khó nghe.

Ít nhất Khương Tú Tú liếc qua không thấy.

Nhanh chóng xem qua tin tức, cô trả lại điện thoại cho Chu Sát Sát.

Chu Sát Sát vốn còn lo cô sẽ buồn vì tin tức, kết quả thấy cô bình thản xem xong, như vừa xem tin vịt không liên quan.

Vậy... thôi sao?
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 298



"Tú Tú, cậu không muốn hỏi gì sao?"

Ví dụ như phản ứng của dư luận, cách đối phó với tình huống này...

Khương Tú Tú nhìn cô, nghiêm túc hỏi lại: "Hỏi gì?"

Chu Sát Sát suýt tức đến chết.

"Cậu không lo lắng sao? Ngôi sao bị lộ chuyện tình cảm, danh tiếng chắc chắn bị ảnh hưởng."

Đặc biệt là Tú Tú hai tháng nay chiếm phần lớn spotlight, nếu có người lợi dụng tin này để bôi nhọ cũng không phải không thể.

Khương Tú Tú nghe vậy có chút ngơ ngác: "Mình đâu phải ngôi sao."

Cô là huyền sư.

Chu Sát Sát không ngờ cô lại tập trung vào điểm này, nhất thời sửng sốt: "Cậu có hiểu lầm gì về độ nổi tiếng của mình không?"

Từ khi bị nghi ngờ kịch bản chương trình, đến giờ đa số mọi người đã biết và chấp nhận sự tồn tại của huyền học.

Phần lớn là nhờ Khương Tú Tú!

Với độ nổi tiếng hiện tại trên mạng, không phải ngôi sao, nhưng hơn cả ngôi sao!

Thấy Khương Tú Tú vẫn bình thản không động lòng, Chu Sát Sát đột nhiên cũng bình tĩnh lại.

Vừa rồi thấy hot search, phản ứng đầu tiên của cô là "toi rồi".

Chủ yếu là vô thức áp dụng vào bản thân, ngôi sao đương hồng dính vào tin đồn tình cảm, dù thật hay giả, fan cũng rung chuyển một chút.

Nên vừa thấy tin tức, cô đã vội vàng chạy đến.

Giờ nghĩ lại, mình thật lo xa quá.

Tú Tú và cô vốn không giống nhau.

Đừng nói đến thân phận gia thế của Khương Tú Tú, dù có tin đồn gì, cô cũng không sống nhờ vào lượng fan.

Nghĩ như vậy, chuyện này hình như thật sự không đáng kể.

Nhận ra mình lo lắng thừa, Chu Sát Sát như xì hơi.

Khương Tú Tú nhìn cô khẽ mỉm cười.

Ban đầu tham gia chương trình này cũng không kỳ vọng gì.

Nhưng gặp được người bạn chân thành đối đãi mình, Khương Tú Tú vẫn cảm thấy may mắn.

Nhìn xem, cô cũng không phải tính cách quái dị đến mức không ai muốn làm bạn như Bạch Thục Cầm nói, phải không?

"Đừng lo."

Khương Tú Tú trải qua mấy kỳ phát sóng, cũng hiểu quy luật của hot search.

Có thể ồn ào vài ngày, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi tin khác.

Tuần hoàn như vậy.

Cô không để ý lắm.

Dù sao cũng sẽ qua.

Chu Sát Sát nghe giọng điệu bình thản, nghĩ rằng nhà cô sẽ xử lý chuyện này, hoặc ít nhất là công ty giải trí Tinh Thần.

Như lần trước, khi Tập đoàn Khương Hải và Tinh Thần cùng ra tuyên bố.

Nghĩ vậy, Chu Sát Sát cũng không lo nữa.

Sau đó, cô tò mò về người đàn ông trong ảnh.

"Vậy người này thật sự là bạn trai cậu? Huyền sư tìm bạn trai có phải cũng là huyền sư không? Anh ta có phải người trong huyền môn không?"

Chu Sát Sát hỏi dồn dập, đôi mắt sáng rực đầy tò mò.

Khương Tú Tú thống nhất trả lời ba chữ.

"Không phải."

Không phải bạn trai,

Không phải huyền sư,

Càng không phải người huyền môn.

Chu Sát Sát tưởng cô trả lời câu cuối, lại hỏi: "Vậy anh ta làm nghề gì? Hai người quen nhau thế nào?"

Khương Tú Tú suy nghĩ một chút: "Anh ấy là bạn của anh trai mình."

Chu Sát Sát lập tức mắt sáng rực, trong đầu lóe lên mấy từ.

Con nhà giàu!

Môn đăng hộ đối!

Trai tài gái sắc!

Còn thú vị hơn tình yêu tiểu huyền nữ và huyền sư!

Thấy Chu Sát Sát còn định bóc phốt tiếp, Khương Tú Tú nhắc nhở:

"Trang điểm của cậu, không về hoàn thành sao?"

Lát nữa đoàn làm phim đến livestream, thế này không tiện gặp người.

Nghe vậy, Chu Sát Sát mới chợt nhớ, vội vàng che mặt.

"Aaa! Suýt quên mất!"

Nói xong quay người mở cửa, hối hả chạy về phòng.

Khương Tú Tú tưởng chuyện thế là xong.

Không ngờ vừa thay xong quần áo, điện thoại của Khương Hoài đã gọi đến.

Mở miệng liền hỏi:

"Em và Trử Bắc Hạc thật sự yêu nhau rồi?"

Người khác không nhận ra, nhưng anh hiểu rõ Trử Bắc Hạc, chỉ cần nhìn dáng người là biết.

Cũng vì thế, anh càng nghi ngờ tin đồn tình cảm trên mạng.

Nếu là người khác, chắc chắn là hiểu lầm.

Nhưng Trử Bắc Hạc...

Nhớ lại cảnh tượng trong thư phòng lần trước, Khương Hoài suýt không kìm được ánh mắt lạnh lẽo.

Dù lần trước Khương Tú Tú đã giải thích, nhưng anh linh cảm hai người có gì đó.

Không nói đến chuyện khác, Trử Bắc Hạc vốn không phải người nhiệt tình giúp đỡ!

"Không có yêu nhau."

Khương Tú Tú thẳng thắn, đồng thời hỏi ngược: "Không phải anh nhờ anh ấy đến tìm em sao?"

Đầu dây bên kia, Khương Hoài im lặng kỳ lạ.

Một lúc sau, Khương Tú Tú mới nghe giọng nói hơi khác thường của anh:

"Anh ấy nói, là anh nhờ anh ấy đến tìm em?"

"Không phải sao?"

Khương Tú Tú ngơ ngác, rồi nghe Khương Hoài khẽ cười, nhẹ nhàng nhưng... nguy hiểm?

"Ha..."

Chưa kịp hỏi kỹ, Khương Hoài đã khôi phục giọng điệu ôn nhu, hỏi thăm tình hình rồi tắt máy.

Khương Tú Tú mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Nhưng cô không nghĩ nhiều.

Dù Trử Bắc Hạc không phải được Khương Hoài nhờ đến, chắc chắn cũng vì mục đích khác.

Còn vì sao không nói...

Đại lão có lý do riêng.

Tưởng giải thích xong với Khương Hoài là xong.

Kết quả rất nhanh, Khương Vũ Thành cũng gọi điện, cẩn thận và nghiêm túc hỏi thăm về đối tượng tình cảm của cô, người đó có chính trực không...

Con gái dù luôn thể hiện sự độc lập ổn định, nhưng mới 18 tuổi.

18 tuổi, tuổi hoa.

Cũng là tuổi dễ gặp phải kẻ bạc tình nhất.

Trước đây không tham gia vào việc giáo dục con cái, giờ có cơ hội kiểm tra bạn trai của con gái, dù bận đến mấy Khương Vũ Thành cũng phải dành thời gian.

Nếu cần, anh có thể gặp phụ huynh đối phương.

Khương Tú Tú: ...

Vừa tắt máy Khương Vũ Thành, rất nhanh lại nhận được hàng loạt tin nhắn hỏi thăm.

Ngoài cô chú ba, ông nội Khương, Lê Thanh Tư, vợ chồng nhà họ Tống đều hỏi về tin đồn trên mạng, biết là giả lại hỏi cần giúp xử lý không...

Khương Tú Tú nhìn tin nhắn trên điện thoại, không khỏi thắc mắc, từ khi nào mình có nhiều người quan tâm chuyện tình cảm thế?

Dù hơi nghi hoặc, nhưng cảm giác này, cô không ghét.

Xem một vòng tin nhắn, duy chỉ có Wechat của nhân vật chính kia yên lặng.

Khương Tú Tú do dự không biết có nên nói với anh một tiếng.

May là ảnh trên mạng không chụp rõ mặt Trử Bắc Hạc, bằng không đại lão chắc phát điên vì cô mất.

Tối qua suýt khiến anh bị Hà Nguyên Anh quấy rối, hôm nay lại lên hot search...

Đang nghĩ, Wechat của Trử Bắc Hạc đột nhiên sáng lên.

[Trử Bắc Hạc: Hot search đã xử lý, yên tâm livestream.]

Tim đập nhẹ một cái, Khương Tú Tú nhìn tin nhắn, lâu sau mới gõ phím trả lời.

[Vâng.]
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 299



Do quá trình xử lý tốn thời gian, khi Khương Tú Tú và các khách mời rời khách sạn để đến phim trường, tòa nhà phía dưới gần như bị bao vây bởi các phóng viên giải trí và người hâm mộ từ khắp nơi đổ về.

Các phóng viên đã chờ sẵn ở đây để có được thông tin nóng hổi nhất.

Còn người hâm mộ, họ đến để ủng hộ "con gái" của mình.

Con gái mới mười tám tuổi, dù là ai đi chăng nữa, cô ấy vẫn chỉ mười tám.

Mười tám tuổi, tự do yêu đương.

Người ngoài đừng có xía vào!

"Con gái, chúng tôi luôn ủng hộ con!"
"Con gái cứ bay cao, mẹ sẽ luôn bên con~"
"Yêu ai cũng được, miễn là hạnh phúc!"

Vì lo ngại xảy ra sự cố, đoàn làm phim không cho Khương Tú Tú lộ diện. Cô ngồi trong xe, nhìn ra ngoài thấy rất nhiều người đang háo hức hò hét điều gì đó, không khỏi cảm thán:

"Hôm nay người xem đông hơn hẳn mọi khi."

Sau vài tập quay, Khương Tú Tú đã quen với việc bị người khác theo dõi.

Và đám đông đó mỗi lần lại càng trở nên cuồng nhiệt hơn.

Chu Sát Sát ngồi bên cạnh nghe vậy, khóe miệng giật giật:

"Câu này đừng để fan bên ngoài nghe thấy."

"Tại sao?"

"Vì đó không phải là người xem bình thường, mà đều là fan của cậu đấy."

Chu Sát Sát bực bội giải thích.

Trước đây, cô đã nhận thấy Khương Tú Tú không mấy quan tâm đến chuyện lưu lượng mạng, Weibo cơ bản nửa tháng mới đăng một lần, hoạt động hàng ngày gần như không có.

Tập đầu tiên thế nào, tập thứ năm vẫn thế.

Chu Sát Sát cảm thấy fan của Khương Tú Tú giống như những cây cải non trong ruộng.

Chúng mọc lên từng đợt, hoang dại, còn Khương Tú Tú chẳng quan tâm, thế mà chúng lại càng ngày càng tươi tốt.

Ừ, thật đáng ghen tị.

Trong lúc đoàn làm phim di chuyển đến phim trường, tin tức về chuyện tình cảm của Khương Tú Tú trên mạng đã bị gỡ xuống, ngay cả bài đăng gốc của người dùng mạng cũng bị xóa.

Những người dậy muộn hoặc ngủ nướng thậm chí còn chưa kịp thưởng thức "quả dưa" tươi ngon này.

Khi xe đến phim trường, những người chờ sẵn đã tản đi, khiến các khách mời thở phào nhẹ nhõm.

Các khách mời bước xuống xe, Khương Tú Tú vừa định đi vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét phía sau.

"Ai!"

Lưu Hữu Du bước xuống xe bị vấp ngã, suýt nữa đã lao về phía trước, may mà trợ lý bên cạnh kịp thời đỡ lấy.

Khương Tú Tú nhìn thấy vận khí đen đủi hiện rõ trên trán Lưu Hữu Du, lập tức vỗ trán: Cô quên mất chuyện này rồi.

Do ảnh hưởng từ con búp bê, vận khí của Lưu Hữu Du đã giảm mạnh.

May mà đổi lại sớm, nếu không để Tưởng Tiểu Vân chiếm dụng cơ thể đủ bảy ngày như dự định, vận khí của Lưu Hữu Du có lẽ đã bị đánh cắp hoàn toàn. Khi đó, dù có đổi lại, Lưu Hữu Du cũng sẽ sớm chết vì tai nạn do mất hết vận khí.

Vận khí bị đánh cắp không thể lấy lại, nói ra chỉ thêm phiền não, nên hôm qua Khương Tú Tú đã không nói rõ.

"Hôm qua cô bị đoạt thân, thời gian tới vận khí sẽ suy yếu, cố gắng cẩn thận."

Dù không nói sự thật, Khương Tú Tú vẫn nhắc nhở.

Lưu Hữu Du gương mặt đắng chát:

"Tôi đoán cũng vậy. Tối qua ăn cơm bị sặc, tắm xong suýt ngã, đúng là xui xẻo thấy rõ."

Cô tự giễu bản thân, dù bề ngoài tỏ ra bất lực nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.

Xui xẻo hàng ngày không đáng sợ, cô chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc.

Bởi lẽ, trong ngành diễn xuất, vận may là thứ vô cùng quan trọng.

Gặp may, dù là phim mạng chi phí thấp cũng có thể bùng nổ chỉ sau một đêm.

Không may, dù là tác phẩm lớn đẳng cấp S+ cũng có thể thất bại vì đủ thứ lý do.

Chu Sát Sát là đồng nghiệp chính hiệu, hiểu rõ nỗi lo của Lưu Hữu Du.

Nhất là khi chuyện xảy ra với Lưu Hữu Du hoàn toàn là oan uổng.

Ai ngờ được, giờ đây ngôi sao không chỉ phải đề phòng antifan làm điều xấu với đồ ăn thức uống, mà còn phải cảnh giác với cả búp bê do fan tặng!

Nếu bản thân Lưu Hữu Du có vấn đề thì đã đành.

Đằng này, cô là một trong số ít diễn viên trẻ chuyên tâm vào nghề, ít ồn ào, nên Chu Sát Sát cảm thấy rất thương cảm.

"Tú Tú, nghe nói có loại bùa cải vận, cậu có thể vẽ cho Tiểu Ngư một lá không?"

Họ có thể mua!

Lưu Hữu Du nghe vậy cũng đầy hy vọng nhìn Khương Tú Tú, nếu có loại bùa đó, cô cũng muốn mua.

Khương Tú Tú nhìn hai người trước mặt, cùng ánh mắt tò mò của các nhân viên xung quanh, lắc đầu:

"Bùa cải vận hay bùa may mắn đều không thuộc loại bùa chính phái."

Khương Tú Tú giải thích:

"Vận mệnh một người là có định số. Bùa may mắn dù có hiệu quả, cũng chỉ là chuyển vận may trong tương lai về hiện tại. Vận may bạn có được bây giờ chỉ là vận may tương lai bị dùng trước.

Những người vận khí bình thường, một lần may mắn có thể là tích lũy cả đời. Nếu dùng trước, phần đời còn lại sẽ chỉ toàn xui xẻo."

Bùa cải vận cũng tương tự, nhưng loại bùa này còn bị giới huyền môn bài trừ hơn, bởi nó không chỉ lấy vận may của bản thân mà còn lấy vận may của người khác để cải biến vận mệnh.

Như Bạch Thục Cầm muốn đổi mệnh của cô và Quan Nhụy Nhụy, như những đứa trẻ bị hiến tế trong trụ sinh tài, hay như gia tộc họ Hà vì vinh hoa phú quý mà giết chín đời con gái.

Bản chất những vụ này đều là để cải vận.

Mà muốn càng nhiều, cái giá phải trả càng đắt.

Lưu Hữu Du ban đầu nghĩ nếu có thể cải vận thì tốt, nhưng nghe xong giải thích của Khương Tú Tú liền sợ hãi:

"Vậy thì thôi, bây giờ tôi chỉ hơi xui xẻo một chút, dù là mượn vận may tương lai hay vận may người khác đều không nên, cậu đừng vẽ cho tôi nữa."

Thái độ của Lưu Hữu Du rất rõ ràng, không phải để lấy lòng khán giả trực tiếp, mà bản thân cô thấy việc này không ổn.

Khương Tú Tú vốn định nhân cơ hội này giải thích cho khán giả, thấy thái độ của Lưu Hữu Du cũng cảm thấy vui.

Nếu không có chuyện con búp bê, vị khách mời thứ sáu này thực sự rất phù hợp.

Tuy nhiên, Đại Đạo năm mươi, Trời dẫn bốn chín, mọi việc đều có một đường sống.

"Tình huống của cô không phải không có cách giải quyết."

Khương Tú Tú nói: "Vận mệnh một người dù có định số, nhưng bao gồm nhiều loại vận như tài vận, sự nghiệp, đào hoa. Vì vậy, vận mệnh mất cân bằng có thể khôi phục bằng một số cách đặc biệt."

Lưu Hữu Du vội hỏi: "Cách nào vậy?"

Khương Tú Tú nhìn cô: "Ví dụ, làm việc thiện."

Trong thuật phong thủy, có câu "phá tài trừ tai", cách nói này không phải không có lý.

Dù là làm việc thiện hay chủ động phá tài, đều là cách giảm tài vận để bù đắp cho các phương diện khác.

Một phương diện vận mệnh giảm xuống, phương diện khác sẽ tăng lên, từ đó đạt được sự cân bằng.

Đây cũng là cách Khương Tú Tú cho là phù hợp nhất với Lưu Hữu Du.

Quả nhiên, Lưu Hữu Du nghe xong, suy nghĩ kỹ rồi gật đầu:

"Tôi biết phải làm gì rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back