Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 270



An Viễn Hành và Văn Văn nghe vậy lập tức không nhịn được mà khen ngợi, "Đại sư Khương đúng là người tốt!"

Họ vốn biết rằng cô nữ quỷ có thể kết thân với Đại sư Khương chắc chắn không phải là loại ác quỷ vô cớ chiếm đoạt nhà cửa của người khác.

Hai vợ chồng đều nhìn về phía Tề Thiên Khất, gương mặt đầy vẻ "anh xem, anh hiểu lầm cô nữ quỷ rồi".

Tề Thiên Khất khóe miệng không nhịn được giật giật.

Ai có thể ngờ rằng giữa chuyện này lại có liên quan đến Khương Tú Tú.

Cô ấy không phải là người của Cục An Toàn Đặc Biệt sao?

Sao lại có thể giúp một nữ quỷ tránh né rủi ro chứ!

Đúng vậy, đây chính là cách tránh né rủi ro rõ ràng nhất, bất kể là việc chứng nhận quỷ tu hay ký văn bản chuyển nhượng.

Hơn nữa, rất có thể gia đình họ Quan đã bị ép buộc ký vào văn bản này.

Bởi lẽ, đối với một con quỷ mà nói, việc ép buộc đối phương chuyển nhượng biệt thự mà không cần hại mạng quá đơn giản.

Tuy nhiên, dù biết khả năng này, Cục An Toàn sau khi xác nhận thủ tục đầy đủ cũng sẽ không dễ dàng đối phó với một quỷ tu đã được chứng nhận khí quỷ thuần chính.

Thêm vào đó, quỷ tu này tình huống thực sự đặc biệt.

Cấp trên có lẽ cũng biết rõ tình huống này nên chỉ xếp vào hồ sơ không quan trọng, cũng không thúc giục xử lý việc này.

Sau khi xác nhận tình hình, Tề Thiên Khất cũng không muốn làm chuyện gây phiền toái, chỉ theo thông lệ dặn dò Quản Tình Tình chuyên tâm tu luyện, không gây chuyện, đồng thời phải quản lý tốt mấy tiểu quỷ đang tá túc trong biệt thự của cô, không để chúng ra ngoài gây rối.

Cũng nhờ lời cảnh báo của Tề Thiên Khất, hai vợ chồng Văn Văn mới biết tại sao trên mạng lại nói có thể gửi đồ chơi trẻ em.

Thì ra trong biệt thự này không chỉ có mỗi cô nữ quỷ.

Dù biết có quỷ, nhưng Văn Văn lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ là vì cô đã chứng kiến sự độc ác của con người, so ra, những con quỷ lương thiện lại khiến cô an tâm hơn.

Nhớ lại những tháng ngày đau khổ mình đã trải qua, cùng ngày được cứu rỗi đó, Văn Văn không nhịn được nhìn Quản Tình Tình, chân thành mà nói:

"Chị gái, cảm ơn chị."

Cảm ơn chị đã cứu em.

Quản Tình Tình trước đây cũng từng giúp đỡ những cô gái bị đàn ông bạc tình làm tổn thương, họ sau đó cũng sẽ chủ động mang đồ đến tặng và bày tỏ lòng biết ơn.

Nhưng vì không muốn đối phương tiếp xúc quá nhiều với mình mà nhiễm âm khí, cô thường chỉ lắng nghe họ nói xong rồi đặt đồ xuống rời đi trong biệt thự.

Đây là lần đầu tiên, có người nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói lời cảm ơn.

Điều này khiến cô cảm thấy những việc mình làm là có ý nghĩa, cũng khiến cô tìm thấy một chút cảm giác thuộc về đã lâu không gặp trong cõi trần gian này.

"Không cần cảm ơn." Cô khẽ nói.

Dừng một chút, cô nhìn vào vẻ u uất ẩn sâu trong đáy mắt Văn Văn, bỗng lại nói:

"Không phải ai cũng có cơ hội thoát khỏi biển khổ và trở về quỹ đạo bình thường, đã thoát ra rồi, đừng ngoảnh lại nhìn nữa."

Văn Văn mắt hơi run, đỏ lên trong chớp mắt.

Dù đã đổi lại thân thể của mình, nhưng những nỗi đau từng trải qua vẫn đọng lại trong ký ức không thể xóa nhòa, mà điều khiến Văn Văn không thể chấp nhận nhất là việc cô từng bị ép trở thành vợ người khác.

Cô cảm thấy buồn nôn, càng không thể dễ dàng buông bỏ.

Nhưng lời nói của cô nữ quỷ trước mặt khiến nỗi đau dồn nén trong lòng cô những ngày qua như muốn bùng phát.

Đúng vậy, so với cô nữ quỷ trước mặt, cô đã may mắn hơn nhiều, ít nhất cô có cơ hội làm lại chính mình.

Những chuyện đã qua, hãy coi như bị chó cắn.

Cần gì phải dùng chuyện đó để hành hạ bản thân nữa.

Nghĩ thông suốt, nỗi u uất trong lòng Văn Văn dường như cũng tan biến một phần.

Tề Thiên Khất chỉ im lặng đứng nhìn, đến khi hai bên nói chuyện xong mới gọi hai người về cục.

Dù đã hoán đổi hồn thành công, nhưng rốt cuộc không phải do người của cục tự giải trừ thuật pháp, để đảm bảo sau này không xảy ra vấn đề, vẫn phải đưa Văn Văn và Hà Thiên Thiên về cục làm xác nhận.

Không lâu sau khi ba người rời đi, bảo vệ khu biệt thự phụ trách khu vực này tuần tra đến nơi.

"Dạo này ngày nào cũng có người mang đồ lén vào cầu nguyện, bảo vệ khu biệt thự chúng tôi—"

"Hôm nay có người nói là nhân viên chính phủ, làm sao ngăn được. Đi xem trước đã, nghe nói lần này mang theo khá nhiều đồ. Nếu cửa lại chất đầy, phải gọi lao công đến dọn."

Hai bảo vệ vừa nói vừa đi đến trước biệt thự nhà họ Quan, vốn tưởng sẽ lại thấy cảnh quen thuộc với đủ loại đồ ăn vặt chất đầy trước cửa.

Nhưng trước mắt, cửa biệt thự nhà họ Quan vẫn đóng chặt như thường lệ, bên ngoài sạch sẽ, không có bất kỳ thứ gì.

Hai bảo vệ nhìn nhau ngơ ngác.

Lúc này, gió nhẹ thổi qua, cả hai đều cảm thấy một chút lạnh lẽo giữa mùa hè.

……

Một bên khác, nhà họ Khương.

Lộ Tuyết Hy từ phòng búp bê bước ra, đối diện đúng lúc thấy Khương Hoài đi tới, anh cầm điện thoại, rõ ràng đang dặn dò người bên kia một số việc.

"... Tiến độ càng nhanh càng tốt, nhưng đừng gây ồn ào ảnh hưởng đến núi, cũng phải chú ý an toàn..."

Trợ lý bên kia nghe yêu cầu này chỉ muốn khóc, đành ghi chép cẩn thận, nói: "Vâng, không thành vấn đề."

Lộ Tuyết Hy đứng yên tại chỗ, nở nụ cười dịu dàng, nhìn Khương Hoài tiến lại gần, gọi khẽ: "Anh Khương Hoài."

Khương Hoài liếc nhìn, sắc mặt không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại như không có người bên cạnh, bước qua cô.

Nụ cười trên mặt Lộ Tuyết Hy khựng lại, càng không nghe thấy hệ thống báo tăng điểm hảo cảm, trong lòng bỗng thấy phiền muộn, định quay về phòng.

Ngay lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mặt mình đau nhói.

Cảm giác như da mặt đang từng chút nứt ra.

Lộ Tuyết Hy đồng tử co rụt, như nghĩ đến điều gì, cô quay người, nhanh chóng trở về phòng búp bê.

Vừa bước vào, cô thấy đôi búp bê song sinh vốn đặt trên giá không hiểu sao đã rơi xuống đất.

Trên khuôn mặt giống da người của đôi búp bê, lúc này cũng đang từng chút nứt ra, lộ ra màu đỏ tươi bên trong.

Nhìn da búp bê từng mảng bong tróc, Lộ Tuyết Hy cũng cảm thấy đau đớn như da mình bị xé toạc.

"Chuyện gì vậy? Hệ thống?! Tại sao mặt tôi lại đau thế này?! Đôi búp bê da người này sao rồi?"

Lộ Tuyết Hy kìm nén cơn đau muốn gào thét, toàn thân ôm mặt, biểu cảm đau đớn đến méo mó.

Một lúc sau, cô mới nghe thấy trong đầu tiếng nói máy móc, vô cảm của hệ thống:

[Thuật hoán hồn đã bị phá, hai con búp bê này đã thành phế phẩm.]

Lộ Tuyết Hy đồng tử co rụt.

Ngay khi hệ thống vừa dứt lời, cô thấy hai con búp bê da người song sinh trên đất bỗng tự bốc cháy.

Ngọn lửa xanh bao trùm hai con búp bê, trong nháy mắt thiêu rụi thành tro.

Còn Lộ Tuyết Hy trong khoảnh khắc lửa bùng lên, cũng cảm thấy nỗi đau như bị thiêu đốt trên da.

Cô ôm mặt, cuối cùng không nhịn được, từ cổ họng phát ra tiếng thét không thể kìm nén:

"A——!"

Tiếng thét thảm thiết của Lộ Tuyết Hy vang lên trong biệt thự, khiến Khương Hoài vừa đi xa bỗng dừng bước.

Ngay sau đó, bên tai như nghe thấy tiếng động nhẹ, như vật gì đó ngã xuống.

Tiếng động ấy, dường như đến từ phía phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 271



Khương Hoài do dự một chút, rồi vẫn hướng về phía phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy đi tới.

Cùng lúc đó, Khương Hán và Khương Tốc cũng nghe thấy tiếng động từ trong phòng chạy ra, mấy người gần như cùng lúc chạy đến trước cửa phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy.

Khương Hoài giơ tay định gõ cửa, nhưng trước khi kịp chạm vào cánh cửa, một bóng trắng thoáng qua trước mắt, thân hình nhỏ bé ấy lao thẳng vào cánh tay Khương Hoài đang giơ ra.

Khương Hoài theo phản xạ rụt tay lại, đồng thời lùi một bước.

Khi nhìn rõ kẻ vừa đâm vào mình chính là Tiểu Hồ Ly mà Khương Tú Tú để lại trong nhà, đôi mắt phượng của anh lộ chút kinh ngạc.

Từ ngày Tiểu Hồ Ly về nhà này, chưa bao giờ nó lao vào người như vậy.

Khương Tốc cũng cảm thấy khó hiểu, "Tiểu Hồ Ly! Mày làm gì vậy? Đói bụng à?"

Nhưng trả lời hắn chỉ là tiếng gầm gừ từ cổ họng Tiểu Hồ Ly.

Tiểu Hồ Ly sau khi hụt đà rơi xuống đất lập tức xoay người, bộ lông trắng muốt giờ dựng đứng lên, vốn dễ thương ngoan ngoãn là thế, giờ lại nhe nanh đe dọa về phía mấy người.

Đồng thời nửa thân trên hạ thấp, toàn thân trong tư thế sẵn sàng tấn công, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ liên tục.

Đó là âm thanh mà động vật thường phát ra khi đối mặt với mối đe dọa để uy h**p đối thủ.

Khương Tốc giật mình, vừa định nói Tiểu Hồ Ly bị kích động cái gì, thì phát hiện mục tiêu đe dọa của nó không phải là họ.

Chính xác hơn, là hướng về phía cánh cửa trước mặt họ.

Khương Hoài cũng nhận ra điều này, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, lạnh giọng ra lệnh:

"Khương Tốc, Khương Hán, lùi ra sau."

Khương Tốc nghe vậy gần như không chút do dự lùi lại cách xa cửa một bước lớn.

Thấy Khương Hán vẫn đứng sát cửa như muốn vào, liền kéo hắn về phía mình, "Không nghe thấy Hoài ca nói gì sao?"

Khương Hán dù lo lắng cho Lộ Tuyết Hy, nhưng thấy tình hình Tiểu Hồ Ly như vậy cũng biết có chuyện, trên mặt do dự nhưng vẫn để Khương Tốc kéo đi.

Chỉ là ánh mắt vẫn hướng về phía cửa, lớn tiếng hỏi, "Tuyết Hy! Em có trong đó không? Chuyện gì xảy ra vậy?!"

Trong phòng không hề có phản hồi.

Khương Hán mặt mày biến sắc, "Hoài ca, Tuyết Hy có thể gặp chuyện rồi, chúng ta phải vào xem!"

Khương Hoài liếc hắn một cái, không nói gì, lại nhìn về phía Tiểu Hồ Ly vẫn đang trong trạng thái cảnh giác, một lúc sau mới lên tiếng:

"Tiểu Hồ Ly, lại đây."

Tiểu Hồ Ly nghe thấy giọng anh, do dự một chút, rồi chạy đến trước mặt anh, nhưng lại quay lưng về phía cửa, cái đuôi lại dựng đứng lên.

Cái đuôi vốn đã béo tròn giờ xù lên như quả bóng.

Người ngu cũng nhận ra trong phòng có vấn đề.

Khương Hoài dù không để bụng chuyện của Lộ Tuyết Hy, nhưng cô ta đã sống nhờ nhà họ Khương, nếu có chuyện nhà họ Khương cũng khó giải thích, nên bảo hai đứa nhỏ lùi ra, tự mình bước tới, thẳng tay mở cửa.

Chỉ nghe một tiếng "cạch", cửa phòng bị mở ra.

Mới hé một khe, sau đó bị anh kéo phăng ra.

Trước khi mấy người kịp nhìn rõ tình hình bên trong, Tiểu Hồ Ly đã như tia chớp lao vào.

Khương Hoài thấy vậy cũng lập tức theo sau, ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lộ Tuyết Hy.

"A!"

Khương Tốc và Khương Hán nghe tiếng vội vàng chạy vào, chỉ thấy Lộ Tuyết Hy bị Tiểu Hồ Ly đè lên người.

"Tuyết Hy!"

Khương Hán thấy vậy định chạy tới đẩy Tiểu Hồ Ly ra, nhưng vừa giơ tay lại nhớ đây là hồ ly của Khương Tú Tú, nên không dám đánh, chỉ có thể cẩn thận ôm nó ra sau.

Ném Tiểu Hồ Ly sang một bên, vội vàng xem tình hình Lộ Tuyết Hy.

Vừa nhìn đã hít một hơi lạnh.

Trên trán Lộ Tuyết Hy, một vết thương dài đầy máu.

Vết thương từ da đầu kéo dài xuống trán, máu chảy ra, hai bên da thịt lộ ra, máu chảy không ngừng.

Khương Hán sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Tuyết Hy! Mặt em..."

Lộ Tuyết Hy nghe thấy, vô thức đưa tay sờ lên trán, khi chạm vào máu, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Hu hu... đau quá... mặt em..."

"Tuyết Hy đừng lo, anh sẽ gọi bác sĩ ngay."

Khương Hán vừa an ủi, Lộ Tuyết Hy lại khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa nhìn sang Tiểu Hồ Ly, nghẹn ngào nói:

"Nó... nó đột nhiên lao vào em, em không biết chuyện gì xảy ra, nó liền... liền... hu hu..."

Khương Hán nghe vậy còn không hiểu sao, giờ cũng không quan tâm nó có phải hồ ly của Khương Tú Tú không, tức giận quay sang Tiểu Hồ Ly đã ngoan ngoãn đứng yên, giơ tay định bắt.

Nhưng trước khi tay hắn chạm vào Tiểu Hồ Ly, một bàn tay khác đã ôm nó vào lòng.

Nhìn thấy Khương Hoài ôm Tiểu Hồ Ly như bảo vệ con mình, Khương Hán càng tức giận:

"Hoài ca! Nó cào Tuyết Hy rồi! Không thể để nó ở nhà nữa!"

Khương Hoài ôm Tiểu Hồ Ly trong lòng, đôi mắt phượng vốn luôn ấm áp giờ lạnh lùng:

"Nó cào người? Em có bằng chứng không?"

"Còn cần bằng chứng gì nữa! Tuyết Hy bị hủy nhan sắc rồi! Mọi người không thấy sao?!"

Khương Hoài không thèm để ý hắn, quay sang hỏi Lộ Tuyết Hy:

"Em nói rõ đi, vừa rồi có phải Tiểu Hồ Ly cào em không?"

Lộ Tuyết Hy ngồi dưới đất ôm đầu, bị Khương Hoài hỏi, khóc càng thảm thiết:

"Hoài ca, em biết đây là hồ ly của Tú Tú, em không trách nó..."

Khương Hán thấy vậy không khỏi xót xa:

"Tuyết Hy! Em đừng sợ, nhà này chắc chắn sẽ cho em một lời giải thích! Em..."

Hắn chưa nói xong, bất ngờ bị ai đó đá vào mông.

Khương Hán loạng choạng một bước, đứng vững quay lại, thấy Khương Hoài thong thả thu chân về, ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:

"Mở to mắt ra mà xem, trên móng có dính máu không?"

Vừa nói, một tay ôm Tiểu Hồ Ly, một tay nắm lấy hai chân trước của nó.

Móng vuốt sạch sẽ không dính một giọt máu, nhìn kỹ còn thấy móng được cắt gọn gàng, kẽ móng không có một chút da thịt nào.

Khương Hán lập tức câm miệng.

Khương Tốc cũng vội vàng nhìn kỹ, "Móng Tiểu Hồ Ly sạch sẽ, không phải nó cào!"

Rồi chỉ vào đầu Lộ Tuyết Hy, "Với lại hồ ly cào người sao chỉ có một vết?!"

Ít nhất phải ba vết chứ!

Khương Hán nghe vậy cũng chợt hiểu, nhìn Tiểu Hồ Ly trong lòng Khương Hoài, ánh mắt ngượng ngùng.

Tiểu Hồ Ly chỉ quay mặt đi, vẫy đuôi tỏ vẻ không thèm để ý.

Khương Hoài cũng ném cho Khương Hán ánh mắt lạnh lùng.

Ánh mắt như nói:

Xem, đứa trẻ 14 tuổi còn tỉnh táo hơn em.

Khương Hán: ...
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 272



Lộ Tuyết Hy đang ngồi dưới đất, tay ôm lấy trán khóc lóc, nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người, ánh mắt cô thoáng hiện sự hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ngẩng đầu lên, giọng nức nở:

"Anh Hán hiểu lầm rồi, đây... đây là em tự làm mình bị thương, không phải do Tiểu Bảo Bối cào..."

Chưa kịp nói hết câu, Khương Tốc đã giận dữ ngắt lời:

"Không phải nó cào thì lúc nãy cô nói linh tinh gì về việc không trách nó?!"

Đồng thời, trong đầu cô, hệ thống báo cáo ngay lập tức:

[... Khương Tốc hảo cảm trị giảm 12 điểm, hiện tại còn 47 điểm.]

Lộ Tuyết Hy tim đập thình thịch, vội vàng muốn giải thích thêm thì nghe Khương Hán bực bội nói:

"Thôi, gọi bác sĩ đến xử lý vết thương trước đã, vết thương của Tuyết Hy cần được xử lý càng sớm càng tốt."

Khương Tốc thấy máu trên trán Lộ Tuyết Hy đã chảy xuống mặt, dáng vẻ ấy thật sự đáng sợ, nên cũng lười tranh cãi thêm, nhưng trong lòng đã khẳng định cô ta vừa rồi cố tình đổ lỗi cho tiểu hồ ly của chị Khương Tú Tú.

[... Khương Tốc hảo cảm trị giảm 5 điểm, hiện tại còn 42 điểm.]

Lộ Tuyết Hy đau lòng vì mức hảo cảm giảm sút, nhưng không thể biểu lộ ra, chỉ còn cách giữ vẻ mặt buồn bã đáng thương.

Khương Hoài không nhìn cô nữa, mà ôm tiểu hồ ly quan sát căn phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy. Lúc ngoài cửa, tiểu hồ ly còn tỏ ra cảnh giác với nguy hiểm, vậy mà vào phòng lại trở nên ngoan ngoãn? Anh linh cảm có điều gì đó không ổn.

Khương Hán bảo quản gia mang băng gạc đến cầm máu cho cô. Bác sĩ gia đình nhanh chóng tới nơi, kiểm tra vết thương và nghiêm túc nói:

"Vết thương khá sâu, cần dùng dụng cụ đóng vết thương."

Biết đây là cô em họ được Khương gia coi trọng, bác sĩ giải thích thêm: "Yên tâm, dùng cái này không đau, cũng không để lại sẹo."

Bác sĩ rửa sạch vết thương, sát trùng cầm máu, sau đó nhanh chóng dùng dụng cụ đóng vết thương lại. Chẳng mấy chốc vết thương đã được xử lý xong.

Khương Hoài tiễn bác sĩ ra về, Khương Tốc cũng biến đi đâu mất, trong phòng chỉ còn lại Khương Hán.

Lộ Tuyết Hy nhìn Khương Hán, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe sau khi khóc, trông vô cùng đáng thương:

"Anh Hán, mọi người đều hiểu lầm em rồi, em chỉ là bị nó đột ngột lao tới làm giật mình, thêm nữa vết thương trên trán quá đau nên mới..."

"Anh biết rồi, em không cần giải thích." Khương Hán gượng gạo nở nụ cười an ủi, giọng điệu không có nhiều cảm xúc.

Lộ Tuyết Hy nghe vậy mừng thầm, định nhờ anh giúp mình giải thích với Khương Hoài và Khương Tốc, thì đột nhiên hệ thống lại vang lên:

[... Khương Hán hảo cảm trị giảm 10 điểm, hiện tại còn 75 điểm.]

Lộ Tuyết Hy:!!!

So với 17 điểm của Khương Tốc vừa rồi, cô cảm thấy càng thêm ngột ngạt. Cô không hiểu! Anh không phải đã tin cô sao? Tại sao hảo cảm vẫn giảm? Chẳng lẽ anh chỉ nói vậy thôi, nhưng trong lòng hoàn toàn không tin cô? Không được!

"Anh Hán... anh không tin em sao?"

Giọng cô nhẹ nhàng hơn, như đang thăm dò.

Khương Hán nhìn cô, ánh mắt phức tạp, nhưng không trả lời thẳng:

"Em bị thương rồi, dưỡng sức đi. Chưa đầy một tháng nữa là khai giảng, không thể để vết sẹo lộ ra được."

Lộ Tuyết Hy đồng tử co rút lại, nỗi bất an chuyển sang việc sau khi khai giảng sẽ phải đối mặt với ánh nhìn của mọi người, mặt cô tái mét.

Không... không thể nào! Cô không thể để mình xuất hiện trước mặt mọi người trong tình trạng này!

Khương Hán thấy biểu hiện của cô, trong lòng cũng không biết nên cảm thấy thế nào. Con gái lo lắng về vết sẹo là chuyện bình thường. Anh không muốn tranh cãi với cô lúc này, nhưng anh không phải kẻ ngốc. Những lời cô nói lúc nãy là cố ý hay vô tâm, anh đều hiểu. Anh chỉ không hiểu, tại sao Tuyết Hy lại làm vậy? Đổ lỗi cho một con hồ ly? Rõ ràng ngày thường cô cũng tỏ ra rất thích nó. Chẳng lẽ tất cả chỉ là giả tạo? Nếu cô không nhắm vào tiểu hồ ly, vậy thì... là nhắm vào chủ nhân của nó?

Lần đầu tiên, Khương Hán cảm thấy mình không còn nhận ra cô em này nữa.

...

Một bên khác, Khương Hoài đích thân tiễn bác sĩ xuống lầu, đồng thời không quên hỏi kỹ:

"Vết thương trên trán cô ấy, có thể nhận ra là do thứ gì gây ra không?"

Bác sĩ gia đình nghe anh hỏi, do dự một chút rồi nói:

"Thực ra lúc nãy tôi cũng thấy vết thương của tiểu thư Tuyết Hy có chút kỳ lạ. Bên ngoài trông như bị vật sắc nhọn cứa, nhưng bên trong lại giống như bị xé rách... Tôi cũng không rõ rốt cuộc là do thứ gì."

Khương Hoài nghe mô tả của bác sĩ, mặt không lộ chút cảm xúc nào, chỉ mỉm cười tiễn bác sĩ ra về. Sau khi người đó rời đi, anh mới hơi nhíu mày. Suy nghĩ một lát, anh quay lại phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy.

Sở thích sưu tập búp bê của Lộ Tuyết Hy là điều cả nhà đều biết. Ngoài búp bê Barbie các loại, cô còn sưu tập nhiều loại búp bê khác, mỗi con giá lên tới gần trăm triệu. Vì bà nội thích cô, nên gia đình chẳng tiếc gì với cô. Căn phòng này cũng được chuẩn bị riêng cho cô.

Khương Hoài chưa bao giờ thực sự bước vào căn phòng này, nhưng hôm nay, nó không mang lại cảm giác mộng mơ như anh tưởng. Ngược lại, nó khiến anh có chút khó chịu, đặc biệt khi những con búp bê với đôi mắt rỗng tuếch nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh có cảm giác như đang bị theo dõi.

Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ không nghĩ nhiều, nhưng từ khi có một cô em gái huyền bí tài giỏi, Khương Hoài tự nhận mình cũng đã mở mang tầm mắt. Thêm vào đó là phản ứng bất thường của Tiểu Bảo Bối, khiến anh không thể không nghi ngờ.

Căn phòng này, hay những con búp bê này... liệu chỉ đơn thuần là búp bê?

Anh đặt tay lên tấm ngọc bội đeo trên cổ. Tấm ngọc không có phản ứng gì. Khương Hoài không chắc có phải mình đang suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng chuyện hôm nay, anh phải làm rõ. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc Lộ Tuyết Hy vô cớ bị thương trong phòng búp bê của mình, mà trong đó không hề có vật gì có thể gây thương tích, đã đủ khiến người ta phải suy nghĩ.

Lộ Tuyết Hy không biết phòng búp bê của mình đã bị để ý. Sau khi Khương Hán rời đi, cô ngồi một mình trên giường, lúc này mới âm trầm nhìn kỹ vết thương trên trán.

"Cậu không nói những con búp bê sẽ giúp tôi tăng hảo cảm sao? Tại sao giờ lại khiến tôi thành ra như thế này? Mặt tôi vốn dĩ đẹp đẽ, giờ lại bị hủy hoại!"

"Hệ thống, cậu nói đi!"

Có lẽ vì giọng điệu của cô quá gấp gáp, hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng, vẫn là giọng điệu máy móc vô cảm:

[Chỉ cần tiếp tục tăng hảo cảm của những người xung quanh, hấp thu vận khí của họ, vết thương này sẽ nhanh chóng lành lại.]
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 273



Hệ thống vừa nhắc đến điểm cảm tình, Lộ Tuyết Hy đã càng thêm tức giận.

Đầu tiên là điểm cảm tình của Khương Tốc giảm liên tục, giờ đã xuống mức gần như không thể cứu vãn. Giờ đến lượt điểm cảm tình của Khương Hán cũng bắt đầu lao dốc. Cứ tiếp tục như vậy, làm sao cô có thể hút vận may của họ thông qua điểm cảm tình?

Đáng ghét nhất là hai người có điểm cảm tình cao nhất mà cô đã "công lược" hiện đều không có ở nhà. Cô không thể cứ mãi đối mặt với những vết sẹo này cho đến khi học kỳ mới bắt đầu.

"Hệ thống, phương pháp mà ngươi đề cập trước đây, ta muốn thử."

【Chủ nhân, một khi đã hoán đổi thân xác, sẽ không thể khôi phục lại. Chủ nhân có chắc chắn muốn sử dụng không?】

"Chắc chắn!"

Lộ Tuyết Hy nghiến răng, và cô đã nghĩ ngay đến mục tiêu đầu tiên.

...

Đêm khuya.

Biệt thự nhà họ Khương chìm trong tĩnh lặng.

Trong phòng ngủ tầng hai, Khương Tốc đang nằm sấp ngủ say. Bỗng nhiên, một con búp bê nhỏ bằng bàn tay trên giá trưng bày trong phòng như cảm nhận được điều gì đó. Đôi mắt vốn vô hồn của nó chớp chớp chậm rãi trong bóng tối.

Một lúc sau, con búp bê cứng đờ quay đầu. Một sợi tơ vô hình từ từ tỏa ra từ trái tim của nó, chậm rãi hướng về phía Khương Tốc đang ngủ.

Khương Tốc hoàn toàn không hay biết, chỉ thấy sợi tơ kia từ từ tiến lại gần.

Từ dưới đất bò lên giường, rồi thẳng hướng về phía trái tim của hắn.

Ngay khi sợi tơ sắp chạm vào cơ thể hắn...

"... Trời ơi!"

Trong giấc ngủ, Khương Tốc như bị thứ gì đó bỏng rát, bật dậy khỏi giường, liên tục vỗ vào ngực mình.

Trong lúc hoảng loạn, chiếc áo ngủ của hắn bị xộc xệch, làm lộ ra tấm ngọc bội đeo trên cổ.

Chính là tấm ngọc bội mà Khương Tú Tú đã bán cho hắn.

Trong bóng tối, Khương Tốc không nhìn thấy sợi tơ vừa chạm vào hắn đột nhiên co rúm lại như bị thiêu đốt, rút nhanh về phía con búp bê. Dù không thấy gì, hắn vẫn cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Gần như theo phản xạ, hắn hét lên: "Bật đèn!"

Đèn trong phòng bật sáng. Khương Tốc bị ánh sáng chói mắt, nhưng ngay lập tức nhìn xuống tấm ngọc bội trên cổ mình.

Ngay giây phút sau, toàn thân hắn run lên, chút buồn ngủ còn sót lại gần như tan biến.

Khương Tốc vội vàng tháo tấm ngọc bội ra, đưa lên ánh đèn. Quả nhiên, tấm ngọc đã nứt ra hàng chục vết.

Nhìn xuống vị trí trên ngực, một vết đỏ như bị bỏng, rõ ràng là hình dáng của tấm ngọc bội.

Khương Tốc dù sao cũng là thiếu niên từng trải, lại theo dõi đều đặn chương trình "Linh Cảm", làm sao không hiểu ý nghĩa của chuyện này.

Hắn...

Hắn gặp ma!

Không, trong phòng này có thứ bẩn thỉu!

Có thứ bẩn thỉu muốn hại hắn!

Khương Tốc nắm chặt tấm ngọc bội, mắt hoảng sợ nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng của thứ gì bất thường.

Một tay giữ chặt ngọc bội, tay kia run rẩy cầm điện thoại trên đầu giường.

Khương Tốc ngay lập tức muốn gọi video cho chị gái để cầu cứu.

Nhưng khi mở ứng dụng gọi video, màn hình hiện thông báo: "Bạn không còn là bạn bè của người này".

Trong lúc này, nội tâm Khương Tốc gần như sụp đổ.

"Chị ơi~"

Chị gái hắn vẫn chưa kéo hắn ra khỏi danh sách đen!

Đều tại thằng Khương Hán!

Tự ý dùng điện thoại của hắn liên lạc với chị gái, khiến tài khoản của hắn bị chặn!

Khương Tốc trong lòng đã nguyền rủa Khương Hán cả trăm lần.

Không tìm được viện binh, hắn nhanh chóng nghĩ ra cách, rồi run rẩy bước xuống giường, đi đến bàn mở ngăn kéo, lấy ra mấy tờ bùa gấp tam giác nhét vào túi áo ngủ.

Đó là những lá bùa hắn mua từ chị gái trong thời gian qua, đủ loại: bùa tĩnh tâm, bùa phòng tiểu nhân, bùa may mắn, bùa tăng chiều cao, bùa hộ mệnh...

Dù chưa chắc đã có tác dụng, nhưng đều do chị gái hắn vẽ, cứ mang theo là được.

Tay nắm chặt ngọc bội, túi đựng đầy bùa, Khương Tốc cảm thấy an tâm hơn chút, không nghĩ nhiều nữa.

Hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy đến phòng Khương Hoài.

Đứng trước cửa phòng Khương Hoài, hắn không nghĩ ngợi gì, gõ cửa liên tục.

"Anh Hoài! Cứu em!"

Giọng Khương Tốc run rẩy, đầy thảm thiết, âm thanh vang lên rõ ràng trong đêm yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc, đèn trong phòng Khương Hoài bật sáng, rồi cánh cửa mở ra, để lộ Khương Hoài trong bộ đồ ngủ, nhìn thấy Khương Tốc mặt mày nhăn nhó đang định lao vào người mình.

Khương Hoài nhanh tay đỡ lấy đầu hắn, không cho tiến thêm.

Giọng anh còn đầy buồn ngủ, khàn khàn: "Nói rõ ràng."

Khương Tốc liền kể lại chuyện mình đang ngủ thì bị tấm ngọc bội làm bỏng, rồi phát hiện nó nứt ra. Để Khương Hoài không nghĩ mình nằm mơ, hắn còn đưa tấm ngọc cho anh xem.

Khương Hoài nhìn thấy tấm ngọc bội vốn trong suốt giờ đã nứt hàng chục vết, những vết nứt từ trong ra ngoài, như muốn "xé toạc" những đường vân trên ngọc.

Sắc mặt anh hiếm khi trở nên nghiêm túc, rồi lấy ra tấm ngọc bội đang đeo trên cổ mình.

Kể từ khi nhận được tấm ngọc bội từ Khương Tú Tú, anh và bố luôn nhớ lời cô dặn, mang theo bên mình ngay cả khi tắm hay ngủ.

Tấm ngọc bội của anh vẫn nguyên vẹn, trong suốt và tinh xảo.

"Anh Hoài, em lại bị nhòm ngó rồi phải không?"

Khương Tốc mặt mày ủ rũ, giọng gần như khóc: "Anh giúp em liên lạc với chị, bảo chị về cứu em đi!"

Khương Hoài chỉ liếc nhìn hắn: "Giờ là mấy giờ rồi? Tú Tú đang ngủ, đánh thức cô ấy dậy, ngày mai cô ấy không có tinh thần tập luyện đâu."

Khương Tốc nghe xong, mặt mày khó tin.

Không phải, bây giờ là lúc nào rồi?

Lửa đã cháy đến chân rồi, anh còn lo chị gái ngủ không đủ giấc?!

Trong lòng chửi rủa, nhưng miệng vẫn thảm thiết:

"Vậy làm sao bây giờ? Em ngủ tiếp, đêm nay bị hại, chị gái em sẽ mất một đứa em trai đó!"

Khương Hoài thầm nghĩ, Tú Tú cũng chẳng thiết cái đứa em ngốc này.

Nhưng dù sao cũng là đứa em mà anh nhìn lớn, không thể bỏ mặc được. Suy nghĩ một lát, anh lấy điện thoại, gọi một số.

...

Nhà họ Trử.

Dù đã khuya, nhưng một căn phòng trong nhà vẫn sáng đèn.

Trong bồn tắm trắng muốt, Giao Đồ nằm dài, tay cầm điện thoại đang chơi game say sưa.

Khi chuông reo, tay hắn run lên, điện thoại rơi thẳng vào mặt.

"Xì!"

Giao Đồ kêu lên một tiếng, ngồi bật dậy khỏi bồn tắm, nhặt điện thoại lên thì thấy mình đã bị hạ gục trong game.

Gương mặt thiếu niên lộ vẻ tiếc nuối, thấy cuộc gọi vẫn đang hiển thị, liền bực bội bắt máy:

"Ai đó?!"

Giữa đêm khuya khoắt làm phiền ta chơi game!

"Khương Hoài."

Giọng nói bên kia điềm đạm tự giới thiệu: "Anh trai của Khương Tú Tú."
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 274



Năm phút sau, nhà họ Khương.

Khương Tốc trợn mắt nhìn Giao Đồ trước mặt, vẻ mặt khó hiểu.

Đây không phải là cái "em trai giá rẻ" trên mạng của chị hắn sao? Trước đây hắn còn dạy hắn ta chơi game nữa!

Hắn ta đến bằng cách nào vậy?

Không đợi Khương Tốc mở miệng, Giao Đồ đã thong thả chống nạnh, giọng lười biếng:

"Con ma cần xử lý ở đâu?"

Khương Tốc tròn mắt nhìn thiếu niên trước mặt, vẻ mặt vẫn còn khó tin: "Cậu biết bắt ma?"

Hắn ta trông cùng tuổi với hắn mà!

Giao Đồ không nhận ra Khương Tốc, chính xác hơn là lúc Khương Tốc dạy hắn ta chơi game cũng không lộ mặt, nên chỉ liếc hắn một cái:

"Tôi không biết thì các người gọi tôi đến làm gì? Phơi trăng à?"

Giọng điệu hơi khó nghe, nhưng Khương Hoài đã quen rồi.

Bởi vì Khương Tốc nhiều lúc nói chuyện cũng rất khó nghe.

"Tú Tú nói có việc có thể tìm cậu, phiền cậu lên lầu xem giúp."

Mặc dù bề ngoài Giao Đồ chỉ là một thiếu niên, nhưng Khương Tú Tú đã ngầm ám chỉ thân phận của hắn ta, nên Khương Hoài đối xử với hắn ta không giống như một thiếu niên bình thường.

Đúng vậy, một thiếu niên bình thường cũng không thể được Trử Bắc Hạc - đại ma vương kia cho phép ở lại nhà họ Trử.

Giao Đồ ngay từ đầu đã được dặn dò trong thời gian ở đây phải chăm sóc nhà họ Khương, nếu không cũng không thể vừa nghe điện thoại của Khương Hoài đã chạy đến ngay.

Lúc này nghe hắn nói vậy, hắn ta cũng theo lên lầu.

Ba người vừa đến chân cầu thang, liền thấy Tiểu Hồ Ly không biết từ lúc nào đã chạy xuống, nhìn thấy Giao Đồ liền dựng lông, nhưng không có tư thế tấn công như ban ngày.

Giao Đồ nhìn thấy Tiểu Hồ Ly dường như cũng cảm thấy hiếm lạ, thấy nó nhìn chằm chằm mình, đột nhiên nhe răng ra một cái.

Tiểu Hồ Ly lông trên người dựng đứng hơn, gần như biến thành một cục tròn.

Giao Đồ thấy vậy lập tức cười ha hả, vẫy tay gọi nó: "Lại đây."

Tiểu Hồ Ly quay đầu bỏ chạy!

Giao Đồ: "..."

Hắn ta nói rồi, hắn ta ghét nhất là hồ ly!

Khương Tốc thấy hắn ta vừa vào nhà đã bắt nạt thú cưng, cảm thấy tên này càng không đáng tin.

Khương Hoài... Khương Hoài cũng cảm thấy thiếu niên này có chút không đáng tin.

Giao Đồ theo Khương Tốc vào phòng hắn, trước tiên đi một vòng quanh phòng, sau đó kết luận:

"Không có *m v*t, không có yêu khí, không có gì cả."

Khương Tốc trợn mắt: "Làm sao có thể!?"

Ngọc bội hộ thân của hắn đều có vết nứt rồi!

Giao Đồ lại nhìn quanh một lượt, đột nhiên dừng chân trước một giá trưng bày, nhìn chằm chằm vào một con búp bê trong hộp kính.

Nhìn đủ nửa phút, đến Khương Tốc cũng căng thẳng:

"Đó là con búp bê nam Lộ Tuyết Hy tặng tôi, không lẽ có vấn đề!?"

Khương Hoài nghe vậy ánh mắt cũng hơi lạnh, nghĩ đến nghi ngờ của mình trong phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy hôm nay.

Nhưng Giao Đồ nhìn búp bê, lại nhìn Khương Tốc: "Ừm... không có vấn đề gì."

Chỉ là trên con búp bê này có khí tức của hắn khá đậm.

Nhưng một người sở hữu một món đồ quá một thời gian nhất định, món đồ đó tự nhiên sẽ nhiễm khí tức của người đó, điều này cũng không có gì lạ.

Giao Đồ rốt cuộc chỉ là một con giao nhỏ, nếu gặp yêu vật đánh nhau thì được, nhưng liên quan đến thuật pháp thì hắn ta hoàn toàn không tinh thông, nên cũng không nhận ra khí tức của Khương Tốc trên búp bê có vấn đề gì.

Thấy không tìm ra thứ gì bẩn thỉu, Khương Tốc đang sốt ruột, lại nghe Khương Hoài đột nhiên mở miệng:

"Còn một nơi nữa, hy vọng cậu cũng đi xem giúp."

Khương Hoài nói xong, lại dẫn Giao Đồ đến phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy.

Khương Tốc cũng nhớ lại phản ứng kỳ lạ của Tiểu Hồ Ly với phòng búp bê ban ngày, lập tức nghi ngờ lúc đó có thứ gì bẩn thỉu trốn trong đó.

Ba người vừa định mở cửa vào, liền nghe từ đầu hành lang vang lên một giọng nói nhẹ nhàng:

"Anh Hoài? Tiểu Tốc? Các bạn đang làm gì bên ngoài phòng búp bê của em vậy?"

Chính là Lộ Tuyết Hy trong bộ đồ ngủ, trên đầu vẫn quấn băng gạc, khuôn mặt trông hơi tái nhợt, lại nhìn về phía Giao Đồ bên cạnh hai người: "Em bé này là...?"

"Bạn học của Tiểu Tốc." Khương Hoài tùy ý giải thích.

Khương Tốc nghe vậy sững sờ, nhưng nhanh chóng hiểu ra, vòng tay qua vai Giao Đồ tỏ ra thân thiết:

"Đúng vậy, bạn học của tôi!"

Nói xong, lại cảm thấy giải thích với Lộ Tuyết Hy có vẻ như mình đang có tâm sự, nên ngẩng cao đầu:

"Sao? Bạn học tôi đến tìm tôi không được sao?"

Lộ Tuyết Hy bị hắn nói vậy, lập tức lại tỏ ra ủy khuất, miễn cưỡng nở nụ cười:

"Được chứ, em chỉ thấy các bạn giờ này chưa ngủ, lo lắng không biết có chuyện gì."

"Có chuyện gì chứ?"

Khương Tốc lẩm bẩm, dường như nghĩ đến điều gì, lại nói:

"Là bạn học tôi thấy con búp bê trong phòng tôi, tôi thấy hắn tò mò nên muốn dẫn hắn đến xem mấy cái khác, cô nói xem có cho xem không."

Nói bạn học đến nhà giữa đêm, thậm chí còn dẫn người xem búp bê, chuyện này sao nghe cũng không hợp lý.

Nhưng bị Khương Tốc hỏi ra một cách đường hoàng như vậy, dường như chuyện cũng trở nên đường hoàng.

Lộ Tuyết Hy thấy thái độ của Khương Tốc, trong lòng căm ghét, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ độ lượng: "Tất nhiên là được, trong đó có mấy con búp bê còn là em tặng chị."

Vừa nói, cô ta vừa bước lên trước, đi đến trước mặt mọi người, sau đó chủ động mở cửa cho họ.

Về vết thương trên trán Lộ Tuyết Hy, giải thích sau đó của cô ta là bị kéo cắt vào khi ngã, còn cây kéo đó sau này cũng tìm thấy ở góc phòng.

Chỉ là Khương Hoài đã có nghi ngờ, nên cũng không hoàn toàn tin lời Lộ Tuyết Hy.

Lộ Tuyết Hy dẫn mọi người vào phòng, tùy ý bật công tắc trên tường.

Trong nháy mắt, đèn trong phòng sáng trưng, những tủ kính trưng bày đủ loại búp bê lấp đầy căn phòng.

Giao Đồ lần đầu tiên nhìn thấy loại búp bê này, lập tức tỏ ra tò mò đi xem khắp nơi, hoàn thành lời nói "tò mò muốn xem" của Khương Tốc lúc nãy.

Giao Đồ đi một vòng quanh phòng búp bê, Khương Hoài mơ hồ cảm thấy dường như trong phòng búp bê có ít đi, nhưng vì số lượng nhiều, hắn tạm thời cũng không nhớ có phải mình nhớ nhầm không.

Đột nhiên, Giao Đồ dừng chân trước một con búp bê.

Lộ Tuyết Hy nhìn con búp bê hắn ta đang nhìn chằm chằm, ánh mắt hơi run rẩy, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô ta đột nhiên mở một tủ kính, lấy ra một con búp bê nam đầu to bằng bàn tay.

"Em là bạn học của Tiểu Tốc, lại là lần đầu đến nhà, chị cũng không chuẩn bị gì, con búp bê này coi như quà gặp mặt tặng em."

Giao Đồ nhìn con búp bê tương tự như trong phòng Khương Tốc nhưng kiểu dáng khác, cũng không khách khí nhận lấy, miệng không quên lẩm bẩm:

"Búp bê bây giờ chơi so với trước đẹp hơn nhiều."

Lộ Tuyết Hy vừa định nói, liền nghe Giao Đồ chỉ vào con búp bê cổ trang tóc đen trên giá lúc nãy:

"Chỉ có con búp bê này tóc vẫn là tóc người thật nối đấy."

Một câu nói, khiến Khương Hoài và Khương Tốc tim đập thình thịch, ánh mắt lập tức nhìn về phía con búp bê hắn ta chỉ.

Lộ Tuyết Hy ánh mắt run nhẹ, nhưng nhanh chóng lại mỉm cười.

"Đây là búp bê đặt làm riêng, loại búp bê này thường dùng tóc người thật, rất bình thường."

"Ồ?" Giao Đồ nhướng mày, hừ hừ:

"Dùng tóc người chết cũng bình thường?"
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 275



Lời Giao Đồ vừa dứt, Khương Hoài và Khương Tốc lập tức đưa mắt nhìn về phía Lộ Tuyết Hy. Ánh mắt Khương Tốc tràn đầy hoài nghi khó tin.

Lộ Tuyết Hy cũng biến sắc, gương mặt lộ vẻ kinh hãi:

"Tóc... tóc người chết?! Làm sao có chuyện đó được?"

Phản ứng của cô quá nhanh, vẻ mặt sợ hãi rõ ràng khiến người khác khó lòng đoán biết cô có thực sự không biết chuyện này hay không.

"Em không biết?" Khương Tốc không nhịn được hỏi.

Lộ Tuyết Hy mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: "Nếu em biết, sao có thể giữ lại con búp bê như thế trong nhà?"

Cô lại như không cam lòng, quay sang hỏi Giao Đồ:

"Có phải anh nhìn nhầm không? Con búp bê này em đặt làm từ một xưởng nổi tiếng, làm sao họ dám dùng tóc người chết?"

Giao Đồ nghe cô chất vấn mình, lập tức hừ một tiếng: "Mùi tóc người chết và người sống khác nhau xa, làm sao ta có thể nhầm được?"

Lộ Tuyết Hy cuối cùng như cũng tin, nhìn con búp bê với ánh mắt đầy sợ hãi.

Khương Tốc thấy phản ứng của cô, trong lòng cũng không khỏi tự hỏi liệu mình có đang quá nghi ngờ Lộ Tuyết Hy.

Anh vô thức nhìn về phía Khương Hoài, chỉ nghe anh ta thản nhiên nói:

"Nếu em không biết, vậy là do xưởng đó có vấn đề. Em cho anh tên xưởng, anh sẽ đem búp bê đi kiểm tra, đồng thời hỏi rõ xưởng đó. Yêu cầu đặt hàng lúc đó chắc chắn có ghi chép."

Lộ Tuyết Hy nắm chặt tay, nước mắt bỗng rơi như mưa khi nhìn Khương Hoài:

"Anh Hoài... anh không tin em sao?"

Khương Hoài mỉm cười nhìn cô, như mọi khi: "Có thứ không sạch sẽ lọt vào nhà họ Khương, tất nhiên anh phải điều tra rõ ràng."

Anh dừng lại một chút, như cố ý thêm vào:

"Yên tâm, không phải nhắm vào em."

Lộ Tuyết Hy cảm thấy toàn thân lạnh giá, suýt nữa không kiểm soát được biểu cảm.

Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên vang lên giọng nói trầm lạnh của Khương Vũ Thành:

"Giữa đêm khuya thế này, các người làm gì ở đây?"

Rõ ràng ông bị tiếng động đánh thức. Ngoài ông, còn có Khương Hán và Diêu Lâm cũng tới.

Lộ Tuyết Hy nhìn thấy mọi người, cảm xúc lập tức ổn định. Cô quay đầu nhìn Diêu Lâm, rồi như sợ bị phát hiện điều gì, vội quay đi, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt.

Hành động này tất nhiên không thoát khỏi mắt Diêu Lâm. Bà ta lập tức bước vào:

"Tuyết Hy, có chuyện gì vậy? Sao lại khóc?"

Rồi nhìn Khương Hoài và những người khác, nghi ngờ: "Các người bắt nạt cô ấy à?"

"Chúng tôi nào có bắt nạt cô ta?!"

Khương Tốc phản bác ngay: "Rõ ràng là cô ta để búp bê làm bằng tóc người chết trong nhà, chúng tôi chỉ hỏi vài câu, cô ta tự khóc thôi!"

Nói xong, Khương Tốc chợt nhận ra.

Đúng vậy, anh và Khương Hoài vừa nãy cũng chẳng nói gì nặng lời, sao cô ta khóc như thể họ bắt nạt vậy?

Khương Hán và Diêu Lâm nghe đến "tóc người chết" cũng biến sắc. Khương Vũ Thành tương đối bình tĩnh, chỉ nhìn Lộ Tuyết Hy:

"Tuyết Hy, Khương Tốc nói có đúng không?"

Lộ Tuyết Hy nghe vậy như bị dọa, lắc đầu lia lịa:

"Cháu không biết, cháu cũng không biết đó là tóc người chết. Nếu biết, cháu tuyệt đối không mua. Bác trai, bác tin cháu đi..."

Vừa nói, cô vừa ra lệnh cho hệ thống trong đầu. Ngay lập tức, Diêu Lâm kêu lên:

"Tuyết Hy! Em chảy máu rồi!"

Mọi người nhìn thấy vết thương trên trán Lộ Tuyết Hy, vốn đã được băng kín, giờ đang dần thấm đỏ máu vì cô quá kích động.

Lộ Tuyết Hy như không hay biết, vẫn lắc đầu, rồi đột nhiên toàn thân mềm nhũn, ngã ngửa ra sau.

Khương Hán đứng gần đó, nhanh tay đỡ lấy cô cùng Diêu Lâm, tránh cho cô ngã xuống đất.

Khương Vũ Thành nhìn Lộ Tuyết Hy đã ngất, nhíu mày, quay sang Khương Hoài:

"Gọi bác sĩ tới trước, chuyện còn lại để mai tính. Đừng làm phiền ông nội."

Khương Hoài gật đầu, thản nhiên đồng ý.

Khương Vũ Thành liếc nhìn Giao Đồ, nhận ra đây là cậu em mà Khương Tú Tú từng nhắc đến trong livestream, nhưng không hỏi tại sao cậu ta lại ở nhà họ Khương giữa đêm. Ông lại nhìn con búp bê tóc đen trên giá:

"Thu dọn con búp bê đó lại, mai xử lý."

"Vâng." Khương Hoài mỉm cười, cũng chính là ý anh.

Sau một đêm xáo trộn, Khương Hoài thấy không có chuyện gì nữa, liền nhờ Giao Đồ cất con búp bê rồi chuẩn bị về phòng ngủ.

Khương Tốc thấy Giao Đồ định đi, vội kéo lại: "Đợi đã! Cậu định đi luôn à?"

Giao Đồ ngạc nhiên: "Xong việc rồi, không đi thì ở lại nhà cậu ngủ à?"

Khương Tốc lúng túng: "Không phải, vậy tôi..."

Vụ anh gặp ma vẫn chưa tìm ra thủ phạm mà.

Nếu Giao Đồ đi, đêm nay anh lại gặp chuyện, ngọc bội vỡ tan thì xong đời.

Giao Đồ thấy anh ấp úng mãi không nói, mất kiên nhẫn: "Có gì nói nhanh đi, ta còn về chơi game!"

Khương Tốc nghe vậy, mắt sáng lên:

"Cậu đang leo rank à? Tôi chơi cùng nhé!"

Giao Đồ nghi ngờ: "Sao cậu biết ta đang leo rank?"

Khương Tốc nghe vậy, lập tức hùng hồn: "Đương nhiên! Cái tài khoản đó là tôi dạy cậu đăng ký mà!"

Giao Đồ sửng sốt, rồi chợt nhận ra: "Cậu là 'Tử Lôi Vô Địch Thiên Mệnh Đệ Nhất Hồi Tố Chân Quân'?"

Khương Tốc: "..."

Cái tên này khi đọc lên nghe sao kỳ cục thế...

Thôi kệ.

Khương Tốc kéo Giao Đồ: "Để kỷ niệm lần đầu gặp mặt, đêm nay cùng leo rank thông đêm nhé!"

Giao Đồ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."

Hai người thực sự chơi game suốt đêm.

May mắn là đêm đó không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng ngày hôm sau, chuyện con búp bê vẫn khiến cả nhà biết tin.

Dù Lộ Tuyết Hy có biết trước hay không, con búp bê đó chắc chắn phải bị xử lý. Chỉ là cô vốn đã bị thương, lại thêm việc ngất xỉu đêm qua, gia đình không tiện nói gì nhiều, chỉ dặn dò cô sau này phải cẩn thận khi đặt búp bê.

Lộ Tuyết Hy đành gật đầu cam đoan.

Khi nằm một mình trên giường dưỡng thương, nghĩ về thất bại đêm qua và con búp bê bị mất, cô cắn chặt răng.

Vết thương trên trán không thể chần chừ thêm, cô phải nhanh chóng hấp thụ khí vận để mau lành.

Suy nghĩ một lát, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Khương Trừng.

Không lâu sau, Khương Trừng gọi video, nhưng Lộ Tuyết Hy từ chối liên tục ba lần, chỉ nói mình chưa chỉnh chu nên không tiện video, rồi nhắn âm thanh nói chuyện một lúc.

Không lâu sau, Khương Trừng phát hiện ra chuyện không ổn, liền hỏi Minh Thúc và biết được sự việc trong nhà.

Tối đó, Khương Trừng từ Đồng Thị trở về, lập tức cãi nhau to với Khương Tốc và bố mẹ.

Sáng hôm sau, anh đưa Lộ Tuyết Hy rời khỏi nhà họ Khương, cùng đến Đồng Thị, lấy cớ tìm nơi yên tĩnh để cô dưỡng thương
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 276



Khương Tú Tú biết được mọi chuyện vào ngày hôm sau.

Vì ngọc bội vỡ, Khương Tốc không yên tâm, sáng hôm sau liền ầm ĩ đòi đi tìm chị gái, nói rằng: "Chỉ có chỗ của chị em mới khiến em an tâm."

Khương Hoài đành phải giúp anh liên lạc với Khương Tú Tú.

Nghe xong chuyện ở nhà, Khương Tú Tú lại cảm thấy kỳ lạ:

"Em nói Tiểu Hồ Ly ban đầu phát hiện ra điều bất thường, nhưng sau khi vào phòng lại im lặng?"

"Ừ."

Khương Hoài vốn định tự mình xử lý những chuyện này, vì ban ngày Tú Tú đã phải tập trung huấn luyện mệt mỏi rồi, nếu có thể, anh không muốn làm phiền cô bằng những chuyện vặt vãnh.

Nhưng anh phát hiện, có những việc anh có thể tự giải quyết, nhưng liên quan đến lĩnh vực huyền học, anh hoàn toàn mù tịt.

Thà rằng hỏi ý kiến của Tú Tú còn hơn tự mình hành động thiếu suy nghĩ mà bỏ sót điều gì đó.

Như chuyện của Khương Tốc, ai biết được liệu có lần nguy hiểm thứ hai ập đến hay không? Anh phải báo trước cho Tú Tú để có biện pháp phòng ngừa.

Khương Tú Tú suy nghĩ một lát rồi nói:

"Tiểu Hồ Ly ở bên em gần hai năm rồi, nó rất nhạy cảm với một số thứ. Nếu nó có phản ứng, chắc chắn trong phòng búp bê có tồn tại âm khí.

Nhưng sau khi vào phòng lại không phát hiện gì, có lẽ âm khí đó đã trốn đi hoặc ẩn giấu khí tức của mình..."

Ngay cả cô, cũng không thể ngay lập tức phát hiện ra sự tồn tại của một số thứ âm tà.

Ít nhất, trong thời gian cô sống ở nhà họ Khương, cô không nhận thấy Lộ Tuyết Hy hay phòng búp bê của cô ta có gì bất thường.

Hoặc có lẽ, đối phương có một thứ sức mạnh đặc biệt hơn?

"Em có để vài tấm bùa trận pháp trong thư phòng của Trử Bắc Hạc, anh nhớ lấy về dán trong các phòng. Nếu có thứ gì bẩn thỉu đến gần, bùa sẽ tự động khóa chúng lại."

Khương Tú Tú nói xong lại thêm:

"Nếu bùa mất tác dụng, phòng em cũng có trận pháp riêng, ôm Tiểu Hồ Ly là có thể tự do ra vào. Trường hợp khẩn cấp có thể trốn vào phòng em, nếu thực sự nguy hiểm Giao Đồ cũng sẽ ra tay."

Khương Tú Tú vốn định nói nếu gặp nguy hiểm khó lường có thể chạy đến chỗ Trử Bắc Hạc.

Có anh ta ở đó, yêu ma gì cũng không dám đến gần.

Nhưng nghĩ lại thấy phiền phức quá, cô âm thầm gạt bỏ ý định này.

Còn Khương Hoài, so với những điều đó, anh tò mò hơn về một chuyện khác:

"Tại sao bùa trận pháp của em lại để trong thư phòng của Trử Bắc Hạc?"

Quan hệ giữa hai người thế nào mà anh ta lại cho em để đồ trong thư phòng?

Đối mặt với câu hỏi khó từ anh trai, Khương Tú Tú giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Dạo này anh ấy đột nhiên thích nghiên cứu bùa phép, nên nhờ em vẽ mấy tấm để anh ấy xem."

Cô không thể nói rằng bùa phép của cô để trong thư phòng của anh ta là để hấp thụ linh khí đã qua tinh luyện.

Bí mật của đại lão gia như vậy cũng sẽ bị lộ.

Dù không phải bí mật gì xấu, nhưng cũng không thích hợp để quá nhiều người biết.

Cách giải thích duy nhất là, đại lão gia đột nhiên quan tâm đến phù chú huyền môn.

Như vậy, việc cô và anh ta thường xuyên tiếp xúc gần đây cùng tình cảm tiến triển nhanh chóng cũng có lý do hợp lý.

Khương Tú Tú tự nhận mình đã tìm được một cái cớ hoàn hảo.

Nhưng cô không biết rằng, trong mắt Khương Hoài, đó là âm mưu của một kẻ đang nhắm đến em gái mình, thậm chí dùng cả cớ nghiên cứu bùa phép để tạo cơ hội tiếp xúc.

Chuyện này chẳng phải rất thường gặp sao?

Giống như một người chưa bao giờ hâm mộ ngôi sao nào, đột nhiên tìm hiểu về thần tượng chỉ để có chủ đề nói chuyện với người mình thích...

Còn việc Trử Bắc Hạc có thực sự quan tâm đến bùa phép hay không, Khương Hoài thậm chí không nghĩ đến khả năng đó.

Bởi một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế và khắt khe như Trử Bắc Hạc, làm sao có thể hứng thú với những thứ nguệch ngoạc như bùa chú?

Nghĩ đến đây, Khương Hoài nhìn em gái qua màn hình, lòng đầy lo lắng.

Dù em gái trông rất độc lập, nhưng trong chuyện tình cảm vẫn còn quá ngây thơ.

Ngay cả thủ đoạn của những kẻ đàn ông xấu xa cũng không nhìn ra.

Tuy nhiên, việc quét sạch những kẻ dùng thủ đoạn tiếp cận em gái cũng là trách nhiệm của một người anh trai.

Anh quyết định sau này sẽ đến thư phòng của Trử Bắc Hạc, thu dọn tất cả những thứ thuộc về em gái mình, không để sót một món nào!

Khương Tú Tú không biết suy nghĩ của Khương Hoài, sau khi tắt cuộc gọi, cô quyết định gọi người giao hàng, nhờ Giao Đồ gửi con búp bê tóc đen từ nhà họ Khương đến cho cô kiểm tra.

Đã có manh mối, thì phải điều tra.

Sau khi đặt hàng, cô lại mở danh sách bạn bè, giữa Trử Bắc Hạc và Giao Đồ, cô chọn Giao Đồ để nhắn tin về việc người giao hàng sẽ đến.

Nhưng trước khi cô kịp gửi tin nhắn, Trử Bắc Hạc đã nhắn trước.

[Trử Bắc Hạc]: Giao Đồ đã kể với anh chuyện nhà họ Khương. Anh sẽ bảo cậu ta để ý bên đó, em không cần lo lắng.

Khương Tú Tú thấy tin nhắn, ấn tượng đầu tiên là đại lão gia quá chu đáo!

Cô lập tức từ bỏ ý định nhắn cho Giao Đồ, tập trung trả lời đại lão gia.

[Khương Tú Tú]: Cảm ơn anh, mấy tấm bùa trận pháp em để trong thư phòng của anh nhờ anh chuyển giúp cho anh trai em. Dán trong nhà sẽ giúp mọi người yên tâm hơn.

Gửi xong, cô lại cảm thấy như vậy có vẻ không quan tâm đến đại lão gia, nên thêm vào:

[Khương Tú Tú]: Biệt thự của anh có trận pháp do em tự tay bố trí, hiệu quả còn tốt hơn mấy tấm bùa kia, anh có thể yên tâm.

Trử Bắc Hạc nhìn tin nhắn từ đối phương.

Dù chỉ là tin nhắn chữ, không có biểu cảm nào, nhưng anh lại có thể hình dung ra khuôn mặt nghiêm túc của cô khi nói câu đó.

Khóe miệng không tự giác nhếch lên, anh nhắn lại.

[Trử Bắc Hạc]: Ừ, anh rất yên tâm.

Tòa nhà Tập đoàn Trử.

Mấy vị lãnh đạo công ty nhìn nhau, liếc mắt nhìn vị tổng giám đốc với ánh mắt khó hiểu. Ngay cả vị lãnh đạo đang báo cáo cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hôm nay tâm trạng tổng giám đốc không tệ, vậy mình có thể vượt qua.

Vừa nghĩ vậy, đã thấy Trử Bắc Hạc đặt điện thoại xuống, ánh mắt ấm áp vừa rồi biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khi nhìn người đang báo cáo.

"Anh biết mình vừa sai chỗ nào không?"

Vị lãnh đạo công ty: "???"

Trử Bắc Hạc gõ nhẹ lên bàn: "Tỷ lệ ngân sách phát triển và lợi nhuận mục tiêu sai rồi."

Vị lãnh đạo vội vàng xin lỗi.

Nhưng trong lòng lại thầm than khổ.

Không phải, tổng giám đốc đang nhắn tin mà! Sao lại còn để ý đến tỷ lệ lợi nhuận của tôi?

Trong khi không khí phòng họp vẫn nghiêm túc như thường lệ, Khương Tú Tú đóng trang trò chuyện, chợt nhớ ra lý do Khương Tốc không liên lạc được với cô.

Cô đã chặn anh ta.

Và hình như chưa bỏ chặn.

Nghĩ đến đây, Khương Tú Tú mở trang cá nhân của Khương Tốc, định bỏ chặn.

Nhưng chưa kịp làm, Trần đạo diễn đã gửi đến một bức ảnh.

Nhìn rõ bức ảnh, Khương Tú Tú hơi nhướng mày, lập tức quên béng Khương Tốc.

Bởi bức ảnh Trần đạo diễn gửi, rõ ràng là một con búp bê tóc đen đặt làm theo yêu cầu khác.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 277



Con búp bê tóc đen này rất giống với bức ảnh Khương Hoài chụp gửi cho cô.

Có lẽ cùng một series búp bê BJD phong cách cổ điển, chỉ khác biệt đôi chút về ngoại hình và kiểu tóc.

Mục đích của Trần đạo diễn khi gửi bức ảnh này cũng rất đơn giản.

"Vị khách thứ sáu của chương trình kỳ tới đã được chốt, đây là món quà cô ấy chuẩn bị trước cho hai nữ khách mời. Nghe nói bây giờ nhiều cô gái thích loại búp bê này. Em thấy sao? Có thích không?"

Việc Trần đạo diễn chủ động làm thân như vậy cũng là bất đắc dĩ.

Lời nguyền về "vị khách thứ sáu" của chương trình đã lan truyền khắp nơi, thậm chí trên mạng còn có cả bình chọn đề cử riêng cho vị trí này.

Nhiều fan còn cổ vũ đối thủ để thần tượng của họ tham gia "Linh Cảm".

Lý do là nếu ngày thường họ luôn ca ngợi thần tượng của mình, thì đây chính là lúc kiểm chứng nhân phẩm.

Không có gì phải sợ thì cứ mạnh dạn lên!

Những chuyện này khiến mạng xã hội xôn xao không ngớt.

Dù nhiều người thèm muốn lượng tương tác khổng lồ của "Linh Cảm", nhưng không ít người vẫn lo lắng về "lời nguyền" được đồn đại.

Những ai không sạch sẽ đương nhiên lập tức từ chối, còn những người tự cho mình trong sạch lại sợ sau khi tham gia sẽ trở nên không sạch sẽ...

Tóm lại, việc tìm kiếm vị khách thứ sáu gặp rất nhiều khó khăn.

Lần này bắt được một ứng viên cũng là nhờ chủ đề tập 5, là một nữ diễn viên mà Trần đạo diễn tương đối quen biết, có nhân phẩm đảm bảo và ý thức pháp luật cao.

Lần này Trần đạo diễn chọn khách mời hoàn toàn bỏ qua yếu tố流量 và sức hút, chủ yếu tập trung vào sự an toàn.

Bản thân cô gái cũng nghĩ hồ sơ của mình khá an toàn, nhưng thấy Trần đạo diễn nghiêm túc như vậy, cộng với lời nguyền thứ sáu trên mạng được đồn thổi có cơ sở, trong lòng cũng không khỏi lo lắng.

Vì vậy cô mới chuẩn bị món quà này, nhờ Trần đạo diễn thăm dò trước.

Khương Tú Tú nghe nói đây là quà của khách mời mới, biểu cảm có chút vi diệu.

Cô không biết đây là trùng hợp hay các cô gái hiện nay thực sự thích loại búp bê này.

Nhưng bản thân cô thì không thích.

Cô đã qua cái tuổi thích chơi búp bê từ lâu.

So với những con búp bê xinh xắn này, cô thích búp bê giấy hoặc búp bê rơm hơn.

Nghĩ vậy nhưng cô không hề lộ ra, ngược lại rất hợp tác:

"Con búp bê này rất đẹp, có thể gửi ngay cho em được không?"

Cô cũng tò mò không biết búp bê của Lộ Tuyết Hy và búp bê đặt làm bình thường bên ngoài có gì khác biệt.

Trần đạo diễn vốn chỉ coi con búp bê như viên đá thăm dò, không ngờ Khương Tú Tú lại muốn ngay lập tức.

Đột nhiên có cảm giác mình vô tình phát hiện ra sở thích bí mật của thiên tài huyền môn.

Lập tức cười nói:

"Được! Anh sẽ bảo người ta gửi ngay cho em."

Viên đá đã ném đi, Trần đạo diễn cũng không khách khí, ngay lập tức gửi cho Khương Tú Tú ảnh của khách mời mới.

Đây mới là chủ đề chính của Trần đạo diễn hôm nay.

"Tú Tú à, đây là vị khách thứ sáu chương trình chọn cho kỳ tới, chưa công bố trên mạng đâu, em thấy... ổn không?"

Trước đây anh quá tự tin, giờ nghĩ lại mình đúng là có vàng mà không biết dùng.

Có Khương Tú Tú - thiên tài huyền môn ngồi trong chương trình, lẽ ra anh nên tham khảo ý kiến cô sớm hơn.

Làm đạo diễn, điều này chắc chắn không phải xấu hổ.

Khương Tú Tú không ngạc nhiên khi anh gửi ảnh cho mình.

Điều khiến cô bất ngờ là cô gái trong ảnh, mặc trang phục cổ trang, gương mặt thanh tú ưa nhìn, thoạt nhìn có nét đẹp cổ điển.

Nếu không phải vì bối cảnh phía sau là một chiếc xe caravan.

Khương Tú Tú không thường đu idol, nhưng có thể nhận ra đây là một tiểu hoa đương đại có thực lực.

Lưu Hữu Du, tốt nghiệp Học viện Điện ảnh chính quy, từ khi debut luôn tập trung vào diễn xuất, gần như không có scandal hay tin đồn tình cảm, ngoài tuyên truyền phim thì hiếm khi tham gia gameshow.

Khán giả đánh giá đây là một diễn viên có tâm với nghề.

Và thực tế, những gì Khương Tú Tú thấy cũng giống như đánh giá của netizen.

Cung nhân duyên của Lưu Hữu Du rất mờ nhạt, trong khi cung sự nghiệp lại rõ ràng, mũi hơi ngắn, tính cách có phần trầm lặng.

Nhìn chung, từ tướng mặt có thể thấy Lưu Hữu Du không có vấn đề gì, thậm chí còn đơn giản hơn so với các khách mời khác.

Khương Tú Tú thấy sao nói vậy.

Trần đạo diễn ở đầu dây bên kia căng thẳng chờ kết quả, giống như học sinh chờ giáo viên công bố điểm thi cuối kỳ.

Mãi đến khi Khương Tú Tú nói không có vấn đề, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức lấy lại sự tự tin của một đạo diễn lão luyện.

"Ha! Anh biết mà, lần này anh không thể nào nhầm được!!!"

Được Khương Tú Tú "phán như thần", tối hôm đó Trần đạo diễn tự tin để chương trình công bố khách mời thứ sáu của tập 5.

Mạng xã hội đương nhiên lại một phen xôn xao.

Khương Tú Tú không quan tâm đến tin tức trên mạng nữa, chuyển sang tìm hiểu tài liệu về loại búp bê BJD.

Vừa tra cứu được một lúc, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ nhịp nhàng:

"Tú Tú, em có trong này không?! Chị là Nam Tinh đây!"

Khương Tú Tú nghe tiếng gõ cửa đã biết là ai, bởi ngoài fan cuồng Cố Kinh Mặc ở phòng bên cạnh, không ai lại đến gõ cửa phòng cô giữa đêm khuya.

Liếc nhìn cửa, cô kết ấn, con tiểu nhân bằng giấy vàng nằm trên bệ cửa sổ bỗng sống dậy, nhẹ nhàng nhảy lên ổ khóa, cần mẫn mở cửa.

Lộc Nam Tinh bước vào, thấy Khương Tú Tú đang ngồi trước bàn máy tính tra cứu tài liệu.

Sau khi Khương Vũ Thành và Khương Hoài bổ sung đủ thứ, phòng ký túc xá của Khương Tú Tú giờ không còn đơn giản như trước, mà chất đầy đủ loại đồ đạc.

Lộc Nam Tinh vừa vào đã hào hứng nằm dài trên chiếc ghế sofa gỗ óc chó phía sau bàn máy tính, rồi giơ điện thoại lên như muốn chia sẻ tin tức với cô.

"Em biết chương trình 'Linh Cảm' đã công bố khách mời mới chưa? Nhóm chat lớp Quý Mão 3 của chúng ta có rất nhiều bạn đang bói toán, xem tướng mặt, chuẩn bị dự đoán cát hung cho tập tới của các em đấy!"

Ban đầu không phải tân sinh viên nào cũng xem "Linh Cảm", nhưng từ sau khi mọi người trực tiếp tham gia, cộng thêm việc bạn học (Khương Tú Tú) là khách mời chính của chương trình, các tân sinh viên bắt đầu quan tâm hơn, thậm chí có người còn lập tài khoản phụ để theo dõi livestream.

Khương Tú Tú nghe cô nhắc tới, mới nhớ mình đã tham gia nhóm chat của khóa này, chỉ là thường để chế độ im lặng.

Giờ cô mở điện thoại xem mọi người trong nhóm đang thảo luận gì.

Vì gia truyền khác nhau, mấy bạn giỏi bói toán và xem tướng trong nhóm phân tích tướng mặt của Lưu Hữu Du cùng vận thế của chương trình tập tới.

Khương Tú Tú thấy có vài bạn phân tích chi tiết hơn cả những gì cô nói với Trần đạo diễn, liền xem như học hỏi thêm.

Lộc Nam Tinh gần như mù tịt về hai môn này, nhưng cũng chăm chú đọc phân tích, cuối cùng rút ra kết luận:

"Chúc mừng các em, sắp đón một vị khách thứ sáu kiên cường!"

Khương Tú Tú cười không đáp, Lộc Nam Tinh định nói thêm điều gì, bỗng ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính, gương mặt bánh bao tràn đầy hào hứng:

"Tú Tú, em cũng thích búp bê à?"
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 278



Khương Tú Tú hơi ngạc nhiên nhìn Lộc Nam Tinh: "Em cũng chơi cái này à?"

"Đương nhiên, đây là gia truyền nhà em mà."

Lộc Nam Tinh nói như chuyện hiển nhiên.

Khương Tú Tú chưa kịp hiểu mối liên hệ giữa búp bê BJD và gia truyền huyền môn, đã thấy Lộc Nam Tinh đột nhiên lôi từ trong túi ra một con búp bê Lolita cỡ 6 phân.

Nhìn kỹ, con búp bê này còn có chút giống Lộc Nam Tinh?

"Đây là con gái em, tên Tiểu Tinh."

Lộc Nam Tinh vừa nói vừa đặt búp bê lên bàn, sau đó khẽ đọc chú thuật, hai tay kết ấn:

"Dậy!"

Theo tiếng hô của Lộc Nam Tinh, Khương Tú Tú thấy con búp bê trên bàn từ từ đứng lên, đầu tiên cử động cứng nhắc, sau đó nhanh chóng trở nên linh hoạt.

Theo sự biến đổi của ấn pháp trong tay Lộc Nam Tinh, con búp bê Lolita thậm chí còn làm động tác váy chào Khương Tú Tú một cách thanh lịch.

"Tiểu Tinh nhà em còn biết nhảy nữa đấy."

Lộc Nam Tinh nói xong lại hào hứng biểu diễn cho Khương Tú Tú xem búp bê nhảy múa.

Lúc đầu, búp bê Lolita xoay người nhảy múa duyên dáng, nhưng giữa chừng đột nhiên bị đơ, biến thành điệu nhảy zombie.

Một lúc sau lại tiếp tục nhảy bình thường, rồi lại nhảy zombie vài cái.

Lộc Nam Tinh có vẻ sốt ruột, mặt đỏ bừng cố gắng điều khiển búp bê.

Khương Tú Tú im lặng xem hết.

Cô hình như... đoán được gia truyền của Lộc Nam Tinh là gì rồi.

......

Lộc Nam Tinh tuy không phải dân chơi búp bê chính hiệu, nhưng hiểu khá rõ về thế giới búp bê, Khương Tú Tú liền nhờ cô giúp mình tìm hiểu kiến thức về búp bê.

Tối hôm đó, búp bê của Lộc Tuyết Hy và búp bê Lưu Hữu Du tặng cùng được gửi đến tay Khương Tú Tú.

Khương Tú Tú liền nhờ Lộc Nam Tinh cùng xem xét hai con búp bê.

Tóc của búp bê Lộc Tuyết Hy đúng như Giao Đồ nói, thực sự làm bằng tóc người chết, và khác với tóc giả có thể thay thế thông thường, búp bê đặt làm này của cô ta có tóc cố định.

Lộc Nam Tinh chỉ nói:

"Các hãng búp bê chính thống chắc chắn không dùng tóc người chết, nói thật thì tóc người chết còn khó kiếm hơn tóc người sống."

Cô vừa nói vừa nhăn mặt, rồi tiếp tục:

"Nhưng em biết ở nước ngoài có những cửa hàng búp bê ngầm, dùng chiêu trò làm búp bê từ bộ phận cơ thể người để thu hút, ví dụ như da người, xương sọ...

Em nghĩ búp bê này của chị cũng giống loại sưu tầm đó, bởi tóc người chết cũng thuộc về cơ thể người mà."

Khương Tú Tú ban đầu chỉ muốn xem búp bê làm bằng tóc người chết có mục đích gì khác không.

Bởi ai cũng biết, những vật phẩm có chứa bộ phận người chết dễ trở thành vật trung gian cho tà thuật.

Nhưng đột nhiên nghe nói có người có sở thích sưu tầm đặc biệt như vậy, cô cũng không chắc Lộc Tuyết Hy thuộc loại nào.

Nhưng dù là loại nào, Khương Tú Tú cũng thấy đối phương có chút b**n th**.

Khương Tú Tú không quan tâm Lộc Tuyết Hy là hoa sen trắng b**n th** hay hoa sen trắng bình thường.

Hiện tại ít nhất đã xác định búp bê này trong nhà không bị ám khí.

Còn việc Khương Tốc bị tấn công nửa đêm có liên quan đến cô ta hay không, cần xem tiếp những chuyện xảy ra sau này.

Tuy nhiên, cho đến trước ngày phát sóng tập 5, nhà cô cũng không xảy ra chuyện gì lạ nữa. Khương Tú Tú tạm thời gác chuyện búp bê sang một bên.

Vì những ngày này luôn quan tâm từ xa tình hình nhà họ Khương, mãi đến khi chuẩn bị lên đường đến địa điểm phát sóng tập 5, Khương Tú Tú mới chợt nhớ ra mình hình như chưa xin phép thầy giáo.

Dù buổi tập huấn tân sinh viên đã kết thúc hôm qua, nhưng hôm nay là ngày khai giảng chính thức, việc xin nghỉ không dễ, huống chi là trường hợp không xin trước như cô.

Lộc Nam Tinh nghe thấy lo lắng của Khương Tú Tú, chỉ lộ vẻ kỳ lạ nhìn cô.

"Tú Tú, em chưa biết à?"

Khương Tú Tú chớp mắt: "Biết gì?"

Lộc Nam Tinh liền tiến lại gần, thần bí nói:

"Lớp chúng ta thiếu một người, sau đó thầy giáo tra ra mới biết chuyện."

"Chuyện gì vậy?" Khương Tú Tú hợp tác hỏi.

Lộc Nam Tinh càng lúc càng thần bí:

"Nghe nói hè vừa rồi, cậu ta nhận đơn hàng ở Myanmar, nói là qua đó giúp bố trí phong thủy, rồi... không về nữa."

Khương Tú Tú: ???

Lộc Nam Tinh thở dài: "Nghe nói là gặp phải bọn lừa đảo bị giữ lại, điện thoại cũng bị tịch thu, cuối cùng phải dùng phép thuật điều khiển chim giấy gửi tín hiệu cầu cứu Cục An Toàn Đặc Biệt, mấy thầy trong trường đều qua đó giải cứu rồi."

Ý nói thầy giáo không có ở trường, khai giảng là tự học, xin nghỉ chắc chắn không thành vấn đề.

Khương Tú Tú nghe xong, nhất thời không biết nói gì.

Nên nói là thủ đoạn lừa đảo ngày càng tinh vi, hay là bạn học kia quá xui xẻo??

Tuy nhiên, nếu các thầy và cục an toàn cùng can thiệp, chắc bạn học đó sớm muộn cũng sẽ trở về.

Không quan tâm nữa, Khương Tú Tú nhanh chóng xin nghỉ, ngày hôm đó thẳng tiến đến địa điểm quay tập 5 để gặp các khách mời khác.

Địa điểm lần này là một trường quay nổi tiếng gần Hải Thành.

Khương Tú Tú và các khách mời đến nơi vẫn còn chưa kịp định thần.

Bởi lần này, địa điểm phát sóng của chương trình nghiêm túc mà nói là một phim trường.

Phim trường "Thịnh Thế Phương Hoa" đang trong quá trình quay, và nữ chính của phim chính là khách mời thứ sáu Lưu Hữu Du.

[Vậy đây là tình huống gì? Vừa quay phim vừa phát sóng ư?]

[Em biết ngay Tiểu Ngư đang quay phim sao lại đồng ý tham gia gameshow, chắc chương trình lần này có âm mưu gì đó.]

[Chẳng lẽ thực sự định vừa quay vừa phát sóng? Wow, chỉ tưởng tượng đã thấy kịch tính!]

Có lẽ cảm nhận được sự ngơ ngác của khách mời và khán giả, Trâu Nam Bắc kịp thời giải thích:

"Đúng vậy, vì một số lý do đặc biệt, tập 5 chúng tôi cần quay tại trường quay. Trong tập này, các khách mời sẽ tham gia với tư cách diễn viên quần chúng đặc biệt."

Trâu Nam Bắc vừa nói vừa cao giọng:

"Nghĩa là trong hai ngày tới, sáu khách mời của chúng ta sẽ tham gia diễn xuất trong phim và đồng thời phát sóng trực tiếp! Thế nào? Bất ngờ không? Kịch tính không?"

Nói xong, chỉ thấy năm khách mời trước mặt đều mặt vô hồn nhìn anh.

Trâu Nam Bắc méo miệng, đành gượng gạo xóa tan không khí gượng gạo:

"Địa điểm quay tập này chọn phim trường 'Thịnh Thế Phương Hoa' là vì những sự kiện kỳ lạ xảy ra gần đây. Chi tiết cụ thể sẽ do khách mời mới giải thích sau."

Anh nói thêm với Cố Kinh Mặc và mấy người khác: "Chi tiết đã thống nhất với quản lý của mọi người, mọi người yên tâm tham gia nhé."
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 279



Trâu Nam Bắc đang giải thích thì Lưu Hữu Du cũng vừa xuất hiện.

Vừa kết thúc cảnh quay, cô vẫn còn nguyên trang phục cổ trang, khoảnh khắc xuất hiện khiến các khách mời trầm trồ.

Khán giả livestream cũng không ngừng thả [Mỹ nhân, xin chào].

Lưu Hữu Du vốn có nhan sắc rực rỡ, lại được đào tạo từ nhỏ về kịch nghệ nên toát lên khí chất cổ điển. Ngay từ khi mới debut, cô đã nổi tiếng với hình tượng cổ trang và được đưa vào các video tổng hợp mỹ nhân cổ trang đình đám.

Vì vậy, phần lớn các phim cô tham gia đều là cổ trang.

"Xin lỗi mọi người, cảnh quay hôm nay kéo dài hơn dự kiến."

Lưu Hữu Du ngoài đời khá nhút nhát, nhưng trước ống kính lại rất tự nhiên. Cô vẫy tay chào khán giả theo yêu cầu của MC, sau đó lần lượt chào các khách mời.

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên Khương Tú Tú, vừa có chút lo lắng vừa thân thiện:

"Chào Tú Tú, em xem chương trình thấy mọi người gọi em như vậy, chị có thể gọi thế không?"

"Tất nhiên rồi." Khương Tú Tú mỉm cười, "Cảm ơn chị vì món quà."

Hai người trò chuyện vui vẻ.

Khán giả livestream lập tức xôn xao.

[Cô ấy cười rồi, cô ấy cười rồi! Tôi tuyên bố tập này ổn định!]

[Để biết khách mời thứ sáu có ổn không, quan trọng là xem phản ứng của tiên nữ!]

[Tôi nói rồi mà, mọi người xem lại đi, con gái tôi trước giờ đối với mấy vị khách thứ sáu kia đều rất lạnh nhạt!]

[Nội bộ tiết lộ, nghe nói Trần đạo diễn lần này hỏi ý kiến tiên nữ trước khi chọn người.]

[Cũng khổ cho ổng, Lưu Hữu Du là một trong mười nữ nghệ sĩ khó bị lật đổ nhất!]

[Trần đạo diễn: Tập này chúng tôi chọn khách mời theo tiêu chí an toàn.]

[HAHAHAHA, hàng ngày thương Trần đạo diễn một giây.]

[Không ai khen tạo hình phim mới của Tiểu Ngư sao?!]

[Tôi đây! Tạo hình Tiểu Ngư siêu đẹp! Mong chờ quá!]

[Fan cứng Tiểu Ngư nói là siêu mong chờ tập này! Vừa xem cô ấy đóng phim vừa xem livestream, đúng là chương trình thần thánh!]

[Ừm, tập này chắc chắn ổn!]

Chỉ sau năm phút phát sóng, hashtag #Khách mời tập 5 Linh Cảm ổn định# đã leo lên top tìm kiếm.

Lưu Hữu Du sau khi chào hỏi xong liền dẫn mọi người vào phòng nghỉ, đồng thời giải thích vấn đề đoàn phim đang gặp phải.

"Bộ phim này bắt đầu quay từ hai tháng trước, nhưng chưa đầy một tháng đã xảy ra hàng loạt sự cố kỳ lạ."

"Ban đầu là trang phục của các nam diễn viên bị phá hoại, đoàn phim phải đặt thêm ba lần. Nhóm hóa trang sau đó cử người canh giữ, nhưng ngày hôm sau vẫn có vấn đề."

Nếu không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng, đạo diễn còn định báo cảnh sát.

"Vì chỉ có trang phục nam diễn viên bị hư hại, mọi người ban đầu nghi ngờ có kẻ cố ý phá hoại, như antifan chẳng hạn."

"Nhưng từ tháng trước, sự cố bắt đầu xảy ra trong lúc quay phim."

"Vì 'Thịnh Thế Phương Hoa' kể về câu chuyện của phụ nữ, nhân vật của tôi là con gái cả trong gia tộc sa sút, không được coi trọng."

"Cô ấy dùng năng lực của mình để vươn lên ngang hàng với đàn ông, tất nhiên sẽ gặp nhiều trở ngại, từ gia đình đến quan trường..."

Lưu Hữu Du nói về nhân vật rất say sưa, giọng điệu hào hứng. Nhưng cô không quên đang livestream, nhanh chóng quay lại vấn đề chính:

"Do tính cách nhân vật, kịch bản có nhiều cảnh tôi và một nữ diễn viên khác bị hãm hại. Và chúng tôi phát hiện, mỗi khi quay cảnh đó, nam diễn viên đóng cùng sẽ gặp tai nạn lớn nhỏ..."

Ví dụ như cảnh người cha tát nhân vật chính.

Diễn viên đóng vai người cha vừa giơ tay đã bị trật lưng, hoặc bị đèn đổ trúng.

Hoặc cảnh nhân vật chính bị nhúng đầu xuống nước, diễn viên phản diện vừa định làm đã bị trượt chân ngã, hoặc tự dưng bị nước từ đâu dội vào mặt.

Những sự cố trùng hợp quá nhiều khiến mọi người nhận ra sự quái lạ. Diễn viên quần chúng sợ hãi không dám đóng, một nam diễn viên phản diện thậm chí bỏ vai.

Tiến độ quay phim vốn đã căng thẳng, giờ càng chậm trễ. Đạo diễn lo lắng đến mức nổi mụn ở miệng.

Sau đó, đoàn phim còn bí mật mời đại sư về xem.

Không biết vị đại sư đó học nghề chưa tới, hay đoàn phim mời người không đúng cách, tuần trước sự cố càng nghiêm trọng.

Có lần đang quay, nghiên mực trên bàn tự nhiên bay về phía nam diễn viên. Sáng nay, nam diễn viên đóng cùng cô còn bị nước từ đâu hắt vào mặt.

Lưu Hữu Du vừa nói đến đây thì đi ngang phòng nghỉ.

Nam diễn viên bên trong vừa thay quần áo, tóc vẫn còn ướt rõ ràng là nạn nhân bị nước hắt.

Thấy đoàn làm phim, anh ta mặt mày khó chịu, lẩm bẩm gì đó rồi bảo trợ lý đóng cửa.

Lưu Hữu Du thấy thái độ của anh ta cũng hơi ngượng:

"Vì những chuyện này, trường quay đồn đoán phim chúng tôi có ma, nghe nữa không tuyển được diễn viên quần chúng."

Nếu không phải vì chương trình huyền học nổi tiếng sắp tới giải quyết giúp, đoàn phim đã định tạm ngừng sản xuất.

Một khi dừng quay, rất khó để khởi động lại, dự án coi như thất bại.

Lưu Hữu Du vì quá yêu thích phim này nên đồng ý tham gia chương trình với tư cách khách mời, dù cô không giỏi ghi hình gameshow.

Cô muốn giải quyết vấn đề nên kể hết mọi chuyện, không để ý Trâu Nam Bắc đang ra hiệu liên tục. Khi cô nói xong, các khách mời đều có biểu cảm kỳ lạ.

Đặc biệt là ánh mắt họ nhìn Trâu Nam Bắc, toát lên vẻ nguy hiểm.

"Vậy không phải chế độ vừa quay vừa phát sóng, mà là đoàn phim này thiếu diễn viên quần chúng phải không?"

Cố Kinh Mặc giọng lạnh lùng, liếc Trâu Nam Bắc.

Chu Sát Sát phụng phịu hướng về phía Trần đạo diễn:

"Trần đạo diễn, anh bán đứng chúng em rồi!"

Khương Tú Tú cũng nghiêm túc hỏi:

"Nói đi, đoàn phim đút lót cho anh bao nhiêu?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back