Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 270



An Viễn Hành và Văn Văn nghe vậy lập tức không nhịn được mà khen ngợi, "Đại sư Khương đúng là người tốt!"

Họ vốn biết rằng cô nữ quỷ có thể kết thân với Đại sư Khương chắc chắn không phải là loại ác quỷ vô cớ chiếm đoạt nhà cửa của người khác.

Hai vợ chồng đều nhìn về phía Tề Thiên Khất, gương mặt đầy vẻ "anh xem, anh hiểu lầm cô nữ quỷ rồi".

Tề Thiên Khất khóe miệng không nhịn được giật giật.

Ai có thể ngờ rằng giữa chuyện này lại có liên quan đến Khương Tú Tú.

Cô ấy không phải là người của Cục An Toàn Đặc Biệt sao?

Sao lại có thể giúp một nữ quỷ tránh né rủi ro chứ!

Đúng vậy, đây chính là cách tránh né rủi ro rõ ràng nhất, bất kể là việc chứng nhận quỷ tu hay ký văn bản chuyển nhượng.

Hơn nữa, rất có thể gia đình họ Quan đã bị ép buộc ký vào văn bản này.

Bởi lẽ, đối với một con quỷ mà nói, việc ép buộc đối phương chuyển nhượng biệt thự mà không cần hại mạng quá đơn giản.

Tuy nhiên, dù biết khả năng này, Cục An Toàn sau khi xác nhận thủ tục đầy đủ cũng sẽ không dễ dàng đối phó với một quỷ tu đã được chứng nhận khí quỷ thuần chính.

Thêm vào đó, quỷ tu này tình huống thực sự đặc biệt.

Cấp trên có lẽ cũng biết rõ tình huống này nên chỉ xếp vào hồ sơ không quan trọng, cũng không thúc giục xử lý việc này.

Sau khi xác nhận tình hình, Tề Thiên Khất cũng không muốn làm chuyện gây phiền toái, chỉ theo thông lệ dặn dò Quản Tình Tình chuyên tâm tu luyện, không gây chuyện, đồng thời phải quản lý tốt mấy tiểu quỷ đang tá túc trong biệt thự của cô, không để chúng ra ngoài gây rối.

Cũng nhờ lời cảnh báo của Tề Thiên Khất, hai vợ chồng Văn Văn mới biết tại sao trên mạng lại nói có thể gửi đồ chơi trẻ em.

Thì ra trong biệt thự này không chỉ có mỗi cô nữ quỷ.

Dù biết có quỷ, nhưng Văn Văn lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ là vì cô đã chứng kiến sự độc ác của con người, so ra, những con quỷ lương thiện lại khiến cô an tâm hơn.

Nhớ lại những tháng ngày đau khổ mình đã trải qua, cùng ngày được cứu rỗi đó, Văn Văn không nhịn được nhìn Quản Tình Tình, chân thành mà nói:

"Chị gái, cảm ơn chị."

Cảm ơn chị đã cứu em.

Quản Tình Tình trước đây cũng từng giúp đỡ những cô gái bị đàn ông bạc tình làm tổn thương, họ sau đó cũng sẽ chủ động mang đồ đến tặng và bày tỏ lòng biết ơn.

Nhưng vì không muốn đối phương tiếp xúc quá nhiều với mình mà nhiễm âm khí, cô thường chỉ lắng nghe họ nói xong rồi đặt đồ xuống rời đi trong biệt thự.

Đây là lần đầu tiên, có người nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói lời cảm ơn.

Điều này khiến cô cảm thấy những việc mình làm là có ý nghĩa, cũng khiến cô tìm thấy một chút cảm giác thuộc về đã lâu không gặp trong cõi trần gian này.

"Không cần cảm ơn." Cô khẽ nói.

Dừng một chút, cô nhìn vào vẻ u uất ẩn sâu trong đáy mắt Văn Văn, bỗng lại nói:

"Không phải ai cũng có cơ hội thoát khỏi biển khổ và trở về quỹ đạo bình thường, đã thoát ra rồi, đừng ngoảnh lại nhìn nữa."

Văn Văn mắt hơi run, đỏ lên trong chớp mắt.

Dù đã đổi lại thân thể của mình, nhưng những nỗi đau từng trải qua vẫn đọng lại trong ký ức không thể xóa nhòa, mà điều khiến Văn Văn không thể chấp nhận nhất là việc cô từng bị ép trở thành vợ người khác.

Cô cảm thấy buồn nôn, càng không thể dễ dàng buông bỏ.

Nhưng lời nói của cô nữ quỷ trước mặt khiến nỗi đau dồn nén trong lòng cô những ngày qua như muốn bùng phát.

Đúng vậy, so với cô nữ quỷ trước mặt, cô đã may mắn hơn nhiều, ít nhất cô có cơ hội làm lại chính mình.

Những chuyện đã qua, hãy coi như bị chó cắn.

Cần gì phải dùng chuyện đó để hành hạ bản thân nữa.

Nghĩ thông suốt, nỗi u uất trong lòng Văn Văn dường như cũng tan biến một phần.

Tề Thiên Khất chỉ im lặng đứng nhìn, đến khi hai bên nói chuyện xong mới gọi hai người về cục.

Dù đã hoán đổi hồn thành công, nhưng rốt cuộc không phải do người của cục tự giải trừ thuật pháp, để đảm bảo sau này không xảy ra vấn đề, vẫn phải đưa Văn Văn và Hà Thiên Thiên về cục làm xác nhận.

Không lâu sau khi ba người rời đi, bảo vệ khu biệt thự phụ trách khu vực này tuần tra đến nơi.

"Dạo này ngày nào cũng có người mang đồ lén vào cầu nguyện, bảo vệ khu biệt thự chúng tôi—"

"Hôm nay có người nói là nhân viên chính phủ, làm sao ngăn được. Đi xem trước đã, nghe nói lần này mang theo khá nhiều đồ. Nếu cửa lại chất đầy, phải gọi lao công đến dọn."

Hai bảo vệ vừa nói vừa đi đến trước biệt thự nhà họ Quan, vốn tưởng sẽ lại thấy cảnh quen thuộc với đủ loại đồ ăn vặt chất đầy trước cửa.

Nhưng trước mắt, cửa biệt thự nhà họ Quan vẫn đóng chặt như thường lệ, bên ngoài sạch sẽ, không có bất kỳ thứ gì.

Hai bảo vệ nhìn nhau ngơ ngác.

Lúc này, gió nhẹ thổi qua, cả hai đều cảm thấy một chút lạnh lẽo giữa mùa hè.

……

Một bên khác, nhà họ Khương.

Lộ Tuyết Hy từ phòng búp bê bước ra, đối diện đúng lúc thấy Khương Hoài đi tới, anh cầm điện thoại, rõ ràng đang dặn dò người bên kia một số việc.

"... Tiến độ càng nhanh càng tốt, nhưng đừng gây ồn ào ảnh hưởng đến núi, cũng phải chú ý an toàn..."

Trợ lý bên kia nghe yêu cầu này chỉ muốn khóc, đành ghi chép cẩn thận, nói: "Vâng, không thành vấn đề."

Lộ Tuyết Hy đứng yên tại chỗ, nở nụ cười dịu dàng, nhìn Khương Hoài tiến lại gần, gọi khẽ: "Anh Khương Hoài."

Khương Hoài liếc nhìn, sắc mặt không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại như không có người bên cạnh, bước qua cô.

Nụ cười trên mặt Lộ Tuyết Hy khựng lại, càng không nghe thấy hệ thống báo tăng điểm hảo cảm, trong lòng bỗng thấy phiền muộn, định quay về phòng.

Ngay lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mặt mình đau nhói.

Cảm giác như da mặt đang từng chút nứt ra.

Lộ Tuyết Hy đồng tử co rụt, như nghĩ đến điều gì, cô quay người, nhanh chóng trở về phòng búp bê.

Vừa bước vào, cô thấy đôi búp bê song sinh vốn đặt trên giá không hiểu sao đã rơi xuống đất.

Trên khuôn mặt giống da người của đôi búp bê, lúc này cũng đang từng chút nứt ra, lộ ra màu đỏ tươi bên trong.

Nhìn da búp bê từng mảng bong tróc, Lộ Tuyết Hy cũng cảm thấy đau đớn như da mình bị xé toạc.

"Chuyện gì vậy? Hệ thống?! Tại sao mặt tôi lại đau thế này?! Đôi búp bê da người này sao rồi?"

Lộ Tuyết Hy kìm nén cơn đau muốn gào thét, toàn thân ôm mặt, biểu cảm đau đớn đến méo mó.

Một lúc sau, cô mới nghe thấy trong đầu tiếng nói máy móc, vô cảm của hệ thống:

[Thuật hoán hồn đã bị phá, hai con búp bê này đã thành phế phẩm.]

Lộ Tuyết Hy đồng tử co rụt.

Ngay khi hệ thống vừa dứt lời, cô thấy hai con búp bê da người song sinh trên đất bỗng tự bốc cháy.

Ngọn lửa xanh bao trùm hai con búp bê, trong nháy mắt thiêu rụi thành tro.

Còn Lộ Tuyết Hy trong khoảnh khắc lửa bùng lên, cũng cảm thấy nỗi đau như bị thiêu đốt trên da.

Cô ôm mặt, cuối cùng không nhịn được, từ cổ họng phát ra tiếng thét không thể kìm nén:

"A——!"

Tiếng thét thảm thiết của Lộ Tuyết Hy vang lên trong biệt thự, khiến Khương Hoài vừa đi xa bỗng dừng bước.

Ngay sau đó, bên tai như nghe thấy tiếng động nhẹ, như vật gì đó ngã xuống.

Tiếng động ấy, dường như đến từ phía phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 271



Khương Hoài do dự một chút, rồi vẫn hướng về phía phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy đi tới.

Cùng lúc đó, Khương Hán và Khương Tốc cũng nghe thấy tiếng động từ trong phòng chạy ra, mấy người gần như cùng lúc chạy đến trước cửa phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy.

Khương Hoài giơ tay định gõ cửa, nhưng trước khi kịp chạm vào cánh cửa, một bóng trắng thoáng qua trước mắt, thân hình nhỏ bé ấy lao thẳng vào cánh tay Khương Hoài đang giơ ra.

Khương Hoài theo phản xạ rụt tay lại, đồng thời lùi một bước.

Khi nhìn rõ kẻ vừa đâm vào mình chính là Tiểu Hồ Ly mà Khương Tú Tú để lại trong nhà, đôi mắt phượng của anh lộ chút kinh ngạc.

Từ ngày Tiểu Hồ Ly về nhà này, chưa bao giờ nó lao vào người như vậy.

Khương Tốc cũng cảm thấy khó hiểu, "Tiểu Hồ Ly! Mày làm gì vậy? Đói bụng à?"

Nhưng trả lời hắn chỉ là tiếng gầm gừ từ cổ họng Tiểu Hồ Ly.

Tiểu Hồ Ly sau khi hụt đà rơi xuống đất lập tức xoay người, bộ lông trắng muốt giờ dựng đứng lên, vốn dễ thương ngoan ngoãn là thế, giờ lại nhe nanh đe dọa về phía mấy người.

Đồng thời nửa thân trên hạ thấp, toàn thân trong tư thế sẵn sàng tấn công, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ liên tục.

Đó là âm thanh mà động vật thường phát ra khi đối mặt với mối đe dọa để uy h**p đối thủ.

Khương Tốc giật mình, vừa định nói Tiểu Hồ Ly bị kích động cái gì, thì phát hiện mục tiêu đe dọa của nó không phải là họ.

Chính xác hơn, là hướng về phía cánh cửa trước mặt họ.

Khương Hoài cũng nhận ra điều này, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, lạnh giọng ra lệnh:

"Khương Tốc, Khương Hán, lùi ra sau."

Khương Tốc nghe vậy gần như không chút do dự lùi lại cách xa cửa một bước lớn.

Thấy Khương Hán vẫn đứng sát cửa như muốn vào, liền kéo hắn về phía mình, "Không nghe thấy Hoài ca nói gì sao?"

Khương Hán dù lo lắng cho Lộ Tuyết Hy, nhưng thấy tình hình Tiểu Hồ Ly như vậy cũng biết có chuyện, trên mặt do dự nhưng vẫn để Khương Tốc kéo đi.

Chỉ là ánh mắt vẫn hướng về phía cửa, lớn tiếng hỏi, "Tuyết Hy! Em có trong đó không? Chuyện gì xảy ra vậy?!"

Trong phòng không hề có phản hồi.

Khương Hán mặt mày biến sắc, "Hoài ca, Tuyết Hy có thể gặp chuyện rồi, chúng ta phải vào xem!"

Khương Hoài liếc hắn một cái, không nói gì, lại nhìn về phía Tiểu Hồ Ly vẫn đang trong trạng thái cảnh giác, một lúc sau mới lên tiếng:

"Tiểu Hồ Ly, lại đây."

Tiểu Hồ Ly nghe thấy giọng anh, do dự một chút, rồi chạy đến trước mặt anh, nhưng lại quay lưng về phía cửa, cái đuôi lại dựng đứng lên.

Cái đuôi vốn đã béo tròn giờ xù lên như quả bóng.

Người ngu cũng nhận ra trong phòng có vấn đề.

Khương Hoài dù không để bụng chuyện của Lộ Tuyết Hy, nhưng cô ta đã sống nhờ nhà họ Khương, nếu có chuyện nhà họ Khương cũng khó giải thích, nên bảo hai đứa nhỏ lùi ra, tự mình bước tới, thẳng tay mở cửa.

Chỉ nghe một tiếng "cạch", cửa phòng bị mở ra.

Mới hé một khe, sau đó bị anh kéo phăng ra.

Trước khi mấy người kịp nhìn rõ tình hình bên trong, Tiểu Hồ Ly đã như tia chớp lao vào.

Khương Hoài thấy vậy cũng lập tức theo sau, ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lộ Tuyết Hy.

"A!"

Khương Tốc và Khương Hán nghe tiếng vội vàng chạy vào, chỉ thấy Lộ Tuyết Hy bị Tiểu Hồ Ly đè lên người.

"Tuyết Hy!"

Khương Hán thấy vậy định chạy tới đẩy Tiểu Hồ Ly ra, nhưng vừa giơ tay lại nhớ đây là hồ ly của Khương Tú Tú, nên không dám đánh, chỉ có thể cẩn thận ôm nó ra sau.

Ném Tiểu Hồ Ly sang một bên, vội vàng xem tình hình Lộ Tuyết Hy.

Vừa nhìn đã hít một hơi lạnh.

Trên trán Lộ Tuyết Hy, một vết thương dài đầy máu.

Vết thương từ da đầu kéo dài xuống trán, máu chảy ra, hai bên da thịt lộ ra, máu chảy không ngừng.

Khương Hán sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Tuyết Hy! Mặt em..."

Lộ Tuyết Hy nghe thấy, vô thức đưa tay sờ lên trán, khi chạm vào máu, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Hu hu... đau quá... mặt em..."

"Tuyết Hy đừng lo, anh sẽ gọi bác sĩ ngay."

Khương Hán vừa an ủi, Lộ Tuyết Hy lại khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa nhìn sang Tiểu Hồ Ly, nghẹn ngào nói:

"Nó... nó đột nhiên lao vào em, em không biết chuyện gì xảy ra, nó liền... liền... hu hu..."

Khương Hán nghe vậy còn không hiểu sao, giờ cũng không quan tâm nó có phải hồ ly của Khương Tú Tú không, tức giận quay sang Tiểu Hồ Ly đã ngoan ngoãn đứng yên, giơ tay định bắt.

Nhưng trước khi tay hắn chạm vào Tiểu Hồ Ly, một bàn tay khác đã ôm nó vào lòng.

Nhìn thấy Khương Hoài ôm Tiểu Hồ Ly như bảo vệ con mình, Khương Hán càng tức giận:

"Hoài ca! Nó cào Tuyết Hy rồi! Không thể để nó ở nhà nữa!"

Khương Hoài ôm Tiểu Hồ Ly trong lòng, đôi mắt phượng vốn luôn ấm áp giờ lạnh lùng:

"Nó cào người? Em có bằng chứng không?"

"Còn cần bằng chứng gì nữa! Tuyết Hy bị hủy nhan sắc rồi! Mọi người không thấy sao?!"

Khương Hoài không thèm để ý hắn, quay sang hỏi Lộ Tuyết Hy:

"Em nói rõ đi, vừa rồi có phải Tiểu Hồ Ly cào em không?"

Lộ Tuyết Hy ngồi dưới đất ôm đầu, bị Khương Hoài hỏi, khóc càng thảm thiết:

"Hoài ca, em biết đây là hồ ly của Tú Tú, em không trách nó..."

Khương Hán thấy vậy không khỏi xót xa:

"Tuyết Hy! Em đừng sợ, nhà này chắc chắn sẽ cho em một lời giải thích! Em..."

Hắn chưa nói xong, bất ngờ bị ai đó đá vào mông.

Khương Hán loạng choạng một bước, đứng vững quay lại, thấy Khương Hoài thong thả thu chân về, ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:

"Mở to mắt ra mà xem, trên móng có dính máu không?"

Vừa nói, một tay ôm Tiểu Hồ Ly, một tay nắm lấy hai chân trước của nó.

Móng vuốt sạch sẽ không dính một giọt máu, nhìn kỹ còn thấy móng được cắt gọn gàng, kẽ móng không có một chút da thịt nào.

Khương Hán lập tức câm miệng.

Khương Tốc cũng vội vàng nhìn kỹ, "Móng Tiểu Hồ Ly sạch sẽ, không phải nó cào!"

Rồi chỉ vào đầu Lộ Tuyết Hy, "Với lại hồ ly cào người sao chỉ có một vết?!"

Ít nhất phải ba vết chứ!

Khương Hán nghe vậy cũng chợt hiểu, nhìn Tiểu Hồ Ly trong lòng Khương Hoài, ánh mắt ngượng ngùng.

Tiểu Hồ Ly chỉ quay mặt đi, vẫy đuôi tỏ vẻ không thèm để ý.

Khương Hoài cũng ném cho Khương Hán ánh mắt lạnh lùng.

Ánh mắt như nói:

Xem, đứa trẻ 14 tuổi còn tỉnh táo hơn em.

Khương Hán: ...
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 272



Lộ Tuyết Hy đang ngồi dưới đất, tay ôm lấy trán khóc lóc, nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người, ánh mắt cô thoáng hiện sự hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ngẩng đầu lên, giọng nức nở:

"Anh Hán hiểu lầm rồi, đây... đây là em tự làm mình bị thương, không phải do Tiểu Bảo Bối cào..."

Chưa kịp nói hết câu, Khương Tốc đã giận dữ ngắt lời:

"Không phải nó cào thì lúc nãy cô nói linh tinh gì về việc không trách nó?!"

Đồng thời, trong đầu cô, hệ thống báo cáo ngay lập tức:

[... Khương Tốc hảo cảm trị giảm 12 điểm, hiện tại còn 47 điểm.]

Lộ Tuyết Hy tim đập thình thịch, vội vàng muốn giải thích thêm thì nghe Khương Hán bực bội nói:

"Thôi, gọi bác sĩ đến xử lý vết thương trước đã, vết thương của Tuyết Hy cần được xử lý càng sớm càng tốt."

Khương Tốc thấy máu trên trán Lộ Tuyết Hy đã chảy xuống mặt, dáng vẻ ấy thật sự đáng sợ, nên cũng lười tranh cãi thêm, nhưng trong lòng đã khẳng định cô ta vừa rồi cố tình đổ lỗi cho tiểu hồ ly của chị Khương Tú Tú.

[... Khương Tốc hảo cảm trị giảm 5 điểm, hiện tại còn 42 điểm.]

Lộ Tuyết Hy đau lòng vì mức hảo cảm giảm sút, nhưng không thể biểu lộ ra, chỉ còn cách giữ vẻ mặt buồn bã đáng thương.

Khương Hoài không nhìn cô nữa, mà ôm tiểu hồ ly quan sát căn phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy. Lúc ngoài cửa, tiểu hồ ly còn tỏ ra cảnh giác với nguy hiểm, vậy mà vào phòng lại trở nên ngoan ngoãn? Anh linh cảm có điều gì đó không ổn.

Khương Hán bảo quản gia mang băng gạc đến cầm máu cho cô. Bác sĩ gia đình nhanh chóng tới nơi, kiểm tra vết thương và nghiêm túc nói:

"Vết thương khá sâu, cần dùng dụng cụ đóng vết thương."

Biết đây là cô em họ được Khương gia coi trọng, bác sĩ giải thích thêm: "Yên tâm, dùng cái này không đau, cũng không để lại sẹo."

Bác sĩ rửa sạch vết thương, sát trùng cầm máu, sau đó nhanh chóng dùng dụng cụ đóng vết thương lại. Chẳng mấy chốc vết thương đã được xử lý xong.

Khương Hoài tiễn bác sĩ ra về, Khương Tốc cũng biến đi đâu mất, trong phòng chỉ còn lại Khương Hán.

Lộ Tuyết Hy nhìn Khương Hán, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe sau khi khóc, trông vô cùng đáng thương:

"Anh Hán, mọi người đều hiểu lầm em rồi, em chỉ là bị nó đột ngột lao tới làm giật mình, thêm nữa vết thương trên trán quá đau nên mới..."

"Anh biết rồi, em không cần giải thích." Khương Hán gượng gạo nở nụ cười an ủi, giọng điệu không có nhiều cảm xúc.

Lộ Tuyết Hy nghe vậy mừng thầm, định nhờ anh giúp mình giải thích với Khương Hoài và Khương Tốc, thì đột nhiên hệ thống lại vang lên:

[... Khương Hán hảo cảm trị giảm 10 điểm, hiện tại còn 75 điểm.]

Lộ Tuyết Hy:!!!

So với 17 điểm của Khương Tốc vừa rồi, cô cảm thấy càng thêm ngột ngạt. Cô không hiểu! Anh không phải đã tin cô sao? Tại sao hảo cảm vẫn giảm? Chẳng lẽ anh chỉ nói vậy thôi, nhưng trong lòng hoàn toàn không tin cô? Không được!

"Anh Hán... anh không tin em sao?"

Giọng cô nhẹ nhàng hơn, như đang thăm dò.

Khương Hán nhìn cô, ánh mắt phức tạp, nhưng không trả lời thẳng:

"Em bị thương rồi, dưỡng sức đi. Chưa đầy một tháng nữa là khai giảng, không thể để vết sẹo lộ ra được."

Lộ Tuyết Hy đồng tử co rút lại, nỗi bất an chuyển sang việc sau khi khai giảng sẽ phải đối mặt với ánh nhìn của mọi người, mặt cô tái mét.

Không... không thể nào! Cô không thể để mình xuất hiện trước mặt mọi người trong tình trạng này!

Khương Hán thấy biểu hiện của cô, trong lòng cũng không biết nên cảm thấy thế nào. Con gái lo lắng về vết sẹo là chuyện bình thường. Anh không muốn tranh cãi với cô lúc này, nhưng anh không phải kẻ ngốc. Những lời cô nói lúc nãy là cố ý hay vô tâm, anh đều hiểu. Anh chỉ không hiểu, tại sao Tuyết Hy lại làm vậy? Đổ lỗi cho một con hồ ly? Rõ ràng ngày thường cô cũng tỏ ra rất thích nó. Chẳng lẽ tất cả chỉ là giả tạo? Nếu cô không nhắm vào tiểu hồ ly, vậy thì... là nhắm vào chủ nhân của nó?

Lần đầu tiên, Khương Hán cảm thấy mình không còn nhận ra cô em này nữa.

...

Một bên khác, Khương Hoài đích thân tiễn bác sĩ xuống lầu, đồng thời không quên hỏi kỹ:

"Vết thương trên trán cô ấy, có thể nhận ra là do thứ gì gây ra không?"

Bác sĩ gia đình nghe anh hỏi, do dự một chút rồi nói:

"Thực ra lúc nãy tôi cũng thấy vết thương của tiểu thư Tuyết Hy có chút kỳ lạ. Bên ngoài trông như bị vật sắc nhọn cứa, nhưng bên trong lại giống như bị xé rách... Tôi cũng không rõ rốt cuộc là do thứ gì."

Khương Hoài nghe mô tả của bác sĩ, mặt không lộ chút cảm xúc nào, chỉ mỉm cười tiễn bác sĩ ra về. Sau khi người đó rời đi, anh mới hơi nhíu mày. Suy nghĩ một lát, anh quay lại phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy.

Sở thích sưu tập búp bê của Lộ Tuyết Hy là điều cả nhà đều biết. Ngoài búp bê Barbie các loại, cô còn sưu tập nhiều loại búp bê khác, mỗi con giá lên tới gần trăm triệu. Vì bà nội thích cô, nên gia đình chẳng tiếc gì với cô. Căn phòng này cũng được chuẩn bị riêng cho cô.

Khương Hoài chưa bao giờ thực sự bước vào căn phòng này, nhưng hôm nay, nó không mang lại cảm giác mộng mơ như anh tưởng. Ngược lại, nó khiến anh có chút khó chịu, đặc biệt khi những con búp bê với đôi mắt rỗng tuếch nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh có cảm giác như đang bị theo dõi.

Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ không nghĩ nhiều, nhưng từ khi có một cô em gái huyền bí tài giỏi, Khương Hoài tự nhận mình cũng đã mở mang tầm mắt. Thêm vào đó là phản ứng bất thường của Tiểu Bảo Bối, khiến anh không thể không nghi ngờ.

Căn phòng này, hay những con búp bê này... liệu chỉ đơn thuần là búp bê?

Anh đặt tay lên tấm ngọc bội đeo trên cổ. Tấm ngọc không có phản ứng gì. Khương Hoài không chắc có phải mình đang suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng chuyện hôm nay, anh phải làm rõ. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc Lộ Tuyết Hy vô cớ bị thương trong phòng búp bê của mình, mà trong đó không hề có vật gì có thể gây thương tích, đã đủ khiến người ta phải suy nghĩ.

Lộ Tuyết Hy không biết phòng búp bê của mình đã bị để ý. Sau khi Khương Hán rời đi, cô ngồi một mình trên giường, lúc này mới âm trầm nhìn kỹ vết thương trên trán.

"Cậu không nói những con búp bê sẽ giúp tôi tăng hảo cảm sao? Tại sao giờ lại khiến tôi thành ra như thế này? Mặt tôi vốn dĩ đẹp đẽ, giờ lại bị hủy hoại!"

"Hệ thống, cậu nói đi!"

Có lẽ vì giọng điệu của cô quá gấp gáp, hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng, vẫn là giọng điệu máy móc vô cảm:

[Chỉ cần tiếp tục tăng hảo cảm của những người xung quanh, hấp thu vận khí của họ, vết thương này sẽ nhanh chóng lành lại.]
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 273



Hệ thống vừa nhắc đến điểm cảm tình, Lộ Tuyết Hy đã càng thêm tức giận.

Đầu tiên là điểm cảm tình của Khương Tốc giảm liên tục, giờ đã xuống mức gần như không thể cứu vãn. Giờ đến lượt điểm cảm tình của Khương Hán cũng bắt đầu lao dốc. Cứ tiếp tục như vậy, làm sao cô có thể hút vận may của họ thông qua điểm cảm tình?

Đáng ghét nhất là hai người có điểm cảm tình cao nhất mà cô đã "công lược" hiện đều không có ở nhà. Cô không thể cứ mãi đối mặt với những vết sẹo này cho đến khi học kỳ mới bắt đầu.

"Hệ thống, phương pháp mà ngươi đề cập trước đây, ta muốn thử."

【Chủ nhân, một khi đã hoán đổi thân xác, sẽ không thể khôi phục lại. Chủ nhân có chắc chắn muốn sử dụng không?】

"Chắc chắn!"

Lộ Tuyết Hy nghiến răng, và cô đã nghĩ ngay đến mục tiêu đầu tiên.

...

Đêm khuya.

Biệt thự nhà họ Khương chìm trong tĩnh lặng.

Trong phòng ngủ tầng hai, Khương Tốc đang nằm sấp ngủ say. Bỗng nhiên, một con búp bê nhỏ bằng bàn tay trên giá trưng bày trong phòng như cảm nhận được điều gì đó. Đôi mắt vốn vô hồn của nó chớp chớp chậm rãi trong bóng tối.

Một lúc sau, con búp bê cứng đờ quay đầu. Một sợi tơ vô hình từ từ tỏa ra từ trái tim của nó, chậm rãi hướng về phía Khương Tốc đang ngủ.

Khương Tốc hoàn toàn không hay biết, chỉ thấy sợi tơ kia từ từ tiến lại gần.

Từ dưới đất bò lên giường, rồi thẳng hướng về phía trái tim của hắn.

Ngay khi sợi tơ sắp chạm vào cơ thể hắn...

"... Trời ơi!"

Trong giấc ngủ, Khương Tốc như bị thứ gì đó bỏng rát, bật dậy khỏi giường, liên tục vỗ vào ngực mình.

Trong lúc hoảng loạn, chiếc áo ngủ của hắn bị xộc xệch, làm lộ ra tấm ngọc bội đeo trên cổ.

Chính là tấm ngọc bội mà Khương Tú Tú đã bán cho hắn.

Trong bóng tối, Khương Tốc không nhìn thấy sợi tơ vừa chạm vào hắn đột nhiên co rúm lại như bị thiêu đốt, rút nhanh về phía con búp bê. Dù không thấy gì, hắn vẫn cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Gần như theo phản xạ, hắn hét lên: "Bật đèn!"

Đèn trong phòng bật sáng. Khương Tốc bị ánh sáng chói mắt, nhưng ngay lập tức nhìn xuống tấm ngọc bội trên cổ mình.

Ngay giây phút sau, toàn thân hắn run lên, chút buồn ngủ còn sót lại gần như tan biến.

Khương Tốc vội vàng tháo tấm ngọc bội ra, đưa lên ánh đèn. Quả nhiên, tấm ngọc đã nứt ra hàng chục vết.

Nhìn xuống vị trí trên ngực, một vết đỏ như bị bỏng, rõ ràng là hình dáng của tấm ngọc bội.

Khương Tốc dù sao cũng là thiếu niên từng trải, lại theo dõi đều đặn chương trình "Linh Cảm", làm sao không hiểu ý nghĩa của chuyện này.

Hắn...

Hắn gặp ma!

Không, trong phòng này có thứ bẩn thỉu!

Có thứ bẩn thỉu muốn hại hắn!

Khương Tốc nắm chặt tấm ngọc bội, mắt hoảng sợ nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng của thứ gì bất thường.

Một tay giữ chặt ngọc bội, tay kia run rẩy cầm điện thoại trên đầu giường.

Khương Tốc ngay lập tức muốn gọi video cho chị gái để cầu cứu.

Nhưng khi mở ứng dụng gọi video, màn hình hiện thông báo: "Bạn không còn là bạn bè của người này".

Trong lúc này, nội tâm Khương Tốc gần như sụp đổ.

"Chị ơi~"

Chị gái hắn vẫn chưa kéo hắn ra khỏi danh sách đen!

Đều tại thằng Khương Hán!

Tự ý dùng điện thoại của hắn liên lạc với chị gái, khiến tài khoản của hắn bị chặn!

Khương Tốc trong lòng đã nguyền rủa Khương Hán cả trăm lần.

Không tìm được viện binh, hắn nhanh chóng nghĩ ra cách, rồi run rẩy bước xuống giường, đi đến bàn mở ngăn kéo, lấy ra mấy tờ bùa gấp tam giác nhét vào túi áo ngủ.

Đó là những lá bùa hắn mua từ chị gái trong thời gian qua, đủ loại: bùa tĩnh tâm, bùa phòng tiểu nhân, bùa may mắn, bùa tăng chiều cao, bùa hộ mệnh...

Dù chưa chắc đã có tác dụng, nhưng đều do chị gái hắn vẽ, cứ mang theo là được.

Tay nắm chặt ngọc bội, túi đựng đầy bùa, Khương Tốc cảm thấy an tâm hơn chút, không nghĩ nhiều nữa.

Hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy đến phòng Khương Hoài.

Đứng trước cửa phòng Khương Hoài, hắn không nghĩ ngợi gì, gõ cửa liên tục.

"Anh Hoài! Cứu em!"

Giọng Khương Tốc run rẩy, đầy thảm thiết, âm thanh vang lên rõ ràng trong đêm yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc, đèn trong phòng Khương Hoài bật sáng, rồi cánh cửa mở ra, để lộ Khương Hoài trong bộ đồ ngủ, nhìn thấy Khương Tốc mặt mày nhăn nhó đang định lao vào người mình.

Khương Hoài nhanh tay đỡ lấy đầu hắn, không cho tiến thêm.

Giọng anh còn đầy buồn ngủ, khàn khàn: "Nói rõ ràng."

Khương Tốc liền kể lại chuyện mình đang ngủ thì bị tấm ngọc bội làm bỏng, rồi phát hiện nó nứt ra. Để Khương Hoài không nghĩ mình nằm mơ, hắn còn đưa tấm ngọc cho anh xem.

Khương Hoài nhìn thấy tấm ngọc bội vốn trong suốt giờ đã nứt hàng chục vết, những vết nứt từ trong ra ngoài, như muốn "xé toạc" những đường vân trên ngọc.

Sắc mặt anh hiếm khi trở nên nghiêm túc, rồi lấy ra tấm ngọc bội đang đeo trên cổ mình.

Kể từ khi nhận được tấm ngọc bội từ Khương Tú Tú, anh và bố luôn nhớ lời cô dặn, mang theo bên mình ngay cả khi tắm hay ngủ.

Tấm ngọc bội của anh vẫn nguyên vẹn, trong suốt và tinh xảo.

"Anh Hoài, em lại bị nhòm ngó rồi phải không?"

Khương Tốc mặt mày ủ rũ, giọng gần như khóc: "Anh giúp em liên lạc với chị, bảo chị về cứu em đi!"

Khương Hoài chỉ liếc nhìn hắn: "Giờ là mấy giờ rồi? Tú Tú đang ngủ, đánh thức cô ấy dậy, ngày mai cô ấy không có tinh thần tập luyện đâu."

Khương Tốc nghe xong, mặt mày khó tin.

Không phải, bây giờ là lúc nào rồi?

Lửa đã cháy đến chân rồi, anh còn lo chị gái ngủ không đủ giấc?!

Trong lòng chửi rủa, nhưng miệng vẫn thảm thiết:

"Vậy làm sao bây giờ? Em ngủ tiếp, đêm nay bị hại, chị gái em sẽ mất một đứa em trai đó!"

Khương Hoài thầm nghĩ, Tú Tú cũng chẳng thiết cái đứa em ngốc này.

Nhưng dù sao cũng là đứa em mà anh nhìn lớn, không thể bỏ mặc được. Suy nghĩ một lát, anh lấy điện thoại, gọi một số.

...

Nhà họ Trử.

Dù đã khuya, nhưng một căn phòng trong nhà vẫn sáng đèn.

Trong bồn tắm trắng muốt, Giao Đồ nằm dài, tay cầm điện thoại đang chơi game say sưa.

Khi chuông reo, tay hắn run lên, điện thoại rơi thẳng vào mặt.

"Xì!"

Giao Đồ kêu lên một tiếng, ngồi bật dậy khỏi bồn tắm, nhặt điện thoại lên thì thấy mình đã bị hạ gục trong game.

Gương mặt thiếu niên lộ vẻ tiếc nuối, thấy cuộc gọi vẫn đang hiển thị, liền bực bội bắt máy:

"Ai đó?!"

Giữa đêm khuya khoắt làm phiền ta chơi game!

"Khương Hoài."

Giọng nói bên kia điềm đạm tự giới thiệu: "Anh trai của Khương Tú Tú."
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 274



Năm phút sau, nhà họ Khương.

Khương Tốc trợn mắt nhìn Giao Đồ trước mặt, vẻ mặt khó hiểu.

Đây không phải là cái "em trai giá rẻ" trên mạng của chị hắn sao? Trước đây hắn còn dạy hắn ta chơi game nữa!

Hắn ta đến bằng cách nào vậy?

Không đợi Khương Tốc mở miệng, Giao Đồ đã thong thả chống nạnh, giọng lười biếng:

"Con ma cần xử lý ở đâu?"

Khương Tốc tròn mắt nhìn thiếu niên trước mặt, vẻ mặt vẫn còn khó tin: "Cậu biết bắt ma?"

Hắn ta trông cùng tuổi với hắn mà!

Giao Đồ không nhận ra Khương Tốc, chính xác hơn là lúc Khương Tốc dạy hắn ta chơi game cũng không lộ mặt, nên chỉ liếc hắn một cái:

"Tôi không biết thì các người gọi tôi đến làm gì? Phơi trăng à?"

Giọng điệu hơi khó nghe, nhưng Khương Hoài đã quen rồi.

Bởi vì Khương Tốc nhiều lúc nói chuyện cũng rất khó nghe.

"Tú Tú nói có việc có thể tìm cậu, phiền cậu lên lầu xem giúp."

Mặc dù bề ngoài Giao Đồ chỉ là một thiếu niên, nhưng Khương Tú Tú đã ngầm ám chỉ thân phận của hắn ta, nên Khương Hoài đối xử với hắn ta không giống như một thiếu niên bình thường.

Đúng vậy, một thiếu niên bình thường cũng không thể được Trử Bắc Hạc - đại ma vương kia cho phép ở lại nhà họ Trử.

Giao Đồ ngay từ đầu đã được dặn dò trong thời gian ở đây phải chăm sóc nhà họ Khương, nếu không cũng không thể vừa nghe điện thoại của Khương Hoài đã chạy đến ngay.

Lúc này nghe hắn nói vậy, hắn ta cũng theo lên lầu.

Ba người vừa đến chân cầu thang, liền thấy Tiểu Hồ Ly không biết từ lúc nào đã chạy xuống, nhìn thấy Giao Đồ liền dựng lông, nhưng không có tư thế tấn công như ban ngày.

Giao Đồ nhìn thấy Tiểu Hồ Ly dường như cũng cảm thấy hiếm lạ, thấy nó nhìn chằm chằm mình, đột nhiên nhe răng ra một cái.

Tiểu Hồ Ly lông trên người dựng đứng hơn, gần như biến thành một cục tròn.

Giao Đồ thấy vậy lập tức cười ha hả, vẫy tay gọi nó: "Lại đây."

Tiểu Hồ Ly quay đầu bỏ chạy!

Giao Đồ: "..."

Hắn ta nói rồi, hắn ta ghét nhất là hồ ly!

Khương Tốc thấy hắn ta vừa vào nhà đã bắt nạt thú cưng, cảm thấy tên này càng không đáng tin.

Khương Hoài... Khương Hoài cũng cảm thấy thiếu niên này có chút không đáng tin.

Giao Đồ theo Khương Tốc vào phòng hắn, trước tiên đi một vòng quanh phòng, sau đó kết luận:

"Không có *m v*t, không có yêu khí, không có gì cả."

Khương Tốc trợn mắt: "Làm sao có thể!?"

Ngọc bội hộ thân của hắn đều có vết nứt rồi!

Giao Đồ lại nhìn quanh một lượt, đột nhiên dừng chân trước một giá trưng bày, nhìn chằm chằm vào một con búp bê trong hộp kính.

Nhìn đủ nửa phút, đến Khương Tốc cũng căng thẳng:

"Đó là con búp bê nam Lộ Tuyết Hy tặng tôi, không lẽ có vấn đề!?"

Khương Hoài nghe vậy ánh mắt cũng hơi lạnh, nghĩ đến nghi ngờ của mình trong phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy hôm nay.

Nhưng Giao Đồ nhìn búp bê, lại nhìn Khương Tốc: "Ừm... không có vấn đề gì."

Chỉ là trên con búp bê này có khí tức của hắn khá đậm.

Nhưng một người sở hữu một món đồ quá một thời gian nhất định, món đồ đó tự nhiên sẽ nhiễm khí tức của người đó, điều này cũng không có gì lạ.

Giao Đồ rốt cuộc chỉ là một con giao nhỏ, nếu gặp yêu vật đánh nhau thì được, nhưng liên quan đến thuật pháp thì hắn ta hoàn toàn không tinh thông, nên cũng không nhận ra khí tức của Khương Tốc trên búp bê có vấn đề gì.

Thấy không tìm ra thứ gì bẩn thỉu, Khương Tốc đang sốt ruột, lại nghe Khương Hoài đột nhiên mở miệng:

"Còn một nơi nữa, hy vọng cậu cũng đi xem giúp."

Khương Hoài nói xong, lại dẫn Giao Đồ đến phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy.

Khương Tốc cũng nhớ lại phản ứng kỳ lạ của Tiểu Hồ Ly với phòng búp bê ban ngày, lập tức nghi ngờ lúc đó có thứ gì bẩn thỉu trốn trong đó.

Ba người vừa định mở cửa vào, liền nghe từ đầu hành lang vang lên một giọng nói nhẹ nhàng:

"Anh Hoài? Tiểu Tốc? Các bạn đang làm gì bên ngoài phòng búp bê của em vậy?"

Chính là Lộ Tuyết Hy trong bộ đồ ngủ, trên đầu vẫn quấn băng gạc, khuôn mặt trông hơi tái nhợt, lại nhìn về phía Giao Đồ bên cạnh hai người: "Em bé này là...?"

"Bạn học của Tiểu Tốc." Khương Hoài tùy ý giải thích.

Khương Tốc nghe vậy sững sờ, nhưng nhanh chóng hiểu ra, vòng tay qua vai Giao Đồ tỏ ra thân thiết:

"Đúng vậy, bạn học của tôi!"

Nói xong, lại cảm thấy giải thích với Lộ Tuyết Hy có vẻ như mình đang có tâm sự, nên ngẩng cao đầu:

"Sao? Bạn học tôi đến tìm tôi không được sao?"

Lộ Tuyết Hy bị hắn nói vậy, lập tức lại tỏ ra ủy khuất, miễn cưỡng nở nụ cười:

"Được chứ, em chỉ thấy các bạn giờ này chưa ngủ, lo lắng không biết có chuyện gì."

"Có chuyện gì chứ?"

Khương Tốc lẩm bẩm, dường như nghĩ đến điều gì, lại nói:

"Là bạn học tôi thấy con búp bê trong phòng tôi, tôi thấy hắn tò mò nên muốn dẫn hắn đến xem mấy cái khác, cô nói xem có cho xem không."

Nói bạn học đến nhà giữa đêm, thậm chí còn dẫn người xem búp bê, chuyện này sao nghe cũng không hợp lý.

Nhưng bị Khương Tốc hỏi ra một cách đường hoàng như vậy, dường như chuyện cũng trở nên đường hoàng.

Lộ Tuyết Hy thấy thái độ của Khương Tốc, trong lòng căm ghét, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ độ lượng: "Tất nhiên là được, trong đó có mấy con búp bê còn là em tặng chị."

Vừa nói, cô ta vừa bước lên trước, đi đến trước mặt mọi người, sau đó chủ động mở cửa cho họ.

Về vết thương trên trán Lộ Tuyết Hy, giải thích sau đó của cô ta là bị kéo cắt vào khi ngã, còn cây kéo đó sau này cũng tìm thấy ở góc phòng.

Chỉ là Khương Hoài đã có nghi ngờ, nên cũng không hoàn toàn tin lời Lộ Tuyết Hy.

Lộ Tuyết Hy dẫn mọi người vào phòng, tùy ý bật công tắc trên tường.

Trong nháy mắt, đèn trong phòng sáng trưng, những tủ kính trưng bày đủ loại búp bê lấp đầy căn phòng.

Giao Đồ lần đầu tiên nhìn thấy loại búp bê này, lập tức tỏ ra tò mò đi xem khắp nơi, hoàn thành lời nói "tò mò muốn xem" của Khương Tốc lúc nãy.

Giao Đồ đi một vòng quanh phòng búp bê, Khương Hoài mơ hồ cảm thấy dường như trong phòng búp bê có ít đi, nhưng vì số lượng nhiều, hắn tạm thời cũng không nhớ có phải mình nhớ nhầm không.

Đột nhiên, Giao Đồ dừng chân trước một con búp bê.

Lộ Tuyết Hy nhìn con búp bê hắn ta đang nhìn chằm chằm, ánh mắt hơi run rẩy, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô ta đột nhiên mở một tủ kính, lấy ra một con búp bê nam đầu to bằng bàn tay.

"Em là bạn học của Tiểu Tốc, lại là lần đầu đến nhà, chị cũng không chuẩn bị gì, con búp bê này coi như quà gặp mặt tặng em."

Giao Đồ nhìn con búp bê tương tự như trong phòng Khương Tốc nhưng kiểu dáng khác, cũng không khách khí nhận lấy, miệng không quên lẩm bẩm:

"Búp bê bây giờ chơi so với trước đẹp hơn nhiều."

Lộ Tuyết Hy vừa định nói, liền nghe Giao Đồ chỉ vào con búp bê cổ trang tóc đen trên giá lúc nãy:

"Chỉ có con búp bê này tóc vẫn là tóc người thật nối đấy."

Một câu nói, khiến Khương Hoài và Khương Tốc tim đập thình thịch, ánh mắt lập tức nhìn về phía con búp bê hắn ta chỉ.

Lộ Tuyết Hy ánh mắt run nhẹ, nhưng nhanh chóng lại mỉm cười.

"Đây là búp bê đặt làm riêng, loại búp bê này thường dùng tóc người thật, rất bình thường."

"Ồ?" Giao Đồ nhướng mày, hừ hừ:

"Dùng tóc người chết cũng bình thường?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back