Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 220



Nghe lời của Khương Tú Tú, Cổ Cẩm Vinh sững sờ, nhưng ánh mắt vẫn đầy hoài nghi.

"Làm sao cô chứng minh được?" Cổ Cẩm Vinh trầm giọng hỏi, "Hộ thân phù này từ khi mang về nhà, Hân Nhiên luôn đeo trên người không tháo ra. Nếu không phải đêm qua con bé đột nhiên gặp chuyện, tôi cũng không phát hiện hộ thân phù có vấn đề."

"Tại sao tôi phải chứng minh với anh việc tôi không làm?" Khương Tú Tú lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt đối phương, gương mặt không chút dao động trước thái độ hung hăng của hắn, "Anh chỉ có hai lựa chọn. Một, tìm người khác cứu con gái anh, sau đó tìm bằng chứng chứng minh tôi dùng tà thuật hại con bé rồi bắt tôi. Hai, im miệng, ngay lập tức dẫn tôi đi gặp con gái anh."

Thái độ của Khương Tú Tú lạnh lùng đến mức cứng rắn. Cổ Cẩm Vinh sau một hồi đánh giá, tự nhận mình có khả năng nhìn người, nhưng gương mặt cô gái trước mắt thật sự không giống kẻ nói dối. Nếu không phải vì cô ta quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc, thì chỉ có thể là cô ta thật sự không liên quan đến chuyện này.

Nếu vậy, người có thể làm tay chân với hộ thân phù trên người Hân Nhiên, chỉ có thể là người trong nhà. Nghĩ đến khả năng này, đầu óc nóng nảy của Cổ Cẩm Vinh cuối cùng cũng bắt đầu tỉnh táo. Hắn dần dịu giọng và ngay lập tức đưa ra lựa chọn:

"Xin cô hãy theo tôi về nhà xem tình hình Hân Nhiên. Nếu cô thật sự có thể giúp con bé khỏe lại, tôi sẵn sàng xin lỗi vì sự nóng nảy vừa rồi."

Là trưởng tử của gia tộc, dù luôn tự phụ về thân phận của mình, nhưng hắn cũng hiểu rõ đạo lý "biết coi biết duỗi". Hiện tại, không có gì quan trọng hơn sự an nguy của Hân Nhiên.

Khương Tốc đứng bên cạnh khịt mũi lạnh lùng: "Vừa rồi không hỏi han gì đã xông lên buộc tội chị tôi, giờ còn dám nhờ chị tôi tiếp tục giúp đỡ? Mặt dày thật đấy! Anh nghĩ con gái nhà họ Khương có thể tùy tiện sai bảo được sao?!"

Cổ Cẩm Vinh, một người cha, hai lần liên tiếp bị Khương Tốc - một cậu nhóc - xỉa xói như vậy, gương mặt gần như không giấu nổi sự tức giận. Nhưng nghĩ đến con gái, hắn vẫn nhịn giận, trầm giọng nói: "Tôi đã nói, tôi sẵn sàng xin lỗi."

Khương Tốc lập tức chế nhạo: "Ai thèm cái lời xin lỗi của anh..."

Vừa dứt lời, Khương Tú Tú bên cạnh cũng lên tiếng: "Đúng vậy, tôi không cần anh xin lỗi."

Khương Tốc quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy không đồng tình. Dù cậu nói không thèm, nhưng không có nghĩa là không cần! Chẳng lẽ cậu không hiểu cậu đang giúp cô trút giận sao? Chị em gì mà không có chút ăn ý nào vậy?

Khương Tú Tú thản nhiên tiếp tục: "Tôi giúp anh giải quyết vấn đề của con gái anh, anh trả tôi tám triệu, chúng ta không nợ nhau gì nữa."

So với một lời xin lỗi nhẹ tựa lông hồng, trực tiếp đưa tiền thiết thực hơn nhiều.

Khương Tốc vốn định khuyên cô, nhưng nghe đến "tám triệu" liền nuốt lời, đưa tay sờ vào chiếc thẻ ngọc hai triệu trên cổ mình. Đột nhiên cảm thấy chị gái đối với cậu quả thật rất tốt. Nhìn tiêu chuẩn thu phí này, hai triệu của cậu chắc chắn là giá "gãy xương tình thân".

Cổ Cẩm Vinh nghe Khương Tú Tú thẳng thắn đòi tám triệu, hơi nhíu mày. So với giá hai ngàn một tấm bình an phù, tám triệu rõ ràng là bị đẩy giá. Nhưng so với sự an nguy của Hân Nhiên, tám triệu thật ra chẳng là gì. Hắn không do dự đồng ý ngay.

Khương Tú Tú lập tức hướng về phía cầu thang gọi một tiếng. Không lâu sau, Tiểu Hồ Ly kéo theo chiếc ba lô nhỏ quen thuộc chạy xuống. Cô nhận lấy ba lô, xoa xoa đầu Tiểu Hồ Ly, dặn Minh Thúc bên cạnh thưởng cho nó chút đồ ăn vặt, rồi chuẩn bị theo Cổ Cẩm Vinh ra ngoài.

Khương Tốc thấy vậy liền tuyên bố mình cũng đi theo. Hôm nay người nhà đều không có ở nhà, duy nhất nhị di ở nhà lại không đáng tin. Khương Tốc nghĩ lại, quyết định tự mình đi theo. Cậu không thể để chị gái bị nhà họ Cổ bắt nạt. Sau khoảng thời gian ở cùng, Khương Tốc đã nhận ra: chị gái cậu thật sự không giỏi cãi nhau. Có cậu đi theo, nếu bên kia dám nói bậy, cậu sẽ là "cái miệng" mạnh nhất của chị!

...

Hai người theo Cổ Cẩm Vinh nhanh chóng trở về biệt thự của gia đình họ Cổ. Vừa xuống xe, họ đã cảm nhận rõ ràng một luồng oán khí khác thường tỏa ra từ một hướng trong biệt thự. Có thể khẳng định, oán khí này không đến từ linh mèo.

Ban đầu tưởng ai đó dùng máu lợn ngâm phù khiến hộ thân phù mất tác dụng, không ngờ nhà họ Cổ còn ẩn chứa một luồng oán khí khác. Nếu không đoán nhầm, việc Cổ Hân Nhiên đột nhiên phát điên có lẽ liên quan đến oán khí này.

Tiến vào sâu hơn, Khương Tú Tú khẽ nhíu mày. Bởi càng đến gần, cô càng cảm thấy luồng oán khí này có chút quen thuộc. Sau khi cảm nhận kỹ, cô sững sờ, vô thức nhìn sang Khương Tốc đang đi bên cạnh, đôi mắt hạnh sâu thẳm.

Khương Tốc: ???

Chết rồi, chị gái hình như đang ra hiệu cho mình. Mình không hiểu phải làm sao đây?!

May mắn thay, Khương Tú Tú không để cậu khó xử lâu. Mấy người nhanh chóng đến phòng của Cổ Hân Nhiên. Là tiểu thư duy nhất trong nhà, phòng của Cổ Hân Nhiên được trang trí như một tòa lâu đài búp bê khác lạ. Nhưng hiện tại căn phòng khá bừa bộn, những con búp bê đủ màu vương vãi khắp nơi, chiếc giường công chúa xinh đẹp bị rách tả tơi, tấm màn giường bị xé toạc treo lủng lẳng.

Trong phòng ngoài Cổ Hân Nhiên còn có hai người. Một người phụ nữ xinh đẹp, khí chất ôn nhu hiển nhiên là mẹ của Cổ Hân Nhiên. Người còn lại khuôn mặt mệt mỏi, trên người đầy vết xước là bảo mẫu chăm sóc Cổ Hân Nhiên.

Khương Tú Tú liếc nhìn bảo mẫu, sau đó mới nhìn vào giữa giường. Trên giường, cô bé gương mặt hiền hòa đang yên tĩnh ngủ say, không chút dấu hiệu phát điên như Cổ Cẩm Vinh miêu tả.

"Đêm qua con bé quậy phá quá mạnh, không còn cách nào khác, gia đình đành dùng thuốc an thần. Mãi đến sáng con bé mới chịu yên." Cổ Cẩm Vinh giải thích, tiến lên nhẹ nhàng xoa xoa trán con gái, ánh mắt đầy xót xa. Khi đối mặt với con gái, hắn thật sự là một người cha.

Khương Tú Tú chỉ lặng lẽ nhìn Cổ Hân Nhiên trên giường, sau đó lấy ra tấm hộ thân phù đã chuyển sang màu đỏ sẫm. Nhìn thấy hộ thân phù, phu nhân họ Cổ lộ rõ vẻ ghê tởm, vô thức đưa tay bảo vệ con gái. Bảo mẫu bên cạnh cũng căng thẳng nhìn cô, như thể sợ cô dùng tà thuật hại người.

Khương Tú Tú không để ý đến sự đề phòng của họ, chỉ tự nhiên giải thích: "Trên đường đi tôi đã xác định, hộ thân phù này bị ngâm trong máu lợn nên mất tác dụng. Nhưng máu lợn chỉ là máu thông thường, không có tác dụng khiến người phát điên. Đối phương có lẽ chỉ không muốn hộ thân phù của tôi tiếp tục được dùng cho con bé, có thể là không muốn làm tổn thương con bé, hoặc cũng có thể là không hiểu về thuật huyền bí."

Cổ Cẩm Vinh nghe vậy nhíu mày, trầm giọng phản bác: "Người đó khiến Hân Nhiên thành ra như thế này, rõ ràng là nhắm vào con tôi!"

Khương Tú Tú nhìn Cổ Cẩm Vinh, chỉ lặp lại: "Tôi đã nói, hộ thân phù bị ngâm máu lợn không có tác dụng khiến người phát điên. Người làm tay chân chỉ muốn phá rối, có lẽ cô ta cũng không ngờ tình huống đêm qua xảy ra." Cô dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang bảo mẫu bên cạnh: "Bà mẹ này, tôi nói có đúng không?"
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 221



Lời nói của Khương Tú Tú chuyển hướng đột ngột khiến mọi người trong phòng giật mình. Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người giúp việc, đặc biệt là ánh mắt sắc lạnh của Cổ Cẩm Vinh.

Mặt người giúp việc tái mét, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, nhìn Khương Tú Tú lắp bắp:

"Cô... cô nói gì vậy? Tôi... tôi không hiểu..."

"Người có thể tiếp xúc với đứa trẻ, lấy đi bình an phù rồi đeo lại, đồng thời khiến Cổ tiên sinh và Cổ phu nhân không để ý, chắc hẳn là bà đã lợi dụng lúc tắm rửa cho bé để tháo bình an phù ra làm gì đó phải không?"

Giọng điệu của Khương Tú Tú vô cùng chắc chắn, phản ứng của người giúp việc lại quá hoảng loạn. Cổ Cẩm Vinh lập tức hiểu ra, không cần đợi cô ấy thừa nhận, ông túm lấy cổ áo người giúp việc, kéo bà ta ra xa khỏi giường của con gái, giọng lạnh như băng:

"Cô ấy nói có đúng không? Có phải bà đã làm gì đó với bình an phù của Hân Nhiên?!"

"Không... không phải tôi, thật sự không phải tôi! Tiên sinh, phu nhân, hai người biết mà, tôi đã chăm sóc Hân Nhiên từ nhỏ, sao tôi có thể hại cô bé được? Thật sự không phải tôi..."

Giọng người giúp việc run rẩy, liên tục phủ nhận, nhưng ánh mắt hoảng sợ không thể che giấu. Cổ phu nhân cũng bừng tỉnh, không còn giữ thể diện của một quý phu nhân, bà hét lên rồi lao về phía người giúp việc:

"Tại sao? Hân Nhiên rất quý bà, nhà chúng tôi cũng đối đãi tử tế với bà, sao bà có thể làm vậy?!"

Người giúp việc bị tát một cái, ngã vật xuống đất trong tuyệt vọng:

"Tôi thật sự không muốn hại Hân Nhiên, tiên sinh, phu nhân, hãy tin tôi! Đó là đứa trẻ tôi nuôi dưỡng từ nhỏ, tôi sao có thể hại nó... Tôi chỉ... chỉ không muốn nó khỏi bệnh quá nhanh thôi..."

"Tại sao?!" Cổ Cẩm Vinh hỏi, giọng trầm đầy uy lực.

Người giúp việc lau nước mắt, nức nở:

"Năm nay Hân Nhiên tiểu thư vào lớp một, phu nhân nói từ đó sẽ không cần tôi dỗ ngủ mỗi tối, cũng không cần chăm sóc từng li từng tí nữa... Tôi sợ Hân Nhiên tiểu thư không cần tôi nữa, nên mới nghĩ cách gây chút ấn tượng... Tôi thật sự không nghĩ sẽ hại Hân Nhiên, tôi tưởng bình an phù hỏng thì cô bé chỉ ngủ không ngon, gặp ác mộng như trước..."

Trước đây, khi Hân Nhiên ngủ không ngon, chính bà là người trông coi. Nếu cô bé tiếp tục như vậy, gia đình sẽ lại cần bà chăm sóc, và ông bà chủ sẽ lại coi trọng bà. Như thế, bà không phải rời khỏi nhà họ Cổ hoặc bị chuyển sang làm những việc tầm thường.

Bà đã chăm sóc Hân Nhiên từ khi bé chào đời, được mọi người kính trọng, chỉ phụ trách việc của tiểu thư, không phải động tay vào việc khác. Nhà họ Cổ đối đãi rất tốt, bà không muốn rời đi, cũng không muốn làm những công việc thường ngày. Vì vậy, bà mới nảy ra ý định này.

Nếu bình an phù có vấn đề, Cổ tiên sinh sẽ chỉ truy cứu người làm ra nó, không ai nghi ngờ bà. Bà thật sự chỉ nghĩ vậy.

Bà không ngờ, sau khi phù bị hủy, tiểu thư đột nhiên phát điên. Vì cảm thấy có lỗi, bà đã xông vào khi cô bé lên cơn, khiến mặt và tay bị thương.

Nghe xong lý do, Cổ Cẩm Vinh và phu nhân vô cùng phẫn nộ. Chỉ vì lý do ích kỷ đó, bà ta dám hành hạ đứa trẻ mà bà từng chăm sóc suốt bao năm? Hân Nhiên chỉ ngủ không ngon thôi, họ đã xót xa vô cùng, huống chi đêm qua bé còn phát điên!

Cổ Cẩm Vinh nhìn người giúp việc với ánh mắt lạnh như băng, không chút do dự, ông nhấc điện thoại bên giường:

"Gọi bảo vệ lên."

Rồi quay sang, lạnh lùng nói:

"Xem trên danh nghĩa bà đã chăm sóc Hân Nhiên nhiều năm, tôi không gọi cảnh sát. Nhưng bà đừng hòng ở lại nhà họ Cổ, cũng đừng mơ tưởng làm việc trong giới này nữa. Người như bà, không xứng đáng chăm sóc trẻ con."

Người giúp việc nghe vậy, mặt biến sắc, khóc lóc van xin. Dù bị đuổi khỏi nhà họ Cổ, với kinh nghiệm của mình, bà vẫn có thể tìm việc tốt. Nhưng lời Cổ Cẩm Vinh đã chặt đứt con đường sau này của bà.

Ông không mềm lòng, lập tức sai bảo vệ đưa bà ta đi. Cổ phu nhân cũng không có ý định can thiệp.

Khương Tốc đứng bên cạnh, mắt chữ A mồm chữ O, vừa kinh ngạc vừa thán phục chị gái mình.

Cổ phu nhân nhìn Khương Tú Tú, ánh mắt không còn chút đề phòng nào, vội vàng hỏi:

"Tú Tú, trước đây là chúng tôi hiểu lầm em, không ngờ trong nhà lại có nội gián... Vậy bây giờ bình an phù đã xử lý xong, Hân Nhiên có thể khỏi bệnh chứ?"

Bà vẫn lo lắng cho tình trạng của con gái.

Khương Tú Tú cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hai vợ chồng này không nghe cô nói gì sao?

Xem trên danh nghĩa tám triệu, cô quyết định giải thích lần cuối:

"Con bé đột nhiên phát điên không phải do bình an phù, mà là do nhiễm phải oán khí."

Nói xong, cô không nói thêm, tiến đến bên giường, lấy từ túi ra một tấm ngọc bội, đặt lên ngực đứa trẻ, đồng thời khẽ đọc câu gì đó.

Mọi người thấy đứa bé, dù ồn ào thế nào cũng không tỉnh, giờ lại mở mắt mơ màng. Cô bé hoàn toàn không còn trạng thái điên loạn đêm qua, chỉ nhìn quanh phòng, giọng ngái ngủ:

"Ba, mẹ? Sao ba mẹ lại ở trong phòng con vậy?"

Giọng cô bé ngọt ngào, nghe rất ngoan ngoãn. Bé nhìn Khương Tú Tú, hỏi:

"Chị gái này là ai vậy?"

Cổ Cẩm Vinh và phu nhân thấy con tỉnh lại và hoàn toàn bình thường, vui mừng khôn xiết, vội ôm lấy con. Cô bé bối rối, nhìn thấy phòng ngủ lộn xộn, kêu lên:

"Ba mẹ ơi, ga giường con rách rồi! Búp bê của con cũng ngã hết!"

Cổ phu nhân biết con không nhớ chuyện đêm qua, thở phào nhẹ nhõm, dỗ dành:

"Không sao, mẹ đã mua đồ mới rồi, sẽ nhờ... nhờ Bảo di dọn dẹp lại cho con."

Bà suýt nói nhờ giúp việc Giang tỷ, nhưng nhớ ra người đó đã bị đuổi, liền đổi lời.

Cô bé không để ý. Do thuốc an thần, cơ thể bé vẫn mềm nhũn, dựa vào mẹ, lại ngoẹo đầu nhìn Khương Tú Tú.

Cổ Cẩm Vinh và phu nhân cũng lo lắng nhìn cô:

"Khương... đại sư, Hân Nhiên như vậy là đã ổn chưa?"

Khương Tú Tú liếc nhìn họ, ánh mắt như nói: Nghĩ gì vậy? Làm gì dễ thế?

Cô tiến lại gần, ngồi xuống bên cô bé, giọng dịu dàng:

"Cháu tên Hân Nhiên phải không? Cô là người ba cháu mời đến. Ba cháu nói cháu có một món đồ rất đẹp, có thể cho cô xem không?"

Cô dừng lại, rồi nói thêm:

"Là thứ cháu luôn nắm chặt trong tay đó."
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 222



Vợ chồng Cổ Cẩm Vinh bất ngờ quay sang nhìn con gái mình. Hân Nhiên sau cơn điên loạn đã ngủ li bì, sao trong tay lại cầm thứ gì đó?!

Tiểu Hân Nhiên ngơ ngác chớp mắt, vô thức đưa tay ra khỏi chăn. Mọi người nhìn thấy trong lòng bàn tay nhỏ bé của cô bé đang nắm chặt một món đồ trang trí hình thỏ trắng muốt.

Khi nhận được vật phẩm, sắc mặt bà Cổ đột nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn Khương Tú Tú đầy hoài nghi,

"Đại sư Khương... có nhầm lẫn gì không? Món đồ này là em gái tôi tặng để bảo vệ cháu bình an mà!"

Cổ Cẩm Vinh dường như cũng nhớ ra, hôm qua khi anh mang bùa bình an về nhà, em vợ nghe tin cháu gái gặp chuyện đã đến thăm và tặng một món đồ, nói là để bảo vệ. Họ không nghĩ nhiều, cứ để cháu giữ bên người.

Nhưng giờ Khương Tú Tú lại nói món đồ này có vấn đề?

Khương Tốc đứng bên xem suốt từ nãy, nghe vậy suýt bật cười. Nhà họ Cổ này đúng là hỗn loạn. Vừa bắt được nội gián, giờ lại thêm một tên nữa.

Khương Tú Tú không quan tâm đến sự kinh ngạc của bà Cổ, chỉ hỏi thẳng,

"Bà biết thứ này làm bằng gì không?"

"Là bằng xà cừ..." bà Cổ nói, "Tôi biết thứ này không được phép buôn bán, nhưng em gái tôi nghe nói nó có tác dụng trấn tà, bảo vệ bình an nên mới cố tìm kiếm."

Bà vội vàng thêm vào, "Em gái tôi rất thân với tôi, lại rất yêu quý Hân Nhiên, không thể nào hại cháu được!"

Cổ Cẩm Vinh nghe vậy nhưng không nói gì. Dù anh cũng không tin em vợ hại con mình, nhưng sau vụ bảo mẫu, anh không còn dám chắc chắn nữa.

Thấy bà Cổ xúc động, Khương Tú Tú không tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng lấy món đồ từ tay đứa trẻ. Từ góc nhìn của cô, có thể thấy rõ những sợi khí oán màu đen đang rò rỉ từ món đồ nhỏ này.

Cổ Hân Nhiên vốn đã bị ảnh hưởng bởi oán khí của linh mèo, cộng thêm thứ đồ chứa đầy ác ý này, không phát điên mới lạ.

Xác định đây chính là nguyên nhân khiến đứa trẻ gặp chuyện, Khương Tú Tú lấy ra một lá bùa vàng dán lên con thỏ xà cừ. Vợ chồng Cổ Cẩm Vinh chỉ thấy lá bùa dần chuyển thành tro đen trước mắt. Trước khi họ kịp phản ứng, cô đã ném món đồ xuống đất.

Cạch.

Vỏ xà cừ trắng muốt nứt ra, lộ ra thứ gì đó màu đỏ bên trong. Sắc mặt vợ chồng họ Cổ đồng loạt biến sắc.

Thật sự có thứ bên trong!

Khương Tú Tú nhíu mày khi nhìn thấy vật bên trong xà cừ. Đúng như dự đoán, oán khí trong này giống hệt với thứ từ tòa nhà bỏ hoang và núi Nhật Chiếu, chắc chắn cùng một thủ pháp.

Vậy thứ ẩn trong khe nứt kia chính là xương người màu đỏ.

Không muốn đứa trẻ nhìn thấy, cô định dùng bùa vàng thu lại, nhưng vừa chạm vào, một con côn trùng nhỏ bất ngờ chui ra, bám vào ngón tay cô và cắn một phát.

Ngay lập tức, oán khí quanh mảnh xương đỏ như tìm được mục tiêu, ào ạt chui vào vết thương. Khương Tú Tú biến sắc, lập tức lùi lại, dùng bùa vàng phong ấn khí oán đang xâm nhập vào tay.

Đồng thời, cô lấy ra một lá bùa lôi, bất chấp đứa trẻ đang trong phòng, nhanh chóng niệm chú:

"Thiên lôi ẩn ẩn, địa lôi hôn hôn, thượng hữu lục giáp, hạ hữu lục đinh, thái thượng hữu lệnh, định trảm lôi đình..."

Khương Tốc mắt sáng rực, câu niệm chú này cậu thuộc lòng! Lập tức chạy xa để tránh bị liên lụy.

Vợ chồng Cổ Cẩm Vinh và Hân Nhiên còn đang ngơ ngác, thì sau tiếng hô "Trảm!" của Khương Tú Tú.

Ầm!

Một tiếng sấm vang lên. Tia chớp tím từ cửa sổ xuyên vào, chính xác đánh trúng món đồ trên sàn.

Rầm!

Ánh chớp lóe lên, cả phòng như bị bao phủ bởi sấm sét. Trước khi mọi người kịp hoảng sợ, món đồ cùng con côn trùng đã bị thiêu rụi thành tro.

Chỉ trong chớp mắt, sấm chớp biến mất. Vợ chồng Cổ Cẩm Vinh và Hân Nhiên há hốc mồm. Giờ họ mới thực sự nhận ra: Tiểu thư nhà họ Khương này có năng lực thật sự khủng khiếp!

Cổ Cẩm Vinh chợt thấy hối hận vì đã từng nghi ngờ cô.

Khác với bố mẹ, Hân Nhiên chỉ thấy mọi thứ thật... "ngầu"! Dù mẹ dạy con gái phải dịu dàng, nhưng giờ cô bé chỉ nghĩ được từ này. Sau tia chớp, cảm giác nặng nề trong người cũng biến mất, như thể bị sét đánh bay.

Quá... ngầu!

Khương Tú Tú không quan tâm đến phản ứng của mọi người. Dù đã phá hủy mảnh xương và con côn trùng, nét mặt cô vẫn nghiêm trọng. Nhìn vết thương trên ngón tay đang bị oán khí bao phủ, cô chợt hiểu.

Lần này, oán khí giống hệt ở tòa nhà bỏ hoang và núi Nhật Chiếu. Tại sao kẻ kia lại nhắm vào Hân Nhiên?

Giờ cô đã rõ. Mục tiêu thực sự không phải đứa bé, mà là cô!

Có lẽ vì cô phá hủy hai lần tà thuật của hắn, nên đây là lời cảnh cáo.

Khương Tú Tú lạnh lùng nheo mắt. Cô chưa truy cứu kẻ dùng tà thuật hại người, hắn đã dám nhắm vào cô?

Vậy thì xem ai sẽ là người chiến thắng sau cùng.

Sau khi hỏi rõ nguồn gốc món xà cừ, Khương Tú Tú gọi cho Cố Thiên Minh, nhờ điều tra người đã tiếp xúc với em gái bà Cổ. Biết đâu có thể lần ra kẻ chủ mưu.

Xong việc, cô nhắc nhở chuyển tiền rồi rời nhà họ Cổ cùng Khương Tốc. Cô cần xử lý oán khí đang xâm nhập vào tay mình.

Khương Tốc không thấy oán khí, cũng không biết cô bị thương, suốt đường chỉ huyên thuyên về tia chớp tím. Mãi đến khi thấy mồ hôi lạnh trên trán cô, cậu mới nhận ra bất ổn.

"Chị, chị sao vậy? Có đau ở đâu không? Về nhà ngay!"

Thấy xe đã vào khu biệt thự, cậu vội thúc giục tài xế, đồng thời lấy điện thoại gọi bác sĩ gia đình.

Nhưng Khương Tú Tú lắc đầu, nhìn về phía trước, nói:

"Không về nhà họ Khương, đưa tôi đến nhà họ Trử."

Khương Tốc: ???

Đến nhà họ Trử... làm gì?
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 223



Dù trong lòng có vạn câu hỏi tò mò, nhưng Khương Tốc vẫn không hỏi nhiều, chỉ thẳng thắn ra lệnh cho tài xế: "Lái đến nhà họ Trử!"

Khi xe dừng trước cổng nhà họ Trử, Khương Tốc vốn còn lo lắng không vào được cửa. Bởi lẽ, Trử Bắc Hạc với chứng ám ảnh cưỡng chế của mình, chỉ cần thừa một ngọn cỏ trong vườn nhà cũng đủ khiến hắn lạnh mặt, huống chi là người ngoài ra vào. Không ngờ, quản gia nhà họ Trử vừa nhìn thấy Khương Tú Tú đã lập tức cười rạng rỡ mời cô vào, thậm chí không cần báo cáo trước.

Khương Tốc vừa ngạc nhiên vừa định lẽo đẽo theo vào, nhưng lại nghe Khương Tú Tú nói: "Em về trước đi." Nói xong, cô bước thẳng lên tầng hai, không biết còn tưởng cô đang về nhà mình. Khương Tốc không hiểu nổi, chị gái mình về nhà họ Khương đầy đủ cũng chỉ hơn một tháng, vậy mà từ lúc nào đã thân thiết với Bắc Hạc ca đến thế?

Trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Khương Tốc vẫn không nghe lời Khương Tú Tú mà về ngay. Dù bề ngoài chị gái có vẻ bình thường, nhưng sắc mặt không được hồng hào như mọi khi, huống hồ là những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng.

Kể từ khi bị những sợi tơ tằm kỳ lạ truy đuổi trong tòa nhà giảng đường bỏ hoang, Khương Tú Tú bỗng nhiên xuất hiện như thiên thần cứu mạng, trong lòng Khương Tốc đã thầm nhận cô là chị gái. Cũng vì chứng kiến sự lợi hại của cô, cậu luôn nghĩ cô là người vạn năng. Dù chỉ hơn cậu bốn tuổi, nhưng cô dường như chẳng cần ai phải bận tâm.

Anh Khương Hoài dù từ nhỏ đã xuất sắc không cần ai lo lắng, nhưng đó là nhờ năng lực bản thân cùng thân phận trưởng tôn của nhà họ Khương, anh có đủ khả năng và nguồn lực để giải quyết mọi chuyện. Còn Khương Tú Tú... cô có gì?

Đang ngồi thừ trên bậc thềm nhà họ Trử suy nghĩ lung tung, Khương Tốc bỗng thấy một đôi chân dừng trước mặt. Ngẩng đầu lên, cậu thấy khuôn mặt như được tạo hóa ban tặng nhưng lại lạnh lùng đến mức ngăn cách mọi cảm xúc của Trử Bắc Hạc.

Tim cậu đập thình thịch, vội vàng đứng dậy khỏi bậc thềm, lễ phép chào: "Bắc... Bắc Hạc ca."

Đối mặt với đại ma vương, Khương Tốc vẫn run. Trử Bắc Hạc hiếm hoi "ừ" một tiếng, rồi đứng yên, liếc nhìn cậu. Khương Tốc lúc này mới nhận ra mình đang chắn đường hắn, vội tránh sang một bên. Trử Bắc Hạc bước lên, không thèm nhìn cậu lần nữa mà đi thẳng vào nhà.

Khương Tốc nhìn bộ vest không một nếp nhăn của hắn, rồi lại nhìn đồng hồ, lúc này mới chợt nhận ra: Đại ma vương vừa không có nhà, vậy chị gái mình lên tầng tìm ai? Hay là chị gái đến không gặp được người, nên gọi hắn về? Nghĩ đến khả năng này, Khương Tốc tròn mắt. Không thể nào? Chị gái mình từ lúc nào đã lợi hại đến mức có thể sai khiến được đại ma vương rồi?

...

Tất nhiên Trử Bắc Hạc không phải do Khương Tú Tú gọi về. Cô đến nhà họ Trử chỉ là muốn mượn linh khí đã được tôi luyện trong thư phòng của hắn để xử lý lượng oán khí đang quấn quanh lòng bàn tay. Lượng oán khí này rất giống với oán khí từng phụ vào tiểu oan hồn, những phương pháp thông thường không có tác dụng. Bùa chú của cô tuy có thể tạm thời khống chế oán khí không lan rộng, nhưng không thể triệt tiêu hoàn toàn. Đành phải mượn ngoại lực.

Trử Bắc Hạc vừa nhìn thấy tia chớp tím lóe lên trên bầu trời, liền nhớ đến lời Khương Tú Tú nói trước đó về việc mang tiểu giao nhân về, lo lắng cô có đang đánh nhau với hắn mà phải dùng đến lôi phù không, nên mới về sớm từ công ty.

Bước vào nhà, hắn thấy Khương Tú Tú đang ngồi xếp bằng trên thảm giữa thư phòng, mắt nhắm nghiền, xung quanh bày mấy món ngọc khí, như đang tự bày trận cho mình. Lại gần hơn, mới thấy chân mày cô hơi nhíu, sắc mặt cũng không được tốt như thường ngày.

Vừa đến gần, Khương Tú Tú đã mở mắt, chỉ nhìn hắn một cái, nhưng không có ý định đứng dậy. "Xin lỗi, có lẽ phải mượn thư phòng của anh để giải quyết chút vấn đề."

Trử Bắc Hạc nhìn cô, giọng trầm: "Em bị thương?"

Khương Tú Tú hơi cúi mắt, nhìn lượng oán khí trên tay đến giờ vẫn chưa tiêu tan nhiều, trong lòng thoáng chút bực bội khó tả, nhưng giọng nói vẫn bình thản: "Chỉ là chút vấn đề nhỏ, sắp xong rồi."

Cô tưởng Trử Bắc Hạc về thư phòng chỉ để lấy đồ, bởi bình thường giờ này hắn đang bận rộn ở công ty. Không suy nghĩ nhiều, cô tập trung điều động linh khí trong phòng, nhưng ngay lúc đó, cảm nhận được một luồng khí nhẹ nhàng lan tỏa về phía mình.

Khương Tú Tú ngẩng đầu, thấy Trử Bắc Hạc không biết từ lúc nào đã quỳ xuống trước mặt, ánh kim quang chói mắt khiến cô lại có cảm giác bị lóa mắt. "Anh có thể giúp gì cho em không?"

Nếu là trước đây, Trử Bắc Hạc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chủ động đề nghị giúp đỡ người khác. Nhưng dù không muốn thừa nhận, đối với cô, hắn luôn có chút đặc biệt hơn người. Dù là cho phép cô tự do ra vào thư phòng, hay chủ động mời cô ở lại ăn cơm, để cô ngủ trên ghế sofa của mình. Đây đều là những điều chưa từng có trước đây.

Nhưng nghĩ đến việc người này là "vị hôn thê" trên danh nghĩa của mình, lại cảm thấy những điều này dường như đều là đương nhiên. Nghĩ vậy, việc chủ động đề nghị giúp đỡ dường như cũng không có gì to tát. Dù sao hắn cũng nợ cô một số ân tình.

Khương Tú Tú nghe thấy lời đề nghị của Trử Bắc Hạc còn chưa kịp phản ứng, cô hơi định thần, cố gắng nhìn rõ đôi mắt đối phương trong ánh kim quang chói lọi. Đôi đồng tử đen như mực, không một chút hào quang, dường như chỉ đang nghiêm túc đưa ra lời mời, khiến người ta không thể từ chối.

Khương Tú Tú cũng khó lòng từ chối. Nhớ lại lần hắn bắt được tiểu oan hồn, oán khí trên người nó lập tức tiêu tan, cô nhìn hắn một lúc, rồi đưa bàn tay đang nắm chặt ngọc phù ra. "Vậy... anh có thể nắm tay em không?" Khương Tú Tú hỏi một cách thận trọng.

Lý do ban đầu không nhờ hắn giúp ngay là vì biết đại ma vương có chút ám ảnh cưỡng chế và bệnh sạch sẽ. Mượn thư phòng đã là quá đủ, nhưng chủ động yêu cầu tiếp xúc cơ thể, Khương Tú Tú cảm thấy mình hơi quá đáng. Nên cô không đề cập đến chuyện này. Nhưng bây giờ hắn tự chủ động đề nghị giúp đỡ, vậy thì khác rồi. Dù sao cũng không phải cô cưỡng ép hắn.

Khương Tú Tú vốn nghĩ Trử Bắc Hạc nghe xong sẽ không đồng ý, hoặc phải nhíu mày do dự một lúc. Không ngờ, ngay khi lời cô vừa dứt, một bàn tay lớn hơi lạnh đã phủ lên tay cô. Rồi những ngón tay dài khẽ cong, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô theo yêu cầu. "Như thế này?"

Hai từ thấp giọng, phóng khoáng, khiến đầu ngón tay cô khẽ run, theo sau là hơi ấm dần lan tỏa từ đầu ngón tay, khiến lòng bàn tay vốn bị oán khí xâm nhập cũng trở nên mềm mại, ấm áp, không còn chút khó chịu như trước. Cô cúi nhìn, thấy lượng oán khí mà mình dùng linh lực vật lộn mãi mới tiêu được một chút, giờ đã biến mất hoàn toàn.

Đôi mắt hạnh nhân của Khương Tú Tú khẽ run. Lúc này, cô thực sự hiểu rõ vì sao Giao Đồ lại bám riết lấy đại ma vương để trở thành hữu duyên tiền định. Nếu là cô, cô cũng muốn bám riết lấy hắn. Kim quang có thể hóa giải mọi tà khí trong thiên hạ, cái đùi vàng được thiên đạo ưu ái bảo hộ... Chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta không thể cưỡng lại. Ai mà chẳng muốn ôm một cái?

Trử Bắc Hạc thấy cô không nói gì, tưởng là chưa đủ, lại khẽ siết chặt tay cô. Dù không biết có tác dụng gì, nhưng nếu cô đã nói vậy, ắt có lý do của cô. Đợi đến khi Khương Tú Tú định nói mình đã ổn, bỗng nghe thấy từ cửa thư phòng vang lên một giọng nam quen thuộc nhưng mang chút âm lạnh. Giọng nói đó u uất, phảng phất hơi lạnh, hỏi:

"Trử Bắc Hạc, anh nắm tay em gái tôi, định làm gì vậy?"
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 224



Không gian như đóng băng trong khoảnh khắc.

Khương Tú Tú và Trử Bắc Hạc đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Khương Hoài không biết từ lúc nào đã đứng ngay cửa phòng sách, bên cạnh là quản gia với vẻ mặt vừa phấn khích vừa hối hận.

Phấn khích vì cậu chủ nhà cuối cùng cũng đã mở mang đầu óc.

Hối hận vì không ngăn được người, làm hỏng khoảnh khắc riêng tư của cậu chủ và tiểu thư Khương!

Khương Hoài đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt phượng ánh lên tia lạnh, đóng băng vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.

Dưới ánh mắt sắc lạnh ấy, Trử Bắc Hạc vẫn bình thản như không, hỏi ngược lại, "Anh đến làm gì?"

Gương mặt hắn không một chút dao động, thậm chí tay nắm Khương Tú Tú cũng chẳng buông.

Khương Hoài suýt nữa bật cười vì tức.

Anh nắm tay em gái tôi, còn hỏi tôi đến làm gì?

Anh xem tôi đến làm gì?!

Nếu không phải Khương Tốc nhắn tin, hắn còn không biết mối quan hệ giữa Trử Bắc Hạc và em gái mình đã đến mức này.

Đây là em gái ruột hắn vừa mới tìm về, bản thân còn chưa kịp ngắm đã mấy lần, vậy mà đã sắp bị lão ma vương này dụ dỗ rồi!

Nhìn lại Khương Tú Tú, gương mặt cô cũng chẳng có chút ngượng ngùng nào khi bị bắt gặp, chỉ định đứng dậy, nhưng đột nhiên nhíu mày, khẽ thốt lên:

"Chân em hơi tê, phiền anh kéo em dậy một chút."

Trử Bắc Hạc định đổi thế nắm thành kéo, Khương Hoài lúc này thật sự không nhịn được nữa.

Hắn bước nhanh đến, giật lấy tay em gái, dùng lực nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy.

Ánh mắt hắn khi nhìn Khương Tú Tú hoàn toàn khác với vẻ cảnh cáo và nguy hiểm lúc nãy dành cho Trử Bắc Hạc, chỉ còn lại sự xót thương không giấu giếm:

"Sao vậy? Khương Tốc nói em không khỏe? Sao không gọi bác sĩ?"

"Giờ ổn rồi." Khương Tú Tú nói, khẽ vẫy vẫy tay về phía Trử Bắc Hạc, "Nhờ có Trử thiếu giúp đỡ."

Khương Hoài bĩu môi, trong lòng nghĩ Trử Bắc Hạc giúp được cái gì chứ? Có thứ gì hắn giúp được mà anh trai như hắn không làm được?

Khương Tú Tú không giải thích thêm, lại lắc lắc tay, cất tấm ngọc bội đã có vết nứt nhẹ vào túi, đôi mày thoáng hiện vẻ trầm tư.

Quản gia thấy vậy, lập tức tiến lên nhặt giúp những khí cụ bằng ngọc trên sàn.

Khương Hoài nhìn những thứ bày la liệt dưới đất, linh cảm có chuyện khác với những gì hắn thấy, nhưng Khương Tú Tú không nói, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.

"Về nhà trước đi, sắc mặt em không tốt, cần nghỉ ngơi." Khương Hoài nói, không đợi cô trả lời, kéo tay cô định dẫn đi, trước khi đi còn không quên liếc Trử Bắc Hạc một cái.

Trử Bắc Hạc: "..."

Khương Tú Tú tuy cảm thấy sắc mặt mình không tệ như Khương Hoài nói, nhưng rắc rối tạm thời đã giải quyết, cô cũng không tiện ở lại chiếm dụng thư phòng của người ta thêm, chào Trử Bắc Hạc rồi để mặc Khương Hoài kéo ra khỏi phòng.

Đến đầu cầu thang, Khương Hoài đột nhiên buông tay cô, quỳ xuống trước mặt cô:

"Tú Tú lên đây, anh cõng em xuống."

Khương Tú Tú: "..."

Cô thật sự cảm thấy việc này không cần thiết, cô chưa yếu đến mức này, và...

"Thực ra chúng ta cũng có thể đi thang máy." Cô chỉ tay về phía thang máy biệt thự bên kia.

Khương Hoài vẫn giữ tư thế quỳ, lại một lần nữa cảm thấy bất lực.

Em gái thậm chí còn biết rõ vị trí thang máy nhà họ Trử, rốt cuộc đã đến đây bao nhiêu lần rồi?

Đang buồn bực, đột nhiên cảm thấy lưng nặng trịch.

Khương Tú Tú khi leo lên lưng hắn, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó tả, dù miệng nói không cần.

Nhưng khi nhìn Khương Hoài quỳ xuống trước mặt, cô chợt nhớ lại cảnh Quan Khải Thâm cõng Quan Nhụy Nhụy hồi nhỏ.

Đó là thứ mà cô chưa từng được trải nghiệm.

Bởi vì đó là Quan Khải Thâm, không phải anh trai của cô.

Nhưng bây giờ, đây là anh trai ruột của cô.

Không hiểu sao tim cô đập nhanh, thế là cô leo lên lưng hắn.

Khương Hoài giật mình, gương mặt điển trai lập tức nở nụ cười rạng rỡ, không chút do dự đứng dậy, dễ dàng cõng cô rồi bước xuống cầu thang.

Trử Bắc Hạc đứng ở cửa phòng sách, nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Trong lòng chợt hiểu ra.

Nhìn cô bình tĩnh thi triển pháp thuật nhiều quá, suýt quên mất năm nay cô mới mười tám tuổi.

Vẫn là một cô gái biết làm nũng với người nhà.

Như vậy, rất tốt.

...

Một bên khác, Khương Tốc từ khi Khương Hoài lên lầu đã đứng chờ dưới nhà, thấy Khương Hoài cõng người xuống sắc mặt biến đổi, vội vàng chạy tới, mặt mũi lo lắng:

"Cái này... không phải nói không sao sao? Sao lại không đi được nữa? Em đã bảo về nhà gọi bác sĩ rồi, chị không chịu nghe!"

Bây giờ để lỡ bệnh thì làm sao?

Khương Hoài: "..."

Nếu không phải hai tay đang cõng Tú Tú, hắn nhất định sẽ cho thằng nhóc này một cú, xem nó nói cái gì vậy.

Nhưng xem nó thật lòng lo lắng, hắn đành nhịn.

"Im đi, người vẫn khỏe, về nhà."

Khương Hoài nói xong bước đi, Khương Tốc cũng nhận ra biểu cảm thoải mái hiếm có của Khương Tú Tú trên lưng Khương Hoài, chậm hiểu ra đây là trò cõng nhau chơi đùa.

Lại lẩm bẩm một mình đi theo hai người về nhà họ Khương.

Khương Tú Tú nghe được đôi câu, biết sau khi họ rời đi, Cổ Cẩm Vinh và phu nhân đã tìm em gái cô hỏi chuyện, xác nhận đối phương không có ác ý, nhưng lão già bán ngọc trai cho cô ta thì không tìm thấy đâu.

Khiến phu nhân tức giận mắng con gái mấy câu, từ nay về sau không được mang đồ lai lịch không rõ ràng về nhà.

Đến tối, Khương Tú Tú nhận được tin nhắn từ Cố Thiên Minh, nói rằng không truy ra được người bán ngọc trai hình thỏ, đầu mối có lẽ đã đứt, đồng thời nhắc nhở:

"Đối phương đã nhắm vào em, sau lần này có lẽ sẽ có động tĩnh khác, cần anh cử người trong đội đến để mắt một chút không?"

Cố Thiên Minh muốn nói đến việc bảo vệ nhà họ Khương.

Kẻ đứng sau hẳn đã biết thân phận Khương Tú Tú, cô sắp vào học viện Đạo giáo, không thường xuyên ở nhà, đối phương có lẽ sẽ nhắm vào người nhà họ Khương.

Nghe lời Cố Thiên Minh, Khương Tú Tú suy nghĩ một chút, nói: "Không cần, em có kế hoạch khác."

Hôm sau, cô lại tìm Trử Bắc Hạc, nói rõ dự định của mình.

"Em muốn đưa Giao Đồ về nhà nuôi dưỡng?"

Khương Tú Tú gật đầu, cũng không giấu chuyện người đứng sau oán cốt, giải thích đơn giản:

"Sắp tới em không thường xuyên ở nhà, nếu Giao Đồ ở lại, khu vực này cơ bản không cần lo lắng, tu vi của nó tuy không cao nhưng so với gia tiên bình thường thì mạnh hơn, có thể đối phó với tà vật thông thường."

Cô dừng một chút, nói tiếp: "Chỉ là nó vốn là vì anh mà đến, em tuy có thể lập khế ước ước thúc nó, nhưng không tránh khỏi đôi khi nó vẫn sẽ... quấy rầy anh."

Như tiểu hồ ly và tiểu oan hồn nhà cô.

Hai con đó thật sự là tranh thủ mọi cơ hội để đến gần Trử Bắc Hạc.

Khương Tú Tú cũng cảm thấy hơi ngại.

Tính ra, từ khi chuyển đến đây, cô đã mang cho đại ma vương không ít phiền toái, bây giờ còn tranh thủ linh khí của hắn.

Không biết có phải nhận ra sự ngại ngùng của cô hay không, Trử Bắc Hạc trầm mặc một lúc, chỉ hỏi:

"Nó vốn là tìm ta, em bắt nó ký khế ước, nó có chịu không?"

Khương Tú Tú nghĩ bụng nó dám không chịu sao, cho nó cơ hội ở gần đại ma vương đã là may mắn lắm rồi.

"Nó mà không chịu, em sẽ bắt nó về núi, ở nhà em còn không chịu, lẽ nào lại để nó trực tiếp ở nhà anh?"

Khương Tú Tú nói đùa, nhưng nghe Trử Bắc Hạc khẽ ho, giọng trầm xuống:

"Cũng được."

Khương Tú Tú: "..."

Đại ma vương, ngài có nghe rõ mình vừa nói gì không???
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back