Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 570



Khương Tú Tú chăm chú nhìn xuống, phát hiện cổ chân người phụ nữ kia có một vòng khí xám mờ nhạt.

Trông giống như dấu vết để lại sau khi bị thứ gì đó quấn lấy rồi vấp ngã.

Bên cạnh, Bạch Truật co người lại, khẽ nói:

"Là Tiên gia."

Hắn là Bạch Tiên, nên cảm nhận về đồng loại tự nhiên nhạy bén hơn người thường.

Khương Tú Tú nghe vậy, kết hợp với vòng khí xám vừa nhìn thấy, đoán chừng đó là một vị Liễu Tiên.

Tạ Vân Lý nhíu mày, dù là Tiên gia cũng không thể tùy tiện làm người khác bị thương giữa chốn đông người như vậy.

Vừa định đứng dậy để lôi kẻ kia ra, liền nghe vị trưởng đoàn phụ trách lần này - Tôn sư trưởng lên tiếng:

"Thôi đi, chuyện này cũng không phải làm người ta bị thương, đừng gây thêm rắc rối."

Đối phương trước đó đã ẩn giấu khí tức, chỉ ra tay để ngăn người phụ nữ kia quấy rối cô gái, cũng có thể coi là làm việc tốt.

Hơn nữa, sau khi ra tay, họ lập tức thu lại khí tức, vậy càng không cần phải truy cứu.

Giới huyền môn tuy có quy củ riêng, nhưng với những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, có thể nhắm mắt làm ngơ.

Khương Tú Tú nhìn thái độ của Tôn sư trưởng, đôi mắt hạnh nhân khẽ động, bỗng quay đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía gia đình ba người vẫn đang khóc lóc, chửi bới kia.

...

Những hành khách trong toa tàu phát hiện, khoang tàu vừa còn ồn ào không ngớt bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.

Gia đình ba người kia dường như đã an phận, không còn gây ra bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Mọi người chỉ nghĩ rằng sau khi cô gái kia rời đi, họ đã chịu im lặng, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng Lộc Nam Tinh và mấy người khác ngồi ngay bên cạnh, tự nhiên nhìn thấy cặp vợ chồng kia vẫn đang chửi bới, đứa trẻ cũng vẫn khóc lóc thảm thiết.

Chỉ có điều, tiếng động của ba người này hoàn toàn không truyền đến tai họ.

Như một vở kịch câm, ngoài việc thấy họ đang mở miệng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Lộc Nam Tinh ban đầu tưởng là do Tĩnh Âm Phù, nhưng khi gỡ phù ra, vẫn không nghe thấy gì.

Đây là tình huống gì? Nhìn kỹ lại, phát hiện giữa chỗ ngồi bốn người của gia đình kia không biết từ lúc nào đã bị đánh một đạo Tĩnh Âm Phù Văn.

Đạo phù văn này giống với cái trên tay cô, cũng có tác dụng cách âm trong một phạm vi nhất định.

Nhưng dường như có chút khác biệt.

Một bên khác, Tạ Vân Lý cũng phát hiện ra đạo Tĩnh Âm Phù đó, lập tức không hài lòng nhìn Khương Tú Tú.

Cái gì Tiên gia kia cũng đành bỏ qua, nhưng cô là học viên chính quy của Đạo giáo Học viện, sao cũng đi theo gây rối?

Khương Tú Tú đối mặt với ánh mắt không tán thành của Tạ Vân Lý, lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh và đầy lý lẽ:

"Tôn sư trưởng nói là được mà."

Việc cô làm, cũng không phải làm người ta bị thương, có thể nhắm mắt làm ngơ.

Tôn sư trưởng: ???

Lúc nãy ý của hắn là như vậy sao???

Dù Tôn sư trưởng có ý gì đi nữa, Khương Tú Tú hiểu theo cách của cô.

Chủ yếu là cô cũng không muốn cách âm toàn bộ xung quanh, vậy chi bằng cách âm từ phía kẻ gây ồn ào.

Từ "gốc rễ" trả lại sự yên tĩnh cho toàn bộ hành khách.

Hơn nữa, ngoài cách âm, Khương Tú Tú còn thêm vào một chút cải tiến nhỏ.

Ừm, rất nhỏ.

...

Cặp vợ chồng kia sau khi phát hiện cô gái thật sự đã bỏ đi không quay lại, xung quanh cũng không còn ai đến khuyên nhủ, từ chửi bới liên tục dần dần im lặng trở lại.

Nhưng họ im lặng, đứa con trai vẫn khóc lóc không ngừng.

Dù sao hôm nay nó khóc lóc không chỉ không đòi được tay cầm chơi game, còn bị bố đánh vào m.ô.n.g hai cái.

Nó cảm thấy mình oan ức lắm, thế giới này làm nó oan ức lắm.

Hai vợ chồng đã quen với tiếng khóc của con, cũng lười ngăn cản, dù sao khóc mệt rồi cũng tự dừng.

Còn việc những người khác trong toa tàu có chịu được hay không, họ không quan tâm.

Nhưng dần dần, họ phát hiện ra điều không ổn.

Tiếng khóc của con trai dường như ngày càng to, to đến mức như đang hét ngay bên tai họ.

Chẳng mấy chốc, họ cảm thấy đau tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bịt tai lại, muốn xem phản ứng của những người xung quanh.

Kết quả là những người đó như không nghe thấy gì, tự nhiên trò chuyện hoặc ngắm cảnh.

Điều này thật không bình thường.

Con trai họ hét to như vậy, họ sắp chịu không nổi, tại sao mọi người không có phản ứng gì?

Đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy tiếng khóc của con trai như được khuếch đại thêm vài lần.

Họ thấy thái dương đau nhói, màng nhĩ như sắp vỡ tung.

Lần này hai vợ chồng thật sự không chịu nổi, bắt đầu dùng đủ cách dỗ dành đứa trẻ im lặng.

Nếu không im lặng, họ sẽ c.h.ế.t mất!

Nửa giờ sau, đứa trẻ luôn khóc thét cuối cùng cũng được hai vợ chồng dỗ dành, yên lặng xem hoạt hình.

Nhìn đứa trẻ đã im lặng và hai vợ chồng hoàn toàn mệt mỏi, Khương Tú Tú bình thản thu hồi Tĩnh Âm Phù đã cải tiến của mình.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhìn đi, con của mình, thật lòng muốn dỗ thì vẫn dỗ được mà.

Khi tàu cao tốc đến Bắc Kinh, trời vẫn còn sớm.

Bắc Kinh nằm ở phía bắc, mùa đông đến sớm hơn Hải Thành, tuyết - thứ người Hải Thành ít khi thấy - ở đây đã rơi nhiều đợt.

Khương Tú Tú và mọi người dưới sự dẫn dắt của Tôn sư trưởng bước ra khỏi toa tàu, cảm nhận được làn gió bắc lạnh lẽo.

Vừa kéo vali định rời khỏi sân ga, bỗng nghe thấy một giọng nam lạ hoắc vang lên phía sau:

"Cô là Khương Tú Tú phải không?"

Khương Tú Tú quay đầu, nhìn thấy chàng trai này ngay lập tức đoán ra, đây chính là người trong toa tàu đã ra lệnh cho Liễu Tiên làm người phụ nữ kia vấp ngã.

Anh ta trông chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, gương mặt gầy, da dẻ hơi xanh xao, nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ ngạo mạn khi nhìn người khác.

Điều này không phải là điều khiến Khương Tú Tú bất ngờ nhất, mà là xung quanh anh ta bao phủ bởi nhiều luồng khí màu sắc khác nhau, rõ ràng anh ta đang thờ phụng không chỉ một vị Tiên gia.

Thấy Khương Tú Tú nhìn mình, anh ta tự nhiên cười hai tiếng:

"Tôi từng xem chương trình của cô, cô rất có bản lĩnh, tôi đã muốn gặp cô từ lâu."

"Cậu là ai?" Khương Tú Tú hỏi.

"Ôn Trường Việt, cũng là học sinh của Bắc Kinh Đạo giáo Học viện tham gia đại hội thi đấu lần này."

Tạ Vân Lý và mấy người khác đứng gần đó, tự nhiên nghe thấy động tĩnh, nghe lời của chàng trai, ánh mắt không khỏi đảo qua người đó.

Ôn Trường Việt cũng nhìn về phía mấy người:

"Tôi cũng biết các bạn.

Tạ Vân Lý Tạ sư huynh, vốn là người thừa kế chính thống của gia tộc Tạ, nhưng lại bị một người phụ nữ chi nhánh ép đến mức phải bỏ chạy."

Mặt Tạ Vân Lý lập tức đen lại.

Rồi hắn lại quay sang Đồ Tinh Trúc:

"Cậu là Đồ Tinh Trúc, phong thủy sư vì mấy đồng tiền suýt bị lừa sang Miến Điện không về được."

Đồ Tinh Trúc: ...

Đúng là kẻ vô lễ!

Cần cậu nói sao?!

"Các cô là... thôi, tôi không nói về phụ nữ."

Ôn Trường Việt liếc nhìn Lộc Nam Tinh và một sư tỷ khác, rồi thờ ơ thu hồi ánh mắt, khiến Lộc Nam Tinh và sư tỷ tức giận đỏ mặt.

Rồi hắn lại nhìn Khương Tú Tú:

"Đối tác của cô trông có vẻ yếu đuối quá."

Tất cả mọi người: ...

Ngay cả người nghiêm túc như Tạ Vân Lý cũng lần đầu có ý định dạy dỗ người khác.

Hắn đảm bảo, hắn chỉ dùng nắm đấm, không dùng phù.

Hai vị sư trưởng bên cạnh vội vàng ngăn lại.

"Thôi đi, đều là học sinh tham gia đại hội, xung đột trước trận đấu không hay lắm."

Đang khuyên giải học sinh của mình, bỗng thấy Ôn Trường Việt như không hiểu được sắc mặt mọi người, lại tự nhiên nói với Khương Tú Tú:

"Dù chúng ta có thể sẽ đối đầu trong đại hội, nhưng so với làm đối thủ, tôi nghĩ chúng ta hợp làm đối tác hơn. Cô có muốn cân nhắc chuyển đến Bắc Kinh Đạo giáo Học viện sau khi đại hội kết thúc không?"

Hai vị sư trưởng: ...

Cứ động thủ đi, các thầy sẽ coi như không thấy.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 571



"Anh nói xong chưa?"

Khương Tú Tú nhìn Ôn Trường Việt trước mặt, trên mặt dù không có vẻ bất mãn như những người bạn bên cạnh, nhưng cũng tỏ ra lạnh nhạt.

Ôn Trường Việt vẫn không nhận ra, tiếp tục độc thoại:

"Còn một câu cuối cùng, em nên nhìn ra năng lực của anh mạnh hơn cái đồ giả mạo từng hợp tác với em trong chương trình trước đó rất nhiều. Cái tên Linh Chân Chân đúng không? Chính là vì những kẻ giả thần giả quái như vậy mới làm hỏng danh tiếng của Huyền môn chúng ta~

Lần sau nếu có chương trình tương tự, em có thể giới thiệu anh làm cộng sự, anh cũng muốn thử cảm giác làm ngôi sao..."

Thấy hắn nói không ngừng, Khương Tú Tú lạnh lùng rút điện thoại ra, bấm số gọi.

Ôn Trường Việt tò mò: "Em làm gì vậy?"

Khương Tú Tú liếc hắn một cái, trực tiếp nói: "Gọi cho Cục An Toàn Bắc Kinh, tố cáo có Huyền sư lợi dụng Tiên gia để đối phó với người thường."

Dừng một chút, liếc nhìn gia đình ba người không xa: "Vết khí yêu quanh mắt cá chân người đó chính là chứng cứ."

Mấy người Đồ Tinh Trúc bên cạnh bỗng sáng mắt.

Đúng vậy!

Sao họ không nghĩ tới chứ?!

Cách khiến đối phương hối hận mà không cần tự mình ra tay!

Ôn Trường Việt thì trực tiếp sửng sốt: "Không phải, em định tố cáo anh? Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này thôi sao?!"

"Yên tâm, quy định của Đại hội Thi đấu Học viện là thí sinh không được tư thục tỷ thí, nếu không sẽ bị hủy tư cách tham dự.

Chuyện nhỏ của anh, nhiều lắm cũng chỉ bị Cục An Toàn cảnh cáo miệng và trừ một ít điểm Linh sự, sẽ không ảnh hưởng đến trận đấu."

Ôn Trường Việt nghe xong không hề cảm thấy may mắn, bởi với hắn, bị trừ điểm Linh sự còn đau đớn hơn bị trừ điểm học viện!

Mấy vị Tiên gia hắn phụng thờ lại cực kỳ khó tính, rất nhiều thứ phải dùng điểm Linh sự để mua.

"Tiểu hữu Khương, có gì chúng ta nói chuyện tử tế... đều là học sinh cả..."

"Em không thích học sinh lắm mồm."

Khương Tú Tú lạnh giọng, "Đặc biệt là những học sinh suốt ngày buông lời khó nghe về người bên cạnh em."

"Chỉ vì cái này?!"

Ôn Trường Việt vẻ mặt khó tin, nhưng thấy Khương Tú Tú có vẻ nghiêm túc, đành phải nhượng bộ:

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi được chưa?"

Hắn miễn cưỡng nói lời xin lỗi, lần này cuối cùng cũng bỏ đi giọng điệu ngạo mạn tự nói tự nghe ban đầu, nói xong liền kéo vali chạy mất dép.

Sợ chạy chậm một chút sẽ thực sự bị Khương Tú Tú khiếu nại.

Khương Tú Tú thấy hắn chạy mất, lúc này mới cất điện thoại.

Đồ Tinh Trúc và Lộc Nam Tinh bên cạnh có chút thất vọng:

"Tú Tú, em không gọi nữa sao?"

Tố cáo hắn đi!

Trừ điểm hắn đi!

Khương Tú Tú nhìn hai người, không nói gì, chỉ có hai vị sư trưởng lên tiếng:

"Ngày mai là Đại hội rồi, tránh việc sinh sự."

Khương Tú Tú vốn cũng chỉ định dọa cho hắn sợ mà thôi.

Phiêu Vũ Miên Miên

Dù sao cũng đều là người Huyền môn, không ai dám chắc mình chưa từng vi phạm quy tắc.

Rất nhiều lúc chỉ cần không liên quan đến tà thuật hại người, mọi người đều ngầm hiểu.

Ôn Trường Việt tuy lắm mồm, nhưng lúc đó cũng là để giúp cô gái không bị gia đình kia quấy rối, bản ý không xấu.

Hơn nữa trước đó Khương Tú Tú đã xem tướng mặt cô gái.

Lúc đó nếu cô gái không kịp thời rời đi, mà bị gia đình kia quấn lấy.

Cô gái có lẽ sẽ vì tức giận mà trực tiếp đối đầu với gia đình đó, hai bên cãi nhau, người bố của đứa trẻ thậm chí sẽ ra tay với cô gái.

Cuối cùng dù đối phương có bị trừng phạt thích đáng, nhưng người bị đánh vẫn sẽ bị tổn thương tâm lý không nhỏ.

Cho nên gặp phải chuyện như vậy, tránh đi khi không thể đối đầu là đúng.

Bởi vì bạn không bao giờ biết được, người bạn gặp phải có phải là một kẻ điên hay không.

Đồ Tinh Trúc và Lộc Nam Tinh cũng biết là như vậy, chỉ là đơn thuần không chịu được thái độ đắc ý của người kia.

Không biết hắn lấy đâu ra cảm giác ưu việt như vậy.

Mấy người đang nói, bỗng nghe bên cạnh, Bạch Truật khẽ lên tiếng:

"Tôi ghét hắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng đủ để mọi người nghe thấy, ai nấy đều kinh ngạc.

Bạch Truật là người sống khép kín, rất ít khi chủ động bày tỏ cảm xúc.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói ghét một người!

Đủ thấy, Ôn Trường Việt kia thực sự đáng ghét!

Khương Tú Tú thì hiểu rõ lý do của Bạch Truật.

Là vì những lời khinh thường Linh Chân Chân của Ôn Trường Việt vừa nói chứ gì? ...

Một đoàn người đi ra, sư trưởng Nghiêm Phương đang liên lạc với người đón ở Bắc Kinh.

Lần Đại hội Thi đấu này, Học viện Đạo giáo Bắc Kinh là chủ nhà, đương nhiên phải phụ trách công tác đón tiếp hai học viện khác.

Một đoàn người vừa ra khỏi sân ga, Nghiêm Phương vừa kết nối được với người bên kia, chưa kịp mở miệng, đã thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen đi thẳng tới, không chỉ vậy, phía sau hắn còn có bốn người đàn ông ăn mặc như tài xế.

Mấy người tiến lên, nhưng lại hướng về phía Khương Tú Tú chào hỏi trước.

"Tiểu thư Tú Tú, tôi là Lưu Niệm, người phụ trách tập đoàn Khương Hải tại Bắc Kinh, tổng giám đốc Khương đã dặn trước, mọi việc của tiểu thư và thầy cô bạn học tại Bắc Kinh đều do tôi sắp xếp."

Nói xong, hắn nhìn về phía hai vị sư trưởng dẫn đoàn, lễ phép nói:

"Xe đón đã đợi sẵn bên ngoài, chỗ ở cho mọi người cũng đã chuẩn bị xong, mời mọi người đi cùng tôi."

Nghiêm Phương và sư trưởng Tôn nhìn nhau, cuối cùng cũng đồng ý.

Mấy tài xế phía sau Lưu Niệm lập tức tiến lên, lần lượt nhận lấy hành lý từ tay Khương Tú Tú và những người khác.

Một đoàn người thế là rầm rộ đi ra khỏi sân ga.

Nhìn thấy chiếc xe sang trọng đậu bên ngoài, mọi người vẫn còn bình tĩnh.

Nhưng khi xe chạy một mạch, đưa mọi người thẳng đến một biệt thự gần Đại học Bắc Kinh, nhìn thấy nội thất bên trong, Đồ Tinh Trúc hoàn toàn không thể bình tĩnh nữa.

Hắn một lần nữa bị thế giới tư bản đánh gục.

Thèm thuồng nhìn Khương Tú Tú:

"Tiểu hữu Khương, ba em thật sự không có một đứa con trai thất lạc nào giống anh sao?"

Khương Tú Tú: ...

"Không có."

"Anh không tin, em nhớ lại xem."

...

Biệt thự đủ lớn, có thể ở thoải mái tám người, Lưu Niệm còn bố trí thêm một quản gia và một cô giúp việc phụ trách nấu ăn, cùng một tài xế.

Có thể nói là chu đáo 360 độ.

Có biệt thự lớn, Nghiêm Phương đương nhiên lịch sự từ chối ký túc xá của học viện Bắc Kinh.

Mọi người đang vui vẻ phân phòng.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Không lâu sau, quản gia dẫn vào một người đàn ông trung niên mặc áo dài.

Khuôn mặt vuông vức, vẻ mặt cứng nhắc, hắn trước tiên chào hai vị sư trưởng, sau đó ánh mắt chuyển sang, nhìn thẳng vào Tạ Vân Lý trong nhóm người.

"Vân Lý, phụ thân nghe tin hôm nay cháu đến Bắc Kinh, đặc biệt sai ta đến đón, trong thời gian Đại hội, cháu vẫn về nhà họ Tạ ở."

Lời nói của hắn giống như thông báo hơn là thương lượng, Khương Tú Tú và mấy người nghe vậy lập tức nhìn về phía Tạ Vân Lý.

Dù sao trước khi đi hắn cũng không nói sẽ tách ra ở riêng.

Thấy Tạ Vân Lý mặt không biểu cảm bước ra ngoài, Đồ Tinh Trúc không nhịn được gọi hắn:

"Sư huynh Tạ..."

Bọn họ là một đội, sư huynh Tạ đi một mình, thế nào được.

Tạ Vân Lý nhìn ánh mắt mọi người, chỉ nói:

"Ta về lấy đồ xong sẽ quay lại."

Người đàn ông mặt vuông nghe vậy nhíu mày, nhưng không nói gì.

Nhìn hai người lần lượt rời đi, Lộc Nam Tinh không nhịn được lo lắng:

"Sư huynh Tạ về như vậy, sẽ không bị bắt nạt chứ?"

Lời vừa dứt, cả phòng đồng loạt nhìn về phía cô, biểu cảm thậm chí có chút kỳ lạ.

Cô nói ai bị bắt nạt???
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 572



Trước khi Khương Tú Tú nhập học Học viện Đạo giáo Hải Thành, Tạ Vân Lý từ lâu đã là người không ai dám trêu chọc trong viện. Thông thường chỉ có hắn dạy dỗ người khác, chứ chưa từng bị ai bắt nạt.

Ít nhất, trong mắt Khương Tú Tú, cô chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện này.

Trong xe, Tạ Vân Lý và người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế sau, im lặng suốt chặng đường. Mãi đến khi xe dừng trước một tòa nhà cổ kính, trước khi bước vào, người đàn ông mới lên tiếng:

“Gặp phụ thân, con nên mềm mỏng một chút, đừng lại xung đột với ngài.”

Tạ Vân Lý liếc nhìn hắn, không đáp, bước thẳng vào trong.

Bước qua bức bình phong, hiện ra một khu vườn kiểu Trung Quốc cổ điển. Dù là mùa đông, nhưng trong vườn không một chiếc lá rụng, mọi thứ đều được dọn dẹp gọn gàng, tỉ mỉ.

Giống như chủ nhân của nơi này.

Tạ Vân Lý đi thẳng đến trung đường, nơi Tạ gia chủ Tạ Duy Thận đang ngồi. Ông khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn y hệt Tạ Vân Lý. Thấy hắn vào, ông chỉ khẽ nhướng mày:

“Cuối cùng cũng chịu về?’

Tạ Vân Lý không thay đổi sắc mặt, gật đầu chào, sau đó đi thẳng vào vấn đề:

“Con về để lấy kiếm gỗ đào của con.”

Tạ Vân Lý có một thanh kiếm gỗ đào riêng, được cha truyền lại khi hắn mười lăm tuổi. Nhưng lúc đi Hải Thành, hắn không mang theo. Sau này, hắn chỉ dùng những thanh kiếm gỗ đào thông thường.

Hai lần trước, khi thấy Khương Tú Tú dùng kiếm gỗ đào để diệt quỷ, hắn nhận ra rằng mình thiệt thòi khi chỉ dùng tay không. Vì vậy, lần này đến Bắc Kinh, hắn quyết định sẽ lấy lại thanh kiếm của mình.

Ít nhất cũng phải cho sư đệ sư muội thấy được thực lực thật sự của hắn.

Tạ Duy Thận nghe hắn về chỉ để lấy kiếm, nhíu mày:

“Chỉ là một cuộc đại tỷ thôi, con cần dùng đến kiếm gỗ đào sao?”

Sơn nhất môn của họ giỏi nhất là phù thuật và quyền pháp. Chỉ vì một cuộc đại tỷ mà dùng đến pháp khí, Tạ Duy Thận cho rằng con trai mình quá phô trương.

“Con đi Hải Thành, lẽ nào đã lãng quên những thuật khác của Sơn nhất môn?”

“Không, nhưng con muốn lấy kiếm của con, không cần quá nhiều lý do.”

Tạ Vân Lý nói, đột nhiên nhìn thẳng vào cha mình, giọng lạnh lùng:

“Ngược lại, phụ thân không muốn con mang kiếm đi... phải chăng vì ngài lại đem đồ của con tùy tiện cho người khác?”

Dù không thể hiện sự tức giận trên mặt, nhưng giọng điệu của hắn đầy châm biếm.

Tạ Duy Thận giật mình, sau đó đập bàn:

“Con nói cái gì thế?! Là người thừa kế chính thống của Tạ gia, con chỉ có chừng ấy độ lượng sao?!”

Một chuyện nhỏ, mà nhớ dai thế.

“Kiếm gỗ đào của con vẫn còn nguyên! Không ai động vào. Nếu không tin, con tự đi xem!”

Tạ Duy Thận nói trong cơn tức giận. Nhưng ông không ngờ, Tạ Vân Lý thật sự quay người bước đi. Thái độ đó rõ ràng là không tin tưởng ông.

Tạ Duy Thận tức giận đến mặt đen lại, nhưng lại không làm gì được.

Tạ gia có một nơi chuyên thờ phụng pháp khí. Dù ba năm không về, Tạ Vân Lý vẫn quen thuộc với bố cục nơi này.

Hắn bước vào, ngay lập tức nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào của mình.

Như Tạ Duy Thận nói, thanh kiếm vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng trên bàn thờ, lại có thêm một thanh kiếm gỗ đào khác làm từ gỗ bị sét đánh.

Tạ Vân Lý không cần nghĩ cũng biết đó là của ai.

Trong lòng tự nhủ mỉa mai.

Đúng vậy, kiếm của hắn không ai động vào, vì ông đã chuẩn bị cho người kia một thanh kiếm tốt hơn.

Từ nhỏ đến lớn, thứ hắn có, Tạ Minh Vận cũng có. Thứ hắn không có, Tạ Minh Vận vẫn có.

Hắn đáng lẽ phải quen rồi.

Gạt bỏ sự bất bình trong lòng, Tạ Vân Lý thu lại thanh kiếm của mình, trong lòng lại chê bai.

Nếu không phải vì chưa tìm được thanh kiếm tốt hơn, hắn đã không cần thanh kiếm do cha mình tặng.

Nhưng nghĩ lại, đây là vật tổ truyền lại, không phải của Tạ Duy Thận, tại sao hắn lại không lấy? Vì vậy, hắn yên tâm thu kiếm, quay lại trung đường để cáo từ.

Vừa bước đến, hắn thấy một cô gái mặc áo choàng học viện Đạo giáo Bắc Kinh bước ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô gái chính là Tạ Minh Vận.

Cô cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng nhưng toát lên vẻ cổ điển, chiếc áo choàng càng tôn lên khí chất của cô.

Thấy hắn đi tới, cô dừng lại, ánh mắt đọng trên thanh kiếm gỗ đào trong tay hắn, đôi mày hơi nhếch lên đầy kiêu ngạo.

Tạ Vân Lý gật đầu lạnh lùng, định bước qua, nhưng cô đột ngột lên tiếng:

“Đồ của anh, tôi không cướp, cũng chẳng thèm cướp. Đừng lúc nào cũng nghĩ người khác đang nhòm ngó đồ của anh, như thế chỉ khiến anh trông thật trẻ con.”

Tạ Vân Lý dừng bước, quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy châm biếm:

“Nói như vậy, không khiến cô trông cao thượng hơn, chỉ khiến tôi thấy buồn cười.”

Tạ Minh Vận nhíu mày, quay đầu lại:

“Tôi buồn cười? Từ một gia tộc chính thống Bắc Kinh chạy đến một nơi như Hải Thành, anh mới là người buồn cười.”

Phiêu Vũ Miên Miên

Là người chính thống, lại học những thứ tạp nham trên mạng để bắt ma trò hề, anh đang làm nhục gia học của Tạ gia, cũng khiến gia chủ mất mặt.

“Cô...”

“Tôi tuy là người phân chi, nhưng từ nhỏ đã học Đạo học chính thống của Sơn môn dưới sự chỉ dạy của gia chủ. Những thứ tôi có, đều là xứng đáng.”

Tạ Minh Vận ngắt lời Tạ Vân Lý, giọng điệu càng thêm kiêu ngạo:

“Những thứ tôi có thể lấy từ anh, chứng tỏ nó vốn không thuộc về anh. Anh có thể nhờ thân phận mà có được nhiều thứ, nhưng những gì tôi có, đều do thực lực của tôi.”

Dù được nuôi dưỡng bên cạnh Tạ Duy Thận từ nhỏ, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình là kẻ ăn nhờ ở đậu, càng không vì sự bồi dưỡng của Tạ gia mà phải cúi đầu trước họ.

Cô có niềm kiêu hãnh của riêng mình, và giá trị của riêng mình.

Tạ Minh Vận luôn tin rằng, cô khác biệt với những người như Tạ Vân Lý, chỉ nhờ thân phận mà có được tất cả.

Tạ Vân Lý vốn rất tức giận trước thái độ kiêu ngạo của cô, nhưng nghe cô liên tục nhấn mạnh vào thực lực, hắn lại kìm nén được cơn giận.

Tranh luận nhiều cũng vô ích, chi bằng đánh một trận thực sự.

“Thực lực của cô thế nào, không phải tự nói là được. Trên đại tỷ, thắng rồi hãy nói.”

Dừng một chút, hắn lại nói thêm:

“Nếu không, nói nhiều rồi lại thua, cô sẽ chỉ còn biết tức giận vô ích.”

Câu này, hắn học được từ cư dân mạng.

Tạ Minh Vận sửng sốt, sau đó lộ vẻ tức giận, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng:

“Tôi mong chờ được đối đầu với anh trên đại tỷ.”

Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của Tạ Vân Lý, cô quay người bỏ đi.

Tạ Vân Lý nhìn theo bóng lưng cô, không nói gì, quay vào trung đường.

Tạ Duy Thận nghe thấy cuộc tranh cãi của họ, nhưng không để tâm.

Thế hệ trẻ, có cạnh tranh là chuyện tốt.

Nhưng nghe Tạ Vân Lý nói muốn đi, ông lại nhíu mày:

“Lâu lâu mới về nhà, về Bắc Kinh mà không ở nhà lại ra ngoài, thật không giống ai!”

Để người khác nhìn thấy lại thành trò cười.

Tạ Vân Lý dường như đã đoán trước phản ứng này, mặt không đổi sắc, chỉ nhìn thẳng:

“Phụ thân muốn con ở lại, vậy Tạ Minh Vận thì sao?”

Tạ Duy Thận nhíu mày:

“Lại liên quan gì đến Minh Vận?!”

“Chúng con đại diện cho hai học viện, đại tỷ sắp diễn ra, cùng ở dưới một mái nhà, phụ thân thấy có ổn không?”

Tạ Duy Thận: ...

Tạ Vân Lý biết ông chưa nghĩ đến điều này.

“Phụ thân đã không nỡ để cô ấy về học viện, thì đừng bảo con ở lại.”

Điều đó chỉ khiến con thấy buồn cười.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 573



Khi Tạ Vân Lý trở về biệt thự, Khương Tú Tú và mọi người vừa chuẩn bị xong bữa tối.

Thấy Tạ Vân Lý quay lại, mọi người đều có chút bất ngờ.

Mặc dù anh ấy nói sẽ đi rồi về ngay, nhưng không ai ngờ anh ấy thực sự "đi rồi về ngay" như vậy.

Dù sao đó cũng là về nhà mình mà.

Dù không ở lại qua đêm, ít nhất cũng nên ăn một bữa cơm chứ? Chẳng lẽ anh ấy bị đuổi về ngay cả bữa ăn cũng không được mời?

Tạ Vân Lý đón nhận ánh mắt phức tạp và kỳ lạ của mọi người, nhìn lại bàn ăn đầy ắp món ngon, mới chợt nhớ ra đây là giờ cơm. Nhưng lúc này anh cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ nói một câu:

“Mọi người ăn đi.”

Nói xong, anh đi thẳng lên lầu về phòng mình đã chọn.

Đồ Tinh Trúc và mấy người nhìn nhau, mặt mày kinh hãi:

“Sư huynh Tạ chẳng lẽ thật sự bị bắt nạt?”

Lộc Nam Tinh nói nhỏ:

“Không thể nào chứ? Anh ấy trông bình thường như mọi ngày mà.”

“Cô không hiểu đàn ông rồi.”

Đồ Tinh Trúc nói:

“Đặc biệt là những người cổ hủ và hay để ý mặt mũi như sư huynh Tạ.”

Bạch Truật cũng khẽ nói:

“Tâm trạng anh ấy hình như... có chút thấp.”

Thấp hơn bình thường.

Khương Tú Tú suy nghĩ một chút, đứng dậy đi lên lầu.

Đồ Tinh Trúc và mấy người lập tức làm đuôi bám theo.

Đến tầng hai, thấy Khương Tú Tú gõ cửa phòng Tạ Vân Lý, đối mặt với anh, cô trực tiếp hỏi:

“Anh bị bắt nạt rồi à?”

Mấy cái đuôi phía sau: ...

Không phải, ai dạy cô hỏi chuyện kiểu này vậy?

Quả nhiên, Tạ Vân Lý sững sờ một chút, sau đó trợn mắt nhìn cô:

“Em nghĩ có thể không?”

“Cũng không có khả năng lắm.”

Phiêu Vũ Miên Miên

Khương Tú Tú nói:

“Nếu không có, thì xuống ăn cơm đi.”

‘Tôi không đói.”

Tạ Vân Lý vừa định quay vào phòng.

Mấy cái đuôi phía sau Khương Tú Tú lập tức xông lên, Đồ Tinh Trúc nắm lấy tay anh:

“Chưa đạt đến cảnh giới "bất cốc", sao có thể không đói? Đi đi đi!”

Lộc Nam Tinh cũng theo sát:

“Đúng vậy, sư huynh đi nhanh đi, tối nay đồ ăn ngon lắm.”

Bạch Truật cũng dè dặt tiến lên, không dám ôm tay anh như Đồ Tinh Trúc, chỉ dám kéo nhẹ một góc áo:

“Đi... đi thôi.”

Tạ Vân Lý bị mấy người kéo lôi trở lại nhà ăn tầng dưới, hai vị sư trưởng đều mỉm cười nhìn mà không nói gì.

Khi mọi người ngồi xuống, Tạ Vân Lý vẫn có chút ngượng ngùng:

“Tôi thật sự không đói.”

Đồ Tinh Trúc nói:

“Biết rồi, vậy anh ngồi nhìn chúng tôi ăn vậy.”

Tạ Vân Lý: ...

Bữa tối hôm đó, Tạ Vân Lý "không đói" đã ăn hết hai bát cơm đầy.

Những bực dọc vì chuyến về nhà kia, tự nhiên tan biến trong bữa ăn này.

...

Hôm sau, đại hội thi đấu học viện chính thức bắt đầu.

Địa điểm tổ chức tại Học viện Đạo giáo Bắc Kinh. Khác với học viện ẩn mình trong núi sâu của Hải Thành, Học viện Đạo giáo Bắc Kinh không chỉ nằm ngay trung tâm thành phố, mà các tòa giảng đường cùng cơ sở vật chất đều mang đậm phong cách hiện đại.

Vì là sân nhà, đoàn Khương Tú Tú vừa tiến vào dưới sự dẫn dắt của sư trưởng đã nhận được rất nhiều ánh nhìn từ các học viên khác.

Ánh mắt của mọi người chủ yếu đổ dồn vào Khương Tú Tú và Tạ Vân Lý, thỉnh thoảng lại có những tiếng bàn tán nhỏ.

Với Khương Tú Tú, đơn giản vì chương trình Linh Cảm phát sóng đã tạo nên cơn sốt khiến công chúng nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của huyền học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn với Tạ Vân Lý, đương nhiên là vì anh là người thừa kế chính thống của gia tộc họ Tạ.

Là người Bắc Kinh chính gốc, lại chạy sang Học viện Đạo giáo Hải Thành học, sao có thể không khiến người ta tò mò?

Tạ Vân Lý không để ý đến những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh. Là sư huynh dẫn đầu trong sáu người, anh đương nhiên dẫn mọi người đến khu vực dành cho Học viện Đạo giáo Hải Thành.

Trùng hợp thay, vị trí của họ được xếp cạnh Học viện Đạo giáo Bắc Thành. Vừa ngồi xuống, sáu người đã đối mặt với một gương mặt quen thuộc.

Chính là Ôn Trường Việt khó ưa hôm qua.

Ôn Trường Việt liếc nhìn mấy người với ánh mắt khiêu khích, gặp Khương Tú Tú lại như quên mất bài học hôm qua, cười nháy mắt với cô. Chỉ là lần này trước mặt sư trưởng, hắn không dám nói ra những lời không hợp thời nữa.

Khương Tú Tú không thèm để ý, dù sao khi đại hội bắt đầu, muốn động thủ cứ việc động thủ, không cần vội.

Ngược lại, cô gái ngồi cạnh Khương Tú Tú lại vô cùng phấn khích cúi người về phía cô.

“Khương Tú Tú! Tiểu hữu Khương Tú Tú, em biết chắc sẽ gặp chị ở đại hội lần này. Em là fan của chị đây, em theo dõi tất cả các tập phát sóng của chị!”

Cô gái nói xong, đưa tay ra, thái độ vô cùng tự nhiên:

“Em tới Lâu Oánh Oánh, chị có thể bắt tay em không?”

Khương Tú Tú nghe tên cô, mới quay sang nhìn.

Lâu Oánh Oánh khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình vô cùng trẻ trung xinh đẹp, dù mặc đạo bào học viện nhưng không che giấu được vẻ tươi sáng của cô.

Chỉ là dù bề ngoài trông rất hoạt bát, trên người cô lại phảng phất một luồng âm khí nhẹ.

Khác với âm khí thông thường, âm khí trên người cô dường như là tự có, ẩn chứa một chút hào quang đen.

Thứ hào quang này, cô từng thấy trên người tiếp viên của Linh Sự.

Nếu không nhầm, cô gái trước mặt này—

Là một Tẩu Vô Thường.

Tẩu Vô Thường, dân gian còn gọi là Tẩu Âm.

Nói đơn giản, đó là việc địa phủ tuyển dụng hồn người sống để làm việc, với thân phận Vô Thường tiếp dẫn vong hồn mới chết, xong việc thì trả về.

Giống như nhân viên tạm thời của địa phủ, bản chất vẫn là người sống, nhưng khi làm Tẩu Vô Thường cũng có được quyền hạn như Vô Thường thông thường.

Ví dụ như, dùng xích sắt bắt hồn, mượn đường địa phủ.

Dù là quá khứ hay hiện tại, giới huyền học đều đánh giá cao Tẩu Vô Thường.

Một là vì họ có thể giao tiếp với địa phủ, hai là, xét ở một khía cạnh nào đó, họ cũng là người có quan hệ với địa phủ.

Khương Tú Tú lần đầu tiên gặp một Tẩu Vô Thường còn sống.

Ừm, tiếp viên Linh Sự trước đây đều là người chết.

Nghĩ đến đây, Khương Tú Tú không ngại ngần bắt tay cô gái, Lâu Oánh Oánh thấy vậy càng vui mừng, rất tự nhiên bắt chuyện:

“Vừa nãy thấy Ôn Trường Việt bên học viện em còn cười với chị, hai người quen nhau à?”

Khương Tú Tú không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ nói:

“Có chút hiềm khích.”

Lộc Nam Tinh bên cạnh từ nãy đã nghe thấy, lập tức chồm đến, ba hoa kể lại chuyện hôm qua Ôn Trường Việt xấu miệng, suýt nữa họ đã tố cáo hắn.

Lâu Oánh Oánh nghe xong không những không tức giận, ngược lại còn có chút tiếc nuối:

“Sao không tố cáo luôn đi chứ...”

Thấy hai người nhìn mình, Lâu Oánh Oánh thoải mái nói:

“Đừng nói các chị, ngay cả chúng em đồng môn, mỗi lần nói chuyện với hắn đều muốn tố cáo hắn tám trăm lần.”

Ví dụ như cô, cô muốn bắt hồn Ôn Trường Việt không phải một hai lần rồi.

Cái miệng của Ôn Trường Việt thuộc dạng mèo đi qua cũng bị hắn chê hai câu.

Các sư huynh sư tỷ trong viện đều không ưa hắn.

Nếu không thì chuyến đi Bắc Thành này, Ôn Trường Việt đã không phải đi một mình.

Nghe thấy mọi người đang chê bai Ôn Trường Việt, Đồ Tinh Trúc lập tức dỏng tai, không chút do dự tham gia vào nhóm.

Lâu Oánh Oánh thấy Khương Tú Tú từ đầu đến giờ không nói mấy lời, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nhắc nhở cô.

Dù Ôn Trường Việt có miệng lưỡi đáng ghét, tính cách kiêu ngạo khinh người, nhưng hắn được chọn tham gia đại hội lần này với tư cách tân sinh viên, tuyệt đối không phải không có lý do.

“Tiểu hữu Khương, dù chúng ta không cùng đội, nhưng em vẫn muốn nhắc chị, nếu đối đầu với Ôn Trường Việt, phải cẩn thận đấy.”

Lâu Oánh Oánh lo lắng nói:

“Ôn Trường Việt, rất lợi hại.”

Không phải bản thân hắn lợi hại, mà là Tiên gia đứng sau hắn, không chỉ nhiều mà còn lợi hại hơn Tiên gia bình thường.

Đây mới là chỗ dựa khiến Ôn Trường Việt khinh thường tất cả mọi người.

Khương Tú Tú nghe vậy, chỉ lạnh nhạt nhìn Lâu Oánh Oánh:

“Không sao.”

Cô nói:

“Em cũng khá lợi hại mà.”
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 574



Lâu Oánh Oánh bị phát ngôn của Khương Tú Tú chấn động đến mức không thể kìm lòng, nhưng trước khi cô kịp bày tỏ sự ngưỡng mộ, một tiếng xôn xao bất ngờ vang lên khắp hội trường.

Sau đó là một sự im lặng kỳ lạ.

Mấy người bản năng nhìn về phía cửa vào, chỉ thấy một nhóm thiếu niên với dáng vẻ khác nhau bước vào dưới sự dẫn dắt của hai thanh niên.

Khác với trang phục đồng nhất của học viện, sáu người này mặc trang phục khác nhau, hoàn toàn không thống nhất, chỉ có hai thanh niên đi đầu mặc trang phục giống nhau.

Trên trang phục của họ có biểu tượng mà Khương Tú Tú từng thấy trên Linh Sự.

Đó là biểu tượng của Diêu Quản Cục.

Nhìn lượng yêu khí không hề che giấu trên người họ, Khương Tú Tú hiểu ngay, đây chính là nhóm đại diện thứ tư tham gia Đại Hội Thi Đấu Học Viện năm nay — những tiểu yêu mới của Diêu Quản Cục.

Những năm trước, Đại Hội Thi Đấu chỉ diễn ra giữa ba học viện, nhưng năm nay không hiểu sao, Diêu Quản Cục cũng chủ động đề nghị tham gia.

Học viện đương nhiên không từ chối.

Chỉ là không ngờ, những tiểu yêu mà Diêu Quản Cục cử ra lại "nhỏ" đến vậy.

Nhìn độ tuổi hóa thành nhân hình, có lẽ tương đương với Giao Đồ.

Thậm chí còn nhỏ hơn cả Giao Đồ.

Tuy nhiên, tuổi thọ của yêu và người vốn khác nhau, dù hóa thành nhân hình trông như vị thành niên, nhưng thực tế tuổi yêu của họ có lẽ đã lên tới trăm năm.

Ít nhất, các học viên hiện trường không dám coi thường những "tiểu yêu" này.

Khi đoàn đại diện của Diêu Quản Cục vừa an vị, vị thanh niên dẫn đầu lười biếng lên tiếng:

"Người đến đủ rồi, bắt đầu đi."

Người phụ trách Đại Hội Thi Đấu của Học viện Đạo giáo Bắc Kinh nghe vậy nhưng không hề bị ảnh hưởng bởi nhịp độ của đối phương.

Thái độ ung dung, chậm rãi lên bục đọc lời khai mạc, đồng thời không quên giới thiệu từng vị giám khảo tham gia lần này.

Điều khiến Khương Tú Tú bất ngờ là, trong số giám khảo lần này, ngoài các sư phụ của các gia tộc, còn có cả trưởng lão của Thanh Phong Quán — sư phụ của Thương Lục.

Khương Tú Tú và trưởng lão Thanh Phong Quán vốn là đối tác hợp tác trực tuyến, dù thường nghe ông nói mình có quan hệ ở Bắc Kinh, và bản thân ông cũng có địa vị không nhỏ trong giới Huyền môn.

Nhưng cô không ngờ lại thực sự gặp ông ở đây.

Có lẽ thấy cô nhìn mình, trưởng lão Thanh Phong Quán lập tức tạo dáng tiên phong đạo cốt, nhưng tay dưới bàn lại khẽ vẫy về phía Khương Tú Tú.

Đó coi như lời chào.

Người phụ trách Bắc Kinh bắt đầu ra hiệu cho các học viên tham gia đại hội lần này tiến lên.

"Đại Hội Thi Đấu lần này kéo dài một tuần, gồm ba trận đấu, mỗi trận sẽ diễn ra theo địa điểm và quy tắc do học viện lựa chọn.

Trong thời gian thi đấu, học viên được phép giao đấu trong phạm vi quy định, nhưng cấm gây thương tích ác ý. Một khi phát hiện, học viện sẽ phối hợp với Cục An Toàn để trừng phạt hoặc hủy tư cách tham gia của người vi phạm.

Để đảm bảo công bằng khách quan, học viên tham gia phải đeo Lưu Ảnh Phù trong suốt quá trình. Nếu làm hỏng hoặc làm mất Lưu Ảnh Phù sẽ bị loại khỏi trận đấu hiện tại và trừ điểm tích lũy của đội..."

Sau khi giải thích xong, học viên của học viện lập tức phát huy chương gắn Lưu Ảnh Phù cho từng đại diện.

Mọi người lần lượt đeo xong, chẳng mấy chốc, trung tâm quảng trường xuất hiện một trận pháp do các sư phụ thi triển, chiếu hình ảnh từ Lưu Ảnh Phù của mọi người lên màn hình trong trận pháp.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, mọi người đều im lặng.

"Đây chẳng phải là livestream sao?" — Lộc Nam Tinh hỏi.

"Đúng là livestream mà?" — Đồ Tinh Trúc nhìn Khương Tú Tú.

Khương Tú Tú im lặng.

Đúng là livestream.

Nhưng khác với livestream thông thường, Lưu Ảnh Phù có thể ghi lại rõ ràng từng d.a.o động linh lực của học viên, cũng như không bị nhiễu bởi âm khí hoặc yêu khí, đảm bảo tín hiệu không bị gián đoạn hoặc không quay được.

Đây là kiểu "livestream" đặc trưng của Huyền môn.

Người phụ trách tiếp tục:

"Livestream Đại Hội Thi Đấu lần này sẽ công khai nội bộ Huyền môn, các gia tộc cũng có thể xem từ xa qua ứng dụng Linh Sự.

Phiêu Vũ Miên Miên

Do trong quá trình thi đấu có thể tồn tại yếu tố bất ổn, nếu gặp nguy hiểm hoặc muốn chủ động rút lui, có thể xé Lưu Ảnh Phù.

Bên trong huy chương của các bạn còn có một Hộ Thân Phù do viện trưởng tự tay vẽ, sẽ bảo vệ các bạn trong lúc nguy cấp."

Ông dừng lại, nghiêm túc tuyên bố:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Bây giờ, trận đấu đầu tiên chính thức bắt đầu. Địa điểm là tòa nhà giảng đường phía trước. Trong tòa nhà có bố trí các loại trận pháp, nhiệm vụ của các bạn là phá giải trận pháp trong tòa nhà, tìm ra bốn bình chứa Âm Linh đặc biệt.

Xin nhắc nhở, những bình này liên quan đến tiến độ trận đấu thứ hai của các bạn, tuyệt đối không được làm vỡ hoặc làm mất.

Bây giờ, xin mời bốn đội theo sự hướng dẫn của nhân viên, tiến vào tòa nhà từ bốn hướng khác nhau. Thời gian cho trận đấu này là tám tiếng.

Nếu không thể phá giải trận pháp hoặc tìm thấy bình trong tám tiếng, sẽ bị coi là thất bại. Chúc các bạn may mắn."

Sau khi người phụ trách kết thúc, bốn nhân viên của học viện lần lượt dẫn các đội rời đi.

Không lâu sau, bốn đội đã đến bốn hướng khác nhau của tòa nhà.

Khác với ba đội đại diện học viện, những tiểu yêu mới của Diêu Quản Cục đều mặt mày tái mét.

Vừa bước vào tòa nhà, livestream đã bắt được tiếng họ càu nhàu:

"Thi đấu không phải là đánh nhau sao? Sao lại có trận pháp nữa? Tôi ghét nhất thứ này."

"Đúng vậy, bọn yêu chúng ta đâu có học mấy thứ Huyền môn này! Họ cố tình đấy!"

"Phá hủy tòa nhà này là có thể phá trận pháp rồi nhỉ? Không vi phạm quy định chứ?"

"Đừng nói nữa, đang livestream đấy, đừng để con người chúng ta cười cho."

Những tiểu yêu mới nhanh chóng im bặt.

Vị thanh niên dẫn đầu của Diêu Quản Cục ngồi trên khán đài, nghe thấy những lời này nhưng không tỏ ra khó chịu.

Trong khi đó, một số học viên mới của Học viện Đạo giáo Bắc Kinh khẽ cười.

Lúc trước còn e ngại những thí sinh của Diêu Quản Cục, giờ lại không nhịn được cười.

Đúng vậy, so về thuật phù trận, những yêu này chưa chắc đã bằng họ.

Mọi người nhất thời yên lòng.

Trong khi đó, trên phòng chuyển tiếp của ứng dụng Linh Sự, vài ID lạ đã lặng lẽ xuất hiện.

Trử Bắc Hạc nhìn hình ảnh chuyển tiếp từ tòa nhà, khung hình của Khương Tú Tú rất yên bình.

Hình ảnh từ Lưu Ảnh Phù giống như ống kính di động, chỉ có thể thấy được cảnh trước mặt thí sinh, chứ không như livestream thông thường có góc quay riêng để thấy rõ từng học viên.

Cách livestream này khá nhàm chán, nhưng Trử Bắc Hạc lại kiên nhẫn theo dõi từng khung hình.

Không xa nơi anh ngồi, nhà họ Khương cũng đang lén theo dõi livestream.

Giao Đồ vừa mở ID Linh Sự của mình vào phòng chuyển tiếp, đã thấy mấy cái đầu khác chen vào.

Khương Tốc là người đầu tiên phàn nàn:

"Sao chỉ có hình không có người vậy? Chị tôi đâu?"

Khương Hán nói: "Hình như đây là góc quay di động, chỉ có thể thấy cảnh vật."

Lê Thanh Tư nói: "Khương Tốc, tránh ra chút, đầu cậu che mất rồi."

Giao Đồ cầm điện thoại, gần như phát điên: "Đừng có chen vào nữa! Điện thoại tôi có lớn đâu!"

Trong lúc nguy cấp, Khương Hoài đã lấy điện thoại, mở chức năng chiếu màn hình, phóng hình ảnh lên màn hình lớn.

Khương Tốc và mấy người khác lập tức nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.

Quả đúng là đại ca! Gia đình này thật sự không thể thiếu đại ca!

...

Cũng như nhà họ Khương, một người khác đang lén theo dõi livestream từ xa — đó là Văn Cửu ở Diêu Quản Cục.

Nhìn hình ảnh di động trên điện thoại, hắn khẽ nhếch môi:

"Bao nhiêu năm rồi, cách thi đấu của bọn họ vẫn chán ngắt như vậy."

Thi đấu trong phạm vi an toàn, dù an toàn, nhưng thiếu đi sự bất ngờ.

Nhưng không sao,

Hắn đã chuẩn bị cho họ một bất ngờ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back