Tối hôm trước Thượng Quan Thiển đã nghĩ xong nên mặc áo choàng đỏ này đi dạo những đâu, thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau nàng lại phát hiện ra mình không tài nào ra khỏi cửa.Chỉ là kinh nguyệt của nàng tới rồi.Mà lần này, Thượng Quan Thiển có sự buồn bực từ trước tới giờ chưa từng thấy.Một là, nàng không thể mặc đồ mới ra ngoài, hai là….
điều đó chứng minh rằng đứa bé không tới.Không biết có phải vì tâm trạng không tốt hay không mà lần này bụng nàng đau khủng khiếp.Giờ Hợi, Cung Thượng Giác vừa vào chính phòng, hắn đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Nhìn màn giường đã khép lại, Cung Thượng Giác ra khỏi phòng và gọi thị nữ tới.-Phu nhân ốm sao?Thị nữ úp úp mở mở: -Bẩm Cung nhị tiên sinh...cũng không tính là bị bệnh.Cung Thượng Giác chau mày, đè nén cơn thịnh nộ: -Nói rõ ràng!Thời gian qua nàng luôn khỏe mạnh, cũng không thích làm ra vẻ như những người khác, nếu không phải bị ốm nặng thì sao phải uống thuốc.Thị nữ thấy sắc mặt sa sầm của Cung Thượng Giác thì vội nói: -Quả thực không hẳn là bệnh gì nặng, là bệnh của phụ nhân thôi ạ.-Hử?Thị nữ nói: -Nguyệt sự của phu nhân tới, đau dữ dội.Cung Thượng Giác hơi ngớ ra, trong lòng thầm tính toán, hình như là mấy ngày này.
Tuy nhiên….-Tại sao lần này lại đau dữ dội?Hắn nhớ trước đây phu nhân cùng lắm là cảm thấy không thoải mái, chứ không đau như vậy.Thị nữ hơi do dự, nhìn Cung Thượng Giác một cái rồi hạ quyết tâm nói ra sự thật.-Đây không phải lần đầu tiên, trước đây phu nhân cũng từng đau như vậy.
Phu nhân đã thích ăn đồ lạnh, ngày bình thường cũng thôi, nhưng vài ngày trước và sau kỳ kinh nguyệt không thể ăn đồ lạnh.
Bây giờ trời đã trở lạnh, hôm qua phu nhân lại ăn mấy cái bánh lạnh, hôm nay không đau bụng sao được.Thị nữ nói với phu nhân nhiều lần rồi, tiếc là mười lần thì có bảy, tám lần phu nhân không nghe, đã thế còn hay trộm ăn ở những nơi không ai nhìn thấy.-Không chỉ đau bụng mà phu nhân còn chưa chịu uống thuốc nữa.
Phu nhân chê thuốc Viễn Chủy thiếu gia kê quá đắng, nên không uống mà chịu đau suốt một ngày.Sắc mặt của Cung Thượng Giác dần trở nên u ám.-Lần sau còn có chuyện như vậy thì sớm báo cho ta.-Vâng, nô tỳ đã nhớ.-Đi sắc thuốc rồi mang tới đây.Phân phó xong, Cung Thượng Giác lại bước vào phòng.
Hắn cởi áo ngoài ra trước, rồi đi vào phòng tắm tắm gội.
Sau khi tay chân ấm lên rồi, hắn mới vén màn giường lên.Mọi ngày, khi hắn vừa lên người thì người trên giường sẽ sáp tới, nhưng lần này hắn chỉ thấy nàng nằm im, cong người nằm nghiêng, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn.Thấy bộ dạng khốn khổ của Thượng Quan Thiển, Cung Thượng Giác vô cùng khó chịu.
Hắn ôm nàng vào lòng, không ngừng vuốt ve mái tóc đen óng của nàng.Thượng Quan Thiển cuối cùng cũng ý thức được Cung Thượng Giác đã về, nàng mở mắt ra nhìn chàng, sau đó, miệng mếu máo, vành mắt lập tức chứa đầy nước mắt.-Đều tại chàng…Nước mắt tràn ra khỏi viền mắt cùng với câu nói này.Cảnh tượng này khiến trái tim của Cung Thượng Giác hết sức đau đớn, chàng vươn ngón cái lau những hàng nước mắt trên mặt Thượng Quan Thiển.-Được, đều trách ta, trách ta.Tuy hắn ngày ngày tập võ, nhưng lại không chú ý bảo dưỡng.
Giờ trời lạnh rồi, tay có hơi nứt nẻ.
Lúc lau mặt cho Thượng Quan Thiển, khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ lên, còn hơi nhoi nhói.-Đau!Thượng Quan Thiển đưa tay đánh hắn một phát.Cung Thượng Giác nhìn mặt Thượng Quan Thiển, lại nhìn tay của mình và cảm thấy hơi lúng túng.-Xin lỗi.Cung Thượng Giác đổi sang bàn tay không bị hư tổn gì để lau nước mắt cho nàng.Thượng Quan Thiển lại khẽ nức nở.Cơn đau trên mặt nhanh chóng qua đi, nhưng cơn đau ở bụng vẫn liên tục ập đến.Chính nàng cũng không biết tại sao mình lại không ốm mà rên như vậy, trước kia cũng không phải chưa từng bị đau, nhưng khi đó nàng có thể chịu đựng được, qua hai đến ba ngày là sẽ khỏi thôi.Hôm nay vốn cũng như thế, nàng đã chịu đựng một ngày, cũng nằm suốt cả ngày.Nhưng vào khảnh khắc nhìn thấy Cung Thượng Giác, tất cả sự chịu đựng đã trở về con số không.
Còn chưa thốt ra một lời, mà nước mắt đã chảy ra trước.
Rõ ràng là tại mình ham ăn đồ lạnh nên mới bị vậy, nhưng nàng lại cảm thấy rất tủi thân, cảm thấy mình vô cùng đáng thương.Nàng biết mình đang cố tình gây sự, nhưng nàng cứ muốn gây sự vô lý với hắn.-Tại chàng cả đấy!Thượng Quan Thiển nói.-Ừ, lỗi của vi phu.Cung Thượng Giác liên tục nhận sai.Tâm trạng của Cung Thượng Giác lúc này có lẽ cũng có một điểm giống Thượng Quan Thiển, đó là quan điểm về vấn đề đúng sai.
Sau khi nhìn thấy Cung Thượng Giác, Thượng Quan Thiển cho rằng đây là lỗi của Cung Thượng Giác.
Còn Cung Thượng Giác sau khi nghe Thượng Quan Thiển nói rằng hắn sai, hắn cũng cảm thấy mình đã sai.
Dẫu hai người đều không biết sai chỗ nào và vì sao lại nhận sai.Thượng Quan Thiển khóc một lúc thì lý trí quay về hai phần, nàng hiểu rằng mình đang gây sự vô cớ.
Nhưng làm sao nàng có thể thừa nhận điều này trước mặt Cung Thượng Giác, vì thế nàng tiếp tục gây sự một cách vô lý, dùng cách ngụy biện để chứng minh.-Nếu thiếp có thai thì đã không cần chịu nỗi khổ này, cho nên đây vốn là lỗi của chàng.Lúc nãy Cung Thượng Giác không sai nhưng vẫn lưu loát nhận sai, còn bây giờ thì thoáng ngập ngừng.-Sao nào?
Thiếp nói không đúng chắc?Thượng Quan Thiển không vui.Cung Thượng Giác nhìn đôi mắt đã khóc đến nỗi đỏ bừng trước mặt, cúi đầu hôn lên, rồi nghiêm túc nói: -Không sai, phu nhân nói đúng lắm, đây quả thực là lỗi của vi phu.Nàng nói không sai chút nào, về điểm này thì thực sự là lỗi của hắn, là hắn thường bận công vụ, không đủ nỗ lực.Tâm trạng của Thượng Quan Thiển đã tốt lên: -Hừ, chàng biết thì tốt, nói chung đều tại chàng cả.Cung Thượng Giác thầm nghĩ trong lòng, đợi khi nguyệt sự của nàng hết, hắn nhất định phải siêng năng hơn, không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới được, hắn phải cố gắng hết sức để sớm ngày thực hiện được nguyện vọng của nàng.Thượng Quan Thiển lúc này rất chi là khoái chí, nhưng nàng lại không biết điều gì đang đợi mình ở phía sau.Hôm nay nàng nói với Cung Thượng Giác hùng hồn bao nhiêu, ngày sau lúc xin tha lại hèn nhát bấy nhiêu.Lúc này, thuốc đã sắc xong.-Nào, nàng mau dậy uống thuốc đi.Cung Thượng Giác nói.-Đắng lắm, thiếp không muốn uống.Thượng Quan Thiển bĩu môi từ chối uống thuốc.-Ngoan nào, uống thuốc rồi sẽ không đau nữa.Cung Thượng Giác vuốt tóc, dỗ dành Thượng Quan Thiển.Thượng Quan Thiển không ngừng lắc đầu: -Nó thật sự rất khó uống, ta không muốn uống, chắc chắn Viễn Chủy đệ đệ đã cố ý bỏ vào trong mấy dược liệu kì quái rồi.-Hử?Cung Thượng Giác khó hiểu.-Đệ ấy biết vì sao ta đau bụng, vì thế luôn cố tình kê những dược liệu mà ta không thích uống.
Vì ta chỉ tin mỗi đệ ấy nên đệ ấy luôn bắt nạt ta, cũng chưa từng sửa đơn thuốc.Mặc dù nàng đang oán trách, nhưng Cung Thượng Giác biết quan hệ của nàng và Viễn Chủy cực kỳ tốt.Hơn nữa, Viễn Chủy làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.
Đau bụng và thuốc khó uống đều là việc khiến người ta đau khổ, nếu không muốn cả hai thì không được phép tham ăn đồ lạnh.Cung Thượng Giác nghĩ đến những lời thị nữ vừa nói, tuy rằng những loại thuốc này có thể làm dịu cơn đau nhưng lại có phần không tốt cho cơ thể, nên hắn hỏi: -Nàng thật sự không muốn uống sao?Thượng Quan Thiển gật đầu: -Không muốn uống đâu.-Phu nhân không muốn uống thì không uống nữa, uống nhiều thuốc quá cũng không tốt.Nghe Cung Thượng Giác nói vậy, lại làm Thượng Quan Thiển hơi do dự.
Nàng cũng chỉ nói thế thôi, chứ bụng vẫn còn đau lắm.
Không phải hắn nên bảo Viễn Chủy đệ đệ kê những loại thuốc không khó uống như này cho nàng sao?
Chẳng lẽ hắn cứ để nàng bị đau như vậy sao?
Càng nghĩ, Thượng Quan Thiển càng cảm thấy tủi thân, mắt lại ầng ậng nước.Vào lúc nước mắt sắp trào khỏi viền mắt, một thứ gì đó ấm áp bỗng nhiên xuất hiện trên bụng nàng.
Sau đó nàng phát hiện ra, đó chính là bàn tay của Cung Thượng Giác.-Để ta xoa cho nàng.-Dạ.Thượng Quan Thiển đáp.Không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng luôn cảm thấy vào lúc Cung Thượng Giác đặt tay lên bụng mình, cơn đau dường như dịu xuống.
Và dần dần, nàng cảm thấy bụng mình không chỉ ấm áp, mà còn rất dễ chịu.
Không ngờ còn có thể làm giảm cơn đau bụng như vậy, sau này nàng cuối cùng cũng có thể không cần chịu đựng nỗi khốn khổ này rồi.Thượng Quan Thiển cảm thấy nhìn Cung Thượng Giác vừa mắt hơn rồi.-Cảm ơn chàng, phu quân.Thấy cô nương trong ngực cuối cùng đã nhoẻn miệng cười, Cung Thượng Giác nhẹ lòng hơn và đồng thời dừng tay lại.-Ớ?
Tiếp tục đi, chàng không xoa lại đau rồi này.Thượng Quan Thiển nói.Vừa nãy Cung Thượng Giác còn rất nghe lời nhưng giờ thì hoàn toàn ngược lại, hắn chẳng những không làm tiếp mà còn nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiển và hỏi một câu: -Về sau phu nhân còn ăn nhiều đồ lạnh nữa không?Thượng Quan Thiển hơi trợn mắt lên, vì không ngờ ngay cả chuyện này mà Cung Thượng Giác cũng biết.Chuyện này chắc chắn là thị nữ của nàng nói.Không ngờ em ấy còn nói với cả Cung Thượng Giác, đúng là đồ phản bội!-Không ăn nữa.Thượng Quan Thiển quả quyết nói.Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bây giờ bụng nàng đang đau, nên không muốn mất đi sự giúp đỡ của Cung Thượng Giác.
Còn sau này ăn hay không…
Cung Thượng Giác đâu có ngày ngày ở trong Giác cung, thế nên nàng vẫn là to nhất trong phủ, nàng muốn thế nào thì là thế đó, ai cũng không quản được.Cung Thượng Giác cũng không phải thằng ngốc, liếc mắt một cái đã nhìn thấu Thượng Quan Thiển.-Nàng thật sự có thể cam đoan sau này không ăn nữa chứ?Không thể nào có chuyện không ăn nữa,Thượng Quan Thiển nghĩ.-Có thể!Thượng Quan Thiển tiếp tục trả lời đáp án mà Cung Thượng Giác muốn một cách quyết đoán.Cung Thượng Giác im lặng nhìn Thượng Quan Thiển, không nói gì cũng không xoa bụng cho nàng nữa, giống như không biết nên làm thế nào.Thượng Quan Thiển thân mật nói: -Thiếp biết phu quân không tin đáp án của thiếp.
Nhưng nếu bây giờ thiếp nói thật rằng, thiếp không thể cam đoan và về sau vẫn sẽ ăn tiếp thì phu quân sẽ làm thế nào?
Sẽ tận tình khuyên bảo thiếp hay lấy việc không xoa bụng cho thiếp để uy hiếp thiếp?
Thiếp biết chàng nghĩ thế nào cho nên thiếp mới nói ra đáp án mà chàng muốn, để tiết kiệm thời gian của thiếp và chàng.
Sao phu quân còn không vui chứ?Cung Thượng Giác nghĩ, có đôi khi phu nhân của hắn thật sự quá thông minh.-Nếu thiếp không đáp ứng yêu cầu của chàng, chẳng lẽ chàng sẽ trơ mắt nhìn bụng thiếp đau thế sao?
Đáp án là sẽ không.
Cho nên phu quân cần gì phải hỏi thế?
Chàng mau xoa bụng cho thiếp đi mà, thật sự rất đau đấy, mau lên.Thượng Quan Thiển lại bắt đầu làm nũng.Cung Thượng Giác thở dài, không biết phải làm sao.
Hắn dường như đã bị nàng bắt chẹt đến chết, không có cơ hội trở mình.
Nhìn bộ dạng khó chịu của nàng, hắn lại tiếp tục xoa.
Khi thấy sắc mặt nàng đỡ hơn, hắn nghĩ bụng, hình như hắn cũng không muốn trở mình nữa.-Hay là, phu nhân đồng ý với ta là sẽ ăn ít đi?Cung Thượng Giác dò xét.Nghe được ngữ khí thương lượng của Cung Thượng Giác , Thượng Quan Thiển suy nghĩ một chút, vô cùng miễn cưỡng nói: -Được thôi, thiếp đồng ý với chàng.Đến đây, hai người cuối cùng cũng đạt được đồng thuận về vấn đề này.Có lẽ là do Cung Thượng Giác xoa quá dễ chịu mà chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ của Thượng Quan Thiển đã kéo tới, nàng dần dần thiếp đi.Thấy người trong lòng đang dần thiếp đi, Cung Thượng Giác cuối cùng cũng thở phào.Mấy tối nay Cung Thượng Giác đều về Giác cung từ sớm để xoa dịu cơn đau bụng cho Thượng Quan Thiển .Thượng Quan Thiển rất hài lòng với biểu hiện của hắn.
Nguyệt sự của nàng cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi tắm rửa xong, công vụ bên Cung Thượng Giác cũng đã đã được xử lý ổn thỏa.Nàng dưỡng da và thu dọn đồ xong, vừa mới lên giường nằm thì đã thấy Cung Thượng Giác lên giường.Tốc độ tắm của chàng nhanh thật đấy.Thượng Quan Thiển nói một câu.Trong chớp mắt, người bên cạnh đã sáp tới.-Hết nguyệt sự?Cung Thượng Giác ghé vào bên tai Thượng Quan Thiển hỏi, bàn tay đã sớm không thành thật.Chàng không đợi Thượng Quan Thiển trả lời đã dứt khoát cởi sạch quần áo trên người nàng.Cũng quá nôn nóng rồi đấy.-Nến…..nến….còn cả….màn giường…..Thượng Quan Thiển nhắc nhở.Rồi nàng thấy Cung Thượng Giác tỉnh bơ đưa tay dập tắt nến, màn giường cũng rơi xuống luôn.Thượng Quan Thiển nhất thời trợn mắt há mồm.Chàng luyện kỹ năng này khi nào vậy.-Sao chàng làm được vậy?-Chuyên tâm chút!Cung Thượng Giác nhắc.-Ồ.Thượng Quan Thiển bĩu môi.Thấy vẻ mặt của nàng, Cung Thượng Giác do dự một chút rồi hỏi: -Nàng muốn học à?Mắt Thượng Quan Thiển sáng lên, nắm lấy quần áo của hắn với vẻ kích động: -Chàng dạy ta ư?-Được, ngày mai ta sẽ dạy nàng.Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ.Ngày mai phải ra ngoài nên Thượng Quan Thiển vốn định nhanh chóng kết thúc, nào ngờ đối phương hoàn toàn không nghe nàng.Thượng Quan Thiển bị hắn dày vò quá mức dữ dội, hắn chẳng những như lang như hổ, mà còn ép nàng làm những tư thế mới, nói cái gì mà làm như thế để giúp thụ thai.Xí!Toàn là lời nhảm nhí.Cho đến khi nàng hết lời cầu xin, Cung Thượng Giác mới rủ lòng thương mà tha cho nàng.Hai người lại đi phòng tắm và tắm lại lần nữa.Sau đó, Thượng Quan Thiển tức giận đến mức không muốn để ý đến hắn nữa.Nhưng Cung Thượng Giác đã không còn vẻ bối rối như trước đây, hắn nghiêng thân ôm người vào trong lòng, còn thật sự nghiêm túc mà nói: -Không phải phu nhân nói rằng muốn có thêm bảo bảo sao?
Vi phu chỉ làm làm theo lời phu nhân thôi mà.Thấy bộ dạng trơ tráo của Cung Thượng Giác, Thượng Quan Thiển không nói nên lời.
Nàng đưa tay véo vào eo hắn một cái mới hả giận.Sáng hôm sau, Thượng Quan Thiển đang ngủ mơ màng thì bị người nào đó gọi dậy.Mở mắt nhìn sắc trời bên ngoài, nàng nặng nề phàn nàn: -Làm gì thế?-Dậy đi luyện tập.Cung Thượng Giác nói.Bây giờ tâm trạng của Thượng Quan Thiển rất tệ, nàng cau mày, không nói nên lời: -Cái gì nữa?Thật là kì quái, sáng sớm tinh mơ đã đánh thức nàng chỉ để nói những lời vô nghĩa này?Cung Thượng Giác nghiêm túc nói: -Không phải đêm qua phu nhân nói rằng muốn học kỹ năng kia với vi phu sao?
Mỗi ngày cần phải dậy sớm để tập.Thượng Quan Thiển hiểu ý của Cung Thượng Giác thì càng tức hơn.Đây là việc mà con người làm sao?Đêm qua đã dày vò nàng đến khuya, sáng nay lại gọi nàng dậy sớm để dày vò nàng.-Thiếp không đi!Nói xong, thấy Cung Thượng Giác không đi, như thể vẫn chưa từ bỏ chuyện này, cơn tức đã tích tụ trong lòng nàng từ tối qua đến giờ cuối cùng cũng không kìm nén nổi nữa.Thù mới hận cũ gộp lại với nhau, nàng nhìn bàn tay Cung Thượng Giác đang đặt trên vai mình, vươn tay bắt lấy rồi đặt bên miệng và cắn mạnh một phát.
Tuy nhiên, cắn thì cắn nhưng cuối cùng nàng vẫn thấy thương, không nỡ cắn quá mạnh, đành bỏ qua cho hắn.Thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của Cung Thượng Giác, Thượng Quan Thiển hất cánh tay của hắn ra.-Thiếp muốn ngủ, chàng tự đi đi!Nói xong, nàng kéo chăn lên đắp, quay đầu vào trong và tiếp tục ngủ.Cung Thượng Giác cúi đầu nhìn vết răng trên cổ tay, lắc đầu, mỉm cười bất lực.