Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cứu Vớt Anh Chồng Phản Diện

Cứu Vớt Anh Chồng Phản Diện
Chương 20: Chương 20



“Tôi là anh, anh là tôi. Đây cũng là cơ thể của tôi, anh không có quyền đuổi tôi đi.”

Chúng tôi đều hiểu rõ bản chất của nhau hơn ai hết, đều là một phần của cùng một linh hồn.

Trước mặt Lê Hi, anh ta giả vờ ngoan ngoãn, đáng yêu, nhưng thật ra là một kẻ cố chấp, ích kỷ vô cùng, chỉ muốn giữ cô ấy cho riêng mình.

Dù tôi là bản thân anh ta của kiếp trước, anh ta cũng không thể chịu nổi việc tôi “nhòm ngó” Lê Hi, không chấp nhận việc tôi cũng có tình cảm với cô ấy.

Tôi cười nhạt, đầy vẻ châm biếm:

“Lê Hi yêu là tôi, là ký ức về tôi. Nếu không có tôi, cô ấy sẽ chẳng thèm liếc nhìn anh dù chỉ một cái đâu.”

“Thì sao? Bây giờ người ở bên cạnh cô ấy là tôi, là anh, anh mới là người được cô ấy yêu thương và ở bên.”

Chúng tôi bắt đầu ngấm ngầm đấu trí, một cuộc chiến không tiếng súng.

Anh ta có thể thấy ký ức của tôi, còn tôi cũng thấy ký ức của anh ta, mọi thứ đều rõ ràng.

Nhờ vào ký ức của tôi, anh ta tránh được rất nhiều rủi ro và nguy hiểm, bảo vệ Lê Hi an toàn, không để cô ấy gặp bất trắc.

Thật ra anh ta cũng không tệ, ít nhất anh ta cũng yêu Lê Hi thật lòng.

Khi Lê Hi nói dối rằng mình đang mang thai, anh ta giả vờ ngây thơ, tin tưởng tuyệt đối, nhưng trong lòng lại ngấm ngầm chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy từng chút một.

Anh ta thật sự làm cô ấy xiêu lòng, khiến cô ấy yêu anh ta say đắm.

Nếu là tôi của kiếp trước, tôi sẽ ngay lập tức vạch trần lời nói dối của Lê Hi, còn thêm vài câu mỉa mai, nghĩ rằng như vậy cô ấy sẽ chú ý đến tôi, sẽ ghét tôi nhưng cũng sẽ nhớ đến tôi.

Thật là ngu ngốc.

Tôi như một kẻ trộm hạnh phúc, lén nhìn “tôi” và Lê Hi vui vẻ bên nhau, trái tim tôi vừa đau vừa hạnh phúc.

Không biết từ khi nào, tôi đột nhiên hòa làm một với “tôi” của thế giới này, như hai dòng sông hòa vào một biển cả.

Nó không ảnh hưởng đến cơ thể này nhiều, chỉ là tính cách thỉnh thoảng có chút thay đổi, trở nên phức tạp hơn.

Dù là chính mình, tôi vẫn ghen tuông đến phát điên, ghen với chính bản thân mình.

Nhưng may mắn thay, giờ đây tôi cũng có thể thực sự ở bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy sống một cuộc đời hạnh phúc.

(Hết.)
 
Cứu Vớt Anh Chồng Phản Diện
Chương 21: Chương 21



=> Bước Chậm Để Yêu Dài Lâu
Nửa đêm đang trực ca, một cô gái trẻ bị mang thai ngoài t* c*ng được đưa vào cấp cứu.

Tôi bình tĩnh hỏi: "Phải phẫu thuật ngay, người nhà đâu?"

Cô gái đau đến mức không thể nói thành lời, cố gắng gọi một cuộc điện thoại rồi đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp rõ giọng thì đầu dây bên kia vang lên tiếng chồng tôi:

"Bảo bối, có chuyện gì vậy?"

=> Ôm Lòng Bất Chính

Sau khi bị công tử quyền quý ở Bắc Kinh hãm hại đến mức phá sản, tôi bắt đầu đi khắp nơi tung tin đồn về mối quan hệ giữa tôi và anh ta.

“Quý Bác Lễ mới là người theo đuổi tôi! Anh ta vẫn còn lưu luyến tình xưa, ôm lòng bất chính, yêu đến mức biến thành hận!”

Nhờ mấy lời đồn ấy, tôi đã thoát khỏi sự truy đuổi ráo riết của đám chủ nợ.

Ai ngờ chưa bao lâu sau, tôi lại bị chính chủ bắt quả tang.

“Vương vấn tình cũ thì không có, chứ ôm lòng bất chính thì đúng thật đấy.”

Tôi: ???

=>Tôi Không Phục Vụ Tên Ngốc Này Nữa

Sếp tôi là người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh, đẹp trai và giàu có. Anh luôn cười hiền hòa, nói năng dịu dàng, kiên nhẫn.

Là trợ lý đặc biệt của anh, tôi nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng chỉ có tôi biết anh rất cầu kỳ và thích mở to mắt giả vờ vô tội.

Một lần nữa anh nói: "Nhiễm Lâm, nếu em còn bôi kem nền trắng bệch lên mặt đen thui, anh thật sự sẽ giận đấy!"

Tôi không chịu nổi nữa! Hôm nay, dù c.h.ế.t đói hay nhảy lầu, tôi – Nhiễm Lâm – cũng không phục vụ tên ngốc ấy thêm giây nào!

Tôi xách vali về quê đúng mùa thu hoạch. Khi đang mệt mỏi hái cam trên núi, anh ta lại xuất hiện: "Nhiễm Lâm, quê em đẹp thật. Em là con gái chủ nông trại sao còn đi làm thuê? Muốn trải nghiệm cuộc sống?"

Tại sao? Vì tôi không có tiền!

=>Mãi Mãi Là Thanh Xuân

Năm lớp 12, tôi chuyển trường đi nơi khác, kết quả là các bạn trong lớp đều đồn rằng tôi đã qua đời vì bệnh bạch cầu.

Sau khi tôi rời đi, cậu học sinh cá biệt ngồi ở hàng cuối cùng, người vốn luôn bất cần đời, bỗng chốc trở nên ít nói hẳn.

Cậu ấy thay đổi hoàn toàn bản thân, từ lười nhác trở thành người liều mạng học hành, cuối cùng đậu vào học viện âm nhạc danh giá nhất.

Chín năm trôi qua, cậu ấy thành công rực rỡ, trở thành ngôi sao nổi tiếng mà ai ai cũng biết đến.

Trong một chương trình livestream, khi được hỏi về chuyện tình cảm, cậu ấy lộ rõ nét mặt cô đơn.

"Cô ấy không còn nữa rồi."

"Biết vậy thì trước kia tôi đã không chúc cô ấy mãi mãi mười tám tuổi."

Tôi đeo khẩu trang, vác máy quay lướt ngang qua màn hình điện thoại của cậu ấy, bất giác sững sờ.

Hả?

Là tôi sao?

=> Nuôi Nhầm Ông Chủ

Năm ấy, khi chứng sợ xã giao của tôi nghiêm trọng nhất, tôi đã quyết định bao dưỡng một anh công nhân công trường thô lỗ.

Mỗi lần hẹn anh ấy qua đêm, lòng tôi lại nặng trĩu căng thẳng.

“Tôi xin hỏi, tối nay anh có rảnh để… làm chuyện đó với tôi không?”

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên gương mặt tôi đang đỏ bừng.

“Chuyện đó à? Phải thêm tiền đấy.”

“Không, không sao cả.”

Tôi vội vã gật đầu đồng ý.

Cho đến khi tôi bất ngờ phá sản, đành phải đau lòng quyết định buông tay để anh tự do.

Khi anh đang hút điếu thuốc sau cuộc vui, nghe được tin ấy, anh thản nhiên đưa cho tôi chiếc thẻ đen American Express Centurion.

“Cầm lấy, tiếp tục bao dưỡng tôi đi.”

“Ai cho phép em thả tôi tự do?”

=> Một Đoạn Thanh Xuân Quên Lãng

rong giờ học trực tuyến, bạn trai quên tắt micro.

Hơn 200 người đã nghe trọn buổi hẹn hò của anh ta với cô em khóa dưới.

Ngày hôm sau, bạn trai bàn với tôi chuyện kết hôn, còn cô em ấy lại ngọt ngào đòi tôi tặng quà sinh nhật.

Cả khối lớp lặng lẽ theo dõi màn kịch của hai người họ, không ai lên tiếng nhắc rằng micro hôm qua còn bật.

Mọi người đều là thành viên của Liên minh báo thù của tôi.
 
Back
Top Bottom