Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)

Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 47: Người đàn ông thứ 2


10 năm sau....- Em...vợ ơi....mở cửa cho anh!- Anh biến đi!

Đừng vác mặt về đây nữa.

Đi đâu được thì đi đi....Giữa tiếng cãi nhau inh ỏi, một ông cụ tay chống gậy bước từ ngoài sân vào, cau có:- Cái gì thế?

Lại cãi nhau à...- Ông ngoại, Kình Niên khốn nạn ấy lại đi với gái!Ông cụ nhìn cháu gái của mình, thở dài:- Cháu ấy, lấy chồng rồi mà cứ như đứa con nít vậy!- Nhưng.....- Không nhưng nhịn gì cả, Kình Niên nó vì công ty mà rất cố gắng.

Cháu suốt ngày ở nhà mà ghen bóng, ghen gió!Kình Niên mệt mỏi ngồi xuống ghế tựa mà ông ngoại của vợ vừa nằm, thở dài.

Đúng lúc ấy, có chiếc xe ô tô con phóng vào đỗ cái phịch trước cửa nhà.

Từ trên xe bước xuống một cô gái trẻ trung nhưng không trẻ tuổi, có vẻ quý phái nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi qua lớp kính cận đeo trên mắt.- Xin chào!Kình Niên nhếch mép cười với tôi, không giấu nổi sự căm phẫn.

Bởi năm ấy, tôi đã lừa hắn.Sau khi mọi thứ ổn định, tôi tìm ra Vi Ái Ái đang điều trị tâm lý tại bệnh viện tâm thần.

Cánh tay cô ả bị tàn phế bởi Tiểu Dực đã quá đỗi tàn nhẫn khi bẻ gẫy.

Nói gì thì nói, dẫu sao, đó là em gái của tôi.

Bỏ mặc con bé, há chẳng phải tôi là người chị tồi.

- Ăn cháo trai nhé.

Cháo ngon lắm!Vi Ái Ái sau cú sốc tàn phế, bác sĩ nói, trí nhớ cô ả có khả năng mất đi vĩnh viễn.

Nhìn Vi Ái Ái như một đứa trẻ ngây ngô chưa biết sự đời.

Tôi chỉ biết thở dài.

Uông Tư không chết, bà ta nên biết ơn ông tôi đã cứu bà ta một mạng.Ngày mai, khi chúng ta ra hòn đảo nhỏ, sẽ thấy một bà thuyền chài đang vụng về thả lưới đánh cá.

Đó chính là Uông Tư.

Bà ta cũng giống Vi Ái Ái, không còn nhớ tôi là ai, ngay cả khi tôi đến mua cá, bà ta vẫn niềm nở bán hàng.

Cú ngã khiến bà ta quên đi tất cả, quên đi những tội ác đã gây ra cho những người thân yêu của tôi.

Tôi hận bà ta, nhưng không thể vì thế mà bán rẻ lương tâm giống như bà ta được.Còn Kình Niên ép tôi lấy hắn, trong khi đó, đến một chút cảm giác tôi cũng không có.

Nhưng vì công ty mà tôi gật đầu đồng ý.

Trước hôn lễ một ngày, tôi ngồi thẫn thờ nhìn chiếc váy cưới đẹp lung linh treo trên mắc.

Liền nhớ lại thuở hàn vi, Tiểu Dực dắt tôi đi chơi ở trung tâm mua sắm.

Lúc đi qua tiệm váy cưới, chúng lung linh đến độ như thôi miên:- Oa....đẹp quá!Tôi áp mặt vào kính, trầm trồ ngưỡng mộ.

Mẹ hay nói với tôi, người con gái đẹp nhất là khi khoác trên mình bộ váy cưới màu trắng lung linh, cùng người mình tin yêu bước vào lễ đường, trước sự chứng kiến và chúc phúc của mọi người.- Anh hai, em muốn nó!Tiểu Dực khi ấy xoa đầu tôi bật cười:- Nhóc con!

Em còn quá bé để mặc nó.- Vậy sau này thì sao?

Sau này em lớn thì có thể mặc rồi!- Nghe này, em chỉ được phép mặc khi gặp được người mà em thực sự yêu thương và tin tưởng!Thế rồi, Tiểu Dực nắm tay tôi, dắt khỏi tiệm váy cưới ấy, đi chơi và ăn uống suốt cả buổi chiều.

Tôi cứ như vậy, nhìn bộ váy cưới trắng tinh rồi lại hồi tưởng về quá khứ xa xôi kia, một quá khứ không bao giờ có kết cục.Rầm!!!- Chị....!Cánh cửa bị một cú đạp cực mạnh tấn công bèn lập tức bật mở.

Một cô gái vận sơ mi trắng, váy xếp li đen chạy vào lớn tiếng gọi.

Tôi bừng tỉnh và thoát khỏi những suy tư, ngạc nhiên hỏi:- Đã đi du lịch về rồi sao?Cô gái ấy với đôi mắt tròn xoe, thân hình đẫy đà sau bộ đồ lùm xùm xà vào lòng tôi nũng nịu như đứa con nít:- Du lịch cái gì mà du lịch!

Có mà chị tống cổ em đi gặp bác sĩ tâm lí ấy!- Tốt cho em chứ tốt cho ai!- Em nghe bác sĩ nói, do ngày trước chứng kiến ba mẹ bị chết cháy nên thần kinh bất ổn, cần điều trị tâm lý.

Chuyện trước kia em cũng không nhớ gì.

Chị, chị kể chi tiết cho em nha...đi mà!Tôi bất giác thở dài nhớ lại gương mặt đáng sợ của Uông Tư cùng nỗi căm phẫn dâng lên, muốn đẩy Vi Ái Ái ra xong lại buông tay xoa đầu nó:- Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa!

Nhắc lại sẽ chạm vào vết đau của nhiều người đấy!Và nếu tôi đủ ích kỷ, sẽ không đem Vi Ái Ái ra khỏi trại thương điên - Rồi mai chị lấy chồng ư?Vi Ái Ái bật dậy khỏi lòng tôi, chạy tới nhìn bộ váy cưới lung linh dưới ánh đèn led, không khỏi suýt xoa, đưa cánh tay phải lên vuốt nhẹ:- Ai trong đời cũng từng một lần làm cô dâu, nhưng Ái Ái nghĩ, chị Nhan sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất!Màn đêm buông xuống tựa hồi nào, tôi đi tới tủ lạnh trong phòng, lấy ra vài lon bia mát lạnh cùng ít mực khô đã nướng hồi chiều:- Chúng ta chỉ được phép mặc nó nếu như đã tìm được người phù hợp và để mình tin yêu trọn đời.

Em biết không!

Tôi cười nhẹ, vươn tay mở cửa cho hương đêm bay vào:- Ngồi xuống đây làm vài lon bia chia tay cuộc sống độc thân của chị nào!- Em không biết uống bia!- Chị cũng đâu biết uống!

Miệng tôi nói vậy, nhưng đầu thầm nghĩ, Ái Ái em tôi có khi uống được cả hầm rượu ấy.

Quả thực, đã vơi nửa tủ bia, Vi Ái Ái mặt vẫn tỉnh bơ ngồi nhai mực nướng.- Chị, em thử bộ váy cưới được không, đẹp quá, em không ngồi yên được!

Nếu là đồ Tiểu Dực mua, dĩ nhiên tôi không cho phép, nhưng là đồ của người khác, cứ thoải mái.

- Ok em!

Mặc vào chị xem ai làm cô dâu đẹp hơn....Vi Ái Ái không nói không rằng lột nguyên bộ đồ trên người xuống, bao gồm cả đồ lót.

Tôi ngạc nhiên :- Ủa, sao lột sạch sẽ vậy?- Váy cưới có độn ngực mà!- À....!- Đẹp không chị?Tôi gật gù ngửa cô tu sạch lon bia trong tay.

Lúc bỏ xuống, con bé đã mặc xong đồ.

Tôi ngỡ ngàng nhìn nó và chợt nhận ra, đẹp y hệt mẫu váy cưới mà tôi và Tiểu Dực hồi nhỏ ngắm.- Đẹp, rất đẹp!

Y như mẫu vậy....Vi Ái Ái ngồi thụp xuống cướp lon bia của tôi đang bóc, ngửa cổ tu hết nửa.

Xong nó chùi mép.

Cứ như vậy, khô g biết tôi đã vã hết bao nhiêu bia vào bụng nữa.- Ọe!!!Nửa đêm tôi tỉnh dậy, bụng dạ cồn cào khiến tôi muốn nôn ói.

Tôi đạp chân khiến vỏ lon rơi tung tóe.

Trong đêm tôi mịt mờ, tôi quơ tay với lấy nắm cửa vội chạy xuống tầng dưới tìm thuốc uống.- Ủa cậu Kình Niên, nửa đêm còn đến tìm tiểu thư có chuyện gì?Kình Niên trong bộ dạng say khướt đẩy đám bảo vệ ra, lèm nhèm nói:- Tiểu Nhan, tôi muốn gặp tiểu Nhan....- Tiểu thư đã ngủ rồi!- Cút!!Kình cứ vậy lao lên tầng 4, tìm đến phòng có cô gái khiến hắn mê đắm.

Cửa không khóa....may quá.Kình Niên bước vào phòng, trong cái ánh sáng mập mờ của đèn ngủ, hắn thấy một thân hình đẫy đà trong bộ váy cưới tinh khôi đang ngả người vào thành giường.

Hơi men cộng thêm bản năng của đàn ông khiến "cậu nhỏ" của hắn cứng lên.- Tiểu...Hắn đưa tay đóng cửa lại, tiến tới thân hình nhỏ bé kia, ôm chầm lấy từ phía sau.

Hắn hôn nhẹ lên bờ vai trần ấm nóng kia, mùi cơ thể con gái khiến hắn trở lên cuồng dại, ôm trọn lấy đặt lên giường.

Cho đến khi gương mặt lộ ra không phải người con gái hắn muốn, nhưng cô gái ấy quá tuyệt vời, nhất là sự mềm mại và đẫy đà đó làm hắn không ngăn nổi cảm xúc Hôn nhẹ lên cổ một chút, âu đó trườn xuống xương quai xanh cắn nhẹ một cái.

Hắn nhẹ nhàng luồn tay ra sau lưng cô gái ấy, kéo khóa xuống và rồi dùng lực thật mạnh đẩy chiếc váy xuống đến chân.

Đối phương cũng rất phối hợp, chiếc áo sơ mi bị cô kéo đứt cúc, nhanh thôi, chiếc quần âu màu cà phê theo đó cũng rời khỏi khổ chủ.

Có một điều khiến Kình Niên căm hận bản thân nhất chính là hắn không tài nào khống chế được mình khi men rượu lên cao.

Chẳng qua là hắn vui mừng vì mai lấy vợ rồi nên mới lỡ tay quá chén.- A....Tiếng rên đau đớn của người con gái dưới thân hình vạm vỡ của mình làm Kình Niên sực tỉnh ngộ...Hắn đang làm trò quỷ quái gì đây?

Chết tiệt...Kình Niên vội lùi về sau, rút vật ấy ra, dưới ánh đèn mập mờ, trên ga hồng xuất hiện vệt máu đỏ thẫm.

- Lần đầu của tôi đấy!Kình Niên ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt hỗn độn ướt nhòe của cô ta.

Hắn chợt thấy mình thật sự khốn nạn!- Anh đừng hòng thoát tội!

Tôi chưa 18 đâu.....Tôi chưa 18Tôi chưa 18Tôi chưa 18Vì câu nói này Kình Niên buộc mình bước vào cuộc hôn nhân vĩ đại, hay nói cách khác là không lối thoát.Tôi cầm ca nước và vỉ thuốc đứng ngoài quan sát mọi chuyện diễn ra ngay từ lúc đầu, muốn vào gỡ thoát cho Vi Ái Ái nhưng bước chân khựng lại do dự, một lúc sau, đưa tay đóng cửa phòng lại, xoay người rời đi...Suy cho cùng, tôi vẫn không thể nào bỏ được dã tâm đố kị với em gái cùng cha khác mẹ kia.

Đơn giản vì, mẹ nó hại chết cả nhà tôi, đẩy tôi vào những tháng ngày địa ngục cơ cực, đã vậy còn suýt giết chết ngoại tôi, tôi không có gì phải thông cảm cho người đàn bà đó, cũng không có đủ lòng bao dung để thật sự yêu thương nó và tha thứ cho tội ác của mẹ nó...- Tiểu Ái, xin lỗi vì chị buộc phải đem em ra làm người thay thế.

Hãy coi như em rửa tội thay mẹ em đi!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 48


- Em rể, đâm lao thì phải theo lao thôi!Tôi nháy mắt một cái đầy tình tứ, sau đó lách người tuồn vào nhà, thoát khỏi mớ hỗn độn kia.

Vừa bước lên cầu thang, có cậu nhóc 7 tuổi chạy ù xuống réo lên:- Mẹ Nhan, mẹ nhan...Hồng Hồng nhớ mẹ lắm đó!Đó là đứa trẻ đầu tiên đưa tôi lên chức bác bên ngoại.

Hồng Hồng là kết quả của đêm động phòng bất đắc dĩ ấy.

Sở dĩ, tên thằng bé là Kình Lâm, nhưng vì nó rất thích quả hồng khô Hàn Quốc.Ngày thằng nhóc biết gặm các vật cứng, lúc đó tôi đi công tác ở Hàn Quốc thường xuyên, đi đi về về, mỗi lần như vậy, tôi lại ngứa tay đem vài hôp về vất đó chờ dịp ăn.

Thật chẳng ngờ, Vi Ái Ái lại đem miếng hồng nhét vào mồm cho thằng bé gặm bởi tức giận vì thỏi son xách tay quý hiếm bị cậu nhóc ngoạm một cái cụt cả đầu.Hồng Hồng chạy lại ôm tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm chà vào bụng tôi.

Tôi đưa tay lên xoa đầu cậu nhóc:- Chà!

Con mẹ mau lớn quá...- Mẹ Ái nói, con là nhờ gen mẹ nên mới phát triển nhanh như vậy.

Chứ theo gen ba Niên, phải đợi dậy thì giọng mới phá, chân mới dài!Nhìn mặt thằng nhóc có vẻ tin Vi Ái Ái lắm.

Con mắt sáng ngời.

Tôi không biết phải giải thích thế nào, đành cười gượng.

Vi Ái Ái này ngày trước chỉ lo chơi bời đàn đúm nên kiến thức sinh học mới kém như vậy.

- Hồng Hồng ngoan, mẹ mua cho con bộ lego siêu anh hùng nè.

Thích không?Tôi lấy trong vali ra một bộ xếp hình nặng trịch và xịn sò đưa cho cậu nhóc:- Thưởng cho con đó.

Hồng Hồng giỏi lắm.

Đạt giải toán cấp trường cơ mà!- Con cảm ơn mẹ Nhan!Bữa tối hôm ấy, người trổ tài đứng bếp là ngoại tôi.

Cho dù ông đã ngót ngoài 80, nhưng vẫn minh mẫn.

Ông chọn lui về cánh gà, nhường sân khấu cho tôi và Kình Niên thể hiện.

Còn ông theo học các lớp nấu ăn để nhằm mục đích...nuôi thằng chắt ngoại bất dắc dĩ kia.

Ông tôi rất thương Hồng Hồng, dù rằng nó chẳng có ruột thịt với mình.

Đứa trẻ đó là cháu ngoại của con rể mình, con trai của Vi Ái Ái, kết quả của cuộc vụng trộm, phản bội con gái ông.- Tối rồi không ăn cơm còn xách đít chạy đi đâu nữa?

Hai bác cháu chúng mày!- Vì Hồng Hồng được giải nhất toán cấp trường nên mẹ Nhan cho con đi công viên chơi!Hồng Hồng nhanh trí giải thích, sau đó chạy tới đưa ngoại tôi tờ giấy khen:- Ngoại cho con đi nha!Ngoại tôi cầm tờ giấy khen lên, cau mày một lúc sau đó bật cười:- Cháu ta giỏi quá, giỏi quá!

Thôi đi đi.

Nhớ về sớm là được.Nói xong, ông cụ lại mò mẫm với nồi canh khoai vàng thơm phức, tiện miệng lớn tiếng gọi: - Vợ chồng thằng Niên đâu!

Chúng mày có xuống ăn cơm không?

Tôi mỉm cười dắt Hồng Hồng ra ngoài cửa.

Còn mình thì vào gara đánh ô tô ra ngoài cổng.

Kình Niên sau màn lộn tiết với cô vợ khó chiều, thì nay lại phát điên với tay thư ký hậu đậu.

Gã mang nguyên cái mặt khó ở xuống nhà, ngồi vào bàn ăn.- Sao mặt mày sưng xỉa lên thế?Vi Ái Ái ghé sát mặt gã, hỏi nhỏ.

Kình Niên đánh tơi cơm trong nồi sau đó chia đều ra 3 bát con:- Bà chị tài năng của em không biết kiếm đâu về một gã thư ký vụng về cho anh, làm đâu hỏng đó, mới vừa rồi làm đổ cà phê lên quần áo của đối tác.

Vụng đến thế là cùng!- Ông ăn cơm!Vi Ái Ái lễ phép đưa cơm cho ngoại, sau đó chép miệng:- Đấy!

Vậy mà em nói để làm, anh lại không cho.Kình Niên nhét miếng cơm vào miệng sau đó khinh bỉ nhìn ai kia:- Em thì được việc quá!

Làm chưa được 2 hôm, cả văn phòng của tôi suýt cháy thành tro!- Giao cho ai thì giao.

Đừng giao cho con bé này làm.

Có ngày phá sản!Vi Ái Ái cười hì hì nhìn hai người đàn ông uy quyền trong gia đình.

Từ bao giờ, cô ả trở nên lép vé đến vậy?
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 49


Bức tranh về đêm tại thành phố ven biển sầm uất nhất nhất Đại Lục, có lẽ là bức tranh tuyệt đỉnh nhất.

Những khu trung tâm thương mại mọc cao như nấm sau cơn mưa, đeo trên mình những ánh đèn rực rỡ như dát vàng dát bạc.Tôi dắt Hồng Hồng bước vào KFC, gọi đồ ăn nhanh thay cho bữa tối.

Vì là cuối tuần nên nơi này rất đông, tìm chỗ ngồi rất khó.- Mẹ Nhan, hay mình đi chỗ khác?- Đi chỗ khác cũng khó.

Mà ở đây tìm chỗ đậu xe đâu có dễ.

Thôi, gắng chút con nhé!Tôi xoa đầu Hồng Hồng sau đó gọi nhanh 2 suất cơm gà đặc biệt.

Trong lúc xếp hàng chờ đồ, đứng sau Hồng Hồng là một bé gái dễ thương, vận váy xanh, hai mắt tròn xoe.

Nom rất dễ thương.

Mọi thứ sẽ rất bình thường nếu cháu tôi không nghễnh ngãng dẫm vào chân nó.- Sao mày dẫm chân tao?Tôi đang mua oder món ăn, nghe vậy giật mình ngoái lại nhìn:- Cháu gái nhỏ, sao lại ăn nói như vậy?- Nó dẫm vào chân cháu mà không xin lỗi!Tôi đứng mình một lúc, sau đó thúc vai Hồng Hồng, nói khẽ:- Con sai trước, con nên xin lỗi người ta!Hồng Hồng liếc sang cô bé đó, khuôn mặt hiện rõ sự bất mãn, nó mím môi lại, xem chừng cái sĩ diện hão của một thằng con trai khiến nó không muốn mở lời xin lỗi.- Còn không mau xin lỗi đi!- Xin lỗi!Hồng Hồng hét lớn vào mặt cô bé kia sau đó quay đi chỗ khác thở phì phò ra vẻ tức giận lắm.

Mà cô bé kia chẳng mấy bận tâm, ngoảnh mặt rời đi buông một câu bà cụ non vô cùng:- Không ra dáng nam nhi chút nào!Oder xong 2 combo gà kèm bánh và nước, tôi dắt Hồng Hồng đi lên tầng 2 của quán ngồi cho thoáng đãng.

Thật chẳng ngờ, trên đây còn đông hơn tôi tưởng tượng.

Tìm đi tìm lại cũng chẳng có chỗ nào đủ để 2 bác cháu tôi có thể đặt nổi li nước.

Cuối cùng Hồng Hồng kéo tay áo tôi, chỉ về phía góc quán:- Mẹ Nhan, chỗ kia chỗ kia....mau lên!Thằng bé cứ thế lôi tôi đi xoành xoạch, chẳng cần biết tay tôi đang bưng một khay thức ăn to chà bá.- Khéo nào...mẹ đang bưng đồ!Hồng Hồng kéo tôi đến một chiếc bàn tròn nằm ở góc khuất trong quán.

Đặt đồ xuống bàn, tôi thở phào:- Lần sau thôi ngay kiểu đồ ăn nhanh này đi nhé!

Me mệt quá....- Con đâu thấy mệt!Hồng Hồng cười hềnh hệch.

Tôi nườm nó một cái cháy mặt:- Ghớm!

Các anh các chị còn trẻ còn khỏe, nói gì chẳng đúng.

Tôi già rồi hơi đâu mà làm mấy việc này...- Đúng rồi ạ!

Mẹ cháu chỉ giỏi kiếm tiền thôi!Tôi có thể cho đó là một câu nịnh.

Ting!

Điện thoại báo tin nhắn, tôi lấy ra xem một lúc, sau đó thở dài:- Lại là luận án tốt nghiệp thạc sĩ!- Luận án là gì ấy ạ.

Mà sao mẹ lớn tuổi rồi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học ạ?- Nhóc con!

Mẹ tốt nghiệp rồi nhé, mẹ giỏi nên mẹ học cao thôi!Hồng Hồng nghiêng đầu một lúc sau đó phì mũi:-

Sau này con sẽ không học đại học đâu!Tôi ngạc nhiên hỏi nó:- Vì sao?- Học lắm học lốn!

Bill Gates đâu cần học đại học, vẫn là tỉ phú đó thôi!Tôi chép miệng nuốt phần bánh đang nhai dở xuống bụng, đáp:- Con cưng ạ.

Tuy ông ấy không học đại học, nhưng mẹ ông ấy giàu....- Bố con cũng giàu!Lần này thì tôi thực sự lặng thinh rồi.

Ta nói, sinh ra đã ngậm thìa vàng như nó thì không có tư cách bàn đến cố gắng phấn đấu ở đây.Ăn xong, tôi dắt Hồng Hồng đi quanh khu trung tâm mua sắm, nhặt cho Hồng Hồng mấy bộ đồ hiệu, sau đó tôi chạy tuốt cửa hàng hiệu Canifia.

Chỉ trong chớp nhoáng, tay của Hồng Hồng ngập tràn váy áo cùng túi xách.

Lúc ra quầy thanh toán, thằng bé cau mày lại, y như thằng bố nó:- Phụ nữ các mẹ, ham đồ hiệu đến thế à?Tôi quay ra nườm nguýt thằng bé:- Ham đâu mà ham!

Nó là đam mê rồi.- Mẹ biết không, đàn ông rất là tiết kiệm.

Một chiếc cà vạt họ xài mấy năm cũng được.

Nhưng đàn bà chỉ một chiếc váy, mặc đến lần thứ 2 đã vất xó tủ rồi.

Đàn bà, đúng là họa thủy...- Bố mày dám thay cà vạt à?

Mẹ mày mà biết được, lại không cho ra ghế sofa ngủ.

Mẹ còn lạ gì nữa...Cô thu ngân nhìn tôi và đứa cháu ngỗ nghịch kia phân bua đúng sai, không dám chen ngang bèn ho nhẹ:- Của quý khách đây ạ!!

Cảm ơn đã ghé qua ủng hộ Canifia.Tôi đem đồ ra đến bãi đậu xe, vừa cất đồ vào trong cốp thì nhìn thấy một toán người chạy vụt qua sau lưng, tôi nghiêng đầu nhìn, họ đang rượt đuổi theo một ai đó.

Rồi trong đám người đó một cô bé mặt mày lấm lem, quần áo bẩn thỉu toàn đất cát ngã xuống, sau dó nó tự đứng lên chạy tiếp, vừa chạy, vừa khóc lớn:- Bố...Ngân....bố Ngân.....Sau đó, chạy được một đoạn, con bé ngã nhào ra mặt đất.

Tôi cùng Hồng Hồng chạy tới đỡ con bé dậy, muốn hỏi han thì nhận ra đó là cô bé trong quán gà KFC lúc nãy:- Lại là cháu à?

Có chuyện gì thế...- Tránh ra!Con bé đẩy mạnh người tôi.

Nó thật khỏe và tôi không sao giữ thăng bằng được, ngồi thụp xuống đất.

Hồng Hồng chạy lại đỡ tôi đứng dậy, quát con bé:- Cái thứ vô ơn, người ta có lòng tốt mà lại hành xử thiếu văn hóa như vậy.

- Im đi!Con bé quát lớn , sau đó chạy vù theo đám đông.

Để lại chúng tôi ngồi ngơ ngác nhìn.

- A...mẹ Nhan, có máu!Tôi bàng hoàng nhìn xuống mặt đất, có vài vệt máu bết dưới đó.

Trời, chuyện gì đang xảy ra vậy.

Tôi nheo mắt nhìn đám đông, đang khuất dần trước mắt, máu anh hung nổi lên bỗng tắt ngủm đi.Tôi kéo Hồng Hồng đi về phía xe, mặt thản nhiên nói:- Đi về nghỉ ngơi.

Mai còn đi học nữa!Đêm hôm ấy, khi cả biệt thự chìm trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn tiếng thì thầm đối chấp của vợ chồng Vi Ái Ái về chuyện mai ăn gì mặc gì, thì ở ô cửa phòng sát tầng thượng, có bóng người đang đứng suy tư sau tấm rèm cửa.

- Cũng mấy năm rồi!Đặt ly rượu đang nhâm nhi nhở xuống bàn trà bên cạnh, thở dài một hơi sâu nhìn ra thế giới xung quanh ngoài kia Bầu trời đêm nay đặc mây, không chừa nổi một khoảng trống cho ngôi sao kia chiếu sáng.

Ngôi sao ấy là gì?Từ ngày Tiểu Dực ra đi, ngôi sao ấy đã xuất hiện và theo tôi cho đến tận trời Âu.

Chỉ cần nhớ hay mệt mỏi, tôi ngước lên nhìn trời đêm, đều thấy nó tỏa sáng lung linh.

Tôi có thể cảm nhận được anh đang mỉm cười nhìn tôi như ngày tôi còn bé.- Anh ở nơi đó, có thấy hạnh phúc không?Ting!Điện thoại đổ chuông báo tin nhắn, tôi cau mày mở sms ra.

Ái chà, lại cái tên phiền phức này.

Gã nhắn cho một một câu cộc lốc nhưng sặc mùi sến sẩm:- Ngủ chưa nàng công chúa bé nhỏ?Tôi chẳng buồn đáp lại, nhưng vẫn ậm ừ kiểu xã giao:- Tắt đèn rồi.

Sếp tổng nghỉ ngơi sớm ạ.

Đừng quên sáng mai chúng ta có hợp đồng quan trong cần xem xét.- Ok!

Honey ngủ ngon....Tôi thấy lợm cả người, vất điện thoại xuống ghế salon, sau đó tẩy trang và đi nghỉ sớm.

Nếu gã không là đối tác, có lẽ tôi đã quai cho gã một cước đi quai hàm rồi.- Daniel, vẫn chưa khiến lady đó sụp đổ à?- Không vội!

Yêu cũng cần có thời gian tìm hiểu chứ.

Huống hồ, trước mặt chúng ta đã Thượng Quan gia đây, cần gì phải yêu thêm cô ta nữa
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 50


Sớm hôm sau, tôi thức dậy trong sự vội vã.

Thật đúng là, hôm qua rượu ngon quá lỡ uống gần hết chai nên mới say như vậy.

Qủa này lại trễ hẹn cho xem.

Tôi thay nhanh chiếc váy suông dài đến chân, bôi chút son môi và kem dưỡng, sau đó lấy tập tài liệu trên bàn chạy ù xuống nhà.

Hôm nay, không còn đủ thời gian để ăn diện lộng lẫy hút hồn người đối diện rồi.

Thấy tôi cong đít chạy xuống nhà, Vi Ái Ái đang thư thả từ bếp đi ra, nhâm nhi tách cà phê trên miệng, mém chút nữa chết sặc.- Sao trông chị lôi thôi lếch thếch thế?- Trễ hẹn!- Hẹn hò gì mà ăn mặc như vậy, chị xem lại mình đi!Tôi ngạc nhiên nhìn mình vào cửa kính to đùng trong bếp.

Một cảm giác thật không có gì diễn tả nổi.

Tại sao tôi lại đi quần tất đen và vận váy đỏ?- Đấy, mày không nhắc, chị mém quên!Dứt lời, tôi lột vội chiếc tất ra, quăng sang một bên, chạy ù ra ngoài.

Vừa kêu tài xế đánh xe chở đi thì ông ta e ấp nói:- Thưa tiểu thư, xe đỗ ngoài kia không phải để đón cô sao?- Xe nào?Tôi kinh ngạc nghiêng đầu hỏi, sau đó liếc nhìn ra ngoài cổng.

Tại đó, có một người đàn ông bảnh bao, vận vest trắng lịch lãm, phong độ, cao ráo đang vẫy tay với tôi.

Là đối tác!- Không phải chúng ta có hẹn ở nhà hàng ư?

Tại sao anh phải cất công đến đây?- Tôi muốn đón công chúa bé nhỏ của tôi!Dương Tư đứng thẳng người lên, thấy tôi, là cái miệng gã lại thốt ra 2 chữ công chúa, tôi nghe mà sởn cả da gà:- Tôi thấy hơi tởm, làm ơn đừng gọi tôi là công chúa!- Tôi thấy dễ thương mà!Dễ thương cái con khỉ, nghe mà muốn mắc ói.- Chúng ta không còn quá bé bỏng để chơi trò hoàng tử và công chúa!- Nhưng tôi lại rất thích.

Cô biết bộ truyện Aladin và cây đèn thần chứ?

Tôi thấy bộ truyện đó rất thú vị.- Và đừng nói với tôi, anh muốn hợp tác với Hãng Disney để cho ra ngoại truyện nhé!Tôi cười mỉa đóng sầm cửa lại, nhìn Dương Tư ngồi ở ghế lái, tranh chấp một vài vấn đề kiểu này với anh ta, tôi cảm thấy rất hay ho.

Đổi lại, sắc mặt Dương Tư cực kì nghiêm túc.

Anh ta khởi động xe sau đó đáp lại tôi:- Sao không được!

Nhưng tôi không thích kịch bản của Disney can thiệp vào.

Tôi muốn tự mình là biên kịch, cũng là đạo diễn của câu chuyện này....Chúng tôi đi tới điểm hẹn đã báo trước sau đó sóng vai nhau cùng đi vào nhà hàng.

Thú thực Dương Tư nhìn thoáng ra rất bảnh bao, gã là con ngoại lai, nên sở hữu đôi mắt xanh rất cuốn hút người đối diện.

Nghe gã kể thì bên ngoại nhà gã có nguồn gốc từ người Do Thái nên chắc hẳn, gã sở hữu một trí tuệ cực đỉnh.

Đó cũng là lí do vì sao Hít Le lại quyết tâm tiêu diệt toàn bộ chủng tộc người Do Thái trong thế chiến thứ II.- Ngồi đi!Dương Tư lịch lãm kéo ghế cho tôi ngồi.

Cả người gã tỏa ra phong thái ung dung tự tại.

Gọi đồ xong, tôi trở về trạng thái nghiêm chỉnh, với đúng phong cách của một CEO thứ thiệt.

Tôi đưa tập hồ sơ cho gã và nói:- Đây là dự án đầu tư vào hòn đảo nhân tạo, anh xem qua rồi quyết cũng chưa muộn!Dương Tư đón lấy xấp tài liệu từ tay tôi, lật qua lật lại sau đó gật đầu hài lòng, tuy nhiên một lúc sau lại cau mày khó hiểu:- Như này là sao?

Sao lại có khu dành cho người thu nhập thấp.

Không phải chúng ta đã thống nhất dự án này chỉ dành cho giới thượng lưu hay sao?Tôi lắc đầu, sở dĩ tôi thêm hạng mục này vào không phải vì vấn đề tiền bạc, đơn giản tôi nhận ra nguồn thu từ đó không hề kém cạnh những khu dành cho giới thượng lưu như Dương Tư nói.- Hỏi anh nhé, cũng là một chiếc áo sơ mi.

Tôi bán giá thấp, anh bán giá cao, vậy ai ai thu lời nhiều hơn?- Tiền nào của nấy!- Đúng!

Cái tôi hướng tới không phải giá trị của sản phẩm.

Cái tôi hướng tới là lãi thu về bao nhiêu.

Đồng ý là chúng ta kinh doanh dành cho giới thượng lưu, sẽ thu về một khoản rất đáng.

Nhưng thương lưu thì liệt kê ra được bao nhiêu người.

Trong khi giới bình dân lại gấp trăm gấp ngàn lần con số đó!- Ok, tôi đã hiểu!Dương Tư gật gù vỗ tay tán thưởng.

Gã ta nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhấp nháp một hồi sau đó đặt xuống bàn:- Tôi đồng ý với dự án này, tuy nhiên tôi muốn tập chung sâu hơn để khai thác tiền bạc từ giới nhà giàu, nhà nghèo tôi không muốn chú trọng quá, tôi có đề nghị nên thu hẹp khu dành cho người bình dân lại!Tôi không lấy làm lạ gì cái cách phân biệt tầng lớp của những con người như này.

Hay nói cách khác, tôi đã gặp quá nhiều khi du học ở bầu trời Tây.

Đó.

Không có tiền nó khinh rẻ lắm.Thức ăn được phục vụ lần lượt bưng lên, đủ các món đắt nhất của nhà hàng này.

Tôi gật đầu mời Dương Tư dùng bữa, đoạn nhìn ra ngoài cửa, thoáng thấy bóng dáng nhỏ của một bé gái, cái dáng ấy rất ư quen thuộc.- Tôi đi vệ sinh một lát!Tôi cười trừ với Dương Tư, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, ngó nghiêng một lúc, quả nhiên thấy cô bé đó đang dần khuất sau dãy hành lang, trông có vẻ như đang chơi trốn tìm, nhưng thực chất là đang lén lút làm điều gì đó rất mờ ám.

Đuổi theo đến tầng 3 của nhà hàng thì tôi mất dấu con bé.

Định bụng quay về, thì cánh cửa ở căn phòng bên cạnh tôi bật mở, một bàn tay to lớn kéo tuột tôi vào trong.

Trong lúc tôi hốt hoảng dãy ra, thì gương mặt quen thuộc, đã gần 10 năm tôi chưa gặp, bây giờ đang đứng lù lù trước mắt tôi.- Tiêu Ngâm?
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 51


- Tiêu Ngâm?- Ừ!Gã tài xế Tiêu Ngâm đau đáu nhìn tôi, ánh mắt gã vẫn không khác xưa là mấy, thâm trầm và có nhiều điều muốn nói:- Cô vẫn nhận ra tôi à?- Sao không nhận ra chứ.

Anh có hóa tro tôi cũng nhận ra!- Tốt!Tiêu Ngâm gật đầu hài lòng, sau đó đưa ra bức ảnh mới toanh, trên đó là một người đàn ông đang bị trói trên ghế.

Tôi run rẩy nhìn tấm hình, cho dù có bị băng dính bịt miệng, cho dù có bị đánh đập hết sức dã man, nhưng tôi vẫn nhận ra họ là ai.- Tiểu...tiểu...Dực!Tôi nhìn lên Tiêu Ngâm như chờ câu trả lười thỏa đáng của anh ta.

Quả nhiên, Tiêu Ngâm không làm tôi thất vọng:- Ngân Mặc còn sống!Hơn cả tôi mong muốn.

Câu trả lời như tia sét đánh ngang tai.

Tôi không kìm được sự xúc động mạnh mẽ của mình, lập tức túc lấy cổ áo anh ta, nghiến răng trèo trẹo:- Anh nói đi, tại sao anh lại lừa tôi?

Tại sao anh nói Ngân Mặc chết rồi?

Tại sao...tại sao lại chia cắt chúng tôi?- Cô làm gì thế?

Thả bố cháu ra....Có tiếng trẻ con the thé bên tai, cô bé làm tôi đuổi theo lúc nãy xông ra cố hết sức kéo tôi tách khỏi Tiêu Ngâm.

Tôi buông cổ áo hắn ra trong sự ngỡ ngàng:- Anh có con rồi à?

Thì ra con bé này là con của anh!Tiêu Ngâm trừng mắt lườm cô nhóc, đồng thời tách bàn tay bé nhỏ ấy ra khỏi vạt áo của tôi, gã khẽ mắng:- Đậu Đậu, không được phép vô lễ!Cô bé nghe vậy lập tức buông tôi ra, đứng gọn sang một góc.- Có quá nhiều chuyện các người giấu tôi.

Còn bức hình này là như thế nào?

Anh giải thích đi...Tiêu Ngâm đón bức hình từ tay tôi, cất vào túi quần, sau đó đưa ra một mẩu giấy ghi vội những con chữ và số lẫn lộn vào nhau:- Đây là tọa độ nơi Ngân Mặc bị bắt cóc.

Chúng yêu cầu phía công ty nhượng lại khu đất nằm ở phía đông thành phố X của Iraq!- Vì một mảnh đất, hà cớ phải bắt cóc kẻ máu lạnh như anh ấy?

Thật nực cười.Tôi nhếch mép cười trừ.

Không phải tôi không tin lời của gã họ Tiêu.Nhưng lấy lí do để bắt cóc một người không nên bắt, liệu có buồn cười quá?

Một doanh nghiệp lớn như Ngân gia, lại đi kì kèo và đánh cược mạng sống của chủ chỉ vì tiếc một mảnh đất?

Ngân Mặc từ bao giờ tính toán chi li như vậy?

- Lời cô nói nghe thật dễ dàng!Tiêu Ngâm lắc đầu đầy mệt mỏi, gã xoa xoa hai bên thái dương, sau đó đưa hẳn cho tôi một tập hồ sơ dầy cộp:- Đó đâu phải mảnh đất đơn thuần.

Cô có biết, đào sâu dưới đó là gì không?

Là mỏ dầu đó.

Mà dầu mỏ là thứ vàng đen quý hiếm, nói đến đây chắc cô hiểu?- Vậy anh muốn tôi làm gì?Đến đây, Tiêu Ngâm nhoài người nhìn qua khe cửa, để đảm bảo chắc chắn không có ai đi lại ngoài đó, gã mới cau mày đưa Ra tấm ảnh.

Tôi thoáng giật mình khi nhận ra người trên đó là Dương Tư.

Là người mà tôi sắp kí kết hợp đồng làm ăn.- Không cần nói, chắc cô cũng nhận ra người trong hình là ai!- Dương Tư thì có liên quan gì?- Gã là kẻ đứng đầu vị chủ mưu này.

Chỉ có gã mới biết hiện giờ Ngân Mặc đang ở đâu!

Tôi cần cô dò xét tình hình bên gã.- Anh bớt nói nhảm đi!Tôi gạt phăng lời nói của Tiêu Ngâm, đồng thời cảm thấy mình như đang trở thành con lừa.

Xét về vị thế của Dương Tư, có cho hắn 10 lá gan cũng không dám bắt cóc Ngân Mặc.

Dương thị chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, gần đây làm ăn phất lên có tiếng.

Ngân gia thì sao?

Có bề thế vị trí trong giới đã lâu, chỉ cần thổi một hơi, cả cơ đồ của Dương thị lại không bay trong tích tắc.- Dương thị chỉ mới phất lên mấy năm gần đây, sao dám động vào Ngân gia các anh.

Huống hồ, anh lấy đâu ra chứng cứ buộc tội Dương Tư đã bắt cóc Ngân Mặc?- Tư Đồ Tân Nhan, cô làm tôi bất ngờ đấy!Tiêu Ngâm thoáng nhíu mày lại, ánh mắt trở lên thâm sâu đến khó hiểu.

Tôi trừng mắt nhìn hắn, sau đó đáp trả tập hồ sơ lại cho gã.- Anh nên tìm lí do nào đáng thuyết hơn đi.

Rồi trao đổi lại với tôi.

Đừng quên, các người lừa tôi không ít đâu!Dứt lời, tôi đẩy cửa bước đi, đoan chợt dừng bước nhìn về phía căn phòng kia.

Nói ra được câu đó, tôi thấy mình thật sự phủi áo.

Hơn 10 năm nay, tôi sống trong sự ăn năn day dứt vì cái chết của Ngân Mặc.

Để rồi tôi nhận lại gì?Anh còn sống, còn sống đến tận bây giờ, nhưng chưa một lần đi tìm tôi?

Rồi đến lúc anh gặp nạn, lại tìm tôi để xin giúp đỡ?

Thật buồn cười, tôi là trò đùa của họ à?Và tôi chợt nhận ra, tình cảm gần mười năm trời đã tới lúc phai nhạt dần.

Tôi mệt mỏi cố đi thật nhanh và tránh xa căn phòng kia.Tư Đồ Tân Nhan đi rồi, Tiêu Ngâm vẫn chưa hết bàng hoàng.

Cứ ngỡ cô gái đó sẽ sốt sắng và lo lắng cho Ngân Mặc lắm.

Ai ngờ cô ta lại phản ứng như vậy.Đã thế, còn bênh Dương Tư chằm chằm, trong khi đó, sựu thực, gã là tên đầu sỏ trong vụ chủ mưu bắt cóc Ngân mặc hòng chiếm đoạt tài sản.- Con gái thật khó hiểu!Tiêu Ngâm nói với Đậu Đậu như vậy.

Nhận lại là cái quắc mắt của con bé:- Con gái ghét nhất bị lừa dối.

Bố với bác Ngân Mặc giấu cô ấy lâu như vậy, lúc cần mới tìm đến, làm sao cô ấy tin cho được!- Thế à?- Bố dạy con, trẻ em không được nói dối, nói dối là xấu, thế mà bố cũng nói đấy.

Hứ!

Làm hỏng hết cả kế hoạch của con.

Đậu Đậu dứt lời, bộ dáng cũng y chang như Tư Đồ Tân Nhan lúc rời khỏi, làm Tiêu Ngâm đứng hình mất mấy giây.

Thật không ngờ, phụ nữ có những điểm chung đến 90% như vậy.

Gã cũng nên chú ý, để tránh làm tiểu bảo bối của mình phiền lòng,
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 53


Tôi đem tâm trạng rối bời đi vào phòng ăn.

Dương Tư trông thấy tôi thì hỏi ngay:- Tôi sợ cô trốn hợp đồng, đang tính cho người vào kiểm tra ấy!Tôi kéo ghế ngồi xuống cười trừ, sau đó nhấc bút lên nhìn bản hợp đồng trước mặt.

Trong đầu tôi bây giờ không còn chút bận tâm nào đến việc xây dựng homestay hay resort nữa, một mớ hỗn độn bao quanh.- Tổng giám đốc Tư Đồ, mời kí!Dương Tư thấy tôi loay hoay khá lâu, bèn nhắc khéo.

Tôi giật mình ậm ừ, sau đó đặt bút xuống.

Chưa nghuệch được nét nào, tôi lại dừng bút nhìn lên.

Tôi cau mày buộc miệng hỏi:- Anh Dương, anh nghĩ sao về Ngân gia?Dương Tư nghe tôi đề cập tới vấn đề này, ánh mắt cơ hồ trở nên tràn đầy sự thích thú:- Có tiếng tăm, địa vị, còn cả khủng nữa!- Nếu một ngày anh phải đối mặt với họ?- Đối mặt à?Tôi có thể thấy rõ cái siết tay nổi gân của Dương Tư:- Là ngày Dương Thị có đủ sức hất cẳng Ngân gia khỏi thị trường làm ăn...haha, nói đùa vậy thôi.

Vào vấn đề chính đi nào cô nương!Tôi ậm ừ gật đầu, sau đó đưa bút ngoáy một đường.

Chữ ký nghuệch ngoặc mang tên Nhan rõ mồn một trên mặt giấy.

Buổi kí kết hợp đồng diễn ra nhanh chóng rồi cả 2 nhân vật chính cùng nhau ngồi thưởng thức các món ăn thượng hạng của nhà hàng này.

Tôi múc một thìa súp vi cá đưa lên miệng nhấm nháp, sau đó đặt xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không bao lâu nữa, bên ngoài kia sẽ là khu nghỉ dưỡng lớn nhất nhì thành phố này, nơi mà cả bình dân và thượng lưu đều có đủ khả năng đặt chân vào.- Cô Tư Đồ, làm một chén chứ?Tôi cùng Dương Tư sải bước ra khỏi nhà hàng, ngồi vào trong xe, gã chượt ngỏ ý mời tôi tối nay đi bar với gã.

Tôi hơi mệt và có quá nhiều chuyện kéo đến dồn dập.

Tôi bèn lắc đầu từ chối và chỉ vào bụng:- Tôi no rồi.

Muốn về nhà nghỉ ngơi!- Từ giờ đến đêm nay chừng 12 tiếng nữa, sau 12 tiếng hãy cho tôi phản hồi tích cực!Dương Tư nhìn vào chiếc đồng hồ hiệu, sau đó nhoài người về phía tôi.

Tôi giật mình ngồi lùi về sau, thoáng chút ngỡ ngàng.- Cài dây an toàn!

Một cơn nóng mặt ùa lên làm tôi đỏ bừng ừng cả hai tai, tôi ho một tiếng hạ kính xe xuống nhìn ra ngoài.

Gió lùa vào khiến không gian trong xe trở nên thoáng hơn.Con lắc trước kính chắn gió bỗng rung lên, lắc liên tục.

Tôi thấy có gì đó hết sức kỳ lạ.

Không nhìn nó nữa mà vội nhìn ra quang cảnh bên ngoài.Xe vừa lăn bánh, từ lùm cây bên cạnh nhà hàng, có một bé gái nhảy ra, tay cầm cây quạt trắng nhìn chằm chằm vào tôi, cô bé đó dùng khẩu hình, tay múa may vẽ chữ gì đó.Là chữ...là chữ...Mặc.

Tôi thảng thốt nhoài người ngó đầu ra cửa xe, nhìn về phía bụi cây.

Nhưng cô bé đó biến mất như một cơn gió, chỉ chừa lại những chiếc lá vẫn đang rì rào rung nhẹ trước gió.- Có gì ở ngoài đó khiến cô bận tâm sao?- Không!

Tôi gặp người quen, nhưng nhìn lại thì không phải!Dương Tư gật đầu sau đó nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. tôi chột dạ ngồi nhích lại phía của xe:- Sao anh nhìn tôi?- Tôi muốn biết phản ứng của cô khi gặp phải biến thái sẽ như thế nào?- Anh này buồn cười thật!

Tôi có gì để test phản ứng!Thật, không biết nên làm gì cho cuộc sống tốt hơn.

Từ ngày về nước đến giờ, chưa bao giờ tâm trang tôi ở mức thoải mái.

Toàn rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười thế này.- Tôi về đây!Tạm biệt Dương Tư bằng cái đóng của xe thật mạnh, tôi lê bước vào trong dinh thự với tập hồ sơ kí kết thành công trên tay.Mệt mỏi.

Đi không sao, về là đầu óc không thôi nghĩ đến Ngân Mặc kia.

Ở anh có gì đó khiến tôi nhớ nhung nhưng cũng khiến tôi cảm thấy căm hận.Hận không phải vì chuyện xưa cũ.

Mà hận vì anh luôn lừa dối tôi, luôn biến tôi thành trò đùa.

Tôi dễ mắc lừa lắm sao?Hơn 10 năm dòng rã sống trong sự anh năn day dứt vì cứ ngỡ chính mình đã hại chết họ.

Đến bây giờ nhận lại kết quả họ còn sống?

Vậy ai trả lại sự vui vẻ thánh thiện trong 10 năm đó cho tôi?

Nó còn đáng sợ hơn việc, bố mẹ tôi đã chết tức tưởi như thế nào.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 54


- A..bác Nhan về rồi !Vừa thấy bóng dáng tôi thấp thoáng ngoài sân, Hồng Hồng từ trong nhà chạy ra reo lên nhảy bổ tới ôm lấy tôi.

Nó thơm má tôi sau đó tụt xuống, kéo tôi vào nhà:- Bác Nhan, bác xem con được cái gì nè!

Đi...đi vào đây.Tôi cứ như vậy bị Hồng Hồng lôi xồng xộc vào sảnh chính, sau đó nó chỉ lên tường:- Bác nhìn xem, giấy chứng nhận giải tiếng Anh cấp thành phố nè!Tôi ngước lên bức tường phủ kín bằng khen đóng khung của Hồng Hồng, bèn trầm trồ thán phục.

Ngày còn nhỏ, tôi thường xuyên bị cô giáo la vì tội không chịu làm bài tập, xong còn bị gọi điện về nhà báo với phụ huynh.

Ba mẹ tôi không ít lần muối mặt với gia nô trong nhà.

Mẹ tôi từng chỉ mặt tôi mà quát:- Nhan, mày nhìn lại xem, kết quả học tập đứng áp chót thế này à?

Thua cả con gái của cô làm vườn.

Thật mất mặt quá đi!- Đâu phải tại con!Tôi lí nhí nói, tay vân vê vạt áo đến nhàu nát.- Thế tại ai?Mệ tôi lừ lừ mắt nhìn tôi, tay cầm chiếc chổi lăm lăm định vụt cho tôi mấy phát.

Tôi bĩu môi đáp:- Do IQ bố mẹ thấp, truyền cho con thấp hơn...á....á...mẹ ơi tha cho con.- Đứng lại, con ranh này!

Ai dạy mày ăn nói hỗn hào với mẹ mày như vậy...IQ tao thấp à...hay là do trí thông minh của bố mày chỉ dừng ở 70?Bố Tư Đồ đang đọc báo trong phòng, nghe mẹ Từ Đồ nói vậy, bèn gấp báo lại trưng ra bộ mặt khó ưa:- Chuyện cũ, sao suốt ngày nhai đi nhai lại thế?Tiểu Dực đang ngồi nghiên cứu nước cờ vua khó nhằn với đàn tốt chạy loạn xạ trên bàn cờ, nghe bố Tư Đồ nói vậy, bèn thắc mắc:- Con thấy lạ, tại sao IQ bố thấp mà bố lại có thể điều hành cả một tập đoàn lớn như vậy?Bố Tư Đồ thở dài đáp:- Ngày xưa, lần đầu gặp mẹ tụi bay trong phòng test IQ, vì mải chú ý đến bà ấy quá, nên ta lỡ ấn nhầm kết quả, thành ra bài test sai tùm lum.

Ngày công bố kết quả, bà ấy nghe được mới đem chuyện này ra chê bai ta suốt.

Về sau ta đi test lại, kết quả là 120 nhé!- Vậy là bố vì sắc quên đi cơ đồ vĩ đại còn gì!Bố Tư Đồ lập tức sa sầm nét mặt lại, nghiến răng trèo trẹo.- Mày nói cái gì?Tối hôm ấy, người làm trong gia đình Tư Đồ được một phen chứng kiến hình ảnh gia đình nô đùa, quay quần đuổi bắt nhau trong vườn.

Phu nhân thì cầm cây chổi lông gà rượt tiểu thư.

Lão gia thì cầm cây thước đo đạc đuổi theo thiếu gia.

Thật hạnh phúc...- Hồng Hồng, mẹ con đâu?Tôi gạt đi mớ quá khứ đầy ngậm ngùi ấy, hít một hơi sâu, hỏi Hồng Hồng về tung tích của mẹ Vi nhà nó.

Hồng Hồng bèn chỉ ra ngoài vườn:- Mẹ cháu ở sân sau ấy bác, đang ngủ ngoài đó!- Vậy à!Tôi gật gù sau đó xách đồ lên phòng nằm.

Vốn dĩ hỏi thằng bé để cho có.

Chứ tôi chán cái cảm giác ngồi một chút là lại nhớ về kỉ niệm đau thương đó.Đi ngang qua cửa phòng của Vi Ái Ái, tôi nghe thấy tiếng cãi cọ trong đó.

Mà góp phần to nhất là của Vi Ái Ái, sau đó là giọng nói hết sức kiên nhẫn xuất phát từ điện thoại.- Anh không đồng ý cho con chuyển trường!- Kình Niên, tên khốn nhà anh từ bao giờ nặng nhẹ bệnh thành tích của con trai mình thế?

Anh có để con chúng ta giống những đứa trẻ bình thường không ?Cuộc trò chuyện cũng đủ làm tôi hiểu, lí do cãi cọ của đôi vợ chồng này.

Muốn can thiệp mà thôi, tôi rời tay khỏi nắm cửa, sau đó đi thẳng một mạch lên phòng.

Hôm nay có quá ư là chuyện đau đầu tìm đến tôi và làm phiền tôi.

Tôi nằm dài trên giường, nhìn trần nhà.

Rốt cuộc thì bản thân vẫn không thôi dằn vặt, dù biết Tiểu Dực lừa tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi nhấc máy muốn gọi để hỏi Dương Tư mà quên mất đó là hành động ngu xuẩn, bèn quăng điện thoại vào một xó, tự nhủ lòng mình:- Đó là chuyện của bọn họ, mình việc gì phải xía vào cho nặng tâm can!Cộc Cộc!- Chị em muốn xin ý kiến chị về việc này được không?- Nói đi!Tôi ngồi nhổm dậy, tóc tai vì lúc nãy trong lúc rối bời đã vò cho xù như tổ quạ.

Không cần con bé lên tiếng, tôi vẫn biết chuyện gì.

Nhưng cố tỏ ra thật lãnh đạm.

Vi Ái Ái ngồi xuống giường, tôi có thể thấy rõ hàng mi cong ướt nhòe của con bé.

Chắc, nó và Kình Niên khẩu chiến dữ dội lắm.- Em muốn cho Hồng Hồng chuyển trường, nhưng Kình Niên không đồng ý, còn mắng em.

Chị là bác nó, chị xem xét rồi cho ý kiến!Ngoài trời, mây đen bắt đầu kéo đến ùn ùn, hễ động chút sẽ có hạt mưa lớn nặng trĩu rơi xuống.

Tôi quay vào nhìn Vi ÁI Ái mỉm cười nhẹ nhàng:- Chưa bao giờ thấy Kình Niên to tiếng với em nhỉ!- Ơ...!- Nếu em muốn mượn cớ chuyển trường của Hồng Hồng để nhờ chị phân bua xem vợ chồng em ai đúng ai sai thì em tìm lầm người rồi.

Còn về chuyện Hồng Hồng, chỉ cần tốt nhất cho cháu chị, chị không tiếc!Vi ÁI Ái lau đi hàng mi ướt đẫm, đưa ra một tờ giấy xét nghiệm nhỏ, lí nhí nói với tôi:- Hồng Hồng còn bé, vậy mà nó đã bị loạn thị rồi.

Trong khi, ở nhà, đó đâu có bao giờ động đến mấy đồ điện tử như máy tính bảng và tivi đâu!

Bằng tuổi nó, mấy đứa trẻ con trong phòng toàn đồ chơi, gấu bông.

Còn nó thì toàn sách là sách.

Là truyện thì không sao, đằng này toàn từ điển và bách khoa từ lịch sử hình thành loài người đến lịch sử hình thành con khỉ đầu chó.

Chị bảo em không lo sao được!

Trong khi đó, bố nó thì...Cất gọn lọ thuốc lẻ lên bàn trang điểm, tôi xoa nhè nhẹ tay sau đó đi tới cạnh Vi Ái Ái thở dài:- Con em từ bé thông minh hơn những đứa trẻ khác, em không thích sao?Vi Ái Ái nhìn tôi với ánh mắt như kiểu, chị biết rồi còn hỏi.

Trong khi đó, tôi biết gì đâu.- Em muốn con em là người bình thường, thế thôi!Nói xong, cô ả mau chóng quay phắt người đi thẳng xuống nhà.

Tôi kéo lại ga giường cho phẳng .

Nói đi thì cũng nói lại, Vi Ái Ái là người có suy nghĩ cực kì đơn giản.

Miễn là con cô ả khỏe mạnh, cô ả đã mãn nguyện rồi.

Nhưng còn Kình Niên, một kẻ nổi tiếng chăm ngoan từ nhỏ, lại có gia thế khủng do anh trai hắn đứng sau thao túng.

Thử hỏi, bao nhiêu áp lực sẽ đè lên vai con trai nhỏ của hắn.

Nếu anh trai hắn không có người nối dõi?Bữa tối hôm ấy diễn ra trong chiến tranh lạnh.Khi tôi còn đang chìm trong giấc mộng, thì xế chiều ngoài cửa đã tìm cách lách qua khe hở, chót lọt thành công vào căn phòng tối tăm kia, nơi có cô gái đang lăn lóc nằm ngủ.

Gió chiều khe khẽ thổi vào, mang hương khói của bãi cỏ khô đốt sau vườn.

Có ông cụ nom ngoài 80, lững thững chống gậy đi qua, thấy phòng không khép, bèn cọc cạch chiếc gậy gỗ đi vào, từ từ dương gậy lên cao và...Bốp!- Á.....Tôi bị cơn đau dội xuống chân khiến giấc mộng phải bỏ dở giữa trừng.

Tôi thấy bóng của một ông cụ, bèn cau mày lại:- Ai đấy?- Còn hỏi ai nữa.

Có biết mấy giờ rồi không?Tôi nghe giọng rất quen, nhưng vẫn còn chưa tỉnh hẳn, bèn với tay lên đầu giường, bật đèn ngủ.

Đèn rọi sáng, tôi thấy ngoại tôi đang trừng mắt nhìn tôi, tay lăm le cây gậy trực đánh tôi.- Ngoại ơi!

Con đi làm về mệt lắm, ngoại cho con ngủ đi!- Không ngủ nữa!

Đến giờ ăn cơm rồi!

Con gái con đứa, sinh hoạt vô tổ chức thế này, thì làm sao lấy được chồng!Tôi xỏ dép bước xuống giường, bĩu môi lẩm bẩm:- Cứ phải giàu đã ông ạ.

Không giàu sau này về nó khinh!- Tao giàu như vậy, chẳng lẽ không lo nổi của hồi môn cho mày?

Cứ lo mà rèn luyện cái nết đi.

Rồi sau này về nhà chồng, ông cho mày một khoản, đủ để ăn chơi phá hoại cả đời!Tôi lết xuống nhà trong trạng thái tù ngủ cùng cực.

Nhìn ra bầu trời đã chạng vạng tối cùng âm thanh yên ắng của những gian nhà trên nhất thời khiến tôi sởn gáy.

Tôi nhớ lại khẩu hình cô bé áo trắng hồi sáng ra dấu.

Chữ Mặc?Ý nói Ngân Mặc, hay nói tôi phải mặc kệ thứ gì đó?
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 55


- Tiểu công chúa của bố!Tiêu Ngân vừa về đến tư gia là lập tức tháo vest vất cho người làm, đi ngay ra vườn sau tìm cô con gái bé bỏng của gã.

Hôm nay, ở công ty có chuyện không vui, và gã muốn ngắm nhìn nụ cười của con bé.Vườn hoa đinh lăng này là gã trồng từ hồi gặp mẹ Mộc Mộc, nàng ta rất ưa loài hoa này.

Đây có lẽ là khu vườn xa hoa bậc nhất tư gia này.

Phía trước là lầu son được phủ một lớp thạch anh hồng bên ngoài, nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng dưới ánh hoàng hôn thì lung linh đến ma mị.

Đó là phong cách mà Cù Linh San cực ưa chuộng.- Mộc Mộc, con đang nghịch gì vậy?Tiêu Ngân đi tới lầu son, thấy Mộc Mộc trùm khăn tím nom như nhà tiên tri mù, tay cầm con búp bê màu trắng, lẩm bẩm gì đó, không biết đến sự có mặt của bố nó.- Mặc...Mặc....Mặc!Sau đó dừng lại, nhìn lên gã:- Con đang ép bà cô đó phải cứu bác Ngân Mặc!Tiêu Ngân cầm con búp bê lên lật trái lật phải cười hờ:- Đứa trẻ ngốc, con đừng nói với ta, con sử dụng mấy thứ mê tín này để làm nhé!- Đây không phải mê tín!Mộc Mộc hét lên đoạt lại con búp váy trắng, vẻ mặt con bé hết sức u ám, gã nhất thời thấy sởn gai ốc:- Đây là pháp thuật !Sau đó bỏ lại Tiêu Ngân đang không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chạy tuốt vào nhà.

Tiêu Ngâm gãi cằm một lúc rồi nhìn về bóng con gái khuất sau cánh cửa, thảng thốt:- Sao nó giống em thế?Sau bữa tối, tôi ôm chiếc bụng no căng thảnh thơi ra vườn ngồi.

Tối nay hơi lạnh, mà chiếc áo tôi mặc không đủ giữ ấm thế là tôi lại vào nhà.

Điện thoại reo lên, đê ý thấy, đó là số của Dương Tư, ít nhiều gã gọi như vậy, có lẽ lại muốn rủ rê tôi đi làm vài chén đây mà.

Tôi nghe máy:" Alo!"

" Cứ tưởng cô bùng kèo!"
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 56


" Lời đã hứa, sao bùng được!"

Tôi ngồi vào trong xe tiện tay hạ kính chắn gió xuống.

Đêm nay khá lạnh và nhiều mây, bởi vậy mà bầu trời đầy sao đã biến mất một cách nhanh chóng.

Thấy tôi im lặng nhìn ra ngoài, Dương Tư bèn ho nhẹ một cái:"My girl, cô đang nhớ nhung đến chàng trai nào à?"

Tôi lắc đầu:- Ở cái tuổi này, nào còn ai để tư hả Dương Tổng!- Tôi thấy cô vừa giỏi lại vừa xinh đẹp!

Đáng lí đàn ông phải xếp hàng dài chứ?- Đáng tiếc tôi không được may mắn như vậy!Trả lời Dương Tư xong, tôi lại hướng ánh mắt ra nhìn con đường tấp nhập xe cộ qua lại.

Ký ức về Tiểu Thất trong tôi đã mờ nhạt dần.

Kể cả anh có đang gặp nguy hiểm, bản thân tôi cũng cảm thấy thật bình thản.- Cô có tin nhắn kìa!Dương Tư ho nhẹ một tiếng khi thấy điện thoại tôi nháy đèn sáng liên tục.- Cảm ơn!- Là master nào cưa cẩm cô vậy!Tôi không tiếp lời gã, mắt cứ đăm đăm nhìn vào dòng tin nhắn của một số máy lạ gửi đến.

Nội dung tin khiến tôi khá choáng, nói đúng hơn là cảm thấy trời đất chao đảo."

Tổ chức bắt cóc Ngân Mặc ra một yêu cầu khác.

Họ biết đến sự tồn tại của cô, họ thay đổi yêu cầu chuộc con tim.

Buộc cô giao ra con dấu của lão Louis, họ sẽ thả Ngân Mặc ra.

Trước 3 giờ đêm nay phải có, bằng không sẽ nhận lại cái xác không nguyên vẹn của nó."

Kèm theo đoạn tin nhắn là bức ảnh một người đàn ông rệu rã bị trói trên ghế, điều đáng chú ý, trên người anh ta có buộc một quả bom.

Tôi có thể thấy rõ, quả bom ấy đang hẹn giờ, 6 tiếng 30s đếm ngược.

Tôi sốc đến nỗi đánh rơi điện thoại xuống sàn ô tô.

Dương Tư đang đảo vô lăng, nghe tiếng rơi đồ bèn quay sang hỏi:- Có chuyện gì với cô à?

Mặt mũi xanh lè như tàu lá chuối kìa!Nhặt điện thoại lên, tôi cố che đi cảm xúc sợ hãi đang lấn chiếm ăn mòn sự dứt khoát kia:- Đâu có gì!

Là tin nhắn Spam thôi!

Anh tập chung vào lái xe đi.Dương Tư đưa tôi đến một club nằm trong lòng thành phố xa hoa naó nhiệt.

Club không lớn cũng không nhỏ, nhưng rất đông người ra vào.

Sau một hồi lưỡng lự, tôi và gã quyết định chọn chỗ ngồi ngay quầy phục vụ.

Gã gọi một ly Whishkey Scotland, tôi thì gọi một đĩa trái cây và một chai Cognac.

Dương Tư ồ lên:- Tửu lượng cô không tồi.

Loại này ngửi thôi đã thấy feel get high rồi!- Anh biết không, tôi chỉ động vào nó khi có biến cố xảy đến!Dứt lời, tôi ngửa cổ tu cạn chén rượu mà chẳng chịu thưởng thức cái thơm, cái đặc biệt của loại này.

Một vị cay nồng xộc lên cổ.

Cuống họng tôi như có bánh xe lửa của Ma tốc độ chạy qua vậy.- Ai chẳng có những biến cố lớn trong đời.

Vậy tiểu thư có thể chia sẻ biến cố ấy không?Đặt chén rượu xuống bàn, tôi nhìn về phía vũ trường huyên náo kia, nơi có ánh đèn màu rọi xuống, nơi có những con người chìm đắm trong tiếng nhạc sập sình, có thể là cơn mê của sắc dục, cũng có thể là cơn mê của những lần lên đỉnh do đập đá, chơi thuốc.

Một chốn huyên náo và là nơi hội tụ đầy đủ tinh hoa và cặn bã của xã hội.- Thôi, nói làm gì, chuyện cũ tôi không muốn nhắc lại!- Ok!

Tôi cũng không phải kẻ hay đi tọc mạch chuyện người khác.Dương Tư nhìn đi chỗ khác, ánh mắt rơi vào chốn huyên náo kia.

Chắc anh ta cũng thấy được, những gì mà tôi vừa cảm nhận trong đó.

Ting!Tin nhắn báo đến, tâm trạng tôi rơi vào căng thẳng cùng cực.

Nếu trước là nỗi sợ về thông báo trượt thạc sĩ, thì bây giờ là nỗi sợ mang tên thứ tình cảm kia.

Lại là số điện thoại ấy, ắt hẳn, là Tiêu Ngân.

Nhưng không..."

Cô thật là độc ác.

Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy Bác Mặc chết bất đắc kì tử sao?

Bố Ngân bảo cô là đồ máu lạnh, quả không sai.

Bố cháu lực bất tòng tâm vì cô không chịu giúp nên đã một mình đi cứu bác Mặc rồi.

Nếu bố cháu và bác có mệnh hệ gì, cháu sẽ trở thành trẻ mồ côi mất...!"

Đọc đến đây, trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh đứa con gái hay cáu kỉnh của Tiêu Ngân, con nhỏ đó bé vậy, mà ăn nói như một bà cụ non, hẳn là giống thằng bố nó y đúc.

Lúc này, tôi mặc kệ, không muốn quan tâm nhiều đến chuyện bên đó.

Nó căn bản, chẳng liên can gì đến tôi.- Có chuyện gì à?

Sao tôi thấy cô liên tục nhìn vào điện thoại rồi cau có vậy?- Đâu có gì!Tôi vất điện thoại sang một bên, nhấc chén Cognac vừa rót ra cụng với Dương Tư:- Dự án của chúng ta, căn bản đã xong.

Congratulations nào!- Chúc mừng!Ting!Vừa đưa chén chạm môi, tin nhắn lại báo, tôi thấy thực sự phiền phức.

Nhưng vừa với tay muốn tắt đi, dòng tin nhắn khiến tôi giật mình thiếu chút nữa làm rơi chén xuống đất."

QUAY LƯNG LẠI!"

Giữa chốn vũ trường xa hoa náo nhiệt, giữa những cô gái và chàng trai đang cọ sát mình vào nhau chỉ cách có lớp vải mỏng manh thoáng đãngTôi quay ngoắt lại đảo mắt nhìn xung quanh, tiêu cự của tôi dừng ngay ở bóng của một đứa bé gái mặc áo choàng tím than, tóc búi cao và đôi mắt màu đại dương u mê kia.

Cô bé đưa tay trỏ về phía tôi, sau đó ra giấu yêu cầu tôi lại gần.

Tôi run lên một chập, quay sang nhìn Dương Tư vẫn đang ung dung nhâm nhi hoa quả và thưởng thức rượu.

Tôi đẩy tay gã:- Này!

Anh có thấy gì không?- Thấy gì?- Nó đó!Dương Tư kinh ngạc, sau đó theo hướng tôi chỉ nhìn về phía đám đông, gã nhún vai một cái:- Tôi chỉ thấy đám người phê thuốc đó đang nhảy!- Không!

Ý tôi là, anh có thấy cô bé áo tím đó không?Dương Tư ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó cười phá lên:- My Princess của tôi ơi, đây là vũ trường, là bar sàn đó.

Dưới 18 tuổi không được phép vào, huống chi là một cô nhóc!- Không, tôi thấy mà.

Con nhóc đó vận áo tím, vẫn đứng đó nhìn tôi!- Cô muốn ra nhảy nhưng ngại phải không?

Nào, tôi dẫn cô ra!Mặc cho tôi càn cổ giải thích, Dương Tư ngu ngốc kia vẫn không chịu hiểu cho, lại còn cầm tay tôi lôi ra chỗ đó.

Tôi bị lỗi đi như một con rối.

Khoảng cách của tôi và cô bé đó ngày càng gần.

Nỗi khiếp sợ trong tôi vùng dậy bởi ánh mắt chứa đựng sát khí và nỗi uất hận đó, tôi vội đẩy Dương Tư ra, run rẩy nói:- Anh nhảy trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát!- Ơ....Bỏ lại Dương Tư đang không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi tìm đến nhà vê sinh và đóng chặt cửa lại, như một thứ gì đó giải thoát khỏi nỗi khiếp sợi kia.

Vừa ấn chốt cửa, quay người lại đã thấy cô bé áp tím đang đừng trước mặt mình.

Tôi hét lớn, sau đó ngất lịm đi vì nhìn phải đôi mắt u mê, mất hồn kia...
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 57


Tôi biết mình đang mơ.

Nhưng giấc mơ này nó y như thật vậy.

Tôi thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng cũ kĩ rộng lớn.

Nơi tôi đang ngồi là giường.

Chiếc giường sắt ọt ẹt với cái còng tay nằm im được móc vào thanh sắt dỉ.

Tôi nhớ ra rồi, đây là căn phòng mà Tiểu Dực đã hành hạ và ức chế tinh thần tôi đến cùng cực.

Lúc đó, sự thật về cái chết của ba mẹ chưa được phơi bầy, trong mắt tôi khi đó, Tiểu Dực là một con quỷ đội lốt người.

Nhưng hôm nay ngồi lại đây, không còn là sự căm hận đến điên cuồng ấy nữa, mà đó là ngàn vạn câu hỏi vì sao, vì sao người đàn ông đó phải làm khổ tôi, làm khổ chính bản thân mình như vậy.

Nhìn chiếc ga giường nhau nhúm lẫn lộn giữa vết thâm và máu khô, tôi nhớ lại ánh mắt dịu dàng chứa đựng nỗi bi ai ấy.

Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.

Tôi bật dậy chạy khỏi phòng.

Căn nhà rất lớn, nhưng những hồi ức hạnh phúc trong quãng thời gian mất trí nhớ vẫn còn.

Đẩy cửa chạy vào phòng Tiểu Dực, bên trong không có ai, nhưng mùi oải hương thoang thoảng mà anh thích đã không còn nữa, thay vào đó là mùi của thuốc sát trùng, một chiếc xe lăn để cạnh giường...và bình truyền nước treo lơ lửng ở đó.

Chiếc tủ nhỏ vốn là nơi để gạt tàn và sách báo, nay trên đó là một mớ hỗn độn bao gồm băng, gạc, ống tiêm, vacxin và kháng sinh.

Chợt, lòng tôi nhói lên từng đợt dữ dội.

Ngày trước, khi ở bên tôi, anh khỏe mạnh lắm mà.

Tại sao, bây giờ lại yếu ớt đến rệu rã như vậy?Mắt tôi bắt đầu nhòe đi vì mờ hơi nước.

Tôi đưa tay phủi vụn bánh trên gối, chợt thấy bức ảnh tôi và anh chụp chung ngày anh đỗ cấp 3 nằm dưới chăn.

Bức ảnh được bảo vệ rất kĩ, duy chỉ có mép ảnh là nhàu và xước, góc đó vừa khớp với cách mà anh cầm tài liệu khi đọc.

Lòng tôi lại nhói lên lần nữa:- Anh vốn chưa bao giờ ghét em, vậy tại sao phải tỏ ra độc ác hành hạ em như vậy?

Anh cũng đau mà, có đúng không?Cầm theo tấm ảnh, tôi ôm khuôn mặt ướt nhèm chạy xuống sảnh chính tìm anh.

Thời điểm tôi nhớ ra, có lẽ anh cũng biết, chúng tôi sẽ sớm kết thúc.

Tại sao anh không nói mà phải dấu?

Anh nói ra tôi sẽ tha thứ cho những sự tàn nhẫn mà anh áp đặt lên tôi.

Tối sẽ tha thứ mà về bên anh mà."

Tiểu Dực !"

Tôi thấy anh đẩy xe lăn đi từ nhà ăn, gương mặt nặng vẻ rầu rĩ, việc đẩy xe lăn xem chừng khá khó khăn và vất vả.

Nhưng tại sao anh phải ngồi xe lăn chứ?Đương lúc ấy Tiêu Ngâm cũng từ bếp bước ra, đẩy giúp xe giúp anh.

Sợ mình bị phát hiện, tôi vội nấp gọn vào cây cột gần đó theo dõi, tay vẫn nắm chặt bức ảnh nọ.- Đến giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao cậu không kiện Tư Đồ Tân Nhan kia.

Một kẻ máu lạnh và vô tâm!- Ân ân, oán oán đến bao giờ mới dứt.

Tôi không thể ở bên cô ấy, cũng như cô ấy không nên ở cạnh một kẻ tàn phế như tôi!Tàn phế?

Tôi run lẩy bẩy nhìn xuống đôi chân ẩn sau chiếc quần tây màu đen của Tiểu Dực...

Tại sao lại như vậy?

Đôi chân anh vì gì ,mà bị tàn phế?- Chân cậu tàn phế là do cô ta gây ra, cậu chưa chết là may rồi.

Bây giờ còn ngồi đó tự trách mình.

Tư duy của bọn yêu nhau hay lác như vậy à?Những lười àm Tiêu Ngâm nói thực sự khiến tôi choáng đến mức ù tai.

Tôi cứ ngỡ, sau tai nạn đó, Tiểu Dực đã ra đi mãi mãi, nhưng thật không ngờ, còn nghiệt ngã hơn cái chết là , mất đi sự tự do của đôi chân, cả đời phải ôm lấy xe lăn mà sống.

Lúc này, tôi không tìm được nước mắt chảy xuống, thập thò lén nhìn anh.

Ánh mắt Tiểu Dực lúc này chợt sầu đến lạ, có chút lờ đờ thiếu tỉnh táo.

Nhưng dường như, anh đang cố kìm nén điều gì đó.- Súp vi cá ngon lắm!- Còn phải nói.

Tôi đã cất công vào bếp thì phải đàng hoàng chứ!Tiêu Ngâm đẩy xe lăn ra đến sảnh chính của tòa dinh thự, tôi lén lút chạy theo sau, tuyệt nhiên là giữ khoảng cách để họ không phát hiện.

Ra đến nơi, Tiểu Dực chợt kêu khát nước và nhờ Tiêu Ngâm đi rót họ một chén.

- Nghe này, tôi nể cậu nên sẽ không kiện Tư Đồ Tân Nhan mọt gông tù tội.

Nhưng việc gì cậu phải nói dối rằng mình đã chết!- Đúng là chưa yêu, chưa nếm mùi!- Ông đây không cần yêu vẫn sống được.

Chỉ có những kẻ đần độn như mấy người, thiếu yêu cái là như chó thiếu xương để gặm thôi.- Nhảm nhí!

Thử giống tôi cậu sẽ hiểu, một kẻ tàn phế lại mang bệnh trong người, sống chết chỉ còn trong gang tấc, ở bên cạnh người ta ngày nào, sẽ làm khổ họ ngày ấy.

Chi bằng tuyệt tình ngay lúc họ căm hận mình, không phải sẽ tốt sao?- Cậu mới đang nhảm nhí, chừng nào tôi còn sống, cậu không được phép chết.

Cậu mà chết tôi hào mả tổ tông nhà cậu lên....- Chắc tôi không đợi được đến ngày ấy rồi!- Đúng là tên điên, gì mà không đợi được...Khi mà Tiêu Ngâm đang thao thao bất tuyệt với những tư duy bệnh tật của cậu bạn thân, tôi thấy tấm lưng rộng lớn của Tiểu Dực run lên từng chập, sau đó, cây bút trên tay anh rơi xuống, kéo theo đó là người ngã khỏi xe lăn, đổ rầm xuống đất.

Tôi hét lên, lao tới:- Tiểu Dực!Nhưng có gì đó vô hình đang cản ngay trước mặt khiến tôi không cách nào chạy đến bên anh được, Tôi hét lớn, nhưng không ai nghe thấy.

Chết tiệt!

Tiêu Ngâm kia, anh còn định rót nước đến chừng nào mới xong?

Bạn anh sắp chết đến nơi rồi kìa.

Tiểu Dực...Tiểu Dực...anh mau tỉnh lại cho em...Tiểu Dực!

Anh không được chết.....Tôi gào khóc trong vô vọng, liên tục dùng tay đập vào bức từng vô hình kia với hi vọng nó có thể vỡ.

Tiêu Ngâm kia cuối cùng cũng cảm nhận được điều không ổn.

Gã quay ra và thấy Ngân Mặc đang bất tỉnh dưới đất, mặt mũi trắng bệch không còn một giọt máu.

Gã vội cõng người bạn thân lên, hô hoán thuộc hạ.Cuối cùng, tấm rào chắn vô hình kia đã biết mất, tôi chạy thật nhanh theo Tiểu Dực và Tiêu Ngâm.

Chuyên cơ riêng đậy xuống sân của dinh thự.

Tiêu Ngâm cùng bác sĩ tư gia và y tá đẩy cáng xe đương Tiểu Thất lên đó.

Tôi lấy hết sức lực lao tới chạm được vào mặt của Tiểu Dực.

Nhưng...không thể được, tôi như một linh hồn, những ngón tay run lẩy bẩy đã chạm xuyên qua mặt anh.

Đau nhất là không được ở bên người mình yêu lần cuối...đúng không?
 
Back
Top Bottom