Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)

Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 37


- Lão gia, tiểu thư có vẻ như không còn nhớ gì!Người phụ nữ ngoài ngũ tuần khom người nói với ông cụ đang ngồi trên ghế gỗ chạm khắc tinh xảo.

Ông cụ nghe vậy bèn dừng việc lau kiếm lại, nhìn về phía Tư Đồ Tân Nhan đang cau có làm loạn ở bàn ăn, ông ta nói:- Ba mẹ là tất cả với con bé, vậy mà…đùng một đêm….!- Lão gia, chuyện qua rồi xin ngài bớt đau buồn!Ông cụ thở dài đặt thanh kiếm lên bệ gác, sau đó đáp lại lời người phụ nữ kia:- Bà bảo tôi làm sao không đau được.

Một đứa là con gái duy nhất của tôi, một đứa là con rể hiền, đùng một đêm không còn một đứa nào sống sót, thử hỏi ai mà chịu được.

Cháu tôi ngày còn bé ương bướng nghịch ngợm, nhưng con bé rất yếu đuối.

Một cú sốc lớn như vậy, có lẽ là nguyên do khiến nó mất trí nhớ!Người đàn bà lấy trong cặp ra một xấp tài liệu trông giống như hồ sơ, đặt trước mặt ông cụ:- Đây là lai lịch về Tiểu Dực, con trai nuôi của con gái ngài!Nghe đến ai chữ Tiểu Dực, mặt ông cụ tối xầm lại, đưa tay hất tập hồ sơ xuống, gằn lên:- Thằng nghịch tử ấy khỏi cần điều tra.

Gặp ở đâu cho người phanh thây nó ra.

Uổng công gia đình con gái tôi coi nó như con ruột, vậy mà nó dám…nó dám…khụ khụ….!- Lão gia, xin ngài bình tĩnh lại!

Sức khỏe là quan trọng.Người đàn bà hốt hoảng rót ra một cốc nước lọc đưa cho ông cụ.

Cố gắng chấn tĩnh ông:- Thân thế của cậu Dực không đơn giản đâu.

Lão gia cứ bình tĩnh lại, xem xét hồ sơ!Vừa nói, người đàn bà đó vừa nhặt tập tài liệu lên cho ông cụ, ánh mắt trở nên đăm chiêu:- Lão gia có biết Ngân Mặc không?Ông cụ nghe vậy bèn nhíu mày lại:- Chẳng phải Ngân gia mới phất lên gần đây hay sao?- Không phải mới phất lên mà đã có căn cơ từ lâu rồi!

- Ngân Mặc thì có liên quan gì đến Tiểu Dực đó?Lúc bấy giờ nhìn sắc mặt kém đi của người đàn bà, ông cụ mới ngộ ra:- Không lẽ, nó chính là Ngân Mặc?

Người đàn bà gật đầu:- Vâng!Trước mặt tôi là một bàn thức ăn thơm phức.

Tôi không có lí do để từ chối việc ăn uống.

Nhưng ở một nơi xa lạ như vậy, nhất là giống như cái động mại dâm thế này, tôi vẫn nên phòng ngừa.- Tôi không ăn!Ngay khi đầu bếp vừa bưng bát súp gà còn bốc khói đặt uống bàn, lập tức bị tôi gạt sang một bên.

Ông ta mếu dở:- Tiểu thư!

Cô ăn giúp tôi.

Nếu không lão gia trách tội tôi mất!Ta trừng mắt lên nhìn lão:- Không ăn!

Tôi không ăn.

Ai biết các người bỏ gì vào trong này?Đang lúc không khí trở nên ngột ngạt cao trào, người phụ nữ ngoài ngũ tuần lại xuất hiện, tay cầm theo một chiếc thước gỗ dài và phẳng lì.- Bây giờ cô chịu ăn không?Tôi nhất nhất lắc đầu tỏ vẻ lì lợm: - Không ăn!Bốp!Lập tức chiếc thước tệt vào cánh tay tôi, đau rát vô cùng:- Tại sao bà đánh tôi?- Vì cô không nghe lời!Bà ta đưa chiếc thước cho tay thuộc hạ đứng bên cạnh, mỉm cười:- Ngày xưa tiểu thư bướng bỉnh, lão gia đều sai tôi đánh cô!

Bây giờ nếu cô không nghe lời, tôi uộc phải mạnh tay!- Bà đang nói linh tinh gì vậy?Tôi cau có nhìn người đàn bà kia.

Sự khó chịu thể hiện rõ ở ánh mắt.

Bà ta là ai mà làm như biết rõ tôi đến vậy.

Tôi ngồi lì ra đấy, cho đến khi không chịu nổi ánh mắt kia, bèn phụng phịu bưng bát súp lên ăn.

Người đàn bà hài lòng xoay người rời đi:-

Sau này khi nhớ lại, cô sẽ hiểu vì sao tôi đánh cô!Người đàn bà ấy vừa đi, tôi lập tức nhổ đống súp trong miệng ra khan, lau sạch mồm.

Tôi đâu có ngu…hừm!- Này chị!Tôi gọi người giúp việc đang đứng gần đấy lại, nháy mắt:- Chạy ra ngoài mua giúp tôi ổ bánh mì được không?- Không được …tôi…!- Nếu cô không mua cho tôi, cô có tin là ra khỏi đây sớm không?Lời vừa tuột khỏi miệng, tôi lập tức ôm lấy đầu.

Tại sao, tại sao tôi lại hống hách như vậy?Vả lại tôi lấy đâu ra cái giọng chảnh chọe, hống hách như vậy?

Ây…da, đau đầu quá.- Tiểu thư, cô có sao không?- Còn không mau đi!

Hay cô thích bị đuổi việc.Trời ơi, tôi đang nói cái gì vì vậy?

Hệt như một kẻ thích bắt bẻ, bóc mẽ người khác vậy.- Không ăn nữa!Tôi đứng dậy loạng choạng bước đi, trong khi đầu đang cố nhớ lại những hình ảnh hỗn độn vô cùng đáng sợ.- Tiểu thư, tiểu thư…cô có sao không?

Người phụ nữ ngoài ngũ tuần đứng tên cầu thang nhìn xuống mỉm cười:- Mọi thứ đã đi quá giới hạn rồi!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 38


Phần 37- Bác sĩ, cháu gái tôi...nó có sao không?- Ủa, cháu ông từng bị tai nạn sao?Già Louis ngạc nhiên nhìn vị bác sĩ ngồi đối diện, đôi môi nhăn nheo lại mấp máy:- Tai..tai nạn sao?- Phải, phía sau gáy của bệnh nhân có một vết sẹo dài.

Chắc chắn là rất sâu nên mới không thể mọc tóc!- Điều này...tôi lại không biết!Không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ có chiếc đồng hồ quả lắc vẫn tích tắc kêu trên tường.

Già Louis nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, ánh mắt đăm đăm:- Vết thương này dẫn đến mất trí nhớ, phải không?- Phải!Bác sĩ gật đầu:- Vết thương sâu vậy mà!- Làm sao để lấy lại được trí nhớ?- Ở chỗ chúng tôi có liệu trình.

Nếu già đồng ý, bệnh viện sẽ tiến hành điều trị ngay!- Được!Lại một mùa hoa đào qua đi, để lại dưới nền đất lạnh là những cánh hoa khô héo bay lả tả.

Trong vườn đào tĩnh mịch, vương một chút sương sớm, có bóng người thấp thoáng đi vào.

Tiêu Ngâm đẩy xe lăn tới gốc đào to nhất, mỉm cười với người ngồi trên đó:- Nhìn xem, hết một mùa hoa đào rồi, vậy mà chân cậu vẫn không có tiến triển gì nhỉ!- Đến một lúc nào đó, sẽ đi lại được thôi.

Ông trời sẽ không để tôi tàn phế đâu!- Để xem...haizz, chết vì tình là cái chết điên rồ nhất!- Cù Linh San ở dưới suối vàng mà nghe được câu này, sẽ đau lòng lắm!- Chết đi để lại yêu thương cho nhau còn đỡ hơn sống mà không thèm nhìn mặt nhau Ngân Mặc nhỉ!Ngân Mặc sắc mặt u ám gạt phăng tay kia ra, dồn hết sức đẩy xe về gốc đào non bên cạnh.

Ánh mắt tràn ngập suy tư:- Cô ấy bỏ tôi đi, ngót cũng 2 năm rồi!Đôi mắt anh trở nên u buồn, ánh lên trong đó là cây đào non mơn mởn và một chút hơi nước mập mờ :- Cái giá phải trả cho cuộc chiến tàn khốc này là một người ra đi vĩnh viễn và một người biến mất hoàn toàn!Cánh hoa khô héo lại bị gió cuốn lên không trung lượn lờ bay đưa mọi thứ trở lại với kia ức một năm về trước.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 39


"Tiểu Nhan, em làm sao vậy?

Sao nhìn anh với ánh mắt đó..."

"Anh giấu tôi chuyện gì?

Anh tưởng tôi mất trí mà tôi không biết gì ư?"

"Biết gì?"

"Anh đã giết chết ba mẹ tôi!"

"Anh...."

"Anh nói láo!

Anh không phải là Ngân Mặc...anh là Tiểu Dực, là tên Tiểu Dực khốn khiếp!"

" Tiểu Nhan...anh....!"

"Cút đi tên giết người!"

"Tiểu Nhan!"

Ngân Mặc ngồi bật dậy, mồ hôi toát ra như mưa.

Anh vừa nằm mơ thấy ác mộng.

Ác mộng mà anh luôn thấy ám ảnh nhất.

- Cậu chịu tỉnh rồi à!

Ngân Mặc nhìn Tiêu Ngâm không nói không rằng lật chăn xuống giường.- Tiểu Nhan đâu?Thấy Tiêu Ngâm không nói gì, linh cảm mách bảo anh có chuyện không lành.

Ngân Mặc nắm chặt lấy hai vai người đối diện, sắc mặt tối sầm:- Cậu nói gì đi chứ!

Tiểu Nhan đâu?Tiêu Ngâm thở dài gạt tay anh ra, đưa ra tấm danh thiếp mà cô gái phù thủy kia nhặt được:- Cậu nhìn đi!Ngân Mặc đó lấy tấm danh thiếp, cau mày lại.

Là công ty của Louis.

Bước chân của anh trở nên không vững, ngồi thụp xuống giường.- Tôi đợi cậu tỉnh lại mới hỏi.

Có nên cho người đi cướp Tư Đồ Tân Nhan!Ngay khi Tiêu Ngâm xoay người rời đi lập tức bị Ngân Mặc kéo lại:- Đừng!Tiêu Ngâm cau mày lại:- Tại sao?- Đó là ông ngoại của cô ấy!Lúc bấy giờ hắn mới ngớ ra, đôi mày nhướn lên cao:- Cậu nói cái gì?

Cô ta là cháu của Louis ?- Ừm!- Mẹ kiếp!Tiêu Ngâm chửi đổng lên.

Quả là một sự thật gây sốc.

Dù là biết Ngân Mặc đã ôm mối thù cha mẹ từ ngay khi còn nhỏ, nhưng tên đó lại không tiết lộ với hắn gia thế khủng của nhà con bé đó.

Tiêu Ngâm lén nhìn Ngân Mặc.

Trách sao bao nhiêu lâu nay, hắn có ý định chia mũi nhọn sang Tiểu thương của Louis, Ngâm Mặc đều cản và không cho phép.

Có lẽ, cậu ta biết, bản thân Ngân gia không thể làm gì.- Cậu tính sao?Tiêu Ngâm tựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn người trước mặt:- Nếu để lão già Louis phát hiện cậu hành hung cháu gái mình, liệu lão có róc xương cậu ra?- Không phải việc của cậu!

Đừng chõ mũi vào.

Nghe như thể hắn chỉ toàn gây chuyện cho mình vậy.

Tiêu Ngâm gật đầu cười nhạt:- Được!

Nếu vậy tự cậu giải quyết đi miễn sao đừng làm ảnh hưởng đến cơ ngơi mà ba tôi và ba cậu đánh đổi bằng mạng sống để bảo vệ!Tiêu Ngâm đi rồi, mình Ngân mặc ở lại trong phòng, quần áo xộc xệch tức giận đấm mạnh vào tường.Từ ngày bị những con người đáng sợ kia giam cầm ở đây, tôi gần như trở thành đứa trẻ.

Ngày ăn đêm ngủ, chiều lượn lờ trong vườn chơi.

Mọi thiết bị liên lạc tôi đều không được phép động vào.

Cũng không ai dám cho tôi động.

Người đàn bà ngoài ngũ tuần kia nói tôi là tiểu thư của Louis rồi thì tôi là cháu ngoại của ông ta.

Tôi sẽ không tin nếu như bà ta không đưa ra tấm ảnh có mặt của tôi trong đó, cũng sẽ không tin nếu bà ta đưa ra bảng xét nghiệm ADN chứng minh tôi là chủ nhân ở đây.

Mọi chuyện còn là một dấu chấm hỏi cho đến khi tôi nhớ ra mọi chuyện, tôi quyết sẽ không để những con người kì lạ này chi phối.- A...a....!Từ căn mật đạo tối tăm vang lên tiếng gào tức tưởi.

Cù Linh San tập tễnh bước dậy nàng gắng không để bản thân khụy gối trước gã đàn ông xấu xa kia.

Hắn đang lên cơn điên, nếu chọc hắn điên, hắn sẽ giết chết nàng.- Nói!

Tiểu thương Louis cho cô bao nhiêu nhiều?- Tôi...tôi không biết!

Anh hỏi lầm người rồi.Cù Linh San thều thào đáp lại.

Cái gì mà tiểu thương Louis?

Việc kinh doanh của đám thương nhân bọn chúng, cô làm sao biết được?- A......Người đàn ông xấu xa kia quất thêm nhát roi nữa ngang lưng Cù Linh San.

Tấm lưng chằng chịt vết roi kia đau đến nỗi, lục phủ ngũ tạng của nàng như muốn vỡ nát ra làm trăm mảnh.- Tôi nói rồi.

Tôi chỉ là một phù thủy, gặp người bị nạn nên mới cứu.

Ai cũng ăn cháo đá bát như các người, thì bố tôi có sống lại chắc chắn sẽ mặc cô ta bị chết mà không cứu!- Cô được lắm!Gã đàn ông ấy vất chiếc roi da xuống chân, lập tức đưa tay bóp cổ nàng:- Theo bố cô xuống suối vàng đi!Tiêu Ngâm thực sự rất tức giận.

Nhất là khi biết Tư Đồ Tân Nhan là cháu ngoại của tiểu thương Louis.

Ai biết được nếu cô ta nhớ lại, sẽ khai những bí mật của bọn họ cho lão già đó.

Rồi một ngày, cơ ngơi mà ba mẹ hắn cùng ba mẹ Ngân Mặc dùng máu để bảo vệ sẽ trở thành vô nghĩa.

Con ả tiện nhân trong tay hắn nếu không khai, hắn sẽ giết, giết chết cho khỏi trở thành vật ngáng đường.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 40


- Anh kia, anh tìm ai?Vào một buổi chiều mây đen giăng kín trời, gió thổi vù vù báo hiệu một cơn giông lớn sắp ập tới, người hầu trong căn biệt phụ vội vàng chạy ra vườn sau thu vén quần áo lại.

Hai tay bảo vệ cửa nhìn nhau ngáp dài.

Một tên nói:- Tháng này chưa thấy lương đâu!Tên kia đáp:- Lương vào tài khoản của tao rồi..ha...ha!- Mẹ kiếp, chẳng lẽ quản gia bỏ qua tao?Trong lúc hai người họ nói chuyện phiếm thì từ phía xa, có bóng của một chiếc xe địa hình lao tới.

Một gã đàn ông mặt mũi nhợt nhạt chạy xô tới khiến bọn chúng một phen kinh ngạc:- Anh là ai?- Tôi muốn tìm Louis Jame!- Anh có hẹn trước không?Người đàn ông đó nghe vậy thì thôi làm loạn nữa.

Anh ta lùi ra xa, ánh mắt trở lên trầm ngâm khiến hai gã bảo vệ có dự cảm không lành.Bụp...bụp....Ngân Mặc đưa tay quệt hạt mưa đầu tiên rơi trên mặt, bước qua thân hình to lớn kia, tiến thẳng vào bên trong.

Mang tiếng là một thương gia giàu có vậy mà an ninh lại kém đến vậy?

Hay không sợ có người thù oán?- Cậu là ai?- Tránh ra!Có người đàn bà chạy ra cản Ngân Mặc bước vào trong, lập tức bị anh đẩy ra.

Bà ta ngã nhào xuống đất.

Ngân Mặc bước được 2 bước lập tức khựng lại, sắc mặt trở nên nhợt nhạt:- Bà....Anh quay ra, thấy người phụ nữ ấy đứng dậy từ bao giờ, mỉm cười nhìn nhìn mình:- Tiểu Mặc, cậu nhớ ta chứ?- Cô...cô còn sống sao?- Chuyện gì mà ồn ào vậy?Trong không gian cô đặc đượm mùi chết chóc thì từ trên nhà một cụ ông chống gậy đi xuống, nếp nhăn trên mặt ông ta xô lại với nhau, chẳng còn phân biệt được ông ta đang cau mày hay bình thản.

Nhưng chỉ biết rằn khi nhìn thấy sự hiện diện của Ngân Mặc, bàn tay cầm gậy của ông ta run lên bần bật.

Lập tức tiếng quát lớn vang vọng khắp đại sảnh:- Thằng khốn nạn!

Mày vác mặt đến đây làm gì?- Ông ngoại....- Ai là ông ngoại mày?Gìa Louis mặt nóng bừng bừng lao tới cầm gậy đánh tới tấp vào người anh.

Dù rất đau nhưng Ngân Mặc vẫn cố gắng chịu đựng.

Anh nhìn lên già:- Con muốn gặp Tiểu Nhan!- Cút...mày không có tư cách đuợc gặp con bé!Mặc cho ông ngoại cản, Ngân Mặc vẫn bước nhanh về gian nhà trong, vừa đi, anh vừa gọi lớn:- Tiểu Nhan, em ở đâu...Tiểu Nhan...Tiểu Nhan......!- Người đâu, người đâu....bắt thằng ôn dịch lại cho ta...mau....!Già Loiuis giận đến tím mặt, đập gậy xuống đất liên tục.

Ông tức đến phát điên, thiếu chút nữa là lên cơn đau tim.

Thằng nghịch tử ấy dám vác mặt đến để chọc ông, nó không sợ chết sao?Tôi đang lang thang ngoài vườn chơi, nhìn lên bầu trời thấy gió rít lên từng đợt.

Chắc hẳn sắp có mưa lớn đây.

Vội nhìn xuống những chậu hoa cúc cánh mối đang rung rinh trước gió.

Nếu không đem chúng vào hiên nhà, chắc cơn giông này sẽ vùi dập chúng mất.

Tôi cầm vội chậu gần nhất, vừa xoay người lập tức va phải ai đó cũng đang chạy tới.Choang!Chậu hoa vỡ nát, tôi ngã ngửa xuống đất, choáng váng.

Vừa định hình lại thì nghe thấy tiếng gọi thân quen:- Tiểu Nhan....là em sao?- Anh...Tôi xúc động nhìn người đàn ông trước mặt, không kìm được lao tới ôm chầm lấy anh:- Em nhớ anh!Ôm tôi được không lâu, Ngân Mặc nắm lấy tay tôi kéo đi:- Mau, anh đưa em rời khỏi nơi này!Tôi gật đầu nhanh chân theo sau anh.

Đi tới đâu đều có người cản lại.

Nhưng cản ai không cản, đi cản Ngân Mặc là sai lầm rồi.

Tên nào tên ấy đều bị anh đạp bay người.

Những tên còn lại cũng vì thế tự biết ý tránh gọn ra.- Muốn đi đâu?Vừa ra đến sân, chúng tôi liền bị một đám người áo đen mang theo súng ống chặn lại.

Từ trong đám người đó, người đàn bà trạc tuổi ngũ tuần dìu ông cụ tự nhận là ông ngoại của tôi bước tới:- Thả cháu gái tao ra!Ông cụ đó nói, ánh mắt gườm gườm trở nên đáng sợ.

Còn người đàn bà kia miệng nhếch lên nụ cười thâm hiểm:- Lão gia bớt nóng, tránh ảnh hưởng đến bệnh!Tôi nắm chặt tay Ngân mặc, nhìn ông già đó:- Tôi muốn về với anh ấy!

Tôi không muốn ở đây.

Ông già đó trừng mắt lên với tôi:- Không phải chuyện của cháu!

Người đâu, lôi tiểu thư đi.Vâng lệnh lão gia, hai tên áo đen đi tới tách tôi và Ngân Mặc ra.

Ngân Mặc tức giận, đấm cho mỗi tên một cú lăn quay ra đất.

Anh túm lấy tôi kéo vội đi.

Nhưng được nửa bước, có phát súng nổ lên, anh khụy chân xuống đất.

Tôi ngã theo.

Thấy tay có gì đó nhơm nhớp, nong nóng, tôi nhìn xuống:- Máu....

Phát súng vừa rồi nhắm vào tay anh mà bắn, là ông già đó.

Tôi hét lên:- Sao ông bắn anh ấy?

Sao ông tàn nhẫn thế...Ông già đó hạ sung xuống, chỉ vào tôi mà nói:- Chừng nào mày chịu bỏ tay thằng đó ra, ông sẽ thôi bắn...!

Tôi run lẩy bẩy nhìn Ngân Mặc.

Tôi biết, anh đang cố nhịn đau lại, để đứng lên đưa tôi ra khỏi đây.Đoàng!!Tiếng súng nổ lên lần nữa.

Nhất cử nhất động của anh đều sẽ có tiếng súng vang lên.

Lần này viên đạn cắm trên bắp tay anh.

Tôi khóc lóc thả tay anh ra, bò tới nắm lấy chân ông già kia, bàn tay nhuốm đượm máu tươi làm quần ông ta bẩn theo:- Tôi không đi nữa!

Tôi nghe ông...nghe ông được chưa....cầu xin ông đừng bắn nữa mà...Ông già buông khẩu súng còn nguyên khói xuống trước tiếng khóc lóc van xin của tôi, lạnh nhạt ra lệnh:- Lôi thằng khốn nạn đó ra ngoài!Tôi bị đưa đi, chỉ kịp thấy Ngân Mặc bị đám người kia kéo ra ngoài cổng, vết máu chảy khiến tôi càng nhìn càng thấy xót.- Lão gia, mời ngài uống thuốc!Già Louis đạt cốc nước sang một bên, thở dài:- Làm sao để con bé thôi nhớ tới thằng khốn nạn ấy?Người đàn bà trạc tuổi ngũ tuần nhếch mép lên cười, sau đó đáp:- Cho tiểu thư lấy Kình Niên của Kình gia...
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 41


Trời mưa lớn mang theo sấm chớp lộng hành khắp bầu trời.

Tiêu Ngâm tay cầm ô đứng trước người bạn thân đang thoi thóp nằm dưới đất.- Vì một người như vậy có xứng không?

Cậu nói với tôi, không được động đến tiểu thương Louis, vậy tại sao cậu liều chết đâm đầu vào đây.Ngân Mặc muốn nói gì đó, nhưng không còn đủ sức để lên tiếng.

Dường như cơn mưa lớn kia muốn cuốn trôi những hi vọng cuối cùng mà anh muốn nói ra.

Anh muốn nói gì ấy nhỉ?À, phải rồi!

Anh không phải người hại chết ba mẹ Tiểu Nhan…không phải anh, tuyệt đối không phải anh.

Mưa lớn khiến bầu không khí trở nên lạnh buốt, đưa hồi ức của Ngân Mặc về hai năm trước.- Tiêu Ngâm, tôi quyết định rồi.

Tôi sẽ tìm ba mẹ nuôi tôi hỏi cho ra nhẽ!

Tôi có đầy đủ chứng cứ buộc tội ông ta…- Điên à!

Cậu mà nói ra, ông ta sẽ giết luôn cả cậu đấy.

- Tôi không sợ!Ngân Mặc nắm chặt cuộn phim trong tay.

Cuộn phim ghi lại khoảnh khắc Tư Đồ Thuật cầm dao đâm chết ba mẹ anh.

Tiêu Ngâm cau mày nhìn Ngân Mặc, ánh mắt hắn tràn ngập sự lo lắng:- Cậu phải cẩn thận!- Yên tâm!

Ông ta nuôi tôi đến tận bây giờ, hẳn là có lí do, không thể nào nói giết là giết được.Tiêu ngâm lấy trong cặp ra một bọc cứng, xung quanh là vài ba lớp báo buộc với lịt.- Cầm lấy, phòng bị vẫn hơn!- Cái gì đây?- Súng!Tiêu Ngâm nói, đoạn hắn lấy tiếp ra một khẩu súng giả, y như súng thật:- Đừng lo, chỉ là súng gây mê, không khiến cậu trở thành kẻ giết người đâu!Ngân Mặc quyết tâm tối hôm đó sẽ tìm ba nuôi để vạch tội.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ giết ông ta.

Ông ta phải chịu tội trước pháp luật.

Hơn hết, số tài sản của ba mẹ anh, ông ta đang nắm giữ.

Anh cần đòi lại, đòi lại để bảo vệ nhà máy sản xuất ô tô.

Thứ mà cả ba mẹ Tiêu Ngâm và ba mẹ anh sống chết để bảo vệ.- Anh…em thích anh!Nếu như chỉ coi Tiểu Nhan em gái là đi ngược với cảm xúc.

Nhưng nếu nói yêu cô ấy là trái với lương tâm.

Chỉ một lúc nữa thôi, nếu em chứng kiến cảnh ba em giết anh, em sẽ như nào?

Sai lầm lớn nhất của Ngân Mặc chính là không thể làm chủ được cảm xúc của mình.

Mọi thứ càng tệ hơn khi anh lấn sâu vào cơ thể kia.

Khi dục vọng vơi đi, lúc đó lý trí mới sống dậy.

Ngân Mặc nhặt bộ quần áo nhau nhúm bị vứt dưới sàn lên mặc vào người.

Anh đưa tay kéo chăn lên đắp cho Tư Đồ Tân Nhan, sau đó lưỡng lự cầm cuộn băng đi tìm ba nuôi.Trong phòng ngoài Tư Đồ Thuật ra còn có bà quản gia.

Nói chính xác hơn là bồ bé của Tư Đồ Thuật.

Mọi chuyện có vẻ đang rất căng thẳng.- Đến giờ sao còn chưa đi ngủ?- Tôi tìm ông để nói chuyện!Bà quản gia thấy Ngân Mặc thay đổi cách xưng hô đột ngột bèn nhắc khéo:- Tiểu Dực, sao cháu lại ăn nói hỗn với ba như vậy?- Vì sao ư?Anh cười đầy chua chát, sau đó vứt cuộc băng ghi hình lên bàn, cười nhạt:- Ông tưởng hủy dữ liệu trong cuộn băng này mà che dấu được tội ác của mình sao?- Mày biết rồi à?- Ông….Tư Đồ Thuật đứng dậy ngửa cổ cười khan khách:- Trước sau gì mày cũng biết!Tư Đồ Thuật đi tới vỗ vai Ngân Mặc cười cười:- Nghe này, có biết vì sao ba chấp nhận nuôi mày lớn đến chừng này không?

Ngân Mặc siết chặt nắm đấm trên tay.

Vì sao ư?

Anh thừa biết.

Cứ mỗi đêm về, anh lại nằm mơ thấy ác mộng.

Ác mộng mà trong đó, ba mẹ anh bị người đàn ông trước mặt đây cầm dao sát hại vô cùng dã man.- Nói, số tài sản cuối cùng, ba mày giấu ở đâu?Ngân Mặc nhìn mũi súng đặt trên thái dương của mình, người chĩa súng là bà quản gia.

- Cùng mộ giuộc với nhau?

Nếu để vợ ông biết được, không chừng sẽ băm xác ông ra!- Mày….Tư Đồ Thuật nhướn mày lên cao, sau đó nhìn vội ra ngoài cửa thấy vợ mình đứng đó từ bao giờ.- Anh….Tiểu Dực, hai người đang là gì vậy?Tư Đồ phu nhân vội lao tới đẩy bà quản gia sang một bên, che chắn cho anh:- Tại sao lại chĩa mũi súng vào Tiểu Dực?- Em à…anh….- Đến giờ bà vẫn chưa hiểu chồng mình hay sao?Ngân mặc nhếch mép cười trừ, chỉ về phía Tư Đồ Thuật:- Ông ta..ông quan hệ bất chính với Uông Tư, bà quản gia kính mến đây, rồi cùng nhau sát hại ba mẹ tôi để chiếm đoạt tài sản nhà họ Ngân, mẹ biết không?Tư Đồ phu nhân nghe vậy sắc mặt kém đi, bước tới nắm lấy vai bà quản gia:- Cô nói đi, chuyện này là sao?- Như nó nói!Uông Tư cười.

Còn Tư Đồ Thuật thì mặt biến sắc.

Nhưng đâu vào đấy, gằn giọng:- Bà nghe cả rồi đấy!

Tôi quan hệ bất chính với Uông Tư thì đã sao?

Ít nhất cô ấy giúp tôi rất nhiều.

Còn cô, cô suốt ngày đem ba cô để hăm dọa tôi…cô nghĩ tôi chịu được mãi?Tư Đồ Phu Nhân nghe vậy điên cuồng lao tới đánh tới tấp vào người chồng:- Anh là đồ khốn nạn!

Anh dám lừa tôi…anh dám lừa tôi….- Ồn ào quá đi!- A….Choang!Tư Đồ Thuật đẩy mạnh một cái khiến Tư Đồ phu nhân ngã vào tủ kính phía sau.

Ngân Mặc kinh hãi nhìn Tư Đồ phu nhân bị mảnh sành cắm chi chit người.

Anh lao tới lay người bà:- Mẹ…- Tiểu…Dực….mẹ…mẹ!- Mẹ, mẹ ráng chịu, con đi gọi xe cấp cứu…- Không…mẹ…mẹ….con hãy…chăm sóc…- Tiểu Nhan đúng không mẹ.

Con hứa, con hứa sẽ chăm sóc em!Ngân Mặc run lên xót xa nhìn người đàn bà hiền lành đang thoi thóp trên vũng máu chảy ra từ những vết đâm của mảnh sành.

Tư Đồ phu nhân gật dầu an tâm, sau đó nhắm chặt mắt lại.

Bờ ngực đã không còn phập phồng thở.- Ông…Ngân Mặc mặt mũi đỏ gay, nước mắt lưng tròng nhìn Tư Đồ Thuật:- Đến vợ mình ông còn dám giết…ông….Ngân Mặc rút khẩu súng gây mê mà Tiêu Ngâm đã chuẩn bị trước đó chĩa vào người Tư Đồ Thuật hét lớn:- Nói đi, ông giấu xác của ba mẹ tôi ở đâu?- Ở bụi trúc sau vườn nhà con!

Nhưng, Tiểu Dực à....Tư Đồ Thuật bỗng dưng tỏ vẻ run sợ nói hết nhưng chỉ được dậy lát ông ta lại khanh khách cười:- Nhưng Tiểu Dực à, xác ba mẹ con còn không, thì ta không biết- Ông im đi!Ngay khi anh chuẩn bị bóp cò thì phía sau đã có tiếng súng nổ.

Uông Tư thẳng tay nổ súng về phía Tư Đồ Thuật.

Tất cả xảy ra trong chớp nhoáng.- Bà….Ngân Mặc kinh ngạc nhìn Uông Tư.

Uông Tư chĩa súng về phía anh, cười nham hiểm:- Tiếp theo là mày!Nhưng bà ta quên mất rằng, Ngân Mặc còn khẩu súng gây mê trong tay.

Anh lập tức bóp cò.

Thuốc mê cắm vào ngực người đàn bà kia khiến bà ta trong chốc lát mất hết ý thức lùi về sau, ngã khỏi cửa sổ.

Căn phòng ở tầng 5, có lẽ mạng sống của bà ta khó bảo toàn.Ngay khi Ngân Mặc vừa buông súng xuống thì Tư Đồ Tân Nhan đẩy cửa gào lên chạy vào….
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 42


Hôm nay Tiêu Ngâm thực sự rất mệt mỏi. hắn vừa từ bệnh viện trở về.

Ngân Mặc vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc nhưng lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu, nếu cứ như vậy, công ty sẽ rơi vào trạng thái đóng băng.

- Cậu Tiêu, cô gái trong mật thất xử lí sao bây giờ?Một tên thuộc hạ của Ngân Mặc thấy Tiêu Ngâm trở về thì ghé tai hắn hỏi nhỏ.

Tiêu Ngâm phất tay một cái bỏ vào phòng:- Muốn là gì cô ta thì làm!

Thả ra cũng được.- Vâng!Tên đó gật đầu một cái lui xuống.

Tiêu Ngâm nằm ngửa ra ghế sofa, trong đầu hiện lên toàn một mớ rối bòng bong.

Cù Linh San ngồi trong căn phòng tốt này ngót đã một tuần lễ trôi qua và từ ngày tên đàn ông xấu xa kia rời đi, nàng chưa được hột cơm nào vào bụng, đói phát lả.

Rắc....Cánh cửa phòng bật mờ, một chút ánh sang le lói của đèn điện làm Cù Linh San cảm thấy chói mắt.

- Đi thôi nào cô gái!

Em được thả tự do rồi.Chẳng phải gã đàn ông xấu xa kia mà là một tên khác.

Hắn đẩy cửa bước vào áp sát lấy nàng.

Cù Linh San kinh hãi lùi về phía sau:- Anh...anh muốn làm gì tôi?- Theo anh!

Giờ em là của anh rồi người đẹp...Ngồi trong nhà mãi khiến Tiêu Ngâm trở nên ngột ngạt.

Cứ nghĩ đến Ngân Mặc chết tiệt kia đang nằm trong bệnh viện cũng đống công việc ngổn ngang ở công ty đang cần giải quyết, hắn cảm thấy muốn nổ banh đầu óc.

Trước giờ chuyện công ty hắn chưa nhúng tay vào bao giờ.

Hắn giao kèo với Ngân Mặc sẽ chỉ nắm 30% số cổ phần, 60% còn lại là Ngân Mặc nắm giữ với điều kiện làm tất mọi việc từ điều hành công ty đến thầu các dự án mới.

- Làm gì có món mồi ngon cho cậu xơi!- Thế cậu muốn gì?- Tốt thôi!

Tôi điều hành công ty, còn Tiêu Ngâm cậu làm tài xế riêng cho tôi!Nghe có vẻ phi lí nhưng đều có uẩn khúc cả.

Ngân Mặc đừng đổi rất nhiều tài xế.

Vì chẳng kẻ nào đáng tin cả.

Chỉ duy nhất có Tiêu Ngâm cùng hội cùng thuyền nên chuyện phản bội hầu như không thể xảy ra.- Cậu Tiêu, đến giờ dùng cơm cậu còn đi đâu vậy?- Dọn đi!

Tôi không ăn.Tiêu Ngâm đáp lại lời người giúp việc sau đó lấy xe phóng ra ngoài.

Trời tối mát mẻ nên việc phóng xe dạo mát là điều tuyệt vời.

Hắn lái xe ra ngoại ô thành phố với mục đích để xem xét an ninh nơi đây và đánh giá qua phong thủy.

Nhắc tới phong thủy, hắn lại nhớ tới cô gái kì lạ ngộ nhận mình biết xem bói kia.

Cứ như thể hắn gặp cô ta ở đâu đó rồi.Màn đêm tĩnh lặng bị chiếc xe bốn bánh phá vỡ.

Cù Linh Sanh bị kẻ gian bắt cóc nhốt vào cốp xe.

Xe đã dừng, tên đó đứng trước cốp một lúc khá lâu sau đó lần mò mở ra:- Đừng sợ, tôi không làm cô em đau đâu!Dứt lời, gã nhấc bổng nàng lên, đi sâu vào trong bụi cỏ lau, mặc cho Cù Linh San dãy dụa, gã vấn không hề nao núng.- Cứu tôi với!Gã vừa lột băng dính ra, nàng vội gào lên thảm thiết chỉ mong ai đó đến cứu.

Chỉ khi gã lên tiếng, Cù Linh San mới hết hi vọng:- Không có ai cứu được mày đâu!

Ở đây là ngoại ô rồi, ngoan ngoãn chiều tao thì tao tha mạng thả về...Nước này, có thần linh cũng không thể cứu!Cù Linh San khóc thầm trong lòng.Trời bắt đầu nổi gió, giữa bầu trời đen kịt, đường đi gồ ghề, có chiếc xe đua màu xám phóng vụt qua, nhưng chỉ trong giây lát đã vòng lại.Tiêu Ngâm nhìn kĩ biển số xe trước mặt để chắc chắn rừng mình không nhầm.

Đây chẳng phải chiếc xe mà ngày ngày hắn đèo Ngân Mặc đi làm và đi chơi sao?

Tiêu Ngâm nhìn về đám cỏ lau bị dẫm bẹp trước mặt dẫn thành một con đường khá sâu.

Tò mò khiến hắn nổi hứng đi vào.

Càng đi, hắn càng nghe rõ tiếng la hét khóc lóc thảm thiết.- Buông tôi ra...buông tôi ra!- Có trời cứu được mày!

Xong việc tao xử mày luôn, can tội không ngoan ngoãn!Chẳng phải là giọng của tên thuộc hạ ban nãy sao?

Tiêu Ngâm cau mày lại vén bụi cỏ lau sang một bên.

Trước mặt hắn là thảm cảnh.

Một cô gái bị một gã đàn ông ra sức cấu xé bộ quần áo trên người, còn cô gái thì bị trói và đang gào khóc kêu cứu trong vô vọng.- Đủ chưa?Gã đang bận tháo áo của người trước mặt thì đằng sau có tiếng người.- Khốn kiếp!

Chuyện của tao mượn mày xen vào à?Gã vừa lao vào muốn dùng nắm đấm để giải quyết lập tức bị Tiêu Ngâm sút trúng hạ bộ, ôm chỗ đó ngã gục tại chỗ.- Cô không sao chứ?Tiêu Ngâm đỡ cô gái đó dậy, chút đèn xe phía xa xa làm hắn nhìn rõ gương mặt của cô gái đó.- Là cô?Cù Linh San cơ hồ cảm thấy hơi thở này quen quen biết ngay mình đã đoán đúng:- Tên xấu xa này, anh đến muộn thế?Sau đó lả đi vì kiệt sức.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 43


- Cô đói đến vậy sao?

Giữa một bầu không gian im ắng và thanh lịch, chỉ có tiếng dao dĩa va chạm vào nhau, ai nấy đều cố tỏ ra phong thái ung dung thưởng thức để thể hiện sự sang chảnh của mình, duy chỉ có Tiêu Ngâm là không thể nuốt nổi miếng pate gan thỏ.

Hắn buông dĩa xuống nhìn người đối diện, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cù Linh San lấy khăn chùi miệng, sau đó gọi thêm một đĩa bò bít tết nữa, mới chịu nhìn hắn:- Anh cứ thử bị nhốt vào một nơi tối tăm, cả tuần chỉ uống nước và ăn rau luộc, anh có sống nổi không?- Ăn đi...ha!

Coi như tôi giúp đỡ cô!Bộp!Tiêu Ngâm thoáng nhìn chiếc khăn, sau đó nhìn lên thấy Cù Linh San mặt mày cau có:- Là các người sai trước, đáng lí phải chuộc lỗi!- Được...được rồi, chuộc lỗi!Tiêu Ngâm xua xua tay rồi nhìn đi chỗ khác.

Hắn không có tâm trạng đôi co với người trước mặt.

Tin nhắn vừa gửi tới điện thoại làm hắn không khỏi suy nghĩ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ngân Mặc mà biết được không chừng, cậu ta sẽ vác cái xác què quặt đi phá mất.- Cô ăn no thì về sau nhé!

Tôi đi trước.Cù Linh San cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ gật đầu cho qua quýt.

Giữa hành lang trống trơn, một thanh niên quần áo xốc xệch chạy nhanh như ma đuổi tìm đến phòng bệnh VIP nằm ở cuối dãy.- Người đâu?

Người đâu rồi....Ngoài giường bệnh trống trơn và dây ống truyền bị vứt lay lắt thì chẳng còn ai.

Gió bên ngoài cửa sổ hắt vào làm tấm rèm cửa bay tung lên.

Tiêu Ngâm túm lấy cô y tá đang đi tới, hỏi tới tấp:- Người đâu?

Người đâu rồi....?Cô y tá run lẩy bẩy lắc đầu, bảng sao kê trên tay rơi tọt xuống đất.

Tiêu Ngâm cau mày cúi xuống nhặt lên, hắn giật mình suýt không đứng vững, trừng mắt nhìn y tá:- Viêm màng não là sao?Tôi ngồi lên ngồi xuống, thấp thỏm nhìn xuống dưới sân, nơi người làm đang kết rạp hoa, bóng, phục vụ cho đám cưới.

Cưới?

Cưới ai....Tiểu thư, lão gia sức khỏe không tốt, lại không có con trai nối dõi, chỉ có mỗi cô là cháu gái độc đinh.

Cô hãy vì lão gia mà chấp nhận hôn sự này.

Nếu cơ nhỡ ngài có mệnh hệ gì, sẽ có người kế nghiệp gia sản và duy trì.

Cô hiểu chứ!Lấy Kình Niên làm chồng, chính là những gì mà họ muốn ở tôi.

Kình Niên là ai, đến một lần cũng chưa được gặp, huống chi là cưới.

Một đám cưới chóng vánh và đậm mùi môn đăng hộ đối.

Nếu Ngân Mặc biết được thì sao?

Không.

Tôi không thể phụ anh....Nhưng tôi cũng không thể phụ ngoại của tôi.

Cho dù, ngoại đối với tôi là một mớ mơ hồ không rõ.- Người đâu....người đấu, tiểu thư trốn mất rồi!!!Trong tiếng gọi í ới thất thanh cùng tiếng hỗn loạn của người làm, tôi đưa dao kề cổ gã tài xế đang ngồi trong chiếc xe địa hình mới toanh:- Cút xuống xe!Gã tài xế tóc bạc bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt gã thoáng ngạc nhiên, như nhận ra người quen:- Cô....- Tôi bảo anh xuống xe!Hắn nhìn khuôn mặt hung hăng của tôi rồi liếc con dao găm đang kề cổ mình, hỏi:- Cô không nhớ tôi là ai sao?- Cút xuống mau!

Tôi nóng ruột lườm gã, sau đó nhìn về phía đám người đang đuổi tới.

Nếu không mau chóng cướp được chiếc xe này, sớm muộn gì cô cũng bị túm cổ lôi về.- Được rồi, tôi xuống....Gã tài xế đầu hàng, bước xuống xe.

Tôi tiện chân đá vào mông gã, làm gã ngã sõng soài ra đất, leo vội lên xe, đạp chân ga phóng đi.- Kình thiếu, sao cậu lại ở đây?Kình Niên nhún vai một cái chỉ về bóng chiếc xe vừa bị cướp:- Có người cướp xe của tôi!- Là một cô gái?- Đúng rồi!Ông cụ tức giận đến đỏ cả mặt, sai thuộc hạ ở phía sau:- Đuổi theo nó cho ta!

Con nha đầu này...Tôi rồ ga lên phóng bạt mạng về quốc lộ phía trước.

Chỉ cần qua đoạn đường này, tôi có thể gặp Ngân Mặc rồi. nhưng hỡi ôi, ông ngoại tôi lại cho phép điều đó xảy ra.

Phía sau lưng tôi là những chiếc xe đen đang đuổi theo.

Chúng như những con sói hoang đang đuổi theo con mồi.

Tôi liếc nhìn hộp để đồ, phát hiện điện thoại của gã tài xế đang sáng lên.

Chiếc điện thoại không có mã pin.

Tôi mau chóng bấm số của anh:"Số máy quý khách vừa gọi không đúng..."

Tôi bấm lại:" Số máy...."

Đến lần thử thứ 3 thì máy đổ chuông.

Tôi mừng đưa điện thoại lên tai, chưa kịp nói gì thì tiếng tuýt còi ầm ĩ làm tôi giật mình rơi điện thoại xuống chân."

Chết tiệt!"

Tôi cúi xuống với lấy điện thoại, không biết tốc độ mình đang chạy gần đạt tới mức tối đa.

Lúc ngẩng lên, thấy xe đã lấn sang làn đối diện.

Cùng lúc ấy có chiếc xe 4 chỗ màu trắng cũng đang lao tới.Ngân Mặc điều khiển xe một tay, tay còn lại bị thương nên việc nghe điện thoại hơi khó khăn.

Ngay khi anh nhìn về phía trước, phát giác có chiếc xe điên đang lao về phía mình.

Ngân Mặc đảo vô lăng để tránh mà cuối cùng vẫn bị đâm văng ra xa.

- A....!Tôi hét lên, đạp phanh, bánh xe rít mạnh mài xuống mặt đường nhựa.

Trong chốc lát, mọi thứ quay mòng mòng, người tôi văng khỏi xe, nằm dài trên đường.- Tiểu....tiểu...Dực!Tiêu Ngâm dừng xe lại.

Phía trước có vụ tai nạn nghiêm trọng.

Một chiếc xe lộn ngược đang bốc khói, một chiếc xe đâm vào sườn núi bẹp dúm đầu.

Hắn vội tháo dây an toàn chạy tới.

Nhận ra chiếc xe bẹp đầu là xe của mình.

Ngân Mặc đang ngồi gục mặt trong đó.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 44


- Lão gia, tiểu thư gặp tai nạn giao thông rồi !Một tên nằm trong số những kẻ đuổi theo Tư Đồ Tân Nhan vội vã chạy về cấp báo.

Louis lão gia nghe xong sốc đến nỗi suýt te ngã.

Bà quản gia đứng đằng sau vội đỡ lấy lão, nhanh trí cho người đem xe tới đưa họ đến bệnh viện.- Tiểu Nhan...cháu sẽ không sao...!Chiếc xe chở Louis lão gia cùng đám tùy tùng đi qua quốc lộ A, nơi xảy ra tai nạn, chỉ sót lại 2 chiếc xe vỡ nát cùng đám người đứng bâu lại.Tiêu Ngâm sốt sắng đi đi, lại lại ngoài phòng cấp cứu, thỉnh thoảng hắn lại ngó vào bên trong.

Ngân Mặc rất nguy kịch.

Hai chân bị kẹt trong xe, nguy cơ phế cực kì cao.

Trong lúc hắn trở mình tìm chuyên gia tốt nhất thì đụng phải người không bao giờ muốn đụng.- Lão Louis?

Ha, gặp ông ở đây thật diệu kì!Lão Louis chẳng còn để tâm đến lời thằng nhãi kia.

Huých mặt ý để hai tên cận vệ đứng lên giải quyết.- Đúng là lão già Louis!Tiêu Ngâm cười khẩy một cái, sắc mặt lạnh lùng:- Tiền không?Lão Louis cùng bà quản gia đi tới phòng bệnh, chỉ thấy Tư Đồ Tân Nhan, chân tay sứt sát, quần áo rách rưới đang ngồi nhìn ra cửa sổ.- Tiểu Nhan...cháu có sao không?Tư Đồ Tân Nhan rời mắt nhìn ông ngoại, đôi mắt sưng húp lên vì khóc.

Lão Louis nhìn mà thấy xót.

Lão đưa đôi bàn tay nhăn nheo xoa nhẹ lên vết tím bầm trên tay cháu gái:- Ông xin lỗi!Lão run rẩy, tay chống gậy run lên:- Tiểu Nhan, ông xin lỗi...ông suýt hại chết cháu....!- Lão gia...ông bình tĩnh!Bà quản gia đỡ lão Louis ngồi xuống giường nhưng lập tức bị lão gạt phăng ra:- Hủy...hủy hôn!

Ta không muốn vì lợi ích của mình mà cháu ta phải khổ.- Nhưng....- Cứ tiến hành hôn lễ như bình thường!Ngay khi bà quản gia muốn nói, thì Tư Đồ Tân Nhan lên tiếng khiến không gian rơi vào tĩnh lặng.

Lão Louis run rẩy ngồi xuống nhìn cháu gái đầy thận trọng:- Cháu kiên quyết không muốn kết hôn sao?

Cháu suy nghĩ kĩ chưa.

Chẳng phải cháu thích thằng bất ôn đó sao?

Đừng vì ông mà làm vậy.

Ông không muốn cháu mình chịu khổ!Tôi cười đầy ngặt ngẽo, ngước đôi mắt sưng húp lên nhìn ra bầu trời cao lồng lộng, có cánh cò chao liệng, chua chát lên tiếng:- Cháu không yêu kẻ đã giết ba mẹ mình!Tiêu Ngâm ngồi ở ngoài hành lang rất lâu.

Ca phẫu thuật kéo dài suốt 18 tiếng đồng hồ vẫn chưa có kết quả.

Y tá, bác sĩ ra vào nườm nượp.

Rồi cảnh sát giao thông chốc lại tìm hắn, nhát lại tìm hắn để lập biên bản...Trong lúc hắn mệt mỏi ngồi tì vào ghế chờ, thì từ phòng bên cạnh, lão già Louis bước ra.

Tiêu Ngâm đang nghĩ xem nên làm gì để chọc giận lão thì đồng lúc ấy, Tư Đồ Tân Nhan cũng bước ra, quanh người băng bó, sắc mặt kém hẳn đi.- Tư Đồ Tân Nhan!Tôi đã thấy Tiêu Ngâm, gã tài xế của Tiểu Dực.

Hắn lớn tiếng gọi tôi, sau đó chạy lại túm lấy tay tôi:- Trùng hợp quá!

Tôi có chuyện muốn nói!Tôi khó chịu gạt tay hắn ra:- Tôi không có gì để nói!Tiêu Ngâm khá bất ngờ bởi phản ứng của tôi, xong hắn cười nhạt chỉ tay vào phòng bệnh:- Cô sắp lấy chồng rồi mà...ha...ha!

Người yêu cô vì cô mà sắp chết trong kia kìa!Tôi thoáng giật mình nhìn theo hướng tay của hắn, môi mấp máy hỏi lại:- Ai?- Còn ai vào đây?

Ngân Mặc, Ngân Mặc của cô đó!Ngay khi tôi bị cảm xúc chi phối thì bên tai văng vẳng tiếng súng nổ cùng thanh âm khàn khan, man rợ:"Bố mẹ cô đáng chết, các người nhất định phải chết!"

- Thì sao?

Anh ta sống hay chết, có liên quan đến tôi à?- Cô....Nhận thấy thái độ máu lạnh của tôi, Tiêu Ngâm giận đến tím mặt, đưa tay muốn tát thì tay cảnh sát đứng cạnh hắn nhanh chóng cầm biên bản đi tới trước mặt tôi, đưa tay chào sau đó chìa tờ kê khai ra:- Chào chị!

Mời chị theo chúng tôi về đồn để lấy thêm thông tin!- Xin lỗi đồng chí, cháu tôi sức khỏe không tốt, có gì mời đồng chí làm việc với luật sư của chúng tôi!Tiêu Ngâm cau mày kéo tay cảnh sát lại, hỏi:- Cô ta có liên quan đến vụ tai nạn này sao?Tay cảnh sát gật đầu sau đó trình bày:- Chủ xe là Kình Niên.

Cô Tư Đồ đây là người điều khiển xe, gây tai nạn cho xe của anh Ngân!Đến đây, cả Tiêu Ngâm và tôi đều sửng sốt.

Tôi nhìn tay cảnh sát, cuống quýt hỏi:- Anh nói sao?

Tôi gây tai nạn cho ai?- Cô bình tĩnh!Tay cảnh sát gạt tôi ra, nhìn vào biên bản rồi trình bày:- Theo như camera ghi lại, cô Tư Đồ đây lái xe quá tốc độ cho phép, bất ngờ lấn sang làn bên.

Cùng lúc ấy Ngân thiếu đi tới không tránh kịp nên xảy ra va chạm nghiêm trọng.

Nếu bên phía anh Ngân khởi tố, cô sẽ phải chịu trách nhiệm và bồi thiền thiệt hại!- Cô đã nghe thấy gì chưa?Tiêu Ngâm cười khan chỉ vào căn phòng đang lên đèn cấp cứu:- Nó hay tin cô lấy chồng, trốn bệnh viện để đi tìm cô.

Vác cả cánh tay bị ông cô bắn nát đi tìm cô.

Vậy mà cô hững hờ buông cho nó một câu như vậy!Với những gì đang diễn ra, cả tôi và ông tôi đều sửng sốt không nói lên lời.

Riêng tôi thì nước mặt nghẹn lại không để nó trào ra:" Ác giả ác báo.

Tiểu Dực, nợ máu phải trả bằng máu.

Đây là tự anh chuốc lấy, không phải tôi.....!"

Tôi để mặc bản thân bị cảnh sát đưa đi, ánh mắt liên tục nhìn về phía phòng bệnh đang nhấp nháy đèn đỏ, nuốt ngược nước mắt vào trong:"Nhưng xin anh đừng chết!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 45


Gió hè trên cao mát lồng lộng, đem những gì đẹp nhất của cái hè gói gọn trong một khung hình.

Đã hơn 2 ngày qua, tôi chưa ăn gì.

Tôi rầu rĩ ngồi trong phòng tạm giam, chờ ngày ra hầu tòa.

Tiêu Ngâm đó tuyên bố sẽ cho tôi ngồi tù mọt gông.

Ông tôi thì chạy đôn chạy đáo lo cho tôi.

Dính phải pháp luật sẽ rất khó để cải thiện.

- Cô Tư Đồ, có người đến tìm!

Cách một lớp kính dày đặc, tôi thấy Tiêu Ngâm người ướt sũng, mặt mũi tối sầm, hắn không nhìn tôi mà nhìn đăm đăm vào ống nghe điện thoại.

Chần chừ một lúc, tôi áp ống nghe vào tai, nói: - Anh tìm tôi có chuyện gì?

Tiêu Ngâm lúc này đã chịu nhìn tôi, tròng mắt đỏ ngầu, vô cùng đáng sợ.

Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành: - Ngân Mặc chết rồi!

Tôi chớp chớp mắt, tôi có nghe nhầm không?

Tiêu Ngâm nhắc lại: - Ngân Mặc chết rồi!

Cô vừa lòng chưa?

Tút...tút...tút...

Trong không gian tĩnh lặng, ống nghe điện thoại lủng lẳng trong không trung.

Người đến thăm đã rời đi, chỉ còn lại phạm nhân ngồi thất thần như một cái xác không hồn.

Cái giá phải trả như vậy liệu có xứng đáng?

Tiêu Ngâm rời khỏi trại tạm giam, nhíu mày nhìn bầu trời xanh cao vời vợi thở dài: - Nếu cậu đã cản, không cho tôi kiện cô ta vậy thì tôi sẽ khiến cô ta ân hận cả đời!

Ngân Mặc ngồi trong xe, bên cạnh anh là bình truyền nước đang nhỏ giọt, dưới là đôi chân tàn phế.

- Đợi chân tôi lành lặn, tôi sẽ đi tìm cô ấy!

Tiêu Ngâm cài dây an toàn vào, nhìn anh qua gương chiếu hậu cười nhạt: - Chân cậu có thể khỏi?

Đừng quên, cậu đang bị tràn dịch màng não, sẽ rất lâu để cậu có thể quay về!

Họ nhìn nhau cười như những người anh em ruột thịt.

Tiêu Ngâm nổ máy, đánh xe đi.

Tối hôm ấy, máy bay tư nhân đậu nhanh xuống sân nhà họ Ngân, bác sĩ cùng điều dưỡng vội vàng đẩy cáng xe từ gian chính ra, Tiêu Ngâm chạy theo, lo lắng hiện hữu trên mặt.

Chỉ trước đó vài phút, Ngân Mặc còn cười tươi ăn cháo hải sản.

Ấy vậy, đùng một cái, tên khối ấy đột quỵ giữa sàn nhà, mặt mũi trắng bệch.

Chuyến này đi, không biết có còn trở về nguyên vẹn?

Từ ngày được phóng thích, tôi ngồi ủ rũ trên giường không chịu xuống.

Ông tôi vì lo cho tôi mà sức khỏe kém hẳn đi.

Mọi việc đều một tay bà quản gia đó làm.

Cho đến khi lấy lại trí nhớ, tôi mới biết đó là vú Uông Tư, ngày xưa từng đôn đáo quán xuyến gia đình tôi.Tối hôm ấy vừa tắt đèn ngủ được một giấc, bụng tôi bỗng trở nên cồn cào khó chịu.

Mới đầu cứ ngỡ là đi vệ sinh sẽ hết, thật chẳng ngờ cơn đau trở nên dữ dội như vậy.

Tôi ôm bụng chạy đi tìm người giúp đỡ.

Tôi không thể phiền ông.

Ông tôi sức khỏe rất kém, cần được nghỉ ngơi.

Đến cuối cùng tôi đi tìm bà quản gia Uông Tư.

Phòng bà ta nằm biệt lập với khu phòng ngủ của chúng tôi.

Tôi mò tới định bụng đưa tay gõ cửa, chẳng ngờ, cửa không khóa, tôi cứ vậy đi vào:- Dì Tư....

Trong phòng không có ai, chỉ có một mớ giấy tờ hỗn loạn.

Tôi quay người định rời đi thì chân đá phải một chiếc hộp gỗ.

Nghĩ đi cũng nghĩ lại, dì Tư tuổi đã cao, lại hay quán xuyến chuyện nhà ngoại tôi nên mới không có đủ thời gian để lo việc cá nhân.

Tôi nhặt chiếc hộp lên giúp dì, rơi ra đó là 2 chiếc đĩa CD.

Tôi cau mày khi nhận ra trên đó ghi ngày tháng trùng với đêm án mạng xảy ra.

Lỗi tò mò khiến tôi đem chúng về phòng.

Tôi vừa ôm bụng đau, vừa bật ổ CD lên.

Trên màn hình máy tính là toàn cảnh văn phòng, có một người đàn ông đang chăm chú làm việc.

Người này có khuôn mặt rất quen, nhưng tôi không nhớ ra là ai.

Một chốc sau, có người bưng trà vào.

Nhìn 2 người họ thân mật như người tình.

Tôi không đủ kiên nhẫn, liền di chuột tua nhanh.

Đoạn ghi hình tua đến cảnh 3 người đang đứng cãi cọ, tôi bèn dừng lại.

Người đàn ông mới xuất hiện này chẳng phải ba tôi hay sao.

- A....Tôi bịt miệng hét lớn khi thấy ông cầm dao lao tới đâm người đàn ông kia, không những 1 nhát mà đến tận 5, 6 nhát.

Người đàn bà kinh hãi cũng muốn bỏ chạy, liền bị ba tôi kéo lại, cứa một nhát vào cổ.

Tôi run rẩy lùi về phía sau."

Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Một nỗi hoang mang dâng lên, tôi vớ lấy chiếc đĩa có ghi ngày ba mẹ tôi mất, chẳng lẽ, chúng có liên quan?Nhanh thôi, cho đến khi chiếc đĩa thứ 2 khởi chạy, tôi đã vỡ lẽ ra mọi chuyện.

Ngân Mặc bị khống chế, ba hại chết mẹ, Uông Tư kia hại chết ba cô rồi đổ tội cho anh.

Thật kinh khủng.

Khi tôi muốn quay đầu lại, thì hố đen sâu thẳm kia đã hút tôi vào rồi.

Tôi là kẻ tội đồ, là kẻ khốn kiếp.

Tôi đã sai, đã sai khi không tin vào anh.- Tiểu Nhan, cháu biết rồi à?Từ bao giờ, Uông Tư đứng ở ngoài cửa, tay cầm khẩu súng lục, ma mãnh nhìn tôi:- Biết muộn quá!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 46


- Biết muộn quá!Tôi buông máy tính đứng bật dậy, lùi về phía sau, khuôn mặt ánh lên vẻ sựi hãi khó tin:- Bà...bà!- Rất xin lỗi, vì ta đã không chết hôm ấy!- Bà đã làm những gì?Uông Tư bước vào phòng kèm theo động tác chốt cửa lại, điều này khiến tôi trở nên hoang mang tột cùng.

Tôi lùi dần về phía sau, tay cố với con dao gọt hoa quả trên bàn, dấu ra sau, bình tĩnh nhìn cười đàn bà trước mặt.

Điều quan trọng cần phải hỏi, là bà ta muốn gì.- Tiểu Nhan à, thằng nhóc Tiểu Dực từng một lần suýt giết chết ta đấy!

Con biết không?

Đáng lẽ hôm ấy ta bỏ mạng dưới vườn nhà con rồi, may mà có cái bể nước to đùng đỡ.

Ta cũng muốn giữ lại cái xác của ba mẹ con lắm chứ.

Thế mà ta chỉ sợ, cảnh sát điều tra ra được nên ta lỡ tay mở van ga cho nhà con bùng cháy rồi.

Vả lại, cái tài sản nhà con và của nhà ông ngoại con, ta đã để ý lâu lắm rồi.

Lỡ để bị bắt, chẳng phải đem muối đổ vào biển sao?- Bà....Tôi kinh ngạc đến mức câm nín.

Lại chẳng thể nghĩ, một người đàn bà ngũ tuần mà vẫn giữ cái tư tưởng độc đoán, tham lam.

- Số tài sản lớn như vậy, bà cần để làm gì?

Trẻ không chơi, già đổ đốn à...- Mày láo!

Uông Tư đóng xầm cửa lại, chĩa súng đi tới chỗ tôi.

Tôi rùng mình lùi lại.

Bà ta nói:- Đúng rồi đấy!

Vì trẻ tao không chơi nên già mới đổ đốn đấy!Đoạn, bà ta cười khanh khách : - Ba mày hứa hẹn với tao đủ điều, hứa sau khi đi du học về sẽ cưới tao, sẽ lấy tao.

Làm tao mòn mỏi chờ đợi suốt 8 năm trời, khiến thanh xuân tao mất đi một cách vô nghĩa.

Mày nói xem, mày nói xem....Uông Tư gằn lên, lao tới dùng đế súng tấn công tôi.

Vì bất ngờ nên tôi ăn trọn một cú đau ứa nước mắt.

Tôi ngã dúi vào tường.- Rồi cuối cùng như thế nào?

Thấy mẹ mày nhà giàu, hắn liền bỏ tao bụng mang dạ chửa, để đi cưới cô ta, thừa hưởng khối tài sản kếch xù của ông ngoại mày.

Con tao và tao....- Bà...bà có con ư..??Tôi sửng sốt nhìn Uông Tư.

Một người đàn bà đến ngay cả pha bình sữa cho tôi thuở nhỏ còn không làm được, huống chi là việc đã từng làm mẹ bỉm sữa.- Mày lạ lắm à.

Vậy để tao nói cho mày nghe, con tao là Vi Ái Ái đấy!Vi Ái Ái....tôi sửng sốt nhớ ra, là cô tiểu thư mê muội Tiểu Dực đến độ bỏ thuốc kích dục để giúp ả có một cơn hoang lạc.

Tôi cười nhạt:- Mẹ nào con đấy...!- Mày im!Uông Tư vung tay tát tôi một cái thật đau, lập tức thái dương bị vật lạnh lẽo dí vào.

Tim tôi dừng một nhịp.- Mày không có tư cách nói Tiểu Ái của tao như vậy!- Sao lại không?

Cô ta dâm loạn tới mức nào, bà còn không biết?- Mày....- Sao, bà muốn gì?- Nó là em của mày đấy.....nó bị người tình của mày bẻ phế cánh tay rồi đấy....Em ruột?

Tôi sửng sốt đến đến độ không nhận thấy người đàn bà kia đã lên nòng đạn.

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến tôi đón nhận không kịp.

Tôi có em gái ư?- Ba mày làm tao ễnh bụng ra, rồi bỏ mặc mẹ con tao cù bất cù bơ.

Đến lúc phất lên thì đưa tao về.

Thật may mắn khi tao bòn rót được tiền cổ phiếu từ ông mày để mở được khách sạn 5 sao.

Tao giỏi lắm, đúng không...ha..ha!Crack!- Tiểu Nhan...Tôi mệt mỏi ngồi thụp xuống đất, tâm trí trở lên rối loạn, bần thần.

Uông Tư kéo cò, chuẩn bị bóp.

Đúng lúc ấy ông tôi xông vào, lao tới cướp súng.

Tôi hoảng hốt nhìn lên.

Trông thấy ông đang đôi co vật lộn với Uông Tư.

- Chạy mau đi Tiểu Nhan...chạy mau....!- Ông...ông mau tránh đi!Tôi lao tới túm lấy cánh tay cầm súng của bà ta, cố cướp lấy khẩu súng kia.- Ông cháu mày bỏ tao ra....tao nổ súng bắn chết hết bây giờ!

- Bà điên rồi...!Giữa căn phòng hỗn loạn bởi sự giằng co giữa ba con người, ông tôi sức yếu mà Uông Tư đã ngoài ngũ tuần, không hiểu sao sức lại khỏe bất thường.

Ngay khi tôi sắp cướp được khẩu súng thì bụng chợt nhói lên đau dữ dội.

Bà ta nhân lúc đó, đẩy tôi ngã dúi vào góc tường, ông tôi rơi vào cảnh thất thế.

Pằng!Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng súng vang lên khiến con chó béc giê đen sủa inh ỏi.

Ông tôi ngã khụy dưới mũi súng của Uông Tư bắp tay nhăn nheo bắt đầu rỉ máu.

Tim tôi thắt lại một nhịp.

- Con mụ điên này!Như có ma nhập, tôi nghiến răng trèo trẹo lao tới tấn công bà ta, mặc cho khẩu súng muốn nuốt chửng tôi bằng viên đạn chết chóc.Xoảng!!Tôi đẩy mạnh Uông Tư khiến bà ta vấp phải bệ cửa đằng sau, cả người va vào cửa kính, lộn cổ ngã xuống sân.

Tôi hốt hoảng chạy ra ngó, từ trên tầng 4 nhìn xuống, Uông Tư nằm sõng soài dưới đó, máu chảy lênh láng, ướt đẫm cả khẩu súng.- Ông ơi, ông ơi....!Tôi chạy lại đỡ ông dậy, nước mắt tuôn như mưa.

Chưa bao giờ tôi thấy tội lỗi như lúc này.

Tiểu Dực vì tôi mà chết.

Ông tôi vì tôi mà....- Con ngốc này....khóc...cái...gì mà khóc!

Còn không gọi xe cứu thương....

Ngoại tôi tỉnh lại từ ba giờ, cười khàn khàn nhìn tôi.

Tôi sụt sịt bò vội tới điện thoại bàn, gọi cấp cứu.

Đêm nay là một đêm dài....dài đằng đẵng, dài vô tận!Tiểu Dực, em nhớ anh!.......................- Ông cụ sức yếu quá rồi.

Nếu gia đình đưa vào trễ chút nữa, e là...Tôi bần thần ngồi ở ghế đá ngoài vườn hoa của bệnh viện, điện thoại liên tục đổ chuông báo cổ phiếu công ty ông tôi đang rớt giá nghiêm trọng.

Mà tôi thì còn quá trẻ để đứng ra giải quyết.Đùng...đoàng...!Sấm chớp nổi lên đùng đùng, đem cơn mưa rào dội xuống thành phố huyên náo.

Có cô y tá chạy ngang qua hẩy người tôi:- Này!

Mưa lớn như vậy, mau vào trong đi không ốm ra đấy bây giờ....

Rồi chạy vội đi....Trong cơn mưa tầm tã, có tiếng chân đạp nước từng nhịp, chậm rãi, không vội vàng, bình tĩnh...- Cưới tôi đi, tôi sẽ cứu cô thoát khỏi cảnh hiện tại!Tôi ngước mắt lên nhìn, từ bao giờ Kình Niên xuất hiện, người vận vest đen ưu tư nhìn tôi.Cũng không biết là tôi đang khóc hay mưa đang rơi ướt nhoèn mặt.

Chỉ biết, lúc đó, tôi gật đầu đồng ý.Người ta nói, cho dù là 10 năm hay 20 năm, chỉ cần có lí do, chúng ta vẫn trở về bên nhau.10 năm sau....
 
Back
Top Bottom