Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)

Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 10


- Đau lắm sao?

Tiểu Dực cười nhạt một cái, đôi bàn tay lại càng mạnh bạo và nhanh chóng hơn, đến nỗi gương mặt Alinda đang từ sung sướng, chuyển sang méo mó đến độ sắp khóc: - Đau, đau lắm!

Lão gia, xin nhẹ tay….- Thế mà có người lại rất thích !Anh vừa nói, vừa liếc nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi né tránh ánh mắt của anh, nghiêng đầu nhìn về bức tường bên cạnh:- Đừng lôi tôi vào câu chuyện kinh tởm của các người!- Kinh tởm?Tiểu Dực nghiến răng, đồng thời, thao tác trên vòng 3 của Alinda mạnh và thô hơn khiến cô ta đau quá thét lên.

Còn tôi?

Cứ nghĩ đến cái đêm đáng sợ ấy, tôi lại thấy ghê tởm bản thân của mình hơn.

Nhận thấy thái độ chống đối của tôi, Tiểu Dực tức giận đi tới giường, bóp lấy cằm tôi, ép tôi phải nhìn vào mắt anh:- Ngẩng mặt lên nhìn tôi!- Anh bỏ tôi ra!- Cô tại sao không dám nhìn tôi?

Thẹn là, hay thấy sung sướng khi nghĩ lại đêm ấy?- Sung sướng cái con khỉ.

Tôi thấy tởm lợm…tởm lợm khi phải quan hệ với một tên dùng thân dưới suy nghĩ như anh!Tiểu Dực buông mặt tôi ra, cười đầy bất lực:- Cô được lắm!

Alinda, đi ra ngoài!- Nhưng…..- Cút ra ngoài, cô nghe rõ chưa!Tiểu Dực quát lên làm tôi lẫn cô gái đó giật nảy mình.

Alinda phụng phịu ôm lấy chiếc áo nhăn nhúm đi ra ngoài.- Anh muốn làm gì?Tôi kinh hãi lùi về sau, chiếc còng sắt ma sát vào cổ tay khiến tôi rát vô cùng.

Tiểu Dực không nói một lời nào, một tay xé rách áo trên người tôi.

Chiếc áo rách tả tơi bị ném xuống đất.

Thân hình nhỏ con của tôi bị anh áp sát đến nghẹn thở.

Tôi cảm nhận được vật đó đang dính vào khe chân của mình.- Tôi muốn côCâu trả lời này, vào cái ngày bị bắt tới đây, tôi đã nghe một lần.

Hơi thở nóng bỏng của tôi phả vào ngực khiến anh run rẩy.

Anh cúi xuống ra sức bú mút hai bên nhũ hoa, hài lòng khi thấy chúng từ từ dựng đứng lên như mời gọi. *

Tác giả: Giang Ha*Cô gái trước mắt mang lại cho anh một xúc cảm thật khác, không chỉ đơn thuần là giao hoan xác thịt, mà giữa hai người có thứ gì đó đã lặng lẽ kết nối với nhau.Anh gì chặt lấy tôi, hai thân thể áp sát vào nhau, cảm thụ hơi ấm trên từng tấc da thịt.

Anh khẽ động eo, đưa phân thân vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp của.

Tôi hét lên một tiếng đau đớn, nhưng anh không nghe thấy.

Sự khít khao như làm anh điên đảo, anh không kiềm được mà đẩy mạnh người, đưa người anh em tiến sâu vào hoa huyệt.Quẫy, đạp, chửi, bới?

Tôi đã quá chán chường rồi.

Tôi mặc anh thích làm gì thì làm, hai hàng nước mắt chảy dọc hai bên gò má, bất lực, tủi nhục:- Buông tha cho tôi đi!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 11: Chiếm đoạt


- Cô xứng đáng làm gái hơn là làm tiểu thư nhà Tư Đồ đấy!- Đúng.....tôi xứng đáng làm gái!- Nếu cô làm gái, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn!Đúng, tôi không bằng con đĩ.Cứ như vậy nhẫn tâm tiến vào, co rút, chiếm đoạt.

Không ngừng thay đổi các tư thế, để cho tôi ở tư thế ti tiện nhất mà chấp nhận sự nhục nhã của anh.Bị va chạm mạnh, xương cốt cả người tôi đều rụng rời.Tim cũng chết lặng, không còn cảm giác được nỗi đau đớn nữa.Nước mắt, cạn khô, chỉ còn lại khóe mắt khô cong.- Buông tha cho tôi đi!Tôi không biết mình nói câu này biết bao nhiêu lần trong cơn cục vọng điên cuồng đêm đó.- Đã thỏa mãn anh chưa?Mấy tiếng sau, Tiểu Dực tỉnh lại.

Vì sự hành hạ điên cuồng của đêm hôm qua, làm cả người mất hết sức lực.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy căn phòng lộn xộn, quần áo rách rơi lả tả có dính chút máu.- Có đau không?Tôi không còn chút sức lực bào, nước mắt khô cạn, cơ thể trần trụi nằm sấp dưới đất.

Đau?

Anh ta hỏi tôi có đau không?

Chết cả xác lẫn hồn rồi, còn biết đau là gì, chỉ biết nhục thôi.- Tại sao còn để tôi sống?- ....Tiểu Dực nhìn tôi một lúc khá lâu.

Nếu là trước kia, tôi sẽ thẹn đỏ mặt.

Còn bây giờ là sự căm ghét tột cùng.- Anh muốn gì nữa?Tiểu Dực không trả lời tôi, anh lẳng lặng cúi xuống bế thốc tôi lên rồi đặt nhẹ xuống giường, đắp chăn bông lên người tôi.

Tôi cũng không mấy mảnh mai.- Tôi muốn cô sống!- Ừ.....sống để làm vật thỏa mãn dục vọng của anh!- Đói không?- .....- Lát nữa sẽ có người mang thức lên cho cô!Dứt lời, anh nhanh chóng mặc quần áo vào rồi rời khỏi phòng.

Tôi mệt mỏi nhìn chằm chằm lên trần nhà, sự tuyệt vọng chán chường khiến mắt tôi không chống đỡ nổi, mau chóng chìm vào giấc ngủ.Bên mũi thoang thoảng mùi cháo sườn mà tôi rất thích.....Tay tôi có ai đó nhấc lên rồi chạm vào vết thương.

Rất xót, nhưng tôi không muốn động mình một chút nào.- Có đau không ?- Phải băng bó lại, nếu không sẽ bị nhiễm trùng!- Em đừng tự làm tổn thương mình nữa!Nhất nhất nếu là năm xưa, Tiểu Dực sẽ thường xuyên nhắc nhở tôi và trách móc tôi nếu người tôi có vết xước nào đó.

Còn bây giờ, chỉ là trong mơ.Và quan trọng hơn, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra...*

Tác giả: Giang Ha*Tôi choàng tỉnh dậy, có thể đã bớt đau và bớt mệt hơn.

Vạch chăn ra, thấy người đã mặc quần áo từ bao giờ, vết thương ở cổ tay đã được băng bó.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 12


Tiểu Dực vẫn còn quan tâm đến tôi.

Nếu không quan tâm, sẽ không mặc quần áo cho tôi, cũng không băng bó cổ tay cho tôi.

Tôi trở mình quay mặt vào tường, bức tường trắng đã ngà màu.

Ngày còn nhỏ.

Tiểu Dực hay dắt tôi đứng trước bóng đèn mờ và hỏi:- Tiểu Nhan, tại sao em nhỏ thế?- Mẹ nói thức ăn em nuốt vào bụng bỏ đi nuôi anh hết rồi!

- Vậy em cứ ăn đi!

Để thức ăn nuôi anh béo, anh sẽ nuôi lại em!- Nuôi em á!

Anh Tiểu Dực sau này còn phải nuôi vợ mà!- Vợ là của sau này!Tiểu Dực xoa đầu tôi, ánh mắt long lanh chớp một cái:- Em gái anh là của hiện tại!Tôi đã rất tâm đắc câu nói ấy trong suốt nột thời gian dài.

Tôi đã từ chối rất nhiều người tỏ tình.

Tiểu Dực cũng ngạc nhiên hỏi:- Sao em từ chối nhiều người thế?

Có bạn trai không thích à?- Không!

Em chỉ thích anh nuôi em thôi.Lúc ấy, tôi cũng nhẩy lên ôm cổ anh và thơm chụt một cái.

Tôi nhớ, Tiểu Dực lúc đó đã ngượng chín cả mặt.

Thời gian không chờ đợi ta, cũng không gọi ta để cùng chạy.*

Tác giả: Giang Ha*Khi cơ thể tôi đã khỏi đau, tôi thường bám vào song sắt nhìn xuống sân khu nhà bị nhốt, ngày ngày chứng kiến Tiểu Dực đi sớm về khuya, có hôm say rượu loạng choạng ra khỏi ô tô.

Thi thoảng anh cũng ngước lên nhìn về phía tôi.

Có hôm thì tay ôm eo một người phụ nữ xinh đẹp bốc lửa để thỏa mãn dục vọng.

Một hôm....Rầm!!!Tôi đang lơ mơ ngủ thì có ai đó đạp cửa vào.

Thúc tôi dậy.

Tiểu Dực vất một chiếc váy lụa màu đen cho tôi, nói:- Mặc vào rồi đi theo tôi!- Tôi không đi!Tôi vất chiếc váy về phía anh, nằm xuống trùm chăn chống đối.

Chiếc chăn lại bị thốc lên, Tiểu Dực thô bạo nắm lấy cổ tay tôi lôi dậy:- Đi!- Anh làm tay tôi đau!- Biết điều thì đã không thảm như vậy!Dứt lời, Tiểu Dực gọi vọng ra bên ngoài:- Vào đi!Dứt lời, một tốp người tay xách dụng cụ đi vào, mặt lạnh như tiền dữ chặt lấy người tôi, chờ lệnh của Tiểu Dực :- Biến cô ta thành người cho tôi!

Đừng để bộ dạng xấu xí này dọa khách mời!- Vâng!

Lão gia...- Anh muốn làm gì?Tôi vùng vẫy căm tức nhìn Tiểu Dực, đổi lại, anh cười nhạt:- Người ở, cũng phải lung linh!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 13


Được!

Muốn làm gì thì làm đi.

Tôi cười nhạt, mặc cho đám người của Tiểu Dực gọi vào, muốn làm gì thì làm.

Điều quan trọng bây giờ, tôi có phản bác thế nào, kết quả, anh vẫn chỉ coi tôi như con ở trả nợ cho anh.- Tóc của cô ta thật rối!Người đàn bà làm tóc cho tôi cau có kêu, chiếc lược trên tay bà ta chải vào tóc tôi, ra sức giật và kéo mạnh.

Tôi đau đến ứa nước mắt, da đầu có dấu hiệu tê dại.- Làm ơn nhẹ tay !- Người như cô thì cần gì nhẹ!Bà ta hừ lạnh:- Bà đây chưa xén tóc cô đi là may rồi đấy!- Bà...Tôi đang có ý định phản kháng lại bà ta thì bị cô thợ trang điểm bóp chặt lấy má, ép tôi nhìn cô ta.

Cô ta gằn lên:- Quay cái mặt ra đây!

Cô thích chống đối à?Tôi gạt tay cô ta ra.Trừng mắt lên:- Làm thì làm, không làm thì biến!- Mẹ...cô ta dám quát con!Tôi nhếch mép cười nhạt.

Thì ra là hai mẹ con với nhau.

Bà mẹ thấy đứa con gái bị tôi quát, bèn giật tóc tôi thật mạnh:- Ngồi yên!Da đầu tôi gần như mất cảm giác.

Không biết có bao nhiêu sợi tóc rụng khỏi đầu tôi.

Chỉ biết dưới chân tôi thỉnh thoảngg có vài nhúm tóc rối bay lả tả.- Đã xấu xí lại còn kênh kiệu!

Cô tưởng cô là tiểu thư à?Phải, tôi cười trừ.

Tôi đâu còn tiểu thư nữa.Tôi kênh kiệu thì được gì.Bây giờ, tôi chỉ là con ở đợ để trả nợ.*

Tác giả: Giang Ha*- Xong chưa?Trong lúc hai mẹ con kia dày vò tôi thì Tiểu Dực đẩy cửa bước vào, mặt lạnh tanh hỏi.

Người mẹ vất máy làm quăn xuống, hồ hởi trả lời:- Xong ngay, thưa lão gia!Tiểu Dực nhìn tôi, tôi cảm nhận được dù ánh mắt của tôi bướng bỉnh nhìn đi chỗ khác.

- Tóc ở đâu rụng nhiều thế này?Tiểu Dực cau mày nhìn xuống đất, nơi những nhúm tóc bay lả tả.

Thợ làm tóc vội thanh minh:- Là tóc của cô ta bẩn quá nên....Chát!Cái tát làm tôi giật mình nhìn lên
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 14


Chát!Cái tát làm tôi giật mình nhìn lên.- Tôi thuê bà về để hóa trang cho cô ta!

Đừng vượt quá bổn phận của mình.- Xin lão gia tha lỗi…..xin lão gia tha lỗi….!Tiểu Dực rút trong túi ra chiếc khăn mùi xoa, lau tay.

Tuy nhiên, lại không nhìn tôi lấy một cái, xoay người rời khỏi phòng.

Da đầu tôi đã bớt tê dại.

Nếu là trước đây….mà thôi, quá khứ là quá khứ.

Hiện tại là hiện tại.

Tôi không thể cứ đắm chìm mãi trong những hồi ức tốt đẹp ấy mà quên đi những tội ác ở trước mắt.- Tiểu thư, xin cô tha lỗi, là chúng tôi không biết điều!Tôi nhìn người đàn bà cùng đứa con gái của bà ta.

Thái độc của họ quay ngoắt 180 độ, ánh mắt khinh rẻ tôi ban nãy đã không còn, thay vào đó là sự khúm núm.- Tóc của tiểu thư hơi rối.

Nếu tôi có làm đau thì tiểu thư cứ bảo!- Thôi được rồi!Chiếc lược của bà ta vừa chạm vào tóc đã bị tôi gạt ra.

Tôi cười nhạt:- Không cần nữa đâu.

Nếu còn trang điểm tiếp cho tôi, e là mẹ con bà sẽ gặp rắc rối lớn!Tôi thay vội chiếc đầm dạ hội màu đen bó sát người, cao cổ.

Nhìn sơ qua trong gương thì như một quý cô.

Nhưng nhìn gần lại, ánh mắt không giấu khỏi sự tiều tụy và mệt mỏi.- Xong chưa?- Xong rồi!Thấy tôi bước xuống sảnh chính, Tiểu Dực thoáng đơ mặt một lúc, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm, gật đầu một cái:- Đi!Tôi chỉnh lại váy, cười mỉm, sau lưng dắt chiếc kéo cắt tóc của thợ make up.

Đêm nay, một là Tiểu Dực chết, hai là tôi chết.

Ba là cả hai cùng chết để xuống hoàng tuyền xá tội với ba mẹ tôi dưới đó.- Tôi không hi vọng cô đeo bộ mặt đó đi dọa khách mời!- Tôi đã chấp nhận đi với anh, anh còn muốn gì nữa?- Đừng nói là chấp nhận!

Bản thân cô phải biết tự ý thức mình đang ở đâu.- …Tôi im lặng, không nói gì.

Cười cũng đã cười rồi, khóc thì cũng đã khóc.

Giờ chỉ còn trông chờ vào quyết định của ông trời.

Tôi và Tiểu Dực, ai sẽ sống, ai sẽ chết.- Dừng xe lại!- Lí do?Tôi siết chặt chiếc kéo trong tay, bình tĩnh đáp:- Tôi muốn đi đại tiện!- Sắp đến nơi rồi!Tiểu Dực nhíu mày.

Tôi liếc nhìn hai bên cánh đồng cỏ lau, nơi này vừa thích hợp để giết chết Tiểu Dực, lại vừa thích hợp để chạy trốn, còn gì tuyệt bằng?- Tôi không chịu nôi nữa!- Tài xế Lương, đi theo cô ta!- Không được, tôi muốn đi một mình!- Cô không được phép đi một mình!Tôi biết, tôi biết thế nào, Tiểu Dực cũng không cho tôi đi một mình..- Tôi đi với cô!Tôi biết mà.

Tôi cùng Tiểu Dực đi sâu vào cánh đồng cỏ lau.

Cảm thấy đủ xa nơi ô tô đang đỗ, tôi an tâm nói:- Anh quay mặt đi!- Trên người cô còn cái gì mà tôi chưa được nhìn?

Cái giá của cô đang nằm trong tay tôi rồi!- Vậy anh muốn nhìn tôi đái lắm sao?Tiểu Dực im lặng, không nói gì.

Anh quay lưng lại, đi lên phía trước hai bước, châm điếu thuốc lên hút.

Lúc này, tôi chớp sẵn thời cơ, rút chiếc kéo ra, chậm rãi tiến về phía anh.“Tiểu Dực, anh phải chết…..tôi tuyệt đối không để anh sống đâu!”

Sắp tới rồi…1 mét50 cm…..Tấm lưng rộng lớn của Tiểu Dực ở ngay trước mắt.

Tôi nghiến răng nắm chặt chiếc kéo nhắm tới mà đâm.Đâm!!!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 15


Phần 14- Xong chưa?Tiểu Dực quay người lại, tôi thất thần nhìn lên, chiếc kéo dấu sau lưng.

Tại sao, cơ hội tốt như vậy tôi lại không chớp lấy?

Khi nãy mũi kéo chạm áo anh, tôi đã không đủ liều lĩnh để đâm thủng tấm lưng kia.- Đằng sau có gì à?- Không!Tôi lắc đầu, cố lảng sang chuyện khác :- Đi thôi!Ngồi vào trong xe, lúc này, tôi mới để ý kĩ khuôn mặt của tài xế Lương kia, qua gương chiếu hậu.

Hình như, tôi gặp anh ta ở đâu rồi thì phải.- Đến nơi rồi!Tài xế chở chúng tôi đi qua một cánh đồng dài mấy cây số, phía trước mặt xuất hiện một tòa dinh thự chìm đắm trong ánh đèn vàng xa hoa, diễm lệ.- Xuống xe!Tiểu Dực nói:- Không được cách xa tôi quá 2 mét!- Nếu không thì sao?Tôi nhìn anh đầy thách thức.

Tiểu Dực lập tức đưa tay bóp chặt lấy cằm tôi:- Cô nên nhớ, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!- Ồ, xin chào Ngân thiếu!Trong lúc tôi và Tiểu Dực đang đôi co với nhau, thì có giọng nữ vọng lại từ sau.

Cả hai chúng tôi cùng nhìn.- Mộng tiểu thư ra đây một mình thôi sao?Tiểu Dực cau mày nhìn cô ta, khóe miệng nhếch lên thành đường cong tuyệt hảo.- Chồng tôi đang bận xử lý vài chuyện.

Mời hai người vào!Tôi liếc nhìn cô gái họ Mộng ấy, sau đó cau mày lẽo đẽo bám theo Tiểu Dực.

Họ của Tiểu Dực là họ Ngân, nhưng tôi không biết tên thật của anh là gì.

Có một điều ., quan trọng.

Tiểu Dực kia không thể qua khỏi đêm nay.Để kể về độ xa hoa của bữa tiệc này, tấu sớ có lẽ dài dằng dặng.

- Đứng đây đợi tôi!Tiểu Dực dắt tôi đi tới tượng đá điêu khắc.

Sau đó có một vài ông tai to mặt lớn ra bắt chuyện nên Tiểu Dực không thể theo sát tôi .Hay nhân lúc này.

Tôi trốn?
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 16


Hay, nhân lúc này tôi trốn?Ý nghĩ ấy vừa nảy sinh ngay lập tức đã tắt ngủm.

Tôi trốn rồi ai trả món nợ thay ba mẹ tôi?

Tôi nhìn Tiểu Dực, sau đó cầm tạm ly rượu vang bày trên bàn nhấm thử.

Nhưng đứng chổng chơ như vậy thì vô duyên quá.

- Á.....!Tôi xoay người, định rời đi, thật chẳng ngờ, va phải người phụ nữ đứng đằng sau, khiến ly rượu trên tay đổ lên váy của cô ta, ướt đẫm một mảng.- Váy của tôi!- Tôi xin lỗi!- Mắt cô bị lác à?

- Tôi....- Hay là cô cố ý?Tôi muốn giải thích nhưng chưa mở miệng ra đã bị cô ta chặn ngang họng.

Cô ta có vẻ khá chanh chua và kiêu ngạo.

Tôi cố giữ bình tĩnh để nói lời xin lỗi:- Tôi không biết cô đứng ở sau!

Xin lỗi....váy cô tôi sẽ.. .Bốp!Tôi ngỡ ngàng trước cái tát của cô ta, má phải của tôi trở lên nóng rực.

- Cô ghen tị với tôi đúng không?

- Tôi.....- Đừng tưởng có thể tham gia buổi tiệc này, cô cao quý lắm!Tôi im lặng, không nói gì.

Vì tôi đang rất bối rối.

Nếu tôi đánh lại cô ta như đánh mấy đứa làm khó dễ tôi hồi cấp 2 thì sao nhỉ?- Tôi xin lỗi!Tại sao tôi phải nói vậy?

Tôi chọn cách im lặng là vì lí do gì?

Tôi đưa mắt nhìn phản ứng của Tiểu Dực.

Chỉ thấy anh hờ hững nhìn tôi, sau cùng lại quay vào tiếp chuyện của những người kia.- Đừng chỉ nói xin lỗi!Vị tiểu thư kia hừ lạnh, sau đó nhấc ly rượu trên bàn, tạt vào mặt tôi:- Lời xin lỗi chỉ hiệu lực khi cô nhận lại hình phạt!Tôi đưa tay lau mặt, mùi rượu nồng nặc, xộc vài mũi gây choáng váng đầu óc.

Thứ rượu này xem chừng rất nặng.Tôi loạng choạng chen vào đám đông đang thì thầm to nhỏ, tìm nơi bào đó yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Tôi đã đủ xấu hổ lắm rồi.- Tiểu thư xinh đẹp, cô đi đâu thế?Trong lúc tôi loạng choạng bởi men rượu nồng.

Có một gã đàn ông trung niên chặn đường tôi, giọng nói đặc sệt mùi trêu ghẹo:- Nhìn có vẻ xinh ghê!- Ông là ai?- Khách mời!

Một tỉ phú.....Ông ta cười ta cười phá lên sau đó liếm môi nuốt nước bọt:- Tiểu thư đây không biết có nhã hứng không ?

Tôi hứa sẽ không để cô chịu thiệt.Vừa nói, lão vừa đưa bàn tay dơ bẩn lên vuốt má tôi.

Tôi kinh hãi gạt ra lùi về sau:- Ông muốn làm gì?- Tiểu thư không hiểu ý tôi à?Đoạn ông ta cười:- Ngủ với tôi đi, chịu không?

- Ông đừng quá đáng!Lúc này tôi đã thôi bị men rượu làm choáng.

Tôi quay đầu muốn bỏ chạy thì chợt nhận ra, mình đang ở cuối hành lang tối tăm.- Chạy đâu cho thoát!Lão túm lấy vai tôi, kéo lại, tôi cố gắng phản ứng lại, thật chẳng ngờ, lực kéo mạnh khiến cổ váy rách cái xoẹt.

Miếng dán ngực lộ ra, tộ thét lên ngồi thụp xuống.

- Chà, nhìn ngon phết!Lão ta đưa tay vuốt ve lưng tôi, nuốt nước bọt ừng ực.

Bàn tay nóng ran khiến người tôi nổi hết da gà.- Biến đi!

Tôi gào thét trong vô vọng.

Ngay lúc tay lão chuẩn bị lột miếng dán trên người tôi thì đằng sau lão xuất hiện cái bóng đen, trong chớp mắt, một cước đạp lão dúi vào góc tường:- Thằng già khốn kiếp, chán sống rồi à?
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 17


- Thằng già khốn kiếp, chán sống rồi à?Tôi run lẩy bẩy nhìn lão già bị đánh cho nhấc người lên, sau đó nhìn cái bóng ấy:- Tiểu…..- Tiểu thư, cô có sao không?Ngay khi tôi muốn gọi tên Tiểu Dực, thì người đó bật đèn flash ở điện thoại lên, rọi vào.

Lúc này, tôi mới kịp nhận ra, đó chẳng phải Tiểu Dực.- Tôi không sao!Tôi quơ lấy mảnh váy bị xé rách, quấn vào vùng ngực bị hở.

Người đàn ông trước mặt tôi thấy vậy ho nhẹ một cái vội tắt đèn, biết ý quay đi.

Anh ta còn cởi áo vest rồi choàng cho tôi.- Đê tiện thật!

Dám làm điều xằng bậy ngay trong nhà của bổn thiếu!Hắn đi tới đá “bụp” vào người lão gia kia, sau đó cúi xuống hỏi tôi:- Không sao chứ?- Không sao…Tôi lắc đầu đứng dậy, hai vai sưng tấy lên vì ban nãy, bị lão ta dồn vào tường.- Cô đi một mình à?- Không…tôi đi với bạn!Người đó ồ lên một tiếng, sau đó bấm điện thoại gọi cho bảo vệ:- Ra ngay hoa viên lôi cổ tên dê cụ này đi!

Dám càn quấy khách mời.- Cảm ơn!Tôi nhìn lên người đàn ông ấy, lúc này dưới ánh sáng mập mờ của đèn flash, nụ cười của hắn tỏa ra như ánh lửa, khiến tôi vừa sửng sốt, vừa điêu đứng.- Cô tên gì nhỉ?Hắn đột nhiên hỏi, khiến tôi ấp ủng đỏ mặt quay đi, lát sau mới trả lời:- Tư…Tư Đồ Tân Nhan!- Ồ, con nhà Tư Đồ à?Tôi tròn xoe mắt nhìn anh ta đầy bất ngờ.

Không thể tin được, dòng họ Tư Đồ nhà tôi lại có tiếng như vậy.- Xin chào, tôi tên Kình Niên!Hắn bật cười, sau đó gượng gạo gãi đầu:- Chắc lần đầu tiên cô nghe đến nhỉ.

Tôi mới từ nước ngoài về nên chẳng mấy người biết.Kình Niên đỡ tôi dậy, đi ra đến dẻo hành lang có ánh sáng, lúc này hắn mới thốt lên:- Chà, cô xinh đẹp thật đấy!Tôi quay mặt đi chỗ khác, cười gượng.

Kình Niên trong lần đầu tiên tôi gặp là như vậy đấy.- Cô đã đi đâu?- Anh còn biết quan tâm đến tôi sao?Tôi bước vào sảnh chính của buổi tiệc, chiếc áo vest trên người càng giữ chặt hơn.

Tôi cảm thấy, không giữ chặt, miếng dán ngực sẽ rơi xuống mất.

Lúc này, Tiểu Dực mặt đen ngòm đi tới, hỏi tôi như tra khảo.Tôi cười nhạt đáp lại.- Chiếc áo này ở đâu ra?Tiểu Dực liếc nhìn chiếc váy tả tơi trên người tôi, sau đó nhướn mày lên khi nhìn thấy áo vest xám:- Cô vừa đi đầu về?- Đi tạo quan hệ!Tôi giữ chặt lấy chiếc áo, cố tình chọc tức Tiểu Dực.

Chỉ trong chớp mắt, anh đã bắt lấy cổ tay tôi siết chặt:- Cô chưa đủ tuổi!Tôi cười khẩy:- Chính vì tôi chưa đủ 18 nên tôi có quyền kiện anh, anh tin không?- Cô muốn chết sao?Cổ tay tôi bị siết đến độ mất hết cảm giác.

Có lẽ, Tiểu Dực đang rất tức giận.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 18


- Ngân thiếu, gặp anh ở đây mừng quá!Trong lúc tôi và Tiểu Dực đấu khẩu với nhau bằng ánh mắt, thì cô tiểu thư bị tôi đổ rượu lên áo tiến lại bắt chuyện.

Cô ta thấy tôi thì sừng lên:- Lại là cô à?- Thì....- Ngân thiếu, anh quen cô ta sao?Tiểu Dực đưa mắt nhìn tôi, sau đó điềm nhiên trả lời:- Người của tôi!Lúc này, tôi mới thấy dao động một chút.

Tôi còn tưởng anh sẽ nói " tôi không quen cô ta!".

Nhưng câu sau của anh như cái tát vào mặt tôi, vô cùng đau rát:- Người ở!- Ô!

Vậy sao anh không đi cùng tôi.

Đi với cô ta, chân tay vụng về, anh không sợ mất mặt sao?- Sợ chứ !Tôi im lặng nhìn ra chỗ khác.

Tôi biết, thân phận hiện tại của tôi đang ở đâu.- Anh xem.

Váy tôi bị cô ta đổ rượu lên nè, hỏng hết cả buổi tiệc!

Cô tiểu thư kia phụng phịu trưng chiếc váy loang lổ vết rượu kể lể.

Tiểu Dực không biết là đang muốn hay khôn khéo, anh mỉm cười:.- Tôi mời cô nhảy một điệu được không?

Coi như chuộc lỗi chi sự ngu dốt của cô ta!- Được!Cô ả lập tức gật đầu.

Tâm trạng tôi bấy giờ lạnh như băng, một sự sỉ nhục hiện lên rõ Giữa ánh đèn mờ của buổi tiệc, nam thanh nữ tú tài phiệt ôm nhau nhảy đắm đuối, dưới sự trầm trồ của khách mời.

Mình tôi tự người vào bàn cười buồn .- Tiểu thư, tôi mời cô nhảy được chứ?Trong ánh đèn neon mờ, tôi thấy một người đàn ông vận vest trắng đứng trước mặt, nụ cười rạng rỡ:- Kình Niên thiếu gia?
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 19


- Tôi tưởng cô về rồi chứ ?- Tôi đợi bạn!Kình Niên nghiêng người, chìa tay trái ra:- Nhảy với tôi chứ?Tôi nhìn anh ta, sau đó nhìn xuống bàn tay kia, muốn gật đầu thì có giọng nói hơi mùi thuốc súng chen ngang:- Không làm phiền Kình thiếu chứ?Tiểu Dực đi tới bên cạnh tôi, một tay ôm chặt lấy eo tôi, thản nhiên nói:- Cô ấy là người của tôi!Kình Niên dĩ nhiên hiểu chuyện.

Anh ta gật gù cười, sau đó chỉ về phía tiểu thư đang bị bỏ rơi giữa sàn nhảy kia:- Người của anh mà để cô ấy bơ vơ một mình như vậy à?- Không sao đâu Kình thiếu!Thực, tôi sắp chết ngạt với mùi thuốc súng quanh đây rồi.

- Tư Đồ tiểu thư đã ở đây, thì đều là khách mời của Thần gia.

Nào, tôi mời cô nhảy!Sự quả quyết của Kình Niên khiến Tiểu Dực không sai địch nổi.- Anh Kình Thương đang chờ Ngân Thiếu ở phòng sách đấy!Tôi cứ thế được Kình Niên dắt đi trước ánh mắt khó đăm đăm của Tiểu Dực.

Nhận thấy sự khó xử của tôi, Kình Niên bèn ghé tai nói nhỏ:- Yên tâm, có tôi ở đây, Ngân Mặc không làm gì cô đâu!Dĩ nhiên, vế trước của Kình Niên khiến tôi không bận tâm lắm.

Nhưng vế sau đã làm tôi kinh ngạc.

"Ngân Mặc" thì ra là tên của anh.
 
Back
Top Bottom