Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)

Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 62


Cộc...cộc...cộc!!!!Tôi chậm rãi bước từng bước một lên bậc thang đá cũ kĩ.

Trong bóng tối có thể thấy được rêu mọc kín, nếu đi không cẩn thận sẽ bị trượt ngã bất kì lúc nào không hay.

Trong không gian tinhc mịch chỉ có tiếng kêu của cú và tạp âm của mọt vài con vật nhỏ khác, chỉ cần chúng ngừng kêu một chứt, lập tức nỗi sợ trong tôi sẽ dâng lên.

Khi nãy bước đến trước căn nhà gỗ kia, tôi bị ánh nến vàng trong đó thu hút.

Tim ngừng một nhịp.

Có khi nào lát nữa, mình sẽ được gặp Tiểu Dực ở trong đó.

Xa nhau 1 giây là nhung nhớ, huống hồ...gần chục năm trôi qua rồi.

- Đến rồi à!

Một giọng nam khàn khàn cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

Tôi giật mình quay lại nhìn, có một người đàn ông trùm mũ lưỡi trai màu đen, che kín mặt bằng khẩu trang, tay xách một va li đen, đi từ dưới đi lên.

Tôi hết hồn.

Không lẽ nãy giờ gã đi phía sau tôi ư, tại sao tôi không nghe tiếng chân?- Đi theo tôi!Gã lướt qua người tôi, một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua mũi.

Hương vị này tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó.

Nhưng tâm trạng tôi đang rất rối bời, tâm trí đâu mà để ý tới mấy thứ đó nữa.

Tôi nín thở đi theo người đàn ông.

Thật kì lạ, gã không dẫn tôi vào căn nhà gỗ có anh nến.

Gã đưa tôi vào một căn nhà sâu tít trong bụi cỏ.

Kẽo...kẹtCánh cửa gỗ cũ kĩ mở ra, tôi thấy có rất nhiều bụi bay xuống, Tơ nhện răng xung quanh, đem lại cho tôi cảm giác lạnh lẽo, rợn người.

Bên trong có rất nhiều đồ vật, dụng cụ ngổn ngang.

Thứ thì mốc xanh mốc vàng, thứ thì mạng nhện bám đầy và hầu hết, tất cả đều khoác lên đó một lớp bụi trắng dày đặc.

Căn nhà này nhìn bên ngoài tuy nhỉ nhưng trong thì sâu vô biên.

Đi mãi tôi mới thấy, phía cuối còn có một căn phòng khác.

Lúc này đây, người đàn ông kia mới dừng lại, lấy trong túi ra chiếc chìa khoá đã hoen gỉ, mở cửa bước vào.

Sau khi xác định không còn ai theo tôi, gã mới lên tiếng:- Con dấu đâu?

Trong lúc tôi còn ngây ngốc, gã đã ngồi xuống ghế từ lúc nào không hay. gã đặt vali lên bàn, từ tối lấy trong túi áo ra một ổ bấm, gã nói:- Thấy nó không?

Chỉ cần con dấu không được giao ra đây, hoặc là cô có ý định dối trá...lập tức...bùn!!!Gã cười lớn:- Tôi cho người cô thương nổ tung!Lúc này tôi mới ý thức được tình nghiêm trọng của vấn đề.

Tôi cau mày nhìn gã, sau đó lấy trong túi ra chiếc hộp đựng con dấu, đặt lên bàn, dĩ nhiên không có ý dao con dấu ấy, tôi phải ra điều kiện:- Chúng ta trao đổi, tôi đưa anh con dấu, anh đưa tôi chiệc nút đó.

Đây là cả gia tài của Louis, không đơn giản muốn lấy là lấy.

Ngân Mặc có thể chết, tôi cũng sắn sàng liều chết để lấy lại, chỉ cần anh gian dối!Gã ta cười lớn, vất chiếc nút bấm về phía tôi.

Theo phải xạ, tôi đưa tay ra chộp lấy. gã làm vậy, không sợ tôi ôm của chạy lấy người sao?- Tôi cho cô!

Mạng sống của hắn với tôi không quan trọng!Vừa nói, gã vừa bước tới cạnh tôi, đoạt con dấu từ tay tôi, nói:- Thành giao!Giây phút này, tôi chỉ sợ gã phát hiện ra đó là đồ giả, không biết tôi sẽ chết trước, hay Ngân Mặc chết trước.

- Người cô cần chắc cô cũng biết đang ở đâu!

Đi đi, thứ tôi cần tôii đã có!Giao dịch với gã xong, tôi mau chóng rời khỏi căn nhà gỗ đó, cố gắng không làm kích động đến cái nút trong tay.

Giám bắt Tiểu Dực đi, gã tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Đi mãi cuối cùng cũn thoát khỏi bụi cây và nơi có kẻ nguy hiểm kia đang đứng, tôi từng bước tiến lại gần căn nhà có ánh nên kia.Tiểu Dực, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?Lần này, tôi đã gặp được rồi, hơi thở của tôi dần trở lên gấp gáp, vội vàng.

Tôi nóng ruột đẩy cửa xông vào, thấy ở giữa nhà có một chiếc ghế, trói người đàn ông.

Là anh, đúng là anh rồi!

Mái tóc cắt gọn, chiếc áo sơ mi màu trắng tinh tế, đặc biệt là cách bặm môi chỉ anh mới có.

Tôi lớn tiếng gọi:- Tiểu Dực!Phát giác được có người gọi, mà thanh âm đó cực quem thuộc, người đàn ông đó thôi bặm môi, đôi tai đỏ lên, dường như có sự xúc động mãnh liệt dồn lên:- Là...là em ư?
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 62


- Anh......Tôi nhào tới bên cạnh ghế, mọi cảm xúc ùa về.

Bóng hình ấy như lạ như quen, như mơ như mộng.

Cho dù anh bị nhốt nhiều ngày mồ hôi và máu trộn lẫn nhau, nhưng tôi vẫn ngửi thầy mùi bạc hà nhẹ dịu, thứ cảm xúc ùa về.

Tôi xúc động dằng xé đống băng dính đang trói anh, cào mạnh đến nỗi, móng tay bật ra túa máu.- Nhẹ nhàng thôi.

Em nhìn tay em kìa!- Anh, em xin lỗi!Tôi ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh, mọi đau khổ tủi nhục, cả sự ân hận muộn màng hiện lên rõ trong đồng tử đầy mệt mỏi của anh.

Miếng băng dính cuối cùng được tháo ra.

Tiểu Dực tê liệt hai chân, đến nỗi suýt ngã.

Tôi quàng tay anh qua cổ rồi đỡ anh ra khỏi nơi quái quỷ này.

Chạy được một đoạn, tôi thấy phía sau có tiếng lùng xục.

Thiết nghĩ, đối phương đã phát giác ra mình bị lừa, tôi kinh hãi đẩy nhanh tốc độ.

Chạy xuống đến chân đồi, tôi thấy có xe đậu sẵn ở đó.

Tiêu Ngâm vừa lúc xuống xe.

Có lẽ gã mới tới.

Thấy 2 người chúng tôi, gã mau chóng chạy tới.

Được nửa bước thì khựng lại.

Mặt biến sắc.Tôi khó hiểu hét lớn:- Còn đứng đó làm gì, không mau ra đỡ!- Dám tiến một bước, ông tiễn chúng mày về trời!Bước chân tôi chững lại, phía sau truyền đến âm thanh khàn đặc, u uất, nghe mà đến rợn tai.

Tiếp theo đó, ống súng sắt lạnh lẽo chạm đầu tôi.Tôi run rẩy không dám nhìn lại.

Đến thở cũng không dám.

Trong lúc mọi thứ còn hỗn độn, Dương Tư tóm nhanh lấy tôi, tay trái ghì cổ, tay phải cầm súng dí vào thái dương của tôi, dùng chân đẩy Tiểu Dực ngã dúi xuống chân Tiêu Ngâm.

Thân thủ nhanh gọn đến kinh người.- Một là giao con dấu thật ra đây, 2 là cô ta chết!- Không được làm hại Tân Nhan!Tiểu Dực nén đau đứng dậy, chập choạng suýt ngã vẫn không quên hétb lên cảnh cáo:- Mày dám đụng đến một cọng tóc của cô ấy, tao cho mày sống không bằng chết!Dương Tư bật cừơi khanh khách, nụ cười không dấu diếm được sự tàn bạo của gã:- Thách tao?Dứt lời, gã động tay một cái, cán súng dáng mạnh vào trán tôi, tôi thấy choáng váng, từ vết ghè, tôi thấy có dòng nước ấm nóng nhầy nhụa chảy qua.

Dưới ánh trăng dát vàng, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc khuôn mặt xanh xao.Tiểu Dực trông vậy bèn điên cuồng lao tới:- Thằng khốn, tao diết mày!Đoàng!!!!!Tiếng súng nổ vang trong đêm đen, đám quạ đen trên ngọn đồi bay tán loạn,sóng biển vốn đã ngừng đánh vào bờ, lại một lần nữa cuồn cuộn đánh dữ dội hơn, tung bọt trắng xoá.- Không!!!!!Tôi hét lớn, nhìn Tiểu Dực đang từ từ gục ngã dưới mũi súng của Dương Tư.

Máu ở bụng anh chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng vốn đã lấm lem của anh.

Tiểu Dực cố gắng ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt yếu ớt sắp không trụ nổi, anh muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng sóng biển ồn ào đã át đi hơi thở thoi thóp và tiếng nói thều thào của anh.

Mặc cho tôi gào khóc trong trong vô vọng, thứ âm thanh chết tiệt kia vẫn không chịu ngừng.

Tiểu Dực cứ thế gục xuống nền đất lạnh lẽo, đôi bàn tay lấm lem đất cát chạm tới ngón chân tôi.- Dương Tư, tên khốn khiếp.

Ngân Mặc và Tư Đồ Tân Nhan có liên quan gì tới chuyện này.

Mày dám tàn sát vô tội!- Lũ người chúng mày bất nhân, vậy lí gì đòi tao có nghĩa.

Chính mày là người hại chết Linh San!

Không vì thế thân cho mày, cô ấy cũng không đến nỗi bị sói xé xác.

Mày không ân hận, mày vẫn sống nhởn nhơ!- Tất cả im hết đi!Tôi hét lớn, run rẩy nhìn Tiểu Dực nằm im bất động.

Vậy là, hạnh phúc cũng chẳng tày gang. nhìn người mình thương lại một lần nữa rời xa mình.

Một nỗi tuyệt vọng dâng lên tận đáy lòng.

Tôi còn thiết tồn tại làm gì nữa, Hi vọng làm gì để rồi lại thất vọng.

Tâm trạng tôi rơi xuống đáy vực thẳm.

Cuộc đôi co giữa 2 người kia, tôi không lọt vào tai dù chỉ 1 chữ.

Tiểu DựcNgân MặcTư Đồ DựcĐầu óc tôi quay cuồng, tôi...tôi hình như tôi còn con dao găm trong người, tôi...hình như tôi không ổn...mắt tôi không còn nhìn ra đâu là người, đâu là mặt đất.

Tôi hét lớn trở mình thoát khỏi sự kiểm soát của Dương Tư.- Chết đi.....Đoàng!!!!Tiêu Ngâm chết sững nhìn cảnh tượng trước mắt.

Còn Dương Tư, tay cầm súng của gã run lên, họng súng bốc khói.

Gã nở nụ cười man rợ...nhưng chưa tày gang, gã chợt trừng mắt lên, mặt biến sắc nhìn xuống.

Tôi thở không ra hơi nhưng vẫn thấy mãn nguyện với những gì mình đã làm.

Bụng đau nhói đến giữ dội.

Tôi không còn đứng vững nữa,tay buông khỏi con dao đang găm chặt ở lồng ngực gã, Từ từ ngã xuống trước họng súng vô tình.

Mọi thứ trở lên mơ hồ, tôi mỉm cười khẽ nói với chàng trai bất động bên cạnh:"Em tới đây...anh trai!"
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 64


Một ngày nắng đẹp tại bang Texas, dòng người ồ ạt qua lại tấp nập.

Nghe nói hôm nay có hội chợ mở tại khu trường tiểu học nội trú.

Một hội trợ khá lớn và quy mô, nơi đây mở cửa chào đón khách thập phương tới.

Nghe nói diễn ra các sự kiện trong một tuần.

Tôi nhìn tờ áp phích dán trên chiếc xe tải nhỏ, vuốt cằm suy nghĩ xem có nên đi không.

Đáng lẽ tôi đang hưởng lạc ở xứ xở Kim chi, thế nhưng Hồng Hồng mắc bệnh tim bẩm sinh nên cả nhà phải đưa thằng bé sang Mỹ làm cuộc đại phẫu thuật.

Tuy ca mổ thành công, thế nhưng bác sĩ nói, cần theo dõi thêm và cần thời gian hồi phục.

Vậy nên cả nhà giao cho tôi nhiệm vụ trông chừng thằng bé.

Với lí do rất chi là củ chuối: " Chị giỏi Tiếng Anh Mỹ, chị phải ở lại để cho tiện giao tiếp!"

Mặc dù cả nhà trừ Vi Ái Ái ra thì ai cũng biết ngoại ngữ.

Dẫu sao thì nó cũng là cháu tôi, tôi phải làm tròn chức trách của một người bác.Hôm nay được dịp hộ lý chăm Hồng Hồng thay, nên tôi mới rảnh rỗi bắt một chuyến xe ra trường tiểu học Nội trú để hưởng lạc.

Chiếc taxi rất nhanh, đã trở tôi đến khu hội chợ sầm uất.

Bóng bay xanh đỏ kết thành cổng chào, nơi đây người giả thú nhiều hơn người bình thường.Tôi sải dạo bước vào bên trong, có quá nhiều trò chơi và các gian hàng bán đồ handmade được trưng ra, người bán hàng hầu hết đều là trẻ con.

Wow!

Qủa nhiên những nhà kinh doan thiên tài trong tương lai.Rất nhanh mấy trò chơi kia vốn không thu hút tôi bằng những sạp đồ ăn.

Tôi mau chóng sa chân vào quầy kẹo hoa quả.

Những trái táo đỏ mọng xiên bằng 1 chiếc que tre rồi áo một lớp nước đường đun sôi, chỉ cần giơ lên trời ít phút, gió thổi là lớp áo đó sẽ khô.

Tôi nuốt nước miếng nhận lại tiền thối, rồi đưa que kẹo đỏ mọng lên miệng, cắn một miếng giòn rụm.

Wow, đầu tiên là vị ngọt lim của đường, kế tiếp là vị chua chua thanh thanh của trái táo.

Đúng là tuyệt cú mèo ạ.Tôi tính cắn thêm miếng thứ 2 cho đã thì đám trẻ nô nhau từ xa chạy tới, xô vào tôi.

Cứ thế, mỡ đến miệng mèo còn rớt.

Tôi nhìn miếng kẹo tạo lăn long lóc dưới chân.

Thật tiếc, nếu không bám thêm một lớp bụi đen xì, tôi sẽ ứng dụng định luật 3 giây hồi còn học cấp 3."

Oh, Cháu xin lỗi!"

Cô bé tóc vàng hốt hoảng nhìn tôi xin lỗi rối rít.

Tôi á khẩu không biết nên nói gì cho phải, chỉ ậm ừ cười trừ.

Nhưng con é nhìn được sự tiếc nuối của tôi, bèn nhét vào tay tôi một tấm vé.

Con bé nói tiếng địa phương:"Đây là vé xem bài Tarot miễn phí, ở đó có cả kẹo đường cho khách ngồi xem.

Cô có thể qua đó!"

"Không sao, không sao!"

Tôi cười trừ rồi quay bước rời đi, nhét tấm vé vào túi quần rồi tiếc nuối tìm một nơi khác an toàn để ăn.

Tôi lang thang đến cuối hội chợ, chợt có cô gái tóc nâu nhảu ra khỏi chiếc lều trắng dựng tạm bợ.

Hình như váy cô ta đang bén lửa.

Cô ta nhảy cẫng lên hét to cầu cứu:"Cứu tôi...cứ tôi....dập lửa với...á...."

Tôi luống cuống không biết làm gì, thấy có chiếc chổi cỏ dựng gần đó bèn chụp lấy, đập lia lịa vào người cô ta.5 phút sau..."

Cảm ơn cô!"

Cô gái ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi, chiếc váy đen chạm đất cháy xem một nửa, để lộ ra cặp chân trắng bóc."

Cô làm gì mà để váy bốc cháy thế?"

Cô gái ngước lên trời thở dài:"Trách tôi hậu đậu quá, đốt có bó xô thơm mà cũng để bén vào váy!"

Xô thơm?Tôi cũng thắc mắc, xô thì làm sao mà đốt dc nhỉ.

Dường như hiểu đc ý tôi, cô gái gtocs nâu cười phá lên giải thích:"Xô thơm là loại lá thanh khiết, có thể trừ ta hoặc thanh tẩy không khí hoặc ví như người xem bói, chúng có thể dùng để làm sạch năng lượng!"

Xem bói?Tôi móc trong túi ra tấm vé đứa nhóc ban nãy đưa cho, nhìn tên đề trên tấm vé rồi nhìn lên tấm biển viết chằng chịt chữ"Zun Tarot?Thật trùng hợp à nha.

Cô gái nhìn thấy tấm vé trên tay tôi bèn hỏi:"Ủa sao cô có nó?"

"Tôi được cho!"

"À..."

Cô gái gật gù sau đó đứng bật dậy, hướng tay về phía cửa lều, hân hoan chào hàng:"Mời quý cô vào trải nghiệm với tiệm Tarot của tôi!"

Dù tôi không tín nhưng thôi, trước lời mời tử tế và nhiệt tình thì tôi không thể từ chối.

Bước chân vào bên trong, một cảm giác kì quái bao trùm.

Như thể tôi đã từng vào đây 1 lần.

Tôi ngồi xuống ghế gỗ ọp ẹp, trên bàn trưng bày rất nhiều vật dụng cổ quái kèm vài bộ bài to chà bá.

Tôi đưa tay chọc chọc vào quả cầu tròn xoe trên bàn.

Hạy thật, như quả cầu tiên trì mà mấy bà phù thủy trên phim hay dùng ý."

Tiểu thư, cô muốn xem về chuyện gì nào?"

Cô gái tóc nâu kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi, tùy ý cầm lấy một bộ bài.

Tôi lúng túng cười trừ:" Tôi không biết phải xem thứ gì!"

Cô gái xua xua tay tỏ ý không sao, đưa tôi bộ bài đang cầm nói:"Cô xào bài cho tôi, sau đó chọn ra một lá là được"Tôi cầm bài vụng về xáo lên.

Gì chứ bài bạc tôi rất giỏi, thế nhưng xào kiểu này thì tôi chịu.

Bài quá to.Được rồi, đưa tôi xem lá cô rút ra nào.

Cô gái đón lá bài từ tay tôi, sau đó tùy ý lật lên.

Gật gù nói:"The love-Tình yêu là chủ đề cần nói đến!"
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 65


- Này cô gái, cô có nghe qua về duyên phận không?Tôi ngồi ngẩn tò te, duyên phận??

Duyên phận là gì, được miêu tả như nào?

Hiểu được sự khúc mắc của tôi, cô gái ấy cười"hiii" một tiếng rồi chỉ tay vào lá bài giải thích:- Duyên phận là thứ mà ông trời ban cho mỗi người chúng ta, là thứ mà tưởng chừng như có chết thì cũng không thể tách rời hay chối bỏ.

Tôi thấy cho dù cô có cố quên đi người đó thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng, cô với người ta mãi mãi không thể rời xa.

Ít nhất ở trong kiếp này!Nghe đến đây, tôi chợt ngây ngốc nhìn lá bài.

Ừ thì làm sao mà rời xa được.

Dù âm dương cách biệt, thế nhưng đi đâu, làm gì, tôi đều thấy hình bóng của anh quanh quẩn trước mắt.

Tôi cười nói:
- Đáng tiếc, người đó sang cõi khác rồi!Cô gái trước mặt tắt ngấm nụ cười, nhưng vẫn nhướn mày vẻ khó hiểu:- Xin lỗi, tôi không biết...nhưng tôi nghĩ anh ta còn sống!Nói xong cô ta lấy trong hộc bàn ra một chiếc túi nhung đỏ đưa tôi:- Tôi nghĩ hình bóng anh ta vẫn quanh quẩn trong lòng cô nên có thể, bài tôi mới lên như thể anh ta còn sống.

Cô cầm chiếc túi này đi, coi nó là vật may mắn, nó sẽ giúp cô thoải mái hơn!Tôi định lắc đầu từ chối, thế nào mà nhìn đống vật phẩm ế ẩm trên bàn của cô gái đó mà động lòng đón lấy chiếc túi:- Cảm ơn cô!

Của tôi hết...- Free nhé nàng!Lời chưa kịp nói xong thì cô gái đó đã cắt ngang, tôi sững người lại.

Cô gái đó khong nói gì nữa mà nhìn trời mỉm cười rồi trả lời:- Ông trời không cướp đi của ai thứ gì quá lâu đâu!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 67


- Nhường đường cho chúng tôi!Trước cổng nhà A có một đoàn xe phanh gấp.

Đi đầu là xe cảnh sát, theo sau là 3 chiếc xe cứu thương cùng vài chiếc ô tô đen đuổi theo sau.

Từ trong sảnh y tá bác sĩ đẩy xe chạy vội ra đón bệnh nhân.

Người xung quanh đó cũng phải dừng hành động để ngoái lại nhìn.

Có bệnh nhân nào đó nhận ra trong số những y bác sĩ đó, có người được mệnh danh là "thần y", đã lâu lắm rồi không xuất hiện.

Một khi xuất hiện thì ca bệnh này thì chứng tỏ không hề đơn giản.

- Tiểu...D..ực...!Một tia sáng lọt vào khe mắt tôi, tôi lờ mờ nhận ra mình vẫn còn ý thức.

Tôi thấy người ta đang ra sức cấp cứu cho người dàn ông bên cạnh.

Tôi nhận ra đó là Tiểu Dực, bởi bàn tay đầy máu kia, khi nãy đã đưa ra để bịp vết thương cho tôi.- Mau...mau cứ cháu gái tao, không tao cho cái bệnh viện này sụp luôn đấy!Cái giọng này, ngoài ông tôi ra thì còn ai.

Ông tôi vẫn không thể bỏ cái tính lộng quyền như vậy nhỉ.- Ông già chết tiệt, không thấy Ngân Mặc còn nguy kịch hơn sao.

Cũng chỉ vì cứu cháu gái ông mà ăn đạn đấy!Tên tài xế Tiêu Ngâm này vẫn ích kỷ quá ha, cái mùi ích kỷ nó ăn vào máu rồi, nên thở nhẹ thôi cũng có thể ngửi được.

Thiết nghĩ, tôi vẫn là người duy nhất còn ý thức trong số những người được đưa vào đây.

- Bác sĩ, cô gái này mất nhiều máu quá, tỉ lệ sống sót rất thấp.

Hay chúng ta...Tôi lim dim mắt thều thào thở.

Thiết nghĩ, có lẽ lần này ông trời cho mình tỉnh lại, là để lần lượt nhìn những người thân yêu của mình lần cuối chăng?- Bằng mọi giá phải cứu được!Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

Tôi thầm nghĩ: "Vô ích thôi!"

Hơi thở của tôi dần trở lên yếu ớt, bên tai, giọng nói của bác sĩ và y tá dần nhỏ đi.

Những thứ tạp âm của kim loại va chạm với nhau cũng dần mất đi bên tai tôi là tiếng ù của khoảng không vô tận."

Một kiếp nhân sinh...cứ thế mà trôi mất!"

Tít Tít Tít..................T.......í........t!!!!!!!!!!- Trưởng khoa Tần, tim bệnh nhân ngừng đập rồi!Đèn ở trước phòng cấp cứu từ đỏ chuyển sang xanh.

Cửa phòng mở, tất cả những người có mặt ở đó đều đứng dậy, vẻ mặt ai đấy khoác lên sự lo lắng cùng hồi hộp tột cùng.

Tất cả đều nín thở chờ xem ai là người may mắn thoát nạn.- Anh hai, xích đu này đẹp quá.

Là ba thuê thợ đóng nó đấy!- Vậy hả, nhưng treo xích đu lên cành cây như này có an toàn không?- Ơ an toàn chứ.

Hay là anh sợ?- Hâm, anh sợ gì mấy thứ này!Trước làn gió hè man mác thổi qua, chiều tối quả thực là thời điểm thích hợp cho mọi hoạt động.

Đã 6 giờ rồi nhưng bầu trời chưa chịu thay màu áo, cứ xanh xanh lại đỏ đỏ do ráng chiều nhuộm lên.

Sát đó có giàn lan hoàng dương, gió thổi nhẹ thôi, là đem cả hương thơm lẫn cánh hoa uốn lượn trong gió.Dưới bóng cây si, một bàn tay đưa lên, khẽ xoa nhẹ mái tóc tơ mỏng mỏng của tôi:- Anh lo lỡ không chắc, em ngã thôi!- Không sao đâu anh hai!- Vậy ngồi lên anh đẩy xích đu cho!Cứ như thế tôi vụng về leo lên chiếc xích đu mới đóng.

Cảm giác hơi run nhưng rất hào hứng.

Với sức nặng của tôi kèm sự tác động của đôi bàn tay anh, chiếc xích đu dần dần chuyển động, lên xuống nhẹ ngàng.

Tôi hô lên:- Anh, đu mạnh hơn nữa đi...thích quá!Dưới sự thúc dục của tôi, xích đu càng ngày bật lên càng cao, tôi cười ha ha hi hi đầy khoái chí...Hai đứa trẻ cứ thế vui đùa, đẩy lên rồi đẩy xuống, tiếng gió hòa lẫn tiếng cười, át đi tạp âm của tiếng dây thừng đang đứt.

Trong một khoảnh khắc, tôi phát hiện hình như Tiểu Dực đu hơi cao, kèm theo đó hình như bản thân không còn ngồi trên ván gỗ nữa, tôi nghe thấy tiếng gọi đầy thất thanh của Tiểu Dực.

Tôi thấy mình rơi khỏi vách đá, phía dưới là những con sóng dữ dội đánh vào bờ tung bọt trắng xóa, cứ thế biển cả nuốt trọn tôi vào lòng.

Tôi không biết bơi.

Người vừa chạm nước, tôi vùng lên hét lớn...."không!!!!"

Tôi thở gấp, ánh sáng chói lóa khiến các dây thần kinh của tôi nhất thời tê cứng và bại liệt.- Chị tỉnh lại rồiTiếng gọi thé thé khàn khàn của Vi Ái Ái kéo tôi thoát khỏi cơn mê man ban nãy, mọi thứ trước mắt tôi dần trở lên rõ ràng.

Mùi thuốc cồn xộc thẳng lên mũi khiến tôi khó chịu vào nôn nao.- Ông, chị Nhan tỉnh lại rồi!Hóa ra mình chưa chết, hóa ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ xa xôi thuở còn bé.

Tôi xúc động, chưa bao giờ chân trọng mạng sống như lúc này, nước mắt trào khóe mi, làm dịu đi sự khô khốc nứt nẻ của đôi má.

Tôi nằm im trên giường khóc không thành tiếng.Do hậu quả của hôn mê sâu mà các tứ chi của tôi bị tê liệt rồi teo lại.

Như lời Vi Ái Ái nói, tôi cứ hôn mê như vậy khoảng chừng là 4 năm ròng rã rồi.

4 năm đủ để thay đổi mọi thứ xung quanh, nhưng mà không thay đổi được ký ức của người nằm ngủ.

4 năm mọi thứ chỉ dừng khung cảnh hoang tàn, tang tóc của buổi tối hôm ấy.

Ba người xô xát nhau với nhau, một người sống.

Tôi còn cảm nhận rõ hơi thở của anh đã tắt dần ngay khi nắm chặt tay tôi, nên khi tỉnh, tôi không muốn hỏi mọi người rằng anh còn sống không, vì biết cũng chỉ khiến tôi khóc trong đau khổ, rơi nước mắt trong sự ấm ức và tuyệt vọng."

Cuối cùng, tôi cứ thế chứng kiến những người tôi yêu nhất lần lượt ra đi trước mắt tôi!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back