Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 190: Người nhân viên mới – Thím Liên Hoa.



Lúc này, Trương Yến Bình cẩn thận đặt chiếc lồng đặt xuống, sau đó nhìn đồng hồ:

“Bây giờ là ba giờ rưỡi. Mọi người chọn chỗ cẩn thận nhé, tôi thì không tham gia đâu.”

Quay về ngủ thêm hai tiếng rưỡi nữa vẫn kịp, không thể để lỡ cơ hội nghỉ ngơi.

“Nhưng sáng mai sáu giờ sẽ dọn bữa, mỗi người miễn phí một bát cháo và hai chiếc bánh bao. Nếu muốn thêm, thì phải tính tiền đấy.”

“Giá cả cụ thể tôi đã gửi trong nhóm rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ mang qua cho mọi người.”

“Ha ha ha…”

Nghe vậy, một đám đàn ông cười ầm lên.

“Thế là đủ ăn rồi, chúng tôi cũng mang theo đồ ăn mà. Nhưng nói thật, sao các người lại cung cấp cả hai bữa ăn miễn phí như vậy? Làm gì có lãi?”

Trương Yến Bình cười cười: “Đợi đến ban ngày, mọi người sẽ hiểu.”

Nói rồi anh không nhịn được ngáp một cái.

“Được rồi, mọi người cứ bận rộn đi. Tôi thấy các anh chuẩn bị đủ đồ nghề rồi, tôi về ngủ trước đây. Có việc gì thì gọi điện nhé.”

Nói dứt khoát, đi cũng dứt khoát, chỉ để lại một nhóm đàn ông lớn tuổi, người thì tìm chỗ đặt cần câu, người thì thả mồi dụ cá. Có người còn đang chăm chút điều chỉnh cần câu của mình, cẩn thận đổ ra mồi câu đắt đỏ đã chuẩn bị trước.

“Cậu thanh niên đó rốt cuộc muốn gì nhỉ?”

Mấy người bắt đầu bàn tán.

“Muốn gì à?” Người đàn ông gần đó vừa quăng lưỡi câu vừa đáp:

“Chắc muốn mở một trang trại nghỉ dưỡng. Trước tiên gây tiếng vang, chịu lỗ để quảng cáo thôi.”

“Cũng đúng. Tuy đường đi hơi khó, nhưng không khí ở đây thật sự rất dễ chịu. Cảm giác đến đây là thấy người thoải mái rồi. Nếu mở trang trại nghỉ dưỡng, ngày nghỉ dẫn gia đình đến chơi cũng không tệ.”

“Có điều tối om, chẳng thấy cảnh đẹp gì cả.”

“Trang trại nghỉ dưỡng thì cần gì cảnh đẹp? Chủ yếu là để trẻ con chạy nhảy một vòng, cảm nhận phong cảnh nông thôn, còn cái chính vẫn là cái ao cá này.”

“Tôi không tin, cái ao này trông chẳng có gì đặc biệt, mà lại có thu hoạch nhiều đến vậy?”

“Ha, nếu hôm nay tôi câu được hai chục cân cá, ông chủ liệu có giữ lại không cho tôi mang về không nhỉ?”

Mọi người vừa nói vừa cười ha hả.

Mười người đàn ông lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ bị ép mua ép bán sao?

Còn chuyện kẻ thua phải ở lại làng cắt cỏ?

Mấy người đi câu, tuyệt đối không thừa nhận mình có thể tay trắng trở về!

Cả nhóm dần tìm được chỗ ngồi ưng ý, rồi tản ra.

Họ đều là dân câu chuyên nghiệp, đeo tai nghe, mở sách nói trên điện thoại, hoàn toàn đắm chìm vào mặt nước lấp lánh dưới ánh trăng.

Còn Trương Yến Bình, yên lặng trở về phòng, c** đ*, nằm xuống ngủ tiếp.

Sáng sớm, nhà ông Tống lại rộn ràng như mọi ngày.

Thật ra từ khi trồng xong dưa hấu, gia đình họ không còn bận rộn như trước.

Nhưng do mấy ngày gần đây ngủ ngon, sáng ra ai cũng tỉnh táo sớm. Sáu giờ không cần gọi, mọi người đã tự dậy.

Tiếng động từ gian nhà phía trước làm lũ lợn con sau núi cũng bắt đầu kêu ầm ĩ.

“Cái bọn này!”

Tống Tam Thành đứng trong sân, nghe tiếng kêu thì không nhịn được bật cười hài lòng.

“Kiều Kiều ngày nào cũng cho chúng ăn thêm hai bữa, mà cứ như chẳng bao giờ đủ vậy!”

Ông tò mò hỏi: “Kiều Kiều, hôm nay cha giúp con cho lợn ăn nhé?”

Nhưng Kiều Kiều lập tức gạt phăng: “Không được không được! Con phải tự đi! Mọi người không ai được làm! Đấy là việc của con mà!”

“Được được, con đi đi...”

Tống Tam Thành cũng không ép buộc:

“Nhưng từ hôm nay trở đi, con phải học hành chăm chỉ đấy nhé.”

Hôm qua, Tống Đàm vừa nhắc qua ý kiến đó, thì ngay tối hôm ấy, Ngô Lan đã tìm được người giúp việc rửa nồi rửa bát.

Sáng sớm hôm nay, người ấy đã vội vàng chạy đến.

Đó là một bà thím trông khoảng bốn, năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc nhưng được chải chuốt rất gọn gàng.

Trên khuôn mặt luôn nở nụ cười phóng khoáng, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng:

“Ôi chao, tôi không đến muộn chứ?”

Nói vậy rồi bà đã nhanh chân bước tới khu bếp, thẳng thừng đẩy ông chú Bảy sang một bên.

Bà cười nói:

“Chú à, đã trả lương cho tôi, sao chú còn tự mình làm việc chứ? Chú không phải cố tình làm tôi thấy không thoải mái khi nhận tiền đấy chứ? Để tôi làm, để tôi làm.”

Ông chú Bảy…

Lão già này đúng là biết tận hưởng, nghe vậy liền buông tay:

“Được thôi, Liên Hoa, nếu cô đã muốn nhận lương rửa nồi, rửa bát mà còn giúp ta nấu cháo nữa, thì ta chẳng có ý kiến gì cả.”

Bà thím tên Liên Hoa, tên đầy đủ là Trương Liên Hoa. Chồng bà quanh năm làm thuê ở bên ngoài, con trai con gái đều đã đi xa, bà ở nhà một mình, còn phải chăm sóc một bà cụ bị liệt.

Nói thật, tính khí bà không hẳn dễ chịu, đôi khi ở xa cũng có thể nghe thấy bà đứng ngoài cửa quát tháo chuyện bà cụ lại đi bậy ra quần.

Nhưng Ngô Lan vẫn lập tức nghĩ đến bà.

“Đừng nhìn thím Liên Hoa hay nói thế, thật ra là người tốt bụng lắm đấy!”

“Người ta nói ‘lâu ngày chăm người bệnh, con cái cũng chẳng còn hiếu’, vậy mà bà cụ mẹ chồng của thím đã liệt năm năm rồi, đến giờ vẫn sống khỏe mạnh, đó là nhờ nhân cách thím cả.”

Chăm sóc người bệnh lâu ngày nằm liệt giường, nào là lau rửa, xoay người, cho ăn uống, dọn vệ sinh… đâu phải việc nhẹ nhàng gì.

Chỉ cần một chút lơ là, là người bệnh sẽ bị lở loét ngay.

Ấy vậy mà bao năm qua, Trương Liên Hoa vẫn giữ được thân thể mẹ chồng sạch sẽ, căn phòng của bà cụ dù có chút mùi nhưng cũng đã là rất tốt rồi.

Hơn nữa, Trương Liên Hoa là người tháo vát, chịu thương chịu khó. Khi trước, Ngô Lan kêu gọi tuyển người hái trà, nếu không phải vì bận chăm bà cụ, bà ấy cũng đã sớm qua giúp.

Nói đến đây, Tống Đàm cũng thấy ngạc nhiên –

Chăm sóc mẹ chồng tận tâm đến mức này, ngay cả con trai ruột cũng chưa chắc đã làm được.

Nếu vậy, đúng là thím Liên Hoa thật đáng khâm phục.

Chỉ là…

“Mẹ, mẹ cũng nói rồi, thím Liên Hoa còn phải chăm người già, giờ lại để thím làm thêm việc này, có quá vất vả không?”

Ngô Lan nghe vậy liền nghiến răng nói:

“Người ta phải kiếm tiền mà.”

“Chồng thím Liên Hoa thì nói là đi làm thuê ở ngoài, nhưng người trong làng đồn thổi rằng ông ta ở bên kia đã tìm được người khác, còn dẫn cả hai đứa con qua chơi, gọi bà này bà kia ngọt ngào lắm.”

“Ông ta đúng là giỏi thật, để mẹ già liệt giường ở nhà cho vợ chăm, còn mình ở ngoài sống vui vẻ. Nếu Liên Hoa không kiếm thêm ít tiền, thì phải làm sao đây?”

Tống Đàm cũng có chút hiểu chuyện, không còn ngạc nhiên vì những chuyện như thế này nữa. Chỉ là…

Hiểu thì hiểu, nhưng vẫn không khỏi bất bình.

“Thím Liên Hoa rốt cuộc vì cái gì mà chịu khổ thế?”

Thím Liên Hoa vì cái gì ư?

Khi mới về nhà chồng được một năm, thím bị ngã gãy chân. Chồng thím không quan tâm, chỉ có bà cụ ở nhà chăm chút từng bữa cháo, từng bát cơm, suốt ba tháng trời mới khỏi.

Thím Liên Hoa cũng nói thẳng:

“Dù sao thì chồng cũng không về, có ông ấy hay không cũng chẳng khác gì. Tôi chỉ sống với bà cụ thôi.”

“Đợi tôi đưa cụ về trời, tuổi tôi cũng lớn rồi, cụ đã để lại nhà cửa, đất đai cho tôi rồi. Đó là do vị bí thư nhỏ ở đây vừa lên nhậm chức, giúp tôi làm thủ tục.”

“Chứ trước kia…” Thím hừ một tiếng. Ngày trước, người trong làng cứ câu nệ chuyện nam nữ, bênh vực cái lão chồng chẳng ra gì ấy, cứ khăng khăng không chịu giải quyết.

Nhưng giờ thì không phải lo nhà cửa, đất đai nữa. Bản thân thím tự kiếm thêm tiền mới là quan trọng nhất.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 191: Khó nhọc với chân ghế băng.



Hiện tại, thím Liên Hoa chỉ muốn kiếm thêm chút tiền.

Tuy nhiên, vì có mẹ chồng phải chăm sóc, bà không thể làm thêm gì khác.

Mùa xuân năm nay, nhà lão Tống thường xuyên mời người đến, chỉ có bà là không thể đi, không thể không lo lắng.

Lần này, Ngô Lan đến gặp bà, nói là không cần làm gì nhiều, chỉ cần một ngày ba bữa cơm, rửa chén, dọn dẹp bếp.

Đây mà gọi là công việc sao?

Thím Liên Hoa nhanh nhẹn, nửa tiếng là có thể làm xong tất cả. Cũng không ảnh hưởng gì đến việc chăm sóc người già trong nhà, cơm canh có thể mang về. Cứ tính như vậy, trong một năm không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu!

Hơn nữa, ai trong làng mà không biết nhà Ngô Lan hiện giờ ăn uống rất tốt chứ?

Thím Liên Hoa đồng ý ngay lập tức, không thể chờ đợi thêm nữa.

Nhưng tiền lương của bà không cao.

Một là vì công việc không nặng nhọc, hai là bà còn phải lo ăn uống cho mẹ chồng cô dâu nên hai bên cứ đẩy qua đẩy lại, cuối cùng tiền lương được thống nhất là một nghìn đồng.

Dù nhìn có vẻ không nhiều, nhưng đối với thím Liên Hoa, đây là nguồn thu ổn định, lúc nào cũng có.

Trong mắt bà, nhà Ngô Lan bỏ ra mười mấy vạn mua đất rồi, làm sao có thể bỏ dở giữa chừng được?

Chắc chắn là phải làm tiếp thôi.

Vậy là bà trong lòng vô cùng vui vẻ, giờ thì tay cầm muôi khuấy cháo trắng, lưng cũng thấy thẳng tắp và khỏe khoắn hơn hẳn!

Tuy nhiên, từ hôm nay trở đi, số người ăn cơm trong nhà Ngô Lan đã lên đến mười hai người.

Gia đình Trương Vượng ở phía sau núi đáng ra cũng phải đến ăn cơm, nhưng vì vợ ông qua đời, ông quyết định ở nhà giữ tang trong bốn mươi chín ngày, không đến nhà người khác trong thời gian này.

Vì vậy, đã quyết định là đợi một thời gian nữa mới đến nhà bà ăn.

Ngô Lan nghĩ bụng: Với quy mô này mà tiếp tục, chắc nửa năm nữa cũng chẳng tích cóp được bao nhiêu người giúp việc đâu nhỉ?

Biết đâu bà còn phải thuê thêm người nấu phụ, mình chỉ việc làm chủ bếp là xong.

Nghĩ vậy, bà cảm thấy tương lai sẽ càng nhẹ nhàng hơn, vì thế mà càng thêm nhiệt huyết, tràn đầy hứng khởi!

"Ai da!"

Bà thở dài ngồi xuống ghế băng: "Bây giờ đột nhiên không bận rộn nữa, thấy cũng hơi ngượng ngùng."

Tống Tam Thành cũng cười cười: "Phải rồi, giờ không biết làm gì nữa... Hay là tôi đi câu cá vậy."

Ánh mắt ông luyến tiếc dừng lại trên chiếc cần câu trong góc, quay lại thì thấy Ngô Lan đang nhìn mình chằm chằm.

"Nếu ông rảnh, sao không cùng tôi lên núi hái trà đi."

Hái trà?

Tống Tam Thành lập tức nghĩ ngợi: "Không được, cỏ trong ruộng mọc nhanh quá, tôi phải đi nhổ cỏ."

Tống Đàm khổ sở cười nói: "Mẹ, không đến mức vậy đâu, nhà mình không phải thuê người đến làm sao? Mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi chút đi."

Ngô Lan cũng thấy khó chịu: "Mỗi khi nghĩ đến núi đầy vàng như vậy, mình không đi đào mà phải thuê người làm, trong lòng thấy khó chịu lắm, cứ như có kim châm vào vậy."

Bà nội cũng gật đầu lia lịa: "Đúng đó. Hái trà có gì mà mệt, bà nội vẫn khỏe lắm, đừng cản chúng ta làm việc, người già không làm thì thân thể sẽ yếu đi."

Hái trà có gì mà mệt?

Đứng suốt cả ngày, nắng gió mưa dầm, đôi khi còn phải cúi người nữa… Thực sự rất mệt đó, bà nội ơi, tỉnh táo lại đi!

Nhưng có vẻ như Vương Lệ Phân không muốn tỉnh táo chút nào.

Bà kiếm tiền thích lắm, cảm giác rất thú vị.

Tống Đàm: …

Thực ra trong nhà bây giờ cũng không có công việc gì nhiều, đã bắt đầu thảnh thơi rồi!

Đúng là thảnh thơi rồi!

Ngoại trừ Kiều Kiều.

Ai bảo cậu có Đại Vương, Đại Bạch, Đại Hùng và bảy viên Bảo bối phải dỗ dành cơ chứ? Nghĩ xem, công bằng cho tất cả, đâu có dễ dàng gì!

Hôm nay sáng sớm, vẫn là bánh bao, bánh nướng, dưa muối với cháo, Trương Yến Bình ăn xong no nê, rồi lấy một chiếc bát inox lớn, bỏ vào đó hai mươi chiếc bánh bao, cùng Tống Đàm mang cháo ra bờ ao.

Trên đường đi, anh ta vẫn lo lắng: "Em nói xem, thật sự có kiếm được tiền không?"

Cái bánh bao làm to như thế, theo lý thì chỉ cần hai cái là no. Sớm biết vậy đã chỉ tặng một người một cái thôi.

Tống Đàm lại chỉ cười nhẹ.

Đến bên hồ, cả nhóm phát hiện mấy người vốn đang chăm chú câu cá giờ đây đều tụ tập một chỗ, vẻ mặt lạ lùng.

Trương Yến Bình sốt ruột: “Sao vậy, sao vậy?”

Chen vào nhìn, thấy người đến sớm nhất đang ngồi trên ghế xếp, nét mặt đầy khó xử, đôi mắt ngước nhìn anh ta mà không chịu đứng dậy.

Đây là ý gì?

Trương Yến Bình đáp lại ánh mắt nghi hoặc.

Ngay sau đó, người kia với vẻ mặt như muốn khóc nói:

“Người anh em, cậu lấy cái rọ này lên trước đi. Tôi ngồi đây mấy giờ liền không dám nhúc nhích, eo không chịu nổi nữa rồi.”

Trương Yến Bình nhìn theo, thấy sợi dây buộc rọ vào chân ghế đã bị kéo căng cứng, dưới nước vang lên âm thanh lục bục không ngừng...

Anh ta chợt nhớ đến những ngày qua, rọ lúc nào cũng đầy ắp cá tôm, và giờ thì anh ta đã hiểu.

Làm sao mà không hiểu được?

Người bình thường thả rọ cá, có khi ba đến năm ngày mới được vài con cá tôm, ít ỏi đến đáng thương.

Chính vì vậy mà người kia mới hờ hững buộc rọ vào chân ghế mình, nghĩ rằng tên thanh niên này chắc chỉ khoác lác. Làm gì có chuyện từ 3 giờ sáng đến 7 giờ mà thu được gì nhiều?

Thả cái rọ lớn như vậy, đến lúc không bắt được nổi một con lươn thì lại mất mặt.

Ai ngờ, vừa mới quăng cần câu, cái rọ đã kéo chân ghế giật mạnh một cái!

Nếu không phải người đàn ông kia lớn tuổi, bụng mỡ nên giữ được thăng bằng, có lẽ đã bị kéo ngã xuống hồ rồi.

Hắn cúi đầu nhìn: không có gì bất thường!

Chẳng lẽ chỉ mắc vào rong rêu dưới nước?

Nhưng vừa mới quăng cần câu lần nữa, cái rọ lại bị kéo mạnh.

“Ối chà!”

Hắn hét lên.

“Sao thế?” Người gần đó hỏi.

Người đàn ông lớn tuổi cười nói: “Hôm nay chắc chúng ta không bị lừa đâu, cá trong hồ này có vẻ sôi động lắm. Nhìn cái rọ của tôi xem, mới thả xuống mà đã có một đống cá lao vào.”

Cá trong hồ mà nhiều đến thế thì chắc chắn không phải chuyện thường.

Vừa rồi lựa chỗ không tốt, ông vừa nghĩ vừa nghiêng người định đổi vị trí đặt cần câu.

Nhưng mới vừa động đậy, dưới chân đột nhiên bị kéo mạnh, khiến ông chao đảo về phía trước!

Chao ôi, sợi dây rọ nhanh chóng bị kéo căng, chạy thẳng vào trong nước. Ông lập tức nắm lấy dây, dùng hết sức kéo lên.

Một nửa cái rọ đã lên bờ, một con cá trê lớn bị kẹt ở miệng rọ, chiếc đuôi to tát mạnh vào mặt ông một cái rõ đau.

Người đàn ông đi câu reo lên:

“Nhiều cá như thế, lại đủ loại, còn có con cá trê khỏe như vậy. Đây đúng là một cái hồ ngon!”

Vậy vấn đề đặt ra: cái rọ này chỉ trong nửa giờ dưới nước đã sắp đầy cá, giờ thì nên thả vào đâu?

Nhìn quanh, các cây cối và tảng đá xung quanh đều đã được dùng để buộc rọ khác. Chỉ còn lại chỗ ông đang thả rọ này là trống trơn.

Thế là người đi câu tự tin nói:

“Cứ buộc vào chân ghế tôi đi. Tôi thấy cái rọ này đã đầy một nửa rồi, chắc phía sau không còn nhiều cá nữa đâu. Buộc ở đây tôi sẽ giữ được.”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 192: Không tiện từ chối.



Nói công bằng thì chuyện thắt lưng mỏi nhừ không phải lỗi của "anh trai câu cá" đâu.

Thật ra là do ông ta đi câu cá nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ gặp cảnh kéo đầy lưới thế này.

Giờ phút này, ông ta khổ sở nhìn Trương Yến Bình:

“Cậu em, cậu mau kéo cái lưới này lên đi. Tôi không dám nhúc nhích lấy một giây đây này!”

Ngồi cứng đờ mấy tiếng đồng hồ, không dám đổi tư thế, ai từng trải qua mới hiểu được cái khổ này.

Một lưới đầy ắp như thế, chỉ sợ nhấc m.ô.n.g lên, ghế hơi động, là cả đống cá này lao thẳng xuống lòng hồ sâu.

Trương Yến Bình lập tức bật dậy, đặt cái chậu inox đựng bánh bao xuống bãi cỏ bên cạnh:

“Ây dà, anh xem! Tôi chỉ sợ mọi người không tin trong hồ này nhiều cá, nên mới nghĩ ra cách này. Ai mà ngờ anh trai đây cũng nhiệt tình, chỉ đại một chỗ không có cây cột gì cả mà cứ thế hạ lưới!”

“Nơi này ngay cả một cây non cũng không có, chẳng buộc được lưới vào đâu cả, làm khổ anh rồi!”

Vừa nói, anh ta vừa cúi người cầm lấy đầu sợi dây buộc vào lưới, kéo mạnh một cái.

Mặt nước liền gợn sóng nhẹ, bầy cá bên dưới quẫy lộn càng dữ dội. Nhưng vẫn không kéo lưới lên nổi.

Trương Yến Bình khựng lại, ngượng ngùng quay đầu:

“Đàm Đàm...”

Tống Đàm bật cười đầy khiêm tốn:

“Các vị, chúng tôi chỉ muốn tạo chút danh tiếng thôi, không có ý gì khác. Chủ yếu là cá trong hồ này ngốc nghếch, rất dễ bắt...”

Hai người họ phối hợp nhịp nhàng, Tống Đàm đặt bát cháo đang cầm xuống đất, rồi cũng chộp lấy sợi dây, bước lùi vài bước.

Thế là cái lưới đầy ắp, dài ngoằng bị cô kéo thẳng lên bờ.

Thôi rồi, mấy người này câu cá cả đời, đã bao giờ thấy cảnh tượng như thế này chưa?

Ngay cả "anh trai" khổ sở lúc nãy, giờ cũng quên hết đau lưng, chân nhức, vội móc điện thoại ra quay lia lịa.

Hai người cẩn thận hơn còn mở TikTok, chăm chú chọn nhạc nền.

Cảnh này mà không thu về được nghìn lượt thích thì thật có lỗi với những gì họ vừa tận mắt chứng kiến.

Cũng vì muốn chờ chủ nhà đến tận mắt xem, họ mới nhẫn nhịn đến tận giờ.

Trong khi mọi người xuýt xoa ngạc nhiên, Trương Yến Bình nhanh tay cầm chậu bánh bao, đưa từng người:

“Nào nào, mọi người vất vả rồi, bữa sáng miễn phí, mỗi người hai cái bánh bao nhé!”

“Còn đây là cháo, uống xong thì để bát giấy vào chậu, tôi mang về rửa.”

Cá chủ yếu để thu hút sự chú ý, khoe một lần là đủ.

Nếu đặt nhiều lưới, thì cái hồ này thật sự trống trơn mất. Điều quan trọng hơn là để mọi người ăn sáng!

Không ăn sáng, anh ta làm sao kiếm được tiền chứ?

Dù một trăm năm mươi đồng là ít, nhưng anh ta đã dậy từ ba giờ sáng, không kiếm chút tiền thì chẳng phải lỗ to à?

Bị anh ta làm ngắt mạch, mọi người vô thức cất điện thoại, rồi mỗi ông một tay cầm bát cháo, tay kia hai cái bánh bao, ăn ngon lành.

Đa phần họ đều dậy từ một hai giờ sáng, giờ bụng cũng đói lắm rồi. Nhất là buổi sáng, ở bên hồ lại lạnh thấu xương.

Vậy nên ai nấy đều há miệng uống một ngụm cháo nóng.

Ngay lập tức có người khen:

“Cháo ngon thật, nấu nhuyễn nhừ, dễ chịu ghê.”

Tay nghề của ông chú Bảy, có giả được đâu?

Cháo nấu đến sánh dẻo, thơm lừng, đã vậy còn miễn phí nữa chứ.

Đồ miễn phí mà không khen vài câu thì chẳng phải quá đáng lắm sao?

Ngay sau đó, có người cắn thử một chiếc bánh bao, nhân bánh là cỏ đậu tím!

Nói gì thì nói, trước đây đồng ruộng mọc đầy loại này, trong nhà chỉ riêng phần chần qua nước sôi để đông lạnh hoặc phơi khô đã thu được không ít.

Ông chú Bảy rảnh rỗi tới chơi, lôi hết ra trộn nhân, không chỉ bánh bao mà còn làm cả hoành thánh, sủi cảo.

Còn Tống Đàm thì đang chăm chú nhìn lồng bẫy đặt dưới đất, bên trong toàn những con lươn vàng béo mẫm, lúc này mới hài lòng gật đầu:

“Trưa nay để ông chú Bảy làm món lươn kho cho mọi người ăn nhé, nhớ xào cay một chút.”

Một người đàn ông đang nhét đầy bánh bao trong miệng vội giơ tay:

“Cô gái, tôi không ăn cay.”

Tống Đàm quay lại nhìn hắn, giọng điệu hòa nhã:

“Không sao, món lươn không có trong thực đơn miễn phí, cứ ăn thoải mái những món khác là được.”

Trời đất!

Mọi người cười phá lên, chẳng ai thấy lời cô nói là quá đáng. Rõ ràng đã được bao hai bữa ăn miễn phí, còn muốn đòi hỏi sơn hào hải vị thì đúng là hơi tham.

“Xem ra nơi này không hoan nghênh mấy ông tham ăn rồi!” Một người vừa ăn bánh bao vừa cười:

“Bánh bao mua thêm thì mười đồng một cái, còn muốn thêm suất trưa thì phải trả bốn mươi đồng, không hề rẻ đâu nha.”

Trương Yến Bình cũng bật cười:

“Các bác, các chú, cứ nhìn lượng đồ ăn buổi sáng đi, trưa chắc chắn mọi người cũng sẽ no thôi. Chỉ cần nhịn một chút, đừng vì ngon quá mà gọi thêm suất là được.”

Người ta nghe vậy, trong lòng nghĩ: Mấy thanh niên này đúng là không biết làm ăn, hoặc da mặt quá mỏng.

Chỉ cần ao cá này cho phép câu miễn phí, bỏ ra mấy chục đồng mua cơm hộp cả ngày cũng chẳng vấn đề gì. Giờ thì hay rồi, muốn tiêu tiền mà cũng không tiêu được.

Trương Yến Bình không biết họ đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục nhấn mạnh:

“Nhắc lại nhé, trước năm giờ chiều, ai câu được ít nhất sẽ phải chọn một ngày ở lại đây giúp chúng tôi nhổ cỏ hoặc làm vài công việc đồng áng nhẹ nhàng, bao ăn uống.”

“Còn người câu được nhiều nhất sẽ nhận một cốc trà miễn phí.”

Anh ta thản nhiên chỉ vào cái ao cá trước mặt:

“Giờ thì, mọi người trổ tài đi.”

Cả nhóm chẳng ai bận tâm đến cốc trà, ngược lại còn cảm thấy làm việc đồng áng một ngày cũng thú vị.

Tuy nhiên, vì lòng tự trọng của những tay câu lão luyện, cả hội lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Không giấu gì các vị, mấy tiếng vừa qua tôi đã thu hoạch kha khá rồi.” Một người đầy tự tin tuyên bố.

Mà thu hoạch đâu chỉ có một người…

Chỉ là, mọi người vẫn hơi băn khoăn:

“Tôi cứ tưởng cái ao này chẳng có cá lớn, câu mãi chỉ toàn mấy con cá nhỏ như cá mương, cá diếc, hoặc lươn thôi.”

Chẳng có con nào gọi là “cá đúng nghĩa.”

Có một bác xui xẻo, ba lần liên tiếp đều câu phải cùng một con rắn nước. Đến mức lần cuối phải thả lại mà không còn chút kiên nhẫn nào.

Trong lúc đó, cả nhóm vừa trò chuyện vừa duỗi tay duỗi chân, còn Tống Đàm và Trương Yến Bình cũng không vội đi, cứ thế trò chuyện qua lại.

Cho đến khi có người ăn xong hai chiếc bánh bao.

Người này uống một ngụm cháo, vẫn thấy chưa đã. Nghĩ tới mười đồng một cái bánh, đắn đo một lúc lâu mới lên tiếng:

“Còn bánh bao không? Nếu được thì cho tôi thêm hai cái nữa nhé.”

“Chà! Ông anh ăn bữa sáng hôm nay hào phóng ghê, tôi nhớ trước đây ông ăn ít lắm mà.”

Ông anh liếc mắt nhìn người vừa nói:

“Thế anh nói xem, bánh bao này có ngon không?”

Tất nhiên là ngon rồi.

Người kia nhét miếng cuối cùng của chiếc bánh vào miệng, rồi nhỏ giọng nói:

“Cái đó… cũng cho tôi thêm hai cái nữa nhé, cháo có thể lấy thêm một bát không?”

Nói xong, thấy ánh mắt của mọi người, anh ta lại ngượng ngùng:

“Nhìn gì chứ, tôi không phải tham ăn, chẳng qua người ta đã cho ăn miễn phí, lại còn phục vụ tận tình, tôi mà không bỏ chút tiền thì thấy áy náy lắm.”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 193: Quy hoạch nhà cửa.



Trương Yến Bình trên đường về nhà cứ vừa đi vừa ngân nga hát.

Mười người thì có sáu người gọi thêm bánh bao. Tuy mỗi người chỉ thêm một, hai cái, cộng lại cũng chỉ được khoảng trăm tệ, nhưng gọi là gì đây?

Đây chính là khởi đầu tốt đẹp!

Anh ta vui sướng ra mặt, càng mong đợi bữa trưa hơn.

Quay sang Tống Đàm, lại thấy cô hơi nhíu mày: “Cỏ đậu tím nhà ta một cân bán được hai mươi tệ cơ mà.”

Hiển nhiên, cô cảm thấy mười tệ chẳng đáng là bao.

Trương Yến Bình giật mình:

“Đàm Đàm, không được tăng giá linh tinh đâu đấy! Cỏ đậu tím là hai mươi tệ một cân thật, nhưng em xem, trong một cái bánh bao chỉ có mấy cánh lá nhỏ xíu!”

“Cái bèo nổi trong máng ăn vịt nhà em còn nhiều hơn thế!”

So sánh thế này, người không biết còn tưởng nhà họ nấu ăn keo kiệt.

Tống Đàm nghe mà cạn lời.

“Em chỉ nói thế thôi, chủ yếu vẫn phải tìm khách hàng chịu chi chứ.”

Cô nghĩ đến mấy người khách sáng nay, liền hỏi: “Anh Yến Bình, anh xem mấy người anh mời hôm nay, ai là người có thể tiêu xài thoải mái không tiếc tiền?”

“Đàn ông mà,” Trương Yến Bình làm bộ hiểu biết lắm: “Chỉ cần đúng ý họ, họ sẽ chẳng bao giờ tính toán chi li.”

“Không tin thì hỏi cha em đi, trình độ câu cá của ông ấy tệ vô cùng, nhưng cũng chẳng cản được ông muốn mua cần câu xịn.”

“Người học kém thích sưu tập dụng cụ, người học giỏi lại muốn tinh hoa, cả nam lẫn nữ đều như thế.”

Nhưng anh ta cũng không hiểu nổi: “Đàm Đàm, sao em phải gấp gáp thế?”

Tống Đàm thở dài: “Không có tiền!”

“Ban đầu em còn định để việc sửa nhà đến cuối năm hoặc sang năm.”

Nhưng bây giờ, người trong sân nhỏ càng lúc càng đông, đến việc đánh răng, rửa mặt cũng không tiện, chưa nói đến làm việc sau này.

Đã vậy, cô còn đang nợ tiền trong thôn, tiền trợ cấp thì từng đợt một mới về, nước xa không cứu được lửa gần.

“Em định lên mạng thuê một nhà thiết kế, quy hoạch lại nhà cửa cho đàng hoàng. Tranh thủ lúc này dọn dẹp sân vườn trước. Mà từng bước từng bước thế này cũng tốn không ít tiền.”

Nếu nhà cô có tiền, ruộng vườn lại nhiều, ngay từ đầu đã mời hẳn nhà quy hoạch nông nghiệp chuyên nghiệp, đâu đến mức giờ phải vừa làm vừa nghĩ.

Trương Yến Bình, cũng là một kẻ túi rỗng như cô, nghe thế chỉ thở dài:

“Hầy, nghèo!”

Hai người nghèo kéo lê chiếc lồng lưới nặng trĩu về nhà, Tống Đàm quay đầu gọi điện cho bí thư thôn:

“Chu bí thư, nhà tôi có được phép mở rộng đất ở không?”

Mở rộng sao mà không được?

Gặp Tống Đàm, bí thư Chúc Quân lúc nào cũng vui vẻ. Lần này cũng vậy, cô ta niềm nở mời cô vào văn phòng thôn, còn rót cho cô một ly nước trắng, trong khi mình nhấm nháp trà xanh thơm ngát.

Cô ta cười hỏi: “Trà nhà cô, không cần tôi mời lại nữa nhỉ? Khá đắt đỏ đó.”

Tống Đàm chẳng bận tâm, nhớ ra bí thư cũng là người chịu chi, bèn vui vẻ nói thêm:

“Bí thư, pha trà thì bỏ nhiều lá chút, trà mới đậm vị, chỉ bỏ ba lá năm lá thế kia, trông chẳng ra gì.”

Nhưng Chúc Quân vốn là người làm công ăn lương, chẳng rảnh để mắc mưu cô, chỉ cười cười chuyển chủ đề:

“Cô chưa hỏi chuyện đất, tôi còn định hỏi xem cô có muốn sửa sang lại nhà cửa không. Khoảnh đất trống trước cửa dọn dẹp gọn gàng thì tiện lợi biết mấy.”

Nhà của Tống Đàm nằm ở vị trí không thể coi là thuận lợi.

Dĩ nhiên, ở vùng quê nghèo nàn hẻo lánh này, chuyện thuận lợi hay không cũng chẳng quan trọng lắm. Nhưng nhà cô quả thực nằm hơi cách biệt.

Phía sau là ngọn núi nhỏ, phía trước là con đường xi măng chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đi qua. Muốn ra được con đường lớn nối các làng với nhau, phải đi vòng qua rừng tre và ao làng.

Điểm lợi duy nhất là vì nhà nằm ở nơi hẻo lánh, khi xây dựng không gian được chia rộng rãi. Nhà chính rộng đến 120 mét vuông, sân vườn cũng khoảng 50 mét vuông.

Phải biết rằng, ở làng, nhà tự xây không phải chia sẻ phần diện tích công cộng. Nhà bếp, phòng ăn và nhà vệ sinh đều được xây tách riêng bên ngoài nhà chính. Thường ngày, so với các nhà khác trong làng, nơi này trông đặc biệt thoáng đãng.

Phía ngoài sân lại có một khoảng đất trống lớn, vốn là nơi đổ rác thải xây dựng khi làm nhà. Vì đất hơi dốc, Ngô Lan đã tận dụng để trồng bí đỏ, bí xanh ở đó, coi như lấp chỗ trống.

Ban đầu, đây là một căn nhà nông thôn giản dị, nhưng khi đông người về ở, những hạn chế bắt đầu bộc lộ rõ.

Thứ nhất, nhà chỉ có một nhà vệ sinh, cực kỳ bất tiện.

Thứ hai, nhà bếp quá nhỏ, như ông chú Bảy đã nói: “Người đông thế này, nấu nướng làm sao mà xoay xở nổi.”

Cuối cùng là vấn đề phòng ngủ.

Phòng trống duy nhất đã dành cho thầy giáo Tân làm phòng học kiêm chỗ nghỉ ngơi. Sau này, nếu trong nhà có thêm người, thì chẳng còn chỗ để ngủ.

Nhớ lại cảnh buổi sáng cả nhà phải xếp hàng đánh răng, Tống Đàm cũng cảm thấy không thể chịu nổi nữa.

Làng Vân Kiều nghèo thật sự. Khó khăn lắm mới có một người như Tống Đàm, có vẻ là người có thể làm giàu, nhưng bí thư Chu Quân ngày đêm lo lắng, suy nghĩ làm sao giúp cô sớm phát đạt, cải thiện thành tích chính trị, đồng thời góp phần xây dựng quê hương, tạo nên vòng lặp tích cực.

Vì vậy, co ta chủ động đề xuất:

“Nhà chính của các cô có thể xây thêm ba tầng, một bên sân mở rộng thành nhà bếp và phòng ăn lớn, rồi xây thêm mấy nhà vệ sinh…”

“Thêm một kho chứa đồ nữa, cô cũng biết đấy, theo yêu cầu của làng hiện nay, những kho tạm không đạt tiêu chuẩn kiểu gì sớm muộn cũng phải dỡ bỏ.”

“Phần đất trống còn lại để làm sân, có thể phơi mè, phơi lúa, tự mình làm trên đất nhà mình thì cũng yên tâm hơn.”

Dẫu sao thì bây giờ làng cũng không còn sân đập lúa chung nữa.

“Phần đất trước cổng, đổ xi măng san phẳng đi. Sau này khách hàng của cô hoặc ai đó đến chơi, có chỗ đỗ xe cũng tiện hơn, đúng không?”

Mấy người đi câu cá sáng nay đã lái bốn chiếc xe đến, nhưng vì không có chỗ đậu, bèn tùy tiện đỗ xe trước cửa nhà người khác.

Chỉ vài câu nói mà Chu Quân khiến Tống Đàm kinh ngạc đến há hốc miệng:

“Bí thư,” cô tò mò hỏi, “làm sao cô lại suy nghĩ chu toàn đến vậy?”

Chu Quân thở dài một tiếng.

Cô ta cũng đâu muốn thế này!

Chỉ là đã đến làng này một năm nay, người dân cần đi làm vẫn đi làm, người dân nghèo vẫn nghèo.

Dĩ nhiên, cô ta biết làm nông vất vả, vùng đồi núi này, trồng trọt quy mô nhỏ thậm chí không đủ sống. Nhưng nhìn người trong làng ngày càng ít đi, cô ta cũng không khỏi cảm thấy buồn bã.

Những chính sách trên gửi xuống, cô ta chẳng thực hiện được cái nào, mỗi ngày chỉ quanh quẩn chuyện sửa cái chòi, làm đẹp môi trường.

Đã về nông thôn, ai lại không muốn tạo dựng chút sự nghiệp chứ!

Khó khăn lắm mới có người như Tống Đàm trở về, cô khởi nghiệp lần đầu, còn cô ta thì đã thấy nhiều tấm gương điển hình trên cả nước.

Thế chẳng phải nên tranh thủ hay sao!

Lúc này, cô ta lôi ra một loạt ảnh mẫu nhà làng quê: nhà hai tầng, ba tầng, biệt thự mini, xưởng nhỏ, kho chứa đủ loại công dụng và kiểu dáng.

Cô ta đưa cho cô:

“Đây, xem thử sân nhà và căn nhà chính, muốn làm theo kiểu nào?”

Tống Đàm: …

Thật ra, ngay từ đầu cô chỉ nghĩ đến việc xây thêm vài nhà vệ sinh thôi.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 194: Bắt được cá rồi!



Những người đàn ông mê câu cá lặng lẽ ngồi quanh bờ ao, tựa như họ đang ở trong một thế giới riêng biệt.

Tống Đàm thu dọn mấy cái bát cháo dùng một lần nằm trong chậu inox của họ, vừa làm vừa thấy một người cẩn thận nhấc cần câu. Kết quả, lại là một con cá nhỏ xíu, chỉ cỡ bằng ngón tay cái, vảy ánh lên sắc cầu vồng dưới ánh nắng ban mai. Cô suýt bật cười thành tiếng.

Nói ra thì cũng là lỗi của cô.

Nếu không phải mấy lần trước cô đặt bẫy cá, cái ao này vốn đã lâu không ai câu, thì chí ít mười người ngồi đây cả sáng cũng không đến mức không được gì.

Nhưng giờ đây, lũ cá đều biết rằng trong nước còn có những thứ ngon hơn đang chờ mình, thế nên đối với mồi câu từ trên bờ ném xuống, chúng dường như chẳng còn mấy hứng thú.

Tống Đàm tin rằng, với cái đầu của lũ cá dưới nước này, chắc chắn cũng không thể nhịn quá lâu. Không bao lâu nữa, mọi người sẽ có thu hoạch thôi.

Nếu thật sự không ai câu được gì… Ôi chao, lần đầu tiên đã kéo mười người đi nhổ cỏ, chẳng phải sẽ “thu hoạch” quá phong phú sao?

Không được, có lẽ cô phải bán thêm chút mồi câu cao cấp nữa?

Ngay lúc ấy, bỗng có tiếng hò reo phấn khích vang lên:

“Bắt được rồi! Bắt được rồi!”

Cô ngoảnh đầu lại nhìn, thấy cần câu trị giá cả ngàn đồng được giật mạnh, giữa không trung xuất hiện một con cá rô nhỏ dài khoảng mười phân, đang không ngừng quẫy đạp.

Cô thầm ngượng ngùng, rồi vội vàng quay đầu bước đi.

Mười người, gần năm tiếng đồng hồ, và chỉ thu hoạch được đúng một con cá rô nhỏ…

Nhất định là họ không có kỹ thuật!

Không thể trách ao cá của cô!

Tống Đàm nhanh chóng chuồn mất, nhưng con cá rô nhỏ ấy lại khiến tinh thần của cả đám câu cá bừng lên.

Những người yêu câu cá có thể chịu mọi thứ, nhưng không thể chịu cảnh tay trắng ra về. Ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng chẳng lẽ lại đem mấy con cá nhỏ tí tẹo kia về làm bộ mặt?

Bây giờ, con cá rô này như một sự hy sinh anh dũng, chứng minh rằng kỹ thuật của họ vẫn còn, và cái ao này rất có tiềm năng!

Tinh thần mọi người lập tức sục sôi, không còn ngại quấy rầy lũ cá, liền hô lớn:

“Các anh em, lớn tuổi rồi cũng không thể thật sự xuống ruộng nhổ cỏ được đâu! Phải cố lên thôi!”

Nhổ cỏ thì chẳng sao, nhưng mất mặt thì không được!

Cả đám liếc nhìn nhau, chỉ vì một con cá rô lên bờ mà bầu không khí hòa nhã giữa anh em bỗng trở nên căng thẳng.

---

Tại nhà ông Tống Tam Thành, thím Liên Hoa nhanh nhẹn dọn dẹp bát đĩa, bưng theo cháo và hai cái bánh bao rồi trở về.

Đúng là đi làm vẫn tốt hơn, ở nhà sáng nào cũng bận túi bụi, chỉ làm qua loa chút cháo loãng hoặc bánh mì ăn cho xong. Nay mới ngày đầu đi làm, mà bánh bao khiến bà muốn ăn liền bốn cái một lúc.

Sao mà đồ người ta làm lại ngon đến thế chứ?

Về đến nhà, thím Liên Hoa liền đẩy bà cụ lên xe lăn, đưa ra cửa ngồi phơi nắng.

“Đến ăn sáng đi mẹ.”

Giọng bà vốn không phải kiểu nhẹ nhàng, dịu dàng, nói chuyện lúc nào cũng lớn tiếng. May mà bà cụ đã quen, còn cười hỏi:

“Việc nặng lắm không?”

“Không nặng thì cứ làm nhiều thêm, ở nhà ta cũng chẳng có việc gì.”

Nằm liệt lâu ngày, giọng bà cụ yếu hẳn, nghe như không còn sức sống.

Thím Liên Hoa hừ một tiếng:

“Không việc gì sao? Con phải lau rửa, thay đồ, giặt quần áo, còn phải giúp mẹ đi vệ sinh… Con bận lắm đấy!”

Nói rồi bà đưa bát cháo qua:

“Mẹ mau ăn đi! Đồ ăn ông chú Bảy nhà họ Tống nấu, mẹ đã bao nhiêu năm chưa được ăn rồi?”

Bà cụ liệt nửa người, nhưng vẫn có thể ngồi tựa để ăn.

Bà cẩn thận húp một ngụm cháo, thứ cháo ấm nóng vừa vào bụng đã khiến cơ thể bà thư thái từ trong ra ngoài.

Sau đó, bà cắn một miếng bánh bao mềm mại.

Răng miệng bà không còn tốt như trước, nhưng cũng không quá kém. Lúc này, vừa nhai bánh bao, bà bất giác rơi nước mắt:

“Ngon quá… Liên Hoa, ta thật sự là gánh nặng cho con rồi.”

“Mẹ nói cái gì vậy?” thím Liên Hoa tức giận lấy một miếng giấy vệ sinh từ trong túi ra lau nước mắt cho bà cụ: “Ngon thì ăn thêm đi, sao mẹ lại khóc?”

Nói rồi, bà lại nhét miếng giấy vào túi, lúc này cầm chổi lớn quét sân.

Sau nhà có mấy cây sồi, thường xuyên rụng lá xuống, bà yêu thích sự sạch sẽ, không có việc gì là bà lại quét một chút.

“Mẹ à, mẹ cứ ăn uống đi, không cần nghĩ ngợi lung tung, chẳng phải con cũng đã có được căn nhà của mẹ sao? Đâu có thiệt thòi gì.”

Lời nói thì vậy, nhưng một người phụ nữ cả đời xuân sắc lại bị kéo dài như thế này, cuối cùng lại chỉ đổi lấy căn nhà thôn quê chẳng có giá trị gì…

Bà cụ trong lòng rõ ràng tất cả.

Lúc này, bà cụ khuyên: “Con đừng ở nhà nữa, ra ngoài làm việc nhiều một chút, kết giao một chút quan hệ, sau này nếu ta đi rồi, hắn trở về gây sự, con cũng dễ có người giúp đỡ.”

Hắn ở đây chính là con trai của bà cụ. Con cái có hiếu hay không, người làm cha mẹ ai mà không biết rõ. Cũng giống như thím Liên Hoa bây giờ, cũng chẳng mong đợi gì ở con cái nữa.

Thím Liên Hoa trầm mặc một lát:

“Được rồi, con biết rồi. Hôm nay nhà họ có nhiều cá, con đi giúp một tay dọn dẹp.”

Bà cụ mới yên tâm tiếp tục ăn.

---

Thím Liên Hoa nói là làm, sau khi dọn dẹp trong nhà xong, bà vội vã đến ngay.

Lúc này, thấy Tống Tam Thành và Trương Yến Bình đang ngồi trên ghế băng, từ từ dọn cá, bà không nói gì liền chen vào.

“Để ta làm, để ta làm!”

Đó là một mâm cá nhỏ, dài khoảng mười centimet, loại cá nhỏ này, nếu đem phơi khô, dù là hầm dưa chua hay chiên, ăn vào sẽ rất giòn thơm, xương có thể nhai thành bột.

Không cần lọc xương, lại giữ được hương vị cá, ai ăn cũng đều rất thích.

Thím Liên Hoa nhanh chóng lấy d.a.o bếp, khéo léo khía một nhát vào bụng cá, rồi dùng tay kéo ra là sạch nội tạng.

Cái sự nhanh nhẹn này, khiến cho ngay cả Tống Tam Thành cũng có chút ngượng ngùng.

“Thím à, không phải đã nói rồi sao, công việc của thím là rửa nồi rửa chén, cái này không cần ngươi làm đâu… Lão bà nhà thím đâu còn ai chăm sóc?”

“Có sao đâu!”

Thím Liên Hoa nói rất dứt khoát: “Chính bà lão bảo tôi đến giúp một tay mà, lúc tôi đi còn đội cho bà ấy một chiếc mũ cỏ, giờ bà ấy đang ngồi ngoài sân phơi nắng đấy.”

Bà ấy còn mặc một chiếc áo khoác dày, đến khi trời nóng lên, bà ấy chỉ cần động tay một cái là có thể cởi áo khoác ra, không ảnh hưởng gì cả.

Tống Đàm đi nghe thử một chút buổi học của Kiều Kiều, vừa ra khỏi nhà liền nghe thấy lời này, rồi nhìn Thím Liên Hoa làm việc nhanh nhẹn, lại thấy Trương Yến Bình và Tống Tam Thành ngồi đấy tay không…

Thực ra đúng là thiếu một người phụ giúp.

Cô nhìn vào cái hồ cá, cầm lưới vớt hai mẻ cá nhỏ:

“Thím Liên Hoa, dọn cá ở đâu cũng được, nếu ngươi không ngại phiền phức, đem cá về nhà ngươi làm sạch rồi mang qua đây là được.”

Loại việc này không biết tiếp theo có duy trì được thế này không, nếu cứ chịu khó như vậy thì có thể nói đến chuyện tăng lương rồi.

Sau đó, Tống Đàm lại nhìn sang Tống Hữu Đức:

“Ông nội, ông có thể lái xe đưa mâm cá này đến nhà Thím Liên Hoa không?”

Tống Hữu Đức tinh thần sảng khoái, trả lời rất to: “Yên tâm, tay lái của ông vững vàng lắm!”

Ông đang lo lắng cái xe ba bánh nhỏ của mình không có nơi sử dụng mà!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 195: Cá trắng kho hành thơm.



Giữa trưa, đúng mười hai giờ.

Ngô Lan và Vương Lệ Phân, người sáng sớm đã lên núi nhặt "vàng", đúng giờ từ trên núi về nhà, phải nhanh chóng ăn cơm rồi chợp mắt một chút (đây là do Tống Đàm cương quyết yêu cầu, nếu không thì việc nhặt "vàng" chắc chắn kéo dài từ sáng đến tối).

Hôm nay là ngày đầu tiên Kiều Kiều đi học. Đến tận mười một giờ, khi ông chú Bảy chuẩn bị nấu ăn, cậu mới tan học. Thầy giáo Tân Quân đã nắm được phần nào tính cách của cậu, hoàn toàn đối xử với cậu như một đứa trẻ mẫu giáo thông minh hơn người, có tư duy logic tốt hơn.

Vì vậy, buổi học sáng rất nhẹ nhàng, thú vị. Anh ta thậm chí còn dành thời gian nói chuyện nghiêm túc với Kiều Kiều về "Peppa Pig", "George" và "Tiga".

Điều này khiến cậu nhóc không chỉ không phản cảm với việc học, mà còn càng háo hức chờ đợi buổi học chiều.

Chỉ riêng điều đó đã khiến Tân Quân trở thành tâm điểm trên bàn ăn trưa.

Tất nhiên, cũng chẳng ai có thời gian lạnh nhạt với ai, bởi bữa trưa hôm nay quá ngon! Ngon hơn hẳn ngày thường!

Bữa trưa hôm nay có cá trắng kho hành, trứng xào cà chua, lươn om t.hịt xông khói, và t.hịt quay xào mầm tỏi.

Tài nấu nướng của ông chú Bảy tuyệt ở chỗ, bất kể có bao nhiêu người ăn, món ăn của ông lúc nào cũng giữ được hương vị ổn định và tuyệt vời.

Thêm vào đó là một bát chè tuyết nhĩ, bách hợp, hạt sen...

Có thể nói, từ lúc bắt đầu phi dầu nóng, mùi thơm đã lan tỏa khắp sân, không dứt.

Những nguyên liệu khác thì không nói, nhưng đặc biệt là mầm tỏi và hành lá nhỏ.

Đó là do bà thím Bảy đi ra ruộng rau trước nhà, dùng kéo cắt một rổ mang vào!

Thời tiết hiện nay rất thuận lợi, mầm tỏi và hành trồng xuống, chưa đến nửa tháng đã mọc xanh mướt, tươi tốt. Nhưng vì bà thím Bảy biết rằng rau trong ruộng chủ yếu để bán kiếm tiền, nên bà không nhổ lên, mà chọn cách thu hoạch bền vững.

Hãy nhìn cách bà ấy trồng rau, cọng hành xanh mướt, trông thật khỏe khoắn! Mầm tỏi cũng có lá dày, tươi mới, chỉ ngửi thôi cũng thấy mùi đặc trưng.

Khi gặp dầu nóng, cá trắng kho hành và t.hịt quay xào mầm tỏi, không biết món nào ngon hơn món nào!

Lúc mới bắt đầu, bà thím Bảy ăn uống còn giữ ý tứ, nghĩ bụng dù có ngon đến mấy cũng không thể ăn như người đói được.

Nhưng chỉ chần chừ một chút, mọi người trên bàn đã cúi đầu hì hục ăn cơm...

Bà mà giữ ý nữa thì lại thành lạc lõng.

Nghĩ vậy, bà thím Bảy quyết tâm, gắp hai miếng t.hịt đầy đặn, cũng ăn một cách thỏa mãn!

Những người đã quen ăn nguyên liệu này mà còn thèm đến thế, huống hồ là mấy ông anh ngồi câu cá bên ao.

Trương Yến Bình giờ đây đã biết khôn hơn.

Hắn mang hộp cơm dùng một lần, gắp đầy nửa hộp ba món trừ lươn om t.hịt xông khói, thêm một bát cơm đầy, và một bát chè tuyết nhĩ.

Hỏi xem bữa trưa miễn phí như vậy có quá hào phóng không?

Anh ta tự nhận không thể chê vào đâu được.

Không nói nguyên liệu ngon đến đâu, chỉ riêng bát chè tuyết nhĩ nhìn có vẻ bình thường đó thôi – thứ tuyết nhĩ này chính là do họ hái trên núi cách đây vài hôm!

Qua xử lý đơn giản, hôm nay là lần đầu tiên dùng để nấu chè. Mùi thơm có thể không nồng nàn như hành tỏi, nhưng khi đưa vào miệng, vị ngọt mát mịn màng cùng hương vị thanh khiết khiến ai nấy đều bị chinh phục ngay lập tức!

Trương Yến Bình ăn đến căng bụng mà vẫn cố nuốt thêm hai bát chè, vừa ăn vừa dặn Tống Đàm:

“Món tuyết nhĩ này nhất định phải bán theo gram! Bán rẻ là phụ bạc giá trị của nó đấy!”

Tống Đàm chỉ mỉm cười.

Với đầu óc kinh doanh của cô, làm sao để tuyết nhĩ chịu thiệt thòi được?

Đương nhiên là không rồi!

Chỉ có thể khiến ví tiền của khách hàng chịu thiệt thôi.

Tuy nhiên, hiện tại tuyết nhĩ vẫn chưa đến mùa thu hoạch lớn, nên kế hoạch kiếm tiền đành tạm gác lại.

Nói đi cũng phải nói lại, bữa trưa miễn phí hôm nay, theo lượng ăn của một người đàn ông bình thường, là hoàn toàn đủ.

Nhưng nhớ lại sáng nay với những chiếc bánh bao to, theo lý hai chiếc cũng phải đủ rồi.

Anh ta cười khì, quyết tâm phục vụ đến cùng, dù sao thì đây cũng là khách hàng mình kéo về!

Trương Yến Bình lần lượt xếp các món ăn vào giỏ, sau đó xách cả phần của mình ra bờ ao. Từ xa, cơn gió thổi qua đã mang theo hương hành thơm phức đặc trưng, làm mọi người không thể không chú ý.

“Thơm quá, thơm kiểu gì mà dữ vậy chứ!”

Những người ngồi đợi lâu chẳng bắt được con cá nào lập tức bỏ cần câu, nhanh chóng chạy vòng quanh ao để đến gần hơn.

Dù chỉ dùng hộp xốp đựng cơm đơn giản, nhưng các món ăn được mang đến không chỉ trông đẹp mắt mà còn tỏa ra hương thơm quyến rũ khó cưỡng.

Đợt quảng bá này đúng là quá xuất sắc!

Người đàn ông đứng gần nhất cầm lấy hộp cơm đầu tiên, tạm gác lại đĩa cá trước mặt, gắp ngay một miếng hành tươi xanh.

Hành mới vừa được hái đã thấm đẫm vị ngon ngọt từ cá, khi đưa vào miệng, mềm mại, trơn mượt, đậm đà, mang theo hương vị đặc trưng của hành lá…

Không thể nào tả hết được độ ngon!

“Trời ơi!” Một thanh niên trẻ hơn trong nhóm vừa cắm đầu ăn vừa nói: “Ông anh, chỉ cần tay nghề này thôi, nhà anh mà mở quán ăn nông trại, tôi cam đoan sẽ đến ủng hộ dài dài, thậm chí muốn cắm rễ ở đây luôn!”

Người khác vừa nhai ngấu nghiến vừa thêm vào:

“Món t.hịt quay xào mầm tỏi này là sao đây? Sao mà ngon đến thế? Ông anh, nói thật đi, đầu bếp nhà anh đào ở đâu ra vậy?”

Trời ơi, với tay nghề này mà chỉ làm nông trại thôi thì đúng là hơi phí phạm!

“Đúng đúng đúng!” Một người nữa cũng hưởng ứng, nhưng có vẻ sành ăn hơn một chút: “Món nào cũng ngon! Nhưng món cá nhỏ kho hành và t.hịt quay xào mầm tỏi, so với các món còn lại, đúng là vượt trội hoàn toàn – nguyên liệu không tầm thường chút nào, phải không?”

Trương Yến Bình trong lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm:

“Nguyên liệu nhà chúng tôi, các ông mà ra chợ mua rau thì biết ngay, loại này hai mươi tệ một cân, không mặc cả đâu.”

Nhưng hiện tại rau đã hết, anh ta biết phải đổi hướng tiếp thị:

“Các vị, nhớ nhai từ từ mà thưởng thức nhé! Phần này là miễn phí, nhưng phần thứ hai thì bốn mươi tệ một suất đấy, hơi đắt đấy nha.”

“Nhưng mà, đắt thì các vị cũng biết rồi,” anh ta bày ra vẻ mặt thật thà của một lão nông: “Đấy là còn chưa tính lỗ đâu.”

Hay thật!

Hắn chơi đúng vào tâm lý ngược đời của mọi người, càng bị cấm làm, càng muốn làm.

Bây giờ hắn càng bảo nhai từ từ, thì mọi người càng hối hả gắp miếng này miếng kia từ bát người bên cạnh. Nhai chậm á? Không có chuyện đó đâu! Phải ăn thật nhanh, thật nhiều mới được!

Mà nghĩ lại, chẳng phải chỉ bốn mươi tệ một phần thôi sao?

Nếu chưa ăn món này, có thể thấy đắt, bởi ai cũng mang theo cơm khô, bánh bao nguội, hoặc mấy món tự đun sẵn.

Nhưng đã ăn rồi, ai còn thèm mấy thứ đó nữa?

“Từng qua biển lớn chẳng còn màng nước nhỏ, ngoài núi Vu chẳng còn là mây trời,” câu này đúng là chuẩn trong trường hợp này!

Thế là mười người, ai nấy đều đặt thêm một suất, riêng người cao to nhất, trông trẻ trung hơn cả, có lẽ vì ăn khỏe, liền đặt luôn hai suất.

Mười người, bốn trăm bốn mươi tệ, đúng là một ngày mở hàng đại cát!

Trương Yến Bình nghĩ đến việc tối nay lại có tiền để nạp game quay gacha, chỉ thấy cả người tràn đầy phấn khích.

Chuyện này thú vị hơn hẳn việc ở nhà bán trái cây!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 196: Ai là lính không quân?



Lúc năm giờ chiều.

Trương Yến Bình thong thả bước trên bãi cỏ xanh mướt, tay tiện rút một nhánh cỏ lau đã già, đầu cỏ nở bung ra những bông trắng mềm mại như tơ. Cân xách bên tay, cây kim vàng trên đó giờ đã hơi mờ nhạt, chỉ còn lại quả cân xoay tròn không ngừng.

Bên bờ ao.

Một nhóm đàn ông lớn tuổi vẫn ngồi ung dung, nhìn biểu cảm thì ai nấy đều mãn nguyện, như thể thu hoạch đầy tay.

Nhưng nhìn đến thùng nước bên chân họ…

Trương Yến Bình rụt cổ lại, gượng gạo. Có những lúc, muốn khen cũng không biết khen thế nào.

Nhìn ông anh lớn này xem, sáng nay lái chiếc BMW đến, cần câu cầm trên tay ít nhất cũng thuộc loại giá trị năm chữ số. Giày thể thao, áo khoác gió, món nào chẳng là hàng hiệu? Cả buổi sáng còn nghe anh ta chia sẻ mình dùng lưỡi câu nào, mồi ra sao, đặc biệt thế nào.

Nhưng cá trong ao này đâu có nhìn mấy thứ đó!

Nhìn đi!

Trong chiếc xô gấp của ông anh, tổng cộng ba con cá trê, năm con cá bống trắng, thêm hai con cá mương nhỏ.

Ngoài ra… ngoài ra đến con tôm sông nhỏ cũng chẳng thấy.

Trương Yến Bình hắng giọng mãi, cuối cùng đành lúng túng nói:

“Ông anh à, hôm nay tay nghề có hơi kém nhỉ…”

Nhìn sang người thứ hai thì sao? Ôi trời! Đây chính là bác trai cầm cần câu giá trị bốn chữ số, cuối cùng câu được một con cá diếc dài khoảng mười centimet.

Ngoài ra, chắc gom thêm được một nắm cá bống trắng với cá mương, thật là! Cứ tiếp tục thế này, ao này chẳng sợ gì, chỉ sợ cá bống trắng với cá mương bị câu sạch mất!

Ông chú Bảy đã nói đúng, loại cá này quả thật vừa tham ăn vừa ngốc!

Trương Yến Bình vòng quanh ao đi một vòng, cảm giác như chân sắp nhấc không nổi nữa. Cuối cùng, anh ta lại phải xấu hổ đứng về chỗ cũ, nhét chiếc cân nhỏ vào lưng quần.

Quả cân nặng trĩu, giống như lòng anh ta lúc này.

Còn cân cái gì nữa đây? Có gì đâu mà cân, người thu hoạch lớn nhất ở đây cũng chỉ câu được một con cá cỏ.

Mà cũng chẳng phải loại cá lớn.

“Cái này…”

Người năng động như Trương Yến Bình hiếm khi bí từ, nghĩ mãi mới sắp xếp được câu chữ:

“Mọi người, năm giờ rồi nhé. Quy định câu cá ai cũng hiểu rồi.”

“Xét thấy mọi người lần đầu đến đây, vận may hôm nay không được tốt lắm, vậy thì khỏi cân ký nữa, nhìn bằng mắt thôi.”

“Người chiến thắng hôm nay là chú câu được cá cỏ! Xin chúc mừng chú, biệt danh chú ‘Cá Cỏ’! Chú sẽ nhận được một ly trà xanh độc quyền của chúng tôi! Loại có giá một vạn đồng một cân, chú muốn pha vào bình giữ nhiệt hay dùng cốc thủy tinh của nhà chúng tôi ạ?”

Chú câu được cá cỏ nghe vậy vui mừng khôn xiết, bật cười sảng khoái:

“Hahaha, thấy chưa, tôi nói kỹ thuật của mình giỏi mà hahaha!”

Lúc này nhìn lại mấy con cá nhỏ trong thùng nước, chỉ thấy thuận mắt vô cùng, tựa như không phải cá cỏ rẻ tiền mà là cá ngừ vây xanh giá ngàn vàng.

Còn chuyện thưởng trà xanh hay không, chú chẳng mấy quan tâm.

Ngược lại, chú xoa bụng, thầm nghĩ: Dù bữa trưa hai bát cơm vẫn chưa tiêu hóa hết, nhưng liệu có thể gọi thêm bữa tối không nhỉ? Nếu được, mang về mấy suất nữa cũng tốt…

Về phần Trương Yến Bình, giờ đã lấy lại bình tĩnh.

“Thêm nữa…”

“Còn nữa?”

Anh ta nhìn quanh một vòng, có vẻ hơi ngượng ngùng rồi quay sang người bên cạnh:

“Đại ca, anh xem hôm nay thu hoạch của anh, chỉ được ba con cá chạch... Ngại quá, hay là anh xem ngày nào rảnh, chúng ta hẹn nhau ra đây nhổ cỏ một ngày được không?”

Người được gọi là “Cá Chạch đại ca” mặt mày liền tái xanh.

Câu chuyện câu cá bao năm nay, tuy không phải chưa từng ra về tay trắng, nhưng chưa lần nào thảm như bây giờ! Người ta chỉ cần đặt bẫy lưới là suýt bị kéo ngã xuống ao, còn mình chuẩn bị từ mồi ngon đến lưỡi câu tốt mà không câu được con cá nào ra hồn!

Chỉ được ba con cá chạch, về nhà làm món gì cho ra bữa đây?

Hắn nghẹn họng, sắc mặt cũng không tốt, nhưng đã là người có tiếng tăm trên diễn đàn, chuyện quỵt nợ thì nhất quyết không làm được.

Hắn bực dọc nhìn Trương Yến Bình:

“Người anh em, làm việc thì chắc chắn tôi sẽ làm, mai tôi tới. Nhưng cậu có thể nghĩ cách giúp tôi tìm một chỗ ở trong làng không? Tôi muốn đăng ký thi câu cá ngày kia nữa.”

Hắn không tin, cái ao lớn thế này mà hắn lại không câu nổi cá!

Lần này, là cuộc chiến vì danh dự!

Trương Yến Bình không khỏi ngạc nhiên trước sự kiên trì của những người mê câu cá.

Nhưng mà anh ta là ai?

Anh ta chính là Trương Yến Bình, người quen thuộc khắp làng trên xóm dưới! Thế nên anh ta vỗ n.g.ự.c đồng ý ngay: “Được, thoải mái đi!”

Tuy nhiên, nói thì vẫn phải nói: “Cá Chạch đại ca, làm việc cả ngày chúng tôi bao ăn hai bữa, nhưng bữa tối nay và chỗ ở, tôi phải tìm giúp anh. Nếu anh đồng ý, thì chịu khó bỏ ra ít tiền nhé.”

Ở nông thôn, bà con hàng xóm cho ở nhờ một đêm không thành vấn đề, nhưng đây là chuyện kinh doanh (mà còn chưa thương lượng xong), vì vậy không nên gây phiền phức không đáng có.

Hơn nữa, dân làng phần lớn đều lớn tuổi, cuộc sống không mấy dư dả. Nếu có cơ hội giúp họ kiếm thêm chút ít, Trương Yến Bình cũng muốn tranh thủ.

Người ta ở khu nghỉ dưỡng núi rừng thuê một đêm cũng vài trăm đồng, giờ chỉ xin giúp một chỗ ở với giá năm mươi đồng, chắc không vấn đề gì.

Không ngờ vừa nói xong, Cá Chạch đại ca đã nhướn mày cười: “Ý cậu là... bữa tối cũng tính tiền sao? Thế thì đặt trước ba suất cho tôi đi!”

Trương Yến Bình giật mình, lông mày không khỏi giật nhẹ.

Được lắm, hóa ra ý tại ngôn ngoại!

Ban đầu, anh ta tính nhờ việc nấu cơm hộp kiếm chút tiền, nhưng chỉ là phần ăn cho dân câu cá, không định mở rộng phạm vi. Nếu vì vài đồng bạc lẻ mà khiến chú Bảy phải làm thêm dăm bảy suất cơm mỗi ngày, thật sự không đáng.

Anh ta chưa quên, mời nhóm câu cá này đến là để bán thêm mật ong, trà các loại, chứ không phải làm quá nhiều việc vặt.

Thế nên anh ta xua tay lia lịa: “Không được, không được, bữa tối chúng tôi không bao. Tôi giúp anh tìm một nhà trong làng, anh ăn tối theo họ vậy.”

Anh ta còn cẩn thận giải thích: “Cá Chạch đại ca, anh cũng thấy rồi đấy, chúng tôi làm ruộng làm rẫy, đều là những công việc nặng nhọc. Bữa trưa bữa tối nhà nông chúng tôi toàn món mặn cả. Nào là sườn hầm, t.hịt kho, có cả lươn và cá rô phi nữa.”

“Hôm nay, tôi nói giá rau của tôi là hai mươi đồng một cân, không phải nói đùa đâu. Mấy hôm trước còn mang ra chợ bán được mấy tháng liền.”

“Anh thử nghĩ xem, chi phí cao như vậy, một bữa cơm bốn mươi đồng thì chúng tôi chẳng kiếm được gì, còn phải bù lỗ. Vậy nên thôi, không nấu nữa. Tôi giúp anh tìm một nhà nấu ăn đúng vị quê, chắc chắn là được.”

Anh ta càng nói như vậy, ‘Cá Chạch đại ca’ càng hứng thú.

Những người như hắn, lái xe đi khắp nơi, ăn qua không biết bao nhiêu bữa cơm nông thôn, từ rẻ tới đắt đều từng thử.

Nhưng những bữa mấy trăm đến cả nghìn đồng kia, so với bữa cơm hôm nay, chẳng khác nào trời với vực!

Đã ăn qua “tiệc đào tiên”, ai còn muốn quay về với bánh bao nguội lạnh nữa?

‘Cá Chạch đại ca’ trịnh trọng nắm lấy tay Trương Yến Bình: “Người anh em, ta chỉ ăn theo bữa của nhà cậu thôi. Một bữa bao nhiêu tiền, cứ nói thẳng ra!”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 197: Than thở trên diễn đàn.



“Chuyện này không chỉ là vấn đề tiền bạc hay không.”

Trương Yến Bình vừa cười vừa lắc đầu:

“Nếu ngày mai anh ở đây nhổ cỏ, ba bữa cơm ngày mai chúng tôi bao hết, không cần trả tiền đâu. Hà tất anh phải chi tiền làm gì?”

“Không được!”

‘Cá Chạch đại ca’ có lý lẽ riêng của mình:

“Mai là cơm mai, nhưng tôi bây giờ đang thèm đây, tối nay nhất định phải ăn!”

“Vậy cậu nói xem bao nhiêu tiền? Hai trăm được không? Không được thì ba trăm? Ba trăm chắc là ổn rồi nhỉ? Không được à? Ba trăm tôi cam tâm tình nguyện, nhưng bốn trăm thì tôi tiếc lắm! Thôi quyết ba trăm đi! Anh em, thêm một đôi đũa của tôi, ba trăm mà không được là sao?”

‘Cá Chạch đại ca’ vẫn nhớ rõ, buổi sáng họ chẳng được phần lươn nào, nhưng hộp cơm mang đến đã ngon thế kia rồi, huống hồ nếu có thêm vài món ăn mặn nữa...

Ôi trời, không dám nghĩ, không dám nghĩ, nghĩ thêm chỉ tổ làm nước miếng chảy ròng ròng.

Trong lòng Trương Yến Bình mừng như mở hội, nghĩ thầm: Ba trăm tiền cơm, nếu còn không nhận thì đúng là ngu ngốc! Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài:

“Để ta đi hỏi đầu bếp đã. Không phải chúng tôi không muốn kiếm tiền, nhưng đầu bếp là ông chú họ tôi, nếu ông ấy không muốn thì chẳng ai làm gì được.”

Nghe vậy, mọi người đều gật gù đồng tình. Rốt cuộc, là bậc trưởng bối, nói thế lại càng khiến bữa cơm này thêm phần quý giá.

‘Cá Chạch đại ca’ thương lượng xong giá cả, xách theo bộ đồ nghề, lưng đeo thùng, bên trong lạch cạch có đúng ba con lươn nhỏ. Nhìn cảnh ấy vừa chán vừa buồn cười.

Đi một lúc, hắn bắt đầu thấy có gì không đúng. Quay lại nhìn, phát hiện cả chín anh em khác cũng đang lặng lẽ đi theo sau mình.

Mọi người bắt gặp ánh mắt của hắn thì liền cười trừ, sau đó bắt đầu điên cuồng nhắn tin:

“Chú đúng là không biết trả giá, ba trăm một người quá đắt!

“Ăn cơm ở nhà quê, làm gì đến mức giá này? Cùng lắm chỉ có mấy khu nghỉ dưỡng sang chảnh mới giá cao thế thôi.”

Nhưng ‘Cá Chạch đại ca’ đâu phải người keo kiệt!

Huống hồ buổi trưa nay, hắn ăn liền ba phần mà vẫn thấy ngon. Cứ nghĩ lại mà ứa nước miếng.

Hắn trả lời tin, đầy vẻ kiêu ngạo:

“Tôi trả giá cho mình tôi thôi. Người ta đâu nói sẽ chuẩn bị cơm cho các ngươi. Giờ tối rồi, về dọn dẹp đi. Mai tôi sẽ ở lại đây làm một ngày.”

Đúng rồi.

Hắn chợt nhớ ra một chuyện:

“Cái ao này cá các người cũng thấy rồi, câu không được là do chúng ta không có bản lĩnh. Nhưng đồ ăn và cảnh quan ở đây, các người cũng hiểu rõ. Về nhà, nếu trên diễn đàn có người hỏi, nhớ biết nói gì nhé!”

Mấy anh em lén lút túm tụm ở phía sau thì thầm. Trương Yến Bình liếc nhìn họ, rồi vội vàng chạy về sân: Phải bàn bạc ngay xem thu phí ra sao, menu thế nào mới được!

Đợi anh ta đi khuất, một đám đàn ông lớn tuổi mới thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt lấy điện thoại ra.

Nhìn diễn đàn đã có người bắt đầu hỏi thăm tình hình, mọi người trao nhau ánh mắt, không hẹn mà cùng chụp hình “chiến lợi phẩm” hôm nay, rồi đồng loạt đăng bài với vẻ ảo não:

“Mọi người xem đi. Xuất phát lúc 1 giờ sáng, đường núi quanh co khúc khuỷu, lái xe mất hai tiếng mới tới nơi. Ao cá trông khá đẹp, nhưng đây là thành quả của cả mười anh em sau một ngày.”

‘Cá Chạch đại ca’ hài lòng gật đầu, rồi thêm một câu đầy ẩn ý:

“Thành thật mà nói, họ không lừa chúng tôi, đúng là bao cơm sáng và trưa, mùi vị rất ngon.”

“Nhưng chuyện người câu ít nhất phải ở lại nhổ cỏ một ngày cũng là thật. Không sai, chính là tôi. Anh em ơi, mai đi làm nông thôi!”

Trời ạ, đây là chỗ nào thế này?

Đây là đi câu cá, chứ không phải chỗ để thưởng thức mỹ thực đâu!

Những nơi làm cơm nhà nông ngon đầy rẫy ra kia, ai lại chịu ngồi bên hồ cả ngày chỉ vì điều này cơ chứ!

Quan trọng vẫn là cá!

Nhưng khi nhìn vào thành quả thu được, mọi người lập tức hiểu ra.

[Đúng là cái nông gia lừa đảo này, vì quảng cáo mà còn làm giả nữa, thật là không biết xấu hổ!]

[Đúng thế!]

Bên dưới, những người theo dõi đã bắt đầu bàn nhau đi báo cáo với quản trị viên, yêu cầu xóa bài quảng cáo trước đó.

Trương Yến Bình lúc này chẳng còn tâm trí để ý đến bài viết của mình.

Anh ta chỉ vội vàng chạy về nhà, rồi hỏi Tống Đàm:

“Người thua cá cược bảo sẽ ăn cơm tối với chúng ta, giá là ba trăm tệ một bữa. Ta tính hay là gộp luôn cả tiền ở lại cho anh ta đi?”

Tống Tam Thành lập tức bật dậy khỏi ghế:

“Một người?”

“Một người! Một bữa ăn.”

“Những người còn lại chưa bàn giá với con, nhưng họ cũng đi theo hết rồi.”

Tống Đàm gật đầu, vẻ hài lòng:

“Yến Bình, giao việc này cho anh quả là rất hợp.”

Trương Yến Bình vội xua tay:

“Chủ yếu là nhờ rau củ nhà mình tươi ngon, tay nghề của ông chú Bảy tốt, nên họ mới sẵn lòng trả mức giá này. Nhưng tối nay ta phải giúp họ tìm chỗ nghỉ ngơi. Ngày mai họ sẽ giúp chúng ta nhổ cỏ.”

Nhà không có chỗ để ở lại, nhưng nghe vậy, Tống Đàm hiểu ngay.

Suy nghĩ một lúc, cô quay sang hỏi Tống Tam Thành:

“Cha, cha thấy sao nếu sắp xếp người này ở nhà thím Bảo Ni?”

Hồi đầu xuân, Lý Bảo Ni còn giúp nhà họ dọn dẹp ruộng đồng.

Nhà bà có hai đứa con đang học đại học, trong khi chồng bà lại bị chấn thương ở lưng tại công trường đầu năm nay, hiện giờ vẫn đang tịnh dưỡng.

Dù tiền thuê trọ ở nông thôn không cao, nhưng Tống Đàm nhận ra đây có thể là một con đường khác.

Ngô Lan đứng bên cạnh nghe vậy, vẫn có chút do dự:

“Người ta chỉ ở một đêm mà thu tiền, có hơi không hợp lý không?”

“Hợp lý mà.”

Tống Đàm giải thích với mẹ:

“Những tình huống như hôm nay sau này chắc chắn không thiếu. Nếu chỉ mượn chỗ ở một đêm, chẳng lẽ cứ mượn mãi? Thay vì thế, cứ đưa ra mức giá rõ ràng. Nhà thím Bao Ni sạch sẽ, gọn gàng, thím ấy cũng nhanh nhẹn, biết ăn nói.”

“Nhà mình ở quê, giá không cần cao, chỉ năm mươi tệ một đêm, lấy từ ba trăm đó ra. Mẹ giúp hỏi thím Bao Ni xem có đồng ý không.”

Nhà cửa để không cũng lãng phí!

Ngô Lan không cần gọi điện, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Thím Liên Hoa đang bận rộn ở bên cạnh, nghe vậy thì không khỏi thở dài ghen tị:

“Kiếm tiền mà dễ thế thì tốt biết bao.”

Tiếc thay, nhà bà có một cụ già liệt giường, lại thêm một người phụ nữ sống đơn thân. Bây giờ người lạ đến làng, sắp xếp ở nhà bà vừa không an toàn vừa không tiện.

Tống Đàm an ủi:

“Có gì đâu, thím Liên Hoa, nhà thím cũng rất sạch sẽ mà. Sau này nếu có khách nữ, thím nhận họ ở nhà cũng là giúp nhà cháu nhiều lắm rồi.”

Dù giờ chưa có khách nữ đến câu cá, nhưng ai mà nói trước được chuyện sau này.

Thím Liên Hoa cười:

“Thím không dám nghĩ nhiều thế đâu. Thím thấy bây giờ làm việc cho nhà cháu, ngày ngày thế này cũng tốt lắm rồi.”

“Cụ già nhà thím, trưa nay mang về một tô cơm lớn, ăn sạch sành sanh.”

Người già chỉ cần ăn uống ngon miệng, sức khỏe sẽ không tệ.

Vì điều đó, thím Liên Hoa chỉ mong mình có thêm vài cánh tay để dọn dẹp giúp đỡ nhiều hơn.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 198: Đi nhờ xe một đoạn.



Trời đã tối mờ mờ.

Lý Bảo Ni đeo giỏ trà vội vã từ trên núi xuống, về đến nhà liền treo lên cân để đo trọng lượng.

"Một cân hai lạng."

Đây là hiệu suất làm việc thường ngày của bà, mà thực ra, phần lớn người trong làng cũng vậy.

Bà trải đều trà lên tấm nilon trên đất để phơi, rồi lại bước vào phòng ngủ, hỏi chồng đang nằm dưỡng bệnh trên giường:

"Thế nào rồi? Hôm nay có thể dậy đi vệ sinh không?"

Người đàn ông trên giường mỉm cười một chút: "Đã đi rồi, lưng không còn đau nhiều, đi lại cũng ổn, cảm giác mỗi ngày lại đỡ hơn, không lâu nữa sẽ khỏe thôi."

Lý Bảo Ni cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy là tốt rồi."

Bà lảm nhảm: "Bây giờ trà giảm giá rồi, một cân búp chỉ có ba mươi đồng, mỗi ngày kiếm được sáu bảy mươi đồng thì làm được gì?"

"Vườn rau cũng đã thu dọn xong, tôi đang tính chờ qua mùa hè, nếu ông khỏe lại, tôi sẽ đi làm bên ngoài."

Bà vừa nói vừa nhanh chóng và thành thạo đỡ chồng đứng dậy, rồi từ từ đi vài bước:

"Ở trên trang web tôi thấy nhiều nhà máy đang tuyển công nhân, tôi mới có năm mươi tuổi, tuổi cũng vừa đủ, mỗi giờ có thể kiếm hơn hai mươi đồng, nếu làm thêm giờ, một tháng có thể kiếm được bảy tám nghìn!"

Bà nói xong lại không kìm được thở dài:

"Ông thấy nhà Ngô Lan không? Năm nay trà của họ sao lại tốt thế nhỉ? Tôi nghe mấy người hái trà nói, chỉ cần một buổi chiều đã hái được hai ba cân, búp trà phải dày đến mức nào chứ?"

Còn bà thì không làm được như vậy, tay thì nhanh nhưng trà lại không đủ.

Chồng bà chỉ cười: "Đúng rồi, lưng của tôi hỏng rồi, còn làm bà mất cơ hội kiếm tiền."

Với tay nghề của Lý Bảo Ni, nếu không phải vì phải chăm sóc cho chồng đang nằm nghỉ trên giường, thì mùa xuân vừa rồi chắc chắn bà đã qua nhà Ngô Lan giúp bà ấy hái trà rồi.

Một ngày một trăm rưỡi, chắc chắn ổn hơn việc tự mình hái trà. Mà đây còn là giá không bao gồm ăn ở nữa.

Những năm trước, công nhân hái trà được bao ăn bao ở, tính theo ngày, thậm chí chỉ trả một trăm đồng, hoặc còn ít hơn, tính theo cân thì tùy theo thị trường.

Nhưng giờ đây, vì các loại trà nổi tiếng đã bắt đầu quảng bá, còn vùng quê nghèo này chẳng được phát triển, giá trà cứ giảm dần, phần lớn trà đều được dùng để làm trà nổi tiếng.

Vậy là, dân làng giờ đây gần như không còn thuê được công nhân hái trà nữa. Cả năm, hầu như chẳng có ai kiếm được thu nhập ổn định.

Những gia đình có thể đi làm đều đã ra ngoài làm việc.

Đang suy nghĩ thì bà nghe thấy ngoài sân có người gọi: "Bảo Ni, Bảo Ni!"

Lý Bảo Ni ngạc nhiên, vội vã chạy ra ngoài: "Tôi đây, có chuyện gì vậy?"

Vừa hỏi xong, bà không kìm được mà nở nụ cười: "Chắc là ngày mai nhà mình phải mời người làm việc phải không? Đừng lo, làm gì thì sáng mai ta nhất định đến."

Bà nói xong, rồi nhìn Ngô Lan với vẻ mong đợi.

Hiện giờ, người trong làng ai ai cũng muốn đến nhà Tống Tam Thành làm việc.

Đồ ăn ngon, tiền trả lại nhiều, so với làm công bên ngoài thì lợi hơn nhiều, tiếc là công việc này chỉ có vài ba người, không ổn định, cũng không đủ lâu dài.

Ngô Lan lắc đầu, nghĩ đến vài vị khách giàu có sắp đến nhà, chỉ nói vài câu đã hiểu rõ vấn đề:

"Đây là Yến Bình nhà chúng tôi tìm trên mạng, người đến câu cá, tối không có chỗ ngủ. Tôi nghĩ nhà chị có nước nóng năng lượng mặt trời, còn có wifi, sắp xếp cho người đó ở lại nhà chị được không, nên tôi đến hỏi thử xem."

"Một đêm năm mươi đồng, không cần chuẩn bị đồ ăn, chị thấy thế nào?"

Lý Bảo Ni vui mừng khôn xiết, điều này sao lại không được chứ?!

Ở nông thôn sân vườn nhà ai cũng rộng. Nhà bà cũng giống nhà Ngô Lan, được xây dựng từ nhiều năm trước.

Ngoài những phòng cho bọn trẻ, còn chừa một gian để dành cho thợ hái trà, giờ đã chất đầy đồ đạc linh tinh.

Nhưng chuyện đó không sao cả.

“Phòng của con trai tôi vẫn sạch sẽ lắm, lát nữa tôi sẽ mang thêm chăn qua.”

Thấy bà ấy vội vã muốn dọn dẹp, Ngô Lan mới cười bảo: “Không cần gấp, không cần gấp đâu. Người khách này còn chưa ăn cơm nữa. Tối nay ăn ở nhà tôi, xong để Yến Bình đưa qua sau.”

“Cứ từ từ mà dọn, không cần vội.”

Lý Bảo Ni vui trong lòng, liền nhân tiện hỏi thêm một câu:

“Ngô Lan, tôi thấy vườn rau nhà chị hành với tỏi xanh tốt lắm, định bao giờ mang đi bán vậy?”

Ngô Lan nào có thời gian để ý vườn rau của mình!

Hiện tại bà chỉ nghĩ đến trà.

Nghe vậy, bà ngẩn người: “Tôi không rõ nữa, chuyện đó là do Tống Đàm lo cả, trong nhà chỉ có nó biết lái xe thôi.”

Lý Bảo Ni ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ muốn hỏi, nếu nó có đi bán rau, thì có tiện thể cho chúng tôi quá giang đến bệnh viện không? Đến lúc phải đi tái khám rồi.”

Chuyện nhỏ mà!

“Để tôi về hỏi nó. Hỏi xong sẽ nhắn lại cho chị.”

Ngô Lan không nhịn được trách bà: “Có việc thì cứ nói thẳng, đâu cần chờ lúc đi bán rau.”

Người ta nói câu lịch sự, Lý Bảo Ni cũng lịch sự đáp lại.

Bình thường trong làng có xe buýt cũng được, nhưng xe buýt liên thôn phải chạy vòng lên trấn, đi lại rất bất tiện.

“Chị cũng biết đấy, ông nhà tôi ngồi lâu là đau lưng. Việc tái khám cũng không gấp hôm nay hay mai, khi nào tiện thì cứ báo cho tôi nhé!”

Lưng đau đúng là chuyện lớn. Đây là trụ cột trong nhà, nếu lưng hỏng thì không chỉ không kiếm ra tiền mà còn làm khổ thêm Lý Bảo Ni.

Ngô Lan hiểu tình hình, vội vã về nhà, túm lấy Tống Đàm hỏi:

“Tỏi và hành trên cánh đồng nhà ta đã có thể bán rồi, khi nào con định đi bán rau thế?”

Tống Đàm ngày nào cũng ra vườn một vòng, tiện thể trò chuyện với hai con Đại Bảo, Nhị Bảo nên tình trạng rau thế nào cô nắm rõ trong lòng.

Hiện tại là đầu xuân, cây cối đ.â.m chồi nảy lộc, phát triển rất nhanh, chưa kể mỗi tối cô còn dùng linh khí để thúc đẩy.

Hôm nay, mấy củ hành và tỏi ăn được cô cũng vừa nhổ từ vườn, thêm chút rau mùi nữa.

Rau tía tô thì chiều nay thím Liên Hoa cũng hái một ít từ ruộng, chuẩn bị tối làm canh đậu hũ. Nhìn vẻ hài lòng của ông chú Bảy, đủ biết đợt rau này còn ngon hơn cả rau dại.

Chẳng cần nói đến hành và tỏi, ngay cả cải thìa cũng chỉ vài hôm nữa là thu hoạch được rồi.

Nhưng bây giờ vẫn là giai đoạn thu hoạch rau gia vị như hành lá, tỏi, rau tía tô, rau mùi.

Gừng thì chu kỳ sinh trưởng dài hơn, đến nay vẫn chưa thu được.

Trong số này, hành lá và tỏi có sản lượng cao nhất. Nếu trồng tốt, mỗi năm có thể trồng được ba đến bốn vụ, sản lượng mỗi mẫu lên tới sáu, bảy nghìn cân là bình thường.

Nghĩ đến chuyện này, cô cảm thấy nên tìm kiến trúc sư thiết kế lại ngôi nhà, có thêm tiền trong tay vẫn tốt hơn.

Nếu vậy thì:

“Mai đi luôn. Sao thế? Có cần mua thêm gì không?”

Cô đã quen việc sáng sớm đi chợ mua đồ vật dụng mỗi ngày.

Ngô Lan liền kể chuyện của Lý Bảo Ni ra.

Tống Đàm gật đầu: “Không vấn đề gì, chợ rau cách bệnh viện Nhân Dân không xa, con tiện thể đưa họ qua đó, không làm chậm trễ việc gì.”

Đây chính là lý do vì sao ai cũng biết ở làng sống thoải mái không áp lực, nhưng vẫn muốn lên thành phố lớn.

Ngoài giáo dục, yếu tố quan trọng nhất chính là y tế.

Không có xe, mỗi khi ốm đau đúng là không thể nhúc nhích được.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 199: Lại tiếp tục bán rau nào!



Ngô Lan vui vẻ rút điện thoại ra:

“Mai con đi lúc mấy giờ? Mẹ sẽ bảo họ ở nhà chờ sẵn.”

Tống Đàm nghĩ một chút rồi đáp:

“Hay là bảo thím Bảo Ni sáng mai qua giúp con dọn rau đi, trả năm mươi tệ, mẹ thấy thế nào?”

Thế nào được?

“Cũng ổn đấy.”

Giờ Ngô Lan chẳng còn coi năm mươi tệ là tiền nữa.

Dẫu sao thì bà đã dần nhận ra giá trị của những thứ trong nhà mình. Hơn nữa, ai cũng có việc để làm, kể cả bà.

Bỏ năm mươi tệ thuê người giúp dọn rau, còn hơn là làm lỡ thời gian hái trà.

Ngô Lan tính toán tỉ mỉ, giọng nhắn tin qua điện thoại nghe cũng rất hồ hởi:

“Thím Bảo Ni, tôi vừa bàn với Đàm Đàm rồi. Sáng mai con bé đi bán rau sẽ tiện chở vợ chồng thím vào thị trấn. Nhưng nếu sáng mai thím rảnh, có thể sáu giờ qua ruộng rau giúp con bé dọn rau không? Tầm một hai tiếng là xong, công năm mươi tệ.”

Không lâu sau, giọng thím Bảo Ni vang lên qua điện thoại:

“Sao mà nhận tiền công được? Đàm Đàm chở chúng tôi vào thành phố, tôi còn chẳng nhắc chuyện tiền nong nữa cơ…”

Hai người qua lại một hồi, cuối cùng Tống Đàm đành chuyển sang một chỗ khác, tự mình soạn lại thông báo trong nhóm:

[Bán rau đây! Sáng mai, 9h30 tại chợ ven sông: hành lá, tỏi tây, rau mùi, rau tía tô. Vẫn như cũ: 20 tệ một bó. Để đảm bảo rau tươi, không rửa sạch bùn, mỗi bó nặng khoảng một cân hai lạng.

[Ngoài ra, sáng mai tôi sẽ quay video quay cảnh ruộng rau để mọi người xem. Rau xanh nhà trồng, hoàn toàn tự nhiên, không phân bón, không thuốc trừ sâu.]

Thông báo vừa đăng, cả nhóm lập tức sôi nổi hẳn lên.

Từ khi vụ cỏ đậu tím kết thúc, cô gái bán rau này cứ như thể “lười biếng”. Chỉ bán có vài lần măng tre, giờ măng khô cả rồi, cô mới lại bán rau.

Sao không khiến người ta trông ngóng cho được?

Dù lần này toàn là rau gia vị…

Nhưng không sao!

Rau tía tô xào đậu phụ, hành lá xào trứng, nấu cá rô phi; rau mùi hầm canh cá, làm bò viên; tỏi tây xào t.hịt quay…

Ăn thế này còn tiết kiệm tiền hơn!

Rau xanh một cân xào lên, cả nồi lớn chỉ còn một đĩa nhỏ. Nhưng rau gia vị thì khác, vừa ngon vừa tận dụng được lâu dài.

Mua mấy bó rau này về, nếu thích, thậm chí có thể cắt gốc hành, gốc tỏi, ngâm vào nước chờ mọc lại. Hoàn hảo!

Cả nhóm nhắn tin nhiệt tình, ai cũng tính toán trong lòng xem nên mua bao nhiêu.

Không chần chừ, phải tra cứu thực đơn ngay thôi! Sáng mai còn phải ra chợ sớm, mua ít t.hịt bò tươi về làm bò viên ăn với rau mùi!

---

Thầy Tân vừa kiểm tra bài vở của Kiều Kiều xong, chậm rãi xuống lầu thì nghe điện thoại báo tin nhắn.

Nhìn tin nhắn trong nhóm, thầy không khỏi khó chịu:

Rõ ràng mình đã dọn vào nhà họ Tống ở, vậy mà chuyện bán rau còn phải biết qua nhóm sao?

Thầy vội bước tới chỗ Tống Đàm, hỏi:

“Tống Đàm, mấy loại rau cô nói trong nhóm, có thể bán sỉ không?”

Chuyện đó… chắc không được rồi.

Tống Đàm nghĩ ngợi, rồi đáp:

“Rau này tôi trồng trên nửa mẫu đất, nhưng không sợ để lâu. Tôi định để dành, mỗi ngày đi chợ bán một ít, từ từ mà bán.”

Coi như tìm việc làm thêm cho mình.

Nhà cô làm nghề bán rau, mãi mới lập được nhóm khách quen, cũng cần giữ tương tác.

Đợi đến khi lứa cải bẹ xanh có thể bán được, rồi xem hành tỏi có còn dư để làm sỉ không.

Thầy Tân nghe vậy thì ngẩn người.

Người ta hay nói: "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt (người gần nước sẽ nhận được ánh trăng trước)," nhưng sao đến lượt anh ta thì trăng lại chẳng chịu cho cơ hội thế này?

Nghĩ một hồi, Tống Đàm lại lên tiếng:

“Anh Yến Bình, trong nhà mình vẫn còn nhiều củ hành, củ tỏi chứ? Mai khi nhổ rau xong, anh tiện tay trồng luôn chỗ hành tỏi đó xuống nhé.”

Tóm lại, không để đất có cơ hội thở, phải tranh thủ từng chút một!

Trương Yến Bình vừa nãy đã bàn bạc xong thực đơn với ông chú Bảy, giờ lại liếc nhìn đám mười người đang đi tới từ xa, vẫn không quên xác nhận lại:

“Mấy người kia muốn ăn cơm, thật sự không nhận à?”

“Không nhận.”

Ông chú Bảy quả quyết:

“Ta một tháng chỉ cầm ba nghìn đồng, giờ lại phải nấu cho chừng này người ăn, cậu nghĩ cái thân già này còn chịu nổi sao?”

Nói vậy thôi, nhưng dạo gần đây, ông cảm thấy cái thân già này cũng khá là sung sức, làm việc gì cũng thấy thoải mái.

Trương Yến Bình tiếc rẻ số tiền có thể kiếm được, giọng đầy ấm ức:

“Ông Bảy à, có tiền mà ông cũng không chịu kiếm sao? Nhiều người thế này, tính ra mỗi ngày không phải ít đâu!”

Ông chú Bảy thì được nước làm cao:

“Chàng trai trẻ à, tiền bao giờ mới gọi là đủ? Ông cậu đây giờ không thiếu tiền.”

Còn biết nói gì nữa chứ?

Trương Yến Bình nhìn đám người đang túm tụm bàn bạc cách mặc cả, đành cố nặn ra một nụ cười để bước tới.

“Xin lỗi mọi người… Ông chú tôi lớn tuổi rồi, không thể nấu cho nhiều người như vậy. Mọi người nghỉ ngơi chút, hay là quay về nhà ăn đi.”

Vừa nghe xong, đám người vốn đã bàn xong chiến lược mặc cả liền ngẩn ra.

“Không phải chứ, tụi tôi ăn có nhiều đâu, chỉ thêm vài đôi đũa thôi mà!”

Trương Yến Bình liếc mắt nhìn họ, nghĩ thầm: Hay thật, mỗi người ăn phần của hai người, đây mà là thêm vài đôi đũa à? Đây là thêm cả một chuồng lợn thì có!

Nghĩ thế, anh ta cũng thấy không thể để ông chú Bảy cực khổ được.

Nếu thật sự để họ ăn hoài ăn mãi, sau này họ chỉ đến đây ăn cơm thôi, mà anh ta biết chắc Tống Đàm không có ý định mở quán ăn trong làng.

Đành quay sang ‘chú Cá Cỏ’:

“Chú Cá Cỏ, ly nước của chú đâu? Để con pha trà cho chú thử nhé.”

‘Chú Cá Cỏ’ vốn dĩ cảm thấy giá cơm canh bị anh Cá Chạch làm cho đắt quá, nhưng giờ không ăn được thì lại cảm thấy trống rỗng.

Thế là ông lẩm bẩm, không muốn rời đi ngay:

“Thôi, cứ dùng ly nhà các cậu pha đi, để tôi thử xem trà nhà các cậu giá trên trời mà mùi vị ra sao.”

Haiz, ngôi làng này cảnh sắc tươi đẹp, cái gì cũng tốt, chỉ có điều tiêu xài thì quá đắt đỏ.

Nhưng lạ một cái, lại chẳng cho người ta cơ hội tiêu!

Đám người vừa rì rầm vừa chắc mẩm, chỗ này nhất định không được để người ngoài biết, nếu không với đám già yếu như họ, làm sao tranh nổi với tụi thanh niên bây giờ?

Vừa thở dài, họ vừa tiện tay quăng hết đám cá chạch mình câu được vào ao nhà Tống Đàm, lại còn tự giễu:

“Bọn mình đúng là bỏ tiền mua cơm, lại còn phải câu cá thả vào ao cho người ta… Sao thơm dữ vậy trời?”

Quay đầu nhìn lại, thấy Trương Yến Bình bưng ra một chiếc ly thủy tinh trong suốt.

Bên trong là một lớp lá trà xanh nhạt nhấp nhô lên xuống, dần dần từng búp trà dựng đứng rồi rơi chậm xuống đáy ly.

Nước trà xanh óng ánh, từng gợn sóng dập dờn tỏa ra hương thơm ngát, mỗi hơi thở đều như hòa quyện với mùi vị thanh khiết mà đậm đà ấy.

‘Chú Cá Cỏ’ lập tức hối hận:

“Chà! Lá trà này… đúng ra phải pha vào ly của tôi mới phải!”

Trương Yến Bình khẽ nhướng mày, nghĩ bụng:

Trà đã pha rồi, hôm nay ít nhất các người cũng gom tiền mà mua một cân đi chứ? Không lẽ lại chỉ kiếm được tiền cơm hộp sao!
 
Back
Top Bottom