Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 440: Bí thư thôn đáng tin tưởng.



Ăn cơm thì cứ ăn, nhưng khi nhắc đến chỗ ở, trong lòng Quách Đông vẫn còn chút do dự.

Dẫu sao đây là một ngôi làng xa lạ, cô đơn độc, chẳng quen biết ai… Là một cô gái sống một mình, tất nhiên cần cẩn trọng hơn.

Ngô Lan thì lại đang tính chuyện giúp thím Liên Hoa kiếm thêm chút thu nhập. Mà nói thật, nhà thím ấy cũng gọn gàng, sạch sẽ, ở đấy chắc chắn thoải mái chứ sao.

Ngô Lan chẳng nghĩ ngợi gì thêm.

Tống Đàm thì ngược lại, nhanh nhạy nhận ra ý tứ. Lúc vừa xuống núi về đến nhà, cô đã thấy ở cổng xuất hiện thêm một người, chẳng ai khác ngoài Chúc Quân, bí thư chi bộ thôn, lại đến để "ăn chực." Cô liền chỉ tay xuống dưới và nói:

"Phải rồi, nếu có yêu cầu gì thêm, cô có thể trao đổi với bí thư thôn của chúng tôi. Đây là cán bộ sinh viên đại học về làng công tác, đảm bảo có chuyện để nói."

Bí thư Chúc Quân xoay người lại, từ xa đã thấy bên cạnh Tống Đàm có thêm một cô gái trẻ nữa. Trong lòng không khỏi lắc đầu ngao ngán:

“Tống Đàm này, đúng là thu hoạch từng lứa từng lứa như cắt lúa, nhà cô ta không khi nào ngớt khách!”

Đang âm thầm thở dài thì "lứa lúa mới" đã lên tiếng.

"Chào cô. Cô là bí thư của thôn này phải không?"

Quách Đông có chút ngạc nhiên. Cô nhìn cô gái trước mặt, da trắng trẻo, dáng vẻ trẻ trung, ánh mắt tràn đầy sức sống.

"Đúng vậy, là tôi. Tôi tên Chúc Quân."

Chúc Quân vội vàng đưa tay ra, lịch sự bắt tay với đối phương.

Sau lần tiếp xúc này, Quách Đông lại càng yên tâm hơn về gia đình Tống Đàm. Cô cười vui vẻ quay sang nói với Ngô Lan:

"Vậy… dì ơi, phiền dì giúp con sắp xếp chỗ ở nhé. Tối nay con ở nhà thím Liên Hoa."

"Được, được, được!"

Ngô Lan vốn chẳng nghĩ gì phức tạp, lập tức lớn tiếng gọi:

"Liên Hoa, đừng bận nữa! Tối nay cô gái này ở nhà chị, chuẩn bị chỗ ngủ cho người ta đi!"

Sau đó, bà kéo thím Liên Hoa lại, hạ giọng thì thầm:

"Ban đầu bảo 150 tệ bao cả cơm và chỗ ngủ, cô ấy không chịu, ăn cơm nhà tôi rồi. Nên tiền ngủ một đêm thì lấy 100 tệ thôi."

100 tệ cũng là tiền! Thím Liên Hoa chẳng phàn nàn gì, trái lại vui mừng khôn xiết. "Giường để trống cũng là để không, giờ chỉ cần trải chăn ra là có tiền, lời quá!"

Thím đáp lời một cách hào hứng, sau đó nhanh chân chạy về nhà chuẩn bị.

Lúc này, Quách Đông mới để ý, thím Liên Hoa chính là người phụ nữ lớn tuổi vẫn cặm cụi làm việc ngoài sân.

Nhìn kỹ hơn, trong sân còn có hai người ngồi xe lăn. Một là bà lão già cả, người gầy gò, trông như đôi chân đã lâu không đứng được.

Người còn lại là một ông cụ, nhưng trông có vẻ khỏe khoắn hơn. Nhìn đôi giày thể thao dưới chân, có lẽ ông vẫn còn đứng được một lúc.

Ở bên kia, khách ăn cơm với giá 200 tệ vẫn được Ngô Lan phục vụ chu đáo. Bà còn gọi Kiều Kiều mang dưa hấu ra mời khách.

Giữa lúc bận rộn, bà ngoại cũng đến gần hỏi:

"Thế nào rồi? Giá cả thương lượng xong chưa?"

Ngô Lan thở dài:

"Chưa đâu ạ. Kim anh tử phải chế biến qua rồi mới bán được, mất không ít công sức."

"Mấy hôm nay chắc vẫn phải hái mộc nhĩ trước đã."

Bà ngoại định nói: “Công sức thì đáng gì, chỉ cần bán được là tốt!” Nhưng bà nhanh chóng nhớ ra đây là chuyện nhà con gái, nên không nói thêm gì, chỉ gật gù đồng ý.

Lúc này, Bí thư Chúc cũng khoanh tay, ra vẻ quan trọng mà đi tới trước mặt Tống Đàm, cố tình hỏi một cách lơ đãng:

“Khách hàng của cô đến đây làm gì vậy?”

Cây thuốc trên núi nhà Tống Đàm vốn chẳng cần chăm bón gì nhiều, chứng tỏ dễ trồng, rất hợp với người già ở quê!

“Không.” Tống Đàm liếc ánh mắt của bí thư Chúc là hiểu ngay, bèn cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, người ta không chuyên thu mua dược liệu đâu. Chị ấy là bác sĩ Đông y, tự phối thuốc, tình cờ cần loại này nên mới đến.”

Chúc Quân: ...

Giấc mơ biến thôn thành “quê hương dược liệu” vụt tắt, nhưng bí thư Chúc không hề nản, ngược lại mắt còn sáng lên lần nữa.

“Cô nói... chị ấy là bác sĩ Đông y? Loại có chứng chỉ hẳn hoi à?”

“Đương nhiên rồi.”

Tống Đàm nhìn cô ta một cái, vẻ kỳ lạ: “Đừng thấy chị ấy còn trẻ mà coi thường, năm nay cũng 30 rồi đấy, chắc kiếm được kha khá rồi.”

“Giỏi giữ gìn nhan sắc ghê!” Mắt bí thư Chúc sáng quắc, nhân cơ hội kéo luôn Tống Đàm ra khỏi sân, nhỏ giọng hỏi tiếp:

“Cô thấy tay nghề chị ấy thế nào?”

Vừa mới tới thì nhìn ra kiểu gì?

Tống Đàm bất lực: “Tôi không biết. Nhưng chị ấy thẳng tính, không vòng vo. Tôi đoán thuốc của chị ấy chắc có hiệu quả, nếu không lúc thu mua đã chẳng chắc chắn như vậy, cô muốn làm gì?”

“Tôi có làm gì đâu.”

Bí thư Chúc cười hề hề: “Tôi chỉ thấy lạ thôi, một cô gái trẻ chạy đến tận đây thu mua dược liệu, chắc là mở phòng khám riêng hả?”

Tống Đàm: ...

“Muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi, quanh co thế làm gì, chắc không có đâu. Chị ấy nói nhịn đói hai ngày rồi, vừa đến đã xỉu bổ nhào vào đống cỏ khô nhà tôi, chắc ở nhà có khó khăn gì đó.”

“Hay quá! Khó khăn là tốt!”

Bí thư Chúc vui vẻ ra mặt. Thấy Tống Đàm nhíu mày, cô ta vội hạ giọng:

“Cô không biết đâu, bác sĩ Lý ở thôn mình sắp chuyển lên trấn rồi.”

Tống Đàm sững sờ: “Không phải ông ấy là bác sĩ của thôn mình sao?”

Phòng khám còn là nhà nước xây, gạch đỏ, nhà ngang có sân, nhìn rất hoành tráng.

Bác sĩ Lý năm mươi mấy tuổi, cùng vợ sống luôn trong đó, mỗi tháng nhận lương nhà nước, công việc nhàn hạ, sướng khỏi bàn.

Bí thư Chúc cũng đau đầu: “Vài hôm trước ông ấy nói với tôi, định lên trấn phát triển. Con cái trên đó thuê sẵn phòng khám cho rồi, lại còn trông cháu giúp được nữa, so với ở thôn mình thì tương lai sáng hơn nhiều.”

Một là trên trấn đông người, hai là... vẫn là đông người hơn.

Ở thôn, cảm mạo nhức đầu mọi người toàn ráng chịu, nặng lắm mới mua thuốc uống, sốt thì truyền dịch, hoặc trật chân đến dán cao...

Thao Dang

Nặng hơn nữa thì cao huyết áp, tiểu đường, thỉnh thoảng vào truyền nước biển.

Một ngày dài lê thê không có việc gì làm!

Nhưng bác sĩ Lý có chí lớn, hai đứa cháu nội còn nhỏ, ông chỉ muốn kiếm thêm chút tiền.

Ở thôn, dựa vào trợ cấp chính phủ thì đúng là không đủ sống.

Tống Đàm: ...

Cô cũng cạn lời: “Cho dù như thế, cô cứ xin trên huyện cử người xuống, chứ có cần cuống lên mà ‘chộp’ ngay một người mới gặp không?”

Mới gặp có một lần mà đã nhắm chị ấy làm bác sĩ thôn rồi à?

“Cô không biết đó thôi!” Bí thư Chúc nói như đinh đóng cột: “Bây giờ học ngành y theo hệ mới, nếu học Đông y thì chắc chắn biết cả Tây y nữa. Biết bốc thuốc thì kiểu gì cũng biết tiêm truyền, kê đơn!”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 441: Tính toán của bí thư Tiểu Chúc.



Dù mới gặp một lần, nhưng bàn tính trong đầu b thư Tiểu Chúc như sắp nổ tung ra:

“Không phải cô nói vị bác sĩ kia tự mình làm thuốc sao? Thế chẳng phải rất hợp với thôn ta à? Bệnh nhân trong thôn ít, không ai làm phiền cô ấy làm thuốc. Còn muốn bán thuốc? Nhờ phúc của cô, giờ thôn mình giao hàng nhanh lắm!”

“Nhà cô ấy có chuyện khó nói cũng chẳng sao! Cô xem, một cô gái độc thân ở nơi khác còn phải thuê nhà ổn định cuộc sống… Ở thôn mình thì sao? Có sẵn cả nhà thuốc, cả giường bệnh, đồ đạc trong nhà chờ bác sĩ Lý đi rồi bọn tôi sẽ sắp thêm chút ít… Một mình cô ấy chiếm cả cái sân lớn thế này, chẳng phải quá tuyệt sao?”

Bí thư Tiểu Chúc nghiêm túc nói: “Đừng nhìn thôn ta nghèo mà coi thường, có người còn phải nhờ quan hệ để vào đây đấy!”

Nói thật, cái kiểu “nhờ quan hệ” này chắc chắn không phải để đến cái thôn khỉ ho cò gáy của họ.

Tống Đàm thầm nghĩ trong lòng.

Dù vậy, tâm tư của bí thư Tiểu Chúc quả thật là vì thôn mà lo liệu.

Đừng nghĩ thôn ít người, nhưng hầu hết toàn là người già. Những cơn đau đầu sổ mũi cũng khó chịu lắm rồi, có khi gặp chuyện gấp họ còn chẳng biết gọi 120, thậm chí địa chỉ cũng không rõ ràng...

Có một bác sĩ đáng tin cậy, đúng là như có viên thuốc an thần. Bằng không, lỡ có trẹo chân cũng phải mò sang thôn bên khám, xa lắm đấy chứ chẳng đùa!

Nghĩ tới đây, Tống Đàm không nhịn được giơ ngón tay cái khen ngợi bí thư Tiểu Chúc:

“Không vội, để tôi tìm hiểu thêm đã.”

Nhưng phải nói, khoản dò la tin tức thì Tống Đàm còn kém xa Ngô Lan vài bậc.

Mẹ già nghe nói thôn sắp không có bác sĩ, lập tức lo lắng ra mặt:

“Trời ơi! Sao nhanh thế chứ! Hồi trước bác sĩ Lý nói lên trấn mở phòng khám còn phải chăm cháu, mình còn bảo bỏ phúc lợi của chính phủ với cái nhà này thì tiếc quá, sao ông ấy lại nghĩ quẩn vậy chứ!”

Ngô Lan đau lòng vô cùng:

“Cô nói xem, lên trấn có gì tốt chứ! Tự đóng bảo hiểm, mỗi tháng kiếm ba ngàn năm ngàn, giờ phải bù cho cháu, sau này già rồi thì làm sao bằng Nhà nước nuôi đâu?”

“Cứ tưởng ông ấy đùa, ai ngờ thật sự đi!”

Ngô Lan chẳng buồn nhặt đống cỏ trước cửa nữa, xắn tay áo rửa tay rồi thẳng thừng bước vào phòng khách.

Chỉ chớp mắt đã ngồi chễm chệ trước mặt Quách Đông.

Nhìn đối phương đang ăn dưa hấu ngon lành, bà không nhịn được nở nụ cười đầy bao dung.

Quách Đông: ...

Cô đang ăn dưa hấu thì bỗng thấy không ổn.

Bên trái là Kiều Kiều, chống cằm nhìn cô ăn dưa.

Bên phải là bà chủ nhà, không biết tên là gì nhưng gọi “dì” chắc không sai.

Chỉ có điều nụ cười của bà khá kỳ lạ, y chang mấy bà thím ngày trước muốn mai mối cho cô trong thôn.

Quách Đông cảnh giác: “Dì, có chuyện gì ạ?”

Ngô Lan vội xua tay: “Không có gì, không có gì. Dì thấy con ăn ngon quá, thế nào? Hai trăm đồng không tiếc chứ?”

Ôi, biết trước cô là bác sĩ trong thôn thì dì đã không lấy tiền rồi. Đây là bác sĩ Đông y đấy, biết đâu còn có thể châm cứu cho ông ngoại Kiều Kiều nữa!

Quách Đông im lặng một lúc, ánh mắt phức tạp:

“Không tiếc ạ!”

Nhưng trong lòng cô lúc này cũng đầy phức tạp, chỉ vì món canh tuyết nhĩ và dưa hấu kia, chắc chắn giá kim anh tử ở đây không rẻ đâu!

Khéo khi cuối cùng phải bán với giá hai trăm đồng một cân thật ấy chứ.

Mà nói vậy chứ cô bán một thang thuốc được bao nhiêu tiền? Riêng vị kim anh tử đã hai trăm đồng, chẳng lẽ sau này thuốc của mình cũng phải tăng giá à?...

Lại nghĩ tới chuyện giờ còn phải tìm chỗ ổn định, máy tính sợ người nhà động vào cũng hư mất tiêu rồi, lại thêm một khoản chi...

Càng nghĩ, lòng cô càng thấy không thoải mái.

Lúc này vừa gặm xong miếng dưa trên tay, vỏ dưa vừa ném vào chậu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kiều Kiều đang nhìn chằm chằm với vẻ ngạc nhiên.

“Chị, sao chị gặm vỏ dưa sạch vậy? Một tí cùi đỏ cũng không còn!”

Cậu nhóc có vẻ ấm ức: “Em đã nói với Đại Bảo, Nhị Bảo rồi, hôm nay có nhiều vỏ dưa... nhưng chẳng có tí t.hịt dưa nào…”

Đúng thật!

Trong chậu có mấy miếng vỏ dưa, đều bị gặm sạch bong, chỉ còn lớp vỏ xanh và phần cùi trắng.

Ngô Lan lập tức cảm thấy xấu hổ: “Cái thằng nhóc này, sao lại nói chuyện thẳng tuột thế hả? Làm bác sĩ người ta cũng ngại đấy!”

Kiều Kiều chớp mắt, nhận ra mình lỡ lời, cũng có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi nha, chị bác sĩ, em không nên nói thế.”

Quách Đông: …

May mà cô cũng là người trải đời, da mặt dày, lúc này chỉ khẽ hắng giọng: “Nhà các em dưa hấu đều ngon thế này sao?”

Kiều Kiều gật đầu, sau đó giơ hai ngón tay lên: “Hai mươi tệ một cân!”

Trời đất!

Quách Đông nhìn lại bốn miếng dưa to mình vừa ăn xong, cộng lại chắc cũng hai cân rồi nhỉ?!

Tính sơ sơ, suất ăn 200 tệ, một mình cô đã ăn hết 40 tệ tiền dưa hấu, có thật không đây?!

“Đương nhiên là thật rồi!”

Kiều Kiều thành thạo mở điện thoại, đưa cho cô xem trên Taotao Bao.

“Chị nhìn đi, tất cả đều là đồ nhà em, ngon lắm, ai cũng khen hết!”

Quách Đông nghiêm túc nhìn qua, sau đó cầm điện thoại lên tìm kiếm, mẹ ơi, không chỉ toàn lời khen mà doanh số còn không thấp!

Cô còn thấy chỗ tuyết nhĩ mình uống lúc trước, giá niêm yết tận 80 tệ 10 gram?!

Quá vô lý rồi!

Còn có cả trà nữa, một vạn tệ một cân?!

Giờ dân thôn kiếm tiền giỏi thế này sao? Hơn cả cô bán thuốc nữa ấy chứ!

Đang mải suy nghĩ thì nghe Ngô Lan hỏi: “Bác sĩ Quách, nhà cô ở đâu vậy? Không chừng cũng cùng thành phố với bọn tôi ấy nhỉ?”

Trước đó mấy anh chàng camera mới cho địa chỉ, chưa được mấy tiếng đã lao đến đây, tính ra cũng không xa lắm thật.

Ngô Lan thầm nghĩ, nếu cùng thành phố thì hi vọng hợp tác của thôn họ sẽ cao hơn.

Quách Đông cũng chẳng giấu giếm: “Nhà con ở Hoa Thành, cũng là vùng nông thôn.”

“Ái chà, Hoa Thành thì dì biết, bên đó giàu hơn thôn chúng tôi nhiều.”

Ngô Lan chép miệng, có chút buồn rầu, bên Hoa Thành toàn đồng bằng, máy móc trồng trọt dùng nhiều, đúng là khá giả hơn cái thôn miền núi của họ.

Nhưng bà vừa tính toán lại, từ Hoa Thành đến Ninh Thành rồi lái xe vào thôn, cô gái này lấy được địa chỉ chưa đầy một phút đã vọt tới!

Xem ra gia đình cũng có chuyện khó nói rồi!

Thao Dang

Ngô Lan lập tức phấn chấn lại.

Cô gái này giỏi giang, kiếm tiền tốt, người lại xinh đẹp, còn có thể một mình đi xa thu mua hàng hóa…

Thế thì cái “chuyện khó nói” này…

Ngô Lan ngay lập tức bắt trúng trọng điểm: “Con ba mươi rồi nhỉ? Lấy chồng chưa?”

Quách Đông… đột nhiên thấy miếng dưa hấu trong tay không còn ngon nữa.

Cô trả lời gọn lỏn: “Chưa, không vội ạ. Vẫn chưa gặp người thích hợp.”

Quách Đông cũng có nguyên tắc của riêng mình khi giao tiếp, nếu nói chuyện hôn nhân với những người hơn mình một thế hệ, tuyệt đối không được bảo rằng mình không muốn kết hôn.

Vì chỉ cần nói ra, ngay lập tức sẽ bị công kích từ đủ mọi phương diện, từ trách nhiệm duy trì nòi giống đến ích kỷ cá nhân, đảm bảo bị ném cho bay xa!

Mà quan trọng là, chủ đề này còn không thể kết thúc được!

Đây, câu trả lời của cô lúc này chính là đỉnh cao của nghệ thuật giao tiếp.

Nhưng Ngô Lan lại đập đùi cái bốp: “Dì biết ngay mà! Người giỏi giang như con, cần gì lấy chồng! Kiếm tiền quan trọng hơn chứ!”

“Có tiền rồi, trai trẻ cứ chọn thoải mái!”

Quách Đông… ???
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 442: Mẹ và mẹ.



Quách Đông nhất thời nghẹn lời.

Chuyện… tại sao giữa “mẹ” và “mẹ” lại có sự khác biệt lớn đến thế?

Mẹ cô, hồi cô vào đại học thì một mực bảo đây là ngành “bát sắt”, ổn định cả đời.

Đến lúc tốt nghiệp cần bỏ tiền ra chạy chọt vào bệnh viện thì lại bảo: “Con gái nhà người ta học ngành này sau này chẳng có thời gian lo cho gia đình đâu.”

Quách Đông cũng chẳng buồn chấp. Vì một suất biên chế ở bệnh viện nhỏ mà bỏ cả đống tiền, không đáng.

Thế là cô bèn bán đi một bài thuốc gia truyền mà ông nội để lại (thời đại thay đổi rồi, bài thuốc cũng mất giá, bán cũng chỉ được ba vạn tệ). Có tiền, có chứng chỉ trong tay, cô mở một phòng khám nhỏ ở khu chung cư cũ trong thành phố, chuyên giúp người ta điều dưỡng sức khỏe.

Cứ thế mà dần dà có tiếng, kiếm cũng không tệ.

Đến lúc này, mẹ cô lại vội vàng sốt ruột.

Tóm lại, tốt nghiệp mà không kết hôn thì cứ như hàng tồn kho trong kho lạnh, gặp ai cũng phải “mời chào giảm giá” một phen.

Quách Đông chẳng còn sức mà cãi nhau với mẹ nữa. Lúc này, nhìn ánh mắt tha thiết của Ngô Lan, cô lại có chút cảm động.

“Dì, dì thật sự nghĩ vậy à?”

Nói thật, trước đây Ngô Lan không nghĩ như thế.

Con gái á, học hành xong, đến tuổi thì lập gia đình, sinh hai đứa nhỏ, thế là viên mãn.

Nhưng bây giờ…

Suy nghĩ đó không phải không còn, nhưng đã khác rất nhiều.

Học hành xong, đến tuổi, thì nhất định phải kiếm được nhiều tiền!

Chỉ cần nhìn ngôi nhà mới của mình là hiểu ngay, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Có tiền rồi, hơn nửa phiền não trong đời tự nhiên bay biến. Đến chuyện kết hôn cũng chẳng cần lo lắng vì sính lễ hay của hồi môn nữa, trong thôn bao nhiêu đôi chia tay cũng chỉ vì không thống nhất được mấy khoản đó.

Hơn nữa, con gái có bản lĩnh, sau này kết hôn cũng sẽ tìm được đối tượng môn đăng hộ đối, con cái sau này cũng không phải chịu cảnh thiếu thốn.

Mà nói đâu xa, cứ nhìn Kiều Kiều mà xem, từ lúc có thầy dạy kèm, tiến bộ nhanh thế nào!

Giá mà ngày xưa họ có tiền thuê thầy dạy Kiều Kiều từ nhỏ, lại có tâm sức lo cho nó học nghề…

Làm sao mà để đứa nhỏ phí hoài bao nhiêu năm như thế chứ?

Những suy nghĩ này, Ngô Lan chưa từng nói ra.

Chỉ là những đêm dài bà lặng lẽ nghĩ ngợi, nghiền ngẫm từng chút một, để rồi dần dần hiểu ra chân lý cuộc đời.

Bây giờ đã quyết tâm thuyết phục Quách Đông ở lại thôn, tất nhiên phải tung hết chiêu bài.

“Dĩ nhiên rồi, dì mà lừa con à! Nhìn con gái dì xem, dì có bao giờ hối thúc nó đâu.”

Ơ, nói không thúc thì không thúc thật đấy, nhưng mà… Tống Đàm năm nay hai tư, hai lăm rồi, cứ quanh quẩn với hai ông anh họ độc thân, thế này thì khi nào mới ra ngoài tiếp xúc với người khác đây?

Ngô Lan ngầm ghi nhớ chuyện này.

Đồng thời, miệng vẫn tiếp tục dốc bầu tâm sự:

“Bác sĩ Quách à, con còn trẻ, có bản lĩnh, đừng để chuyện kết hôn ràng buộc mình.”

Bà nói mà đầy chân thành: “Không nói đâu xa, kết hôn lúc nào cũng được, nhưng sự nghiệp thì không giống vậy.”

“Con mà muốn làm ăn, cần vốn, nếu chưa kết hôn thì muốn đầu tư thế nào cũng được, có lỗ cũng chẳng sao.”

“Nhưng kết hôn rồi, con gái mà muốn tiêu tiền cũng phải suy nghĩ.”

Xã hội bây giờ là thế, ít nhất trong thôn này, Ngô Lan thấy nhà nào cũng vậy.

Cũng có nhà tốt, nhưng trong thôn thì hiếm lắm.

“Nếu kiếm được tiền thì không sao, nhưng nhỡ mà lỗ vốn, con nghĩ thử xem… nhà nào thoáng thì không nói, nhưng nhiều nhà chắc chắn sẽ trách móc.”

“Lúc đó vợ chồng mà cãi nhau, lôi chuyện này ra làm bằng chứng, dù con có tài giỏi thế nào, lần sau muốn làm gì cũng không còn tự do nữa.”

Chuẩn không cần chỉnh!

Quách Đông suýt nữa rưng rưng nước mắt, chỉ thiếu chút nữa là muốn kết bái với bà dì quê mùa chân chất trước mặt rồi.

Nói xem, người ta vừa mở miệng đã hiểu ngay đạo lý này, thế mà mẹ cô thì nghĩ mãi vẫn không ra được!

"Dì ơi! Dì nói đúng quá rồi!"

Cuối cùng cô cũng thổ lộ hết nỗi lòng: "Không giấu gì dì, trước đây con cũng tự khởi nghiệp, làm ăn cũng tàm tạm, đủ sống qua ngày."

"Kết quả mẹ con nói bà ở nhà một mình lẻ loi, lại còn bảo bây giờ quê mình phát triển tốt lắm, về đây sống cũng được, bà nấu cơm cho con, con tiếp tục khám bệnh kiếm tiền."

Lúc đầu Quách Đông không mấy vui vẻ.

Nhưng mà mẹ cô hôm thì kêu đau đầu, hôm lại bảo trật chân… Tóm lại chỗ nào cũng khó chịu.

Nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì cũng nên có chút hiếu thảo, dù sao cũng phải tìm chỗ định cư, chi bằng về quê luôn.

Dù gì bây giờ ai ai cũng ca ngợi cái gì mà "sơn thủy điền viên", rồi nào là "quê hương đáng sống" mà?

Về đến nhà, lúc đầu mẹ con cô đúng là sống rất hòa thuận, mẹ cô không còn đau đầu trật chân, chỉ thỉnh thoảng than thở nhà cửa cũ kỹ, chật chội. Lại còn nói tường nứt ra rồi, nguy hiểm lắm…

Quách Đông nghĩ ngợi, rồi bàn với mẹ sửa sang lại nhà, tiện thể ngăn ra một nửa sân làm phòng khám.

Ban đầu mẹ cô đồng ý cái rụp, sửa nhà xong xuôi cũng gần cạn kiệt tiền tiết kiệm của cô. Nhưng may mắn là khách hàng của cô vẫn lặn lội đường xa đến khám bệnh bốc thuốc.

Dù gì cũng là mấy căn bệnh khó nói, thuốc của cô lại thực sự có hiệu quả, còn giúp bồi bổ sức khỏe, giá cả cũng hợp lý, quá tiện lợi luôn!

Nhưng Quách Đông lại quên mất một chuyện, tốc độ lan truyền tin đồn ở quê còn nhanh hơn cả ánh sáng!

Hàng xóm láng giềng, thỉnh thoảng có người đến bắt mạch khám bệnh, chỉ cần không lấy thuốc thì cô chưa bao giờ lấy tiền công.

Nhưng mấy ông bác, bà thím thì cứ rì rầm bàn tán, chẳng mấy chốc những bệnh nhân nam qua lại phòng khám của cô bị đồn thành cái gì đâu…

Thao Dang

Từ lúc đó, ánh mắt mẹ cô cũng ngày càng kỳ quái.

Hễ có bệnh nhân đến, bà cứ như thần giữ cửa, nhất quyết phải có mặt trong phòng.

Quách Đông muốn riêng tư trò chuyện về bệnh tình, mẹ cô liền đập cửa ầm ầm…

Thế này thì còn khám bệnh kiểu gì nữa?

Cô hết cách, đành nói thật là mình chỉ đang giúp đám đàn ông kia điều dưỡng cơ thể, tiện thể bốc thêm ít thuốc bổ trợ sinh lý thôi.

Hay rồi!

Nói xong, trong mắt mẹ cô, cô chính là đứa con gái không biết liêm sỉ!

Thế là tần suất ép cưới ngày càng dày đặc, đối tượng mẹ cô chọn cũng càng lúc càng lạ lùng…

Ví dụ như lần này, một tên nghiện cờ bạc, đúng hơn là người ta chỉ thích chơi bài thôi, chơi từ sáng đến tận khuya… nhưng mà chưa đến mức bán sạch gia sản nha!

Mà đàn ông ấy mà, cưới vợ vào là tự khắc biết lo liệu thôi.

Cô nhất quyết không chịu, còn bịa đại một người yêu cho xong chuyện.

Nhưng mẹ cô vì muốn kiểm chứng, thế là lén ôm luôn cái laptop của cô ra thị trấn, nhờ người ta xem album ảnh với tin nhắn.

Chỉ để xem cô có người yêu thật không!

Quách Đông suýt phát điên!

May mà hồ sơ bệnh nhân của cô đều có khóa, tin nhắn cũng không đồng bộ. Với lại mấy ông thợ sửa máy tính gà mờ ở thị trấn cũng chẳng mày mò ra được gì…

Nhưng mà vậy cũng đủ đáng sợ rồi!

Trước khi đi, cô đập cái laptop bôm bốp, một là thực sự không muốn bị lộ thông tin gì, hai là để trút hết bực tức trong lòng.

Lúc này, nhịn lâu quá rồi, dù biết "chuyện nhà không nên kể ra ngoài", cô vẫn không kìm được mà trút hết nỗi lòng, khiến Ngô Lan nghe mà há hốc miệng!

Mãi một lúc sau, bà mới dè dặt hỏi:

"À… bác sĩ Quách này, bình thường cô có xem TV không? Ý dì là… mấy cái phim về con rơi con rớt, tráo đổi thân phận các kiểu ấy…"

Quách Đông: "…"

Không hiểu sao, cơn giận đang bốc lên của cô bỗng dưng khựng lại.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 443: Nhà chị có phòng cho thuê không?



Nói thật, nhắc đến đống chuyện phiền phức trong nhà, tâm trạng của Quách Đông thực sự rất phức tạp.

Nhưng mọi cảm giác phức tạp ấy, khi đối diện với ánh mắt nửa như ám chỉ, nửa như ngại ngần của Ngô Lan, cuối cùng lại hóa thành nụ cười bất đắc dĩ.

“Dì à, dì nghĩ nhiều rồi. Con giống cha mẹ con lắm.”

Lại nói, với cái cảnh lớn lên ở thôn này, dù cha mẹ có thật sự không sinh được mà phải nhận nuôi một đứa trẻ, thì chắc chắn họ cũng không chọn nuôi con gái lâu dài đâu.

“Ồ… ồ…”

Ngô Lan đáp lại một cách ngượng ngùng, nhưng biểu cảm trên mặt lại trở nên ngơ ngác:

“Là con ruột thì sao bà ấy lại nghĩ quẩn thế nhỉ?”

Việc thúc cưới, trong mắt người thế hệ của bà, là chuyện rất bình thường. Con lớn rồi thì phải lấy chồng, sinh con.

Nhưng mua lợn còn phải xem chuồng, chọn đàn. Chọn chồng cho con gái, chẳng phải càng phải kỹ lưỡng hay sao? Thế mà mẹ của bác sĩ Quách này lại chọn ra những đối tượng thế nào cơ chứ!

Nghe mà xem, chính con bé kể rồi đấy: nào là nghiện cờ bạc, nào là nghiện rượu... Mấy kiểu đó chẳng phải là đẩy con gái vào đường khổ sở hay sao!

Nhưng dù trong đầu thoáng qua ngàn vạn suy nghĩ, Ngô Lan lại càng tự tin hơn trong việc thuyết phục cô gái này ở lại thôn.

Nếu không, với điều kiện tốt thế này, tại sao cô lại muốn ở lại cái nơi nghèo khó, xa lạ này để bám rễ chứ?

Quách Đông lại nghĩ rằng, khi buồn mà đem chuyện ra giãi bày, đúng là sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thế nên giờ đây tâm trạng cô đã dịu đi nhiều, thậm chí còn quay sang an ủi Ngô Lan:

“Không sao đâu dì. Ban đầu con cũng không nghĩ thông suốt. Đau khổ lắm. Nhưng rồi con hiểu ra, bà ấy mắng con ích kỷ, thực chất vì hành vi cực đoan của bà ấy mới chính là sự ích kỷ thật sự.

Chuyện này chỉ là con nói với dì vì cảm thấy hợp ý, nếu không, con cũng chẳng hé miệng đâu.

Không hợp thì thôi. Có những người vốn dĩ duyên phận cha mẹ con cái rất mỏng manh.”

Nghe mà xem!

Đây có phải là điều một cô gái trẻ nên nói không?

Thao Dang

Ngô Lan càng nghe càng thấy thương xót.

“Dì nói thật nhé, chắc là do thôn con có nếp sống không tốt. Mấy tay mai mối như vậy mà cũng dám mang đến tận nhà! Chứ như thôn dì ấy hả, thử xem có bị người ta cầm chổi đuổi đi không!”

Quách Đông bật cười:

“Thật vậy sao? Thôn dì tốt thế cơ à?”

Ngô Lan cũng nói thật:

“Hồi trước cũng không tốt đến thế đâu. Con không biết đấy thôi, khi dì mới làm dâu, chẳng hiểu sao, xung quanh toàn sinh con gái.”

“Thế làm sao ạ?”

“Thì con mình sinh ra mình tự thương lấy chứ sao!”

“Lại thêm thôn nghèo, chẳng có gì để so đo, con cái đi học không tốn tiền, thế là so nhau bằng giấy khen!”

Nhắc đến chuyện này, mặt Ngô Lan đầy tự hào:

“Con bé Đàm Đàm nhà dì, mỗi học kỳ đều đem giấy khen về đấy!”

“Rồi sau này con cái lớn lên, nhà này cho con gái đi học đại học, nhà kia cũng phải cố gắng cho đi học. Một đằng, hai đằng như vậy, mọi người cứ đua nhau thế thôi!”

Quách Đông ngây ra một lát, rồi thở dài, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ:

“Thật tốt, so học đại học chứ không so tiền thách cưới.”

“Khụ.”

Biểu cảm của Ngô Lan càng thêm kỳ quặc:

“Thật ra thì… chủ yếu là bọn trẻ nhà dì không giỏi lắm, thi đại học cũng chẳng được bao nhiêu...”

Bà cười ngượng:

“Cháu cũng biết mà, giáo dục ở thôn mình chỉ có thế thôi.”

Như Đàm Đàm nhà bà, hồi cấp hai, bọn trẻ trên thị trấn đã có thể đọc trôi chảy đoạn văn tiếng Anh, còn nó thì abc còn chưa biết.

Người ta nghỉ hè thì đi học thêm, còn nó nghỉ hè thì về hái chè, gánh củi...

Thành thật mà nói, con bé cũng chẳng phải thiên tài, cũng không phải kiểu đ.â.m đầu học bất chấp… Vậy nên trong thôn, nói đến học vấn xuất sắc thì đừng nói là cao xa, đến chuyện thi đỗ đại học cũng chẳng có nhiều.

À ừm.

Cũng thật là chân thực.

Quách Đông cũng không biết nói gì nữa.

Ban đầu cô định nói rằng, có thể bước ra thế giới bên ngoài là một điều rất tốt. Nhưng mấy lời khuyên bảo đầy ý nghĩa sâu xa ấy, khi gặp phải những câu trả lời lệch quỹ đạo của Ngô Lan, dần dần trở nên vô hồn...

Cuối cùng, cô chỉ có thể cười gượng:

“Dì à, chỗ này của dì thật thú vị ghê.”

Ngô Lan lập tức hào hứng, vỗ đùi đánh đét một cái:

“Đúng vậy! Dì nói với con rồi, thôn dì tốt lắm, chỉ tiếc là con bây giờ có bản lĩnh, chắc chắn phải lên thành phố lớn phát triển. Nếu có cơ hội, thật muốn giữ con ở lại thôn, không nói gì khác, có một bác sĩ ở đây thì tiện lợi biết bao!”

“Nhà dì hai ông bà già, muốn dưỡng sinh cũng đỡ phải đi xa.”

“Cái đó thì không đáng là bao.”

Quách Đông cười: “Dì à, nếu dì tin con, lát nữa con có thể bắt mạch cho hai ông bà, sau đó kê đơn, dì cứ ra tiệm thuốc mua về là được.”

“Nhưng thuốc Đông y là quá trình lâu dài, không thể nóng vội được đâu.”

Cô thực sự cảm động, là phụ nữ, lại còn trẻ, lúc mới mở phòng khám, cô phải mất không ít công sức mới được người ta tin tưởng.

Không ngờ dì này mới quen đã tin cô như vậy!

Ngô Lan: ...

Bà chợt nhận ra, ôi trời, câu chuyện đi quá xa rồi!

Thế là vội vàng kéo lại: “Hầy, sao trên huyện không sắp xếp cho thôn chúng tôi một bác sĩ như con nhỉ? Bác sĩ trong thôn sắp chuyển lên trấn ở rồi, sau này cả chục hộ già trong thôn không có bác sĩ thì biết làm sao?”

Bà thở dài sườn sượt, ánh mắt xa xăm, đầy ưu tư về tương lai của thôn quê.

Quách Đông: ...

Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô cảm giác dì này nói chuyện cứ như đang ám chỉ gì đó.

Nhưng là ám chỉ cái gì chứ?

Lẽ nào kim anh tử lại muốn tăng giá sao?

Không, 200 tệ một ký đã là mức kinh khủng lắm rồi, tăng nữa thì thực sự không sống nổi.

Hay là... sợ cô không mua, nên thả một chiếc thang trước, tạo không gian để mặc cả?

Cô nhất thời chưa quyết định được.

Tống Đàm ở bên cạnh nghe mà thở dài, nói chung là, giao tiếp với người trẻ, vẫn phải để người trẻ ra mặt!

Thế là cô đi qua, hỏi thẳng luôn:

“Bác sĩ Quách, chỗ ở của chị tìm được chưa?”

“Chưa!”

Quách Đông buột miệng đáp.

Rồi sau đó sực tỉnh: “Ngày mai tôi định lên thành phố thuê nhà, chắc giá thuê bên này cũng không khác bên chỗ tôi lắm.”

Dù sao cũng là thành phố tuyến 18, mức tiêu dùng cũng tương đương thôi.

“Ôi chao, chị đúng là không biết tính toán chi tiêu.”

Tống Đàm cũng cầm một miếng dưa hấu, chậm rãi ăn:

“Không phải vừa mới ra ở riêng à? Giờ lại chưa có thu nhập, còn phải mua dược liệu nữa, tiền mà dùng để thuê nhà thì sau này nhập hàng kiểu gì?”

Bỗng nhiên suy nghĩ chu đáo như vậy, làm Quách Đông có chút không quen. Cô chỉ có thể thăm dò trả lời:

“Bình thường tôi vẫn có thể dùng thẻ tín dụng, hoặc trả góp trên app...”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Tống Đàm nhìn cô với ánh mắt không tán thành:

“Sống là phải biết tiết kiệm! Tiền trên thẻ tín dụng không phải cũng phải trả sao? Chị phải nghĩ cách giảm chi tiêu đi chứ!”

Lúc này, Quách Đông rốt cuộc cũng hiểu ra.

Cô nghĩ thầm, nhà này nói chuyện ai cũng bóng gió hết trơn, có gì sao không nói thẳng luôn cho rồi?

“Có phải cô có nhà ở thành phố muốn cho tôi thuê không?”

“Nói trước nha, tôi tạm thời không thuê nổi nhà mắc đâu, mặt tiền cũng không thuê nổi, phải hơi hẻo lánh chút, cách khu học và bệnh viện xa xa. Tốt nhất là nhỏ một chút.”

Tống Đàm: ...
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 444: Chương 444



Quách Đông tỉnh dậy giữa một loạt âm thanh kỳ lạ "đông đông đông".

Cô mở mắt trong cơn mơ màng, cuối cùng cũng xác định được nguồn gốc của tiếng động, một con chim đang đậu trên khung sắt chống trộm ngoài cửa sổ, ra sức mổ vào tấm kính màu xanh dày cộp bên trong.

Ở quê xây nhà thường thích dùng kính màu. Dù sao cũng có cả một sân tràn ngập ánh mặt trời, trong nhà vốn dĩ không cần đến cái gọi là ánh sáng tự nhiên, mà nhà thím Liên Hoa đến giờ vẫn còn dùng rèm cuộn nhựa in hoa đấy thôi!

Hôm qua Quách Đông quên mất, chỉ kéo rèm lên một nửa.

May mà phía sau là rừng núi, dưới chân trải đầy lá rụng không biết đã bao nhiêu năm, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ phát ra âm thanh rất lớn, nên cũng không lo bị ai nhìn thấy bên trong.

Chỉ có con chim này, mỏ nhọn cứ "đông đông đông" vào kính, không biết là có mục đích gì, nhưng nhịp điệu rất độc đáo, trực tiếp đánh thức cô dậy…

Khoan đã!

Kính màu xanh bên ngoài là hướng núi, sao trông có vẻ đã có mặt trời rồi?

Quách Đông mò lấy điện thoạit, 9 giờ 30?!

Còn có mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ một người bạn mới thêm vào danh bạ hôm qua, Tống Đàm.

[Cơm sáng đây!]

[Còn chưa dậy à?]

[Sáng nay có cháo gạo thơm nức và cơm chiên trứng với dưa chua siêu ngon nè!]

Cuộc gọi nhỡ

[Thôi được rồi, để phần cho chị, dậy nhớ ăn nhé!]

Ban đầu Quách Đông cảm thấy ấm lòng, sau đó lại sực nhớ ra. Ơ? Đây chẳng phải là suất cơm mà mình đã bỏ 200 tệ ra mua hay sao?!

Ấm lòng cái gì mà ấm lòng chứ!

Sau đó, cô lại nhận ra, ơ khoan, giấc ngủ này cũng quá ngon rồi đi!

Phải biết rằng, trước đây khi còn ở nhà, vì đủ loại lý do mà cô luôn trong trạng thái lo lắng bất an, mỗi ngày cùng lắm chỉ ngủ được sáu tiếng. Vậy mà bây giờ thì sao, tối qua ăn xong, rửa mặt sạch sẽ mới chín giờ, trong thôn cũng chẳng có gì để giải trí…

Cô chỉ nhớ mình ôm điện thoại nằm trên giường, quạt máy ù ù thổi, hình như mới lướt được hai cái video thì chẳng còn chút ký ức gì nữa.

Quách Đông nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chắc là vì mình đã rời xa căn nhà ngột ngạt kia, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng không thể không nói, ngủ đã một giấc, tinh thần sảng khoái hẳn, cảm giác cả dáng đi cũng thẳng thớm hơn nhiều.

Cô nhớ đến hương vị của bữa tối qua, lúc này cầm lấy đồ rửa mặt ở cửa, ngay cả động tác đánh răng cũng trở nên gấp gáp.

Chỉ có điều…

Mặt trời 9 giờ sáng đã bắt đầu chói chang rồi.

Khi Quách Đông tới nhà Tống Đàm, thời gian đã là 10 giờ.

Mà đúng lúc này, Ngô Lan vừa xách giỏ trà cùng bà nội Vương Lệ Phân trở về, hai người vừa tháo mũ cỏ quạt gió, vừa tươi cười nhìn cô.

"Bác sĩ Quách ngủ ngon chứ?"

Dù Quách Đông đã đi khắp nơi, nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi đỏ mặt: "Chắc là do mệt quá, hôm qua ngủ sâu lắm ạ!"

"Đâu phải vì mệt?"

Hôm qua, sau khi Tống Đàm nói rõ ý muốn giữ cô lại trong thôn, Ngô Lan liền không tiếc lời khoe khoang về nơi này: "Rõ ràng là do nước và không khí vùng quê chúng ta quá tốt! Ngủ lúc nào cũng ngon! Cô xem tôi này, trông có trẻ không?"

Quách Đông bật cười thành tiếng.

Nhưng ngay sau đó, cô nghiêm túc nhìn Ngô Lan, gật đầu trang trọng: “Thật đấy ạ, dì à, trông dì bây giờ tinh thần khác hẳn.”

Lúc Tống Đàm mới về, mẹ cô vẫn như hình ảnh trong ký ức, thấp thấp, hơi mập, tóc đã điểm bạc.

Làn da vốn dĩ mịn màng tự nhiên, nhưng bị năm tháng và ánh nắng tàn phá thành sắc vàng xỉn. Khóe mắt hằn sâu những nếp nhăn.

Khi cười, giữa chân mày và đôi mắt toát lên vẻ mệt mỏi nhưng bình thản khó tả.

Nhưng giờ đây, sau nửa năm được bồi bổ, bà không còn là "Ngô Lan xưa kia" nữa rồi!

Lúc này, tóc của Ngô Lan đen mướt bóng loáng, da dẻ dù vẫn hơi ngả vàng nhưng ở trong thôn cũng có thể xem như trắng trẻo rồi.

Nếp nhăn không phải là biến mất, nhưng nét mặt bà thoải mái hơn, sắc da hồng hào, tất cả đều cho thấy tình trạng hiện tại rất tốt.

Ngô Lan nhìn mình hằng ngày nên không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bất cứ ai lâu ngày không gặp đều phải khen vài câu.

Giờ đây, lời khen này còn bị bà tận dụng không chút ngại ngần làm chiêu trò dụ dỗ bác sĩ Quách nữa chứ!

Phải biết rằng, hôm qua mọi người còn thăm dò, ngấm ngầm suy đoán.

Nhưng kể từ lúc Quách Đông tối qua uống liền hai bát rượu gạo trứng hoa mới nấu, trong cơn lâng lâng kể chuyện hành nghề chữa bệnh của mình, nói về thầy dạy và đủ loại chứng nhận đã đạt được…

Cô kể đầy hào hứng, còn Trương Yến Bình thì ngay lập tức lấy điện thoại ra tra cứu tại chỗ. Lần lượt tìm kiếm, ai ngờ đều là những tên tuổi có tiếng tăm!

Trời đất, nhặt được bảo vật rồi!

Thế là ý định giữ chân cô càng ngày càng rõ rệt.

Quách Đông tất nhiên nhận ra tâm ý này. Trước đây cô chưa từng nghĩ tới, nhưng sau tối qua, khó mà nói lòng cô không d.a.o động.

Cô bưng bát cháo đã nguội lạnh lên, húp một ngụm lớn trong cái nóng hầm hập của đầu tháng Bảy. Hương vị ngọt ngào của hạt gạo lại một lần nữa chinh phục cô.

Do dự một chút, cô hỏi: “Nếu tôi ở lại thôn, có được bao ăn như thế này không?”

“Không bao đâu.”

Tống Đàm vừa bước vào sân, nghe vậy vội từ chối ngay: “Đây là món bí truyền nhà chúng tôi, có trả tiền ăn cũng không bán.”

Quách Đông: …

Thôi được rồi.

Cô thở dài thườn thượt.

Trước khi ăn, trong đầu cô chỉ nghĩ đến mức giá 200 tệ mỗi bữa.

Nhưng sau khi ăn, cô thật sự muốn ngày nào cũng bỏ ra 200 tệ. À mà không, giờ chưa được, hết tiền rồi.

Đúng lúc này, Kiều Kiều xách giỏ quay về, vừa thấy cô đã nở nụ cười ngọt ngào:

“Chị bác sĩ, chị gái nói có lẽ chị sẽ ngủ nướng, buổi sáng không kịp hái kim anh tử, nên em hái giúp rồi!”

Cậu đưa giỏ ra: “Nhiều gai lắm đó! Đeo găng tay dày mà vẫn bị đ.â.m mấy chỗ này.”

Cậu chìa những ngón tay trắng trẻo, trên đó có vài chấm đỏ lấm tấm, ánh mắt ngây thơ trong sáng khiến Quách Đông không khỏi ngại ngùng.

Cô hơi lúng túng, áy náy: “Kiều Kiều, em vất vả rồi. Chị không ngờ mình ngủ say thế.”

Thao Dang

“Cũng không sao.” Kiều Kiều thành thật nói: “Dạo này bận rộn quá, em chẳng có thời gian chơi với Đại Hùng. Sáng nay tiện thể dẫn Đại Hùng đi làm việc ở chỗ kim anh tử luôn.”

“Với lại, một cân đâu có mất nhiều công sức.”

Thực ra cậu vừa chơi vừa ăn vừa dắt Đại Hùng, làm mãi đến giờ mới xong.

“Đại Hùng là gì?”

Quách Đông tò mò.

“Chị muốn xem không?” Kiều Kiều chớp mắt: “Nó tan ca rồi, em dẫn chị lên núi xem nhé! Nó là một con ong đất mập ú ú.”

Quách Đông: …

Cô lập tức lùi lại một bước, nghiêm túc nói: “Chị chỉ hỏi cho biết thôi, không có hứng thú lắm đâu.”

“Vậy thôi ạ!”

Kiều Kiều rất hiểu chuyện: “Chị có muốn xem ong mật không? Nhiều lắm. Còn có thể mua mật ong nữa.”

Nghĩ đến hương vị của đồ ăn hôm trước, mắt Quách Đông sáng rỡ:

“Được đó!”

Mật ong rất tốt để viên thuốc hoặc phối thuốc, thiếu sao được!

Cô không bán thuốc thành phẩm cho khách, mà sẽ bắt mạch tại chỗ rồi bốc thuốc đông y theo nhu cầu từng người.

Chỉ là có vài loại thuốc không thích hợp để sắc uống, hoặc vì đắng quá người ta không chịu dùng, nên cô thường làm dạng viên hoặc trực tiếp dùng mật ong để chế thành viên hoàn.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 445: Công dụng thần kỳ của mật ong.



Quách Đông đồng ý một cách rất sảng khoái, nhưng có câu ăn một lần nhớ một đời.

Ví dụ như bây giờ, cô đang chuẩn bị cùng Kiều Kiều đội nắng lên núi, đột nhiên lại cảnh giác hỏi:

“Nhà các em bán mật ong thế nào đấy?”

Kiều Kiều vui vẻ giơ một ngón tay lên: “Một ngàn tệ một bình nhé!”

“Một bình là…” Ánh mắt Quách Đông vô thức nhìn về chiếc kệ giữa phòng khách, nơi đặt một… à không, nửa bình mật ong.

Kiều Kiều cũng nhìn theo: “Chị bác sĩ, chị phát hiện ra rồi à? Đúng vậy đó, một bình 500 gram.”

Quách Đông tối sầm mặt.

“Cảm ơn.”

Cô bình tĩnh ngồi xuống: “Chị thấy mình không xứng đáng.”

Nếu là người khác, giờ này hẳn sẽ tập trung thuyết phục khách hàng rằng tiền nào của nấy, nhưng Kiều Kiều thì khác, cậu chỉ tò mò ngồi xuống theo, rồi hỏi:

“Tại sao lại không xứng đáng?”

“Vì chị không có tiền.”

Quách Đông thở dài sầu não.

“Một ngàn tệ mà chỉ có từng này mật ong, em biết chị mua mật ong để làm gì không?”

“Làm gì cơ ạ?”

Là một trợ thủ tuyệt vời trong cuộc hội thoại, Kiều Kiều tuyệt đối không để khách hàng cảm thấy cô đơn vì phải tự nói một mình.

Lúc này, ánh mắt tò mò của cậu nhóc cũng khiến Quách Đông nguôi ngoai đôi chút.

Thế là cô thở dài thêm cái nữa, rồi kiên nhẫn giải thích:

“Mật ong chị mua về để luyện thành dược hoàn. Trước khi nặn thuốc viên, phải tinh luyện mật. Chị không cần dùng mật ong cũ, chỉ cần luyện mật ong vừa là được, mà mật ong vừa một bình thôi cũng mất đi 1/10 rồi.”

“Nói cách khác, 500 gram mật ong, cuối cùng chị chỉ thu được 450 gram trung mật.”

“Nhưng tỷ lệ pha chế giữa mật ong và dược liệu thường là 15:1, vậy nên 1000 tệ tiền mật ong, cuối cùng chỉ tạo ra được 300 gram thuốc bột.”

“Em nghĩ xem, giá thuốc của chị phải tăng đến mức nào?”

“Bệnh nhân mua thuốc cũng đâu có ngốc, chị là bác sĩ Đông y đàng hoàng, kê đơn phải viết rõ ràng. Người ta cầm đơn đi đâu mua chẳng được?”

“Bây giờ, người ta có thể nhờ hiệu thuốc sắc sẵn, có thuốc dạng hạt, có chỗ nặn viên hoàn hay luyện cao…”

“Cho nên…”

Quách Đông lắc đầu nặng nề: “Chị thực sự không đủ khả năng dùng loại mật này.”

Kiều Kiều tiếp nhận hàng loạt thông tin mới, lúc này ngồi đó, trầm ngâm suy nghĩ.

Một lúc sau, cậu bỗng hỏi: “Vậy chị bác sĩ, chị không có bệnh nhân nào giàu à?”

Quách Đông sững người.

Chỉ thấy Kiều Kiều giơ tay đếm từng ngón, bắt đầu tính toán:

“Giống như mấy cô mấy dì ở chợ, chỉ chịu mua rau dại, nhưng không bao giờ mua trà. Chị gái nói là vì thói quen tiêu dùng khác nhau.”

“Nhưng cũng có khách hàng, mua trà mà cứ như miễn phí ấy, sảng khoái vô cùng! Rau 20 tệ một cân, trà 10.000 tệ một cân, vậy thuốc của chị không thể có loại 20 tệ một viên và 10.000 tệ một viên à?”

Quách Đông phụt một cái, bật cười.

Cô nghĩ bụng, nếu tôi bán một viên thuốc giá 10.000 tệ, thì phải là Đại Hoàn Đan à?

Nhưng nghĩ lại, Kiều Kiều nói cũng có lý!

Thao Dang

Luôn có một số khách hàng cao cấp, họ không những không tin thuốc rẻ, mà còn chẳng thèm đụng vào.

Vậy nên, nếu đã là kim anh tử đắt đỏ, phối với mật ong đắt đỏ, nặn thành dược hoàn rồi định giá cao hơn nữa… thì có gì sai đâu nhỉ?

“Đúng rồi đó.”

Kiều Kiều gật gù, nghiêm túc ví dụ: “Giống như Ultraman đánh quái vật nhỏ thì biu biu biu là xong. Nhưng gặp quái vật khủng thì phải dùng ánh sáng thần thánh mới thắng được!”

Quách Đông: …

Mặc dù nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng ví von này lại bất ngờ hợp lý đến lạ.

Cô cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng... Hay là đi xem thử nhỉ?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Kiều Kiều bỗng nhiên "ồ" một tiếng rồi la lên: "A, em quên mất! Chị bác sĩ ơi, mật ong nhà em hết hàng rồi!"

"Chị chỉ muốn xem chúng làm việc thôi sao?"

Quách Đông: ...

Có thấy câu này vô lý không?

Tôi đi xem chúng làm việc thì họ sẽ tặng tôi một hũ mật ong à?

Hơn nữa, mật ong nhà mấy người đắt vậy, bán nhanh thế, chẳng lẽ là chiêu trò tạo khan hiếm hàng hóa sao?

"Nhưng mà công dụng thật sự rất tốt đó! Ai mua rồi cũng muốn mua tiếp mà."

Kiều Kiều cười tươi rói với cô.

"Chị bác sĩ ơi, chị có định ở lại thôn em không? Em nghe chị bí thư với mẹ nói, nếu chị làm bác sĩ ở thôn em, em có thể lén múc một thìa cho chị ăn đó! Nhưng sau này nếu em bệnh, chị đừng có chích kim nha!"

Quách Đông: ...

Thông tin trong câu này nhiều quá, cô nhất thời không biết trọng điểm nằm ở đâu.

Chỉ có thể trả lời từng cái một: "Chị vẫn chưa quyết định ở lại thôn. Nhưng tại sao lại là lén múc một thìa? Còn nếu em bệnh, không chích kim cũng được, nhưng có muốn thử châm cứu không?"

Kiều Kiều ngơ ngác: "Châm cứu là gì ạ?"

Hình như cậu nhóc chưa từng thấy qua.

Còn chuyện không ở lại thôn...

Cậu nhóc tiếc nuối lắc đầu: "Mật ong nhà em là để bán lấy tiền, nếu chị không làm bác sĩ thôn, không chữa bệnh cho em, thì em không thể cho chị ăn một thìa đâu. Đắt lắm đó!"

Biểu cảm tiếc rẻ của cậu nhóc khiến Quách Đông nghẹn lời.

Ngay lúc này, cô cũng không khỏi do dự.

Ngôi làng này tuy bình thường, nhưng đồ ăn thì thật sự rất ngon.

Hơn nữa, ở thành phố muốn thuê nhà cũng phiền phức, thị trấn nhỏ này lại ít chỗ cho thuê ngắn hạn, ít nhất cũng phải đặt cọc một tháng, trả trước sáu tháng, mà ngay cả kiểu đó cũng khó tìm... Tính ra cũng phải chuẩn bị ít nhất mười ngàn tệ đấy?

Chưa kể đến mấy loại dược liệu cô đang nghiên cứu, còn phải sắm sửa lại đồ dùng cá nhân, quần áo, giày dép, cả laptop nữa...

Tính đi tính lại, áp lực kinh tế không hề nhỏ chút nào!

Đúng lúc này, Kiều Kiều lại tò mò hỏi: "Sao phải dùng mật ong để vo thuốc viên vậy ạ? Nấu đường có được không?"

"Ông chú Bảy nói em nấu đường cũng dẻo lắm, lại còn rất ngọt nữa."

"Không được!"

Quách Đông nghiêm túc đáp: "Người ta uống thuốc bắc không bỏ đường vào, là vì đường có dược tính riêng, dễ xung đột với các vị thuốc khác, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cơ thể, làm giảm hiệu quả thuốc."

Còn vì sao dùng mật ong ư? Vì mật ong có nhiều lợi ích.

"Thứ nhất, tính chất của nó rất ôn hòa, gần như không xung đột với bất kỳ vị thuốc nào."

"Thứ hai, nó còn có thể làm chất bảo quản tự nhiên, giúp duy trì hiệu quả của thuốc."

"Thứ ba, mật ong có tác dụng giảm k*ch th*ch, một số vị thuốc có dược tính mạnh, dễ gây khó chịu cho dạ dày, có mật ong vào sẽ giúp trung hòa tác dụng phụ đó."

"Còn một điểm quan trọng nhất, vo thuốc viên bằng mật ong, khi vào dạ dày sẽ không bị phân giải ngay lập tức, giống như thuốc giải phóng chậm bây giờ vậy, có thể kéo dài hiệu quả, tốt hơn cho cơ thể."

Kiều Kiều nghe không hiểu hết, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu nhóc há hốc miệng kinh ngạc.

"Mật ong nhà em thần kỳ vậy sao?"

Quách Đông không nhịn được mà phản bác: "Mật ong trên toàn thế giới đều có công dụng như vậy."

"Không thể nào!"

Kiều Kiều tự tin nói: "Mật ong nhà em chắc chắn là tốt nhất! Không tin thì để em lấy cho chị xem!"

Nói xong, cậu nhóc xoay người, từ trên kệ lấy xuống nửa hũ mật ong, vặn nắp ra, dùng thìa múc lên đưa cho Quách Đông xem.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 446: Kỹ năng tiếp thị đa cấp của Tiểu Chúc.



Vừa mở nắp, hương thơm đặc trưng của mật ong lập tức lan tỏa, khiến Quách Đông vô thức nuốt nước bọt.

Thứ mật ong màu cam nhạt trên muỗng chảy xuống thành từng sợi óng ánh, như thể gom trọn tinh hoa đất trời.

Cô chăm chú nhìn muỗng mật ong trong tay Kiều Kiều, cuối cùng ho khẽ một tiếng, ngồi thẳng dậy:

"Không tin! Trừ phi cho chị nếm thử một miếng!"

---

Thao Dang

Một lúc sau.

Ngô Lan vừa vào phòng khách rót nước, đã thấy Quách Đông ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mắt dán c.h.ặ.t vào nửa chai mật ong trên bàn.

Còn Kiều Kiều thì chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta.

"Sao thế?" Ngô Lan tò mò hỏi.

Chỉ thấy Quách Đông đột nhiên đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng phải 1000 tệ một chai thôi sao? Tôi mua!"

Giọng nói kiên quyết, như thể 1000 tệ này đang cắt từng miếng t.hịt của cô ta vậy.

Nhưng lời vừa dứt, Ngô Lan đã bật cười: "Mua gì mà mua, không cần mua!"

Tim Quách Đông nhảy dựng lên, tràn đầy mong đợi nhìn sang.

"Nhà dì hết hàng rồi." Ngô Lan bình thản đáp.

Quách Đông: …

Hết?

"Hết thật ạ?"

Cô ta nhìn chằm chằm nửa chai mật ong kia, ánh mắt Ngô Lan cũng nhìn theo, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không được không được, đây là để nhà dì ăn, chỉ còn lại có nửa chai này thôi, thật sự hết rồi, hay là con đợi thêm mấy ngày nữa?"

"Qua hai ngày chắc chắn có hàng. Nhưng nếu muốn đặt trước, phải đặt cọc trước, bên dì còn nhiều người đang xếp hàng chờ lắm đấy."

Quách Đông: …

Được lắm!

Mật ong chất lượng thế này, Quách Đông thật sự tin là có người chờ mua. Nghĩ thế, cô không nói hai lời, lập tức rút điện thoại ra:

"Dì Ngô, con chuyển khoản ngay đây!"

Vừa chuyển tiền, Ngô Lan vẫn chưa từ bỏ ý định, tranh thủ hỏi thêm: "Bác sĩ Quách này, con thật sự không cân nhắc ở lại thôn dì à?"

"Nhìn xem, nếu con trở thành bác sĩ của thôn ta, phòng khám của bác sĩ Lý sẽ để con ở thoải mái, đồ đạc gì cũng có thể sắm dần, dì còn tặng con một cái chăn bông luôn!"

Thuận tiện giúp hai người già khám chữa bệnh nữa, chúng tôi không định xin thuốc miễn phí, chỉ là cô để tâm hơn một chút thôi, vẫn đáng lắm chứ.

Ngô Lan tính toán rõ ràng.

Còn chăn bông kia, là loại chăn mà hồi đó gia đình bà mạnh tay chi tiền mua bông đắt đỏ để làm. Nhiều năm qua, cứ mang ra phơi phóng, giũ giũ, giờ chuyển nhà mới cũng chưa dùng hết.

Nhưng bỏ đi thì tiếc, con cái lại mua chăn mới, không ai đụng đến, cứ để đó thi thoảng phải mang đi giũ lại, vừa tốn công vừa tốn tiền.

Quách Đông: …

Cô ta khó khăn lắm mới từ chối được: "Không ạ, con đi thành phố."

Ngô Lan thở dài, thấy không thuyết phục được, đành đi ra ngoài.

Lúc này, bí thư Tiểu Chúc vừa đứng ngoài nghe lỏm xong, liền cười tủm tỉm bước vào, giả vờ lơ đãng hỏi:

"Đúng rồi, bác sĩ Quách, cô tính thuê nhà ở khu nào trong thành phố vậy?"

"Tốt nhất nên tìm chỗ nào vắng vẻ một chút, xung quanh ít hàng xóm. Dù sao cô cũng làm thuốc Đông y, sau này sắc thuốc, tán bột gì đó, vừa ồn ào vừa nặng mùi."

"Nhỡ đâu hàng xóm khó chịu rồi đi tố cáo, tuy rằng cô không làm gì sai, nhưng mấy chuyện này phiền lắm."

Dù gì thì người ta sắc thuốc, ngày cùng lắm một lần. Còn cô, có khi cả ngày phòng khám đều nồng nặc mùi thuốc bắc.

Quách Đông: …

Sao cô lại quên mất chuyện này nhỉ?!

Đúng là thế thật!

Lúc đầu cô ta mở phòng khám ở khu ngoại ô trong thành phố, ngoài lý do không có tiền, còn vì môi trường đó chẳng ai phàn nàn về việc cô đun thuốc bắc suốt ngày.

Nhưng một khi chuyển đến khu dân cư thì sao? Ai mà chịu nổi mùi thuốc bắc này quanh năm suốt tháng?

Mùi này lại rất mạnh, cho dù có máy hút mùi cũng không thể ngăn hoàn toàn. Hơn nữa, máy hút mùi đâu thể bật suốt 24/7.

Rồi còn việc nghiền thuốc bột, bây giờ ai từng dùng máy xay sinh tố đời mới đều hiểu tiếng ồn của nó thế nào. Người ta xay đậu nành tối đa nửa tiếng đến một tiếng, còn cô nếu sản xuất viên hoàn quy mô lớn thì...

Quách Đông bắt đầu lo lắng.

Ngay lúc đó, bí thư Tiểu Chúc lại thở dài:

“Cô phải chọn nơi cẩn thận đấy! Một cô gái độc thân sống ở nơi hoang vu như vậy, khó mà tránh được những chuyện rắc rối.”

Tuy rằng bây giờ trị an không đến mức tệ, nhưng đâu phải không có chuyện bất trắc xảy ra.

Chỉ nghĩ đến tình huống đó thôi... Quách Đông đã thấy da đầu tê dại.

Cô không phải kiểu người yếu đuối không biết tự vệ, nhưng bảo đánh đ.ấ.m giỏi thì... chuyện đó lại là vấn đề khác.

“Còn nữa,” bí thư Tiểu Chúc lo lắng nói thêm, “Sống xa xôi vậy, ba bữa cơm đều tự làm sao? Cơm trộn lẫn mùi thuốc bắc, liệu có ăn nổi không?”

Nào chỉ là không ngon!

Lần này, đến từng sợi tóc của Quách Đông cũng muốn dựng ngược lên.

Tay nghề nấu ăn của cô chỉ ở mức bình thường, ăn được là may rồi.

Nhưng vừa đun thuốc bắc vừa nấu ăn, cả ba bữa đều ngấm mùi thuốc, chưa nói đến chuyện có ăn nổi hay không, mà mùi thuốc bắc lan tỏa còn có tác dụng nhất định!

Vấn đề là tác dụng đó chẳng nhằm vào cơ thể cô!

Lúc này, dù Quách Đông đã quen đối mặt với bao chuyện khó khăn, cô vẫn cảm thấy bối rối.

“Thế… bí thư Chúc, cô có đề xuất khu nào hợp lý không?”

Bí thư Tiểu Chúc cười vô cùng hòa nhã:

“Ôi dào, tôi cũng từ nơi khác điều chuyển đến, làm sao biết được khu nào trong thành phố phù hợp, chỉ thấy phòng khám cũ của chúng ta vẫn trống, rất tiện.”

Bác sĩ Lý mấy hôm trước vừa dọn đi, giờ chỉ còn lại một ngôi nhà trống và người giữ. Dù sao cũng còn hai bệnh nhân cần truyền dịch, hết dịch bác sĩ mới đi được, ngày nào cũng lo lắng.

Bí thư Tiểu Chúc thao thao bất tuyệt:

“Phòng khám rộng rãi thế, máy móc cắt thuốc, nghiền thuốc đều có thể xin từ xã. Phòng khám tuy bác sĩ Lý đã mang hết đồ đi, nhưng giường vẫn còn, nằm tạm cũng không cần mua giường mới.

“Nhà bếp tuy không đầy đủ, nhưng cô mua thêm cái nồi nhỏ, ra đồng hái rau, chẳng cần tốn tiền...

“Lại nói, thôn này đất rộng người thưa, đừng nói là ngày đêm đun thuốc, cô dùng máy nghiền bột cả ngày cũng không ai ý kiến, hơn nữa căn nhà này còn không mất tiền, chỉ cần nhận làm bác sĩ của thôn, mỗi tháng còn được Nhà nước phát tiền!”

“Trời đất!” Bí thư Tiểu Chúc bày ra vẻ tiếc nuối khoa trương. “Sao hồi trước tôi không học ngành y nhỉ?!”

Quách Đông... cũng hơi d.a.o động.

Nhưng... phải làm sao đây?

Trong lòng cô bắt đầu lung lay dữ dội.

Bí thư Tiểu Chúc này chẳng lẽ trước đây làm trong công ty đa cấp? Sao lời nào cũng đánh trúng tâm lý cô thế, như thể vị trí này được tạo ra riêng cho cô vậy!

Không được! Quách Đông tự nhủ phải bình tĩnh!

Cô rời khỏi một ngôi làng là để không bị mắc kẹt ở một ngôi làng khác!

Chỉ có thành phố lạnh lùng mới bao dung hơn với một cô gái độc thân!

Nhưng...

Cô lặng lẽ mở điện thoại, nhìn vào số dư tài khoản…

????? Phải làm sao đây? Hình như tiền thật sự không còn nhiều...

Quách Đông ngồi đó, lòng rối bời, nhất thời chẳng biết phải quyết định thế nào.

Bí thư Tiểu Chúc nhìn ra ngoài trời nắng chói chang, thành thạo đội chiếc mũ cỏ lên đầu, rồi lên tiếng với giọng rất có ý tứ:

“Kiều Kiều, hôm nay còn chè tuyết nhĩ lạnh không? Mang cho chị một bát đi.”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 447: Thu nhập hàng năm là 100.000 tệ.



"Có chứ! Chị bí thư!"

Kiều Kiều vui vẻ chạy vào bếp, chẳng mấy chốc đã bưng ra một cái bát sứ trắng cùng một cái thìa.

Bên trong, mấy quả kỷ tử đỏ tươi nổi bật trên nền tuyết nhĩ trắng muốt, giữa ngày hè nóng nực, vị thanh mát lan từ cổ họng xuống tận dạ dày, sảng khoái không gì sánh bằng.

Quách Đông theo phản xạ nuốt nước bọt.

Còn bí thư Tiểu Chúc lúc này mới sực nhớ ra điều gì đó, hào phóng lên tiếng: "Kiều Kiều, bác sĩ của chúng ta cũng trả tiền rồi đấy, múc cho cô ấy một bát đi."

Kiều Kiều thoáng lưỡng lự, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Được thôi. Nhưng em dùng bát giấy một lần đấy nhé."

Nói gì thì nói, khi nhận bát tuyết nhĩ từ tay Kiều Kiều, nhìn biểu cảm tiếc rẻ của cậu bé, trong lòng Quách Đông bỗng dâng lên một cảm giác thắng lợi khó tả, hừ, dù món này có đắt đến đâu thì với 200 tệ cô đã bỏ ra, cô cũng phải ăn cho bõ!

Đúng lúc này, bí thư Tiểu Chúc hỏi: "Rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, cô có muốn đi xem qua chỗ trạm y tế không?"

"Nói thật nhé, sân gạch đỏ có hàng rào hẳn hoi, bồn hoa bên cạnh thì đang nở rộ rực rỡ!"

"Nếu cô ở đấy, chẳng khác nào vớ bẫm!"

Quách Đông: ...

Cô nhìn bát tuyết nhĩ trong tay, chỉ đành lặng lẽ nhận lấy chiếc mũ rơm Kiều Kiều đưa cho, rồi học theo dáng vẻ thoải mái của bí thư Tiểu Chúc, bước ra con đường bỏng rát dưới cái nắng gay gắt.

---

Dưới ánh mặt trời chói chang, bí thư Tiểu Chúc tràn đầy nhiệt huyết, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt về tương lai tươi sáng của một bác sĩ thôn.

Nhưng Quách Đông lại là người có học, có chứng chỉ, từng thực tập tại bệnh viện, thậm chí còn tự mở phòng khám riêng.

Những lời hoa mỹ cô chẳng buồn nghe, chỉ quan tâm đúng một vấn đề mấu chốt:

"Trước đây, bác sĩ Lý mỗi tháng kiếm được bao nhiêu?"

Bí thư Tiểu Chúc trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cũng không ít, năm ngoái kiếm chưa đến 100.000 tệ."

Quách Đông nhíu mày: "Bao nhiêu cơ?"

"Chưa đến 50.000 tệ."

"Cụ thể?"

"33.000 tệ."

Quách Đông bật cười vì tức: "33.000 tệ? Thảo nào người ta bỏ đi! Với mức lương này thì làm được gì?"

"Này, đừng có coi thường nhé!"

Bí thư Tiểu Chúc chẳng hề nao núng, ngược lại còn nghiêm túc nói: "Cô biết không, mấy năm trước thậm chí còn không có đồng nào đấy!"

"Bây giờ nhà nước đã xây trạm y tế, lại còn trợ cấp nữa. Như thôn ta dân số dưới 1.000 người, bác sĩ mỗi tháng được trợ cấp 400 tệ đó!"

"Thế nên..."

Quách Đông nhẩm tính: "Bác sĩ Lý nhận trợ cấp 400 tệ/tháng, tổng thu nhập cả năm chỉ có 33.000 tệ?"

Bí thư Tiểu Chúc mặt dày còn hơn cả Tống Đàm, mặt không đổi sắc tiếp lời:

"Ấy, cô còn trẻ, đừng chỉ nhìn vào tiền bạc! Theo đà phát triển của chính sách, chỉ cần cô bám trụ lâu dài, sớm muộn gì cũng có biên chế!"

"Mà quan trọng nhất, cô là bác sĩ Đông y đúng không? Trùng hợp ghê, chính sách của chúng ta có một điểm rất đặc biệt, tiền khám bệnh và thuốc Đông y, bác sĩ được giữ toàn bộ!"

"Dĩ nhiên, thuốc thì cô phải tự chuẩn bị. Nhưng cô xem, như vậy khác gì tự mở phòng khám đâu?"

"Hơn nữa, cô còn có sẵn một nhóm khách quen, sau này nếu họ có nhu cầu, lái xe đến đây cũng chẳng có gì bất tiện!"

Phải biết rằng, người thời nay cực kỳ tin tưởng Đông y, thậm chí có khi còn lặn lội sang tận thành phố khác chỉ để đặt lịch khám!

Giống như mẹ của bí thư Tiểu Chúc vậy, trước đây bà còn lén lút đi về vùng quê để tìm thầy bấm huyệt nữa kìa.

Khụ, không nói chuyện này nữa.

Tóm lại, tâm lý con người chính là như vậy, mà nhiều phong tục truyền thừa của quốc gia cũng thế thôi.

Quách Đông không lên tiếng nữa.

Bởi vì cô chợt nhận ra, mặc dù bí thư Tiểu Chúc nói có vẻ lươn lẹo, nhưng nghĩ kỹ thì sống ở đây cũng có lợi thật.

Chưa nói gì khác, chỉ tính cái đường núi gập ghềnh khó đi này thôi, mẹ cô dù có gọi cả họ hàng đến kéo cô về, thì một hồi trầy trật như thế cũng chẳng ai muốn.

Tất nhiên, con đường núi gập ghềnh này cũng sẽ khiến nhiều bệnh nhân chùn bước, được cái này thì mất cái kia thôi.

Hai người lập tức im lặng.

Nhưng miệng bí thư Tiểu Chúc thì không rảnh, lúc này đang ôm bát, húp một thìa canh tuyết nhĩ ngọt lịm.

Quách Đông: ...

Cô cũng múc một thìa uống theo, haiz, sao lại không chịu bao cơm nhỉ?

Vừa rẽ qua một quả đồi nhỏ, liền thấy ven đường quả nhiên có một sân nhỏ xây bằng gạch đỏ, đúng như lời bí thư Tiểu Chúc nói. Cạnh tường còn có một đống củi được xếp ngay ngắn.

Một mảng lớn kim anh tử bò dọc theo hàng rào, đúng mùa hoa nở, hương thơm của những bông hoa hai màu vàng trắng tỏa ngào ngạt.

Dưới chân tường bên cạnh còn có mấy cụm hoa mười giờ, tầng tầng lớp lớp chen chúc mọc lên, nhìn cũng khá tươi tốt.

Đúng lúc này, một con c.h.ó nhỏ từ trong nhà lao ra, vừa nhìn thấy, Quách Đông đã giật mình sững sờ.

"Đây là con c.h.ó gì vậy?"

"Hả?"

Bí thư Tiểu Chúc ngớ ra, quay đầu nhìn, sau đó dõng dạc trả lời: "Là c.h.ó Poodle , cô chưa thấy bao giờ à?"

Quách Đông: ...

Cô đã từng thấy Poodle , có con trắng, con xám, con nâu đỏ, lông thì có con xoăn tít, có con dài lượm thượm, cũng có con được đưa đến tiệm thú cưng chăm chút, vuốt thẳng sấy bông, trông chẳng khác nào cục bông di động…

Nhưng con trước mặt này, tạm không bàn đến bộ lông quăn đến mức bù xù, chỉ riêng chỏm lông dài rẽ ngôi giữa, che kín cả mắt, đã đủ để nó chẳng giống chút nào với mấy bé Poodle diện vest nhỏ mà cô từng thấy!

Bí thư Tiểu Chúc thì đã quá quen mắt, thản nhiên nói: "Không biết từ đâu lạc đến, là c.h.ó lai rồi. Nhà bác sĩ Lý tiện tay nuôi luôn, nên trông hơi lôi thôi chút, cô thích c.h.ó không? Nếu thích, tôi hỏi thử xem có thể để lại cho cô không?"

"Thôi thôi thôi!" Quách Đông vội vàng từ chối.

"Con c.h.ó này cứ để bác sĩ Lý dắt đi đi."

"Biết ngay mà!" Bí thư Tiểu Chúc tỏ vẻ bình thản, nói như đã hiểu thấu lòng người: "Cô gặp c.h.ó nhà Tống Đàm rồi, nói thật, bảy con bảo bối đó là hàng hiếm có trên đời, đã thấy sóng cả thì chẳng thể chịu được nước hồ nhỏ. Sau này cô muốn chọn chó, trừ phi là vừa gặp đã yêu, không thì cũng khó mà ưng ý được."

Vừa dứt lời, liền thấy từ trong sân có một người bước ra, một ông lão gầy gò. Vừa nhìn thấy bọn họ, ông đã nhướng mày.

"Chó nhà lão Tống có tốt đến mấy thì cũng không phải của tôi, tôi chẳng ham! Tôi chỉ thích cục lông xoăn nhỏ của tôi thôi, ai ui bảo bối, chờ chúng ta lên trấn cắt tỉa lại bộ lông nha, đáng thương ghê, mắt cũng bị che mất rồi."

Sau đó lại nhìn sang Bí thư Tiểu Chúc: "Bí thư Chúc, bệnh nhân chỗ tôi đều đã về hết rồi, ngày mai cũng không cần đến nữa."

Thao Dang

"Ngày mai vừa sáng sớm, tôi sẽ chuyển đi."

Ông nhìn căn nhà gạch đỏ trước mặt, thần sắc có chút bùi ngùi: "Ai ya, tôi thực sự không muốn lên trấn chút nào, sống ở quê sướng hơn nhiều!"

"Đương nhiên rồi." Bí thư Tiểu Chúc vẫn cố gắng níu kéo, dù sao thì Quách Đông cũng chưa chắc chắn sẽ ở lại mà?

Hai tay đều phải nắm, hai tay đều phải cứng rắn.

"Nhìn xem, không khí và nguồn nước trong lành, ăn cơm cũng chẳng cần tiền, ngày ngày nhàn nhã, muốn chơi bài hay ngủ trưa đều tùy thích… Dĩ nhiên là thoải mái hơn trên trấn cả trăm lần!"
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 448: Năng lượng mặt trời cũ kỹ.



Bác sĩ Lý cũng buông tiếng thở dài não nề: “Cái gì cũng tốt, có thể đánh bài, ngủ nghỉ, chỉ là không có tiền thôi.”

“Vả lại, ai nói ăn cơm không tốn tiền? Gạo và bột mì chẳng phải đều phải mua sao? Trong vườn có mỗi mấy loại rau, muốn đổi khẩu vị cũng phải đi mua ngoài.”

“Mua hoa quả còn phải chờ xe bán trái cây đến. Nếu họ không đến, chúng ta phải tự đi ra trấn, đấy là chưa kể bây giờ nuôi con tốn biết bao nhiêu tiền! Nếu tôi không phụ giúp, thì con trai với con dâu tôi cả đời cũng chỉ có thể làm công ngoài kia thôi.”

“Ra trấn mở phòng khám, tôi vừa có thể kiếm chút tiền, vừa trông giúp mấy đứa nhỏ, không để chúng phải ở lại trong thôn chẳng có nổi trường học.”

Nhắc đến đây, bí thư Tiểu Chúc lại cảm thấy nhói lòng.

Dân thôn ngày một già đi, trường tiểu học đã đóng cửa từ mấy năm trước. Thế này thì càng chẳng ai muốn ở lại nông thôn lâu dài.

Người lớn còn có thể gắn bó với ruộng đồng, non nước, nhưng trẻ con thì không thể.

Cô chỉ có thể thở dài một hơi.

Cháu nội của bác sĩ Lý sắp đến tuổi đi học, chẳng lẽ không cho nó đi sao?

Bác sĩ Lý nhìn sang cô gái bên cạnh Tiểu Chúc là Quách Đông, tò mò hỏi: “Trời nắng nóng thế này, hai cô không sợ nắng à? Đến đây làm gì? Lấy thuốc à?”

Ông quen thuộc hỏi: “Có mang thẻ bảo hiểm y tế không?”

“Không phải.”

Tiểu Chúc phẩy tay: “Không phải tôi nghe nói nhà lão Tống có bác sĩ mới về sao? Tôi xem thử người ta có muốn thay ông trông phòng khám này không.”

“Gì cơ?”

Bác sĩ Lý trợn tròn mắt nhìn Quách Đông: “Cô gái à, đừng nghĩ quẩn đấy chứ!”

“Nhìn ông kìa!”

Tiểu Chúc bực mình:

“Tôi phí biết bao lời lẽ, ngay cả bát chè tuyết nhĩ ngon lành này cũng chưa kịp uống hết! Thế mà ông đã phá ngang rồi.”

Cô dứt lời liền uống ực một hơi cạn sạch bát chè, vừa hạ nhiệt vừa hạ hỏa: “Người ta là thanh niên có chí lớn, còn chưa lập gia đình, tranh thủ cống hiến chút sức lực thì có sao đâu? Nào, ông nói cho cô ấy biết công việc ở phòng khám thế nào đi.”

Nói gì mà nói?

Phòng khám thì làm được gì chứ?

Chẳng qua là tiêm insulin cho bệnh nhân tiểu đường, phát thuốc hạ huyết áp cho người cao huyết áp, dán cao cho người bị trẹo chân, truyền dịch cho người sốt.

Cả năm cũng chỉ có chừng đó công việc, có gì đáng để kể đâu.

Nhưng bác sĩ Lý cuối cùng cũng mấp máy môi, dẫn Quách Đông vào nhà xem thử.

Nhà cửa ở nông thôn đều đơn sơ.

Quách Đông đi theo bác sĩ Lý vào bên trong, thấy nơi này chỉ có tường quét vôi trắng, nền lát gạch, trên trần đèn ốp trần còn vương một lớp xác côn trùng nhỏ...

Đi thêm vài bước nữa, thấy góc phòng có hai chiếc giường bệnh.

Bác sĩ Lý thật thà nói: “Cả năm chẳng ai nằm lấy một lần, chỉ có mấy hôm nay tôi mới ngủ tạm trên đó.”

Đồ đạc phần lớn đã chuyển ra trấn, giờ trong nhà chỉ còn mỗi ông và con chó.

Thao Dang

Người đến đây truyền dịch đa phần thích ngồi ngoài sân tám chuyện. Bình thường không có gì nghiêm trọng, chỉ cần lấy thuốc hay dán cao là đi luôn.

Giường bệnh gần như không có cơ hội dùng đến.

Bác sĩ Lý không phải thần y, chỉ có tay nghề vụng về sơ sơ, hễ bệnh phức tạp hơn chút là không đến lượt ông khám.

Phía bên kia là một tủ thuốc lớn, trống huơ trống hoác.

Thậm chí còn trống hơn cả cái phòng khám này, chỉ có mấy cái ghế và hai giá truyền dịch, đó là toàn bộ gia sản.

Đi qua phòng khám, bên trong là hai phòng ngủ đã được bác sĩ Lý dọn sạch.

Đi ra phía ngoài, bên hông là bếp và nhà kho, góc sân là nhà vệ sinh.

Chỗ rửa mặt thì nằm ngay góc bên bếp.

Cả căn nhà trống trải vô cùng.

Trong sân là nền xi măng bằng phẳng, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có góc tường được xây lên một bồn hoa nhỏ bằng gạch đơn giản, bên trong trồng một cây hải đường đầy lá xanh, cùng một cây quýt cỡ vừa.

Trên cây giờ ra không ít quả xanh lè xanh lét, chẳng có gì đáng xem.

Bác sĩ Lý nói thật lòng: “Dù sao thì chỗ này cũng vậy rồi. Nhưng nếu cô định ở lại thôn mình, thì ít nhất cũng tiết kiệm được tiền thuê nhà.”

“Nhà này là do chính quyền chi tiền xây, cũng không phải của tôi. Cô chỉ cần làm bác sĩ trong thôn thì có thể ở đây mãi, cũng đỡ phải lo nghĩ.”

“Sau đó mua thêm cái giường, xoong nồi bát đũa sắm đủ một bộ, thế là xong việc rồi!”

“À đúng rồi, bình nước nóng năng lượng mặt trời là tôi tự lắp...”

Nói đến đây, ông ngẩng đầu nhìn một cái, vẻ lưu luyến, rồi thở dài: “Thôi kệ, để lại cho cô đi! Con gái một thân một mình cũng chẳng dễ dàng gì.”

Ông vừa tỏ ra hào phóng, thì bí thư Tiểu Chúc đứng bên cạnh đã chen vào: “Mấy cái đồ điện cũ này tháo ra rồi thì không đáng một xu... Đừng giữ làm gì, đầu xuân là nghe ông lẩm bẩm nó cứ hỏng suốt, giờ bỏ sớm thì hơn.”

“Nếu tiếc quá thì gọi người tới thu mua đi.”

Bí thư Tiểu Chúc dỗ dành người ta cũng khéo, nhưng tuyệt đối không để ai mất vui vì mấy chuyện này.

Chứ nếu không, lỡ đâu Quách Đông đồng ý nhận nhà, sau đó đi tắm lại bị dội ngay gáo nước lạnh lên đầu, ai mà không tức chứ!

Bác sĩ Lý: …

Ông gọi người rồi, mà mấy người thu mua đồ cũ còn chê không có chỗ để, bảo hoặc là bán đồng nát, hoặc tự giữ lại.

Thế nên, giữ lại đến nửa năm nay, chả dùng được tí nào.

Nhưng cái bình nước nóng năng lượng mặt trời này, hồi mua cũng chẳng đắt lắm, tầm hơn ngàn tệ, mà cũng dùng được bao nhiêu năm rồi…

“Chưa đến mức nhiều năm lắm đâu…”

Bác sĩ Lý lẩm bẩm: “Mới năm, sáu, bảy, tám năm thôi, nhưng mà nó thỉnh thoảng vẫn còn dùng được…”

Bí thư Tiểu Chúc đã quay đầu, chẳng thèm để ý đến ông nữa.

Bây giờ cô ta đang hào hứng nhìn Quách Đông.

“Cô nhìn xem, chỗ này có thể đặt một bộ tủ thuốc Đông y của cô, bên này để máy nghiền thuốc, máy sắc thuốc, cái giường bệnh này còn có thể dùng để châm cứu nữa!”

“À mà này, cô có biết tiêm và truyền nước biển không đấy?”

Câu hỏi này nghe mà tức cười, người từng đi thực tập ở bệnh viện thì cái gì chẳng biết?

Cắt bỏ hoại tử khâu vết thương cô cũng làm rất khá. chỉ có điều xăm hình thì chưa chắc đã canh chuẩn cho lắm.

Quách Đông mô tả càng rõ, bí thư Tiểu Chúc càng hài lòng.

Nhìn xem!

Đúng là vạn năng!

Đợt này mà không giữ người lại thì đúng là tổn thất lớn.

Cô ta suy nghĩ một chút, rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa, nếu cô ở lại làm bác sĩ trong thôn, thì chắc chắn dân thôn sẽ không giới thiệu đối tượng cho cô đâu.”

Vì sao á?

Người ở nông thôn cũng có toan tính của họ.

Cô gái trẻ này mà được giới thiệu đối tượng, thì chắc chắn sẽ hướng đến thành phố mà đi, ai còn ở lại thôn nữa? Mà không có cô, bọn họ lại chẳng có bác sĩ.

Thế nên, bí thư Tiểu Chúc thành khẩn nói: “Nếu người nhà cô tìm đến, đảm bảo dân thôn chúng tôi sẽ đuổi thẳng họ đi!”

Không thể không nói, Quách Đông có hơi động lòng.

Nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản, chỉ lặng lẽ nhìn cây quýt ở góc tường: “Cây này sau này chắc phải bón thêm ít phân nhỉ…”

Rồi quay sang nói với bí thư Tiểu Chúc: “Đi thôi, trời nắng quá, tôi còn phải về xử lý chỗ kim anh tử mà Kiều Kiều hái sáng nay.”

Cô không nói gì thêm, nhưng bí thư Tiểu Chúc đã nắm bắt được tâm trạng của cô ta, lúc này vừa vui mừng vừa hồi hộp, trước khi đi còn không quên vẫy tay với bác sĩ Lý.

“Vất vả rồi, bác sĩ Lý! Mai tôi gọi người đến giúp ông dọn nhà!”

Bác sĩ Lý: …

Ông gãi đầu đầy khó hiểu: “Dọn cái gì mà dọn? Đồ đạc tôi chẳng phải đã chở đi hết rồi sao? Mai sáng sớm tôi lên xe khách của thôn ra trấn là được…”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 449: Điều trị bằng kim anh tử.



Trên đường đi, bí thư Tiểu Chúc cứ cười hề hề mãi, khiến Quách Đông không khỏi có chút ngại ngùng.

Về đến nhà Tống Đàm, việc đầu tiên cô ta làm là lấy ra một cân kim anh tử mà Kiều Kiều đã hái, cẩn thận xem xét, không phải vì quá sốt ruột, mà là để thể hiện bản thân rất điềm tĩnh.

Kim anh tử trong giỏ quả nào cũng tròn bầu dục, phủ đầy gai nhọn, màu đỏ ánh kim rực rỡ.

Không chỉ không lẫn một tạp chất nào, ngay cả phần cuống có gai cũng đã được cắt bỏ khá dài, đúng thật là hàng chất lượng cao, lại còn được hái rất cẩn thận.

Quách Đông quay sang hỏi: “Dì ơi, trong nhà có bao tải vải bố nào không dùng đến không? Rách cũng không sao ạ, con muốn làm sạch gai của kim anh tử.”

“Có, có, có!”

Ngô Lan lập tức chạy vào kho lục tìm một hồi, rất nhanh đã lấy ra một cái bao tải cũ màu xanh xám, chắc là dùng để đựng cám lúa mì.

Quách Đông cũng chẳng ngại gì, cho kim anh tử vào bao, cuộn lại vài vòng rồi ném xuống đất, sau đó nhấc chân lên lấy đế giày chà mạnh.

Bí thư Tiểu Chúc nhìn mà giật giật khóe mắt.

“Không phải cô nói dược liệu này rất quý sao? Sao lại chế biến kiểu này?”

“Chứ không thì sao?”

Quách Đông thản nhiên đáp: “Những nhà chuyên làm cái này, tay họ chai sần cả rồi, không sợ gai nhỏ, có thể dùng tay chà luôn.”

“Nhưng tôi thì không làm được, cứ dùng giày trước đã, có bao tải bọc bên ngoài, cô lo cái gì? Dù sao cũng chỉ có một ít, tôi thử dược tính trước đã.”

Nghĩ vậy, cô ta liền sực nhớ ra, nhìn quanh đám người nhà họ Tống mỗi người một việc, bèn hạ giọng nói với bí thư Tiểu Chúc:

“Nếu tôi thực sự ở lại đây, cô giúp tôi nói với nhà Tống Đàm một tiếng, dược liệu này đừng bán đắt thế chứ!”

Hai trăm tệ cũng quá trời rồi!

Bí thư Tiểu Chúc cười đầy ẩn ý: “Vậy tôi hỏi cô nhé, hai bữa cơm cô ăn ở đây, ra ngoài bỏ hai trăm tệ có mua được không?”

“Bản thân tôi cũng phải mất công sức lắm mới có thể đến đây ăn ké đấy! Với chất lượng này, cô tuyệt đối không lỗ đâu! Cô nên thấy may mắn vì hiện tại chưa có ai cạnh tranh với mình đi!”

Quách Đông im lặng.

Thôi được rồi.

Cô ta cúi đầu tiếp tục chà kim anh tử, miệng thì thản nhiên nói lớn: “Dì ơi, kim anh tử hấp chín phơi khô có thể bảo quản rất lâu. Ngoài ra còn có thể kết hợp với a giao làm cao kim anh tử, hoặc nấu thành siro đường.”

“Thật sao?” Ngô Lan lập tức vui vẻ ra mặt.

Bác sĩ Quách này sao mà nhiệt tình thế! Chà, đúng là một cô gái thật thà.

Chỉ có điều…

Bà nhìn đống quả đầy gai mà Quách Đông vẫn đang hì hục xử lý, lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cái này phiền phức quá, trong nhà cũng không thiếu đồ ăn, dì không muốn tốn công làm đâu.”

Kim anh tử đúng là phiền thật.

Chỉ một cân kim anh tử mà Quách Đông chà đi chà lại mất gần hai mươi phút, sau đó mới đổ ra, rửa sạch.

Nhưng vẫn chưa xong!

Cô ta lại vào bếp mượn d.a.o và thớt, tỉ mỉ bổ từng quả ra làm đôi, rồi lại tìm một cái đũa (vì thực sự không có thìa nhỏ đến vậy), từng chút từng chút moi hết hạt vụn bên trong ra.

Cuối cùng, rửa sạch lại lần nữa, rồi mới lần lượt xếp lên vải màn trắng phơi khô.

Đến khi làm xong hết, trong nhà lại sắp đến giờ ăn.

Tống Đàm nhìn cô ta đầy nghi ngờ, rất có cảm giác rằng vị bác sĩ Quách này làm việc tỉ mỉ đến thế, là để cố tình kéo dài thời gian, nhằm mục đích ở lại nhà cô ăn thêm một bữa.

Nhưng bác sĩ Quách lại bưng bát cơm dưới nắng, mặt không đổi sắc, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh, như thể thật sự cho rằng hai trăm tệ có thể ăn được cả đời…

May mà, nhờ có đồng chí Bí thư Tiểu Chúc nhiệt tình hết mức, trên bàn ăn làm hai bát canh rượu nếp trứng gà, sau đó trịnh trọng tuyên bố.

Thôn Vân Kiều của bọn họ, có bác sĩ mới rồi!

"Yên tâm đi!" Bí thư Tiểu Chúc rất có tay nghề "Lát nữa mấy cái chứng chỉ của cô, tôi sẽ đóng khung treo lên tường cho!"

"Còn nữa, liên hệ lại khách hàng cũ, kiếm hai cái băng rôn đỏ thắm!"

"Với cả, nếu người nhà cô dám mò tới quậy phá, yên tâm, cả thôn này sẽ là chỗ dựa cho cô!"

Quách Đông… mặc dù là vậy.

Nhưng mà cô giỏi nhất lại là mấy bài thuốc bổ thận tráng dương, bây giờ khách hàng giàu có nhất cũng thuộc nhóm đó…

Khụ.

Cái băng rôn này… không biết khách hàng có chịu mất mặt mà gửi tới không nhỉ? Hay chẳng may lại viết mấy câu kiểu Khôi phục phong độ đàn ông gì đấy… Thế thì treo hay không treo đây?

Nhìn thấy cô có vẻ khó xử, Bí thư Tiểu Chúc cũng tinh tế hỏi luôn.

Thế là Quách Đông cẩn thận lựa lời, hạ giọng nói ra chuyên môn của mình.

Tống Đàm, người có đôi tai thính nhất trần đời, lập tức nghe thấy…

Ban đầu cứ tưởng cô ta chỉ có bí quyết riêng, ai ngờ lại là chuyên gia chính hiệu cơ chứ.

Bí thư Tiểu Chúc…

À ừm…

Cái này…

Thao Dang

Cô ấy cũng thấy hơi tê người rồi.

Lại quay đầu nhìn sang: "Cô định thử nghiệm tác dụng của kim anh tử này trên ai đây? Nhà lão Tống toàn là đàn ông độc thân, bắt ai thử thuốc thì cũng hơi thiệt thòi quá nhỉ?"

"Ai nói thế?!"

Ngô Lôi đang ăn cơm điên cuồng, nghe xong lập tức phản bác theo phản xạ: "Tôi có bạn gái rồi!"

Lệ Lệ của anh ta tuy dạo này ngày càng bận rộn, nhưng tình yêu đích thực của họ sẽ không bị thời gian và khoảng cách chia cắt!

Bí thư Tiểu Chúc nhìn anh ta một hồi lâu, sau đó tỏ vẻ ghét bỏ: "Thôi đi! Yêu xa? Lại còn là tù cải tạo? Tình yêu kiểu trạng thái lượng tử này sớm muộn gì cũng sụp đổ về phía độc thân thôi!"

Quách Đông thì không thấy đó là vấn đề: "Không sao, chỉ cần nhìn dược liệu là có thể đoán được hiệu quả rồi. Sau này tôi báo với khách hàng là có thêm dược liệu mới, cứ để họ tự trải nghiệm xem sao… Yên tâm, họ chắc chắn sẽ tình nguyện thôi."

Dù gì thì phương thuốc gia truyền này của cô, phối hợp với dược liệu bây giờ, cũng không phải lần đầu đã chuẩn ngay, mà phải dựa vào bắt mạch, hỏi han, điều chỉnh thêm bớt, mới có được công thức hoàn hảo nhất.

Những khách hàng đã dùng lâu năm đều rất tin tưởng cô, không thiếu người sẵn lòng thử!

Nhưng vấn đề tiếp theo mà Quách Đông sắp đối mặt lại càng đau đầu hơn.

Cô trông mong nhìn Ngô Lan: "Dì ơi, con làm bác sĩ ở thôn mình, có thể bao cơm được không? Con có thể trả tiền mà."

"Ai dà…"

Ngô Lan cũng rất khó xử: "Con xem nhà dì mỗi ngày nấu cơm vất vả lắm, mà phần lớn là nhờ ông chú họ của tụi nhỏ phụ giúp… Không phải vấn đề tiền bạc đâu…"

Bà lại nhìn mấy ông già bà cả trên bàn ăn, lúc này ai cũng có vẻ mặt đau lòng không nỡ, rồi mới nói: "Hay thế này đi, nếu con thực sự thích ăn cơm nhà dì, thì có thể mua rau tươi mỗi ngày, có gì, dì ưu tiên bán cho con! Tính theo giá thị trường nhé."

"Nhưng mà bác sĩ Quách này… giá nhà dì so với thôn thì hơi khác biệt đó, con tạm thời giữ bí mật giúp dì một thời gian nhé."

Dù sao cũng không thể giấu quá lâu, nhưng ít nhất là đợi bán xong mấy lứa đào, có trong tay một khoản kha khá rồi, thì nói chuyện mới có trọng lượng.

Quách Đông là đứa trẻ lớn lên trong thôn, đương nhiên hiểu rõ mấy chuyện đỏ mắt ganh ghét đáng sợ thế nào.

Cô vừa do dự vừa vui vẻ nhận lấy "đặc quyền" mua rau của Ngô Lan, nhưng mà ngồi nghĩ lạ.

Hình như vẫn có gì đó hơi sai sai nhỉ…

Nhưng cô cũng không có thời gian nghĩ thêm, bởi vì Ngô Lan đã nhanh chóng quan tâm hỏi tiếp: "Chiều nay con có bận gì không? Nếu không thì dì gọi vài người qua giúp con dọn dẹp phòng khám nhé?"

"Tiện thể xem cần bổ sung đồ gia dụng gì không, nếu đặt hàng online thì cố gắng chọn hãng Fengfeng Express ấy, Tiểu Trương ngoài trấn có thể lái xe chở qua giúp con luôn."

Quách Đông ngay lập tức ném sạch nghi ngờ ra sau đầu, chân thành nói: "Cảm ơn dì ạ!"
 
Back
Top Bottom