Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 450: Lời hứa đan chiếu cỏ.



Bác sĩ Lý không ngờ rằng mình lại được yêu mến đến thế trong thôn này!

Nghe tin ông sắp chuyển nhà, bà con xúm lại nhiệt tình giúp dọn dẹp từ nhà cửa đến hành lý, thực ra thì chẳng có bao nhiêu đồ, chỉ cần mang theo con c.h.ó Poodle "phi chính thống" của ông và cái bát inox không rỉ mà nó cắn mãi không hỏng là đủ rồi.

“Thế này làm tôi ngại quá…”

Thao Dang

Ông đứng giữa sân, vừa xoa xoa tay vừa nhìn mặt trời chói chang trên đầu, lại vừa cười toe toét như hoa nở.

“Ngại gì mà ngại!”

Ngô Lan dẫn theo mấy bà trong thôn, bắt đầu dọn từ gian bếp. Lần trước nhà bác sĩ Lý đã dọn một lượt, giờ sửa sang lại cũng nhanh thôi.

Bà lớn giọng: “Ông là đàn ông, chắc chắn có chỗ sơ suất. Giờ bác sĩ Quách sắp dọn đến, chẳng lẽ chúng ta không giúp cô ấy kiểm tra lại?”

Những người được Ngô Lan kéo đến đều là các bà có tuổi, trong nhà có bệnh vặt, cần phải điều trị lâu dài.

Tuy phiền, nhưng không đến mức c.h.ế.t người, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng sau này là được.

Giờ có một bác sĩ giỏi hơn dọn về thôn, tiện lợi biết bao! Còn bác sĩ Lý? Ừ thì, cả thôn ai chẳng biết tay nghề của ông chỉ "tàm tạm".

Nghe nói bác sĩ Quách mới đến có đầy đủ bằng cấp, thầy cô dạy dỗ đều rất danh tiếng… Chẳng trách mọi người xắn tay lên giúp đỡ, mong sau này khi chữa bệnh, kê đơn sẽ được cô ấy quan tâm kỹ càng hơn.

Nhìn bà con nhanh nhẹn dọn dẹp, thậm chí còn lôi ra được cái nồi sắt to rỉ sét từ góc bếp.

“Bác sĩ Lý, cái nồi này ông không cần nữa phải không? Tôi thấy nó hợp với cái bếp nhà tôi lắm.”

“Chắc chắn là không cần nữa, ở trên trấn không ai dùng bếp củi đâu.”

Bác sĩ Lý thở dài, cảm nhận rõ rệt sự "khác biệt" giữa người với người. “Nồi rỉ rồi, nếu không ngại thì cô cứ lấy đi.”

“Tôi đâu có ngại!” Người nọ cười khì. “Mang về đun nước, cọ rửa sạch, rồi dùng miếng mỡ lợn tráng qua là xong… À mà, tôi cũng không lấy không của ông đâu, nhà tôi có cái nồi nhỏ dùng bếp ga, để lại cho bác sĩ Quách nấu ăn, cô ấy khỏi phải mua mới.”

Bác sĩ Lý: …

Cô lấy nồi sắt của tôi, lại đem nồi nhà cô cho bác sĩ Quách?

Gọi thế nào là "không lấy không" vậy?

Nhìn sang Ngô Lan, lại thấy bà gật đầu tán đồng: “Đúng rồi, phải thế. Bác sĩ Quách ở đây sống một mình, còn trẻ, chúng ta phải nghĩ cho cô ấy nhiều hơn.”

“Cô ấy nấu ăn một mình, bát đĩa nồi niêu cũng chẳng cần mua, nhà tôi còn dư kha khá, lát nữa mang hai bộ qua cho cô ấy là được.”

Một bà khác thì không góp ý gì về đồ bếp, mà chăm chăm nhìn phòng tắm.

“Thấy chưa, tôi bảo mà, đàn ông ở bẩn! Cái gương này mờ đục thế kia, soi làm sao được? Nhà tôi còn cái gương to trên tủ quần áo cũ, để tôi tháo ra mang qua dán lên tường cho cô ấy.”

Bác sĩ Lý: …

Nói thì nói, nhưng cần gì dẫm lên lòng tự tôn của tôi? Hừ!

Ban đầu ông vốn định làm nhân viên y tế bảo đảm ở thôn, giờ vì lý do nhà cửa mà phải chuyển đi… Luật lệ và tình người đan xen, trong lòng ông cũng thấy không thoải mái.

Bị "công kích" như vậy, chẳng hiểu sao, ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Bác sĩ Quách đứng sau mấy bà lớn tuổi, chẳng chen tay vào được, đành ngậm ngùi ngẫm nghĩ về cách bố trí ngôi nhà.

Miệng vẫn nói với vẻ áy náy: “Làm phiền mọi người quá, lát nữa tôi sẽ nấu một ít trà thanh nhiệt giải khát ở phòng khám, mọi người mang cốc đến lấy uống là được.”

“Ôi trời ơi, trà giải nhiệt! Xem này, đúng là con gái chu đáo!”

Các bà trong thôn càng thêm hào hứng, còn hỏi: “Tôi mang bình nước lạnh đến lấy có được không? Ở nhà chúng tôi uống nước, cốc không có nắp, mỗi lần rót một cốc bất tiện lắm.”

"Được ạ, sao lại không được chứ?"

Làm cái này, bác sĩ Quách quá quen rồi, trước kia cô hòa nhập nhanh vào khu thành thị là nhờ cái này đấy.

Chỉ tặng trà mát trong ba tháng nóng nhất mùa hè, hết mùa thì tự nhiên thu lại, cũng chẳng dính dáng gì đến kiểu "cho một bát gạo thì là ơn, cho cả đấu gạo thì thành thù".

Hơn nữa, nguyên liệu nấu trà giải nhiệt cũng rẻ bèo, một cân có thể nấu được cả tuần, quá là đáng giá!

"Tôi đặt trên mạng cái bình trà rẻ rẻ, sau này mỗi sáng nấu xong để ở cửa. Ai muốn uống thì tự lấy. Nếu buổi sáng đã uống hết rồi, mọi người nhớ châm thêm nước vào hộ tôi, không thì buổi chiều tối chẳng còn đâu mà uống."

Có gì to tát đâu? Chẳng qua tiện tay thôi mà!

Bà con hào hứng đồng ý ngay tắp lự.

Tính ra thì cái bình trà này cộng với mấy gói thuốc bắc cũng chẳng rẻ hơn gì gương hay nồi gang, nhưng mà tình cảm giữa người với người chẳng phải từ mấy chuyện nhỏ nhặt thế này mà xây nên sao?

Quách Đông muốn bám rễ ở đây, tất nhiên phải vun vén quan hệ cho tốt rồi.

Ngô Lan nghe vậy thì càng thấy bác sĩ Quách là người biết điều.

Aiya, nghĩ lại nhà bà có đến bốn ông bà già, lúc này càng thêm nhiệt tình.

"À đúng rồi, nhà này chưa có giường. Bác sĩ Quách, cô không chê thì bên ông nội bọn nhỏ có mấy cái giường cũ, giờ chẳng ai dùng, để tôi kéo một cái qua cho cô."

"Còn tối nay thì cô chịu khó qua nhà thím Liên Hoa ngủ tạm một hôm, rồi đặt nệm trên mạng là được."

"Chăn mền tôi cũng có, vỏ chăn với drap giường nhà tôi cũng không thiếu, nhưng mà mấy đứa trẻ giờ sạch sẽ, không thích đồ cũ, thôi thì cô cứ đặt bộ mới luôn đi, cũng rẻ mà."

Bác sĩ Quách gật đầu cái rụp, mở ngay ứng dụng ghi chú, ghi lại mấy việc này.

Sau đó lại đảo mắt nhìn quanh nhà, phải mua một cái máy giặt, một cái tủ lạnh, còn phải lắp thêm máy lạnh nữa.

Không cần loại xịn quá, nhưng cộng cả tiền nệm vào thì cũng sương sương gần chục ngàn tệ rồi.

Tính tới tính lui, cũng chẳng rẻ hơn thuê nhà là mấy.

Nhưng mà, rộng rãi thoáng mát thế này cơ mà!

Chưa nói đến gì khác, chỉ riêng cái sân này, sau này cô sơ chế dược liệu cũng tiện hơn bao nhiêu.

Hơn nữa, có thể mua rau tươi nhà Tống Đàm bất cứ lúc nào, chỉ riêng điểm này, Quách Đông cũng chẳng còn gì để lăn tăn nữa!

---

Bên này đang bận tối mặt tối mũi, Tống Đàm thì lại thong dong chạy theo Tống Hữu Đức về căn nhà cũ bên kia.

"Ông ơi, nhà mới xây lại, đến lúc đó làm thêm cái mái ngói dốc màu xám lên trên nhé? Vừa mát vừa đỡ bị dột nước."

"Chắc chắn rồi!"

Tống Hữu Đức không hề do dự: "Giờ đã làm lại thì phải làm cho đàng hoàng. Đàm Đàm, ông có tiền, con không cần lo đâu."

Tống Đàm cười híp mắt gật đầu, rồi tiếp tục tính toán:

"Chừa lại hai phòng ngủ, bên hông làm thêm bếp với phòng đốt than sưởi, quan trọng là phải rào kín cái sân lại, lát lại mặt sân, như thế sau này ông có làm gì cũng không sợ lấm lem bùn đất nữa."

"Được, được, được!"

Tống Hữu Đức giờ nhìn cháu gái lớn thế nào cũng thấy tốt, dù chỉ là mường tượng tương lai thôi mà ông đã vui đến cười toe toét rồi.

Thế là ông trịnh trọng hứa hẹn:

"Đàm Đàm, con yên tâm, lần này ông nhất định đan cho con một cái chiếu cỏ thật đẹp!"

"Nói cho con biết nhé, chiếu cỏ loại xịn nhất, mỗi tấm phải dùng đến mười ngàn sợi cói đấy, đảm bảo con nằm mát rượi luôn!"

"Nhưng mà bây giờ, ông thấy người ta đan một tấm nhiều lắm cũng chỉ hai ngàn sợi, vì chiếu dày quá thì chiếm chỗ, nhà giờ lại đắt đỏ, đặt cái đó vào cũng không đáng."

Tống Đàm… quả thực không nghĩ tới góc nhìn này luôn!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 451: Có muốn dưa hấu không?



Nhưng mà... 10.000 cọng?

Ông không phải đang đan đệm giường đấy chứ?

Cô tò mò hỏi: "Ông ơi, trước đây ông đan cho con bao nhiêu cọng vậy?"

"Hồi đó cỏ không đủ..." Tống Hữu Đức vừa dọn dẹp đống cỏ phơi trong sân, vừa thản nhiên nói: "Cái chiếu của các con ông chỉ đan đơn giản một lớp, lại hẹp nữa, nên chưa tới 1.000 cọng đâu."

Tống Đàm: ...

"Thế của Kiều Kiều thì sao ạ?"

Tống Hữu Đức lập tức đắc ý: "Cái của Kiều Kiều có tốt không? Ông nói cho con biết nhé, ước chừng phải dùng tới 3.000 cọng đấy! Hai mặt đan đều và đẹp cả! Ông còn đan vừa khít với kích thước giường của nó nữa."

"Đợi mùa hè qua đi, giặt sạch phơi khô rồi cuộn lại, dùng được nhiều năm lắm! Đừng nghĩ ông lâu không đan nữa, giờ làm lại vẫn cừ lắm, gọi là gì nhỉ? Đao cũ vẫn sắc!"

Ông lão này đắc chí quá!

Tống Đàm liền căng mặt: "Ông ơi, ông thiên vị quá lộ liễu rồi đấy ạ!"

Tống Hữu Đức cũng bối rối: "Sao con còn nhắc chuyện đó? Ông đã nói rồi, hồi đó cỏ không đủ, con biết cái bãi cỏ lớn thế kia sao không nói sớm với ông? Giờ đành phải đan lại cho các con thôi, không thì sao? Đan cho con cái 10.000 cọng nhé?"

"Con không cần đâu ạ."

Tống Đàm lắc đầu: "Đệm giường bây giờ êm lắm, nằm lên không có khe hở ở lưng. Ông đan cái 10.000 cọng, chỗ cao chỗ thấp, chắc hỏng nhanh lắm."

"Thôi! Con đây cũng không phải người so đo chi li, ông đan cái 2.000 cọng là được rồi."

Tống Hữu Đức: ...

Cuối cùng, ông không nhịn được cười: "Nhìn con kìa, nhỏ nhen thế mà còn bảo không so đo chi li? Được rồi, ông đan cho con cái 2.000 cọng, nhưng mà cái đệm giường của con mềm thế à?"

"À, mềm quá không tốt cho lưng đâu."

Tống Đàm cười: "Ông ơi, bọn con còn nằm trên giường chơi điện thoại nữa, giường cứng quá đau lưng lắm ạ! "

"Hơn nữa, đệm bây giờ làm bằng lò xo và m*t xốp tốt lắm, còn phân vùng lò xo nữa, mỗi bộ phận cơ thể dùng loại lò xo khác nhau. Đầu là đầu, lưng là lưng, chân là chân..."

Vì vậy, lần này chọn đệm, những người nghiện điện thoại hiện đại đều chọn cùng một loại.

Ngô Lan và Tống Tam Thành quen ngủ đệm cứng, nên họ mua loại đệm xơ dừa.

Tống Đàm thích đệm mềm, nên thêm một lớp cao su non.

Kiều Kiều, Trương Yến Bình và Tần Quân sợ nóng, nên trên cùng họ đặt một lớp đệm xơ dừa mỏng.

Ôi trời, những lời này khiến Tống Hữu Đức nghe mà hoa cả mắt, bây giờ ngủ còn cầu kỳ thế này sao?

Như ông bây giờ vẫn dùng tấm ván giường cứng đấy.

Hồi Tống Tam Thành kết hôn, đã đặc biệt bỏ tiền ra mua một cái đệm lò xo ở thị trấn, nhưng lâu ngày, nghe nói có một số lò xo bị xẹp xuống…

Nhưng điều này cũng khiến Tống Hữu Đức nhíu mày.

"Con nói đệm có thể ôm sát cơ thể, vậy thì không phải là một tấm phẳng nữa, vậy ông đan chiếu cho con, phải chẻ cỏ mỏng hơn nữa."

Tống Đàm ngạc nhiên: "Còn phải mỏng hơn nữa ạ?"

"Ừ." Tống Hữu Đức cầm lên mớ cỏ khô đầu tiên vừa phơi xong cho cô xem: "Con xem này, sờ vào giữa vẫn còn cứng phải không? Đây là mùa hè, đan thế này cũng có độ dai, không dễ đứt."

"Nhưng con nghĩ xem, trải lên giường, người nằm lăn qua lăn lại, lâu ngày chỗ nào lồi lõm chắc chắn dễ đứt, nên phải chẻ mỏng hơn nữa."



"Như đan mũ lá ấy, phải vò lá càng mềm càng tốt, như vậy vừa mềm vừa êm."

Chỉ là tốn công hơn.

Tống Đàm vội an ủi: "Tốn công thì tốn công, con sẽ bán đắt hơn cho ông, đáng giá mà."

Tống Hữu Đức không có khái niệm gì về việc "bán đắt", đang tính toán xem đám cỏ này đã chẻ ra rồi, sau này còn phải tìm thêm người chẻ nữa, lại còn phải có người vò cỏ, tức là buộc những cọng cỏ lác dài thành bó, rồi chà xát từ từ trên tấm đá hoặc nền xi măng, lại còn phải loại bỏ những cọng màu không đều, không thì đan ra sẽ loang lổ, không đẹp…

Nhưng cái khối lượng công việc này…

Hai mẫu cỏ lác trước mắt, sợ phải đan đến mùa đông mới xong.

"Cũng không sao, đợi mùa đông rồi sang năm bán cũng được."

Tống Đàm vội vã an ủi ông.

Tống Hữu Đức lại nhíu mày: "Phải nhanh lên, không thì mùa đông khô, cỏ sẽ khô cứng, dễ gãy, trước khi đan phải thường xuyên phun nước."

Tống Đàm: ... Phức tạp thế ư?

"Hay là mình đan chiếu tre đi."

Trong ký ức của cô, hồi nhỏ thấy người nhà đan chiếu tre, rổ tre, chỉ cần chẻ tre thành nan hoặc sợi là được, không cầu kỳ thế này.

"Nghĩ gì đấy!"

Tống Hữu Đức không ngần ngại mắng cô: "Chiếu cỏ đã mềm dẻo thế này, ông còn lo không đủ chắc trên cái đệm của các con. Chiếu tre còn giòn hơn… Con nghĩ xem, nếu người béo nằm lên, ngày qua ngày đột nhiên gãy, tay họ vô tình quệt phải, mảnh tre đ.â.m vào tay…"

"Xoẹt!"

Chỉ nghĩ thôi Tống Đàm đã nhăn mặt rồi.

"Thôi được rồi ạ."

Cô nhìn ra phía xa khu rừng tre bên đường, thở dài: "Xem ra ngoài việc mọc măng, chúng cũng chẳng có tác dụng gì."

"Ai bảo thế?"

Tống Hữu Đức không vui khi nghe câu này: "Vườn rau của con dựng giàn dưa chuột còn ít à?"

"Hơn nữa, không đan chiếu được, thì đan rổ chứ sao? Đợi ông rảnh tay đã."

Tuy nhiên, Tống Hữu Đức vẫn còn nỗi lo lắng trong lòng.

"Nếu đan chiếu tỉ mỉ thế này, một ngày chắc chắn không đan xong một cái được. Cứ lề mề thế này, sợ hết mùa hè cũng chẳng đan được bao nhiêu."

Nghĩ đến việc thuê người cắt cỏ tốn kém, Tống Hữu Đức trong lòng hơi hối hận.

"Sợ gì chứ ạ?"

Thao Dang

Tống Đàm lại thoải mái: "Năm nay không kịp thì năm sau chắc chắn kịp, ông đan tỉ mỉ một chút, bây giờ nhiều người thích đồ thủ công tỉ mỉ như vậy, họ sẽ mua mà!"

Cỏ đã chất đống trên đất rồi, Tống Hữu Đức cũng chỉ thở dài, nghe Tống Đàm nói đầy tự tin, ông cũng không nhịn được cười…

Hai ông con đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng xe ba gác ì ạch từ ngoài.

Trương Vượng lúc này đang đội nắng từ trên núi xuống, thấy Tống Đàm liền hỏi gấp:

"Đàm Đàm, chú xem dự báo thời tiết nói ngày mai mưa lớn mấy ngày liền, dưa hấu trên ruộng không chịu được mưa đâu! Chiều nay mình hái hết đi thôi!"

Đáng lẽ dưa hấu đang trong thời kỳ sinh trưởng cũng không sợ mưa kiểu này, nhưng vấn đề là, những quả dưa hấu lớn trên ruộng của họ nhiều quả đang ở ngưỡng chín.

Nếu lúc này áp suất thấp, mưa lớn đập xuống, chưa kịp hái, chúng sẽ nứt toác ngay trên ruộng, 20 tệ một cân, ai chịu nổi?

Tống Đàm: ...

Suýt nữa quên mất chuyện này, dù đã xem dự báo mấy ngày rồi!

"Được, vậy chú Trương chờ con báo với mọi người trong nhà một tiếng, rồi cùng lên núi hái dưa nhé!"

"Ừ."

Trương Vượng cũng leo lên xe ba gác: " Lứa dưa sớm đợt hai chưa tới thời kỳ thu hoạch, không vội. Chủ yếu là lứa đang chín rộ này thôi."

Do kích thước lớn, nên ban đầu không trồng nhiều, nhưng cộng dồn lại cũng mấy mẫu đất, đúng là một công việc tốn sức.

Tống Đàm nghĩ một chút, quyết định gọi cho người bán rau: "Lão Triệu à, có muốn dưa hấu không?"
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 452: Ăn cái đầu anh đi!



Muốn dưa hấu không?

Lão Triệu lúc đó như người bệnh hấp hối giật mình bật dậy.

“Muốn muốn muốn! Khụ khụ khụ, ý tôi là, sao giờ này lại gọi điện? Xe chở dưa hấu mai mới đi mà.”

Tống Đàm thở dài, nói thẳng: “Sắp mưa to rồi, lười khuân về nhà nữa. Chắc khoảng một ngàn quả, cần tìm một cái xe lớn.”

Một ngàn quả?! Ôi chao, thế thì khách của lão chẳng phát cuồng lên à! Lão biết rõ, không ít người giờ toàn mua mấy quả nhét lên xe, lái xe mấy tiếng đồng hồ mang về tận thành phố bên cạnh kia mà!

Chính là ngon như thế, hấp dẫn như thế đấy!

Lão Triệu suýt nữa cười phá lên: “Tống Đàm à Tống Đàm, cô cũng có ngày hôm, khụ, ý tôi là, nếu tôi không muốn mua thì sao?”

Tống Đàm: …

“Thế thì dễ thôi!” Cô lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi tự thuê xe lớn, thông báo lên nhóm, cắt thêm một quả cho khách mới nếm thử, ông đoán xem tôi có bán được không?”

Còn phải hỏi nữa à!

Lão Triệu lao thẳng ra cửa: “Cô cứ hái đi, tôi đi tìm xe ngay đây!”

Dưa hấu quá nặng, khuân đi khuân lại đúng là công việc tốn sức. Tống Đàm không cho Ngô Lan và Tống Tam Thành lên núi, mà chỉ dẫn theo Trương Yến Bình và Ngô Lôi đi khuân từng chuyến. Ngoài ra còn gọi thêm hai người trong thôn đến giúp.

Đáng nói là, Trương Yến Bình chỉ khuân được năm chuyến đã chuồn mất, dù sao công việc chính của anh ta cũng là chăm sóc khách hàng mà.

Còn Ngô Lôi…

Dạo này anh ta làm đến tê liệt cả người rồi.

Giờ đang đội nón rơm, mặc áo chống nắng lấm lem và chiếc áo ba lỗ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hai má đã rám nắng đến đen sạm…

Ngay lúc đó, điện thoại reo lên.

“Lệ Lệ!”

Anh ta vui sướng tột độ, dạo này Lệ Lệ rất ít khi chủ động liên lạc, khiến anh ta—một chàng trai đang chìm đắm trong tình yêu—cảm thấy khá hụt hẫng.

Nhưng mà…

Cơ thể anh ta giờ yếu lắm, đến đây làm việc, thời gian ngủ cũng nhiều hơn trước kia hẳn.

Sáng mở mắt rửa mặt xong là bắt đầu làm việc, tối tắm xong nằm xuống giường là ngủ ngay… Ban ngày rảnh rỗi chút thì hoặc là giúp hái rau, hoặc là bị phân công dọn dẹp, tranh thủ ngủ trưa chừng hai mươi phút…

Lịch trình quá kín, chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi gì cả.

Giờ đây, tốc độ bắt máy nhanh chưa từng thấy, nhưng khi nhìn thấy màn hình, anh ta lại khựng lại.

Đối diện là Chu Lệ ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, nhưng lại sững người ra khi nhìn thấy anh ta.

Người trước mắt… là bạn trai cô ta à?

Bạn trai cô ta vốn có làn da trắng trẻo, dáng vẻ ưa nhìn, không cao không thấp, không béo không gầy, ít nhất là trông rất chỉn chu.

Còn người trước mắt, đội chiếc nón rơm sứt mẻ (Tống Đàm chưa kịp mua cái mới), mặc chiếc áo ba lỗ trắng đầy vết bẩn, làn da lộ ra ngoài ngoài mồ hôi lấm tấm còn có một gương mặt ngày càng đen sì…

Cái này!

Thao Dang

Làm sao có thể là bạn trai của Lệ Lệ cô ta chứ, hoàn toàn không thể nào!

Biểu cảm của cô ta quá mức chấn động, khiến Ngô Lôi nhìn gương mặt cô ta trong màn hình cũng bắt đầu thấy ngượng ngùng.

“Lệ Lệ, có phải anh trông xấu lắm không?”

“Không có, sao lại thế được?” Lệ Lệ nhìn anh ta đầy chân thành, giọng nói mềm mại: “Bảo bối à, sao anh lại cực khổ như vậy chứ! Ba mẹ anh thật quá đáng, anh cũng là con trai của họ mà!”

Cô ta vừa nói, viền mắt đã đỏ hoe: “Lôi Lôi, hay là thôi đi? Em thật sự không nỡ nhìn anh vất vả vì cái nhà này như thế…”

“Ba mẹ anh còn đối xử với anh như vậy, em thật sự… em thật sự…”

“Hơn nữa, bây giờ em đang rất buồn, rất cần có người ở bên cạnh…”

Cô ta rưng rưng nước mắt, vẻ yếu đuối đáng thương.

“Em đừng khóc mà!”

Ngô Lôi cuống lên, lắp bắp: “Anh… anh… anh ở nhà cô anh vẫn ổn mà! Đồ ăn ở đây siêu ngon! Hơn nữa anh còn có lương nữa, Tống Đàm bảo trước tiên cứ thể hiện tốt đã, sau đó từ từ khuyên.”

Ủa? Thế cái "trước tiên thể hiện" này phải kéo dài bao lâu? Sao giờ vẫn khổ thế này… còn cần thể hiện nữa không?

Ngô Lôi nhìn Lệ Lệ, lúc này chẳng kịp nghĩ nhiều, trên mặt toàn mồ hôi nhưng giọng điệu lại đầy dịu dàng: “Lệ Lệ, đừng khóc, anh ở đây với em mà, em qua đây đi. Lần trước Tống Đàm nói chỉ là hiểu lầm thôi, em ấy đã thấy được sự cố gắng của anh rồi, không để bụng đâu…”

“Em qua đây đi, anh dẫn em sang nhà cô anh ăn ké, đồ ăn ngon lắm! Đảm bảo không lỗ vốn đâu!”

Chu Lệ: …

Qua màn hình điện thoại, mặt cô ta cũng sắp không giữ nổi nét bình tĩnh nữa rồi.

Ăn ăn ăn! Ăn cái đầu anh đi!

Cô ta muốn đổi chủ đề mà chẳng nghĩ được cách nào, vì ba câu của anh ta thì hết hai câu rưỡi đã dính đến ăn uống! Sao mà kém cỏi thế không biết?!

Cô ta cúi đầu, giọng nghèn nghẹn: “Lôi Lôi, em thấy anh bây giờ khổ quá… trời nóng như vậy còn phải làm việc… Rốt cuộc mỗi tháng anh được bao nhiêu tiền mà phải vất vả thế chứ? Hồi trước hai đứa mình bên nhau, ngày nào anh cũng mua cà phê, trà sữa cho em, còn dẫn em đi ăn, mua quần áo, mua skin game nữa…”

“Bây giờ không có anh bên cạnh, em thật sự cô đơn lắm… Ngay cả game anh cũng chẳng lên nữa.”

Ngô Lôi nghe mà áy náy vô cùng: “Lệ Lệ! Là anh không có năng lực. Thôi nào, em đừng buồn, cầm lấy tiền này mà mua gì ngon ngon ăn đi!”

Chu Lệ khẽ nhướng mày, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Lì xì 200 tệ?!

!!!

200 tệ thì làm được gì chứ? Ngồi quán cà phê một buổi tối còn chẳng đủ! Đúng là nực cười!

Còn bên này, Ngô Lôi thở dài: “Em không qua đây đúng là thiệt thòi lắm, đồ ở nhà cô anh ngon lắm ấy! Tiếc quá, Lệ Lệ, giờ anh vẫn chưa có lương, trong túi còn hơn ba trăm tệ, cũng chẳng mua gì gửi cho em được…”

Nhắc đến chuyện này, anh ta cũng hơi ngại ngùng, thật sự là Tống Đàm quá keo kiệt. Anh ta mua đồ không chỉ không có giảm giá mà còn không được miễn phí vận chuyển!

Nhưng… anh ta cảm thấy đàn ông không thể ngốc nghếch như vậy, cái gì cũng nói ra hết, thế nên trước mặt Lệ Lệ vẫn giữ thể diện cho Tống Đàm, đỡ để Lệ Lệ thương anh ta quá mà giận lên.

Chu Lệ: …

Thôi xong, nói chuyện tiếp không nổi nữa rồi.

Câu nào câu nấy đều xoay quanh chuyện ăn uống, thậm chí chuyển khoản ngày trước giờ cũng chỉ còn lì xì với hạn mức giới hạn…

Nói thật, ngày xưa khi yêu Ngô Lôi, Chu Lệ không phải không có tình cảm.

Nhưng từ khi làm streamer, thế giới và mối quan hệ của cô ta ngày càng rộng mở, cô ta dần bị cuốn theo nhịp sống xa hoa, những thứ xa xỉ, rộng rãi giả tạo đã thành một phần không thể thiếu.

So với những người có xe có nhà trong vòng quan hệ của cô ta, một anh bạn trai nhà quê chẳng thể mang lại cho cô ta chút thể diện nào cả.

Thế nhưng, bảo cô ta cứ vậy mà buông bỏ đoạn tình cảm này, Chu Lệ cũng không nỡ.

Vậy nên, cô ta nhận lấy cái lì xì 200 tệ đầy keo kiệt với một tâm trạng phức tạp, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt ngốc nghếch của anh ta trên video, thở dài:

“Lôi Lôi, tháng sau… em tranh thủ qua thăm anh một chuyến nhé!”

Cô ta nhớ lại lần trước mình mất mặt ở đó, gương mặt lập tức hiện lên vẻ lúng túng pha lẫn đau khổ. Nhưng trong mắt Ngô Lôi, điều đó lại giống như…

Ơ? Sao lại mô tả thế này?

Thôi kệ!

Anh ta vui sướng gật đầu liên tục: “Được được được! Lệ Lệ, em nhất định phải đến sớm nhé! Lúc đó anh ứng trước lương, mua đặc sản cho em. Nhất định phải tới đấy nha!”

“Em yên tâm, tuyết nhĩ, trà, sốt ớt xanh t.hịt bò… anh sẽ cố gắng mua đủ một ít cho em mang về!”

Anh ta nhìn Lệ Lệ với ánh mắt tràn đầy yêu thương, rồi lại lần nữa nhấn mạnh:

“Đồ nhà Tống Đàm thật sự, thật sự là ngon lắm luôn ấy!”

Chu Lệ: …

Cô ta cứng đờ kéo khóe miệng, lặng lẽ cúp máy.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 453: Khách hàng thủ đô.



Thủ đô, Vạn Hòa Viên.

Anh chàng giao hàng của "Feng Feng Express" vừa phóng chiếc xe ba bánh vào khu chung cư thì đã bị hai ông chú chặn ngay dưới tòa nhà.

“Ê, ê, ê! Có phải cậu là… là… cái người trong thang máy lần trước không?”

Anh giao hàng: ???

Anh đỗ xe lại, ngập ngừng hỏi:

“Là lấy hàng phải không? Tên là gì?”

Nhưng thấy đối phương đột nhiên tỏ vẻ chắc chắn:

“Đúng rồi! Chính là cậu! Lần trước chính cậu cầm hộp sốt ớt t.hịt bò trong thang máy, đúng không?”

Anh giao hàng: ...

Mặc dù… nhưng mà… đã lâu vậy rồi, không lẽ giờ còn định kiện tôi? Mở sốt trong thang máy cũng không phải phạm pháp mà.

Anh cười gượng:

“Đúng thế, à mà không đúng! Sao hai người biết tôi cầm sốt ớt t.hịt bò?”

Ài, hộp sốt đó ngon thật đấy!

Đừng nhìn chỉ có nửa hộp, nhưng vị cay thì cực kỳ đã. Một thìa nhỏ thôi cũng khiến hai vợ chồng anh ta uống nửa chai nước lọc. Thế mà vẫn không nhịn được xúc thêm thìa nữa.

Ngon không cưỡng lại được!

Nửa hộp sốt, hai vợ chồng mỗi người ăn hết ba bát cơm, quét sạch sành sanh. Bụng thì no căng, mà nước miếng lẫn nước mắt cứ tuôn trào. Vừa thèm vừa tiếc, lại tự hỏi sao mình ăn giỏi thế này?

Cuối cùng, vợ anh ta còn nghiêm túc đặt vấn đề: liệu trong đó có trộn… vỏ anh túc không? Không thì sao lại khiến người ta thèm thuồng đến vậy?

Nhưng mà… nếu có vỏ anh túc, cũng phải ăn chục ngày nửa tháng mới nghiện được chứ. Đằng này, vừa ăn xong bữa thì đã bắt đầu… nhỏ dãi rồi.

Là vì đồ ngon quá, hay vì bọn họ tham ăn nhỉ?

Những ngày sau, vợ anh ta chìm đắm trong việc xem livestream, dạo siêu thị và các cửa hàng đặc sản, chỉ để tìm loại sốt ớt t.hịt bò đó.

Còn anh ta thì bận bịu thay ca, nửa khu vực đều do anh ta chạy, đến nỗi chỉ có nửa đêm mới rảnh mà… nhỏ dãi.

Đến hôm nay, chịu hết nổi rồi, dù không có bưu kiện của anh Lục kia, anh ta vẫn không nhịn được đạp xe qua hỏi thăm.

Thật ra, phải nói là xấu hổ. Lần trước, anh Lục hình như từng gửi cho anh ta đường link mua hàng, nhưng mà điện thoại hỏng, đổi máy nên mất hết ghi chép… Chỉ nhớ là giá rất đắt, anh ta nhìn một cái rồi tắt ngay.

Thế mà giờ đây…

Ài, thỉnh thoảng ăn một chút, chẳng lẽ không được sao?

Anh giao hàng bị hai người đàn ông trước mặt khơi lại ký ức về hộp sốt ớt t.hịt bò. Anh ta tò mò nhìn họ, rõ ràng lần đó anh ta chỉ mở ra ngửi chút rồi đóng lại, cũng mấy ngày rồi, mà sao họ không chỉ nhớ, còn nói chính xác là sốt gì nữa chứ?

Thao Dang

Nhắc đến chuyện này, hai ông chú lại xấu hổ đỏ bừng mặt.

“À thì… khụ… lúc đó chỉ ngửi thấy mùi ớt thôi… Nhưng sau này nghĩ lại thì nhớ ra.”

Nói gì mà “nghĩ lại nhớ ra,” rõ ràng là cố gắng nhớ, cố gắng hồi tưởng, thậm chí còn chạy ra siêu thị mua thử mấy loại giống giống.

Không có loại nào đúng vị cả.

Khó khăn lắm hôm nay mới gặp lại anh giao hàng, dù thế nào cũng phải hỏi cho rõ.

Nhắc đến chuyện này, anh giao hàng cũng đồng cảm:

“Tôi hiểu mà, tôi hiểu.”

Nhưng mà…

Anh ta thở dài: "Có khách hàng chia cho tôi nửa hũ, tôi cũng chỉ được ăn có một lần thôi, ngon lắm! Nhưng không biết mua ở đâu, giờ tôi gọi điện hỏi thử, nếu mọi người không vội thì chờ chút nhé."

Mấy ngày qua đã nhẫn nhịn được rồi, thêm một lúc nữa thì có đáng gì!

Bên này, cuộc gọi cũng được kết nối.

...

Lúc điện thoại đổ chuông, Lục Xuyên đang tưới hoa ngoài ban công.

Thời tiết quá nóng, nước bốc hơi nhanh, mấy chậu cây của anh cứ như thể sáng tối đều phải tưới mới sống nổi. Vừa mới đặt ống nước xuống, điện thoại đã reo. Nhìn thấy số của anh shipper, tim anh khẽ động, không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng lần này sẽ nhận được gì.

Nói ra thì hơi xấu hổ, lần đó cứu người chẳng phải do anh có tinh thần anh hùng gì cả, chỉ là cảm thấy trong khả năng giúp được thì giúp thôi. Ấy vậy mà đối phương cứ liên tục gửi quà, anh thì chẳng có gì để gửi lại, càng ngày càng thấy ngại.

Thế là đành nhờ "bạn" mình cách ngày lại mua chút đồ để bù lại.

Mà mua thì toàn gửi thẳng đến chỗ mẹ anh hết.

Anh nghe máy: "Alo, tôi đang ở nhà, có hàng thì phiền anh mang lên giúp nhé."

Nhưng đầu dây bên kia không phải là câu "Được thôi!" dứt khoát như mọi khi, mà lại là giọng ngập ngừng:

"À... ờ... anh Lục... cái hũ sốt lần trước anh đưa tôi ấy, anh còn link không? Ngon lắm luôn! Tôi cũng muốn mua thêm."

Lục Xuyên lập tức phấn khởi.

"Bạn" của anh ta thường xuyên mua đồ nhà Tống Đàm, rõ ràng cũng bỏ không ít tiền, nhưng cái cảm giác có người chủ động gọi điện hỏi mua thì đúng là khác biệt hoàn toàn.

Thế là anh hào sảng nói ngay: "Có! Một shop trên Taotao Bao, tôi gửi link cho anh liền đây."

Cúp máy, anh shipper quay sang nhìn hai người hàng xóm đang trông chờ bên cạnh, không nhịn được mà bật cười: "Anh ấy nói lát nữa gửi link cho tôi."

"Được được được!"

Hai người này thực ra cũng chỉ là hàng xóm thôi, tình cờ gặp dưới lầu, đột nhiên cùng nhớ đến hũ sốt bò cay hôm đó, thế là vừa trò chuyện vừa kết bạn, giờ thì ngồi hóng chung với nhau.

"Ê, cái sốt đó... ngon lắm hả?"

"Ngon lắm!"

Anh shipper không hề do dự: "Không đùa đâu, vợ tôi nửa đêm thèm quá khóc luôn đấy! Có điều tôi từng hỏi rồi, hình như không rẻ đâu."

Haizz, sao mấy món ngon cái nào cũng đắt thế nhỉ?

Vừa thở dài vừa mở link ra.

‘Ký sự điền viên’

Sốt bò cay với ớt xanh: 100 tệ/500g.

Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt anh shipper chực trào, hóa ra đúng là mắc thật mà!

...

Còn ở Ninh Thành.

Hoắc Tuyết Oanh mở hũ mật ong trống trước mặt ra, vội vàng chế vào đó nửa hũ nước ấm, nhân lúc sếp không có ở đây, hai tay cô nắm chặt, lắc mạnh.

Tư thế này, cô lắc serum chống lão hóa cho mẹ mình chưa chắc đã hăng say đến vậy!

Nhưng điều thần kỳ là, cả văn phòng chẳng ai thấy kỳ quái, ngược lại còn đầy vẻ ngưỡng mộ: "Tuyết Oanh, mật ong của cậu tận bây giờ mới uống hết á?"

"Ừm." Hoắc Tuyết Oanh vẻ mặt tiếc nuối, cẩn thận mở nắp hũ: "Hôm qua hết rồi, sáng nay súc hũ uống thêm một lần nữa... Lỡ đâu vẫn còn sót lại chút gì thì sao, không thể lãng phí được!"

Dù sao cũng là hàng Tống Đàm đích thân mang đến, sao mà uống hoài không đủ thế này!

Cô vừa than thở vừa ngửa đầu, ực một phát uống cạn ly nước ấm.

Vừa lau miệng xong thì Vương "hà tiện" đẩy cửa bước vào, vừa vào đã hít hít mũi:

"Sao lại có mùi ngọt nữa đây? Ai lại mang mật ong đi làm thế? Công ty là nơi làm việc, không phải chỗ ăn uống tùy tiện... của ai đấy? Mùi này cũng khá đấy chứ!"

Câu này vừa dứt, cả văn phòng liền lộ ra biểu cảm quái dị.

Chỉ có Hoắc Tuyết Oanh, nhờ có lợi thế là người bản địa nên kiếm việc khá dễ dàng, lúc này bật cười:

"Sếp à, đây là mật ong của nhà Tống Đàm, một ngàn tệ một hũ đấy! Nếu anh thật lòng muốn mua, tôi mới gửi link cho."
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 454: Nỗi khổ của Vương Bảo Phi.



"Cái gì?!"

Vương Bảo Phi lập tức nhảy dựng lên.

"Một ngàn tệ?! Cái con bé Tống Đàm này! Tôi đã nói rồi, mấy cô gái trẻ thì có bao giờ chịu ổn định đâu, đang làm tốt thế mà nói nghỉ là nghỉ, chẳng có chút trách nhiệm nào! Giờ lại còn bán đặc sản quê mà hét giá c.ắ.t c.ổ như vậy..."

"Tiểu Hoắc này, không phải tôi nói cô, nhưng mấy đứa các cô cũng tốt nghiệp đại học cả rồi, trẻ tuổi như vậy mà lại bám theo đồng tiền thế này thì không hay đâu! Những người trẻ tuổi không có kinh nghiệm như các cô, bây giờ quan trọng nhất không phải là tiền, mà là phải trau dồi bản thân!"

"Công ty cho các cô một nền tảng tốt như vậy, không biết trân trọng thì sau này thế nào cũng hối hận!"

Vừa nghe xong, Hoắc Tuyết Oanh lập tức trợn mắt.

Nếu là trước đây, cô chắc cũng đành nhịn, dù gì thì tư bản trên đời này đều như nhau, chạy khỏi chỗ này thì vẫn còn chỗ khác...

Nhưng…

Làm ơn đi! Tống Đàm người ta còn có thể sảng khoái nghỉ việc, về quê xây dựng sự nghiệp, vậy thì cô, một người địa phương, cùng lắm về nhà bám ba mẹ, có gì mà phải sợ?

"Phải rồi phải rồi," cô cố ý thở dài, "đều do sếp không làm công ty phát triển lớn mạnh, nếu không thì chắc giờ tôi còn phải trả tiền để được đi làm rồi, đó mới gọi là có tầm nhìn xa trông rộng chứ!"

"Còn nữa, Tống Đàm người ta mới về quê nửa năm đã xây biệt thự rồi, cũng chẳng biết công ty mình kiểu gì, có một nhân tài như vậy mà lại lãng phí tận hai năm trời!"

Lời nói thẳng thắn không chút nể nang, khiến Vương Bảo Phi tức đến mức suýt lên cơn đau tim, nhất là khi ba nhân viên vừa tuyển vào, do không đạt chỉ tiêu nên cũng đã đồng loạt nghỉ việc!

Trước đây, rõ ràng một mình Tống Đàm còn có thể làm hết khối lượng công việc đó cơ mà!

Thật vô lý!

Lão ôm ngực, muốn mắng thêm Hoắc Tuyết Oanh vài câu, nhưng lại nhớ đến lần trước có cô nàng dứt khoát đập tài liệu lên bàn rồi tuyên bố nghỉ việc... Ôi chao, bây giờ trong tay vẫn còn vài đơn hàng chưa xử lý xong, nếu cô ta cũng bỏ luôn thì lấy đâu ra người làm tiếp đây?

Lão đành phải nuốt giận vào trong, trở về phòng làm việc, đóng sầm cửa lại.

"Không tức giận, không tức giận, tức giận thì chẳng ai gánh bệnh hộ mình… Làm sếp thì phải có lòng bao dung… Người ở vị trí cao phải có tầm nhìn chiến lược… Văn hóa sói là phải chú trọng cạnh tranh…"

Tóm lại, sau một tràng dài "gà luộc tư tưởng", Vương Bảo Phi mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Lão mở điện thoại ra, hậm hực nghĩ: "Mật ong một ngàn tệ một chai? Con bé này chắc bị tiền làm mờ mắt rồi!"

Trên mạng, trong livestream, biết bao người đang bán đặc sản quê, chỉ cần tùy tiện chọn một cũng đủ để "hạ bệ" Tống Đàm!

Nhưng đúng lúc này, hệ thống đề xuất thông minh liền gửi đến một thông báo,

"Bạn ơi, streamer mà bạn mong chờ cuối cùng cũng lên sóng rồi, ‘Ký sự điền viên’, cùng bạn trở về những tháng ngày xưa cũ."

Vương Bảo Phi chẳng có hứng thú gì với mấy thứ "thôn quê" này cả, nhưng hôm nay chắc là do tức giận quá, lão vô thức bấm vào đường link.

Màn hình mở ra, như một bức tranh thủy mặc giữa làn mưa bụi.

Giữa cơn mưa tí tách, dưới mái hiên đậm nét quê nhà, một ông lão tinh thần minh mẫn đang ngồi đó.

Trước mặt ông là một món đồ đang đan dở… là một chiếc chiếu cỏ?

Bên cạnh, một cậu bé tò mò hỏi:

"Ông ơi, chiếu cỏ này là ông đan cho chị à? Bây giờ người ta xây nhà toàn dùng máy móc rồi, sao ông không dùng máy?"

Cậu bé có khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt trong veo. Chỉ đơn thuần đứng đó thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy có thiện cảm.

Vương Bảo Phi…

Lão lập tức "bắt bài" livestream này, rõ ràng cậu bé trông không giống một đứa trẻ bình thường, chắc chắn đây là chiêu trò bán thảm thương!

Nhưng, dù miệng thì khinh bỉ, tay lão lại không nỡ bấm nút thoát.

Nghe tiếng mưa rơi tí tách trong livestream, lão không kìm được mà ngả người ra sau, thư giãn trên ghế.

"Hừ! Cũng chỉ là bán đặc sản thôi mà, để xem người ta quảng bá thế nào nào?"

Tống Đàm? Hừm!



Dự báo thời tiết lần này chuẩn ghê!

Mưa bắt đầu từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa tạnh. Nhưng nhà họ Tống chẳng hề sốt ruột tí nào, năm nay mưa ít, đất khô hạn đã lâu, có trận mưa thế này đúng là vừa hay để tưới tắm cho ruộng vườn.

Chỉ có Quách Đông là không vui nổi.

Cô ấy vừa mới phơi kim anh tử có nửa ngày, giờ mưa thế này thì làm sao đây? Để nửa khô nửa ướt thì chẳng phải hỏng bét sao?

Vị ngọt trong đó cao, để kiểu này dễ hư lắm chứ chẳng đùa.

Thế là cô đành phải vào bếp của phòng khám, nhóm lửa lên rồi tính cẩn thận sấy khô từ từ.

May mà trước đó đã phơi rồi, lần này chỉ cần sấy tầm ba tiếng là xong, cũng không quá cực nhọc.

Một bên là bếp lửa nhỏ sấy chậm rãi mấy quả kim anh tử, bên ngoài lại là màn mưa mờ ảo giăng đầy trời. Núi rừng chìm trong làn hơi nước xám xịt, xung quanh chỉ có tiếng mưa rả rích, không còn bất kỳ âm thanh ồn ào nào khác.

Dễ chịu ghê!

Quách Đông không nhịn được bật cười.

---

Ở bên này, Kiều Kiều lại nảy ra ý muốn dạy các bạn nhỏ học thêm một kỹ năng mới: đan chiếu cỏ!

Tất nhiên, cậu cũng thừa nhận là hơi khó. Sáng nay cậu nhìn ông nội đan chiếu mà hoa cả mắt. Ngón tay ông cứ bay qua bay lại, thoắt cái những lá cỏ đã tự động gắn c.h.ặ.t vào nhau.

"Haizzz..." Cậu thở dài tiếc nuối với mọi người trong livestream, "Xin lỗi nha các bạn nhỏ, có vẻ cái này hơi khó. Thầy Kiều Kiều cũng chưa học được."

"Nhưng không sao, mình cứ xem trước đã. Biết đâu nhìn quen rồi lại biết làm thì sao?"

Bình luận hiện đầy màn hình:

[Không đời nào luôn!]

[Có vẻ thầy Kiều Kiều tin tụi mình quá rồi.]

[Não thì học được, tay không chịu phối hợp.]

[Chiếu cỏ này thì có gì ghê gớm chứ? Đợi tui tu luyện thêm trăm năm nữa, bảo đảm làm cái rột rột!]

[Ủa, đây có phải loại chiếu tui định mua lần trước không? Giá bao nhiêu vậy?]

[Chắc không rẻ đâu.]

[Đúng rồi, hôm trước thấy trên giường streamer có cái chiếu này. Nhìn ngủ chắc thích lắm luôn.]

[Tui không quan tâm! Phải mua bằng được!]

[Bên vùng biển tụi tui ghen tị ghê á. Ở đây nóng nhưng không xài được chiếu cỏ, vì vừa ẩm tí là hư liền.]

[Thì mua mỗi năm cái mới đi, đâu đến mức dùng không nổi cả năm chứ!]

[Cái ví tui không chịu nổi… Thầy Kiều Kiều có bán món gì rẻ bao giờ đâu.]

[Ủa mà khoan! Tui thấy trên shop có nấm mộc nhĩ mới kìa! Thầy Kiều Kiều coi tui là người ngoài luôn rồi, không thèm báo một tiếng.]

[Á! Mùa hè ăn nấm mộc nhĩ trộn chua ngọt là hết sẩy luôn! Tui đi mua đây!]

Ở góc kia, Vương Bảo Phi nhìn mà thầm nghĩ: Mấy cái bình luận này sao tiêu tiền nhiệt tình thế chứ?

Hay là... ông ta cũng thử xem sao nhỉ?

---

Ở bên này, Tống Hữu Đức vẫn đang trả lời câu hỏi của Kiều Kiều:

"Nếu là chiếu cỏ kiểu cũ, nhà ông còn một cái máy. Nhưng lá cỏ lần này nhà mình cố tình chẻ làm đôi, mỏng lắm. Máy cũ không đan đủ c.h.ặ.t đâu, vẫn phải làm tay thôi."

Lá cỏ mỏng và dày là hai kiểu đan khác nhau hoàn toàn, máy móc không thể thay thế được.

Bây giờ ông Tống Hữu Đức ngồi một mình đan chiếu cũng là để làm mẫu cho mọi người.

Tống Đàm đã nói rõ, trước tiên phải có một mẫu chuẩn.

Ai đan được như vậy thì mỗi chiếc sẽ trả công 50 tệ.

Giá này không cao nhưng cũng chẳng thấp. Với mấy người già không còn sức làm việc nặng, mức giá này quá hợp lý.

Không nói đâu xa, mẹ chồng thím Liên Hoa hôm qua học xong phần cơ bản đã mang về cả mớ lá cỏ bị loại bỏ, ngồi trên xe lăn tập dần rồi.

Còn ông ngoại Tống Đàm nữa chứ, tay ông khéo léo không thua kém ai đâu!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 455: Rượu cao lương.



Cơn mưa lớn trút xuống suốt cả ngày, vừa hay Ngô Lôi cũng vừa lôi bộ vỏ bọc ghế sô pha sạch tinh từ trong máy giặt ra.

Đừng hỏi vì sao ngày mưa mà lại giặt giũ, hỏi tức là vì ngày thường làm lụng mệt quá rồi. Hiếm hoi mới gặp ngày mưa, Kiều Kiều, Tần Quân và Trương Yến Bình đã sắp xếp công việc đến phát điên, nào là cọ rửa, lau chùi, thay ga giường…

Nói chung, cả buổi sáng chẳng ai được ngơi tay.

Ngô Lôi thấy lòng thật chua xót.

“Đã ở biệt thự rồi mà việc nhà vẫn phải tự làm, thế này mà gọi là biệt thự á…”

Đúng lúc đó, Tần Quân đang ôm bộ ga giường mới tinh đi ngang qua, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: “Nhưng mà biệt thự này có phải của bọn mình đâu? Chẳng phải là đang ở ké miễn phí à?”

“Ồ,” rồi anh ta như chợt nhớ ra, “Nhưng tôi là ở đây bao ăn bao ở chính thức đấy nhé.”

Ngô Lôi: …

Anh ta cũng có quan hệ huyết thống với Tống Đàm mà!

Lúc này, dưới lầu, ông chú Bảy đứng dưới mái hiên nhìn màn mưa rả rích, rồi tìm được một chỗ trong sân: “Vừa hay, trời mưa có thể đỡ tốn công sức, lát nữa chỗ này cũng tiện cọ rửa.”

“Cọ rửa cái gì ạ?” Tống Đàm tò mò nhìn theo.

Ngày mưa thế này, ngoài ông ngoại sáng sớm đã chạy qua chỗ ông nội nghiên cứu đan chiếu cỏ, những người khác đều rảnh rỗi. Đúng là một dịp hiếm hoi để thư giãn thoải mái.

Tống Đàm vốn đang định thử xem mình có thể dẫn linh khí vào nước được không, vậy nên mới ra đây loay hoay một lúc. Cô vừa quay đầu đã nghe ông chú Bảy nói vậy.

Ông chú Bảy liếc cô một cái: “Mảnh đất sát rừng đào kia, con quên là trồng cao lương à?”

“Bây giờ là tháng Bảy rồi, tối qua ông qua xem thử, thấy nó chín cả rồi. Chỉ là gặp trời mưa nên chưa kịp thu hoạch.”

“Á!”

Tống Đàm thật sự quên mất, dù sao thì cao lương với ngô cũng trồng chẳng nhiều, mà lại là Kiều Kiều nhất quyết muốn trồng.

“Chín cả rồi mà không thu hoạch ngay, trời mưa có bị úng thối không ạ?”

Ví dụ như lúa, gặp mưa đúng mùa thu hoạch không những không phơi được mà còn có thể nảy mầm ngay trên thân cây…

Nhưng ông chú Bảy lại lắc đầu: “Cao lương vác súng, không sợ nước ngập, con chưa nghe bao giờ à? Cây này không sợ nước cũng chẳng sợ hạn, yên tâm đi.”

“Ông đang tính, bây giờ chẳng ai ăn cao lương nữa, lát thu hoạch xong đem đi nấu rượu hết nhé.”

Ở nhà Tống Đàm làm mấy tháng nay, cũng chỉ có khách đến mới uống chút rượu, cuộc sống cứ như mất hết thú vui vậy.

“Hả?” Tống Đàm hơi chần chừ. “Lương thực thô đấy ạ, không nếm thử chút sao?” Nghe nói giá trị dinh dưỡng cao, mùi vị ngọt thơm, cô còn chưa được ăn bao giờ.

Đúng lúc Tống Tam Thành đi ra châm điếu thuốc, nghe vậy thì kinh hãi:

“Cái gì?! Ăn cao lương? Không ăn không ăn!”

Ông bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Vừa đắng vừa chát lại khó nuốt, còn mắc cả họng… Nhà mình có gạo ngon thế mà, sao lại phải ăn cái đấy?”

Tống Đàm: ???

Khó ăn vậy luôn à?

“Thế thì thôi!” Cô dứt khoát gật đầu. “Nấu rượu hết đi ạ!”

Nhắc đến rượu, dù Tống Tam Thành không nghiện nhưng thỉnh thoảng cũng uống chút.

Lúc này, ông hào hứng chạy đến bên ông chú Bảy: “Nấu rượu kiểu gì vậy ạ? Làm loại thơm nồng hay loại nặng cay đấy? Loại nồng con uống không quen đâu.”

Ông chú Bảy cũng vui vẻ: “Dù sao cao lương cũng nhiều, nhà mình nấu cả hai loại luôn!”

Chỉ có điều hơi mất công một chút.

Rồi ông hỏi tiếp: “Vỏ trấu còn không?”

“Còn ạ!”

Tống Tam Thành chỉ về phía nhà kho: “Một đống luôn.”

Rơm rạ thì đã gom lại thành đống ở sau núi, còn vỏ trấu thì để dành nuôi gà vịt, nên vẫn đang được đóng bao cẩn thận.

“Thế thì được rồi.” Ông chú Bảy trầm ngâm suy tính…

“Đàm Đàm, vậy con phải mua một cái nồi hấp lớn, một bộ chưng cất và cả chum đựng rượu cùng chai lọ nữa.”

Nếu chỉ dựa vào cái nồi gang to trong nhà thì chưng cất quá phiền phức.

Tống Đàm nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Phải mua cỡ nào ạ?”

À… cái này…

Ông chú Bảy cũng đã mấy năm rồi không nấu rượu.

Giờ đột nhiên nhắc lại, tuy ông tự tin tay nghề không bị mai một, nhưng cũng khó nói chắc.

Thế nên, ông dè dặt nói: “Nồi hấp không cần quá to, năm mươi cân là đủ. Ta đoán chừng hai mẫu đất của con có thể thu hoạch được hai, ba trăm cân cao lương, chắc sẽ chưng ra khoảng một trăm cân rượu, cứ dựa theo đó mà chuẩn bị đi.”

Một trăm cân rượu á?

Tống Đàm không nhịn được mà bắt đầu suy tính: “Nếu đem bán, thì phải bao nhiêu tiền một chai nhỉ?”

Cô vẫn chưa hiểu lắm về thị trường rượu trắng này.

Ông chú Bảy cạn lời, cao lương còn chưa thu hoạch đâu nhé!

Ông đành hừ một tiếng: “Ít nhất cũng phải một tháng nữa mới biết mùi vị thế nào, bây giờ con đã lo giá cả thì còn sớm quá. Chi bằng suy nghĩ xem đến lúc đó chỗ đậu nành ở vườn trồng sồi sẽ dùng làm gì thì hơn.”

Sau khi thu hoạch cao lương xong, thứ tiếp theo đến mùa chắc chắn là đậu nành.

Nhắc tới đậu nành, Tống Đàm liền hào hứng hẳn lên:

“Con sẽ mua một cái máy làm giá đỗ loại lớn trước!”

Giá đỗ xào, giá đỗ trộn dấm, t.hịt viên om giá đỗ!

Bã đậu, sữa đậu nành, tào phớ, đậu phụ nước, đậu hũ ngàn lớp!

Đậu nành rang, bột đậu, đậu nành hầm móng giò…

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt ngày càng lộ vẻ tham vọng.

“Có phải con nên mua thêm một cái cối xay nữa không nhỉ?”

Ông chú Bảy: …

Ba việc khổ nhất trên đời: chèo thuyền, rèn sắt, bán đậu phụ. Con đúng là nghĩ không thông mà.

Nhưng mà…

“Con tìm thử một cái cối xay nhỏ cỡ bàn tay đi. Đến lúc đó ta sẽ nghiền chút gia vị, mấy thứ mua sẵn ở ngoài hoặc là quá mịn, hoặc là quá thô, còn dùng máy xay bột trong nhà thì cũng không đạt yêu cầu.”

Tống Đàm gật đầu liên tục, lúc này cuối cùng cũng thấy mấy tháng qua của mình không uổng phí, chưa nói đến chuyện khác, đồ ăn trong nhà ngày càng phong phú rồi!

Đến lúc đó, đặt cối xây về, kéo anh Ngô Lôi qua giúp quay vài vòng…

Thao Dang

Khụ khụ khụ.

Không được, dù sao cũng là người nhà, chút sức lực của anh Ngô Lôi mà dùng để kéo cối xay thì đúng là phí phạm đậu nành của cô.

Tóm lại, phải tìm thứ gì đó để kéo cối xay mới được!

Cô nghĩ tới nghĩ lui, dần dần chuyển ánh mắt về phía rừng sau núi.

Lúc này, Tống Tam Thành vừa hút xong điếu thuốc, lặng lẽ nhìn màn mưa giăng giăng, đột nhiên hỏi:

“Cơn mưa này rơi xuống, nước trong ruộng lúa không cần phải xả vào nữa. Đàm Đàm, lúa con cấy giờ thế nào rồi? Trồng được chưa? Tháng này còn phải thu hoạch cao lương, rồi đậu nành nữa, ta đoán đào của con cũng gần đến kỳ rồi, bên này lại phải cấy lúa, e là nhân lực trong thôn không đủ đâu.”

Tống Đàm sửng sốt: “Mùa xuân trồng đào trên núi còn có bao nhiêu người tới giúp cơ mà?”

Tống Tam Thành khoát tay: “Mấy tháng bảy, tám, chín hằng năm, phần lớn mọi người đều đi làm xa rồi, phải chuẩn bị trước.”

Thời gian này, những xưởng điện tử, xưởng đồ chơi, xưởng giày dép ở phía Nam đang tuyển người, nếu gặp chỗ làm tăng ca nhiều, một tháng có thể kiếm được năm, sáu nghìn tệ.

Nhưng nếu lớn tuổi thì vất vả hơn, lương ít hơn, song tính ra cũng kiếm được ba, bốn nghìn.

Làm đến Tết về, đừng nói gì khác, ít nhất tiền gạo, mì, dầu ăn cả năm sau, tiền mừng, tiền quà cáp… chắc cũng đủ rồi nhỉ?

Ở quê làm việc tuy tốt, nhưng công việc bên chỗ Tống Đàm lúc có lúc không, không ổn định lắm.

Tống Đàm: …

Mấy trăm mẫu núi mà cô mới nhận thầu thì sao đây?!

Phải giữ chân người lại, lần này nhất định phải giữ chân người ở lại!

Không chỉ phải giữ lại nhóm trung niên và cao tuổi này, mà năm nay dịp Tết đến, cô nhất định phải làm theo lời bí thư Tiểu Chúc, dốc sức kéo một nhóm thanh niên về quê nữa!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 456: Đại lý và Nhà cung cấp.



Cơn mưa này quả nhiên đúng như dự báo thời tiết, kéo dài suốt ba ngày liền.

May mà sáng ngày thứ tư, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu rọi khắp nơi.

Tống Đàm dậy từ sáng sớm, chạy ra bờ ruộng xem xét hai thửa ruộng nước đã bị ngập đến gần bờ, rồi lại nhìn lớp bùn dần dần lắng xuống bên dưới, sau đó gật đầu với ông lão Lý bên cạnh, người đang nhìn cô đầy mong chờ:

“Con thấy vừa đẹp!”

“Chứ còn gì nữa!”

Ông lão Lý cũng vui mừng khôn xiết: “Thế này là có thể cấy mạ được rồi. Cô mau tìm người đến đi, trời nóng lắm, tranh thủ làm xong trong buổi sáng hoặc chiều mát thôi.”

“Được ạ.”

Những ngày mưa, mọi người cũng không có rảnh rỗi, việc gì cần làm đều đã sắp xếp xong, còn chuyện tìm người thì cứ giao cho Tống Tam Thành và Ngô Lan lo liệu.

Lúc này, Kiều Kiều đã trang bị đầy đủ, xách rổ, cầm liềm, hiên ngang hùng dũng chuẩn bị lên núi.

Ngô Lôi nhìn theo bóng cậu nhóc, ánh mắt tràn đầy ghen tị, bởi vì anh ta không chỉ không được lên núi thu hoạch cao lương, mà còn phải theo chú Trương ra ruộng dưa hấu kiểm tra.

Mưa lớn ba ngày, ai biết có bao nhiêu quả dưa bị nứt vỡ trong ruộng chứ, vác vác ôm ôm, lại còn phải di chuyển dưa hỏng đi…

Anh ta thở dài, có lẽ đây chính là số phận của mình! Không ở công trường thì cũng phải lăn lộn ngoài đồng ruộng.

Thế nhưng, ngay lúc Kiều Kiều sắp bước lên con đường mòn lên núi, cậu nhóc bỗng nhiên quay phắt lại, chạy một mạch đến trước mặt Tống Đàm.

“Chị ơi, ông nói hồi nhỏ cha thích ăn thân cây cao lương lắm, ngọt ngọt giống như mía vậy. Em đi thử xem sao, haha, trưa nay nhất định sẽ mang về cho chị cây cao lương ngọt nhất!”

Tống Đàm: …

Dù có hơi cảm động, nhưng Kiều Kiều của bây giờ đã không còn là Kiều Kiều đơn thuần của ngày xưa nữa rồi.

“Thế… Kiều Kiều ngoan vậy, có muốn mua siêu nhân không?”

Cô hỏi.

Thế mà Kiều Kiều lại lắc đầu nguầy nguậy: “Sang năm em sẽ trồng thật nhiều ngô như trồng lúa vậy, rồi mời bạn bè đến họp lớp, cùng nhau bẻ ngô, được không?”

Trên núi rộng như vậy, trồng hai mẫu đất ngô thì cũng không phải là không thể… Nhưng mà tổ chức họp lớp để bẻ ngô cùng nhau…

Tống Đàm nghĩ tới cảnh đó mà thấy như tư bản bóc lột sức lao động không công vậy.

Thế là cô trịnh trọng đáp: “Bây giờ chị chưa chắc chắn, nhưng nếu mọi điều kiện đều đạt yêu cầu, chị sẽ đồng ý.”

“Dạ được ạ!” Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi điều kiện là gì, dù sao thì người lớn làm việc cũng luôn có lý do của họ mà.

Cậu nhóc lại ngẩng cao đầu: “Em đi c.h.ặ.t cao lương đây!”

Sau lưng cậu, Tần Quân và Trương Yến Bình cũng nối gót theo sau, người trước thì đơn thuần là muốn mở mang tầm mắt, còn người sau thì cầm theo điện thoại và giá đỡ, chuẩn bị quay thêm một buổi phát trực tiếp cho các bạn nhỏ xem, tiện thể chụp một ít ảnh cận cảnh cây cao lương để bổ sung vào kho tư liệu.

Dù gì thì thỉnh thoảng cũng phải đăng thêm sản phẩm mới lên cửa hàng online, ít nhất cũng phải có hình minh họa chứ, đúng không?

Lúc này, Ngô Lan đi ủng cao su, quấn một miếng bạt nhựa dài quanh eo, cùng với bà thím Bảy xách rổ vội vã lên núi.

Tống Đàm thấy vậy bèn khuyên nhủ: “Vừa mới hết mưa, mới qua một đêm thôi, chắc chắn vườn trà nước vẫn còn nhiều lắm, đến lúc đó sương sớm làm ướt hết quần áo…”

“Cái con bé này, bọn ta có ngại gì đâu? Mỗi năm hái trà chẳng phải sáng sớm sương còn nhiều hơn thế sao?”

Ngô Lan xua tay mất kiên nhẫn: “Ba ngày không hái trà, lại còn mưa nữa, trà không biết mọc um tùm đến mức nào rồi, thôi thôi, đừng lằng nhằng, để mẹ đi làm việc đi.”

Tống Đàm: …

Việc càng ngày càng nhiều, người được thuê cũng ngày càng đông, trong nhà nếu nói bận thì không còn kiểu cuống cuồng như trước nữa, cũng không còn thấy mệt mỏi.

Nhưng nếu bảo nhàn rỗi, đúng là nằm mơ luôn ấy chứ!

Bất kể là cha mẹ cô, hay ông bà nội, kể cả ông ngoại đang ngồi xe lăn hiện tại, ai cũng có cái tính không thể ngồi yên một chỗ.

Thấy trong nhà chỉ còn mỗi cô là người rảnh rang, Tống Đàm liền tung tăng chạy sang nhà ông nội.

Dạo gần đây, Tống Hữu Đức đang mải mê đan chiếu cỏ. Hiện tại, trước mặt ông đã có ba tấm chiếu với kích cỡ khác nhau: 1m5, 1m8, và 2m.

Tấm chiếu 1m5 là ông tự tay làm hoàn toàn, còn tấm 1m8 và 2m là ông đan chính, trong khi ông ngoại Tống Đàm và Vương Lệ Phân phụ giúp, nhờ vậy mới có hiệu quả như thế này.

Mà mỗi ngày ông làm không chỉ 8 tiếng đâu nhé!

Có thể thấy, để hoàn thành một tấm chiếu cỏ tốn không ít công sức, nhưng thành phẩm lại đẹp đến bất ngờ.

Năm nay, không biết vì sao mà cỏ lác sau khi phơi xong lại có màu xanh ngọc bích, hoàn toàn khác với màu vàng úa hay xanh xám như thường lệ. Chỉ cần nhìn vào những sợi cỏ tươi mát ấy giữa ngày hè oi bức, lập tức cảm thấy một làn gió mát lạnh thổi qua.

Chưa kể, chiếu đan xong vừa dẻo dai, vừa đàn hồi. Nhẹ nhàng cuộn lại có thể cuộn thành một cuộn nhỏ gọn. Khi mở ra, trải lên giường, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi, dường như cái nóng trong lòng cũng bay biến mất.

Tống Hữu Đức mấy ngày nay ngắm đi ngắm lại thành phẩm, cảm thấy tay nghề mình đã đạt đến trình độ bậc thầy, vô cùng tự đắc.

Thấy Tống Đàm đến, ông lập tức kéo cô khoe:

“Lại đây! Mau nhìn xem, chiếu cỏ ông nội đan thế nào! Con nói xem, nên định giá bao nhiêu? Ôi chao, đẹp quá đi mất!”

Không cần thử, Tống Đàm cũng biết chiếu cỏ này hiệu quả ra sao.

Linh khí vốn đã khuếch đại đặc tính của thực vật, mà cỏ lác thì vốn có tác dụng làm mát, an thần, giảm nóng. Thứ tốt như vậy, vào mùa hè, chẳng thua kém gì loại chăn lụa hảo hạng.

Cô trầm ngâm một chút rồi nói:

“Thế này đi, ông nội đan một tấm, con thu mua giá lần lượt là 300, 400 và 500 tệ.”

“Còn bán bao nhiêu thì…”

Tống Đàm nghĩ, không bán 999 tệ thì uổng công cô nửa đêm thức trắng bón linh khí cho cỏ lác!

“Bán giá bao nhiêu ông không cần lo!”

Tống Hữu Đức ngớ người:

“Ban đầu chẳng phải nói con giúp ông bán à?”

“Đúng thế!”

Tống Đàm gật đầu.

“Lúc đầu là nói thế, nhưng con nghĩ lại, đất là của con, cỏ cũng của con, tiền thuê công nhân con ứng trước, lại còn giúp ông bán.”

“Con được gì chứ?”

À ừm...

Tống Hữu Đức cũng nghẹn lời.

“Con vẫn là cháu gái ruột của ông đấy!” Ông lẩm bẩm.

“Đến ông nội mà tính toán chi li như vậy à?”

Tống Đàm ho nhẹ, chắp tay sau lưng:

“Anh em ruột còn tính rõ ràng, không có gì sai. Hơn nữa, đám cỏ trên đồng ấy, sang năm ông còn định trồng không?”

“Nếu không, con bảo người đào máy xúc san bằng, cải tạo lại thành ao nuôi cá.”

Tống Hữu Đức vội xua tay:

“Cần nhiều ao thế làm gì? Cái ao hiện tại đã đủ lớn rồi! Được rồi, được rồi! 300 thì 300!”

“Chỉ là…”

Ông càu nhàu không yên:

“Con trả tiền công 100 tệ, nhưng trước đây ông nói với dân làng chỉ 50, thế chẳng phải mất mặt à?”

“Có gì đâu mà mất mặt?”

Tống Đàm chẳng chút lo lắng:

“Ông nội à, là nhờ huyết thống của con, ông mới được làm đại lý cấp một, mới lấy được nguồn cung cỏ lác này. Ông trả cho người dưới ít đi một chút, chẳng phải rất bình thường sao?”

“Nếu ông thật sự ngại, mỗi tấm chiếu tăng thêm 10 hoặc 20 tệ là được.”

Thao Dang

Dù sao với chất lượng này, một ngày làm liên tục mới xong được một tấm, cũng không dễ dàng gì.

Cô keo kiệt, đó là khi cô bán hàng. Nhưng khi thuê người làng, nhất là các cụ già không có thu nhập làm việc, mà còn bủn xỉn thì chẳng ra thể thống gì.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 457: Lưu đại ca nói chuyện thật quá phiến diện!



Tất nhiên rồi, vừa nói xong, “Bóc Da Tống” liền chìa tay ra: “Ông nội, tiền công thuê thợ con ứng trước cho ông 2000 tệ rồi, ông rảnh thì ra trấn rút tiền trả con nhé.”

Tống Hữu Đức…

Già rồi không biết xài điện thoại thông minh, không biết chuyển khoản cũng là lỗi của ông sao?

Thao Dang

“Còn nữa,” Tống Đàm xoay người, ôm lấy cuộn chiếu dài cói mét rưỡi, “Cái này là ông đan cho con đúng không? Con mang về định giá trước, sau đó đem đi tặng người khác được không?”

Tống Hữu Đức chẳng buồn nhìn cô nữa: “Đi đi đi! Muốn làm gì thì làm! Dù sao cũng chỉ bù cho con một cái này thôi, còn lại thì tự bỏ tiền ra mua.”

Đợi Tống Đàm đi rồi, Tống Hữu Đức vội giơ ngón tay lên nhẩm tính xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Không nói đâu xa, chỉ riêng loại dài mét rưỡi này đã 300 tệ rồi. Một ngày đan được một chiếc, một tháng kiếm gần 10.000 tệ.

Tính thêm cả mấy người trong thôn, lấy giá 70 tệ một cái, trừ đi tiền nguyên liệu…

Làm tròn số, thì lợi nhuận mỗi chiếc cũng phải 200 tệ! Chẳng lẽ ông cứ ngồi không mà vẫn kiếm ra tiền?!

Đúng là nửa năm không có đơn, có đơn ăn cả nửa năm!

Tính ra, không thua kém gì tiền bà vợ ông kiếm được!

Dĩ nhiên, ông cũng biết, là nhờ cháu gái có bản lĩnh, lại chọn được cỏ lác tốt, nên mới dám bán giá cao. Không tin cứ ra chợ phiên trên trấn xem thử? Người ta đan một cái chiếu cỏ thế này, 70 tệ đã là cao lắm rồi!

Ai chà chà…

Ông lẩm nhẩm hát: “Lưu đại ca nói chuyện thật quá phiến diện. Ai bảo nữ nhi chẳng bằng nam…(*)”

Xì, hát chuẩn phết đấy chứ! Cháu gái còn đáng tin hơn cả cháu trai!

(*) Là một đoạn nổi tiếng trong vở kinh kịch (京剧) Trung Quốc có tên "花为媒" (Hoa Vi Mai). Đây là một vở hí khúc thuộc thể loại 评剧 (Pingju), rất phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc.

Trong vở kịch này, nhân vật 刘大哥 (Lưu Đại Ca) có đoạn hát nói về việc ông cảm thấy một số quan điểm không đúng về tình duyên và hôn nhân, thể hiện qua câu hát “刘大哥讲话理太偏”.

Bài hát thường mang phong cách truyền thống với âm hưởng đặc trưng của nghệ thuật kịch hát cổ điển Trung Quốc.

---

Tống Đàm kẹp cái chiếu cói vào khuỷu tay, nhanh chóng mang về nhà. Ban đầu định gọi Trương Yến Bình và Tần Quân, nhưng chợt nhớ hai người kia theo Kiều Kiều ra đồng xem cao lương rồi, đành tự mình mở ra xem.

Không có gì để chê.

Tay nghề của ông nội cô thật sự không chê vào đâu được.

Không nói đâu xa, toàn bộ chiếc chiếu đan c.h.ặ.t chẽ, bề mặt nhẵn nhụi mát lạnh, vô cùng đều đặn. Bốn cạnh không viền bằng vải hoa như loại bán trên mạng, mà dùng chính những sợi cói dư để tạo hoa văn viền.

Màu xanh biếc, cỏ non như ngọc, thậm chí không cần ghé sát, chỉ cần mở ra đã ngửi thấy hương cỏ tươi mát ùa vào, khiến người ta có cảm giác như đang nằm giữa đồng cỏ bao la, gió thổi qua cánh đồng, chỉ còn lại sự thư thái và yên bình.

Tống Đàm yên tâm.

Đã tốt thế này, bán giá cao là chuyện đương nhiên nhỉ? Dù sao cô cũng từng thử nằm trên chiếc chiếu của Kiều Kiều, thật sự rất thoải mái.

Chiếu của Trương Yến Bình và Tần Quân, dù nhỏ bé mỏng manh, nhưng theo phản hồi của hai người, cũng cực kỳ êm ái.

Mùa hè, dù điều hòa có bật 24/24, nhưng vẫn có những lúc không đủ mát, cơ thể sẽ cảm thấy oi bức, toát mồ hôi vô cớ.

Mà theo hai người kia, từ sau khi trải chiếu cỏ lên, không còn cảm giác đó nữa. Dĩ nhiên, với điều kiện là đừng nằm lệch ra ngoài phạm vi nhỏ bé của nó.

Đúng lúc này, Quách Đông đứng ngoài sân lớn tiếng gọi: “Tống Đàm! Tống Đàm! Cô có nhà không?”

Tống Đàm vội bước ra, cảnh giác nhìn cô ta: “Chị mới chuyển đến mà đã học được cách đứng ngoài cổng gọi người rồi à?” Đây là đặc sản của thôn bọn họ đấy, chứ cách gọi của người trẻ bây giờ hầu hết giống bí thư Tiểu Chúc, toàn là triệu hồi bằng WeChat.

Quả nhiên, Quách Đông không hổ danh là người khiến cô phải cảnh giác, cô ta thở dài: “Haizz, tay nghề nấu ăn của tôi tệ quá, sáng nay ăn mất cả khẩu vị…”

Thật ra trong lòng cô ta cũng thở dài chán nản.

Dù sao theo kế hoạch của Quách Đông, sáng nay cô ta định làm bộ làm tịch đến tìm Tống Đàm, rồi tiện thể ghé thăm dì Ngô Lan thân thiết. Sau đó, hai bên xã giao vài câu, cô sẽ vừa xoa bụng vừa đầy vẻ u sầu mà nói ra câu này...

Chỉ cần Ngô Lan khách sáo vài câu, cô có thể mặt dày mà bám lấy.

Thế nhưng, vừa bước vào sân đã thấy trong nhà im phăng phắc, rõ ràng là không có ai ở nhà cả, trời mưa suốt ba ngày, hôm nay mới vừa hửng nắng một chút, có cần siêng năng đến thế không?!

Kế hoạch phá sản, Quách Đông đành phải chấp nhận thực tế, quay sang nhìn Tống Đàm với ánh mắt "pháo hỏng rồi thì liều mạng vậy".

Tống Đàm: ...

Tống Đàm tuyệt đối không mắc bẫy. Vị bác sĩ Quách này gian trá lắm! Ba ngày mưa liên tục, cô ta đã không ít lần giả vờ đáng thương, cũng may Tống Đàm có trái tim sắt đá, mới không bị lung lay.

Giờ đây, cô càng thêm lạnh lùng:

"Không có. Rau trong vườn nhà tôi, cô cứ luộc lên rắc ít muối là ăn ngon rồi. Cô muốn loại nào, tôi lấy giỏ cho cô, tự đi hái, hái xong tính tiền."

Quách Đông... Ừ thì, không có cá thì tôm cũng được.

Nhưng lần này cô ta đến đây cũng có việc chính đáng.

"Thuốc của tôi làm xong rồi, cô xem thử đi?"

Mưa ba ngày, phòng khám không có Wi-Fi cũng chẳng có gì làm, cô ta bèn dốc hết tâm sức điều chế thuốc. Ban đầu cũng không có sẵn dược liệu, nhưng ngay sáng hôm bác sĩ Lý rời đi, cô ta đã lập tức chạy lên thành phố.

Trước tiên là liên hệ với mối thuốc Đông y quen biết để đặt tủ thuốc, dược liệu và một số dụng cụ. Trong lúc chờ giao hàng, cô ta tranh thủ đi xem vài món đồ điện. Một ngày bận rộn vắt chân lên cổ, thế mới có được tiến độ như hôm nay.

Lúc này, Quách Đông lấy ra một cái lọ quen thuộc từ trong túi xách, bên trong có hơn chục viên thuốc sáp trắng tinh.

Cô ta bốc một viên giơ ra cho Tống Đàm xem:

"Giờ tôi đang thiếu tiền, cái này bán chạy nhất, tôi làm nhiều hơn một chút, cô có muốn thử không?"

Tống Đàm... Không nói đến việc cơ thể cô khỏe mạnh đến mức dọa người, chỉ riêng loại thuốc này thôi, thuốc bổ thận dương đấy, cô có cần uống không?

"Sao lại không hợp?"

Quách Đông vỗ n.g.ự.c cam đoan:

"Đúng là chủ yếu dành cho đàn ông, nhưng phụ nữ uống cũng bổ thận khí mà!"

Tống Đàm: Xin miễn thứ cho tôi.

"Vậy ba chàng trai trong nhà cô..."

Quách Đông cố gắng thuyết phục:

"Tôi nói cho cô biết, thuốc này đắt lắm đấy!"

Vẫn không được!

"Cô không có khách hàng sao? Công thức này họ quen dùng rồi, cứ để họ thử đi."

Quách Đông thất vọng tràn trề:

"Họ phải đặt hàng qua chuyển phát nhanh, mấy ngày sau mới có phản hồi. Chúng ta ở ngay đây, chẳng phải tiện quá sao..."

Đáng tiếc, cái "tiện lợi" này không được hoan nghênh.

Tống Đàm: ...

Thấy Quách Đông vẫn chưa chịu từ bỏ, cô đành chuyển đề tài:

"Thuốc viên này làm khá kỳ công nhỉ? Lại còn dùng sáp niêm phong... Cô sợ thuốc bị bay mất dược tính à?"

À, không hẳn.

Chỉ thấy Quách Đông thở dài một hơi đầy tâm trạng:

"Bây giờ người ta chẳng phải đều theo đuổi cái gọi là ‘cảm giác nghi thức’ sao? Hồi đầu tôi bán thuốc này, người ta không tin tôi... Sau đó tôi bèn nói đây là thuốc gia truyền..."

Thật ra, ngoài một số ít loại thuốc đặc biệt, hầu hết mọi người đều không dễ dàng chấp nhận.

Thuốc gia truyền thật thì dược tính đã bay sạch.

Thuốc gia truyền giả thì mười phần bổ, trị bách bệnh.

Tóm lại, đây là một vài thủ thuật không tiện nói ra. May mà sau đó, khách hàng dùng thấy hiệu quả, tin tưởng rằng "danh sư xuất cao đồ", thế là dần dà chịu tin cô ta hơn.

Dù vậy, thói quen bọc sáp cho viên thuốc, Quách Đông vẫn giữ lại.

Tuy hơi phiền phức, nhưng đúng là bảo quản được lâu hơn.

Lúc này, nhìn Tống Đàm, cô ta lại bắt đầu rục rịch:

"Trước đó tôi nghe ông chú Bảy nói nhà cô định ủ rượu. Tôi có mấy phương thuốc ngâm rượu, cô có muốn không? Đến lúc đó, cô cho tôi 20 cân kim anh tử tươi, rượu ủ xong chia tôi 20 cân, thêm 1 cân trà nữa, phương thuốc tôi tặng cô miễn phí!"

Tống Đàm hít một hơi lạnh, cái này mà gọi là "miễn phí" á?

"Cảm ơn, tôi không xứng đáng với ân huệ này."
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 458: Cao lương và thân ngọt.



Quách Đông không cam lòng:

"Cô biết không, chắc tại cô chưa cảm nhận được tài y thuật của tôi nên mới không tin chứ gì?"

Tống Đàm: ...

Không.

Mặt cô lạnh tanh, chỉ đơn giản nghĩ là chẳng cần thiết phải bận tâm.

Chỉ trồng chút xíu cao lương như vậy, ép rượu thì ra được bao nhiêu đâu chứ?

Vậy mà ông nội cô còn cẩn thận phân chia ra nào là rượu hương đậm, hương nhạt... Nào có thời gian mà loay hoay với mấy loại rượu thuốc nữa?

Huống hồ, công dụng của rượu thuốc chẳng qua là dưỡng sinh, bồi bổ sức khỏe. Ở nông thôn, cứ ăn uống điều độ, vận động hàng ngày cũng đủ đạt hiệu quả tương tự rồi.

Thấy cô không trả lời, Quách Đông thở dài nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Cô nàng cương quyết đặt chai rượu thuốc xuống:

"Cô đừng vội từ chối mà! Cô còn chưa có đối tượng yêu đương phải không? Đàn ông ấy, tôi hiểu hơn cô đấy."

Quách Đông nháy mắt ra vẻ hiểu đời:

“Chờ bọn họ về cô thử hỏi xem… Uống thử chút xíu thì có sao đâu, đúng không? Rượu này của tôi là để điều chỉnh sức khỏe đàng hoàng, chứ không phải kiểu uống vào là 'bốc hỏa' đâu nha…”

Tống Đàm: ...

Không còn cách nào khác, cô đành đưa tay nhận lấy lọ rượu thuốc đã được niêm kín sáp ong.

Quách Đông vẫn chưa chịu dừng lại:

"Nghe nói ông nội cô đang đan chiếu cỏ lác đúng không? Bán bao nhiêu một chiếc? Tôi mua thử một cái."

Máy điều hòa nhà cô ta đã vận chuyển về nhưng do trời mưa nên việc lắp đặt bị trì hoãn. Hôm nay thợ lại kín lịch hẹn, phải chờ đến ngày kia. Trong cái nóng oi ả thế này, ngay cả quạt điện cô cũng chưa sắm, ban đêm thật khó chịu.

May mà nhà ở nông thôn xây cao thoáng, gió mát dễ chịu. Giờ mới đầu tháng Bảy, vẫn chưa ngột ngạt như trong thành phố. Chờ hai ngày chắc cũng chịu được.

Với lại, chiếu cỏ dùng mùa hè cũng không phải là món thừa thãi.

Tống Đàm chẳng có ý kiến gì, dẫn cô nàng đi xem đống chiếu vừa mới lấy về:

“Tạm định giá 999 tệ một chiếc, nếu chị mua sẽ miễn phí vận chuyển."

Quách Đông: ...

Lần này đến lượt cô ta thu tay lại nhanh như chớp:

"Thôi cảm ơn. Tôi không đủ đẳng cấp để xài đâu."

Cô ta nghĩ bụng, chắc trước tiên phải mượn tạm cái quạt đã.

---

Dưới chân ngọn núi phía sau là ruộng cao lương bạt ngàn, Kiều Kiều đã mở livestream lần nữa.

“Chào các bạn nhỏ, hôm nay thầy Kiều Kiều sẽ dạy các bạn cách c.h.ặ.t cao lương nhé!"

"Ở đây có hai mẫu ruộng trồng cao lương, ông nội nói đã chín rồi, có thể thu hoạch để ủ rượu.”

“Trước đó mấy hôm trời có mưa, đáng ra không nên thu hoạch hôm nay, nhưng giờ trời nắng to, gió thổi mạnh, nước đã khô hết rồi."

Nói xong, cậu lắc nhẹ thân cao lương, đúng thật không còn chút nước nào bám trên thân.

Bình luận trong livestream bắt đầu bùng nổ:

[Kỹ năng CV ngày càng phong phú nhỉ!]

[Học lý thuyết thì dễ rồi, thực hành chú học ở đâu vậy?]

[Cháo cao lương! Món khoái khẩu của hội tiểu đường đây!]

[Bánh trôi cao lương nhá! Ai thử chưa?]

Trương Yến Bình vừa mở điện thoại vào phòng livestream thì thấy loạt bình luận toàn xoay quanh món ăn.

Không nhịn được, anh ta ngẩng đầu hỏi:

“Cháo cao lương, ngon không?"

Thao Dang

Tần Quân suy nghĩ một lúc:

"Ăn cũng được… nhưng chắc chắn không ngon bằng cơm trắng đâu. Dù vậy, đáng để thử đấy."

Tần Quân hào hứng:

"Nghe nói thân cao lương ngọt lắm, lát nữa tôi phải thử mới được!"

"Thật hả? Vậy tôi cũng phải thử mới được." Yến Bình cũng phấn khích hẳn lên.

“Chẳng phải giống như ăn mía sao? Tháng Bảy mà gặm cái ngọt ngọt này thì hết bài!”

Ánh mắt anh ta rà qua dãy cao lương trước mặt, quyết tâm lát nữa sẽ tìm cây cao lương trông đẹp trai nhất để thử.

Hai người lớn phía sau làm biếng, nhưng Kiều Kiều nhỏ tuổi lại vô cùng chăm chỉ.

Chỉ thấy cậu nhóc vươn tay, nắm c.h.ặ.t bông cao lương nặng trĩu, rồi đặt lưỡi hái xuống cách bông chừng ba mươi centimet, kéo mạnh một cái.

Bông cao lương đỏ au, dày đặc liền nằm gọn trong tay cậu.

"Nhìn đây, các bạn nhỏ! Rất đơn giản thôi. Chỉ cần với tay nắm lấy, rồi dùng lưỡi hái cắt là xong."

Bình luận trực tiếp:

[Chủ kênh ơi, anh đánh giá cao em quá rồi, em không cao tới vậy đâu.]

[Cao lương này cao hơn hai mét chứ ít gì? Bây giờ chẳng phải có loại lùn hơn sao? Sao không trồng cái đó?]

[Hình như là cao lương nếp vùng Đông Bắc… Dùng ủ rượu ngon lắm!]

Đang bàn luận rôm rả thì đã thấy Kiều Kiều nhắm vào cây kế tiếp.

"Có điều, hôm nay chúng ta sẽ thu cả thân cây cao lương, nên không cắt từ trên xuống nữa, mà sẽ c.h.ặ.t sát gốc luôn."

Vừa nói, cậu vừa dùng tay trái giữ c.h.ặ.t thân cây, lưỡi hái trong tay phải mạnh mẽ lia xuống.

Soạt!

Cả cây cao lương đổ rạp.

Lúc này, Trương Yến Bình và Tần Quân nghe thấy tiếng động, thò đầu ra nhìn.

Trời ơi, thân cây cao lương!

Hai người phấn khởi xách dao, nhanh chóng c.h.ặ.t lấy bông cao lương cùng một đoạn thân.

Tần Quân không vội vàng, từ tốn đeo găng tay, bẻ hết lá bỏ vào sọt bên cạnh.

Lá cao lương có thể dùng làm thức ăn cho cá, nghiền nhỏ trộn cho gà, vịt, hoặc heo ăn cũng được.

Còn thân cây cao lương có thể nhai như mía, dù chắc chắn không ngọt bằng, ngoài ra còn có thể dùng làm thức ăn cho heo luôn.

Chậc, nghĩ vậy thấy hơi kỳ kỳ…

Hai người chọn đoạn giữa thân cây, cắt ra mấy khúc, mỗi người hai đoạn.

Nhưng mà…

Tần Quân nhìn chằm chằm vào đoạn thân cây trong tay, cảm thấy có gì đó sai sai. Còn Trương Yến Bình thì đã nghiêng đầu, há miệng cắn một miếng.

Nhai thân cao lương cũng như nhai mía, phải lột vỏ trước rồi nhai phần ruột.

Ơ, sao không ngọt gì hết vậy?

Anh ta quay sang nhìn Tần Quân.

Tần Quân nghĩ một lúc: "Hồi nhỏ tôi ăn rồi, chắc ký ức có bộ lọc… Thế này đi, anh cứ l*t s*ch vỏ rồi ăn phần lõi. Dù gì cũng là cao lương, chắc không ngọt bằng mía đâu, nhưng chắc cũng hơi ngọt chút."

Trương Yến Bình thấy có lý.

Anh ta liền cạp cạp, vừa cắn vừa kéo, lột hết lớp vỏ ngoài, chỉ chừa lại đoạn lõi trắng sữa. Sau đó cắn rắc một cái, nhai nhai…

Chẳng mấy chốc, anh ta phun hết ra như nhổ bã mía.

"Trời ạ, cái bộ lọc ký ức của anh lố lắm rồi đấy, chỗ nào mà ngọt? Đến nước cũng chẳng có bao nhiêu!"

Tần Quân nhìn anh ta một lúc, chớp mắt: "Vậy thôi, không ngọt thì tôi cũng không ăn nữa."

Trương Yến Bình: …

Anh ta cúi đầu nhìn đoạn thân cây còn cầm trên tay, lại nhìn đoạn mà Tần Quân tiện tay quăng vào sọt, cảm thấy có gì đó sai sai…

Nhưng nghĩ hoài không ra, anh ta lại quay sang nhìn đoạn thân cao lương, suy nghĩ: Hay là mình chưa cắn trúng phần ngọt nhất?

Ngay lúc này, Kiều Kiều đã c.h.ặ.t được cả đống cao lương rồi, thấy Trương Yến Bình ngồi chồm hổm dưới đất, không nhịn được hỏi:

"Anh Yến Bình, sao anh lại ăn cái đó vậy? Cái này không ngọt đâu, là để cho heo ăn mà, anh đừng có ăn lung tung!"

Nói rồi, cậu nhóc chỉ về phía góc ruộng, nơi có mấy cây cao lương vừa to vừa cao, chắc phải ba bốn mét.

"Đó mới là thân cao lương ngọt!"

Trương Yến Bình: ?!

Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy Tần Quân đã xách lưỡi hái bước tới: "Tuyệt! Kiều Kiều hiểu biết ghê! Nghe nói em cũng tự tay trồng cao lương nữa, hôm nay thầy phải nếm thử thành quả lao động của em mới được!"

"Ừm!" Kiều Kiều lập tức phấn chấn tinh thần. "Vậy thầy ăn từ từ nha! Ông nội nói mấy cây này là để làm giống, ngọt hơn cả mía luôn đó!"

Rồi cậu quay sang nhìn Trương Yến Bình, người có khẩu vị vô cùng đặc biệt, mà thở dài một hơi thật nặng nề.

"Anh Yến Bình! Đừng ăn nữa! Cái đó thực sự là để nuôi heo mà… Mau lại đây giúp em c.h.ặ.t cao lương đi! Ông nội nói phải phơi khô sớm, chờ đập lấy hạt xong, ông còn rảnh tay bện chổi từ bông cao lương nữa đó!"
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 459: Tôn nghiêm mong manh.



Trương Yến Bình cứng đờ quay đầu lại.

"Cây cao lương… còn phân ra loại ngọt và không ngọt à?"

"Tất nhiên rồi." Kiều Kiều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ. "Loại ngọt là một giống khác, phải một tháng nữa mới chín. Năm nào ông nội cũng trồng riêng mấy cây cho em ăn đấy."

"Anh Yến Bình, có phải anh thèm lắm rồi không? Không sao, cứ c.h.ặ.t đi, năm nay trồng nhiều lắm."

Trương Yến Bình đơ người, không biết nên biểu cảm thế nào cho phải.

Một lát sau, bên cạnh chợt vang lên tiếng cười "phụt phụt" nhịn không nổi của Tần Quân. Trương Yến Bình lập tức trừng mắt:

"Được lắm, đồ thầy giáo gian xảo! Đây là phẩm hạnh mà một người thầy nên có sao?"

Tần Quân chớp mắt vô tội: "Tôi làm gì nào?"

Trương Yến Bình nghẹn họng.

Anh ta quay đầu lại, thấy Tần Quân chìa tay ra: "Đưa d.a.o đây, tôi c.h.ặ.t cây ngọt cho anh ăn."

Không hiểu sao, Trương Yến Bình cứ thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn ngớ ngẩn đưa d.a.o qua.

Bên này, hai người lớn vô dụng còn đang loay hoay c.h.ặ.t mấy cây cao lương cao lớn, Kiều Kiều thì đã nhanh gọn c.h.ặ.t xong cả một hàng. Vừa làm, cậu vừa không quên trò chuyện với mọi người trong livestream.

"Cái này dễ c.h.ặ.t hơn bắp nhiều."

"Các bạn nhỏ à, nếu nhà có trồng bắp thì thử so sánh xem nào."

"Nhưng mà tôi vẫn thích bắp hơn, vì năm nay là do chính tay thầy giáo Kiều Kiều trồng đó! Đến lúc thu hoạch tôi sẽ bẻ bắp cho mọi người xem nhé!"

[Gì cơ? Thầy giáo Kiều Kiều tự tay trồng á? Tôi không tin, trừ phi gửi cho tôi một cây thử xem.]

[Người phía trước có biết ngại không vậy? Không giống tôi, tôi chỉ cần tận mắt thấy vài trái bắp là đủ rồi.]

[Trời đất, sao mấy người tham lam thế? Tôi sẵn sàng bỏ tiền mua đây, bắp, à không, cao lương có lên sàn bán không?]

[Là bắp nếp, bắp trái cây hay bắp sữa vậy? Nếu là bắp ủ chua cho gia súc thì tôi không ăn đâu nha.]

[Nhìn là biết chưa biết thưởng thức rồi! Bắp ủ chua thông thường đem nướng than lên là thơm lắm, còn dai giòn nữa!]

Lúc này, Kiều Kiều đã cầm một cây cao lương mới c.h.ặ.t đưa sát vào ống kính cho mọi người xem.

"Mọi người nhìn này, loại cao lương này không ngọt, phần lõi bên trong đã khô quắt lại rồi, không khuyến khích ăn đâu, nhai vào chẳng khác nào gặm gỗ cả."

[Gặm gỗ là cảm giác gì vậy? Tôi chưa thử bao giờ.]

[Bảo sao hồi nhỏ ăn cao lương có cây ngọt, có cây không, hóa ra còn phân giống nữa!]

[Chuẩn luôn, cây già bên trong như một đống bông khô, nhai vào khó chịu lắm.]

[Sao lại khó chịu? Kỳ vọng quá nhiều à?]

[Tại vì… đó là cây mà tôi lén bứt trộm trong làng lúc đêm khuya…]

Kiều Kiều vừa làm vừa suy nghĩ, xem còn điều gì chưa nói kỹ không.

Thầy Tần bảo rằng khi dạy người khác một kiến thức, phải tổng kết điểm chính trước, rồi mới đi vào chi tiết. Nhưng động tác c.h.ặ.t cao lương cũng đơn giản thôi, có điểm quan trọng nào để giảng dạy đâu chứ?

Phải giao bài tập cho mọi người tự thực hành mới được.

Haiz.

Thao Dang

Trên gương mặt trắng trẻo của cậu lộ ra một vẻ tiếc nuối sâu sắc, tại sao nhà học trò lại không có đất trồng nhỉ?

Bây giờ giao bài tập về nhà thật sự là một vấn đề nan giải.

Nghĩ mãi không ra điều gì còn thiếu sót, Kiều Kiều dứt khoát không bận tâm nữa. Cậu thoải mái gạt livestream sang một bên, tiếp tục cặm cụi làm việc.

Hai mẫu đất trồng cao lương, dù có hai "kẻ kéo chân" nhưng dựa vào thể lực hiện tại của cậu, chỉ mất một hai tiếng là xong xuôi.

Lúc này, cậu vung tay đầy khí thế, y như một vị tướng thắng trận trở về:

"Anh Yến Bình, em c.h.ặ.t xong rồi! Chị bảo phải phối hợp làm việc. Anh lười biếng không c.h.ặ.t cao lương, vậy thì phải lo vận chuyển nha!"

Trương Yến Bình: ???

Anh ta còn đang gặm một khúc cao lương ngọt giòn rôm rốp, nghe vậy thì sững sờ.

Nhìn lại chiếc xe ba gác đậu bên đường, rồi lại nhìn đống cao lương nằm la liệt dưới đất.

"Kiều Kiều, sao em làm ruộng nhanh thế? Không mệt hả? Không nóng hả?"

"Vì Kiều Kiều luôn luôn làm việc mà!"

Kiều Kiều chống nạnh, hậm hực nói:

"Kiều Kiều là đứa trẻ ngoan, sẽ không lười biếng như người lớn đâu!"

"Nói thật thì cũng hơi nóng, hơi mệt, nhưng ông chú Bảy bảo sẽ dạy em ủ rượu. Để học được kiến thức mới, Kiều Kiều nhất định phải đánh bại đống cao lương này! Sức mạnh của ánh sáng!"

Dứt lời, cậu ném lưỡi liềm vào trong giỏ, sau đó hai tay bắt chéo, tạo dáng OSE kinh điển.

Trương Yến Bình, một người lớn trốn việc lúc này...

Trong khi đó, Tần Quân cầm vài khúc cao lương ngọt, Kiều Kiều vác lưỡi liềm và giỏ đựng, hai người nghênh ngang rời đi.

Chỉ còn lại Trương Yến Bình, hừ hừ hì hì kéo đống thân cao lương từ ruộng lên xe ba bánh...

Khoan đã!

Mấy cây cao lương này cây nào cây nấy cũng dài hơn hai mét, xe ba bánh phía sau làm sao nhét hết được?

Nhìn sang con d.a.o Kiều Kiều cố tình để lại, Trương Yến Bình cảm thấy lòng đau như cắt, trên khuôn mặt đen nhẻm rơi xuống một giọt lệ nam nhi...

May mà Tống Tam Thành biết rõ tính khí cậu cháu vợ này. Lúc Trương Yến Bình vừa hì hục c.h.ặ.t đôi hết đống thân cao lương, Tống Tam Thành cũng tới nơi.

Nhìn một đống thân cao lương bị c.h.é.m ngang dọc lộn xộn dưới đất, ông sững người:

"Yến Bình, sao con lại c.h.ặ.t làm đôi hết vậy?"

Trương Yến Bình thở dài:

"Dượng à, mấy thân này dài quá, xe ba bánh không chở nổi."

Tống Tam Thành: …

"Kiều Kiều không dạy con à? Cắt ngay dưới bông cao lương ba bốn chục centimet là được rồi. Khi đó, thân còn lại cũng chỉ khoảng một mét rưỡi, đủ để nhét lên xe."

"Hơn nữa, cắt kiểu đó thì khi về nhà tuốt hạt cũng dễ hơn nhiều."

Trương Yến Bình: …

Muốn khóc mà không có nước mắt, anh ta đã bảo mà, anh ta không có khiếu làm nông đâu!

Vì cái vụ lằng nhằng này mà đến khi chở được đống cao lương về nhà, mặt trời đã chói chang như muốn đốt da.

Tống Tam Thành vừa cười vừa mắng anh ta là thằng ngốc, rồi ngồi dưới mái hiên, điều chỉnh góc quạt gió cho mát mẻ, sau đó lại vung dao, cắt gọn từng thân cao lương mà Trương Yến Bình đã c.h.ặ.t đôi.

Trương Yến Bình chột dạ, dứt khoát không đi nữa, mà ngồi xổm dưới mái hiên xem Tống Tam Thành làm việc:

"Nhất định phải dài như thế ạ? Nửa đoạn này không dùng luôn được sao ạ?"

Đang nói dở, Kiều Kiều và ông chú Bảy đã trải sẵn một tấm bạt nhựa dưới đất.

Hai người mỗi người một cái ghế đẩu nhỏ, cầm ba bốn cây cao lương đã cắt sẵn – chính xác là phần bông cao lương cùng ba bốn chục centimet thân nặng trịch.

Nâng lên…

"Chát!"

Bông cao lương nặng trịch bị đập mạnh xuống đất, vô số hạt cao lương rơi lả tả.

Sau đó, hai người lại tiếp tục nâng lên.

"Chát!"

"Chát!"

"Chát!"

Trên đất đầy những hạt cao lương đỏ au, còn Trương Yến Bình thì chỉ còn lại chút tự tôn mong manh.

Kiều Kiều tò mò hỏi:

"Ông chú Bảy, chỗ này ủ được bao nhiêu rượu ạ?"

Ông chú Bảy ngẫm nghĩ rồi đáp:

"Cao lương này trồng tốt lắm, hạt vừa đầy vừa tròn, lại nặng trịch, hai mẫu đất này chắc thu được ba bốn trăm cân cao lương."

"Dùng chỗ này để ủ rượu thì ba cân ra một cân, con tính thử xem, được bao nhiêu cân rượu?"
 
Back
Top Bottom