Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 340: Chương 340



[Ngày mùng một tháng hai năm Thiên Nguyên thứ mười tám]

Trước đây Tiểu Mi từng tè dầm lên một cuốn sách, vì dính nước tiểu mèo nên cuốn sách này vẫn luôn được cất trong rương.

Gần đây dọn dẹp đồ đạc vô tình làm rơi ra.

Ta phát hiện đây lại là một thứ tốt, là sách mục lục của Tàng Kinh Các.

Ta phát hiện trong sách mục lục có một loại cổ trùng gọi là "thiên hạ đệ nhất ngứa", được cất ở gian ngoài thứ năm, hàng thứ ba mươi ba của Tàng Kinh Các.

Đây quả là một thứ tốt.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tiểu Mi thật sự đã giúp ta một việc lớn.

Haha, đợi đến khi nào Lục Vô Cữu lại trêu ta, ta sẽ đi lấy cổ trùng này ra, bỏ vào người anh.

Hắc hắc, đến lúc đó anh chắc canh sẽ sống không bằng c.h.e.c!

Sau khi bỏ cổ trùng này xong, ta sẽ xuống núi rèn luyện.

Lần này ta sẽ đi ba năm, như vậy anh sẽ không bắt được ta.

Đến lúc đó anh chắc cũng phải về Thiên Ngu rồi, như vậy sau này chúng ta chắc cũng sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Thật tốt quá!



[Thế giới hiện đại]

Mùa hè ở Bắc Thành, là mùa của cây hòe, phủ một tầng xanh mướt như sương mù.

Ve sầu bắt đầu kêu từ sáng sớm, trời xanh đến chói mắt, hiếm khi mùa mưa lại không mưa.

Gần đây thời tiết không tồi, không ít người tranh thủ nghỉ phép.

Ba mẹ Liên Kiều cũng vậy, hai người bận rộn tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhân dịp nghỉ phép tập trung đi Bắc Đới Hà nghỉ dưỡng.

Liên Kiều vốn cũng muốn đi, đáng tiếc cô sắp lên lớp 12 rồi.

Ba cô bảo cô ngoan ngoãn ở nhà ôn tập, còn gọi Lục Vô Cữu đến trông chừng cô, mỹ miều nói là để bổ túc học tập.

Dù sao Lục Vô Cữu cũng từng đoạt giải quốc gia cuộc thi toán học, sau đó được tuyển thẳng vào đại học A, trong giới của bọn họ hiếm có người hoàn toàn dựa vào bản thân mình.

Nhưng Liên Kiều nào cần bổ túc, cô cũng đâu kém Lục Vô Cữu, chỉ là nhỏ hơn anh hai tuổi mà thôi.

Đại học A thì có gì ghê gớm, chỉ cần cô muốn, cũng thi đậu được như thường.

Hôm nay ở sân vận động Tổ Chim có buổi biểu diễn ca nhạc của XX, sớm một tháng trước đã có người đưa cho cô hai vé vị trí cực tốt, cô định cùng Yến Vô Song đi xem.

Vấn đề là Lục Vô Cữu cứ canh chừng cô, từ chín giờ sáng đến tám giờ tối, mỗi ngày một đống bài tập, canh cô chằm chằm, cô căn bản không có cơ hội ra ngoài.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, Liên Kiều sắp phát điên rồi, bèn thương lượng với "người canh giữ" cô là Lục Vô Cữu, nếu làm bài đúng hết, Lục Vô Cữu sẽ thả cô ra ngoài chơi.

Lục Vô Cữu thì đồng ý, nhưng lại đưa cho cô một chồng bài tập.

Liên Kiều tức muốn mắng người, đợi làm xong chỗ bài tập này e là trời đã tối đen rồi, cô chẳng đi đâu được nữa.

Nhưng lời đã nói ra rồi, chỉ đành nghiến răng chịu đựng.

Thế là buổi trưa cơm Liên Kiều cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, cứ cắm cúi làm bài.

Lúc này, cô cuối cùng cũng làm xong, hào khí ngất trời vỗ bút một cái, đẩy bài tập ra.

"Này, tôi làm xong rồi, đã nói làm đúng hết thì thả tôi ra ngoài, anh mau xem đi!"

Lục Vô Cữu đẩy kính mắt, giơ tay lên xem đồng hồ, ánh sáng sắc bén phản chiếu sau tròng kính: "Ba giờ?"

"Làm nhanh không được à?" Liên Kiều rất đắc ý.

"Được, để tôi xem."

Lục Vô Cữu nhướng mày, hạ mình cầm bài tập của cô lên.

Liên Kiều bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm, kỳ thực tim đập thình thịch, cô cầm một ly trà sữa lên hút một hơi dài, len lén dùng đuôi mắt liếc nhìn Lục Vô Cữu.

Chưa uống hết ly trà sữa, Lục Vô Cữu đã xem xong, ném bài tập sang một bên.

"Sai một câu."

"Không thể nào!" Liên Kiều nhảy dựng lên, xông đến bên cạnh anh, "Đâu?"

Lục Vô Cữu giọng điệu bình thản: "Câu mười bảy tờ thứ hai."

Liên Kiều mắt dán chặt vào bài tập, thì ra đúng là vậy thật.

Đáp án chưa đổi đơn vị.

Liên Kiều hối hận xanh mật, trách mình quá sơ ý.

Cô định mặc cả: "Tôi làm đúng rồi, chỉ là quên đổi đơn vị thôi mà, thả tôi ra ngoài đi, chỉ một lần này thôi!"

Lục Vô Cữu liếc nhìn cô: "Ồ, câu này em có muốn để dành sau khi thi đại học rồi nói không?"

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Liên Kiều bùng lên, đập bài tập một cái: "Anh rõ ràng là cố ý, đưa cho tôi nhiều bài tập như vậy, rõ ràng là đang làm khó không muốn cho tôi ra ngoài! Tôi có thể làm xong nhanh như vậy đã là rất giỏi rồi!"

"Nhanh?" Giọng Lục Vô Cữu ôn hòa, "Mấy thứ này trước đây chỉ cần hai tiếng là tôi làm xong rồi, quên mất với em thì hơi khó."

"..."

Liên Kiều tức đến độ muốn g.i.e.c người, khoe khoang, anh nhất định là đang khoe khoang phải không?

Nhưng người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô nuốt giận, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Vì anh cũng biết là không hợp lý, vậy có thể tính là tôi làm đúng hết không, tôi, muốn, ra, ngoài!"

"Không được." Khóe môi Lục Vô Cữu hơi nhếch lên, "Em đã đồng ý rồi, ngày mai hẵng nói."

Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai dài đằng đẵng, biết đâu ngày mai anh lại nghĩ ra trò mới để cản trở cô.

Liên Kiều nghiến răng nghiến lợi: "Anh cứ canh chừng tôi từ sáng đến tối như vậy không thấy phiền à? Sao cứ phải đối mặt nhau đến mức chán ghét nhau chứ, thả tôi ra ngoài, anh thoải mái tôi cũng thoải mái."

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Không phiền. Nhỡ em xảy ra chuyện gì, tôi không biết ăn nói thế nào với ba mẹ em."

"Ai bảo anh ăn nói làm gì!"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 341: Chương 341



Liên Kiều tự động bỏ qua nửa câu đầu, bắt đầu mè nheo, nhưng Lục Vô Cữu vẫn không hề lay chuyển.

Cô hết cách rồi, bỗng nhiên nảy ra một ý, giả vờ đau bụng.

Lục Vô Cữu rốt cuộc cũng có chút phản ứng, lông mày hơi nhíu lại: "Em sao vậy?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều cắn môi, ra vẻ e thẹn: "Đau... đau bụng, tôi muốn ra ngoài mua ít đồ."

Lục Vô Cữu khoanh tay, hiếm khi im lặng.

Liên Kiều nhân cơ hội kêu lên: "Anh còn không cho tôi ra ngoài, thì anh đi mua giúp tôi đi!"

Lục Vô Cữu hơi mất kiên nhẫn: "Dì Tôn không phải đang ở đó sao?"

"Dì Tôn nào hiểu mấy chuyện này! Tôi muốn loại có cánh, còn phải loại nước..."

Cô thao thao bất tuyệt nói một tràng, Lục Vô Cữu day day mi tâm: "Thôi được rồi, em tự đi đi, nửa tiếng, đi nhanh về nhanh."

"Được!"

Liên Kiều suýt nữa thì vui mừng nhảy cẫng lên, cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên, kéo lấy ví tiền rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Ra khỏi cửa, mặt đất bên ngoài nóng bỏng đến đáng sợ. Vì sợ cha mẹ phát hiện, cô không dám gọi chú Tiểu Trần lái xe đưa đi, mà tự bắt một chiếc taxi phóng thẳng đến Bắc Tứ Hoàn.



Buổi trưa, bầu trời xanh ngắt như vừa được gột rửa, không một gợn mây.

Hai hàng cây hòe xanh mướt lướt qua ngoài cửa sổ xe. Liên Kiều phấn khích nanh tin cho Yến Vô Song, báo rằng mình đã thoát khỏi "ma trảo", nhưng trong lòng lại lờ mờ bị kéo về một đoạn ký ức xa xôi.

Con đường này, nhiều năm trước, dường như cô cũng từng đi qua.

Cô sinh ra ở Bắc Thành, nhưng lớn lên ở Nam Thành.

Bởi vì cha cô vì mẹ mà trở mặt với gia đình, cả nhà ba người họ luôn sinh sống ở phương Nam.

Hai cha con đều ngang bướng chẳng ai chịu nhường ai, mãi đến khi Liên Kiều lên sáu, đến tuổi chính thức vào tiểu học, ông nội mới chịu nhượng bộ.

Những năm qua, cha cô làm việc chăm chỉ, gặt hái được nhiều thành tựu, nên việc điều chuyển cũng không quá khó khăn.

Cô nhớ đó là một mùa hè, chiếc xe sang trọng chạy qua con đường rợp bóng cây kéo dài bất tận, cứ như đi mãi cũng không tới đích.

Không biết đã bao lâu trôi qua, sau khi vượt qua từng lớp cổng an ninh, khi những tòa nhà cao tầng dần thấp xuống, chiếc xe cuối cùng dừng lại trước một căn nhà cổ yên tĩnh. Có người mở cửa xe cho cô.

Đôi sandal của cô giẫm lên lớp hoa hòe xanh nhạt rơi đầy trên mặt đất. Cô ôm con mèo của mình, đi theo sau một nhóm người mặc âu phục chỉnh tề, thần sắc nghiêm trang.

Đi mãi, đi mãi, cuối cùng đi đến tận cùng bóng râm, nhìn thấy một căn nhà nhỏ sơn trắng, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra.

Liên Kiều được dẫn vào cánh cửa cao lớn. Trong phòng khách treo đèn pha lê, đã có không ít người ngồi sẵn.

Có mấy gương mặt trông khá quen, có lẽ vì thường xuyên thấy họ trên TV.

Họ đã chào hỏi thế nào, cô không còn nhớ rõ. Thực ra, ngay cả bây giờ, cô cũng không hiểu rốt cuộc họ muốn nói gì.

Chỉ nhớ có một ông cụ chống gậy, mặt mày nghiêm nghị nhưng lại hiền từ xoa đầu cô, nói rằng: "Về là tốt rồi, sau này cứ yên tâm ở lại đây nhé."

Sau đó còn nói rất nhiều, rất nhiều.

Khi đó, cô chỉ dám nắm chặt vạt áo mẹ, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, tò mò đón nhận những ánh nhìn dò xét.

Sau này, ông nội có chuyện cần bàn với cha mẹ, nên Liên Kiều được giao cho dì Tôn đưa ra vườn ăn bánh ngọt.

Cô ôm theo Tiểu Mi cùng đi, bản thân ăn một miếng, lại nhét một miếng cho nó.

Dì Tôn sợ không đủ, lại vào bếp mang thêm một đĩa.

Một người một mèo đang ăn vui vẻ thì Tiểu Mi bỗng nhảy xuống, len qua hàng rào mà chạy mất.

Liên Kiều cuống lên đuổi theo, vừa chạy vừa gọi Tiểu Mi đừng chạy nữa.

Cô còn nhỏ, vóc dáng thấp bé, vừa hay cũng chui qua được kẽ hở, lao vào sân nhà bên cạnh.

Đó cũng là một căn biệt thự kiểu Tây, từ bên trong văng vẳng tiếng đàn piano du dương.

Liên Kiều đuổi theo Tiểu Mi, đôi chân nhỏ bé thoăn thoắt chạy. Khi sắp chạy vào trong nhà người ta, cuối cùng cô cũng tóm được Tiểu Mi.

Cô túm lấy gáy nó, nghiêm khắc dạy dỗ, giọng non nớt nhưng đầy uy nghiêm.

Có lẽ đã làm ồn đến chủ nhà, tiếng đàn piano bỗng dừng lại.

Lúc này, từ cầu thang chạm trổ kiểu châu Âu, một thiếu niên cao ráo, khuôn mặt tuấn tú bước xuống.

Khi đi đến bậc cuối cùng, cậu khẽ dừng chân, ngước mắt nhìn cô: "Em là…"

Giọng nói trầm thấp, trong trẻo. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản trên người anh thẳng thớm không chút nếp nhăn.

Liên Kiều chớp chớp mắt, mãi đến lúc này mới nhận ra mình dường như đã gây họa, chạy vào nhà người khác.

Lúc này, vệ sĩ đứng gác cũng phát hiện ra, vội vã tiến lại gần.

May mà dì Tôn kịp thời chạy đến, giải thích thân phận của cô, mới hóa giải được hiểu lầm.

Thiếu niên tiến lên, hơi cúi người, như đang quan sát cô: "Thì ra em là cháu gái bên ngoài của ông Liên. Em tên gì?"

"Kiều Kiều."

Liên Kiều ôm chặt con mèo, giọng nói mang theo âm điệu mềm mại đặc trưng của người miền Nam.

"Tiếu Tiếu?" Thiếu niên khẽ nhướn mày.

Liên Kiều sốt ruột, hai má phồng lên, lớn tiếng cải chính: "Không phải Tiếu Tiếu, là Kiều Kiều!"

Thiếu niên mỉm cười, giúp cô phủi đi cọng cỏ vướng trên tóc: "Thì ra là Kiều Kiều."

Sau đó, dì Tôn nhanh chóng đưa cô rời đi.

Liên Kiều ôm Tiểu Mi, vừa đi vừa ngoái đầu lại, bỗng chợt vùng khỏi tay dì Tôn, chạy trở lại, nhét vào tay cậu một viên ô mai.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 342: Chương 342



Viên ô mai bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, dính nhớp nháp.

Thiếu niên thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.

Liên Kiều "chụt" một cái, hôn lên má anh.

Sau khi trở về, cô bị cha mắng một trận, dặn không được chạy lung tung nữa. Chiếc hàng rào bị hỏng cũng nhanh chóng được sửa lại.

Cô cũng cuối cùng biết được tên của anh đó - Lục Vô Cữu.

Tên này nghe rất cổ kính, vì bà nội anh là giáo sư lâu năm của trường A.

Còn ông nội anh thậm chí còn có thâm niên lâu hơn nữa. Cha mẹ đều là những người rất giỏi, nhưng thường xuyên công tác xa, hiếm khi về nhà.

Liên Kiều đã không còn nhớ rõ khuôn mặt anh lúc đó.

Nhưng chiếc áo sơ mi trắng kia, cô lại nhớ rất rõ.

Trong viện có rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi. Sau một thời gian sống ở đó, Liên Kiều biết có vài người ở sau lưng lén lút cười nhạo cô, nói cô là "Nam man tử" đến từ phương Nam, còn nói mẹ cô là kẻ đến nịnh bợ nhà bọn họ.

Người nói nhiều nhất chính là Giang Lê.

Liên Kiều giận lắm, ấn Giang Lê xuống bùn mà cào cấu một trận, để lại một vết xước dài trên mặt cô ta.

Giang Lê tức đến phát khóc, kết quả, Liên Kiều bị cha xách ra cửa đánh cho một trận.

Nhưng cha cô chỉ dọa là chính, tiếng răn dạy thì to mà lực đánh thì nhẹ hều, cái roi lông gà giơ cao rồi lại rơi xuống chẳng chút sức lực.

Vừa đánh vừa cao giọng bảo rằng: “Dù người ta có nói bậy nói bạ, có đặt điều thị phi thế nào, con cũng không được động tay động chân.”

Lúc đầu, Liên Kiều còn ngu ngơ, sờ thử cái roi, nghi ngờ rằng nó bị hỏng.

Sau đó, thấy cha cô nháy mắt một cái, cô mới chợt hiểu ra, liền phối hợp khóc “oa oa” mấy tiếng, làm cho người ngoài xem.

Nháo cả buổi, ai cũng biết là Giang Lê mở miệng châm chọc trước.

Nhà họ Giang mất hết thể diện, không những không dám truy cứu, mà còn phải dẫn Giang Lê đến tận cửa xin lỗi.

Trận chiến này giúp Liên Kiều nổi danh khắp viện. Ai cũng biết cô bé nhà họ Liên là một cây ớt nhỏ, ai dám trêu vào thì xác định lãnh đủ.

Nhưng cô vốn thông minh, đáng yêu lại lanh lợi, chẳng bao lâu đã hòa nhập với lũ trẻ trong viện.

Chỉ có Lục Vô Cữu, ngoài lần đầu gặp mặt, thái độ của anh với cô chẳng hề nhiệt tình.

Mỗi lần cô chia đồ ăn mang từ phương Nam đến cho anh, anh đều qua loa đáp một câu: “Cũng được.”

Nhưng khi hỏi kỹ hơn, anh lại chẳng nói rõ được gì, khiến cô nghi ngờ rằng anh căn bản không ăn, thậm chí có khi còn vứt đi.

Dán mặt nóng vào m.ô.n.g lạnh mãi cũng thấy bực.

Hừ, tưởng anh có gì đặc biệt, hóa ra cũng chẳng khác gì Giang Lê, ngoài mặt khách sáo, nhưng trong lòng cũng khinh thường cô mà thôi!

Vậy là cô âm thầm cạnh tranh với cả Giang Lê lẫn Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu thi được bao nhiêu điểm, cô nhất định phải cao hơn anh.

Lục Vô Cữu vào trường R, cô cũng phải vào.

Lục Vô Cữu học cái gì, cô cũng đòi học cái đó.

Nhưng đến mục cuối cùng này thì hơi quá sức, bởi vì anh thực sự quá b**n th**, học quá nhiều thứ!

Là con trai độc nhất của hai nhà, từ nhỏ anh đã phải học đủ thứ. Không chỉ thành tích học tập xuất sắc, mà còn giỏi cưỡi ngựa, đấu kiếm, piano, golf… và giành rất nhiều giải thưởng.

Có một lần, Lục Vô Cữu mang về một chiếc cúp vàng rực từ cuộc thi đấu kiếm.

Liên Kiều nhìn mà thèm muốn.

Tiểu Mi cũng tò mò, giơ móng vỗ một cái, chẳng may làm cái cúp rơi xuống, mẻ một góc.

Liên Kiều sợ c.h.e.c khiếp, vội ôm Tiểu Mi đến xin lỗi Lục Vô Cữu.

Ai ngờ anh còn chẳng thèm nhìn chiếc cúp, chỉ hờ hững nói: “Hỏng thì hỏng, chẳng phải thứ quan trọng gì.”

Liên Kiều bĩu môi, cảm thấy anh lại đang khoe khoang.

Sau này, cô mới nhận ra anh thực sự không để tâm.

Có một lần khác, cô tình cờ thấy Lục Vô Cữu sau khi tham gia một cuộc thi vào buổi tối trở về, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Tin vui thực ra đã truyền đi từ trước, ai ai cũng biết, nhà họ Lục tối nay còn mở tiệc.

Tài xế xách hành lý của anh xuống xe, xe đã tắt máy, nhưng anh vẫn ngồi phía sau, nhắm mắt hờ.

Sắc mặt trắng bệch, môi nhạt màu, cửa kính xe hạ xuống một nửa, dường như đang nhìn cô.

Lúc đó, cô đang trêu đùa Tiểu Mi, bất ngờ chạm mắt với anh, như thể đã vô tình nhìn thấu một bí mật nào đó.

Cô cũng học rất nhiều thứ, nhưng phần lớn đều là những gì cô thích.

Những thứ cô không thích, chỉ cần khóc nhè, quấy rối một trận, nhào vào lòng mẹ làm nũng, để mẹ mắng cha một trận, thế là cô chẳng cần học nữa.

Nhận ra Lục Vô Cữu dường như đang nhìn mình, cô ôm Tiểu Mi, rón rén tiến lại gần.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cô truyền kinh nghiệm cho Lục Vô Cữu, bảo anh cũng nên lười biếng một chút. Lục Vô Cữu sải bước dài, chỉ cười mà không nói gì.

Về sau Liên Kiều cũng cảm thấy điều đó không có khả năng. Mẹ anh là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng vô cùng mạnh mẽ, còn cha anh lại nghiêm khắc đến mức khiến người ta muốn đứng nghiêm chào khi gặp mặt.

Liên Kiều từng đến nhà anh ăn tối một lần, đúng lúc cả cha mẹ anh đều có mặt.

Bữa tối hôm đó là món Âu, d.a.o nĩa chạm nhau nhưng không phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.

Cả buổi tối cô như ngồi trên đống lửa, rõ ràng bình thường ăn uống rất tốt, vậy mà hôm ấy chỉ ăn được nửa bữa.

Lục Vô Cữu thì lại rất thản nhiên, dường như đã quá quen với cảnh này.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 343: Chương 343



Anh là hình mẫu lý tưởng trong mắt mọi người, dù là học tập hay đạo đức đều không có gì để chê trách. Cha cô lúc nào cũng lấy anh ra để so sánh, nói mãi đến mức cô phát bực.

Vì vậy, cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nhìn thấy anh hút thuốc.

Hôm đó trời đã khuya, Tiểu Mi không biết lại chạy đi đâu, thế nên cô ra ngoài tìm.

Đang tìm kiếm thì bất chợt thấy một bóng người đen thẫm ở mép vườn, kèm theo một đốm lửa đỏ tàn.

Có người đang dựa vào tường, kẹp giữa hai ngón tay là một điếu thuốc.

Cô giật mình hoảng sợ, tưởng là trộm, còn định hét lên gọi người.

Nhưng ngay lúc ấy, miệng cô bị bịt lại.

Phía sau vang lên một giọng nói trầm khàn: "Đừng la."

Là Lục Vô Cữu.

Đầu mũi cô thoáng ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, còn pha lẫn chút hương bạc hà.

Cô chớp mắt ra hiệu rằng mình sẽ không kêu lên, anh mới buông tay ra.

Thoát được rồi, Liên Kiều lập tức nắm lấy điểm yếu của anh, hạ giọng đầy tinh quái: "Hay thật nha, anh dám hút thuốc? Để xem tôi có méc ông nội anh không!"

Lục Vô Cữu phủi tàn thuốc, giọng điềm nhiên: "Cứ đi đi."

Liên Kiều nói là làm, hí hửng chạy đến nhà anh. Nhưng còn chưa vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng vỡ của một chiếc bình hoa trên lầu hai, xen lẫn giọng cãi vã bị đè nén của một cặp vợ chồng trung niên và từ "ly hôn".

Không hiểu vì sao, bước chân cô khựng lại, không còn hăm hở xông vào như ban đầu.

Cô ngoảnh đầu nhìn về phía bức tường xa xa, nơi đó, đốm lửa đỏ tàn đã bị dập tắt.

Hôm sau, mọi thứ dường như quay về bình thường.

Trùng hợp đúng ngày sinh nhật của ông nội Lục, bữa tiệc được tổ chức vô cùng xa hoa. Cha mẹ Lục Vô Cữu đứng bên nhau tiếp khách, trông có vẻ hòa hợp không gì sánh được.

Bữa tiệc bắt đầu, không biết ai khơi mào, nói rằng Lục Vô Cữu từng giành giải thưởng lớn về piano, không biết liệu có thể có cơ hội được nghe cậu ấy biểu diễn không.

Lời đã nói ra, cha Lục ra hiệu một cái, Lục Vô Cữu nhẹ nhàng gật đầu.

Anh mặc một bộ vest trắng, dáng người cao ráo, thậm chí còn cao hơn cả cha mình. Thần thái bình thản, động tác tao nhã, từng nốt nhạc tuôn ra từ đầu ngón tay, nhận về tràng vỗ tay tán thưởng không ngớt.

Liên Kiều liếc nhìn người ở trung tâm ánh đèn, rồi lặng lẽ quay đi.

Chỉ có cô biết, đôi tay đang lướt trên phím đàn kia, khi cầm điếu thuốc cũng thuần thục không kém.

Hai năm trở lại đây, Liên Kiều không còn bắt gặp anh hút thuốc nữa.

Có lẽ đã cai rồi, cũng có thể chỉ là giấu kỹ hơn mà thôi.

Nhưng cô không quan tâm.

Sắp đến nơi rồi, cô vừa ngân nga một bài hát vừa định lấy vé ra để tận hưởng buổi biểu diễn.

Ai ngờ vừa lật túi, lại rơi ra một tờ bài kiểm tra đã làm...

Nhìn kỹ lại, bên trong trống trơn, vé đâu mất rồi?!

Tên Lục Vô Cữu đáng c.h.e.c!

Chắc canh anh đã sớm nhận ra và tráo vé của cô!

Ở Bắc Tứ Hoàn chưa bao giờ có lúc không tắc đường. Nếu bây giờ quay về lấy vé, e rằng khi quay lại, buổi hòa nhạc cũng đã kết thúc mất rồi!

Liên Kiều giận đến nghiến răng.

Bảo sao anh lại dễ dàng để cô ra ngoài như vậy, hóa ra đã có sẵn chiêu sau.

Đúng lúc cô đang tức điên thì xe dừng lại, tài xế quay sang hỏi có xuống không.

Cô đành xuống xe trước, định bụng hỏi Chu Kiến Nam xem có cách nào khác không.

Lúc này bên trong đang thử âm thanh, cô gọi điện cho Chu Kiến Nam, nhưng đầu dây bên kia cũng hỗn loạn không kém. Không còn cách nào, cô đành đi ra xa hơn một chút.

Ai ngờ, vừa bước ra ngoài, cô liền thấy Lục Vô Cữu bước xuống từ một chiếc xe.

Cô ngỡ mình hoa mắt: "Sao anh lại ở đây?"

"Vô tình nhặt được một tấm vé." Lục Vô Cữu hờ hững liếc mắt, "Còn em, chẳng lẽ siêu thị gần nhà đóng cửa hết rồi? Phải lặn lội xa thế này để mua đồ sao?"

"..."

Liên Kiều giận sôi máu, lao tới giật lấy tấm vé trong tay anh: "Anh còn giả vờ nữa à! Mau trả vé cho tôi, Yến Vô Song sắp đến rồi!"

Lục Vô Cữu hơi ngẩn người: "Yến Vô Song? Em định đi xem với cô ấy sao?"

"Chứ còn ai vào đây nữa!" Liên Kiều trừng mắt nhìn anh.

"Làm sao tôi biết được?" Giọng điệu của Lục Vô Cữu nhạt nhẽo. "Không phải lúc nào em cũng treo bên miệng cái tên Chu gì Nam đó sao? Tối nay chỉ có hai người các em thôi à?"

"Anh nói Chu Kiến Nam sao? Cậu ấy vốn cũng định đến, nhưng hai hôm trước đi chèo thuyền vô tình va vào đá làm gãy xương chân, giờ chẳng đi đâu được."

Liên Kiều nhân cơ hội, nhanh tay giật lại vé của mình rồi cảnh giác lùi về phía sau.

Nhưng Lục Vô Cữu cũng không ngăn cản cô nữa, trái lại còn lấy ra hai tấm vé khác.

Liên Kiều nhìn kỹ, phát hiện hai tấm vé trong tay Lục Vô Cữu có vị trí tốt hơn cô, lại còn là ghế VIP.

Cô ngạc nhiên: "Không phải anh ghét nhất là mấy buổi hòa nhạc sao? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à? Anh cũng đến đây, là chuẩn bị xem cùng ai vậy? Chẳng lẽ là đang yêu rồi?"

"Liên quan gì đến em?" Lục Vô Cữu liếc cô một cái.

"Không nói thì thôi! Tôi chẳng thèm quan tâm!"

Liên Kiều quay đầu, vui vẻ hôn lên tấm vé vừa giành lại được.

Một lúc sau, Yến Vô Song cũng đến nơi. Cô có mái tóc ngắn gọn gàng, mặc áo thun trắng và quần trắng giống hệt Liên Kiều, hoàn toàn khác biệt với đám con gái đủ màu sắc rực rỡ xung quanh.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 344: Chương 344



Liên Kiều nhìn quanh mà hậm hực trong lòng, tất cả là tại Lục Vô Cữu, nếu không cô ít nhất cũng có thể thay một chiếc váy đẹp.

Bây giờ chẳng kịp thay nữa rồi, cô vội kéo Yến Vô Song vào trong.

Chỗ ngồi của Lục Vô Cữu ở ngay phía trước họ.

Hôm nay, anh ăn mặc rất thoải mái, nhưng với đôi chân dài, bờ môi mỏng, sống mũi cao, ngoại hình quá nổi bật, khiến không ít người bàn tán xôn xao, thậm chí còn tưởng anh là một ngôi sao nào đó.

Sau khi ngồi xuống, tình hình càng rõ ràng hơn. Nhóm con gái ngồi cạnh Liên Kiều líu ríu cả buổi, chẳng buồn nhìn lên sân khấu, chỉ chăm chăm bàn luận về Lục Vô Cữu.

Liên Kiều chẳng thèm để tâm, anh cũng chỉ có khuôn mặt này là dọa người được thôi.

Điều kỳ lạ là, buổi hòa nhạc đã bắt đầu, nhưng chỗ bên cạnh Lục Vô Cữu vẫn không có ai ngồi.

Hỏi ra mới biết, người mà Lục Vô Cữu hẹn không đến.

Liên Kiều vui vẻ hẳn, thấy chưa, làm nhiều chuyện xấu quá thì bị báo ứng thôi!

Chỉ là không biết ai gan lớn đến mức dám cho anh leo cây.

Liên Kiều nghĩ một lúc vẫn không ra, đến khi buổi hòa nhạc bắt đầu thì chẳng còn tâm trí nào để ý đến anh nữa.

Buổi tối hôm đó thật vui vẻ. Sau khi tan buổi diễn, Liên Kiều kéo Yến Vô Song chụp một tấm ảnh trước cổng, rồi mất cả đêm chỉnh sửa tỉ mỉ, hào hứng đăng lên mạng chờ 99+ lượt thích.

Kết quả, lượt thích thì có, nhưng phần bình luận lại toàn hỏi về chàng trai phía sau cô là ai.

Liên Kiều vuốt màn hình, phóng to ảnh ra mới phát hiện đã vô tình chụp trúng Lục Vô Cữu. Trong màn đêm mờ ảo, vừa hay lộ ra nửa khuôn mặt nghiêng của anh.

Đường nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng.

Bình luận ngày càng nhiều, ai cũng bàn tán về Lục Vô Cữu, khiến Liên Kiều tức tối.

Rõ ràng là ảnh của cô, sao lại bị Lục Vô Cữu giật hết spotlight chứ!

Cô bực bội gõ vài chữ: "Không biết, chắc là người qua đường thôi."

Bình luận phía dưới lập tức tiếc nuối, rồi bắt đầu suy đoán có khi nào là minh tinh nào đó không.

Liên Kiều muốn xóa bài, nhưng lại tiếc đống lượt thích, đành tức giận tắt điện thoại.

Đúng là hễ dính dáng đến Lục Vô Cữu thì cô chẳng gặp chuyện gì tốt đẹp cả!

Ngày thứ bảy

Cha mẹ cuối cùng cũng chịu về, Liên Kiều rốt cuộc không phải suốt ngày đối mặt với Lục Vô Cữu nữa.

Trường A có tổ chức một trại hè, những ai đạt danh hiệu học viên xuất sắc sẽ được xét tuyển riêng.

Liên Kiều chỉ đăng ký với tâm thế chơi cho vui, nhưng với hồ sơ của cô, không nghi ngờ gì đã dễ dàng vượt qua vòng xét duyệt.

Trại hè kéo dài một tuần, yêu cầu ở nội trú và quản lý khép kín.

Mẹ cô, Uông Nguyệt, sau khi biết tin đã chuẩn bị cho cô cả đống hành lý, ba vali lớn nhỏ, thậm chí ngay cả con gấu bông cô thích ôm khi ngủ cũng nhét vào.

Liên Kiều cạn lời.

Cô đi học, chứ có phải đi tị nạn đâu chứ?

Để tránh quá nổi bật, cô đành tự sắp xếp lại, cuối cùng chỉ mang theo một vali.

Uông Nguyệt vẫn không yên tâm, còn đòi tự mình đưa cô đến tận nơi.

Liên Kiều vội vàng ngăn cản, với gương mặt của mẹ cô, mà xuất hiện ở đó thì e rằng ngày mai sẽ lên tin tức mất.

Đúng vậy, mẹ cô từng là minh tinh.

Không cho bà thu dọn đồ, cũng không cho bà đưa đi, Uông Nguyệt ấm ức vô cùng. Cuối cùng, Liên Kiều đành nhượng bộ, cho bà tiễn ra cổng.

Sau khi xuống xe, Liên Kiều hớn hở kéo vali, chuẩn bị tận hưởng khoảng thời gian tự do hiếm có.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một người quen ở cổng.

Khoan đã, sao Lục Vô Cữu cũng ở đây?

Uông Nguyệt lại chẳng hề ngạc nhiên, mỉm cười giao phó Liên Kiều cho Lục Vô Cữu, còn bảo tuần này nhờ anh chăm sóc cô nhiều hơn.

Liên Kiều nghe lỏm được mới vỡ lẽ, hóa ra tuần này Lục Vô Cữu làm trợ giảng cho trại hè.

"…"

Vừa thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, lại rơi vào hang sói.

Biết trước thế này, cô đã không đăng ký rồi!

Cô bị ép phải gọi anh là “sư huynh” suốt cả tuần, đến mức nổi da gà khắp người.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Các bạn cùng trại hè đều là những học sinh xuất sắc từ khắp nơi trên cả nước, trải nghiệm này cũng khá thú vị.

Hơn nữa, cô còn phát hiện một bí mật nhỏ - chị trợ giảng họ Lê dường như có tình ý với Lục Vô Cữu.

Có lần ở bên hồ, cô tình cờ bắt gặp vị trợ giảng này cố ý ngã vào lòng anh.

Liên Kiều bừng tỉnh ngộ, có lẽ người đã cho Lục Vô Cữu “leo cây” hôm buổi hòa nhạc chính là chị ấy.

Nghĩ rằng mình đã khám phá ra một bí mật lớn, cô lén lút trêu chọc Lục Vô Cữu rằng anh yêu đương mà giấu cô.

Lục Vô Cữu nhíu mày, dứt khoát phủ nhận.

Hừ, Liên Kiều cho rằng chắc chắn anh đang xấu hổ.

Trong tuần tiếp theo, sau khi biết cô là hàng xóm của Lục Vô Cữu, vị sư tỷ họ Lê đó nhiệt tình với cô vô cùng, còn khéo léo dò hỏi sở thích của Lục Vô Cữu.

Liên Kiều thuận miệng nói vài điều, không ngờ sau đó Lục Vô Cữu lại tìm đến cô, hỏi có phải cô đã kể chuyện của anh với người khác không.

Liên Kiều vốn nghĩ mình đang giúp se duyên cho đôi bên, dù gì cũng là tình cảm song phương, nên rất đắc ý thừa nhận.

Cô cứ tưởng Lục Vô Cữu sẽ cảm kích mình, nào ngờ sắc mặt anh rất khó coi, lạnh lùng bảo cô đừng xen vào chuyện người khác.

Liên Kiều bị đối xử phũ phàng, tức giận đáp lại: “Không lo thì thôi!”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 345: Chương 345



Năm cuối cấp trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến kỳ thi đại học.

Liên Kiều vốn đã đạt danh hiệu học viên xuất sắc trong trại hè, tương đương với việc một chân đã bước vào Đại học A.

Dù vậy, cô vẫn chăm chỉ ôn tập và cảm thấy kỳ thi diễn ra khá suôn sẻ. Khi tự chấm điểm, cô tin chắc rằng mình đậu Đại học A không còn gì để bàn cãi.

Yến Vô Song bị lệch môn nghiêm trọng, may mà thành tích thi đấu rất tốt, cộng thêm điểm ưu tiên thì vẫn có hy vọng.

Chu Kiến Nam thì thảm hơn, sau nhiều lần tự chấm điểm, cậu ta chỉ đủ đậu vào Đại học R.

Liên Kiều vỗ vai an ủi cậu: “R Đại cũng rất tốt mà, dù sao vẫn chung một con đường, sau này có nhiều dịp gặp lại.”

Chu Kiến Nam vốn tính tình thoải mái, thêm nữa gia đình cậu giàu có, nên chỉ vài ngày sau đã quên bẵng chuyện này.

Nghe nói ở ngoại ô phía Tây có thể quan sát mưa sao băng Andromeda, cậu lập tức rủ Liên Kiều và Yến Vô Song cùng nhóm bạn đi cắm trại.

Liên Kiều cả năm học hành vất vả, đang muốn tìm chỗ vui chơi, đương nhiên đồng ý ngay.

Yến Vô Song vốn không ưa Chu Kiến Nam, nhưng nghe nói cậu ta lo hết chi phí ăn ở thì mới chịu tham gia.

Trùng hợp thay, khi đến nơi, họ lại gặp Lục Vô Cữu - anh nói rằng đây là hoạt động của câu lạc bộ thiên văn.

Liên Kiều thắc mắc một người như anh sao lại tham gia câu lạc bộ này, đến khi thấy chị trợ giảng quen thuộc trong nhóm, cô mới chợt hiểu ra - hóa ra mục đích chính không phải vì thiên văn mà là vì người đẹp!

Suốt năm qua, Liên Kiều và Lục Vô Cữu ít khi gặp nhau, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng anh trước khi bước vào phòng thi.

Nhưng cô lại nghĩ chắc mình hoa mắt, trời nắng gắt như vậy, sao Lục Vô Cữu có thể đến chứ?

Sau khi chấm điểm xong, lúc đi tìm mèo, cô tình cờ gặp lại anh.

Lục Vô Cữu hờ hững hỏi: “Thi thế nào rồi?”

Liên Kiều tưởng anh cố tình khiêu khích, bèn lớn tiếng đáp: “Tốt lắm! Dù là ngành của anh tôi cũng dư sức đậu!”

Lục Vô Cữu dường như khẽ cười, nhưng không nói thêm gì.



Mưa sao băng dự kiến xuất hiện vào lúc nửa đêm, trong thời gian chờ đợi, Liên Kiều nhàn rỗi gặm đồ ăn vặt.

So với nhóm của cô, câu lạc bộ thiên văn rõ ràng chuyên nghiệp hơn nhiều, họ không chỉ mang theo kính thiên văn mà còn có cả bếp nướng.

Ba chỉ nướng mỡ chảy xèo xèo, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Liên Kiều không cưỡng lại được, thèm thuồng chạy đến bên cạnh Lục Vô Cữu, kéo tay áo anh để xin vài xiên thịt.

Lục Vô Cữu đồng ý, nhưng có điều kiện - muốn ăn thì tự nướng.

Liên Kiều thầm mắng anh keo kiệt, nhưng vẫn chấp nhận.

Vừa ăn vừa trò chuyện, hai nhóm nhanh chóng thân thiết.

Dưới sự xúi giục của Chu Kiến Nam, mọi người bắt đầu chơi trò “Tôi có mà bạn không có”.

Luật chơi rất đơn giản: mỗi người nói một điều mình có, ai cũng có thì không cần uống rượu, ai không có thì phải uống một ngụm.

Tất nhiên, bọn họ chỉ mang theo rượu hoa quả có độ cồn rất thấp.

Liên Kiều ham vui, xoa tay chuẩn bị thi triển tài năng.

Lục Vô Cữu thì chẳng hứng thú, lấy cớ điều chỉnh kính thiên văn để rời đi.

Liên Kiều một lòng muốn chọc ghẹo anh, dang tay cản đường.

Nhóm bạn xung quanh cũng ồn ào hưởng ứng, cuối cùng anh mới chịu ở lại.

Ban đầu, mọi người chỉ nói những điều vô thưởng vô phạt.

Ví dụ như: “Tôi từng đi 16 quốc gia”, “Tôi có một mô hình phiên bản giới hạn XX”, v.v.

Dần dần, câu hỏi bắt đầu đi theo hướng mập mờ hơn.

Có người đột nhiên nói: “Tôi vẫn chưa có mối tình đầu.”

Những ai từng yêu đương đều bật cười, giơ ly uống một hơi.

Liên Kiều đương nhiên không cần uống, cô lén lút quan sát xem ai đã cạn chén.

Đúng như dự đoán, một nửa thành viên câu lạc bộ thiên văn đều uống, còn đám học sinh mới tốt nghiệp cấp ba thì không ai động ly cả.

Tuy nhiên, không ngờ rằng ngay cả Lục Vô Cữu cũng không uống. Chẳng lẽ anh cũng chưa từng yêu đương?

Liên Kiều nghiêm túc kéo tay áo anh, âm thầm trách móc anh gian lận.

Lục Vô Cữu nhàn nhạt liếc cô một cái: “Rốt cuộc là tôi gian lận, hay là em nghĩ nhiều rồi?”

Liên Kiều ngẩn người, chẳng lẽ anh thật sự không hẹn hò với chị Lê kia?

Không chỉ cô nghi hoặc, những người khác cũng đầy thắc mắc. Chị Lê kia đỏ mặt, vội tìm cớ rời đi.

Liên Kiều lúng túng sờ mũi, nhận ra hình như mình thực sự hiểu lầm rồi.

Nếu không phải chị Lê, vậy thì hôm buổi hòa nhạc, người mà Lục Vô Cữu chờ đợi là ai?

Cô chưa kịp nghĩ kỹ, trò chơi lại tiếp tục. Một người nào đó cười đầy ẩn ý, nói rằng mình vẫn còn giữ nụ hôn đầu.

Những ai đã mất nụ hôn đầu lập tức xấu hổ, lặng lẽ nâng ly uống.

Liên Kiều vẫn không cần uống, cô hứng thú đếm xem ai đã uống rượu.

Không ngờ, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh ngạc… Lục Vô Cữu lại không uống!

Nụ hôn đầu của anh vẫn còn sao?

Lục Vô Cữu hơi cau mày, những người khác cũng nhướn mày đầy tò mò.

Liên Kiều vội che miệng nén cười, suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nhưng điều khiến cô chấn động hơn cả là Yến Vô Song lại uống một ngụm.

Cô sững sờ, nhìn sang thì thấy Chu Kiến Nam cũng uống.

Mặt đỏ bừng, còn len lén liếc nhìn Yến Vô Song.

Yến Vô Song lập tức trừng mắt, ánh mắt sắc bén, gương mặt cũng hơi ửng hồng.

“…”

Không lẽ bọn họ đã từng hôn nhau sao?

Hai người này dám lén lút sau lưng cô!
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 346: Chương 346



Liên Kiều không tiện truy hỏi ngay trước mặt bao nhiêu người, đành âm thầm ghi nhớ, định lát nữa tra hỏi Yến Vô Song cho ra lẽ.

Yến Vô Song lảng tránh ánh mắt cô, rõ ràng có chút chột dạ.

Ngay sau đó, một chàng trai đã uống say bắt đầu nói thật, thừa nhận mình đã thầm yêu suốt mười năm.

Cả nhóm lập tức xuýt xoa, trêu chọc cậu ta chơi ác quá, rồi tự giác nâng ly uống cạn.

Liên Kiều cũng vậy.

Dù gì thì mười năm thầm yêu, ai mà có chứ!

Trong lượt này, ai chưa từng thầm yêu hoặc chưa đủ mười năm đều phải uống.

Nhưng khi cô đặt ly xuống, bỗng nhiên nhận ra xung quanh im lặng một cách kỳ lạ, pha lẫn chút kinh ngạc khó hiểu.

Nhìn theo ánh mắt mọi người, cô lập tức kinh ngạc phát hiện… Lục Vô Cữu lại không uống!

Điều này chỉ có một ý nghĩa… anh cũng giống chàng trai kia.

Liên Kiều lập tức bị sặc rượu, ho sặc sụa đến đỏ cả mặt.

Không thể nào, Lục Vô Cữu đã từng thầm yêu ai đó?

Còn kéo dài tận mười năm?

Tin tức này quá sốc.

Liên Kiều đặc biệt kinh ngạc, hào hứng nhào đến truy hỏi: “Là ai vậy?”

Lục Vô Cữu nhìn dáng vẻ tò mò của cô, không nói một lời.

Ánh mắt của những người xung quanh cũng trở nên vi diệu, len lén trao đổi trong im lặng.

Đáng tiếc, Lục Vô Cữu chỉ chậm rãi nâng ly rượu, hớp một ngụm, thản nhiên nói: “Hơi say rồi, nghe nhầm thôi.”

“…”

Thì ra anh không phải không cần uống, mà chỉ vì say nên phản ứng chậm một nhịp.

Mọi người lập tức cảm thấy hợp lý, chuyện này mới đúng chứ! Lục Vô Cữu là nhân vật chói sáng thế kia, cần gì phải thầm yêu ai chứ?

Chuyện này đúng là hoang đường.

Liên Kiều tiu nghỉu ngồi xuống, cô còn tưởng có thể nhìn thấy Lục Vô Cữu xấu hổ cơ đấy!

Trò chơi tiếp tục, bầu không khí kỳ lạ cũng nhanh chóng tan biến.

Lục Vô Cữu lấy cớ chóng mặt, rời sang một bên nghỉ ngơi.

Liên Kiều vẫn còn hăng hái, chơi đến tận cùng, có mấy người đã uống đến lờ đờ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đến mười hai giờ đêm, trận mưa sao băng cuối cùng cũng đến.

Đáng tiếc, cô lại ngủ quên đúng lúc đó.

Đến khi bị đánh thức, những ngôi sao băng đã lướt qua bầu trời từ lâu.

Cô tiếc nuối không thôi, tức giận chất vấn Lục Vô Cữu: “Sao anh không gọi tôi dậy sớm hơn?”

Lục Vô Cữu thản nhiên liếc cô một cái: “Quên mất.”

“…”

Liên Kiều thề, sau này sẽ không bao giờ đi chơi với anh nữa!

Dù không thấy được sao băng, nhưng lại phát hiện bí mật giữa Yến Vô Song và Chu Kiến Nam, vậy cũng không lỗ!

Đêm đó, Liên Kiều lôi Yến Vô Song vào khu rừng nhỏ, truy hỏi nghiêm túc xem cô ấy và Chu Kiến Nam đã hôn nhau khi nào.

Yến Vô Song gãi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Liên Kiều ép hỏi đủ kiểu, cuối cùng Yến Vô Song mới ngượng ngùng thú nhận rằng hôm tốt nghiệp, cô ấy và Chu Kiến Nam vô tình ngã xuống, môi chạm môi.

“Chỉ có vậy thôi?” Liên Kiều không tin.

“Thật mà!”

Yến Vô Song kêu oan, mặt đầy hối hận.

Liên Kiều tiếc nuối thở dài, thì ra chỉ là tai nạn, cô còn tưởng hai người họ có bí mật gì ghê gớm cơ đấy!

Kết quả thi rất nhanh đã có.

Ngày tra điểm, người hồi hộp nhất chính là mẹ Liên Kiều.

Để tránh gây xôn xao về thủ khoa, điểm số của 20 thí sinh cao nhất sẽ không được công bố, chỉ hiển thị một dòng chữ chúc mừng.

Không ngoài dự đoán, khi Liên Kiều tra điểm, màn hình hiện lên dòng chữ đó.

Giữa trời hè oi bức, mẹ cô vui mừng suýt chút nữa ngất xỉu.

Cha của cô ấy trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Liên Kiều nghe thấy ông nói chuyện điện thoại với người khác, miệng thì khiêm tốn nhưng khóe môi lại không giấu nổi niềm vui.

Khi điểm số được công bố, Liên Kiều lập tức chạy đến khoe khoang với Lục Vô Cửu.

Lục Vô Cửu bình thản nói một câu “Chúc mừng”, rồi hỏi cô định đăng ký ngành nào.

Với số điểm này, Liên Kiều có thể đăng ký vào bất cứ đâu, nhưng cô đã sớm nhắm đến trường luật danh giá mà Lục Vô Cửu đang theo học. Cô đắc ý tuyên bố sẽ chọn ngành này, còn cố tình dặn dò anh hãy cẩn thận, đừng để cô cướp mất hào quang.

Những lời khiêu khích như vậy, Lục Vô Cửu lại không hề tức giận, thậm chí còn khẽ cười một cái, gần như không nhận ra.

Liên Kiều cảm thấy khó hiểu, cho rằng anh coi thường sự khiêu khích của mình, bèn hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục cầm bảng điểm diễu võ dương oai khắp khu nhà.



Dạo gần đây, Chu Kiến Nam cứ hay hỏi cô về Yến Vô Song, thậm chí còn muốn biết mẫu người mà Yến Vô Song thích.

"Cậu tự đi hỏi cô ấy chẳng phải tốt hơn sao?" Liên Kiều khó hiểu.

Chu Kiến Nam ấp úng nói là hỏi giúp một người bạn.

Liên Kiều hóng hớt: “Bạn nào? Cao không? To con không?”

Chu Kiến Nam đáp: “Không cao lắm, cũng không to lắm.”

Liên Kiều bĩu môi: “Thế thì tám phần là không có cửa rồi.”

Chu Kiến Nam không nói gì, lặng lẽ quay đầu bỏ đi.

Liên Kiều thấy cậu ta có gì đó kỳ lạ.

Có lẽ vì tốt nghiệp rồi, ai cũng có chút thay đổi.

Ví dụ như các nữ sinh trong lớp.

Liên Kiều nhận ra rằng dạo này ai cũng thay đổi đáng kể về ngoại hình, người thì học cách trang điểm, người thì ăn mặc có gu hơn, thậm chí có người còn đi chỉnh sửa đôi chút.

Cô quyết định thay đổi kiểu tóc, làm xoăn sóng nhỏ.

Lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại phũ phàng.

Trước khi làm, cô háo hức bao nhiêu thì sau khi làm xong lại hối hận bấy nhiêu.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 347: Chương 347



Mẹ cô nhìn thấy thì cười ha ha.

Cha cô cũng cười theo.

Liên Kiều tức điên, hùng hổ định đến tiệm làm tóc tính sổ.

Nhưng làm tóc nhiều quá sẽ hại tóc, cô đành chịu trận với mái tóc xù này trong một tuần.

Không may là đúng lúc ấy, em họ của Lục Vô Cửu đến chơi vào kỳ nghỉ hè.

Cậu nhóc tên là Đào Đào, mới bảy tuổi, tính tình nghịch ngợm, ham ăn, đặc biệt thích cãi nhau với Liên Kiều.

Liên Kiều bị cậu trêu chọc đến mức suýt phát điên, không chịu nổi nữa, liền vội vàng đi duỗi thẳng tóc lại.



Liên Kiều thuộc kiểu người “nhớ ăn đánh nhưng không nhớ đau”.

Vừa làm tóc xong, cô lại bắt đầu mày mò trang điểm. Nhân lúc mẹ không có nhà, cô lén ôm hộp trang điểm của bà ra thử.

A Đại còn có thể thi đậu, chẳng lẽ một chuyện nhỏ như trang điểm lại làm khó cô?

Liên Kiều tự tin tràn trề, xem xong vài hướng dẫn cho người mới bắt đầu liền bắt tay vào làm ngay.

Kem nền, kẻ mắt, son môi… thứ gì thấy được là cô đều bôi hết lên mặt.

Vừa ra khỏi cửa, cô liền chạm mặt Lục Vô Cửu.

Anh hơi nhướng mày: “Đi đâu đấy?”

“Nhà hát lớn quốc gia.”

“Em diễn vở nào?”

“Tôi đi xem kịch.”

Lục Vô Cửu hờ hững quét mắt qua khuôn mặt rực rỡ sắc màu của cô: “Còn tưởng em đi đóng vai nữ quỷ nữa chứ.”

“…”

Liên Kiều tức đến muốn khóc, uất ức che mặt chạy về, kịch cũng chẳng buồn xem nữa.



Rất nhanh, kỳ tuyển sinh cũng kết thúc.

Liên Kiều và Yến Vô Song thuận lợi trúng tuyển vào trường luật của A Đại.

Còn Chu Kiến Nam, nhờ may mắn mà dù điểm không đủ nhưng nhờ cộng điểm xét tuyển riêng vẫn kịp vượt qua mức chuẩn của A Đại.

Ngày có kết quả, ông bố đại gia của Chu Kiến Nam vung tiền mua ngay cho cậu một chiếc McLaren mà cậu đã ao ước từ lâu.

Chu Kiến Nam đắc ý vô cùng, ngày nào cũng chở Liên Kiều và Yến Vô Song đi dạo phố.

Đi nhiều lần như vậy, không ít lần bị Lục Vô Cửu bắt gặp.

Anh hơi cau mày, nhắc nhở Liên Kiều chú ý an toàn.

Đôi lúc, Liên Kiều cảm thấy anh giống hệt cha mình, quản chuyện trên trời dưới đất.

Ai mà ngờ có một lần đi chơi đúng ngày mưa, lời anh nói lại thành sự thật…Chu Kiến Nam lái xe chưa vững, không cẩn thận đ.â.m lên vỉa hè.

Dù cô không bị thương, Chu Kiến Nam cũng chỉ bị trầy xước nhẹ, nhưng sau vụ này, cô không dám tùy tiện ngồi xe cậu ta nữa.

Ngoài Chu Kiến Nam và Yến Vô Song, còn rất nhiều người mời Liên Kiều đi chơi.

Mà cô thì lại là người không chịu ngồi yên một chỗ.

Ngày nào trên mạng xã hội của cô cũng tràn ngập hình ảnh chèo thuyền vượt thác hay du lịch khắp nơi. Một lần nọ, cô còn đăng ảnh chụp ở bãi biển.

Tất nhiên, bộ đồ bơi của cô là do mẹ chọn…một kiểu áo sát nách, trông chẳng giống đi nghỉ mát mà giống như đi nhảy cầu hơn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Dù vậy, với nhan sắc trời cho và độ tuổi rực rỡ thanh xuân, bức ảnh vẫn thu về cả loạt lượt thích.

Trong danh sách người quen, chỉ có một người không bấm like - Lục Vô Cửu.

Ảnh đại diện của anh là mặc định, tên hiển thị cũng chỉ có một chữ cái.

Liên Kiều chưa từng thấy anh đăng bài, cũng chưa từng thấy anh nhấn like cho ai.

Cô nghĩ rằng kiểu người như anh nhất định đã chặn hết bạn bè trên mạng xã hội.

Không ngờ, sau khi về nhà tán gẫu một lúc, cô lại phát hiện ra rằng Lục Vô Cữu biết cô đã đi đâu.

Không chỉ biết, anh còn mỉa mai rằng đường may trên đồ bơi của cô bị bung chỉ.

“…”

Liên Kiều vội mở trang cá nhân ra xem, quả nhiên đường may bị bung thật.

Cô lập tức chỉnh bài đăng đó thành chế độ chỉ mình tôi.

Nhưng lạ thật, Lục Vô Cữu rảnh đến mức đi xem trang cá nhân của cô sao? Lại còn xem kỹ như vậy?

Liên Kiều đoán chắc là vì cô đã đăng nhiều ảnh chụp dưới đáy biển.

Nghe nói trước đây Lục Vô Cữu từng muốn làm thợ lặn, nhưng cha anh không đồng ý, cuối cùng anh vẫn phải vào A Đại và chọn ngành luật.



Mùa hè trước khi vào đại học dài dằng dặc.

Sau khi trở về từ bãi biển, Liên Kiều lại lên kế hoạch đi du lịch Tây Bắc. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ tiếc là bị một chuyện bất ngờ cản trở.

Chuyện này phải bắt đầu từ con mèo của cô.

Tiểu Mi là con mèo hoang mà cô nhặt được từ thùng rác khi còn nhỏ. Lúc đó cô mới sáu tuổi, còn Tiểu Mi thì vừa mới sinh không bao lâu, tiếng kêu rất yếu ớt.

Có lẽ là duyên phận, dù mẹ đã dắt cô đi xa, cô vẫn nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, bèn nhất quyết kéo mẹ quay lại.

Dù bà Uông Nguyệt sống trong nhung lụa nhưng lại vô cùng nhân hậu, thấy con gái kiên quyết như vậy, bà cũng không ngại bẩn, đích thân lục lọi trong thùng rác.

Quả nhiên, bà tìm thấy một con mèo con lông trắng tinh.

Thế là, con mèo này đương nhiên được họ mang về nhà.

Tên "Tiểu Mi" cũng do Liên Kiều ngẫu nhiên nghĩ ra.

Cô cũng không biết tại sao, chỉ là sau khi gọi cái tên đó, con mèo con vốn yếu ớt bỗng mở mắt, đôi mắt dị sắc một xanh một vàng nhìn chằm chằm cô, dường như rất thích cái tên này.

Ông nội cô từng nói mèo có chín mạng. Tiểu Mi toàn thân tuyết trắng, chỉ có chín vòng lông đen trên đuôi. Có lẽ kiếp trước bọn họ từng có duyên, đây là mạng thứ chín của nó, sau chín lần luân hồi cuối cùng cũng tìm được cô.

Cha cô là người theo chủ nghĩa vô thần, cho rằng đó chỉ là trùng hợp.

Mẹ cô cũng không tin lắm, vì trước n.g.ự.c cô có một vết đỏ trông như vết d.a.o chém. Nếu những dấu vết này thực sự có ý nghĩa gì, chẳng phải điều đó chứng tỏ kiếp trước cô đã bị người ta g.i.e.c c.h.e.c bằng d.a.o sao?
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 348: Chương 348



Liên Kiều cũng không rõ, chỉ cảm thấy cô và Tiểu Mi có sự gắn kết đặc biệt.

Có lẽ, giữa họ thực sự có duyên phận.

Nhưng vấn đề là… tính khí của Tiểu Mi quá tệ. Lúc mới về nhà thì còn ngoan ngoãn, sau này hoàn toàn trở thành tiểu bá vương trong nhà.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Không có chỗ nào nó không dám đi.

Ban đầu, mẹ cô rất kiên định, không cho nó leo lên giường.

Kết quả, Tiểu Mi chỉ cần lật bụng lên, mẹ lập tức bỏ qua mọi nguyên tắc.

Còn Liên Kiều thì khỏi nói, ngay cả cá khô cho nó ăn cô cũng phải cẩn thận gỡ xương trước.

Tiểu Mi còn đặc biệt thích chạy sang vườn nhà Lục Vô Cữu, cô không cản nổi, đành mặc kệ nó.

Em họ của Lục Vô Cữu, cậu bé tên Đào Đào cực kỳ thích Tiểu Mi, luôn khóc lóc đòi mang nó về nhà.

Liên Kiều tất nhiên không nỡ xa nó, nhưng lại không chịu nổi trẻ con khóc nhè, bèn bịa ra một lời hứa: "Đợi Tiểu Mi sinh mèo con, chị sẽ tặng em một con, cũng giống nhau thôi mà."

Cậu bé sụt sịt, mắt mở to: “Thật không ạ?”

Liên Kiều vội vàng gật đầu.

Thế là mỗi năm Đào Đào đều bám theo cô, hỏi tại sao Tiểu Mi vẫn chưa sinh mèo con.

Liên Kiều cảm thấy chột dạ.

Bởi vì, Tiểu Mi là mèo đực.

Hơn nữa, nó đã bị triệt sản từ lâu rồi.

Nhưng dù sao, ít nhất cũng phải ba năm nữa cậu bé mới hiểu chuyện, nên mỗi năm Liên Kiều đều có thể dễ dàng lấp l**m.

Có lẽ do nói dối quá nhiều, lần này quả báo đã đến, vào đúng đêm trước khi cô hào hứng chuẩn bị lên đường du lịch, Tiểu Mi bị ngã từ trên cây xuống.

Nó thì không sao cả, nhưng Lục Vô Cữu vì đỡ lấy nó mà bị thương ở chân.



Sau khi sự việc xảy ra, Lục Vô Cữu đi chụp phim.

Bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, không bị gãy xương cũng không bị rạn, nhưng Lục Vô Cữu vẫn kêu đau.

Bác sĩ suy đoán có thể là bị giãn dây chằng.

Dù thế nào đi nữa, chân phải của anh tạm thời không thể dùng lực, nên sinh hoạt hàng ngày sẽ gặp khá nhiều bất tiện.

Là chủ nhân của Tiểu Mi, Liên Kiều đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm.

Ban đầu cô định mang ít quà đến thăm anh, nhưng Lục Vô Cữu vốn chẳng thiếu thứ gì, ngược lại anh còn nói mình thiếu một người chăm sóc.

Liên Kiều nghĩ cũng đúng, cha mẹ anh đều làm việc xa nhà, tuy trong nhà có người giúp việc nhưng dù sao cũng không phải người thân, chăm sóc cũng chưa chắc chu đáo.

Nếu đã vậy, cô cũng không thể vô lương tâm mà đi chơi như không có chuyện gì xảy ra được.

Thế là Liên Kiều hủy kế hoạch đi chơi với bạn bè, tận tâm tận lực làm bảo mẫu cho Lục Vô Cữu suốt một tháng.

Chăm sóc một người, có gì khó đâu chứ?

Chẳng phải chỉ là đỡ anh đi lại lúc anh bất tiện thôi sao?

Mặc dù Lục Vô Cữu có hơi nặng, nhưng cắn răng chịu đựng thì cũng không phải không nâng nổi.

Ban đầu Liên Kiều vô cùng tự tin, nhưng ngay đêm đầu tiên, cô đã gặp phải một rắc rối lớn.

Bởi vì chân phải của Lục Vô Cữu không thể dùng lực, nên lúc đi vệ sinh thực hiện một số nhu cầu thiết yếu, anh cũng cần có người đỡ.

"..."

Liên Kiều từng có ý định bỏ chạy, may mà Lục Vô Cữu vẫn còn chút nhân tính, chỉ yêu cầu cô đỡ anh trước khi k** kh** q**n.

Nhưng anh không biết rằng, đôi khi chỉ cần nghe thấy tiếng kéo khóa cũng đã đủ tạo ra bao nhiêu không gian để tưởng tượng.

Liên Kiều nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, sắp bị Tiểu Mi chọc tức đến phát điên.

Nếu không phải vì nó, nàng đâu phải rơi vào cảnh ngượng ngùng thế này?

Nhưng rất nhanh sau đó, tình huống càng khó xử hơn… Lục Vô Cữu muốn tắm.

Với tình trạng của anh, đương nhiên không thể tắm vòi sen, cũng không tiện ngâm bồn, chỉ có thể dùng khăn lau người.

Và nhiệm vụ này, hiển nhiên rơi vào tay Liên Kiều.

Liên Kiều chưa bao giờ nghĩ rằng, dưới lớp cổ áo cài kín mít của anh lại ẩn giấu một thân hình đẹp đến vậy.

Cơ bắp săn chắc, cân đối nhưng không quá lố, trên người sạch sẽ khoan khoái, không hề có mùi mồ hôi.

Nàng lau một hồi, ánh mắt lại không nhịn được mà liếc loạn, trong đầu liên tục niệm thanh tâm chú.

Niệm đến nửa chừng, mũi nàng bỗng thấy nong nóng, dường như có thứ gì đó sắp chảy ra. Trước khi mất mặt, nàng vội ném khăn xuống rồi chạy mất dạng.

Lục Vô Cữu khẽ bật cười, phần từ eo trở xuống, hắn tự lo liệu.

Kể từ đêm đó, mỗi lần nhìn thấy Lục Vô Cữu, tâm trạng Liên Kiều đều có chút vi diệu.

Tất nhiên, cô vốn mạnh miệng, gương mặt lúc nào cũng giả vờ thản nhiên như không.

Nhưng tiếp xúc lâu ngày, thỉnh thoảng cũng xảy ra sơ suất.

Có một lần, sau khi lau người cho anh xong, mãi mà Lục Vô Cữu vẫn chưa ra ngoài.

Liên Kiều nghi ngờ hắn gặp chuyện, không suy nghĩ nhiều liền đẩy cửa vào… trông thấy một cảnh tượng không nên thấy.

Cô lập tức đóng sập cửa lại, hai má đỏ bừng.

A a a, liệu có bị mọc lẹo mắt không đây!?

May mà sau đó, Lục Vô Cữu chẳng nói gì, Liên Kiều cũng giả vờ như chưa từng thấy gì cả.

Nhưng điều bi thương hơn là, nghe nói trong chuyến đi Tây Bắc mười ngày này, đám bạn đồng hành có người đã thành đôi thành cặp.

Liên Kiều nghĩ, nếu cô cũng đi, biết đâu có thể thoát kiếp độc thân từ trong trứng nước.

Đều là lỗi của Tiểu Mi!

Liên Kiều tức đến mức cắt khẩu phần pate của nó suốt ba ngày.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng phát hiện chuyện này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Tiểu Mi được.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 349: Chương 349



Kể từ lần trước cùng nhau xem mưa sao băng trở về, Liên Kiều vẫn luôn cho rằng tửu lượng của Lục Vô Cữu rất kém.

Mãi đến khi mẹ anh tình cờ ghé qua.

Mẹ của anh là một đại mỹ nhân lạnh lùng, nghe nói năm xưa từng có người yêu, nhưng bị cha anh bày mưu chia rẽ, cuối cùng mới gả vào nhà họ Lục.

Có lẽ vì nguyên do này, cha mẹ của Lục Vô Cữu chưa từng thực sự hòa thuận.

Mẹ anh luôn muốn ly hôn, nhưng cha anh lại không đồng ý.

Vì thế, quan hệ mẹ con họ dường như cũng không quá thân thiết.

Nhưng dù sao tình m.á.u mủ cũng khó mà dứt bỏ, nghe tin Lục Vô Cữu bị thương, bà vẫn tranh thủ thời gian trở về thăm một chút.

Xác nhận anh không sao, bà liền quay người rời đi.

Tổng cộng không quá một giờ, trên người bà vẫn còn vương mùi rượu, dường như vừa từ một buổi tiệc nào đó tranh thủ chạy đến.

Liên Kiều rất thích bà, lập tức chạy đi lấy một hộp thuốc giải rượu mang đến cho bà.

Nhưng mẹ Lục ngồi trong xe, không nhận lấy, chỉ nhàn nhạt nói: "Tửu lượng của dì rất tốt, di truyền đấy, không cần dùng thứ này."

Liên Kiều như bừng tỉnh, lập tức truy hỏi tửu lượng của Lục Vô Cữu.

Mẹ Lục cười nhẹ: "Nó bẩm sinh không có vị giác, tửu lượng còn tốt hơn, giống hệt cha nó hồi trẻ."

Nhắc đến người kia, nụ cười trên mặt bà nhanh chóng nhạt đi, sau đó chỉ khách sáo vài câu rồi lái xe rời đi.

Liên Kiều ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

Thì ra Lục Vô Cữu không có vị giác, bảo sao anh chẳng bao giờ cảm nhận được mùi vị món ăn cô tặng.

Nhưng nếu tửu lượng anh giỏi như vậy, thì đêm hôm xem mưa sao băng, chỉ uống một lon rượu trái cây làm sao có thể say được hả?

Anh thực sự có người thầm mến bấy lâu sao?

Tim Liên Kiều đập thình thịch, như thể vừa chạm đến một bí mật chôn giấu của Lục Vô Cữu.

Khi quay về, cô mang theo tâm sự, suốt cả ngày lòng bồn chồn không yên.



Từ sau khi mẹ trở về, sắc mặt Lục Vô Cữu vẫn không tốt lắm.

Lúc Liên Kiều thu dọn đồ đạc, vô tình phát hiện trên bàn có một bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn.

Tờ giấy nhăn nhúm, có vẻ từng bị ai đó siết chặt trong tay.

Liên Kiều rất biết điều, không hóng hớt chuyện nhà người khác vào thời điểm này.

Hôm sau, Lục Vô Cữu đột nhiên phát sốt, mê man cả ngày, cô lại càng không tiện hỏi.

Mãi đến tối, khi trông anh có vẻ khá hơn, Liên Kiều mới tranh thủ tìm cơ hội dò hỏi về tửu lượng của anh.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu thẳng thắn thừa nhận.

Lúc nói chuyện, ánh mắt anh nhìn nàng chằm chằm không rời.

Tim Liên Kiều hẫng một nhịp, ban đầu vốn hăm hở muốn hỏi xem anh thầm mến ai, nhưng lúc này lại không dám mở miệng.

Cô xoay người định chạy trốn, nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt.

Cô ấy càng giãy giụa, thì Lục Vô Cữu càng ôm chặt, anh lại đứng bật dậy, đôi chân vững vàng, hoàn toàn bình thường, chẳng hề giống người bị thương chút nào.

“…”

Tốt lắm, hóa ra anh còn giả bệnh!

Liên Kiều tức đến mức khó thở, những ngày qua chịu đủ mọi cảm giác xấu hổ và lúng túng, bây giờ cùng lúc bùng lên, cô hung hăng đẩy Lục Vô Cữu một cái rồi quay đầu bỏ chạy.

Ra khỏi cửa rồi, vậy mà Lục Vô Cữu lại không đuổi theo.

Liên Kiều chột dạ.

Dù sao chân anh đã khỏi, nhưng cơn sốt kia thì chắc chắn không phải giả.

Hừ, cô không muốn mang tội g.i.e.c người đâu!

Thế là Liên Kiều lại quay trở vào.

Vừa vào liền kinh hãi… Lục Vô Cữu nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trông có vẻ không ổn lắm.

Liên Kiều lập tức quên hết chuyện anh có lừa mình hay không, vội vàng lao đến kiểm tra, lo lắng lay hắn, còn dùng trán mình chạm vào trán anh để thử nhiệt độ.

Ai ngờ, vừa mới kề trán lại gần, Lục Vô Cữu đã nhanh chóng trở mình, thuận thế đè cô xuống giường.

Hơi thở anh nóng rực, giọng khàn khàn, trán chạm vào trán cô: “Sao lại quay lại?”

Liên Kiều quay mặt đi: “Tôi sợ anh bệnh c.h.e.c thôi.”

Lục Vô Cữu bật cười trầm thấp: “Cứng miệng.”

Liên Kiều hung hăng trừng mắt với anh: “Anh mới là người cứng miệng!”

Lục Vô Cữu “ừm” một tiếng, đầu ngón tay lướt qua môi cô: “Muốn thử xem không?”

Liên Kiều ngơ ngác: “Thử cái gì?”

Lục Vô Cữu không trả lời, chỉ cúi xuống hôn cô.

Trong nháy mắt, đầu óc Liên Kiều trống rỗng.

Tên lưu manh này, lại dám dùng cách hôn để so xem ai cứng miệng hơn à?!

Cô có thể thua sao?

Ngay lập tức, cô trở mình đè ngược lại, giữ chặt Lục Vô Cữu mà hôn tới tấp.

Hôn xong, cô mới bừng tỉnh nhận ra mình lại rơi vào bẫy của anh, vội vàng lau miệng, bò dậy từ trên người anh.

Đáng buồn hơn là, cảnh cô cưỡng hôn Lục Vô Cữu lại bị em họ của anh nhìn thấy.

Liên Kiều đơ người.

Em họ trợn tròn mắt.

Chỉ có Lục Vô Cữu khẽ cười.

Ba giây sau, em họ lấy lại tinh thần, hét lên: “Nữ lưu manh!” rồi cắm đầu cắm cổ chạy biến.

Liên Kiều vội vàng đuổi theo.

Trời ơi, oan quá mà!

Đáng ghét thật, Lục Vô Cữu, nếu giữa họ có duyên phận, thì chắc chắn cũng là nghiệt duyên!
 
Back
Top Bottom