Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 330: Chương 330



Nàng đưa tay vuốt vuốt, vẫn không vuốt phẳng được, nghi hoặc nói: "Chỗ này của chàng cũng bị thương sao, tại sao vảy cũng lật ra ngoài vậy?"

Đầu rồng kia nhìn nàng chằm chằm, im lặng không nói, chỉ là đồng tử màu vàng kim đột nhiên dựng đứng, lộ ra vẻ nguy hiểm.

Liên Kiều khó hiểu, đang định tiếp tục xem xét, thì đột nhiên, vảy dưới tay nhanh chóng lật lên một mảng lớn theo đường thẳng.

Liên Kiều cả người cứng đờ, nhìn kỹ lại, vị trí của vảy này dường như đang ở nửa người dưới của Hắc Long...

C.h.e.c tiệt! Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, vội vàng rụt tay lại muốn chạy.

Nhưng đã muộn, nàng vừa bò lên bờ, mắt cá chân trắng nõn đã bị đuôi rồng câu lấy.

Tiếp đó, đuôi rồng luồn qua g*** h** ch*n nàng, đồng thời, vảy đen từng lớp từng lớp lật lên, đột nhiên dùng sức kéo nàng trở lại trong nước.

Sóng nước cuồn cuộn, trắng đen xen kẽ, quấn lấy nhau, mãi cho đến khi ánh bình minh le lói, cái đuôi rồng quấn lấy nàng mới hơi thả lỏng.

Ngay lúc nàng tưởng rằng Lục Vô Cữu sắp lên bờ, bỗng nhiên lớp vảy vốn đã bằng phẳng lại lần nữa xòe ra.

Liên Kiều lúc này mới sực nhớ, rồng và người… dường như không giống nhau…

Kinh hãi vô cùng, nàng hận không thể khóc ròng.

Sương sớm mờ mịt, tinh tú ảm đạm, Chu Kiến Nam – người bị lưu lại chắn rượu – đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự. Vẫn là Yến Vô Song lôi kéo, nửa dìu nửa kéo hắn về.

Thao Thiết tửu lượng kém, chỉ uống vài ly rượu trái cây đã ngã xuống ngủ say, Miêu Miêu nằm trong lòng nó, cũng lười biếng vùi mình.

Trong tẩm điện, Liên Kiều cuối cùng cũng được bế lên giường.

Tiết trời đầu thu đã hơi se lạnh, huống hồ nàng lại ngâm mình trong nước quá lâu. Toàn thân run rẩy, nàng ôm lấy chính mình, mơ màng cảm nhận được có thứ gì đó đang từng chút một l.i.ế.m đi vệt nước đọng trên da.

Nàng vô lực mở mắt, chỉ cảm thấy má tựa lên lớp vảy đen lạnh lẽo, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Đến khi nàng tỉnh lại, Lục Vô Cữu đã hóa lại thành người.

Hắn đã mặc y phục chỉnh tề, bạch y thanh nhã, phong thái minh nguyệt thanh phong.

Chỉ có Liên Kiều là biết, dưới dáng vẻ lãnh đạm xuất trần kia của hắn đã che giấu bản tính vô lại đến nhường nào.

Cơn giận trong lòng nàng bốc lên, bèn tiện tay ném gối về phía hắn: “Chàng lại gạt ta!”

Lục Vô Cữu cười khẽ, đưa tay đón lấy chiếc gối: “Ta gạt nàng khi nào? Rõ ràng là nàng không chịu tìm hiểu kỹ, ngay cả phu quân của mình cũng chẳng rõ.”

Quả thật Liên Kiều đã quên mất.

Dù sao thì, từ trước đến nay Lục Vô Cữu luôn dùng hình người xuất hiện, ai mà ngờ hắn đột nhiên hóa rồng chứ?

“Ta mặc kệ! Dù sao chàng cũng đáng ghét, nhất định là đã sớm có âm mưu!”

Nàng vừa thẹn vừa giận, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu sớm biết như vậy, ta đã không gả cho chàng!”

Lục Vô Cữu vòng tay ôm lấy nàng, cười như có như không: “Giờ có nói cũng đã muộn, hôn khế đã thành.”

Liên Kiều chỉ cảm thấy bản thân như bị đưa lên thuyền giặc, bèn tức giận cắn mạnh vào cằm hắn: “Thành thì đã sao? Còn có thể hòa ly!”

Lục Vô Cữu cười, ôm chặt lấy eo nàng: “Vốn dĩ không định động vào nàng, ai bảo nàng chạm bậy, lại còn chạm trúng nghịch lân.”

Liên Kiều thì thào: “Vảy trên người chàng đều giống nhau, ta làm sao mà biết được?”

Lục Vô Cữu đưa tay xoa mái tóc rối bù của nàng: “Là ta sai. Về sau nhìn nhiều sẽ nhận ra thôi.”

Liên Kiều suýt thì gật đầu, chợt nhớ lại dáng vẻ của hắn khi hóa rồng hôm qua…

Còn về sau nữa ư? Nằm mơ đi!

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau nhất định không chạm vào vảy của hắn nữa, cũng cấm hắn hóa về nguyên hình tùy tiện.

Lục Vô Cữu sảng khoái đồng ý tất cả, cuối cùng cũng dỗ được nàng vui vẻ.

Thế nhưng, khắp người Liên Kiều đều ê ẩm đau nhức, khi hắn là hình người đã đủ khiến người ta chịu không nổi, huống hồ còn hóa thành bản thể khổng lồ kia.

Đáng lẽ giờ đã đến lúc thức dậy tiếp đãi tân khách, nhưng nàng lại nép vào lòng hắn, c.h.e.c sống không chịu rời giường.

Lục Vô Cữu kiểm tra một lượt, bàn tay nắm lấy đầu gối nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng.

Liên Kiều mặt đỏ tai hồng, lập tức nhảy dựng lên, tự mình mặc y phục.

Lục Vô Cữu đứng phía sau, cong mắt nhìn nàng.

Đại hôn kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, tam giới tứ hải, không ai không hay.

Chỉ riêng xem danh sách lễ vật cũng đã làm Liên Kiều hoa cả mắt, ban ngày bận rộn, ban đêm lại càng mệt mỏi hơn.

Yến Vô Song thấy nàng mỗi ngày đều có quầng thâm dưới mắt, bèn nhắc nhở:

“Ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để còn trẻ mà đã mang thai trứng rồng. Dù sao, trứng rồng cũng chẳng dễ sinh, một khi mang thai là tận ba năm đó.”

“Ngoài ra, huyết mạch của Lục Vô Cữu không thuần khiết, hắn không sao, nhưng hậu nhân chưa chắc đã may mắn như vậy.”

Liên Kiều vốn chưa từng nghĩ đến chuyện này, bị nàng ấy nhắc nhở mới sực nhớ ra. Từ đó về sau, nàng quyết không để Lục Vô Cữu chạm vào mình.

Nhưng Lục Vô Cữu lại dễ dàng moi được chân tướng từ nàng, sau đó lấy ra một bình dược đã dùng dở: “Không có chuyện gì đâu.”

Lúc này nàng mới hiểu, thì ra hắn đã chuẩn bị từ trước.

Nàng hừ hừ vài tiếng, tuy lòng không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng cho hắn vào.

Đợi đến khi Liên Kiều ngủ say, Lục Vô Cữu nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 331: Chương 331



Thật ra hắn mới chỉ nói một nửa.

Bọn họ cũng không phải hoàn toàn không thể có con.

Thần tộc có nhiều phương thức sinh sản khác nhau. Năm qua, hắn bận xử lý những gì đại quốc sư để lại, vô tình tìm được một số cổ tịch thượng cổ, trong đó có ghi chép một cách khác để có hậu nhân mà không cần mang thai.

Thế nhưng, Liên Kiều tuổi còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, ngay cả bản thân còn chăm sóc không xong, nói gì đến con cái.

Hắn chỉ quan tâm đến nàng, đối với hậu duệ gì đó, chẳng có chút hứng thú.

Chuyện này, đợi thêm vài trăm năm nữa rồi tính cũng chưa muộn.

Ngày hôm sau, hắn giao cuốn sách cổ cho Liên Kiều, Liên Kiều biết chuyện lại hoàn toàn không để tâm.

Đùa gì chứ, Thao Thiết đã đủ khiến nàng đau đầu rồi, lỡ như lại sinh ra một đứa ồn ào như vậy nữa, nàng còn sống nổi sao!

Lục Vô Cữu nghe xong xoa đầu nàng, vậy mà hắn và nàng đều có suy nghĩ giống nhau trong chuyện này.

Đương nhiên, cản trở duy nhất đã được loại bỏ, Liên Kiều không còn lý do gì để ngăn cản hắn nữa.

Tuy Lục Vô Cữu đã đồng ý không tùy tiện hóa rồng, nhưng có lẽ là đã nếm trải mùi vị, mưu mô quỷ kế hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng lại lấy cớ ma khí phát tác, không khống chế được, lại hóa thành nguyên hình, thay phiên tấn công, khiến Liên Kiều mệt mỏi vô cùng.



Đến ngày hồi môn, Liên Kiều mừng rỡ khôn xiết, quyết tâm ở lại Vô Tướng Tông thêm vài ngày.

Dù sao, dưới mí mắt củcha nàng, Lục Vô Cữu cũng không dám làm bậy, huống chi hóa thành nguyên hình gì nữa chứ.

Quả nhiên, nghe nói muốn về Vô Tướng Tông ở một thời gian, sắc mặt Lục Vô Cữu lúc vui lúc buồn, rất khó đoán.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy bàn và bút mực mà Liên Kiều đã mở rộng thêm dành riêng cho hắn, sắc mặt hắn lại tươi tỉnh trở lại.

"Gu thẩm mỹ không tệ."

"Đương nhiên rồi, cũng phải xem ai chọn chứ!" Liên Kiều đắc ý dào dạt.

Lục Vô Cữu thấy nàng vui vẻ, tiếp tục khen ngợi thêm hai câu: "Hoa này cũng đẹp, nàng hái sao? Hoa gì vậy, khá thơm."

Liên Kiều liếc nhìn bó hoa dại ngũ sắc sặc sỡ kia, ánh mắt kỳ quái: "Chàng không biết sao?"

Lục Vô Cữu nói: "Làm sao ta biết được?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều xụ xuống, lập tức tức giận: "Đây chẳng phải là hoa ở sau núi sao? Trước kia không phải ta thường xuyên tặng cho chàng sao? Không mười bó thì cũng tám bó, có phải cũng giống như những chiếc lá kia, chàng căn bản không để ý đến phải không?"

Tay Lục Vô Cữu đang cầm chén trà khựng lại, chậm rãi nhấp một ngụm: "Nghĩ gì vậy, rõ ràng là thời gian quá lâu rồi, không nhớ rõ nữa."

Liên Kiều nào có tin, nghiến răng nghiến lợi: "Chàng cứ chối đi!"

Lục Vô Cữu đáng ghét, hắn căn bản không giống như lời hắn nói là đã thích nàng từ rất sớm, lúc đầu, nhất định là chán ghét nàng, cho nên mới không nhớ nàng đã tặng hắn cái gì!

Liên Kiều tức giận vô cùng, Lục Vô Cữu mỉm cười ôm nàng xin lỗi.

Hai người lại ồn ào một hồi, cuối cùng Lục Vô Cữu đồng ý mỗi ngày sẽ hái hoa cho nàng, Liên Kiều mới tha cho hắn một lần.

Họ cùng nhau đến núi sau, Liên Kiều ra vẻ ta đây, hai tay chống nạnh, cười tủm tỉm, lúc thì sai hắn đi hái loại hoa này, lúc thì lại bảo hắn đến vách đá hái loại hoa kia.

Vẫn chưa đủ, khi nhìn thấy cây hồ tiêu núi bên vách đá, nàng lập tức lại nổi lên ý xấu.

Lục Vô Cữu chưa bao giờ nếm thử mùi vị này, nhất định sẽ bị tê c.h.e.c.

Lần trước chưa kịp, lần này nhất định phải thử.

Thế là Liên Kiều lén lút hái một nắm hồ tiêu núi bỏ vào túi thơm, sau đó quay lưng lại bóp nát vài quả bôi lên miệng.

Trong nháy mắt, tê dại xộc thẳng l*n đ*nh đầu, hồn nàng ho sặc sụa vài tiếng.

"Sao vậy?" Lục Vô Cữu đứng giữa rừng hoa dại rực rỡ quay đầu lại.

"Gió, gió lớn." Liên Kiều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng đã bắt đầu mừng thầm, "Còn chàng đã tìm đủ chưa?"

Lục Vô Cữu đã hái được một bó, Liên Kiều cười tủm tỉm: "Cũng được, có muốn ta hôn chàng không?"

Lục Vô Cữu ngẩng đầu: "Hôm nay nàng hào phóng vậy?"

Liên Kiều sốt ruột: "Ngày nào ta không hào phóng, nhanh lên, cúi đầu xuống."

Lục Vô Cữu nhướng mày, ngoan ngoãn làm theo.

Liên Kiều vội vàng nhón chân hôn mạnh lên môi hắn một cái, cố tình bôi hết lên miệng hắn.

"Cảm giác thế nào?" Khóe miệng nàng nở nụ cười xấu xa, chờ xem hắn mất khống chế.

Nhưng Lục Vô Cữu lại không có phản ứng gì, giọng điệu bình thản: "Cũng được."

Liên Kiều khó hiểu, chẳng lẽ là hôn quá nông, hắn chưa nếm được mùi vị?

Nàng ôm cổ hắn, cả người treo lên, dùng môi cọ xát một hồi: "Lần này thì sao?"

Lục Vô Cữu vẫn không có gì khác lạ: "Khá ngọt."

Ngọt???

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều nghi ngờ, chẳng lẽ sau khi phi thăng vị giác của hắn đột biến?

Nàng không tin, lén quay lưng lại bôi thêm vài quả lên miệng mình, ôm mặt Lục Vô Cữu hôn mạnh xuống.

Hôn quá mạnh, hai người cùng ngã xuống bãi cỏ.

Lần này nàng không chịu nổi trước, bò dậy khỏi người Lục Vô Cữu, thè lưỡi ra.

Lục Vô Cữu quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Liên Kiều che miệng, thanh âm mơ hồ không rõ: “Cắn trúng đầu lưỡi rồi, đau quá.”

Lục Vô Cữu khóe môi khẽ nhếch: “Nàng xác định là đau, chứ không phải tê sao?”

Liên Kiều lập tức quay đầu, hung hăng trừng chàng: “Sao chàng biết?”

Lục Vô Cữu dùng đầu ngón tay xoa nhẹ đôi môi đã sưng của nàng, cười khẽ: “Ngốc quá.”

Liên Kiều giận dữ: “Được lắm, chàng lại gạt ta!”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 332: Chương 332



Nàng tức đến phát điên, dứt khoát nắm một nắm hồ tiêu quệt hết lên môi mình, sau đó áp chế Lục Vô Cữu, mạnh mẽ hôn xuống.

Nụ hôn kéo dài, đến cuối cùng, đôi môi hai người đều sưng đỏ, nhất là Lục Vô Cữu, trông lại càng thê thảm hơn.

Liên Kiều hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của chàng, liền ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Lục Vô Cữu khẽ cong môi, lập tức xoay người áp chế nàng lại.

Một hồi sau, trên sườn đồi vang lên tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng cười lanh lảnh, còn nắm hồ tiêu dưới thân hai người sớm đã bị nghiền nát thành bùn.

[Nhật ký của Kiều Kiều]

[Tiên lịch vạn tam thiên niên, Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng bảy tháng tám, Vô Tướng Tông]

Hôm nay ta tròn sáu tuổi!

Mẹ nấu cho ta một bát mì trường thọ thật dài, còn làm rất nhiều món ngon, ta ăn đến căng cả bụng.

Cha thật đáng ghét, lại nói ta sắp béo tròn như quả cầu rồi, hừ!

Ta chạy đến hỏi mẹ, mẹ bảo ta không hề béo chút nào.

Mẹ là tốt nhất, lợi hại nhất! Sau này ta cũng muốn trở thành người giống như mẹ vậy.

Cha nói, vài ngày nữa thái tử Thiên Ngu sẽ đến.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nghe nói hắn rất lợi hại, ba tuổi đã đọc rất nhiều sách. Lần này hắn đến là vì không muốn làm hoàng đế nữa, muốn thử nghiệm linh căn.

Cha còn bảo dung mạo hắn rất tuấn mỹ, còn hơn cả đại sư huynh nữa.

Ta mới không tin đâu! Dung mạo đẹp thì có ích gì? Linh căn của ta mạnh nhất, hừ, hắn nhất định không thể so với ta!

[Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng ba tháng mười]

Hôm nay ta đã gặp thái tử Thiên Ngu!

Hắn có đôi môi đỏ, làn da trắng như tuyết, thật sự rất đẹp, mà linh căn cũng vô cùng lợi hại, có thể đánh vỡ cả trấn sơn linh thạch!

Nghe nói hắn không chỉ là cửu đoạn linh căn đâu.

Ta thực ghen tỵ với hắn!

Nhưng mà tính tình hắn thật khó chịu!

Hắn không thèm nhận trái cây ta tặng, lại còn bái nhập môn hạ của Kiếm Thánh tiền bối, làm ta mất hết phong quang.

Ta ghét hắn!

[Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng năm tháng chạp]

Hôm nay mẹ chải cho ta hai búi tóc, còn thay cho ta một bộ váy đỏ mới, trên có thêu tiểu hồ điệp bằng kim tuyến.

Nhưng Giang Lê và mấy nàng khác đều chỉ bàn tán về Lục Vô Cữu.

Không ai chú ý đến y phục mới của ta, ta có chút không vui.

Lúc lên lớp, lão phu tử hỏi vị thần chủ cuối cùng là ai, vấn đề này ta biết, chính là Ly Cơ!

Ta giơ tay thật cao, suýt nữa thì đứng cả lên bàn rồi.

Nhưng lão phu tử lại gọi Lục Vô Cữu đứng dậy trả lời, mà hắn lại trả lời đúng nữa chứ.

Mọi người đều khen hắn lợi hại, có gì ghê gớm chứ, ta cũng biết mà, chẳng qua lão phu tử không gọi ta thôi!

Trong tiểu khảo môn Đạo Pháp, lần đầu tiên của ta lại bị hắn cướp mất.

Hơn nữa, hắn còn nói ta viết sai chữ, không phải "Thiên Ngu", mà là "Thiên Hư".

Thật mất mặt!

May mà trong môn thể thuật, ta vẫn mạnh hơn hắn, ít nhất điểm này hắn còn thua ta.

[Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng tám tháng chạp]

Lục Vô Cữu vậy mà lại thắng ta trong môn thể thuật! Ta càng ghét hắn hơn!

Mẹ bảo ta đừng tức giận, còn khen ta cũng rất lợi hại, nói rằng Lục Vô Cữu lớn tuổi hơn ta, học nhanh hơn cũng là chuyện đương nhiên.

Vậy ta sẽ miễn cưỡng tha thứ cho hắn.

Lục Vô Cữu đã đến đây ba tháng rồi, cha mẹ hắn chưa từng đến thăm hắn lần nào.

Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, ta cũng không thấy hắn uống cháo.

Hay là… ta đem cho hắn một chút?

Nhưng hắn thích vị ngọt hay vị mặn nhỉ?

[Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng chín tháng chạp]

Ngọt hay mặn ta đều đưa cho hắn cả, ta hỏi hắn thích loại nào, hắn đáp đều tốt cả.

Người này thật vô vị!

Ta còn thấy hắn ăn nho, loại nho chua đến mức ta nếm thử một miếng mà suýt khóc, thế mà hắn lại ăn không chớp mắt.

Thật đáng sợ!

Hôm nay ta lại cao thêm một chút.

Nhưng Lục Vô Cữu lại càng cao nhanh hơn!

Thật bực mình, sao ngay cả chiều cao ta cũng thua hắn chứ?

Không được! Nhất định là vì ta ăn quá ít.

Từ nay về sau, mỗi ngày ta phải ăn thêm một quả táo, một phần điểm tâm, lại thêm một bát cháo ngọt!

Hehe, cha đã đồng ý rồi!

Có lẽ, Lục Vô Cữu cũng không đáng ghét như ta nghĩ.

Ta còn thấy hắn có một cây cung nhỏ thật tinh xảo, hay là ta nói với cha, bảo người mua cho ta một cái nhỉ?

[Thiên Nguyên năm thứ 7, ngày mồng Năm tháng Hai]

Cha không mua cung cho ta, mà tự tay chế tác một cây cung đỏ thẫm, đẹp hơn của Lục Vô Cữu gấp bội!

Ta yêu cha!

Nhưng cha và mẹ lại cãi vã vì một vị bá bá.

Nghe nói, mẹ vốn dĩ định gả cho vị bá bá ấy, chẳng rõ vì sao sau này lại thành thân cùng cha.

Lần này, bá bá kia đến làm khách, mẹ đưa ông dạo chơi hai ngày, còn đích thân nấu ăn chiêu đãi.

Cha hỏi ta có thích vị bá bá kia chăng, ta gật đầu đáp thích.

Bởi vì cha mỗi ngày chỉ cho ta ăn hai miếng điểm tâm cùng hai viên đường, còn bá bá lại hào phóng cho ta cả một túi lớn!

Ta chỉ nói thực, cha liền có chút giận dỗi, nhéo mũi ta bảo rằng ta là “tiểu vô lương tâm”, không cho ta ăn nhiều là vì sợ răng ta hỏng mất.

Kỳ lạ thay, nếu ta là “tiểu vô lương tâm”, vậy trên đời này há chẳng phải còn có “đại vô lương tâm” sao?

Ta muốn chạy đến hỏi mẹ, nhưng cha lập tức bịt miệng ta lại, không cho phép hỏi.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 333: Chương 333



[Thiên Nguyên năm thứ 7, ngày mồng Chín, tháng Hai]

Cha bỗng nhiên đối xử với ta thật hào phóng.

Không chỉ mua cho ta bánh mơ mà ta vẫn luôn thèm thuồng, mà còn cho ta ăn thêm hai viên đường.

Sau đó, người dạy ta chơi một trò gọi là “giả bệnh”.

Giả vờ đau bụng, lăn lộn trước mặt mẹ xem bà có nhận ra không.

Ta nghe lời làm theo, mẹ hoảng hốt, chẳng còn tâm trí đi cùng bá bá dạo chơi nữa, ôm ta chạy thẳng đến Dược Vương Cốc.

Trò giả bệnh này trước nay ta chưa từng thử qua, thật thú vị làm sao!

Nhưng giả bệnh hai ngày, mỗi ngày đều nằm trên giường ren/ri, ta bắt đầu cảm thấy chán chường.

Ta bèn hỏi cha khi nào mới không cần giả vờ nữa, cha đáp rằng sắp rồi.

Đến ngày thứ ba, bá bá kia rốt cuộc rời đi.

Cha lúc này mới bảo ta ngồi dậy, còn mua cho ta một gói bánh mơ khác.

Ta cùng cha len lén ăn sạch, không để mẹ phát hiện.

Cha nói đây là bí mật giữa hai người chúng ta, còn ngoắc tay hứa hẹn, không được để lộ ra ngoài.

Ta thực mong bá bá kia lại đến chơi một lần nữa!

Hắc hắc, như vậy ta lại có thể tiếp tục trò giả bệnh, mỗi ngày đều được ăn hai miếng bánh mơ và hai viên đường!

Ta cẩn thận hỏi cha khi nào bá bá sẽ trở lại.

Nào ngờ sắc mặt cha trầm xuống, rõ ràng không vui.

Ngày đó, người đã hứa cho ta cả một miếng bánh mơ, thế mà cuối cùng lại cắn mất một miếng to, chỉ để lại cho ta một mẩu bé xíu bằng móng tay.

Ta lập tức òa khóc, cha chẳng những không dỗ, mà còn cười rộ lên.

Ta ghét cha!

[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mồng Một, tháng Ba]

Dạo này, Lục Vô Cữu dường như ôn hòa hơn rất nhiều.

Những món quà ta tặng, hắn đều thu nhận.

Ta gọi hắn ra ngoài, hắn cũng vui vẻ cùng ta dạo chơi, thậm chí còn chịu cùng ta tỷ thí.

Mặc dù lúc nào hắn cũng đánh rơi kiếm của ta, nhưng không sao, ta nhất định có ngày thắng được hắn!

Thế nhưng gần đây ta không dám ra ngoài tìm hắn tỷ thí nữa, bởi vì… răng cửa của ta rụng mất rồi!

Mỗi lần ta mở miệng, mẹ liền bật cười, cha cũng chế giễu ta.

Họ thật đáng ghét!

Ta tủi thân khóc òa, mẹ bèn bảo ta ném răng lên mái nhà, như thế răng mọc lại sẽ đều tăm tắp.

Ta làm theo, mẹ khen ta giỏi, còn nói sẽ làm kẹo hồ lô cho ta ăn, hai ngày nữa sẽ đi mua sơn tra.

Thật tuyệt!

[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mồng Bốn, tháng Ba]

Hôm nay, mẹ nói sẽ làm kẹo hồ lô cho ta.

Nhưng khi ta từ học đường trở về, lại chẳng thấy bóng dáng mẹ đâu.

Cha bảo mẹ về nhà ngoại rồi.

Hừ, nhất định là cha lại làm mẹ tức giận!

Bằng không, cớ gì cha lại khàn cả giọng, mắt đỏ hoe như vừa khóc thế kia?

Cha thường bảo ta đừng khóc nhè. Hóa ra, người cãi nhau thua cũng sẽ khóc nhè, thật đáng xấu hổ!

Mẹ thật quá đáng!

Vốn dĩ trước đây, mỗi lần trốn đi mẹ đều mang theo ta.

Nhưng lần này lại không.

Hẳn là mẹ chê ta mập rồi!

Bất chợt, ông nội tới.

Người muốn dẫn ta đến Kỳ Sơn nghỉ ngơi ít ngày.

Ta có chút không nỡ, muốn đợi mẹ trở về.

Nhưng ông nội bảo rằng ở Kỳ Sơn có rất nhiều kẹo hồ lô, thế là ta đồng ý ngay.

[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mồng Ba, tháng Tư]

Ta đã ở Kỳ Sơn tròn một tháng. Kẹo hồ lô ăn đến phát chán rồi, ta muốn về nhà!

Nhưng ông nội lại bảo mẹ vẫn chưa trở về, không cho ta quay về.

Ta nhớ mẹ quá!

Từ bé đến giờ, ta chưa từng xa mẹ lâu như vậy.

Nếu mẹ không quay về, ta sẽ đi tìm mẹ!

Mẹ yêu ta nhất, mẹ chưa từng từ chối ta bất cứ điều gì.

Chỉ cần ta đến, mẹ nhất định chịu trở về!

Cha đúng là vô dụng!

Một tháng trôi qua rồi, chẳng những chưa đón được mẹ, mà ngay cả ta cũng quên mất!

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta rất thông minh, còn nhớ rõ nhà ngoại ở trấn Hoa Khê.

Nơi đó có một con sông nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều khoai lang.

Trước đây mẹ từng nướng cho ta ăn hai lần, thơm ngọt đến mức kéo sợi tơ vàng.

Nhưng ruộng khoai lang quá rộng lớn, đến ngã rẽ, ta bỗng lạc đường.

May thay, có một lão gia gia nói ông là người trấn Hoa Khê, có thể dẫn ta đi.

Thế là ta liền theo ông ấy.

Hôm ấy, ta gặp được Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu gọi ta lại, nói rằng lão gia gia kia là kẻ xấu.

Lão gia gia kia trông hiền lành, ta có chút hoài nghi.

Lục Vô Cữu quay lưng rời đi, hờ hững nói: "Tin hay không, tùy nàng."

Ta vẫn chạy theo, đợi đến khi ra ngoài mới phát hiện lão gia gia kia dẫn ta đi sai đường.

Được rồi, Lục Vô Cữu nói đúng. Nhưng dù có đúng thì đã sao? Hắn không thể hòa nhã một chút ư?

Lão gia gia kia dẫn người đuổi theo, Lục Vô Cữu liền đánh lui bọn họ.

Hắn không giỏi đánh nhau, ta tận mắt thấy cánh tay hắn bị đánh trúng, vậy mà hắn lại bảo không sao.

Hừ, sĩ diện! Nhưng mà... hôm nay hắn dường như không quá đáng ghét.

Hắn hỏi ta vì sao lại chạy ra ngoài một mình, ta đáp: "Ta muốn đến nhà ngoại tìm mẹ."

Hắn nhìn ta một lát, rồi bỗng nhiên nói: "Đây không phải đường đến Hoa Khê, ta đưa nàng về Kỳ Sơn, chớ làm loạn nữa."

Thật kỳ quái!

Ta rõ ràng đã nhận ra con sông kia, bên bờ còn trồng khoai lang, nơi này chính là trấn Hoa Khê!

Ta hất tay hắn ra, cao hứng chạy đi tìm mẹ.

[Thiên Nguyên năm thứ tám, ngày mồng tám, tháng tư - Trấn Hoa Khê]

Ta tìm được nhà ngoại, ngoại vừa thấy ta liền rơi lệ, nghẹn ngào than thở: "Cháu còn nhỏ thế này..."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 334: Chương 334



Ta không hiểu ngoại vì sao lại khóc.

Ta nhớ mẹ, vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng lục tung cả nhà ngoại cũng chẳng thấy bóng dáng người đâu.

Ngoại nói mẹ không còn nữa, bảo ta đừng tìm nữa.

Không còn nữa là sao?

Người nói mẹ đã lên trời, hóa thành vì sao sáng.

Ngoại hay trêu ta, từng bảo kiếp trước ta là thỏ, nên đi đường lúc nào cũng nhảy nhót.

Nhưng hôm nay câu chuyện của người chẳng hề thú vị, mẹ sao có thể hóa thành sao chứ?

Nhất định là người đã nguôi giận, trở về Vô Tướng Tông rồi.

Ta lại chạy đến Vô Tướng Tông, nhưng vẫn không biết đường.

May mắn thay, Lục Vô Cữu chưa đi, hắn nói rằng hắn cũng đang trở về, nếu ta muốn đi thì cứ theo hắn.

Vậy là ta lén lút rời đi cùng hắn, không cho ngoại biết.

Chúng ta không có ngân lượng, Lục Vô Cữu lại bị mất tiền trong lúc giao đấu.

Không có gì ăn, khát thì uống nước suối, đói thì hái quả rừng mà ăn.

Ta biết khoai lang có thể nướng, nhưng ta không biết nướng thế nào, Lục Vô Cữu cũng chẳng biết.

Đừng nhìn hắn bình thường có vẻ lợi hại, hóa ra ngay cả khoai lang mọc dưới đất cũng không biết.

Cuối cùng, ta đào được vài củ, hai người liền trộm ít khoai sống mà mang theo, vừa đi vừa cắn.

Khoai sống thực khó ăn, nhưng Lục Vô Cữu lại ăn như thể đó là mỹ vị.

Nói hắn kén chọn ư? Hắn quả thật rất kén chọn, ngay cả nước uống cũng phải tinh tế lựa chọn.

Nhưng bây giờ, ngay cả thứ ta cũng không nuốt nổi, hắn lại chẳng tỏ vẻ gì.

Con người này thật kỳ lạ!

Gặm khoai suốt ba ngày, rốt cuộc chúng ta cũng trở lại Vô Tướng Tông.

[Thiên Nguyên năm thứ tám, ngày mồng chín, tháng tư - Vô Tướng Tông]

[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mùng 9 tháng 4, Vô Tướng Tông]

Dưới chân núi ta lại nhìn thấy người bá bá đó.

Trước đây ta ngày nào cũng mong ông ấy đến, như vậy cha lại móc ngoéo với ta, ta sẽ được ăn hai miếng bánh ngọt mỗi ngày!

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhưng lần này gặp lại ông ấy, hình như ông ấy vừa khóc, mắt đỏ hoe, xoa đầu ta thở dài.

Còn nói những lời giống như ông ngoại, nói ta còn nhỏ như vậy.

Ta không hiểu ông ấy có ý gì, đẩy ông ấy ra vội vàng đi tìm mẹ.

Nhưng ta tìm một vòng không thấy, phát hiện cửa nhà ta treo rất nhiều vải trắng.

Rất nhiều người nhìn ta, hình như họ muốn nói gì đó, nhưng cũng giống như bá bá đó, cuối cùng không nói gì, đều thở dài.

Vào nhà, ta tìm thấy cha.

Cha ta nằm trên đất, tối muộn rồi mà cũng không thắp đèn, trong nhà tối om.

Ông ấy vẫn mặc bộ đồ hôm ta đi, râu mọc dài ra, bên cạnh toàn là vò rượu, cả người bốc mùi hôi thối.

Mẹ thích sạch sẽ nhất, ngày nào cũng tắm rửa cho ta, cha cũng phải tắm mỗi ngày, không tắm không được lên giường ngủ cùng.

Sao ông ấy lại thành ra thế này?

Ta chạy đến hỏi cha mẹ đâu, ông ấy không để ý đến ta, cứ như khúc gỗ vậy.

Bên cạnh ông ấy còn có một thứ được phủ bằng vải trắng, ông nội sai người đến khiêng đi, nhưng cứ ai đến gần là ông ấy lại đánh người ta, ôm chặt lấy, không cho ai đến gần.

Cả ta cũng không được.

Ông nội tát ông ấy một cái, ông ấy mới nhận ra ta, ôm ta khóc.

Cha chưa bao giờ khóc, trước đây để bảo vệ mẹ đánh nhau với người ta, ông ấy bị c.h.é.m một nhát rất dài ở eo, cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Ta biết chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra.

Ta vén tấm vải trắng lên, nhìn thấy mẹ.

Mẹ trông vẫn như xưa, chỉ là nhắm mắt, nằm im thin thít, sắc mặt rất tái nhợt.

Họ vẫn lừa ta, nói mẹ chỉ đang ngủ thôi.

Nhưng ta không phải là không hiểu gì cả, ta biết, mẹ đang nằm trong một chiếc quan tài, quan tài bằng băng.

Mẹ đã c.h.e.c…

[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày 18 tháng 7]

Mẹ thực sự đã c.h.e.c, đã ba tháng rồi, mẹ không bao giờ mở mắt ra nữa, cũng không nói chuyện với ta nữa.

Không ai tết tóc đẹp cho ta nữa, cũng không ai dỗ ta ngủ nữa.

Ta nhớ mẹ lắm, nhưng ta không thể khóc nữa, ta đã khóc ba tháng rồi.

Ta mà khóc nữa cha cũng sẽ khóc, cha lại uống rượu, cứ uống cho đến say mèm.

Ta hỏi cha mẹ c.h.e.c rồi có biến thành sao không, cha nói đúng vậy, còn chỉ cho ta ngôi sao đó.

Không phải ngôi sao lớn nhất, nhưng là ngôi sao sáng nhất.

Cha nói mẹ thích cười, dù biến thành sao cũng sẽ cười đến nháy mắt.

Ta nhớ ngôi sao đó, lén gọi nó là "sao Mẹ".

Mỗi khi đêm đến nhớ mẹ không ngủ được, ta lại lén xuống giường, đẩy cửa sổ ra, nằm úp mặt trên bệ cửa sổ nhìn ngôi sao đó.

Mấy lần gió to thổi làm ta hắt hơi, rồi bị sốt.

Cả người nóng ran, rất khó chịu.

Cha cũng học theo mẹ ngày xưa, vắt khăn lạnh cho ta.

Sau đó, ta tỉnh dậy thì thấy trên mái nhà phía trên giường ta có một cửa sổ trời, không dán giấy cửa sổ, mà dùng pha lê trong suốt.

Có cửa sổ trời này rồi, sau này mỗi khi đêm đến nhớ mẹ không ngủ được, ta sẽ không cần xuống giường mở cửa sổ nữa.

Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngôi sao lấp lánh mà mẹ đã hóa thành.

[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày 18 tháng 9]

Sau khi mẹ mất, Tiểu Mi cũng tìm mẹ rất lâu.

Nó tính tình rất kỳ quặc, trước đây cái gì cũng ăn, sau khi mẹ mất, nó lại trở nên rất kén ăn.

Bây giờ ai nấu cơm nó cũng không ăn.

Nó gầy đi rất nhanh, cha đích thân xuống bếp, nó mới chịu nể mặt ăn một chút.

Không còn cách nào khác, cha đành phải xuống bếp mỗi ngày, có lúc say rượu nấu ăn rất dở, Tiểu Mi không thèm đụng đến.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 335: Chương 335



Dần dần, ban ngày ông ấy không còn uống rượu nhiều nữa, nhưng buổi tối vẫn uống rất nhiều.

Rồi lại có một hôm ta bị bọn Khương Lê chế giễu, vì tóc ta rối bù.

Đây là do thị nữ tết cho ta, nhưng vì ta hiếu động, ngày nào b.í.m tóc cũng bị bung ra mấy lần.

Trước đây khi mẹ còn sống, ngày nào mẹ cũng đuổi theo ta để chỉnh trang lại cho ta, y phục phải thay hai ba lần, tóc cũng phải chải hai lần.

Thị nữ này cũng cầm lược đuổi theo ta.

Nhưng ta không thích nàng ta, vì nàng ta cứ lén lút hỏi ta, cha ta có muốn lấy mẹ kế hay không.

Rối thì cứ rối thôi, rối bù cũng chẳng sao, dù sao mặt ta cũng xinh, dù thế nào cũng có người khen xinh.

Nhưng cha ta lại rất để ý, có lần đã nghe thấy nàng ta nói.

Ngày hôm sau thị nữ đó biến mất, ông ấy bắt đầu học tết tóc cho ta.

Bím tóc ông ấy tết rất xấu, ta khóc không chịu ra ngoài.

Sau đó ông ấy lấy Tiểu Mi ra luyện tập, lông Tiểu Mi suýt nữa bị ông ấy nhổ trọc, b.í.m tóc ông ấy tết mới cuối cùng cũng ra hồn.

Vì vậy, để dậy sớm tết tóc cho ta, buổi tối ông ấy cũng không thể say mèm nữa.

Dần dần, ông ấy uống rượu càng ngày càng ít, b.í.m tóc tết càng ngày càng đẹp.

[Thiên Nguyên thứ 9, ngày mùng 5 tháng 2]

Lục Vô Cữu mới có được một con yêu thú, tên là Thao Thiết.

To như một ngọn núi nhỏ, rất oai phong.

Nhưng ta chẳng thèm ghen tị đâu, ta cũng có linh sủng, là Tiểu Mi mà mẹ để lại.

Người ngoài cứ nói nó không có linh trí, nhưng ta biết, Tiểu Mi của ta là linh hoạt nhất.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tiểu Mi rất thích chạy vào sân của Lục Vô Cữu, ta túm cổ nó dạy dỗ nó không được tùy tiện sang nhà người khác chơi.

Nó lười biếng l.i.ế.m l**m móng vuốt, căn bản không nghe lời ta.

Nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng xảy ra chuyện, trong một lần đùa giỡn, râu của nó bị Thao Thiết giật mất một sợi.

Ta rất tức giận, hùng hổ dẫn Tiểu Mi đi nói chuyện phải trái với Thao Thiết.

Không ngờ Thao Thiết trông to lớn như vậy, nhưng lại rất nhát gan, ta khoanh tay đứng trước mặt nó, nó liền run lên vì sợ hãi.

Đáng xấu hổ hơn là ta phát hiện ra nó vẫn chưa cai sữa, trong bát đựng toàn sữa dê.

Ta cười nhạo nó một trận, nó khóc òa lên, khóc đến mức kêu ư ử, thật mất mặt.

Sau đó Lục Vô Cữu trở về, nó lại nhe răng với ta.

Nhưng bây giờ ta không sợ nó nữa, ta đã dùng bí mật này để cười nhạo nó rất lâu, Thao Thiết không dám bắt nạt Tiểu Mi nữa.

Thao Thiết thích nằm trên mái nhà phơi trăng.

Tiểu Mi thích nằm trên đầu nó phơi trăng.

Là một con mèo, thích phơi trăng là một việc rất kỳ lạ.

Ta thường bắt nó về vào buổi tối, tuyết trên mái nhà vẫn chưa tan, có lần ta trượt chân ngã xuống cạnh nó.

Nằm xuống bên cạnh nó, ta mới phát hiện ra bí mật của Tiểu Mi.

Lục Vô Cữu thích yên tĩnh, sân của hắn ở nơi cao nhất của Vô Tướng Tông, là nơi gần trời nhất, vươn tay ra như thể có thể chạm vào các vì sao.

Cha luôn nói với ta rằng mẹ đã biến thành sao, buổi tối sẽ nháy mắt với chúng ta trên trời.

Có lẽ Tiểu Mi cũng hiểu được.

Có lẽ nó không thích phơi trăng, cũng không thích Lục Vô Cữu.

Mà là nó nhớ mẹ, muốn đứng cao hơn một chút, gần mẹ hơn một chút.

[Thiên Nguyên năm thứ 10, ngày mùng 8 tháng 2]

Thực ra, ta cũng nhớ mẹ.

Ta bắt Tiểu Mi mỗi đêm, khi bắt được nó thì ta cố tình không xuống, ôm nó cùng ngồi trên mái nhà ngắm sao trên trời.

Ta chưa bao giờ nói chuyện này với Lục Vô Cữu, hắn cũng không phát hiện ra.

Nếu không hắn nhất định sẽ cười nhạo ta.

Nhưng mà, mẹ ta không còn nữa, mẹ của Lục Vô Cữu vẫn còn, sao hai năm rồi mới đến thăm hắn một lần nhỉ?

[Thiên Nguyên năm thứ 10, ngày 12 tháng 2]

Ẩn Tú Phong có một đệ tử mới, tên là Chu Kiến Nam, đến từ gia tộc Chu thị ở Tiêu Minh.

Hắn gầy gầy cao cao, nói chuyện như con gái.

Còn thích chơi với con gái, chơi nhảy dây, thả diều, bắt bướm cùng chúng ta.

Mấy sư huynh đệ cùng môn phái của hắn đều cười nhạo hắn.

Có gì mà buồn cười chứ, ai nói con trai thì không được nhảy dây?

Chu Kiến Nam nhảy còn giỏi hơn ta, ta thích chơi với hắn.

[Thiên Nguyên năm thứ 10, ngày 18 tháng 3]

Hôm nay tỷ thí ta đã đánh bại Lục Vô Cữu!

Hahaha, để hắn coi thường người khác nữa đi!

Tuy là đánh lén, nhưng mèo đen mèo trắng, miễn là bắt được chuột thì đều là mèo tốt, ai bảo hắn lúc nào cũng vênh váo mặt hắn lên trời chứ!

[Thiên Nguyên năm thứ 10, ngày 18 tháng 5]

Môn ngữ pháp ta cũng thắng Lục Vô Cữu rồi!

Hắn ít hơn ta một điểm.

Nhưng mà, ta không vui lắm, vì hình như hắn bị ốm, thời gian làm bài một canh giờ, đến tận khắc cuối cùng hắn mới đến.

Vậy mà, vẫn chỉ kém ta có một điểm.

Tức quá!

Chu Kiến Nam cũng khá lợi hại, hắn vậy mà lại bằng điểm với Lục Vô Cữu.

[Thiên Nguyên năm thứ 11, ngày 10 tháng 3]

Lại có một nhóm đệ tử mới nhập môn, lần này có một người tên là Yến Vô Song rất lợi hại.

Ngày đầu tiên nhập môn ta đã thấy nàng ấy đánh nhau với người khác, một quyền đánh cho sư huynh kia chảy m.á.u mũi, Chu Kiến Nam sợ máu, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Chu Kiến Nam thật vô dụng!

Mọi người đều nói Yến Vô Song tính tình không tốt, nhưng ta thấy rõ ràng là sư huynh kia khiêu khích nàng ấy trước.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 336: Chương 336



Nàng ấy cũng thật là, không biết biện minh.

Vẫn là ta giúp nàng ấy giải thích, sư huynh kia mới không dám tiếp tục gây sự với nàng ấy.

Nàng ấy liếc nhìn ta một cái, rồi bỏ đi, thành thật mà nói ta hơi sợ nàng ấy.

Ai ngờ, lúc ăn cơm tối xong đi ra, nàng ấy dúi cho ta một quả gì đó mà ta chưa từng thấy bao giờ để làm quà cảm ơn.

Giọng điệu tuy vẫn rất khó chịu, nhưng quả rất ngọt.

Chắc nàng ấy đã đợi ta rất lâu, tay đều bị lạnh cóng rồi.

Hóa ra nàng ấy không nói lời cảm ơn trực tiếp là vì ngại ngùng.

[Thiên Nguyên thứ 11, ngày 12 tháng 4]

Yến Vô Song có căn cơ rất tốt, linh căn bát đoạn, chỉ kém ta một đoạn.

Lúc đo được, tất cả mọi người có mặt đều hít vào một hơi.

Thêm vào việc ngày đầu tiên nhập môn nàng ấy đã ra tay đánh người, mọi người đều nghĩ nàng ấy là một nhân vật tàn nhẫn.

Rất nhanh, nàng ấy đã vượt qua đệ tử ngoại môn, cùng chúng ta tu luyện.

Trong giờ học ngữ pháp, nàng ấy trả lời rất nhanh, nhanh hơn cả Lục Vô Cữu, là người đầu tiên ra ngoài, hơn nữa bài làm viết kín mít, cuộn bài lại gọn gàng rồi giao cho tiên sinh.

Tất cả mọi người đều không thể tin được.

Ta cúi đầu nhìn bài làm của mình mới viết được một nửa, cũng hơi hoảng, không phải chứ, nàng ấy không chỉ đánh nhau giỏi, mà ngữ pháp cũng giỏi như vậy sao?

Nhưng khi bài làm được phát xuống thì mọi người mới phát hiện ra Yến Vô Song tuy viết đầy, nhưng toàn là chép đề bài, một chữ thừa cũng không viết.

Hóa ra nàng ấy còn chưa biết hết chữ, chỉ đang bắt chước viết thôi.

Mọi người cười nhạo nàng ấy một trận.

Sắc mặt tiên sinh cũng rất khó coi, đuổi nàng ấy về ngoại môn học lại từ đầu.

Ta thấy nàng ấy khá đáng yêu, nếu là ta, ta không thể nào chép hết bài thi được.

[Thiên Nguyên năm thứ 12, ngày 12 tháng 4]

Lục Vô Cữu xuống núi lịch luyện một năm, nghe nói hắn đã g.i.e.c rất nhiều yêu quái, thăng cấp rất nhanh.

Lúc gặp lại hắn, ta thấy hắn cao hơn ta cả một cái đầu.

Xuống núi lịch luyện cũng làm cho người ta cao lên sao?

Ta cũng muốn xuống núi lịch luyện, nhưng cha nói ta còn nhỏ quá, bảo ta đợi thêm hai năm nữa.

Haizz.

Tiện thể nói luôn, ta thấy Thao Thiết cuối cùng cũng đã cai sữa.

Nghe nói nó khóc rất lâu khi cai sữa, đến cả Tiểu Mi cũng cười nhạo nó, nó mới chịu cai, thật mất mặt!

[Thiên Nguyên năm thứ 12, ngày mùng 2 tháng 7]

Ta và Chu Kiến Nam đã trở thành bạn bè, ta cũng rất thích Yến Vô Song.

Nhưng tính nàng ấy hình như không tốt lắm, danh tiếng trong tông môn cũng không được tốt.

Ta phát hiện ra sư tỷ và sư muội của nàng ấy đã liên thủ bắt nạt nàng ấy, cướp đồ của nàng ấy trong bí cảnh.

Ta đã ra mặt giúp nàng ấy.

Nàng ấy ôm chầm lấy ta.

Nàng ấy chỉ trông hung dữ thôi, thực ra cũng chỉ là một đứa trẻ, lần trước ta còn thấy nàng ấy mặt mày hung dữ trốn sau cây lén ăn kẹo.

Nhưng nàng ấy không biết chữ nhiều lắm, mua phải một viên kẹo dỏm.

Nhả ra ngay lập tức, phì phì phì cả buổi.

Nàng ấy thật đáng yêu!

[Thiên Nguyên năm thứ 13, ngày 2 tháng 8]

Hôm nay ta và Lục Vô Cữu tỷ thí, m.ô.n.g chảy máu.

Ta cứ tưởng là hắn làm ta bị thương, sắc mặt hắn rất khó coi, lôi ta đi tìm Xích Hà Tử tiền bối, ta mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thật mất mặt thật mất mặt thật mất mặt!

Hu hu, ta không muốn gặp lại Lục Vô Cữu nữa!

Nếu như mẹ còn sống thì tốt rồi, sẽ không cần Xích Hà Tử tiền bối nói cho ta biết.

[Thiên Nguyên năm thứ 13, ngày 4 tháng 8]

Ta đã trả lại y phục đã giặt sạch cho Lục Vô Cữu.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn vậy mà mặc lại nó!

Hắn không phải rất thích sạch sẽ sao?

Nhất định là lấy nhầm rồi.

Ta có nên nhắc nhở hắn không?

Thật phiền phức...

[Thiên Nguyên thứ 13, ngày 5 tháng 8]

Ta vẫn không dám nhắc nhở Lục Vô Cữu.

Hắn quên thì thôi, nếu biết chắc chắn sẽ ghét bỏ c.h.e.c mất, ta không thèm cãi nhau với hắn.

Nhưng gần đây Lục Vô Cữu tu luyện rất nhanh, ta phải cố gắng hơn nữa, ta không muốn kém hơn hắn!

Xích Hà Tử tiền bối thật tốt, ta phải học nhiều lớp của người, bất kể người dạy gì, ta đều sẽ luôn đi theo người!

[Thiên Nguyên năm thứ 14, ngày 5 tháng 8]

Hôm nay Vô Song và Chu Kiến Nam lại cãi nhau.

Hai người bọn họ cũng thật là, một ngày không cãi nhau thì không được.

Xích Hà Tử tiền bối lại mở lớp mới, là lớp song tu, không biết vì sao, bọn họ đều nói người giảng không hay.

Nếu không đủ ba người thì lớp này sẽ không mở được.

Xích Hà Tử tiền bối là người tốt.

Tuy ta không muốn học lớp này lắm, nhưng ta không thể để Xích Hà Tử tiền bối không mở được lớp.

Để ta nghĩ xem phải làm sao...

Lôi kéo thêm Vô Song nữa, vậy là đủ ba người rồi hehe.

[Thiên Nguyên năm thứ 14, ngày 5 tháng 8]

Đại hội Tiên Kiếm bắt đầu rồi! Có rất nhiều người đến, thật náo nhiệt!

Đến năm sau ta cũng có thể tham gia, đến lúc đó ta nhất định phải giành giải nhất!

Bọn họ thật lợi hại, nhưng ta cảm thấy không lợi hại bằng ta.

Có một vị sư huynh Hoành Dương Tông rất đẹp trai lúc rời đi đã nhét cho ta một bức thư, bảo ta nhất định phải xem.

Ta đang định xem thì Lục Vô Cữu đột nhiên đi tới hỏi ta hiện tại đến giai đoạn nào rồi, ta nói ta đến Hợp Hư kỳ rồi.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 337: Chương 337



Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, hỏi ta sao vẫn chưa tấn giai.

Ta tức giận liền cất bức thư đi, tỷ thí với hắn.

Đợi tỷ thí xong, ta mới nhớ tới bức thư đó.

Kết quả không biết vì sao lại không tìm thấy nữa.

Chẳng lẽ lúc đánh nhau bị rơi rồi?

Ta đi tìm Lục Vô Cữu hỏi hắn có nhìn thấy không, hắn rất mất kiên nhẫn, nói sao hắn lại nhìn thấy được.

Cũng đúng, hắn căn bản không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.

Có thể là rơi trên đường rồi, thôi, đợi lần sau gặp lại hắn thì nói vậy.

Vừa đúng tháng sau Hoành Dương Tông có pháp hội, Nhân Sâm Quả ở đó ngon lắm!

Ta nhất định phải đi, đến lúc đó sẽ hỏi trực tiếp vị sư huynh này vậy.

[Thiên Nguyên thứ 14, ngày 5 tháng 9]

Ta không đi pháp hội được.

Bởi vì không biết tại sao, Lục Vô Cữu một tháng liền lên hai bậc, thật đáng ghét.

Nhân Sâm Quả có ngon đến mấy ta cũng không đi nữa.

Ta phải bế quan tu luyện.

Ta phải đuổi kịp hắn!

[Thiên Nguyên thứ 14, ngày 5 tháng 10]

Tiểu Mi gần đây rất lạ, mỗi ngày phần lớn thời gian đều dành để ngủ, không giống trước đây hay gây chuyện khắp nơi nữa.

Trước đây nó rất thích ăn thịt khô, gần đây cũng không ăn nữa.

Cha nói Tiểu Mi còn lớn hơn cả ta, nó ở tuổi này, trong loài mèo đã là mèo bà bà rồi, răng không tốt, không ăn được thịt khô nữa.

Vì vậy, cha liền đổi sang làm canh thịt cho nó.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là cùng nhau lớn lên, ta còn chưa cập kê, nó đã là bà lão rồi.

Nếu đã như vậy, sau này ta sẽ nhường nó vậy.

[Thiên Nguyên thứ 14, ngày 15 tháng 10]

Tiểu Mi không leo lên mái nhà được nữa.

Có một lần nó leo lên được một nửa thì suýt nữa ngã xuống, được Thao Thiết đỡ lấy.

Thao Thiết trước đây thích nhất là đánh nhau với Tiểu Mi, nhổ mất hai sợi râu của Tiểu Mi, cắn một miếng lông của nó, lần này Tiểu Mi ngã xuống bị nó cười nhạo một trận.

Tiểu Mi tức giận đi cắn nó, kết quả tự cắn gãy răng mình.

Thao Thiết cười lăn lộn, Tiểu Mi rất không vui.

Ta nắm lấy tai Thao Thiết dạy dỗ nó một trận, nó có lẽ là sợ ta, không dám cười nhạo Tiểu Mi nữa.

Có một lần ta còn thấy nó cõng Tiểu Mi leo lên mái nhà, sau đó Tiểu Mi liền được nó cõng đi khắp nơi.

Lục Vô Cữu trước đây ghét chúng ta ồn ào trên mái nhà của hắn, năm ngoái có một lần dẫm hỏng mái nhà của hắn, có một mảnh ngói vỡ rơi xuống, ba chúng ta bị hắn đuổi xuống cùng một lúc, sau đó một thời gian dài hắn không cho chúng ta lên nữa.

Gần đây hắn lại không nói gì.

[Thiên Nguyên thứ 15, ngày mùng 1 tháng giêng]

Tiểu Mi gần đây ngủ càng ngày càng nhiều, tối hôm qua Tiểu Mi rất tỉnh táo, ăn rất nhiều đồ, còn cùng chúng ta đón giao thừa.

Ta buồn ngủ quá nên ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng cảm thấy Tiểu Mi chui vào trong chăn của ta, ngủ cùng ta.

Sáng nay ta dậy, không thấy nó đâu nữa.

Ta tưởng nó lại ham chơi đi đâu đó, đến giờ ăn cơm vẫn không thấy nó.

Tiểu Mi tuy ham chơi, nhưng chưa bao giờ bỏ lỡ giờ cơm, ta gõ gõ cái bát vàng nhỏ riêng của nó, nó lại không có phản ứng gì.

Ta vội vàng đi tìm nó, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.

Trời vẫn đang tuyết rơi, rất lớn rất lớn, ta nói cho cha biết rồi dẫn người đi tìm cùng, vẫn không tìm thấy.

Cuối cùng ta nghĩ đến một nơi, chạy đến sân của Lục Vô Cữu.

Trên mái nhà của hắn, quả nhiên ta tìm thấy Tiểu Mi.

Nó nằm trong đống tuyết, cuộn tròn thành một cục, trắng như tuyết, lạnh như tuyết.

Hướng nhắm mắt vẫn nhìn về phía bầu trời phía đông, nơi đó có một ngôi sao vẫn đang tỏa sáng lấp lánh.

[Thiên Nguyên thứ 15, ngày mùng 1 tháng 2]

Tiểu Mi không phải là một con mèo dễ mến, tính tình rất xấu, cũng không có linh trí.

Cha nói nó trước đây là một con mèo không ai cần, ở bên ngoài bữa đói bữa no.

Sau đó, mẹ khi mang thai ta có một hôm đột nhiên muốn ăn kẹo hồ lô, nhất định phải ra ngoài vào ban đêm, trên đường nhìn thấy Tiểu Mi bị đông cứng người.

Mẹ nhất thời mềm lòng mang nó về.

Tiểu Mi may mắn sống sót, sau đó được mẹ chiều chuộng đến mức càng ngày càng quý giá, ngay cả ăn cá cũng phải gỡ hết xương.

Vì vậy, nó rất không khách khí với ta, người được sinh ra sau.

Cha nói sau khi ta sinh ra, nó luôn ngồi phịch m.ô.n.g lên mặt ta, sau đó ta dần dần lớn lên, biến thành ta ngồi phịch m.ô.n.g lên mặt nó.

Nó rất thù dai, lén làm hỏng y phục của ta, tè ướt bài thi ta viết xong, làm đổ bát cơm của ta.

Ta vừa đọc sách nó liền nằm lên sách của ta không cho ta lật, còn bắt được một con chuột béo ú nụ đặt bên cạnh gối của ta làm ta khóc thét lên...

Nó thực sự là một con mèo rất hư.

Và rất biết diễn kịch, trước mặt ta thì hung dữ, đến trước mặt mẹ thì kêu meo meo, thật là có tâm cơ!

Đương nhiên, nó đôi khi vẫn rất hữu dụng, giúp ta bắt bướm, bắt chim nhỏ, mùa đông còn có thể ủ ấm chân cho ta.

Giang Lê cãi nhau với ta, đẩy ta một cái, nó xông tới cào Giang Lê một cái thật mạnh.

Nó cũng rất thích náo nhiệt, chúng ta nói chuyện thì nó nằm dưới chân chúng ta.

Ta đã dựng cho nó một tấm bia nhỏ, chôn dưới gốc cây lê trong sân, như vậy nó sẽ không cảm thấy cô đơn nữa phải không.

Sau khi nó đi ta còn khóc rất nhiều lần, nếu để nó nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo ta.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 338: Chương 338



Nhưng mà, nghe nói mèo có chín mạng, có lẽ nó sẽ quay lại.

Chỉ là không biết khi nào nó sẽ quay lại, khi quay lại nó có biến thành hình dạng khác không?

[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 1 tháng 3]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tiểu Mi mất rồi, Thao Thiết còn chưa biết, bởi vì nó và Lục Vô Cữu cùng nhau xuống núi lịch luyện.

Lúc về nó hứng chí bừng bừng xách theo một túi cá khô nhỏ, định làm Tiểu Mi thèm.

Ta nói cho nó biết Tiểu Mi đã c.h.e.c, nó còn không tin.

Sau khi nhìn thấy ngôi mộ nhỏ dưới gốc cây nó mới tin.

Nó cười ha hả, nói thật tốt quá, nó đường đường là một thượng cổ thần thú rốt cuộc cũng không cần bị một con mèo bắt nạt nữa.

Ta mắng nó vô lương tâm, Thao Thiết tức giận bỏ đi.

Nhưng sáng hôm sau ta đi tảo mộ cho Tiểu Mi thì phát hiện trước mộ bia của nó đặt ngay ngắn ba hàng cá khô nhỏ.

Vẫn là loại đã gỡ xương.

[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 3 tháng 4]

Tiểu Mi đi rồi ta cũng không còn lý do gì để leo lên mái nhà của Lục Vô Cữu nữa.

Nhưng lúc này ta cũng đã hiểu, người c.h.e.c rồi chính là c.h.e.c rồi, sẽ không biến thành sao, ngôi sao gần nhất trên mái nhà của Lục Vô Cữu không phải là mẹ.

Không có chúng ta quấy rầy Lục Vô Cữu cuối cùng cũng được yên tĩnh, hắn hẳn là người vui vẻ nhất.

Ta lại không thể nhìn hắn yên tĩnh như vậy được, vì vậy ta buộc chiếc chuông nhỏ của Tiểu Mi vào đuôi tóc của mình, lén đẩy cửa sổ của hắn ra cố ý đi dọa hắn.

Hắn quả nhiên bị ta dọa sợ, đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ta, hỏi ta cuối cùng cũng chịu ra khỏi cửa, lại nuôi một con mèo mới rồi sao?

Hắn căn bản không hiểu, Tiểu Mi chính là Tiểu Mi, đối với ta mà nói nó không chỉ là một con mèo.

Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 1 tháng 6]

Ta vô tình uống phải nước Vô Căn của Lục Vô Cữu.

Hắn vậy mà lại bắt ta đền!

Thật là quá keo kiệt.

Ta mất cả một đêm mới gom đủ một chén nước.

Càng tức hơn là hắn vậy mà lại uống cạn ngay trước mặt ta!

Lục Vô Cữu đáng ghét, hắn thật sự quá keo kiệt.

Mệt mỏi cả đêm, ta về nhà ngủ thiếp đi, quên mất đã hẹn với nhị sư huynh.

Đợi ta tỉnh ngủ nhớ ra thì trời đã tối rồi, nhị sư huynh đã xuống núi lịch luyện từ lâu.

Haiz, cũng không biết nhị sư huynh muốn nói gì với ta.

Nhưng mà, chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng đâu nhỉ?

Đợi hắn về rồi nói sau.

[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 3 tháng 6]

Nhị sư huynh lần này đi vậy mà phải mất ba năm.

Thôi, đợi ba năm nữa rồi hỏi vậy.

Mong rằng không phải chuyện gì quan trọng.

Còn có một tin tốt! Cuối cùng ta cũng có thể đi săn đêm rồi.

Ta đã thu phục được một con yêu quái sò, còn tìm thấy rất nhiều vỏ sò xinh đẹp trong hang của nó.

Ta dùng những vỏ sò này làm cho Lục Vô Cữu một bộ quân cờ, làm quà sinh thần cho hắn.

Hắn nhận lấy, nhưng qua hai ngày ta phát hiện hắn ném hết đồ ta tặng hắn đi rồi.

Tại sao hắn lại làm vậy?

Ta không muốn nói chuyện với hắn nữa!

Cha nói hắn không có gì sai, là ta không nên yêu cầu người khác giống như ta.

Được rồi, thì ra lớn lên sẽ có nhiều phiền não như vậy sao?

Người hoặc thứ mình thích sẽ lần lượt rời đi, những lời trước đây có thể nói cũng không thể nói nữa.

Ta không muốn lớn lên nữa.

Cha xoa đầu ta nói cũng được, ta muốn thế nào thì cứ thế ấy, cha sẽ luôn đứng sau lưng ta.

Nhưng cha cũng bắt đầu có tóc bạc rồi, có một ngày cha cũng sẽ rời khỏi ta phải không.

Cuối cùng ta vẫn không đi tìm Lục Vô Cữu tính sổ, nhưng ta sẽ không bao giờ tặng quà cho hắn nữa.

[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 1 tháng 7]

Gần đây ta đang luyện thuật khống chế nước, thêu rất nhiều khăn tay, còn làm rất nhiều túi thơm.

Lúc đầu ta thêu rất xấu, sau đó càng ngày càng đẹp.

Thực sự quá nhiều, trong phòng ta chất đống dùng không hết.

Vì vậy ta chia cho mọi người xung quanh.

Ta vốn không muốn cho Lục Vô Cữu, nhưng vừa đúng lúc hắn đi ngang qua, vì vậy ta liền tìm một cái xấu nhất nhét cho hắn.

Hắn cũng nhận lấy, tuy rằng sau đó ta vẫn không thấy hắn đeo ra ngoài, nhưng điều này cũng không quan trọng nữa.

Chu Kiến Nam rất có đầu óc kinh doanh, mang khăn tay và túi thơm ta thêu ra ngoài bán, bán được rất nhiều tiền, chia cho ta một phần lớn.

Đến lúc nào đó ta không muốn tu tiên nữa, nói không chừng dựa vào cái này cũng có thể kiếm được đầy bát đầy nhà!

[Thiên Nguyên thứ 15, ngày mùng 1 tháng 8]

Ta cập kê rồi!

Cha muốn tổ chức cho ta một lễ cập kê thật long trọng!

Ta nhận được rất nhiều quà, cái gì cũng có, quá nhiều, mở ra cũng không hết.

Lục Vô Cữu cũng tặng quà cho ta, là một cây trâm, tuy hơi xấu, nhưng hắn có thể tặng ta thì ta vẫn rất vui.

Nhưng ngày hôm sau ta mới phát hiện ra hắn tặng quà cho tất cả những người gần đây cập kê đều là trâm, hơn nữa, của mỗi người đều đẹp hơn của ta...

Là mỗi người!

Đặc biệt là Giang Lê, cây trâm của nàng ta được làm bằng lông vũ chim Chu Tước, dưới ánh mặt trời lấp lánh rất đẹp.

Còn của ta thì xám xịt.

Giang Lê âm thầm cười nhạo ta, những người khác cũng cười ta.

Lục Vô Cữu nhất định là cố ý.

Ta càng ghét Lục Vô Cữu hơn!
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 339: Chương 339



[Thiên Nguyên thứ 15, ngày mùng 7 tháng 8]

Hôm nay là tiệc cập kê.

Vốn ta đã quên chuyện cây trâm rồi, Lục Vô Cữu vậy mà còn dám chủ động nhắc đến, hỏi ta tại sao không đeo.

Ta cười lạnh một tiếng, bảo hắn tối nay đến rồi ta sẽ nói cho hắn biết.

Tối nay gió to, ta nhất định sẽ không đi.

Để Lục Vô Cữu chờ cũng tốt, dù sao hắn cũng không kiên nhẫn, nhất định sẽ không thật sự chờ ta.

[Thiên Nguyên năm thứ 16, ngày mùng 7 tháng 7]

Từ sau khi Tiểu Mi đi ta liền không đến sân của Lục Vô Cữu nữa.

Nhưng ta vẫn luôn luôn chú ý đến Lục Vô Cữu, chú ý đến chiêu thức của hắn.

Sợ hắn phát hiện, ta cẩn thận trốn sau cây.

Tuy đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn bị hắn bắt gặp vài lần.

Ta vội vàng chạy đi, sợ hắn phát hiện ta lén học chiêu thức của hắn.

Gần đây, ánh mắt hắn nhìn ta rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ đã phát hiện ra ta đang âm thầm phá giải chiêu thức của hắn rồi sao?

[Thiên Nguyên năm thứ 16, ngày mùng 7 tháng 11]

Năm nay ta bắt đầu xuống núi lịch luyện, cùng mọi người đi săn đêm, thường xuyên đi một lần là một tháng, mỗi năm ở Vô Tướng Tông không nhiều thời gian.

Những người khác cũng vậy.

Mọi người được phân ngẫu nhiên, lần trước ta vậy mà lại được phân cùng với Lục Vô Cữu, còn có một người quen là Chu Kiến Nam.

Ta và Lục Vô Cữu đã lâu không gặp, khi gặp ta hắn dừng lại một chút, có vẻ hơi ngạc nhiên.

Ta hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn gặp ta, ta còn không muốn gặp hắn!

Ba người chúng ta dẫn theo một số sư đệ sư muội cùng nhau, đến Vu Sơn, đối phó với một con gấu đen tinh nghìn năm.

Con gấu đen tinh này rất gian xảo, chúng ta bị mắc kẹt trong rừng sâu núi thẳm suốt ba ngày, tốn rất nhiều công sức mới tiêu diệt được nó.

Bi thảm hơn là, thứ này không chỉ khó g.i.e.c, g.i.e.c xong rồi lại chẳng có thứ gì, mọi người đều ủ rũ, oán than khắp nơi.

Nhưng ta vẫn hơi vui, bởi vì ta đã tấn giai khi đi săn đêm.

Cuối mỗi năm các chưởng giáo đều sẽ thống kê các bí cảnh thử luyện trong năm nay, để mọi người bình chọn bí cảnh mình thích trong.

Do dự một hồi ta đã chọn bí cảnh Vu Sơn, dù sao thì nơi đó có tệ đến mấy, ta cũng đã tấn giai ở đó.

Kết quả cuối cùng công bố, còn có một người cũng chọn nơi này.

Bí cảnh này không có bảo vật, lại đặc biệt gian nan, người kia vì sao lại chọn chứ? Lại là ai chọn chứ?

Ta tưởng là Chu Kiến Nam, kết quả Chu Kiến Nam liên tục lắc đầu, cánh tay hắn bị gấu đen cào bị thương, hắn nói hắn ghét bí cảnh này còn không kịp.

Điều này có chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ người thứ hai này là Lục Vô Cữu?

Nhưng hắn cũng bị thương, lại không lấy được đồ, so với những bí cảnh khác, hắn chắc chắn sẽ không thích nơi này.

Ta đoán, có lẽ là sư đệ sư muội nào đó.

[Thiên Nguyên năm thứ 17, ngày mùng 7 tháng 7]

Hôm nay là lễ Thất Tịch.

Ta và Lục Vô Cữu lại bị phân đến cùng một bí cảnh.

Thật xui xẻo!

Hơn nữa không biết tại sao, lần này chỉ có hai người chúng ta.

Có một sư muội nghe được tin này đột nhiên tìm đến ta nhét cho ta một túi thơm tinh xảo.

Ta tưởng là cho ta.

Kết quả sư muội ngượng ngùng e thẹn, nói là cho Lục Vô Cữu.

Ta thấy sư muội này thật là không có mắt nhìn, vậy mà lại thích hắn.

Nhưng sư muội khóc lóc sướt mướt, ta cũng không tiện từ chối.

Thôi, giúp nàng ấy chạy một chuyến vậy.

Vì vậy ta bịt mũi đưa túi thơm cho Lục Vô Cữu.

Lúc Lục Vô Cữu nhận lấy túi thơm, dừng lại một chút.

Lúc đó con yêu quái sói vừa đúng lúc xuất hiện, ta rút kiếm nghênh đón.

Ai ngờ con yêu quái sói này rất khó đối phó, ta suýt nữa bị thương, Lục Vô Cữu đỡ cho ta một cái, hôn mê ba ngày.

Lúc hôn mê, hắn vẫn luôn nắm chặt túi thơm này trong tay.

Ta lập tức thấy hứng thú, chẳng lẽ Lục Vô Cữu và sư muội này phải lòng nhau rồi?

Ta vội vàng báo tin này cho sư muội kia. Nàng ấy mừng quýnh, ngày ngày túc trực bên giường Lục Vô Cữu.

Ngày thứ ba, Lục Vô Cữu rốt cuộc cũng tỉnh. Nghe tin, ta vội vàng chạy đến, lại thấy sư muội vừa khóc vừa chạy ra.

Bên trong, Lục Vô Cữu vừa mới tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch như quỷ, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

Ta lấy làm lạ, người này lúc hôn mê còn nắm chặt túi thơm của sư muội, sao vừa tỉnh lại đã thay đổi rồi?

Thật là kỳ quái.

[Ngày mùng một tháng giêng năm Thiên Nguyên thứ mười tám]

Ta luôn là người ân oán phân minh. Tuy Lục Vô Cữu tính tình cổ quái, nhưng dù sao cũng đã đỡ cho ta một đòn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Để cảm tạ anh, ta đặc biệt lấy thuốc bổ quý giá nhất của mình mang đến cho anh, trên đường còn hái thêm một bó hoa dại.

Ai ngờ Lục Vô Cữu lại lạnh lùng hỏi ta lần này lại đưa đồ cho ai?

Nghe giọng điệu này, ta bèn ném hoa đi, tức giận bỏ ra ngoài.

Anh thật sự càng ngày càng kỳ quái.

Từ đó về sau, tính tình Lục Vô Cữu càng lúc càng xấu.

Ta trêu anh vài lần lại bị anh trêu ngược lại, tức c.h.e.c ta đi được.

Lại đến ngày giỗ của Tiểu Mi.

Nó rất tham ăn, hàng năm ta đều cúng cho nó rất nhiều món ngon.

Cha đi ngang qua thở dài, nói ta quá trẻ con.

Ta mặc kệ.

Ta vẫn làm theo lệ thường.

Sáng hôm sau, ta phát hiện thịt trước mộ Tiểu Mi đều bị xé nát, biến thành canh thịt.

Ta mắng to là con chim nào ăn vụng.

Cha cũng dậy sớm, sắc mặt có chút khó coi.
 
Back
Top Bottom