Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 320: Chương 320



Náo loạn chốc lát, bụng nàng bỗng réo vang. Giờ đã khuya lắm rồi, thiện phòng sớm đã đóng cửa.

Đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên ký ức về tài nghệ nướng khoai lang của Lục Vô Cữu, mà trùng hợp thay, trong thiện phòng không xa kia lại có sẵn rất nhiều. Vì thế, nàng bèn nũng nịu thuyết phục hắn giúp nàng nướng một ít.

Lục Vô Cữu thoáng cứng người: “Không phải còn điểm tâm ư? Nếu đói thì tạm dùng lót dạ.”

Nhưng liên kiều lại cố chấp, níu lấy tay áo hắn mà lay động: “Không! Ta chỉ muốn chàng nướng thôi! Chẳng phải chàng rất giỏi sao?”

Lục Vô Cữu mím môi, hắn khó lòng cưỡng lại được dáng vẻ làm nũng của nàng. Đôi mắt long lanh ấy khiến người ta chẳng nỡ từ chối.

Cuối cùng, hắn cũng đồng ý, nhưng lại không cho nàng nhìn, nói là bí phương, thậm chí còn bày kết giới ra vẻ thần bí.

Liên kiều bĩu môi: “Giấu giấu giếm giếm, ai thèm xem chứ!”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng lười ra ngoài, bèn ngồi lại trong phòng đợi.

Thế nhưng, đợi rồi lại đợi, đến khi hai tuần trà đã cạn, bên ngoài vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Nàng ló đầu ra, cất giọng thúc giục: “Chẳng phải chàng là linh căn hệ hỏa việc nhỏ này chỉ như trở bàn tay sao?”

Lục Vô Cữu điềm tĩnh đáp: “Muốn nướng nhiều thêm cho nàng.”

“Vậy sao.” Liên kiều cũng không nghĩ nhiều.

Lại chờ một lúc lâu, bên ngoài vẫn im ắng. Mỗi khi nàng thúc giục, hắn chỉ đáp: “Sắp xong rồi.”

Đói bụng, lại thêm cơn buồn ngủ kéo đến, liên kiều cứ thế mà thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, một hương thơm nồng nàn đánh thức nàng dậy. Vừa mở mắt, một củ khoai lang nướng vàng óng, rưới mật thơm lừng đã đặt trước mặt.

Nàng vui vẻ cắn một miếng, miệng mơ hồ khen: “Tay nghề chàng quả thật không tệ.”

Lục Vô Cữu hờ hững đáp: “Chỉ là trò vặt.”

Liên kiều vừa ăn vừa hỏi: “Những củ khác đâu? Ta còn muốn nữa, chẳng phải chàng nói đã nướng rất nhiều ư?”

Sắc mặt Lục Vô Cữu chẳng chút biến đổi: “Bị Thao Thiết ăn mất rồi.”

Liên kiều giật mình: “Ta đưa chàng cả một bao lớn, thế mà chàng chỉ để lại cho ta một củ, còn lại đều cho Thao Thiết sao?”

Lục Vô Cữu điềm nhiên đáp: “Nó ăn khỏe.”

Liên kiều hừ nhẹ: “Thôi được.”

Dẫu nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại có chút ghen tị, bèn quấn lấy hắn, bắt hắn lần sau phải để lại nhiều cho mình hơn.

Nghe thấy hai chữ “lần sau”, Lục Vô Cữu thoáng khựng lại, song cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Liên kiều lúc này mới hài lòng, đột nhiên nàng khẽ nhíu mày, chầm chậm tiến gần hơn, kéo lấy cổ áo hắn mà ngửi ngửi: “Sao trên người chàng có mùi khét thế?”

Lục Vô Cữu gạt tay nàng ra: “Làm gì có.”

Mũi Liên kiều thính vô cùng, lập tức cau mày, ghé sát lại ngửi kỹ hơn: “Không đúng! Rõ ràng có! Hơn nữa còn rất nặng.”

Lục Vô Cữu thoáng cứng người, nàng liền tinh ý nhận ra, lập tức truy hỏi: “Chàng ủ rũ lâu như vậy, có phải đã làm cháy rất nhiều không?”

“Nói bậy.”

Lục Vô Cữu kéo tay nàng, muốn dẫn nàng vào phòng.

Liên kiều quá hiểu hắn, hắn càng trấn định, lại càng có vấn đề!

Nàng hất tay hắn ra, chạy thẳng ra sân.

Quả nhiên, rất dễ dàng tìm thấy một bao khoai lang cháy đen thui chưa kịp xử lý.

Liên kiều khựng lại một chút, sau đó liền bụm miệng cười khanh khách: “Chẳng lẽ chàng đã nướng cả đêm mà chỉ thành công được mỗi một củ thôi sao? Còn dám nói đã đưa cho Thao Thiết, ha ha ha!”

Lục Vô Cữu đứng dựa vào cửa: “Không phải nàng bảo buồn ngủ sao? Vào ngủ đi.”

“Chàng đừng hòng đánh trống lảng! Chắc chắn là vậy!” Liên kiều vui sướng khi thấy hắn bối rối, “Nói vậy, lần trước ở Giang Lăng chàng nướng cho ta cũng như thế này sao?”

Lục Vô Cữu thoáng phiền muộn, giơ chân đá nhẹ bao khoai lang cháy.

Liên kiều cười càng vui vẻ, còn cẩn thận đếm xem hắn đã làm hỏng bao nhiêu lần.

Lục Vô Cữu sắc mặt ngày càng đen, nàng mới miễn cưỡng dừng lại, cười tủm tỉm kéo tay áo hắn: “Thôi thôi, dù chàng có làm hỏng nhiều đến đâu, nhưng thành phẩm vẫn rất ngon mà, ta đảm bảo sẽ không cười nữa.”

Sắc mặt Lục Vô Cữu lúc này mới hòa hoãn đi đôi chút.

Liên kiều lại ghé sát hơn, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc: “Chàng có muốn nếm thử tay nghề của mình không?”

Lục Vô Cữu khẽ liếc nhìn, liên kiều liền vòng tay ôm cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Hương vị ngọt ngào lan tỏa, Lục Vô Cữu giữ lấy gáy nàng, càng thêm sâu đậm.

Không biết tự lúc nào, hắn đã áp nàng lên cửa, hơi thở dần trở nên nặng nề, bàn tay cũng bắt đầu không an phận.

Liên kiều vội vàng giữ chặt Lục Vô Cữu thanh âm trầm thấp, mang theo ý vị mê hoặc: "Chưa đến cuối tháng cũng không hề gì, hôm nay cha nàng không có ở đây, đã rời đi tham dự Cửu Châu pháp hội rồi."

"Làm sao chàng biết?" Liên Kiều ngạc nhiên.

Lục Vô Cữu dùng đầu ngón tay khẽ miết qua đôi môi ửng đỏ của nàng, ý cười không rõ: "Nàng nói xem?"

Liên Kiều dần dần ngộ ra, đôi mắt hạnh hơi híp lại: "Là chàng an bài sao?"

Lấy thân phận hiện tại của hắn, muốn đuổi ai đi cũng chẳng phải việc khó. Thảo nào hôm nay hắn lại đến sớm như vậy, còn nhọc lòng nướng khoai cho nàng, thì ra là đã sắp đặt từ trước.

"Âm hiểm xảo trá!"

Nàng cắn môi hừ một tiếng, vẫn là không chịu theo ý hắn, chỉ cảm thấy nếu hắn ở lại suốt đêm, nhỡ đâu cha nàng trở về sớm lại thêm phiền toái.

Sau một hồi cò kè mặc cả, Lục Vô Cữu cuối cùng đồng ý giảm đi một nửa.

Liên Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng được, dù sao nửa đêm so với cả đêm cũng đã tốt hơn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 321: Chương 321



Nhưng nàng chẳng ngờ, cái gọi là "một nửa" kia, lại không phải là phân nửa thời gian, mà là phân nửa của nàng.

Mỗi lần nàng bị dẫn dắt l*n đ*nh cao, hắn liền đột nhiên ngừng lại, khiến nàng treo lơ lửng giữa trời, dày vò đến vài lần, rốt cuộc khiến Liên Kiều tức đến đỏ mắt, cắn môi ném gối về phía hắn.

Lục Vô Cữu khẽ cười, cúi người xuống, cuối cùng cũng chịu thu lại thủ đoạn hành hạ nàng.

Đợi đến khi Liên Kiều mơ màng tỉnh lại, ngoài song cửa đã là ánh bình minh le lói. Mà Lục Vô Cữu vẫn chưa chịu dừng, khiến nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt héo hon, không còn sức sống.

Ánh mắt nàng ai oán, sống không bằng c.h.e.c, quyết định lần sau không thể tin vào những lời dối trá của Lục Vô Cữu nữa!

Ngày hôm sau, mãi đến giữa trưa Liên chưởng môn mới trở về.

Lúc về mặt mày hớn hở, Liên Kiều hỏi mới biết thì ra pháp hội lần này đã mời sư phụ của cha nàng, còn có rất nhiều vị sư huynh đệ của cha nàng nữa.

Bạn cũ gặp lại, không thể tránh khỏi việc trò chuyện thâu đêm suốt sáng, nâng chén chúc mừng.

Liên Kiều khẽ hừ một tiếng, xem như Lục Vô Cữu còn có chút lương tâm.

Tuy rằng hắn cố ý điều cha nàng đi, nhưng chuyến này cũng không hẳn là uổng công.

Chỉ có một điều, cha nàng sau khi trở về thở dài, pháp hội lớn như vậy đương nhiên cũng mời Lục Vô Cữu, tiếc là hắn không đi, không biết gần đây hắn đang bận chuyện gì.

Liên Kiều chột dạ, nói mình cũng không biết, rồi chuồn mất.

Liên chưởng môn nheo mắt lại, mãi đến lúc này mới chậm chạp nhận ra mình bị gài bẫy, sắc mặt hơi xanh.

Sau đó, ông gia cố thêm ba lớp trận pháp của Vô Tướng Tông, người canh gác ban đêm cũng tăng thêm gấp đôi.

Thủ đoạn này đương nhiên không thể ngăn cản được Lục Vô Cữu, nhưng đây rõ ràng là một tín hiệu, biểu thị ông đã phát giác ra điều gì đó.

Lục Vô Cữu đương nhiên không thể giống như trước nữa, cuối tháng cũng không thể tùy tiện nữa.

May mà Vô Tướng Tông và Thần Cung sẽ định kỳ nghị sự, mỗi tháng Liên Kiều và Lục Vô Cữu vẫn có thể nói với nhau vài câu trước mặt cha nàng.

Nhưng như vậy là còn lâu mới đủ, yêu tướng của Thần Cung cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Quân thượng lại bắt đầu thức trắng đêm, hành hạ bọn họ đến mức bảy tám ngày mới được nghỉ ngơi một lần.

Liên tục một tháng trôi qua, yêu tướng nào yêu tướng nấy hiện rõ quầng thâm mắt, ngày ngày cầu nguyện Liên tiên tử mau chóng gả đến, để cứu bọn họ thoát khỏi bể khổ.

Đương nhiên, yêu tướng cũng không phải bận rộn vô ích.

Yêu tính xảo quyệt, có tốt có xấu, đám chịu quy phục Thần Cung tương đối ôn hòa, giao hảo với tu sĩ và nhân tộc.

Nhưng có một số yêu khó bỏ được bản tính, không muốn bị hạn chế, dưới sự dẫn dắt của đại yêu vẫn tiếp tục làm điều ác, gây họa cho nhân gian, thậm chí còn đánh lén Thần Cung.

Mấy tháng nay, yêu tướng chủ yếu là đi thu dọn đám yêu này, trăm trận trăm thắng, thế như chẻ tre, khí thế hung hãn, khiến người ta kinh sợ.

Mà sở dĩ hành động nhanh như vậy, chỉ có một nguyên nhân đơn giản nhất…

Quân thượng muốn hoàn thành ước định với Liên chưởng môn, trong vòng một năm thu dọn xong tàn cuộc cưới thê tử về nhà.

Nếu những đại yêu đó biết được lý do này, e rằng sẽ tức đến thổ huyết.



So với Thần Cung bận rộn, Vô Tướng Tông yên tĩnh hơn nhiều.

Pháp hội đó được tổ chức vẫn rất tốt, Liên chưởng môn còn nhắc đến vài lần, khiến Liên Kiều cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nàng vốn thích náo nhiệt, từ sau trận chiến Thần Cung, các nhà liền bế quan tu luyện, hoặc là tan đàn xẻ nghé, tạm thời không có sự kiện lớn nào, khiến nàng buồn chán vô cùng.

Đang nghĩ ngợi, một tấm thiệp mời pháp hội được đưa đến tay nàng.

Thì ra Hoành Dương Ngu thị cũng tổ chức một pháp hội, quy mô không lớn, đề tài luận bàn cũng chẳng có gì thú vị, duy chỉ có một điểm đặc biệt hấp dẫn người ta… Hoành Dương Tông nổi tiếng với nhân sâm quả.

Thứ này không tính là quý giá, nhưng rất khó kiếm, cũng không dễ bảo quản, chỉ có thể hái xuống ăn ngay, bây giờ đúng mùa, bỏ lỡ mấy ngày này sẽ phải đợi đến năm sau.

Liên Kiều tham ăn, đương nhiên không thể bỏ lỡ, nên vào ngày pháp hội bắt đầu đã vui vẻ nhận lời.

Hoành Dương Tông rải thiệp mời khắp nơi, cơ bản là ai có chút danh tiếng đều được gửi thiệp, nhưng loại hội nghị nhỏ vài chục người này, thông thường chỉ có vài nhà đệ tử thân thiết qua lại với nhau, tự mình vui chơi.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ Liên Kiều sẽ đến.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều còn chưa ngự kiếm xuống, tông chủ Hoành Dương Tông nhìn thấy người từ xa suýt nữa thì ngã lăn quay.

Vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ.

Cái gọi là mừng rỡ, không khó giải thích.

Dù sao Liên Kiều tư chất hơn người, tương lai rất có khả năng phi thăng, lại là con gái của chưởng môn Vô Tướng Tông, còn có hôn ước với vị kia của Thần Cung, nhân vật như vậy bằng lòng nể mặt đến pháp hội nhỏ bé của bọn họ là vinh hạnh lớn lao, nói ra cũng rất nở mày nở mặt.

Cái gọi là kinh ngạc, cũng có nguyên nhân.

Năm tám tuổi Liên Kiều từng theo cha đến đây một lần, quả thực là một tiểu ma đầu, chạy nhảy lung tung, quậy phá đến gà bay chó sủa thì thôi, nhân sâm quả ở hậu sơn còn bị nàng vừa ăn vừa lấy, chất đầy một túi, khiến tông chủ Hoành Dương Tông đau lòng không thôi.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 322: Chương 322



Nếu không phải Liên chưởng môn đồng thời hồi lễ cho bọn họ, tặng Tuyết Liên của Kỳ Sơn Liên thị, ông ta có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bây giờ nhắc đến cái tên này, lão tông chủ vẫn còn run sợ.

Ông ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng nghênh đón, Liên Kiều mỉm cười, tính tình rất tốt, chắp tay khom người nói: “Lâu rồi không gặp, tông chủ càng thêm khỏe mạnh minh mẫn.”

“Tiên tử quá khen.” Lão tông chủ hàn huyên vài câu rồi dẫn nàng lên chỗ ngồi.

Vài chục người có mặt nhận ra người đến đều ngây ngẩn cả người, không chỉ vì thân phận, mà còn vì dung mạo.

Từ lâu đã nghe nói ái nữ của Liên chưởng môn có dung mạo tuyệt thế, nhưng đại đa số mọi người cũng chỉ nghe nói, lúc này vừa nhìn thấy, vô cùng chấn động.

Nhưng vị Liên tiên tử này không hề có chút kiêu căng ngạo mạn, nói chuyện với ai cũng rất hòa nhã, lông mày cong cong, khiến người ta như tắm gió xuân.

Sau khi ngồi xuống, nàng nghe cũng rất chăm chú, ăn càng chăm chú hơn.

Chỉ thấy tuy nàng phong thái tao nhã, thong thả ung dung, nhưng đĩa nhân sâm quả trước mặt cứ thay hết đĩa này đến đĩa khác.

Lão tông chủ lần này không hề đau lòng chút nào, ngược lại còn sai người chọn thêm những quả ngon nhất mang lên, dù sao Liên Kiều vừa đến, sau khi biết tin, rất nhiều nhà đã nhận thiệp mời trước đó đều phái người đến.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Pháp hội nhỏ vốn chỉ tổ chức nửa ngày bị kéo dài thành một ngày.

Bốn năm chục người ban đầu biến thành bốn năm trăm người rầm rộ.

Pháp hội được tổ chức mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên náo nhiệt như vậy.

Một chút nhân sâm quả có là gì, lão tông chủ hận không thể dẫn nàng lên núi, nàng muốn hái bao nhiêu thì hái.

Pháp hội kéo dài đến chiều, Liên Kiều đã ăn rất no, nàng đang định tìm cớ chuồn đi, pháp hội vừa mới yên tĩnh trở lại đột nhiên như nổ tung, tiếng người ồn ào.

Nàng thò đầu ra nhìn, mới phát hiện phía tây có một cỗ xe do Tẩu Ngô kéo đến.

Tẩu Ngô là tọa kỵ của ai không cần phải nói cũng biết.

Lão tông chủ dụi mắt, nghi ngờ mình hoa mắt.

Dù sao Lục Vô Cữu đừng nói là ra ngoài dự pháp hội, ngay cả người cầu kiến hắn, chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang cũng chưa chắc đã gặp được.

Mãi đến khi người bên cạnh ba lần bốn lượt thúc giục, ông ta mới ý thức được Lục Vô Cữu thật sự đến rồi, vội vàng dẫn người nghênh đón.



Trong một ngày liên tiếp có hai vị đại Phật giá lâm, Hoành Dương Tông thật sự vẻ vang, lão tông chủ kích động đến mức nói năng lộn xộn, những người khác thì vô cùng ghen tị, họ đều thắc mắc Hoành Dương Tông sao lại gặp vận may như vậy.

Dần dần, bọn họ cũng nhận ra mùi vị.

Vị đại Phật thứ nhất đến tùy hứng, vị thứ hai thì không phải.

Chỉ thấy vị Thần Quân này thỉnh thoảng lại lướt mắt nhìn qua người bên cạnh, rõ ràng là vì người mà đến.

Mọi người có mặt đều nâng chén rượu lên, không dám nhìn nhiều.

Liên Kiều không có giác ngộ này, chỉ thấy bất ngờ, đợi pháp hội tan, nàng kéo Lục Vô Cữu đến hậu sơn đi dạo, còn khá ngạc nhiên: “Sao chàng cũng đến đây thế?”

Lục Vô Cữu giọng điệu thản nhiên như thường: “Là Thao Thiết tham ăn, nó muốn đến.”

Liên Kiều liếc mắt nhìn Thao Thiết đang ăn uống no say, nằm trên sườn núi xoa cái bụng tròn vo ở đằng xa, khẽ hừ một tiếng: “Nó được lợi rồi! Ăn còn nhiều hơn cả ta!”

Lục Vô Cữu cười khẽ: “Nàng ăn cũng không ít.”

Liên Kiều trừng mắt liếc hắn, nhưng hắn nói cũng có lý, nàng mà cứ ăn như vậy nữa, nhất định sẽ béo, thế là dứt khoát lấy nhân sâm quả Hoành Dương Tông tặng nàng chia cho Lục Vô Cữu một nửa, bảo hắn mang về cho Thao Thiết.

“Không cần, nó có.” Lục Vô Cữu thản nhiên nói.

Liên Kiều nghĩ cũng đúng, tông chủ Hoành Dương Tông đã nghĩ đến việc tặng cho nàng, đương nhiên cũng sẽ không quên Lục Vô Cữu.

Thế là nàng lại cất đồ đi, định để dành toàn bộ cho Yến Vô Song và Chu Kiến Nam.

“Lão tông chủ tuy có chút keo kiệt, nhưng con trai ông ta lại hào phóng, hái cho ta toàn là quả to mọng nước, hắn nói là do chính tay hắn hái, chàng xem, mỗi quả đều được bọc cẩn thận bằng giấy, thật chu đáo.”

Lục Vô Cữu liếc mắt nhìn: “Chính tay hái?”

“Đúng vậy.” Liên Kiều đắc ý nói, “Hắn nói hắn có mắt nhìn chọn quả tốt nhất, toàn bộ đều ngọt lại mọng nước, còn dặn ta đừng ăn quá nhiều một lần, sau này muốn ăn thì cứ đến đây.”

“Quả thật chu đáo.” Sắc mặt Lục Vô Cữu hơi trầm xuống, “Nàng muốn ăn thì sau này trồng ở hậu sơn Thần Cung là được, không cần đến đây nữa.”

Liên Kiều thấy không được: “Thổ nhưỡng Thần Cung sao có thể sánh bằng nơi này, người ta lại bằng lòng, ta đến vài lần thì sao.”

Lục Vô Cữu cười lạnh: “Thêm vài lần nữa, e rằng nàng sẽ không muốn đến Thần Cung nữa.”

“Ý chàng là gì?” Liên Kiều hoang mang.

“Nàng nói xem?” Lục Vô Cữu nhướng mày.

“Sao ta biết được! Nói chuyện nói nửa chừng, chàng thật là kỳ quái!” Liên Kiều tức giận cất nhân sâm quả đi.

Lục Vô Cữu đột nhiên cười.

Không hiểu cũng tốt, hắn tốn bao nhiêu công sức mới khiến nàng thông suốt, người khác chỉ càng khó hơn.

Hắn đưa tay xoa đầu Liên Kiều: “Ta sai rồi, ý ta là nhân sâm quả mọc chậm, nàng đến thêm vài lần nữa, e rằng cả Hoành Dương Tông đều trống trơn.”

Liên Kiều hậm hực: “Chàng nói cũng có lý, thôi vậy, vẫn là trồng nhiều ở Thần Cung đi.”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 323: Chương 323



Lục Vô Cữu nhướng mày: “Được, tất cả núi đều là của nàng, nàng muốn trồng thế nào thì trồng.”

Liên Kiều rất hài lòng, hôm nay thu hoạch khá lớn, đang định rời đi thì bị nắm tay lại.

“Đi ngay vậy sao?”

“Trời không còn sớm nữa, cha ta đang đợi.”

Sắc mặt Lục Vô Cữu rõ ràng tối sầm lại.

Liên Kiều đột nhiên hiểu ra: “Hôm nay chàng cố tình đến vì ta sao?”

Lục Vô Cữu lạnh mặt: “Nàng nói xem.”

Liên Kiều mím môi cười lớn: “Không ngờ chàng cũng có ngày hôm nay! Ta còn tưởng không ai trị được chàng chứ.”

Sắc mặt Lục Vô Cữu không được tốt lắm, Liên Kiều càng thêm đắc ý: “Lần đầu tiên gặp chàng, ta vốn định tặng chàng nhân sâm quả, lúc đó tính tình chàng rất xấu, còn không thèm nhìn ta.”

“Có sao?” Lục Vô Cữu thần sắc bình tĩnh.

Liên Kiều hừ hừ: “Không chỉ không lấy quả, đồ ta tặng chàng cũng bị chàng vứt đi, ta còn chưa tính sổ với chàng đâu! Chàng đừng tưởng ta dễ dàng bỏ qua như vậy.”

“Nói bậy, ta vứt đồ của nàng khi nào.” Lục Vô Cữu nhíu mày.

“Chàng đừng có chối!” Liên Kiều hùng hổ, “Ta tận mắt nhìn thấy, chàng vứt hết quân cờ và vỏ sò ta tặng, ngay ở hậu sơn.”

Lục Vô Cữu khựng lại: “Hậu sơn?”

“Đương nhiên! Ta nhặt hết về rồi, bây giờ vẫn còn chất đống trong phòng ta đấy.” Liên Kiều bây giờ nghĩ lại vẫn còn rất tức giận, “Nếu không thì tại sao sau đó ta không thèm để ý đến chàng nữa.”

Lục Vô Cữu trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào: “Không phải ta vứt, là Đại Quốc Sư.”

Hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện, Liên Kiều hơi sững sờ: “Vậy là, ta hiểu lầm rồi?”

Lục Vô Cữu thản nhiên ừ một tiếng.

Khí thế Liên Kiều lập tức tiêu tan, sờ sờ đầu: “Vậy… vậy thì thôi.”

“Cứ thế mà thôi sao?” Lục Vô Cữu giọng điệu nhẹ nhàng, đem lời của nàng trả lại.

Liên Kiều mặt đỏ tía tai: “Vậy chàng còn muốn thế nào?”

Lục Vô Cữu cúi người, chỉ vào môi mình.

Liên Kiều hừ hừ hai tiếng, miễn cưỡng qua loa hai cái, Lục Vô Cữu rõ ràng không hài lòng, trực tiếp đè nàng lên cây hôn sâu.

Lá cây rơi lả tả, lúc tách ra, hai má Liên Kiều ửng đỏ lan rộng. Nàng nằm nhoài trên vai Lục Vô Cữu thở nhẹ, đầu ngón tay phủi đi lá cây rơi xuống, đột nhiên nói: “Trước đây ta cũng thường tặng lá cây cho chàng, màu vàng kim, chàng còn nhớ không?”

“Nhớ.” Lục Vô Cữu thuận miệng nói.

Liên Kiều đắc ý nói: “Đó là do ta nhặt ở hậu sơn, rất nhiều, trên lá có chữ, chàng phát hiện ra chưa?”

Lục Vô Cữu khựng lại: “Ừ.”

Liên Kiều lại nghi ngờ: “Nếu đã phát hiện ra sao lúc đó chàng không có chút phản ứng nào?”

Lục Vô Cữu im lặng.

Liên Kiều đẩy hắn ra, cẩn thận đánh giá hắn một lượt: “Chàng thật sự nhìn thấy rồi? Mỗi lần ta đều nghiêm túc viết thư cho chàng bằng lá cây, chàng chắc chắn chưa từng xem kỹ đúng không?”

Lục Vô Cữu chuyển chủ đề: “Quên rồi, lâu quá rồi.”

“Trí nhớ chàng tốt như vậy sao có thể quên được?” Liên Kiều không tin, suy nghĩ một chút liền hiểu ra, “Được lắm, những thứ đó tuy không phải chàng vứt, nhưng chàng nhất định cũng không để tâm lắm, e rằng cũng chưa từng xem kỹ!”

Câu này đoán đúng được hơn nửa, Lục Vô Cữu lúc đầu quả thật không có hứng thú, chỉ thấy phiền.

“Suy nghĩ vẩn vơ.” Hắn nắm tay ho khan một tiếng, tránh không nói.

Liên Kiều càng thêm chắc chắn, nghiến răng nghiến lợi tính sổ với hắn.

Hai người ồn ào không dứt, lúc này, Thao Thiết ôm con mèo của nó nghe tiếng chạy đến, bĩu môi: “Cãi nhau ầm ĩ, vẫn là ta và Miêu Miêu tốt hơn.”

Miêu Miêu chính là con mèo Liên Kiều nhặt được hôm đó, Thao Thiết tìm chủ cho nó rất lâu, kết quả biết được chủ nhân của nó xuống núi về nhà rồi, vứt bỏ nó, nên đành phải giữ nó lại.

Hai đứa bất ngờ hợp nhau, Miêu Miêu không ngừng l.i.ế.m đầu Thao Thiết, l.i.ế.m cho cả đám lông rối bù trên đầu nó đều phẳng lì.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thao Thiết rất đắc ý, ôm mèo hừ với Liên Kiều: “Khi nào ngươi có thể dịu dàng như Miêu Miêu thì tốt rồi.”

Khóe môi Lục Vô Cữu hơi nhếch lên, nhướng mày.

Liên Kiều đang túm lấy cổ áo Lục Vô Cữu tính sổ, nghe vậy quay đầu lại, lập tức cười ha hả.

Thao Thiết thấy khó hiểu, ngẩng cằm lên: “Có gì buồn cười, Miêu Miêu rất ngoan, không giống ngươi.”

Liên Kiều càng cười to hơn, ranh mãnh lại gần: “Ngoan? Ta thấy không phải nó ngoan, mà là ngươi ngoan đấy!”

“Ngươi có ý gì.” Thao Thiết rất cảnh giác, “Ngươi đừng hòng lừa ta nữa.”

Liên Kiều búng vào đầu nó: “Ai lừa ngươi chứ, đồ ngốc! Nó l.i.ế.m đầu ngươi là để thiết lập uy tín, muốn ngươi xem nó là chủ nhân đấy!”

“Cái gì?” Thao Thiết giật mình, “Không, không thể nào, nó nhỏ hơn ta nhiều như vậy.”

“Ngươi lại không biết sao? Ta nuôi rất nhiều mèo rồi.” Liên Kiều vênh váo tự đắc, “Không tin ngươi cứ tìm người nuôi mèo mà hỏi, rốt cuộc ai là chủ nhân, ai là linh sủng.”

Thao Thiết do dự, nó đường đường là Thao Thiết đại nhân, nếu để người ngoài biết được, nó làm sao ngẩng mặt lên được.

Thế là nó ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng hoảng hốt, lôi Miêu Miêu từ trên đầu xuống.

Quả nhiên, Miêu Miêu nhìn nó với ánh mắt đầy yêu thương.

Tốt lắm! Thật sự coi mình là chủ nhân của nó rồi!

Thao Thiết tức giận túm lấy Miêu Miêu chất vấn nó: “Ta nhặt ngươi về, nếu phải làm chủ nhân thì ta là chủ nhân của ngươi, ngươi hiểu không?”

Miêu Miêu không hiểu, lại đi l.i.ế.m nó.

Thao Thiết tức giận đến mức nổi trận lôi đình, nghiêm khắc quát mắng Miêu Miêu: “Ngươi còn dám phản kháng? Có tin ta vứt ngươi đi lần nữa không?”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 324: Chương 324



Miêu Miêu hoang mang kêu meo meo, dường như rất ủy khuất.

Một người một mèo cãi nhau ầm ĩ, chẳng ăn nhập gì với nhau.

Liên Kiều cười đến đau bụng, Lục Vô Cữu cũng nhếch khóe môi: “Ngốc.”

Thao Thiết mặt đỏ tía tai, xấu hổ muốn c.h.e.c: “Nó hư, các ngươi cũng hư!”

Nói xong, nó quay đầu bỏ chạy, Miêu Miêu đuổi theo sau lưng nó l.i.ế.m láp không ngừng.

Liên Kiều cười đến đau bụng, Lục Vô Cữu liếc nàng một cái: “Nàng lại trêu nó, sau này nó nhất định sẽ cãi nhau với nàng.”

Liên Kiều cười tươi như hoa: “Cãi thì cãi, ta sợ nó chắc? Hơn nữa cãi không lại còn có chàng mà, chàng giúp ta là được rồi, chẳng lẽ chàng muốn thiên vị nó sao?”

Lục Vô Cữu cười khẽ: “Đương nhiên ta giúp nàng.”

“Vậy mới được chứ.”

Liên Kiều vui vẻ hôn lên cằm hắn một cái.



Chuyện pháp hội nhanh chóng truyền ra, Hoành Dương Tông nhất thời nổi tiếng khắp nơi, các nhà vô cùng ghen tị.

Qua chuyện này, các nhà các phái cũng học khôn, biết muốn mời Lục Vô Cữu ra mặt, phải lấy lòng Liên Kiều trước.

Liên Kiều nổi tiếng thích ăn thích chơi, vì vậy các buổi pháp hội và yến tiệc của các gia tộc đều được tổ chức ở những nơi sơn thủy hữu tình, bày ra những món ăn ngon nhất để chiêu đãi.

Cách này quả thực rất hiệu quả, Liên Kiều đã "cắn câu" đến hai nhà, và không nằm ngoài dự đoán, Lục Vô Cữu cũng có mặt.

Quả thực là thể hiện sự thiên vị ra mặt.

Cả tam giới bàn tán xôn xao, còn chưa thành hôn mà đã lộ rõ tâm tư như vậy, sau này nếu cưới nhau rồi, chẳng phải sẽ nâng niu trong lòng bàn tay sao?

Liên Chưởng Môn liếc mắt một cái đã nhìn thấu thủ đoạn gặp gỡ riêng tư này, hừ lạnh: "Giở nhiều trò thật."

Suy cho cùng, Liên Kiều chính là được sinh ra nhờ những trò này.

Cũng không thể trách ông ấy phòng ngừa đủ đường.

Sau đó, mỗi khi Liên Kiều tham gia pháp hội, Liên Chưởng Môn cũng sẽ đi cùng.

Như vậy, con đường gặp mặt của hai người lại bị cắt đứt.

Ban đêm không được gặp, những lúc khác cũng không thể gặp nhau, kế sách hiện tại, chỉ có thể nhanh chóng thành hôn.

Muốn thành hôn thì phải dọn dẹp xong tàn cuộc, Lục Vô Cữu ra tay với đám yêu quái gây rối càng thêm không nương tay, quyết tâm phải dọn dẹp xong tàn cuộc trước khi hết hạn một năm.

Mỗi lần đến Vô Tướng Tông bàn bạc việc tông môn theo định kỳ, hắn luôn trong bộ dạng phong trần mệt mỏi.

Có lẽ là vừa từ chiến trường trở về, quần áo trên người còn chưa kịp thay, không dính vết m.á.u thì cũng nồng nặc mùi m.á.u tanh, giữa mày còn lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Liên Chưởng Môn bề ngoài nghiêm khắc, nhưng thực chất lại rất mềm lòng, thấy vậy liền khuyên hắn đừng quá nóng vội, nếu một năm không xử lý xong, lùi hôn kỳ lại một chút cũng không sao.

Lục Vô Cữu thần sắc nhàn nhạt, chỉ nói hắn có thể làm được, bảo Liên Chưởng Môn cứ chuẩn bị như thường.

Liên Chưởng Môn cũng không tiện khuyên nữa.

Có một lần, hắn lại vội vàng đến, trên cánh tay còn có vết thương sâu hoắm đến tận xương, trông như bị mãnh thú cắn, m.á.u tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.

Liên Kiều lo lắng không thôi, Liên Chưởng Môn cũng không đành lòng, bèn để hắn ở lại Vô Tướng Tông để băng bó, đợi Hàn Thần Y xem qua rồi hãy đi.

Lục Vô Cữu đương nhiên đồng ý.

Liên Kiều tất nhiên là phải ở bên cạnh hắn, ban đầu nàng còn tưởng hắn thật sự bị thương nặng, cho đến khi Hàn Thần Y sờ sờ mũi, ném lại một bình kim sang dược bình thường nhất rồi rời đi, thậm chí còn ân cần đóng cửa lại... nàng mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Bị ép hỏi, Lục Vô Cữu liền gỡ bỏ thuật che mắt trên vết thương, chỉ thấy trên đó chỉ có một vết xước, thậm chí còn chẳng có mấy giọt máu.

"..."

Vết thương nhỏ như vậy, e là chậm thêm chút nữa là lành rồi chứ gì?

Liên Kiều cười khẩy: "Chàng lừa ta thì thôi đi, còn dám lừa cha ta trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu để ông ấy biết được, chàng sẽ không có kết quả tốt đâu!"

Lục Vô Cữu rất thẳng thắn: "Thì sao nào, nàng nỡ tố cáo ta sao?"

"Sao lại không nỡ, chàng lắm mưu mô nhất, toàn nói lời ngon tiếng ngọt!" Liên Kiều bực bội nói.

Tuy giọng điệu cứng rắn, nhưng chỉ cần Lục Vô Cữu nhẹ nhàng kéo một cái, nàng đã dễ dàng ngã ngồi vào lòng hắn, nụ hôn nóng bỏng liền rơi xuống.

Liên Kiều muốn trốn, hắn nắm lấy gáy nàng, áp trán lên trán nàng, hơi thở gấp gáp: "Gần hai tháng rồi không gặp nhau tử tế, lát nữa ta phải đi Nam Cương, không biết khi nào mới về."

Liên Kiều nhất thời mềm lòng, liếc nhìn ra ngoài đại điện, vành tai ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Vậy chàng nhanh lên."

Lục Vô Cữu khẽ cười, thuận thế bế nàng đứng dậy.

Không thể trì hoãn quá lâu, thời gian gấp gáp, càng thêm mãnh liệt cuồng nhiệt, may mà có thuật thanh tẩy, khi đi ra, quần áo của cả hai đều trở lại chỉnh tề, không nhìn ra chút dấu vết hỗn loạn nào.

Yến Vô Song tình cờ đi dạo gần đó, đụng mặt Lục Vô Cữu vừa băng bó xong đi ra.

Lúc gặp mặt, tuy vết thương của Lục Vô Cữu trông dữ tợn, nhưng bước đi vẫn vững vàng, thần sắc cũng khá thoải mái, gật đầu chào nàng ấy rồi đi đến tiền điện từ biệt Liên Chưởng Môn.

Không phải nói hắn bị thương nặng sao? Yến Vô Song hơi nghi hoặc, quay đầu lại nhìn thấy Liên Kiều đi ra từ bên trong, lập tức hiểu ra.

Nàng hất cằm lên, cố ý hỏi: "Vị kia, bị thương thật sự nặng như vậy sao?"

Liên Kiều chỉnh lại mái tóc rối bù, giọng nói ú ớ: "Cũng tạm."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 325: Chương 325



"Ta biết ngay là hắn đang lừa người mà." Yến Vô Song bĩu môi.

Liên Kiều ngạc nhiên: "Ngươi nhìn ra được thuật che mắt sao?"

Yến Vô Song liếc mắt nhìn cây trâm trên đầu nàng một cách đùa cợt: "Tu vi của Lục Vô Cữu cao thâm, không ai nhìn ra được thuật che mắt, nhưng ngươi có gì đó không đúng ta vẫn có thể nhìn ra được, cây trâm trên đầu ngươi rõ ràng vừa nãy không phải cài bên trái, ồ, lợi hại thật đấy, trâm cài cũng rơi ra được à?"

Liên Kiều đỏ mặt tía tai, vội vàng bịt miệng nàng lại.

Yến Vô Song lập tức giơ tay đầu hàng, cười ha hả, Liên Kiều mới chịu buông tha cho nàng ấy.

Tuy nhiên, giả vờ bị thương cũng không phải kế lâu dài, vẫn phải nhanh chóng kết thúc cuộc hỗn chiến mới được.

Còn ba tháng nữa là đến hạn một năm, Nam Cương là mảnh đất cuối cùng, cũng là nơi yêu tộc làm tổ, cực kỳ khó nhằn.

Liên Kiều đoán chừng Lục Vô Cữu chưa chắc có thể kết thúc đúng hạn.

Ai ngờ, nửa tháng sau, tin tức đại thắng từ Nam Cương đã truyền đến.

Cả tam giới đều xôn xao, cho rằng Lục Vô Cữu cố ý lập uy, chấn động lòng người.

Một thời gian, ai nấy đều lo sợ, không dám manh động nữa.

Chỉ có Liên Kiều lặng lẽ đỏ mặt, bởi vì đêm đó, cùng với tin tức đại thắng còn có một phong thư hôn ước bằng vàng óng ánh dính m.á.u được gửi đến.

Phong thư hôn ước này của Lục Vô Cữu khá phô trương, được thả xuống cùng với chiến báo.

Không ít đệ tử Vô Tướng Tông có mặt đều tận mắt chứng kiến.

Sau đó, khi nghe người ngoài than thở Lục Vô Cữu thủ đoạn tàn nhẫn, tấn công Nam Cương quá mạnh là để lập uy, mọi người đều cười thầm không nói gì.

Liên Chưởng Môn ngoài miệng không nói gì, nhưng lại cầm phong thư hôn ước dính m.á.u kia xem đi xem lại, sáng hôm sau tỉnh dậy, cuối cùng ông cũng chịu mở lời, phất tay một cái, hôn sự liền được định đoạt, ngày lành tháng tốt là mùng chín tháng chín.

Tin tức đại hôn truyền ra, người trong tam giới mới hiểu được nguyên nhân thực sự Lục Vô Cữu chinh chiến Nam Cương.

Không ít người đang đoán già đoán non về thuyết âm mưu đều ngã ngửa, đám yêu quái lớn ở Nam Cương đã đầu hàng cũng không thể tin nổi, thì ra tất cả bọn họ đều là sính lễ của Lục Vô Cữu sao?

Thao Thiết gầy sọp đi cả vòng vì mệt mỏi nửa tháng nay khi nghe được nguyên nhân này, càng thêm bi phẫn, run giọng oán trách Lục Vô Cữu quá thiên vị!

Tuy nhiên, khi nó nhìn thấy Thần Cung được Lục Vô Cữu trùng tu lại để chuẩn bị cho hôn lễ, nó mới biết thế nào là thiên vị thực sự.

Cả Thần Cung đều được tu sửa lại một lần, đặc biệt là tẩm điện, gần như được bài trí theo sở thích của Liên Kiều, có giường êm ái mà nàng thích, đặt bên cửa sổ, để nàng có thể nằm bất cứ lúc nào.

Còn có cả một kệ sách lớn, dùng để bày những thứ lỉnh kỉnh vô dụng mà nàng đã sưu tầm từ nhỏ đến lớn.

Thậm chí cả sân vườn cũng được dành riêng ra một khu đất, nói là để trồng nhân sâm quả.

Chủ nhân không có vị giác, xưa nay không quan tâm đến đồ ăn, vậy thì, nhân sâm quả này chắc chắn là trồng cho Liên Kiều rồi.

Hơn nữa, chủ nhân còn không cho nó nói chuyện này cho Liên Kiều biết, nói là muốn dành cho nàng một bất ngờ vào ngày thành hôn.

Thao Thiết ghen tị không thôi, âm thầm rơi lệ, khi gặp Liên Kiều, nó liền quay đầu đi, vênh váo tự đắc.

Liên Kiều không hiểu gì, chỉ cho là nó lại giở chứng, cũng không để ý đến nó.

Mãi cho đến khi hôn lễ gần kề, Vô Tướng Tông cũng bận rộn không thôi, Liên Kiều mới thực sự cảm nhận được mình sắp thành hôn.

May mắn thay, giới tu tiên của bọn họ không có quy củ như phàm nhân, sau khi thành hôn phải sống ở Thần Cung.

Tu vi của Liên Kiều hiện giờ đã tăng lên, việc đi lại giữa Thần Cung và Vô Tướng Tông cũng rất thuận tiện, nên nàng dự định dù sau khi thành hôn cũng sẽ thường xuyên ở lại Vô Tướng Tông, dặn dò cha nàng nhất định phải giữ lại phòng cho nàng.

Liên Chưởng Môn vốn đã không nỡ, nghe nàng nói vậy, càng thêm an ủi.

Tuy nhiên, Lục Vô Cữu lại không vui như vậy.

Nếu theo ý hắn, hắn thà rằng mỗi ngày chỉ ở bên cạnh Liên Kiều, không có bất kỳ sự quấy rầy nào mới tốt.

Nhưng Liên Kiều lại thích náo nhiệt, chắc chắn sẽ không thích như vậy.

Vì thế, hắn không nói gì, chỉ bảo Liên Kiều mở rộng căn phòng cũ ở Vô Tướng Tông ra một chút.

Ban đầu Liên Kiều còn không hiểu, sau đó mới nghĩ thông, thì ra hắn đang bám theo nàng, nàng đi đâu hắn đi đó.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, vẫn đồng ý.

Khi mở rộng, nàng liền dựa theo sở thích của hắn, lén lút thêm vào phòng một chiếc bàn gỗ đàn hương đơn giản, một văn phòng tứ bảo và cả một kệ sách, đồng thời nghiêm cấm Chu Kiến Nam tiết lộ, định bụng sẽ dành cho hắn một bất ngờ.

Tuy nhiên, khi cả hai bên đang hừng hực khí thế, thì Liên Thị ở Kỳ Sơn lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Gia chủ hiện tại của Liên Thị, cũng chính là ông của Liên Kiều bị bệnh, hơn nữa bệnh tình còn không nhẹ.

Liên lão gia chủ lúc trẻ từng ngăn cấm chuyện tình cảm của con trai, nhưng sau đó không chịu nổi việc con trai mình thà rằng từ bỏ tất cả, đành phải chấp nhận mẹ của Liên Kiều.

Hơn nữa, Liên lão gia chủ là người quyết đoán, sau khi chấp nhận, cũng không cho phép người khác nói ra nói vào, còn đón bọn họ về Kỳ Sơn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 326: Chương 326



Vì vậy, sau này tuy quan hệ giữa mẹ Liên Kiều và Liên Thị ở Kỳ Sơn không tính là quá tốt, nhưng cũng không bị ủy khuất nữa.

Vị ông nội này đối với Liên Kiều càng là nâng niu như châu như ngọc từ nhỏ, mỗi lần Liên Kiều bị đánh, chỉ cần nhào vào lòng ông nội, người bị đánh sẽ thành cha nàng.

Bởi vậy, Liên Kiều rất kính yêu vị ông nội này, nghe tin ông bệnh nặng, liền tức tốc chạy đến.

Lần này bệnh tình của Liên lão gia chủ đến dữ dội, là do trúng độc cũ khi còn trẻ đi săn yêu quái tái phát, cộng thêm tuổi già sức yếu.

Hàn Thần Y chỉ có ba phần nắm chắc cứu được người, trừ phi có thể tìm được Thiên Sơn Tuyết Thiềm.

Hầu như tất cả đệ tử của Liên gia đều được phái đi, Liên Kiều đương nhiên cũng đi, còn chuyện hôn sự, nàng đã hoàn toàn không còn tâm trí để ý, chỉ nhắn tin cho Lục Vô Cữu nói nếu không được thì hoãn lại.

Nàng không ngờ rằng, trên đường đi tìm Thiên Sơn Tuyết Thiềm càng ngày càng có nhiều người.

Hỏi kỹ mới biết, thì ra những người này đều tự nguyện giúp đỡ sau khi nghe tin tức.

Mà những tin tức này, chính là từ Thần Cung truyền ra.

Giờ đây Thần Cung đang trên đà phát triển, mọi người đang loay hoay tìm cơ hội để thể hiện, vậy là tốt rồi, đây chẳng phải là cơ hội lớn sao? Thế là tất cả mọi người đều đi tìm Tuyết Thiềm đã thất lạc này.

Liên Kiều nhất thời cảm thấy lẫn lộn.

Nhưng người đông quả thực sức mạnh lớn, chỉ trong ba ngày, Thiên Sơn Tuyết Thiềm trong truyền thuyết đã thất lạc nghìn năm đã có tin tức.

Vì vậy, các đệ tử Liên gia bao gồm cả Liên Kiều lại được gọi về, trơ mắt nhìn Liên lão gia chủ uống thuốc, tỉnh lại.

Qua chuyện này, cả trên dưới Liên Thị đều có ấn tượng tốt với Lục Vô Cữu, Liên lão gia chủ càng khen ngợi Liên Kiều sáng suốt, hết lời ca ngợi Lục Vô Cữu.

Liên Kiều gãi gãi đầu, khi gặp riêng Lục Vô Cữu, ngượng ngùng cảm ơn hắn vài câu.

Lục Vô Cữu nâng cằm nàng lên: "Chỉ nói miệng là đủ rồi sao?"

Liên Kiều miễn cưỡng vòng tay qua cổ hắn, hôn hắn một trận ra trò.

Hôn đến khi môi nóng rát, nàng mới dừng lại: "Bây giờ thì đủ rồi chứ?"

"Cũng tạm." Lục Vô Cữu sờ sờ khóe môi, tạm thời buông tha cho nàng.

Tuy nhiên, Tuyết Thiềm này rất hiếm, nghe nói là do một người thuộc tộc Hồ Ly quy thuận Lục Vô Cữu tìm được.

Liên Kiều không muốn nợ ân tình của người khác, ông nội nàng cũng không muốn nàng chưa cưới đã chịu thiệt, liền bảo nàng bóng gió hỏi Lục Vô Cữu rốt cuộc đã cho người này cái gì, để bọn họ trả lại.

Ai ngờ, hỏi một hồi, Lục Vô Cữu chỉ cười như không cười: "Không hoàn toàn là vì ông nội nàng, cũng là vì hôn sự."

Liên Kiều ngẩn người một lúc mới hiểu ra, nếu lần này ông nội nàng không qua khỏi, nàng phải chịu tang ba năm.

Ba năm này cấm tất cả hỷ sự, đương nhiên cũng không thể thành hôn.

Vì vậy, nói cho cùng, Lục Vô Cữu căn bản là sợ trì hoãn hôn lễ chứ gì!

Biết được nguyên nhân thực sự, Liên Kiều đ.ấ.m Lục Vô Cữu mấy cái.

Lục Vô Cữu thấp giọng nói: "Dù sao thì ông nội nàng cũng đã được cứu, hôn lễ cũng có thể diễn ra như bình thường rồi chứ?"

Liên Kiều cười khẩy: "Chưa chắc đâu, còn một tháng nữa, nhỡ lại xảy ra chuyện gì thì sao?"

Lục Vô Cữu day day mi tâm, bịt miệng nàng lại, không cho nàng nói gở nữa.

Nhưng may mắn thay, tháng cuối cùng cuối cùng cũng sóng yên biển lặng, bình an vô sự.



Ngày đại hôn mùng chín tháng chín cuối cùng cũng đã đến.

Thần Quân duy nhất trên đời thành hôn với con gái của Chưởng môn Vô Tướng Tông, hôn lễ xa hoa, đủ để được ghi vào sử sách tam giới.

Tất cả những người tham dự đều bàn tán sôi nổi suốt nhiều ngày, sau này khi xem hôn lễ của ai, đều cảm thấy kém hơn một chút.

Ngày cử hành hôn lễ, trên chín tầng mây, hào quang vạn trượng.

Giờ lành vừa đến, tiên nhạc tấu lên. Chuông khánh hòa âm, trầm hùng du dương, như tuôn chảy từ ngân hà chín tầng trời, lại như tiếng vọng từ thời xa xưa truyền đến, tuyệt không phải tiếng đàn sáo nhân gian có thể so sánh được.

Tiếng nhạc du dương, hàng trăm tiên đồng tiên nữ nối đuôi nhau đi ra, bước chân nhẹ nhàng, y phục bay phấp phới, tay cầm các loại kỳ trân dị bảo, chia làm hai hàng mở đường.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chẳng mấy chốc, cỗ xe do tám con Tẩu Ngô kéo xuất hiện từ trên mây, phía sau, mười hai vị thần quan và ba mươi sáu vị Yêu Tướng áp trận, thể hiện đủ mặt mũi.

Ngay cả Thao Thiết cũng ăn vận đặc biệt vui mừng gặp ai cũng cười híp mắt, vô cùng đáng yêu, chiếc chuông trên cổ con mèo nhỏ mà nó đang ôm cũng được thay bằng dây đỏ.

Lục Vô Cữu hôm nay càng thêm tuấn tú dị thường, hiếm khi thay y phục gấm đỏ tươi, thắt lưng ngọc bội, đầu đội quan ngọc, ánh mắt sâu thẳm, tiên khí ngập tràn, mỗi bước chân đều nở hoa sen, đạp mây mà đến, khiến người ta không thể rời mắt.

Khi Liên Kiều xuất hiện, xung quanh càng vang lên những tiếng hít thở lạnh.

Liên Kiều trước đây năng động, ăn mặc luôn gọn gàng sạch sẽ là chủ yếu, hôm nay đặc biệt long trọng, cuối cùng cũng để mọi người biết được thế nào là trang điểm nhạt hay đậm đều xinh đẹp.

Trùng hợp là, lần trang điểm này của nàng lại giống với lần thành hôn trong bức tranh đá, đầu đội mũ phượng vàng, đính ngọc trai Nam Hải, chuỗi ngọc buông xuống leng keng, trên người mặc hỷ phục bằng sa mỏng do tộc người cá Nam Hải đặc biệt may, thêu hình chim phượng hoàng bay lượn, sống động như thật, đường kim mũi chỉ tinh xảo, như thể sắp sửa phá y phục mà ra.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 327: Chương 327



Trong tay cầm một chiếc quạt hợp hoan, được làm từ tơ tằm băng nghìn năm, mờ ảo, che khuất một nửa, mơ hồ thấy được gương mặt trang điểm xinh đẹp phía sau chiếc quạt.

Hai người đứng cạnh nhau, càng thêm đẹp mắt, mãn nhãn vô cùng.

Mọi người thầm than trong lòng, chưa nói đến tu vi, chỉ riêng dung mạo, trên đời thật khó tìm được một đôi tiên nhân nào xứng đôi vừa lứa hơn hai người họ.

Giữa không khí hân hoan và tiếng chúc mừng như sóng dậy, chỉ có Liên Chưởng Môn khóe mắt ươn ướt, lặng lẽ quay đầu lại ở nơi không người, dùng tay áo lau nhẹ khóe mắt.

Nhưng thấy Liên Kiều vui vẻ, ông cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Lục Vô Cữu khi đưa nàng lên kiệu, dặn dò vài câu đầy ẩn ý.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu đương nhiên không có gì không đồng ý.

Chẳng mấy chốc, Liên Kiều đã được đón về Thần Cung.

Sau đó, hai người bái thiên địa, một lạy, trời đất chứng giám, hai lạy, núi sông cộng hưởng, ba lạy, tiên yêu cùng chứng giám, biển mây cuồn cuộn.

Ban đầu Liên Kiều còn khá phấn khích, nàng thích làm đẹp, đi đến đâu cũng nhận được một tràng tiếng trầm trồ và xuýt xoa, đương nhiên đắc ý vô cùng.

Nhưng sau đó, nghi lễ hôn lễ dài dòng và rườm rà, chiếc mũ miện vàng trên đầu khiến nàng mỏi cổ, dù có đẹp đến đâu, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng lại nắm tay Lục Vô Cữu, hỏi hắn còn bao lâu nữa mới kết thúc.

Lục Vô Cữu nhỏ giọng nói sắp rồi, bảo nàng gắng nhịn thêm chút nữa.

Liên Kiều cứ như vậy bị dỗ dành, mãi cho đến khi trời tối, nghi lễ dài dòng mới chính thức kết thúc.

Lúc được dìu về tẩm điện, Liên Kiều mặc kệ thị nữ ngăn cản, giật phăng trâm vàng mũ phượng xuống, ngã vật ra giường, than thở một tiếng, cuối cùng cổ của nàng cũng được thoải mái.

Thị nữ khuyên nàng tạm thời nhịn thêm chút nữa, ít nhất đợi Thần Quân trở về rồi hãy tháo, nhưng Liên Kiều mặc kệ, không chỉ tháo mũ miện, ngay cả y phục nặng nề cũng cởi ra, chỉ mặc độc một lớp áo trong màu đỏ.

Khi nhìn thấy đồ vật mới được thêm vào, nàng khẽ hừ một tiếng, xem ra Lục Vô Cữu vẫn còn chút lương tâm, tạm thời tha thứ cho hắn tội lừa gạt ban ngày.

Nằm một lúc, lại bò dậy tìm đồ ăn.

Trùng hợp thay, đúng lúc này, người của thiện phòng bưng tới, dâng lên những món ăn nóng hổi: bánh sữa hấp đường, bánh bao nhân thịt cua nhỏ, kem phục linh, bánh bột sắn dây...

Thị nữ lúc này mới hiểu, Thần Quân e là đã sớm liệu được tính tình của vị này, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng từ trước.

Còn gì để nói nữa chứ, một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện chịu, quả đúng là trời sinh một cặp.

Liên Kiều nhìn thấy những món ăn này, mắt cười cong cong, oán khí đối với việc Lục Vô Cữu lừa nàng ban ngày cũng giảm đi không ít.

Nàng ăn uống thả ga, món nào cũng ăn không ít, ngoài những món ăn thường thấy này, còn có một bình ngọc bích.

Thị nữ nói đây là do Thần Quân đặc biệt chuẩn bị, mùi vị cực kỳ ngon.

Liên Kiều chưa từng nếm thử, tò mò nổi lên, rót cho mình một chén nếm thử, quả nhiên, vị ngọt tươi mát, rất ngon miệng.

Nàng uống liền một hơi nửa bình, không chỉ thỏa mãn, mà cả sự mệt mỏi toàn thân cũng tan biến hết, linh khí dồi dào, thần thái sáng láng.

"Xem ra, nước này không chỉ ngon miệng, mà linh khí cũng rất nồng đậm."

Liên Kiều khá hài lòng, hoàn toàn không nhận ra việc tân hôn mà cần tinh lực dồi dào để làm chuyện gì.



Lục Vô Cữu trở về sớm hơn nàng tưởng, lúc hắn vào cửa, Liên Kiều vừa ăn xong.

Nàng giật mình: "Sao lại về sớm vậy? Bọn họ lại chịu thả chàng sao?"

"Say rồi thì đương nhiên phải thả, hơn nữa, Chu Kiến Nam cũng giúp đỡ cản một chút."

Lục Vô Cữu xoa xoa mi tâm, vừa nói, Liên Kiều liền ngửi thấy mùi rượu.

Nhưng bước chân Lục Vô Cữu vững vàng, ánh mắt sáng quắc, nhìn thế nào cũng không giống say rượu.

Liên Kiều liếc nhìn sắc trời bên ngoài, vội vàng chuyển chủ đề, nói: "Hôm nay đại hôn, buổi tối Thiên Ngu cũng phái người đưa lễ vật tới, này, chàng không mở ra xem sao?"

Nàng chỉ vào một chiếc hộp gỗ tinh xảo trên bàn, ánh mắt Lục Vô Cữu quả nhiên chuyển qua đó.

Nhưng rất nhanh, hắn lại quay lại.

"Không cần, không xem cũng biết."

Liên Kiều không tin: "Thật sao? Vậy chàng nói xem bên trong là gì."

Lục Vô Cữu nói ra hai chữ: "Y phục."

Liên Kiều nghi ngờ: "Không thể nào, ngày đại hôn mà bọn họ lại tặng thứ này sao?"

Lục Vô Cữu vẻ mặt bình tĩnh: "Nàng mở ra xem sẽ biết."

Để đề phòng hắn giở trò, Liên Kiều cố ý ôm hộp quay lưng lại, mở ra xem, quả nhiên, bên trong là một bộ y phục màu đỏ.

"Sao chàng biết?"

Lục Vô Cữu không có gì biểu cảm, trước đây mẫu hậu hắn cũng vậy.

Trước kia hắn chẳng có gì cả, cho nên cảm thấy được một bộ y phục do mẫu hậu tự tay may đo đã rất mãn nguyện, thậm chí không tiếc bịa chuyện nói dối, chỉ để có thể ở bên mẫu hậu thêm một khắc.

Sau khi có Liên Kiều, hắn mới phát hiện tình yêu gửi gắm trong những bộ y phục này thật nông cạn.

Sau khi Lục Khiếu bị bắt, hắn không xuống tay g.i.e.c hắn, coi như đã trả ơn nghĩa.

Sau đó, phụ hoàng mẫu hậu cũng từng đến Thần Cung, Lục Vô Cữu không gặp, đợi một ngày rồi họ tự rời đi.

Cho nên, lần này đại hôn họ đưa y phục tới, hắn không hề bất ngờ.

Bọn họ có lẽ là cảm kích, có lẽ là áy náy, có lẽ lại có yêu cầu khác...
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 328: Chương 328



Lục Vô Cữu giơ tay đậy nắp hộp lại: "Không quan trọng nữa."

"Cũng đúng, dù sao cũng đã qua rồi."

Liên Kiều gãi gãi đầu, đoán chừng chuyện bộ y phục này gợi lên không phải là chuyện vui gì, dứt khoát ôm hộp sang một bên, thậm chí còn kéo một tấm vải che lại một cách chu đáo, mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng hộp vừa đặt xuống, eo nàng đã bị ôm lấy, lưng bị hơi thở ấm áp bao phủ.

Lục Vô Cữu ôm nàng, ôm rất chặt.

Thị nữ bên cạnh thấy cảnh này đều cúi đầu, liếc mắt ra hiệu cho nhau lui xuống.

Liên Kiều dự cảm đêm nay sẽ không dễ dàng gì, huống chi bây giờ mới chỉ là giờ Tuất, nàng vùng vẫy: "Chàng còn chưa tắm rửa!"

Trong nháy mắt, Lục Vô Cữu thi triển thuật thanh tẩy.

"..."

Liên Kiều im lặng, nàng đảo mắt: "Không được, hôm nay ta mệt lắm rồi, hay là chúng ta chơi xúc xắc đi, xúc ra mấy điểm thì làm mấy lần, thế nào?"

Lục Vô Cữu hơi nhíu mày: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến trò này?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Chơi thôi mà, chàng không dám sao?" Liên Kiều cố ý kích hắn.

Đây là chủ ý của Yến Vô Song, để tránh cho nàng quá thiệt thòi, xúc xắc đã được giở trò, bên trong nhét cổ trùng, nàng muốn mấy điểm thì có thể sai khiến cổ trùng tung ra mấy điểm.

Lục Vô Cữu giỏi nhất là hành hạ người, luôn làm nàng đến mức suy sụp, Liên Kiều không thể để hắn tiêu hao cả đêm, quyết tâm tung ra một điểm để một lần là xong.

Lục Vô Cữu xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: "Cũng được."

"Chàng nói rồi đấy, không được nuốt lời."

Liên Kiều mừng rỡ như điên, cố gắng kìm nén khóe miệng, bước nhanh đến bên hòm của hồi môn lấy xúc xắc ra, "Nào nào nào, ta tung, chàng xem kỹ đấy."

Nói xong, không đợi Lục Vô Cữu từ chối, nàng liền hào hứng lắc mạnh bát xúc xắc.

Nhưng khi nàng mở bát xúc xắc ra, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng.

"Không phải, sao lại là năm điểm?"

"Xúc xắc này vốn có sáu số, sao không thể là năm?" Lục Vô Cữu kéo dài giọng, "Hình như nàng rất bất ngờ? Chẳng lẽ đã giở trò trước rồi sao?"

Liên Kiều cười gượng hai tiếng: "Sao có thể! Ta, ta chỉ là không ngờ thôi, không được, cái bàn này quá không bằng phẳng, lần này không tính, ta muốn đổi chỗ khác!"

"Được." Tâm trạng Lục Vô Cữu ngược lại rất tốt.

Liên Kiều bèn ôm bát xúc xắc ngồi xổm xuống đất, chắp tay cầu nguyện một lúc rồi lại tung bát xúc xắc ra.

Ai ngờ, lần này càng ngớ người hơn.

Nàng vậy mà lại tung ra sáu điểm!

Lục Vô Cữu khẽ cười: "Ồ, hóa ra là do vừa rồi chưa đủ, sáu lần, cũng được."

"Chàng nói bậy!" Liên Kiều thẹn quá hóa giận, "Chẳng lẽ là… chàng giở trò rồi đúng không?"

Lục Vô Cữu nhếch môi: "Ngay trước mắt nàng, ta có thể giở trò gì?"

Liên Kiều nghĩ cũng đúng, dù sao cổ trùng này theo như lời Yến Vô Song nói là một loại cổ rất khó khống chế, trừ phi biết thuật chú khống chế nó.

Trong thời gian ngắn Lục Vô Cữu tuyệt đối không thể phát hiện, chắc là... chỉ là nàng quá xui xẻo.

Liên Kiều tiếp tục giở trò vô lại, cứng cổ gào lên: “Chỗ này cũng không bằng phẳng, không được, ta muốn đổi lại lần nữa!"

Lòng kiên nhẫn của Lục Vô Cữu không còn nhiều: "Được, lần cuối cùng, dù là mấy điểm, cũng không được nuốt lời nữa."

"Biết rồi biết rồi."

Liên Kiều ôm bát xúc xắc lại chuyển đến bên giường, âm thầm cảnh cáo cổ trùng không được sai sót, sau đó yên tâm tung ra lần nữa.

Ai ngờ, lần này càng bất ngờ hơn, chỉ thấy xúc xắc này không biết vì sao lại nứt làm đôi, hai mặt có điểm số vừa vặn quay lên trên, một mặt là "sáu điểm", mặt kia là "một điểm", cộng lại bảy điểm, vậy mà còn nhiều hơn lần trước một điểm!

Lục Vô Cữu nhướn mày: "Ồ, hóa ra sáu lần cũng không đủ, nàng muốn bảy lần sao? Nói thẳng ra là được, cần gì phải phiền phức như vậy."

Liên Kiều nhặt lên xúc xắc đã nứt làm đôi, ngây người đứng một lúc, đột nhiên tỉnh táo lại.

Không đúng, sao nàng có thể thất bại ba lần liên tiếp, nhất định là Lục Vô Cữu giở trò!

"Rõ ràng là chàng, chàng lại lừa ta!" Liên Kiều tức giận ném xúc xắc, "Có phải chàng đã làm gì cổ trùng rồi không?"

Lục Vô Cữu mỉm cười: "Ở đây còn có cổ trùng sao? Hóa ra người giở trò là nàng?"

Liên Kiều lúng túng: "Là ta thì sao, không phải là không thành công sao, chắc chắn là chàng, âm thầm thao túng xúc xắc, nói, chàng rốt cuộc đã nhìn thấu bằng cách nào?"

Lục Vô Cữu xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: "Muốn biết sao? Lại gần một chút, ta sẽ nói cho nàng biết."

Liên Kiều quả thực tò mò, bèn tiến lại gần, ai ngờ vừa đi đến bên cạnh đã bị hắn ôm eo nắm cằm hôn lên.

Lục Vô Cữu không còn kiên nhẫn đùa giỡn với nàng như vừa rồi nữa, linh hoạt kéo mở thắt lưng, ôm eo nàng từng bước ép sát về phía sau, còn chưa đến giường đã không đợi được nữa, nhấc một chân nàng lên đè xuống, Liên Kiều bất ngờ không kịp đề phòng, câu hỏi liền đứt ngang trong cổ họng.

Thị nữ canh giữ ở ngoài cửa, vốn đang bị trò hề vô lý của Liên tiên tử chọc cười, định tiếp tục nghe nữa, thì đột nhiên, trong phòng im bặt.

Hai người nhìn nhau, nín thở ngưng thần, biết chắc chắn là Thần Quân đã hạ kết giới cách âm rồi, bèn đồng loạt cúi đầu, không dám nghe thêm nữa.

Tiền điện tiếng đàn sáo không dứt, suốt đêm không ngủ, các yêu tướng và tu sĩ chè chén say sưa, Thao Thiết cũng được phép uống một chút rượu trái cây, tiếc là tửu lượng của nó quá kém, một chén đã gục, lảo đảo say xỉn, lại bị Miêu Miêu thừa cơ lẻn vào, l.i.ế.m láp lông trên đầu nó.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 329: Chương 329



Lúc rạng đông, Thao Thiết nửa tỉnh nửa mê, sờ thấy tóc ướt sũng liền tức giận, đuổi theo Miêu Miêu dạy dỗ, hai đứa một đường đuổi nhau đến tận phòng tân hôn, Miêu Miêu cùng đường liền nhảy vào trong từ cửa sổ.

Hai thị nữ không ngăn được, sợ đến mức chân tay mềm nhũn, nhưng lại không dám đẩy cửa vào, may mà Lục Vô Cữu nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng kéo một tấm chăn che kín mình và Liên Kiều.

Liên Kiều đang nóng đến mức mơ màng, đột nhiên bị che lại, khó chịu đẩy ra, nhưng khi đối diện với một đôi mắt mèo xanh biếc ngây thơ, hồn vía suýt chút nữa bay mất, vội vàng ôm chặt lấy Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu hít sâu một hơi, một ánh mắt sắc bén bay tới, Miêu Miêu bị dọa đến mức kêu meo meo, nhanh chóng lộn ngược ra ngoài từ cửa sổ.

Hai thị nữ lau mồ hôi, chân cũng mềm nhũn, Thao Thiết hoàn toàn không nhận ra có gì không ổn, tiếp tục đuổi theo Miêu Miêu.

Một màn náo loạn qua đi, Lục Vô Cữu lại bất ngờ kết thúc sớm, Liên Kiều chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, quyết định ngày mai phải cảm ơn Miêu Miêu.

Nàng vui vẻ, sắc mặt Lục Vô Cữu lại đen hơn bao giờ hết.

Liên Kiều che miệng cười: "Đã nói rồi, đã đủ số lần rồi, chàng không được nuốt lời!"

Lục Vô Cữu mặt mày sa sầm, nghiêng đầu hôn lên môi nàng, lần này Liên Kiều không mắc mưu nữa, trực tiếp chui vào trong chăn, quấn chặt lấy mình, không cho hắn chạm vào chút nào.

Lục Vô Cữu thở dài: "Thôi, không phải nóng ra mồ hôi sao? Ta ôm nàng đi tắm."

Liên Kiều quả thực khó chịu, cánh tay mềm nhũn vòng lên cổ hắn, để hắn ôm đi suối nước nóng.

Xuống nước rồi, nàng mới phát hiện không chỉ trong phòng được thêm vào không ít đồ vật liên quan đến nàng, mà ngay cả suối nước nóng ở hậu viện cũng được mở rộng gấp đôi.

Suối nước nóng ban đầu đã đủ lớn rồi, sao hắn lại còn mở rộng nữa?

Liên Kiều hỏi Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu chỉ cười cười, không nói gì.

Liên Kiều mệt mỏi rã rời, hắn không nói, nàng cũng không có sức lực hỏi thêm, tránh xa hắn, trốn đến một góc xa nhất, dựa vào thành bể ngâm mình để giải tỏa mệt mỏi.

Vừa ngâm, nàng vừa cảnh giác liếc nhìn Lục Vô Cữu, đề phòng hắn lại giở trò.

Nhưng có lẽ là do bị mèo dọa sợ, hôm nay Lục Vô Cữu lại rất an phận.

Liên Kiều thật sự mệt mỏi, bèn nằm úp sấp trên thành bể nghỉ ngơi.

Lúc mơ màng, dường như có thứ gì mềm mại quấn lấy cổ chân, hơi ngứa, lại có chút lạnh.

Nàng đạp đạp, tưởng là rong nước, lại nghĩ, trong suối nước nóng làm gì có rong nước?

Chẳng lẽ là Lục Vô Cữu, nhưng tay hắn không mềm, cũng không lạnh.

Liên Kiều nghi hoặc ngáp một cái, cúi đầu nhìn xuống, lập tức ngây người.

Chỉ thấy trong làn nước trong vắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Vảy khắp người, ánh lên chút ánh sáng, là đuôi rồng…

Một cái đuôi rồng màu đen, cực kỳ to đang quấn chặt lấy bắp chân trắng nõn của nàng, càng siết càng chặt, chậm rãi leo lên trên.

Đầu rồng thì vòng ra trước mặt nàng, đôi mắt vàng kim, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Liên Kiều nào đã từng gặp phải tình huống này, mặt đỏ bừng: "Sao… sao chàng lại biến thành thế này?"

"Uống rượu vào, ma khí kích động, hóa thành nguyên thân càng dễ khống chế hơn."

Con rồng kia mở miệng nói, giọng nói vẫn là giọng trầm thấp của Lục Vô Cữu.

Liên Kiều nghe thấy giọng nói quen thuộc liền thả lỏng hơn một chút, không còn sợ hãi như vậy nữa.

Nhưng vẫn cảm thấy hoang mang.

"Vậy chàng tự khống chế đi, ta về trước."

Lục Vô Cữu lại không buông: "Nàng ở lại với ta."

Hắn hóa thành nguyên thân dường như có chút xa lạ, bá đạo lại dịu dàng, nhất là đôi mắt màu vàng nhạt kia, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc.

Hơn nữa, một rồng một người, thật sự có chút kỳ quái.

Liên Kiều cố gắng vùng vẫy, càng kéo, thân rồng càng quấn chặt lấy nàng, trắng đen xen kẽ, hơi có chút quỷ dị.

Vảy thô ráp cọ xát qua cơ thể nàng, tạo cảm giác kỳ lạ, nàng khẽ cắn môi.

Lục Vô Cữu thấp giọng nói: "Nàng sợ ta?"

Liên Kiều trời không sợ đất không sợ, mặc dù có chút sợ hãi, cũng tuyệt đối không thể thừa nhận.

Nàng cứng miệng: "Làm sao có thể, chỉ là hơi không quen thôi."

Lục Vô Cữu liếc mắt một cái đã nhìn thấu: "Đợi lát nữa sẽ quen thôi, nàng có thể sờ thử."

Phải nói là, Liên Kiều còn chưa từng nhìn thấy nguyên thân của Lục Vô Cữu ở khoảng cách gần như vậy bao giờ, nhất thời cũng có chút tò mò, nàng thử đưa tay sờ lên đầu hắn.

Cảm giác hơi lạnh, cứng rắn, nhưng hơi thở lại rất ấm áp.

Sờ hai cái không còn sợ nữa, nàng lại vuốt dọc theo thân rồng xuống, vảy đen bóng xếp khít nhau, ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt, hơi thô ráp, nhưng chất liệu lại cực kỳ tốt.

Liên Kiều dần dần thích thú, thỉnh thoảng lại chọc hắn một cái.

Khi ngón tay mềm mại rơi vào trước n.g.ự.c hắn, nàng phát hiện chính giữa thiếu một mảnh, xung quanh còn hơi nhô lên, đầu ngón tay dừng lại: "Chỗ này vốn là vảy hộ tâm sao?"

Lục Vô Cữu khẽ ừ một tiếng.

Cả người toàn vảy xinh đẹp vậy mà lại thiếu mất một mảnh, thật sự có chút đáng tiếc, Liên Kiều thấy nghẹn ở ngực, áp má lên đó: "Vẫn còn mọc lại được không?"

"Không được nữa." Giọng Lục Vô Cữu trầm ổn, "Nhưng mà, bây giờ cũng không sao nữa."

Liên Kiều an ủi được một chút, v**t v* theo vảy của hắn, hứng thú bừng bừng.

Đột nhiên, vuốt đến một chỗ, vảy hơi nhô lên, nhìn rất không bằng phẳng.
 
Back
Top Bottom