Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 170



Liên Kiều bực bội liếc hắn: “Cần ngươi nhắc nhở sao? Cho dù là rồng thật, ta cũng chưa chắc đã đánh không lại.”

Lục Vô Cữu nhướng mày, không phủ nhận cũng không khẳng định.

Sau khi tàn ảnh con rồng này biến mất, tiếng rồng gầm trong hang liền hoàn toàn biến mất. Chỉ thấy giữa hang động treo một cây Hóa Long Thảo giống như cây Long Thuyền Lan, nụ hoa đang nở rộ.

“Chẳng lẽ, thật sự giống như Chu Tĩnh Hoàn đã nói, tiếng rồng gầm ban ngày nghe thấy chỉ là tàn ảnh do Hóa Long Thảo này phát ra khi nở hoa?”

Lục Vô Cữu nhìn quanh bốn phía rồi thản nhiên nói: “Nhìn trong hang động, đúng là như vậy.”

Chu Kiến Nam kinh ngạc: “Trước đây ta cũng từng nghe mẹ nhắc đến Hóa Long Thảo, nói đây là loại thảo dược mà Long tộc cần dùng khi lần đầu hóa hình, có thể biến rồng thành người. Hắc long vốn đã hiếm thấy, vừa rồi con kia không biết là thần nào…”

Dù Chu Kiến Nam đọc nhiều sách vở, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra.

Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vào cây Hóa Long Thảo đang từ từ nở rộ trước mặt, im lặng không nói, như đang suy nghĩ điều gì.

Liên Kiều nói: “Chuyện này không vội, về rồi hãy nghĩ. Chỉ là một tàn ảnh thôi, cũng không biết đã c.h.ế.t bao lâu rồi. Còn bộ xương nửa người nửa rồng kia khá kỳ quái, vẫn nên tìm xem có thứ gì tương tự không.”

Lục Vô Cữu vẫn đứng im, Liên Kiều thầm mắng hắn quá giữ hình tượng, bèn tự mình tìm kiếm khắp nơi. Thế nhưng trong hang động này ngoài Hóa Long Thảo ra không còn gì khác, tìm ra ngoài cũng không thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào.

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: “Đến giờ nàng vẫn chưa nhìn ra sao? Nàng nghĩ rằng vị sư huynh tốt bụng của nàng thật sự sẽ tốt bụng như vậy, nàng nói năng dịu dàng nũng nịu một chút là hắn sẽ dẫn nàng đi xem linh thực bí mật không ai biết sao?”

Liên Kiều trầm ngâm: “Ý ngươi là, sư huynh cố ý mượn gió bẻ măng, để chúng ta nghe thấy tiếng rồng gầm, dẫn dụ chúng ta đến đây vào tối nay?”

Lục Vô Cữu lạnh nhạt nói: “Không để nàng tận mắt chứng kiến, nàng sẽ không cam lòng. Vị Chu sư huynh này của nàng thủ đoạn tàn nhẫn, không hề quan tâm đến tình nghĩa ngày xưa, sau này tốt nhất nàng đừng qua lại với hắn nữa.”

Nghe ý này là hắn đã sớm nhận ra Chu sư huynh ban ngày có gì đó không ổn?

Nàng vốn định phản bác, nhưng nghĩ lại dọc đường đi toàn những linh thực tà môn, thật sự không thể tự lừa mình dối người, bèn buồn bực, không nói gì nữa.

Tìm kiếm thêm một hồi, thật sự không phát hiện ra gì, Liên Kiều mới quyết định rời đi.

Chu Kiến Nam giữ vững tư tưởng đã đến rồi thì không thể tay không trở về, mở túi Càn Khôn ra, quyết định hái một ít thứ mà trước đây vẫn luôn ao ước.

Linh hoa linh thảo bị hắn hái một đống, Liên Kiều cuối cùng cũng không còn oán niệm sâu đậm nữa.

Thế nhưng vui quá hóa buồn, lúc hái Thổ Chân Thảo, Chu Kiến Nam không cẩn thận bị lá cây sắc nhọn của nó cứa một đường, lập tức ngây người.

“Hỏng rồi, trúng chiêu rồi!”

“Thổ Chân Thảo?” Yến Vô Song hứng thú nổi lên, muốn thử xem Thổ Chân Thảo này có thật sự thần kỳ như vậy không, bèn hỏi: “Ngươi là Chu Kiến Nam?”

Chu Kiến Nam không muốn mở miệng, nhưng vẫn bị ép nói ra: “Phải.”

Yến Vô Song nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của hắn liền cười lớn, nhìn Liên Kiều, nàng lại hỏi: “Khẩu lệnh mở túi đựng linh thạch của ngươi là gì?”

Chu Kiến Nam trừng mắt nhìn nàng, nhưng giọng nói lại không tự chủ được: “Thiên Địa Huyền Hoàng.”

Yến Vô Song lẩm bẩm ba lần, quả nhiên mở được túi, nàng nhìn vào bên trong, linh thạch không ít, chắc là mẹ hắn lén cho thêm.

Liên Kiều nhớ tới chuyện lần trước chân hắn bị thương đã tiêu hết toàn bộ tích lũy của nàng, liền giật lấy túi: “Ồ, nhiều tiền thế này, vậy tiền của ta cũng nên trả cho ta rồi chứ?”

Chu Kiến Nam nhìn nàng đổ một nửa ra như thổ phỉ, lòng đau như cắt. Lúc này, nữ thổ phỉ Yến Vô Song lại nhướng mày: “Nhà ngươi giàu như vậy, lần này chắc chắn ngươi không chỉ mang theo một túi, nói mau, còn linh thạch nào khác không?”

Chu Kiến Nam bịt chặt miệng, nhưng không ngăn được uy lực của Thổ Chân Thảo, đem chuyện mình giấu cả một túi Càn Khôn nói hết ra.

Yến Vô Song ngẩn người: “Tốt lắm, dám lén giấu nhiều tiền như vậy, sau này sẽ dựa vào ngươi đấy!”

Liên Kiều cũng lại gần hỏi hắn khẩu lệnh của túi Càn Khôn, Chu Kiến Nam lại như thoát khỏi sự trói buộc nào đó, nhanh chóng né tránh.

“Muộn rồi! Thổ Chân Thảo này chỉ có thể hỏi ba câu, hơn nữa sau khi dùng với một người sẽ nhanh chóng khô héo, dù có đổi sang cây mới thì người này sau này cũng sẽ không bị khống chế nữa, đừng hòng biết được!”

“…”

Liên Kiều và Yến Vô Song nhìn nhau, vô cùng tiếc nuối.

Tuy nhiên, Thổ Chân Thảo này cũng coi như hữu dụng, nên họ nhổ hết ba cây Thổ Chân Thảo còn lại trong cấm địa, để dành khi cần thiết.

Ra ngoài, bọn họ nhanh chóng quay về phòng, giả vờ như tối nay chưa từng ra ngoài.

Lúc này, Liên Kiều vẫn còn đang tức giận chuyện Lục Vô Cữu cố ý trêu chọc nàng hôm qua. Có một cây Thổ Chân Thảo vì lúc hái bị thương rễ nên sắp héo rồi, nàng bèn nảy ra một ý, nghĩ ra một cách vừa có thể tận dụng lại vừa có thể trút giận.

Vì vậy, lúc Lục Vô Cữu mở cửa phòng, nàng gọi Lục Vô Cữu một tiếng, nhân lúc hắn quay đầu lại thì nhanh chóng ấn Thổ Chân Thảo vào tay hắn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 171



Thực ra, Liên Kiều vốn không hy vọng lắm sẽ thành công, nhưng Lục Vô Cữu gần đây hình như không đề phòng nàng nhiều, đợi hắn hoàn hồn, trên tay đã có thêm một vết thương nông.

Liên Kiều nháy mắt với chàng: “Không ngờ tới chứ gì?”

Lục Vô Cữu cau mày quát: “Đừng có làm loạn.”

“Ta có làm loạn đâu, cây này cũng sắp c.h.ế.t rồi, không bằng dùng cho ngươi.” Liên Kiều đẩy chàng vào phòng, cười xấu xa, “Hỏi ngươi cái gì bây giờ nhỉ…”

Sắc mặt Lục Vô Cữu rất khó coi, dùng linh lực xóa đi vết thương đó, nhưng trên đó vẫn còn lưu lại một dấu vết mờ nhạt, hình như là độc tố của Thổ Chân Thảo thấm vào.

Liên Kiều cũng không chắc cây Thổ Chân Thảo sắp héo này có tác dụng với hắn hay không, câu hỏi đầu tiên định hỏi chút gì đó đơn giản.

Nàng chống cằm: “Ngươi thích ăn gì?”

Lục Vô Cữu không tự chủ được mấp máy môi, vừa nhìn là biết đã có tác dụng.

Thế nhưng khi nghe rõ câu trả lời của hắn, Liên Kiều ngây người.

Bởi vì hắn thốt ra một chữ … “Nàng”.

?

Liên Kiều hoang mang, đây là ý gì?

Lục Vô Cữu hình như cũng không ngờ tới, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, cụp mắt nhìn nàng.

“Nghe thấy rồi? Vui rồi chứ?”

Liên Kiều khó hiểu, đây là câu trả lời quái gì, nàng vui cái gì?

Nàng suy nghĩ một lúc, đoán Lục Vô Cữu hẳn là vì không có vị giác, chỉ có thể dựa vào nàng, nên thích ăn… miệng của nàng nhất.

Câu hỏi này coi như lãng phí, Liên Kiều cũng không tiện tiếp tục hỏi thêm, để tránh lãng phí cơ hội.

Câu hỏi thứ hai, nàng nghiêm túc lại, muốn thử xem thái độ của hắn đối với mảnh vỡ Khung Đồng Ấn, dù sao hiện tại hắn tuy như tạm thời quên mảnh vỡ, nhưng nhỡ đâu hắn muốn đợi gom đủ rồi cướp hết thì sao?

Vì vậy, nàng lại cân nhắc hỏi: “Thứ ngươi muốn nhất bây giờ là gì?”

Lục Vô Cữu tiếp tục nói: “Nàng”.

??

Liên Kiều bối rối, chẳng lẽ Thổ Chân Thảo này hỏng rồi?

Nàng không tin, hắng giọng, lại đổi một câu hỏi: “Ta nói rõ hơn nhé, ta hỏi là, bây giờ ngươi muốn làm gì nhất?”

Lục Vô Cữu vẫn chỉ nói một chữ: “Nàng”.

???

Liên Kiều hoàn toàn ngây người, cái này… chẳng lẽ là theo nghĩa đen?

Mặt nàng từ từ đỏ bừng, luống cuống tay chân: “Này, ngươi, ngươi đang nói gì vậy!”

Vết thương trên tay Lục Vô Cữu do Thổ Chân Thảo gây ra đã biến mất, hắn xoa xoa vết thương, thờ ơ: “Thật sự không nghe rõ, hay giả vờ không nghe rõ?”

Liên Kiều đương nhiên nghe rõ, chính vì nghe quá rõ, nàng mới không dám ngẩng đầu.

Nàng lại lấy cây Thổ Chân Thảo sắp héo kia ra, thà nghi ngờ cây còn hơn không tin vào tai mình.

“Chẳng lẽ là do cây này héo rồi, hỏng rồi, nên ngươi mới nói chuyện kỳ quái như vậy?”

Lục Vô Cữu không đáp mà hỏi ngược lại: “Nàng nghĩ sao?”

Liên Kiều bịt tai chạy xa: “Sao ta biết được?”

Lục Vô Cữu nhướng mày: “Sợ thành ra như vậy, chẳng phải chính nàng muốn hỏi sao?”

Liên Kiều cuống lên: “Ta rõ ràng hỏi rất đàng hoàng, là ngươi, ngươi vô sỉ!”

Không nói, nàng tò mò.

Nói rồi, chính nàng lại bị dọa sợ.

Chỉ có chút bản lĩnh ấy, mà suốt ngày còn muốn làm loạn.

Lục Vô Cữu khẽ cười.

Trong lòng Liên Kiều rối như tơ vò, hắn cười cái gì, hắn còn dám cười? Chàng không phải là ghét nàng nhất sao, sao suốt ngày muốn làm chuyện này với nàng?

Đúng rồi, tình cổ!

Nhất định là tình cổ phát tác, hắn mới đột nhiên trở nên như vậy.

Liên Kiều tự cho mình đã nhìn thấu bí mật: “Ngươi có phải vừa mới phát tác?”

Lục Vô Cữu dần nín cười, ánh mắt nhìn thẳng: “Nàng sợ sao?”

Liên Kiều cứng đầu: “Ai sợ chứ?”

Tuy nói vậy, nhưng vành tai nàng đã đỏ bừng.

Lục Vô Cữu lại nhớ tới tối hôm trước, chạm vào nàng một cái, nàng liền run một cái, môi dưới căng thẳng đến mức sắp cắn rách, hai tay nắm chặt không cho hắn tiếp tục chạm, còn ngây thơ hỏi hắn chẳng phải chỉ hôn một cái là được sao, tại sao lại muốn cắn nàng?

Hắn kiên nhẫn dạy dỗ nàng hồi lâu mới dỗ được nàng buông tay ra.

Hôn xong, nàng vùi đầu vào trong chăn, mặt đỏ bừng cũng không chịu ra.

Mang danh nghĩa giải độc mà nàng còn sợ thành như vậy, nếu biết được tâm tư của hắn, chắc chắn sẽ trốn xa hơn.

Lục Vô Cữu day day mi tâm, thừa nhận.

Liên Kiều thấy rõ ràng nhẹ nhõm: “Ta đã nói mà, bình thường sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy, thật sự còn đáng sợ hơn cả việc trời rơi d.a.o xuống.

Lục Vô Cữu vẻ mặt không vui, lặng lẽ nhìn nàng.

Liên Kiều vẫn đang tự mình suy đoán: “Lần này phát tác lại nặng hơn sao? Rõ ràng lần trước không phải chỉ đến phần thân trên thôi sao?”

Nàng nhanh chóng vén tay áo Lục Vô Cữu lên, thấy sợi chỉ đỏ của hắn cũng giống nàng, đã đến cánh tay, bèn thở phào nhẹ nhõm.

Nàng còn nhớ mỗi lần tình cổ phát tác, nàng thỉnh thoảng cũng có vài suy nghĩ khó nói, lần này Lục Vô Cữu chắc chắn cũng vậy đúng không?

Nhưng nàng đã đoán sai, thực ra Lục Vô Cữu sớm đã cảm thấy toàn thân hơi nóng lên từ lúc ở trên đỉnh núi, nhưng là linh căn hệ hỏa, mỗi lần vận dụng linh lực vốn sẽ cảm thấy nóng, nên cũng không để ý.

Mãi đến khi xuống núi, đến khi cửa phòng đẩy cửa ra, lúc giơ tay lên mới thấy sợi chỉ đỏ, lúc này mới hiểu là mình phát tác.

Nhưng không giống như cảm giác ngứa ngáy đến tận xương tủy trước đây, lần phát tác này cảm giác yếu hơn rất nhiều, sợi chỉ đỏ cũng nhạt hơn, thực ra không đủ để khơi dậy tâm tư của hắn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 172



Lục Vô Cữu đoán chắc là do lần trước sau khi c.h.é.m quy yêu, linh lực đã có đột phá, tu vi của hắn đã đủ để áp chế tình cổ.

Hiện tại hắn đã là Đại Thừa kỳ, lần phát tác này còn có chút cảm giác, càng về sau, đợi tu vi cao hơn nữa, tiến vào Độ Kiếp kỳ, e rằng tình cổ này sẽ hoàn toàn mất tác dụng.

Đến lúc đó…

Lục Vô Cữu mím môi, không hề có chút vui mừng nào vì sắp giải được tình cổ.

Liên Kiều nào biết được tâm tư phức tạp của hắn, nàng trầm ngâm: “Lần này… phải hôn đến đâu vậy?”

Lục Vô Cữu hơi bực bội: “Không biết.”

Liên Kiều không chắc chắn: “Chẳng lẽ là đến bụng?”

Lục Vô Cữu nhếch mép: “Nàng thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Liên Kiều rất không chắc chắn, nhưng mà, được hôn n.g.ự.c Lục Vô Cữu cũng rất tốt rồi.

Nàng cười xấu xa xoa xoa tay, ấn hắn ngồi xuống ghế, thô bạo cởi đai lưng của hắn “Vậy ta động thủ nhé?”

Thế nhưng còn chưa chạm vào, Lục Vô Cữu đột nhiên ấn đầu nàng xuống: “Chỗ này không được.”

Liên Kiều ngẩng đầu: “Tại sao ngươi có thể chạm vào chỗ này của ta, mà ta không thể chạm vào chỗ này của ngươi?”

Lục Vô Cữu mặt không đổi sắc tim không đập: “Ở đây có pháp môn của một môn công pháp, nàng chạm vào dễ bị mất khống chế mà bị bỏng.”

?

Liên Kiều chưa từng nghe nói đến công pháp kỳ quái như vậy, nhưng Lục Vô Cữu lại thản nhiên như thể chỉ cần nàng không sợ bị thương thì cứ việc làm, trong lòng nàng lại dấy lên nghi ngờ.

Thôi, dù sao chỗ đó của hắn cũng nhỏ xíu, không bằng của nàng, cũng chẳng có gì hay ho để hôn, còn cơ bụng của hắn… hì hì, Liên Kiều mạnh dạn đưa tay sờ sờ, cứng quá!

Lục Vô Cữu vẫn luôn kín đáo trầm ổn, xa cách người khác, nhưng dưới lớp áo lại hoàn toàn trái ngược, cơ bụng cuồn cuộn, có phần kiêu ngạo.

Liên Kiều s* s**ng hai cái, cảm giác rất tốt, nàng lại ngồi xổm xuống, áp môi lên hôn.

Rõ ràng không hề có kỹ xảo, thậm chí có thể nói là vụng về, nhưng Lục Vô Cữu lại bị trêu chọc đến mức ánh mắt ngày càng sâu thẳm.

Hôn một lúc, Liên Kiều mệt mỏi, muốn đứng dậy, Lục Vô Cữu lại ấn đầu nàng xuống, giọng nói trầm thấp: “Xuống dưới nữa, hôn thêm chút nữa.”

Xuống dưới nữa là đến đâu rồi, Liên Kiều không chịu, nhưng Lục Vô Cữu lại cần giải độc, nàng không còn cách nào khác, đành phải xuống thấp hơn một chút, hôn lên bụng hắn.

Môi quá mỏi, nàng lười biếng liền dùng đầu lưỡi l.i.ế.m một cái, rồi sắc mặt Lục Vô Cữu đột nhiên thay đổi, Liên Kiều không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay sau đó cảm thấy cằm bị chọc một cái, giống như ngón tay của hắn, nhưng lại nóng hơn tay hắn, nàng cúi đầu muốn xem xét, Lục Vô Cữu trực tiếp đẩy đầu nàng ra rồi dập tắt toàn bộ đèn đuốc.

Trong nháy mắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Liên Kiều sờ sờ cằm: “Sao ngươi lại dập tắt hết đèn thế?”

Lục Vô Cữu hít sâu một hơi: “Bình tĩnh lại.”

Liên Kiều khó hiểu: “Có gì mà phải bình tĩnh…”

Nói được một nửa, nàng đột nhiên nhận ra chuyện gì đã xảy ra, dù sao tối hôm trước mặc dù nàng bịt tai nhưng Lục Vô Cữu vẫn rót vào tai nàng rất nhiều lời linh tinh, nàng không muốn nghe cũng mơ hồ nghe được vài câu.

Liên Kiều nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ: “Ngươi cứ bình tĩnh, ta đi uống cốc nước.”

Uống một lần này, lại đi rất lâu, rồi Liên Kiều lề mề, không chịu quay lại, Lục Vô Cữu nhướng mày: “Nàng uống nước gì vậy, nước tuyết Thiên Sơn à? Cần phải đi lâu như vậy?”

Liên Kiều suýt sặc nước.

Nàng ho khan vài tiếng, vốn đã ngượng ngùng, giờ tức đến mức muốn bỏ đi.

Lại còn giễu cợt nàng nữa chứ?

Nàng cũng chẳng muốn giúp hắn giải độc nữa.

Liên Kiều đặt mạnh cốc nước xuống, lùi về phía cửa, đẩy cửa định chạy, nhưng cánh cửa vừa mở ra đã bị Lục Vô Cữu đưa tay đóng sầm lại. Hắn đuổi theo, từ phía sau ôm lấy eo nàng: "Ta mới nói nàng vài câu, nàng đã giận rồi à?"

Liên Kiều bị kẹp giữa Lục Vô Cữu và cánh cửa, tiến thoái lưỡng nan, lại không thể thực sự chạy trốn.

Hơn nữa, giọng hắn vừa hạ thấp xuống, chẳng hiểu sao nàng cũng không còn giận nữa, mềm mỏng hỏi hắn: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Lúc này, sợi chỉ đỏ trên cánh tay Lục Vô Cữu đã hoàn toàn biến mất, dù sao cũng không thể yên tâm mà bắt nạt nàng quá đáng, hắn nắm lấy cằm nàng, xoay mặt nàng lại rồi cúi đầu hôn xuống.

Thì ra chỉ là hôn thôi à.

Trái tim vừa treo lơ lửng của Liên Kiều lại hạ xuống.

Nhưng rất nhanh, Lục Vô Cữu vừa hôn vừa nâng eo nàng áp nàng lên cửa. Mũi chân Liên Kiều nhón lên, vừa đủ để hắn từ phía sau, xuyên qua lớp áo, cọ xát vào g*** h** ch*n nàng, hai người hoàn toàn dính sát vào nhau.

Hắn áp môi lên môi nàng m*n tr*n, khiến Liên Kiều hơi đau, nàng nhón chân cao hơn muốn tránh né, nhưng tay Lục Vô Cữu vẫn nắm chặt eo nàng, nàng không thể tránh được, chỉ có thể ngẩng đầu, buộc phải chịu đựng nụ hôn.

Hơi thở của Lục Vô Cữu cũng ngày càng nặng nề, làm nhăn nhúm cả y phục của nàng. Đột nhiên, môi Liên Kiều bị hắn cắn mạnh đến bật máu, khoang miệng đầy mùi tanh, nàng đau đến mức muốn cắn trả Lục Vô Cữu một cái, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn đẩy ra ngoài cửa.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Lục Vô Cữu đứng sau cánh cửa, giọng nói đặc biệt bất ổn: "Đi đi."

Chân Liên Kiều mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 173



Môi nàng vẫn còn đỏ ửng, quay đầu lại, nàng không nhịn được lẩm bẩm: "Thật là vô tình, giải độc xong liền đẩy ta đi."

Cánh cửa đột nhiên lại mở ra, Lục Vô Cữu quay đầu liếc nhìn, ánh mắt u ám: "Nếu nàng muốn, cũng có thể quay lại."

Liên Kiều bị cảm xúc cuồn cuộn trong mắt hắn dọa sợ, cứ như căn phòng của hắn là hang rồng hang hổ, còn cánh cửa này là một rào cản vô hình. Nàng luôn cảm thấy lần này nếu đi vào, e rằng sẽ không dễ dàng ra được nữa.

Không phải đã giải độc rồi sao, tại sao hắn vẫn như vậy?

"Ta, ta buồn ngủ rồi!"

Liên Kiều hoảng loạn, quay đầu bỏ chạy. Ánh mắt Lục Vô Cữu khóa chặt bóng lưng nàng, nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc cuộn trào mới không túm nàng lại.

Sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng...

Liên Kiều vào phòng mình, nhanh chóng đóng cửa lại, áp tai vào khe cửa.

Xác định Lục Vô Cữu không đuổi theo, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhận ra hai chân vẫn còn đau nhức, run rẩy. Không biết hắn hôn thôi mà cứ nắm eo nàng, còn cọ xát vào chân nàng làm gì nữa.

Nàng không khỏi cảm thán, loại cổ này phát tác lên thật sự càng ngày càng nghiêm trọng, lần sau nếu nàng phát tác, không biết có còn nghiêm trọng hơn hắn không…

Liên Kiều vùi đầu vào chăn, than thở một tiếng.



Đêm đó hỗn loạn vô cùng.

Sáng hôm sau, tin tức cấm địa bị xông vào, đồ đạc bị mất trộm, linh hoa linh thảo bị lấy cắp số lượng lớn nhanh chóng lan truyền.

Chu Tĩnh Hoàn dẫn người đến hỏi han bọn họ một cách hòa nhã. Liên Kiều tỏ vẻ ngạc nhiên, nói rằng đêm qua mình ngủ rất say, không nghe thấy động tĩnh gì, đồng thời bày tỏ sự tiếc nuối về việc cấm địa bị trộm, nghiêm nghị nói nếu cần nàng có thể giúp bắt "kẻ trộm".

Chu Tĩnh Hoàn mỉm cười khó hiểu, nói không cần.

Về phần Chu Kiến Nam và Yến Vô Song, đương nhiên cũng nói như vậy, khiến Chu Tĩnh Hoàn đụng phải hòn đá cứng.

Còn Lục Vô Cữu, từ sáng cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, Chu Tĩnh Hoàn thậm chí không dám gõ cửa, cứ thế rời đi.

Trước khi đi, hắn quay đầu lại, mỉm cười: "Vài ngày nữa lễ tế sẽ bắt đầu, đến lúc đó người đông phức tạp, yêu giới có thể sẽ gây sóng gió, nếu các vị ở lại thì phải cẩn thận."

Liên Kiều giả vờ như không nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, mỉm cười đồng ý, sau đó mới tiễn hắn đi.

Nhưng Chu Tĩnh Hoàn vừa đi, Liên Kiều tìm khắp nơi không thấy Thổ Chân Thảo mình mang về, nàng vỗ đầu, đột nhiên nhớ ra hai cây Thổ Chân Thảo còn lại dường như đã bị bỏ quên trong phòng Lục Vô Cữu.

Chân vẫn còn hơi đau, Liên Kiều hiện tại không muốn gặp hắn lắm, nhưng sau một hồi do dự, nàng cảm thấy Lục Vô Cữu dù sao cũng đã giải độc, lúc này đối với nàng hẳn là không còn ý nghĩ gì nữa.

Vì vậy nàng vẫn đi gõ cửa.

Lục Vô Cữu dường như không được nghỉ ngơi tốt lắm, vừa mở cửa liền nhìn thấy Liên Kiều má hồng hào, thần thái sáng láng, hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng không nói lời nào.

Liên Kiều lấy thảo dược, sờ sờ má: "Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn dùng Thổ Chân Thảo để trả thù ta sao? Không được, loại thảo dược này rất quý giá, không thể lạm dụng."

Lục Vô Cữu day trán: "Nàng nghĩ nhiều rồi."

Thấy hắn không vui, Liên Kiều lại nhượng bộ: "Không cần Thổ Chân Thảo cũng được, ta có thể để ngươi hỏi ba câu, cam đoan nhất định trả lời đúng sự thật, cam đoan nói thật, được không?"

Lục Vô Cữu nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, đột nhiên muốn cười.

Hắn quả thực cũng có thể hỏi, nhưng rõ ràng hơn bất cứ ai, những lời nàng nói ra lúc này nhất định không phải là những lời hắn muốn nghe.

Ví dụ như, hắn có vị trí như thế nào trong lòng nàng?

Hoặc là, mảnh vỡ Khung Đồng Ấn và hắn rốt cuộc ai quan trọng hơn?

Thậm chí không cần mảnh vỡ, Chu Kiến Nam và hắn cùng rơi xuống nước nàng sẽ cứu ai trước… đều không cần phải nghi ngờ.

Chữ tình không nói lý lẽ, không giống linh căn, thiên phú càng cao, tu vi càng cao. Trong chuyện này, ai hiểu rõ trước, người đó càng đau khổ. Đối phương càng ngây thơ, càng làm người ta tổn thương.

Giống như một con d.a.o cùn, chậm rãi cắt thịt, từng chút từng chút hành hạ người ta.

Lời nàng nói càng thật, càng làm người ta đau lòng.

Nàng càng ngây thơ, càng tàn nhẫn.

Bàn tay lạnh lẽo của Lục Vô Cữu lướt qua gò má trắng nõn của nàng, rồi đột nhiên dừng lại ở trước n.g.ự.c nàng, hơi dùng lực: "Đôi khi ta thật sự muốn mổ tim nàng ra xem, xem bên trong rốt cuộc có mấy khiếu?"

Liên Kiều khó hiểu: "Cần thiết sao? Ta chỉ cho ngươi dùng Thổ Chân Thảo thôi mà, ta cũng cho ngươi hỏi rồi, là tự ngươi không hỏi, liên quan gì đến ta? Hay là, ngươi không tin ta? Vậy nếu không ta thề, bất kể ngươi hỏi gì, ta cam đoan chỉ nói thật, thật đến mức nào cũng được, như vậy được rồi chứ!"

Nàng nói xong liền chỉ trời thề, vô cùng trịnh trọng.

Khóe môi Lục Vô Cữu nhếch lên một nụ cười mỉa mai gần như không thể nhận ra: "Trên đời này nếu có loại cỏ chỉ khiến người ta nói dối thì tốt rồi."

Liên Kiều ngạc nhiên, đây là yêu cầu kỳ quái gì vậy?

Kẻ lập dị!

Liên Kiều gãi đầu: "Chẳng lẽ ta lừa ngươi mà ngươi còn có thể vui vẻ sao?"

Lục Vô Cữu nâng cằm nhỏ nhắn của nàng lên, dùng đầu ngón tay chậm rãi x** n*n môi nàng, ý tứ không rõ ràng: "Lời nói dối có thể lừa được nhất thời, không thể lừa được cả đời, tất nhiên không thể làm người ta vui vẻ. Bất quá, cái miệng này của nàng ngày nào đó nếu đổi một công dụng khác, nói không chừng, lại rất có thể khiến người ta vui vẻ..."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 174



"Công dụng gì?" Liên Kiều né tránh ngón tay của hắn, "Ngươi lại muốn ta hôn ngươi, nếm thử mùi vị sao?"

Khóe môi Lục Vô Cữu hiện lên một nụ cười nhạt.

Liên Kiều không đoán được suy nghĩ của hắn, thật muốn nhét Thổ Chân Thảo trong tay vào miệng hắn, để hắn nói rõ ràng.

Chỉ tiếc thứ này chỉ có tác dụng với người chưa từng dùng qua.

Liên Kiều bĩu môi, hời cho hắn rồi.

"Ta đi đây."

Lục Vô Cữu đột nhiên nói: "Còn chỗ nào khó chịu không?"

Thật ra Liên Kiều vẫn có, nhưng nàng cảm thấy khi không phát tác mà thảo luận chuyện này với Lục Vô Cữu thì hơi xấu hổ, nên quay đầu đi: "Khó chịu gì chứ, ta rất thoải mái!"

Lục Vô Cữu lại khẽ cười: "Nàng thấy tốt là được."

Hắn rõ ràng vui vẻ hơn hẳn, Liên Kiều đột nhiên cũng không muốn cãi nhau với hắn nữa, nàng cảm thấy Lục Vô Cữu vẫn là cười lên thì dễ nhìn hơn, vì vậy lại nuốt lời định nói trở vào, quay đầu bỏ chạy.



Gia chủ đời trước của Tiêu Minh Chu Thị, Chu Thư, đã qua đời ba tháng trước vì vết thương cũ tái phát.

Nhà họ Chu không chỉ giàu có, mà mấy đời gia chủ tu vi cũng đều rất khá, vì vậy những năm gần đây thế lực đặc biệt mạnh, địa bàn cũng không ngừng mở rộng, do đó lễ kế nhiệm gia chủ lần này được tổ chức rất long trọng.

Còn năm ngày nữa là đến lễ tế, đài cao bằng vàng dùng trong lễ tế đã được xây dựng xong.

Đế bằng bạch ngọc, bậc thang bằng vàng, tổng cộng mười hai tầng, còn đỉnh đài vàng treo huy hiệu gia tộc Chu Thị - hoa sen song sắc.

Các loại kỳ hoa dị thảo, rượu ngon trân phẩm, liên tục được đưa đến từ các vùng đất thuộc Chu Thị, còn chưa trang trí xong, đã tạo cho người ta cảm giác xa hoa.

Ngoài ra, các đệ tử đến chúc mừng từ các gia tộc khác cũng lần lượt đến, Tiêu Minh Sơn dần dần trở nên náo nhiệt. Khi biết Lục Vô Cữu và Liên Kiều cũng ở đây, gần như tất cả mọi người đều đến chào hỏi một lần.

Vì vậy bọn họ luôn bận rộn, không có thời gian để điều tra Chu Tĩnh Hoàn.

Lục Vô Cữu trực tiếp cáo bệnh, lúc này mới yên tĩnh hơn một chút, Liên Kiều cũng học theo hắn, mấy người mới có cơ hội tụ tập lại bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì.

Sau đêm ở cấm địa liên tục xuất hiện tà vật, Liên Kiều coi như đã hoàn toàn nhận thức rõ Chu Tĩnh Hoàn thật sự đã thay đổi, không chỉ thay đổi, mà còn trở nên đặc biệt tàn nhẫn, ngay cả tình nghĩa sư môn cũng không màng tới.

Không chỉ vậy, người này còn đặc biệt cẩn thận, từ khi bọn họ vào núi, hắn chưa từng công khai làm bất kỳ điều gì quá đáng, cả Tiêu Minh Sơn cũng đặc biệt yên tĩnh, dường như mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho lễ tế, khiến người ta không có cách nào ra tay.

Liên Kiều suy đi tính lại, nói: "Không thể chờ được nữa, hắn bây giờ là quyết tâm dây dưa với chúng ta đến cùng, nếu hắn không hành động, vậy chúng ta đành phải ép hắn hành động."

"Ép?" Chu Kiến Nam ngượng ngùng, "Vị đường ca này của ta tâm tính không phải người thường có thể so sánh được, nghe nói trước đây hắn từng nằm vùng ở yêu giới, lập được đại công, yêu tính quỷ quyệt, từng bẻ gãy cổ tay hắn để thử hắn, đau đớn như vậy, lại còn đối mặt với việc không thể tu luyện nữa, hắn cũng chưa từng sử dụng linh lực để lộ thân phận, người có định lực như vậy, ngươi muốn kích động hắn như thế nào?"

"Dụ rắn ra khỏi hang." Liên Kiều nói, "Hắn không phải muốn che giấu bí mật của xương rồng sao, vậy chúng ta cứ lan truyền tin tức này ra ngoài, còn phải thêm một tin nữa là có người nhìn thấy quái vật nửa người nửa rồng ăn thịt người ở Tiêu Minh Sơn, như vậy, nếu Chu Thị thật sự có liên quan đến bộ xương rồng kia, nói không chừng sẽ có động tĩnh gì đó, đến lúc đó chúng ta theo dõi hắn, có lẽ sẽ tìm được manh mối."

Chu Kiến Nam nghe xong cảm thấy cũng có lý, hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thử xem sao.

Yến Vô Song đương nhiên là giơ hai tay tán thành.

Còn Lục Vô Cữu, tuy hắn không cảm thấy biện pháp này có tác dụng, nhưng thấy Liên Kiều tự tin như vậy, cũng không phản bác nàng, chỉ nói một câu: "Cẩn thận, vị sư huynh này của nàng e rằng còn khó đối phó hơn nàng tưởng tượng nhiều."

Lời này còn cần hắn nói sao?

Liên Kiều không để tâm, nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện mình đã sai, hơn nữa còn sai vô cùng nghiêm trọng, gần như đi đến bước đường khó có thể cứu vãn.



Tất cả những chuyện này xảy ra vào hai ngày sau.

Đêm đó sau khi chia tay, Liên Kiều nói là làm, tin tức Tiêu Minh Sơn có nửa rồng liền được nàng lan truyền ra ngoài, để cho thêm chân thực, nàng còn cố ý hóa thành ảo ảnh một con rồng, bay lượn trên không trung, để không ít đệ tử tận mắt nhìn thấy.

Ngày hôm sau, tin tức này liền truyền khắp Tiêu Minh Sơn, Chu Thị không thể không ra mặt bác bỏ tin đồn, nhưng không có tác dụng gì, tin tức dưới sự thêm mắm dặm muối của Liên Kiều càng lan truyền càng mạnh, nàng đoán Chu Tĩnh Hoàn ít nhất cũng phải ngồi không yên, vì vậy cùng Yến Vô Song thay phiên nhau theo dõi giám sát hắn.

Theo lý mà nói, chuyện này là bọn họ chiếm ưu thế, ai ngờ ngay lúc này, lại xảy ra chuyện.

Người gặp chuyện không phải Liên Kiều, mà là Yến Vô Song. Khi Chu Kiến Nam hoảng hốt chạy đến báo cho nàng biết Yến Vô Song bị buộc tội g.i.ế.c người, Liên Kiều lập tức đứng dậy.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 175



"Chuyện gì vậy?"

Chu Kiến Nam mồ hôi đầy đầu, giọng nói run rẩy: "Ta cũng không rõ, chỉ nghe nói người nàng ấy g.i.ế.c không phải ai khác, mà là bá mẫu của ta, đại phu nhân Chu Thị."

Liên Kiều cũng ngây người: "…Ngươi nói ai?"

Chu Kiến Nam lại lặp lại một lần: "Đại phu nhân! Hiện tại Yến Vô Song đã bị bắt giữ, cả Chu Thị đều náo loạn cả lên."

Liên Kiều nhanh chóng chạy tới, còn tiện thể bảo Chu Kiến Nam đi thông báo cho Lục Vô Cữu, để hắn đến trấn áp tình hình.

Khi nàng đến nơi, Trai Tâm Đường nơi Chu Tĩnh Hoàn ở đã chật kín người, ở giữa đặt một t.h.i t.h.ể được phủ bằng vải trắng, chỉ lộ ra một cái đầu, khuôn mặt kia đặc biệt trẻ trung, da thịt mịn màng, quý phái sang trọng, chính là thê tử của gia chủ đời trước - đại phu nhân Chu Thị.

Còn nguyên nhân cái chết, là bị d.a.o găm c.ắ.t c.ổ mà chết, mà con d.a.o găm đó chính là của Yến Vô Song.

Tang chứng vật chứng đầy đủ, mọi người xung quanh đều phẫn nộ, Chu Tĩnh Hoàn thì gục trên thi thể, hai mắt đỏ ngầu, hai nắm tay siết chặt, sắc mặt u ám, như mây đen trước cơn bão.

Liên Kiều biết lần này chuyện lớn rồi, nhưng nàng tuyệt đối không tin Yến Vô Song có liên quan đến cái c.h.ế.t của Chu phu nhân, nàng nhìn xung quanh: "Vô Song đâu?"

Người bị áp giải dưới đất, trói bằng dây trói tiên, ú ớ đập đầu vào cột, Liên Kiều nhanh chóng chạy tới, đẩy người đang đè nàng ra, giải trừ thuật cấm ngôn cho nàng.

"Chuyện gì vậy?"

Yến Vô Song coi như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Không phải ta làm! Ta..."

Người nhà họ Chu tức giận: "Dao găm của ngươi còn cắm trên n.g.ự.c Chu phu nhân, vừa hay bảo vật dùng trong lễ tế trong phòng lại bị mất, chắc chắn là ngươi muốn trộm bảo vật, không may bị Chu phu nhân phát hiện, nên nhân cơ hội đánh lén, g.i.ế.c người cướp của!"

Liên Kiều giận dữ nhìn lại: "Để nàng ấy nói hết đã!"

Vì vậy Yến Vô Song mới có cơ hội nói ra những gì mình biết.

Thì ra sáng nay vừa đúng lượt nàng ấy giám sát, nàng ấy liền đi theo Chu Tĩnh Hoàn về phòng, Chu Tĩnh Hoàn đi thay y phục, nàng không tiện vào trong, liền ở bên ngoài âm thầm quan sát.

Lúc này, Chu phu nhân vừa hay đến đưa canh, sau khi đặt canh xuống, Chu phu nhân đột nhiên nhìn thấy chậu hoa đặt trên bệ cửa sổ, đại khái là thấy lá héo vàng, nên cầm chậu hoa lên tưới nước, tưới được một lúc thì đột nhiên sắc mặt đại biến, làm đổ chậu hoa, sau đó ôm mặt khóc lớn, lên cơn đau tim, ngã xuống đất.

Yến Vô Song đang đứng bên ngoài cửa sổ lập tức xông vào truyền linh lực cho bà, nhưng không có tác dụng gì, nàng ấy liền đặt bà xuống, chạy ra ngoài gọi người, d.a.o găm vô tình rơi xuống nàng ấy cũng không phát hiện.

Đợi đến khi nàng quay lại, Chu phu nhân đã chết, mà con d.a.o găm của nàng còn dính máu, cắm trên cổ họng Chu phu nhân.

"Chuyện là như vậy." Yến Vô Song cũng không hiểu, "Đợi đến khi ta quay lại thì bà ấy đã c.h.ế.t rồi, không phải ta g.i.ế.c bà ấy!"

Một đệ tử nhà họ Chu chế nhạo: "Nói như vậy, ngươi không những không phải là hung thủ, mà còn là người cứu mạng?"

Yến Vô Song gật đầu: "Đúng là như vậy."

Mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ chế giễu, hai mắt Chu Tĩnh Hoàn càng thêm đỏ ngầu: "Ngươi cho rằng nói như vậy là có thể thoát tội sao?"

Liên Kiều chắn trước mặt Yến Vô Song, tranh luận thay nàng ấy: "Sư huynh, ta biết huynh mất mẹ, đau lòng khôn xiết, nhưng đây là phủ đệ Chu Thị, Vô Song làm sao dám ngang nhiên ra tay với Chu phu nhân? Hơn nữa, bảo vật tuy bị mất, nhưng cũng không ở trong tay Vô Song, chuyện này nói thế nào cũng không hợp lý."

"Nói không chừng nàng ta đã giấu bảo vật đi rồi!" Các đệ tử Chu Thị vẫn không chịu buông tha.

Chu Kiến Nam chịu đựng áp lực lên tiếng: "Không thể nào, Yến Vô Song không phải loại người như vậy!"

Hắn vừa dứt lời, các đệ tử Chu Thị liền đồng loạt trừng mắt nhìn hắn, mẹ Chu Kiến Nam cũng kéo hắn lại, hắn bất đắc dĩ, đành phải lùi lại phía sau.

Lúc này, người đi lục soát quay lại, trên tay cầm một vật được bọc kín, chính là một trong những bảo vật của Chu Thị - Tử Ngọc Liên Hoa.

Người đến vẻ mặt nghiêm trọng, Liên Kiều thầm kêu không ổn: "...Các ngươi sẽ không nói thứ này được tìm thấy trong phòng Yến Vô Song chứ?"

"Cũng không phải." Người nọ nói.

Liên Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt người nọ đột nhiên trở nên kỳ quái: "Nhưng mà, thứ này tuy không được tìm thấy trong phòng Yến Vô Song, nhưng lại được tìm thấy trong phòng của tiên tử, tiên tử định giải thích thế nào đây?"

Lời vừa dứt ra, cả sảnh đường chấn động, mọi người xì xào bàn tán, bảo sao Liên Kiều lại bênh vực Yến Vô Song đến thế!

Tim Liên Kiều lạnh toát, hiểu rằng cả nàng và Yến Vô Song đều đã rơi vào bẫy.

Nàng nhìn chằm chằm Chu Tĩnh Hoàn: "Là ngươi?"

Ánh mắt Chu Tĩnh Hoàn hiện lên bi thương: "Sư muội sao lại hỏi vậy? Từ khi muội đến đây, ta đã tiếp đón, thiết yến, cùng muội du ngoạn, ta tự thấy bản thân chưa làm gì để nhận lại kết quả như này. Ta ngàn lần không ngờ muội lại vì một bảo vật có thể giúp tăng tiến tu vi như Tử Ngọc Liên Hoa mà ra tay với mẹ ta!"

Trong ngũ hành, Thủy sinh Mộc, Tử Ngọc Liên Hoa của Tiêu Minh Chu thị là pháp khí chữa trị vô thượng, đặc biệt là đối với những người có linh căn hệ Thủy như Liên Kiều.

Nhưng Liên Kiều căn bản chưa từng có ý đồ này, nàng biện bạch: "Ngươi đừng nói bậy, ta đường đường là đại tiểu thư Liên thị, sao có thể vì một bảo vật mà g.i.ế.c người?"

Tiếng bàn tán vẫn không ngớt, lúc này, Lục Vô Cữu đột nhiên cất tiếng: "Lúc sự việc xảy ra, nàng ấy đang cùng ta đánh cờ, chẳng lẽ mọi người muốn nói ta cũng có liên quan?"

Đám đông lập tức im bặt, vội vàng chắp tay nói không dám.

Liên Kiều liếc nhìn Lục Vô Cữu, trong lòng dâng lên một tia cảm xúc khó tả.

Một đệ tử Chu thị lại nói: "Tuy nhiên, dù ngươi không sai khiến, có lẽ cũng đã ám chỉ, nữ nhân này vì muốn lấy lòng ngươi nên mới mạo hiểm, không may bị phu nhân bắt gặp, sau đó g.i.ế.c người diệt khẩu?"

Liên Kiều biết lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Dù sao nàng cũng không trực tiếp xuất hiện trước mặt Chu phu nhân, nếu cứng rắn có lẽ có thể rút lui an toàn, nhưng Yến Vô Song thì khó rồi.

Vì vậy, Liên Kiều nói: "Ngươi đã không tin, ta cũng không còn cách nào. Tuy nhiên, việc này không phải do chúng ta làm, chi bằng tạm thời thả Vô Song, để nàng ấy tìm ra hung thủ thật sự, rửa sạch oan khuất thì sao?"

Chu Tĩnh Hoàn đương nhiên không đồng ý, nhưng Lục Vô Cữu liếc nhìn xung quanh, uy áp nặng nề: "Cách này cũng khả thi, chi bằng để ta giám sát, Chu công tử thấy thế nào?"

Họ cùng nhau đến đây, rõ ràng là đang bao che trắng trợn.

Yến Vô Song không ngờ Lục Vô Cữu lại lên tiếng giúp nàng ấy, ấn tượng về hắn lập tức thay đổi không ít. Chu Kiến Nam trước mặt đông đảo người nhà họ Chu không dám nói nhiều, chỉ có thể âm thầm ủng hộ.

Quả nhiên, e ngại uy áp của Thiên Ngu Lục thị, Chu Tĩnh Hoàn không thể vạch trần, hắn nén giận nói: "Điện hạ đã lên tiếng, chúng ta cũng chỉ có thể tuân lệnh. Tuy nhiên, ba ngày sau là tế điển, nếu đến lúc đó vẫn chưa có kết quả, điện hạ cũng đừng trách ta đem nữ nhân này tế trời, để an ủi vong linh mẹ ta."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 176



Nói xong, hắn vung tay đánh một đạo Cốt Đinh vào xương sống Yến Vô Song, nàng ấy đau đến mức không thể vận dụng linh lực.

Liên Kiều tức giận quát: "Chuyện vẫn chưa rõ ràng, ngươi lại dám dùng tư hình?"

Chu Tĩnh Hoàn lạnh lùng nói: "Nữ nhân này tự tiện xông vào viện của ta, dù có g.i.ế.c người hay không, cũng đáng tội chết, ta đã nương tay rồi. Chẳng lẽ các vị thật sự cho rằng Chu gia ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có thể tùy ý ra vào như chỗ không người?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Yến Vô Song giữ tay Liên Kiều, bảo nàng đừng xúc động.

Liên Kiều không nói gì nữa, lúc đi quay đầu lại liếc nhìn, ghi nhớ từng biểu cảm của Chu Tĩnh Hoàn ngày hôm nay.



Cốt Đinh là thứ cực kỳ độc ác, tuy không giống đao kiếm c.h.é.m g.i.ế.c dữ tợn, nhưng chỉ một cây đinh nhỏ ghim vào xương sống sẽ khiến người ta đau đến tận xương tủy. Chu Kiến Nam giúp nàng ấy hộ thể, Liên Kiều rút Cốt Đinh ra, dù là người mạnh mẽ như Yến Vô Song cũng đau đến mức mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra.

May mắn là hôm đó Chu Kiến Nam đã trộm được không ít linh hoa linh thảo luyện thành đan dược, Yến Vô Song uống xong sắc mặt mới khá hơn một chút.

Liên Kiều nắm chặt Cốt Đinh trong tay, hứa với nàng ấy: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi báo thù, trả lại cây đinh này."

Yến Vô Song chậm chạp lau đi vết m.á.u trên tay, cười lạnh: "Ta muốn tự báo thù."

Hiện tại thân phận Chu Kiến Nam rất khó xử, hắn rõ ràng nhớ rõ người đường huynh này trước kia không phải như vậy, nhưng lại không tiện nói gì, bèn hỏi: "Vừa rồi ngươi nói lúc Chu phu nhân tưới hoa thì đột nhiên đau tim, rốt cuộc là chuyện gì, sao khi ta đến thì trong phòng lại không có hoa?"

"Không có? Vậy nhất định là Chu Tĩnh Hoàn đã lấy đi rồi." Yến Vô Song hồi tưởng lại, "Trong phòng chỉ có một mình hắn, nếu không phải hắn làm thì còn ai vào đây?"

Liên Kiều suy nghĩ: "Chỉ là một chậu hoa, tại sao Chu Tĩnh Hoàn lại để ý đến vậy? Còn Chu phu nhân, cơn đau tim của bà ấy chẳng lẽ là do chậu hoa này gây ra?"

Yến Vô Song không hiểu biết lắm về hoa cỏ, chỉ nhớ: "Bông hoa đó màu đen, hình dạng giống hoa bìm bìm, nhưng lại không hoàn toàn giống, lá xanh biếc..."

Chu Kiến Nam buột miệng: "Ngươi nói hình như là Hắc Sắc Mạn Đà La? Mẹ ta cũng có một chậu."

Yến Vô Song không chắc chắn, vì vậy Chu Kiến Nam liền lặng lẽ lấy chậu hoa từ phòng mẹ mình mang đến cho Yến Vô Song xem.

Yến Vô Song vừa nhìn liền khẳng định: "Chính là cái này, giống hệt như vậy."

Lúc này, Chu Kiến Nam có chút không hiểu.

"Hắc Sắc Mạn Đà La quả thật hiếm có, nhưng trong Chu gia cũng không phải quá ít gặp, Chu phu nhân trước kia chắc chắn cũng đã thấy không ít lần, tại sao lần này lại khiến bà ấy đau tim?"

Liên Kiều lại gần: "Có phải hoa này có độc không?"

Chu Kiến Nam lắc đầu: "Hoa này quả thật có độc, có thể tạm thời làm tê liệt người, nhưng nếu không dùng làm thuốc mà chỉ để ngắm thì không sao, hơn nữa, đặt hoa này trong phòng còn có thể an thần."

Liên Kiều lại không hiểu: "Nếu không phải trúng độc, vậy rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ chỉ là ngoài ý muốn?"

Yến Vô Song nghiêm túc lắc đầu: "Tuyệt đối không phải, Chu phu nhân rõ ràng là sau khi nhìn thấy hoa liền che miệng, vẻ mặt kinh hãi, dường như đã phát hiện ra điều gì đó mới đột nhiên đau tim. Hơn nữa, lúc bà ấy c.h.ế.t trong phòng ngoài ta ra chỉ còn Chu Tĩnh Hoàn, bông hoa này lại bị Chu Tĩnh Hoàn vứt đi..."

"Ý ngươi là, Chu phu nhân là do Chu Tĩnh Hoàn giết?" Chu Kiến Nam bật dậy, "Không thể nào, quan hệ mẹ con bọn họ luôn rất tốt, nhất là sau khi bá phụ mất, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, các tộc lão mới không thể chia cắt Chu thị."

Yến Vô Song đương nhiên cũng khó tin, cho nên không nói ra khả năng này trước mặt mọi người, để tránh bị cho là hoang đường.

"Nhưng... lúc đó trong phòng không còn ai khác, nếu không phải Chu Tĩnh Hoàn làm, chẳng lẽ Chu phu nhân tự sát? Con trai sắp kế nhiệm gia chủ, sau này bà ấy sẽ an hưởng vinh hoa phú quý, có lý do gì để làm vậy?"

Khả năng này càng thêm mong manh, vì vậy trong phòng lại im lặng.

Đến nước này, chỉ có biết được bí mật của chậu hoa kia mới có thể tìm ra chân tướng.

Yến Vô Song vô cùng mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, Chu Kiến Nam bèn quay về định dò hỏi xem mẹ hắn biết bông hoa này có ẩn chứa huyền cơ gì không, còn Liên Kiều thì ôm chậu hoa về phòng cẩn thận quan sát.

Trên đường, nàng cố gắng moi từ Lục Vô Cữu chút tin tức hữu ích, nhưng Lục Vô Cữu trầm ngâm một lúc, cũng không nhìn ra gì, thuận miệng bảo nàng ở lại cùng nên Liên Kiều liền ngồi xuống phòng hắn.

Nàng chống cằm, xem xét từng cánh hoa, từng chiếc lá, thậm chí còn lật hết sách liên quan, suy nghĩ kỹ càng về ẩn dụ, điển tích cũng không phát hiện ra Mạn Đà La này có gì đặc biệt.

Nhìn mãi không ra, Liên Kiều định hái một cánh hoa xuống. Ai ngờ ngón tay vô ý bị lá cây sắc nhọn cứa vào, nàng nhớ Chu Kiến Nam nói Mạn Đà La này có độc, đầu óc lập tức hơi choáng váng.

Lục Vô Cữu nắm lấy tay nàng: "Để ta xem."

"Chỉ là hơi độc thôi."

Liên Kiều rút tay lại, nhưng Lục Vô Cữu giữ chặt không buông, cúi đầu nặn m.á.u bầm ở đầu ngón tay bị thương của nàng ra, sau đó dùng khăn tay lau sạch.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 177



Liên Kiều liếc hắn một cái: "Ngươi cũng biết chăm sóc người khác đấy."

Lục Vô Cữu tiện tay ném chiếc khăn tay dính m.á.u vào chậu hoa: "Ồ? Ngươi còn thấy ta chăm sóc ai nữa?"

Ngoài nàng ra, Liên Kiều nhất thời không nghĩ ra ai khác, nhưng hôm nay lên tiếng giúp Yến Vô Song cũng coi như là một việc...

Liên Kiều mím môi nhỏ giọng: "Cảm ơn."

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Chỉ là không muốn rước phiền phức thôi."

Liên Kiều khẽ hừ trong lòng, cứ mạnh miệng đi, nàng không tin hắn thật sự là một tảng đá.

Ánh mắt chợt lóe lên, Liên Kiều nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay trong chậu hoa, đột nhiên ngẩn người.

Lục Vô Cữu cũng dừng lại, hai người nhìn nhau, dường như đã phát hiện ra điều gì, Liên Kiều nhanh chóng đứng dậy bịt miệng hắn lại…

"Ngươi không được nói, rõ ràng ta là người đầu tiên nghĩ ra bí mật của bông hoa này, cho dù ngươi cũng đoán ra, thì cũng phải đợi sau khi ta nói xong mới được nói!"

Giọng điệu của nàng vô cùng bá đạo, hung dữ, nhưng ngón tay lại rất mềm mại.

Lục Vô Cữu cụp mắt xuống, tỏ ý đồng ý.

Liên Kiều đắc ý nói: "Nếu bông hoa này không có vấn đề, thì vấn đề nằm ở chậu hoa đúng không? Vừa rồi ngươi tiện tay ném khăn tay vào chậu hoa, ta chợt nghĩ đến rất nhiều người sẽ tiện tay đổ bã thuốc uống thừa vào chậu hoa, Yến Vô Song cũng nói chậu hoa mà nàng nhìn thấy lá héo úa nên Chu phu nhân mới tưởng là khô héo nên đi tưới nước, trên thực tế thì…"

Nàng nhướn mày: "Bông hoa đó có lẽ không phải khô héo, mà là bị bã thuốc làm cháy, Chu phu nhân có lẽ là nhìn thấy bã thuốc, phát hiện ra bí mật gì đó nên mới đột nhiên đau tim!"

Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Coi như vẫn còn thông minh."

"Cái gì mà coi như, vốn dĩ chính là vậy!" Ánh mắt Liên Kiều sáng ngời, lóe lên một tia tinh ranh.

Lúc này, Lục Vô Cữu mím môi, đột nhiên dừng lại.

"... Máu của nàng, mặn?"

Liên Kiều ngẩng đầu lên mới phát hiện vết m.á.u trên ngón tay bị thương vừa rồi của nàng đã dính lên môi hắn, nàng vội vàng đưa tay lau đi vết máu, khó hiểu: "Máu đương nhiên là mặn, chẳng lẽ còn có m.á.u ngọt sao?"

Vừa dứt lời, nàng liền nhìn Lục Vô Cữu như nhìn thấy ma: "Không đúng, không phải là ngươi không nếm được mùi vị sao, làm sao biết được mùi vị m.á.u của ta?"

Lục Vô Cữu sờ sờ khóe môi: "Ta cũng muốn biết."

Dù sao, hắn vừa thử rồi, ngay cả mùi vị m.á.u của mình cũng không nếm được.

Liên Kiều thấy kỳ lạ: "Lúc đầu là miệng của ta ngươi có thể nếm được, bây giờ đến m.á.u cũng được, chẳng lẽ cổ độc này đã mạnh lên? Chỉ cần là thứ gì trong cơ thể ta, ngươi đều có thể nếm được mùi vị?"

Ánh mắt Lục Vô Cữu hơi tối lại: "Có lẽ vậy."

Ánh mắt hắn như đuốc, sâu thẳm, Liên Kiều vẫn còn đang kinh ngạc, bị hắn nhìn chằm chằm, có chút không tự nhiên: "Ngươi nhìn ta làm gì, chẳng lẽ còn muốn nếm thử mùi vị khác trên người ta?"

Lục Vô Cữu không phủ nhận cũng không khẳng định: "Nếu nàng nguyện ý, cũng không phải là không được."

Liên Kiều vô cùng nghi ngờ: "Ngươi đừng hòng, ta sẽ không khóc đâu!"

Lục Vô Cữu nhướn mày: "Liên quan gì đến khóc?"

Liên Kiều khó hiểu: "Ngoài m.á.u ra, thứ ngươi còn có thể nếm được chẳng phải là nước mắt của ta sao?"

Lục Vô Cữu nhìn nàng thật sâu, không nói phải cũng không nói không phải.

Liên Kiều vẫn đang suy nghĩ ý của hắn, Lục Vô Cữu quay đầu lại nhắc nhở: "Không phải muốn kiểm tra bã thuốc của Chu Tĩnh Hoàn sao, còn không đi?"

Lúc này Liên Kiều mới nhớ tới chuyện chính, cũng không so đo nữa mà đi theo hắn.

Dù sao Lục Vô Cữu cũng không thể nào vì muốn nếm thử mà cố tình làm nàng khóc.

Chu Tĩnh Hoàn đang chịu tang, lúc này đang ở sân trước canh linh cữu, sân của hắn trống không, chỉ có vài cấm chế.

Cấm chế này đối với hai người bọn họ không khó giải, hai người ung dung đi vào.

Đúng như dự đoán, chậu hoa đã bị xử lý, trong phòng hắn cũng không tìm thấy bất kỳ bã thuốc nào, trông không có gì khác thường.

Liên Kiều khó hiểu: "Chẳng lẽ chúng ta đoán sai rồi sao?"

Lục Vô Cữu nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn cây nguyệt quế ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Là đoán đúng rồi."

Chỉ thấy cây nguyệt quế mọc bên cửa sổ, lá hơi vàng úa, giống như những chiếc lá hơi vàng của chậu hoa mà Yến Vô Song mô tả.

Lúc này đang là mùa hè, cây cỏ xanh tươi, Chu gia lại là linh căn hệ Mộc, rất giỏi trồng linh hoa linh thảo, lẽ ra trong sân của Chu Tĩnh Hoàn không nên xuất hiện loại cây úa vàng này.

Trừ phi... cây này cũng giống như bông hoa kia, bị bã thuốc hắn đổ khi uống thuốc làm cháy.

Liên Kiều hiểu ý Lục Vô Cữu, bèn đến dưới gốc cây tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một ít vụn nhỏ có mùi thuốc thảo dược, chỉ tiếc những bã thuốc này đã lâu ngày, gần như mục nát thành đất.

Nàng liền đào một cục đất mang về cho Chu Kiến Nam xem.

Chu Kiến Nam rất quen thuộc với các loại cây cỏ, hắn cau mày, cầm cục đất ngửi rồi lại ngửi, nhìn rồi lại nhìn, nhưng lại nói: "Ta chỉ có thể nhìn ra bên trong có một vị thuốc hẳn là Tuyên Trung Sen, Tuyên Trung Sen có hai bông, một bông cực độc, một bông là thần dược, bông cực độc sẽ khiến người ta ruột gan thối rữa, thần tiên cũng khó thoát, còn bông có thể làm thuốc thì có thể khiến người ta trẻ mãi không già, trụ nhan đan mà nhà chúng ta luyện chế chính là dùng bông thần dược này."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 178



Liên Kiều ngớ người: "Ý ngươi là, những loại thuốc hắn uống là để trẻ mãi không già?"

Chu Kiến Nam gãi đầu: "Thuốc sắc có dược hiệu tốt hơn đan dược, người Chu gia yêu cái đẹp, hầu như ai cũng uống, giống như đại phu nhân, mỗi ngày đều không thể thiếu, nếu không dung mạo sẽ nhanh chóng lão hóa."

Liên Kiều nhớ lại dáng vẻ của Chu phu nhân sau khi chết, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của bà, bà toàn thân khô héo nhăn nheo, dung mạo già nua, răng rụng hết, cánh tay như cành khô, tóc bạc trắng, chỉ lúc này mới phù hợp với tuổi thật hai trăm bảy mươi tuổi của bà.

Tuổi thọ của tu sĩ gấp ba người thường, Chu Tĩnh Hoàn là sư huynh của nàng, năm nay hơn năm mươi tuổi, đối với tu chân giới mà nói, chính là lúc tuổi trẻ cường tráng, lẽ ra lúc này dù không dùng trụ nhan đan, trong trăm năm dung mạo cũng không thay đổi gì nhiều, tại sao hắn lại sớm uống thuốc như vậy?

Chu Kiến Nam suy nghĩ: "Bông thần dược của Tuyên Trung Sen ngoài việc trẻ mãi không già, còn có thể cường tâm mạch, bổ tinh khí, có lẽ hắn là vì muốn tăng tiến tu vi."

Liên Kiều càng không hiểu: "Nếu chỉ vì hai nguyên nhân này, bản thân Chu phu nhân cũng dùng thuốc, tại sao lại sợ hãi đến mức đau tim, Chu Tĩnh Hoàn lại muốn diệt khẩu bà?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Cái này ta thì không rõ." Chu Kiến Nam vẻ mặt bất lực, "Nhà ta chỉ là chi thứ, Tuyên Trung Sen cung cấp cho nhà ta mỗi ngày đều được hái sẵn đưa đến, cũng chỉ cho phép nhà ta dùng những bông hoa này để luyện chế trụ nhan đan, đan dược bán ra bọn họ còn lấy đi bảy phần, còn những thứ khác nhà ta căn bản không được tiếp xúc."

"Tuy nhiên..." Chu Kiến Nam nhỏ giọng nói, "Ta nghe nói Tuyên Trung Sen này ngoài bông thần dược có thể trẻ mãi không già ra, bông độc dược còn có thể dùng độc trị độc. Ví dụ như Họa Bì Trùng mà chúng ta gặp trong cấm địa trước đây, có thể biến người thành khôi lỗi, người bị ký sinh sẽ dần dần biến thành khôi lỗi, tâm tính đại biến. Mà bông độc dược của Tuyên Trung Sen nếu dùng liều lượng thích hợp, thì có thể ép Họa Bì Trùng trong cơ thể người bị ký sinh ra."

Liên Kiều như bừng tỉnh: "Ý ngươi là, Chu Tĩnh Hoàn có thể không phải dùng bông thần dược, mà là bông độc dược? Có lẽ hắn đã bị Họa Bì Trùng ký sinh?"

"Nhỏ tiếng thôi!" Chu Kiến Nam bịt miệng, "Lời này không thể nói lung tung."

Hắn vừa nói như vậy, Liên Kiều bỗng nhiên cảm thấy như có điều gì đó sáng tỏ, dù sao từ khi vào Chu gia, Chu Tĩnh Hoàn tuy bề ngoài không thay đổi gì nhiều, nhưng hành vi cử chỉ lại khác hẳn trước kia, luôn cho nàng một cảm giác chia cắt.

Nếu hắn thật sự bị khống chế, vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Chu phu nhân nhất định hiểu rõ con trai mình hơn nàng, chắc chắn cũng đã phát hiện ra bí mật này, kinh hãi quá độ mới đột nhiên đau tim, sau đó bị Chu Tĩnh Hoàn g.i.ế.c chết.

Liên Kiều càng nghĩ càng thấy có lý, bèn hỏi: "Có cách nào biết được một người có bị ký sinh hay không?"

Chu Kiến Nam suy nghĩ cẩn thận: "Loại trùng này sẽ không ngừng gặm nhấm nội tạng, người bị ký sinh sẽ vô cùng đau đớn, nghe nói có một khúc nhạc mà loại trùng này nghe thấy sẽ càng thêm cuồng bạo, người bị ký sinh cũng sẽ vô cùng đau đớn, nghiêm trọng, thậm chí thất khiếu chảy m.á.u tại chỗ, cho nên, muốn biết người này có bị Họa Bì Trùng ký sinh hay không, chỉ cần dùng huân thổi bài [Vong Ưu Khúc]."

"Vậy ngươi có biết thổi không?" Liên Kiều hỏi.

"Sao ta lại biết được?”

“Bọn họ là chi chính, bọn ta chỉ là chi thứ, bọn họ đề phòng bọn ta rất kỹ, ngoài việc sai khiến bọn ta làm việc ra thì chẳng coi ra gì." Chu Kiến Nam có chút phẫn uất.

"Nhưng mà..." mắt hắn đảo một vòng, "Mẹ ta rất lợi hại, những năm nay bà ấy quan hệ với bên đó cũng không tệ, lấy được không ít thứ. Ta biết bà ấy có một Tàng Bảo Các bí mật, bên trong biết đâu sẽ có bản nhạc phổ."

Liên Kiều mừng như điên, vội vàng bảo Chu Kiến Nam quay về thử xem.

Chu Kiến Nam tuy thân thủ không được nhưng đầu óc lại rất linh hoạt, quả nhiên đã tìm được bản nhạc phổ từ mật thất của mẹ mình.

Việc này coi như là giúp đỡ được việc lớn rồi.

Thái độ của Yến Vô Song với Chu Kiến Nam cũng rõ ràng tốt hơn, xem xét việc hắn chạy tới chạy lui, nàng ấy quyết định sau này sẽ ít ra tay với hắn hơn một chút.

Tuy nhiên bản nhạc phổ này rất khó luyện, Liên Kiều thổi đến khô cả miệng mà vẫn không luyện tập được.

Yến Vô Song nhìn mà xót ruột, đột nhiên nghĩ ra: "Bản nhạc này đã khó luyện như vậy, thổi sai một nốt nhạc cũng không có tác dụng, chúng ta lại có Thổ Chân Thảo, sao không trực tiếp dùng loại cỏ này để hắn nói thật nhỉ?"

"Đúng là ngây thơ!" Chu Kiến Nam hừ hừ, "Loại cỏ này là do Chu gia nuôi trồng, chỉ có tác dụng một lần với một người, điểm yếu lớn như vậy bọn họ làm sao lại để lộ ra? Chắc chắn là đã tự dùng qua rồi, để tránh bị phản phệ."

Yến Vô Song nghĩ lại cũng đúng, cho dù trước đây chưa từng dùng, sau khi phát hiện bọn họ đột nhập cấm địa lấy đi loại cỏ này, với tính cách cẩn thận của người này chắc chắn sẽ lập tức dùng một lần.

Con đường này xem ra không được, Liên Kiều chỉ đành tiếp tục nhăn nhó luyện tập nhạc phổ.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 179



Đến tối, cuối cùng cũng có chút thành quả, Liên Kiều quyết định cứ thử xem sao.

Nàng lén lút lẻn vào linh đường, canh lúc Chu Tĩnh Hoàn đang canh giữ linh cữu, liền thổi lên ở bên ngoài.

Tiếng nhạc vừa vang lên, giữa lông mày Chu Tĩnh Hoàn quả nhiên hơi nhíu lại.

Thấy vậy, Liên Kiều liền thổi càng hăng say hơn, chỉ tiếc là ngoài việc lúc đầu nhíu mày ra, Chu Tĩnh Hoàn không hề có vẻ mặt đau đớn gì, ngược lại nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, ánh mắt sắc bén.

Thấy tình hình không ổn, Liên Kiều lập tức quay đầu bỏ chạy, Chu Kiến Nam theo sát phía sau, hai người chạy như bay về phòng, mới tránh được sự truy đuổi của Chu Tĩnh Hoàn.

Cửa vừa đóng lại, Liên Kiều thở hổn hển, Chu Kiến Nam cũng sợ đến mức mặt mày tái mét.

"Sao bản nhạc này lại không có tác dụng với hắn? Chẳng lẽ là do ngươi thổi quá dở?"

"Dở?" Liên Kiều cười như không cười nhìn hắn.

"Hay! Hay!" Chu Kiến Nam lập tức đổi giọng.

Liên Kiều lúc này mới tha cho hắn, nhưng dù dở hay hay, nàng chắc chắn mình không thổi sai bất kỳ nốt nhạc nào, tại sao lại không có tác dụng với Chu Tĩnh Hoàn?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều lẩm bẩm khó hiểu, lúc này, Lục Vô Cữu đang ung dung đọc sách bỗng nhiên nói: "Đương nhiên là bởi vì ngay từ đầu nàng đã sai rồi."

"Ý ngươi là, Chu Tĩnh Hoàn không bị Họa Bì Trùng ký sinh?" Liên Kiều tiến lại gần.

Lục Vô Cữu khẽ ừ một tiếng.

Liên Kiều rất không ưa cái vẻ ung dung của hắn: "Sao ngươi biết? Đừng nói là nói suông nhé?"

Lục Vô Cữu không tranh luận với nàng, vẫn chậm rãi đọc sách.

Liên Kiều nhớ lại, từ lúc bắt đầu luyện tập bản nhạc, Lục Vô Cữu đã không mấy nhiệt tình, chẳng lẽ, hắn thật sự đã biết từ trước?

Liên Kiều nửa tin nửa ngờ, lại bắt đầu tức giận: "Ngươi đã biết sao không nói sớm? Ngươi cố ý xem ta mất mặt phải không?"

Lục Vô Cữu lại hỏi ngược lại: "Ta nói rồi thì với tính tình của nàng, nàng sẽ nghe sao?"

Liên Kiều ngượng ngùng, nàng thật sự sẽ không nghe, không những không nghe mà còn sẽ càng cố gắng hơn.

Nàng sờ sờ mũi, miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Sao lại không nghe, rõ ràng là ngươi tự nghĩ theo ý mình! Giờ thì hay rồi, còn hai ngày nữa là đến thời hạn đã hẹn, đều tại ngươi, làm ta lãng phí một ngày, toàn là công cốc!"

Lời này thật sự là quá mức ngụy biện, ngay cả Yến Vô Song cũng nghe không nổi nữa, kéo kéo tay áo nàng.

Nhưng Lục Vô Cữu không hề tức giận, chỉ khẽ cười một tiếng: "Cũng không hẳn là vô dụng, Chu Tĩnh Hoàn tâm tư kín kẽ, đánh rắn động cỏ một chút, hắn mới không nhịn được ra tay, chỉ cần hắn ra tay, nhất định sẽ có sơ hở, đến lúc đó mới là cơ hội chúng ta động thủ."

Liên Kiều nghe mà mơ hồ, hừ lạnh nói: "Tốt nhất là ngươi nói trúng, miệng ta thổi đến đau rồi."

Nàng sờ sờ đôi môi khô nứt vì luyện tập thổi sáo cả ngày, đầy vẻ oán trách.

Lục Vô Cữu bèn đẩy một chén trà mới rót đến: "Uống chút nước đi."

Liên Kiều cũng không khách sáo, ngồi phịch xuống, thấy trên bàn hắn có hạt sen tươi, lại sai Lục Vô Cữu bóc cho nàng, với lý do là an ủi sự vất vả của nàng hôm nay.

Yến Vô Song nhìn ra Liên Kiều đang cố ý ăn chực, nàng ấy không hứng thú với chuyện ăn uống, bèn kéo Chu Kiến Nam ra ngoài.

Lúc rời đi, Chu Kiến Nam thấy Lục Vô Cữu thật sự đưa tay bóc hạt sen cho Liên Kiều, ánh mắt có chút ngẩn ngơ, sao hắn lại cảm thấy quan hệ của hai người này quá tự nhiên và thân mật vậy?

Hơn nữa, không biết có phải hắn nhìn nhầm hay không, hắn dường như thấy được một tia cưng chiều trong ánh mắt lơ đãng của Lục Vô Cữu...

Từ này vừa lóe lên, Chu Kiến Nam sợ hãi lập tức gạt bỏ.

Không thể nào! Chu Kiến Nam lại nhìn thêm một cái, chỉ thấy ánh mắt Lục Vô Cữu lại trở nên vô cảm, bình tĩnh nhìn hắn, hắn thậm chí còn nhìn ra một tia lạnh lẽo, liền vội vàng đóng cửa lại.

Vậy mới đúng chứ, quả nhiên, Điện hạ vẫn không thay đổi.

Liên Kiều hoàn toàn không hay biết, chỉ là sau khi cắn một hạt sen, nàng nhăn mặt nhăn mũi, lập tức nhổ hạt sen trong miệng ra.

"Phì, hạt sen ở chỗ ngươi sao lại đắng thế này, hoàn toàn khác với hạt sen ta ăn hôm trước ở chỗ khác."

Lục Vô Cữu ngẩng đầu: "Thật sự đắng vậy sao?"

Hắn dùng đầu ngón tay nhặt một hạt sen lên xoa xoa, vẻ mặt không cho là đúng.

Liên Kiều phì phì hai tiếng, đầu lưỡi đắng đến run lên, thấy Lục Vô Cữu đang cười mình, lại càng tức giận.

"Ngươi còn dám cười!" Liên Kiều hừ hừ hai tiếng, đột nhiên lại cười híp mắt, "Ta quên mất ngươi không có vị giác rồi, đương nhiên là không nếm ra được, vậy ta để ngươi tự nếm thử xem rốt cuộc đắng đến mức nào."

Thế là, dù tự mình chịu thiệt tám trăm cũng phải làm đối phương tổn thất một nghìn, nàng ôm cổ hắn, tiến lại gần, tách môi lưỡi hắn ra, chui vào.

Vị đắng nhàn nhạt lan tỏa giữa đôi môi hai người.

Liên Kiều ôm cổ hắn, ánh mắt tinh ranh: "Thế nào, có đắng không?"

Lục Vô Cữu sờ sờ khóe môi: "Đắng sao?"

Liên Kiều không tin, liền ngậm một hạt sen khác, lại hôn lên, định cắn vỡ hạt sen trong miệng hắn.

Nhưng Lục Vô Cữu lại dùng lưỡi đẩy hạt sen di chuyển, dường như đang trêu chọc nàng, Liên Kiều mãi không tìm thấy, nàng nắm lấy vai hắn hôn sâu xuống mới bắt được hạt sen cắn vỡ.

Ngay lập tức, vị đắng nồng nặc tràn ngập khoang miệng hai người.
 
Back
Top Bottom