Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 160



Đi một lúc, Liên Kiều đến một cửa hàng vải.

Đã nghe nói Tiêu Minh giàu có, quả nhiên danh bất hư truyền, một cửa hàng vải nhỏ của người thường lại có giao tơ, hơn nữa người mua bán tấp nập.

Nàng tưởng giao tơ này là giả, đưa tay sờ thử, thấy miếng giao tơ này mềm mại mịn màng, chất lượng lại còn rất tốt.

Từ khi Liên Kiều bước vào cửa mắt bà chủ đã sáng lên, thấy nàng xinh đẹp động lòng người, ăn mặc lại không tầm thường, dường như rất hứng thú với giao tơ, liền bước tới: "Giao tơ này không còn nhiều nữa, tiên tử có muốn mua không?"

Liên Kiều không muốn mua, nhân cơ hội dò la tin tức: "Cửa hàng các người nhỏ như vậy, lại có giao tơ, thứ này là thật sao?"

Bà chủ cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Tiên tử là người từ nơi khác đến à, Tiêu Minh chúng ta không giống những nơi khác, từ xưa đã phồn hoa, đừng nói là giao tơ, ngay cả giao sa cũng có, chỉ cần trả được giá."

Nói xong, bà ta vỗ tay, lập tức có người mang một hộp gỗ ra, chỉ thấy trong hộp gỗ đựng một miếng giao sa tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Bà chủ nói: "Các tu sĩ ở địa phương chúng ta thích nhất dùng giao tơ hoặc giao sa để may yếm, bây giờ trong cửa hàng không còn nhiều nữa, tiên tử có muốn mua về may một cái yếm không?"

Liên Kiều quả thật có ý định, nhưng chỉ là muốn thử xem thứ này là thật hay giả, nàng cân nhắc túi tiền, ánh mắt lưu luyến giữa giao tơ màu sen và giao sa màu trắng sữa.

Lúc này, Lục Vô Cữu đứng bên cạnh nàng đột nhiên nói: "Không phải nàng đã có một cái màu sen rồi sao?"

Liên Kiều giật mình, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.

Bà chủ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, mỉm cười nói: "Vị tiên lữ này trí nhớ thật tốt, vậy tiên tử đổi sang màu trắng sữa nhé?"

Liên Kiều vội vàng giải thích: "Ai là tiên lữ của hắn chứ, bà đừng hiểu lầm!"

Bà chủ nhất thời có chút lúng túng, không đoán được quan hệ của bọn họ, bồi tội nói: "Là ta sai, vậy hai vị là chưa kết đạo lữ sao?"

"Cũng không phải." Lục Vô Cữu mỉm cười, "Ta không phải đạo lữ của nàng, là huynh trưởng của nàng."

Lời này vừa nói ra, Liên Kiều sững sờ.

Bà chủ cũng vô cùng ngạc nhiên, huynh muội ruột có thể biết rõ loại đồ dùng cá nhân này sao, chẳng lẽ...

Ánh mắt bà ta trở nên kỳ quái, lại hỏi một lần nữa: "Huynh... huynh trưởng?"

Lục Vô Cữu khẽ cười, nhắc lại lời Liên Kiều hôm qua: "Ừ, huynh trưởng ruột thịt."

Liên Kiều mặt đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Lục Vô Cữu: "Ngươi..."

Lục Vô Cữu liếc nàng một cái: "Làm sao vậy?"

"Bậy bạ!" Liên Kiều vội vàng kéo bà chủ giải thích, "Hắn nói bừa đấy, ta không quen hắn! Hắn căn bản không phải huynh trưởng của ta."

Tuy nhiên, càng giải thích lại càng rối ren, ánh mắt bà chủ quán càng thêm kỳ quái, cười gượng hai tiếng: "Vậy sao."

Tuy nói vậy, nhưng trông bà ta chẳng có vẻ gì là tin tưởng.

Lúc này, Lục Vô Cữu làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc thảo luận với bà chủ quán: "Nhưng mà, lụa mỏng này của bà, có chắc chắn không?"

Bà chủ ngẩn người một lúc, lúng túng nói: "Chắc chắn."

Rồi bà ta đột nhiên nhớ tới mối quan hệ của hai người, đoán chừng tấm lụa mỏng nửa trong suốt này chắc là dùng để tăng thêm tình thú, vội vàng đổi giọng: "À, có một loại không chắc chắn, nếu tiên nhân muốn, ta có thể lấy ra?"

Khóe môi Lục Vô Cữu hơi nhếch lên: "Được, vậy gói hết lại, đưa cho muội muội ta là được."

Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "muội muội", Liên Kiều hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Khi bà chủ đưa đồ đã gói ghém vào tay nàng, còn dò xét nhìn nàng một cái, Liên Kiều mới hoàn hồn.

Nàng ấp úng, hai má đỏ bừng, tức giận ném tất cả đồ lên người Lục Vô Cữu, rồi bỏ chạy.

Quá mất mặt!

Biết thế này hôm qua nàng đã chẳng nói bừa!

Bà chủ cũng là lần đầu gặp phải vị khách như thế này, nhặt đồ lên, phủi phủi bụi, hỏi Lục Vô Cữu: "Tiên nhân, thứ này còn cần nữa không?"

Lục Vô Cữu đáp một tiếng, đưa tay nhận lấy.

Ra khỏi cửa, thấy Liên Kiều đã đứng cùng Chu Kiến Nam và Yến Vô Song.

Khi hắn đi tới, Chu Kiến Nam mắt tinh, liếc mắt một cái đã thấy gói giấy trong tay hắn, tiến lại gần hỏi: "Điện hạ mua gì vậy?"

Lục Vô Cữu dừng lại một chút: "Một ít đồ ăn."

Sau đó hắn đưa cho Liên Kiều: "Không phải nàng nói muốn sao?"

Trước mặt mọi người, Liên Kiều cũng không tiện không nhận, chỉ đành cầm lấy, Chu Kiến Nam lại gần muốn xem thử, bị Liên Kiều trừng mắt liếc một cái.

Chu Kiến Nam khẽ hừ một tiếng nói nàng keo kiệt, rồi quay sang giới thiệu mẹ của mình, Linh Tê Tán Nhân.

Linh Tê Tán Nhân tính tình khá mạnh mẽ, nhưng trước mặt Lục Vô Cữu lại rất cung kính, sau khi chào hỏi xong, bà ta giơ tay lên đầy phong thái: "Sơn môn đã nhận được thông báo rồi, chắc giờ này mọi người đều đang đợi ở cửa, Điện hạ mời."

Lục Vô Cữu liền theo bà ta rời đi, quả nhiên, khi cả nhóm đến nơi, cửa Tiêu Minh Sơn đã đông nghịt người.

Lão gia chủ nhà họ Chu vừa mất được ba tháng, người sắp kế nhiệm chức gia chủ là trưởng tử của ông, Chu Tĩnh Hoàn.

Vị thiếu chủ này đứng giữa đám đông, mặc trường sam cổ đứng màu xanh của Tiêu Minh Chu Thị, trên vạt áo là đồ đằng của Chu Thị - hoa sen hai màu nở liền nhau.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 161



Thấy Lục Vô Cữu cùng mọi người, hắn từ xa đã nghênh đón, bước chân mạnh mẽ, dáng người thẳng tắp, chắp tay hành lễ đầy phong độ, nói: "Tham kiến Điện hạ."

Lục Vô Cữu khẽ gật đầu: "Không cần đa lễ."

Chu Tĩnh Hoàn cùng những người phía sau hắn mới đứng dậy, khác với vẻ lạnh lùng và khó gần của Lục Vô Cữu, ngũ quan hắn hài hòa, tuy không bằng Lục Vô Cữu về cốt cách, nhưng làn da rất ôn nhuận, đặc biệt là khi cười lên, khiến người ta như tắm gió xuân.

"Điện hạ đường xa mà đến, trước đó không biết, thật là thiếu sót, mong Điện hạ đừng trách."

"Không sao." Giọng Lục Vô Cữu bình tĩnh, "Ngược lại ta nên chúc mừng ngươi kế nhiệm chức gia chủ."

Chu Tĩnh Hoàn cười nói: "Không dám không dám, chỉ là phụ thân lâm chung dặn dò khó chối từ, các bậc bá thúc trong nhà lại nhường nhịn, ta chỉ là một tiểu bối, sau này còn phải nhờ Điện hạ chiếu cố nhiều hơn."

Hai bên hàn huyên một hồi mới thôi, Chu Tĩnh Hoàn lại quay sang Liên Kiều, mắt sáng lên, nói: "Lâu rồi không gặp tiểu sư muội, sư muội hai năm nay hình như cao lên không ít, càng thêm xinh đẹp động lòng người."

Liên Kiều cúi đầu nhìn eo mình, rất vui vẻ: "Thật sao?"

"Đương nhiên, sư muội xinh đẹp như vậy, nếu đi ngoài đường, ta suýt nữa không nhận ra." Chu Tĩnh Hoàn khen ngợi.

Liên Kiều bị hắn khen có chút ngượng ngùng.

Lục Vô Cữu không nói gì, Chu Tĩnh Hoàn này rất biết quan sát sắc mặt, liền nói ngay: "Gió ở sơn môn hơi mạnh, mọi người cùng ta vào trong đi, gia mẫu có chuẩn bị chút tiệc nhỏ."

Lúc này, Yến Vô Song đứng bên cạnh Liên Kiều vẫn chưa được giới thiệu, Liên Kiều nhíu mày, muốn nhắc nhở Chu Tĩnh Hoàn, Yến Vô Song lại kéo tay áo nàng, nhỏ giọng nói "Thôi bỏ đi".

Nàng chỉ là nữ nhi của sơn tặc, tuy linh căn không tệ, trong thế hệ trẻ cũng được coi là người xuất sắc, nhưng rốt cuộc khó mà lọt vào mắt xanh của những thế gia này, Chu Tĩnh Hoàn đã không thấy nàng, nàng cũng không muốn tự rước lấy nhục, dù sao ngoài Liên Kiều ra, nàng cũng không thích những người này lắm.

Nhưng Liên Kiều lại không chịu bỏ qua, nàng mỉm cười đẩy Yến Vô Song ra, nói với Chu Tĩnh Hoàn: "Đây là Yến Vô Song, nàng ấy chính là người đứng thứ tư trong Tiên Kiếm Đại Hội năm đó, ngay cả Chu sư huynh đứng thứ ba cũng có hai trận thua dưới tay nàng ấy, lúc đó huynh còn nói sau này sẽ tìm nàng ấy để luận bàn, chẳng lẽ quý nhân nhiều việc, nhanh như vậy đã quên nàng ấy rồi sao?"

Chu Tĩnh Hoàn mới làm ra vẻ vừa nhớ ra, trở nên nhiệt tình: "Sao có thể quên được, thì ra là Vô Song sư muội, xem trí nhớ của ta này, chỉ nghĩ đến yến tiệc, không thấy vị sư muội này, sư muội đã nể mặt đến đây, những ngày này nhất định phải để ta được lĩnh giáo một phen."

"Được." Yến Vô Song ngẩn người cười hai tiếng, ánh mắt mọi người xung quanh đối với nàng đã hòa nhã hơn rất nhiều.

Vậy là cả nhóm liền theo hắn đi qua bậc thang dài, hướng tới Trích Tinh Các cao ngất.

Liên Kiều nắm tay Yến Vô Song, kéo nàng cùng đi.

Yến Vô Song cũng nắm lại tay nàng, đột nhiên nhớ tới năm nàng mới quen biết Liên Kiều.

Lúc đó, nàng vì linh căn thiên tuyệt mà được Xích Hà Tử chiêu mộ vào sơn môn, vốn tính tình đã ngang bướng, lại thêm trong sơn môn phần lớn là con cháu thế gia, không vừa mắt xuất thân của nàng, vì vậy những ngày đầu tiên gần như không ai nói chuyện với nàng. Đương nhiên cũng có người khiêu khích nàng, đều bị nàng đánh cho tơi tả.

Dần dần, tiếng tăm của nàng truyền ra ngoài, ngay cả những tán tu cùng vào sơn môn cũng không chơi với nàng nữa.

Liên Kiều lúc đó vừa vặn đi lịch luyện trở về, nàng có xuất thân tốt, dung mạo lại xinh đẹp, tính tình nghe nói cũng hơi kiêu ngạo, Yến Vô Song cứ tưởng đây lại là một đại tiểu thư thế gia giống Khương Lê, cười nhạt một tiếng, cũng chẳng thèm nhìn nàng.

Cho đến một lần, Yến Vô Song bị nhốt trong bí cảnh thử luyện, nguyên nhân là những người đồng hành luôn sai bảo nàng đi g.i.ế.c yêu quái khó nhất, đợi nàng giao chiến mệt mỏi, bọn họ liền nhân cơ hội mang theo bảo vật rời đi, lại còn không nói cho nàng biết cách ra.

Thế là Yến Vô Song bị nhốt trong bí cảnh ba ngày ba đêm, cho dù biến mất lâu như vậy, cũng không ai đi tìm, là Liên Kiều cũng vào thử luyện vô tình phát hiện ra nàng, đưa nàng ra ngoài.

Chuyện như thế này đã không phải lần đầu tiên, Yến Vô Song cũng từng chất vấn, nhưng không có bằng chứng, những người khác luôn tìm cớ nói là quên mất, hoặc là nói năng mập mờ, nói Yến Vô Song tính tình rất xấu, không hòa đồng. Vừa đúng lúc bọn họ lại không nói trước mặt nàng ấy, chỉ lén lút nói nhỏ sau lưng, đợi nàng ấy đi qua, bọn họ lại im bặt, khiến nàng ấy ngay cả cơ hội biện giải cũng không có.

Lần này cũng vậy, Yến Vô Song coi như không nghe thấy, che cánh tay bị thương đi qua, Liên Kiều lại không nhịn được, trực tiếp quát những người đó: "Các ngươi lén lút nói gì đó, sao không dám nói to lên!"

Yến Vô Song ngẩn người, những người đó rõ ràng cũng không ngờ tới, lập tức im lặng.

Liên Kiều không buông tha, đuổi theo nhất quyết bắt bọn họ lặp lại những lời vừa nói, những người đó bèn kể lể với Liên Kiều những điều không tốt của Yến Vô Song, nói nàng ấy sức lực lớn, lúc tỷ thí luôn làm người khác bị thương. Lúc thử luyện, lại lấy nhầm bảo vật của người khác...
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 162



Nói đủ thứ chuyện, Liên Kiều trực tiếp hỏi Yến Vô Song: "Ngươi có làm những chuyện này không?"

Yến Vô Song thành thật thừa nhận, cũng nói mình thật sự là vô ý, hơn nữa đã xin lỗi, bồi thường gấp đôi rồi.

Đã làm đến mức này, Liên Kiều cũng không hiểu tại sao những người này lại cứ bám lấy những chuyện nhỏ nhặt này để cô lập nàng ấy, nghĩ tới nghĩ lui, ngoài việc Yến Vô Song tính tình không tốt, thì chỉ có thể là ghen tị.

Thế là Liên Kiều nhốt tất cả những người đã nhốt Yến Vô Song trong bí cảnh vào trong đó, ăn miếng trả miếng.

Từ đó về sau, những người đó không dám lén lút nói sau lưng nữa.

Yến Vô Song cũng dần dần thân thiết với Liên Kiều thẳng thắn, nàng sẽ cùng nàng ấy thử luyện, cùng ăn cơm, cùng bị mắng, cùng nhau đánh cho những kẻ tiểu nhân kia hoa rơi nước chảy trong Tiên Kiếm Đại Hội.

Vì vậy, khi Liên Kiều rủ nàng ấy cùng đi tìm mảnh vỡ, Yến Vô Song không chút do dự đồng ý.

Tuy nhiên, Yến Vô Song bây giờ cũng không phải không biết gì về cách cư xử, nàng ấy kéo tay áo Liên Kiều, nhỏ giọng nói: "Ngươi vì ta mà làm mất mặt vị Thiếu chủ này trước mặt mọi người, hắn có tức giận với ngươi không?"

Liên Kiều nắm tay nàng ấy: "Yên tâm, Chu sư huynh không phải người như vậy."

Yến Vô Song mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi Liên Kiều nói câu này trong lòng lại đang đánh trống, nàng rõ ràng nhớ Chu Tĩnh Hoàn trước kia rất ôn nhu chu đáo, sẽ quan tâm đến cảm nhận của mỗi người, đối xử với đệ tử xuất thân thế gia và tán tu bình thường đều như nhau, chuyện như hôm nay xem nhẹ Yến Vô Song là tuyệt đối không thể xảy ra.

Nàng cũng vì vậy mà đặc biệt kính phục hắn, nhưng hắn về nhà hai năm nay, dường như đã thay đổi...

Liên Kiều gãi đầu, nghĩ hay là Chu Tĩnh Hoàn thật sự không thấy Yến Vô Song nhỉ?

Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước, Lục Vô Cữu liếc mắt nhìn Yến Vô Song đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Liên Kiều, ánh mắt cũng dừng lại một chút, rồi mím môi, tay buông thõng bên người khẽ động, gọi Thao Thiết ra.

Thao Thiết hóa thành một tiểu đồng tử mập mạp, đứng bên cạnh Lục Vô Cữu, mới khiến cho đôi lông mày lạnh lùng của hắn có chút sinh khí.

Yến Vô Song lặng lẽ quan sát xung quanh, thấy trên Tiêu Minh Sơn chỗ nào cũng là lầu các, từng tòa từng tòa, ngay cả bậc thang trên đường chính cũng đều được lát bằng bạch ngọc, không khỏi thán phục: "Giàu có thật đấy..."

Chu Kiến Nam hào hứng, kể cho nàng nghe đủ thứ chuyện, ngay cả một viên gạch, một mảnh ngói cũng có thể nói rõ lai lịch.

Yến Vô Song vẫn chưa tỏ tường: "Vì cớ gì mà Tiêu Minh lại phú quý sung túc đến vậy?"

Chu Kiến Nam đáp: "Ấy là nhờ linh căn hệ Mộc. Chỉ riêng việc trồng trọt linh thảo, linh dược mỗi năm, bán ra đan dược đã nhiều không kể xiết. Nhất là trụ nhan đan do nhà ta luyện chế, chẳng những được tu sĩ ưa chuộng, mà phàm nhân cũng khó lòng cầu được một viên."

Yến Vô Song chợt hiểu ra: "Bảo sao những người vừa rồi ta gặp đều trẻ trung như vậy, ta còn ngỡ rằng người nhà họ Chu vốn sinh ra đã như thế."

Chu Kiến Nam cười khẽ, lời nói không có ý giễu cợt, mà chỉ mang theo vài phần đắc ý: "Như thế đã là gì, đợi ngươi gặp Chu phu nhân, ắt sẽ rõ thế nào mới gọi là trẻ thật sự."

Lòng hiếu kỳ của Yến Vô Song nổi lên, đến khi vào cửa, vừa trông thấy một vị phu nhân đoan trang cao quý nhưng dung nhan lại hết sức trẻ trung đứng nơi ngưỡng cửa, rồi lại nghe Chu Tĩnh Hoàn gọi nàng một tiếng "mẹ", liền sững sờ đến trợn mắt há miệng.

"...Nàng chính là Chu phu nhân? Sao lại trông nàng và ngươi chẳng cách bao nhiêu tuổi hết thế?"

Chu Kiến Nam bật cười ha hả, chê nàng ít thấy ít nghe.

"Không thì vì sao trụ nhan đan lại đắt khách như vậy? Chỉ cần có tiền, dù trăm năm sau cũng có thể duy trì dung mạo này."

Yến Vô Song kinh ngạc không thôi. Chu Kiến Nam lại hào phóng nói rằng về sau đan dược của bọn họ đều cho hắn lo liệu.

Chu phu nhân tuy nhìn trẻ trung, nhưng giọng nói lại khó mà che giấu dấu vết năm tháng. Chỉ nghe thanh âm nàng dịu dàng mà trầm ổn, khoan thai mời mọi người an tọa.

Rượu quá ba tuần, bầu không khí cũng dần thả lỏng.

Liên Kiều đặt chén rượu xuống, bèn kể về quái sự trên đảo Doanh Châu. Kể xong, nàng không nhắc đến cốt châu, chỉ hỏi: "Doanh Châu cũng thuộc địa phận của Tiêu Minh, chẳng hay chư vị có biết tung tích của đảo Bồng Lai đã biến mất chăng?"

Chu Tĩnh Hoàn cau mày: "Bồng Lai đảo? Theo như sư muội nói, có lẽ đảo này đã tồn tại từ thời Thần Cung. Nhà họ Chu chúng ta đến đây lập nghiệp cũng chỉ trăm năm, thật sự chưa từng nghe qua. Nhưng sư muội cứ yên tâm, ta ắt sẽ sai người tận lực điều tra, dù có hay không, nhất định cũng cho sư muội một lời giải đáp."

Liên Kiều cười mỉm tạ ơn, trong lòng lại hiểu rõ, lời này chẳng qua là khách sáo mà thôi.

Nàng khẽ thở dài, Chu sư huynh cũng bắt đầu dùng mấy lời hư tình giả ý này, xem ra hành trình tại Tiêu Minh e rằng sẽ chẳng dễ dàng gì.

Dứt lời, tiếng tỳ bà réo rắt cất lên, Chu phu nhân lại nâng chén, cùng mọi người cười nói vui vẻ.

Không khí lạnh nhạt ban nãy rất nhanh bị xóa nhòa, Chu Tĩnh Hoàn đứng dậy lui vào thay y phục. Lúc quay lại đi ngang qua Liên Kiều, nàng chợt tinh mắt trông thấy một túi hương sắc lục biếc treo bên hông hắn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 163



"Ồ, túi hương này hình như là thứ ta từng tặng sư huynh năm đó phải không?"

Chu Tĩnh Hoàn mỉm cười: "Đúng vậy."

Liên Kiều rốt cuộc tìm lại được chút cảm giác thân thuộc thuở xưa, bèn mỉm cười: "Chỉ là túi hương ta luyện tay khi ấy, khó mà tính là tinh xảo. Những người khác e rằng đã đánh mất từ lâu, chỉ có sư huynh là trân trọng, hai năm rồi vẫn giữ lại."

Chu Tĩnh Hoàn cười nhẹ: "Giữ lại làm kỷ niệm thôi. Nhưng quả thật cũng đã cũ rồi, nếu sư muội có thời gian, chẳng hay có thể thêu cho ta một cái khác?"

Liên Kiều sảng khoái đáp: "Dĩ nhiên là được."

Lúc này, Lục Vô Cữu đặt chén rượu xuống, ánh mắt liếc qua.

Chu Tĩnh Hoàn mỉm cười nhấc ly, cách khoảng không kính hắn một chén, rồi thong thả ngồi xuống.

Trong men rượu nồng nàn, Liên Kiều nhìn hai người họ cạn chén liên tục, vò rượu hết lượt này đến lượt khác, hàng mày nàng hơi nhíu lại.

Chu Tĩnh Hoàn tửu lượng ra sao nàng đã quên, nhưng Lục Vô Cữu, e rằng không tốt lắm. Dẫu sao hắn cũng chẳng phân biệt được vị rượu, cũng chẳng nhận biết độ mạnh nhạt của men cay.

Cứ thế đẩy qua đẩy lại, mãi đến khi Chu phu nhân sai người đổi món, hai người họ mới chịu tạm ngừng.

Thế nhưng, khi nhìn thấy món vừa được dọn lên, Liên Kiều lại ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy người hầu đặt trước mặt mỗi người một đĩa tô sơn, bên dưới là tầng đá vụn, bên trên rưới sữa đặc, phía trên lại điểm một quả anh đào đỏ thắm.

Chu Tĩnh Hoàn thong thả giới thiệu món ăn, nhưng từ khóe mắt, nàng lại thấy Lục Vô Cữu không hề động đến yến huyết hiếm lạ, mà chỉ tao nhã ăn quả anh đào trên lớp sữa ngọt.

Liên Kiều liền vội vã quay mặt đi, má thoáng đỏ bừng.

“Hừ, chẳng qua chỉ là một món ăn thôi mà.” Nàng vỗ vỗ mặt, thầm trách bản thân sao lại suy nghĩ lung tung như vậy.

Nàng lại đưa mắt nhìn về phía Lục Vô Cữu, chỉ thấy hắn thần sắc điềm nhiên, lòng nàng càng thêm chột dạ, cảm thấy bản thân đúng là đã nghĩ nhiều.

Cũng may Lục Vô Cữu không hề động đến phần còn lại của món ăn kia, Liên Kiều bèn không thèm để tâm, sai người dọn dẹp hết thảy.

Lục Vô Cữu dường như lơ đãng nhìn thoáng qua động tĩnh bên nàng, nhẹ nhàng lau môi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lại một vòng rượu nữa trôi qua, yến tiệc cũng đến hồi kết. Chu Tĩnh Hoàn đã say khướt, còn Lục Vô Cữu thì bước đi có phần lảo đảo. Khi hắn sắp vào đến phòng, bước chân đột nhiên xiêu vẹo. Phòng của Liên Kiều lại ngay bên cạnh, nàng liền vội vã tiến lên đỡ lấy: “Không sao chứ?”

Lục Vô Cữu trực tiếp tựa lên vai nàng, đôi mắt khép hờ, im lặng chẳng nói, dáng vẻ say đến chẳng còn biết gì.

Liên Kiều không còn cách nào khác, dù sao cũng đã đến cửa phòng, liền dứt khoát dìu hắn vào trong.

Nàng vất vả lắm mới đỡ được hắn lên giường, xoay người định sai người mang canh giải rượu đến, thì nghe hắn khẽ nói, giọng có chút khàn khàn: “Trong túi hương có giải tửu đan, giúp ta lấy ra.”

Liên Kiều thấy chuyện này cũng chẳng đáng là bao, liền đưa tay cởi túi hương bên hông hắn. Không ngờ, vừa kéo ra, nàng phát hiện bên trong túi hương sắc vàng nhạt ấy còn có một lớp lót, bên trong lại có một túi hương khác. Nhìn hoa văn thêu trên đó, nàng chợt cảm thấy có chút quen thuộc.

Nàng cầm lên xem, kinh ngạc nói: “Ô, túi hương này dường như cũng là ta thêu năm đó, chẳng ngờ ngươi lại giống như Chu sư huynh, cũng giữ lại đến bây giờ?”

Lục Vô Cữu mở mắt, lặng lẽ nhìn nàng.

Liên Kiều đắc ý cười: “Xem ra tay nghề thêu thùa của ta cũng không tệ, có thể khiến nhiều người mãi không quên. Không biết còn bao nhiêu người vẫn còn giữ lại nữa?”

Lục Vô Cữu ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Còn có người khác?”

Liên Kiều gật đầu, hồn nhiên đáp: “Đúng vậy, năm đó vì luyện tập thuật khống thủy, ngày nào ta cũng thêu rất nhiều thứ. Có cái làm thành khăn tay, có cái làm thành túi hương. Thêu nhiều quá chẳng dùng hết, liền mang đi tặng. Chu sư huynh có, ngươi cũng có. Nhưng nhiều nhất vẫn là bị Chu Kiến Nam lấy đi bán, hắn nhanh nhạy lắm, cầm không biết bao nhiêu túi hương của ta ra ngoài đổi bạc.”

“…”

Lục Vô Cữu cúi đầu nhìn túi hương trong tay mình, lại nhớ tới ánh mắt đầy ẩn ý của Chu Tĩnh Hoàn ban nãy, nhất thời chẳng rõ nên tức giận hay bật cười.

Hắn khẽ nhếch môi: “Có ai từng nói với nàng rằng, nàng rất giỏi chọc tức người khác không?”

Liên Kiều ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Có chứ, cha ta thường nói vậy. Nhưng câu ông ấy nói nhiều nhất vẫn là mẹ ta chọc giận ông ấy.”

Lục Vô Cữu ngước mắt: “Ồ?”

Liên Kiều bèn kể: “Mẹ ta vốn là một phàm nhân bình thường, là con gái của một võ tướng. Bà vô ưu vô lo, lúc nào cũng cười vui vẻ. Sau khi gả cho cha ta, ngày nào cũng chọc ông ấy tức giận. Mỗi lần cha nổi giận, bà lại chẳng hiểu vì sao, còn hỏi ta. Lúc đó ta mới chỉ năm, sáu tuổi, làm sao biết được? Thế là mẫu thân bèn bảo ta chống nạnh giúp bà tranh luận. Kết quả, cha ta thường bị hai mẹ con ta chọc tức đến mức phát điên.”

Lục Vô Cữu trầm ngâm: “Xem ra những năm qua, Liên chưởng môn cũng không dễ dàng gì.”

Liên Kiều chống cằm, nhẹ giọng: “Nhưng từ khi mẹ ta mất năm ta tám tuổi, ông ấy rất ít khi tức giận nữa. Cũng ít nói hơn nhiều.”

Lục Vô Cữu im lặng một lúc, rồi đưa tay định xoa đầu nàng.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 164



Chưa kịp chạm đến, tay hắn đã bị Liên Kiều gạt ra: “Ngươi định làm gì? Chúng ta chỉ là đồng minh, dù ngươi có say cũng không được chiếm tiện nghi của ta!”

Lục Vô Cữu hơi nheo mắt, giọng khàn đi vì hơi rượu: “Nàng cho rằng đây là chiếm tiện nghi? Vậy chuyện tối qua là gì?”

Liên Kiều suy nghĩ một hồi: "Giải độc thôi, đó là làm việc công."

Lục Vô Cữu nhướng mày: "Nếu đã là làm việc công, vậy sao lúc ở bữa tiệc nàng lại đỏ mặt?"

Liên Kiều lắp bắp chối: “Làm gì có! Ta… ta chỉ uống nhiều quá thôi.”

Lục Vô Cữu chăm chú nhìn nàng: “Thật sao? Vậy tại sao ngay cả món điểm tâm yêu thích cũng không động đến?”

Liên Kiều chột dạ nhớ lại đĩa bánh kia, không được tự nhiên mà bướng bỉnh đáp: “Thứ đó vừa nhìn đã biết không ngon, cần gì động đũa. Hơn nữa, ngươi vốn không nếm ra mùi vị.”

Lục Vô Cữu cổ họng khẽ động, một tay đặt lên gáy nàng, trán chạm trán: “Quả thực nhạt nhẽo vô vị, không bằng nàng ngọt hơn.”

Ngọt ngào gì của nàng chứ?

Liên Kiều không hiểu ý hắn, tưởng hắn đang nhớ lại vị ngọt nếm được từ miệng nàng trước đó, nghiêng đầu trầm tư: "Ngươi lại muốn nếm thử sao?"

Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ánh mắt có chút thích thú: "Nàng bằng lòng sao?"

Liên Kiều tuy cảm thấy hình dạng món đó kỳ quái, nhưng dù sao cũng là nàng suy nghĩ không trong sáng, Lục Vô Cữu chắc chắn không có ý đó, thế nên nàng do dự một chút, vẫn đồng ý: "Vậy được thôi."

Nói xong, nàng nhanh chóng đứng dậy, Lục Vô Cữu kéo tay áo nàng: "Nàng đi đâu?"

Liên Kiều rất tự nhiên nói: "Gọi một phần Túc Sơn, chẳng phải ngươi muốn nếm thử sao?"

"..."

Lục Vô Cữu day day mi tâm: "Thôi bỏ đi."

"Sao ngươi lúc muốn ăn lúc lại không muốn vậy?" Liên Kiều nhíu mày, có chút không vui.

Lục Vô Cữu đang say, hắn đè xuống: "Để lại, sau này ăn."

Liên Kiều thấy hắn đã tỉnh rượu được một nửa, bèn nhét túi thơm của hắn lại vào.

"Vậy ta đi đây."

"Đi ngay sao?" Lục Vô Cữu đột nhiên nói, "Túi thơm của ta cũng cũ rồi, chẳng phải nàng có rất nhiều túi thơm, đổi cho ta một cái."

Thứ này trong túi Càn Khôn của Liên Kiều nhiều vô số kể, thế nên nàng rất hào phóng đổ hết ra: "Ngươi muốn thì tự chọn một cái đi."

Lục Vô Cữu liếc mắt một cái liền chọn trúng một cái nền đen chỉ vàng: "Cái này."

Liên Kiều nhìn một cái: "Ngươi cũng thật có mắt nhìn, đây là cái duy nhất ta thêu bằng chỉ vàng."

Lục Vô Cữu nghe thấy từ "duy nhất", lúc này mới cầm lấy túi thơm.

Sau đó thấy Liên Kiều đang chọn túi thơm cho Chu Tĩnh Hoàn, tốt bụng lại chọn cho Chu Tĩnh Hoàn một cái túi thơm màu nâu gỗ đàn hương bình thường, thản nhiên nói: "Cái này hợp với hắn."

Liên Kiều nghĩ bọn họ đều là nam tử, ánh mắt chắc chắn sẽ hợp nhau hơn, thế nên nghe theo lời hắn.



Ngày hôm sau, Liên Kiều tìm cơ hội đưa túi thơm cho Chu Tĩnh Hoàn, Chu Tĩnh Hoàn vui vẻ ra mặt, nhưng khi ánh mắt lướt qua bên hông Lục Vô Cữu, lại khựng lại: "Điện hạ cũng có sao?"

Liên Kiều nhìn theo ánh mắt hắn: "Đúng vậy, cái của hắn cũ rồi, ta cũng đổi cho hắn một cái."

Chu Tĩnh Hoàn liếc nhìn sợi chỉ vàng trên đó, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi: "Sư muội thật có mắt nhìn, tặng đồ cũng đặc biệt hợp người."

Liên Kiều thành thật lắc đầu: "Không phải ta có mắt nhìn, cái của hắn là tự hắn chọn, cái của huynh cũng là hắn chọn, huynh thích là tốt rồi."

Chu Tĩnh Hoàn vẻ mặt khó hiểu: "Ồ?"

Lục Vô Cữu khóe môi hiện lên nụ cười như có như không: "Không cần khách sáo."

Chu Tĩnh Hoàn cũng bèn cười cười.

Giữa hai người có dòng chảy ngầm, Liên Kiều hoàn toàn không phát hiện ra, khi Chu Tĩnh Hoàn lại mời nàng cùng hắn đi dạo đồng hoa ở hậu sơn, Liên Kiều vui vẻ đồng ý.

Nhưng sau khi xem đồng hoa vẫn chưa đủ, nàng còn muốn nhân cơ hội thăm dò tình hình của Chu thị, lại bảo Chu Tĩnh Hoàn dẫn bọn họ lên núi cao hơn xem thử, Chu Tĩnh Hoàn lúc đầu không đồng ý, nhưng không chịu nổi Liên Kiều năn nỉ ỉ ôi, nên đành đồng ý.

Ngọn Tiêu Minh sơn này cực kỳ cao, từ trên xuống dưới, càng lên cao, linh thực trồng càng quý hiếm.

Chu Tĩnh Hoàn dẫn bọn họ xem từ sườn núi, chỉ thấy trên sườn núi trồng một số cây vân sam. Chu Tĩnh Hoàn nói những cây này mười năm nảy mầm, mười năm mọc lên khỏi mặt đất, trăm năm thành gỗ, dùng loại gỗ này làm nhà không sợ lửa cháy, không sợ đao chém, mỗi cây gỗ còn đắt hơn vàng.

Liên Kiều kinh ngạc: "Thật sao?"

Chu Tĩnh Hoàn lấy ra một cành cây được chặt bằng một thanh kiếm đặc chế: "Nàng thử xem sẽ biết."

Liên Kiều bèn ngưng tụ lửa đốt, quả nhiên, cây gỗ không hề thay đổi.

Nàng tấm tắc khen lạ, Lục Vô Cữu thản nhiên liếc nhìn, khẽ giơ tay lên, chỉ thấy cành gỗ bị ngọn lửa vô sắc thiêu đốt, lập tức hóa thành tro bụi.

"..."

Chu Tĩnh Hoàn cười gượng: "Lửa của điện hạ là Tam Muội Chân Hỏa, dù là thứ quý giá đến đâu cũng khó chống đỡ, điện hạ đừng nên chê cười chúng ta nữa."

Liên Kiều cũng trừng mắt nhìn Lục Vô Cữu, cấm hắn động tay động chân vào bất cứ thứ gì nữa.

Lục Vô Cữu cười lạnh một tiếng, rồi chắp tay sau lưng.

Sau đó Chu Tĩnh Hoàn lại dẫn bọn họ đi lên, tiện tay bẻ một cành cây không có gì đặc biệt, nói với nàng: "Đây là cành cây Mê Cốc, đeo trên người có thể phân biệt đông tây nam bắc, không sợ lạc đường."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 165



Liên Kiều từng nghe nói về thứ này trong sách cổ, không ngờ lại có thật, nàng cầm trên tay thử thử, quả nhiên là vậy.

Chu Tĩnh Hoàn thấy nàng khá hứng thú, liền dẫn nàng tiếp tục đi lên, xem quả Khối Mộc có thể tăng cường sức mạnh, cỏ Chúc Dư có thể khiến người ta ba ngày không cần ăn, còn có cỏ Thổ Chân có thể khiến người ta nói thật trong thời gian ngắn...

Liên Kiều mở mang tầm mắt, kho báu của Thiên Ngu từ trước đến nay cũng nổi tiếng là chứa đầy kỳ trân dị bảo, Lục Vô Cữu dọc đường không hề hứng thú với những thứ này, chỉ khi ánh mắt lướt qua cỏ Thổ Chân mới dừng lại một chút.

Bất tri bất giác, bọn họ đã đi đến nơi cao, phía trên là kết giới bao phủ, Chu Tĩnh Hoàn hơi áy náy nghiêng người chắn lại: "Phía trên là cấm địa của Chu thị chúng ta, không tiện dẫn người vào, ngay cả ta đi vào cũng phải báo cáo với tộc lão, mong mọi người thứ lỗi."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Mỗi gia tộc đều có bí bảo riêng, Liên Kiều cũng không cưỡng cầu, chỉ là khi rời đi, nàng mơ hồ nghe thấy một tiếng gầm rú truyền đến từ phía trên, lập tức ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe: "Tiếng này... hình như là tiếng rồng gầm?"

Chu Tĩnh Hoàn cười lớn: "Trên đời này làm gì còn rồng, chỉ là cỏ Hóa Long từ thời thượng cổ lưu truyền lại thôi, cha ta thích sưu tầm kỳ trân dị bảo, nên cũng thu thập nó lên núi, loại cỏ này mỗi lần nở hoa sẽ phát ra âm thanh giống như tiếng rồng gầm, thường gây ra hiểu lầm."

Liên Kiều nhớ đến bộ xương thần nửa người nửa rồng, tim đập thình thịch, lại trùng hợp như vậy sao?

Nàng ồ lên một tiếng, giả vờ không hứng thú, lúc đi lại liếc nhìn thêm vài lần, ghi nhớ vị trí cấm địa này, nghĩ bụng lát nữa nhất định phải đến xem.

Lúc xuống núi, đổi sang một con đường khác, Chu Tĩnh Hoàn lại dẫn bọn họ tham quan nơi luyện đan, cuối cùng đến giữa trưa, vừa hay đi đến hồ sen mà Chu gia tạo ra trên núi cao, chỉ thấy mặt hồ rộng lớn phủ đầy lá sen xanh mướt, từng chiếc lá rộng lớn như giường, một người nằm lên hoàn toàn không thành vấn đề.

Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là hoa sen trong hồ, nhìn đến đâu cũng là sen kép, lại còn là sen dị sắc, hoặc trắng tím kép, hoặc hồng xanh kép, trông vô cùng đẹp mắt.

Liên Kiều nhớ tộc huy của Chu thị chính là sen Tịnh Đế, nghe nói tổ thần mà họ từng thờ phụng chính là sinh ra từ sen kép, bèn hỏi: "Các ngươi nuôi một cây vân sam đã rất khác thường rồi, sen kép này ngoài dị sắc ra, còn có gì đặc biệt nữa không?"

Chu Tĩnh Hoàn cũng không giấu diếm, nói: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là, một bông là hoa kịch độc vô phương cứu chữa, một bông là thần dược có thể tăng cường tu vi thôi."

Liên Kiều kinh ngạc: "Vậy bông nào là kịch độc, bông nào là thần dược, có thể phân biệt được từ màu sắc không?"

Chu Tĩnh Hoàn lắc đầu: "Không thể, chỉ có ăn vào mới biết được."

Liên Kiều lập tức đứng lui về phía bờ, sợ chạm vào hoa kịch độc.

Chu Tĩnh Hoàn cười nói: "Sư muội cũng không cần sợ như vậy, chỉ cần không có tạp niệm, không hái nó thì tự nhiên sẽ không bị thương."

Trải qua một đường này, Liên Kiều rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tiêu Minh Chu thị lại giàu có như vậy, quả thật là kỳ trân dị bảo quá nhiều.

Liên Kiều có ý dò hỏi thêm, vừa hay Chu Tĩnh Hoàn lại bày tiệc nhỏ ở thủy tạ, mời bọn họ cùng đến.

Liên Kiều đương nhiên sẽ không từ chối, Lục Vô Cữu vẫn luôn đi bên cạnh bọn họ lại lạnh lùng từ chối.

Liên Kiều nghĩ hắn không có vị giác, cứ nhìn người khác ăn ngon lành cũng thật tàn nhẫn, bèn nói với Chu Tĩnh Hoàn: "Hắn không đi thì thôi vậy, chúng ta đi."

Lục Vô Cữu mím môi mỏng, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

Ánh mắt Chu Tĩnh Hoàn tiếc nuối, khóe môi lại mang theo nụ cười, cùng Liên Kiều đi đến thủy tạ.

Chu Tĩnh Hoàn vốn là người khéo ăn nói, Liên Kiều cũng là người nói nhiều, hai người vừa nói vừa cười, lúc này, nhược điểm của thính lực quá tốt liền lộ ra, cách xa mặt hồ, Lục Vô Cữu cũng có thể nghe thấy tiếng cười.

Ánh mắt hắn âm trầm nhìn thủy tạ qua cửa sổ, hơi bực bội.

Liên Kiều đang nghe Chu Tĩnh Hoàn kể về các loại kỳ hoa dị thảo, nghe đến mức kinh ngạc liên hồi, lúc này, mặt hồ không biết vì sao đột nhiên nổi gió lớn, thổi đến mức lưng Liên Kiều lạnh toát, chén đĩa suýt nữa bị thổi bay.

Nàng kéo cổ áo lại, nghi hoặc nói: "Sao lại đột nhiên nổi gió thế này?"

Chu Tĩnh Hoàn liếc nhìn hướng gió đến, vừa đúng lúc nhìn thấy một cánh cửa sổ hé mở trên tiểu trúc ven hồ, sau cửa sổ dường như còn có một bóng người đứng.

Chu Tĩnh Hoàn cúi đầu cười nói: "Không sao, vừa rồi vừa nói đến dị mộc, trong phủ ta có một cây Định Phong mộc, bẻ cành là có thể định phong ba."

Hắn vỗ tay, rất nhanh đã có người mang đến một cành cây, chỉ thấy cành cây bình thường giống cành cây bách kia c*m v** trong bình tịnh, thật sự đã làm dịu sóng gió.

Liên Kiều cảm thấy thần kỳ, đưa tay sờ sờ, lúc này, không biết từ đâu lại bay đến một đàn ong bướm, không hút mật không hút phấn, cứ lượn lờ trên đỉnh đầu bọn họ.

Liên Kiều đuổi cũng không đi, bèn nói: "Hay là chúng ta đừng ăn nữa."

Chu Tĩnh Hoàn nói không cần, lại sai người mang đến cỏ Mê Điệt hương chuyên dùng để đuổi ong bướm.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 166



Sau đó, hết cát bay lại đến đá lăn, một bữa cơm ăn còn mệt hơn đánh trận, Liên Kiều cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, phì phì nhổ bụi đất trong miệng ra: "Thời tiết trên Tiêu Minh sơn các ngươi cũng quá kỳ quái rồi, lát nữa có phải sẽ có rơi d.a.o xuống không?"

Chu Tĩnh Hoàn nhất thời cứng họng, nói với hàm ý sâu xa: "Nói không chừng thật sự là vậy, bên ngoài nhiều biến cố, chi bằng sư muội theo ta về viện của ta nhé?"

Liên Kiều nghĩ cũng được, đang định rời đi thì cát bay đá lăn đều dừng lại, thủy tạ lại trở nên vô cùng yên tĩnh, ngược lại là từ phía đối diện truyền đến tiếng cửa sổ đóng sầm lại.

Liên Kiều lẩm bẩm: "Xem ra gió trên đỉnh núi các ngươi thật sự rất lớn, ngay cả cửa sổ gỗ đàn hương chạm khắc nặng như vậy cũng bị thổi đóng sầm lại."

Chu Tĩnh Hoàn bật cười, Liên Kiều không hiểu hắn cười cái gì, nhưng lần này, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚



Một bữa cơm ăn cũng coi như yên ổn, không lâu sau, Liên Kiều đột nhiên thấy Lục Vô Cữu không biết từ lúc nào đã đi ra, đang tản bộ ven hồ, Khương Lê sóng vai đi bên cạnh hắn.

Liên Kiều tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ lại, phát hiện quả thật là vậy, hai người dường như đang cùng nhau cho cá ăn.

Hai người này sao lại đi cùng nhau vậy?

Lục Vô Cữu tốt lắm, thảo nào không ăn cơm cùng nàng, hóa ra là đã có hẹn với giai nhân khác rồi!

Nàng không nhịn được lại liếc nhìn, phát hiện trên eo váy lưu tiên màu xanh nước biển của Khương Lê đeo một túi thơm nền đen chỉ vàng, dường như chính là cái nàng đưa cho Lục Vô Cữu sáng nay.

Lục Vô Cữu vậy mà lại đem đồ nàng tặng cho Khương Lê? Hơn nữa, Khương Lê dường như còn đang dùng túi thơm nàng tự tay thêu cho cá ăn?

Liên Kiều không hiểu sao lại tức giận, bỗng nhiên đứng dậy.

Chu Tĩnh Hoàn không hiểu gì cả: "Sao vậy?"

Liên Kiều lúc này mới hoàn hồn, lại ngồi xuống: "... Không có gì."

Chu Tĩnh Hoàn đương nhiên cũng liếc thấy hai người ven hồ, lại nhìn Liên Kiều, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ sư muội đang ghen ư?”

Liên Kiều lập tức phủ nhận: “Ghen gì chứ, ghen ai? Huynh nói hắn sao? Sao có thể!”

Nàng bất quá là tức giận mà thôi.

Chu Tĩnh Hoàn cười nhạt: “Không phải thì tốt, các ngươi vốn dĩ không hợp. Một người linh căn hệ thủy, một người linh căn hệ hỏa, so ra, thủy cùng mộc tương sinh tương trợ, mới là lựa chọn thích hợp nhất.”

Liên Kiều nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, trong lòng dấy lên nghi hoặc. Rõ ràng bọn họ trước nay luôn giống như tình nghĩa huynh muội đối đãi nhau, vì sao lần này gặp lại, hắn cứ luôn đẩy nàng vào chuyện này?

Nàng liền thẳng thắn hỏi: “Chẳng phải sư huynh trước nay ghét nhất chuyện dùng đạo lý ngũ hành để song tu sao? Ta còn nhớ huynh từng nói, chỉ khi chân tâm ái mộ mới nguyện kết thành đạo lữ, tuyệt không vì linh lực mà thỏa hiệp.”

Chu Tĩnh Hoàn nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt đáp: “Xưa sao bằng nay? Sư muội tư chất thượng thừa, chẳng lẽ thật sự không muốn tiến thêm một bước?”

Liên Kiều hiểu rõ, cha nàng cũng từng đối mặt với câu hỏi này, mà kết quả là người chọn cưới mẹ nàng – một phàm nhân tầm thường.

Năm nàng tám tuổi, mẹ bị một kẻ tu sĩ tẩu hỏa nhập ma lầm tưởng đả thương mà qua đời. Khi đó, nàng từng nghe gia gia chất vấn cha: “Vì một phàm nhân không chút tư chất, lại bạc mệnh, mà làm lỡ tiên đồ của ngươi, có đáng không?”

Lúc ấy, phụ thân quỳ trước linh cữu mẹ, hối hận không thôi, nhưng điều hối hận chính là… bước chân vào tiên môn. Nếu không, mẹ nàng cũng sẽ không vong mạng vì cớ ấy.

Có cha mẹ như vậy, dẫu rằng Liên Kiều khát vọng nâng cao tu vi, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng cách này để đi đường tắt.

Nàng nghiêm túc lắc đầu: “Nếu ta thật lòng thích một người, bất kể hắn là linh căn tương sinh hay tương khắc, hay thậm chí không có linh căn, chỉ là một phàm nhân tầm thường, hoặc hắn là yêu, là tà, là ma, ta đều không để tâm.”

Chu Tĩnh Hoàn nghiêng mắt nhìn nàng, như thể không ngờ nàng lại nói ra những lời ấy.

Nói xong, ngay cả chính nàng cũng giật mình. Rõ ràng nàng chán ghét nhất là chuyện tình cảm quấn thân, làm ảnh hưởng đến đạo hạnh, vì sao dạo gần đây cứ luôn nghĩ đến những chuyện này?

Chắc chắn là gần đây quá nhàn rỗi rồi.

Liên Kiều lại liếc nhìn bóng dáng bên hồ, trong lòng dâng lên bực bội, liền tìm cớ rời đi.

Không biết từ lúc nào, nàng đi đến một mảnh rừng đào, sợ cái gì thì gặp cái đó, vừa ngẩng đầu lên, lại vừa đúng lúc đụng phải Lục Vô Cữu đang một mình.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Lục Vô Cữu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao nàng lại ra ngoài, nói chuyện không vui vẻ à?"

Liên Kiều quay mặt đi, nói bằng giọng khó chịu: "Đương nhiên là vui vẻ rồi! Ta chỉ là say rượu, ra ngoài hóng gió không được sao? Còn ngươi, ngươi không cho cá ăn, sao lại rảnh rỗi đến đây, rừng đào này làm gì có cá cho ngươi cho ăn."

"Cá?" Khuôn mặt vốn âm trầm của Lục Vô Cữu bỗng nhiên tươi tỉnh, "Sao nàng biết, nàng đang nhìn ta à?"

Hắn không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới Liên Kiều liền nổi giận: "Ngươi còn dám nói, có phải ngươi đã đưa túi thơm ta cho ngươi cho Khương Lê rồi không? Thậm chí còn để nàng ta lấy nó cho cá ăn?"

Lục Vô Cữu lại nhíu mày: "Nói hươu nói vượn."

Liên Kiều chống nạnh: "Ngươi luôn nói ta như vậy, lần này ta tận mắt nhìn thấy, trong tay Khương Lê cầm đúng là túi thơm nền đen chỉ vàng, chẳng lẽ không phải là cái ta đưa cho ngươi?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 167



So với sự tức giận của nàng, Lục Vô Cữu nhướng mày, giọng nói thậm chí còn vui vẻ: "Nàng nhìn kỹ như vậy sao?"

Liên Kiều nổi giận: "Ngươi còn dám cười? Ngươi còn cười nữa sau này ta ném đi cũng không cho ngươi nữa!"

Lục Vô Cữu thích thú nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, khẽ cười thành tiếng: "Nàng nhìn nhầm rồi, đó là của nàng ta, chỉ là trùng hợp giống nhau thôi, cái nàng đưa cho ta, ta đã cất đi rồi."

Nói xong hắn giơ tay áo lên, ý bảo Liên Kiều sờ, Liên Kiều nghi ngờ, nhưng thật sự sờ thấy trong tay áo hắn có một túi thơm nền đen chỉ vàng.

Liên Kiều ngượng ngùng, vừa rồi hùng hổ bao nhiêu, bây giờ lại đuối lý bấy nhiêu.

Mặt nàng hơi đỏ, nhanh chóng nhét túi thơm lại vào, giọng điệu rất bá đạo: "Đó cũng là lỗi của ngươi, ai bảo ngươi không đeo ra ngoài, nếu không làm sao ta có thể hiểu lầm?"

Lục Vô Cữu nhìn kỹ đôi mắt lảng tránh của nàng: "Làm sao ta biết Khương Lê sẽ đột nhiên lấy cớ cho cá ăn mà lại gần, hơn nữa, làm sao ta biết nàng lại rảnh rỗi như vậy, cứ nhìn ta mãi?"

Liên Kiều cuống lên: "Ngươi... ngươi nói bậy! Ta không có cứ nhìn ngươi, chỉ là trùng hợp thôi."

"Thật sao?" Lục Vô Cữu liếc nhìn nàng, "Không phải nói say rượu rời tiệc hóng gió sao? Sao trên người nàng lại không có chút mùi rượu nào thế?"

Liên Kiều vội vàng che miệng lùi lại: "Đương nhiên là có, là ngươi không ngửi thấy thôi."

"Ồ?"

Hôm nay Lục Vô Cữu tâm trạng rất tốt, chậm rãi tiến lại gần, rồi đột nhiên cúi người xuống.

Liên Kiều sợ hãi vội vàng lùi lại một bước lớn, nhưng lại quên mất đây là bên hồ, sơ ý một cái, "ùm" một tiếng, ngã thẳng xuống hồ!

Lục Vô Cữu đưa tay ra nắm, nhưng chỉ kéo được một mảnh vạt áo.

Tuy nhiên, Liên Kiều tu luyện thủy hệ, rơi xuống nước đối với nàng không có gì nguy hiểm.

Nhưng đủ mất mặt.

Chỉ thấy nàng ướt sũng ngoi đầu lên khỏi mặt nước, mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi, quả thực mất mặt muốn chết.

Lục Vô Cữu không nhịn được cười.

Liên Kiều tức giận: "Đều tại ngươi, ngươi còn dám cười? Ngươi cũng xuống đây đi!"

Nói xong, nàng liền nắm lấy mắt cá chân của Lục Vô Cữu đang đứng trên bờ kéo hắn xuống theo.

Bọt nước b.ắ.n tung tóe lớn hơn, Liên Kiều cuối cùng cũng hả giận.

Tuy nhiên, đợi một lúc, nàng lại không thấy Lục Vô Cữu nổi lên mặt nước.

Liên Kiều gọi hắn vài tiếng, vẫn không thấy bóng dáng, nàng bắt đầu hoảng sợ, Lục Vô Cữu dù sao cũng là người tu luyện hỏa hệ, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì dưới nước chứ?

Liên Kiều vội vàng tìm kiếm, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy một người nổi lấp lửng bên cạnh lá sen, quả nhiên là hắn.

Liên Kiều thầm nghĩ xong rồi xong rồi, đùa quá trớn rồi, nàng lập tức vớt hắn lên, sau đó học theo cách đã đọc được trong sách, trước tiên ấn vào n.g.ự.c hắn, sau đó lại bóp miệng hắn, hà hơi thổi cho hắn.

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi làm lại vài lần, mặt đỏ bừng vì nín thở, đang định áp mặt vào mặt hắn hôn xuống thì Lục Vô Cữu cuối cùng cũng mở mắt ra, đáy mắt trong sáng, sờ sờ khóe môi, nở một nụ cười.

"Quả nhiên không có mùi rượu."

"..."

Lại bị lừa rồi!

Liên Kiều tức giận vốc mấy vốc nước hắt vào mặt hắn, không sợ nước đúng không, vậy nàng hắt c.h.ế.t hắn.

Lục Vô Cữu giơ tay lên đỡ, khẽ cười, rồi như nhìn thấy gì đó, đột nhiên hỏi.

"... Nàng mặc bộ sa mỏng đó à?"

Liên Kiều không hiểu: "Sao ngươi biết?"

Lục Vô Cữu không nói gì, chỉ liếc mắt xuống, nhìn nàng.

Liên Kiều cúi đầu nhìn một cái, tức thì m.á.u dồn l*n đ*nh đầu.

Chỉ thấy sa mỏng là loại vải bán trong suốt, áo khoác mùa hè lại mỏng manh, ướt nước liền ôm sát lấy thân thể nàng. Hai lớp áo bán trong suốt chồng lên nhau, mặc vào còn không bằng không mặc, ngược lại có vẻ mơ màng ẩn hiện.

Lúc này, một giọt nước lăn xuống chiếc cổ trắng nõn của nàng lướt qua đường cong tròn trịa của ngực, nhỏ xuống, vừa đúng lúc rơi vào đôi môi mỏng của Lục Vô Cữu bên dưới nàng…

Liên Kiều nhìn giọt nước long lanh kia, xấu hổ muốn đưa tay lau đi.

Tuy nhiên, yết hầu của Lục Vô Cữu lại khẽ động, giọt nước kia liền bị hắn cuốn vào trong môi.

Liên Kiều đột nhiên mặt nóng bừng, đỏ đến tận mang tai.

"Sao ngươi có thể như vậy..." Liên Kiều đỏ bừng.

"Ta làm sao?"

Giọng điệu của Lục Vô Cữu rất tự nhiên, dường như hoàn toàn không nhận ra giọt nước này từ đâu rơi xuống.

Liên Kiều có chút khó nói nên lời, đầu óc nàng rối bời, nhanh chóng bò dậy khỏi người Lục Vô Cữu.

Cúi đầu xuống, lại thấy quần áo ướt át phác họa đường cong mềm mại, càng thêm xấu hổ.

Liên Kiều cũng chẳng buồn chất vấn hắn nữa, niệm chú thuật Tịnh Y cho mình, rồi bỏ chạy.

Lúc bỏ chạy vội vàng, chân còn trượt một cái, khiến Lục Vô Cữu lại khẽ cười.

Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn, chạy một mạch về phòng mình, rồi chui tọt vào trong chăn.

Tên ôn thần! Lục Vô Cữu nhất định là ôn thần, chỉ cần gặp hắn là sẽ xui xẻo.

Liên Kiều nắm chặt chăn trút giận một hồi, tâm trạng mới bình tĩnh lại, rồi mới thò cái đầu rối bù ra khỏi chăn.

Không chỉ là rơi xuống nước, bị Lục Vô Cữu nhìn thấy y phục ướt sao? Lúc giải độc chẳng phải hắn cũng đã nhìn thấy rồi sao.

Nhưng mà, nàng lại nghĩ, đó là lúc giải độc, bây giờ rõ ràng cả hai đều không phát tác, tại sao hắn lại làm hành động như vậy?

Không được, Liên Kiều chỉ nghĩ thôi cũng thấy mặt nóng bừng, nàng kéo chăn lên che kín đầu.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 168



Hắn nhất định là cố ý trêu chọc nàng!

Liên Kiều vỗ vỗ khuôn mặt nóng ran của mình, ép bản thân không nghĩ nữa.

Càng cố ép mình không để ý, nàng lại càng thỉnh thoảng nhớ lại, bị câu dẫn thỉnh thoảng lại nhớ đến cảnh tượng đêm đó, vừa nhớ lại mặt lại nóng bừng, rồi nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ muốn chết.

Yến Vô Song vừa gặm lê, vừa nhìn Liên Kiều sắc mặt thay đổi liên tục, nói: "Ngươi làm sao vậy, xuân tâm nhộn nhạo à?"

Liên Kiều lần đầu tiên nghe thấy từ này xuất hiện trên người mình, nàng hoảng hốt: "Ngươi nói cái gì vậy! Ta... ta đây là đang tức giận."

Yến Vô Song chọc chọc vào vành tai đỏ bừng của nàng: "Tức giận mà ngươi thẹn thùng cái gì? Mặt đỏ bừng thế kia."

Liên Kiều lập tức nghiêm mặt: "Ta là thấy mất mặt, không phải thẹn thùng."

"Ồ?" Yến Vô Song cười xấu xa huých khuỷu tay vào nàng, "Mất mặt thế nào? Kể ta nghe xem."

Liên Kiều từ trước đến nay đều là người không giấu được chuyện gì, nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ kể khổ với Yến Vô Song, hai người cùng nhau mắng Lục Vô Cữu.

Nhưng từ khi trúng cổ, nàng dần dần có bí mật, ấp úng không nói nên lời, quay mặt đi: "Thôi đi! Đều qua rồi, dù sao... cũng chỉ là ngoài ý muốn, chắc hắn cũng không phải cố ý."

Ngoài ý muốn?

Yến Vô Song tặc lưỡi hai tiếng, cắn một miếng lê to, chắc chắn Liên Kiều không bình thường.

Nhưng rốt cuộc là với ai? Liên Kiều ngày nào cũng chỉ nghĩ đến tu luyện, bên cạnh cũng không có mấy nam nhân.

Chu Kiến Nam? Không thể nào, trừ khi nàng mù mắt.

Lục Vô Cữu? Càng không thể nào, theo mức độ ghét bỏ lẫn nhau của bọn họ, trừ khi trời sập, nam nhân trên đời c.h.ế.t hết.

Tính tới tính lui, cũng chỉ có Chu Tĩnh Hoàn gần đây mới gặp... chẳng lẽ Liên Kiều thích con cáo già mặt cười này?

Yến Vô Song đột nhiên cảm thấy như ăn phải ruồi, nhưng ngoài người này, thật sự không còn ai khác.

Nàng ấy nhéo mũi, thôi vậy, nếu Liên Kiều thật sự thích, nàng ấy cũng chỉ có thể giúp nàng quan sát thêm thôi.



Sự bất thường của Liên Kiều kéo dài cả ngày, đến tối thừa cơ đêm khuya, điều tra âm thanh nghi là tiếng rồng gầm mà ban ngày gặp phải, nàng cũng không giống như trước đây đập cửa, mà bảo Chu Kiến Nam đi gọi Lục Vô Cữu.

Lúc gặp nhau, Lục Vô Cữu nhìn ánh mắt lảng tránh của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Bốn người nửa đêm lặng lẽ đến gần cấm địa, sử dụng thuật che mắt, rất dễ dàng đã đánh lạc hướng phần lớn thị vệ. Đối với những người còn lại, Yến Vô Song nhanh nhẹn, một tay trực tiếp đánh ngất một người, không hề kinh động đến người dưới chân núi.

Tuy nhiên, điều phiền phức của cấm địa không chỉ là thị vệ, mà là ba lớp trận pháp cấm chế.

Trùng hợp là, Chu Kiến Nam là người của chi thứ nhà họ Chu, lại học rộng hiểu nhiều, những trận pháp này đối với hắn căn bản không đáng gì.

Vì vậy, Chu Kiến Nam phụ trách tìm trận nhãn, Yến Vô Song phụ trách phá trận, hai người phối hợp ăn ý, thử vài lần liền nhanh chóng phá vỡ cấm chế.

Yến Vô Song liếc nhìn Chu Kiến Nam: "Tên khốn, không ngờ ngươi cũng có chút tác dụng."

Chu Kiến Nam hừ một tiếng, lúc đi còn nghênh ngang.

Không chỉ hiểu trận pháp của nhà họ Chu, linh thực bên trong Chu Kiến Nam cũng biết không ít, vì vậy hắn liền tự đề cử đi trước dẫn đường, Yến Vô Song ở bên cạnh bảo vệ, Liên Kiều và Lục Vô Cữu thì đi cuối.

Linh thực bên trong cấm địa nhiều hơn bên ngoài rất nhiều, khác hẳn bên dưới mọc đầy các loại linh thực kỳ lạ, lá cây sum suê như tán, hầu như đều chưa từng thấy bên ngoài.

Trong khu rừng âm u thỉnh thoảng điểm xuyết vài bông hoa, nhưng màu sắc lại quá sặc sỡ, đỏ tía, chói mắt đến mức quỷ dị.

Nếu như trước đây tiến vào nơi kỳ quái như vậy, Liên Kiều nhất định sẽ nói không ngừng từ lúc bước vào cửa, nhưng hôm nay nàng cố ý tránh Lục Vô Cữu, tất nhiên cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Đi được một lúc, nàng đột nhiên cảm thấy có người chạm vào cánh tay mình, nhanh chóng che tay lại né tránh.

Lục Vô Cữu không hiểu sao, Liên Kiều cũng không muốn nói chuyện với hắn, vì vậy lại nuốt lời định nói vào bụng, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái để cảnh cáo hắn không được táy tay táy chân.

Tuy nhiên, vừa đi tiếp, m.ô.n.g nàng lại bị sờ một cái.

Liên Kiều không nhịn được nữa, oán trách: "Ngươi làm gì vậy?"

Lục Vô Cữu nhíu mày: "Ta làm sao?"

Liên Kiều không chịu nổi nữa: "Ngươi còn giả ngu, không phải ngươi sờ m.ô.n.g ta?"

Giọng cãi nhau của bọn họ không nhỏ, hai người phía trước nhanh chóng quay đầu lại.

Sắc mặt Lục Vô Cữu rất khó coi, trầm giọng nói: "Không liên quan đến ta."

Liên Kiều lại nhớ đến chuyện hôm qua, rất nghi ngờ: "Thật sao?"

Vừa nói, Lục Vô Cữu chậm rãi tiến lại gần, lông tơ trên mặt Liên Kiều dựng đứng, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh: "Ngươi không được lại gần..."

Lời còn chưa dứt, Lục Vô Cữu đột nhiên đưa tay túm lấy một dây leo sau gáy nàng.

"Muốn chạy?"

Liên Kiều giật mình quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một dây leo lặng lẽ bò lên vai nàng, nhắm vào cổ nàng.

Thì ra là thứ này giở trò.

Liên Kiều hơi ngượng ngùng, hai người phía trước cũng chạy đến: "Cái gì vậy?"

Hắn lạnh lùng dùng sức kéo một cái, chỉ thấy một dây leo kéo ra cả bức tường dây leo, giương nanh múa vuốt.

Liên Kiều nhanh chóng dùng kiếm khí tạo thành một lớp kết giới, đám dây leo bị chặn lại, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, "ầm ầm" va đập vào kết giới.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 169



Liên Kiều nhìn qua kết giới, chỉ thấy mỗi dây leo vươn ra dường như đều rỗng, bên trên còn mọc gai ngược, một khi bị thứ này móc vào da thịt, e rằng không c.h.ế.t cũng bị xé mất một miếng thịt.

Ngay lúc đó, đám dây leo như ma trảo kia cuối cùng cũng đ.â.m thủng kết giới vài vết nứt, rồi ùn ùn chui ra, lao về phía bọn họ…

Liên Kiều lập tức ra tay, cầm Thanh Hợp dùng sức c.h.é.m về phía quái vật, trong chốc lát chỉ thấy chỗ dây leo đứt lìa phun ra một dòng m.á.u lớn.

Mùi m.á.u tanh hôi suýt nữa b.ắ.n vào mặt Liên Kiều, Lục Vô Cữu nhanh chóng kéo nàng ra sau lưng.

"Cẩn thận."

Liên Kiều còn muốn cãi lại, ngay sau đó lại thấy những linh thực khác bị m.á.u b.ắ.n vào nhanh chóng héo úa, như bị bỏng vậy.

Tay áo Chu Kiến Nam không kịp né tránh, bị bỏng một lỗ, cả cánh tay bên trong đều bị bỏng, kêu lên một tiếng thảm thiết.

Liên Kiều giật mình, vội vàng sờ sờ khuôn mặt trắng nõn mịn màng của mình, nếu không phải Lục Vô Cữu kéo nàng tránh kịp, khuôn mặt này của nàng e rằng sẽ giống như cánh tay bị bỏng của Chu Kiến Nam.

Nàng gượng gạo nói nhỏ với Lục Vô Cữu: "Cảm ơn."

Lục Vô Cữu thờ ơ: "Cũng hiếm khi được nghe hai chữ này từ miệng nàng."

"..."

Vẫn là giọng điệu mỉa mai quen thuộc, thật đáng ghét, xem ra hôm qua hắn cũng đang đùa giỡn nàng.

Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn: "Không cần thì thôi!"

Sau đó, nàng dùng khuỷu tay hất mạnh cánh tay hắn ra, đi đến trước mặt Chu Kiến Nam: "Tay thế nào rồi, có sao không?"

Mặc dù đây là cấm địa, nhưng Chu Kiến Nam từ nhỏ đã nghe trưởng bối trong nhà kể về một số linh thực đặc biệt, phỏng đoán: "Dây leo kỳ quái này chắc là dây leo hút máu, có độc, nhưng ta biết thuốc giải."

Hắn nhịn đau chỉ vào một thứ màu tím nở hoa không đáng chú ý bên cạnh nói: "Vạn vật tương sinh tương khắc, trong vòng mười bước của vật có độc thường cũng có thuốc giải, nếu ta đoán không nhầm, đây chắc là Tử La, ngươi hái quả của nó cho ta."

Liên Kiều liền làm theo, Chu Kiến Nam nhỏ dịch màu tím lên chỗ bị thương, chỉ thấy vết thương bị bỏng nhanh chóng lành lại.

Liên Kiều không khỏi cảm thán, đồ trong cấm địa nhà họ Chu thật kỳ diệu.

Trải qua chuyện này, bọn họ cũng càng thêm cẩn thận, cố gắng tránh chạm vào linh thực trên đường, đi về phía nơi truyền đến tiếng rồng gầm, dò xét xem ban ngày Chu Tĩnh Hoàn nói là thật hay giả.

Oái oăm thay, tiếng rồng gầm lại truyền đến từ đỉnh núi cao nhất, muốn lên đó, phải đi xuyên qua khu rừng âm u.

Trên đường đi, không phải là hoa ăn thịt há miệng tấn công bất ngờ, thì là cỏ đuôi chó trông vô hại lại gieo hạt giống ký sinh vào cơ thể người theo gió.

Mọi người nhanh nhẹn né tránh công kích, mãi đến khi lên đến đỉnh núi thì đã mất hơn một canh giờ.

Lúc này Liên Kiều khá mệt mỏi, nàng vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi thì lại phát hiện rêu trên vách núi lại là từng con côn trùng sống.

Nàng che miệng khẽ kêu lên, Chu Kiến Nam lập tức cảnh giác kéo mọi người ra xa, nói cho bọn họ biết con trùng này gọi là trùng Họa Bì.

Loại sâu này rất thích ăn thịt người. Một khi đã bám vào ai, nó sẽ nhanh chóng chui vào da thịt, sinh sôi nảy nở điên cuồng, từ từ gặm nhấm toàn bộ huyết nhục của người đó từ trong ra ngoài. Điều đáng ghê tởm hơn nữa là loại sâu này lại không ăn da. Vì vậy, người bị ăn sạch ngũ tạng lục phủ nhìn từ bên ngoài vẫn nguyên vẹn hình hài, và có thể bị chúng điều khiển hành động như người bình thường. Tuy nhiên, chỉ cần rạch một vết thương, sẽ thấy bên trong toàn là sâu, vô cùng kinh khủng. Bởi vậy, loại sâu “lột da” này không chỉ ghê tởm mà còn thường được dùng để luyện chế khôi lỗi.

Liên Kiều rợn tóc gáy: “Ngươi chắc chắn Chu gia các ngươi nuôi là linh thực sao? Sao ta thấy giống tà vật hơn?”

Chu Kiến Nam gãi đầu: “Ta cũng không biết, có lẽ là để đề phòng người ngoài xâm nhập?”

Thế nhưng điều Chu Kiến Nam không ngờ tới là, lũ sâu lột da kia lại biết bay!

Chỉ thấy chúng bỗng nhiên sải cánh, từng đàn từng đàn lao về phía mọi người. Liên Kiều nhanh chóng vung kiếm chém, nhưng lũ sâu này lại vô cùng ngoan cố. Cùng lúc đó, một ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn tay Lục Vô Cữu, lũ sâu bỗng chốc bị thiêu thành tro bụi, rơi lả tả. Chẳng mấy chốc, cửa hang đã biến thành một đống tro tàn.

Lúc này đã đến hang động phát ra tiếng rồng gầm. Bên trong hang tối đen như mực, càng đi vào sâu, tiếng rồng gầm càng rõ ràng. Long tộc là thần tộc thượng cổ, linh căn của họ đều được truyền thừa từ thần tộc, nếu đụng phải, e rằng có hợp sức lại cũng khó mà đánh thắng được.

Liên Kiều bèn nắm chặt thanh kiếm trong tay, càng thêm cẩn thận. Bỗng nhiên, từ bên trong truyền ra một tiếng rồng gầm chấn động màng nhĩ, ngay sau đó, một con rồng đen lao ra, gầm thét xông về phía bọn họ.

Liên Kiều chau mày, dồn hết sức lực vung một kiếm xuống, rồi nhanh chóng lùi lại. Ban đầu nàng tưởng lần này sẽ phải đối mặt với một đối thủ khó nhằn, không ngờ con rồng đen kia lại trực tiếp ngã gục dưới kiếm của nàng, rồi tan biến như khói.

“…”

Liên Kiều trầm ngâm, nàng lợi hại đến vậy sao?

Hình như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, Lục Vô Cữu cười khẩy: “Đây không phải rồng, chỉ là một tàn ảnh bảo vệ Hóa Long Thảo mà con rồng trước kia để lại trong này thôi.”
 
Back
Top Bottom