Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 100



Cả người hắn cứng đờ: "Chuyện gì thế này?"

Liên Kiều vội vàng giải thích: "Là tại đai lưng cũ của ngươi nhìn thì đẹp mà không dùng được, lúc trèo cây bị cành cây móc vào liền đứt, ta mới tìm một chiếc đai lưng tạm thời để thay thế, ai biết lại trùng hợp đổi lại thân xác đúng lúc này, cũng không thể trách ta được!"

Lục Vô Cữu hoàn toàn không thể chịu đựng được việc nhìn thấy thứ tục tĩu đến cực điểm này, huống hồ thứ này lại còn quấn trên người hắn, hơi dùng sức kéo một cái, chiếc đai lưng hoa liền đứt làm đôi.

Sau đó, ánh mắt hắn rơi vào người Liên Kiều: "Đưa của nàng cho ta."

Liên Kiều vội vàng nắm chặt lấy thắt lưng: "Không được, cho ngươi rồi ta làm sao bây giờ?"

Lục Vô Cữu giọng điệu rất khó chịu: "Ta làm sao biết được."

Liên Kiều cân nhắc một hồi, nếu không cho hắn, hắn sẽ không thể buộc quần, lỡ như quần hắn rơi xuống thì phải làm sao? Tiên bào mỏng như vậy, nàng cũng không muốn nhìn thấy thứ xấu xí của hắn.

Nghĩ vậy, Liên Kiều vội vàng quay lưng đi, lén rút dây buộc ở quần của mình đưa cho hắn: "Cho cho cho, cho ngươi đấy, đồ keo kiệt!"

Đó là một sợi dây lụa cực kỳ đơn giản, còn mang theo hơi ấm.

Lần này Lục Vô Cữu không hề chê, chỉ là sợi dây vốn buộc ở eo nàng có thể quấn một vòng rưỡi, đổi sang hắn, chỉ miễn cưỡng buộc được.

Nhưng hắn chỉnh tề rồi, Liên Kiều lại mất mặt, mỗi bước đi nàng đều cảm thấy quần đang tụt xuống, không thể không dùng hai tay giữ quần, thật mất mặt.

Tuy nhiên, so với cái quần thì cái còn nguy hiểm hơn chính là tình cổ của nàng, dược hiệu của nụ hôn nhỏ vừa rồi đã qua, Liên Kiều đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bước những bước nhỏ đến gần hắn, nhắc nhở: "Này, vẫn chưa xong đâu..."

Lục Vô Cữu giọng điệu lạnh nhạt: "Cái gì chưa xong?"

Liên Kiều lại gần, dùng khuôn mặt đỏ bừng cố gắng nhắc nhở hắn: "Chưa hôn xong, ngươi đã quên nhanh vậy sao?"

Lục Vô Cữu khựng lại: "Nàng là muốn ta tiếp tục hôn nàng?"

Liên Kiều hoang mang, cái gì gọi là nàng muốn hắn hôn, lần này đến lượt nàng bộc phát, vốn dĩ phải là hắn chủ động hôn mới có thể giải độc cho nàng, sao lại thành ra nàng phải mở miệng cầu xin hắn.

Thôi kệ, dù sao hắn nói chuyện luôn kỳ quái.

Liên Kiều ngẩng đầu lên, thừa nhận: "Đúng vậy, ta muốn ngươi hôn ta, ngươi nhanh lên, ta sắp bị con trùng nhỏ cắn c.h.ế.t rồi."

Lục Vô Cữu lúc này mới hơi cúi mắt, yết hầu khẽ động: "Hôn chỗ nào?"

Liên Kiều khó hiểu: "Đương nhiên là miệng rồi!"

"..."

Lục Vô Cữu nhắc nhở: "Nhưng ta nhớ, vừa rồi khi dùng thân thể của ta, nàng không phải nói như vậy..."

Liên Kiều nóng nảy, nhắc, hắn vậy mà còn dám nhắc!

Giọng điệu nàng ngang ngược: "Ta nói cái gì, cái gì cũng không nói, dù sao, ta muốn ngươi hôn chỗ nào thì ngươi phải hôn chỗ đó!"

Lục Vô Cữu hơi khó chịu, ánh mắt quét qua: "Nhón chân lên, chẳng lẽ còn muốn ta cúi người sao?"

Liên Kiều bĩu môi, thật là lười c.h.ế.t đi được.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nàng vẫn nhón chân lên.

Lục Vô Cữu lại nói: "Ngẩng đầu lên, nàng cúi đầu ta làm sao hôn được?"

Liên Kiều lại bèn ngẩng đầu lên: "Được chưa?"

Chỉ thấy mắt nàng long lanh, hàng mi dài, môi không thoa son, là màu hồng đào, mà má lại trắng nõn, ngay cả những sợi lông tơ mịn màng cũng nhìn thấy rõ.

Ánh mắt Lục Vô Cữu dịu lại, hơi động đậy, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Liên Kiều luôn cảm thấy Lục Vô Cữu lúc này có chút khác biệt, đại khái là do miệng bị bịt kín nên không nói được, cả người không còn đáng ghét như vậy nữa.

Lông mày hắn rất dịu dàng, hôn cũng rất nhẹ nhàng, như lông vũ lướt nhẹ qua môi nàng.

Liên Kiều hơi ngứa, nghiêng đầu né tránh, nhưng gáy lại bị hắn nắm lấy, vì vậy nàng đành ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chịu đựng nụ hôn của hắn.

Thật kỳ lạ, một người lời nói sắc bén như vậy, đôi môi lại mềm mại như vậy.

Liên Kiều bị sự dịu dàng của hắn làm cho hơi mê muội, bất giác nhắm mắt lại, cả khuôn mặt được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng rất lạ, rõ ràng đã hôn rồi, con trùng nhỏ vẫn thỉnh thoảng cắn nàng một cái.

Hôn một lúc lâu sau, Liên Kiều không nhịn được mà quằn quại, Lục Vô Cữu cuối cùng cũng buông nàng ra, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Môi hắn ướt át, là kiểu cực kỳ hiếm thấy vào ngày thường.

Liên Kiều chớp chớp mắt: "Vẫn còn hơi ngứa."

Lục Vô Cữu véo cằm trắng nõn của nàng: "Có lẽ là hôn chưa đủ."

"Vậy mà vẫn chưa đủ?" Liên Kiều nhíu mày, "Ngươi suýt nữa hôn vào cổ họng ta rồi."

Lục Vô Cữu bất lực: "Không phải độ sâu không đủ. Hôn xuống dưới một chút, hiệu quả giải độc tốt hơn."

Liên Kiều hồi tưởng lại, n.g.ự.c ở dưới môi, vừa rồi chỉ chạm nhẹ một cái đã có thể duy trì rất lâu không tái phát, thấy hắn nói cũng không phải không có lý.

Nhưng hôn chỗ này cảm giác thật sự quá kỳ quái, vừa ngứa vừa tê, Liên Kiều không muốn lắm, nàng mơ hồ nhớ tới một từ gọi là giao kính uyên ương, bèn nhanh trí: "Hay là ngươi cắn cổ ta đi, vừa vừa hay cũng ở dưới môi, chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn."

Cắn?

Lục Vô Cữu tự động bỏ qua cách dùng từ của nàng, lạnh lùng nói: "Vậy còn không mau lại đây?"

Lại là giọng điệu ra lệnh này, Liên Kiều thầm ghi nhớ trong lòng, đợi lần sau, nàng cũng sẽ như vậy với hắn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 101



Nhưng vị trí cổ thật sự quá thấp, Liên Kiều nhón chân lên cũng không với tới, mà Lục Vô Cữu lại lạnh nhạt ngay cả đầu cũng không chịu cúi xuống, chân nàng đau cổ mỏi, bèn nằm xuống giường đá, để Lục Vô Cữu lên hôn.

Lục Vô Cữu cũng không từ chối, bèn dùng một tay chống bên cạnh nàng, hôn xuống cổ trắng nõn của nàng.

Nụ hôn của hắn vừa nhẹ vừa dày đặc, Liên Kiều khẽ run rẩy, nàng quay đầu muốn né tránh, lại bị hắn nắm lấy gáy, không kiên nhẫn cong đầu gối lên, đầu gối cũng bị đầu gối hắn đè lại, cả người bị hắn khống chế không thể động đậy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hôn một lúc sau, Lục Vô Cữu đột nhiên dừng lại, gục xuống cổ nàng.

Liên Kiều đang giải độc thoải mái, nghiêng đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Cổ nàng là màu hồng nhạt, má cũng ửng đỏ.

Lục Vô Cữu khẽ nói: "Ta nghỉ một chút, đợi lát nữa."

Mắt Liên Kiều vẫn long lanh: "Lần này không phải ngươi phát tác, sao ngươi lại khó chịu?"

Lục Vô Cữu v**t v* lông mày nàng, đột nhiên véo má mềm mại của nàng: "Đồ vô lương tâm."

"Ngươi véo ta làm gì." Má Liên Kiều đau nhói, "Ngươi đột nhiên khó chịu liên quan gì đến ta? Không phải ta gây ra, ta chỉ nằm ở đây cái gì cũng không làm!"

Lục Vô Cữu khẽ thở dài, không nói gì nữa, chỉ vùi mặt vào cổ nàng, ôm nàng ngày càng chặt.

Liên Kiều cảm thấy eo sắp bị hắn siết gãy, đẩy mãi hắn mới chịu buông ra.

Sau đó, Lục Vô Cữu liếc nhìn má nàng ửng đỏ: "Vừa rồi nàng không có cảm giác gì sao?"

Liên Kiều gãi đầu: "Hơi nóng, là ngươi hôn ta, ta lại không động đậy, tại sao lại nóng chứ?"

Lục Vô Cữu khẽ mỉm cười, rồi lại hỏi: "Ngoài nóng, hình như nàng còn hơi run?"

Nhắc đến chuyện này, Liên Kiều lập tức chau mày, véo véo quần mình: "Chẳng phải tại ngươi sao? Là ngươi cướp dây buộc của ta, ngươi còn cọ tới cọ lui, suýt chút nữa quần ta rơi xuống, ta kéo quần cả buổi tối, tay đều tê rần rồi, sao không run được?"

Lục Vô Cữu hoàn toàn im lặng.

"Nhưng mà..." Liên Kiều lại gãi đầu, "Tại sao hôn cổ vẫn không được, con trùng nhỏ vẫn cắn ta."

"Ồ?" Giọng điệu Lục Vô Cữu lại tốt hơn một chút, "Đương nhiên là hiệu quả chưa đủ, càng hôn xuống dưới, hiệu quả càng tốt."

Từ trải nghiệm thực tế vừa rồi, Liên Kiều cũng đoán được. Nhưng nàng vẫn có chút do dự: "Nhưng mà, cứ hôn xuống dưới, không tốt lắm."

Lục Vô Cữu giọng điệu hơi trầm xuống: "Sao không tốt, nàng không muốn giải độc nữa sao?"

Liên Kiều nói: "Ta đương nhiên muốn, nhưng mà, hôn xuống dưới, ngươi bằng lòng sao?"

Lục Vô Cữu khựng lại: "Chỉ là giải độc thôi, không sao."

Liên Kiều nhìn hắn một cách kỳ quái: "Vậy được rồi, tự ngươi nói đấy, ngươi đừng hối hận."

Nói xong, nàng dịch người, dùng chân chọc chọc vào bắp chân hắn: "Hôn đi."

Lục Vô Cữu cúi đầu: "...Ý gì?"

Liên Kiều lại kéo váy lên một chút, lộ ra bàn chân mang giày thêu nhỏ xinh xắn đính một viên ngọc trai: "Không phải ngươi nói sao, càng hôn xuống dưới hiệu quả càng tốt, vậy trực tiếp hôn chân ta, một bước nhảy vọt, chẳng phải hiệu quả tốt nhất sao?"

"..."

Lục Vô Cữu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như d.a.o găm bay tới: "Nàng nghiêm túc đấy à?"

Liên Kiều kỳ thật cũng cảm thấy hắn không có khả năng đồng ý, nàng bực bội nói: "Nhưng ta cũng hỏi ngươi rồi, tự ngươi cũng nói càng xuống dưới càng tốt, có chỗ nào không đúng sao?"

Theo nghĩa đen, lời này quả thật không sai.

Lục Vô Cữu như đánh vào bông, xoa xoa mi tâm, giọng điệu lạnh lẽo: "Không thể nào, nàng đừng hòng."

Liên Kiều bực bội rụt chân lại: "Ta biết ngay ngươi sẽ không đồng ý! Đã chân không được, vậy ngươi có thể chấp nhận hôn chỗ nào, dù sao cũng phải giải độc chứ?"

Lục Vô Cữu mím môi: "Ngoài chân ra, chỗ nào cũng được."

"Ngươi nói thật sao?" Liên Kiều kinh ngạc, tưởng mình nghe nhầm.

Lục Vô Cữu ánh mắt sâu thẳm: "Ừ."

Tâm tư xấu xa của Liên Kiều lại nổi lên, được lắm Lục Vô Cữu, vừa rồi thì chê bai nàng trèo cây bắt chim, lại không thích nàng làm tan đường, ngay cả vạt áo dính một chút bụi cũng lạnh mặt.

Thích sạch sẽ như vậy sao?

Vậy nàng cố tình chọn một chỗ không sạch sẽ để hắn hôn!

Nơi nào là chẳng sạch sẽ nhất đây?

Liên Kiều quyết định trêu chọc hắn một phen. Nàng nhướng mày cười khẽ:

“Lời ấy là ngươi nói đấy nhé, bất kể nơi đâu cũng được?”

Lục Vô Cữu không hề phản bác, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Đã muốn trêu thì phải trêu đến cùng. Liên Kiều đưa tay chỉ về phía... th*n d***, đôi mắt cong cong, ánh cười rạng rỡ: “Nơi này… Ngươi dám không?”

Ánh mắt Lục Vô Cữu thoáng qua chỗ nàng chỉ, lướt nhẹ một đường cong tròn trịa, ánh mắt khẽ chuyển: “Nàng đoán ta có dám hay không?”

Quả thực cứng miệng!

Liên Kiều bán tín bán nghi: “Ngươi nói thật sao?”

Lục Vô Cữu cười nhàn nhạt, như có như không: “Nàng có thể thử.”

Câu nói ấy khiến Liên Kiều thoáng bất ngờ.

Nàng nghiêng đầu, ánh mắt hẹp dài liếc hắn, rồi lại cúi đầu suy tư. Trong lòng cảm thấy Lục Vô Cữu hôm nay quả thực kỳ quái.

Lúc trước làm bẩn tà áo hắn, hắn đã mặt lạnh cả buổi tối. Vậy mà giờ lại điềm nhiên trước lời thách thức của nàng.

Liên Kiều nhích lại gần thêm chút nữa, ánh mắt soi mói: “Ngươi nghe rõ ta nói nơi nào chưa? Nếu đã đồng ý, đừng hòng hối hận.”

Lục Vô Cữu cụp mắt, giọng điềm đạm: “Chỉ cần nàng nguyện ý, ta nào có gì ngăn trở.”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 102



Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai né tránh, cũng không ai cúi đầu.

Trong đầu Liên Kiều bỗng thoáng qua cảnh tượng nàng bị hắn giữ chặt eo, cúi người hôn lên... Nàng bất giác rùng mình một cái.

Không được, nàng chỉ nghĩ thôi mà đã thấy rùng mình, huống chi Lục Vô Cữu lại có thể đồng ý sao?

Nàng nghiêng đầu ngắm nhìn đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước của hắn, chợt bật cười, như vừa giác ngộ: “Ta hiểu rồi, nhất định là ngươi đang giả vờ phải không? Giả vờ như điềm nhiên chẳng để tâm, để ta thấy chẳng thú vị mà từ bỏ?”

Lục Vô Cữu nhìn nàng chằm chằm, chợt bật cười:“Nàng lúc nào cũng tự lấy mình làm gốc đo người. Đã từng nghĩ qua, liệu có khi nào ta chẳng giống như nàng không?”

Nụ cười của hắn làm Liên Kiều thoáng ngẩn người, trong lòng không khỏi suy xét.

Ý tứ của hắn không giống nàng? Chẳng lẽ hắn không ghét hôn nàng sao?

Điều đó thật không thể nào!

Liên Kiều chỉ thoáng do dự, ký ức đấu trí đấu dũng giữa nàng và Lục Vô Cữu trong suốt mười năm qua lập tức ùa về. Nàng vội gạt đi ý nghĩ viển vông ấy.

Buồn cười thay!

Hắn dùng cái miệng độc địa kia đã khiến nàng bật khóc không dưới năm lần. Còn chưa kể tính tình hắn nóng nảy, lúc nắng lúc mưa, khó lòng đoán trước.

Nàng đã từng thử đối xử tử tế với hắn. Chẳng hạn, năm nàng tròn mười lăm tuổi, hắn đã tặng nàng một cây trâm bạch ngọc khắc hình Chu Tước. Khi ấy nàng còn nghĩ hắn có chút ý tốt. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện bản thân đã tự đa tình.

Bởi lẽ, Lục Vô Cữu chẳng phải chỉ tặng riêng mình nàng. Các sư tỷ sư muội khác đều nhận được trâm làm quà, kiểu dáng gần như tương đồng. Những vật này chẳng qua là do quan lại bên cạnh hắn chuẩn bị, chỉ để giữ đủ lễ tiết mà thôi.

Đáng hận nhất là, cây trâm của nàng chẳng những không có linh lực, ngay cả khắc hình Chu Tước cũng không tinh xảo. So với cây trâm lộng lẫy của Khương Lê được làm từ lông đuôi Chu Tước thật, thật khác biệt một trời một vực.

Hắn rõ ràng biết nàng và Khương Lê bất hòa, vậy mà còn cố ý tặng đồ giống nhau, còn để nàng kém cỏi hơn. Quả thực tâm tư hiểm độc!

Sau này, Khương Lê ngày ngày cài chiếc trâm ấy, lượn lờ trước mặt nàng suốt một tháng, cười nhạo nàng chẳng ngớt.

Từ đó, Liên Kiều càng thêm ghét Lục Vô Cữu. Cây trâm ngọc kia cũng bị nàng ném vào rương, chẳng buồn ngó ngàng.

Hắn dường như cũng từng hỏi nàng sao không đeo trâm. Nàng giả vờ quên, đáp qua loa: “Là cây trâm nào? Quà tặng nhiều quá, ta chẳng nhớ rõ.”

Khi ấy sắc mặt Lục Vô Cữu rất khó coi. Nàng cố tình buông một câu hờ hững:

“Có lẽ bị vỡ rồi. Dù sao cũng không phải thứ quan trọng.”

Lục Vô Cữu giận dữ bỏ đi, lạnh mặt với nàng suốt một thời gian dài.

Từ đó, nàng cũng chẳng bận tâm đến hắn nữa.

Một việc lớn như lễ cập kê mà hắn còn châm chọc nàng. Hắn đã chẳng ưa nàng, thì nàng hà tất phải tự mình nghĩ ngợi thêm!

Hiện tại cũng vậy, đặc biệt là với lời của Lục Vô Cữu, nàng không dùng ác ý suy đoán đã là rộng lượng lắm rồi.

Liên Kiều liền phất tay: "Thôi được, để ngươi hôn nơi ấy thì cũng thật làm khó ngươi. Hay là, hôn nơi mắt cá chân của ta đi, thế nào? So với nơi kia có lẽ dễ chấp nhận hơn?"

Lục Vô Cữu nghiêng đầu, thoáng liếc nhìn chân nàng, khóe môi hạ xuống, ánh mắt lạnh nhạt.

Liên Kiều lại giơ chân phải lên: "Bên trái không được thì bên phải thế nào?"

Nàng cố ý chớp đôi mắt long lanh, nhìn hắn với ánh mắt tinh nghịch, song Lục Vô Cữu chỉ cười nhạt, ánh mắt sâu xa nhìn nàng, khiến Liên Kiều không khỏi cảm thấy rờn rợn, sống lưng lạnh buốt.

Mặc dù Lục Vô Cữu vốn dĩ luôn tĩnh lặng, ít biểu cảm, nhưng Liên Kiều đã quen biết hắn lâu ngày, nàng biết khi hắn lạnh lùng như thế này không nhất thiết là vui vẻ. Nhưng, khi hắn cười như lúc này, rõ ràng là không hề vui.

Liên Kiều lúng túng thu chân lại, ý thức được có lẽ mình đã đi quá giới hạn.

Dẫu rằng Lục Vô Cữu khiến người ta chán ghét, nhưng hiện hắn đang giúp nàng giải độc. Liên Kiều xưa nay ân oán phân minh, biết tiến biết lùi, bèn quyết định không làm khó hắn thêm.

Gây phiền lòng người khác vốn là sở trường của nàng, chẳng hạn như cha, nàng thường chọc ông giận đến nỗi cầm roi lông công đuổi theo nàng khắp núi. Nhưng lần nào, chỉ cần nàng rơi vài giọt lệ hay giả giọng nũng nịu, cha liền mềm lòng, không chỉ vứt roi mà còn bế nàng lên dỗ dành.

Còn lần này, với Lục Vô Cữu, mọi chuyện chưa đến mức ấy, nàng bèn khẽ cười, nắm lấy tay hắn:

"Được rồi, được rồi, chẳng qua là đùa ngươi một chút thôi. Ta đâu thực sự muốn ngươi hôn m.ô.n.g ta, cũng chẳng ép ngươi hôn mắt cá chân. Làm gì mà nhỏ nhen thế chứ!"

Lục Vô Cữu mím môi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng khó đoán.

Liên Kiều khẽ lay tay hắn, cười nói: "Mắt cá chân cũng là đùa đấy. Ta cam đoan sau này chỉ cho phép ngươi hôn những nơi lộ ra ngoài, tuyệt đối không vượt qua giới hạn, ngươi thấy thế nào?"

Cuối cùng, Lục Vô Cữu ngẩng đầu, dường như có điều muốn nói.

Liên Kiều thấy hắn sắp xiêu lòng, bèn mỉm cười kết thúc: "Ngươi không nói gì, ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé! Lần này chỉ hôn vai thôi, không được trả giá nữa đâu!"

Nói xong, nàng nhẹ kéo lỏng cổ áo, để lộ bờ vai nhỏ nhắn, tròn trịa: "Đây này, sạch sẽ tinh tươm, chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 103



Hương vai thoang thoảng, sắc môi e lệ, vốn là một khung cảnh khiến lòng người rung động. Nhưng nhân vật chính trong cảnh ấy lại có ánh mắt trong trẻo như nước, không chút tà niệm.

Lục Vô Cữu lặng lẽ nhìn một hồi, môi mím chặt: "Thôi vậy."

Liên Kiều cứ tưởng lần này cũng sẽ không thành. Ai ngờ, khoảnh khắc sau, Lục Vô Cữu bất ngờ vòng tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng nhấc lên, đặt nàng ngồi trên đùi hắn, cúi đầu hôn lên bờ vai tròn.

Chưa kịp chuẩn bị, Liên Kiều khẽ run rẩy. Lúc này, bàn tay đang ôm từ sau của Lục Vô Cữu nhẹ nhàng vỗ về, khiến nàng dần thả lỏng.

Rất nhanh, vai trái đã ửng hồng, vai phải cũng bị kéo xuống. Cổ áo trễ thành một đường thẳng, để lộ đôi vai trắng mịn và đường xương quai xanh duyên dáng.

Lục Vô Cữu dán môi, cẩn thận hôn qua từng đường nét trên bờ vai nàng.

Liên Kiều bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, vô thức vòng tay ôm lấy cổ hắn. Đầu cành đào bên trên lay động, những nhánh nhỏ thỉnh thoảng quét qua vai nàng, làm nàng không khỏi rùng mình.

Đợi đến khi một canh giờ qua đi, Liên Kiều đã mê man đến nỗi khẽ đẩy đầu Lục Vô Cữu, ý bảo đã đủ rồi. Nhưng hắn như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nụ hôn sâu đầy mê hoặc.

Liên Kiều buộc phải nhắc nhở: "Ngươi không nghe thấy sao? Đã đến giờ rồi."

Vừa mở miệng, nàng mới phát hiện giọng mình ngọt như mật, dính như tơ, liền lập tức ngậm lại.

Lạ thật, tại sao giọng nàng lại thành ra thế này?

Lúc này, Lục Vô Cữu mới ngẩng đầu lên.

Liên Kiều cúi đầu, thoáng nhìn qua, làn da nơi vai và cổ đều ửng đỏ như đóa hoa vừa nở. Phía dưới vẫn là sắc trắng nõn nà.

Nàng lặng lẽ kéo áo lên, chỉnh lại y phục. Cũng may họ đang ở trong sơn động, nếu có người nhìn thấy thì thật khó mà giải thích.

Khi nàng đứng dậy, Lục Vô Cữu đã đứng xa ở cửa động.

Cơn gió từ bên ngoài thổi vào, làm vạt áo hắn bay phấp phới. Nhìn bóng lưng hắn lúc này, lại có phần cô quạnh hiu hắt.

Liên Kiều vốn là người hay mâu thuẫn. Khi Lục Vô Cữu tranh cãi với nàng, nàng thường lớn tiếng át hắn. Nhưng hễ hắn im lặng, nàng lại không nhịn được tò mò.

Nàng bèn bước tới, muốn bắt chuyện, hỏi xem hắn làm sao.

Vì vậy, nàng bước tới định bắt chuyện hỏi hắn làm sao vậy.

Nàng bắt chuyện cũng không dịu dàng gì cho cam, chỉ vừa sờ lên dấu hôn trên cổ vừa lẩm bẩm: “Lần sau đừng hôn mạnh như vậy, vai ta hơi đau, bị ngươi cắn để lại dấu rồi.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu liếc nhìn vết hồng nhạt kia, cơn giận vừa bị đè xuống lại bắt đầu bốc lên, hắn nhắm mắt lại, không thèm để ý đến nàng nữa.

Liên Kiều lại nói: “Còn nữa, ngươi cũng đừng đè ta mạnh quá, chân ta tê hết cả rồi.”

Lục Vô Cữu vẫn không nói gì.

Liên Kiều tiến lại gần, vừa định hỏi rốt cuộc hắn làm sao vậy, còn chưa kịp mở miệng, Lục Vô Cữu đã mím môi mỏng, lạnh lùng nói: “Nàng có thể đừng lượn qua lượn lại trước mặt ta được không?”

Liên Kiều câm nín, nàng tốt bụng quan tâm hắn, hắn còn thấy phiền sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-102.html.]

Vì vậy, nàng cau mày, hung dữ nói: “Chó cắn Lã Động Tân, đúng là làm ơn mắc oán!”

Nói xong, nàng tức giận xách váy xoay người bỏ đi, trực tiếp nằm úp sấp trên giường đá, quay lưng lại không thèm để ý đến hắn.

Giả vờ giả vịt, ai mà chẳng biết!

Trong hang chỉ có một cái giường, hắn cứ đứng đó hứng gió lạnh đi, tốt nhất đừng quay lại tranh giường với nàng.

Liên Kiều lăn qua lăn lại, cố ý làm ra tiếng động lớn, cả người nằm thành hình chữ đại “大”, chiếm hết cả giường, không chừa cho hắn một chỗ trống nào.

Nàng ở bên này náo loạn hăng say, Lục Vô Cữu hơi nhíu mày.

Một lúc sau, tiếng động đột nhiên im bặt.

Lục Vô Cữu lại thấy hơi bực.

Hắn đi tới, thấy Liên Kiều không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Lúc ngủ nàng không còn khoa tay múa chân nữa, tứ chi vốn dang rộng từ từ thu lại, cả người cuộn tròn như con nhím.

Hơi thở đều đặn, lông mi vẫn chớp chớp, thỉnh thoảng lại cau mày, thỉnh thoảng lại cười, không biết mơ thấy gì, trong mơ dường như cũng đặc biệt muôn màu muôn vẻ.

Lục Vô Cữu lặng lẽ nhìn nàng một lúc, một lát sau mới xoay người rời đi.



Ngày hôm sau, Liên Kiều bị một mùi thơm ngọt ngào đánh thức.

Nàng còn chưa tỉnh hẳn, mũi đã bắt đầu động đậy, ngửi bên trái, ngửi bên phải, cuối cùng cũng đánh thức bản thân.

Mơ màng mở mắt ra, trước mắt sáng bừng, thấy hai củ khoai lang nướng vùi trong tro tàn, đã nướng đến hơi vàng ruộm, thơm phức.

Trong hang động này nàng không thể sử dụng pháp lực, chỉ là một người bình thường, đói gần một ngày, căn bản không thể cưỡng lại sự cám dỗ, lăn một vòng bò xuống.

Nhưng vừa tới nơi, Lục Vô Cữu cũng đi tới, đang dùng khăn lau tay dính chút tro.

Hóa ra khoai lang này là do hắn nướng.

Liên Kiều lại nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng khó hiểu của hắn tối qua, bĩu môi.

Nhưng, khoai lang nướng thật sự quá thơm!

Tội không đến người nhà, ghét hắn không ảnh hưởng đến việc nàng ăn đồ của hắn.

Liên Kiều cuối cùng vẫn không chịu nổi sự cám dỗ, giả vờ như không có chuyện gì tiến lại gần: “Ơ, đây là cái gì vậy, sao lại có hai củ?”

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: “Nàng không nhìn ra sao? Đồ ăn.”

Liên Kiều đương nhiên biết là đồ ăn, nàng còn cố ý nói “hai củ”, ý là muốn hắn chủ động chia cho nàng một củ, sao hắn lại không hiểu ý nàng chứ!
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 104



Vì vậy, nàng lại chớp chớp mắt, nhắc nhở: “Khoai lang nướng này to quá, một mình chắc ăn không hết đâu nhỉ?”

Lục Vô Cữu trầm ngâm một lát: “Quả thực hơi to, hay là nàng giúp ta ăn bớt một củ?”

Liên Kiều chờ chính là câu này, trong lòng mừng rỡ, nàng hơi giữ ý một chút: “Tuy không có khẩu vị lắm, nhưng ngươi đã nói vậy rồi, ta cũng chỉ đành miễn cưỡng giúp ngươi vậy!”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nói xong, nàng liền không khách khí đưa tay ra, còn lấy củ to nhất, vừa thổi vừa bóc vỏ.

Lục Vô Cữu khẽ cười.

Liên Kiều thì hoàn toàn bị chinh phục, khoai lang nướng này không chỉ thơm ngọt, mà bóc ra bên trong còn vàng ươm, tan ngay trong miệng.

Ăn xong một củ khoai lang thơm ngọt, nàng đã quên hết chuyện không vui hôm qua, miệng còn lưu lại hương thơm, thậm chí còn hồi tưởng lại, khen ngợi: “Không ngờ ngươi nhìn thì có vẻ mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nhưng tay nghề nướng khoai lại rất khá, trước đây ngươi đã từng làm chưa?”

Lục Vô Cữu khựng lại: “Chưa.”

Liên Kiều hừ một tiếng, được rồi, xem ra hắn không chỉ có thiên phú về kiếm đạo, mà còn có năng khiếu về nấu nướng, sau này không làm kiếm tu nữa, nói không chừng còn có thể làm đầu bếp.

Nàng lại cầm vỏ khoai than than thở: “Đấu kiếm không bằng ngươi cũng coi như xong, ai bảo cha mẹ cho ngươi linh căn tốt, nhưng tại sao ngay cả nướng khoai ta cũng không bằng ngươi?”

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: “Nàng muốn ăn, sau này còn nhiều cơ hội.”

Liên Kiều mừng rỡ: “Thật sao?”

Lục Vô Cữu bình tĩnh nói: “Trả tiền là được.”

Miệng Liên Kiều vừa nhếch lên lại xịu xuống.

Được rồi được rồi, hóa ra là muốn bán cho nàng! Nàng biết ngay hắn không thể nào tốt bụng vô cớ.

Nhưng như vậy cũng công bằng, nếu hắn không lấy tiền để nàng ăn không, nàng ngược lại sẽ nghi ngờ hắn có ý đồ xấu giống như cây trâm cài tóc kia, không dám tìm hắn nữa.

“Thôi được.” Liên Kiều bĩu môi, “Nhưng trong hang động ta không mang tiền, hay là ta dọn dẹp cho ngươi, coi như bù trừ, thế nào?”

Nói xong, Liên Kiều liền cúi xuống định dọn dẹp tàn dư, nhưng Lục Vô Cữu lại nghiêng người chắn ngang, lạnh lùng nói: “Vứt chút rác thôi mà cũng được sao? Hay nàng đi lau áo ngoài của ta đi.”

Liên Kiều khinh bở, đồ bóc lột, còn nhớ đến cái áo ngoài bị làm bẩn của hắn nữa.

Nàng biết ngay hắn sẽ không dễ dàng tha cho nàng.

Liên Kiều bèn thở dài ôm áo ngoài hắn cởi ra đi ra ngoài.

Đợi nàng đi rồi, Lục Vô Cữu hơi quay đầu lại, thấy trong cái giỏ tre phía sau hắn chất đầy khoai lang nướng cháy đen, méo mó.

Hắn day day mi tâm, lạnh lùng đá một cái, đá cái giỏ vào góc, che kín mít.

【Lời tác giả】

Một ngày nào đó sau này

Bé Sen: Ta muốn ăn khoai lang nướng! Ba củ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-103.html.]

659 (thản nhiên): Được

Về nhà mua ba trăm cân, nướng ba đêm, bưng ra ba củ thành công…

Đồ tsundere



Liên Kiều còn chưa tự giặt y phục bao giờ, vậy mà lại đi giặt cho Lục Vô Cữu trước. Hơn nữa, bộ quần áo này nào có bụi bặm gì đâu, rõ ràng hôm qua đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Nàng nghi hoặc cầm quần áo soi dưới ánh sáng, tìm mãi mới thấy được một sợi tóc, hình như là của nàng, chắc là lúc ôm nhau hôm qua dính vào.

Sạch sẽ như vậy còn bắt nàng lau, rõ ràng là muốn tìm việc cho nàng làm mà.

Liên Kiều hung hăng vò mấy cái, vò quần áo hắn nhăn nhúm rồi ném trả lại.

“Xong rồi, lau sạch rồi!”

Lục Vô Cữu không vui, Liên Kiều mặc kệ hắn, vỗ vỗ tay, xoay người bỏ đi, định tìm đường ra.

Ở đây có đồ ăn Hàn phương sĩ để lại, nàng không lo c.h.ế.t đói, chỉ là lo nàng và Lục Vô Cữu cùng bị c.h.ế.t ngạt ở đây.

Nhưng lúc này, Lục Vô Cữu lại nhìn nàng: “Không cần tìm nữa, đã có manh mối rồi.”

Liên Kiều ngẩng đầu: “Ở đâu?”

“Cửa hang.” Lục Vô Cữu bước về phía cửa hang đang phát ra ánh sáng trắng.

“Chỗ này không phải đã tìm rồi sao?” Liên Kiều hỏi.

Lục Vô Cữu không nói gì, chỉ bảo nàng đi theo.

Lại giấu giếm! Liên Kiều bực bội, cái miệng hắn để làm gì? Hoặc là không nói, một khi nói ra thì lại rất độc mồm độc miệng, nếu hắn là người câm, chắc chắn nàng sẽ không ghét hắn nhiều như vậy.

Đi về phía trước một lúc, mặt đất đột nhiên gập ghềnh, Liên Kiều suýt nữa thì vấp ngã, nàng vội vàng đứng vững, cúi đầu xuống, lại phát hiện thứ làm nàng vấp chính là một cái đầu lâu.

Nhìn con đường phía trước, không chỉ là một cái đầu lâu, những chỗ lồi lõm trên mặt đất, đều có thể nhìn thấy xương trắng, dài ngoằng không thấy điểm cuối.

Cảnh tượng này khá chấn động, Liên Kiều nhất thời c.h.ế.t lặng: “Đây là chuyện gì vậy?”

Lục Vô Cữu nhìn những bộ quần áo đã mục nát với đủ kiểu dáng khác nhau, đoán: “Chắc là những người đã từng vào đây trước kia, phần lớn bị mắc kẹt c.h.ế.t ở đây.”

Trong đầu Liên Kiều ong lên một tiếng, nơi này đã c.h.ế.t nhiều người như vậy, liệu bọn họ có ra ngoài được không? Hơn nữa tối qua Lục Vô Cữu rảnh rỗi đến mức nào, lại đi xa như vậy?

Nàng lo lắng, Lục Vô Cữu vẫn tiếp tục đi về phía trước, Liên Kiều cũng đi theo.

Đi qua đống xương người dài dằng dặc, cuối cùng, Lục Vô Cữu dừng lại, hơi nhíu mày nhìn vách đá.

Liên Kiều lại gần xem, phát hiện trên vách đá có khắc một bức tranh chân dung nữ tử.

Nữ tử chỉ có một bóng lưng, tà áo dài chấm đất, tay cầm một thanh kiếm, đầu ngẩng cao kiêu hãnh, nhìn về phía xa.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 105



Nhưng đôi mắt lại như bị bịt kín, chỉ có dải lụa dài bay trong gió, quấn quýt cùng tà áo bay phấp phới của nàng.

Tuy chỉ là một bóng lưng, vẫn khó che giấu được phong thái của nàng.

Liên Kiều kinh ngạc nói: “Phong thái như vậy, đây là vị thần tiên nào, sao hình như ta chưa từng thấy bức họa nào của nàng ta thế nhỉ?”

Lục Vô Cữu nhìn thanh kiếm trong tay nữ tử, đoán: “Ly Cơ.”

Liên Kiều giật mình: “Là vị thần sa ngã đó sao? Sao có thể, chẳng phải nghe nói nàng ta trời sinh tàn bạo, g.i.ế.c người như ngóe sao, sao nàng ta lại có dáng vẻ này?”

Lục Vô Cữu chỉ vào thanh kiếm trong tranh: “Thanh kiếm này dài và hẹp, mỏng nhẹ tinh xảo, nhưng lại có lưỡi câu ngược, mơ hồ thấy được vân vảy, chính là thanh kiếm được đồn đại là của Ly Cơ - Thanh Hợp.”

Liên Kiều không phải là kiếm tu như hắn, không am hiểu về kiếm lắm, nhưng nàng biết Ly Cơ là hậu duệ của thần cổ, là vị thần tôn cuối cùng của Côn Luân Thần Cung, nguyên thân của nàng ta chính là một con rồng bạc, thanh kiếm được đồn đại là do vảy hộ tâm của nàng ta hóa thành.

Tàng bảo các nhà nàng cũng có vài mảnh vảy rồng truyền lại từ thời cổ đại, Liên Kiều lại gần nhìn kỹ, thấy vân vảy này quả thực rất giống vảy rồng, nói như vậy, nữ tử có vẻ ngoài thanh lãnh thoát tục này thật sự là Ly Cơ sao?

Chuyện này không thể trách Liên Kiều kinh ngạc, dù sao từ nhỏ nàng đã lớn lên cùng câu chuyện về Ly Cơ, khi còn nhỏ chỉ cần nghịch ngợm, cha nàng sẽ dọa nàng nếu không về nhà sẽ bị thần sa ngã bắt đi.

Ly Cơ đương nhiên không bắt cóc trẻ con, nhưng thủ đoạn của nàng ta còn tàn nhẫn hơn nhiều.

Trăm năm trước, tuy thần tộc đã suy tàn, nhưng vẫn còn vài chục người sống sót, được thờ phụng tại Côn Luân Thần Cung. Chỉ là những thần tộc sống sót này vì giữ gìn huyết mạch thuần khiết, kết hôn cận huyết nên đều có khuyết điểm riêng. Ly Cơ là người duy nhất trong thế hệ đó sinh ra tứ chi toàn vẹn. Không chỉ toàn vẹn, nghe đồn dung mạo nàng ta còn vô cùng xinh đẹp, so với thần tộc thượng cổ cũng không hề kém cạnh, hơn nữa lại thông minh hiếu học, nên xứng đáng trở thành thần tôn của Côn Luân Thần Cung.

Nhưng sau khi kế vị, bản chất tàn bạo của nàng ta liền lộ ra. Hóa ra so với các thần tộc khác, nàng ta không phải là khuyết tật về tứ chi, mà là tinh thần có vấn đề, thường xuyên không kiểm soát được bản thân, khi lên cơn thì thấy ai cũng giết, thậm chí cả đồng tộc cũng không tha.

Thời gian trôi qua, mọi người đều khổ sở không chịu nổi, bèn liên thủ nhốt nàng ta dưới hàn đàm sâu vạn trượng, suốt trăm năm.

Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản nàng ta, vào ngày thần tế, Ly Cơ bị nhốt không biết làm sao đã phá vỡ phong ấn, trở lại thần cung.

Nghe nói, ngày hôm đó, Ly Cơ tóc dài bung xõa, tay cầm Thanh Hợp, chân trần đứng trên đài tế, thấy ai cũng giết. Thần tộc còn sót lại trong Côn Luân Thần Cung hầu như bị nàng ta tàn sát gần hết, thần thị đến cứu cũng bị g.i.ế.c hàng ngàn người. Thi thể dưới chân nàng ta chất đống như núi, m.á.u chảy thành sông, quả thực là núi thây biển máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-104.html.]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cuộc thảm sát kéo dài mười ngày, cuối cùng nghe nói Ly Cơ đã đồng quy vu tận, lấy thần hồn làm dẫn, lấy Khung Đồng Ấn làm lò, thiêu rụi Côn Luân Thần Cung trong vòng trăm dặm.

Sau sự việc này, Côn Luân Thần Cung sụp đổ, Khung Đồng Ấn vỡ vụn, bốn gia tộc thần thị cũng tổn thất nặng nề, sau đó vài năm, bốn gia tộc chia nhau một phần lãnh thổ của thần cung, mới có cục diện như ngày nay.

Hành vi tàn bạo của Ly Cơ cũng được lưu truyền rộng rãi trong những hậu bối như bọn họ, gần như đến mức nghe mà biến sắc, Ly Cơ trong thoại bản cũng hầu hết được miêu tả là một người nữ nhân tóc bay tán loạn, người đầy m.á.u me, bức họa Ly Cơ thanh lãnh như vậy, Liên Kiều chưa từng thấy bao giờ.

“Nhưng, tại sao bức họa của Ly Cơ lại xuất hiện ở đây?” Liên Kiều thắc mắc.

Lục Vô Cữu nói: “Nàng ta hẳn đã từng đến đây.”

Liên Kiều quay đầu nhìn những bộ xương trắng la liệt trên mặt đất: “Ý ngươi là, hang động này đã tồn tại từ rất lâu rồi? Lâu đến thời Ly Cơ, những người c.h.ế.t này cũng là người thời thần cung?”

Lục Vô Cữu nói: “Khó mà nói, nhưng ít nhất có một phần là vậy.”

Liên Kiều lại cẩn thận quan sát hang động này, đặc biệt là bức họa trên vách đá, càng nhìn càng thấy người trong tranh như sống lại.

Đặc biệt là thanh kiếm kia, đến cả vảy rồng phát sáng cũng có thể thấy rõ ràng không chút mờ ảo.

Nàng đưa tay định chạm thử, chẳng ngờ vảy rồng ấy tựa như vật sống, lại chân thực vô cùng. Khi rút tay về, đầu ngón tay hơi đau nhói, một giọt m.á.u nhỏ rơi xuống.

Ngay sau đó, bức tường đột nhiên rung chuyển, tựa hồ có vật gì đang muốn phá đất mà ra.

Thì ra, thanh kiếm này chính là vật thật!

Liên Kiều sớm nên nghĩ đến, tạo vật thời Thượng Cổ không giống như bây giờ, nếu Thao Thiết có thể hóa thành hoa văn ẩn giấu trong kiếm, thì thanh kiếm này tất nhiên cũng có thể hóa thành hoa văn ẩn giấu trong tranh.

Trong nháy mắt, Thanh Hợp đã phá tường chui ra, mang theo sát khí, hóa thành mấy đạo kiếm ảnh, đồng loạt đ.â.m về phía bọn họ.

Liên Kiều nhanh mắt nhanh tay, lập tức cúi người né tránh, Lục Vô Cữu cũng tránh được hiểm nguy, lưng dán chặt vào tường. Một đạo kiếm quang khác lập tức bổ xuống, Liên Kiều nhanh chóng lách người, cả người gần như vặn thành một sợi dây thừng.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 106



Lục Vô Cữu bây giờ cũng không có pháp lực, may mà thân pháp của hắn cũng khá linh hoạt, hai người tạm thời chưa bị thương.

Liên Kiều bị bức lùi từng bước, giẫm lên đống xương trắng, một chân giẫm phải một mảnh sọ bị c.h.é.m mất một nửa, nàng rùng mình một cái, nhất thời có cảm giác môi hở răng lạnh, nửa mảnh sọ này e rằng chính là kiệt tác của Thanh Hợp, mà trong số những người này cũng có một bộ phận không nhỏ hẳn là giống như bọn họ, vô tình xâm nhập, bị c.h.é.m thành mảnh vụn.

Liên Kiều kinh hồn bạt vía, cho dù nàng có linh hoạt đến đâu, cũng không thể chống đỡ nổi thanh kiếm này chia thành nhiều đạo, đồng loạt c.h.é.m tới như thế. Hơn nữa thanh kiếm này rất kỳ quái, lúc mới ra khỏi vỏ thì c.h.é.m cả hai người, bây giờ không biết vì sao lại chỉ c.h.é.m một mình nàng.

Chẳng lẽ là muốn đánh từng người một? Một thanh kiếm mà cũng sinh ra linh thức rồi sao?

Lại một lần nữa ba đạo kiếm quang đồng thời c.h.é.m tới, Liên Kiều mệt đến thở không ra hơi, hơn nữa, nàng còn phải giữ lấy cái quần chưa buộc chặt, hơi phân tâm một chút, không để ý từ bên phải còn có một đạo kiếm quang đánh tới, lúc nàng phát hiện ra, đạo kiếm quang đó đã ở ngay trước mắt…

Ngay khi nàng nghĩ mình tiêu đời rồi, một bàn tay bỗng nhiên ôm lấy eo nàng, kéo nàng ra, sau đó thanh kiếm đ.â.m mạnh vào vách đá, “keng” một tiếng, mặt tường lập tức nứt ra một khe dài.

Liên Kiều vẫn còn sợ hãi, nếu nàng không né tránh, e rằng chính nàng đã bị đ.â.m xuyên rồi.

Nàng vỗ vỗ ngực, quay đầu lại nhìn, phát hiện người kéo nàng là Lục Vô Cữu, chỉ thấy hắn nhướng mày, xoay tay nâng Xuyên Hoa Ẩm Huyết Kiếm của mình, sau đó Thao Thiết liền được đánh thức khỏi giấc ngủ, gầm rú lao vào quấn lấy Thanh Hợp kiếm.

Liên Kiều cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, may mà có Thao Thiết, tuy rằng ngày thường nó lắc lư cái đầu không ra đâu vào đâu, nhưng lúc mấu chốt lại rất hữu dụng, oai phong lẫm liệt, khí thế không hề thua kém Thanh Hợp.

Lúc chúng đang giao chiến, Liên Kiều bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

Kỳ lạ, trong hang động này sao lại có nước? Liên Kiều nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nhìn xuống thấp, lại thấy trên mặt đất không biết từ lúc nào đã nhỏ xuống vài giọt máu, nhìn lên trên, thì thấy m.á.u đó nhỏ xuống từ đầu ngón tay của Lục Vô Cữu, cánh tay phải của chàng lại bị cứa một vết thương dài cỡ một ngón tay.

Liên Kiều dịch lại gần: "Tay ngươi, là lúc chắn kiếm cho ta bị thương sao?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu rút tay về: "Không sao."

Ở bên ngoài, vết thương này đối với tu sĩ bọn họ thật sự không tính là gì, nhưng bây giờ bọn họ không dùng được pháp lực, nên chỉ có thể chịu đựng.

Liên Kiều thắc mắc: "Tại sao ngươi lại cứu ta?"

Lục Vô Cữu không có gì biểu cảm: "Còn có thể vì sao? Nàng chết, ta cũng phải chết."

Hừ! Quả nhiên là vì nguyên nhân này, ta đã biết Lục Vô Cữu không có lòng tốt như vậy.

Bất quá, luận việc không luận lòng. Liên Kiều nắm lấy tay hắn định giúp hắn băng bó tạm thời, ít nhất đừng tiếp tục chảy m.á.u trước mặt nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-105.html.]

Ở đây không có vải thích hợp, nàng định xé một mảnh từ trên người mình, vốn dĩ tay đã vươn tới vạt áo màu vàng ngỗng rồi, nghĩ lại, lại nhớ tới Lục Vô Cữu rất thích sạch sẽ, thế là nàng lại vén thêm một lớp, đổi sang lớp áo lót, xé một mảnh lụa trắng từ vạt áo, quấn lên cánh tay hắn.

Quấn ba vòng, nàng còn cởi sợi dây đỏ buộc chuông bạc ở đuôi tóc của mình ra, dùng để buộc vết thương cho hắn.

Sau khi chỉnh sửa xong, Liên Kiều nhìn cánh tay phải được băng bó, còn có chuông bạc của Lục Vô Cữu rất hài lòng.

Lục Vô Cữu lại rất không hài lòng, liếc mắt nhìn cái chuông bạc, nhíu mày định giật ra.

Liên Kiều vội vàng giữ lại: "Chỉ còn hai sợi dây buộc tóc, ngươi không muốn chuông bạc, thì phải lấy con bướm nhỏ!"

Lục Vô Cữu nhìn con bướm ngọc trắng trên tóc nàng, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn chọn chuông bạc, nhưng sắc mặt lại không được tốt.

"Nàng không thể đổi kiểu tóc khác sao, trẻ con quá."

Liên Kiều liếc Lục Vô Cữu một cái: "Liên quan gì đến ngươi, nếu không phải bây giờ không có cách nào, ngươi nghĩ ta muốn nhường cho ngươi sao? Hơn nữa, đây đều là người khác tặng ta, là tấm lòng."

Lục Vô Cữu dừng lại một chút: "Người khác tặng nàng đều đeo sao?"

Liên Kiều sờ sờ: "Ta thích thì đương nhiên đeo."

Nói bóng gió, không thích thì cũng chẳng thèm đụng vào.

Lục Vô Cữu không hiểu sao lại nghĩ đến cây trâm ngọc trắng kia, tốn biết bao nhiêu ngọc liệu mới khắc ra được, bực bội rút tay ra.

Lúc này, một kiếm một thú đang giao đấu đã phân thắng bại.

Thao Thiết dùng móng vuốt đập Thanh Hợp đã cạn kiệt sát khí vào vách đá, chỉ nghe “ầm” một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất, không còn động đậy nữa.

Thao Thiết đã mệt đến thở hổn hển, nhanh chóng biến trở lại hình người, chỉ thấy một đứa trẻ con có sừng ngồi phịch xuống đất, môi đỏ răng trắng, giơ tay áo lên lau mồ hôi.

Liên Kiều rất hài lòng khen ngợi hai câu: "Thao Thiết, gần đây biểu hiện của ngươi rất tốt nha."

Thao Thiết hừ một tiếng: "Biết nói chuyện không, ta có khi nào mà không tốt?"

Tâm trạng Liên Kiều rất tốt, không so đo với nó, ngược lại vỗ vỗ vai nó: "Ngươi lợi hại như vậy, tin rằng sau này dù Lục Vô Cữu đón con mèo xấu xa kia về, cũng sẽ không cướp được địa vị của ngươi đâu."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 107



Thao Thiết rất đắc ý: "Đó là đương nhiên, nó sao có thể so với ta!"

"Nhưng mà." Thao Thiết đảo mắt, "Ngươi làm sao biết con mèo đó?"

Liên Kiều cười xấu xa: "Ta không chỉ biết, ta còn cho ngươi ăn nho, an ủi ngươi, ngươi quên rồi sao?"

Thao Thiết kinh ngạc nói: "Cái gì là ngươi cho, không phải chủ nhân cho sao?"

"Chủ nhân?" Liên Kiều cố ý kéo dài giọng, "Ồ, quên nói với ngươi, hôm đó, ta và Lục Vô Cữu kỳ thật đã đổi hồn…"

Thao Thiết sững người, lại cẩn thận nhớ lại cảnh tượng hôm đó, càng nghĩ càng thấy không đúng, nó đã nói chủ nhân sao có thể vì chuyện nhỏ bóc nho mà nửa đêm canh ba gọi nó dậy……

"Thì ra là ngươi!"

Thao Thiết tức giận, không chỉ sai khiến nó, còn cố ý bịa ra một con mèo không có thật để dọa nó, thật quá đáng ghét, thế là nó vèo một cái bò dậy cầm thanh Thanh Hợp muốn tìm Liên Kiều tính sổ.

Liên Kiều nào ngờ nó lại dám cầm kiếm, hung dữ ra lệnh cho nó dừng lại, Thao Thiết đang tức giận, làm sao lại chịu bỏ xuống.

Hai người cãi nhau om sòm, Lục Vô Cữu bị bỏ mặc sang một bên, hắn lạnh lùng quát một tiếng: "Được rồi."

Thao Thiết lúc này mới miễn cưỡng thu kiếm lại.

Liên Kiều thì chỉnh lại y phục, vẻ mặt đắc ý.

Thao Thiết lại liếc nàng một cái: "Đắc ý cái gì, lại không phải thật sự có mèo, ngươi tưởng ngươi có thể dọa được ta sao?"

Liên Kiều vốn không muốn đả kích nó, nhưng giọng điệu của Thao Thiết thật sự quá đáng ghét, thế là nàng hung dữ nói ra: "Sao lại không có, con mèo đó không phải ta bịa ra, ta đã nhìn thấy sách của Lục Vô Cữu rồi, quyển sách đó bị lật đến cong cả mép, nói không chừng Lục Vô Cữu đã sớm nuôi nó ở bên ngoài, mỗi ngày ôm ấp hôn hít, do ngươi không biết thôi."

Thao Thiết bị đả kích nặng nề, cẩn thận nhìn về phía Lục Vô Cữu: "Chủ nhân, là thật sao?"

Lục Vô Cữu liếc nhìn Liên Kiều, như có điều suy nghĩ.

Liên Kiều vội vàng nói: "Ta không có lén xem, là quyển sách tự rơi ra, vô tình bị ta nhìn thấy thôi!"

Quyển sách đó rõ ràng là để trong hộp gỗ. Lục Vô Cữu không vạch trần nàng, chỉ nhàn nhạt nói với Thao Thiết: "Ngốc quá, cũng chưa chắc mang về, ngươi gấp cái gì?"

Thao Thiết lập tức lại vui vẻ, so đo với một con mèo ngu ngốc làm gì? Nó là thần thú oai phong lẫm liệt, nói không chừng sau này con mèo này còn phải nhờ nó bảo vệ.

Thế là Thao Thiết kiệt sức yên tâm đi nghỉ ngơi.

Liên Kiều lại nổi lên hứng thú, lại gần nháy mắt: "Ngươi thật sự nuôi một con mèo ở bên ngoài sao? Mau nói cho ta biết, con mèo đó màu gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-106.html.]

Lục Vô Cữu liếc nàng một cái, như cười như không: "Trắng, toàn thân trắng như tuyết."

"Mèo trắng sao?" Liên Kiều thích nhất là những cục bông nhỏ trắng trắng đáng yêu, nàng lại hỏi tiếp, "Vậy cảm giác sờ thế nào, là lông mềm hay hơi cứng?"

Lục Vô Cữu nói: "Mềm, rất mềm."

Mắt Liên Kiều sáng lên: "Nuôi thế nào, có phải bóng bóng mượt mượt không?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu hồi tưởng lại một chút: "Ừm, rất mượt."

"Nói như vậy, đây là một con mèo nhỏ trắng như tuyết, mềm mại thơm tho lại bóng mượt?" Liên Kiều đã có thể tưởng tượng ra nó đáng yêu đến mức nào, "Nếu cho ta, ta có thể ôm ấp hôn hít cả ngày!"

Lục Vô Cữu cũng không phản bác.

Liên Kiều vừa nhìn ánh mắt của hắn liền biết hắn thật sự thích, lại thắc mắc nói: "Đáng yêu như vậy, sao ngươi có thể nhịn được không mang nó về?"

Lục Vô Cữu giật giật khóe môi: "Con mèo này hơi kiêu ngạo, tính tình không tốt."

Quả nhiên là một con mèo xấu xa xinh đẹp, Liên Kiều tốt bụng hiến kế cho hắn: "Tính tình rất xấu à, vậy ngươi phải v**t v* nó nhiều hơn, dỗ dành nó, ngươi tốt với nó, nó đương nhiên cũng sẽ thích ngươi."

Lục Vô Cữu nhướng mày: "Ồ?"

Liên Kiều rất hào phóng nói: "Hồi nhỏ ta đã nuôi hai con mèo, rất có kinh nghiệm, sau này nếu ngươi không biết làm thế nào có thể đến hỏi ta, bảo đảm con mèo nhỏ này sẽ nghe lời ngươi răm rắp, làm nũng mỗi ngày, còn có thể cho ngươi sờ bụng, muốn làm gì thì làm."

Lục Vô Cữu hơi nhếch môi: "Được."

Thấy hắn nghe rất chăm chú, Liên Kiều cũng rất hài lòng, lại ghé sát vào nói: "Vì ngươi đã có lòng như vậy, xem ra cũng là người yêu mèo, vậy ta sẽ nói thêm cho ngươi biết một bí quyết nuôi mèo."

Lục Vô Cữu nhìn nàng: "Bí quyết gì?"

"Chỗ mèo nhỏ thích nhất bị sờ…" Liên Kiều cười tủm tỉm, "Mèo nhỏ thích nhất bị sờ đầu, sờ cằm, còn có mèo thích nhất bị sờ đuôi, ngươi vừa sờ, nó sẽ chổng m.ô.n.g lên."

Liên Kiều làm mẫu một chút, cành cây nhỏ phía sau giống như đuôi mèo lắc lư.

Ánh mắt Lục Vô Cữu tối sầm lại: "Được, sau này thử xem."

Liên Kiều kỳ thật có ý đồ riêng, dạy hắn dỗ dành mèo nhỏ gì đó kỳ thật là đang ru ngủ hắn, mục đích thực sự của nàng là nhân lúc hắn vui vẻ xin thanh kiếm rơi xuống kia.

Nàng nhặt Thanh Hợp rơi trên mặt đất lên, hắng giọng: "Nuôi mèo thật sự không dễ dàng, ta có thể giúp ngươi, nhưng mà, ngươi cũng nên có chút thành ý chứ?"

Nàng đã nói rất rõ ràng rồi, Lục Vô Cữu chỉ cần không ngốc thì nên chủ động nhường thanh kiếm này cho nàng, dù sao đây là kiếm nữ tử dùng, hắn đã có kiếm rồi, không cần thêm một thanh nữa.

Nhưng sắc mặt Lục Vô Cữu lại nhàn nhạt: "Nếu nàng dạy tốt, cho nàng sờ một cái cũng được."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 108



Liên Kiều tức giận, sao lại không hiểu chứ, ai muốn sờ mèo, nàng muốn kiếm, kiếm tốt!

Nàng chớp chớp mắt, cố ý tỏ vẻ yêu thích thanh kiếm trước mặt hắn: "Mèo sao, tất nhiên là phải sờ, nhưng ngươi có thể mang về hay không còn chưa chắc, ta thấy, hay là cho ta chút thù lao khác, thanh kiếm này cho ta đi, nó rất hợp với ta."

Lục Vô Cữu đánh giá nàng một lượt: "Hợp?"

Liên Kiều sốt ruột: "Sao, ngươi không tin? Năm đó lúc ta cập kê đã múa một điệu kiếm vũ, nghe nói nổi danh thiên hạ, người khác đều khen người kiếm hợp nhất, không còn điệu kiếm vũ nào hay hơn, cũng có người nói nếu có thể đổi thanh kiếm thành Thanh Hợp bị thất lạc của Ly Cơ thì sẽ càng lên một tầm cao mới, ngươi không nhớ sao?"

Lục Vô Cữu thờ ơ: "Ngày đó? Ta nhớ ngày đó nàng nói có việc tìm ta, gọi ta đến Hậu Sơn, sau đó, nàng không đến."

Cả một đêm, từ tối đến sáng.

"..."

Liên Kiều gãi đầu, nàng quên mất chuyện này rồi, hình như là vì nàng phát hiện cây trâm Lục Vô Cữu tặng quá qua loa, cố ý trêu chọc hắn một lần.

Nhưng Lục Vô Cữu mà nàng biết, rất thiếu kiên nhẫn, một khắc sau phát hiện nàng không đến chắc chắn sẽ quay người bỏ đi, cũng không thể nào đứng trong gió rét đợi nàng cả đêm chứ?

Hẹp hòi! Chuyện nhỏ như vậy mà có thể nhớ đến bây giờ.

Hắn nhất định là vì không thấy nàng múa kiếm nên cảm thấy nàng cố ý đối phó với hắn, ghi hận trong lòng thôi.

Liên Kiều bèn giả vờ quên mất, cười gượng hai tiếng: "Thật sao, hahaha, còn có chuyện này nữa? Không sao không sao, ta múa lại cho ngươi xem một lần nữa, cho ngươi thấy thế nào là kinh diễm, thế nào là xứng đôi."

Thế là nàng cầm thanh kiếm, mũi chân điểm nhẹ, múa lên, như mây nhẹ trôi.

Lục Vô Cữu yên lặng nhìn nàng, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi, Liên Kiều đoán mình chắc chắn đã chinh phục hắn rồi.

Thế là muốn khoe thêm một chút kỹ thuật, dùng một tư thế khó, làm một động tác én nhỏ vỗ cánh, muốn làm hắn kinh diễm thêm một lần nữa, để hắn cam tâm tình nguyện nhường kiếm.

Eo nhỏ linh hoạt, quay đầu cười nhẹ, chiếc váy màu vàng nhạt bị gió thổi bay phấp phới, Liên Kiều nở nụ cười hoàn mỹ nhất từ trước đến nay, nhưng ngay khoảnh khắc dừng lại, bỗng nhiên eo lạnh lạnh, dường như có thứ gì đó rơi xuống…

Nhìn xuống, chỉ thấy dưới chiếc váy bay phấp phới, hai chân thon dài trắng nõn lại càng thêm nổi bật.

Còn quần trong của nàng, thì trơn trượt rơi xuống mắt cá chân……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-107.html.]

Lục Vô Cữu nhìn lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của nàng, khẽ cười một tiếng: "Đúng là đủ kinh diễm."

Mặt Liên Kiều đỏ bừng, lập tức cúi người, hai tay che váy, cứu mạng, sao lại rơi đúng lúc này chứ!

Liên Kiều trong cơn bối rối, vội cúi người kéo lại y phục, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nào ngờ, không chỉ đã xấu hổ, mà còn càng thêm nhục nhã. Khi kéo quần, nàng bỗng phát hiện trên đó có một vệt đỏ nhạt, cả người như đông cứng lại, tay siết chặt lấy vạt váy, hai tai đỏ ửng, suýt nữa ngất đi.

Lục Vô Cửu liếc mắt nhìn sang, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì? Chẳng lẽ bị trật chân rồi?”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều làm như không có gì: “Làm gì có!”

Nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ, thầm nghĩ: ‘Hỏng rồi, hỏng rồi! Đúng vào lúc này lại bị nguyệt tín ghé thăm, chẳng phải càng thêm khó xử hay sao? Hy vọng Lục Vô Cửu không thấy, may mà hắn chưa phát hiện.’

Chuyện này vốn không phải lỗi của Liên Kiều. Là người tu hành, họ có thể dùng linh lực điều hòa kinh mạch, bởi vậy một năm chỉ gặp nguyệt tín một, hai lần. Mấy ngày trước nàng có chút khó chịu, nhưng không ngờ rằng lại là nguyên do này.

Hẳn vì bị vây trong sơn động, linh lực không thể vận dụng, mới dẫn đến tình cảnh éo le này.

Nàng bối rối, mặt đầy vẻ âu sầu.

Lục Vô Cửu liếc thấy đôi tai đỏ hồng của nàng, ánh mắt khẽ dừng lại, chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ quay người bước về phía cửa động.

Liên Kiều lúc này mới dám lục tìm vật dùng cấp bách, nhưng túi Càn Khôn không thể mở khi không có linh lực. Trên người nàng, ngoài những món đồ trang trí tinh xảo như d.a.o găm nhỏ và bảo thạch leng keng, lại chẳng có lấy một thứ hữu dụng.

Nàng cúi đầu, muốn tìm cái lỗ mà chui, hận không thể đập đầu vào vách đá mà c.h.ế.t quách đi. Trong cơn tuyệt vọng, bất giác nhớ đến Lục Vô Cửu, người luôn giữ gìn sạch sẽ. Khi từng đổi thân thể, nàng nhớ rõ trên người hắn có mang khăn tay sạch.

Sau một hồi do dự, Liên Kiều quyết định mặt dày đi xin. Nhưng lúc này, nàng đã chẳng còn dáng vẻ ngang ngược ban nãy, giọng nhỏ nhẹ như muỗi kêu.

Nàng nhắc lại hai lần, Lục Vô Cửu hơi nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “… Nàng rốt cuộc muốn nói gì?”

“Khăn tay! Ta nói là khăn tay!” Liên Kiều bực bội, mạnh tay kéo từ tay áo hắn ra ba chiếc khăn rồi nhanh chân bỏ chạy.

Lục Vô Cửu nhìn theo bóng dáng hốt hoảng của nàng, ánh mắt trở nên khó đoán.

Liên Kiều không biết rằng, khăn tay của hắn tuy trông đơn giản, nhưng lại được thêu hoa văn chìm tinh xảo. Cũng giống như con người hắn, bên ngoài không lộ liễu nhưng mỗi món đồ đều được lựa chọn kỹ lưỡng.

Hoa văn hơi gồ ghề khiến nàng không thoải mái, mãi mới miễn cưỡng quen dần. Nhưng việc dùng khăn tay của Lục Vô Cửu để đặt vào chốn riêng tư thế này khiến nàng cảm thấy vô cùng lúng túng.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 109



Thu dọn xong xuôi, Liên Kiều tự an ủi mình một hồi lâu mới làm bộ như không có chuyện gì mà bước ra ngoài.

Nhìn Lục Vô Cửu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thường ngày, dường như không hề phát hiện gì. Không những thế, hắn còn đưa thanh kiếm kia cho nàng.

Lúc này, tâm trạng Liên Kiều mới nhẹ nhõm hơn. Nếu lại bẽ mặt trước hắn thêm lần nữa, nàng thật chẳng muốn sống nữa!

Thanh Thanh Hợp quả nhiên là thần binh. Sau khi Liên Kiều nhỏ m.á.u nhận chủ, nó hóa thành chiếc vòng tay hình rồng, cuộn ba vòng quanh cánh tay phải của nàng.

Vảy rồng ánh bạc lấp lánh, đầu rồng ngẩng cao kiêu hãnh. Không chỉ là một thanh kiếm quý, mà khi làm vòng đeo tay cũng khiến người ta phải xiêu lòng.

Liên Kiều mừng rỡ không buông tay, mân mê hồi lâu.

Lúc này, Lục Vô Cửu đang chăm chú nhìn bức họa Ly Cơ, ánh mắt sâu thẳm.

Liên Kiều tiến lại gần: “Còn nhìn làm gì? Không bằng nghĩ cách ra ngoài trước đã.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cửu trầm ngâm: “Chẳng lẽ nàng không thấy bức họa này đang chỉ đường sao?”

Ánh mắt Ly Cơ trên tranh hướng về cửa động. Liên Kiều liếc nhìn qua, nói: “Cửa ra chỉ có một, bất kể thế nào cũng chỉ có thể thử đi tiếp. Chẳng phải trước đó ngươi đi xa thêm mấy bước đã phát hiện đống xương trắng và bức họa này sao? Có lẽ cứ đi tiếp sẽ tìm được lối ra.”

Lục Vô Cửu khẽ nhếch môi cười lạnh: “Nàng nghĩ Ly Cơ tốt bụng đến mức chỉ đường cho kẻ lạc lối hay sao?”

Liên Kiều á khẩu, thoáng nhìn bức họa mà lòng không khỏi hoài nghi về câu chuyện xưa các sư phụ từng kể. Nhưng Ly Cơ là người thế nào, chỉ dựa vào một bức họa thì quả thực khó mà phán đoán được.

Liên Kiều quay đầu nhìn đống xương trắng la liệt trên mặt đất, cũng trầm ngâm: "Ly Cơ tốt hay không nàng không biết, nhưng ta biết năm đó khi Côn Luân Thần Cung đại loạn, nàng ta đúng là muốn g.i.ế.c tất cả mọi người.

Trong hang động kỳ quái này có rất nhiều tu sĩ trốn vào, có lẽ chính là những người bị nàng ta truy sát chạy trốn năm đó. Nếu đúng như vậy, Ly Cơ không những sẽ không chỉ đường cho họ, mà để lại bức tranh và thanh kiếm này, ngược lại là để trấn áp và g.i.ế.c sạch bọn họ.

Vậy nên, cửa hang trắng xóa mà nàng ta nhìn không phải là lối ra, mà là một ảo trận, chỉ là muốn làm cho họ kiệt sức mà chết?"

Liên Kiều lại đi về phía trước một đoạn, quả nhiên nhìn thấy một vài bộ xương trên đường núi. Những t.h.i t.h.ể này vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ là những tu sĩ đã tránh được công kích của Thanh Hợp, nhưng cuối cùng không ra được, kiệt sức ngã xuống trên con đường dẫn đến ánh sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-108.html.]

Như vậy xem ra, cửa hang có ánh sáng và gió này không phải là lối ra thật sự, vậy lối ra thật sự ở đâu?

Liên Kiều khó hiểu: "Nếu Hàn phương sĩ đã có thể luyện thuốc ở đây, lại mang thuốc đã luyện ra ngoài, chứng tỏ hắn nhất định thường xuyên lui tới nơi này. Vậy xem ra, lối ra này hẳn là không khó tìm, hắn chỉ là một phương sĩ mà còn tìm được, không lý nào chúng ta lại không tìm được."

Lục Vô Cữu mím môi, đột nhiên nhìn về hướng ngược lại với cửa hang: "Có lẽ chúng ta đã nghĩ quá nhiều. Hữu vô tương sinh, thật giả khó phân, nếu nhìn thì có vẻ là lối ra lại không phải lối ra, vậy thì nhìn thì có vẻ là đường cùng cũng chưa chắc đã là đường cùng."

Liên Kiều cũng nhìn về phía vách đá đối diện. Không biết vì sao, nàng cảm thấy hang động này rất giống với bốn bức tường mà họ gặp phải lần đầu tiên, càng cố gắng thoát ra thì càng không ra được. Lò luyện đan của Hàn phương sĩ ở bên trong, chứng tỏ khi hắn đi vào hẳn là cũng chỉ ở bên trong, vậy lối ra có lẽ ở gần lò luyện đan, biết đâu... chính là vách đá đối diện kia?

Liên Kiều chỉ vào vách đá: "Ngươi nói là chỗ này sao? Mắt Ly Cơ bị bịt kín, có phải đang ám chỉ chúng ta luôn bị cảnh tượng trước mắt đánh lừa? Nhưng nếu nàng ta muốn g.i.ế.c người, tại sao lại để lại manh mối?"

"Thử xem sẽ biết." Lục Vô Cữu cân nhắc, nhắm mắt xoay người đi về phía vách đá đối diện với cửa hang.

Thế là nàng cũng nhắm mắt lại.

Vừa nhắm mắt, gió ở cửa hang dường như càng lúc càng nhỏ. Họ chậm rãi đi về phía trước, đi một lúc, lẽ ra phải đụng vào vách đá rồi, nhưng phía trước lại chẳng có gì. Hai người họ chợt hiểu ra, biết là đoán đúng phần lớn rồi.

Họ lại tiếp tục nhắm mắt đi về phía trước, đột nhiên đụng phải một cánh cửa…

Mà Liên Kiều nhớ, trong hang động này vốn không có cửa, vậy cánh cửa này, hẳn là lối ra thật sự.

Quả nhiên, họ đưa tay đẩy, cánh cửa liền mở ra, gió đêm mát lạnh thổi vào mặt, mang theo một chút hương hoa, là mùi hương đặc trưng của đào yêu ở Giang Lăng thành.

Ra rồi!

Liên Kiều mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy trước mặt có một tấm bình phong, cách đó không xa có một thùng tắm đang bốc hơi nóng, lại trở về nơi mà họ rơi xuống hang động lúc ban đầu.

Nhưng, khác biệt là, Hàn phương sĩ đã biến mất.

Điều này cũng không kỳ lạ, dù sao họ cũng ở bên trong gần một ngày một đêm rồi, Hàn phương sĩ chắc chắn không thể nào ở lại chờ họ bắt.

Chỉ là Liên Kiều cúi đầu nhìn xuống, phát hiện dưới chân chỉ là mặt đất bình thường, không hề có vết nứt nào. Nàng lại tìm kiếm cơ quan xung quanh, cũng không thể mở được mặt đất này.
 
Back
Top Bottom