Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 125



"Ta ghen tị với hắn?" Liên Kiều nhướng mày, "Rõ ràng là hắn ghen tị với ta mới đúng, hắn không chỉ ghen tị với ta, mà còn là dựa vào ta mới biết cái gì gọi là chua."

Chu Kiến Nam ngơ ngác: "Ngươi đang ba hoa cái gì vậy?"

Liên Kiều vốn định giải thích, nhưng nghĩ đến dù sao đây cũng là bí mật của Lục Vô Cữu, chỉ có hai người bọn họ biết, nên đành nuốt xuống: "Không có gì, dù sao hắn cũng không giống như các ngươi nói đâu!"

Chu Kiến Nam hừ một tiếng, rõ ràng là không tin, Liên Kiều bị hắn làm cho nghẹn lời, bèn định đi tìm Lục Vô Cữu cười nhạo hắn một trận, gỡ lại chút mặt mũi.

Vào cửa, nàng cố ý nháy mắt hỏi Lục Vô Cữu trà hắn đang uống có vị gì, vốn tưởng Lục Vô Cữu sẽ tức giận, không ngờ hắn thong thả đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: "Không biết."

Tâm tình Liên Kiều lập tức rất tốt.

"Nhưng mà," nàng vẫn không hiểu, "ngươi nếu đã không nếm được mùi vị, tại sao còn phải ra vẻ phải dùng nước Vô Căn, ăn đồ trồng trên Địa Thực, làm cho mình có vẻ khó gần như vậy?"

Lục Vô Cữu mím môi: "Tiện."

Liên Kiều nhíu mày: "Ngươi nói sai rồi, cái này có gì mà tiện, chẳng phải là phiền phức mới đúng sao, nước của ngươi ta biết, một chén nhỏ thôi cũng phải thu từ năm trăm cây trúc Tương Phi, rất tốn công sức."

Lục Vô Cữu lại thản nhiên như mây gió: "Cầu kỳ mới là mục đích."

Liên Kiều hoàn toàn mơ hồ: "Hả?"

Lục Vô Cữu liếc nàng một cái, cuối cùng cũng nói thêm vài chữ: "Ta sinh ra đã không nếm được mùi vị, từng có nội thị biết chuyện này đã bỏ độc vào nước uống của ta, sau đó, chuyện này dần dần không được nói ra ngoài nữa."

Liên Kiều đúng là chưa từng nghe chuyện trước kia của hắn, suy nghĩ một hồi mới hiểu ra.

Lục Vô Cữu không nếm được mùi vị, cho nên dù nước uống có vị lạ cũng không biết, ăn phải độc dược cũng không biết, như vậy, muốn giở trò với hắn quả thật dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ kỹ lại, với thân phận của hắn, người khác không thể không kính rượu, rót trà cho hắn, có lúc còn phải bảo hắn bình phẩm vài câu, nếu hắn lỡ nói sai, đến lúc đó làm mất mặt hoàng gia.

Cho nên, Lục Vô Cữu bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng này là để không cho người ta nhìn thấu điểm yếu của hắn?

Nghĩ như vậy, lại có chút đau lòng.

Liên Kiều bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện: "Vậy nên, lần đầu tiên gặp mặt, ta cho ngươi quả nhân sâm mà ngươi không nhận cũng không phải là vì ghét ta, mà là sợ nếm không ra mùi vị bị ta phát hiện?"

Lục Vô Cữu khẽ ừ một tiếng, coi như thừa nhận.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Liên Kiều bao nhiêu năm cuối cùng cũng được dời đi một chút.

Nàng đã nói mà, nàng rõ ràng thái độ tốt như vậy, sao có thể có người lần đầu tiên gặp mặt đã không thích nàng, không chỉ không thích, còn trưng ra bộ mặt khó chịu với nàng?

Lục Vô Cữu cũng thật là, một câu cũng không giải thích, hại nàng hiểu lầm hắn bao nhiêu năm.

Liên Kiều bèn quyết định từ nay về sau sẽ bớt ghét hắn một chút.

Đương nhiên, cũng chỉ một chút thôi.

Lục Vô Cữu đã không nếm được mùi vị, nước Vô Căn này cho hắn uống đúng là phí của trời, Liên Kiều bèn mượn cớ phải tận dụng, tự rót cho mình một chén nước Vô Căn của hắn, từng ngụm nhỏ nhấm nháp, vô cùng thư thái.

Lục Vô Cữu cũng không ngăn cản, ngược lại còn chủ động rót thêm cho nàng: "Đủ chưa?"

Liên Kiều e lệ cười, lại đưa chén qua: "Thêm một chén nữa."

Lục Vô Cữu nhướng mày, đẩy cả ấm trà qua.



Liên Kiều bèn đang ung dung thưởng trà, Khương Thiệu ở viện bên cạnh lại đang nổi trận lôi đình.

Cẩn thận phòng bị đủ kiểu, hắn vạn lần không ngờ đến giờ phút cuối cùng lại trúng chiêu.

Một đệ tử hầu cận nói: "Có phải là vị kia nhà họ Liên ra tay không, hôm qua nàng ta vừa mới cùng ngài uống rượu, ngài vừa về đã trúng chiêu, sao lại trùng hợp như vậy?"

Khương Thiệu lại nói: "Chắc không phải nàng ta, hôm qua nhất cử nhất động của nàng ta, ta đều trông thấy, căn bản không có cơ hội ra tay."

"Vậy sẽ là ai?" Đệ tử trầm tư.

Khương Thiệu nheo mắt, nhớ tới bóng người sau gốc cây, trong lòng đại khái đã có suy đoán.

Từ khi vào thành hắn luôn cẩn thận, có thể thần không biết quỷ không hay ra tay với hắn, ngoài Lục Vô Cữu ra, cũng không còn ai khác.

Trong mắt Khương Thiệu hiện lên một tia lạnh lẽo, trong tay hắn tuy có xương cốt, nhưng mảnh vỡ thứ hai của Khung Đồng Ấn lại nằm trong tay bọn họ, nếu muốn triệt để chữa khỏi độc này, hai thứ thiếu một cũng không được.

Hắn vốn không muốn trực tiếp động thủ cướp mảnh vỡ, chỉ muốn đợi bọn họ biến thành cây, ngồi mát ăn bát vàng, bây giờ lại không còn cách nào khác.

Khương Thiệu mặt mày âm trầm, tính toán một hồi, bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, dặn dò mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cùng ta ra ngoài, động tĩnh nhỏ thôi."

Thuộc hạ đáp một tiếng, nhanh chóng hành động, không bao lâu, một cỗ xe ngựa đã từ cửa sau phủ đệ chạy ra.

Liên Kiều và Lục Vô Cữu vẫn luôn theo dõi động tĩnh bên này, Khương Thiệu vừa có động tĩnh, bọn họ liền nhanh chóng đuổi theo.

Liên Kiều nhíu mày: "Ta cảm thấy, Khương Thiệu hẳn là không phải đi lấy xương cốt, hắn đã phát hiện trúng độc rồi, chắc chắn sẽ nghĩ đến có người đi theo hắn chứ, chúng ta cứ như vậy đi theo hắn có tác dụng sao?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 126



Lục Vô Cữu nói: "Đúng là không có tác dụng, nhưng mà, hắn không phải đi tìm xương cốt, mà là nhắm vào mảnh vỡ Khung Đồng Ấn trên người nàng, cố ý dẫn chúng ta mắc câu, muốn vây bắt chúng ta."

Liên Kiều kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"

Lục Vô Cữu ra hiệu bằng ánh mắt về phía mấy đệ tử đi bên cạnh Khương Thiệu, nói: "Hắn không chọn ngự kiếm, mà cố ý chuẩn bị hai cỗ xe ngựa giống nhau, vừa nhìn đã biết là muốn chia rẽ chúng ta. Hơn nữa, mấy người đi theo cỗ xe ngựa phía sau đều tu luyện thuật pháp hệ Hỏa, chuyên dùng để khắc chế thuật pháp hệ Thủy của nàng, cho nên cỗ xe ngựa phía sau kia ngồi chắc chắn là Khương Thiệu thật, hắn muốn chia rẽ ta, chuyên tâm đối phó với nàng."

Liên Kiều nhìn kỹ, quả nhiên, cỗ xe ngựa phía sau có mấy người nhìn quen mặt, đúng là tu luyện thuật pháp hệ Hỏa.

Nàng bèn căm hận nói: "Ta quả nhiên không nhìn lầm hắn, thật độc ác, còn đi đâu nữa, ta thấy chi bằng trực tiếp bắt hắn lại, đánh cho một trận, ép hắn giao đồ ra là được rồi!"

Lục Vô Cữu lại nói: "Dù sao hắn cũng là đại công tử nhà họ Khương, nàng trực tiếp động thủ với hắn, sau này nhà họ Khương chắc chắn sẽ gây khó dễ, hơn nữa, người này tâm tính độc ác, lòng ghen ghét lại càng nặng, đến lúc đó nếu hắn thà c.h.ế.t cũng không chịu giao xương cốt ra, muốn chúng ta cùng c.h.ế.t chung thì không còn cứu vãn được nữa."

Liên Kiều bình tĩnh lại, Khương Thiệu đúng là có tính cách như vậy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Nếu không thể cứng rắn, vậy chúng ta còn đi không?"

Lục Vô Cữu cất giọng thong thả: "Đi, không chỉ đi, nàng còn phải giả vờ như không biết, đến lúc đó giả vờ bị thương rồi đánh rơi mảnh vỡ Khung Đồng Ấn."

Nói xong, hắn lấy ra một món đồ giả giống hệt mảnh vỡ thứ hai.

Liên Kiều kinh ngạc, không phải chứ, người này cũng quá mức tỉ mỉ, không chỉ biết rõ ngay cả người bên cạnh Khương Thiệu tu luyện cái gì, còn chuẩn bị sẵn mảnh vỡ giả.

"Nhưng mà, đồ giả dù sao cũng là đồ giả, Khương Thiệu rất nhanh sẽ phát hiện, đến lúc đó nếu không lấy xương cốt ra, chẳng phải sẽ thành công cốc sao?" Liên Kiều lại lo lắng.

"Sẽ không." Lục Vô Cữu bình tĩnh nói, "Trong mảnh vỡ này ta đã bố trí trận pháp, mô phỏng hang động trong mảnh vỡ Khung Đồng Ấn, hắn nhất thời sẽ không phát hiện ra, cho dù có phát hiện cũng không sao, bên trong còn có hương mê hồn và một con Mộng Mạc, cho dù hắn có cẩn thận, không lấy xương cốt ra cũng không sao, chỉ cần bị hương mê hồn khống chế đi vào giấc mơ, mơ thấy nơi cất giấu xương cốt, Mộng Mạc sẽ nuốt giấc mơ của hắn, sau đó nhả ra."

"..."

Liên Kiều hoàn toàn chịu thua, từng bước từng bước, dù Khương Thiệu có cẩn thận đến đâu, e rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Nàng lại có chút may mắn, may mà lúc trước mình đã chọn cùng Lục Vô Cữu đồng hành, nếu không cho dù may mắn thu thập đủ, cũng chưa chắc giữ được.

Về độ thâm độc, nàng thừa nhận nàng vẫn còn hơi lương thiện.

Sự việc đã đến nước này, Liên Kiều liền hành động theo kế hoạch.

Mọi chuyện quả nhiên giống như Lục Vô Cữu sắp xếp, Khương Thiệu đã sớm có dự liệu, hai cỗ xe ngựa giống hệt nhau khi đi đến ngã ba đường bỗng nhiên tách ra, chạy về hai hướng đông tây hoàn toàn khác nhau, mà cỗ chạy về phía đông lại đúng lúc toàn là những người tu luyện thuật pháp hệ Hỏa đi theo.

Liên Kiều cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói với Lục Vô Cữu: "Đừng để hắn nhìn ra sơ hở, ngươi đi về phía tây, ta đi về phía đông."

Lục Vô Cữu nhìn nàng một cái: "Nàng chắc chắn có thể chứ?"

Liên Kiều hừ một tiếng: "Cái này thì tính là gì? Thêm mười tên nữa cũng không thành vấn đề."

Lục Vô Cữu bèn không nói thêm nữa, chỉ nói sau khi kế hoạch thành công sẽ đến tìm nàng, bảo nàng đừng chạy lung tung.

Liên Kiều đáp ứng một tiếng, liền che mặt, vội vàng đuổi theo.

Quả nhiên, đuổi theo được nửa đường, cỗ xe ngựa kia đột nhiên dừng lại, sau đó năm người tu luyện thuật pháp hệ Hỏa đồng loạt ra chiêu với nàng, lửa cháy ngút trời, khói dày đặc cuồn cuộn, thiêu đốt cả vùng đất hoang gần như thành biển lửa.

May mà Liên Kiều đã sớm chuẩn bị, trong tay áo đã sớm kết xuất thuật khống chế nước, trong nháy mắt thác nước đảo ngược, dòng suối chảy ngược, tạo thành một bức tường nước dày đặc.

Dù xung quanh biến thành biển lửa, cũng không làm nàng bị thương chút nào.

Thêm vào sự trợ giúp của Thanh Hợp, Liên Kiều nắm chắc phần thắng, dù có đạp bọn họ dưới chân cũng không thành vấn đề.

Để kế hoạch thuận lợi, lừa Khương Thiệu tin tưởng, nàng còn bày trò khôn vặt lộ ra sơ hở, sau khi giằng co nửa canh giờ liền giả vờ đuối sức ngã từ trên không xuống, đánh rơi mảnh vỡ Khung Đồng Ấn giả.

Nhưng mà bày trò khôn vặt quá mức, nàng quên mất nhà họ Khương có thể điều khiển rắn, mà nàng lại sợ nhất thứ này, đang đắc ý thì nàng sơ ý bị con rắn lục đầu dẹt của Khương Thiệu nấp trong bóng tối tập kích, cắn một cái vào cổ…

Liên Kiều đau đến nghiến răng, đương nhiên con rắn đó cũng không được lợi lộc gì, bị nàng một kiếm c.h.é.m làm đôi, kéo ra vứt đi.

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy vết thương hơi chuyển sang màu xanh, Liên Kiều hối hận trong lòng, không nên quá khinh địch.

Sự việc đã đến nước này, nàng không dây dưa nữa, phong bế huyệt đạo trên cổ rồi nhanh chóng rút lui.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 127



Sau khi nàng đi, Khương Thiệu quả nhiên từ trong xe ngựa đi ra, nhặt mảnh vỡ lên.

Hắn cũng thật sự đa nghi, lúc đầu còn không dám dùng mảnh vỡ đó, nhưng mà, nghĩ lại Liên Kiều cũng thật sự bị thương, chắc chắn là không phát hiện ra kế hoạch của hắn.

Khương Thiệu mới tìm một nơi vắng vẻ định thử xem mảnh vỡ này có thật sự như Ngô Vĩnh nói, bên trong có giấu một hang động kỳ quái hay không.

Đương nhiên, trận pháp đã được bố trí từ sớm, Khương Thiệu vừa dùng lực một hang động liền hiện ra, hắn do dự một chút, vẫn bước vào trong.

Liên Kiều trốn ở một bên thở phào nhẹ nhõm, Khương Thiệu đã trúng kế, chuyện còn lại, chính là ngồi xem biến hóa.

Lúc này, trên cổ vừa nóng vừa đau, Liên Kiều nhẫn tâm rút chiếc răng độc gãy còn sót lại trong da thịt ra, lần này, đau đến mức nàng phải hít một hơi.

Cảnh tượng này vừa vặn bị Lục Vô Cữu tìm đến nhìn thấy.

So với sự chật vật của nàng, hắn một thân xanh biếc, ngay cả nếp gấp quần áo cũng không nhăn chút nào, nhìn không giống như bị vây công, ngược lại giống như đi dạo.

Chỉ là khi nhìn thấy cánh tay đang chảy m.á.u của Liên Kiều, lông mày hắn nhíu lại, bước tới: "Không phải nói có thể ứng phó sao, sao lại bị thương?"

Liên Kiều tưởng hắn đang chế giễu nàng, bướng bỉnh nói: "Là ta cố ý lộ ra sơ hở, để Khương Thiệu tin tưởng thôi, làm gì mà kinh ngạc."

Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vết thương trên cổ nàng, lạnh lùng nói: "Ồ, vậy ta có phải nên khen nàng biết xem xét đại cuộc, hành động vì lợi ích chung không?

Liên Kiều nghe ra chút châm chọc, nàng thấy rất kỳ lạ: "Ta bị thương mà ngươi tức giận cái gì, kế hoạch chẳng phải đã thành công một nửa rồi sao, ta cũng không làm hỏng việc!"

Lục Vô Cữu chậm rãi đưa mắt lên: "Đến bây giờ, nàng còn tưởng ta đang lo lắng cho kế hoạch sao?"

Liên Kiều rất kỳ lạ: "Chứ không thì sao, ngươi cũng không thể là đang lo lắng cho ta chứ?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Lục Vô Cữu lướt qua vết thương của nàng: "Không được sao?"

Liên Kiều sững người, nàng đúng là chưa từng nghĩ đến góc độ này.

Nhưng mà, Lục Vô Cữu cho dù có quan tâm nàng, cũng là quan tâm nàng có c.h.ế.t hay không thôi, dù sao mạng của bọn họ cũng gắn liền với nhau.

Vì vậy Liên Kiều vội vàng đưa cổ ra: "Ngươi xem, chỉ bị cắn một cái, không c.h.ế.t được, ngươi không cần lo lắng mình bị ảnh hưởng."

"..."

Đầu ngón tay Lục Vô Cữu khựng lại, đột nhiên ấn vào vết thương hơi đỏ của nàng: "Nàng thì không c.h.ế.t được, sớm muộn gì cũng sẽ làm người khác tức chết."

Liên Kiều đau đến nhíu mày, che cổ né tránh: "Ngươi làm gì vậy!"

Còn nữa, tức c.h.ế.t ai? Hình như nàng không nói gì mà, sao hắn cứ tức giận thế?

Tâm trạng Lục Vô Cữu cuối cùng cũng khá hơn một chút, kéo nàng lại, đưa tay cởi cổ áo của nàng.

Liên Kiều che cổ không chịu buông tay: "Tại sao ngươi lại hôn ta, ta không phát tác."

Lục Vô Cữu hơi bực bội: "Giúp nàng hút độc, không nhìn ra được à? Con rắn cắn nàng có độc, vết thương đã chuyển sang màu xanh rồi."

Liên Kiều đương nhiên nhìn ra được, nhưng mà động tác của Lục Vô Cữu cũng quá thuần thục rồi, bọn họ thân thiết đến mức đó sao?

Nàng cảm thấy kỳ quặc, che cổ: "Ta có thể tự làm."

"Nàng?" Lục Vô Cữu cười lạnh một tiếng, "Nàng chắc chắn miệng của nàng với tới cổ chứ?"

"..."

Liên Kiều ngoan ngoãn ngậm miệng, cuối cùng cũng không còn làm mình làm mẩy nữa, dù sao thì cũng đâu phải lần đầu hắn hôn trên cổ nàng.

Lục Vô Cữu thấy nàng chủ động lại gần, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, ra hiệu về phía cổ áo nàng.

“Tự kéo xuống.”

“Biết rồi.”

Liên Kiều miễn cưỡng kéo cổ áo xuống, sau đó Lục Vô Cữu liền nắm lấy gáy nàng, vén những sợi tóc rũ xuống, hướng về phía vết thương.

Máu độc từng ngụm từng ngụm bị hút ra, Liên Kiều hai tay nắm chặt lấy lưng Lục Vô Cữu: “Đau.”

Lục Vô Cữu ấn lên vết cắn trên cổ nàng: “Đau cũng là tự nàng chuốc lấy, ai bảo nàng luôn hấp tấp, cũng nên rút kinh nghiệm đi chứ.”

Liên Kiều nước mắt lưng tròng, bám chặt lấy lưng hắn, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Ngươi… ngươi nhẹ chút.”

Lục Vô Cữu vùi mặt vào cổ nàng, đột nhiên dừng lại: “Không được kêu thành tiếng.”

Liên Kiều nước mắt lã chã: “Tại sao?”

Lục Vô Cữu hơi bực bội: “Bảo nàng đừng kêu thì đừng kêu.”

Liên Kiều nhỏ giọng biện minh: “Nhưng mà, con rắn này thật sự rất độc, vết thương thật sự rất đau, ta nhịn không được.”

Máu vẫn còn chảy ra từ lỗ thủng do răng nanh độc của con rắn để lại, xung quanh hơi ửng đỏ, Lục Vô Cữu khựng lại một chút: “Vậy thì nhỏ giọng thôi.”

Liên Kiều cắn môi gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng r*n r* nhỏ như tiếng mèo kêu, càng khiến người ta ngứa ngáy.

Lục Vô Cữu nhíu mày khó chịu, nhìn nàng chằm chằm, Liên Kiều rất ấm ức: “Ta đã nhỏ giọng lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Còn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta kêu?”

Lục Vô Cữu mím môi mỏng, tùy tiện tìm đại một lý do: “Chói tai.”

“…”

Liên Kiều không thể tin nổi, hàng mi ướt đẫm cũng quên chớp, nước mắt lưng tròng.

Cái gì, hắn dám nói giọng nàng chói tai?

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị ai nói như vậy.

Trong đôi mắt đẫm lệ của Liên Kiều dần dần hiện lên một tia tức giận, hàng lông mày thanh tú cũng nhíu lại.

Chê nàng đúng không, vậy nàng càng phải kêu, còn phải kêu sát bên tai hắn nữa.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 128



Giọng nói của Liên Kiều trong trẻo, thánh thót, thường được khen ngợi như chim sơn ca.

Khi nàng cố tình nũng nịu, khẽ mở đôi môi anh đào, giọng nói lại trở nên mềm mại, ngọt ngào như mật, cố ý ghé sát vào Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu hơi cứng người: “Nàng làm gì vậy?”

Liên Kiều chớp chớp đôi mắt ngây thơ: “Không làm gì cả, ngươi ấn vào vết thương của ta, làm ta đau, ta kêu vài tiếng cũng không được sao?”

Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vào đôi mắt tinh ranh của nàng, yết hầu khẽ trượt: “Tùy nàng.”

Liên Kiều bèn được nước lấn tới, cố ý ghé sát vào tai hắn, khẽ mở môi.

Lục Vô Cữu cứ thế lắng nghe, hắn có vẻ ngoài lạnh lùng, trông có vẻ lãnh đạm, khó gần, nhưng nếu để ý kỹ, không khó để nhận ra trong ánh mắt lạnh lùng của hắn lúc này có một tia mờ ám khó nhận thấy.

Liên Kiều bị hắn vừa băng bó vết thương vừa nhìn chằm chằm, không hiểu sao lại có chút sợ hãi, giọng nói dần dần nhỏ xuống, cuối cùng im bặt.

Lục Vô Cữu cuối cùng cũng lên tiếng: “Kêu mệt rồi?”

Liên Kiều dường như mới nhớ ra: “À đúng rồi, hơi mệt.”

Khóe môi Lục Vô Cữu lại nhếch lên: “Vô dụng, mới được bao lâu.”

Liên Kiều khó hiểu, hắn không phải chê giọng nàng chói tai sao, tại sao nàng không kêu nữa hắn lại mắng nàng?

Lục Vô Cữu lau vết m.á.u bên khóe môi, ánh mắt khó đoán.

Khi người ta lúng túng, họ sẽ giả vờ bận rộn, Liên Kiều quay đầu đi, lúc thì gãi đầu, lúc thì sờ tai, nằm sấp xuống sườn đồi, vạch cỏ ra nhìn về phía Khương Thiệu, cố ý than thở: “Sao chẳng có động tĩnh gì vậy? Đã một khắc rồi, cũng không biết hắn rốt cuộc có tin hay không, giá mà có thể thấy hắn đang làm gì thì tốt rồi.”

Vừa dứt lời, Lục Vô Cữu liền giơ tay lên tạo ra một mặt gương nước bên bờ suối, trong gương phản chiếu chính là Khương Thiệu đang ở trong trận pháp.

Liên Kiều giật mình: “Sao ngươi làm được vậy?”

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: “Chỉ là thêm một mặt gương nước vào trận pháp, hai mặt gương nước liên kết với nhau, tự nhiên có thể nhìn thấy.”

Hắn nói nghe dễ dàng, nhưng Liên Kiều lại bĩu môi, ảo trận vốn đã khó thi triển, hai mặt gương nước liên kết với nhau lại càng tốn linh lực, nàng đoán chắc lúc này phần lớn linh lực của hắn đều dùng để duy trì trận pháp và gương nước này.

Cứ thích ra vẻ.

Lỡ như Khương Thiệu phát hiện ra mình đang ở trong ảo cảnh, phá cảnh mà ra, hắn cũng sẽ bị phản phệ.

Liên Kiều nhìn chằm chằm vào Khương Thiệu và những người đi cùng hắn trong gương, thấy bọn họ sau khi vào hang động thì nhìn quanh một vòng, tạm thời chưa động đậy, sau đó cả đám liền nhìn thấy bức tranh vẽ Ly Cơ được khắc trên vách đá, đứng trước bức tranh trầm ngâm suy nghĩ.

Một lát sau, Khương Thiệu dường như đã tin, giơ tay lên dường như đang phân phó gì đó cho thuộc hạ.

Liên Kiều nín thở, ánh mắt dõi theo hành động của hắn, chuẩn bị đi theo để cướp đồ, ai ngờ lúc này, Khương Thiệu dường như phát hiện có người đang theo dõi hắn, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đỉnh hang động tối đen, mà vị trí đó chính là vị trí của gương nước.

Liên Kiều giật mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Không thể nào, gương nước này được đặt rất kín đáo, Khương Thiệu lại chưa từng đến mảnh vỡ này, không thể nào phát hiện ra được.

Khương Thiệu quả thật chưa từng đến, nhưng hắn trời sinh đa nghi, một khi cảm thấy không đúng, liền lập tức định rời đi.

Liên Kiều thầm kêu không ổn, Khương Thiệu biết rõ nơi này không thể sử dụng pháp lực, mà trận pháp của Lục Vô Cữu chỉ có thể áp chế hắn trong chốc lát, hai lần trước Khương Thiệu vận chuyển linh lực đều bị Lục Vô Cữu cưỡng chế áp chế, đến lần thứ ba, hắn đột nhiên kết ấn, cảm nhận được một tia linh lực vận chuyển, liền ý thức được nơi này căn bản không phải bên trong Khung Đồng Ấn, lập tức nổi trận lôi đình, rút kiếm ra phá trận…

Khoảnh khắc trận pháp bị phá vỡ, hang động vốn dĩ bỗng chốc sụp đổ, Lục Vô Cữu cũng bị phản phệ, n.g.ự.c đau nhói, một luồng xung kích mạnh mẽ ập đến, hắn lùi lại một bước.

Liên Kiều chạy tới: “Ngươi không sao chứ?”

Lục Vô Cữu giọng điệu bình thản: “Không sao.”

Tuy nói vậy, nhưng khóe môi hắn lại tràn ra một tia máu.

Lại giả vờ! Liên Kiều thầm mắng, đưa khăn tay cho hắn: “Đừng có mạnh miệng trước mặt ta nữa, có cần ta giúp ngươi điều tức không?”

Lục Vô Cữu ngẩng lên, Liên Kiều vội vàng giải thích: “Ngươi đừng tưởng ta quan tâm ngươi, ta đang trả ơn, vừa rồi ngươi đã giúp ta giải độc, bây giờ vừa lúc trả lại, coi như huề nhau.”

Ánh mắt Lục Vô Cữu chợt tối sầm lại, quay người bỏ đi, khi đi còn ho khan vài tiếng, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chưa c.h.ế.t được.”

Liên Kiều bị bỏ lại tại chỗ, khó hiểu, hắn lại làm sao nữa?

Nghĩ một lúc Liên Kiều cũng không hiểu, nhưng dáng vẻ ho khan của Lục Vô Cữu thật sự hiếm thấy, nếu như trước đây, nàng nhất định sẽ không kịp chờ đợi mà đi cười nhạo Lục Vô Cữu, nhưng bây giờ lại không còn hứng thú nữa, ngược lại cảm thấy dáng vẻ ho khan của hắn có chút chướng mắt.

Tại sao lại vậy nhỉ?

Liên Kiều nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng khẳng định chắc chắn là nàng và Lục Vô Cữu sau khi trúng cổ đã cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện, nảy sinh chút tình cảm đồng minh cùng chung hoạn nạn.

Đúng, chính là như vậy, đồng minh.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 129



Vì vậy Liên Kiều lấy từ trong túi gấm ra một viên kim đan: “Không cần ta chữa trị thì thôi, viên kim đan này ngươi nhất định phải nhận lấy, đây là bí phương gia truyền của Liên thị chúng ta, trị nội thương rất hiệu quả. Lần này ngươi lời to rồi, nọc rắn ngươi hút cho ta tính là gì, hút một trăm lần cũng không quý giá bằng viên kim đan này.”

“Không cần.” Lục Vô Cữu trầm mặt.

Khi hắn nói chuyện, Liên Kiều nhanh tay nhanh mắt nhân lúc hắn mở miệng liền nhét viên kim đan vào miệng hắn, sau đó khép cằm hắn lại.

Lục Vô Cữu cau mày, Liên Kiều lập tức bịt miệng hắn lại, hung dữ nói: “Không được nhả ra, đã dính nước bọt của ngươi rồi, ta không cần nữa!”

Lục Vô Cữu nhìn đôi mắt sáng long lanh của nàng, cuối cùng cũng không nói gì nữa, khi quay người lại sờ khóe môi, sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn một chút.

Liên Kiều khẽ hừ một tiếng, hóa ra là cứng đầu.

Lúc này, sau khi trận pháp bị phá, khói bụi bên kia tan đi, Khương Thiệu và những người đi cùng hắn ngã trên mặt đất, trông cũng bị thương không nhẹ.

Khương Thiệu lau vết m.á.u trên khóe môi, nhìn quanh bốn phía, rất nhanh liền phát hiện ra hai bóng người một đen một trắng đi ra từ phía sau sườn đồi, bèn sa sầm mặt mày đi tới.

“Quả nhiên là các ngươi, mảnh vỡ này là giả, các ngươi liên thủ lừa ta?”

Liên Kiều liếc mắt nhìn hắn: “Ăn miếng trả miếng thôi, Khương đại công tử chẳng phải cũng chuẩn bị hai cỗ xe ngựa giống hệt nhau, còn đặc biệt tìm đệ tử tu luyện hỏa hệ để đối phó ta sao?”

Khương Thiệu bị vạch trần ngay trước mặt, có chút lúng túng, hắn thở dài: “Liên muội muội, ta vốn không muốn ra tay với muội, nhưng muội cứ bám riết không tha, ta cũng không còn cách nào khác. Hay là thế này, muội giao mảnh vỡ cho ta, đợi ta chế ra thuốc giải rồi sẽ trả lại cho muội, được không?”

Liên Kiều mỉm cười: “Khương đại ca nói nghe hay lắm, sao không phải ngươi giao bộ hài cốt đó cho ta, để ta chế tạo thuốc giải?”

“Muội…” Sắc mặt Khương Thiệu tái mét, nhìn nàng chằm chằm, “Muội muội đừng quá đáng, độc trên người ta, e rằng là do các ngươi âm thầm hạ xuống đấy, làm sao ta còn có thể tin tưởng các ngươi?”

Liên Kiều vẫn mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sát khí: “Nhưng mà, rõ ràng ngươi đã đào hài cốt đi từ lâu, lại nắm trong tay không chịu nói cho chúng ta biết, cứ thế nhìn chúng ta trúng độc, tâm địa ngươi độc ác như vậy, chúng ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?”

Khương Thiệu nheo đôi mắt dài: “Muội muội thật là khéo miệng, nếu đã không ai chịu nhượng bộ, vậy cứ tiếp tục như vậy đi, nhưng các ngươi bây giờ trúng độc đã sâu, e rằng chưa đến ba ngày nữa sẽ thật sự biến thành cây, còn ta…”

Hắn liếc nhìn cành đào vừa mới nhú mầm trên tay mình, mỉm cười: “Vẫn còn chịu đựng được, còn có chút thời gian. Mấy ngày nay nếu muội muội đổi ý, cứ đến tìm ta.”

“Được thôi.” Liên Kiều cong mắt, “Nhưng mà, ai cầu xin ai trước thì còn chưa biết được…”

Mềm không được, cứng cũng không xong, Khương Thiệu hoàn toàn hết cách, cười lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Liên Kiều thì chọc chọc vào cánh tay Lục Vô Cữu: “Cứ để hắn đi như thế, không sao chứ?”

Lục Vô Cữu thản nhiên: “Không sao, trên người hắn đã dính mê hồn hương, một khi suy nghĩ sâu xa liền dễ dàng rơi vào giấc mơ, đến lúc đó Mộng Mạc sẽ lần theo mùi hương mà đến, nuốt chửng giấc mơ của hắn, chúng ta chỉ cần ngồi chờ là được.”

Liên Kiều khẽ ngửi ngửi, trong không khí quả nhiên có một mùi hương thoang thoảng, cực kỳ nhạt, nếu không chú ý, e rằng sẽ chỉ coi là hương thơm của cỏ cây xung quanh.

Vì Lục Vô Cữu đã sắp xếp ổn thỏa, Liên Kiều bèn cùng hắn trở về phủ Thái thú, chờ Khương Thiệu nằm mơ.



Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Liên Kiều ngồi trong phòng mình đứng ngồi không yên, nhịn không được muốn dò xét động tĩnh bên phía Khương Thiệu, chỉ tiếc là sau khi vạch mặt, hắn cũng không thèm giả vờ nữa, bốn phía phòng đều đặt kết giới, Liên Kiều căn bản không thể nào vươn tay qua được.

Nàng một mình chờ đợi quá sốt ruột, bèn đến phòng Lục Vô Cữu chờ cùng hắn.

Những ngày này ra vào thường xuyên, ngay cả Thao Thiết cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn miễn cưỡng xách ấm trà rót trà cho nàng, hỏi nàng muốn uống trà gì.

Liên Kiều không muốn uống loại nào cả, lại chỉ vào trà của Lục Vô Cữu: “Ta muốn uống của hắn.”

Nhóc mập tức giận: “Ngươi đừng được nước làm tới! Đây là thứ ngươi có thể uống sao?”

Liên Kiều mỉm cười tiến lại gần: “Ta không những uống, mà sau này trà của hắn ta muốn uống lúc nào thì uống, dù sao hắn cũng không nếm được vị gì, để đó cũng lãng phí.”

Thao Thiết im lặng, ngay cả bí mật không có vị giác chủ nhân cũng nói cho nàng ta biết sao?

Nó kỳ quái đánh giá Liên Kiều, thấy nàng không giống như đến làm khách, ngược lại giống như coi nơi này là phòng của mình, ung dung tự rót trà cho mình, còn ăn trái cây trong phòng, ăn xong lại tiện tay lấy khăn tay của chủ nhân lau miệng.

Mỗi một việc đều là đang thách thức giới hạn, quả thực còn quá đáng hơn cả con mèo trong truyền thuyết kia, điều kỳ lạ là, chủ nhân tay cầm sách, vậy mà lại coi như không thấy.

Thậm chí là khi Liên Kiều ăn trái cây làm rơi vỏ lên sách của hắn, hắn khựng lại một chút, cũng chỉ đưa tay phủi đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back