Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 340: Chương 340



[Ngày mùng một tháng hai năm Thiên Nguyên thứ mười tám]

Trước đây Tiểu Mi từng tè dầm lên một cuốn sách, vì dính nước tiểu mèo nên cuốn sách này vẫn luôn được cất trong rương.

Gần đây dọn dẹp đồ đạc vô tình làm rơi ra.

Ta phát hiện đây lại là một thứ tốt, là sách mục lục của Tàng Kinh Các.

Ta phát hiện trong sách mục lục có một loại cổ trùng gọi là "thiên hạ đệ nhất ngứa", được cất ở gian ngoài thứ năm, hàng thứ ba mươi ba của Tàng Kinh Các.

Đây quả là một thứ tốt.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tiểu Mi thật sự đã giúp ta một việc lớn.

Haha, đợi đến khi nào Lục Vô Cữu lại trêu ta, ta sẽ đi lấy cổ trùng này ra, bỏ vào người anh.

Hắc hắc, đến lúc đó anh chắc canh sẽ sống không bằng c.h.e.c!

Sau khi bỏ cổ trùng này xong, ta sẽ xuống núi rèn luyện.

Lần này ta sẽ đi ba năm, như vậy anh sẽ không bắt được ta.

Đến lúc đó anh chắc cũng phải về Thiên Ngu rồi, như vậy sau này chúng ta chắc cũng sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Thật tốt quá!



[Thế giới hiện đại]

Mùa hè ở Bắc Thành, là mùa của cây hòe, phủ một tầng xanh mướt như sương mù.

Ve sầu bắt đầu kêu từ sáng sớm, trời xanh đến chói mắt, hiếm khi mùa mưa lại không mưa.

Gần đây thời tiết không tồi, không ít người tranh thủ nghỉ phép.

Ba mẹ Liên Kiều cũng vậy, hai người bận rộn tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhân dịp nghỉ phép tập trung đi Bắc Đới Hà nghỉ dưỡng.

Liên Kiều vốn cũng muốn đi, đáng tiếc cô sắp lên lớp 12 rồi.

Ba cô bảo cô ngoan ngoãn ở nhà ôn tập, còn gọi Lục Vô Cữu đến trông chừng cô, mỹ miều nói là để bổ túc học tập.

Dù sao Lục Vô Cữu cũng từng đoạt giải quốc gia cuộc thi toán học, sau đó được tuyển thẳng vào đại học A, trong giới của bọn họ hiếm có người hoàn toàn dựa vào bản thân mình.

Nhưng Liên Kiều nào cần bổ túc, cô cũng đâu kém Lục Vô Cữu, chỉ là nhỏ hơn anh hai tuổi mà thôi.

Đại học A thì có gì ghê gớm, chỉ cần cô muốn, cũng thi đậu được như thường.

Hôm nay ở sân vận động Tổ Chim có buổi biểu diễn ca nhạc của XX, sớm một tháng trước đã có người đưa cho cô hai vé vị trí cực tốt, cô định cùng Yến Vô Song đi xem.

Vấn đề là Lục Vô Cữu cứ canh chừng cô, từ chín giờ sáng đến tám giờ tối, mỗi ngày một đống bài tập, canh cô chằm chằm, cô căn bản không có cơ hội ra ngoài.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, Liên Kiều sắp phát điên rồi, bèn thương lượng với "người canh giữ" cô là Lục Vô Cữu, nếu làm bài đúng hết, Lục Vô Cữu sẽ thả cô ra ngoài chơi.

Lục Vô Cữu thì đồng ý, nhưng lại đưa cho cô một chồng bài tập.

Liên Kiều tức muốn mắng người, đợi làm xong chỗ bài tập này e là trời đã tối đen rồi, cô chẳng đi đâu được nữa.

Nhưng lời đã nói ra rồi, chỉ đành nghiến răng chịu đựng.

Thế là buổi trưa cơm Liên Kiều cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, cứ cắm cúi làm bài.

Lúc này, cô cuối cùng cũng làm xong, hào khí ngất trời vỗ bút một cái, đẩy bài tập ra.

"Này, tôi làm xong rồi, đã nói làm đúng hết thì thả tôi ra ngoài, anh mau xem đi!"

Lục Vô Cữu đẩy kính mắt, giơ tay lên xem đồng hồ, ánh sáng sắc bén phản chiếu sau tròng kính: "Ba giờ?"

"Làm nhanh không được à?" Liên Kiều rất đắc ý.

"Được, để tôi xem."

Lục Vô Cữu nhướng mày, hạ mình cầm bài tập của cô lên.

Liên Kiều bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm, kỳ thực tim đập thình thịch, cô cầm một ly trà sữa lên hút một hơi dài, len lén dùng đuôi mắt liếc nhìn Lục Vô Cữu.

Chưa uống hết ly trà sữa, Lục Vô Cữu đã xem xong, ném bài tập sang một bên.

"Sai một câu."

"Không thể nào!" Liên Kiều nhảy dựng lên, xông đến bên cạnh anh, "Đâu?"

Lục Vô Cữu giọng điệu bình thản: "Câu mười bảy tờ thứ hai."

Liên Kiều mắt dán chặt vào bài tập, thì ra đúng là vậy thật.

Đáp án chưa đổi đơn vị.

Liên Kiều hối hận xanh mật, trách mình quá sơ ý.

Cô định mặc cả: "Tôi làm đúng rồi, chỉ là quên đổi đơn vị thôi mà, thả tôi ra ngoài đi, chỉ một lần này thôi!"

Lục Vô Cữu liếc nhìn cô: "Ồ, câu này em có muốn để dành sau khi thi đại học rồi nói không?"

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Liên Kiều bùng lên, đập bài tập một cái: "Anh rõ ràng là cố ý, đưa cho tôi nhiều bài tập như vậy, rõ ràng là đang làm khó không muốn cho tôi ra ngoài! Tôi có thể làm xong nhanh như vậy đã là rất giỏi rồi!"

"Nhanh?" Giọng Lục Vô Cữu ôn hòa, "Mấy thứ này trước đây chỉ cần hai tiếng là tôi làm xong rồi, quên mất với em thì hơi khó."

"..."

Liên Kiều tức đến độ muốn g.i.e.c người, khoe khoang, anh nhất định là đang khoe khoang phải không?

Nhưng người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô nuốt giận, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Vì anh cũng biết là không hợp lý, vậy có thể tính là tôi làm đúng hết không, tôi, muốn, ra, ngoài!"

"Không được." Khóe môi Lục Vô Cữu hơi nhếch lên, "Em đã đồng ý rồi, ngày mai hẵng nói."

Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai dài đằng đẵng, biết đâu ngày mai anh lại nghĩ ra trò mới để cản trở cô.

Liên Kiều nghiến răng nghiến lợi: "Anh cứ canh chừng tôi từ sáng đến tối như vậy không thấy phiền à? Sao cứ phải đối mặt nhau đến mức chán ghét nhau chứ, thả tôi ra ngoài, anh thoải mái tôi cũng thoải mái."

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Không phiền. Nhỡ em xảy ra chuyện gì, tôi không biết ăn nói thế nào với ba mẹ em."

"Ai bảo anh ăn nói làm gì!"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 341: Chương 341



Liên Kiều tự động bỏ qua nửa câu đầu, bắt đầu mè nheo, nhưng Lục Vô Cữu vẫn không hề lay chuyển.

Cô hết cách rồi, bỗng nhiên nảy ra một ý, giả vờ đau bụng.

Lục Vô Cữu rốt cuộc cũng có chút phản ứng, lông mày hơi nhíu lại: "Em sao vậy?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều cắn môi, ra vẻ e thẹn: "Đau... đau bụng, tôi muốn ra ngoài mua ít đồ."

Lục Vô Cữu khoanh tay, hiếm khi im lặng.

Liên Kiều nhân cơ hội kêu lên: "Anh còn không cho tôi ra ngoài, thì anh đi mua giúp tôi đi!"

Lục Vô Cữu hơi mất kiên nhẫn: "Dì Tôn không phải đang ở đó sao?"

"Dì Tôn nào hiểu mấy chuyện này! Tôi muốn loại có cánh, còn phải loại nước..."

Cô thao thao bất tuyệt nói một tràng, Lục Vô Cữu day day mi tâm: "Thôi được rồi, em tự đi đi, nửa tiếng, đi nhanh về nhanh."

"Được!"

Liên Kiều suýt nữa thì vui mừng nhảy cẫng lên, cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên, kéo lấy ví tiền rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Ra khỏi cửa, mặt đất bên ngoài nóng bỏng đến đáng sợ. Vì sợ cha mẹ phát hiện, cô không dám gọi chú Tiểu Trần lái xe đưa đi, mà tự bắt một chiếc taxi phóng thẳng đến Bắc Tứ Hoàn.



Buổi trưa, bầu trời xanh ngắt như vừa được gột rửa, không một gợn mây.

Hai hàng cây hòe xanh mướt lướt qua ngoài cửa sổ xe. Liên Kiều phấn khích nanh tin cho Yến Vô Song, báo rằng mình đã thoát khỏi "ma trảo", nhưng trong lòng lại lờ mờ bị kéo về một đoạn ký ức xa xôi.

Con đường này, nhiều năm trước, dường như cô cũng từng đi qua.

Cô sinh ra ở Bắc Thành, nhưng lớn lên ở Nam Thành.

Bởi vì cha cô vì mẹ mà trở mặt với gia đình, cả nhà ba người họ luôn sinh sống ở phương Nam.

Hai cha con đều ngang bướng chẳng ai chịu nhường ai, mãi đến khi Liên Kiều lên sáu, đến tuổi chính thức vào tiểu học, ông nội mới chịu nhượng bộ.

Những năm qua, cha cô làm việc chăm chỉ, gặt hái được nhiều thành tựu, nên việc điều chuyển cũng không quá khó khăn.

Cô nhớ đó là một mùa hè, chiếc xe sang trọng chạy qua con đường rợp bóng cây kéo dài bất tận, cứ như đi mãi cũng không tới đích.

Không biết đã bao lâu trôi qua, sau khi vượt qua từng lớp cổng an ninh, khi những tòa nhà cao tầng dần thấp xuống, chiếc xe cuối cùng dừng lại trước một căn nhà cổ yên tĩnh. Có người mở cửa xe cho cô.

Đôi sandal của cô giẫm lên lớp hoa hòe xanh nhạt rơi đầy trên mặt đất. Cô ôm con mèo của mình, đi theo sau một nhóm người mặc âu phục chỉnh tề, thần sắc nghiêm trang.

Đi mãi, đi mãi, cuối cùng đi đến tận cùng bóng râm, nhìn thấy một căn nhà nhỏ sơn trắng, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra.

Liên Kiều được dẫn vào cánh cửa cao lớn. Trong phòng khách treo đèn pha lê, đã có không ít người ngồi sẵn.

Có mấy gương mặt trông khá quen, có lẽ vì thường xuyên thấy họ trên TV.

Họ đã chào hỏi thế nào, cô không còn nhớ rõ. Thực ra, ngay cả bây giờ, cô cũng không hiểu rốt cuộc họ muốn nói gì.

Chỉ nhớ có một ông cụ chống gậy, mặt mày nghiêm nghị nhưng lại hiền từ xoa đầu cô, nói rằng: "Về là tốt rồi, sau này cứ yên tâm ở lại đây nhé."

Sau đó còn nói rất nhiều, rất nhiều.

Khi đó, cô chỉ dám nắm chặt vạt áo mẹ, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, tò mò đón nhận những ánh nhìn dò xét.

Sau này, ông nội có chuyện cần bàn với cha mẹ, nên Liên Kiều được giao cho dì Tôn đưa ra vườn ăn bánh ngọt.

Cô ôm theo Tiểu Mi cùng đi, bản thân ăn một miếng, lại nhét một miếng cho nó.

Dì Tôn sợ không đủ, lại vào bếp mang thêm một đĩa.

Một người một mèo đang ăn vui vẻ thì Tiểu Mi bỗng nhảy xuống, len qua hàng rào mà chạy mất.

Liên Kiều cuống lên đuổi theo, vừa chạy vừa gọi Tiểu Mi đừng chạy nữa.

Cô còn nhỏ, vóc dáng thấp bé, vừa hay cũng chui qua được kẽ hở, lao vào sân nhà bên cạnh.

Đó cũng là một căn biệt thự kiểu Tây, từ bên trong văng vẳng tiếng đàn piano du dương.

Liên Kiều đuổi theo Tiểu Mi, đôi chân nhỏ bé thoăn thoắt chạy. Khi sắp chạy vào trong nhà người ta, cuối cùng cô cũng tóm được Tiểu Mi.

Cô túm lấy gáy nó, nghiêm khắc dạy dỗ, giọng non nớt nhưng đầy uy nghiêm.

Có lẽ đã làm ồn đến chủ nhà, tiếng đàn piano bỗng dừng lại.

Lúc này, từ cầu thang chạm trổ kiểu châu Âu, một thiếu niên cao ráo, khuôn mặt tuấn tú bước xuống.

Khi đi đến bậc cuối cùng, cậu khẽ dừng chân, ngước mắt nhìn cô: "Em là…"

Giọng nói trầm thấp, trong trẻo. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản trên người anh thẳng thớm không chút nếp nhăn.

Liên Kiều chớp chớp mắt, mãi đến lúc này mới nhận ra mình dường như đã gây họa, chạy vào nhà người khác.

Lúc này, vệ sĩ đứng gác cũng phát hiện ra, vội vã tiến lại gần.

May mà dì Tôn kịp thời chạy đến, giải thích thân phận của cô, mới hóa giải được hiểu lầm.

Thiếu niên tiến lên, hơi cúi người, như đang quan sát cô: "Thì ra em là cháu gái bên ngoài của ông Liên. Em tên gì?"

"Kiều Kiều."

Liên Kiều ôm chặt con mèo, giọng nói mang theo âm điệu mềm mại đặc trưng của người miền Nam.

"Tiếu Tiếu?" Thiếu niên khẽ nhướn mày.

Liên Kiều sốt ruột, hai má phồng lên, lớn tiếng cải chính: "Không phải Tiếu Tiếu, là Kiều Kiều!"

Thiếu niên mỉm cười, giúp cô phủi đi cọng cỏ vướng trên tóc: "Thì ra là Kiều Kiều."

Sau đó, dì Tôn nhanh chóng đưa cô rời đi.

Liên Kiều ôm Tiểu Mi, vừa đi vừa ngoái đầu lại, bỗng chợt vùng khỏi tay dì Tôn, chạy trở lại, nhét vào tay cậu một viên ô mai.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 342: Chương 342



Viên ô mai bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, dính nhớp nháp.

Thiếu niên thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.

Liên Kiều "chụt" một cái, hôn lên má anh.

Sau khi trở về, cô bị cha mắng một trận, dặn không được chạy lung tung nữa. Chiếc hàng rào bị hỏng cũng nhanh chóng được sửa lại.

Cô cũng cuối cùng biết được tên của anh đó - Lục Vô Cữu.

Tên này nghe rất cổ kính, vì bà nội anh là giáo sư lâu năm của trường A.

Còn ông nội anh thậm chí còn có thâm niên lâu hơn nữa. Cha mẹ đều là những người rất giỏi, nhưng thường xuyên công tác xa, hiếm khi về nhà.

Liên Kiều đã không còn nhớ rõ khuôn mặt anh lúc đó.

Nhưng chiếc áo sơ mi trắng kia, cô lại nhớ rất rõ.

Trong viện có rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi. Sau một thời gian sống ở đó, Liên Kiều biết có vài người ở sau lưng lén lút cười nhạo cô, nói cô là "Nam man tử" đến từ phương Nam, còn nói mẹ cô là kẻ đến nịnh bợ nhà bọn họ.

Người nói nhiều nhất chính là Giang Lê.

Liên Kiều giận lắm, ấn Giang Lê xuống bùn mà cào cấu một trận, để lại một vết xước dài trên mặt cô ta.

Giang Lê tức đến phát khóc, kết quả, Liên Kiều bị cha xách ra cửa đánh cho một trận.

Nhưng cha cô chỉ dọa là chính, tiếng răn dạy thì to mà lực đánh thì nhẹ hều, cái roi lông gà giơ cao rồi lại rơi xuống chẳng chút sức lực.

Vừa đánh vừa cao giọng bảo rằng: “Dù người ta có nói bậy nói bạ, có đặt điều thị phi thế nào, con cũng không được động tay động chân.”

Lúc đầu, Liên Kiều còn ngu ngơ, sờ thử cái roi, nghi ngờ rằng nó bị hỏng.

Sau đó, thấy cha cô nháy mắt một cái, cô mới chợt hiểu ra, liền phối hợp khóc “oa oa” mấy tiếng, làm cho người ngoài xem.

Nháo cả buổi, ai cũng biết là Giang Lê mở miệng châm chọc trước.

Nhà họ Giang mất hết thể diện, không những không dám truy cứu, mà còn phải dẫn Giang Lê đến tận cửa xin lỗi.

Trận chiến này giúp Liên Kiều nổi danh khắp viện. Ai cũng biết cô bé nhà họ Liên là một cây ớt nhỏ, ai dám trêu vào thì xác định lãnh đủ.

Nhưng cô vốn thông minh, đáng yêu lại lanh lợi, chẳng bao lâu đã hòa nhập với lũ trẻ trong viện.

Chỉ có Lục Vô Cữu, ngoài lần đầu gặp mặt, thái độ của anh với cô chẳng hề nhiệt tình.

Mỗi lần cô chia đồ ăn mang từ phương Nam đến cho anh, anh đều qua loa đáp một câu: “Cũng được.”

Nhưng khi hỏi kỹ hơn, anh lại chẳng nói rõ được gì, khiến cô nghi ngờ rằng anh căn bản không ăn, thậm chí có khi còn vứt đi.

Dán mặt nóng vào m.ô.n.g lạnh mãi cũng thấy bực.

Hừ, tưởng anh có gì đặc biệt, hóa ra cũng chẳng khác gì Giang Lê, ngoài mặt khách sáo, nhưng trong lòng cũng khinh thường cô mà thôi!

Vậy là cô âm thầm cạnh tranh với cả Giang Lê lẫn Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu thi được bao nhiêu điểm, cô nhất định phải cao hơn anh.

Lục Vô Cữu vào trường R, cô cũng phải vào.

Lục Vô Cữu học cái gì, cô cũng đòi học cái đó.

Nhưng đến mục cuối cùng này thì hơi quá sức, bởi vì anh thực sự quá b**n th**, học quá nhiều thứ!

Là con trai độc nhất của hai nhà, từ nhỏ anh đã phải học đủ thứ. Không chỉ thành tích học tập xuất sắc, mà còn giỏi cưỡi ngựa, đấu kiếm, piano, golf… và giành rất nhiều giải thưởng.

Có một lần, Lục Vô Cữu mang về một chiếc cúp vàng rực từ cuộc thi đấu kiếm.

Liên Kiều nhìn mà thèm muốn.

Tiểu Mi cũng tò mò, giơ móng vỗ một cái, chẳng may làm cái cúp rơi xuống, mẻ một góc.

Liên Kiều sợ c.h.e.c khiếp, vội ôm Tiểu Mi đến xin lỗi Lục Vô Cữu.

Ai ngờ anh còn chẳng thèm nhìn chiếc cúp, chỉ hờ hững nói: “Hỏng thì hỏng, chẳng phải thứ quan trọng gì.”

Liên Kiều bĩu môi, cảm thấy anh lại đang khoe khoang.

Sau này, cô mới nhận ra anh thực sự không để tâm.

Có một lần khác, cô tình cờ thấy Lục Vô Cữu sau khi tham gia một cuộc thi vào buổi tối trở về, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Tin vui thực ra đã truyền đi từ trước, ai ai cũng biết, nhà họ Lục tối nay còn mở tiệc.

Tài xế xách hành lý của anh xuống xe, xe đã tắt máy, nhưng anh vẫn ngồi phía sau, nhắm mắt hờ.

Sắc mặt trắng bệch, môi nhạt màu, cửa kính xe hạ xuống một nửa, dường như đang nhìn cô.

Lúc đó, cô đang trêu đùa Tiểu Mi, bất ngờ chạm mắt với anh, như thể đã vô tình nhìn thấu một bí mật nào đó.

Cô cũng học rất nhiều thứ, nhưng phần lớn đều là những gì cô thích.

Những thứ cô không thích, chỉ cần khóc nhè, quấy rối một trận, nhào vào lòng mẹ làm nũng, để mẹ mắng cha một trận, thế là cô chẳng cần học nữa.

Nhận ra Lục Vô Cữu dường như đang nhìn mình, cô ôm Tiểu Mi, rón rén tiến lại gần.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cô truyền kinh nghiệm cho Lục Vô Cữu, bảo anh cũng nên lười biếng một chút. Lục Vô Cữu sải bước dài, chỉ cười mà không nói gì.

Về sau Liên Kiều cũng cảm thấy điều đó không có khả năng. Mẹ anh là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng vô cùng mạnh mẽ, còn cha anh lại nghiêm khắc đến mức khiến người ta muốn đứng nghiêm chào khi gặp mặt.

Liên Kiều từng đến nhà anh ăn tối một lần, đúng lúc cả cha mẹ anh đều có mặt.

Bữa tối hôm đó là món Âu, d.a.o nĩa chạm nhau nhưng không phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.

Cả buổi tối cô như ngồi trên đống lửa, rõ ràng bình thường ăn uống rất tốt, vậy mà hôm ấy chỉ ăn được nửa bữa.

Lục Vô Cữu thì lại rất thản nhiên, dường như đã quá quen với cảnh này.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 343: Chương 343



Anh là hình mẫu lý tưởng trong mắt mọi người, dù là học tập hay đạo đức đều không có gì để chê trách. Cha cô lúc nào cũng lấy anh ra để so sánh, nói mãi đến mức cô phát bực.

Vì vậy, cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nhìn thấy anh hút thuốc.

Hôm đó trời đã khuya, Tiểu Mi không biết lại chạy đi đâu, thế nên cô ra ngoài tìm.

Đang tìm kiếm thì bất chợt thấy một bóng người đen thẫm ở mép vườn, kèm theo một đốm lửa đỏ tàn.

Có người đang dựa vào tường, kẹp giữa hai ngón tay là một điếu thuốc.

Cô giật mình hoảng sợ, tưởng là trộm, còn định hét lên gọi người.

Nhưng ngay lúc ấy, miệng cô bị bịt lại.

Phía sau vang lên một giọng nói trầm khàn: "Đừng la."

Là Lục Vô Cữu.

Đầu mũi cô thoáng ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, còn pha lẫn chút hương bạc hà.

Cô chớp mắt ra hiệu rằng mình sẽ không kêu lên, anh mới buông tay ra.

Thoát được rồi, Liên Kiều lập tức nắm lấy điểm yếu của anh, hạ giọng đầy tinh quái: "Hay thật nha, anh dám hút thuốc? Để xem tôi có méc ông nội anh không!"

Lục Vô Cữu phủi tàn thuốc, giọng điềm nhiên: "Cứ đi đi."

Liên Kiều nói là làm, hí hửng chạy đến nhà anh. Nhưng còn chưa vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng vỡ của một chiếc bình hoa trên lầu hai, xen lẫn giọng cãi vã bị đè nén của một cặp vợ chồng trung niên và từ "ly hôn".

Không hiểu vì sao, bước chân cô khựng lại, không còn hăm hở xông vào như ban đầu.

Cô ngoảnh đầu nhìn về phía bức tường xa xa, nơi đó, đốm lửa đỏ tàn đã bị dập tắt.

Hôm sau, mọi thứ dường như quay về bình thường.

Trùng hợp đúng ngày sinh nhật của ông nội Lục, bữa tiệc được tổ chức vô cùng xa hoa. Cha mẹ Lục Vô Cữu đứng bên nhau tiếp khách, trông có vẻ hòa hợp không gì sánh được.

Bữa tiệc bắt đầu, không biết ai khơi mào, nói rằng Lục Vô Cữu từng giành giải thưởng lớn về piano, không biết liệu có thể có cơ hội được nghe cậu ấy biểu diễn không.

Lời đã nói ra, cha Lục ra hiệu một cái, Lục Vô Cữu nhẹ nhàng gật đầu.

Anh mặc một bộ vest trắng, dáng người cao ráo, thậm chí còn cao hơn cả cha mình. Thần thái bình thản, động tác tao nhã, từng nốt nhạc tuôn ra từ đầu ngón tay, nhận về tràng vỗ tay tán thưởng không ngớt.

Liên Kiều liếc nhìn người ở trung tâm ánh đèn, rồi lặng lẽ quay đi.

Chỉ có cô biết, đôi tay đang lướt trên phím đàn kia, khi cầm điếu thuốc cũng thuần thục không kém.

Hai năm trở lại đây, Liên Kiều không còn bắt gặp anh hút thuốc nữa.

Có lẽ đã cai rồi, cũng có thể chỉ là giấu kỹ hơn mà thôi.

Nhưng cô không quan tâm.

Sắp đến nơi rồi, cô vừa ngân nga một bài hát vừa định lấy vé ra để tận hưởng buổi biểu diễn.

Ai ngờ vừa lật túi, lại rơi ra một tờ bài kiểm tra đã làm...

Nhìn kỹ lại, bên trong trống trơn, vé đâu mất rồi?!

Tên Lục Vô Cữu đáng c.h.e.c!

Chắc canh anh đã sớm nhận ra và tráo vé của cô!

Ở Bắc Tứ Hoàn chưa bao giờ có lúc không tắc đường. Nếu bây giờ quay về lấy vé, e rằng khi quay lại, buổi hòa nhạc cũng đã kết thúc mất rồi!

Liên Kiều giận đến nghiến răng.

Bảo sao anh lại dễ dàng để cô ra ngoài như vậy, hóa ra đã có sẵn chiêu sau.

Đúng lúc cô đang tức điên thì xe dừng lại, tài xế quay sang hỏi có xuống không.

Cô đành xuống xe trước, định bụng hỏi Chu Kiến Nam xem có cách nào khác không.

Lúc này bên trong đang thử âm thanh, cô gọi điện cho Chu Kiến Nam, nhưng đầu dây bên kia cũng hỗn loạn không kém. Không còn cách nào, cô đành đi ra xa hơn một chút.

Ai ngờ, vừa bước ra ngoài, cô liền thấy Lục Vô Cữu bước xuống từ một chiếc xe.

Cô ngỡ mình hoa mắt: "Sao anh lại ở đây?"

"Vô tình nhặt được một tấm vé." Lục Vô Cữu hờ hững liếc mắt, "Còn em, chẳng lẽ siêu thị gần nhà đóng cửa hết rồi? Phải lặn lội xa thế này để mua đồ sao?"

"..."

Liên Kiều giận sôi máu, lao tới giật lấy tấm vé trong tay anh: "Anh còn giả vờ nữa à! Mau trả vé cho tôi, Yến Vô Song sắp đến rồi!"

Lục Vô Cữu hơi ngẩn người: "Yến Vô Song? Em định đi xem với cô ấy sao?"

"Chứ còn ai vào đây nữa!" Liên Kiều trừng mắt nhìn anh.

"Làm sao tôi biết được?" Giọng điệu của Lục Vô Cữu nhạt nhẽo. "Không phải lúc nào em cũng treo bên miệng cái tên Chu gì Nam đó sao? Tối nay chỉ có hai người các em thôi à?"

"Anh nói Chu Kiến Nam sao? Cậu ấy vốn cũng định đến, nhưng hai hôm trước đi chèo thuyền vô tình va vào đá làm gãy xương chân, giờ chẳng đi đâu được."

Liên Kiều nhân cơ hội, nhanh tay giật lại vé của mình rồi cảnh giác lùi về phía sau.

Nhưng Lục Vô Cữu cũng không ngăn cản cô nữa, trái lại còn lấy ra hai tấm vé khác.

Liên Kiều nhìn kỹ, phát hiện hai tấm vé trong tay Lục Vô Cữu có vị trí tốt hơn cô, lại còn là ghế VIP.

Cô ngạc nhiên: "Không phải anh ghét nhất là mấy buổi hòa nhạc sao? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à? Anh cũng đến đây, là chuẩn bị xem cùng ai vậy? Chẳng lẽ là đang yêu rồi?"

"Liên quan gì đến em?" Lục Vô Cữu liếc cô một cái.

"Không nói thì thôi! Tôi chẳng thèm quan tâm!"

Liên Kiều quay đầu, vui vẻ hôn lên tấm vé vừa giành lại được.

Một lúc sau, Yến Vô Song cũng đến nơi. Cô có mái tóc ngắn gọn gàng, mặc áo thun trắng và quần trắng giống hệt Liên Kiều, hoàn toàn khác biệt với đám con gái đủ màu sắc rực rỡ xung quanh.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 344: Chương 344



Liên Kiều nhìn quanh mà hậm hực trong lòng, tất cả là tại Lục Vô Cữu, nếu không cô ít nhất cũng có thể thay một chiếc váy đẹp.

Bây giờ chẳng kịp thay nữa rồi, cô vội kéo Yến Vô Song vào trong.

Chỗ ngồi của Lục Vô Cữu ở ngay phía trước họ.

Hôm nay, anh ăn mặc rất thoải mái, nhưng với đôi chân dài, bờ môi mỏng, sống mũi cao, ngoại hình quá nổi bật, khiến không ít người bàn tán xôn xao, thậm chí còn tưởng anh là một ngôi sao nào đó.

Sau khi ngồi xuống, tình hình càng rõ ràng hơn. Nhóm con gái ngồi cạnh Liên Kiều líu ríu cả buổi, chẳng buồn nhìn lên sân khấu, chỉ chăm chăm bàn luận về Lục Vô Cữu.

Liên Kiều chẳng thèm để tâm, anh cũng chỉ có khuôn mặt này là dọa người được thôi.

Điều kỳ lạ là, buổi hòa nhạc đã bắt đầu, nhưng chỗ bên cạnh Lục Vô Cữu vẫn không có ai ngồi.

Hỏi ra mới biết, người mà Lục Vô Cữu hẹn không đến.

Liên Kiều vui vẻ hẳn, thấy chưa, làm nhiều chuyện xấu quá thì bị báo ứng thôi!

Chỉ là không biết ai gan lớn đến mức dám cho anh leo cây.

Liên Kiều nghĩ một lúc vẫn không ra, đến khi buổi hòa nhạc bắt đầu thì chẳng còn tâm trí nào để ý đến anh nữa.

Buổi tối hôm đó thật vui vẻ. Sau khi tan buổi diễn, Liên Kiều kéo Yến Vô Song chụp một tấm ảnh trước cổng, rồi mất cả đêm chỉnh sửa tỉ mỉ, hào hứng đăng lên mạng chờ 99+ lượt thích.

Kết quả, lượt thích thì có, nhưng phần bình luận lại toàn hỏi về chàng trai phía sau cô là ai.

Liên Kiều vuốt màn hình, phóng to ảnh ra mới phát hiện đã vô tình chụp trúng Lục Vô Cữu. Trong màn đêm mờ ảo, vừa hay lộ ra nửa khuôn mặt nghiêng của anh.

Đường nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng.

Bình luận ngày càng nhiều, ai cũng bàn tán về Lục Vô Cữu, khiến Liên Kiều tức tối.

Rõ ràng là ảnh của cô, sao lại bị Lục Vô Cữu giật hết spotlight chứ!

Cô bực bội gõ vài chữ: "Không biết, chắc là người qua đường thôi."

Bình luận phía dưới lập tức tiếc nuối, rồi bắt đầu suy đoán có khi nào là minh tinh nào đó không.

Liên Kiều muốn xóa bài, nhưng lại tiếc đống lượt thích, đành tức giận tắt điện thoại.

Đúng là hễ dính dáng đến Lục Vô Cữu thì cô chẳng gặp chuyện gì tốt đẹp cả!

Ngày thứ bảy

Cha mẹ cuối cùng cũng chịu về, Liên Kiều rốt cuộc không phải suốt ngày đối mặt với Lục Vô Cữu nữa.

Trường A có tổ chức một trại hè, những ai đạt danh hiệu học viên xuất sắc sẽ được xét tuyển riêng.

Liên Kiều chỉ đăng ký với tâm thế chơi cho vui, nhưng với hồ sơ của cô, không nghi ngờ gì đã dễ dàng vượt qua vòng xét duyệt.

Trại hè kéo dài một tuần, yêu cầu ở nội trú và quản lý khép kín.

Mẹ cô, Uông Nguyệt, sau khi biết tin đã chuẩn bị cho cô cả đống hành lý, ba vali lớn nhỏ, thậm chí ngay cả con gấu bông cô thích ôm khi ngủ cũng nhét vào.

Liên Kiều cạn lời.

Cô đi học, chứ có phải đi tị nạn đâu chứ?

Để tránh quá nổi bật, cô đành tự sắp xếp lại, cuối cùng chỉ mang theo một vali.

Uông Nguyệt vẫn không yên tâm, còn đòi tự mình đưa cô đến tận nơi.

Liên Kiều vội vàng ngăn cản, với gương mặt của mẹ cô, mà xuất hiện ở đó thì e rằng ngày mai sẽ lên tin tức mất.

Đúng vậy, mẹ cô từng là minh tinh.

Không cho bà thu dọn đồ, cũng không cho bà đưa đi, Uông Nguyệt ấm ức vô cùng. Cuối cùng, Liên Kiều đành nhượng bộ, cho bà tiễn ra cổng.

Sau khi xuống xe, Liên Kiều hớn hở kéo vali, chuẩn bị tận hưởng khoảng thời gian tự do hiếm có.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một người quen ở cổng.

Khoan đã, sao Lục Vô Cữu cũng ở đây?

Uông Nguyệt lại chẳng hề ngạc nhiên, mỉm cười giao phó Liên Kiều cho Lục Vô Cữu, còn bảo tuần này nhờ anh chăm sóc cô nhiều hơn.

Liên Kiều nghe lỏm được mới vỡ lẽ, hóa ra tuần này Lục Vô Cữu làm trợ giảng cho trại hè.

"…"

Vừa thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, lại rơi vào hang sói.

Biết trước thế này, cô đã không đăng ký rồi!

Cô bị ép phải gọi anh là “sư huynh” suốt cả tuần, đến mức nổi da gà khắp người.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Các bạn cùng trại hè đều là những học sinh xuất sắc từ khắp nơi trên cả nước, trải nghiệm này cũng khá thú vị.

Hơn nữa, cô còn phát hiện một bí mật nhỏ - chị trợ giảng họ Lê dường như có tình ý với Lục Vô Cữu.

Có lần ở bên hồ, cô tình cờ bắt gặp vị trợ giảng này cố ý ngã vào lòng anh.

Liên Kiều bừng tỉnh ngộ, có lẽ người đã cho Lục Vô Cữu “leo cây” hôm buổi hòa nhạc chính là chị ấy.

Nghĩ rằng mình đã khám phá ra một bí mật lớn, cô lén lút trêu chọc Lục Vô Cữu rằng anh yêu đương mà giấu cô.

Lục Vô Cữu nhíu mày, dứt khoát phủ nhận.

Hừ, Liên Kiều cho rằng chắc chắn anh đang xấu hổ.

Trong tuần tiếp theo, sau khi biết cô là hàng xóm của Lục Vô Cữu, vị sư tỷ họ Lê đó nhiệt tình với cô vô cùng, còn khéo léo dò hỏi sở thích của Lục Vô Cữu.

Liên Kiều thuận miệng nói vài điều, không ngờ sau đó Lục Vô Cữu lại tìm đến cô, hỏi có phải cô đã kể chuyện của anh với người khác không.

Liên Kiều vốn nghĩ mình đang giúp se duyên cho đôi bên, dù gì cũng là tình cảm song phương, nên rất đắc ý thừa nhận.

Cô cứ tưởng Lục Vô Cữu sẽ cảm kích mình, nào ngờ sắc mặt anh rất khó coi, lạnh lùng bảo cô đừng xen vào chuyện người khác.

Liên Kiều bị đối xử phũ phàng, tức giận đáp lại: “Không lo thì thôi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back