Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMkqZbO3H8Qw9RLjGQLMzZIh5v-kONmuLw3XX7t7V12wRnnUC_5uS2GsgVPXy9OeyYtmwjpfNnLGOH6uohHxzu96o3mNSQJHpsbKe-bv66xrdmESqUnAHHa1GLKJi_boVC1iD9LgwDTL1mG1VIC4HZO=w215-h322-s-no-gm

Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Tác giả: Tom Là Mary
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đại thịnh vương triều có cung quy, cho dù cao sang đắt rẻ sang hèn, ai sinh con thì người ấy nuôi.

Mẹ ta chỉ là một tài nhân, người có địa vị thấp nhất trong cung.

Kể từ khi ta sinh ra đã ở cùng với bà tại Thừa Trạch Điện, nơi không có ai thèm hỏi thăm đến.

Khi ta tám tuổi, Thái y đã chẩn ra bà có bệnh nặng, không sống được bao lâu nữa.

Ngày hôm đó, bà đã nhảy vào hồ Thái Dịch, cứu Tam Hoàng tử bị ngã xuống nước.

Nàng cứu mạng của Tam hoàng tử, nhưng bản thân lại chết đuối trong hồ Thái Dịch.

Trong cung lời đồn nổi lên bốn phía, mọi người ai cũng nói: “Tam Hoàng tử dẫm lên đầu của Thôi tài nhân, khiến nàng bị chìm xuống nước, nhờ thế mới có thể bò được lên bờ.”

Bọn họ châm ngòi thổi gió, trong lòng ta biết rõ mẹ là cố ý làm thế.

Nàng dùng tính mạng của nàng, để đổi lại sau khi nàng chết, ta có thể được mẹ đẻ của Tam Hoàng tử là Tề Quý Phi thu lưu.

Mẹ ta thật là ngốc.

Bà tưởng rằng đã trải sẵn một con đường cho ta đi

Bà quên mất là, đứa trẻ không có mẹ mới là khổ nhất.

_____

Tên truyện: Cung điện năm ấy trăng treo

Tác giả: Thang Mỗ Thị Mã Lệ (Tom là Mary) - 汤姆是玛丽 (1)

Đề cử: Love in small things

Dịch: Animism & Me

(1) Tên nguyên tác: Đương niên cung khuyết nguyệt cao huyền (当年宫阙月高悬)

Tên Tác giả đọc theo âm Hán Việt là Thang Mỗ Thị Mã Lệ, dễ hiểu hơn là Tom là Mary. Vì người Trung hay phiên âm tên tiếng Anh mừ.​
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 1: Chương 1



1.

Ta sinh ra thính lực đã hơn người.

Trong một phạm vi nhất định, chỉ cần tập trung lực chú ý, ta có thể lọc hết những âm thanh hỗn tạp, cách đình đài lầu các, nghe lén được người khác nói chuyện.

Ta nghe thấy Tề Quý Phi và đại cung nữ của nàng là đại cung nữ Thanh Phù bàn luận với nhau, định đưa ta đi Bích Phương Cung để Uyển Tần nương nương chăm sóc.

“Trường Sinh tuy nhỏ, cũng đã tới tuổi biết thế sự rồi.”

“Nếu con bé thật sự tin vào lời đồn, tưởng Kình nhi hại c.h.ế.t mẹ của nàng, khó có thể sẽ không ghi hận trong lòng.”

“Nếu ta nuôi con bé ở Mộc Thần Cung, chẳng phải là nuôi ra một mối hoạ cho con trai ta hay sao? Vẫn nên mang đi cho Uyển Tần đi, bảo nó cách xa Kình nhi một chút.”

Tề Quý Phi nói, ta ở ngoài cửa nghe được rõ ràng.

Ta không khỏi nhớ tới ngày hôm ấy xác c.h.ế.t của mẹ ta bị vớt lên bờ.

Trên mặt đất đọng lại một vũng nước, mẹ nằm ở giữa.

Nước của Hồ Thái Dịch đã ngâm bà đến mức không còn ra hình người.

Người bị sưng to giống như chiếc bánh bao bị nở quá mức.

Ta chen qua đám người, nhào lên người mẹ, khóc gọi mẹ.

Bà lại không giống như lúc bình thường ôn nhu mà hỏi ta chuyện gì đã xảy ra, mà hai mắt nhắm nghiền, cả người lạnh băng.

Mẹ của ta, không còn mở mắt được nữa…

Người đã dùng tính mạng của mình để đặt cược, để trải đường cho ta, ta làm sao có thể phụ lòng nàng được?

Nha hoàn vào thông báo: “Quý Phi nương nương, Lục Công chúa ở ngoài cửa cầu kiến.

“Sao con bé lại tới?” Tề Quý Phi buông chén trà, mới nói: “Truyền nàng vào đi!”

Mộc Thần Cung tráng lệ huy hoàng.

Điện Vô Hà nơi Tề Quý Phi ở thì vừa ấm áp vừa đốt hương thơm ngát.

Hoá ra, trong phòng không chỉ có một mình nàng, còn có một thiếu niên chưa từng lên tiếng.

Ánh mắt của ta vừa rồi chỉ vừa thoáng nhìn về phía thiếu niên kia, đã bị Tề Quý Phi cắt ngang hỏi: “Lục Công chúa sao lại tới đây?”

Ta thu hồi ánh mắt, quy củ hành lễ: “Thỉnh an Quý Phi nương nương!”

Tề Quý phi lại bảo ta không cần đa lễ.

Thanh Phù muốn tiến tới để đỡ ta lên.

Nhưng ta lại quỳ trên mặt đất, cúi thấp người xuống, trán đụng xuống mặt đất, cầu xin: “Cầu xin Quý Phi nương nương thu nhận.”

Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát.

Thanh Phù dừng bước chân.

Ta giữ nguyên tư thế quỳ, lẳng lặng chờ Tề Quý Phi đáp lời.

Dường như đợi rất lâu sau, mới nghe nàng nói: “Trường Sinh, ngươi cứ yên tâm, mẫu phi của ngươi có ơn cứu mạng đối với Kình Nhi, bổn cung sẽ làm chủ để sắp xếp cho ngươi một chỗ ở tốt.”

“Lát nữa, Thanh Phù cô cô sẽ đưa ngươi đi Bích Phương Cung, Uyển Tần nương nương làm người hiền lành, ngươi đi theo nàng tất nhiên sẽ không chịu ấm ức.”

Khi Tam Hoàng tử mới được cứu, Tề Quý Phi cũng từng cảm động rơi nước mắt, suốt đêm phái người tới đón ta đến Mộc Thần Cung, ôm ta trong lòng, vuốt tóc ta, hứa hẹn sẽ chăm sóc ta thật tốt, coi như con đẻ của mình.

Nhưng mà, kể từ khi lời đồn nổi lên bốn phía, nàng bắt đầu lo lắng ghi hận trong lòng đối với Tam Hoàng tử, không chỉ đánh mất ý niệm chăm sóc ta, mà hiện giờ khi đối mặt ta cũng chỉ có sự lãnh đạm.

Ta không chịu đứng dậy, vẫn cầu xin: “Trường Sinh cầu xin Quý Phi nương nương thu nhận.”

Không ai thích những đứa trẻ cứng đầu.

Tề Quý Phi cũng thế.

Thấy ta dầu muối không ăn, giọng của nàng trở nên lạnh lẽo, hỏi ta: “Lục Công chúa! Ngươi muốn ăn vạ bổn cung hay sao?”

Ta cúi đầu càng thấp hơn nữa: “Quý Phi nương nương bớt giận, Trường Sinh không phải là lấy ân ra để ép buộc.”

Giọng ta rất nhẹ, hơi thở vững chắc, âm thanh từng câu từng chữ rõ ràng truyền vào trong tai Tề Quý Phi.

“Khi mới vào Mộc Thần Cung, Quý Phi nương nương đã nói đùa muốn nhận nuôi Trường Sinh, kể từ đó tới giờ lại chưa nghe thấy ngài nhắc tới việc này.”

“Trường Sinh đoán mò, kế hoạch của nương nương có thay đổi, không biết có phải vì lời đồn trong cung hay không?” Ta hỏi thẳng.

Tề Quý Phi nhíu chặt mi, mặt lộ rõ vẻ không vui.

Thiếu niên ở bên cạnh nàng lại bỗng nhiên chuyển ánh mắt qua nhìn ta.

Hắn đang chăm chú nhìn ta.

Mẹ ta từng nói, Tam Hoàng tử Triệu Kình chỉ lớn hơn ta hai tuổi.

Nhưng khi hắn nhìn, ánh mắt rất thâm sâu.

Ta có thể nhìn ra Tề Quý Phi không vui vì bị ta đoán trúng suy nghĩ trong lòng, lại không nhìn ra Tam hoàng huynh lúc này đang nghĩ gì.

Ta lặng yên rũ mắt, vẫn giữ tư thái hèn mọn khấu đầu, tiếp tục nói: “Từ mấy tháng trước, Thái y khám bệnh đã nói mẹ bị bệnh nặng, không còn nhiều thời gian nữa.”

“Ngày ấy, người rơi xuống hồ Thái Dịch, nếu đổi là một hoàng tử nào khác, mẹ chưa chắc chịu nhảy vào nước để liều mình cứu giúp.”

“Mẹ từng nói, toàn bộ các phi tần trong cung, chỉ có Tề Quý Phi nương nương đáng giá phó thác.”

“Người khác không biết, nhưng trong lòng ta rõ ràng, mẹ là đang trải đường cho ta.”

“Bà ấy không phải vì cứu Tam hoàng huynh mà chết, mà là vì ta.”

“Mong muốn của bà khi lâm chung, là mong ta được Quý phi nương nương nâng đỡ, mong rằng Quý Phi nương nương thành toàn.

Ta thẳng thắn thành khẩn cả buổi, cuối cùng cũng thuyết phục được Tề Quý Phi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nàng đồng ý nhận nuôi ta.

Nhưng mà, khi đi ra khỏi Điện Vô Hà, ta đã nghe thấy Tề Quý Phi sau lưng than thở.

“Lục Công chúa thật là lợi hại, chỉ mới tám tuổi mà thôi, có thể rõ ràng mà mưu tính đường đi cho mình.”

“Kình nhi”, nàng dặn dò Tam Hoàng tử bên cạnh, Thôi tài nhân có ân cứu mạng với con, về tình về lý chúng ta đều phải trả ân tình này.”

“Mẫu phi đồng ý nâng đỡ Lục Công chúa, chỉ để trả lại phần ân tình này.”

“Lục Công chúa còn nhỏ tuổi mà tâm tư đã kín kẽ như vậy, không thể nào là tính tình đơn thuần lương tiện được.”

“Con nhớ kỹ, chớ nên thân cận với nàng!”

Thiếu niên kia kính cẩn nói: “Vâng, thưa mẫu phi!”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 2: Chương 2



2.

Ta ở Mộc Thần Cung đến năm mười sáu tuổi.

Trong suốt tám năm, ta và Tam Hoàng tử chưa từng nói với nhau một câu.

Ta sợ phạm vào kiêng kệ của Tề Quý Phi, tự giác giữ khoảng cách với hắn.

Hắn cũng tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn dò của mẫu phi, đối với ta khách khí xa cách.

Năm Trường Khánh thứ hai mươi tám, Đông Kiên thành bị phá.

Đại quân Bắc Địch phá thành mà vào, đốt g.i.ế.c đánh cướp, như hổ như sói.

Cả nhà Đại Tướng quân thủ thành Thiệu thị hơn mười danh tướng đều c.h.ế.t trận.

Xác c.h.ế.t bị cắt thành tám mảnh, bị c.h.é.m đầu, gửi theo công văn đàm phán đưa đến Thái Minh Điện.

Thiệu thị trấn thủ biên quan năm mươi năm, không có ai có thể hiểu rõ việc giao chiến với Bắc Địch bằng bọn họ.

Bọn họ còn c.h.ế.t trận cả nhà, Bắc Địch mạnh mẽ đến đâu, trong lúc đó, cả triều đình không ai dám đồng ý ứng chiến.

Bắc Địch Vương chỉ cho Đại Thịnh hơn một tháng thời gian suy nghĩ, công bố, nếu không làm theo yêu cầu trong công văn quỳ xuống đất xin tha, bọn họ sẽ chuẩn bị tiến công toà thành trì tiếp theo, tấn công thẳng đến thượng kinh.

Trên công văn đàm phán, ngoại trừ phải bồi thường rất nhiều, cồn cố ý yêu cầu tiến cống một công chúa tới Bắc Địch làm nô lệ.

Vì tô son trát phấn giữ mặt mũi, sứ thần giấu đi hai chữ “tiến cống”, đổi thành hai chữ “hoà thân”.

Công chúa hoà thân cần phải mau chóng chọn được một người.

Công chúa của vương triều Đại Thịnh vừa độ tuổi chỉ có năm người.

Cảnh Hoà công chúa do Hoàng Hậu sinh.

Hoàng Đế tự mình đưa ra mệnh lệnh: “Cảnh Hoà giữ lại, chọn người hoà thân từ bốn công chúa còn lại.”

Bốn công chúa còn lại là Minh Trân Công chúa do Lưu Chiêu nghi sinh, Vạn Ninh Công chúa do Ninh Tiệp dư sinh, Vĩnh Bình công chúa do Tần Mỹ nhân sinh, và ta.

Đầu tiên nhận được tin tức, mặc kệ ngày thường có ân oán gì, Lưu Chiêu nghi, Ninh Tiệp Dư cùng với Tần Mỹ nhân đều lựa chọn tạm thời bỏ qua không đề cập tới nữa.

Bọn họ cùng đi gặp Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu ở Cung Quảng An.

Phía Bắc Cung Quảng An có một cung đạo rất dài.

Ta chỉ cần đi trên cung đạo kia là có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong Cung Quảng An.

“Đại Thịnh chúng ta từ xưa tới nay đã có lễ nghi “Trưởng nữ chưa gả, thứ nữ không hôn””

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Tuy là hoà thân thì cũng phải nghe theo lễ pháp của tổ tông.”

“Trong số bốn vị Công Chúa còn lại, Lục Công Chúa nhiều tuổi nhất, người được chọn đi hoà thân theo lý nên là nàng.”

“Đúng thế! Cảnh Hoà là đích trưởng công chúa, thân phận cao quý, dĩ nhiên là không giống với những công chúa khác, bệ hạ đã tự mình ban lệnh giữ nàng lại, chúng ta tâm phục khẩu phục.”

“Nhưng, sau Cảnh Hoà thì Trường Sinh là lớn nhất, dĩ nhiên nàng phải gánh trách nhiệm của trưởng tỉ, chẳng lẽ để các muội muội nhỏ hơn nàng lướt qua, thành hôn trước nàng hay sao?”

“Trường Sinh Công chúa được gửi nuôi trên danh nghĩa của Tề Quý Phi, đoan trang hiền hậu, đưa nàng đi hoà thân không làm nhục mặt mũi của Đại Thịnh.”

“Ngược lại mấy đứa nhỏ của chúng ta, Hoàng Hậu nương nương, ngày thường ngài chăm sóc bọn nhỏ lớn lên, trong lòng rõ ràng nhất, chúng chưa từng chịu khổ bao giờ, đã quen kiêu ngạo tuỳ hứng, làm sao có thể tới nơi man rợ như Bắc Địch được.”

“Hoàng Hậu nương nương…”

Bọn họ ríu rít vây quanh Hoàng Hậu để nhắc nhở, chỉ đơn giản là muốn cầu xin Hoàng Hậu định ra người hoà thân là ta.

Bọn họ câu nào câu nấy cũng lấy đạo lý rằng “Trưởng nữ không gả, thứ nữ không hôn.” vô cùng mạch lạc rõ ràng, giống như thật sự chọn công chúa đi thành thân vậ.

Nhưng mà, ai mà không biết chứ?

Giấy trắng mực đen của Bắc Địch viết rõ ràng, Công chúa không phải đi hoà thân, mà là đưa tới đó làm nô lệ.

Bọn họ nói ta là được nuội trên danh nghĩa của Tề Quý Phi, nói con gái nhà mình chưa chịu khổ bao giờ, chẳng qua đều là ám chỉ ta không phải là con đẻ của Tề Quý Phi mà thôi.

Minh Trân cũng thế, Vạn Ninh cũng thế, cả Vĩnh Bình,... các muội ấy đều có mẹ che chở.

Chỉ có mình ta.

Mặc dù là đưa đi hoà thân, cũng sẽ không có ai vì ta mà ra mặt.

Bọn họ chỉ là khinh thường ta vì ta không có mẹ thôi.

Ba vị nương nương thay phiên nhau nói, nói đến khản giọng, nói đến rách mồm rách miệng.

Hoàng Hậu ung dung hoà hoãn mà nghe.

Cho đến khi ba vị nương nương thật sự không biết nói thêm lời nào nữa.

Lúc này Hoàng Hậu mới thu thu ống tay áo, trầm tĩnh uy nghiêm mà tuyên bố: “Người được chọn đi hoà thân sẽ quyết định bằng cách rút thăm, ai rút được người đó đi, bốn vị công chúa, không có ai là ngoại lệ.”

“Việc này đã định, không cần nhiều lời.”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 3: Chương 3



3

Cho đến khi tự tai nghe được miệng vàng lời ngọc của Hoàng Hậu, sự căng thẳng của ta mới dần được thả lỏng.

Thấy ta cuối cùng cũng dừng lại bước chân bồi hồi, nha hoàn Lê Tuyết hỏi ta: “Công chúa, có muốn vào Cung Quảng An để bái kiến Hoàng Hậu nương nương không?”

“Không được, trở về đi!”

Mỗi người đều biết, khi Hoàng Hậu vẫn là Thái Tử Phi, toàn bộ Đông Cung, trừ nàng ra, không còn nữ nhân nào khác.

Cho đến khi Hoàng Đế đang cơ mới sách phong phi tần mới.

Các triều đại vua không thiếu những sủng phi cực thịnh nhất thời, được Đế vương thiên vị, áp chế chính cung nương nương một bậc.

Chỉ có đương kim Thánh Thượng, chỉ sủng một mình Hoàng Hậu, cho nàng phần tôn vinh độc nhất.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Địa vị của Hoàng Hậu vô cùng kiên cố.

Nếu nàng đã quyết định rút thăm, vậy thì chắc chắn là rút thăm.

Bàn tính của người khác không có tác dụng.

Cho đến khi tinh thần được thả lỏng, ta mới bừng tỉnh mà cảm thấy, bắp chân ta bị rút gân rồi.

Ta đi được khoảng một canh giờ.

Trong suốt một canh giờ kia, ta cứ đi trên những ô gạch vuông trên đường đi Cung Quảng An, mỗi bước ta đi lại trên những ô gạch ấy trong thấp thỏm sợ hãi

Ta cảm thấy may mắn vì bản thân mình đã tránh được một kiếp.

Cho dù nghiêm túc mà nói, kiếp này chưa phải thật sự đã tránh được, rốt cuộc, không ai biết kết quả rút thăm sẽ thế nào.

Nhưng mà, ít nhất là Hoàng Hậu nương nương cho ta một cơ hội để trực tiếp đối mặt công bằng với vận mệnh.

Nàng tự mình chuẩn bị các hạng mục rút thăm, đảm bảo không có bất cứ ai có thể gian lận dưới mí mắt của nàng.

Tất cả đều dựa vào ý trời.

Ngày rút thăm, mỗi vị công chúa đều đi cùng với mẫu phi của mình.

Tề Quý Phi cũng cần phải đưa ta đi.

Vừa ra đến trước cửa, Lê Tuyết bưng một chậu nước bảo ta rửa tay, Hải Đường lấy lá nguyệt quế đập lên người ta.

Hai nàng luôn miệng nói những lời nói may mắn, cầu nguyện ta vận may đi vào, vận đen tiêu tán.

Khi ta đi gặp Tề Quý Phi, nàng cũng đã ăn sáng xong.

Những năm gần đây, thái độ của nàng đối với ta vẫn thế, không lạnh không nhạt.

Dường như muốn dùng thái độ như vậy để nói cho ta biết, nàng chưa từng có một khắc nào thả lỏng cảnh giác đối với ta, chỉ cần ta dám sinh ra lòng gây hoạ, nàng sẽ ngay lập tức trở mặt, đá ta ra khỏi Mộc Thần Cung.

Nhìn thấy ta, Tề Quý Phi đi thẳng vào vấn đề: “Rút thăm là do Hoàng Hậu tự giám sát, không ai dám gian lận.”

“Đây là một hồi lựa chọn công bằng, nếu ngươi bất hạnh chọn trúng, vậy thì đó là ý trời, ngươi phải chấp nhận, bổn cung sẽ không giúp ngươi cầu tình.”

Ta nói: “Vâng.”

Lúc này Tề Quý Phi mới gật đầu, đi cùng ta đi tới Cung Quảng An.

Bên trên gấm minh hoàng được đặt vào bốn viên cầu.

Cầm trong tay, vặn về một hướng sẽ chia thành hai nửa.

Ai bắt được thăm bên trong có khắc chữ “Trung” thì người đó phải đi hoà thân.

Trình tự rút thăm cũng là rút thẻ mà quyết định

Ta rút được thẻ ngắn nhất, là người cuối cùng.

Nói cách khác, ba vị hoàng muội chọn xong, còn thừa lại là của ta.

Người đầu tiên rút thăm là Vĩnh Bình.

Nàng đứng ở trước gấm vóc, hít sâu, ngón tay từ viên cầu thứ nhất sờ đến viên cầu thứ hai, do dự.

Tần Mỹ Nhân khẩn trương mà nhìn giúp nàng, ngón tay đã trở nên trắng bệch vuốt khăn gấp, giống như muốn vuốt nát khăn gấm.

Vĩnh Bình chọn viên cầu thứ hai bên tay phải.

Nín thở ngưng thần, vặn ra, phát hiện không có chữ “Trung”.

Nàng vui vẻ đến mức reo hò lên.

“Mẫu phi! Không phải trung! Không phải là con!”

Đôi mắt của nàng đầu tiên là tìm kiếm Tần Mỹ Nhân.

Cuối cùng Tần Mỹ Nhân cũng tha cho khăn gấm đáng thương kia, thở phào một hơi, chắp tay trước n.g.ự.c liên tục nói nhỏ: “A di đà phật, cảm ơn Bồ Tát, cảm ơn Bồ Tát!”

Vĩnh Bình đưa viên cầu cho An ma ma kiểm tra.

An ma ma tuyên bố: “Vĩnh Bình Công chúa, không trúng.”

Người thứ hai là Minh Trân.

Nàng không có dùng nhiều thời gian chọn lựa, cắn răng cầm lấy viên cầu thứ nhất bên trái.

Vặn ra.

Giây tiếp theo, cơ thể nàng cứng đờ, trong miệng hét thảm một tiếng, sau đó ngất đi.

Lưu Chiêu Nghi nháy mắt đứng lên từ trên ghế.

Bọn nha hoàn nhanh tay lẹ mắt đỡ được thân thể Minh Trân, không để nàng thật sự bị ngã xuống đất.

“Lạch cạch…”

Đồ vật trong tay Minh Trân cầm không chắc, để rơi trên mặt đất, vừa vặn lộ ra một nửa có khắc chữ đỏ tươi - Trung.

Lưu Chiêu Nghi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khắc ấn, cả người hoá đá, hơn nửa ngày vẫn không nhúc nhích.

An ma ma khom lưng nhặt khắc ấn lên, cầm trong tay, đưa cho mọi người cùng xem.

Nàng tuyên bố, “Minh Trân công chúa, trung.”

Hoàng Hậu đứng dậy, đang định mở miệng nói chuyện.

Lưu Chiêu Nghi bỗng nhiên cao giọng nói, lớn tiếng gào khóc: “Trân nhi! Hoàng Hậu nương nương mau mời thái y! Thái y đâu rồi? Trân nhi của ta làm sao vậy?”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 4: Chương 4



4.

Minh Trân công chúa chỉ là bị doạ hôn mê bất tỉnh.

Thái y châm cứu cho nàng.

Sau khi nàng tỉnh lại, ôm Lưu Chiêu Nghi kêu khóc, nói nàng không muốn đi Bắc Địch.

Lưu Chiêu Nghi dỗ dành nữ nhi: “Chúng ta không đi, chúng ta không đi!”

Minh Trân trong n.g.ự.c nàng run bần bật, Lưu Chiêu Nghi dùng đôi mắt đỏ rực trợn lên với Hoàng Hậu, không quan tâm đến tôn ti thể diện, gào khóc, “Hoàng Hậu nương nương, nàng cũng thấy đó, Trân nhi thân thể yếu đuối, làm sao chịu được phong sương Bắc Địch?”

Hoàng Hậu mặt mày bất động, hỏi: “Minh Trân không chịu nổi, chẳng lẽ Vạn Ninh, Vĩnh Bình, Trường Sinh có thể chịu nổi ư?”

Lưu Chiêu Nghi giả câm giả điếc, không trả lời.

Hoàng Hậu cũng không chiều theo ý nàng: “Thăm là tự Minh Chân bắt được, nếu bắt được thì phải làm theo quy định.”

“Đừng có nói hiện giờ nàng vẫn còn khoẻ mạnh, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, người được chọn đi Bắc Địch chắc chắn là nàng!”

Đêm hôm đó, Minh Trân Công Chúa thắt cổ tự tử, Lưu Chiêu Nghi ôm nàng khóc cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Chiêu Nghi mang theo Minh Trân quỳ gối bên ngoài Cung Quảng An.

Hoàng Hậu không gặp bọn họ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lưu Chiêu Nghi ở ngoài Cung Quảng An kêu lên: “Hoàng Hậu nương nương, ta chỉ có một nữ nhi là Minh Trân, nếu hôm nay ngài không gặp ta, ta sẽ mang theo nàng đ.â.m đầu c.h.ế.t ở Cung Quảng An.

Hai người cuối cùng được mời vào trong điện.

Hoàng Hậu không thấy bọn họ thì thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác, cuối cùng nàng vẫn mềm lòng.

Ta sợ hãi, sợ phiền phức chưa định mà có thể cứu vãn.

Vừa nhận được tin tức Lưu Chiêu Nghi vào Cung Quảng An, ta lập tức đi tới Điện Vô Hà cầu kiến Tề Quý Phi.

Không ngờ Tam Hoàng tử cũng ở đó.

Rất kỳ lạ, dường như mỗi lần ngoài ý muốn mà gặp, đều là ta quỳ trên mặt đất cầu xin hắn cùng với mẫu phi của hắn.

Ta nhìn giày của hắn còn nhiều hơn là nhìn mặt hắn.

Ta gọi Tề Quý Phi: “Mẫu phi.”

“Hôm qua người đã nói nếu con chọn phải thăm có khắc chữ “trung” thì con phải chấp nhận nghe theo ý trời, người sẽ không giúp con cầu tình.”

“Hiện giờ, người chọn phải thăm có chữ “trung” không phải con, mẫu phi có bằng lòng cầu tình cho con không?”

Tề Quý Phi bất đắc dĩ thở dài.

“Đi thôi!” Nàng nói, “Lưu Chiêu Nghi thật sự khinh người quá đáng.”

Vừa tiến tới Cung Quảng An, đã nghe thấy tiếng khóc vang dội của Lưu Chiêu Nghi.

“Dựa vào cái gì mà Trân nhi phải đi Bắc Địch? Lục công chúa là tỉ tỉ, loại chuyện như hoà thân này không tới phiên Trân Nhi nhà ta!”

Tề Quý Phi nghe được lời này, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới dẫn ta vào trong viện.

Hoàng Hậu ngồi ở giữa, khuôn mặt trầm tĩnh, khí chất lạnh lùng.

Thấy chúng ta tới thì ban chỗ ngồi.

Vừa mới ngồi xuống, Tề Quý Phi nhìn cũng không thèm nhìn Lưu Chiêu Nghi đang nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt.

Mà trực tiếp quay về phía Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, người được chọn đi hoà thân là rút thăm để quyết định, đây là ngài đã sớm định ra, hiện giờ đã có kết quả, không có chuyện tuỳ ý sửa đổi chứ?”

Hoàng Hậu gật đầu, nhạt nhẽo liếc mắt nhìn Lưu Chiêu Nghi.

Lưu Chiêu Nghi xinh đẹp quyết rũ, lúc này trong mắt đầy nước.

Nàng vốn đang cầm khăn gấm, tư thái nhu nhược, nghe thấy vậy, đôi mắt giống như kim mà nhìn về Tề Quý Phi: “Quý Phi nương nương, việc này có liên quan gì tới ngươi?”

“Không liên quan gì tới ta ư?” Tề Quý Phi cười ha ha, “Vừa nãy ở ngoài điện ta nghe thấy rõ ràng, người nào đó không bỏ được nữ nhi của mình, mới nghĩ cách muốn đẩy Lục công chúa nhà ta vào hố lửa đó!”

“Lục công chúa nhà ngươi?” Lưu Chiêu Nghi cao giọng nói, âm thanh bén nhọn mỉa mai, “Quý Phi nương nương, ngươi thật sự coi Triệu Trường Sinh là con đẻ của ngươi sao? Ngươi cũng đừng quên, mẹ đẻ của nàng ta là bị Tam Hoàng tử nhà ngươi dẫm lên đầu mà c.h.ế.t đuối ở Hồ Thái Dịch đó!”

“Câm miệng!”

“Làm càn!”

Tề Quý Phi cùng với Hoàng Hậu một trước một sau tức giận mắng.

Lưu Chiêu Nghi lại không hề lúng túng.

Nàng giơ tay lên, bọn tì nữ nâng nàng đứng lên từ mặt đất.

Nàng cũng không khóc, xinh đẹp mà đứng đó, vẻ mặt mang theo sự điên cuồng không cần gì hết: “Lời dễ nghe ai mà không biết nói, nhưng hiện giờ ta làm gì có tâm tư để vòng vo Tam Quốc với các ngươi?”

“Tề Quý Phi, ngươi thật sự muốn xé rách da mặt chỉ vì một Lục Công chúa do một Tài Nhân sinh ra ư?”

Lưu Chiêu Nghi khí thế kinh người.

Tề Quý Phi bị nàng hỏi đến nỗi sửng sốt.

Lưu Chiêu Nghi thấy thế, thần sắc hoà hoãn, bắt đầu khóc nức nở.

Nàng dùng khăn gấm lau nước mắt trên khoé mắt, giọng nói réo rắt thảm thiết: “Hoàng Hậu nương nương, ngài có Cảnh Hoà Công chúa cùng với Thái Tử điện hạ, Quý Phi nương nương, ngài cũng có Tam Hoàng Tử, xin hai người thông cảm tâm tình làm mẹ của ta, buông tha Minh Trân nhà ta đi!”

Vừa một giây trước nàng hùng hổ doạ người, giờ lại khóc lên thất thanh, lần nữa quỳ rạp xuống đất.

Phía sau nàng, Minh Trân gọi mẫu phi, cũng cùng quỳ xuống đất mà khóc.

Ta nhìn tất cả mọi thứ phát sinh trước mặt, trong lòng có một loại đau đớn không rõ, cùng với nỗi sợ hãi mơ hồ.

Ta nhìn về phía Tề Quý Phi.

Nàng không phát hiện ánh mắt cẩn thận của ta, ánh mắt nàng dừng ở trên người hai mẹ con đang khóc thút thít, chau mày, trong mắt có vài phần không đành lòng.

Nàng đang thương hại bọn họ.

Thân là mẫu thân, nàng cũng hiểu được nỗi đau chia lìa của mẹ con bọn họ.

Nàng thương cảm cho Lưu Chiêu Nghi phát điên lên vì con gái.

Nhưng… ta thì sao?

Chẳng lẽ không có mẹ khóc vì ta, nên ta bị đưa tới Bắc Địch hay sao?
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 5: Chương 5



5.

“Mẫu phi!” Ta ép khoé mắt của mình chảy ra nước mắt, sau đó nhẹ giọng nói với Tề Quý Phi, “Lưu Chiêu Nghi cùng với Minh Trân muội muội mẹ con tình thâm, vậy thì, có phải con sẽ bị đưa đi Bắc Địch không?

Lúc này, Tề Quý Phi mới phục hồi tin thần, quay đầu nhìn về phía ta.

Trong mắt ta phủ một tầng nước mắt, đón lấy tầm mắt của nàng, cố gắng nặn ra một nụ cười buồn bã.

Tề Quý Phi sửng sốt, theo bản năng giơ tay ra lau nước mắt trên má ta.

“Đừng sợ” nàng hạ giọng nói với ta, “Hoàng Hậu nương nương sẽ không mặc kệ Lưu Chiêu Nghi làm bậy đâu!”

Nói xong, nàng không tự nhiên mà vỗ vỗ vào mu bàn tay của ta, dường như đang trấn an ta.

Quả nhiên, sau khi nàng nói những lời này, Hoàng Hậu nương nương mở miệng nói.

“Lưu Chiêu Nghi, bổn cung thương ngươi sốt ruột vì chăm sóc ái nữ, mặc kệ cho ngươi làm loạn một trận, nhưng làm loạn thì làm loạn, việc Minh Trân phải đi Bắc Địch đã thành kết cục đã định, không có cách nào cứu vãn. được.”

“Ngươi đừng tiếp tục làm càn nữa, mang theo thập nhất công chúa trở về Tê Hà Cung của ngươi đi, chuẩn bị cẩn thận.”

“Hoàng Hậu nương nương!”

Thấy Hoàng Hậu không động dung chút nào, Lưu Chiêu Nghi luống cuống.

Nàng dùng cả chân lẫn tay, bò về phía Hoàng Hậu, muốn bắt lấy góc áo của nàng, khàn giọng mà kêu: “ Đây là ngươi muốn ép hai mẹ con chúng ta đi tìm c.h.ế.t hay sao?”

“Câm miệng!”

Hoàng Hậu nheo mắt lại.

An ma ma ngầm hiểu, tiến lên giữ lấy bả vai của Lưu Chiêu Nghi, đè nàng trên mặt đất.

“Thân là phi tần của bệ hạ, ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ của ngươi xem, có còn giống dáng vẻ của một phi tần hay không? Chẳng lẽ vì bổn cung đã khoan dung quá mức mới khiến cho ngươi làm loạn đến mức này?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“An ma ma”

“Có lão nô!”

“Đưa Lưu Chiêu Nghi và Thập Nhất Công chúa về Tê Hà Cung, trước khi đã xong việc với Bắc Địch, Lưu Chiêu Nghi không được phép rời Tê Hà Cung nửa bước!”

“Lão nô tuân mệnh!”

An ma ma nhấc Lưu Chiêu Nghi từ trên mặt đất lên.

Khắp nơi trong đại điện của Cung Quản An đều quanh quẩn tiếng khóc la không cam lòng của Lưu Chiêu Nghi, còn có tiếng Thập Nhất Công chúa gọi mẫu phi.

Trong lúc ồn ào loạn lạc, chợt nghe ngoài cửa có người kêu lên: “Truyền khẩu dụ của Thánh Thượng”

Ngay sau đó, đại thái giám bên cạnh Hoàng Đế là Dư Tuyển Hạc cầm đầu một đám tiểu thái giám, nối đuôi nhau đi vào.

Sau khi đi vào đại điện, Dư Tuyển Hạc cung kính hành lễ với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, truyền khẩu dụ của Thánh Thượng.”

Hoàng Hậu đứng dậy.

Mọi người trong điện cũng vội vàng đứng dậy.

Dư Tuyển Hạc hơi cúi người, đọc to rõ ràng: “Thánh Thượng có chỉ, vì Lưu lão quân gia tuổi tác đã cao, không đành lòng thấy cháu gái gả xa, Thập Nhất công chúa ở lại kinh thành đi, để Lục Công chúa thay thế Thập Nhất công chúa gả sang Bắc Địch.

Sau khi đọc xong khẩu dụ, Dư Tuyển Hạc kẹp mi rũ mắt mà giải thích với Hoàng Hậu: “Lão quân gia sắp 80 tuổi, sáng sớm hôm nay tiến cung cầu kiến vạn tuế gia, vạn tuế gia đã đồng ý việc này để hoàn thành tâm nguyện của lão gia tử.”

Hoàng Hậu gật đầu: “Ý của bệ hạ, bổn cung hiểu.”

Dư Tuyển Hạc cúi đầu cung kính một cái, sau đó mới mang theo một đám tiểu thái giám nối đuôi nhau rời đi.

Thánh chỉ đã hạ.

Kết cục đã định.

Minh Trân sống sót sau tai nạn, cùng với Lưu Chiêu Nghi ôm nhau khóc ầm lên.

Ầm ĩ một hồi như vậy, Hoàng Hậu cũng mệt mỏi phất tay yêu cầu chúng ta rời đi.

Trên đường trở về, Tề Quý Phi không nói gì, cho đến khi vào Cung Mộc Thần, nàng mới mở miệng: “Không phải là bổn cung không cố gắng.”

“Bệ hạ đã ban khẩu dụ, quân vô hí ngôn, việc này không còn cách nào thay đổi nữa, ngươi đành phải chuẩn bị đi Bắc Địch đi thôi!”

Ta nói, “Vâng, thưa mẫu phi!”

Ta cáo biệt Tề Quý Phi như thường lệ, bước chân không loạn mà trở lại nơi ta ở là Vi Hoa Điện.

Lê Tuyết và Hải Đường đi theo sau ta lau nước mắt: “Công chúa, chúng ta thật sự phải đi Bắc Địch sao?”

“Không,” ta trả lời bọn họ, “Ta đi một mình, các ngươi không cần đi theo.”

Hai người lại nức nở lên một tiếng, che mặt mà khóc.

Ta ngồi dựa bên cửa sổ, nhìn sân mà phát ngốc.

Kể từ lúc bắt đầu, trong lòng ta đã rõ ràng, cán cân thắng lợi không ngừng lắc lư, lợi thế thuộc về ta quá ít.

Ta đã từng nghĩ ta sẽ thua.

Chỉ là, cho dù tính đến kết quả xấu nhất, ta vẫn như cũ không thể tưởng tượng nổi….

Một mình đi đến nơi hổ lang, ta phải sống cuộc sống như thế nào đây?

Mẹ, hình như con… rất nhanh có thể tới gặp người rồi.

Ta chôn đầu trong đôi cánh tay, chớp chớp mắt, chớp đi ướt át nổi lên trong khoé mắt.

Điều duy nhất ta muốn làm lúc này là đi gặp mẹ ta lần cuối cùng.

Nhưng mà, vào đúng khoảnh khắc ta nhích người, công văn mà Bắc Địch đưa tới bị Tam Hoàng tử dùng kiếm đ.â.m thủng.

“Đại Thịnh mênh mông, mấy vạn nam nhi thiết huyết, sao có thể để kẻ hèn man di được đà lấn tới?”

Tam Hoàng tử thỉnh mệnh xuất chinh, thể đuổi đi Bắc Địch, thu hồi thành trì đã mất, khôi phục biên quan, trùng kiến Đông Kiên Thành.

Hoàng Đế nghĩ nửa ngày, sau đó hồi phục: “Chuẩn”

Vương sư xuất chinh, vừa đi đã hết một xuân thu, không phụ lời thề, đại thắng mà về.

Bá tánh hoan nghênh trên đường phố.

Mặt rồng của Hoàng Đế vui mừng, sách phong Tam Hoàng tử làm Trấn Bắc Vương, ban cho ở Trấn Bắc Vương phủ.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp lại Tam Hoàng tử một lần nữa, là hắn thừa dịp nương theo ánh trăng tới cửa.

Cẩm y ngọc phục tôn quý ngày xưa trên người hắn không còn nữa, mà đổi thành thiếu niên tướng quân với giáp trụ rất rộng.

Đứng ở ngoài cửa điện của ta, thân thẳng tắp như tùng.

Ta không hiểu sao mà kinh ngạc, quên mất mời hắn vào nhà ngồi xuống, hỏi hắn vì sao lại đến.

Hắn nói: “Lục hoàng muội, ân cứu mạng của Thôi Tài Nhân năm đó, ta báo.”

Ta nói: “Không đủ!”

Trong miệng ta thốt ra hai chữ này, vượt ra ngoài dự kiến của Tam Hoàng tử.

Hắn sửng sốt một chút, sau đó thần sắc lại khôi phục bình thường, bình tĩnh dò hỏi ta: “Lục hoàng muội muốn gì?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 6: Chương 6



6.

Tối nay, ánh trăng rất sáng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tam Hoàng tử dáng người cao thẳng, một bộ giáp trụ của tướng quân khiến cho ta đứng ở trước mặt hắn, có cảm giác vô cùng cao lớn.

Ánh trăng chiếu đến tấm lưng rắn chắc rộng lớn của hắn, chỉ là, khoảng cách gần gũi như thế, ta vẫn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn.

Trên mặt của hắn có sự ổn trọng đười mài giũa từ việc c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường, cùng với sự bình lặng bất động như núi, giống như ta đưa ra yêu cầu dù vớ vẩn thế nào, hắn đều có thể mặt không đổi sắc mà đồng ý.

Ta cẩn thận quan sát một lúc lâu sau, mới quyết định đưa ra đáp án: “Muội muốn xuất cung, muốn có một phủ công chúa của riêng mình.”

Đôi mày của Tam Hoàng Tử dính vào với nhau: “Dựa theo lệ thường, chỉ có đích công chúa xuất giá mới được ban phủ công chúa, các công chúa khác không có đãi ngộ này, các công chúa bình thường sau khi gả chồng cũng phải ở nhà chồng…”

“Tam hoàng huynh.” Ta xen lời hắn, “Ý của muội là, muội không gả chồng, nhưng muội muốn có một phủ công chúa chỉ thuộc về bản thân mình.”

Tam Hoàng tử nhẹ mắng ta: “Ý nghĩ lạ lùng!”

Ta ngẩng mặt lên, không tránh không né mà nhìn vào đôi mắt của hắn, để hắn có thể nhìn rõ sự kiên trì trong mắt ta: “Nếu cái giá của việc xuất cung là gả chồng làm vợ, vậy thì khác nào ra khỏi đầm rồng lại rơi vào hang hổ, có gì khác nhau đâu. Muội đã quyết tâm muốn đấu tranh, cớ sao không đấu tranh một lần cho xong?”

“Tam Hoàng huynh, nếu huynh trợ giúp muội được như ước nguyện, chuyện cũ năm xưa toàn bộ xoá bỏ, được không?”

Giọng nói của ta không được coi là ôn hoà, thậm chí có vài phần hùng hổ doạ người, đập nồi dìm thuyền.

Cặp mày của Tam Hoàng tử nhíu đến càng sâu.

Im lặng một lát, giọng nói của hắn trở nên rầu rĩ: “Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn đã.”

Nói thế này cũng coi như là đã đồng ý rồi.

Khuôn mặt ta giãn ra mà cười, chắp tay thi lễ với hắn: “Đa tạ Tam Hoàng huynh.”

Đêm nay, ta và Tam Hoàng tử đã đạt thành đồng minh.

Ngày hôm sau, ở kinh thành đã xảy ra một chuyện rất lớn.

Hơn một năm trước, Bắc Địch công phá Đông Kiên Thành, tất cả tướng lãnh thủ thành đều c.h.ế.t trận.

Lúc ấy, chiến hoả ở biên quan tung bay, Bắc Địch lòng muông dạ thú, biên giới lung lay sắp đổ, bá tánh nước sôi lửa bỏng.

Triều đình từ trên xuống dưới đều vội vàng đối phó với việc giải quyết mối nguy ở Đông Kiên Thành, không rảnh để lo đến những cái khác.

Mà nay, Đông Kiên Thành đã được trùng kiến, Bắc Địch bị Tam Hoàng tử cầm quân đuổi đi ngàn dặm, từ trên xuống dưới dân tâm đều phấn chấn.

Thiệu thị nhất tộc của các tướng lĩnh thủ thành cũ, lão thái quân cùng với không nhiều phụ nữ và trẻ em trong nhà, từ già lẫn trẻ đều quỳ gối trước cửa cung.

Lão thái quân cầm đầu, kêu oan với thiên tử.

Bọn họ công bố, cả nhà Thiệu thị trấn thủ biên quan mấy chục năm trời, đã giao chiến với Bắc Địch không ít hơn trăm lần, không có lý do gì mà chỉ một đêm đã bị Bắc Địch công phá tường thành, đàn ông con trai của cả tộc đều c.h.ế.t trận.

“Trong đó nhất định có gì đó ám muội, cầu xin Thánh Thượng tra rõ, để an ủi vong linh những người đã c.h.ế.t trận của Thiệu thị nhất tộc.”

Nam định của Thiệu thị, từ các lão tướng kinh qua chiến trường, cho tới những thiếu niên vừa mới vào nghề, tất cả đều c.h.ế.t trận ở Đông Kiên Thành, chỉ có những phụ nữ và trẻ em còn sống ở trong kinh thành là còn sống.

Những người này đang quỳ gối ở ngoài Trường Trực Môn suốt ba canh giờ.

Người dân vây xem bị binh lính đuổi đi.

Quan viên lui tới, có người có giao tình với Thiệu thị, không ít người đã tiến lên khuyên giải an ủi.

Đáng tiếc là, lão thái quân không nghe lời khuyên, kiên trì muốn thiên tử đồng ý với thỉnh cầu của bọn họ.

Nhưng mà, cái gọi là oan tình, cũng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào.

Kêu oan không có bằng chứng, điều này không khác gì bức vua thoái vị.

Đứng ở phía trên tường thành và Trường Trực Môn, nhìn Thiệu thị nhất tộc kêu oan không chỉ có một mình ta.

Mùa xuân vẫn còn se se lạnh.

Một người đóng lại áo khoác lông xù, ngay cả đầu cũng chưa lộ ra, đôi mắt nhìn chằm chằm “náo nhiệt” phía dưới tường thành.

Cách xa, nàng lại không lộ đầu, ta không nhìn rõ nàng là ai.

Chỉ là, ta nghe thấy rõ ràng, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi tì nữ bên cạnh: “Thứ nữ kia nói sao?”

Tì nữ trả lời: “Đại công tử truyền tin đến nói, vẫn chưa cạy được miệng của nữ nhân kia.”

“Đồ vô dụng!” Nữ nhân hung tợn mắng: “Lão thất phu Lương Thu Sảng kia thật là vô dụng, một thứ nữ hèn mọn thôi mà còn không xử lý được.”

Nha hoàn đang muốn đáp lời, phát hiện ta từ phía xa, vội hạ giọng nhắc nhở: “Nương nương, có người tới.”

Nữ nhân im lặng, nghiêng người nhìn về phía ta.

Là Tiêu Tần.

Ta từ xa cúi xuống hành lễ với nàng.

Nàng gật đầu một cái, chầm chậm đi tới trước mặt ta, sau khi nói mấy câu với ta thì mang theo tì nữ rời đi.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 7: Chương 7



7.

Mẹ của Tiêu Tần tiến cung thăm nàng, ta cố ý đi dạo xung quanh cung điện của nàng một vòng, đã nghe được một ít tin tức ngoài dự kiến.

Binh Bộ viên ngoại lang Lương Thu Sảng đại nhân trong nhà có một thứ nữ, tên là Lương Xuân Yên.

Nữ tử này hiện giờ đang bị nhốt trong nhà lao bí mật của Lương gia chịu hình.

Phụ thân của Tiêu tần, chính là Binh Bộ Thượng Thư, bọn họ kết bè muốn cạy miệng của Lương Xuân Yên để lấy ra bí mật nào đó.

Còn bí mật là gì? Bọn họ không nói, chỉ là biết rõ ràng trong lòng, ta không nghe được.

Lão Thái Quân và phụ nữ trẻ em của Thiệu Thị vẫn quỳ suốt một đêm ở Trường Trực Môn.

Hoàng đế chưa từng có bất kỳ thái độ nào, mặc kệ bọn họ quỳ, điều này khiến cho rất nhiều đại thần muốn hoà giải từ bên trong chùn bước.

Thật ra, nếu truy cứu cẩn thận, đại tướng thủ thành đánh mất thành trì là trọng tội.

Có lẽ là vì thấy cả nhà Thiệu thị đều c.h.ế.t trận, cho tới giờ, Hoàng Đế vẫn luôn mắt nhắm mắt mở mà không truy trách việc này.

Theo lý, cả nhà Thiệu thị lẽ ra phải mang ơn đội nghĩa, đóng cửa lại, từ giờ đóng cửa cẩn thận khiêm tốn mà sống mới đúng.

Nhưng mà Thiệu lão thái quân “không biết điều” mà lấy tính mạng cả nhà già trẻ lớn bé để đặt cược với vận mệnh.

Các triều hần mơ hồ thấy rõ sự bất mãn của Hoàng Đế, chỉ dám nhìn từ xa, không dám dễ dàng liên đới tới chuyện này.

Vì thế khi ta đứng trước mặt lão thái quân, lão nhân già yếu nâng lên đôi mắt già nua nhìn ta, có chút kinh ngạc.

Ta quá trẻ.

Nàng không nhận ra ta.

Là con dâu cả bên cạnh nàng nói cho nàng: “Mẫu thân, vị này là Lục Công Chúa.”

“Lục Công Chúa…” Lão thái quân đánh giá ta, hỏi: “Năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”

Ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, trả lời: “Hết mùa hè này là mười bảy rồi.”

“Còn trẻ lắm!” Ánh mắt của lão thái quân rất hiền từ, nàng hoài niệm nói, “Tuổi này không chênh lệch lắm so với cháu trai của ta, năm ngoái khi hắn c.h.ế.t cũng vừa mười bảy.”

Lời này không khỏi khiến cho ta nhớ tới mẹ.

Mẹ đi rồi, ta cũng luôn nhớ tới nàng, mỗi khi rảnh rỗi đều nhớ.

“Đứa trẻ ngoan.” Lão thái quân kéo tay của ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ, dặn dò ta, “Ngài còn nhỏ, không biết chuyện sâu cạn ra sao, đi xa nơi này một chút, đừng tới đây nữa.”

Ta ngược lại nắm lấy tay nàng, lắc đầu nói: “Nếu tới rồi, không nghĩ rời đi nữa.”

Buông tay của lão thái quân ra, ta đứng lên, nhìn những người phụ nữ và trẻ em Thiệu thị ở trước mặt đã quỳ một đêm, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, lại vẫn cứ đau khổ mà chống đỡ.

Bọn họ dựa theo trình tự lớn bé, trưởng bối quỳ đắng trước, phía sau là trẻ nhỏ, nhỏ nhất thậm chí còn ở trong tã lót của mẫu thân.

Ta cởi áo khoác trên người, đắp lên người đứa trẻ mới sinh kia.

Mẹ của đứa bé cười với ta, thấp giọng nói cảm ơn ta, không có trả lại mà dùng áo khoác quấn chặt đứa nhỏ đã bị lạnh đến phát run.

Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống phía sau lão thái quân, cùng với các vị phu nhân tướng quân, hướng về phía cung thành, cung kính dập đầu: “Thiệu thị nhất tộc trấn thủ biên quan mấy chục năm, nay chiến bại mà chết, tuy hãy còn vinh, nhưng cầu xin phụ hoàng nghĩ đến công lao ngày xưa, nghe các goá phụ Thiệu thị trình bày nỗi oan tình.”

“Cầu phụ hoàng khai ân!”

Ta chẳng qua chỉ là một công chúa bé nhỏ không đáng kể gì, cũng không thể vì những phụ nữ và trẻ em của Thiệu thị cầu được Đế vương tiếp kiến.

Nhưng mà sau khi ta gia nhập, lại giống như là đã phá ra một kẽ hở ở trên túi, mở ra khốn cảnh không ai chi viện của những phụ nữ và trẻ em Thiệu thị.

Từ một góc độ nào đó mà nói, ta cũng có được một tác dụng nào đó.

Còn lại, chính là chờ đợi thật lâu, chờ đợi đến quyết định cuối cùng của Đế vương.

Đầu xuân gió lạnh thổi lên mặt, dịu dàng mà róc đi xương cốt của mỗi người.

Quỳ đã lâu, không chỉ có đầu gối mất đi tri giác, da thịt hở ra bên ngoài cũng bị gió thổi đến tê cóng.

“Lão thái quân, có một việc hơi mạo muội một chút, muốn hỏi thăm ngài.”

“Lục công chúa, xin hỏi!”

“Không biết lão thái quân có biết thứ nữ Lương Xuân Yên của Binh Bộ Viên ngoại lang Lương Thu Sảng đại nhân không?”

Ta vừa hỏi, lão thái quân chưa có phản ứng gì, mà một vị phu nhân đang quỳ cạnh ta nhìn về phía ta.

Lão thái quân quỳ gối phía trước, không nhìn thấy động tĩnh phía sau, nhưng đại phu nhân lại thấy phản ứng của vị phu nhân kia, lên tiếng hỏi: “Đệ muội, chẳng lẽ là nhận ra cô nương mà Lục Công Chúa nhắc tới ư?”

Phu nhân kia do dự một lúc lâu, dáng vẻ không muốn nói đến chuyện đó.

Lão thái quân lên tiếng: “Lão nhị gia, Lục Công Chúa hỏi chuyện, không cần phải giấu giếm, biết gì nói hết đi!”

“Vâng…”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nhận được mệnh lệnh của lão thái quân, lúc này nhị phu nhân mới ấp a ấp úng nói, “Lúc trước, Hoài An từng nhắc tới với con, nó nói là nó coi trọng cô nương nhà người ta, muốn cuối về làm phu nhân, nó… Nó đúng là coi trọng thứ nữ Lương gia, Lương Xuân Yên.”

“Có chuyện này ư?” Đại phu nhân kinh ngạc nói: “Sao chưa bao giờ nghe muội nhắc tới? Thằng nhỏ Hoài An này cũng đến tuổi cưới vợ rồi, vì sao muội không nói cho ta biết?”

“Bởi vì, bởi vì…” Nhị phu nhân ngập ngừng nửa ngày mới lau nước mắt, ấm ức nói, “Thứ nữ làm sao xứng được với Hoài An nhà ta? Muội không đồng ý việc hôn nhân này, buộc Hoài An phải cắt đứt liên hệ với nàng.”

“Việc này…” Đại phu nhân không ngờ còn có chuyện này, nhất thời cứng lưỡi không nói được.

Thiệu Hoài An c.h.ế.t rồi.

Lại nói về hôn sự của hắn đã dư thừa.

Lão thái quân hỏi ta: “Lục công chúa, vì sao ngài lại bỗng nhiên nhắc tới vị cô nương Lương gia này?”

Ta đang định trả lời, thì bên trong cánh của của Trường Trực Môn, một đám thái giám nối đuôi nhau mà ra, dẫn đầu là đại thái giám Dư Tuyển Hạc.

“Bệ hạ có lệnh, tuyên lão thái quân yết kiến.”

Cuộc nói chuyện ngừng lại.

Mọi người đều cảm thấy lo lắng.

Lão thái quân dập đầu: “Thần phụ lĩnh mệnh.”

Dưới sự nâng đỡ của hai vị thái giám, nàng khó khăn đứng dậy.

Dư Tuyển Hạc đến trước mặt ta: “Lục Công Chúa, bệ hạ mệnh ngài cùng vào với lão thái quân.”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 8: Chương 8



8.

Hoàng Đế ở Ngự Thư phòng triệu kiến lão thái quân.

Ta bị yêu cầu quỳ gối ở bên ngoài Ngự Thư Phòng để chờ hắn gọi đến.

Ta ngoan ngoãn quỳ, nghe rõ ràng bọn họ nói chuyện bên trong.

Lão thái quân kêu oan cho 25 tướng lĩnh của Thiệu Thị c.h.ế.t trận, công bố nếu không có âm mưu gì đằng sau, Bắc Địch tuyệt đối không thể nào một đêm công phá Đông Kiên Thành.

Hoàng Đế bảo nàng lấy ra chứng cứ.

Nàng không có bằng chứng.

Lời nói của nàng chỉ là vì hiểu biết và niềm tin đối với huynh đệ nhà mình.

Hoàng Đế không cãi cọ với nàng, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra lời nói khiến người ta run sợ trong lòng.

Hắn nói: “Vu khống, sao ngươi dám cầm đầu mọi người để bức vua thoái vị?”

Lão thái quân sợ hãi không thôi: “Bệ hạ bớt giận, thần phụ tuyệt đối không có ý bức vua thoái vị.”

Hoàng Đế không biết phải phản ứng ra sao, trong Ngự Thư Phòng bỗng vang lên tiếng của Tam Hoàng Tử.

Hắn nói: “Lão Thái Quân, thật sự không dám giấu giếm, trước khi xuất chinh, phụ hoàng cũng đã từng hạ mật chiếu để ta âm thầm điều tra chân tướng mà hai mươi lăm tướng lãnh của Thiệu Thị c.h.ế.t trận.”

“Trước mắt xem ra Đông Kiên Thành đại bại là do người Bắc Địch mới nghiên cứu chế tạo ra khí giới công thành, cho dù là lực phá hoại hay là lực sát thương đều vô cùng kinh người, khiến cho người Đại Thịnh trở tay không kịp”

Tam Hoàng tử kỹ càng tỉ mỉ nói về cuộc giao chiến giữa hắn và Bắc Địch, dưới tình huống biết rõ đối phương có vũ khí công thành, những trận đánh đó gian nan đến mức nào, ý là để cho lão thái quân biến được, lần này binh khí mà Bắc Địch sử dụng lợi hại hơn rất nhiều so với hiểu biết trong quá khứ.

Hoàng Đế triệu kiến lão thái quân đã coi như cho nàng mặt mũi.

Lão thái quân muốn tranh thủ điều tra chân tướng, Tam Hoàng tử cũng nói có sách mách có chứng mà giải thích cho nàng.

Nếu muốn tiếp tục theo đuổi thì cần phải có chứng cứ thực tế rõ ràng.

Lão thái quân không có chứng cứ, chắc chắn phải thất bại mà về.

Lão thái quân ra khỏi Ngự Thư phòng, lưng còng xuống, nhìn càng già nua.

Khi nàng đi đến bên cạnh ta, thấy ta còn quỳ, đau lòng mà xoa đầu ta, nàng gỡ chiếc nhẫn bạn chỉ màu lục bảo trên ngón tay cái, để vào trong tay ta, nói với ta: “Lão thân đã hồ đồ, liên luỵ đến Lục Công Chúa, xin công chúa thu phần lễ mọn này, coi như muốn thể hiện lòng cảm kích của lão thân đối với Lục Công Chúa.”

Ta trận trọng nhận lấy, cười với nàng, bò dậy từ trên mặt đất, dưới ánh mắt nhìn theo của lão thái quân, đi theo Dư Tuyển Hạc vào Ngự Thư Phòng.

Ta rất ít khi nhìn thấy phụ hoàng của ta.

Đối với hắn chỉ có ấn tượng, một lần là quan tài của mẹ trong Thừa Trạch Điện, nửa đêm hắn tiến đến, cũng không tế bái, mà chỉ đứng ở cạnh quan tài của mẹ thời gian hai nén hương, ngay cả một giọt nước mắt cũng không chảy vì mẹ.

Một lần khác là khi Dư Tuyển Hạc mang khẩu dụ đến, nói Hoàng Đế có lệnh, để Lục Công chúa thay thế Thập Nhất công chúa đi Bắc Địch.

Chỉ có hai lần này là ấn tượng khắc sâu, còn lại không còn nữa.

Tiến vào Ngự Thư Phòng, ta thuần thục mà quỳ xuống, dập đầu xuống sàn nhà.

Trong tầm mắt xuất hiện hai đôi chân, một đôi ngũ trảo kim long, là của phụ hoàng mà ta rất ít gặp mặt. Một đôi khác đã sớm quen mắt, là của Tam hoàng tử.

Ngũ Trảo Kim Long đứng ở trước mặt ta, âm thanh từ trên đỉnh đầu bay xuống dưới.

“Trẫm không ngờ, dám quỳ gối cùng với gia quyến Thiệu thị, là ngươi.”

Cái gọi là thiên tử, đại để như thế đi.

Kể từ trong giọng nói đã rất khó phán đoán hắn có tâm tình gì khi nói ra những lời này với ta.

Thánh tâm khó dò.

Ta quỳ phục trên mặt đất, biết nghe lời phải nói: “Nhi thần biết sai.”

Hoàng đế dường như nhìn chằm chằm ta trong chốc lát, không biết nghĩ gì, đến khi mở miệng, ngữ khí tràn ngập sự ghét bỏ.

Hắn nói: Nếu ngươi thích quỳ như thế, vậy thì đi quỳ ở cửa nhỏ phía sau đi.”

Từ khi tiến tới Ngự Thư Phòng đến khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, ngay cả dáng vẻ Hoàng Đế như thế nào cũng chưa nhìn, chỉ nhìn thấy chân của hắn.

Nói ta là nữ nhi mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, chỉ sợ là quá đúng đi!

Ở một nơi như cửa nhỏ phía sau này, cũng là như vậy.

Thái giám và tì nữ trong cung thường hay đi qua nơi này nhất.

Con đường bên này rất hẹp.

Ta quỳ trên đường, bọn họ đi qua người ta đều phải vô cùng cẩn thận, nếu không, sẽ dẫm một chân lên người ta.

Ngay cả cung tì phậm sai lầm cũng chưa từng bị phạt quỳ ở đây.

Ta cũng coi như là nhận được một nỗi nhục độc nhất.

Nếu không phải Tề Quý Phi sai Thanh Phù mang áo khoác khoác lên người ta, khiến cho không ít người có tâm nhớ lại ta được nuôi ở Cung Mộc Thần, không biết ta có bị người ta chà đạp dưới chân hay không.

Ta quỳ từ buổi trưa đến khi mặt trời lặn sau núi phía tây, bụng đã kêu lục đục, thì trước mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc.

Ta ngẩng đầu lên sau mũ choàng.

Sau khi trở lại kinh thành, Tam Hoàng tử không thường xuyên mặc giáp trụ nữa.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hắn lại đổi về một thân hoa bào cẩm y vô cùng quý giá, nhìn thiếu một chút lạnh lẽo sát phạt, lại thêm một phần tôn quý xa cách.

Giống y như ngày xưa.

Chỉ là, hắn như vậy, lại đột nhiên xoay người, ngồi xổm xuống, hướng về phía ta đang quỳ lộ ra một tấm lưng rộng lớn.

Hắn nói: “Đi lên, ta cõng muội trở về.”

Ta hiếm khi khiếp sợ.

Trong mười bảy năm cuộc đời ngắn ngủi, đây là lần đầu tiên, bởi vì cảm thấy ngoài ý muốn, đầu óc thật khó có thể hiểu nổi.

“Tam Hoàng huynh, đây là… ý gì?”

Tam Hoàng tử không rõ ta nghi ngờ điều gì, hắn coi như đương nhiên mà nói: “Người trong cung quen dẫm thấp phủng cao, ta cõng muội về Vi Hoa Điện để bọn hắn mở to đôi mắt, tỉnh táo đầu óc.”

Điều hắn nói, ta có thể hiểu được.

Hắn là Trấn Bắc Vương thân có quân công.

Một người mà hắn cõng trên lưng tôn quý của hắn, làm gì có ai dám bắt nạt?

Hắn đang chống lưng cho ta.

Nhưng mà, vì sao hắn lại tự nguyện làm điều đó?

Ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi cũng không rõ, đơn giản mà chiếm lợi ích này, bò lên lưng của hắn.

Dọc theo đường đi, thật sự có không ít ánh mắt hận không thể quay đi chỗ khác, tránh đi rình coi.

Bọn họ khe khẽ nói nhỏ, đều rơi vào tai ta.

Ta nghe xong vài câu qua loa, không có hứng thú, tập chung toàn bộ lực chú ý lên người Tam Hoàng tử.

“Còn chưa chúc mừng Tam Hoàng huynh được sách phong làm Trấn Bắc Vương đâu, nghe nói vài ngày nữa huynh dọn đến phủ đệ mới, đến lúc đó có đưa muội một phần thiệp mời không?”

Ta chỉ là thử hỏi, không ngờ Tam Hoàng tử đáp: “Tất nhiên sẽ có phần của muội.”

Ta ngừng lại.

Bởi vì đang nằm trên lưng hắn, cho dù biến hoá nhỏ thế nào thì cũng bị hắn ngay lập tức phát hiện ra.

Hắn hỏi ta: “Sao thế?”

Thân là một Công chúa không được sủng ái, ta vẫn luôn rất khó tìm được lý do để xuất cung.

Hiện giờ có sẵn một cơ hội đang bày trước mặt ta.

Trái tim ta bí mật đập nhanh, suy nghĩ sớm đã bay xa.

Ta kiềm chế kích động, cảm ơn nói: “Đa tạ Tam hoàng huynh.”

Cuối cùng, lại lo lắng dặn dò: “Ngàn vạn lần không được quên, đưa cho muội một phần thiếp mời đấy.”

Có lẽ là dáng vẻ ta cố ý nhấn mạnh yêu cầu có vẻ buồn cười, Tam Hoàng huynh ở bên môi lộ ra một nụ cười, hắn nói: “Được rồi, không quên được đâu!”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 9: Chương 9



Nội dung chương 9 bị trùng lặp với chương 10, mong độc giả thông cảm!
 
Back
Top Bottom