Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cung Điện Cửu Trùng - Hạo Nguyệt Cẩu Cẩu

Cung Điện Cửu Trùng - Hạo Nguyệt Cẩu Cẩu
Chương 5



Mở mắt ra, ta thấy một màu đỏ rực, bên tai là tiếng trống chiêng ồn ào.

Ta đang ngồi trong một chiếc kiệu hoa.

Chỉ có điều, ẩn dưới lớp phượng quan và áo cưới đỏ rực kia, không phải là tình yêu dịu dàng, mà là một thanh kiếm mềm tẩm độc.

Nhấc nhẹ rèm kiệu lên, ta thấy Tiêu Hoán cải trang đi theo phía sau.

Hắn nắm chặt con dao, m.á.u từ băng vết thương thấm dần ra, ẩn mình trong cỏ xanh đất vàng.

Ta lén ném xuống một mẩu giấy: "Sau khi thành công, không cần chờ ta, nhanh chóng đi tìm Lý Thái úy, Lý Vi Nguyệt sẽ thuyết phục phụ thân nàng giúp ngươi."

Hắn nói: "Không."

Hắn quay lại, cứng đầu nhìn ta: "Ta sẽ không để ngươi một mình."

Đây là chu kỳ thứ tư của ta.

Một ranh giới.

Trước lần thứ tư, những lần đó ta đều nhanh chóng mất mạng.

Ta coi tất cả như một trò chơi có thể lặp lại.

Nhẹ nhàng, vui vẻ, không chút lo lắng.

Vì thế, cứ thử rồi lại ch.ết.

Nhưng chính vì ch.ết quá nhanh, nên ta chỉ thấy được sự chân thành và thề non hẹn biển của Tiêu Hoán dành cho ta.

Nghĩ lại, lúc ta bị Tiêu Hoán làm cảm động, chính là lúc ta bắt đầu có cảm giác thuộc về thế giới trong sách.

Cũng là lúc bắt đầu con đường chia lìa không hồi kết.

Lúc này, Tiêu Hoán đã âm thầm khuấy động triều đình, với sự giúp đỡ của ta, loại bỏ từng đối thủ cạnh tranh.

Cuối cùng, chỉ còn lại Nhị hoàng tử, kẻ nắm quyền lớn nhưng lại ham mê nữ sắc, muốn cưới ta làm th.iếp.

Ta và Tiêu Hoán bàn bạc, trong ngày này hắn sẽ mang binh lính trà trộn vào đội ngũ đón dâu, tìm chứng cứ về âm mưu phản loạn của Nhị hoàng tử. Còn ta sẽ tìm cơ hội đ.â.m ch.ết Nhị hoàng tử.

Kiệu hoa hạ xuống, ta ngắm nhìn móng tay được tẩm độc của mình, định nhân lúc Nhị hoàng tử đỡ ta xuống kiệu sẽ cào rách lòng bàn tay hắn.

Nhưng ta lại thấy một bàn tay thon dài thò qua rèm kiệu.

Không phải tay của Nhị hoàng tử.

Ta hơi ngạc nhiên, nhìn lên thì thấy cằm gầy và khóe môi đỏ của người đến.

Chúc Khanh Bạch mỉm cười chào: "Biểu ca hôm nay mệt mỏi, ta đến đón ngươi."

"Ngươi có vẻ không vui, phải chăng định bỏ trốn?"

Mọi người cười ồ lên.

Diễn biến này nằm ngoài tầm kiểm soát, đầu ta trở nên rối bời, cười gượng: "Không trốn! Không trốn!"

Ta đoán không sai, Nhị hoàng tử quả thực đã đề phòng ta từ trước. Trong lễ bái đường, ta chưa kịp rút kiếm mềm ra thì đã bị hắn bóp cổ.

Nhị hoàng tử, với khuôn mặt đỏ vì rượu, ghé sát vào ta: "Có người nói, Lâm Thiển sẽ làm bất cứ điều gì vì Tiêu Hoán -- nếu không tận mắt chứng kiến, ta thực không tin."

Dao giấu trong tranh.

Sau một tiếng huýt dài, ánh sáng lạnh của kiếm chiếu sáng nửa gian vương phủ, không khí bắt đầu sôi sục.

Nhị hoàng tử tiện tay rút một con d.a.o và c.ắ.t c.ổ ta, đồng thời ta cũng dùng móng tay tẩm độc cào nát mặt hắn.

Khi ngã ngửa ra, ta nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Chúc Khanh Bạch và khuôn mặt méo mó đau đớn của Nhị hoàng tử.

Tiêu Hoán chạy về phía ta.

Các khách mời hoặc kinh hãi hoặc nghiêm trang, tất cả đều trở thành phông nền.

Hắn nói: "Đừng ch.ết.

"Đi tìm Lý Vi Nguyệt."

Nơi này quá nguy hiểm, nếu hắn ch.ết, ta lại thất bại, ta ôm cổ đầy máu, ý thức mờ dần.

"Không."

Ngày hôm đó, m.á.u me lan tràn, xác ch.ết ngổn ngang khắp nơi, vàng mã trắng tung bay trong khói lửa chiến tranh.

Tiêu Hoán bước qua chiến trường đầy binh khí, xuyên qua cơn gió lạnh thét gào, quỳ bên cạnh ta.

Cúi xuống hôn ta.

Nước mắt thiếu niên rơi trên mặt, như muốn đông lại thành hoa băng, trời lạnh lẽo vô cùng, m.á.u lại nóng như lửa.

Ta mở to mắt, thế giới trong khoảnh khắc tuyệt vọng biến mất.

Hắn ôm chặt lấy ta, lần đầu tiên ta cảm nhận được.

Trời cao mây nhạt, tâm hồn thiếu niên cao hơn trời; nước sâu chảy xiết, tình yêu thiếu niên sâu hơn biển.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Giữa cõi hồng trần này, mọi thứ dường như hồi sinh trong mắt hắn.

"Lần thứ tư, nhiệm vụ hoàn thành , m.á.u vấy lễ đường, thế giới pha lê, tuyết trắng và hoa mai đỏ."



Xe ngựa xóc nảy khiến ta tỉnh giấc.

Vừa tỉnh dậy, ta vẫn còn bồi hồi, vội vã tự tát hai cái để bình tĩnh lại.

Phía trước vang lên tiếng cãi cọ ồn ào.

"Sao lại không cho ta leo lên đình?"

"Này, lão già kia, đây là nơi hoàng thượng và Lâm Thượng Thư từng tạm nghỉ trong lúc gian nan, bây giờ đã được xếp vào danh thắng, đâu phải chỗ để ngươi say rượu quậy phá."

"Thượng thư gì chứ? Các ngươi nhớ tình nghĩa này, chẳng lẽ không biết 'qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, hoàng thượng ban cho nàng một danh hiệu nực cười 'Thanh Đô Sơn Thủy Lang', ta thấy cái đình này nên sớm dỡ bỏ thì hơn."

Ta vịn vào xe ngựa xuống.

Viên quan trực ban mặt tái mét, định sai người cưỡng chế mang lão già đi, ta liền phất tay ngăn lại.

Lão già đeo trên lưng một chiếc đàn nhị hồ, ngồi xếp bằng trên đất, khoanh tay liếc ta.

Ta bình thản nói: "Lão bá muốn lên thì cứ lên đi."

Đình này quả thực là nơi ta và Tiêu Hoán từng trú ngụ.

Lúc đầu, Tiêu Hoán không có thế lực gì, trong giai đoạn đầu của cuộc tranh giành ngôi báu, hắn từng bị người truy đuổi khắp nơi.
 
Cung Điện Cửu Trùng - Hạo Nguyệt Cẩu Cẩu
Chương 6



Để tránh bị lùng sục và truy sát, ta và Tiêu Hoán chạy ngàn dặm, đến tạm lánh ở Lạc Thành.

Bằng cách...

Bằng cách hát rong kiếm sống.

Ta cài một bông hoa trắng, kéo đàn nhị hồ, đóng vai một thiếu nữ lương thiện bán nghệ chôn đệ đệ.

Tiêu Hoán nằm dưới tấm vải trắng, giả làm xác ch.ết để dưỡng thương.

Các tỷ muội ở Hồng Tụ Chiêu đều xuống cổ vũ cho ta.

Quan binh qua lại trước mặt ta, lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nhưng họ không thể ngờ rằng, một người là tiểu thư quý tộc ở kinh thành, một người là hoàng tử, họ vì sinh tồn lại sẵn lòng bất chấp làm mọi thứ để cắt đuôi bọn chúng.

Lão già leo lên đình, thở ra mùi rượu, ý thức có chút mơ hồ, chỉ nheo mắt nhìn ta: "Cô gái, ta thấy cô thanh nhã như hoa cúc, có phong thái của Lâm Thượng Thư."

Hắn không khách khí yêu cầu: "Hãy đàn cho ta một khúc."

Đây gần như là sự xúc phạm đối với một quan chức triều đình, thậm chí có người đã rút kiếm ra.

Lúc này, phía đông trời đã tối đen, mặt trời sắp lặn, phía tây rực rỡ ánh hoàng hôn, phía bắc nước dâng trào, sóng tuyết vỗ bờ.

Phía nam cỏ xanh rì chỉ có một con đường lát đá xanh, là đường ta đến.

Ta trầm ngâm một lúc, vịn vào đàn nhị hồ, từ từ ngồi xuống, đưa tay về phía lão: "Xin mời tiên sinh chỉ giáo."

Lão sờ cằm, trầm ngâm một lúc: "Vậy thì, khúc 'Tiễn Hành' đi."

Ta thấy lão rất biết thời thế, vì ta chỉ biết kéo mỗi khúc nhạc đó.

Khúc nhạc này tất nhiên ta chép lại từ hiện đại, rồi đổi tên.

Kéo xong, lão già dường như nhận ra ta, liền cười: " Ta tưởng rằng những quan lại quý tộc sẽ luôn cố gắng che giấu những trải nghiệm như thế này.”

Ta thản nhiên nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, câu chuyện đẹp hay xấu cũng chỉ là một ý niệm."

"Không thấy thấp hèn sao?"

"Vốn dĩ không thấp hèn thì sao phải cảm thấy thấp hèn?"

Câu nói này khiến ta nhớ lại mình từng là người kế thừa chủ nghĩa xã hội, liền chạm vào mũi: "Không giấu gì ông, trong mắt ta, thiên hạ chẳng phân biệt sang hèn."

"Như ta, kẻ xuất thân nông nô?"

Ánh mắt ta hạ xuống, nhìn thấy những vết chai mỏng trên các khớp ngón tay của lão, rõ ràng đó là một đôi tay cầm bút.

Ta không nhịn được cười, chỉ coi đây là một văn nhân gần đó đến tìm hiểu, không vạch trần: “Đương nhiên."

Lão già trầm ngâm một lúc, đúng lúc ta nghĩ lão sẽ nói ra điều gì đó cao siêu.

Thì đột nhiên lão trợn mắt, người ngã xuống, ta nhanh tay đỡ lấy đầu lão, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Thấy lão đã say không còn biết gì, ta đứng dậy dặn dò mọi người, sắp xếp cho lão nghỉ ngơi.

Đứng trên đình ngước nhìn trời đất, bầu trời bị chia cắt thành hai nửa sáng tối, những đám mây đỏ tím rực rỡ kéo ngang qua, bên dưới là sóng nước mênh mông, xa xa là núi non trùng điệp.

Ta nghĩ, qua nơi này, có lẽ thực sự không còn tin tức gì từ bồ câu gửi đến nữa.

Trời đất mênh mông, góc bể chân trời, tri kỷ dần trở nên thưa thớt.

Ta đang hiếm hoi ngắm cảnh, thì từ xa lại vang lên một trận náo động nhỏ.

Lão già bị mấy người khiêng đi nhưng vẫn không yên, luôn muốn trở mình, miệng còn lẩm bẩm.

Người khiêng lão vỗ vỗ mặt lão, lớn tiếng: "Cái đình này thật sự không phải là Hàm Đào, cũng chẳng phải là Trạc Anh, nó gọi là Độ Hà!"

Một tia sét đánh thẳng vào đầu ta.

Đầu óc ta bỗng trở nên trống rỗng, lạnh lẽo vô biên từ chân dâng lên não.

Mọi người đều biết rằng, một cái đình nhỏ chẳng mấy ai để ý thì sẽ không có tên, cho đến khi có ai đó đặt tên cho nó.

Và ta đã đặt cho nó những cái tên khác nhau ở các giai đoạn khác nhau.

Nhưng những cái tên đó lẽ ra phải biến mất cùng với sự khởi động lại của thời gian. Chúng không nên xuất hiện từ miệng của một người bình thường.

Tại sao lại như vậy?

Lúc này, từ xa bụi bốc lên, tiếng vó ngựa vang lên rõ mồn một.

Tim ta đột nhiên đau nhói.

Một sứ giả mặc đồ tang phóng ngựa đến, ngã nhào trước mặt ta.

Hắn phát ra tiếng khóc bi ai: "Thiên tử, băng hà rồi!"

Nam chính? Tiêu Hoán? Đã băng hà?

Ta vô thức đưa tay che miệng ho một cái.

Trước mắt bỗng phủ một lớp màu đỏ thẫm, giữa tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, ta ngã xuống.

Khi tỉnh lại, ta đã ngồi trên lưng ngựa trở về.

Cứ tưởng rằng ta sẽ đau buồn, khóc than cho nam chính đã qua đời, nhưng những lần luân hồi lâu dài đã để lại dấu ấn sâu sắc trong linh hồn ta.

Ta gần như lạnh lùng suy nghĩ:

Thứ nhất, tại sao lại như vậy?

Kết thúc trong sách là nam chính và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau, chứ không phải nam chính ch.ết đột ngột. Ai đã dẫn dắt mọi chuyện đến đây? Và họ đã chuẩn bị bao lâu rồi?

Là ở kiếp này sao? Hay là kẻ đó có ký ức từ những kiếp trước?

Thứ hai, tiếp theo ta sẽ như thế nào?

Trong tất cả các lần luân hồi trước, ta đều ch.ết trước Tiêu Hoán, cái ch.ết của ta là điều kiện đủ để bắt đầu chu kỳ mới.

Nhưng ta không rõ, bây giờ nam chính trong sách đã ch.ết, liệu ta, kẻ xuyên không vào sách, có bị ảnh hưởng hay không.

Liệu ta có cần trải qua một lần nữa hay không.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lưng ngựa xóc nảy.

Đầu óc ta rối bời, suy nghĩ mãi cũng không có câu trả lời.
 
Cung Điện Cửu Trùng - Hạo Nguyệt Cẩu Cẩu
Chương 7



Chợt nhận ra cổ họng khô khốc đáng sợ, ta chọc chọc người cưỡi ngựa phía sau.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

Một giọng nói hơi khàn vang lên ngay trên đầu ta: "Ba ngày rồi."

Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chúc Khanh Bạch khoác một chiếc áo choàng màu nhạt, trên cằm lún phún râu xanh, dưới mắt mang vẻ mệt mỏi.

Ta nghi ngờ hỏi: "Hiện giờ triều đình hẳn là loạn lắm đúng không?"

Quan hệ giữa ta và Chúc Khanh Bạch chỉ có thể nói là bình thường, theo lý thì hắn nên ở trong cung an ủi Lý Vi Nguyệt.

Dù có người báo tin cho ta về kinh, cũng không cần thiết phải để Quận vương đích thân đến đón.

Hắn siết chặt dây cương, thấp giọng nói: "Mấy ngày trước, trong lễ hội Hoa Triều, bệ hạ bị ám sát ch.ết, tuổi còn trẻ, chưa có con nối dõi..."

"Chính vì vậy, ngươi càng nên ở lại kinh thành để ổn định tình hình."

Chúc Khanh Bạch cười khổ một tiếng: "Phiền lắm, ta không muốn dính vào."

Mang đầy nghi ngờ, bề ngoài ta đáp lời, nhưng lại khéo léo dò hỏi lý do thực sự hắn đến.

Có thể là vì gần đây gặp quá nhiều bất ngờ, cũng có thể là do sự tin tưởng tự nhiên vào nam phụ, ta không che giấu cảm xúc của mình kỹ lưỡng.

Cuối cùng, vào buổi tối, hắn không chịu nổi nữa.

Khi đổi ngựa tại trạm dừng chân, ta đang dắt ngựa.

Nhìn bầu trời tối tăm, Chúc Khanh Bạch quay lưng về phía ta, nắm một con bồ câu không biết định gửi thư cho ai.

Ta liền thuận miệng hỏi: "Nếu công việc bận rộn như vậy, tại sao ngươi lại phải vất vả chạy ngàn dặm đến đây?"

Chúc Khanh Bạch khựng lại, khi quay lại, hốc mắt đã đỏ bừng.

Nhìn rõ những tia m.á.u dày đặc trong mắt hắn, ta có chút hối hận, chưa kịp nói gì để cứu vãn.

Thì đã thấy hắn đột nhiên tiến vài bước, dựa vào người ta.

"Đó là vì…" tay Chúc Khanh Bạch khẽ chạm vào đỉnh đầu ta, giọng nói bỗng trầm xuống, "lo lắng cho ngươi."

"Biểu ca qua đời, ta lại mất thêm một người thân."

Ta định đẩy hắn ra, nhưng nhìn hắn cúi đầu, tay đặt trên vai ta, khẽ run.

Ta nén lại những nghi ngờ trong lòng, cảm thấy chút cảm thán về sự sinh ly tử biệt và sự vô thường của cuộc đời.

Cuối cùng, ta mềm lòng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn một chút.

Từ kinh thành đi Lạc Thành ta mất hơn nửa tháng, nhưng quay về chỉ mất ba ngày.

Để giữ ổn định tình hình, tin tức Tiêu Hoán bị ám sát được giữ kín rất tốt.

Khi ta và Chúc Khanh Bạch phi ngựa qua Hồng Tụ Chiêu, vẫn có các cô gái ném nhánh hoa trêu đùa hắn.

Ông trời thật không công bằng, cùng là chạy ngược chạy xuôi mười mấy ngày, không có thời gian chải chuốt.

Ta biến thành một kẻ tàn tạ lấm lem, còn Chúc Khanh Bạch từ một công tử thanh tao giữa đời thường trở thành một hiệp khách phong lưu, phóng khoáng.

Vừa bước vào Tuyên Chính Điện, ta đã thấy linh đường cao lớn ở trung tâm.

Toàn bộ linh đường vắng lặng, bóng dáng gầy gò của Lý Vi Nguyệt quỳ một mình trên tấm đệm, phát ra những tiếng nức nở đứt quãng.

Bên cạnh những lễ vật đỏ rực, những ngọn nến trắng sáng rực.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tro giấy đen bị gió thổi tung, mang theo những tàn lửa rơi lên áo ta.

Chúng không có trọng lượng.

Mỗi bước đi của ta đều nặng nề và chậm chạp, cuối cùng ta bước lên bậc thềm, vịn vào mép quan tài, hít một hơi thật sâu và đẩy nắp quan tài ra.

Gương mặt trắng như tuyết của Tiêu Hoán dần hiện ra trước mắt ta, hắn vẫn mặc bộ long bào màu đỏ thẫm yêu thích, biểu cảm bình thản, đôi mắt nhắm chặt, như đang trong một giấc mơ dài.

Hình ảnh yên tĩnh này khiến hắn lại mang dáng dấp của thiếu niên năm xưa.

Lòng ta đau đớn vô cùng, nhưng vẫn đưa tay véo má hắn, không thấy có gì giống như chiếc mặt nạ người trong truyền thuyết.

Đang định đẩy xuống để xem vết thương trên n.g.ự.c hắn.

Đột nhiên có một bàn tay ấm áp vòng qua sau đầu ta, trước mắt ta trở nên tối đen.

"Đừng nhìn nữa."

Ta ngửi thấy mùi hương đặc trưng của tùng và trúc trên người Chúc Khanh Bạch.

Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra động tác của hai chúng ta rất mập mờ, nhưng đầu óc ta quá rối bời, giờ đã không còn sức đẩy hắn ra.

"Cho ta nghỉ một ngày." Ta bình tĩnh nói, "Nghỉ một ngày..."

Một ngày sau, ta sẽ gi.ết sạch những kẻ loạn thần tặc tử đã phá hỏng thành quả của ta.

Vì kết cục này, ta, một người bình thường, đã đổ biết bao công sức và nỗ lực, dưới chân đã đầy rẫy những bộ xương trắng.

Dù kết cục này ta không mấy hài lòng, nam chính cuối cùng vẫn không yêu ta.

Nhưng nó vẫn là -- kết cục mà ta đã tạo ra.

Giang sơn thái bình, đế hậu đồng lòng, ta gửi tâm hồn vào non nước, sớm muộn gì cũng tìm được ý nghĩa mới cho cuộc sống.

Giờ thì không còn gì nữa.

Tất cả đều tan biến.

Chúc Khanh Bạch dừng lại một lúc, đột nhiên thấp giọng nói: "Ngươi bình tĩnh lại."

Hắn kiên định, kéo ta ra khỏi linh đường.

Sau một hành trình vất vả, ta quá mệt mỏi.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, đã thấy trăng lên giữa trời.

Ánh trăng quá sáng chiếu lên mặt, ta giơ tay che lại, nhưng phát hiện có một bóng trắng cúi người trước giường.

Thật đáng sợ, ta phải cố gắng kiềm chế để không vung tay đánh một cái.

Bóng trắng đó đột nhiên lao tới ôm chặt lấy ta, dính dấp và phát ra tiếng khóc yếu ớt.

Lý Vi Nguyệt thì thào: "Ta sợ."

"Tìm một thị nữ ở bên cạnh ngươi đi."

"Không, không cần họ, ngươi ở bên ta, chỉ cần ngươi thôi."
 
Cung Điện Cửu Trùng - Hạo Nguyệt Cẩu Cẩu
Chương 8



Ta khoác áo đứng dậy, Lý Vi Nguyệt theo sát sau, vì đi quá gần, ta bước hai bước thì bị giẫm hai lần.

Vốn dĩ tâm trạng ta đã bực bội. Sau khi bước thêm một bước và suýt bị vấp ngã, cuối cùng ta không thể chịu nổi nữa.

Ta phản ứng lại, túm lấy cổ áo Lý Vi Nguyệt, đẩy nàng vào bức tường cung điện.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc ta rối bời, gần như muốn dùng những lời lẽ độc ác nhất trên thế gian để làm nhục nàng.

Nhưng khi ngẩng lên, ta thấy nàng mở to mắt, nước mắt lặng lẽ rơi, miệng khẽ hé mở, hơi thở rối loạn vì sợ hãi, một tay vẫn nắm chặt lấy ta.

Ta th* d*c, nắm tay siết lại rồi buông ra. Có thể làm gì được chứ?

Nữ chính vốn dĩ là như vậy.

Dù khi Tiêu Hoán đảo chính, m.á.u ngoài cổng cung có thể ngập đến mắt cá chân, nàng vẫn chưa từng chứng kiến cảnh đó.

Ta đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: "Ngươi thật là một kẻ hèn nhát."

Ta tiếp tục bước đi, nhận ra Lý Vi Nguyệt vẫn theo sau, càng đi càng chậm, ngón tay nắm chặt lấy váy.

Thấy ta quay lại, nàng dường như cuối cùng đã lấy hết can đảm, cúi đầu chạy lảo đảo tới, đưa cho ta hai cuộn thánh chỉ.

Ta mở một cuộn, liền thấy nét chữ của Tiêu Hoán, có lẽ là khi hấp hối viết ra, mực có chỗ bị ngưng lại, trên đó viết lập Lâm Thiển làm Hữu Thừa tướng, kiêm thống lĩnh Cấm quân.

Đến ch.ết hắn vẫn lo ta, một "Thanh Đô Sơn Thủy Lang" không có thực quyền, không thể dọn dẹp đống hỗn độn.

Ta cuộn lại cuộn thánh chỉ, cơn giận dữ vô bờ bị nén chặt dưới lớp băng lạnh.

Tiêu Hoán coi mình là Tề Tuyên Vương, ta là Chung Vô Diệm, còn Lý Vi Nguyệt là Hạ Nghênh Xuân*?

*Tề Tuyên Vương, Chung Vô Diệm, và Hạ Nghênh Xuân là những nhân vật lịch sử và huyền thoại trong văn hóa Trung Quốc. Trong ngữ cảnh của câu chuyện, người kể tự ví mình là Chung Vô Diệm (người phụ nữ tài năng nhưng không được yêu thương), Tiêu Hoán là Tề Tuyên Vương (vị vua có quyền lực nhưng tình cảm phức tạp), và Lý Vi Nguyệt là Hạ Nghênh Xuân (người đẹp được yêu thương nhưng không có tài năng chủ trì đại cuộc.)

Ta vung tay áo, chỉ nghe thấy "bịch" một tiếng, Lý Vi Nguyệt đã quỳ thẳng xuống, dưới ánh trăng, má nàng hơi ửng đỏ.

"Còn một cuộn thánh chỉ khác, ban cho Lâm Thiển ngàn lượng vàng, ngàn mẫu ruộng tốt, một biệt viện hoàng gia ở Giang Nam."

"Hoàng thượng nói ngươi có thể tùy ý lựa chọn, nhưng ta cầu xin ngươi, hãy ở lại."

Lý Vi Nguyệt dang tay ôm lấy chân ta, như người ch.ết đuối bám vào khúc gỗ.

Hoàng hậu hiện tại vì tình yêu mà hạ mình.

Thật sự là tình sâu nghĩa nặng, tình chàng ý th.iếp.

Tốt quá, tất cả công việc đều là ta làm.

Ta cúi mắt lạnh lùng nhìn, lòng như có nham thạch cuộn trào, lửa độc thiêu đốt.

"Tại sao ngươi nghĩ rằng cầu xin ta sẽ có được kết quả ngươi mong muốn?"

"Ngươi nghĩ ta có nhiều kiên nhẫn sao?" Ta từng bước áp sát, "Ngươi cầu xin ta, ngươi lấy gì để trả giá? Ta dựa vào đâu mà đồng ý?"

Lý Vi Nguyệt nói: "Ta không biết..."

Nàng khóc như hoa lê gặp mưa, nhan sắc như hoa sen đẫm sương.

Dù đã tỏ ra yếu đuối như vậy, vẫn trông thật đáng thương, không khiến người ta sinh lòng chán ghét.

Ta thì không làm được.

Ta thì không thể.

Ta không nhận được tình yêu của người khác, chỉ có thể yêu bản thân mình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta thừa nhận ta ghen tị, chỉ một chút thôi.

Ta cúi xuống, nhẹ nhàng vén tóc rối của nàng, từng chữ từng chữ nói: "Lý Vi Nguyệt, ngươi nhớ kỹ.

"Ngươi là một kẻ vô dụng!"

Thực ra, ngay khi nói xong câu này ta đã hối hận, dù sao ta cũng không nên trút giận lên người khác.

Nhưng dù sao ta cũng không thể nhanh chóng tự vả vào mặt mình, không thể nói ra lời xin lỗi, chỉ có thể cứng rắn bước đi.

Rẽ qua một khúc quanh, ta chạm mặt Chúc Khanh Bạch.

Với thân phận cao quý của một Quận vương, hắn đang bưng một bát thuốc, trên gương mặt lộ rõ vẻ bối rối và lo lắng mà ta quá quen thuộc.

Chính là biểu hiện của việc muốn chăm sóc người mình yêu nhưng lại không dám thổ lộ.

Và bát thuốc đó, chỉ cần ngửi qua ta cũng biết là loại thuốc bổ thường ngày của Lý Vi Nguyệt.

Phải rồi, ta cười lạnh trong lòng.

Vô ích cho việc trên đường về kinh ta còn nghi ngờ liệu Chúc Khanh Bạch có ý gì với ta không.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ là muốn ta trở về để gánh tội.

Lâm Thiển không đáng để Quận vương đích thân hộ tống, nhưng thừa tướng thì đáng.

Ta vung tay hất vào bát thuốc: "Còn nhớ đây là hậu cung chứ?"

Hậu cung, nam nhân không được tùy tiện ra vào.

Mặt Chúc Khanh Bạch thoáng chốc trắng bệch, rồi hiện lên vẻ ngạc nhiên, nắm lấy cánh tay ta: "Ngươi..."

Ta chậm chạp cúi đầu xuống.

Phát hiện tay mình...

Đang bốc hơi, chất lỏng màu nâu đang thấm qua từng lớp lụa nhỏ giọt xuống.

Vừa rồi hất tay mạnh quá, chất lỏng nóng rực ít nhất đã đổ một nửa lên tay áo ta.

"Ái!"

Đau.

Nóng đến mức ngón tay ta co quắp lại, là lỗi của ta, nhưng dù sao cũng là ta nổi nóng trước, tự làm mình bị thương thì thật mất mặt.

Vì vậy ta nhịn cơn đau, rất bình tĩnh hạ tay xuống, ra hiệu cho cung nữ vừa nghe tiếng chạy đến: "Không sao."
 
Cung Điện Cửu Trùng - Hạo Nguyệt Cẩu Cẩu
Chương 9



Ta cúi đầu nhìn Lý Vi Nguyệt mặt mày đờ đẫn, lại nhìn Chúc Khanh Bạch lo lắng.

Cơn giận trong lòng, bỗng chốc như quả bóng bị xì hơi.

Ta thậm chí mệt đến mức không bước nổi, chậm rãi ngồi xuống lan can hành lang, nhắm mắt lại: "Các ngươi đi đi."

Cảm giác như mình là một khúc gỗ mục đã cháy đen, vốn dĩ đã mất đi chút nhiệt độ cuối cùng, nhưng lại bị ép buộc, từ sâu trong linh hồn lại cố vắt ra chút ánh sáng.

Tiêu hao sự sống, đốt thành tro tàn, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.

Bay đi thì cứ bay đi.

Đây thực sự là một đêm tồi tệ.

Dựa vào cột sơn đỏ, trong cơn nửa tỉnh nửa mê ta mơ màng thấy một bóng hình.

Dường như là Tiêu Hoán đang nhìn ta, cơn gió lạnh thổi qua khiến đầu óc ta trở nên tỉnh táo.

"Ngươi sinh ra đã không được người ta yêu thích, đến ch.ết cũng chọn thời điểm không ai ưa nổi."

Nếu sớm một chút, ta sẽ tự tử ngay sau khi tìm ra sự thật; nếu muộn một chút, ta có thể sẽ không trở về kinh thành để thăm viếng.

Nhưng hắn lại chọn đúng lúc ta đang lưỡng lự, khiến ta khó xử thế này.

Tiêu Hoán cúi đầu im lặng, như đang chịu phạt, cuối cùng rút ra vài cành lá xanh từ trong áo, ngồi xếp bằng, tay nhanh chóng gấp từng con vật nhỏ.

Một lúc sau, ngón tay hắn bị mài ra những vết máu, hắn cúi đầu, đưa đầu ngón tay vào miệng, nói nhỏ: "Vậy ngươi đi đi, ngươi mệt rồi."

"Là lỗi của ta, xin lỗi."

Nhìn hắn vẻ mặt già dặn, ta không nhịn được cười khẩy.

Ta cúi xuống, chọc vào má hắn: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi mà dám giáo huấn ta thế này?"

"Khoảng hơn trăm tuổi rồi."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Đừng lừa ta, ngươi trông chỉ khoảng mười tám tuổi thôi."

Tiêu Hoán im lặng: "Vậy cũng coi như là mười tám tuổi." Hắn lại hỏi: "Ngươi để tang cho ai?"

"Là ngươi." Ta kéo dài giọng.

Có lẽ vì biết rõ Tiêu Hoán trước mặt là ảo ảnh, ta đột nhiên cảm thấy một niềm vui mơ hồ, méo mó, ngẩng đầu chỉnh lại bông hoa trắng trước ngực: "Thê tử ngươi ta sẽ giúp ngươi chăm sóc, ta cũng sẽ giúp ngươi đội một chiếc mũ xanh."

"Ngươi thì sao?"

"Liên quan gì đến ngươi?" Ta giận dữ, giơ chân định đá một cái, không hề kiêng nể,

Nhưng lại đá trúng thứ gì đó thật.

Ta kinh ngạc, trước mắt ảo ảnh tan biến.

Một tiếng "tặc" nhẹ nhàng vang lên.

Ta thấy Chúc Khanh Bạch đang nửa quỳ trước mặt ta, một tay nâng cánh tay ta, tay kia nắm lấy mắt cá chân ta, đầu ngón tay còn kẹp một lọ thuốc nhỏ.

Trên cánh tay trần của ta là một lớp thuốc mỡ mỏng, tỏa ra chút hơi lạnh.

Thì ra là đang bôi thuốc cho ta, ta rất áy náy: "Xin lỗi, ta thất thố rồi."

Chúc Khanh Bạch không để tâm, phủi phủi bụi trên áo: "Người ta đều nói Lâm Thượng Thư thanh nhã như hoa cúc, không biết rằng nhận xét như vậy chính là sự hiểu lầm lớn nhất của thế nhân về ngươi."

Trong đầu còn đang nghĩ đến lão già ở đình, bây giờ nghe bốn chữ "người thanh nhã như hoa cúc" làm ta thấy răng ê ẩm.

"Thì sao chứ?"

"Không sao."

Ta nói: "Dù sao thì cũng đã thất thố rồi."

Chúc Khanh Bạch cúi xuống thổi nhẹ vào thuốc mỡ trên tay ta, rất dịu dàng: "Ta thì lại thấy, so với Lâm Thừa tướng* luôn giữ bình tĩnh, Lâm Thiển biết tức giận đáng yêu hơn nhiều."

(*Ở đây gọi là Lâm Thừa tướng là do Hoàng đế trước khi băng hà đã để lại thánh chỉ phong Lâm Thiển thành Hữu Thừa tướng kiêm thống lĩnh cấm quân nha m.n.)

Nhìn hắn cẩn thận bôi thuốc cho ta, ta đột nhiên cảm thấy một sự bất hòa lớn.

Ta chậm rãi nhưng kiên quyết rút tay lại, nhớ lại lần cuối cùng cảm giác tương tự này xuất hiện.

Hình như là ở chu kỳ đầu tiên, khi ta bước vào lãnh cung, như bước vào một con đường mới, đầy nguy hiểm và gian khổ.

Bây giờ, trực giác đó lại đến.

Ta mơ hồ cảm thấy phấn khích, lại có chút bất an.

"Những người tiếp cận ta đều có mục đích," ta nắm đầu Chúc Khanh Bạch, từ từ cúi xuống nhìn thẳng vào mắt hắn, "Tiểu Quận vương, ngươi muốn gì?"

Đêm thanh tĩnh, sân vắng lặng, hơi thở của ta và hắn đan xen, tim hắn đập dữ dội.

Lúc này ta như một yêu tinh trong rừng núi, dùng hết khả năng để dò xét d*c v*ng của con người.

Muốn làm hoàng đế sao?

Muốn ta ủng hộ ngươi như đã từng ủng hộ Tiêu Hoán sao?

Ta tự phân tích: "Ngươi tuy họ Chúc, nhưng ở đây không có sự phân biệt môn phiệt, phụ thân ngươi đã mất sớm, sau này ngươi cũng có thể đổi họ thành Tiêu."

"Ngươi..."

Chúc Khanh Bạch nắm lấy tay ta, bất lực nói: "Ngươi luôn như vậy..."

Ta nắm chặt lại.

Im lặng hồi lâu.

Hắn ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua một tia khao khát, thở dài: "Nhưng cuối cùng vẫn không thể kháng cự."

"Được rồi." Hắn nói.

Có được câu trả lời chính xác, ta buông tay.

Trời đêm trên bậc thềm lạnh như băng.

Quả nhiên là vậy, cũng chỉ là vậy mà thôi.

Chúc Khanh Bạch tiễn ta về tẩm điện, trước khi đi, ta gọi hắn lại.

"Ngày mai mang cho ta một con cá bạc."

"Cá bạc?" Hắn hơi ngạc nhiên quay lại, "Ta không nhớ có loại cá này."

Ta sững lại một chút: "Quên mất."

Hiện tại, thực sự chưa có loại cá bạc này, đó là một giống cá mà ở kiếp nào đó ta đã tự mang từ hải ngoại về để nuôi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back