Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
636,352
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczOYv_b9pupHKGOAGke7QielZO-Rd0H-gQ_0FKzWYI-orLICHa_Kx8fCfef5IbHt7UBfwjNa6fo2bawFqnVfnVR-LTVK811lg0iTfHiF_aWSZQOILyPVixzO_zFrWj83bvz17RWwb5i7Lio8yWXvHpbx=w215-h322-s-no-gm

Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Tác giả: Nhấp Thập Thất Lâu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Say khi uống say mèm, tôi nhắn một tin cho Tạ Quan Nam, anh bạn thanh mai trúc mã kiêm tổng tài của tôi: “Giới thiệu cho em một anh bạn trai đi?”

Anh trả lời ngay: “Yêu cầu?”

Tôi buột miệng bịa đại: “Không cần tiêu chuẩn gì cao siêu đâu, chỉ cần tuổi tác ngang tầm, thân cao tám thước, cơ bụng tám múi, vừa có tiền vừa đẹp trai, lại phải chung thủy và si tình…”

Tin nhắn kế tiếp, anh ấy gõ được nửa thì lại xóa. Tôi cũng chẳng để ý, lê lết vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc bước ra, tôi còn đang quấn tạm khăn tắm, điện thoại bỗng reo lên: “Mở cửa.”

Tôi ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”

Anh ấy chẳng nói chẳng rằng, đè tôi vào tường: “Dư Thi, em có bị ngốc không vậy? Hồi đại học anh tỏ tình với em, em từ chối thì thôi đi, bây giờ lại còn bảo anh đi tìm bạn trai cho em?”

Tôi bị anh ấy hôn đến mê mẩn, hồn phách như bay khỏi xác, nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy mà lí nhí biện bạch: “Anh tỏ tình hồi nào chứ? Chẳng phải hôm đó anh chơi ‘thật hay thách’ rồi bị thua hay sao hả?”

Anh ấy nghiến răng nói: “Anh đã bảo rồi, anh chọn ‘nói thật’.”​
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 1


1

Hai chữ ấy vừa thốt ra, tôi c h ế t đứng tại chỗ như bị s ét đ ánh giữa trời quang.

Tôi lục lại ký ức, bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng coi chuyện đó là thật!

Cung phản xạ của tôi quả thực là dài đến tận mấy năm ánh sáng.

Tôi ấp úng như người mới học nói: “Gì cơ? Nói thật á? Em cứ tưởng là anh thua… với lại tụi mình cũng thân mà…”

Thôi, không nói nữa thì hơn.

Càng nói lại càng sai.

Căn phòng bật điều hòa mát lạnh, vậy mà tôi lại cảm thấy nóng ran như ngồi trên lửa, đành gượng gạo đánh trống lảng: “Ờm… có hơi nóng đúng không?”

Anh ấy vẫn không buông tôi ra, áp sát như cũ: “Ừ, hơi nóng thật.”

Tôi vừa bị anh h ôn đến mức đầu óc choáng váng, lúc này mặt đỏ bừng như con tôm luộc. Người mà ngày thường tôi có thể choàng vai bá cổ, giờ đến cả ánh mắt cũng chẳng dám nhìn.

Tôi giơ hai tay lên, khẽ đẩy anh một cái: “Có gì thì nói đàng hoàng, nóng thì anh tránh xa em ra chút.”

Anh bỗng cười khẽ: “Dư Thi, em đỏ mặt rồi.”

Đúng vậy, tôi đỏ mặt thật.

“Không dám nhìn anh à?”

Đương nhiên không dám rồi anh giai!!

“Sờ thử chỗ này nè, cơ ngực anh có đủ tiêu chuẩn không?”

Nóng b ỏng tay.

Cái tên c h ế t t iệt này, từ khi nào đã học được cách trêu người như thế hả?

“Hay là em s ờ xuống chút nữa thử xem, coi cơ bụng có vừa ý em không?”

2

Nghe thế thì tôi chuồn luôn.

Tạ Quan Nam cao tận 1m89, còn tôi chỉ khiêm tốn 1m65, đẩy anh ấy không nổi nhưng lách dưới cánh tay anh thì được.

Chỉ là… động tác hơi mạnh, khiến kh ăn t ắm t uột mất.

Vị tổng tài ban nãy còn lắm lời đùa cợt, giờ thì đỏ cả vành tai, ánh mắt chỉ dám nhìn lên trần nhà.

Tôi cuống cuồng m ặc đồ ngủ, mặt đỏ như quả gấc chín.

Mặc dù từng gặp nhau nhiều lần, nhưng chưa bao giờ “thành thật với nhau” như thế này!

“Xin lỗi xin lỗi…” Tôi h oảng l oạn, lời nói chẳng qua đầu, th ần k inh như ch ập m ạch.

Anh ấy bị tôi chọc cười, quay người lại: “Không sao, anh không để ý đâu.”

Lần này tới lượt tôi chất vấn: “Đêm hôm khuya khoắt, anh chạy qua đây làm l oạn gì vậy?”

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, dứt khoát: “Chẳng phải em nhờ anh giới thiệu bạn trai cho em sao?”

Tôi chết lặng… Tâm tư trong lòng rối như tơ vò.

Anh ấy lại gật đầu: “Sao thế? Tuổi tác xấp xỉ nhau, cao tám thước, bụng tám múi, vừa giàu vừa đẹp, lại còn ch ung t ình, anh thấy mình khá hợp với tiêu chí em đưa ra đấy.”

Anh ấy lại tiếp tục ép hỏi:

“Vậy thì anh tự tiến cử, lại còn tự đưa mình đến tận nơi, em thấy thế nào?”

3

Đòi giới thiệu đối tượng mà thành ra giao hàng hỏa tốc, tốc độ này đúng là đáng gờm.

Nhưng vừa nghĩ đến nụ hôn lúc nãy thì l ửa giận trong tôi lại b ốc lên ngùn ngụt.

“Em thấy chuyện anh h ôn em lúc nãy, chúng ta cần phải nói rõ ràng với nhau.”

“Anh h ôn em, em giận à?” Bỗng nhiên anh ấy hỏi ngược lại tôi.

Nói thật thì… tôi chẳng giận gì cả.

Tôi tiếp tục giải thích: “Em nhờ anh giới thiệu đối tượng chủ là lúc đó em uống s ay, nói đùa thôi.”

Nghe tôi nói vậy, Tạ Quan Nam thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng: “Nhưng anh tưởng là thật đấy.”

Anh ấy không có ý định cho qua chuyện: “Với lại anh thừa nhận, lúc đó anh thật sự muốn h ôn em.”

Tôi giơ tay vỗ nhẹ lên mặt anh ấy: “Về đi, khuya rồi.”

Tôi cảm thấy bây giờ mình chẳng khác gì đang nói chuyện với người s ay, vả lại người s ay không phải tôi… Mà là anh ấy!

Anh ấy cũng không còn xúc động như trước, ngồi xuống rồi cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.

Khó khăn lắm tôi mới đưa anh ấy ra đến tận cửa lớn.

Ngay lúc đó điện thoại vang lên, là cuộc gọi của cô bạn thân tôi, Du Du.

Giọng cô ấy vang to như tiếng pháo n ổ giữa đêm, tựa như mũi tên x uyên mây, đ âm th ẳng vào tai tôi và Tạ Quan Nam:

“Dư Thi, mẹ cậu nhờ tớ tìm đối tượng cho cậu, dạo này tớ vừa nhắm được một người, mai gặp thử luôn nhé?”
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 2


4

Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.

Chúng tôi cùng lúc nhìn sang nhau.

“Dư Thi, cậu có đang nghe không đó?”, Giọng Du Du vẫn vang lên trong điện thoại. Tôi vừa định mở miệng thì điện thoại đã bị Tạ Quan Nam giật lấy.

“Em ấy không cần bạn trai.”

Du Du ở đầu dây bên kia ngơ ngác: “Ủa? Dư Thi, cậu có bạn trai khi nào vậy?”

Tôi vội giành lại điện thoại: “Đừng đùa nữa, Du Du. Là Tạ Quan Nam đấy. Nhưng giờ tớ không có ý định yêu đương, cậu đừng lo nữa.”

Du Du sững người vài giây rồi ngắt máy ngay: “Cậu nói ai cơ? Hả? Tạ Quan Nam? Ừ thế thì không có gì đâu, tớ cúp máy trước nhé!”

Du Du thì dễ xử lý còn Tạ Quan Nam thì không.

Từ bé tôi đã biết, anh ấy là kiểu người cực kỳ cố chấp. Chuyện này chắc chắn không dễ cho qua.

Quả nhiên, anh hỏi thẳng: “Em không định giải thích gì sao?”

“Giải thích gì cơ?”

“Không phải em nói không muốn có bạn trai à? Vậy mà người ta đến tận cửa rồi đấy.”

Anh còn mặt mũi mà nói người ta hả.

Chẳng phải chính anh còn tự dâng thân tới hay sao.

“Tạ Quan Nam, em đâu có bảo ai giới thiệu đối tượng cho mình. Mà kể cả có thì đã sao? Em cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi.”, Tôi trừng mắt nhìn anh, “Hơn nữa, anh có tư cách gì mà nói em?”

Dù tôi ngu ngơ không hiểu lời tỏ tình năm xưa của anh.

Nhưng tôi đã từng thật sự thích anh.

Vào năm nhất đại học.

Trên đường đi tìm anh ấy ăn cơm trưa thì tôi tình cờ nghe thấy có người hỏi anh ấy rằng:

“Cậu với Dư Thi là gì vậy? Cậu thích cô ấy à?”

Anh ấy thẳng thừng đáp: “Thích em ấy? Không đời nào. Bọn tôi chỉ là quen nhau từ nhỏ thôi.”

Anh ấy từng phũ phàng từ chối tôi như vậy. Giờ quay lại nói mấy lời này làm gì?

Gương mặt anh hiện rõ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nén xuống.

Anh đừng có nhịn nữa!

Có gì thì nói ra đi!

Không thì tôi thể nào cũng sẽ bật dậy vào giữa đêm, vỗ đùi thở dài:

“Anh ấy rốt cuộc muốn nói cái gì vậy chứ?!”

Anh ấy quay người bước ra cửa:

“Muộn rồi, em đi ngủ đi. Quần áo cũng mặc cho đàng hoàng vào.”

“Tạ Quan Nam.”, Tôi bất chợt gọi anh lại, “Người mẫu mới bên công ty anh là Chu Nham đúng không? Có thể giúp em xin chữ ký không?”

Anh ấy quay đầu, cau mày nhìn tôi:

“Cậu ta đẹp trai lắm à?”

Nhưng anh ấy lại nhanh chóng nói tiếp:

“Chờ đấy.”

Cái kiểu người gì mà miệng thì nói một đằng, mà lòng lại nghĩ một nẻo vậy chứ.

Sau khi anh đi rồi, tôi mới nhớ ra là chưa sấy tóc, dạo gần đây tôi thường bị đau nửa đầu.

Đang sấy dở thì có tin nhắn đến, là Du Du, giọng điệu hóng hớt muốn tràn ra ngoài màn hình:

[Tạ Quan Nam đi rồi à?]

[Đi rồi.]

[Muộn thế mà hai người còn ở cùng nhau, có chuyện gì thế? Có tin tốt gì à?]

[Cậu đừng nghĩ linh tinh, anh ấy có việc cần đến, thế thôi.]

[Sao mà không suy diễn được cơ chứ? Cậu thích người ta đến mức nào, quên rồi à?]

[Là cậu quên thì có, tớ nói rồi, tớ bỏ cuộc từ lâu rồi…]

Bên kia hiển thị [đang nhập], nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chẳng nói gì thêm.

5

Du Du là bạn thân thời đại học của tôi.

Cô ấy biết rõ mọi chuyện của tôi.

Nhớ năm đó, khi tôi nghe thấy Tạ Quan Nam phủ nhận chuyện thích tôi, tôi đã gọi cho Du Du khóc như mưa, nước mắt lẫn nước mũi chẳng phân biệt nổi đâu vào đâu, rồi thề sống thề chết rằng từ nay trái tim sẽ đóng băng, chôn chặt mọi rung động phù du, quyết chí làm thánh nữ.

Từ lúc đó, khoảng cách giữa tôi và Tạ Quan Nam ngày càng cách xa nhau.

Thế nhưng lạ thay, sau lần đó, tần suất chúng tôi gặp nhau lại ngày càng nhiều.

Tạ Quan Nam giờ là tổng tài của nhà họ Tạ, tôi và anh ấy đã sớm không cùng đẳng cấp.

Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện người bạn thuở nhỏ từng mặc quần thủng đít cùng tôi lại trở thành “con nhà người ta” chính hiệu, cha mẹ anh ấy thì trở thành phú hộ đời đầu.

“Thật ra tớ thấy Tạ Quan Nam cũng có vẻ có ý với cậu đấy. Hay là… cậu thử ở bên anh ấy xem có được không?”

Du Du lúc nói chuyện thì cứ như chẳng bao giờ chịu suy nghĩ cho kỹ, lời vừa ra khỏi miệng đã mang theo cái kiểu vô tư đến vô trách nhiệm.

“Ảnh Chu Nham thì cậu thích xin sao cũng được, nhưng lời nói không thể bừa bãi.”

Tôi bỗng nhớ ra chuyện cô ấy nói qua điện thoại:

“Mẹ tớ nhờ cậu giới thiệu đối tượng cho tớ lúc nào vậy? Hai người liên lạc riêng với nhau từ bao giờ thế?”

Tôi cứ tưởng giờ mẹ tôi bận đi nhảy quảng trường rồi chứ.

Cô ấy lắp bắp:

“Dạo gần đây thôi. Mẹ cậu thấy cậu mãi chưa có ai nên mới tìm tới tớ.”

Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đùa lại:

“Mai mốt tớ phải tìm mẹ cậu nói chuyện, tớ cũng có mối kha khá, để chia sẻ cho cậu một ít.”

Cô ấy lập tức nhức đầu:

“Tổ tông ơi, tớ sai rồi! Về sau mẹ cậu có nói gì tớ cũng coi như không nghe thấy!”

Chúng tôi cười đùa một lúc thì tin nhắn trong nhóm công ty hiện lên:

[Trời ơi, cuối cùng công ty cũng phá sản rồi.]

6

Tôi tưởng mình thất nghiệp rồi cơ.

Ai ngờ chưa kịp than thì đã có việc mới.

Người tiếp quản công ty chính là… Tạ Quan Nam.

Vừa nhìn thấy anh ấy, tôi liền hiểu, lần này anh ấy nghiêm túc thật.

Các chị em trong văn phòng reo hò như mở hội, đến cả cô lao công cũng không tiếc lời khen:

“Ôi trời ơi, sếp mới đẹp trai quá! Con trai tôi mà được một góc như cậu ấy thì tốt biết mấy!”

Tôi thở dài:

“Vậy là tôi không được lĩnh trợ cấp thất nghiệp rồi.”

Một đồng nghiệp nam bên cạnh không nhịn được, nhỏ giọng:

“Giờ mà cô còn lo chuyện đó à?”

Tôi ngơ ngác:

“Không thì lo gì?”

“Cô không thấy à? Mấy chị em trong văn phòng đang cô lập cô đó. Ai bảo cô xinh quá làm gì?”

Tôi càng nghe càng mơ hồ.

Họ cô lập tôi vì tôi đẹp?

“Không đến mức đó đâu. Tôi tưởng ai cũng biết tôi thích yên tĩnh, không giao du nhiều, nên mới để tôi yên chứ.”

Tôi còn cảm ơn họ vì đã tôn trọng thói quen của mình nữa kìa.

Cậu đồng nghiệp giơ ngón cái khen tôi:

“Người ta gọi là ‘năng lực vô cảm siêu cấp’, tôi thấy đặt cho cô là chuẩn khỏi chỉnh.”
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 3


Tôi vẫn đang thì thầm nói chuyện với cậu ấy…

Ở phía trước, Tạ Quan Nam lên tiếng nói:

“Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến công ty, lát nữa tan làm sớm một chút, chúng ta cùng đi ăn tối, trò chuyện một lúc nhé.”

Có đồ ăn thì tất nhiên ai cũng vui, dù ngồi cùng bàn là sếp cũng chẳng sao.

Chỉ là mọi người không hiểu rõ tính tình của Tạ Quan Nam, nên chẳng ai dám lại gần anh.

Tôi cũng ăn mà cứ như ngồi trên đống gai.

Bởi tôi có thể cảm nhận rõ ánh mắt của Tạ Quan Nam thỉnh thoảng lại rơi lên người tôi.

Tôi lấy cớ đi vệ sinh, không ngờ lại rơi trúng kịch bản điển hình.

Cô đồng nghiệp Dương Phương bước thẳng đến trước mặt tôi:

“Tôi thấy sếp Tạ cứ nhìn cô suốt đấy, chắc cô đang đắc ý lắm nhỉ?”

“Tôi không có.”, Nói đắc ý thì không có, chứ hoang mang thì có thật đấy.

“Tốt nhất là cô không nên có ý gì với sếp Tạ.”, Đây là đang cảnh cáo rồi.

“Cô thích anh ấy à?”, Tôi hơi tò mò. Quả thật với gương mặt của Tạ Quan Nam, có người cảm nắng cũng dễ hiểu, “Cô biết gì về anh ấy chưa?”

“Tôi sẽ điều tra kỹ thông tin của anh ấy. Khuyên cô đừng có mà tranh với tôi. Cô cũng biết thân biết phận của mình rồi đấy, cô lấy gì mà so được với tôi?”

Bố cô ta là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn lớn. Cô ta đến đây làm chỉ là kiểu “trải nghiệm cuộc sống”, lương tháng còn chưa bằng tiền tiêu vặt.

Cô ta nhìn tôi vô cùng kiêu ngạo, tự tin.

Tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Bây giờ là xã hội pháp trị, xâm phạm thông tin cá nhân của công dân là vi phạm pháp luật đấy.”

Dương Phương bị tôi nói cho nghẹn họng, chỉ còn cách mắng:

“Đầu óc cô có vấn đề à?”

Tôi hỏi lại:

“Người mắc bệnh thần kinh giết người có phải chịu tội không nhỉ?”

Dương Phương bị dọa chạy mất dép.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

Tôi thầm nhủ từ nay cứ làm việc đàng hoàng, an phận thủ thường là được.

Ai ngờ vừa ngồi xuống, mọi người đã nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Sao thế?”, Tôi không nhịn được hỏi.

“Dư Thi, sếp Tạ nói hai người quen nhau từ trước à?”

7

Tôi liếc nhìn Tạ Quan Nam một cái.

Dương Phương ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.

Anh ấy cầm ly rượu vang, nhàn nhã thưởng thức, vẻ mặt cực kỳ thảnh thơi.

“Thì là…”, Tôi đang định viện cớ kiểu chỉ là bạn học cũ, thì bị Tạ Quan Nam cướp lời.

“Thật đúng là trùng hợp, tôi mới chuyển đến thành phố này, căn hộ tôi mua lại ở đối diện nhà cô Dư.”

Anh ấy quay sang nhìn tôi cười:

“Phải không, hàng xóm?”

Tôi chỉ đành gật đầu cho xong.

May mà bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.

Tan làm, anh gửi tin nhắn trước:

[Cùng về nhé, sẵn anh tiện đường đưa em về luôn.]

Tôi:

[Không cần đâu, em đi tàu điện ngầm rất tiện.]

Anh ấy cũng thoải mái đáp:

[Vậy cũng được.]

Tôi vất vả lắm mới về tới nhà, còn chưa kịp mở cửa, thì cánh cửa phía sau đã bật mở.

Anh ấy nhàn nhã nhìn tôi:

“Chào hàng xóm, tan làm rồi à?”

Tôi giật mình đến mức bấm sai mật khẩu:

“Anh thật sự dọn về ở đây rồi à?”

Anh ấy gật đầu, mắt cong cong:

“Gần sông gần nước dễ hứng trăng, anh cũng phải tranh thủ chứ. Sau này có chuyện gì thì nhớ tìm anh, sẽ tiện hơn.”

Anh ấy còn cố ý nhấn mạnh thêm:

“Vấn đề tình cảm cũng được nhé, anh rất sẵn lòng giúp đỡ.”

Tôi không nhịn được mà chọc anh ấy:

“Em mà thất tình sẽ tìm anh than thở.”

Nhìn vẻ mặt anh ấy bỗng chốc trầm xuống, tôi cười càng rạng rỡ, vẫy tay chào rồi về nhà.

Nhưng vừa bước vào nhà, tôi lại dựa lưng vào cánh cửa suy nghĩ rất lâu.

Anh ấy chủ động như vậy, mình phải làm sao đây?

Hồi nhỏ, tôi và anh ấy cùng nhau nghịch cát, bắt côn trùng.

Thậm chí hai bên gia đình còn từng vì bận không ai trông con mà gửi chúng tôi sang nhà bên kia trông giúp.

Tôi và Tạ Quan Nam thật sự là lớn lên cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau.

Lớn lên rồi, khi tôi dần nhận ra cảm xúc của mình, tôi bắt đầu trở nên xấu hổ và cố tình tránh né anh ấy.

Nhưng điều thực sự khiến chúng tôi dần trở nên xa cách…là thái độ của cha mẹ anh ấy.

Lúc đó, cha mẹ tôi vẫn là công nhân bình thường ở xí nghiệp, cần cù chịu khó nhưng không có bước tiến gì nổi bật.

Còn cha mẹ Tạ Quan Nam thì dũng cảm lăn lộn làm ăn, dần dần phất lên và ngày càng giàu có…

Lúc đó, nhà họ vẫn chưa chuyển đi, chúng tôi vẫn còn ở cùng một khu.
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 4


Thỉnh thoảng tôi vẫn sang tìm anh ấy chơi.

Tôi cứ nghĩ mọi thứ vẫn như xưa, cho đến một ngày, mẹ của Tạ Quan Nam giữ tôi lại ăn cơm, sai anh đi mua giấm, rồi tranh thủ nói với tôi:

“Thi Thi này, dì có chuyện muốn nói với con.”

“Dì biết con và Quan Nam nhà dì thân nhau, nhưng giờ các con đã lớn, đến tuổi yêu đương rồi. Nếu cứ thân thiết như vậy, mấy cô gái khác sẽ không dám thích Quan Nam nhà dì nữa.”

“Dù sao con trai con gái cũng khác nhau, con thông minh như vậy, dì tin con hiểu được lời dì nói.”

Khi đó mặt tôi nóng bừng, lòng cũng rối như tơ vò, ngón chân trong giày không ngừng cào vào lòng đất.

Đợi đến khi Tạ Quan Nam xách chai giấm về, tôi vội kiếm cớ nói phải về nhà ngay.

Anh ấy ngơ ngác đuổi theo hỏi:

“Dư Thi, em không ăn bánh chẻo nữa à?”

Từ hôm đó, tôi rất ít khi ăn bánh chẻo.

Tôi hiểu cha mẹ Tạ Quan Nam nghĩ gì, nhưng khi ấy tôi vẫn còn ôm ảo tưởng, lỡ như, anh ấy không nghĩ như họ thì sao?

Cho đến một buổi chiều năm nhất đại học.

Khi anh thản nhiên nói:

“Thích em ấy? Không thể đâu. Tôi với em ấy chỉ là quen nhau từ nhỏ thôi.”

Mọi bong bóng mơ mộng trong tôi đều vỡ vụn vào khoảnh khắc ấy.

Nắng ấm cũng không thể che nổi cơn gió lạnh lùa qua tim

Từ “crush”, lần đầu tiên, tôi thật sự hiểu rõ ý nghĩa của nó: nghiền nát, đè bẹp.

8

Cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Càng nghĩ càng giận Tạ Quan Nam.

Sáng hôm sau, tôi lết đôi mắt thâm quầng đến công ty, tự thưởng cho mình một ly cà phê.

Nghĩ đến việc vừa phải làm trâu làm ngựa, vừa phải tự bỏ tiền mua đồ chống buồn ngủ, tôi cảm giác mình như là con lừa đang tự mua roi để quất vào lưng.

Tôi càng ghét Tạ Quan Nam hơn.

Vừa ngồi được mấy phút, Tạ Quan Nam đã bước ra thông báo rằng công ty sẽ tổ chức team-building.

Trời đất ơi, cuối tuần cũng không yên, còn phải đi team-building nữa hả?

Ghét Tạ Quan Nam level Max.

Các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán:

“Hồi trước công ty không có tiền, mỗi lần team-building chỉ có gọi vài món ăn rồi thôi, không biết lần này thế nào?”

“’Một bàn bốn món tinh bột’ thì khóc mất?”

“Biết đâu lần này bọn mình được đi chơi thì sao? Tổng giám đốc mới trông là biết giàu mà.”

Cuối cùng, email từ công ty đã xác nhận, chuyến du lịch ngoại tỉnh 2 ngày 1 đêm, có leo núi và ngâm suối nước nóng.

Mọi người reo hò sung sướng, chỉ riêng tôi là bắt đầu lo cho đôi chân của mình.

Chẳng lẽ Tạ Quan Nam không biết tôi ghét leo núi thế nào sao?

Đến cuối tuần, mọi người xách hành lý lên xe bus đi đến điểm du lịch.

Xe lắc lư một lúc, tôi ngủ thiếp đi.

Trong mơ, tôi lại thấy gương mặt cậu thiếu niên năm nào.

Thầy giáo trên bục giảng đang gọi tôi trả lời một bài toán.

Tôi nhất thời không nghĩ ra. Bình thường Tạ Quan Nam sẽ nhỏ giọng nhắc tôi, nhưng lần này anh ấy im lặng.

Tôi cuống tới suýt khóc.

Thế rồi bỗng giật mình tỉnh dậy.

Gương mặt năm xưa giờ đã trưởng thành rồi.

“Sao anh lại ngồi chỗ em?”

“Anh nói muốn ngồi đằng trước ngắm cảnh nên đổi chỗ thôi.”

Không biết các đồng nghiệp nghĩ gì, nhưng tôi thấy hơi lo lắng thái quá.

Ngoái đầu nhìn lại, cả xe đều ngủ ngồi ngủ nằm như tàu chở mơ.

“Cược một ván không?”, Anh bất ngờ lên tiếng.

Chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho.

Tôi từ chối ngay.

Anh lại thuyết phục: “Đừng căng thẳng thế, chỉ là trò xác suất thôi mà. Em đoán xem có hơn nửa người sẽ không đi cáp treo mà tự leo lên núi không? Em chọn bên nào cũng được, nhưng nếu em thua thì phải đồng ý làm một việc với anh trên đỉnh núi.”

Tôi cảnh giác: “Anh nghĩ em ngốc chắc? Không cá thì không thua được, phải không?”

Anh nhìn tôi, ngữ khí nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cược một ván đi. Nếu em thắng, anh sẽ nói cho em biết vì sao hồi đại học anh lại nói mình không thích em.”

Câu ấy vang lên như một tiếng chuông rơi vào đáy lòng, khiến tim tôi khựng lại một nhịp.

Sao anh ấy lại biết...

Nhưng một khi câu ấy thốt ra, tôi biết dù có muốn phủ nhận, tôi cũng đã vô thức bước chân vào ván cược không lối lui này rồi.

Tôi nghi hoặc: “Sao anh biết em đã nghe được chuyện đó?”

Anh không trả lời, chỉ mỉm cười: “Vấn đề là em có dám cược hay không. Em chọn bên nào?”

Tôi nghĩ trong xe hầu hết toàn người trẻ, thể lực chắc cũng không đến nỗi nào, nên ngập ngừng một lúc rồi chọn phương án: hơn một nửa số người sẽ tự leo l*n đ*nh núi.

Cũng tự hứa sẽ góp phần vào con số ấy.

Nhưng rõ ràng, tôi đã đánh giá quá cao sức khỏe của mọi người… và cả chính mình.

Vừa đặt chân đến khu du lịch, ai nấy còn đang ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt lau nước miếng chưa kịp khô, vậy mà vừa xuống xe đã chuẩn bị leo núi luôn.

Cho tôi đi mua sắm cả ngày thì không mệt, nhưng thật sự thì leo núi khiến hai chân tôi mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Ban đầu cả đoàn còn động viên nhau, nhưng chẳng mấy chốc đã bắt đầu bỏ cuộc.

Người này thì mệt dừng lại nghỉ ngơi, người kia thì đầu hàng đi cáp treo, cả đoàn nhanh chóng rã rời.
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 5


Tạ Quan Nam cao to, chân dài, mới đi chốc lát đã mất hút.

Tôi leo được một đoạn thì thấy anh ấy đang nghỉ ngơi trong một cái chòi giữa sườn núi.

Tôi vịn lan can, thở hồng hộc rồi càu nhàu: “Cái trò leo núi trong buổi team building này chắc chắn là ý tưởng ‘vĩ đại’ của anh đúng không? Thật cảm ơn anh quá đi!”

Anh ấy đáp tỉnh bơ: “Không cần khách sáo, em thích là được rồi.”

Tôi tức không thở nổi.

Còn chưa kịp phản ứng, bỗng có mấy đứa trẻ đùa nghịch lao vào lưng tôi, suýt nữa thì tôi đã ngã khỏi lan can, sợ đến mức hét toáng lên.

Tôi vẫn kịp bám vào nên không nguy hiểm lắm, nhưng anh đã nhanh tay kéo tôi vào lòng.

Tựa đầu lên vai anh, nhìn gương mặt đầy lo lắng không hề giả vờ, tôi có chút hoảng hốt.

“Em không sao chứ? Sợ lắm à?”

Anh căng thẳng hỏi, rồi vòng tay siết lấy tôi: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Vòng tay ấy ấm áp quá mức, khiến tôi quên cả giãy ra.

Anh khẽ nói bên tai tôi: “Anh đưa em leo núi là vì trên đỉnh có ngôi chùa, nghe nói cầu duyên rất linh.”

Tôi vẫn nép vào lòng anh, nghe xong bỗng thấy tai nóng như lửa đốt.

Tôi lúng túng đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy: “Đi thôi, leo cho xong còn đi ăn.”

Miệng vừa buông lời khí thế, nhưng chưa đầy mười phút sau tôi đã phải tự vả.

Chiếc gậy leo núi trong tay tôi dùng còn thành thạo hơn cả ông nội gần tám mươi tuổi của tôi.

Chân tôi run rẩy không ngừng.

Anh ấy vừa đi vừa dừng, liên tục đợi tôi, rồi dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt tôi: “Lên đi, anh cõng em.”

Tôi lắc đầu: “Không cần, em không leo nổi nữa thì thôi, ở lại cũng được.”

Anh nửa đùa nửa thật: “Anh ngồi thế này trông nhục lắm đó. Làm ơn cho anh chút thể diện đi, tiểu thư.”

Tôi đành leo lên: “Anh mà mệt quá thì cứ thả em xuống, em sẽ không đi tiếp nữa.”

Tựa vào lưng anh, tim tôi cứ đập thình thịch. Dù có cố kiểm soát đến mấy, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, mọi sự phòng bị đều sụp đổ.

Cái gọi là “thích” quả thật là một thứ cảm xúc chẳng tài nào kiểm soát nổi. Nó đến nhẹ như làn gió thoảng, nhưng lại đủ sức khuấy đảo cả cõi lòng. Lúc nhận ra thì đã muộn, trái tim từ lâu đã nghiêng về một phía, ánh mắt cũng chẳng còn biết nhìn về nơi nào khác.

Tôi úp mặt lên vai anh, nghe thấy anh nói: “Lúc này có làm Trư Bát Giới anh cũng thấy đáng.”

Tôi bật cười, cố lái chuyện sang hướng khác: “Bụng Trư Bát Giới to quá, em không thích.”

Leo thêm một đoạn nữa, tôi chủ động yêu cầu xuống đất.

Anh không cãi lại được tôi, vừa định đặt tôi xuống thì bị một đồng nghiệp đi lẻ nhìn thấy.

“Ơ, Dư Thi, cô với Tạ Tổng… hai người…?”

Gương mặt anh ta viết đầy chữ: “Tôi đang hóng chuyện đấy.”

Nhưng vì giữ thể diện nên không dám hỏi toạc ra.

Tôi nhìn tư thế hiện tại của mình vẫn đang bám trên lưng Tạ Quan Nam đúng là khó mà giải thích cho rõ ràng được.

Vì thế tôi lúng túng trèo xuống, giải thích: “Lý Thắng à, đừng hiểu lầm. Tôi leo núi bị trẹo chân. Tạ Tổng bảo sẽ cõng tôi đi cáp treo.”

Lý Thắng cũng không nghĩ nhiều, đập tay lên trán: “Thế à, không sao chứ? Tổng Tạ cũng mệt rồi, hay để tôi cõng cô nhé?”

Tôi xua tay: “Không cần đâu, giờ đỡ nhiều rồi.”

Anh ta tưởng tôi khách sáo: “Đừng ngại, tôi khỏe lắm.”

Tạ Quan Nam bỗng lên tiếng: “Cậu cứ đi trước đi, ở đây có tôi là được rồi. Nhân viên của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Lúc này, gương mặt anh nghiêm túc vô cùng.

Lý Thắng thấy tình hình không ổn, vội vàng nói “vâng vâng vâng” rồi nhanh chân chuồn mất.

Tôi vừa buồn cười vừa bực mình.

Nhưng ít ra tôi không phải giả què nữa.

Sợ làm Tạ Quan Nam mệt, tôi cũng chọn đi cáp treo lên núi.

Chẳng mấy chốc đã đến ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng về chuyện tình duyên.

Khói hương nghi ngút.

Người người thành tâm quỳ lạy.

Chỉ khác là, ai cũng cầu tài lộc, riêng Tạ Quan Nam lại quỳ trước tượng Quan Âm cầu nhân duyên.

Nhìn dáng vẻ đó của anh, tôi càng tò mò về chuyện cá cược ban nãy.

Đặc biệt là việc tôi nghe lén được câu nói “không thích em” của anh ấy, ngoài Du Du ra, không còn ai biết.

Trên cáp treo, tôi không nhịn được nữa, hỏi thẳng:

“Sao anh biết em nghe được câu anh nói không thích em? Anh nhìn thấy em rồi à?”

Anh suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời còn khó tin hơn:

“Là chính em nói với anh.”

Tôi cũng chẳng truy hỏi thêm.

Chỉ nghĩ là anh ấy đang qua loa với mình thôi

Ngồi trên phiến đá trước chùa, tôi đếm số người đến được đây, tôi biết mình đã thua trắng trong vụ cá cược này.

Giờ thì đến lượt tôi lo lắng.

Người leo núi thì dừng lại tại đây, người đi cáp treo thì chẳng ai muốn nhích thêm bước nào nữa.

Đang thở dài, tôi nhận được tin nhắn của anh:

[Chút nữa đến tìm anh, anh sẽ nói cho em biết đáp án.]

Xem như vẫn còn có chút lương tâm.

Mọi người ngồi cáp treo xuống núi, ai nấy đều thi nhau kêu đói, kéo nhau thẳng tới nhà hàng.

Bình thường giữ kẽ là thế, hôm nay mấy chị em cũng xõa, ai cũng ăn như chưa từng được ăn.

Vì nhà hàng gần khách sạn nên nhiều người cũng tranh thủ uống vài ly.

Không biết ai là người khơi mào, cả bọn thay phiên nhau cụng ly với Tạ Quan Nam.

Một ly rồi lại một ly.

Tôi biết tửu lượng anh vốn không cao, thấy anh không từ chối ly nào mà lo muốn chết.

Nhìn biểu cảm của anh, có vẻ mấy năm nay đã rèn luyện kha khá.

Tôi vừa thở phào…

Thì có cô đồng nghiệp lên tiếng hỏi: “Tạ Tổng, anh kết hôn chưa ạ?”

“Chưa.”

“Vậy chắc có người yêu rồi?”

Anh lại lắc đầu: “Cũng chưa.”

Rồi anh nói tiếp một câu khiến tôi suýt nghẹn:

“Nhưng tôi có người mình thích rồi, chỉ là cô ấy mãi không chịu đồng ý.”

Cả bàn xôn xao.

Ai mà lại có thể từ chối được Tạ Quan Nam chứ?

Tôi cúi đầu ăn cơm, chỉ mong anh đừng nói gì thêm nữa.

Nhưng đồng nghiệp càng hứng chí muốn hóng chuyện:

“Không thể nào! Tạ Tổng đùa đấy à? Trên đời này ai lại từ chối được anh?”

Anh mỉm cười, lắc đầu: “Thật đấy. Cô ấy rất đặc biệt. Tôi đã thích cô ấy nhiều năm rồi.”

Lúc anh nói những lời đó, ánh mắt vẫn dõi thẳng về phía tôi.

Anh nói, anh đã thích tôi nhiều năm rồi.

Sau khi tan tiệc, xe bus đưa cả đoàn về lại khách sạn.

Tôi cũng muốn hỏi cho rõ ngọn ngành nhưng nghĩ khuya rồi cũng không tiện nên thôi.

Các đồng nghiệp đều ở phòng đôi, chỉ riêng tôi được xếp vào một phòng đơn.

Tôi vừa dọn dẹp hành lý xong thì điện thoại vang lên.

“Ra mở cửa, là anh.”

Tôi ngập ngừng một lát rồi ra mở cửa.
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 6


Lúc này tôi mới phát hiện Tạ Quan Nam thật sự đã say.

Bước chân loạng choạng, vừa vào phòng đã suýt ngã.

“Anh ổn không đấy?” Tôi hoảng hốt đỡ lấy anh ấy mà tư thế này chẳng khác nào hai người đang ôm nhau.

Tôi chỉ còn cách vội vã đóng cửa lại.

Lần đầu tiên tôi thấy một Tạ Quan Nam như vậy.

Anh cúi đầu, chăm chú nhìn tôi, người mang mùi rượu nhè nhẹ.

Những ngón tay dài và thon, nhẹ nhàng chạm lên má tôi.

Anh lấy ngón tay chọc nhẹ má tôi, giọng anh mang theo sự tủi thân khó tả:

“Sao em lại từ chối anh chứ? Tim anh đau lắm.”

“Anh thật sự có cơ bụng tám múi, em muốn nhìn lại không?”

“Hẹn hò với anh đi, được không? Anh đã thích em nhiều năm rồi.”

“Anh sẽ đưa hết thẻ cho em, từ giờ lương anh do em phát.”.

“Anh nói thật mà, em thật sự không động lòng chút nào sao? Anh thích em đến thế kia mà!”

Hơi thở của anh phả ngay bên tai tôi, từng lời thì thầm khiến môi anh thỉnh thoảng chạm nhẹ vào vành tai tôi.

Mặt tôi đỏ đến tận mang tai.

Không thể chịu nổi nữa, tôi chỉ đành dỗ dành:

“Tạ Quan Nam, anh uống nhiều rồi. Để em đưa anh về phòng nghỉ nhé?”

Vừa nghe vậy, anh ấy liền đứng thẳng dậy:

“Anh không say.”

Rồi lảo đảo đi đến chiếc ghế sofa trong phòng tôi, ngồi phịch xuống:

“Anh đến… để nói với em… vì sao…”

Tôi chăm chú lắng nghe.

Anh ấy… ngủ mất rồi.

Quả nhiên, tửu lượng kém thật.

Một Tạ Quan Nam say xỉn đúng là khó hầu hạ.

Anh ngủ rất ngoan, chẳng khác gì một đứa trẻ bị “tắt nguồn”.

Tôi lay anh mãi mà không có phản ứng.

Thậm chí khi xoay người, anh còn lăn thẳng từ ghế xuống đất.

Tôi cố gắng đỡ anh dậy không được, người say bất tỉnh nặng vô cùng.

Tôi lại thử kéo chân anh kết quả là đầu anh đập vào cạnh giường, còn tôi vì kéo không nổi mà ngã chổng vó lên người anh.

Cú va chạm vào cơ ngực anh làm môi tôi đau rát.

Hơn nữa, với chiều cao cách biệt như vậy, đúng là thử thách quá sức.

Tôi đành thở dài, lấy chăn đắp cho anh.

Muốn nằm sao thì nằm, tôi chịu thua rồi.

Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ chiếu qua khung cửa.

Đồng hồ sinh học của tôi tự động đánh thức tôi dậy.

Không mở mắt thì thôi, vừa mở mắt ra tôi đang nằm trong lòng Tạ Quan Nam.

Chuyện này… không bình thường chút nào.

Trời ơi, tôi gối đầu lên cơ ngực anh, tay lại đặt trên cơ bụng anh mà tất cả đều không phải là tôi tự nguyện!

Quan trọng hơn… là anh không mặc áo!!!

Không thể phủ nhận, cảm giác cũng… không tệ.

Đột nhiên, giọng anh vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi:

“Thế nào? Thoải mái không?”

Tôi không thể để bị lép vế, quyết định phản công:

“Sao tự nhiên anh chạy lên giường em làm gì? Nhưng cũng tạm được đấy, cảm giác khá ổn, nhưng vẫn còn chỗ cần rèn luyện thêm.”

Anh bất đắc dĩ, cúi sát lại bên tai tôi:

“Dư Thi, bây giờ… anh thật sự rất khó chịu.”

Lúc này tôi mới phát hiện anh ấy ngủ không mặc đồ.

Tôi hận cái đầu của mình nhạy bén quá mức.

Càng hận hơn khi cơ thể cũng nhạy bén chẳng kém, chỉ mới nghe một câu “rất khó chịu”, cả người tôi như có dòng điện chạy dọc sống lưng, tay chân cứng đờ, đầu óc thì như bị nhúng vào nước sôi.

Tôi lập tức bật dậy, giành quyền chủ động:

“Anh nói sẽ cho em biết lý do, thế mà lại đến đây ngủ bẹp dí luôn dưới đất. Nửa đêm sao lại bò lên giường em? Còn cởi hết đồ là sao?”

Anh ấy tỏ vẻ không tin nổi:

“Anh ngủ dưới đất á? Anh đâu có cái sở thích kỳ cục đó?”

“Em còn nhớ rất rõ, anh vừa vào phòng là nằm bẹp dưới đất, sống chết không chịu dậy, còn lải nhải nói em không cần anh…”

Anh ngồi bật dậy:

“Dư Thi, anh chỉ say thôi, chứ đâu có bị ngốc.”

Nói rồi, anh tự nhiên bước vào phòng tắm, chẳng thèm che đậy gì:

“Anh đi tắm cho tỉnh táo chút đã.”

Cuối cùng cũng đợi anh ấy tắm xong, đi ra, anh chỉ quấn mỗi khăn tắm, tay chỉ vào trán hỏi tôi:

“Em đã làm gì anh vậy, chỗ này đau quá.”

Lúc này tôi mới để ý, chỗ anh va vào cạnh giường hôm qua đã sưng một cục nhỏ.

Anh vừa xoa vừa nói tiếp:

“Dù em thua cược, anh vẫn muốn nói cho em biết, Dư Thi, lúc đó anh không biết em sẽ nghe thấy câu đó. Thật ra, anh đã nói dối.”

“Anh rất thích em, thậm chí đã quyết định theo đuổi em.”

“Chỉ là hồi còn học đại học, có người bị thần kinh, cứ thấy anh thân với cô gái nào, cô ấy sẽ gặp chuyện xui. Anh nghĩ nếu dùng lý do đó để giữ khoảng cách, em sẽ không bị liên lụy.”
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 7


“Anh còn tính toán chúng ta có thể yêu thầm, sau khi tốt nghiệp thì cưới luôn.”

“Nhưng không ngờ, đột nhiên em lại cắt đứt mọi liên lạc với anh.”

“Bực mình hơn là, anh mượn trò chơi để tỏ tình với em, em không phản ứng thì thôi, còn cố tình tránh mặt anh.”

Từng lời anh nói như từng cú đánh thẳng vào suy nghĩ của tôi.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Tôi cố gắng xâu chuỗi mọi thứ, lên tiếng hỏi:

“Nhưng sao anh biết em đã nghe thấy câu đó? Em đâu có nói với anh?”

Đột nhiên khuôn mặt anh tối sầm lại, như có một bóng mây đen phủ kín trời xanh:

“Anh nói rồi, là chính miệng em nói với anh mà.”

Tôi vừa định trêu lại một câu, Tạ Quan Nam lại nói ra một điều còn khiến tôi sốc hơn:

“Dư Thi, chuyện chúng ta đã yêu nhau hai năm, đến bao giờ em mới nhớ ra?

“Anh đã đợi em một năm rồi.”

“Tại sao… em lại chỉ quên mình anh?”

Trong ký ức của tôi, hoàn toàn không tồn tại hai năm đó.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, đúng là giống như có gì đó bị rút ra khỏi trí nhớ của tôi nhưng không có vẻ đó là một khoảng trống.

Thế nhưng anh có rất nhiều bằng chứng hình ảnh, thậm chí là những video quay cảnh chúng tôi thân mật khi yêu nhau dần khiến niềm tin trong tôi lung lay.

“Anh không phải AI chứ?” Tôi bắt đầu nghi ngờ, vì những nụ hôn tôi trao anh thật sự quá tự nhiên.

Cứ như một tên trộm hoa chuyên nghiệp.

Anh nhìn tôi chăm chú, nói ra một câu khiến tôi hối hận vô cùng:

“Em có nốt ruồi bên mông trái. Với cả ngực bên phải của em…”

Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại mấy chuyện này không thể nói ra được!

May sao anh đã chuyển chủ đề:

“Em có thể không tin, nhưng chúng ta từng rất yêu nhau. Khi đó, thậm chí đã tính đến chuyện kết hôn. Ngày nào anh cũng nghĩ đến việc sớm rước được em về.”

“Tức là… mẹ anh đồng ý chuyện chúng ta yêu nhau ư?” Trong ký ức của tôi, mẹ anh từng rất coi thường tôi.

“Lúc đầu bà ấy không đồng ý,” anh thở dài, “Sau khi biết anh yêu em, bà ấy đã làm ầm ĩ lên suốt một thời gian dài. Còn sắp xếp bao nhiêu cô gái để anh xem mắt. Nhưng từ khi em bị tai nạn rồi mất trí nhớ, bà ấy thấy anh đau khổ như vậy nên dần cũng không phản đối nữa.”

Nghe anh kể những điều này, tôi có cảm giác như đang nghe chuyện của người khác.

Cảm giác bản thân thật xa lạ với những kỷ niệm ấy, nhưng trái tim thì lại quặn thắt từng cơn.

“Lúc đó, anh tưởng em không qua khỏi.” Anh rơm rớm nước mắt. “Là do anh, lúc đó cãi nhau với em, em mới đi xa như vậy. Khi chiếc xe đâm tới, anh chạy tới thì đã muộn… Anh hoàn toàn không kịp kéo em lại…”

“Tai nạn giao thông mà, chỉ là ngoài ý muốn, anh không cần phải đổ lỗi cho mình.” Tôi nghe ra sự ân hận sâu sắc trong lời anh nói.

Nhưng bản thân tôi lại cảm thấy tiếc thay cho chính mình

Có một người yêu ưu tú đến vậy, lại tự làm chính mình tổn thương đến mất trí nhớ!

“Không phải đâu.” Anh càng nói càng tức giận. “Người đâm em là kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Lúc đó hắn chỉ muốn đâm chết ai đó mà thôi. Em chẳng qua… là người mà hắn ta chọn trúng.”

Anh vòng tay ôm lấy tôi:

“Xin lỗi… anh biết em rất đau, nhưng anh lại chẳng thể giúp gì được cho em.”

“Tại sao anh không nói sớm với em?”

“Sau khi em xảy ra chuyện, hôn mê rất lâu. Đến khi tỉnh lại, em đã không còn nhớ việc chúng ta từng yêu nhau.”

“Mỗi lần anh định đến gần, em lại đau đầu dữ dội.”

Anh thở dài:

“Suốt một năm qua, anh chỉ dám đứng từ xa nhìn em, rồi dần dần mới dám xuất hiện trước mặt em vài lần. Mãi đến hôm đó em gọi điện cho anh… anh nghĩ, cơ hội của mình đến rồi.”

Anh dịu dàng xoa tóc tôi:

“Không nhớ cũng không sao. Tương lai của chúng ta vẫn còn dài mà.”

“Chỉ cần em đừng rời xa anh, chúng ta có thể tạo ra thêm nhiều kỷ niệm mới.”

Nói không buồn là nói dối.

Tôi thậm chí chẳng dám tưởng tượng suốt một năm qua, anh đã sống ra sao.

Người lớn lên cùng tôi từ bé, thậm chí từng cùng mặc tã lót, trong mắt tôi, anh luôn là người dẫn đường phía trước.

Vậy mà giờ đây, lại đứng trước mắt tôi mà khóc.

Mà tôi… mắt cũng đã đỏ hoe.

“Cho nên… Du Du với mấy người kia cũng biết chuyện rồi đúng không?” Khó trách mỗi lần tôi nhắc đến tên Tạ Quan Nam, giọng Du Du lại có chút vi diệu.

“Biết chứ.”

Anh không nói thêm gì, nhưng tôi cũng đoán được vài phần.

Chuyện giữa tôi và anh, e là cha mẹ tôi cũng biết cả rồi.

Nhưng thấy tôi cứ gặp anh là lại đau đầu, nên bọn họ dứt khoát giới thiệu đối tượng khác cho tôi.

Nghĩ lại thì đúng là ấm ức cho anh ấy thật.

“Vậy… những lời em nghe thấy lúc đó, là do sau này, khi chúng ta bên nhau, em kể lại cho anh à?”

Anh khẽ gật đầu, nhắc sang chuyện khác:

“Dư Thi, giờ anh cũng rất muốn cùng em nói rõ mọi chuyện.”

“Nhưng nếu giờ còn không ra mặt, đồng nghiệp chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta… có gì đó mờ ám mất.”

14

Quả nhiên, đã có vài đồng nghiệp nhiều chuyện đợi chúng tôi ở phòng ăn sáng cả buổi rồi.

May thay, tôi vừa khóc một trận nên mắt sưng mặt nhợt, sắc mặt nhợt nhạt như tàu lá chuối, bèn mượn cớ bị đau bụng để lấp l**m cho qua.

Đến tối, tới tiết mục được các chị em mong chờ nhất... tắm suối nước nóng.
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 8


Ngày hôm trước vận động đến mức chân run rẩy, được ngâm mình trong nước ấm thì thật đúng là… thoải mái tột cùng.

Các chị bên cạnh cảm thán:

“Không biết cô gái nào phúc dày số lớn mới câu được Tạ Tổng nhà ta nữa. Kịch bản này mà để tôi vào đóng hai tập thì tôi mãn nguyện cả đời!”

Tôi nhìn theo ánh mắt của chị ấy là đôi chân dài, cơ bụng và cơ ngực hoàn hảo của Tạ Quán Nam.

Lại có chị khác tiếp lời:

“Đừng mơ nữa, chắc chắn không phải tụi mình rồi.”

“Nhưng phải công nhận, hoạt động ngâm suối nước nóng này quá tuyệt!

“Thường ngày lấy đâu ra cơ hội được nhìn trai sáu múi đi qua đi lại trước mặt thế này chứ?”

Ngay lúc đó, chẳng biết là vô tình hay cố ý, Dương Phương chậm rãi bước đến sau khi thay bộ đồ bơi khác.

Vòng một phập phồng, dáng đi lắc lư yểu điệu quyến rũ.

Bộ đồ bơi cũng s*x* không kém, càng làm nổi bật vóc dáng gợi cảm.

“Trời ơi, tôi tưởng cô ta đang chuẩn bị đi thi hoa hậu cơ đấy!”

“Thi thố gì tầm này, người ta có mục tiêu rõ ràng, sắp ngã vào người Tạ Tổng luôn rồi… Nhìn đi, ngã rồi đấy… ôi, ha ha, ngã thật rồi.”

Tôi nhìn mà nhăn hết cả mặt mày.

Ngã kiểu đó, chắc đau lắm.

Nhưng cái đau hơn, chính là thái độ của Tạ Quán Nam anh cau mày lại:

“Cô đừng dựa vào tôi, bạn gái tôi sẽ giận đấy.”

Toàn bộ không gian lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều kinh ngạc rõ ràng hôm qua anh ấy còn bảo đối phương không đồng ý mà, sao mới một đêm đã có bạn gái rồi?

Dương Phương chống tay đứng dậy:

“Tạ tổng, anh có bạn gái rồi à?”

Tạ Quán Nam mỉm cười gật đầu:

“Cô ấy vừa mới nhận lời tôi đấy. Sau này chúng tôi kết hôn, sẽ phát thưởng cho mọi người, coi như mừng đại hỷ.”

Sau khi công khai, Tạ Quán Nam bắt đầu bước vào hành trình “khoe vợ” không biết xấu hổ, đắc ý như một đứa trẻ:

“Bộ vest tôi mặc hôm nay là vợ tôi mua đấy, mặc vào là thấy đẹp trai liền.”

“Vợ tôi khen tôi đẹp trai.”

“Vợ tôi giỏi nhất, mấy cô khác tôi chả thèm để vào mắt.”



Thậm chí, vì tôi đồng ý ở chung với anh để giúp khôi phục trí nhớ, anh lại càng được đà lấn tới.

Ban đầu là không giữ nổi phòng riêng vì anh trực tiếp đập thông hai phòng thành một.

Về sau… ngay cả cái giường cũng không giữ được.

Lúc đầu tôi còn xấu hổ, anh lại dỗ dành:

“Em chỉ cần nằm yên là được.”

Rồi sau đó, thành ra:

“Tối nay mình chơi trò mới nhé? Gọi là ‘anh động, em không động’ nhé?”

Lâu dần, gan anh lớn hẳn lên, dám chất vấn tôi:

“Vợ à, sao em có thể đi shopping ba tiếng liền mà vẫn tràn đầy năng lượng, thế mà giờ ba phút đã kêu mỏi chân rồi hả?”

Đỉnh điểm là anh ấy bắt đầu không cam lòng với việc tôi giữ kín mối quan hệ nữa.

Mỗi sáng trước khi đi làm, anh đều thò mặt ra hỏi tôi:

“Vợ ơi, hôm nay có phải là một ngày thích hợp để công khai tình yêu của chúng ta không?”

15

Ban đầu, tôi tưởng mối quan hệ của chúng tôi sẽ lặng lẽ như vậy một thời gian, nào ngờ một biến cố đã ập đến, tựa như làn sóng ngầm dưới mặt hồ yên ả, khiến tất cả rẽ sang ngả khác.

Vì suốt ngày bị Tạ Quán Nam “vỗ béo”, nên tôi dần hình thành thói quen chạy bộ vào thời gian rảnh.

Hôm đó, anh đi công tác nước ngoài, tôi lại ra bờ sông chạy bộ.

Và tôi gặp một người đàn ông trưởng thành bị rơi xuống nước.

Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình anh ta ngã xuống, nên lập tức chạy tới.

Thoạt nhìn là biết, anh ta không biết bơi, cứ vùng vẫy mãi.

Tuy nóng ruột, tôi vẫn phải giữ cái đầu lạnh, tôi biết chưa phải thời điểm thích hợp để cứu người.

Hơn nữa, nhìn vóc dáng to lớn của anh ta, xung quanh lại chỉ có mình tôi. Nếu liều mình nhảy xuống, e rằng sẽ bị kéo theo.

Tôi hét lớn mấy câu kiểu “Đừng sợ, tôi tới cứu đây” để trấn an anh ta.

Rồi canh đúng thời điểm mới nhảy xuống nước.

Tôi bơi rất giỏi, nhưng sức lực thì lại không bằng ai.

Tim đập thình thịch như trống làng, tôi không dám lãng phí chút nào.

Lúc tôi bơi tới gần, anh ta đã bắt đầu đuối sức, nhưng vẫn chộp lấy cổ tôi như chiếc phao cứu mạng.

Dù sao cũng là đàn ông, cho dù tôi cố chờ cho anh ta mệt hơn, nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến anh ta gồng hết sức kéo tôi xuống.

Kinh khủng nhất là anh ta vẫn còn sức, cố trèo cả lên đầu tôi.

Tôi không thở nổi, cũng không vùng ra được, đành dốc hết sức bình sinh, thụi cho anh ta một cú cùi chỏ vào mặt.

Anh ta đau điếng, tay lỏng ra, tôi mới vùng thoát được

Tôi nhìn ra được, giờ anh ta thật sự đã sắp kiệt sức rồi.

Lúc đó tôi mới tiếp cận lại lần nữa, kéo anh ta từng chút một về phía bờ.

May mắn là lúc đó, bờ sông bắt đầu có thêm người đến.

Mọi người cùng nhau, người này một tay, người kia một tay, cuối cùng cũng kéo được anh ta lên bờ.
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 9


Tôi cũng được kéo lên, cả người nằm bẹp bên lề đường, không nhúc nhích nổi, chỉ có thể há miệng th* d*c.

Người đàn ông ngã xuống nước không sao cả, vừa lên bờ là tỉnh táo, còn biết nói cảm ơn.

Còn tôi thì mệt đến mức cơ thể rã rời, suýt chút nữa ngất xỉu.

Vì vội vàng cứu người, tôi còn chưa kịp lấy điện thoại ra khỏi túi.

Lúc giằng co trong nước mấy lần, chẳng biết nó đã trôi đi đâu rồi.

Tôi đành ướt sũng quay về nhà.

Gặp gió lạnh sau nước sông, kết quả là tôi sốt cao.

Thế là, chuyện đi mua điện thoại mới cũng bị trì hoãn.

Sau khi nằm bẹp một ngày trời, đến tối hôm sau tôi mới tỉnh táo hơn, ra ngoài mua điện thoại mới và đến trung tâm dịch vụ để làm lại thẻ SIM.

Nhưng khi tôi mở điện thoại lên như sét đánh ngang tai.

Bao nhiêu cuộc gọi nhỡ chồng chất.

Toàn bộ quá trình tôi cứu người đã bị người ta quay lại, sau đó còn bị cắt ghép và dẫn dắt ác ý:

Tôi bị nói “thấy chết không cứu”, “chặt chém tại chỗ”, thậm chí là “giết người gián tiếp”.

Trên mạng xã hội, tôi bị dân mạng chửi không tiếc lời, mắng đến mức chó mèo còn thương, chim muông cũng ngán, nói tôi không bằng loài cầm thú.

16

Tôi choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng tôi đã ra tay cứu người, điện thoại cũng vì lúc ấy hỗn loạn mà rơi mất, tôi còn chưa kịp buồn bực thì… cả thế giới đã lật mặt như lật bàn tay.

Không khen ngợi tôi thì thôi, sao tôi lại trở thành tội đồ?

[Tôi thấy cô ta căn bản không định cứu, đứng im một chỗ mãi không nhúc nhích. Chắc thấy có camera quay nên mới đành xuống nước.]

[Phải đợi lâu như vậy mới chịu cứu, người ta đuối nước khổ sở thế kia, là một mạng người đó!]

[Chuẩn luôn, hình như còn nói gì đó nhỉ? Có khi đang đòi tiền chuộc mạng không chừng.]

[Đòi tiền thì cũng phải biết nhìn tình huống chứ? Loại này sống cả đời chỉ đáng ăn cơm với rau.]

[Đứng đó ra vẻ chuyên nghiệp lắm, tính toán khoảng cách hay đo độ sâu nước đấy? Thêm chút nữa là chết người, còn cô ta chính là hung thủ giết người đấy.]

Sau đó, vì video quay rõ cả mặt tôi, thông tin cá nhân của tôi cũng bị "đào" ra.

Làn sóng chửi rủa ngập trời khiến tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi cố gắng lên mạng giải thích, nhưng chẳng ai chịu nghe.

Trong cơn hoang mang, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Nghe thấy giọng Tạ Quan Nam, tôi mới dám mở cửa.

Vừa mở cửa, anh liền ôm chầm lấy tôi.

Cả người mệt mỏi, căng thẳng:

“Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”

Tôi vốn còn đang gồng mình cố tỏ ra không sao, nhưng vừa nghe câu đó, nước mắt bỗng như vỡ bờ, không thể kìm nén được nữa.

Anh ấy cho rằng tôi đã phải chịu ấm ức quá lớn, nên liên tục xin lỗi:

“Đừng khóc, là lỗi của anh. Vì chênh lệch múi giờ nên anh không kịp chú ý chuyện này.”

“Gọi điện thì không liên lạc được, hỏi mấy người bạn của em thì ai cũng không rõ tình hình. Anh thật sự lo chết đi được.”

Chắc chắn anh đã bay xuyên đêm chỉ để về gặp tôi.

Thật ra tôi khóc là vì cảm động vì thấy anh quan tâm đến tôi.

Nói thật, không lời ngọt ngào nào có thể sánh được với hành động này.

“Em không sao.” Tôi vỗ vỗ lưng anh, còn an ủi ngược lại anh rằng:

“Điện thoại em rơi xuống sông rồi, người thì bị lạnh nên sốt.”

“Thật ra, em mới biết chuyện này có vài tiếng thôi.”

“Anh vội vàng đi về như vậy chắc mệt lắm rồi? Có muốn nghỉ ngơi với em một lát không?”

Tối hôm đó, tôi nằm trong lòng anh, ôm chặt lấy anh không buông.

Anh ấy chỉ dịu dàng nói:

“Ngủ một giấc thật ngon đi, mọi chuyện cứ để anh lo. Không thì anh sẽ xót lắm.”

Tôi thật sự nghe lời anh, ngủ một giấc đến sáng.

Khi tỉnh dậy, Tạ Quán Nam đã không còn ở bên cạnh.

Trên đầu giường để lại một tờ giấy:

[Anh làm sẵn bữa sáng cho em rồi, món này anh học mấy năm mới làm được đó, nhớ ăn hết nha.]

Trên bàn ăn lại có thêm một tờ:

[Sau mười giờ hãy xem điện thoại, tiện thể cho anh biết là chồng em có đẹp trai không?]

Sau mười giờ, tôi mới bắt đầu lướt mạng và thấy được tin tức về anh.

Anh đã tổ chức một buổi họp báo.

Công khai tuyên bố tôi là vị hôn thê của anh.

Đồng thời, anh cũng khẳng định rõ ràng sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với những ai vu khống vị hôn thê của mình trên mạng.

Và còn nghiêm túc nêu rõ trọng tâm vấn đề:

“Dư Thi là vị hôn thê của tôi.”

“Tôi tin rằng với tiềm lực tài chính của tập đoàn Tạ thị, cô ấy không cần phải vì chút tiền đó mà làm ngơ trước một mạng người.”

“Còn về những lời cô ấy nói lúc đứng trên bờ, chúng tôi đã mời chuyên gia đọc khẩu hình kiểm tra.”

“Rõ ràng là những câu trấn an như ‘Đừng sợ, tôi sẽ cứu anh’.”

"Cứu người bị rơi xuống nước, nhất là khi thể hình chênh lệch lớn như vậy, nếu lập tức xuống cứu thì rất dễ khiến cả hai cùng chết đuối. Khi cứu người bị đuối nước, thường cần để họ chìm nổi vài lần, tiêu hao bớt thể lực, nếu không sẽ rất dễ bị người đó bám chặt như thấy phao cứu sinh, kéo chìm luôn cả người cứu.”

"Hơn nữa, vị hôn thê của tôi đã đánh giá thấp sức lực của đối phương, trong nhiều góc quay đều có thể thấy cô ấy cũng gặp nguy hiểm.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back