Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
648,490
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczOYv_b9pupHKGOAGke7QielZO-Rd0H-gQ_0FKzWYI-orLICHa_Kx8fCfef5IbHt7UBfwjNa6fo2bawFqnVfnVR-LTVK811lg0iTfHiF_aWSZQOILyPVixzO_zFrWj83bvz17RWwb5i7Lio8yWXvHpbx=w215-h322-s-no-gm

Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Tác giả: Nhấp Thập Thất Lâu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Say khi uống say mèm, tôi nhắn một tin cho Tạ Quan Nam, anh bạn thanh mai trúc mã kiêm tổng tài của tôi: “Giới thiệu cho em một anh bạn trai đi?”

Anh trả lời ngay: “Yêu cầu?”

Tôi buột miệng bịa đại: “Không cần tiêu chuẩn gì cao siêu đâu, chỉ cần tuổi tác ngang tầm, thân cao tám thước, cơ bụng tám múi, vừa có tiền vừa đẹp trai, lại phải chung thủy và si tình…”

Tin nhắn kế tiếp, anh ấy gõ được nửa thì lại xóa. Tôi cũng chẳng để ý, lê lết vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc bước ra, tôi còn đang quấn tạm khăn tắm, điện thoại bỗng reo lên: “Mở cửa.”

Tôi ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”

Anh ấy chẳng nói chẳng rằng, đè tôi vào tường: “Dư Thi, em có bị ngốc không vậy? Hồi đại học anh tỏ tình với em, em từ chối thì thôi đi, bây giờ lại còn bảo anh đi tìm bạn trai cho em?”

Tôi bị anh ấy hôn đến mê mẩn, hồn phách như bay khỏi xác, nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy mà lí nhí biện bạch: “Anh tỏ tình hồi nào chứ? Chẳng phải hôm đó anh chơi ‘thật hay thách’ rồi bị thua hay sao hả?”

Anh ấy nghiến răng nói: “Anh đã bảo rồi, anh chọn ‘nói thật’.”​
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 1


1

Hai chữ ấy vừa thốt ra, tôi c h ế t đứng tại chỗ như bị s ét đ ánh giữa trời quang.

Tôi lục lại ký ức, bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng coi chuyện đó là thật!

Cung phản xạ của tôi quả thực là dài đến tận mấy năm ánh sáng.

Tôi ấp úng như người mới học nói: “Gì cơ? Nói thật á? Em cứ tưởng là anh thua… với lại tụi mình cũng thân mà…”

Thôi, không nói nữa thì hơn.

Càng nói lại càng sai.

Căn phòng bật điều hòa mát lạnh, vậy mà tôi lại cảm thấy nóng ran như ngồi trên lửa, đành gượng gạo đánh trống lảng: “Ờm… có hơi nóng đúng không?”

Anh ấy vẫn không buông tôi ra, áp sát như cũ: “Ừ, hơi nóng thật.”

Tôi vừa bị anh h ôn đến mức đầu óc choáng váng, lúc này mặt đỏ bừng như con tôm luộc. Người mà ngày thường tôi có thể choàng vai bá cổ, giờ đến cả ánh mắt cũng chẳng dám nhìn.

Tôi giơ hai tay lên, khẽ đẩy anh một cái: “Có gì thì nói đàng hoàng, nóng thì anh tránh xa em ra chút.”

Anh bỗng cười khẽ: “Dư Thi, em đỏ mặt rồi.”

Đúng vậy, tôi đỏ mặt thật.

“Không dám nhìn anh à?”

Đương nhiên không dám rồi anh giai!!

“Sờ thử chỗ này nè, cơ ngực anh có đủ tiêu chuẩn không?”

Nóng b ỏng tay.

Cái tên c h ế t t iệt này, từ khi nào đã học được cách trêu người như thế hả?

“Hay là em s ờ xuống chút nữa thử xem, coi cơ bụng có vừa ý em không?”

2

Nghe thế thì tôi chuồn luôn.

Tạ Quan Nam cao tận 1m89, còn tôi chỉ khiêm tốn 1m65, đẩy anh ấy không nổi nhưng lách dưới cánh tay anh thì được.

Chỉ là… động tác hơi mạnh, khiến kh ăn t ắm t uột mất.

Vị tổng tài ban nãy còn lắm lời đùa cợt, giờ thì đỏ cả vành tai, ánh mắt chỉ dám nhìn lên trần nhà.

Tôi cuống cuồng m ặc đồ ngủ, mặt đỏ như quả gấc chín.

Mặc dù từng gặp nhau nhiều lần, nhưng chưa bao giờ “thành thật với nhau” như thế này!

“Xin lỗi xin lỗi…” Tôi h oảng l oạn, lời nói chẳng qua đầu, th ần k inh như ch ập m ạch.

Anh ấy bị tôi chọc cười, quay người lại: “Không sao, anh không để ý đâu.”

Lần này tới lượt tôi chất vấn: “Đêm hôm khuya khoắt, anh chạy qua đây làm l oạn gì vậy?”

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, dứt khoát: “Chẳng phải em nhờ anh giới thiệu bạn trai cho em sao?”

Tôi chết lặng… Tâm tư trong lòng rối như tơ vò.

Anh ấy lại gật đầu: “Sao thế? Tuổi tác xấp xỉ nhau, cao tám thước, bụng tám múi, vừa giàu vừa đẹp, lại còn ch ung t ình, anh thấy mình khá hợp với tiêu chí em đưa ra đấy.”

Anh ấy lại tiếp tục ép hỏi:

“Vậy thì anh tự tiến cử, lại còn tự đưa mình đến tận nơi, em thấy thế nào?”

3

Đòi giới thiệu đối tượng mà thành ra giao hàng hỏa tốc, tốc độ này đúng là đáng gờm.

Nhưng vừa nghĩ đến nụ hôn lúc nãy thì l ửa giận trong tôi lại b ốc lên ngùn ngụt.

“Em thấy chuyện anh h ôn em lúc nãy, chúng ta cần phải nói rõ ràng với nhau.”

“Anh h ôn em, em giận à?” Bỗng nhiên anh ấy hỏi ngược lại tôi.

Nói thật thì… tôi chẳng giận gì cả.

Tôi tiếp tục giải thích: “Em nhờ anh giới thiệu đối tượng chủ là lúc đó em uống s ay, nói đùa thôi.”

Nghe tôi nói vậy, Tạ Quan Nam thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng: “Nhưng anh tưởng là thật đấy.”

Anh ấy không có ý định cho qua chuyện: “Với lại anh thừa nhận, lúc đó anh thật sự muốn h ôn em.”

Tôi giơ tay vỗ nhẹ lên mặt anh ấy: “Về đi, khuya rồi.”

Tôi cảm thấy bây giờ mình chẳng khác gì đang nói chuyện với người s ay, vả lại người s ay không phải tôi… Mà là anh ấy!

Anh ấy cũng không còn xúc động như trước, ngồi xuống rồi cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.

Khó khăn lắm tôi mới đưa anh ấy ra đến tận cửa lớn.

Ngay lúc đó điện thoại vang lên, là cuộc gọi của cô bạn thân tôi, Du Du.

Giọng cô ấy vang to như tiếng pháo n ổ giữa đêm, tựa như mũi tên x uyên mây, đ âm th ẳng vào tai tôi và Tạ Quan Nam:

“Dư Thi, mẹ cậu nhờ tớ tìm đối tượng cho cậu, dạo này tớ vừa nhắm được một người, mai gặp thử luôn nhé?”
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 2


4

Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.

Chúng tôi cùng lúc nhìn sang nhau.

“Dư Thi, cậu có đang nghe không đó?”, Giọng Du Du vẫn vang lên trong điện thoại. Tôi vừa định mở miệng thì điện thoại đã bị Tạ Quan Nam giật lấy.

“Em ấy không cần bạn trai.”

Du Du ở đầu dây bên kia ngơ ngác: “Ủa? Dư Thi, cậu có bạn trai khi nào vậy?”

Tôi vội giành lại điện thoại: “Đừng đùa nữa, Du Du. Là Tạ Quan Nam đấy. Nhưng giờ tớ không có ý định yêu đương, cậu đừng lo nữa.”

Du Du sững người vài giây rồi ngắt máy ngay: “Cậu nói ai cơ? Hả? Tạ Quan Nam? Ừ thế thì không có gì đâu, tớ cúp máy trước nhé!”

Du Du thì dễ xử lý còn Tạ Quan Nam thì không.

Từ bé tôi đã biết, anh ấy là kiểu người cực kỳ cố chấp. Chuyện này chắc chắn không dễ cho qua.

Quả nhiên, anh hỏi thẳng: “Em không định giải thích gì sao?”

“Giải thích gì cơ?”

“Không phải em nói không muốn có bạn trai à? Vậy mà người ta đến tận cửa rồi đấy.”

Anh còn mặt mũi mà nói người ta hả.

Chẳng phải chính anh còn tự dâng thân tới hay sao.

“Tạ Quan Nam, em đâu có bảo ai giới thiệu đối tượng cho mình. Mà kể cả có thì đã sao? Em cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi.”, Tôi trừng mắt nhìn anh, “Hơn nữa, anh có tư cách gì mà nói em?”

Dù tôi ngu ngơ không hiểu lời tỏ tình năm xưa của anh.

Nhưng tôi đã từng thật sự thích anh.

Vào năm nhất đại học.

Trên đường đi tìm anh ấy ăn cơm trưa thì tôi tình cờ nghe thấy có người hỏi anh ấy rằng:

“Cậu với Dư Thi là gì vậy? Cậu thích cô ấy à?”

Anh ấy thẳng thừng đáp: “Thích em ấy? Không đời nào. Bọn tôi chỉ là quen nhau từ nhỏ thôi.”

Anh ấy từng phũ phàng từ chối tôi như vậy. Giờ quay lại nói mấy lời này làm gì?

Gương mặt anh hiện rõ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nén xuống.

Anh đừng có nhịn nữa!

Có gì thì nói ra đi!

Không thì tôi thể nào cũng sẽ bật dậy vào giữa đêm, vỗ đùi thở dài:

“Anh ấy rốt cuộc muốn nói cái gì vậy chứ?!”

Anh ấy quay người bước ra cửa:

“Muộn rồi, em đi ngủ đi. Quần áo cũng mặc cho đàng hoàng vào.”

“Tạ Quan Nam.”, Tôi bất chợt gọi anh lại, “Người mẫu mới bên công ty anh là Chu Nham đúng không? Có thể giúp em xin chữ ký không?”

Anh ấy quay đầu, cau mày nhìn tôi:

“Cậu ta đẹp trai lắm à?”

Nhưng anh ấy lại nhanh chóng nói tiếp:

“Chờ đấy.”

Cái kiểu người gì mà miệng thì nói một đằng, mà lòng lại nghĩ một nẻo vậy chứ.

Sau khi anh đi rồi, tôi mới nhớ ra là chưa sấy tóc, dạo gần đây tôi thường bị đau nửa đầu.

Đang sấy dở thì có tin nhắn đến, là Du Du, giọng điệu hóng hớt muốn tràn ra ngoài màn hình:

[Tạ Quan Nam đi rồi à?]

[Đi rồi.]

[Muộn thế mà hai người còn ở cùng nhau, có chuyện gì thế? Có tin tốt gì à?]

[Cậu đừng nghĩ linh tinh, anh ấy có việc cần đến, thế thôi.]

[Sao mà không suy diễn được cơ chứ? Cậu thích người ta đến mức nào, quên rồi à?]

[Là cậu quên thì có, tớ nói rồi, tớ bỏ cuộc từ lâu rồi…]

Bên kia hiển thị [đang nhập], nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chẳng nói gì thêm.

5

Du Du là bạn thân thời đại học của tôi.

Cô ấy biết rõ mọi chuyện của tôi.

Nhớ năm đó, khi tôi nghe thấy Tạ Quan Nam phủ nhận chuyện thích tôi, tôi đã gọi cho Du Du khóc như mưa, nước mắt lẫn nước mũi chẳng phân biệt nổi đâu vào đâu, rồi thề sống thề chết rằng từ nay trái tim sẽ đóng băng, chôn chặt mọi rung động phù du, quyết chí làm thánh nữ.

Từ lúc đó, khoảng cách giữa tôi và Tạ Quan Nam ngày càng cách xa nhau.

Thế nhưng lạ thay, sau lần đó, tần suất chúng tôi gặp nhau lại ngày càng nhiều.

Tạ Quan Nam giờ là tổng tài của nhà họ Tạ, tôi và anh ấy đã sớm không cùng đẳng cấp.

Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện người bạn thuở nhỏ từng mặc quần thủng đít cùng tôi lại trở thành “con nhà người ta” chính hiệu, cha mẹ anh ấy thì trở thành phú hộ đời đầu.

“Thật ra tớ thấy Tạ Quan Nam cũng có vẻ có ý với cậu đấy. Hay là… cậu thử ở bên anh ấy xem có được không?”

Du Du lúc nói chuyện thì cứ như chẳng bao giờ chịu suy nghĩ cho kỹ, lời vừa ra khỏi miệng đã mang theo cái kiểu vô tư đến vô trách nhiệm.

“Ảnh Chu Nham thì cậu thích xin sao cũng được, nhưng lời nói không thể bừa bãi.”

Tôi bỗng nhớ ra chuyện cô ấy nói qua điện thoại:

“Mẹ tớ nhờ cậu giới thiệu đối tượng cho tớ lúc nào vậy? Hai người liên lạc riêng với nhau từ bao giờ thế?”

Tôi cứ tưởng giờ mẹ tôi bận đi nhảy quảng trường rồi chứ.

Cô ấy lắp bắp:

“Dạo gần đây thôi. Mẹ cậu thấy cậu mãi chưa có ai nên mới tìm tới tớ.”

Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đùa lại:

“Mai mốt tớ phải tìm mẹ cậu nói chuyện, tớ cũng có mối kha khá, để chia sẻ cho cậu một ít.”

Cô ấy lập tức nhức đầu:

“Tổ tông ơi, tớ sai rồi! Về sau mẹ cậu có nói gì tớ cũng coi như không nghe thấy!”

Chúng tôi cười đùa một lúc thì tin nhắn trong nhóm công ty hiện lên:

[Trời ơi, cuối cùng công ty cũng phá sản rồi.]

6

Tôi tưởng mình thất nghiệp rồi cơ.

Ai ngờ chưa kịp than thì đã có việc mới.

Người tiếp quản công ty chính là… Tạ Quan Nam.

Vừa nhìn thấy anh ấy, tôi liền hiểu, lần này anh ấy nghiêm túc thật.

Các chị em trong văn phòng reo hò như mở hội, đến cả cô lao công cũng không tiếc lời khen:

“Ôi trời ơi, sếp mới đẹp trai quá! Con trai tôi mà được một góc như cậu ấy thì tốt biết mấy!”

Tôi thở dài:

“Vậy là tôi không được lĩnh trợ cấp thất nghiệp rồi.”

Một đồng nghiệp nam bên cạnh không nhịn được, nhỏ giọng:

“Giờ mà cô còn lo chuyện đó à?”

Tôi ngơ ngác:

“Không thì lo gì?”

“Cô không thấy à? Mấy chị em trong văn phòng đang cô lập cô đó. Ai bảo cô xinh quá làm gì?”

Tôi càng nghe càng mơ hồ.

Họ cô lập tôi vì tôi đẹp?

“Không đến mức đó đâu. Tôi tưởng ai cũng biết tôi thích yên tĩnh, không giao du nhiều, nên mới để tôi yên chứ.”

Tôi còn cảm ơn họ vì đã tôn trọng thói quen của mình nữa kìa.

Cậu đồng nghiệp giơ ngón cái khen tôi:

“Người ta gọi là ‘năng lực vô cảm siêu cấp’, tôi thấy đặt cho cô là chuẩn khỏi chỉnh.”
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 3


Tôi vẫn đang thì thầm nói chuyện với cậu ấy…

Ở phía trước, Tạ Quan Nam lên tiếng nói:

“Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến công ty, lát nữa tan làm sớm một chút, chúng ta cùng đi ăn tối, trò chuyện một lúc nhé.”

Có đồ ăn thì tất nhiên ai cũng vui, dù ngồi cùng bàn là sếp cũng chẳng sao.

Chỉ là mọi người không hiểu rõ tính tình của Tạ Quan Nam, nên chẳng ai dám lại gần anh.

Tôi cũng ăn mà cứ như ngồi trên đống gai.

Bởi tôi có thể cảm nhận rõ ánh mắt của Tạ Quan Nam thỉnh thoảng lại rơi lên người tôi.

Tôi lấy cớ đi vệ sinh, không ngờ lại rơi trúng kịch bản điển hình.

Cô đồng nghiệp Dương Phương bước thẳng đến trước mặt tôi:

“Tôi thấy sếp Tạ cứ nhìn cô suốt đấy, chắc cô đang đắc ý lắm nhỉ?”

“Tôi không có.”, Nói đắc ý thì không có, chứ hoang mang thì có thật đấy.

“Tốt nhất là cô không nên có ý gì với sếp Tạ.”, Đây là đang cảnh cáo rồi.

“Cô thích anh ấy à?”, Tôi hơi tò mò. Quả thật với gương mặt của Tạ Quan Nam, có người cảm nắng cũng dễ hiểu, “Cô biết gì về anh ấy chưa?”

“Tôi sẽ điều tra kỹ thông tin của anh ấy. Khuyên cô đừng có mà tranh với tôi. Cô cũng biết thân biết phận của mình rồi đấy, cô lấy gì mà so được với tôi?”

Bố cô ta là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn lớn. Cô ta đến đây làm chỉ là kiểu “trải nghiệm cuộc sống”, lương tháng còn chưa bằng tiền tiêu vặt.

Cô ta nhìn tôi vô cùng kiêu ngạo, tự tin.

Tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Bây giờ là xã hội pháp trị, xâm phạm thông tin cá nhân của công dân là vi phạm pháp luật đấy.”

Dương Phương bị tôi nói cho nghẹn họng, chỉ còn cách mắng:

“Đầu óc cô có vấn đề à?”

Tôi hỏi lại:

“Người mắc bệnh thần kinh giết người có phải chịu tội không nhỉ?”

Dương Phương bị dọa chạy mất dép.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

Tôi thầm nhủ từ nay cứ làm việc đàng hoàng, an phận thủ thường là được.

Ai ngờ vừa ngồi xuống, mọi người đã nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Sao thế?”, Tôi không nhịn được hỏi.

“Dư Thi, sếp Tạ nói hai người quen nhau từ trước à?”

7

Tôi liếc nhìn Tạ Quan Nam một cái.

Dương Phương ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.

Anh ấy cầm ly rượu vang, nhàn nhã thưởng thức, vẻ mặt cực kỳ thảnh thơi.

“Thì là…”, Tôi đang định viện cớ kiểu chỉ là bạn học cũ, thì bị Tạ Quan Nam cướp lời.

“Thật đúng là trùng hợp, tôi mới chuyển đến thành phố này, căn hộ tôi mua lại ở đối diện nhà cô Dư.”

Anh ấy quay sang nhìn tôi cười:

“Phải không, hàng xóm?”

Tôi chỉ đành gật đầu cho xong.

May mà bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.

Tan làm, anh gửi tin nhắn trước:

[Cùng về nhé, sẵn anh tiện đường đưa em về luôn.]

Tôi:

[Không cần đâu, em đi tàu điện ngầm rất tiện.]

Anh ấy cũng thoải mái đáp:

[Vậy cũng được.]

Tôi vất vả lắm mới về tới nhà, còn chưa kịp mở cửa, thì cánh cửa phía sau đã bật mở.

Anh ấy nhàn nhã nhìn tôi:

“Chào hàng xóm, tan làm rồi à?”

Tôi giật mình đến mức bấm sai mật khẩu:

“Anh thật sự dọn về ở đây rồi à?”

Anh ấy gật đầu, mắt cong cong:

“Gần sông gần nước dễ hứng trăng, anh cũng phải tranh thủ chứ. Sau này có chuyện gì thì nhớ tìm anh, sẽ tiện hơn.”

Anh ấy còn cố ý nhấn mạnh thêm:

“Vấn đề tình cảm cũng được nhé, anh rất sẵn lòng giúp đỡ.”

Tôi không nhịn được mà chọc anh ấy:

“Em mà thất tình sẽ tìm anh than thở.”

Nhìn vẻ mặt anh ấy bỗng chốc trầm xuống, tôi cười càng rạng rỡ, vẫy tay chào rồi về nhà.

Nhưng vừa bước vào nhà, tôi lại dựa lưng vào cánh cửa suy nghĩ rất lâu.

Anh ấy chủ động như vậy, mình phải làm sao đây?

Hồi nhỏ, tôi và anh ấy cùng nhau nghịch cát, bắt côn trùng.

Thậm chí hai bên gia đình còn từng vì bận không ai trông con mà gửi chúng tôi sang nhà bên kia trông giúp.

Tôi và Tạ Quan Nam thật sự là lớn lên cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau.

Lớn lên rồi, khi tôi dần nhận ra cảm xúc của mình, tôi bắt đầu trở nên xấu hổ và cố tình tránh né anh ấy.

Nhưng điều thực sự khiến chúng tôi dần trở nên xa cách…là thái độ của cha mẹ anh ấy.

Lúc đó, cha mẹ tôi vẫn là công nhân bình thường ở xí nghiệp, cần cù chịu khó nhưng không có bước tiến gì nổi bật.

Còn cha mẹ Tạ Quan Nam thì dũng cảm lăn lộn làm ăn, dần dần phất lên và ngày càng giàu có…

Lúc đó, nhà họ vẫn chưa chuyển đi, chúng tôi vẫn còn ở cùng một khu.
 
Cứ Ngỡ Anh Là Nam Phụ
Chương 4


Thỉnh thoảng tôi vẫn sang tìm anh ấy chơi.

Tôi cứ nghĩ mọi thứ vẫn như xưa, cho đến một ngày, mẹ của Tạ Quan Nam giữ tôi lại ăn cơm, sai anh đi mua giấm, rồi tranh thủ nói với tôi:

“Thi Thi này, dì có chuyện muốn nói với con.”

“Dì biết con và Quan Nam nhà dì thân nhau, nhưng giờ các con đã lớn, đến tuổi yêu đương rồi. Nếu cứ thân thiết như vậy, mấy cô gái khác sẽ không dám thích Quan Nam nhà dì nữa.”

“Dù sao con trai con gái cũng khác nhau, con thông minh như vậy, dì tin con hiểu được lời dì nói.”

Khi đó mặt tôi nóng bừng, lòng cũng rối như tơ vò, ngón chân trong giày không ngừng cào vào lòng đất.

Đợi đến khi Tạ Quan Nam xách chai giấm về, tôi vội kiếm cớ nói phải về nhà ngay.

Anh ấy ngơ ngác đuổi theo hỏi:

“Dư Thi, em không ăn bánh chẻo nữa à?”

Từ hôm đó, tôi rất ít khi ăn bánh chẻo.

Tôi hiểu cha mẹ Tạ Quan Nam nghĩ gì, nhưng khi ấy tôi vẫn còn ôm ảo tưởng, lỡ như, anh ấy không nghĩ như họ thì sao?

Cho đến một buổi chiều năm nhất đại học.

Khi anh thản nhiên nói:

“Thích em ấy? Không thể đâu. Tôi với em ấy chỉ là quen nhau từ nhỏ thôi.”

Mọi bong bóng mơ mộng trong tôi đều vỡ vụn vào khoảnh khắc ấy.

Nắng ấm cũng không thể che nổi cơn gió lạnh lùa qua tim

Từ “crush”, lần đầu tiên, tôi thật sự hiểu rõ ý nghĩa của nó: nghiền nát, đè bẹp.

8

Cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Càng nghĩ càng giận Tạ Quan Nam.

Sáng hôm sau, tôi lết đôi mắt thâm quầng đến công ty, tự thưởng cho mình một ly cà phê.

Nghĩ đến việc vừa phải làm trâu làm ngựa, vừa phải tự bỏ tiền mua đồ chống buồn ngủ, tôi cảm giác mình như là con lừa đang tự mua roi để quất vào lưng.

Tôi càng ghét Tạ Quan Nam hơn.

Vừa ngồi được mấy phút, Tạ Quan Nam đã bước ra thông báo rằng công ty sẽ tổ chức team-building.

Trời đất ơi, cuối tuần cũng không yên, còn phải đi team-building nữa hả?

Ghét Tạ Quan Nam level Max.

Các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán:

“Hồi trước công ty không có tiền, mỗi lần team-building chỉ có gọi vài món ăn rồi thôi, không biết lần này thế nào?”

“’Một bàn bốn món tinh bột’ thì khóc mất?”

“Biết đâu lần này bọn mình được đi chơi thì sao? Tổng giám đốc mới trông là biết giàu mà.”

Cuối cùng, email từ công ty đã xác nhận, chuyến du lịch ngoại tỉnh 2 ngày 1 đêm, có leo núi và ngâm suối nước nóng.

Mọi người reo hò sung sướng, chỉ riêng tôi là bắt đầu lo cho đôi chân của mình.

Chẳng lẽ Tạ Quan Nam không biết tôi ghét leo núi thế nào sao?

Đến cuối tuần, mọi người xách hành lý lên xe bus đi đến điểm du lịch.

Xe lắc lư một lúc, tôi ngủ thiếp đi.

Trong mơ, tôi lại thấy gương mặt cậu thiếu niên năm nào.

Thầy giáo trên bục giảng đang gọi tôi trả lời một bài toán.

Tôi nhất thời không nghĩ ra. Bình thường Tạ Quan Nam sẽ nhỏ giọng nhắc tôi, nhưng lần này anh ấy im lặng.

Tôi cuống tới suýt khóc.

Thế rồi bỗng giật mình tỉnh dậy.

Gương mặt năm xưa giờ đã trưởng thành rồi.

“Sao anh lại ngồi chỗ em?”

“Anh nói muốn ngồi đằng trước ngắm cảnh nên đổi chỗ thôi.”

Không biết các đồng nghiệp nghĩ gì, nhưng tôi thấy hơi lo lắng thái quá.

Ngoái đầu nhìn lại, cả xe đều ngủ ngồi ngủ nằm như tàu chở mơ.

“Cược một ván không?”, Anh bất ngờ lên tiếng.

Chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho.

Tôi từ chối ngay.

Anh lại thuyết phục: “Đừng căng thẳng thế, chỉ là trò xác suất thôi mà. Em đoán xem có hơn nửa người sẽ không đi cáp treo mà tự leo lên núi không? Em chọn bên nào cũng được, nhưng nếu em thua thì phải đồng ý làm một việc với anh trên đỉnh núi.”

Tôi cảnh giác: “Anh nghĩ em ngốc chắc? Không cá thì không thua được, phải không?”

Anh nhìn tôi, ngữ khí nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cược một ván đi. Nếu em thắng, anh sẽ nói cho em biết vì sao hồi đại học anh lại nói mình không thích em.”

Câu ấy vang lên như một tiếng chuông rơi vào đáy lòng, khiến tim tôi khựng lại một nhịp.

Sao anh ấy lại biết...

Nhưng một khi câu ấy thốt ra, tôi biết dù có muốn phủ nhận, tôi cũng đã vô thức bước chân vào ván cược không lối lui này rồi.

Tôi nghi hoặc: “Sao anh biết em đã nghe được chuyện đó?”

Anh không trả lời, chỉ mỉm cười: “Vấn đề là em có dám cược hay không. Em chọn bên nào?”

Tôi nghĩ trong xe hầu hết toàn người trẻ, thể lực chắc cũng không đến nỗi nào, nên ngập ngừng một lúc rồi chọn phương án: hơn một nửa số người sẽ tự leo l*n đ*nh núi.

Cũng tự hứa sẽ góp phần vào con số ấy.

Nhưng rõ ràng, tôi đã đánh giá quá cao sức khỏe của mọi người… và cả chính mình.

Vừa đặt chân đến khu du lịch, ai nấy còn đang ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt lau nước miếng chưa kịp khô, vậy mà vừa xuống xe đã chuẩn bị leo núi luôn.

Cho tôi đi mua sắm cả ngày thì không mệt, nhưng thật sự thì leo núi khiến hai chân tôi mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Ban đầu cả đoàn còn động viên nhau, nhưng chẳng mấy chốc đã bắt đầu bỏ cuộc.

Người này thì mệt dừng lại nghỉ ngơi, người kia thì đầu hàng đi cáp treo, cả đoàn nhanh chóng rã rời.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back