[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Countryhumans Vienam] Tứ Giới Lục Thần
Chương 40: Còn nhỏ quá
Chương 40: Còn nhỏ quá
Nam nhân mỉm cười chào cậu, ánh mắt anh là một màu đồng êm dịu như cơn gió thoảng mùa thu, như đang muốn cẩn thận dỗ cậu ngủ vào trong lòng mình, đậm cái tình mẫu tử thiêng liêng tới không ngờ và trong vô thức Vietnam đã muốn tiến lại gần anh hơn nếu như đằng sau anh không có một kẻ khác.Người đó khác với anh, gã không mang lại cho cậu cảm giác thân thiện mà là xa cách và lạnh nhạt lẫn có phần nghiêm túc thái quá trong bộ dạngVietnam nghiêng đầu nhìn cả hai, giống như đang cố gắng nghĩ xem nên nói gì đầu tiên mới phải nhưng dẫu có trôi qua bao lâu, giữa đôi bên vẫn chỉ là một khoảng không im lặng và những cảm xúc nhỏ điềm tĩnh mà thôi.Tuy vậy, trong một khoảng khắc được chạm mắt với người kia, Vietnam vẫn vô thức thấy được một sự vui vẻ xen cả những phấn khích, yêu thương dành cho mình chứa chan trong đôi mắt anh.Giống như cả hai đã thân quen nhau lâu rồi, giống như thể đáng lẽ ra cậu phải được sinh ra ở nơi gần anh nhiều chút, để cậu được anh yêu thương, được anh bảo vệ từ những ngày bé thơ của mình.Nhưng Vietnam có quen biết anh đâu, và đây cũng mới chỉ là lần thứ hai đôi bên gặp mặt.Vietnam vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên cả hai gặp nhau, anh đã nói anh sẽ luôn ở bên cậu."
Xin chào..."
Âm giọng Vietnam vang lên e dè, chào hỏi lại người kia như một góc lễ phép khiến anh thoáng chốc cười rộ lên vì vui vẻ."
Thật mừng vì chúng tôi đã tìm thấy ngài."
Nói rồi, còn chưa để Vietnam kịp hoàn hồn, một cơn gió mạnh thổi bùng lên, che khuất mọi tầm nhìn của cậu, tới khi Vietnam có thể mở mắt trở lại, trước mặt cậu chỉ còn lại một mảnh rừng hoang vu và-"Cậu đây rồi!"
Tiếng của kẻ người Hoa lo lắng vang bên tai mình..
.
.
♱
Cuối ngày mười bốn tháng mười hai, đoàn hiện thân cuối cùng cũng tới, là thủ phủ Đông Âu của Russia nhưng năm nay không có hai vị cựu thần đến dự."
Ô, có mấy đứa nhóc đến muộn nè."
USA cũng vừa đến nơi cùng Puerto Rico nhìn đoàn của thủ phủ Đông Âu mà cười sớ lớ, đúng kiểu không nhìn ra được trước đó nửa ngày khuôn mặt kia của gã còn méo có tí lớp da nào.Nhưng đáp lại câu đùa khiếm nhã của vị thần người Mỹ, tất cả những thành viên của Đông Âu chỉ cảm thấy mệt muốn chết, hoàn toàn không đáp lại dù chỉ một tiếng nào, Russia thì cũng chả có tâm tư nào cho lão già tư bản kia khi Ukraina giờ đã ngất luôn trong tay anh vì quá mệt.Bình thường Russia sẽ để cho mấy đứa em của mình nghỉ ngơi một hai ngày rồi mới chuẩn bị di chuyển tới sảnh thường niên nhưng năm nay công việc bị độn lên tương đối nhiều, đến tận hôm qua mới xong vì vậy anh chỉ còn cách kéo bọn chúng tới sớm cho kịp thời gian nên giờ cả bọn đều cực kì tã, hoàn toàn không có chút tâm tư nào đi đối đáp với lão già trăm tuổi còn thích chơi trò chọc ghẹo con nít kia.À đâu, vẫn còn Belarus sung sức vcl nhưng thằng nhóc đó thì vừa tới nơi đã chạy đi tìm "tình yêu đời mình" rồi, không có ở đây.USA bị phớt lờ cũng không để ý, vui vẻ dùng sức mạnh kéo đi chiếc vali của mình và Puerto Rico về phía dãy phòng nghỉ của bọn họ, mặc kệ đám nhóc Đông Âu kia.Hi, dù sao thì Russia vẫn chỉ là bán thần, đợi đến khi thằng nhóc đó hóa thần đi đã rồi gã sẽ coi trọng đám con cái này của USSR hơn sau.Russia sau khi nhìn thấy lão già tư bản kia đã rời đi thì thở dài một hơi rồi đưa tay lên, chậm rãi sử dụng sức mạnh của mình để tạo thành những hình nhân băng, giúp những thành viên nhà mình vác đồ lẫn di chuyển.Những thành viên thủ phủ Đông Âu còn tỉnh táo thấy mình sắp được vác đi mà không cần di chuyển nữa liền giơ ngón cái với anh cả nhà mình.Tuyệt vời, bơ-phẹt anh-Sau đó cả đám cùng nhau ngất luôn một hàng-Russia nhìn đám nhóc rõ ràng đã gần trăm tuổi vẫn còn láo nháo như này chỉ có thể thở dài một hơi trước khi chỉ huy đám hình nhân di chuyển về phía dãy phòng nghỉ của bọn họ.Đám nhóc này thật là, vẫn còn nhỏ quá.♱
Thời gian nhanh chóng trôi nốt ngày cuối cùng để tới buổi họp đầu tiên, Vietnam sau khi bị bắt lại bởi China vào hôm kia giờ hoàn toàn bị hắn nhốt luôn trong phòng, nếu không phải bình thường Hongkong sẽ tới tìm cậu để bày trò giải trí nếu không cậu sẽ bị hắn làm cho chán chết mất.Tuy nhiên, do hôm nay là buổi họp đầu tiên, cộng thêm việc Taiwan vốn dĩ từ lâu đã tránh không làm mấy công việc bàn giấy hành chính nữa vì vậy gã không thể thay thế Hongkong làm trợ lí của em trai mình được, chỉ có thể thay Hongkong tới chơi với Vietnam.Cơ mà chơi cái méo gì giờ?Vietnam vừa mới thức dậy đã thấy thay vì Hongkong mà là Taiwan cuối giường mình thì có cảm giác vi diệu vcl.Bảo cậu chơi trò chơi, gấp giấy, vẽ tranh, đọc sách với Taiwan ấy hả?Xin kiếu, cảm ơn.
Nhìn mặt gã trông như kiểu cả thế giới đang nợ gã cả tỷ tỷ đồng ấy, vui chơi cái méo gì-Vừa nghĩ, Vietnam vừa quay đầu ôm lấy Ký xà bên cạnh, cả thân thể của cậu với nó đều quấn vào nhau, đầu nó cũng cọ cọ vào mặt cậu như đang làm nũng vậy.Taiwan bên này sau khi ngồi suy tư một lúc thì quyết định quay về phòng mình lấy bảng vẽ, màu cùng cọ vẽ đem sang, chuẩn bị để cho cậu dùng.Bình thường khi không có gì làm và đã chăm sóc vườn hoa ở Đông viện xong, hắn cũng sẽ ngồi trong phòng vẽ mà vẽ tranh mà.Vietnam nhìn đống đồ vẽ lỉnh kỉnh kia thì hơi ngớ người, chồm dậy khỏi giường nhìn gã sắp xếp chỗ vẽ tranh cho cả hai bên."
Dậy súc miệng rửa mặt đi, ta đi lấy ít đồ ăn sáng cho nhóc."
Nói rồi, ngay sau khi Vietnam vừa tách khỏi Ký xà và rời giường, gã liền rời đi.Taiwan quay lại khá chậm, tới khi gã trở về, cậu đã ngồi trước bản vẽ và vẽ được kha khá thứ rồi.Khác với kiểu vẽ thông thường, Vietnam đơn giản là vẽ ra những thứ lẻ tẻ sao cho nó kín hết tờ giấy lộn, bắt đầu với vẽ hoa, sau đó là con vật rồi mới tới những sinh vật hình người.Những bản vẽ của cậu bắt đầu bằng bông hoa năm cánh đỏ rực được vẽ một cách sơ sài mang theo vẻ cứng cáp hoàn toàn ngược lại với bông cúc trắng mềm mại bên cạnh như thể nó đang bao trùm, muốn nuốt lấy bông cúc lại tựa như sự bảo hộ đáng thương.Sau đó là một con nai lớn bất thường với cặp sừng như được tạo tác ra bởi những nhánh cây mọc đầy hoa như đang nhìn thằng về phía người vẽ và một nhóc cục bông nhỏ mềm mại với đôi tai dài ra nhìn như một sinh vật thần thoại đang được yêu thương bởi con nai lớn đơn thuần.Rồi lại tiếp là đôi người... một tạo tác hoàn toàn trái ngược với những gì được Vietnam vẽ trước đó khiến Taiwan nhăn mày khi gã hoàn toàn không liên kết được những bức tranh của cậu với nhau.Nhưng rồi, khi Vietnam dần dần hoàn thiện bức vẽ của mình và khuôn mặt người đàn ông kia dần hiện ra rõ ràng, tâm trạng trong đôi mắt vị huynh trưởng người Hoa càng xoáy sâu hơn bình thường."
Nhóc nhìn thấy người này ở đâu?"
Bỏ qua việc tại sao cậu lại có khả năng vẽ tốt như thế, gã cần biết chuyện này trước.Nhưng dù chờ bao lâu, Taiwan vẫn không nghe được tiếng đáp lại, chỉ thấy bàn tay cậu tiếp tục phác họa lên người tiếp theo, để hoàn thành một đôi người đang đứng bên cạnh nhau giữa cánh rừng-"Hôm kia ạ."
Khi bức tranh đã dần hoàn thành, Vietnam mới chậm chạp đáp lại, vốn dĩ cậu muốn vẽ ra để hỏi gã về bọn họ nhưng xem ra giờ không cần nữa.Taiwan đã nhận ra bọn họ và gã thể hiện ra một góc cảm xúc xao động đến không thể nén được.Nhưng cuối cùng, gã vẫn nén sâu cảm xúc của mình thành công, Taiwan để yên cho Vietnam tiếp tục vẽ, bản thân quay sang tìm kiếm chiếc lồng chim ở góc phòng.
Con chim mẹ cùng chim con vẫn còn đang dựa vào nhau để ngủ nhưng khung cảnh ấm áp ấy cũng không khiến Taiwan từ bỏ ý định bắt con chim non chỉ mới mọc gần đủ lông kia ra."
Đi tìm chủ nhân của ngươi.
Bảo hắn chú ý đám người Đông Nam Á.
Nhanh."
Nói rồi, gã liền ném con chim cú mèo nhỏ thẳng ra khỏi phòng, mặc kệ khuôn mặt ngơ ngác của Việt Nam.Hóa ra... bọn họ tới từ vùng Đông Nam Á.Việt Nam cũng tới từ... vùng Đông Nam Á kia.Nét bút chì phác thảo trên giấy của Vietnam khẽ dừng lại trên bức tranh đôi người còn chưa hoàn chỉnh mấy của mình, dừng lại rồi bỏ qua, quay đầu vẽ Ký xà đang cuộn người trên giường nhưng là bản Ký xà mọc thêm sừng và đôi cánh nhỏ ở tai.Cậu vẫn luôn thích vẽ những thứ vô thực như thế này..Rất nhanh, China đã nhận được tin báo của Taiwan khi con chim nhỏ lách qua được cửa sổ đang mở trên trần để bay vào, không một tiếng động lạch bà lạch bạch đi tới chỗ vị thần người Hoa.Đám Mongolia là nhóm phát hiện ra nhóc chim nhỏ đầu tiên rồi tới Hongkong nhưng khi China nhìn thấy con chim này hắn chỉ biết câm nín.Huynh trưởng à, chim cú mèo trước tuổi trưởng thành chưa biết nói tiếng người đâu-Sau đó, China vừa ngồi họp, vừa ngồi nhìn con chim nhỏ kêu chíp chíp suốt hơn ba tiếng đồng hồ tiếp theo.Khi nào về, hắn sẽ nói chuyện sau với huynh trưởng vậy-Cùng lúc này, ở bên phía những quốc gia Đông Nam Á, năm nay ba hiện thân tham gia là Laos, Philippines và Brunei.
Sự hiện diện của bọn họ vốn đã nổi bật do hiếm khi xuất hiện giờ càng được tô điểm thêm khi dáng vẻ của cả ba đều thuộc dạng hơn người.
Philippines hiện lên với một góc thiếu nữ dịu dàng, thanh thoát, Brunei thì là cậu trai nhỏ hơi rụt rè và ngây ngốc trong khi Laos rõ ràng là một tên du côn-Ừm, ngươi không nghe nhầm đâu, là một tên du cônnnnn!!!!!!!!!!Chỗ ngồi của bọn họ được sắp xếp ngay dãy phía trước thủ phủ Hoa Hạ một đoạn nên với cấu trúc xếp tầng mà trung tâm phòng họp là nơi thấp nhất, tất cả những hiện thân khác đều có thể nhìn thấy đoàn người đến từ Đông Nam Á bọn họ đang làm gì.Cả ba đều không hề quan tâm tới những gì người đứng trên bục trung tâm nói dù đó có là vấn đề gì đi chăng nữa... mà chỉ ngồi đó nhỏ giọng trò chuyện với nhau rồi vẽ vời thứ gì đó trên giấy.Mà Philippines với Brunei còn đỡ chứ Laos là trực tiếp gác chân lên bàn mà ngáp ngủ luôn.Tên du côn, cơ mà không có đầu đường xó chợ.Có khá nhiều hiện thân bắt đầu bất mãn với dáng vẻ bất cần này của bọn họ, thậm chí còn mỉa mai vài câu.Có chút đặc biệt thì sao chứ, chẳng phải trước kia đều là thuộc địa của những đế quốc thực dân phương Tây thôi sao.Cùng lúc này, phía bên thủ phủ Tây Âu, Spain khẽ ngáp một tiếng chán nản trước đống từ ngữ khiếm nhã quanh tai mình, gã thật ra cũng từ sớm đã nhận ra Philippines của nhóm Đông Nam Á rồi, cô là đứa con gái út của một trong những thuộc địa chị gái gã chiếm đóng ngày xưa và sau này là cháu trai gã - USA cai trị một khoảng thời gian trước khi Đông Nam Á hoàn toàn đóng cửa.Những đế quốc thực dân có thể đã chết, nhưng những hậu duệ và thân thích của họ đều còn.
Và tất cả đều ít nhiều biết những gì những thành viên Đông Nam Á đã trải qua, đặc biệt là UK - đế quốc Anh vẫn còn tồn tại, và Japan - đế quốc Nhật Bản chẳng qua chỉ thay chút tên, đổi chút họ mà thôi.Tuy nhiên, sau khi biết tin những thành viên Đông Nam Á tới dự, Japan đã không tham dự cuộc họp mà lựa chọn quay về nước từ hôm trước rồi.Có nhiều chuyện trên đời thực sự khó nói...Vì thời gian trôi qua với một số người trong bọn họ vẫn còn nhỏ tới mức chẳng thể xóa nổi vết thương dẫu nó có thế nào.