[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Countryhumans Vienam] Tứ Giới Lục Thần
Chương 20: Tất cả là tại ngươi!
Chương 20: Tất cả là tại ngươi!
"Này US, đứa nhóc đó rốt cuộc có phải Việt Nam thật không vậy?"
Japan sánh bước bên cạnh kẻ người Mỹ, hiếm hoi lơ đãng hỏi thật với gã một câu.Thật ra, Japan vẫn tin kẻ kia là giả mạo, nhưng nếu thật sự là giả mạo, tại sao những vị thần vẫn chưa làm gì?Trong những ngày tháng trước đây, chính Japan cũng đã từng trải qua cảm giác của một cận hóa thần, hắn cũng đã từng suýt nữa được lựa chọn nhưng rồi lại vì thất bại mà bị giáng cấp, tuy vậy, cảm giác khi đó vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn, vì vậy, hắn biết, những vị thần có thể tự cảm ứng lẫn nhau.Giống như...
đã trở thành "Thân nhân" của nhau vậy.Giống loài Ilokoinimes rất nhạy cảm với huyết thống, huyết thống càng gần, bọn họ càng cảm nhận được nhau rõ ràng hơn, thậm chí là nảy sinh những suy nghĩ tình nguyện hi sinh vì đối phương dù thật ra họ chẳng hề thân thiết.Đó là bản năng của dòng máu, và các Ilokoinimes chưa bao giờ than phiền.Sau khi hóa thần, ai cũng biết, các Ilokoinimes sẽ được gột rửa về cả thể xác lẫn tinh thần, thoát thai hoán cốt để cơ thể họ có thể trở thành vật chứa phù hợp cho sức mạnh họ nhận được vào giây sau.Không phải tự nhiên, kể cả khi có là hàng trăm á thần cũng chưa chắc đã địch nổi một vị thần duy nhất.Vì "Thần" là sự tồn tại ngay từ đầu đã vượt trên mọi sinh vật sống trên đời.
Thoát thai hoán cốt, không ai biết những vị thần sẽ phải trải qua đau đớn thế nào, chỉ biết vào cái ngày họ trở thành thần, tất cả những vị thần đều sẽ cảm nhận được nhau, như thể đối phương thật sự là một "Thân nhân" của mình.Vậy nên, kẻ kia có phải Việt Nam thật hay không, đều phải xem những vị thần còn lại đối xử với cậu thế nào.Nhưng USA cố tình lại không thèm chịu hiểu những gì kẻ người Nhật nói, tảng lờ đi với một câu lười biếng."
Không biết."
Rồi nhanh chóng biến mất không để lại chút dấu vết nào.USA không muốn tiếp tục chủ đề này với Japan, bởi chính gã cũng bị hoang mang bởi chính vấn đề này.Khi ở cạnh Vietnam, gã có cảm giác giống Việt Nam hay không?Có, gã có.
Rất giống là đằng khác.Ban đầu, gã đã tưởng đó là vì vật đen nhỏ, bởi vì vật đen nhỏ luôn bám riết theo Vietnam không nguôi nên gã mới cảm nhận được Việt Nam đang ở chỗ cậu.Nhưng hiện tại vật đen nhỏ đã biến mất, nó đã không còn xuất hiện bên cạnh cậu, thứ Tử linh mang dáng vẻ tựa như Việt Nam thật đã biến mất nhưng cảm giác về Việt Nam của gã vẫn cứ hướng về cậu.Nó dường như đang nói rằng, Vietnam chính là y.Là y, không sai vào đâu được.Gã phải bảo vệ y.Nhưng nếu thật sự là vậy, làm thế quái nào tên thần tiền thế Đức kia lại tấn công cậu?USA khó chịu nghiến chặt răng mình theo mỗi bước đi, ánh mắt như hướng thẳng về phía hành lang bệnh xá chỉ để nhìn thấy gia chủ Hoa Hạ chạy vụt qua người mình.Hắn không bước vào phòng bệnh, không tới thăm Vietnam.Hắn... trốn chạy (?)USA quay đầu nhìn về phía bóng lưng dần khuất của hắn, quyết định bỏ lại phía sau những suy nghĩ rối bời về thân phận thật của thiếu niên trong căn phòng trắng, bám theo sau kẻ người Hoa.Gã biết, hắn có câu trả lời cho thân phận thật của Vietnam.Bỏ xa căn phòng trắng, lát sau, khi bóng dáng của kẻ người Mỹ đã dần khuất bóng, UN chậm rãi bước ra từ phòng bệnh, đôi đồng tử màu xanh bạc nhíu mày nhìn tới một bóng đen nhầy nhụa như bãi máu ẩn ẩn hiện hiện nơi cuối hành lang.Tử linh?
Hình như, cũng không phải."
Ngươi là ai?"
Giọng nói của quý ngài Liên Hợp quốc đầy quyền lực vang lên, trầm ổn hướng về phía sinh vật kì dị không tay chân, mống mắt nhưng tựa như để phản ứng lại với tương tác khi nãy của ngài, từ sâu bên trong sinh vật đó liền mọc ra một đống con mắt, lúc nhúc đủ màu, sau đó tới tay, chân, như một con nhện, một con quái vật đúng nghĩa.Lời nó thì thào, như kẻ mê sảng vì cơn thuốc say mèm oằn oại rồi lại cười lên khúc khích chẳng nghe được cái gì."
Bé con của tiên tổ... trở về rồi- trở về..."
"Cuối cùng cũng lại trở về rồi."
".... cuối cùng..
đợi được rồi-"Nó phát ra những câu nói chẳng rõ nghĩa, nối đuôi nhau kể về một đứa trẻ, kể về "Bé con của tiên tổ", kể về... vị thần thứ bảy của thế giới - ****"!!!"
UN bất ngờ nghiến chặt răng, hai tay theo phản xạ ôm chặt lấy đầu mình vì một tiếng rít gào từ sinh vật gớm ghiếc, tới khi ngài ổn định trở lại, nơi mà thứ đó vừa xuất hiện chỉ để lại một bãi nước đen ngòm như được phân hủy ra từ một cái rễ cây thối mục."
Cái quái gì vậy- thần linh ơi-" .Quay trở lại bên phía China.Vừa mới rời khỏi hành lang bệnh xá, kẻ người Hoa chỉ bước thêm vài bước nữa rồi dừng, đôi mắt ánh lên vẻ thiếu kiên nhẫn cùng bực bội khủng khiếp, hắn hối hận rồi.Hắn muốn quay trở lại.Hắn muốn gặp Vietnam.Cảm giác tồi tệ in dọc theo và như đang gặm nhấm từng chút một xương tủy của hắn, khiến hắn ngồi sụp xuống bên cạnh đoạn ngã tư giữa hành lang dài của khu họp thường niên, im lặng chờ kẻ người Mỹ tới bên cạnh mình.USA nhìn hắn, mọi từ ngữ vừa nãy còn loạn lên trong đầu gã khi nãy giờ lại biến mất tăm khiến gã cũng bối rối, bất động.Trước những vị thần khác, dù căm ghét hay đề phòng, sáu người bọn họ...
đều rất ít khi đeo lên mình vẻ mặt giả tạo.Vì vậy, ở thời điểm hiện tại, nếu China thật sự ngẩng đầu lên nhìn gã, chắc chắn hắn sẽ thấy khuôn mặt lúc nào cũng ngoác mồm cười sớ lớ khó ưa kia đang khó xử thật sự và cả đôi mắt màu lam nhạt kia nữa, giờ chắc chẳng có một cái kính râm cỡ bự nào có thể che đi sự bối rối in sâu vào trong từng tơ máu kia của gã cả.Nhưng China không quan tâm, vì hắn cũng chả buồn che giấu cảm xúc trên khuôn mặt mình lúc này."
Này."
Bất ngờ, kẻ người Hoa chậm rãi lên tiếng trước, đôi mắt vẫn nhìn lơ đãng lên sàn nhà lát gạch men trắng sạch sẽ trước mặt."
Ngươi có biết tại sao Vi- cậu ta lại bị thương không?"
Giọng nói hắn có hơi vấp, suýt nữa đã phát ra cái tên kia thành lời nhưng dù hắn còn chưa nói được một từ, USA đã thừa biết hắn định gọi một tiếng "Vietnam".Mỉa mai thật."
Vietnam" đã từng là cái tên tất cả mọi người gọi vị thần thứ bảy của Linh giới - Việt Nam, trước khi tất cả bắt đầu trở nên quá gắn bó và yêu thích y.
"Vietnam" là tên của y, là cái tên mà bọn họ đã đồng ý và thống nhất để gọi y vào buổi đầu khi y cùng anh trai mình xuất hiện rồi trở nên đáng gờm trên bàn cờ thế giới."
China, ngươi nghĩ thằng nhóc đó là Việt Nam thật sao?"
Giọng nói kẻ người Mỹ vang lên với âm sắc chua chát tới bất ngờ, đem cơ thể hắn căng cứng lại trong một thoáng giây phút tĩnh lặng của cuộc đời.China có coi cậu ấy là y không ư?Coi Vietnam là Việt Nam?Coi đứa trẻ còn chưa tới tuổi vị thành niên là người con trai mà mình hoang si tới nghiện, yêu thương đến chết ư?Dĩ nhiên... hắn không...Dù cậu có giống y tới mức nào thì cậu vẫn khác y.China đã đem lòng yêu thích y từ cái tuổi tấm bé, cái tuổi hắn vẫn còn chưa trở thành thần, là cái tuổi hắn vẫn phải chúi sau vú nuôi, nhút nhát với mọi thứ, kể cả y.Nếu tính ra, hắn kém y vài tuổi lận nhưng hắn không bao giờ chịu thừa nhận điều đó, hắn sinh ra với thể chất kì dị, vừa sinh ra đã đoạt mạng mẫu thân của mình, vừa sinh ra đã được định sẵn cái phận hèn kém, chắc chắn chẳng có thể ngẩng đầu lên nổi mai sau ở cái đất này.Huynh trưởng căm ghét, khinh bỉ hắn, phụ thân không quan tâm hắn, hắn chỉ có thể sống tạm bợ bên người vú nuôi là tâm phúc của thân mẫu đã qua đời, im lặng sống như một con chuột chết bên ngoài Tử Cấm Thành.
Thậm chí nếu nhớ về những ngày xưa cũ khi hắn đi lên con đường cách mạng, khi trở thành cấp dưới của đại ca, hắn thậm chí phải thay tên đổi họ nếu không sẽ bị chính anh trai mình thừa cơ giết chết.Nhưng cũng giữa cuộc đời chẳng mấy sáng sủa ấy, hắn gặp y, và hắn yêu y.China lần đầu gặp tình yêu mà hắn sẽ khắc ghi suốt đời vào năm bốn tuổi, lúc đó y đã tám tuổi rồi và đang cùng anh trai chạy trốn khỏi sự truy bắt của quân lính dưới trướng huynh trưởng hắn vì cái tội tham gia và thành lập hội nhóm, đảng cách mạng ở quốc gia bọn họ.Hắn lúc đó không hiểu nhiều về chính trị, dù sao hắn cũng chỉ mới bốn tuổi, có thể biết được cái gì.Hắn chỉ biết, Việt Nam đã nhảy vào ngôi nhà nhỏ xập xệ của hắn và vú nuôi rồi trốn trên xà nhà kho ngủ một đêm trong lúc anh trai y đi tìm chỗ khác trốn cũng như lùa đám quân lính ngốc nghếch kia qua chỗ khác để y được an toàn.Việt Nam ngủ rất say, giống như đã lâu không ngủ được một giấc tròn, tới khi y tỉnh dậy đã là chiều tối ngày hôm sau, khi rời đi, y thậm chí còn lén lút ăn trộm hai cái bánh bao là bữa tối của hắn với vú nuôi làm vú nuôi hôm đó phải tới nhà hàng xóm xin ăn cho hắn.Lúc đó hắn liền mắng Việt Nam là tên xấu xa, nhất định lần sau gặp lại sẽ lấy chổi ra đánh.Nhưng vấn đề là, vào lần sau gặp lại, y đã xuất hiện với một cái túi đựng đầy là bánh bao thịt nóng hổi và cả màn thầu hắn rất thích ăn.
Hắn giận y, y liền dỗ dành hắn, gọi hắn là Bánh bao nhỏ, còn có ý định nuôi hắn ú na ú nần như bánh bao vậy.Đáng ghét!Lúc đó, hắn giống như một con mèo xù lông, vừa kiêu ngạo vừa khó chiều, mỗi ngày đều đề phòng y ở khoảng cách rất xa, cho dù bị y bắt được cũng sẽ giãy dụa đủ kiểu.Cơ mà ông cha nói rồi, "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", hơn nữa y còn là một cái đống lửa di động chuyên thả thính đi cmn khắp nơi, kết quả chỉ tới hai tháng sau, hắn liền đã bị y dỗ tới tăng ba cân-Nhớ tới đây, kẻ người Hoa ngay lập tức quay trở về thực tại, vuốt mắt chính mình một cách thảm thương.Con m* nó....USA nhìn hắn như vậy, đột nhiên đầu óc cũng xoay thành một đoàn để nhớ về những tháng ngày xưa mà hắn có cùng Việt Nam.Khác với dáng vẻ thành thục và dịu dàng mọi người thường nhìn thấy, Việt Nam những tháng ngày anh trai y còn sống chẳng khác nào một nhóc quậy ăng nhăng nhăng nhănggggggg.Kẻ người Mỹ từng có một ấn tượng khá tốt với y vì nhan sắc phải gọi là tuyệt đỉnh ấy nhưng sau đó liền câm lặng khi một lần gã nhìn thấy y với khuôn mặt lấm lem đang bắt nạt một con khỉ nhỏ trong rừng đến nỗi nó uất tới phát khóc.Ýe, các ngươi nghe không nhầm đâu.Là một con khỉ hoang dã thứ thiệt đó!!!!Y phải nói là quậy cực kì, cái gì cũng đụng, cái gì cũng nghịch, đến cả khẩu pháo cầm tay của gã còn bị y đem ra để chơi trò bắn "chim" chơi chơi rồi để luôn trong rừng đến nỗi tới lúc gã tới để tìm về thì nó đã bị một loại rêu, nấm kí sinh kì quặc nào đó chỉ mọc trên lãnh thổ Việt biến thành một bãi phế liệu không hơn.Im lặng một lúc, hai cặp mắt của hai vị thần một phương Đông, một phương Tây bất ngờ chạm tới nhau, thoáng qua một khoảng khắc lắng đọng rồi rời đi với hai tiếng thở dài.Đ* má nó...
Oan Nghiệt!"
Ta không rõ chi tiết thế nào nhưng nghe Ukraina kể thì đoàn xe của thủ phủ Đông Âu đã bị tấn công..."
Kẻ người Mỹ chậm rãi trần thuật rồi dừng lại một chút để lấy ra bao thuốc trong túi quần và bắt đầu châm lửa hút."
Sau đó, USSR và mấy đứa con của cậu ta đã phải ra ứng chiến vì kẻ tấn công có vẻ thuộc về phe Nhân giới hoặc 'đám đó', bọn chúng muốn bắt thằng nhóc kia đi nên USSR đã giao nó cho tên phi chính thức kia, lợi dụng sức mạnh của hắn để đưa nó tới đại sảnh thường niên.
Nhưng không rõ vì lí do gì, Nazi đã tấn công chính thằng nhóc đó."
Nghe rõ, cơ thể của China khẽ co giật lại, ánh mắt khi nãy vẫn còn tức giận và đau đớn ngay lập tức chuyển thành hoang mang, khó tin mở to nhìn về phía kẻ người Mỹ."
Ngươi nói dối."
Bởi vì Nazi chính là Duestche mà, tên thần phi chính thức đó và gia tộc của tên đó, tuyệt đối không bao giờ tấn công một Ilokoinimes chủng Thực vật cơ mà!Trong khoảng khắc đối mặt ngắn ngủi, USA gần như đã xác định được thân phận thật và nguồn gốc thật sự của Vietnam, nhớ tới những gì... những vị thần đã làm với nhau trước cái ngày định mệnh đó - ngày mà y bị Tử giới chôn vùi."
China, ngươi đã sử dụng 'nó' lần nữa sao?"
Lần trước là anh trai ngươi.Lần này là Việt Nam của chúng ta sao?"
China, ta đã cảnh cáo ngươi từ mười hai năm trước.
Thứ đó tuyệt đối không thể dùng lại!"
Đất Nữ Oa là cái thứ gì chứ?Nó chính là thứ sinh ra từ Tử giới ngay từ đầu!!"
Tất cả là tại ngươi!
Tất cả chính là tại ngươi!
Giờ dòng máu đó của y đã bị chính ngươi làm ô uế cả rồi!!!!"