[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 85,306
- 0
- 0
Con, Và Em, Là Cả Thế Giới Của Tôi
🐨Chương 79 : Ba nhỏ của con Tôi
🐨Chương 79 : Ba nhỏ của con Tôi
Ánh nắng sớm xuyên qua lớp rèm trắng, dịu dàng đổ xuống mặt sàn gỗ một lớp vàng óng mềm mại.
Không khí ban mai trong veo như hơi sương, len lỏi khắp căn phòng, khẽ lay động mọi giác quan, như một bản nhạc không lời rót vào tĩnh lặng.Nắng nhuộm ấm từng góc tường, từng mép gối, phủ lên căn phòng một lớp tĩnh lặng êm ái, mềm như hơi thở người đang ngủ.Ngoài cửa sổ, vài cánh chim sải nhẹ qua bầu trời xanh lơ.
Tiếng hót mảnh mai vang lên như khúc giao hưởng đầu ngày, len qua lớp kính rồi tan trong ánh nắng.Trên giường, Tư Mặc Kỳ tỉnh giấc trước.
Trong vòng tay ông, Lâm Kha vẫn ngủ ngoan, hơi thở đều đều phả nhẹ nơi xương quai xanh, mái tóc mềm vương trên trán.Một ý nghĩ len lỏi trong tim ông:"Mỗi sáng được ôm em thế này – anh không cần gì hơn nữa."
Đôi mắt ông hé mở chậm rãi, ánh nhìn dịu lại khi thấy ngay trước mặt là gáy em mềm mại, và yên bình.Ông cúi đầu, khẽ hít một hơi — mùi bạc hà dịu nhẹ vẫn vương nơi tóc em khiến đáy lòng dậy lên một niềm dịu dàng khó gọi tên.Khóe môi ông khẽ cong.
Một nụ cười lặng lẽ thoáng hiện nơi khóe mi.
Trong lòng ông thầm nghĩ:"Chỉ cần có em và con ở trong vòng tay... là đủ rồi."
Bàn tay lớn đặt nhẹ trên bụng Lâm Kha.
Chợt ông hơi nhíu mày, cảm giác cổ tay hơi vướng vì chiếc đồng hồ kim cương.
Ông nhanh chóng tháo ra, khe khẽ chép miệng thầm trách bản thân:"...Quên mất.
Đeo thế này con không thoải mái."
Ông đặt tay trở lại bụng cậu, ngón cái xoa nhẹ từng vòng, giọng trầm trầm, thủ thỉ như thể đang tâm sự riêng:"Hai đứa đêm qua ngoan quá..."
Bụng cậu lập tức máy nhẹ một cái, dường như hai bé nghe thấy lời ba lớn, vui vẻ đáp lại.Ông khẽ cụp mắt, nụ cười trên môi càng cong hơn, giọng hạ thấp thành tiếng thì thầm nhỏ xíu:"Ba đi làm việc chút nhé, làm nhanh rồi về trước khi ba nhỏ dậy..."
Hai bé lại lập tức máy lên một lần nữa, như đang đồng ý: "Dạ ba lớn."
Ánh mắt ông nghiêng nhẹ sang Lâm Kha, thấy cậu vẫn ngủ say, nét mặt dịu dàng, êm đềm như mơ.
Ông cố tình hạ thấp giọng hơn nữa, hơi bĩu môi hài hước trách yêu cậu ngay trước mặt hai đứa nhỏ:"Ừm, ba lớn biết rồi.
Hôm qua lỗi tại ba làm ba nhỏ quên luôn ăn sáng cho hai anh em..."
Ông xoa bụng thêm một vòng, giọng có chút "tố cáo" hài hước:"Ba nhỏ hư quá, làm con đói nhỉ..."
Hai bé không chịu thua, lập tức đạp nhẹ lại, như đang phản đối, thay ba nhỏ lên tiếng bênh vực: "Ba nhỏ cho con ăn đủ mà!"
Tư Mặc Kỳ khẽ bật cười đầy bất lực, bàn tay lớn vẫn dịu dàng xoa thêm một vòng như muốn xoa dịu sự "phản đối" đáng yêu kia:"Ừ rồi... ba biết là hai đứa bênh ba nhỏ nhất rồi..."
Khi hai bé lại máy nhẹ lần nữa, ông cúi thấp hơn, giọng dịu dàng dỗ dành:"Hai anh em nhẹ thôi...
để ba nhỏ ngủ thêm chút."
Rồi ông đặt một nụ hôn rất nhẹ lên vành tai em, chỉ vừa đủ để môi khẽ lướt qua, giọng thì thầm nhỏ như hơi thở:"Ngủ ngoan, lát nữa anh về ngay..."
Ông từ từ rút tay ra khỏi bụng, cẩn thận đặt thêm một chiếc gối nhỏ phía sau lưng em để giữ cho tư thế được thoải mái.
Từng bước chân ông xuống giường đều vô cùng chậm rãi, nhẹ nhàng, như thể chỉ sợ một chuyển động nhỏ thôi cũng đủ làm em thức giấc.Khi đã đứng cạnh giường, ánh mắt ông vẫn lưu luyến nhìn Lâm Kha đang ngủ say.
Một nụ cười mãn nguyện thoáng hiện lên, dịu dàng vô hạn.Chủ Tịch bước vào thư phòng rộng lớn.
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng hắt qua khung cửa kính, bao quanh ông là những vật dụng sang trọng mà lạnh lùng, phản chiếu rõ vị thế quyền lực tuyệt đối.
Ông mở laptop, ngón tay dài thuần thục gõ nhanh trên bàn phím, kết nối trực tiếp vào hệ thống remote.
Màn hình lớn lập tức sáng lên, hiển thị rõ các bảng thông tin tài chính mới nhất.Cuộc họp trực tuyến với đối tác bắt đầu ngay sau đó.
Giọng ông trầm thấp, điềm tĩnh mà lạnh lùng vang lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào camera.
Mỗi lời ông nói đều rõ ràng, ngắn gọn, dứt khoát.Trợ lý báo cáo ngắn gọn, tin cổ phiếu Tư Thị tiếp tục tăng mạnh.
Ông chỉ liếc lên bảng điện tử, nét mặt chẳng có lấy một chút cảm xúc, giọng lạnh đều:"Cứ thế mà tiến hành."
Ngay khi kết thúc cuộc họp với đối tác, ông chuyển ngay sang cuộc họp nội bộ với tập đoàn.
Các giám đốc và quản lý lần lượt báo cáo tiến độ công việc.
Vẫn ánh mắt nghiêm khắc, lạnh lùng như thường lệ, ông lên tiếng:"Kế hoạch rõ chưa?
Triển khai đúng như chiến lược đã vạch."
Từng người một gật đầu nhận chỉ thị.
Ông nhanh chóng kí vài giấy tờ quan trọng, động tác dứt khoát, lạnh đến mức không chút dao động.Giữa lúc đang rà lại một tập hồ sơ khác, ông chợt khựng lại khi ánh mắt vô tình dừng trên một báo cáo nhỏ về đời sống nhân viên.
Đột nhiên trong đầu ông vang lên rất khẽ giọng nói của Lâm Kha tối hôm trước, ấm áp, nhỏ nhẹ và dịu dàng:"Ba mẹ đơn thân... nếu có thêm phúc lợi, đời sống sẽ đỡ vất vả hơn..."
Ánh mắt ông thoáng dịu lại, ngón tay đặt trên giấy bất giác hơi siết chặt.
Một cảm giác lạ lùng chợt len lỏi trong lòng: chính ông cũng không ngờ mình đã ghi nhớ điều ấy.Ông ngẩng đầu, ánh mắt lạnh khi họp có phần dịu xuống, giọng trầm đều cất lên rõ ràng, đưa ra một đề xuất nằm ngoài vị trí:"Tôi nghĩ tập đoàn có thêm chính sách hỗ trợ ba mẹ đơn thân thì sao — mỗi tháng thêm 20% lương.
"Giám đốc nhân sự thoáng sững người, nhưng lập tức vui vẻ đáp lại:"Tốt quá ấy chứ... thêm phúc lợi cho nhân viên luôn là điểm mạnh của chúng ta."
Một giọng khác phụ họa ngay sau đó, đầy hào hứng:"Từ trước đến giờ công ty mình luôn nằm trong top đầu mảng đãi ngộ mà!"
Ông bình thản gật đầu, ánh mắt điềm nhiên nhưng sâu hơn một chút:"Triển khai đi."
Giám đốc nhân sự nhanh chóng ghi chép, trong lòng thầm nghĩ: Chủ tịch hôm nay sao lại để ý đến những chuyện nhỏ nhặt thế này nhỉ... cảm giác thật ấm áp.
Những người còn lại trong cuộc họp cũng vui vẻ tán thành, ngầm cảm thấy rõ một điều: chủ tịch dường như đang thay đổi rất tích cực.Ai cũng ngầm hiểu lý do: chắc từ khi có hai bé con, trái tim ông cũng trở nên mềm hơn ít nhiều.Không ai nói ra, nhưng tất cả đều cảm nhận được rất rõ một luồng khí dịu dàng, ấm áp đang lan tỏa khắp cả tập đoàn—bắt nguồn từ chính người đàn ông quyền lực nhất ấy.Kết thúc cuộc họp, Tư Mặc Kỳ chậm rãi khép lại tập hồ sơ.
Ánh mắt ông lạnh băng liếc qua màn hình, giọng vang lên ngắn gọn, rõ ràng từng chữ:"Hôm nay tới đây thôi."
Các thành viên ban giám đốc đồng loạt cúi đầu chào, màn hình lập tức tối đen.
Ông khẽ tựa sâu hơn vào ghế, ngón tay dài day nhẹ thái dương, thoáng để lộ một nét mệt mỏi rất kín đáo.Chuông điện thoại nội bộ vang lên khe khẽ, phá tan sự im lặng.
Ông hơi cau mày, ấn nút nghe, giọng vẫn trầm đều:"Có gì nữa không?"
Phía đầu dây bên kia, thư ký có chút ấp úng, rõ ràng đang cố lựa chọn từng từ một cách cẩn thận nhất.
Trong lòng anh ta bất giác than thầm:
Chủ tịch từ trước đến giờ toàn chi tiền biệt thự, xe sang cho tình nhân, kết thúc rất hòa bình.
Sao hôm nay tự nhiên có người kể xấu thế này cơ chứ...Cuối cùng, thư ký dè dặt trả lời:"À... dạ, còn một chuyện nữa, chủ tịch ạ.
Có người trên mạng nhắc lại... chuyện quá khứ chủ tịch từng có nhiều... người yêu.
Chủ tịch xem... có cần liên hệ xóa ngay không ạ?"
Ánh mắt Tư Mặc Kỳ lạnh xuống, môi ông mím chặt thành một đường thẳng sắc bén.
Ông chỉ bình thản đáp một câu, giọng lạnh nhạt, mang theo cả một vẻ ung dung tuyệt đối:"Nói thì đã sao đâu?"
Ông khẽ thở ra nhẹ nhàng, đối với ông, chuyện này vốn chẳng đáng bận tâm.Thư ký nghe xong chỉ dám im lặng, nghĩ trong lòng mà không dám bật thành lời:
Sếp là Tư bản đúng là không thể chửi được...
Nếu để ba nhỏ mà biết xem, chắc chắn buồn lắm.
Đúng là đồ trăng hoa...Im lặng ngắn ngủi trôi qua đầy căng thẳng.Ngay lúc ấy, ánh mắt ông vô thức liếc sang khung ảnh siêu âm hai đứa nhỏ đặt ngay trên bàn.
Hình ảnh hai gương mặt nhỏ xíu hiện lên rõ ràng trong đáy mắt ông, khiến tim ông khựng lại một nhịp.Chỉ mất đúng hai giây, ông lập tức đổi ý, giọng cất lên trầm, dứt khoát không thể lay chuyển:"Khoan đã, chi tiền luôn đi.
Xử lý sạch."
Trong đầu ông chợt vụt qua gương mặt lạnh nhạt, xa cách của Lâm Kha.
Lòng ông thoáng chùng xuống một nhịp, nét mặt khẽ biến chuyển rất nhẹ.
Bàn tay đặt trên bàn vô thức nắm lại, ngón tay dài khẽ siết vào nhau.Nếu để Lâm Kha biết chuyện này... chắc chắn em sẽ lại lạnh nhạt, xa cách ông thêm lần nữa.Thư ký phía đầu dây nghe thấy chủ tịch đổi ý lập tức đáp nhanh như cắt, thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng chủ tịch cũng đã tỉnh táo:"Vâng, em sẽ xử lý luôn ạ!"
Trong lòng anh ta lại tiếp tục cảm thán, một cách đầy bất lực nhưng cũng vô cùng thật lòng:
Đúng là chuyện gì cũng tới tay mình.
Kiếp thư ký toàn năng thật khổ sở...
May mà sếp hào phóng, không thì đúng là chịu không nổi mất thôi.Tư Mặc Kỳ khẽ gật đầu, ngắt điện thoại, rồi thở ra một hơi dài.
Ánh mắt ông dừng lại giữa khoảng không xa xăm, chìm vào một thoáng trầm tư sâu lắng.
Bóng dáng ông cô độc giữa không gian rộng lớn và xa hoa đến lạnh lẽo của thư phòng.Vài phút sau, ông sực tỉnh, ánh mắt vô thức liếc sang chiếc đồng hồ kim cương đặt trên bàn, thấy đã gần 9 giờ.Khóe môi ông khẽ nhếch lên thành một nụ cười rất nhẹ, tự lẩm bẩm:"Gần 9 giờ rồi à...
Phải sang gọi ba cha con dậy, không bữa sáng lại thành bữa trưa mất."
Ngoài cửa sổ phòng ngủ, ánh nắng cũng bắt đầu len qua rèm.
Trên giường, Lâm Kha vẫn ngủ ngoan trong chiếc chăn trắng.
Mái tóc mềm khẽ lay theo nhịp thở.Tư Mạc Kỳ đứng dậy khỏi bàn làm việc, động tác chậm rãi chỉnh lại cổ áo sơ mi.
Bước ngang qua sofa, ánh mắt ông vô tình lướt xuống mặt bàn kính, thoáng khựng lại trên cuốn tạp chí Forbes có gương mặt Thẩm Dục in nổi bật trên trang bìa.Ông khẽ nhíu mày, hàng chân mày sắc bén hơi chau lại một chút.
Trên bìa tạp chí là hàng chữ đậm nét, chói mắt đến mức khó chịu:
"Doanh nhân trẻ triển vọng – Startup công nghệ nổi bật tuổi 30."
Bàn tay ông vô thức cầm lên cuốn tạp chí, lật nhanh vài trang.
Ngón tay dài dừng lại trên trang có cuộc phỏng vấn của Thẩm Dục, đôi mắt ông tối đi khi đọc thoáng qua một câu nói khiêm nhường mà đối với ông là đầy vẻ giả tạo:"Nhà tôi chỉ kinh doanh nhỏ thôi."
Khóe môi Tư Mặc Kỳ lập tức nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường pha lẫn một chút khó chịu kín đáo.
Nhà họ Thẩm mà nói là kinh doanh nhỏ sao?
Với khối tài sản ngang ngửa gia tộc ông.
Mấy lời khiêm tốn kia rõ ràng trong mắt ông mang theo hàm ý khiêu khích đầy khó chịu.Ánh mắt ông lướt qua đoạn nói về quá trình học tập xuất sắc của Thẩm Dục tại Harvard, chuẩn bị lật trang khác thì bất giác dừng lại tại một câu hỏi nhỏ vô thưởng vô phạt:"Anh có thích ai thời đại học không?"
"Có một người rất tốt, đôi mắt người đó rất đẹp." – Thẩm Dục trả lời.
"Người đó thật may mắn." – Phóng viên phụ họa.Ngón tay ông khựng lại giữa trang giấy, ánh mắt lập tức tối xuống.
Bờ môi mỏng mím chặt thành một đường cứng nhắc, cơn lạnh lạ lùng lan khắp lồng ngực.Chỉ trong một thoáng, một hình ảnh rất nhanh vụt qua trong đầu ông—màn hình điện thoại sáng lên, dòng tin nhắn của Thẩm Dục gửi đến cho Lâm Kha mà chính tay ông đã từng xóa đi.
Hàng mi ông hơi rung nhẹ, ngón tay dài vô thức cong lại, siết mạnh vào gáy tạp chí, tạo nên một vết nhăn rất sâu trên trang giấy.Ông chậm rãi hạ giọng, tự lẩm bẩm, giọng lạnh hơn bình thường rất nhiều:"Mình đã đoán đúng ... thích thầm Lâm Kha."
Ánh mắt ông lập tức nheo lại thành một đường sắc lạnh.
Hàng chân mày nhíu, quai hàm cứng như thể răng đã vô thức nghiến lại.Bàn tay siết chặt gáy tạp chí hơn nữa.
Phán chiếu trên màn hình đã tắt gương mặt lộ rõ một sự không vui, không thích mà ngay chính bản thân ông cũng chưa từng nhận ra.Ông chậm rãi đặt cuốn tạp chí xuống bàn, động tác cố tỏ vẻ ung dung nhưng lại đầy căng thẳng khó giấu.
Ngón tay ông vô thức vuốt nhẹ lên cổ tay - dường như tuyên bố chủ quyền mãnh liệt.Ánh mắt Tư Mặc Kỳ lạnh đi rõ rệt, trong đáy mắt sâu ấy dâng lên từng tầng từng tầng cảm xúc chiếm hữu tuyệt đối.
Một suy nghĩ mãnh liệt, rõ ràng lướt qua trong đầu ông mà chính ông cũng không biết đó là gì, chỉ cảm nhận được sự dồn nén trong tim:Lâm Kha là người của mình..
Không ai được phép mơ tưởng tới.Hàng mi dài rũ xuống che đi đôi mắt, nhưng không giấu nổi ngọn sóng cảm xúc mạnh mẽ đang dâng trào trong lòng.
Ông chớp mắt nhẹ, che giấu một cách vô thức.Rồi bỗng nghĩ đến em, nghĩ đến hai đứa nhỏ, khóe môi ông lại cong lên một cách nhẹ nhàng, thành một nụ cười nhỏ, chứa đầy vẻ tự đắc và hài lòng như thể vừa thắng lớn một trận chiến mà chẳng cần tốn sức.Ông hơi nghiêng đầu, giọng trầm vang lên rất khẽ, như nói chỉ để mình nghe thấy, hài hước một cách nhẹ nhàng mà đầy tự mãn:"Mình tốt với em, mình có hai con... thắng áp đảo rồi."
Khoảnh khắc khó chịu lúc nãy nhanh chóng tan biến như chưa từng tồn tại.
Ông đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn, trên môi vẫn giữ nét cười kín đáo, rất hài lòng và ngọt ngào đến kỳ lạ.Ánh nắng buổi sáng tràn qua khung cửa sổ lớn, nhẹ nhàng bao phủ dáng người cao lớn, soi tỏ lên từng đường nét trên gương mặt ông.
Tư Mặc Kỳ ung dung bước ra khỏi thư phòng, để lại phía sau lưng cuốn tạp chí Forbes đã bị siết chặt đến nhăn nhúm không còn như ban đầu.Tư Mặc Kỳ nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, từng bước chân khẽ khàng như thể chỉ sợ phá vỡ sự yên tĩnh đang phủ lên căn phòng.
Ông thoáng nhìn về phía giường, dáng Lâm Kha nằm nghiêng vẫn còn ngủ say.
Dưới lớp chăn trắng mềm, bụng bầu của cậu hiện lên thật rõ ràng.Ông lấy điện thoại ra, giọng nói hạ thấp xuống, khe khẽ như sợ đánh thức giấc ngủ của em:"Chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng sáng nay, lát nữa mang thẳng lên phòng."
Đặt điện thoại xuống, ông bước chậm lại gần giường.
Ánh mắt rơi lên gương mặt đang ngủ yên của em.
Làn da trắng hồng, hàng mi dài phủ xuống, môi em hơi hé mở, nét mặt ngoan ngoãn, hiền lành đến mức khiến tim ông bất giác mềm hẳn đi.Một ý nghĩ dịu dàng lặng lẽ thoáng hiện trong lòng ông, vừa cưng chiều, vừa hài hước:"Ngủ say như mèo con ham ngủ vậy nhỉ..."
Khóe môi ông vô thức cong nhẹ, ánh mắt giờ phút này dịu xuống hẳn, chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ an yên ấy của cậu.
Không hiểu sao, chỉ nhìn em ngủ như thế, trong lòng ông đã đầy tràn một thứ cảm giác mềm mại đến kỳ lạ.Ông khẽ cúi xuống, bàn tay lớn rất nhẹ nhàng đặt lên bụng em, cảm nhận từng nhịp thở chậm rãi của hai sinh mệnh nhỏ đang yên ngủ bên trong.
Ngón tay ông vuốt ve thật nhẹ nhàng, giọng thì thầm dịu dàng như thủ thỉ cùng hai con:"Con yêu của ba lớn thơm quá.
Tối qua ba nhỏ tắm cho hai anh em con bằng tinh dầu oải hương đúng không?"
Ông cúi sát hơn, hít nhẹ một hơi đầy cưng chiều, rồi khẽ nhếch môi, lẩm bẩm nhỏ, giọng pha chút hài hước kín đáo:"Thơm thật đấy.
Nhưng mùi này ba lớn thích nhất...
à không, phải là thứ nhì thôi, sau mùi vani nhé."
Ngồi bên cậu thêm một chút, ông mới chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lưu luyến không muốn rời khỏi gương mặt em đang say ngủ.
Rồi ông quay người bước vào phòng thay đồ, bóng lưng cao lớn nhẹ nhàng bước đi vào bên trong.Trong phòng thay đồ rộng lớn, ông chậm rãi đứng trước dãy áo quần được treo ngay ngắn trên giá.
Những ngón tay dài đang chăm chú chọn lựa một cách cẩn trọng từng bộ đồ bầu dành cho em.Ông chau nhẹ mày, nghiêm túc đánh giá từng bộ:"Bộ này thì hơi chật, mặc vào không thoải mái...
Cái kia kiểu dáng lại không được đẹp..."
Ông cầm lên rồi lại đặt xuống, dáng vẻ nghiêm túc đến mức tưởng như đang đưa ra một quyết định quan trọng.Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, ông cầm lên một bộ pyjama lụa trắng mềm mại.
Lập tức ánh mắt ông dịu lại, khóe môi cong lên nhẹ nhàng, hài lòng một cách kín đáo.
Ông chậm rãi lắc đầu, khẽ tự nói nhỏ, giọng trầm vang lên đầy bất lực:"Chọn đồ cho em còn lâu hơn cả ký hợp đồng lớn."
Ông khẽ bật cười, ánh mắt hài lòng khi chọn được cho cậu bộ đồ thoải mái.
Tia sáng vàng nhạt xuyên nhẹ qua rèm trắng, dịu dàng rải lên sàn nhà, trải dọc thành giường, phủ lên những đường cong mềm mại của chiếc chăn đang ôm lấy ba cha con.Cầm bộ pyjama trắng mềm trong tay, ông quay trở ra, từng bước chân thong thả, bóng dáng cao lớn mang theo vẻ dịu dàng dành trọn cho người đang say ngủ trên giường.Ông tiến lại gần giường, đặt bộ đồ lên mép nệm, rồi khẽ ngồi xuống bên cạnh em.
Bàn tay lớn đưa ra, chạm rất nhẹ vào vai gầy dưới lớp chăn mềm, giọng trầm hạ thấp đến mức gần như thì thầm:"Dậy nào, anh thay đồ cho em."
Cơ thể trong chăn hơi động đậy.
Hàng mi dài khẽ rung.
Lâm Kha mơ màng hé mắt, đôi đồng tử lấp lánh nước vẫn chưa kịp quen ánh sáng, ánh nhìn mơ hồ ngơ ngác như một chú mèo con vừa tỉnh giấc."...Ưm... anh làm gì đấy...?"
Chủ tịch bật cười khẽ.
Nụ cười không thành tiếng, chỉ thoáng nơi khóe môi – dịu dàng và đầy kiên nhẫn.
Ông nghiêng người gần hơn, ánh mắt vẫn đặt trên gương mặt cậu:"Thay quần áo cho em chứ còn làm gì nữa?"
Lâm Kha ngẩn ra một chút, rồi mặt cậu đỏ hồng lên một cách vô thức.
Hai má trắng mềm ửng lên như trái đào nhỏ, còn ánh mắt thì cụp xuống, môi lắp bắp khe khẽ:"...Chờ em chút... em xoay người... em tự thay được mà..."
Ông vẫn không nhúc nhích.
Chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm dõi theo từng phản ứng nhỏ ấy, rồi hỏi, giọng trầm nhẹ, nhưng có chút trách yêu giấu kỹ:"Tối qua anh bảo thế nào nhỉ?"
Em thoáng sững lại.
Rồi rất ngoan, như một phản xạ đã quen thuộc, Lâm Kha đáp nhỏ, gần như chỉ là một tiếng thở:"...Chuyện gì cũng phải nghe anh..."
Lần này, chủ tịch cười rõ ràng hơn.
Giọng ông trầm ấm, đầy mãn nguyện:"Ừm, đúng rồi đấy."
Ông cúi xuống, một tay luồn dưới cổ em, tay kia khẽ vuốt dọc bờ vai, giọng dỗ dành y như đang nói với con:"Nhấc tay lên nào.
Thay lâu là con lạnh đó, ba nhỏ."
Lâm Kha không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ làm theo.
Tay cậu nhẹ nhàng đưa lên, đôi mắt cụp xuống né tránh ánh nhìn của ông, còn tai thì đã đỏ ửng từ lúc nào không hay.Động tác của ông rất chậm, rất cẩn thận.
Những ngón tay dài lướt qua vai cậu, kéo áo ra khỏi cơ thể một cách trân trọng như đang vuốt ve thứ lụa quý.Ông không nói gì, nhưng ánh mắt luôn đặt lên từng chuyển động nhỏ, chỉ dừng lại thật lâu trên nét mặt đỏ hồng của em – đôi má phập phồng theo nhịp thở và bờ môi mím chặt.Một lúc sau, bộ đồ trắng tinh đã được chỉnh lại ngay ngắn.
Cổ áo mềm rũ, tay áo buông vừa vặn trên cổ tay, từng cúc áo đều được cài lại bằng chính tay ông – cẩn thận và dịu dàng, không chút vội vàng.Tư Mặc Kỳ khẽ vỗ lên vai em, ánh mắt vẫn dán vào đôi tai đỏ hồng kia, miệng cong cong trách yêu:"Xong rồi đấy.
Em mà ngủ thêm chút nữa chắc anh thay đồ hết cả sáng mất."
Lâm Kha mím môi, không dám ngẩng đầu nhìn ông.
Nhưng khóe môi nhỏ lại cong lên một đường mềm rất nhẹ – như thể vừa chịu thua, vừa không giấu nổi sự bất lực:...Thật ra... cũng đâu muốn dậy sớm như thế này.